Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chứng kiến cảnh này, đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, không nói bất cứ lời nào. Kể từ ngày đầu tiên Vương Nhất Bác xuất hiện, bọn họ đã biết cậu hoàn không phải là người bình thường. Trong thế giới của họ không tồn tại hai chữ "lương thiện". Gặp cậu, họ mới biết thế nào là "lương thiện". Việc cậu đỡ một viên đạn cho người cậu ghét cay ghét đắng cũng nói lên nhiều vấn đề. Tuy bọn họ không thấy lương thiện có gì tốt đẹp nhưng cũng không bài trừ. Vì vậy, Tiêu Chiến thường vô ý thức nương tay với cậu, bọn họ có ý nhường nhịn cậu.

Ánh mặt trời xuống núi, ánh trăng dần tỏa sáng khắp không trung, một buổi tối lại bắt đầu.

Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc xe Cadillac sang trọng, cau mày nhìn Tiêu Chiến đang gối đầu lên vai cậu nghỉ ngơi. Tại sao anh lại đưa cậu di dự tiệc, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn cơ mà. Lẽ nào Tiêu Chiến thiếu người đến mức một thương binh như cậu cũng bị lôi ra trận. Trong lòng cậu vốn hơi cảm kích Tiêu Chiến về vụ ăn uống, nhưng sự cảm kích hoàn toàn biến mất khi anh bắt cậu đi dự tiệc cùng.

"Cậu đi theo lão đại sẽ an toàn hơn". Nhìn vẻ mặt đầy bất mãn của Vương Nhất Bác, Hồng Ưng mở miệng giải thích. Mặc dù ngôi biệt thự cũng rất an toàn nhưng Tiêu Chiến đã có ý đó, anh không thể phản bác.

Vương Nhất Bác lập tức liếc xéo Hồng Ưng. Người này có bị sốt cao không đấy? Đi theo Tiêu Chiến an toàn hơn? Cậu mới đi cùng anh ra ngoài hai lần, kết quả suýt nữa cậu xuống gặp Diêm Vương. Tuy vụ ăn đạn là do sơ suất của cậu nhưng chung quy đều bắt nguồn từ Tiêu Chiến. Đi theo anh sẽ an toàn? An toàn kiểu gì không biết. Nói ở biệt thự an toàn hơn còn tin được, nơi đó có bao nhiêu người canh gác, ai dám đến làm càn.

"Cậu không hài lòng?"

Nghe giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến ở bên tai, Vương Nhất Bác liền quay sang nhìn, anh vẫn nhắm mắt tựa đầu vào vai cậu. cậu cười trí trá: "Không có, đi theo Tiêu lão đại là nghĩa vụ của tôi mà. Tôi làm sao có thể quên mệnh lệnh không được biến mất khỏi tầm mắt của anh. Anh yên tâm đi, tôi nhớ như in trong lòng".

Tiêu Chiến cất giọng vô cảm: "Thu lại nụ cười đáng ghét của cậu".

Vương Nhất Bác lập tức trợn mắt. Tiêu Chiến không hề mở mắt mà vẫn biết cậu cười hay không cười, quả nhiên không phải là con người. Vương Nhất Bác liền ngoan ngoãn ngồi im làm gối ôm của anh.

Ba chiếc xe con sang trọng dừng lại trước cổng của Phong Gia. Cổng lớn lúc này canh gác nghiêm ngặt, một hàng bảo vệ đứng thẳng tắp ở hai bên. Ba người đứng chờ sẵn ở cổng, trong đó có một ông già tóc bạc, hai bên là hai người đàn ông trung niên trông giống nhau. Ba người mặt mũi tươi cười đi về xe của Tiêu Chiến, không ít người ở đằng sau họ.

Vương Nhất Bác thấy ba người ăn mặc chỉnh tề như không thể chỉnh tề hơn, nhìn lại mình là bộ quần jeans và áo t-shirt. Cậu lại quay sang đám Tiêu Chiến. Chẳng cần nhìn cũng biết anh ngoài complet hình như không còn đồ gì khác, Hồng Ưng cũng diện complet sang trọng. Vương Nhất Bác nhún vai bất cần, mặc kệ họ, cậu thích ăn mặc kiểu gì là quyền của cậu. Thấy Hồng Ưng xuống xe, cậu liền đẩy cửa bước xuống theo.

