Chương 25
Ánh mắt Vương Nhất Bác lóe lên một tia khác thường. Cậu đột ngột giơ hai tay ôm cổ tên thổ dân, rồi điều khiển sợi dây đặc biệt trong chiếc nhẫn trên tay đâm thẳng vào cổ tên thổ dân bằng tất cả sức lực. Động tác của cậu nhanh đến mức tên thổ dân không kịp phản ứng.
Sợi dây vừa đâm vào, Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi đan hai tay vào nhau, đưa sợi dây đi theo hướng kim giờ. Vương Nhất Bác nghe thấy một tiếng động khẽ, một dòng dung dịch nóng hổi trào ra, trước mặt chỉ còn lại một màu đỏ đến nhức mắt.
Trong hang động yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của cậu. Vương Nhất Bác lặng người trong nửa phút rồi mới mở mắt quan sát xung quanh. Tên thổ dân đầu gần lìa khỏi cổ đứng cách cậu chưa đến mười cm. Đôi mắt hắn vẫn trợn trừng, như không thể tin nổi chuyện xảy ra với hắn.
Vương Nhất Bác không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu đẩy mạnh thi thể của tên thổ dân, đùi cậu vẫn bị hắn giữ chặt. Vương Nhất Bác dùng hết sức đẩy người tên thổ dân, thi thể hắn bị đẩy ra khỏi người cậu. Tuy nhiên, móng vuốt hắn vẫn bám chặt đùi cậu khiến cậu mất thăng bằng ngồi bệt xuống nước.
Vương Nhất Bác đứng dậy, cậu cắn răng điều khiển sợi dây trong chiếc nhẫn cắt ngón tay tên thổ dân đang túm lấy đùi mình. Năm ngón tay rời khỏi thân thể hắn trong giây lát. Lúc này, máu của tên thổ dân nhuộm đỏ cả hồ nước.
Sau khi thoát khỏi móng vuốt của tên thổ dân, Vương Nhất Bác nhanh chóng thu lại sợi dây trong chiếc nhẫn, nhặt chiếc áo phóng xạ đã bị xé thành hai mảnh khoác lên người. Lúc này, thân thể cậu đã để lộ một khoảng da thịt khá lớn. cậu không cảm thấy đau đớn, cậu nhảy ra khỏi hồ nước rồi chạy nhanh ra ngoài.
"Tiêu Chiến, anh đang ở đâu? Tôi đang đi về hạ lưu một con sông. Anh đang ở đâu?". Vương Nhất Bác vừa điên cuồng lao đi trong đám cây cỏ cao hơn đầu người vừa không ngừng tìm cách liên lạc với Tiêu Chiến. Cậu không biết vị trí cụ thể, cậu chỉ có thể thông báo cho anh phương hướng một cách đơn giản nhất. Một nhành cỏ sắc như lưỡi dao cứa qua da Vương Nhất Bác, máu đỏ chảy từng giọt từng giọt xuống người cậu. Mặc dù bị thương nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn. Cậu chỉ biết chạy thục mạng theo hướng ngược lại với nơi ở của đám thổ dân. Cậu không có tốc độ, cũng không có sức mạnh, chỉ còn cách trốn càng xa bọn chúng càng tốt.
"Tiêu Chiến, rốt cuộc anh ở đâu hả?". Vương Nhất Bác vừa chạy không ngừng nghỉ vừa hét gọi Tiêu Chiến. Chiếc tai nghe vẫn không có tín hiệu trả lời, khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Xoạt, Vương Nhất Bác đột nhiên túm chặt cành cây ở bên cạnh, khiến cả người dừng bước trong giây lát. Ánh mắt cậu hướng về phía trước, gương mặt cậu trở nên trắng bệch.
Một tên thổ dân đứng ở đằng trước lạnh lùng nhìn cậu. Trên vai hắn vác một xác chết động vật to như con trâu. Thân thể cường tráng, gương mặt u ám và ánh mắt dữ tợn của hắn khiến Vương Nhất Bác không thể thở nổi.
Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu chạy về một hướng khác. Cậu nghe thấy tiếng bình bịch ở đằng sau. Sau lưng là một luồng không khí khủng bố đè nặng, khiến cậu muốn hét lên cũng không thể thốt thành lời. Khi có cảm giác bàn tay của tên thổ dân đặt lên vai cậu, theo phản xạ chúi đầu về phía trước và ngã xuống đất.
