Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Vương Nhất Bác không quay đầu nhìn Tiêu Chiến, cũng không để ý Hắc Ưng ở bên cạnh, đôi mắt cậu không rời khỏi những hình bóng nhấp nhô ở bên dưới. "Còn cách khoảng 3 dặm" (1500m), Vương Nhất Bác cất giọng nói lạnh lùng, thông báo tình hình cho Tiêu Chiến và Hắc Ưng vẫn đang tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Lúc mới phát hiện đám thổ dân, chúng còn cách ba người tới mười mấy hai mươi dặm. Có lẽ do cậu ở trên cao nên mới phát hiện có người đang di chuyển ở bên dưới. Không ngờ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chúng đã hoàn toàn rút ngắn khoảng cách.

Vương Nhất Bác biết vào lúc này, cậu không thể tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi, nhưng tim cậu vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Đám thổ dân có tới trăm người đuổi theo, chưa kể không biết bao nhiêu tên bị rừng cây che khuất. Đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng máy bay của Lập Hộ. Nếu đám thổ dân đuổi tới nơi, hậu quả sẽ rất khó lường.

"Lập Hộ, nhanh lên đi. Bọn chúng còn cách chúng tôi khoảng hai dặm thôi". Vương Nhất Bác vừa quan sát tình hình ở bên dưới, vừa không ngừng thúc giục Lập Hộ. Ở đầu kia, Lập Hộ cũng căng thẳng theo cậu.

"Sợ gì chứ?". Tiêu Chiến lên tiếng khi có cảm giác Vương Nhất Bác không giữ nổi sự bình tĩnh, tim cậu đập liên hồi trên lưng anh, hai cánh tay cậu siết chặt vào cổ anh đến mức anh cảm thấy khó thở.

Chứng kiến đám thổ dân ngày càng tiến lại gần, Vương Nhất Bác rất muốn nói cậu không sợ. Nhưng trên thực tế, cậu cảm thấy vô cùng khẩn trương. Cậu bất giác cúi đầu nói khẽ: "Tôi sợ".

Mặc dù biết không nên tỏ ra sợ hãi nhưng Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến không thích nghe lời nói dối. Cậu không phải là siêu nhân, hoảng sợ cũng là lẽ thường tình.

"Em chỉ có thể chết trong tay tôi. Nếu chúng đuổi đến nơi, tôi sẽ tự tay giết em". Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Tiêu Chiến vang lên bên tai Vương Nhất Bác. Thân thể cậu hơi run nhẹ. Hình như anh đã từng nói với cậu câu này, bây giờ nghe lại vẫn thấy bá đạo như thường.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nói được làm được. Chết ở trong tay anh, có lẽ tốt hơn chết trong tay đám thổ dân đáng sợ kia. Trong lòng cậu bỗng dưng thấy bình tĩnh hẳn. Hai tay vẫn ôm chặt cổ anh, nhìn đám thổ dân ngày một tiến lại gần, cậu bất giác mỉm cười và gối đầu lên lưng Tiêu Chiến.

Ầm ầm ầm, trên không trung đột nhiên có tiếng máy bay. Vương Nhất Bác liền ngẩng đầu, thấy chiếc máy bay bay mỗi lúc một tiến lại gần, giọng nói Lập Hộ truyền đến chiếc hoa tai: "Có phải là nơi này không? Có phải nơi này không? Mau trả lời tôi đi".

"Đúng rồi, chính là nơi này, các anh mau hạ cánh đi". Vương Nhất Bác vốn đang bình thản chờ đợi tình huống Tiêu Chiến ra tay với cậu, nghe giọng nói của Lập Hộ, cậu vội vàng trả lời và giơ tay lên vẫy vẫy.

"Không thể hạ cánh". Tiêu Chiến lên tiếng, anh dùng hết sức leo lên đỉnh núi.

"Thang dây, bảo bọn họ thả thang dây xuống". Hắc Ưng ở bên cạnh vừa thở hổn hển vừa nói nhanh.

Lúc này Vương Nhất Bác mới nghĩ ra, đợi máy bay hạ cánh và bọn cậu leo lên máy bay sẽ tốn khá nhiều thời gian, vô hình chung tăng thêm cơ hội cho đám thổ dân. Cậu lập tức lên tiếng: "Thả thang dây xuống, thang dây".

"Lão đại nhanh lên. Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi, chỉ cách chúng ta hơn một trăm mét, nhanh lên đi". Lập Hộ đứng ở cửa chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ, tay cầm khẩu súng hạng nặng. Anh ta vừa chỉ huy hạ độ cao máy bay, đồng thời nhìn đám thổ dân hung hãn ở phía sau Tiêu Chiến bằng ánh mắt đầy lo lắng.

Tiêu Chiến nghiến răng, điên cuồng lao về phía thang dây từ máy bay thả xuống. Tiếng gầm gừ của đám thổ dân ở phía sau một lúc một lớn, như ngay sát bên tai.

Pằng, pằng, pằng...tiếng súng kịch liệt vang lên. Lập Hộ đứng trên máy bay không ngừng nhả đạn về đám thổ dân đang đuổi theo Tiêu Chiến. Người của anh ở trên máy bay cũng điên cuồng nổ súng, tạo thành âm thanh điếc tai.

"Nhanh, nhanh lên". Lập Hộ hét lớn vào thiết bị liên lạc.

Một trăm mét, năm mươi mét, mười mét. Tiêu Chiến và Hắc Ưng phi nhanh đến nơi có chiếc thang dây. Sau lưng họ vẫn là tiếng gầm rú ghê sợ và tiếng súng nổ kịch liệt.

"Nắm lấy thang dây". Vương Nhất Bác vừa hét lên với Tiêu Chiến, vừa mở chốt an toàn trên nòng súng. Đằng sau cậu có một tên thổ dân đang lao tới. Gương mặt dữ tợn của hắn, tư thế hung hãn của hắn khiến cậu toát mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn điên cuồng nhả đạn vào người tên thổ dân.