Ba người đang đi tới thấy đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng lại càng đi nhanh hơn, mặt mũi tươi cười hớn hở. Vương Nhất Bác xuống xe thuận tay đóng cửa. Hoàng Ưng trông thấy liền giơ tay giữ cửa xe lại và trừng mắt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác quay lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến. cậu hơi sững người, ánh mắt anh lóe lên tia cảnh cáo cậu. Hoàng Ưng đứng bên cạnh hơi cúi người. Cậu nghiến răng rủa thầm. Shit, cậu quên mất cậu là đầy tớ của Tiêu lão đại đang còn ngồi ở trong xe. Vương Nhất Bác vội đứng sang một bên tránh đường, hơi cúi người cung kính về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đảo mắt qua cậu, từ từ bước xuống xe.

"Tiêu lão đại! Hôm nay Tiêu lão đại nể mặt Phong Tế, đúng là vinh hạnh của Phong Tế. Tiêu lão đại, mời vào trong". Người đàn ông tóc bạc đến trước Tiêu Chiến, giơ tay chào đón.

Tiêu Chiến lạnh lùng liếc Phong Tế. Anh lập tức đi vào trong, chẳng thèm để ý đến bàn tay của Phong Tế đang giơ ra muốn bắt tay hắn. Phong Tế cười ngượng ngập rồi đi theo dẫn đường cho anh.

Vương Nhất Bác chứng kiến cảnh này bất giác lắc đầu. Ông già kia biết rõ thân phận và tính cách của Tiêu Chiến, còn thích tỏ ra sĩ diện trước mặt mọi người. Ông ta không nghĩ, Tiêu Chiến làm sao có thể bắt tay thuộc hạ của đối thủ, để bây giờ mất hết thể diện.

Vương Nhất Bác theo Phong Tế đi vào bên trong, cả khu ngồi chật kín người. Lúc này, mọi người đều đứng dậy nhìn Tiêu Chiến. Anh không hề bận tâm đến đám người đó, bất kể họ là người của Phong Gia hay các thế lực khác đến chúc mừng. Anh đi thẳng vào phía trong. Cậu nhún vai, người này đúng là ngạo mạn quá.

Phong Tế tươi cười gật đầu với những người ngồi ngoài, chân vẫn tiếp tục bước theo Tiêu Chiến vào bên trong. Dù sao, trong số những người dự tiệc tối nay, Tiêu Chiến có thân phận cao nhất, tất nhiên ông ta phải đối xử tử tế nhất.

Tòa nhà bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy. Chủ và khách quý đi thẳng lên tầng ba. Vương Nhất Bác quan sát thấy, tầng một dường như là nơi nghỉ ngơi, có bàn bóng, quầy bar và một đám phụ nữ quỳ thành hàng chờ hầu hạ.

Tầng hai là phòng massage, cách bài trí và ánh đèn mờ mờ đầy ám muội. Các mỹ nữ quỳ ở đó ăn mặc hở hang, tạo bầu không khí nóng bỏng. Tiêu Chiến đi qua đến liếc cũng không thèm liếc, bước luôn lên tầng ba.

Tầng ba là phòng yến tiệc rất lớn, giữa căn phòng bày một chiếc bàn trắng trang nhã. Vương Nhất Bác vừa nhìn vào, cảm giác muốn ăn đột nhiên biến mất.

Một cô gái vô cùng diễm lệ trần truồng nằm trên chiếc bàn ăn, làn da cô ta trắng muốt, đường cong cơ thể hoàn hảo. Ngay cả bộ phận kín cũng không có gì che đậy. Cô gái khép hờ mi mắt, đôi lông mi không ngừng động đậy, toát ra vẻ mềm yếu khêu gợi.

Trên người bày đầy các món ăn. Màu xanh đỏ tím vàng của thức ăn phối hợp, khiến mỹ thể càng thêm sinh động, nhưng Vương Nhất Bác lại có cảm giác buồn nôn.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh quan sát chiếc bàn ăn trắng. Anh vẫn giữ gương mặt vô cảm không thay đổi. Anh từ từ ngồi xuống như không hề nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt trước mắt. Vương Nhất Bác không thể không khâm phục Tiêu Chiến. Không biết anh có tính lạnh lùng bẩm sinh hay sau này mới được tôi luyện. Loại người như anh nếu núi Thái Sơn có sụp ngay trước mặt chắc cũng không chớp mắt.

