Chương 13: Tăng lương
"Cho dù mình không thích cậu, thì cũng không ai có thể thay thế được vị trí của cậu trong lòng mình, huống chi, mình còn thích cậu."
Kim Minjeong nghe Yu Jimin nói như vậy, cô sửng sốt cả buổi.
Cuối cùng giống như đột nhiên phản ứng, lập tức sắc mặt trở nên đỏ như máu.
Cô quay đầu đi, mím môi, sau một lúc lâu, cô mới lề mề quay đầu lại.
Cô ngập ngừng nói vài tiếng, nhất thời Yu Jimin không nghe rõ, nàng dựa vào Kim Minjeong một chút, sau đó quay cái tai qua cô, "Cậu nói gì? Không nghe rõ, nói to hơn chút nữa."
"Mình nói," Kim Minjeong hít sâu một hơi, vất vả lắm mới lấy hết can đảm để tăng âm lượng, "Mình muốn hôn cậu..."
Tổng cộng có bốn chữ, âm lượng của mỗi từ sẽ thấp hơn từ trước đó.
Yu Jimin ngẩng đầu, nhìn Kim Minjeong với sự kinh ngạc.
Nàng chưa bao giờ biết Kim Minjeong còn có một khía cạnh xấu hổ nữ tính như vậy.
Nàng còn tưởng Kim Minjeong chỉ là một đứa lười biếng, mỗi ngày xong việc chỉ biết làm ổ trên sô pha, ôm một túi đồ ăn vặt lớn, xem những bộ phim truyền hình cũ rích.
Kim Minjeong thế này khiến Yu Jimin cảm thấy rất lạ, nhưng làm nàng tự nhiên nảy sinh một cảm giác thỏa mãn vô cùng bí ẩn.
Giống như nàng là chủ nhân của Kim Minjeong, một câu nói của nàng, đối với Kim Minjeong đó chính là công tắc của hạnh phúc.
Yu Jimin không nhịn được cười, nàng nói rất hào phóng: "Ừ."
Đôi mắt của Kim Minjeong sáng lên, lập tức nhào tới, sau đó Yu Jimin hối hận.
Kim Minjeong chắc chắn là người nói ít làm nhiều.
Bất kể vừa rồi Kim Minjeong rụt rè và ngượng ngùng đến mức nào, nhưng đến khi thực sự hành động, Yu Jimin mới phát hiện, bản thân hoàn toàn không nắm được quyền chủ động, chỉ có thể bị Kim Minjeong dẫn dắt.
Dưới sự thúc giục của Kim Minjeong, Yu Jimin ngoan ngoãn hé miệng, cảm giác gắn bó quấn quít quá mỹ diệu.
Yu Jimin có cảm giác các tế bào trên cả người đều mở ra, nàng nhắm mắt lại, nhanh chóng ngừng nghĩ về vấn đề quyền chủ động nằm trong ai.
Quản nó làm gì, thoải mái là được.
Kết thúc một nụ hôn, hai người nhẹ nhàng nói với nhau rất nhiều điều, thấy thời gian không còn sớm, Yu Jimin tắt đèn chính của căn phòng, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Kim Minjeong lại nằm nướng bánh bên cạnh nàng, lật qua lật lại vẫn không chịu ngủ.
Đang ở trong trạng thái buồn ngủ, Yu Jimin thờ ơ và lạnh lùng, cơ bản không muốn quan tâm người bên cạnh đang làm trò gì, nàng chỉ muốn ngủ thật nhanh.
Nhưng sau khi nướng bánh một hồi, Kim Minjeong lại nhích đến cạnh nàng, cẩn thận hỏi, "Karina, cậu ngủ chưa?"
Yu Jimin mở một đôi mắt khá khó chịu, im lặng nhìn chằm chằm Kim Minjeong.
Da đầu Kim Minjeong căng chặt, vội vã nở một nụ cười nịnh hót, "Chưa ngủ à, chưa ngủ thì tốt rồi, ừm... Mình có chuyện muốn hỏi cậu, nếu không hỏi, hôm nay mình sẽ không thể nào ngủ được."