Tiêu Chiến đã nắm được thang dây đang bay đến. Nghe đằng sau có tiếng động khác thường, anh liền quay đầu nhìn.

Tên thổ dân bị Vương Nhất Bác bắn trúng, toàn thân máu tuôn xối xả, hai mắt trợn trừng trừng. Nhưng hắn vẫn tiếp tục xông vào hai người, móng vuốt sắc nhọn của hắn chụp đúng lưng cậu.

Tiêu Chiến phản ứng nhanh như tia chớp. Anh quăng khẩu súng hạng nặng trong tay cho Hắc Ưng lúc này cũng đã bám được vào thang dây rồi vòng một tay về phía sau túm người Vương Nhất Bác lôi ra đằng trước ngực. Hắc Ưng lập tức nổ súng vào tên thổ dân, đồng thời hét lớn: "Đi thôi".

Vương Nhất Bác vốn chỉ biết trợn mắt nhìn móng vuốt của tên thổ dân bổ xuống người cậu. Không ngờ đúng lúc đó, Tiêu Chiến túm lấy người cậu lôi cậu ra đằng trước, khiến móng vuốt sắc nhọn của tên thổ dân bập xuống đúng vai anh.

Vương Nhất Bác có cảm giác Tiêu Chiến cứng người. Lúc này, chiếc máy bay cũng bay lên cao. Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi gì chỉ biết ôm chặt cổ anh.

Máy bay bay mỗi lúc một cao. Vương Nhất Bác không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến và vết thương trên vai anh. Cậu chỉ có thể dùng toàn lực ôm chặt anh. Cảm nhận được thân thể anh ngày càng căng cứng, Vương Nhất Bác bất giác chúi đầu vào cổ anh.

Ở trên máy bay, Lập Hộ chỉ huy viên phi công lái máy bay rời khỏi đỉnh núi dày đặc thổ dân địa phương. Vũ khí trong tay Lập Hộ không còn uy lực với đám người ở bên dưới, hắn liền ra lệnh người ở trên máy bay nhanh chóng kéo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lên máy bay, đồng thời hắn cho mở khoang sau máy bay.

Vào thời điểm ba người được kéo lên máy bay, một ánh sáng trắng phóng xuống đỉnh núi bên dưới. Chỉ trong giây lát, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp dãy núi. Một luồng sáng đỏ hủy diệt quả núi trong chớp mắt.

Vương Nhất Bác nằm trên sàn máy bay, thấy Lập Hộ và những người khác tiến lại gần, cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn ôm chặt Tiêu Chiến đang nằm đè trên người mình, đầu cậu tựa sát vai anh. Sau đó, Vương Nhất Bác từ từ lịm đi.

**********************

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là ba ngày sau. Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi đưa tay bóp mi tâm. Đau quá, cảm giác đầu tiên của cậu sau khi tỉnh dậy là đau đớn, giống như thân thể không có một chỗ nào là lành lặn. Toàn thân đau nhức đến mức cậu không muốn tỉnh cũng không được.

"Tiểu thiếu gia tỉnh rồi à?" Một giọng nói tiếng Anh kiểu Mỹ vang lên bên tai Vương Nhất Bác. Chỉ có điều, giọng nói này đều đều không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào.

Vương Nhất Bác nheo mắt hướng về nơi phát ra tiếng nói. Cậu thấy một người đang cung kính cúi người đứng ở bên cạnh giường. Vương Nhất Bác liền mở miệng: "Nước".

"Vâng ạ". Hắn quay người đi lấy nước cho cậu. hắn hai tay đưa khay nước đến trước mặt cậu, không hề có ý đỡ cậu ngồi dậy.

Vương Nhất Bác thấy vậy chửi thầm trong lòng, cậu nghiến răng ngồi dậy, đón cốc nước từ tay hắn. Sau khi uống hai hớp Vương Nhất Bác nói chậm rãi: "Tôi không bảo anh đỡ tôi ngồi dậy, nhưng anh không thể tìm cho tôi cái ống hút hay thứ gì đó tiện cho tôi sao?". Mặc dù không hài lòng nhưng cậu không muốn nổi nóng. Toàn thân cậu đau đến mức không cáu nổi.

"Tôi xin lỗi, ở đây không có mấy thứ đó. Từ trước đến nay chưa có người nào sử dụng đồ tiểu thiếu gia vừa nói. Sau này tôi sẽ chú ý". Hắn cúi thấp đầu, nói giọng bình thản.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, chưa có người nào sử dụng? Cậu cố chịu đau, lên tiếng hỏi: "Đây là nơi nào?". Không hiểu tại sao dù phát hiện đang ở trong một căn phòng xa lạ nhưng Vương Nhất Bác không thấy bất an hay có cảm giác căng thẳng. Nếu không phải người này có mặt ở đây, cậu cũng chẳng thèm tìm hiểu.

"Tiêu Gia". Hai chữ đơn giản nhưng khiến Vương Nhất Bác giật mình. Hóa ra là Tiêu Gia, thảo nào người ở đây biến thái như vậy. Ở đây là Tiêu Gia, chắc sẽ không có mấy thứ nhân tính hóa như cậu vừa nói.

Vương Nhất Bác không ngờ cậu đang ở trong nhà của Tiêu Gia. Cậu nhớ lại tổng bộ của Tiêu Gia ở bên Mỹ, xem ra cậu vừa ngồi máy bay qua nửa vòng trái đất. Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn quay căn phòng. Không tồi, cách trang trí thể hiện sự mạnh mẽ giống như phong cách của Tiêu Chiến.

"Tiểu thiếu gia! Đây là thuốc của cậu". Hắn đưa mấy viên thuốc đến trước mặt cậu.