"Tiêu lão đại, mời, mời! Đây là món đặc sắc nhất của bản địa. Hôm nay Tiêu lão đại nhất định phải thưởng thức phong vị này", Phong Tế hoa chân múa tay tươi cười ngồi đối anh.

Sắc mặt của Tiêu Chiến không hề thay đổi, anh nhìn mỹ thể bằng ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén. Vương Nhất Bác đứng bên cạnh đột nhiên có cảm giác, Tiêu Chiến không phải đang thưởng thức mỹ thể mà là nhìn một xác chết.

Phong Tế thấy Tiêu Chiến vẫn không động đũa, ông ta liền cười nói: "Tiêu lão đại yên tâm đi. Những cô gái này đều được tắm rửa ba lần, sạch sẽ tuyệt đối. Hơn nữa, họ đều là trinh nữ chưa bị ai động vào. Tiêu lão đại, xin hãy nhập gia tùy tục. Mời Tiêu lão đại thưởng thức, mùi vị thật sự không tồi".

Tiêu Chiến liếc nhìn Phong Tế, rồi đảo mắt qua người nằm trên bàn. Vương Nhất Bác phát giác, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến quét qua thân thể cô gái, đôi mắt đang khép hờ đột nhiên run rẩy, thân thể ngọc ngà bỗng chốc lấm tấm mồ hôi. Cậu không khỏi than thầm, tên Tiêu Chiến này quả là lợi hại. Chỉ bằng ánh mắt, anh có thể khiến người kia xuất hiện phản ứng sợ chết khiếp.

"Phong Tế, đây chính là sự tiếp đãi của ông? Mời khách bằng một thứ bẩn thỉu?". Tiêu Chiến tối sầm mặt, phóng ánh mắt giết người về phía Phong Tế.

Phong Tế bất giác rùng mình. Tuy ông ta là người đứng đầu Phong Gia nhưng quyền lực thực tế có khi không bằng Hắc Ưng của Tiêu Gia. Bị Tiêu Chiến gọi thẳng tên, ông chỉ có thể nuốt cục tức trong lòng, ngoài mặt vẫn cười giả lả: "Đắc tội rồi, đắc tội rồi. Tôi lập tức kêu người dọn dẹp. Tiêu lão đại thứ lỗi".

Thuộc hạ đứng đằng sau Phong Gia không nói một lời nào, lập tức bước tới cuộn tròn cô gái vào tấm khăn dải bàn rồi ném ra ngoài. Những người khác vội vội vàng vàng đi lại dọn dẹp. Một lúc sau, trên bàn bày đầy những đĩa thức ăn sơn hào hải vị thông thường.

"Tiêu lão đại, sau này Phong Gia sẽ cắm rễ ở đây. Có gì cần Phong Gia giúp đỡ, xin Tiêu lão đại cứ mở miệng, Phong Gia tuyệt đối không khước từ". Sau khi thay bàn tiệc mới, Phong Tế giơ ly rượu về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghe vậy liền nhếch mép cười, nhìn Phong Tế bằng ánh mắt miệt thị. Ở Đông Nam Á, Anh cũng là lão đại, cần gì đến sự giúp đỡ của gia tộc nhỏ bé như Phong Gia. Đúng là buồn cười thật, lão già Phong Tế này hồ đồ rồi, dám coi anh ngang hàng với ông ta.

Hồng Ưng cất giọng lạnh nhạt: "Phong Tế, ông nói ngược rồi".

Phong Tế cười ha hả: "Xin thứ lỗi. Tôi chỉ muốn bày tỏ lập trường với Tiêu lão đại mà thôi. Dù sao chúng ta cũng là người ngoài đến đây, nên giúp đỡ lẫn nhau. Tuy Tiêu Gia có thế lực lớn nhưng Phong Gia cũng không phải vô dụng. Có thể một lúc nào đó, Tiêu Gia cần đến Phong Gia cũng nên".

Tiêu Chiến nhếch mép: "Có lúc cần đến?"

Phong Tế vẫn tươi cười: "Đúng vậy". Nói rồi ông ta vẫy tay, mấy cô gái đang quỳ ở góc phòng liền bước tới. Có người đẹp kiểu trong sáng, có người đẹp kiểu quyến rũ gợi cảm, họ đều là những giai nhân tuyệt trần.