Vương Nhất Bác nhanh chóng quay người. Cậu phát hiện tên thổ dân đã đứng ngay trước mặt cậu, hắn quan sát cậu từ trên cao. Nhìn bộ dạng đáng sợ của tên thổ dân, trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ, lần này cậu không thể thoát mạng.
"...". Tên thổ dân chỉ tay lên người cậu, miệng tuôn ra một tràng dài nhưng cậu không hiểu. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xuống, thấy toàn thân cậu đầy máu. Trên đầu và mặt cậu vẫn sạch sẽ nhưng quần áo dính đầy vết máu. Lúc này, áo chống bức xạ bị rách treo lủng lẳng một bên. Chiếc áo sơmi của cậu rách tả tơi nhuộm một màu máu đỏ.
Nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt và ánh mắt sát khí của tên thổ dân, Vương Nhất Bác bất giác lê người lùi lại phía sau, đôi mắt cậu không rời khỏi hắn. Câu nói "muốn lùi cũng không có đường lùi, muốn trốn cũng không có đường trốn" chính là chỉ hoàn cảnh của cậu lúc này.
Hình như tên thổ dân cảm nhận điều gì đó bất thường, thần sắc hắn đột ngột trở nên vô cùng phẫn nộ. Hắn gầm một tiếng rồi tung nắm đấm về phía Vương Nhất Bác. Cậu thấy một bàn tay bổ xuống đầu cậu. Động tác của tên thổ dân cho thấy hắn không phải bắt cậu mà hắn có ý định giết cậu ngay tại nơi này. Cậu theo phản xạ của một người đã được huấn luyện lăn vài vòng trên mặt đất.
Bên tai Vương Nhất Bác có tiếng gió u u, tiếng cỏ xoạt xoạt. Móng vuốt của tên thổ dân đã đuổi đến đỉnh đầu cậu, tốc độ của cậu không thể đọ với hắn. Khi móng vuốt sắc nhọn của hắn sắp bập xuống trán, cậu dựng hết tóc gáy, đồng thời hét lên: "Tiêu Chiến ".
Đúng lúc Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn móng vuốt tên thổ dân bổ xuống đầu cậu, đằng sau lưng cậu đột nhiên có một bàn tay thò ra, nắm chặt lấy cổ tay của tên thổ dân vặn mạnh.
Trong chốc lát, Vương Nhất Bác chỉ nghe tiếng ngón tay kêu răng rắc. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người cậu bị một lực mạnh ở đằng sau kéo lùi lại. Sau đó, một bóng người vụt qua người cậu tung một cước về tên thổ dân đang còn đứng bất động, tạo thành tiếng động kịch liệt.
Bị một lực mạnh lôi về phía sau, Vương Nhất Bác lộn vài vòng mới lấy lại thăng bằng. Cậu còn chưa ngẩng đầu, một tiếng nổ lớn và tiếng vật nặng đổ xuống đất vang lên bên tai cậu. Cậu liền ngước nhìn, thế giới trước mắt cậu không còn bóng dáng của tên thổ dân. Một thân hình cao lớn bá đạo nhanh chóng quay về cậu. Nhìn thấy người đó, nỗi vui mừng bao phủ lên toàn thân Vương Nhất Bác trong giây lát. Người đó sải bước dài đến bên cậu, đôi mắt cậu đột nhiên cay xè, hai hàng lệ từ từ rơi xuống: "Tiêu Chiến ".
Tiêu Chiến bước đến, cởi áo chống bức xạ trùm vào người Vương Nhất Bác rồi bế cậu lên. Ôm Vương Nhất Bác vào lòng, Tiêu Chiến hắng giọng: "Em khóc gì chứ?". Vừa nói, anh vừa chạy nhanh về một hướng khác.
Ở đằng sau lưng, phần đầu của tên thổ dân bị đạn bắn nát không thành hình, máu tuôn xối xả từ ngực hắn, một mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.
Ở trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn không thể kìm chế tiếng nấc nghẹn: "Tôi không biết...Tôi còn tưởng lần này tôi sẽ chết chắc". Tay cậu bóp chặt cánh tay Tiêu Chiến, giống như chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Chiến, cậu mới nhận thức rằng cậu vẫn còn sống.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác chạy như bay, anh cất giọng trầm trầm: "Em chưa dạy tôi cách liên lạc".