Vương Nhất Bác hơi cau mày nhưng không lên tiếng. hắn đứng bên cạnh cung kính giải thích: "Đây là thuốc do bác sỹ Lập Hộ kê, nói là thuốc kháng sinh giảm đau, có tác dụng hồi phục vết thương".

Nghe nói thuốc do Lập Hộ kê đơn, Vương Nhất Bác lập tức nuốt vào. Đưa mắt nhìn quanh không thấy một người nào khác, Vương Nhất Bác liền mở miệng hỏi: " Tiêu Chiến ...À, Tiêu lão đại đang ở đâu?"

Người đàn ông trả lời nghiêm túc: "Tôi không biết".

"Ý anh là gì?" Vương Nhất Bác trừng mắt với người trước mặt. Trước đây nếu không phải Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu thì là Lập Hộ hay Hoàng Ưng, Bạch Ưng. Bây giờ cậu đang ở ngay trong đại bản doanh của Tiêu Gia, thế mà không một người nào xuất hiện, bọn họ chẳng nể mặt cậu gì cả.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Vương Nhất Bác không định thắc mắc nhiều. Tiêu Chiến là lão đại của Tiêu Gia, anh ở bên cạnh cậu mới là chuyện lạ. Nên biết đây là Tiêu Gia, nơi tập trung toàn những nhân vật đẳng cấp, còn cậu chỉ là loại ruồi muỗi mà thôi.

Vương Nhất Bác phất tay ra hiệu hắn không cần trả lời. hắn liền lùi một bước, cúi người trước cậu: "Thuộc hạ thật sự không biết. Tìm hiểu hành tung của lão đại là một tội lớn".

Thái độ hoảng sợ và thận trọng của hắn khiến Vương Nhất Bác chớp chớp mắt. Xem ra Tiêu Chiến có nhiều quy tắc quy định thật đấy, cậu chỉ tiện mồm hỏi thôi mà. Vương Nhất Bác nhún vai, không tiếp tục gây khó dễ cho hắn.

Vương Nhất Bác đột nhiên sực nhớ ra điều gì, cậu lập tức nhảy xuống giường, túm lấy cổ áo của hắn: "Bạch Ưng, Hoàng Ưng, Hắc Ưng, Hồng Ưng, Lập Hộ thì sao? Anh nói cho tôi biết hành tung của một người thôi cũng được, bọn họ đang ở đâu?".

Vừa rồi đầu óc Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh táo. Sau một hồi nói chuyện, cậu bỗng cảm thấy có gì đó bất thường. Trước khi bị ngất, cậu tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến bị thương. Dựa vào sức khỏe của anh, cậu đoán vết thương đó không là gì. Nhưng khi cả đám người biến mất, cậu đột nhiên có cảm giác chẳng lành.

Người đàn ông cúi đầu: "Tôi không biết Tứ Ưng đại nhân đang ở đâu. Lập Hộ đại nhân hôm qua có đến đây thăm tiểu thiếu gia rồi vội vàng đi ngay. Không biết đại nhân mới lúc nào trở lại".

"Shit... rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?". Vương Nhất Bác không thể kìm chế tiếng chửi thề khi nghe câu trả lời của hắn. Tất cả đều mất dạng, chuyện này rõ ràng không bình thường.

"Cậu tỉnh rồi à". Một giọng nói bình thản vọng đến.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn, thấy Lập Hộ đang đứng ở cửa. Lập Hộ khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười: "Tôi cũng đoán cậu đã tỉnh lại. Anh lui ra ngoài đi, chỗ này để tôi". Lập Hộ phất tay với người đàn ông và chậm rãi đi về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy Lập Hộ dù mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ dừng nơi khóe mắt, tim cậu liền đập nhanh một nhịp. Khi người đàn ông khuất dạng, Vương Nhất Bác cau mày hỏi Lập Hộ: "Lão đại đâu?"

"Muốn biết thì đi theo tôi". Lập Hộ đến bên Vương Nhất Bác, lấy một thứ gì đó ở trong tủ đồ. Nụ cười trên mặt Lập Hộ vẫn không thay đổi, nhưng cậu cảm nhận được nụ cười đó không thật. Vì vậy, cậu không nói bất cứ lời nào, lập tức đi theo Lập Hộ ra ngoài.

"Cậu hãy tươi tỉnh lên". Còn chưa ra khỏi cửa, Lập Hộ lên tiếng nhắc nhở. Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày, Lập Hộ mở miệng giải thích: "Đây là Tiêu Gia".

Chỉ mấy từ đơn giản, nhưng khiến Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý hắn. Tiêu Gia là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ một động tác hay một nét mặt đều có ý nghĩa khác nhau. Ở nơi này phải hết sức chú ý, vì chỉ một biểu hiện khác thường có thể gây nên chuyện động trời. Sau khi hiểu ý Lập Hộ, Vương Nhất Bác hơi thả lỏng tinh thần, nhưng cậu không cười nổi. Bây giờ toàn thân cậu đang đau nhức, sao có thể tươi cười chứ?

Vương Nhất Bác theo Lập Hộ đi vòng vòng vèo vèo quanh ngôi biệt thự rộng như tòa lâu đài. Đi một lúc, cậu gần như không thể nhấc chân. Vương Nhất Bác thầm ca thán, không biết Tiêu Chiến xây biệt thự rộng như thế này để làm gì.

Vương Nhất Bác cắn răng đi theo Lập Hộ. Ra khỏi cổng, hai người lên một chiếc ô tô. Chiếc xe lao về phía trước, qua khu đô thị sầm uất rồi tới một bờ biển mây mù che phủ. Cậu quay sang hỏi Lập Hộ: "Đây là nơi nào?"