Một điểm chung là mấy cô gái này mặc đồ thiếu vải, để lộ làn da nõn nà. Họ quỳ xuống bên cạnh Tiêu Chiến và Phong Tế, bắt đầu gắp thức ăn cho hai người. Trên môi các cô luôn nở nụ cười ngọt ngào. Vương Nhất Bác bất giác cảm thán trong lòng, nếu cậu được mỹ nhân phục vụ như vậy thì tốt biết mấy.

"Cút".

Vương Nhất Bác còn đang ngưỡng mộ Tiêu Chiến được đối đãi tốt. Cậu đột nhiên thấy Tiêu Chiến tối sầm mặt, tay anh đưa ra rất nhanh, một tiếng "rắc" vang lên. Cổ tay cô gái ngồi bên cạnh anh buông thõng xuống. Theo tiếng quát của Tiêu Chiến, cô gái mới có phản ứng, gục xuống nền đất, nước mắt giàn giụa vì cổ tay bị gãy quá đau đớn.

Vương Nhất Bác sững người. Vừa rồi cậu không nhìn nhầm, cô gái trong lúc gắp thức ăn cho Tiêu Chiến đã vô tình chạm vào tay anh. Có thế thôi mà cũng tức giận.

Phong Tế liền đổi sắc mặt, quát lớn: "Các ngươi làm gì vậy, một chút lễ nghĩa cơ bản cũng không có. Mau đưa ra ngoài trừng phạt nghiêm khắc cho ta. Dám động vào khách quý của ta, cút đi".

Mấy cô gái vô cùng hoảng sợ, bị thuộc hạ của Phong Tế lôi xềnh xệch ra ngoài. Chúng không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Vương Nhất Bác cau mày khi nghe thấy tiếng van xin của bọn họ.

Sắc mặt của Tiêu Chiến không thay đổi nhưng từ đáy mắt hắn lóe lên sự ghê tởm. Anh liền cởi áo complet ném sang một bên rồi lau sạch bàn tay vừa bị cô gái động vào.

Hoàng Ưng nãy giờ vẫn im lặng đằng đằng sát khí với Phong Tế: "Ông muốn chết à?"

Phong Tế toát mồ hôi trán, lập tức đứng dậy hơi cúi người về phía Tiêu Chiến: "Tiêu lão đại đừng trách, là thuộc hạ của Phong Tế hồ đồ. Phong Tế làm sao dám mạo phạm quy tắc của Tiêu lão đại. Phong Tế cũng mới tiếp quản khu vực này, đám thuộc hạ là người ở đây từ trước. Phong Tế đã đặc biệt dặn dò chúng cẩn thận với những quy tắc của Tiêu lão đại, thế mà chúng chẳng nhớ gì cả. Phong Tế nhất định sẽ xử lý vụ này". Vừa nói, ông ta vừa vẫy tay, mắt liếc về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến. Thế này là thế nào? Tiêu Chiến ghét đụng chạm đàn bà ư?

Tiêu Chiến nhìn Phong Tế bằng ánh mắt lạnh lùng. Thấy ông ta có vẻ bất mãn, hắn liền mở miệng: "Cho ông mười lá gan ông cũng không dám".

Phong Tế gật đầu lia lịa: "Đúng vậy. Quy tắc của Tiêu lão đại, chẳng ai dám động đến. Phong Tế nhất định sẽ giải quyết êm đẹp vụ này".

Tiêu Chiến không nói gì, đám Phong Tế thở phào nhẹ nhõm. Anh buồn vui bất định, bình thường không gần gũi nữ sắc. Đó là quy tắc trong giới đều biết. Mỗi khi Tiêu Chiến tham gia tiệc tùng, không một ai dám sắp xếp con gái phục vụ hắn.

Tiêu Chiến quay về phía Vương Nhất Bác: "Đi! Đi lấy cái áo cho tôi".

Vương Nhất Bác lập tức vâng dạ. Cậu đang muốn kiếm cớ rời khỏi nơi này, Tiêu Chiến lại cho một cậu cơ hội quang minh chính đại. Vì vậy, cậu liền đi nhanh về phía cửa.

Ra khỏi tòa nhà, Vương Nhất Bác đi về xe ô tô lấy áo cho Tiêu Chiến. Khi quay lại đại sảnh, cậu còn chưa bước vào, cửa lớn đột ngột mở ra. Cậu liền nhíu mày, tòa nhà này hình như có camera giám sát. Nếu không, sao cửa lại mở kịp thời như vậy. Người ở bên trong không thể nào nhìn thấy cậu đang từ ngoài đi vào.