Vương Nhất Bác nghe vậy thầm tự trách bản thân. Lúc giảng giải tính năng của chiếc hoa tai cho Tiêu Chiến, có bao nhiêu chức năng cậu đều nói hết, ngoài cách nói chuyện. Đáng lẽ cậu cũng đã chỉ dẫn, nhưng lúc đó Bạch Ưng và Hoàng Ưng có việc chen vào, thế là cậu quên mất. Hôm nay cậu còn tưởng Tiêu Chiến bỏ mặc cậu, suýt nữa bị mất mạng vì chuyện này.
Nhìn Vương Nhất Bác thương tích đầy mình, Tiêu Chiến nghiến răng ken két. Dám động đến người của anh, anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá.
Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác. Cậu xảy ra những chuyện gì, anh đều nghe thấy rõ qua chiếc hoa tai, chỉ có điều anh không biết cách liên lạc với cậu. Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác không thể thoát chết, nào ngờ cậu dũng cảm như vậy. Ở vào thời khắc nguy hiểm nhất, cậu ra tay một cách lạnh lùng, khiến anh có thể đến cứu cậu kịp thời. May mà mọi việc vẫn chưa muộn, cậu vẫn còn sống.
Vương Nhất Bác nép vào lòng Tiêu Chiến. Cậu đã ngừng khóc, chỉ im lặng nhìn lên cằm Tiêu Chiến trong lúc anh vẫn ôm cậu chạy nhanh. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao cậu lại bật khóc khi thấy Tiêu Chiến. Cậu đâu phải là trẻ em lên ba cũng không phải là người yếu đuối, nhưng cậu không thể cầm nước mắt trước mặt Tiêu Chiến, trong khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như vừa rồi, cậu không rơi một giọt lệ.
"Tiêu Chiến, anh mau mặc áo vào đi". Vương Nhất Bác sững sờ khi nhìn xuống người anh.
"Im lặng". Tiêu Chiến lạnh lùng nói nhỏ với cậu. Bọn họ vẫn đang ở trong địa phận của đám thổ dân. Vừa rồi anh sử dụng vũ khí hạng nặng bắn chết tên thổ dân, tiếng súng chắc chắn sẽ truyền đi rất xa. Nếu đám thổ dân tìm đến, dù anh có mạnh cỡ nào, cũng không có khả năng đối phó.
"Sẽ bị nhiễm xạ đấy, tôi đã ở trong hồ nước..."
"Tôi đã bị nhiễm xạ rồi". Vương Nhất Bác chưa nói hết câu, Tiêu Chiến đột ngột cắt ngang. Cậu bất giác bóp mạnh tay anh. Ở khu vực có nguồn khoáng thạch Tei phong phú như nơi này, chỉ cần để lộ da thịt là có khả năng bị nhiễm xạ. Bây giờ cậu phát hiện cũng đã muộn rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên cằm Tiêu Chiến, nghe tiếng gió thổi bên tai, cảm nhận đôi cánh tay rắn chắc của anh đang ôm ngang người mình, Vương Nhất Bác đột nhiên không còn cảm giác sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy anh là người tốt, ít nhất anh đối xử với cậu rất tốt.
"Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, anh đã chạy khá xa rồi còn gì". Nhìn từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cất giọng. Tiêu Chiến bế cậu chạy suốt hai tiếng đồng hồ, không nói cũng biết anh mệt đến mức nào.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn xung quanh, tính toán khoảng cách với bộ lạc thổ dân. Trước mặt hai người có một hốc cây rất lớn, dù trong hốc cây tỏa ra mùi dã thú, nhưng vẫn khiến họ yên lòng hơn đám thổ dân.
Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác đi vào trong hốc cây. Cậu vội lên tiếng: "Anh mặc áo vào đi". Nói xong cậu cởi áo chống bức xạ đưa cho Tiêu Chiến, đồng thời giựt áo khoác trên người anh: "Đưa áo của anh cho tôi mặc". Dù sao cậu cũng đã từng ở dưới nước có độ nhiễm xạ rất cao nên nơi này chẳng là gì đối với cậu. Hơn nữa, máu của cậu có thể chống nhiễm xạ nên chắc cậu sẽ không sao.