Yu Jimin kiềm chế xúc động muốn nổi giận, nàng không nhịn được gom gom tóc, sau đó nhắm mắt lại, "Nói."
Kim Minjeong âm thầm nói xấu trong lòng.
Yu Jimin thiếu ngủ trông thực sự rất giống chị đại xã hội đen.
Lúc nhắm mắt còn đỡ, nếu mở mắt ra, y như rằng có thể hù chết người ta.
Giọng nói của Kim Minjeong lại dịu dàng hơn, rất sợ nói sai chỗ nào sẽ làm chị đại xã hội đen này nổi điên, sau đó lấy gối đánh cô một trận.
"Tụi mình... đây có phải là xác lập mối quan hệ không?"
Yu Jimin kiềm chế tính nết đợi cả buổi, kết quả đợi được một câu hỏi tương đương với nói nhảm.
Nàng vươn tay, lấy cái gối lông vũ còn dư trên giường.
Kim Minjeong nhìn nàng với vẻ mặt sợ hãi, trong nháy mắt lướt ra cách nửa mét, tự rút khỏi phạm vi công kích của Yu Jimin.
Động tác của Yu Jimin bị đình trệ, nàng không muốn đánh, nhưng thấy cảnh này, nàng thấy ngứa tay ngay.
...
Cuối cùng, Yu Jimin im lặng nuốt ngụm máu đen này xuống, tức giận nghiêng người, ôm gối lông vũ vào lòng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Kim Minjeong tay chân luống cuống đợi bên đầu kia của chiếc giường lớn.
Qua hai mươi phút, Kim Minjeong lại lặng lẽ nhích trở về, tiếp tục cẩn thận hỏi: "Karina, cậu ngủ chưa?"
Yu Jimin: "..."
Đừng cản nàng, nhất định hôm nay nàng phải đánh cho Kim Minjeong thét meo meo méo méo!
Hôm sau là cuối tuần, hai người không ra ngoài chơi, cứ ở nhà và tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi.
Kim Minjeong thực sự giống như Yu Jimin đã nói, ôm một túi khoai tây chiên lớn, nằm trên sô pha xem phim tình yêu cẩu huyết nổi tiếng khắp đại giang nam bắc hai chục năm trước, hơn nữa vừa xem vừa cười.
Yu Jimin ở trong phòng sách dùng máy tính tra cứu gì đó, buổi trưa mười một giờ, nàng ra khỏi phòng sách.
Nàng đi vào bếp để rót nước, cùng lúc đó, điện thoại của Kim Minjeong vang lên.
Kim Minjeong thuận tay cầm điện thoại, thờ ơ nhìn thoáng qua, kết quả phát hiện Yu Jimin đã chuyển cho cô một khoản tiền.
Kim Minjeong khó hiểu mở ra thông báo, khoản tiền cũng không nhiều, Kim Minjeong tiêu xài đại cũng nhiều hơn khoản tiền này, nhưng cô vẫn kinh hoảng mở to đôi mắt.
Bởi vì khoản tiền này khoảng hơn hai trăm ngàn, với tài sản của Yu Jimin, có thể đây là toàn bộ số tiền tích góp của nàng.
Kim Minjeong nghĩ không sai, đây là toàn bộ số tiền tích góp của Yu Jimin.
Sau khi chuyển khoản tiền này, Yu Jimin chỉ còn hơn hai ngàn, cố lắm chỉ đủ để mua thức ăn trong tháng này.
Yu Jimin trông như người không có chuyện gì, bưng ly nước định trở về phòng sách.
Kim Minjeong vội vàng mang dép, đưa màn hình điện thoại đến mặt nàng, "Chuyện gì?! Cho mình nhiều tiền như vậy làm gì?!"
Kim Minjeong càng nghĩ càng thấy lạ, Yu Jimin tuy không keo kiệt, nhưng cũng không tính là hào phóng, không thể cho cô tất cả tiền dễ dàng như vậy, lẽ nào... Kim Minjeong hít một hơi khí lạnh, có phải Yu Jimin đã kinh doanh gì đó bất hợp pháp, mà đây là số tiền bất chính chưa kịp rửa?!