Vương Nhất Bác mỉm cười đi vào trong đại sảnh. Ban nãy đại sảnh ngồi chật kín người, bây giờ chỉ còn lác đác vài mống, dường như đều là người của Phong Gia. Cậu chậm rãi đi lên tầng hai, đó là nơi đặt tổng nguồn cứu hỏa. Cậu phát hiện ra điều này khi đi vào đây.

Vương Nhất Bác thong thả đi đến nơi đặt tổng nguồn cứu hỏa. Cậu giơ tay về phía đầu nguồn, bàn tay cậu không biết từ lúc nào kẹp một con dao lam thật sắc, nhanh chóng cắt đứt sợi dây nguồn ẩn trong tường.

Một hồi còi báo động đinh tai nhức óc vang lên trong giây lát. Hệ thống chữa cháy của cả tòa nhà phun khói dày đặc khắp nơi, không nhìn rõ mặt người.

"Cháy rồi à? Cháy ở chỗ nào?" Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng chất vấn đầy hoảng hốt.

"Không có gì đâu. Chắc là hệ thống cứu hỏa có vấn đề, không phải bị cháy đâu. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi". Một người cất cao giọng vỗ về.

Nhân lúc hỗn loạn, Vương Nhất Bác lẻn lên tầng cao nhất. Đứng trên tầng sáu của tòa nhà, cậu đưa mắt nhìn hai người nằm ngất dưới chân. Họ thật vô dụng, cậu chỉ cần một cây gậy bóng chày có thể dễ dàng hạ gục cả hai. Họ không có một chút cảnh giác nào, đúng là làm mất mặt giới hắc đạo quá.

Vương Nhất Bác lập tức ngồi vào vị trí của hai người. Đây là phòng giám sát camera của toàn bộ tòa nhà. Muốn mục đích tiến hành thuận lợi, cậu phải khống chế hệ thống camera. May mà nghề nghiệp của cậu là nghề ăn trộm, nên cậu có rất nhiều kinh nghiệm trong vụ này.

Nhìn hơn hai mươi màn hình theo dõi khắp mọi ngõ ngách trong tòa nhà, Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười. Những màn hình theo dõi này giúp cậu đỡ phải lần mò từng căn phòng một.

Hình ảnh trên camera nhảy liên tục. Một số cảnh khiến Vương Nhất Bác không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng. Cậu liền chuyển sang camera theo dõi khác.

Trên màn hình xuất hiện cô gái xinh đẹp trần truồng nằm trên bàn ăn vốn dành cho Tiêu Chiến ban nãy. Đồ ăn trên người cô bị ăn sạch sẽ. Người đang thưởng thức "món đặc sản" là một ông già hói đầu.

Vương Nhất Bác tiếp tục chuyển sang camera khác. Cuối cùng cậu đã thấy người cần tìm. Mấy cô gái phục vụ tiệc rượu ở phòng của Tiêu Chiến khi nãy bị lôi đến một nơi có đầy dụng cụ tra tấn. Bên cạnh họ là vài người mặt mũi hung ác. Chúng bắt đầu thay phiên nhau cưỡng bức những cô gái này.

Vương Nhất Bác nhìn kỹ, thấy sắc mặt của mấy cô gái đó không hề có bất cứ sự hoảng sợ hay phẫn nộ nào, ngay cả tiếng kêu rên của họ cũng không tỏ ra phẫn nộ. Vương Nhất Bác liền sa sầm mặt. Sớm biết vậy, cậu đã không mạo hiểm đến đây xem tình hình của họ. Con người phải biết tự yêu bản thân trước, mới mong người khác yêu mình.

Vương Nhất Bác vừa định đứng dậy, cậu chợt nhìn thấy ở góc màn hình. Người bị Tiêu Chiến bẻ gẫy tay toàn thân đầy máu đang kêu gào thảm thiết. Một người đàn ông tay cầm cây sắt nung đỏ bước tới. Qua vết thương trên người cô gái, có thể khẳng định cô vừa bị tra tấn man rợ. Vương Nhất Bác nghiến răng, rủa thầm một câu.