Lập Hộ vừa lái xe vừa trả lời bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Nơi cậu vừa ở là bản doanh của Tiêu gia, còn đây là nơi riêng tư của lão đại. Lão đại thích sống ở đây". Thấy nét mặt Lập Hộ khác hẳn vẻ tươi cười ban nãy, tim cậu bỗng đập nhanh. Không biết Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì?

Căn phòng có hai màu trắng đen thể hiện phong cách lạnh lùng và cứng rắn. Mặc dù bây giờ đang là giữa hè nhưng ở trong phòng vẫn có cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân. Có điều, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy buốt giá trong lòng không phải là bầu không khí của căn phòng mà là cảnh tượng Tiêu Chiến đang chịu sự kiểm tra của các loại máy móc.

"Chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác lên tiếng khi thấy Tiêu Chiến đang nằm trong cỗ máy đóng kín mít. Đám Bạch Ưng đứng quan sát với vẻ mặt đầy lo lắng. Ở đầu bên kia có một người ông già tóc gần bạc trắng. Tay ông ta hơi run rẩy nhưng bộ dạng vẫn không mất đi sự bình tĩnh.

"Lão đại bị nhiễm xạ rồi". Hồng Ưng trả lời. Nghe tin Tiêu Chiến xảy ra chuyện, anh ta vội vàng trở về từ chỗ Jiaowen.

Vương Nhất Bác sững người. Mặc dù cậu từng nghĩ Tiêu Chiến có nhiều khả năng bị nhiễm xạ bởi anh để lộ da thịt ở nơi có độ phóng xạ cao, nhưng nhớ lại lời hứa đảm bảo để cậu sống lâu của anh và việc bản thân vẫn bình an vô sự nên cậu tạm thời quên đi chuyện đó. Bây giờ nghe Hồng Ưng nói vậy, đầu óc cậu bỗng nổ tung.

"Các anh có thuốc đúng không?" Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lập Hộ đưa mắt về phía Vương Nhất Bác, nói nhỏ: "Thuốc của chúng tôi có tác dụng với người bị nhiễm xạ nhẹ. Chúng tôi đã thử dùng cho lão đại nhưng không có hiệu quả".

Vương Nhất Bác ngẩng mặt nhìn Lập Hộ: "Tại sao? Tại sao lại không có hiệu quả". Sự lo lắng của cậu xuất phát tự đáy lòng.

"Vì máu bị nhiễm trực tiếp. Y học hiện nay hoàn toàn không có cách chữa trị". Ông già tóc bạc vẫn im lặng kể từ lúc Vương Nhất Bác đi vào đột ngột lên tiếng.

"Máu bị nhiễm trực tiếp?" Vương Nhất Bác không dấu nổi vẻ kinh ngạc. Cậu tiến lại gần cỗ máy chứa Tiêu Chiến, đập vào mắt cậu là đôi vai trần có vết thương của anh. Máu anh bị nhiễm xạ trực tiếp chắc chắn là do tên thổ dân chụp vào người anh lúc đu lên máy bay. Máu, vết thương...đây chẳng phải là do cứu cậu hay sao?

Không biết có phải cảm nhận được sự có mặt của cậu, Tiêu Chiến đột ngột mở mắt. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hơi nheo mắt rồi dõi thẳng vào cậu. Ánh mắt anh không có sự phẫn nộ hay không cam chịu, không có sự oán hận mà rất bình thản và lạnh lùng, giống như lúc bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Điều đó càng khiến Vương Nhất Bác căng thẳng hơn.

"Phải làm thế nào bây giờ? Lẽ nào không còn cách?" Vương Nhất Bác rời mắt khỏi Tiêu Chiến, quay sang hỏi đám Lập Hộ.

Lập Hộ lắc đầu: "Trước mắt chỉ có thể tạm thời khống chế, nhưng hiệu quả không tốt lắm".

Bị nhiễm xạ không gây chết người ngay, nhưng khiến các bộ phận cơ thể bị thoái hóa và xuất hiện nhiều vấn đề. Nếu bị nhiễm xạ ở mức độ nhẹ có thể vài năm sau mới có phản ứng. Nhưng Tiêu Chiến bị nhiễm xạ trực tiếp vào máu, hậu quả thế nào không ai dám bảo đảm.

"Tôi thì sao? Tôi có vấn đề gì không?". Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Lập Hộ, đột nhiên chuyển đề tài.

Lập Hộ lắc đầu: "Cậu không có bất cứ vấn đề gì. Máu của cậu không có dấu hiệu bất thường, cũng không bị nhiễm xạ. Trên vai cậu, nếu tôi không nhầm thì cũng bị móng vuốt của tên thổ dân sượt qua".

Nghe Lập Hộ nói vậy, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn xuống vai mình, thấy một vết xước khá sâu ở đầu vai. Cậu trầm mặc một lúc rồi hỏi nhỏ: "Mọi người muốn tôi làm gì bây giờ? Lão đại đã cứu tôi, chỉ cần là việc trong khả năng của tôi, tôi cũng sẽ cố hết sức cứu lão đại".

Lập Hộ và Hồng Ưng đưa mắt nhìn nhau, rồi Lập Hộ lên tiếng: "Tốt quá, tôi đang đợi câu nói này của cậu. Tôi cần xét nghiệm máu của cậu, để tìm cách chữa trị cho lão đại".

"Không thành vấn đề". Vương Nhất Bác trả lời dứt khoát, đi đến bên Lập Hộ và giơ tay ra trước mặt anh ta. Ở bên cạnh, ông già tóc bạc gật đầu rồi lấy ống kim tiêm chọc vào mạch máu cậu.

Sau khi rút máu xong, ông gia cẩn thận bảo vệ ống đựng máu. Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi Lập Hộ: "Tại sao các anh không lấy máu của tôi trong lúc tôi hôn mê?". Lấy máu cậu không phải là chuyện khó khăn gì, vậy mà trong ba ngày cậu hôn mê bất tỉnh, họ không lấy máu cậu mà đợi đến khi cậu tỉnh lại và đồng ý. Cử chỉ này hoàn toàn trái ngược với hành động cưỡng ép của Tiêu Chiến.