Thấy Vương Nhất Bác kiên quyết đổi áo, Tiêu Chiến không ngăn cản cậu. Anh cởi áo rồi khoác lên người cậu, sau đó anh mặc áo chống bức xạ.
Vương Nhất Bác vất bỏ áo sơmi rách nát của cậu. Không hiểu tại sao tên thổ dân lại phẫn nộ khi nhìn thấy cái áo dính đầy máu của cậu. Cậu đoán nhất định là vết máu không bình thường. Vương Nhất Bác đưa cái áo lên mũi ngửi, một mùi máu tanh xộc vào mũi cậu, mùi tanh còn hơn máu động vật.
Nhìn Vương Nhất Bác thay áo. Ánh mắt Tiêu Chiến toàn là sát khí khi thấy vết thương trên tấm thân trần của cậu. Anh giơ tay vuốt nhẹ vết thương trên lưng cậu.
"Đau quá". Vương Nhất Bác rùng mình, cậu quay đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh. Tiêu Chiến đưa hai tay, giữ vai và đùi Vương Nhất Bác rồi kéo cậu vào lòng.
Vừa nãy gặp phải tình huống khẩn cấp, cậu không cảm thấy đau đớn. Bây giờ anh chỉ chạm nhẹ, cậu cũng cảm thấy toàn thân đau rát. Nỗi đau trước đây khi Tiêu Chiến gây ra cho cậu không là gì so với lúc này. Cậu mới biết anh đã rất nể tình khi ra tay với cậu.
"Đau lắm à?" Chứng kiến vẻ mặt trắng bệch của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhíu chặt đôi lông mày.
Vương Nhất Bác hít một hơi, mỉm cười với anh. Cậu nói khẽ: "Đau, nhưng tôi có thể chịu được. Tôi không muốn làm một người hầu vô dụng của lão đại".
Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt cậu sáng ngời khác hẳn ngày thường. Đáy mắt cậu ánh lên sự tin tưởng, sự nương tựa vào anh. Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm: "Bây giờ em không còn là người hầu của tôi". Vừa nói anh vừa sờ lên chiếc nhẫn con chim ưng trên tay cậu.
Vương Nhất Bác không hiểu ý tứ trong câu nói của Tiêu Chiến, cậu cố tươi cười: "Nếu có thể quay về, tôi sẽ tự nguyện làm thuộc hạ của lão đại". Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy làm thuộc hạ của anh cũng không tồi. Một lão đại có thể vào sinh ra tử vì thuộc hạ, một lão đại luôn luôn bảo vệ thuộc hạ, làm đàn em của anh cũng tốt thôi.
Tiêu Chiến hắng giọng: "Nhất định sẽ quay về".
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng kiên định của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười. Người khác nói cậu sẽ không tin, nhưng Tiêu Chiến nói được nhất định sẽ làm được, cậu hoàn toàn tin lời anh.
Hai người ngồi nghỉ tầm mười phút, Tiêu Chiến đứng dậy hắng giọng: "Đi thôi".
Vương Nhất Bác biết nơi này vẫn rất nguy hiểm. Ngoài sự uy hiếp của đám thổ dân còn bị nhiễm xạ nặng. Bản thân cậu không nói làm gì, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không thể chịu đựng lâu. Hơn nữa, hai người không có đồ ăn thức uống, cứ tiếp tục tình trạng này khong sớm thì muộn cũng sẽ bỏ mạng. Vương Nhất Bác im lặng cùng Tiêu Chiến đứng dậy.
Vương Nhất Bác né tránh cánh tay Tiêu Chiến giơ ra định ôm cậu. Cậu kiên định nắm chặt khẩu súng anh vừa đưa, miệng mỉm cười: "Tôi đi được".
Vừa nói, Vương Nhất Bác vừa thò đầu ra khỏi hốc cây. Nếu Tiêu Chiến tiếp tục bế cậu chạy, tốc độ và thể lực của anh sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Vào lúc này, cậu giảm gánh nặng cho anh bao nhiêu, cơ hội sinh tồn sẽ nhiều hơn bấy nhiêu. Cậu không phải là người yếu đuối, tuyệt đối không làm hòn đá kéo chân anh vào lúc này.