Khi nghe Phong Tế nói với Tiêu Chiến ông ta sẽ giải quyết êm đẹp, Vương Nhất Bác biết ngay sẽ có chuyện xảy ra. Tuy những cô gái này làm công việc chẳng ra gì, nhưng tội của họ không đến nỗi phải chết. Với thân phận của Tiêu Chiến, người đắc tội anh chắc chắn sẽ có kết cục thảm thương. Tuy cậu tự nhận không phải người tốt, cũng chẳng lấy đâu nhiều lòng thương hại kẻ khác, nhưng cậu cảm thấy sinh mạng đều đáng quý như nhau. Vì những chuyện cỏn con mà mà mất mạng thì không đáng chút nào. Đây là nguyên nhân khiến cậu mò đến đây.

Vương Nhất Bác thở dài nhìn cảnh tượng trên màn hình trước mặt, cậu lắc đầu và nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống. Hôm nay cậu gặp may, hai người giám sát ở đây đang mở hệ thống, cậu xâm nhập mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Cậu tìm đến công tắc nguồn điện của phòng tra tấn. Cậu tắt nguồn điện, màn hình vi tính trước mặt tối đen. Đèn trong phòng tra tấn đồng thời bị tắt ngóm.

Sau khi sửa lại một vài trình tự của hệ thống giám sát, Vương Nhất Bác đứng dậy định đi xuống dưới tìm cô gái bất hạnh. Đột nhiên màn hình vi tính tối đen của phòng tra tấn hiện lên tia màu đỏ. Cậu bất giác nhíu mày, thứ này rất đỗi quen thuộc với cậu, đó là tia hồng ngoại. Một căn phòng dùng để tra tấn cần tia hồng ngoại giám sát?

Vương Nhất Bác lập tức ngồi xuống. Đầu cậu lóe một câu hỏi. Tại sao không thấy camera giám sát căn phòng của Tiêu Chiến. Nơi đó không lắp camera sao? Cậu liền tìm lại một cách kỹ lưỡng.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng tìm thấy camera ở chỗ Tiêu Chiến. Trên màn hình, gương mặt Tiêu Chiến vô cùng lạnh lùng, còn sắc mặt Phong Tế cũng rất khó coi, bầu không khí có vẻ căng thẳng. Vương Nhất Bác suy đoán, lúc cậu không có ở đó, hai bên chắc chắn xảy ra đụng chạm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng Ưng thì biết.

Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra hôm nay Tiêu Chiến đến đây với mục đích nuốt địa bàn của Phong Gia. Anh đã tìm được cớ danh chính ngôn thuận. Cậu bất giác lắc đầu. Tiêu Chiến ngồi im lặng như núi Thái Sơn, vẻ mặt vô cảm không hề thay đổi. Anh chắc chắn có ý định chiếm địa bàn của Phong Tế từ lâu, chỉ là chưa động thủ mà thôi. Hôm nay, Phong Tế đích thân mời, khác nào cõng rắn cắn gà nhà, ông ta chết cũng phải.

Vương Nhất Bác thở dài một tiếng định bỏ đi. Tay cậu vô ý thức chỉnh hình ảnh căn phòng trên đầu Tiêu Chiến. Ở đó có một đám người vũ khí đầy mình đang im lặng chờ đợi. Cậu thấy những người này chĩa súng ống xuống sàn nhà. Cậu liền cau mày không hiểu họ đang làm gì.

Ở căn phòng dưới chân Tiêu Chiến cũng có một đám người trang bị vũ khí tối tân. Trái ngược với đám ở bên trên, bọn chúng đều chĩa súng lên trần nhà. Lúc này, Vương Nhất Bác hiểu ra mọi chuyện. Phong Tế đã bố trí người ở trên dưới phải trái để đón Tiêu Chiến. Cậu bất giác đưa tay lau mồ hôi trán. Vài chục phút trước cậu còn ở trong căn phòng đó, đáng sợ thật. Chỉ cần Tiêu Chiến có động tĩnh gì không thỏa đáng, anh sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức.

Vương Nhất Bác ấn nút copy, cóp lại đoạn băng vừa rồi để đưa cho anh xem. Tiêu Chiến mà chứng kiến cảnh này, đám người của Phong Gia đừng hòng bảo toàn mạng sống. Mặc dù Phong Tế khá dè chừng anh nhưng có đoạn băng này, Tiêu Chiến sẽ có thể quang minh chính đại chiếm địa bàn của Phong Tế. Đến lúc đó, Lam Bang chỉ còn biết chống mắt nhìn miếng mồi rơi vào tay Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi yên lặng quan sát màn hình camera. Phòng tra tấn tối om không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Cậu đoán những người ở bên trong biết căn phòng có gắn tia hồng ngoại, không may chạm vào là đi đời ngay. Vì vậy hiện tại, cậu không cần lo đến sự an toàn của cô gái bị hành hạ. Cậu nên đi tìm Tiêu Chiến trước.