"Vì cậu là người lão đại đã thừa nhận, địa vị của cậu tương đương với chúng tôi. Nếu không được sự đồng ý của cậu, bất cứ người nào trong Tiêu Gia cũng không được phép động đến một sợi lông của cậu". Hoàng Ưng giải thích.

Vương Nhất Bác bất giác quay người nhìn Tiêu Chiến. Lúc này anh đã ngồi dậy, cửa thiết bị kiểm tra từ từ mở ra. Vương Nhất Bác tiến lên phía trước, nhìn chăm chú vào những nốt chấm đỏ trên da anh. cậu cắn nhẹ môi, cậu bất giác mỉm cười khi đối diện với đôi mắt anh.

"Các chú giải quyết xong việc của các chú rồi à?" Tiêu Chiến chỉ liếc qua Vương Nhất Bác rồi đưa mắt về đám Lập Hộ.

Đám Hồng Ưng và Lập Hộ nhìn nhau. Thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, Hồng Ưng lắp bắp: "Lão đại, sức khỏe của lão đại..."

"Tôi vẫn chưa chết". Bốn từ ngạo mạn, lạnh lùng và bá đạo cắt ngang lời Hồng Ưng. Đám Hồng Ưng liền cúi đầu trả lời: "Vâng, chúng tôi biết". Nói xong, tất cả đi ra ngoài trừ Lập Hộ.

Mặc dù Tiêu Chiến nằm yên một chỗ nhưng Tiêu Gia vẫn hoạt động như thường. Bọn họ ở lại bên anh thì ai sẽ giải quyết sự vụ của Tiêu Gia? Nếu để người ngoài biết sức khỏe của lão đại Tiêu Gia xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ai sẽ gánh trách nhiệm nếu có động loạn? Việc Tiêu Chiến bị thương khiến đám Hồng Ưng rất khẩn trương nhưng nếu không có anh cũng sẽ không có bọn họ.

Vương Nhất Bác nhăn mặt khi thấy Tiêu Chiến chỉ dùng một câu đuổi hết đám Hồng Ưng mà bọn họ không dám lên tiếng phản đối. Cậu mỉm cười, cầm quần áo của anh và đi về phía anh.

Tiêu Chiến ngồi im trên thiết bị kiểm tra, để mặc Vương Nhất Bác mặc quần áo.

"Có đau không?" Trong lúc xỏ áo, ngón tay của Vương Nhất Bác hơi động vào đốm đỏ trên người anh. Cảm giác thân thể Tiêu Chiến hơi cương cứng, cậu liền rụt tay nhìn chăm chú.

Những người bị nhiễm xạ trên cơ thể đều xuất hiện nốt ban đỏ. Vương Nhất Bác vốn tưởng đây chỉ là một trong những biểu hiện của việc bị nhiễm xạ, không ngờ lại đau đến như vậy. Cậu dừng tay khi thấy cơ bắp Tiêu Chiến co rút khi cậu động vào.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, đáy mắt cậu không có gì khác ngoài vẻ lo lắng. Anh đưa tay sờ đầu cậu và vuốt nhẹ nhàng. Trầm mặc một lúc, anh cất giọng trầm trầm: "Không sao cả".

Lúc này, Vương Nhất Bác mới biết cậu thật ngốc nghếch khi hỏi câu đó. Hỏi Tiêu Chiến có đau không chẳng khác nào hỏi cái bàn rằng mày biết nói chuyện hay không? Anh trả lời thật cho cậu biết mới lạ. Hơn nữa, hình như anh không có dây thần kinh đau đớn. Lúc cậu bị xét nghiệm, thân thể cậu đau đến mức chết đi sống lại, còn anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, như anh vừa mới ngủ dậy.

"Mặc áo cho tôi". Thấy Vương Nhất Bác đứng ngây ra không động đậy, Tiêu Chiến sa sầm mặt. Anh giơ tay túm cổ cậu và cất giọng đầy nộ khí.

Vương Nhất Bác định thần trở lại. Thấy vẻ tức giận của Tiêu Chiến, cậu không nói một lời nào nhanh chóng mặc quần áo cho anh. Tuy Vương Nhất Bác hết sức nhẹ nhàng nhưng Tiêu Chiến dường như không bận tâm. Hắn giơ chân giơ tay mặc đồ như lúc bình thường, như không phải cơ thể đang chịu đau đớn. Anh quả là người từ thân thể đến trái tim đều làm bằng sắt thép.

"Lão đại! Tốt nhất mấy ngày này lão đại hãy ở lại đây, để chúng tôi tìm cách trị liệu". Lập Hộ rảo bước nhanh đến trước Tiêu Chiến khi thấy anh đứng dậy ôm Vương Nhất Bác định đi ra ngoài.

Tiêu Chiến nhíu mày. Anh còn chưa trả lời, Vương Nhất Bác ở bên cạnh gật đầu đồng tình: "Lão đại, sức khỏe quan trọng nhất, có việc gì để bọn họ giải quyết. Tình hình của lão đại tương đối phức tạp".

Lập Hộ đồng thời gật đầu: "Đúng vậy, lão đại".

Tiêu Chiến đảo mắt qua hai người, cất giọng lạnh lùng: "Nhắc một lần xem nào".

Vương Nhất Bác cứng họng. Tiêu Chiến nói vậy là có ý gì? Lẽ nào lo lắng và quan tâm đến anh cũng là làm sai? Nếu không nể tình anh cứu cậu, anh đừng mơ cậu sẽ bận tâm và lo lắng cho sức khỏe của anh. Cả đời này ngoài Mai Lan, cậu chưa từng quan tâm ai bao giờ.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Lập Hộ sững lại trong vài giây rồi nghiến răng: "Lão đại, Lập Hộ sai rồi, xin lão đại thứ lỗi".