Tiêu Chiến thấy vậy hơi nhíu mày: "Em hãy tự mình chú ý". Nói xong anh dẫn đầu chạy về phía trước. Tiêu Chiến biết bây giờ không phải là lúc tranh cãi nên cậu không ép buộc cậu.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kẻ trước người sau tiến về phía trước. Hai người chỉ cách nhau chưa đến một cánh tay. Trong rừng cây rậm rạp gần như không thấy ánh mặt trời, họ cố gắng chạy càng xa bộ tộc thổ dân càng tốt.
"Lập Hộ, Lập Hộ, có nghe thấy tôi nói gì không? Hãy trả lời tôi đi!". Vương Nhất Bác bám sát Tiêu Chiến. Vừa chạy cậu vừa không ngừng phát tín hiệu từ chiếc hoa tai, để có thể liên lạc với bất cứ hệ thống thông tin nào.
"Bạch Ưng, Hoàng Ưng. Mẹ kiếp, các anh còn chưa chết thì mau trả lời tôi đi". Không có tiếng trả lời, đầu kia chỉ phát ra tiếng rè rè. Vương Nhất Bác tức đến mức không nói thành lời. Lẽ nào bọn họ chỉ biết trốn đi, lẽ nào bọn họ không biết cậu và Tiêu Chiến còn đang ở trong rừng núi. Lẽ nào không có Tiêu Chiến chỉ bảo, bọn họ chẳng chịu động chân động tay?
Hoặc có thể nơi này không có tín hiệu, Vương Nhất Bác tính đến khả năng khác. Nơi rừng núi hoang vu lấy đâu ra tín hiệu, không phải là thiết bị thông tin đặc biệt thì không có tác dụng. Chiếc hoa tai cậu đang dùng có thể bắt sóng với chiếc còn lại ở bất cứ nơi đâu trên trái đất. Nhưng chiếc còn lại bây giờ đang ở trên tai Tiêu Chiến, cậu chỉ có thể thử phát đi tín hiệu. Lập Hộ có bắt được tín hiệu của cậu hay không là vấn đề khác. Đây cũng là điều khiến cậu lo lắng nhất hiện nay.
"Có rắn". Tiêu Chiến ở đằng trước giơ tay gạt một tán cây rất lớn, Vương Nhất Bác bám sát sau lưng anh. Đột nhiên một con rắn màu đỏ tươi quăng người từ trên cành cây vào lưng anh. cậu không kịp nghĩ ngợi giơ tay định bắt con rắn.
"Có độc". Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh lao về phía trước đồng thời quay ngang người, dùng khẩu súng lớn trên tay đập mạnh vào thân con rắn. Khi con rắn màu đỏ tươi rơi xuống đất, Tiêu Chiến dẵm chân vào đầu con rắn. Con rắn giãy đành đạch dưới gót giày anh rồi tắt thở.
Chứng kiến tốc độ và sức mạnh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nói một lời nào, tiếp tục cùng anh lên đường. Phía trước là một đỉnh núi khá rộng không có cây cối. Nhóm Lập Hộ và Bạch Ưng nhận được tín hiệu của Vương Nhất Bác, máy bay của họ bay đến đây mới có thể tìm thấy cậu và Tiêu Chiến.
Thể lực mỗi lúc một cạn kiệt, Vương Nhất Bác dần dần không theo kịp bước chân anh. Tiêu Chiến vốn đã đi tương đối chậm để đợi cậu, nhưng cậu vẫn không thể trụ nổi. Bây giờ, cậu cảm thấy đôi chân nặng trình trịch. Trong lúc vội vàng, cậu dẵm lên đám lá ẩm ướt ở dưới đất và trượt chân ngã xuống.
"Cẩn thận". Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cậu, một cánh tay rắn chắc giữ chặt cậu, giúp cậu không bị ngã. Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, eo cậu bị một lực mạnh kéo lên. Chỉ trong giây lát, Vương Nhất Bác đã nằm trên lưng Tiêu Chiến.
"Bám chắc vào". Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác lên lưng mình rồi thả hai tay. Một tay anh nắm chặt khẩu súng lớn, một tay chuẩn bị ứng phó với những động tĩnh bất ngờ. Tiêu Chiến cõng cậu đi lên đỉnh núi.
Ở trên lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không còn chút sức lực. Cậu lập tức vòng tay qua cổ anh, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh. Vương Nhất Bác hơi quay đầu về phía sau, tay phải cậu ôm cổ anh, khẩu súng trong tay trái chếch về phía sau. Tiêu Chiến không thể quan sát động tĩnh ở sau lưng nên cậu sẽ làm việc đó, bây giờ là lúc cần hết sức cẩn thận.
" Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác! Cậu có ở đó không? Mau nói đi". Giọng nói đầy lo lắng của Lập Hộ đột nhiên phát ra từ chiếc hoa tai.
Hai mắt Vương Nhất Bác sáng ngời, cậu nhanh chóng trả lời: "Phương hướng không rõ, vị trí cụ thể không rõ. Chỉ biết là một đỉnh núi trơ trọi không mọc cây cối. Tôi và Tiêu Chiến đang leo lên trên đó. Khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới nơi, các anh nhanh lên". Cậu nói một hơi. Cậu chỉ có thể cung cấp cho Lập Hộ từng đó manh mối. Bây giờ, cậu và Tiêu Chiến chỉ trông chờ vào sự tìm kiếm của Lập Hộ.
"Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đi tìm hai người. Hai người hãy cẩn thận đấy. Ở đầu bên kia, Lập Hộ dường như thở phào nhẹ nhõm. Một loạt mệnh lệnh được phát ra, tất cả máy bay nhanh chóng xuất phát.
Vương Nhất Bác vừa kết thúc liên lạc với Lập Hộ. Bên phải cậu đột nhiên có tiếng động cực lớn, cây cối đổ rạp sang hai bên. Một con vật giống như loài gấu và sư tử hợp thể vô cùng to lớn lao ra từ phía rừng rậm.
Vương Nhất Bác chưa kịp nhìn rõ hình dạng con vật, khẩu súng trong tay Tiêu Chiến nhằm trúng đầu con dã thú. Một tiếng nổ cực lớn, đầu con dã thú bị bắn nát, máu tuôn ra xối xả. Nhưng nó bị kích nộ vẫn hung hãn lao về phía trước. Cây cối xung quanh gãy răng rắc. Con quái vật càng đến gần, bộ dạng của nó càng trở nên đáng sợ.
Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ vô cùng lạnh lùng. Khẩu súng trong tay anh không ngừng nhả đạn về bộ phận chí mạng trên người con quái vật. Một mặt, Tiêu Chiến cõng Vương Nhất Bác nhảy sang một bên, tránh khỏi đường đi của con quái vật.
Thân hình to lớn của con quái vật cuối cùng cũng gục ngã xuống đất ngay trước mặt hai người. Nó tuy có sức mạnh kinh hồn nhưng cũng không thể đọ với khoa học kỹ thuật của loài người
Lúc Tiêu Chiến đánh trả con quái vật, Vương Nhất Bác vẫn nằm bất động trên lưng anh, cậu không quên quan sát tình hình ở phía sau. Cậu hoàn toàn phối hợp không chờ Tiêu Chiến nhắc nhở. Vương Nhất Bác cũng không hiểu tại sao lúc anh lạnh lùng liếc nhìn cậu, cậu đã hiểu ngay ý của anh. Có lẽ vào giây phút đó, cậu và Tiêu Chiến thần giao cách cảm, Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ anh giao cho cậu trong khi hai người không nói một lời nào.
Lúc con quái vật đổ xuống, rừng cây đột nhiên có cái bóng dịch chuyển. Vương Nhất Bác không suy nghĩ lập tức lên nòng súng rồi lia đạn về hướng đó. Dù là thổ dân địa phương hay là động vật bị biến dị do nhiễm xạ, chỉ cần chúng động đậy là cậu phải hạ thủ ngay. Chậm một vài giây, cậu và Tiêu Chiến sẽ không còn là đối thủ của chúng.
Loạt đạn bắn ra phát tiếng kêu chói tai. Cậu do phải vặn người về đằng sau nên cánh tay cậu tê buốt. Hóa ra, sử dụng súng cũng dễ dàng như trong phim ảnh.
Trong lúc Vương Nhất Bác nổ súng, Tiêu Chiến nhanh chóng quay người. Một tay anh khóa nòng súng của cậu, tay kia cầm khẩu súng hạng nặng lia về nơi cậu vừa bắn. Lửa đạn cháy xém cây cối ở gần đó, một tiếng kêu thảm thiết vọng ra. Tiêu Chiến không thèm nhìn, tiếp tục cõng Vương Nhất Bác lên đường. Khẩu súng của anh là loại hình mới nhất được chế tạo đặc biệt, dù là thổ dân biến dị hay quái thú, một khẩu súng của anh là đủ.