Vương Nhất Bác vừa theo dõi vừa suy tính nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách báo động cho Tiêu Chiến. Màn hình vi tính đột nhiên rung nhẹ. Cậu liền tập trung tinh thần cao độ, phát hiện có cao thủ xâm nhập vào hệ thống. Nếu không phải làm nghề của cậu, sẽ không ai phát hiện màn hình đã bị định cách phát đi phát lại hình ảnh cũ. "Gặp đúng đối thủ rồi, hôm nay quả là thú vị" Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

Vương Nhất Bác liền múa hai bàn tay trên bàn phím. Xâm nhập và chống xâm nhập, cao thủ và cao thủ giao đấu chỉ tính trong một khoảng thời gian một vài giây. Màn hình hơi nhấp nháy rồi khôi phục lại hình ảnh chân thực thu được từ các camera. Cậu mỉm cười, xâm nhập hệ thống là sở trường của cậu, chống xâm nhập cũng là sở trường của cậu. Vương Nhất Bác thao tác khôi phục hình ảnh nhanh như chớp, đối phương không thể phát giác.

Nhìn cảnh tượng trên màn hình sau khi hệ thống được khôi phục, cậu bất giác cười gượng. Tiêu Chiến quả nhiên không phải người tầm thường. Thuộc hạ của anh từ các ngả lặng lẽ xâm nhập vào tòa nhà một cách nhanh chóng mà không bị phát giác.

Vương Nhất Bác nhìn thấy xung quanh tòa nhà toàn là người của Tiêu Chiến. Thuộc hạ của Phong Tế bị tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt. Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến cảnh "đen ăn đen" (xã hội đen tiêu diệt lẫn nhau), có vẻ không gay cấn như trong phim ảnh.

Vương Nhất Bác chăm chú theo dõi cảnh "đen ăn đen", đầu óc cậu mải tập trung vào hình ảnh hạ thủ đối phương mà quên mất chuyện cậu cần phải làm gì vào lúc này.

Màn hình camera chuyển đến căn phòng của Tiêu Chiến, trong phòng không một bóng người. Vương Nhất Bác giật mình, không biết đám Tiêu Chiến biến đi đâu rồi. Cậu vội chuyển sang camera khác, thấy đám Tiêu Chiến xuất hiện ở tầng hai. Tiêu Chiến lạnh lùng vô cảm bước đi rất nhanh, Phong Tế gượng gạo đi theo sau. Cậu biết là đã có người thông báo với anh, bây giờ là lúc anh nên rời khỏi nơi này.

Vương Nhất Bác không còn thời gian bận tâm đến chuyện tại sao anh lại động thủ ở đây, có lý do chính đáng nào hay không. Cậu chỉ biết nếu cậu ở lại đây, người của Tiêu Chiến không quen cậu sẽ cho cậu đi gặp tổ tông mất.

Nghĩ đến điều này, Vương Nhất Bác lập tức rút cuộn băng vừa copy, nhanh chóng đi về phía phòng tra tấn. Cô gái đó không đáng chết.

Đứng trước phòng tra tấn, Vương Nhất Bác đeo cặp kính chuyên dùng trong phòng tối có tia hồng ngoại, lách người qua khe cửa vào trong. Đám người ở trong phòng tuy không thể động đậy nhưng chúng vẫn có thể nổ súng bình thường.

Vương Nhất Bác đeo cặp kính nên nhìn thấy rõ mồn một. Có người vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám, khiến cậu thật sự không biết nói gì.

"Mẹ nó, chuyện này là thế nào, sao tự nhiên lại cúp điện nhỉ?"

"Không biết, về lý mà nói không thể mất điện lâu như vậy. Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi, Tiêu lão đại không phải hạng người tầm thường đâu".

"Shit, nếu tao biết ai giở trò, tao sẽ giết nó ngay lập tức. Lão tam, mày hãy đi thu đồ đi. Đợi ra khỏi nơi này, tao sẽ ném vài cái vào Tiêu Gia, cho chúng nó chết hết. Mẹ nó chứ, ức hiếp người quá đáng. Bọn nó chẳng coi lão đại của chúng ta ra gì".