Phải nói rằng, trí tưởng tượng của Kim tổng hết sức là phong phú.
Yu Jimin chỉ nhìn cô một cách thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, "Cho cậu thì cậu lấy đi, cũng không bao nhiêu."
Kim Minjeong nhìn chuỗi số trên điện thoại, cô sợ hãi ngờ vực nhìn Yu Jimin, "Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì, nhiều tiền như vậy mà không cần, bệnh của cậu không nặng hơn chứ?"
Yu Jimin: "..."
Càng nghĩ Kim Minjeong càng thấy nó giống như thế, cô kéo cổ tay Yu Jimin, muốn lôi nàng ra ngoài, "Đi thử đi, mình dẫn cậu đi gặp bác sĩ.".
Yu Jimin rút tay về với vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mình không sao! Trạng thái của mình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, không phải cậu cũng nhìn thấy sao?"
Nói cũng đúng, gần đây thực sự Yu Jimin đã khá hơn nhiều, tuy rằng những thay đổi đều rất nhỏ, nhưng sau khi gộp từng tí lại với nhau thì tương đối rõ ràng, nhưng Kim Minjeong vẫn không hiểu, "Vậy cậu...?"
Đôi tay Yu Jimin cầm chiếc ly màu tím nhạt, nàng uống một hớp nước ấm, sau đó mỉm cười, "Đây vốn là của vợ mình, bây giờ nó là của cậu."
Kim Minjeong ngay lập tức đần độn.
Yu Jimin buồn cười quơ quơ tay trước mặt cô, "Này, kích động thế, nói không nên lời nữa?"
Kim Minjeong bị nàng quơ hoàn hồn, cô nhìn Yu Jimin một cách lúng túng, "Cho, cho mình hết à..."
Yu Jimin gật đầu, nói như thật, "Ừ, cho cậu hết rồi, sau này mình sẽ trở nên rất nghèo rất nghèo. Mong Kim tổng có thể tăng một mức lương thích hợp cho mình, như vậy mới không để mình chết đói ở đầu đường."
Vừa nghe đến vấn đề tăng lương, phản ứng của Kim Minjeong cũng giống như hầu hết các nhà tư bản, muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái.
Cô lạnh lùng quay đầu, tiện thể giấu điện thoại vào, y như sợ Yu Jimin đổi ý, cô lẩm bẩm, "Tăng lương gì, tổng giám đốc là của cậu hết rồi, còn muốn xin tăng lương, cái cô gái này thực sự quá không có lương tâm."
Yu Jimin: "..."
Nhà tư bản độc ác.
Yu Jimin lắc đầu, quay người muốn đi, mới vừa đi hai bước, nàng chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau, "Đã có mình nuôi cậu, còn muốn xin tăng lương, tăng lương có lợi ích gì, lông cừu mọc trên mình cừu, thay vì nghĩ cắt lông cừu, không bằng nghĩ cách làm thế nào để dụ cừu về nhà."
Yu Jimin cười khẽ, không tỏ ý kiến.
Còn phải dụ sao? Nhẹ nhàng vẫy tay, ngay cả cỏ cũng không phải đưa, bạn Kim Cừu Cừu đã tí ta tí tởn về nhà với nàng rồi.
Nhìn Yu Jimin trở về phòng sách, Kim Minjeong yên lặng nhìn cánh cửa khép hờ, sau đó quay về sô pha, phim tình yêu cẩu huyết vẫn còn đang chiếu, ánh mắt của Kim Minjeong không theo dõi hình ảnh, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt đen từ rất lâu, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Nhưng nghiêm túc không được ba giây, Kim Minjeong phì cười, cô nhanh chóng đá đôi dép vướng víu, sau đó lăn vào chiếc sô pha lớn, phấn khích lăn mấy vòng.
Ôm điện thoại ngồi một lúc, tóc của cô đã biến thành kiểu xả toán loạn.
Cô cười hôn màn hình điện thoại một cái, sau đó, đưa tay chộp lấy túi khoai tây chiên còn ăn dở, trở lại trạng thái xem tivi trước đó..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com