Tiêu Chiến hơi gật đầu với Lập Hộ, ôm Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Cậu nhíu chặt đôi lông mày, quay đầu nhìn Lập Hộ. hắn trao đổi điều gì đó với ông già tóc bạc rồi nhanh chóng đi theo anh.

Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Lập Hộ lắc đầu giải thích: "Cả gia tộc đều biết lão đại đã trở về. Nếu lão đại không lộ diện sẽ dẫn đến tin đồn không hay. Hơn nữa có một việc cần lão đại đích thân xử lý".

Lập Hộ nóng ruột chỉ nghĩ đến sức khỏe của Tiêu Chiến mà quên mất thân phận người đứng đầu Tiêu Gia của anh. Nếu anh không xuất đầu lộ diện, bên ngoài sẽ xuất hiện tin đồn và suy diễn lung tung. Không cho đối thủ bất cứ một khe hở chọc ngoáy là tôn chỉ xưa nay của anh, Lập Hộ nhất thời quên mất.

Nghe Lập Hộ giải thích, Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Lời nói của Lập Hộ không hoàn toàn rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác có thể hình dung ra. Lúc cậu còn ở tổ chức ăn trộm, dù cậu bị thương hay xảy ra chuyện, cậu cũng phải cắn răng chịu đựng, để những người nhằm vào cậu không tìm ra nhược điểm hoặc kẽ hở để ra tay. Đây là một đạo lý đơn giản, áp dụng trên người có thân phận như Tiêu Chiến đến bản thân Vương Nhất Bác.

"Để tôi lái xe cho". Vương Nhất Bác ngoan ngoãn làm gậy chống của Tiêu Chiến. Khi Lập Hộ lái xe đến, cậu mở cửa xe cho Tiêu Chiến ngồi vào ghế sau rồi lên tiếng nói với Lập Hộ. Vương Nhất Bác không biết y thuật. anh lâm vào tình trạng này, Lập Hộ ngồi bên cạnh anh sẽ tốt hơn, có thể dễ dàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Vương Nhất Bác chưa kịp bước đi, Tiêu Chiến liền nắm lấy cổ áo cậu, lôi tuột cậu vào trong xe. Vương Nhất Bác ngồi trên sàn xe vịn vào đùi anh. Cậu vừa định nhổm dậy, bàn tay của anh lập tức ấn người cậu xuống, khiến cậu không thể ngẩng đầu. cậu đành phải ngồi im, cậu cố giữ thẳng người để không đè lên đùi anh.

"Ngồi tử tế vào". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, tay dùng lực ép chặt cậu vào đùi anh. Vương Nhất Bác liền từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp tựa người vào đùi Tiêu Chiến. Anh không sợ đau, việc gì cậu phải lo cho anh?

"Lão đại, tôi chỉ cần..."

"Mau lái xe". Lập Hộ chưa nói hết câu, Tiêu Chiến đột ngột cắt ngang, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn. Lập Hộ cắn răng, hít một hơi rồi nhấn ga, lái xe về phía đại bản doanh của Tiêu Gia.

Vương Nhất Bác úp người vào đùi anh, cảm giác anh đang vuốt tóc cậu. Mặt cậu áp vào cặp đùi rắn chắc của anh. Vương Nhất Bác không khỏi than thầm, Tiêu Chiến đối xử với người của anh tốt thật, thảo nào đám Lập Hộ và Hồng Ưng cam tâm tình nguyện bán sống chết vì anh. Dưới tấm mặt nạ tàn nhẫn và lạnh lùng, anh thật ra rất biết nghĩ đến người khác.

Tiêu Chiến bị nhiễm xạ. Nếu bọn họ tiếp xúc với anh ở cự ly gần, bọn họ có khả năng sẽ bị truyền nhiễm. Vì vậy Tiêu Chiến giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Anh chỉ gần gũi một mình cậu, là vì biết cậu không sợ bị nhiễm xạ.

Gục mặt trên đùi anh, Vương Nhất Bác bỗng dưng mỉm cười. Có một lão đại như thế này cũng không tồi. Lão đại biết nghĩ đến thuộc hạ, không quản ngại nguy hiểm đi cứu thuộc hạ như anh tốt gấp nhiều lần so với lão đại tổ chức cậu từng ở trước kia. Nếu Tiêu Chiến không buông tha cậu, vậy thì cậu sẽ làm thuộc hạ của anh. Lần này không phải do anh bắt ép mà cậu cam tâm tình nguyện.

Ô tô nhanh chóng đến trước cửa Tiêu Gia. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn, thấy Lập Hộ từ từ giảm tốc độ. Cánh cửa lớn uy nghiêm của Tiêu Gia mở ra. Hai bên là hai hàng người hầu ăn mặc chỉnh tề, đứng cúi đầu đón xe của Tiêu Chiến đi vào.

Ở bên trong Tiêu Gia, người đi lại mỗi lúc một đông. Nhưng dù họ đang làm gì, thấy xe Tiêu Chiến đi đến gần họ cũng ngừng tất cả công việc, cúi người cung kính chào đón.

Xe ô tô đang lăn bánh thấy xe của Tiêu Chiến đi đến đều dừng lại. Tất cả mọi người ở bên trong xuống xe, cúi đầu hành lễ với anh. Những người đó đều tràn đầy khí chất quý tộc, cao ngạo và lạnh lùng. Nhưng tất cả đều phải cúi đầu trước Tiêu Chiến.