"Trong cái hộp để góc trái phòng phải không? Đúng đấy, cho chúng nó chết hết đi".

Vương Nhất Bác vừa đi đến bên cô gái bị gãy tay, đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện trên. Cậu hiếu kỳ mò sang bên đó. Bàn tay thần trộm của Vương Nhất Bác dường như mới chỉ lướt qua, chiếc hộp đã mở nắp. Cậu thò tay vào cầm ra xem. Cậu liền giật mình, bên trong là mười mấy cái cúc tròn, thứ công nghệ cao đánh sụp cả tòa nhà kính trong biển hoa anh túc lần trước. Cậu chửi thầm trong lòng, trút hết đống cúc vào trong túi áo.

"Ai, ai ở nơi đó, ra đây ngay!". Người trong phòng nghe thấy tiếng động khẽ, lập tức quát hỏi.

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến đám người không thể nhúc nhích kia. Cậu lộn một vòng qua tia hồng ngoại về chỗ người phụ nữ gẫy tay đang bị ngất, nhẹ nhàng kéo cô ta ra khe cửa.

Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, Vương Nhất Bác biết đây là điềm báo trước một cơn phong ba bão táp. Cậu nhanh chóng kéo cô gái bất tỉnh về đằng sau nhà. Thời gian là tiền bạc, nếu Tiêu Chiến biết cậu tự ý giúp đỡ người anh không thích, không biết anh sẽ hành hạ cậu như thế nào.

Để cô gái bất tỉnh vào nơi tương đối an toàn, Vương Nhất Bác lập tức phi người về phía cửa lớn đại sảnh. Tiêu Chiến là người cậu không thể đắc tội.

Lúc này, Tiêu Chiến đang từ bên trong đi ra ngoài. Mãi không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, gương mặt anh tối sầm. Anh còn chưa động thủ, Phong Tế tuyệt đối không dám động đến người của anh. Tiêu Chiến đoán Vương Nhất Bác không phải bỏ anh mà đi. Cậu rốt cuộc chui vào xó xỉnh nào rồi?

"Tiêu lão đại, chúng tôi có chuyện muốn nói. Tiêu lão đại xem..."

"Không cần". Tiêu Chiến phất tay cắt ngang lời Phong Tế. Nói chuyện ư, anh không đủ kiên nhẫn dài dòng với ông ta. Nếu hôm nay không phải vì mục đích chiếm địa bàn, dựa vào ông ta có thể mời anh dự tiệc, thật là chuyện nực cười.

Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa lớn, thần sắc càng lạnh lùng. Anh sẽ cho Vương Nhất Bác hai mươi giây. Nếu cậu vẫn không xuất hiện thì đừng trách anh không khách khí.

Hai mươi giây sau, Tiêu Chiến không nói một tiếng nào bước lên xe. Đám thuộc hạ của anh vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng. Anh đã cho Vương Nhất Bác thời gian mà cậu dám giở trò với anh. Tốt nhất cậu nên có bản lĩnh thoát thân, anh không cần người vô dụng.

Chiếc xe từ từ lăn bánh đột nhiên phanh gấp. Vương Nhất Bác xông ra ngay trước đầu mũi xe của Tiêu Chiến. Cậu thở hổn hển đến mức không nói lên lời. Cậu cố chạy thật nhanh đến đây. Nguy hiểm quá, nếu Vương Nhất Bác muộn một chút, nơi này có thể trở thành bãi chiến trường. Cậu vẫn chưa sống đủ, cậu không muốn chết sớm như vậy.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt không hài lòng. Trong lúc khẩn cấp như thế này, chậm một phút là thêm tầng tầng lớp lớp phiền phức. Đúng rồi, không phải nguy hiểm mà là phiền phức. Tiêu Chiến không sợ bất cứ sự nguy hiểm nào. Chỉ là đối với những việc cỏn con, anh cảm thấy vô cùng phiền phức.

Tiêu Chiến dịch mông vào trong để nhường chỗ cho Vương Nhất Bác. Cậu liền nhào vào trong xe. Cùng lúc đó, hai người ở phòng giám sát camera bị cậu đánh ngất cũng vừa tỉnh lại, hoảng hốt hét lớn vào bộ đàm: "Tiêu Gia xâm nhập, Tiêu Gia ăn cắp tài liệu". Tiếng nói của họ được truyền đi qua loa phát thanh, khiến người của Phong Tế ở mọi góc đều nghe thấy rõ mồn một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com