"Súng của em chỉ có ba mươi viên đạn thôi đấy". Tiêu Chiến vừa nhanh chóng di chuyển lên đỉnh núi vừa cất giọng trầm trầm.
Vương Nhất Bác nghe vậy bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay. Cậu không phải đang đóng phim, làm gì có kiểu súng bắn mãi không hết đạn. Trong khẩu súng của cậu chỉ có từng đó viên đạn, vừa rồi cậu điên cuồng nổ súng, không biết bây giờ còn lại bao nhiêu viên.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác bắn súng. Trước đây cậu từng nhìn thấy nhiều lần nhưng chưa từng sử dụng bao giờ. Vào thời khắc này, cậu nhận thức cậu cần phải học cách sử dụng vũ khí. Bởi vì cậu đi theo Tiêu Chiến nên nếu cậu nhát gan, không thể bảo vệ bản thân, không biết sử dụng mấy thứ đó, cái chết có thể chụp xuống đầu cậu bất cứ lúc nào.
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi biết rồi".
"Em còn lại mười một viên". Tiêu Chiến nói lạnh lùng.
Thấy Tiêu Chiến chỉ dựa vào cảm giác cũng biết súng trong tay cậu còn bao nhiêu viên đạn, Vương Nhất Bác hết sức kinh ngạc. Đồng thời, cậu tiếp tục đưa mắt về khu vực do cậu phụ trách. Bây giờ không phải lúc tỏ thái độ sùng bái hay kính nể anh.
Mặc dù cõng Vương Nhất Bác trên lưng nhưng Tiêu Chiến vẫn chạy rất nhanh. Đỉnh núi ngày càng gần, tầm mắt ngày càng rộng mở, tim cậu đập thình thịch. Nhưng cậu biết càng gần đến đích, cậu càng phải giữ bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Bịch, Vương Nhất Bác ở trên lưng Tiêu Chiến đột nhiên bị va chạm kịch liệt khiến cậu suýt nữa tuột tay rơi khỏi lưng anh. cậu nhanh chóng quay đầu lại.
Vương Nhất Bác chỉ thấy một hình bóng nhanh như tia chớp lao đến trước anh, tay chụp xuống đầu vai anh, vào đúng mặt cậu.
Không có tiếng động, Vương Nhất Bác cảm thấy luồng gió khi cánh tay chụp xuống. Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, đầu cậu chúi về phía vai bên này của Tiêu Chiến, khẩu súng trong tay hướng về bóng hình đó và nhanh chóng lên nòng.
Tiêu Chiến đột ngột ra tay, tay trái anh túm chặt năm ngón tay của đối phương bẻ ngược lại, đồng thời đẩy người đối phương ra xa. Tay phải anh đang cầm vũ khí thúc mạnh vào bàn tay cầm súng của Vương Nhất Bác, khiến khẩu súng chệch đi hướng khác.
Chỉ trong chốc lát, một tiếng súng nổ vang phát ra từ súng của Vương Nhất Bác, đạn bay sượt qua đầu bóng hình đó. Đối phương bị Tiêu Chiến đẩy rất mạnh bắn ra xa vài bước. Hắn đột nhiên cất tiếng nói: "Lão đại?"
Vương Nhất Bác bất giác sững sờ. Cậu chớp chớp mắt, người này là ai nhỉ? Do sự việc xảy ra quá nhanh nên vừa rồi cậu chỉ nhìn thấy hình bóng một con người chứ không nhìn rõ là người nào.
Đối phương nhanh chóng quay người lại, anh ta mặc một bộ độ chống bức xạ. Bóng dáng anh ta rất quen thuộc, trông có vẻ giống người của anh. Cậu cảm thấy toát mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi anh ngăn cản kịp thời, nếu không cậu đã khiến người của mình bị thương.
"Hắc Ưng". Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn bộ dạng thảm hại của Hắc Ưng, lên tiếng xác nhận.
"Vâng...là Hắc Ưng đây ạ". Hắc Ưng chạy đến bên Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cũng nhận ra giọng nói của Hắc Ưng.
"Cám ơn lão đại giơ cao đánh khẽ". Thấy Tiêu Chiến không nói một lời nào, tiếp tục đi lên núi, Hắc Ưng vừa chạy theo anh vừa mở miệng.