Chứng kiến cảnh tượng trên, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán. Đây chính là khí thế của hắc đạo, cũng thể hiện thế lực của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào, giống như đã quá quen thuộc với sự cung kính của mọi người. Vương Nhất Bác liền sờ lên đầu mũi, lần đầu tiên cậu được tiếp đón như thế này, không thể không thừa nhận là cậu cũng hơi đắc ý. Ô tô dừng lại trước tòa nhà trung tâm, Lập Hộ nháy mắt với Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu. Cậu lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa xuống xe rồi hơi cúi người, cùng Lập Hộ lúc này đã xuống xe và làm động tác như Vương Nhất Bác nghênh đón anh. Gia tộc hào môn lắm quy định quy tắc thật, Vương Nhất Bác thầm nhủ.

Tiêu Chiến lạnh lùng bước xuống ô tô. Tất cả mọi người đang cúi đầu nghênh tiếp anh đồng thanh lên tiếng: "Lão đại".

Tiêu Chiến đảo mắt qua mọi người: "Nên làm gì thì làm đi". Nói xong, anh đi thẳng vào tòa nhà trung tâm.

"Vâng ạ". Mọi người lại đồng thanh trả lời. Chỉ trong giây lát, Vương Nhất Bác thấy tất cả mọi người như ong vỡ tổ. Người thì lên xe nổ máy, người thì đi vào nhà, kẻ đi ra ngoài...Già trẻ lớn bé đều im lặng tiếp tục công việc. Vương Nhất Bác đưa mắt bốn xung quanh rồi nhanh chóng đi theo Tiêu Chiến.

Tòa nhà chính có hai hàng ghế trong đó có cái ghế màu đen đặt ở vị trí cao hơn hết thảy. Vương Nhất Bác chỉ nhìn qua cũng biết đó là chỗ ngồi của Tiêu Chiến, vị trí của lão đại một gia tộc có lịch sử trăm năm.

Tiêu Chiến không nói một lời nào đi thẳng lên phía trước và ngồi vào vị trí. Vương Nhất Bác thấy bên dưới vẫn còn chỗ trống nhưng cậu đứng tần ngần hồi lâu. Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng cậu cũng từng nghe qua, trên giới hắc đạo, càng là gia tộc lớn và cổ xưa càng có nhiều quy tắc. Lúc vào cổng, cậu cũng đã chứng kiến màn chào hỏi nghiêm ngặt của Tiêu Gia, những chiếc ghế này không thể tùy tiện ngồi vào.

Thấy dáng vẻ băn khoăn không biết nên đi hay nên ở của Vương Nhất Bác, Lập Hộ đẩy nhẹ lưng Vương Nhất Bác rồi đi về chiếc ghế thứ ba bên tay phải Tiêu Chiến. Đứng vào vị trí của mình, anh nháy mắt cậu và hất cằm về chỗ ngồi đối diện anh ta. Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra đó là vị trí của cậu, cậu liền đi về phía đó và đứng đợi.

Chỉ vài giây sau, tất cả những người có thân phận ở trong ngôi biệt thự đều lần lượt đi vào, bao gồm cả Tứ Ưng. Vương Nhất Bác thấy Hồng Ưng đứng ở vị trí đầu tiên bên tay trái Tiêu Chiến, tiếp theo là Hoàng Ưng ở dưới. Bên tay phải Tiêu Chiến, Bạch Ưng đứng ở vị trí đầu tiên, Hắc Ưng xếp thứ hai. Mỗi người đều có vị trí của mình, Vương Nhất Bác nhủ thầm may là vừa rồi cậu không chiếm chỗ lung tung.

Vương Nhất Bác ngoảnh đầu, thấy tòa nhà chính không giống phòng khách cũng không giống phòng họp đã đầy ắp người. Trong đám người có cả ông già lẫn trẻ nhỏ, nhưng không có một người phụ nữ nào. Tất cả cung kính đứng yên ở vị trí của mình.

"Lão đại". Từ lúc Tiêu Chiến ngồi vào chiếc ghế lão đại đến khi người cuối cùng đứng nghiêm chỉ mất có năm phút. Tất cả mọi người cúi đầu hành lễ trước anh. Đưa mắt nhìn xuống đại sảnh chứa hơn một trăm người, Vương Nhất Bác không khỏi thán phục, người của Tiêu Gia hành động nhanh thật.

"Lão đại! Ngoài bảy mươi ba người ra ngoài làm việc, một trăm mười bảy người của Tiêu Gia đã có mặt đông đủ". Hoàng Ưng nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi quay lại bẩm báo với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật nhẹ đầu và đưa mắt qua tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh. Ánh mắt lạnh giá của anh quét đến đâu, người ở đó ưỡn ngực đứng thẳng người. Tiêu Chiến gật đầu: "Rất tốt".

Vương Nhất Bác không dấu vẻ kinh ngạc khi nhìn xuống đám người ở bên dưới. Cậu không biết Tiêu Chiến triệu tập những người đó tập trung ở đây bằng cách nào. Từ lúc  anh xét nghiệm xong, cậu luôn đi theo có thấy anh nói gì đâu? Xem ra ở đây có một số quy tắc, không cần phải phát lệnh. Cậu bất giác đưa mắt về phía đám người, xem ra làm thuộc hạ của Tiêu Chiến cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vương Nhất Bác không biết, trên thực tế Tiêu Chiến không bao giờ vào tòa nhà trung tâm nếu không có việc đại sự. Một khi anh vào tòa nhà trung tâm, có nghĩa anh có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Vì vậy, tất cả thành viên cao cấp của gia tộc phải có mặt trong vòng năm phút. Đây là gia pháp của Tiêu Gia. Ở Tiêu Gia, mệnh lệnh và quy tắc của Tiêu Chiến là tối thượng. Ai không tuân thủ, kẻ đó hoặc là có bản lĩnh đánh đổ anh không thì chỉ còn nước chờ chết.

"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chỉ vì một chuyện". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, đồng thời nhướng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Cậu còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Ưng ở bên cạnh đẩy người cậu. Vương Nhất Bác đánh tiến lên phía trước một bước.