Vừa rồi Hắc Ưng trốn ở trong rừng, không nghe thấy tiếng nói của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Hắn chỉ cảm giác một ai đó đang di chuyển rất nhanh về phía hắn. Mấy ngày qua, Hắc Ưng chịu không ít khổ cực ở địa bàn của đám thổ dân, hắn biết cần phải ra tay trước mới có cơ hội giành thắng lợi trước đám thổ dân có sức mạnh kinh hồn.
Vì vậy Hắc Ưng không nghĩ ngợi, nghe tiếng bước chân đi tới, hắn liền lao vào đối phương. Thổ dân địa phương chỉ có ưu thế ở vòng ngoài. Càng đến sát người chúng, phản ứng và tốc độ của chúng sẽ càng chậm. Đây là nhược điểm duy nhất của đám thổ dân bị Hắc Ưng phát hiện sau hơn một ngày đối phó với chúng.
Hắc Ưng không kịp nhìn kỹ, chỉ biết tấn công vào đúng tim đối phương, nhưng không ngờ người đó lại là anh. May mà Tiêu Chiến có phản ứng rất nhanh, nhưng suýt nữa cũng bẻ gẫy tay anh ta.
Vương Nhất Bác không ngờ gặp lại Hắc Ưng ở nơi này. Tuy bộ dạng hắn thảm hại nhưng giọng nói vẫn bình thường, chứng tỏ hắn không sao cả. Sự xuất hiện của Hắc Ưng khiến cậu thấy an tâm một chút. Nghe câu nói của Hắc Ưng, cậu lập tức hỏi lại: "Sao thế?". Cậu có thấy Tiêu Chiến giơ cao đánh khẽ gì đâu.
Vương Nhất Bác không biết, Tiêu Chiến vốn là người nhạy bén trời sinh. Hắc Ưng theo anh nhiều năm, hơi thở và mùi đặc trưng của hắn đã rất quen thuộc với anh. Nếu không phải có cảm giác Hắc Ưng đang ở đó, làm gì có chuyện anh để Hắc Ưng áp sát vào người mình. Vì là Hắc Ưng nên Tiêu Chiến mới nhẹ tay. Dù anh không bẻ gãy tay Hắc Ưng, hắn có thể chết bởi viên đạn bắn ra từ nóng súng của cậu.
Càng lên gần đỉnh núi, tầm nhìn càng rộng hơn. Vương Nhất Bác vẫn tập trung quan sát phía sau, cậu đột nhiên hét lớn: "Bọn chúng đuổi theo chúng ta".
Bởi vì vị trí của bọn họ ở trên cao nên có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên dưới. Từng bóng người biến dị len lỏi trong rừng cây, tiến về phía bọn họ. Đám thổ dân di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Hắc Ưng liền quay người lại: "Để tôi đi thu hút sự chú ý của bọn chúng, lão..."
"Câm miệng". Hắc Ưng chưa nói hết câu, Tiêu Chiến cất giọng đầy phẫn nộ, khiến Hắc Ưng im bặt.
"Tôi đã liên lạc với Lập Hộ, họ sẽ nhanh chóng đến đón chúng ta. Tiêu Chiến, thả tôi xuống đi, nhanh lên...". Vương Nhất Bác vội vàng giải thích rồi quay đầu nói với anh. Hiện tại cậu đã hồi phục sức lực, cậu có thể tự đi, không muốn gây vướng víu cho anh.
"Em có thể đi nhanh đến mức nào?" Tiêu Chiến không quay đầu, đôi chân vẫn tiếp tục lao về phía trước. Lúc này, rừng cây đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nham thạch, từng tảng đá khá lớn, khiến anh buộc phải leo lên.
Vương Nhất Bác không tiếp tục tranh cãi với Tiêu Chiến. Dù cậu lấy lại sức cũng không thể nhanh bằng Tiêu Chiến. Cậu chỉ muốn giúp anh tiết kiệm sức lực nhưng xem ra, anh không nghe lời cậu.
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn xuống bên dưới. Đám thổ dân nhanh nhẹn như loài báo đang rút ngắn khoảng cách, khiến tim cậu như như bị treo ngược. Máy bay của Lập Hộ vẫn chưa đến. Nếu bọn họ không đến kịp, không biết điều gì sẽ chờ đón ba người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com