" Vương Nhất Bác từ nay sẽ là chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Tiêu Gia". Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nói từng từ với giọng điệu uy nghiêm, khiến những người ở bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám thốt ra một câu thắc mắc nào.

" Vương Nhất Bác tuy gia nhập Tiêu Gia không lâu nhưng chắc mọi người biết rõ công lao của cậu ấy với Tiêu Gia. Ở Đông Nam Á, cậu ấy cứu lão đại và chúng tôi vài lần, có công trong việc giành thị trường Đông Nam Á cho Tiêu Gia. Chỉ riêng việc cứu chúng tôi vài lần và đoạt thị trường, cậu ấy đủ tư cách ngồi vào vị trí thứ sáu". Tiêu Chiến vừa dứt lời, Hồng Ưng chậm rãi mở miệng.

Mọi người ở bên dưới thầm nghĩ lý do Hồng Ưng đưa ra không có sức thuyết phục. Dù Vương Nhất Bác đoạt thị trường Đông Nam Á đi chăng nữa nhưng địa bàn đó không có tác dụng lớn đối với Tiêu Gia. Tiêu Gia có nhiều người thành tích và thực lực lớn hơn Vương Nhất Bác rất nhiều mà vẫn chưa thể ngồi lên chiếc ghế thứ sáu. Tuy nhiên, việc Vương Nhất Bác cứu Tiêu Chiến nhiều lần thì cũng đáng thưởng công. Hơn nữa trong Tiêu Gia, lời nói của anh là thánh chỉ, dù công lao của cậu không đủ để ngồi vào vị trí đó nhưng mọi người cũng chỉ còn cách mở một mắt nhắm một mắt tán đồng.

Thật ra người của Tiêu Gia không biết, Vương Nhất Bác thừa sức ngồi vào chiếc ghế thứ sáu. Cậu lập công lớn trong vụ đoạt lại lô vũ khí của Jiaowen và vụ khoáng thạch Tei. Những chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài nên trong mắt con mọi người, cậu không đủ tư cách ngồi ở vị trí đó. Đây không phải là lỗi của cậu.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày. Đối diện với đôi mặt lạnh lùng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác đứng thẳng người, mỉm cười với mọi người ở bên dưới. Cậu biết trong một gia tộc có lịch sử cả trăm nay, năng lực và thực lực rất được chú trọng. Cậu chỉ là một người bị Tiêu Chiến ép buộc đến đây mà thôi. Tuy cậu tình nguyện làm thuộc hạ của anh nhưng cậu không có hứng thú với quyền lực ở Tiêu Gia. Vì vậy khi chứng kiến những người ở dưới bề ngoài tỏ ra cung kính nhưng ánh mắt của họ chứa đựng sự khinh miệt và bất phục, cậu cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác hiểu ý Tiêu Chiến. Nếu cậu muốn yên ổn làm thuộc hạ của anh thì phải ra mắt những người này. Anh mặc dù coi trọng cậu nhưng anh hoàn toàn không có ý định để cậu tung hoành ngang dọc ở Tiêu Gia, bởi nếu cậu không có thực lực thật sự thì không thể làm được việc gì..

"Được rồi, lui xuống đi". Sau khi tuyên bố xong, Tiêu Chiến phất tay ra hiệu rồi đứng dậy.

"Vâng, thưa lão đại". Mọi người cung kính cúi thấp người rồi lùi bước một cách có trật tự. Tiêu Chiến rời khỏi nơi đó trước tiên, tiếp theo là đám Hồng Ưng, Bạch Ưng và Vương Nhất Bác. Cuối cùng, mọi người mới lần lượt đi ra ngoài.

Trong căn phòng Vương Nhất Bác ở khi mới tỉnh lại, cậu nhẹ nhàng thay áo mỏng hơn cho Tiêu Chiến. Sau đó, cậu bôi thuốc lên nốt ban đỏ trên da anh. Thuốc bôi ngoài chỉ có tác dụng khiến những đốm đỏ không bị mưng mủ và lan rộng chứ không có tác dụng chữa khỏi hẳn.

"Lão đại! tôi đã điều đội nghiên cứu số một đến vùng núi Cape". Bạch Ưng vừa lật tập tài liệu trong tay vừa cất giọng trầm trầm. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như không thấy bệnh trạng của Tiêu Chiến. Để ý thấy ánh mắt không ngừng đảo qua bên này, cậu mới biết Bạch Ưng lo lắng đến mức nào.

Tiêu Chiến tựa người vào thành ghế sofa, để Vương Nhất Bác bôi thuốc. Nghe Bạch Ưng báo cáo, anh gật đầu: "Tình hình thế nào rồi?"

Bạch Ưng trả lời: "Khoáng thạch Tei ít hơn chúng ta tưởng. Nó chỉ có ở lớp đất trên cùng, dưới lòng đất không tồn tại. Tei có trong phạm vi khoảng ba mươi km, trữ lượng khoảng vài ngàn tấn".

Tiêu Chiến ra lệnh: "Đào hết đem về đây, không được để lại dù chỉ một chút".

"Vâng ạ. Tôi hiểu rõ điều này, tôi đã dặn dò thuộc hạ rồi. Họ sẽ chuyển toàn bộ tei về trong thời gian ngắn nhất. Tôi cũng bảo bọn họ nếu không chuyển được thì tiêu hủy hết". Giọng nói của Bạch Ưng không dấu vẻ tức giận khi nhắc đến Tei, Vương Nhất Bác đang chăm chú bôi thuốc cho Tiêu Chiến cũng cảm nhận rõ ràng.

"Tại sao lại tiêu hủy? Khó khăn lắm mới tìm được, anh hủy làm gì?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Bạch Ưng bằng ánh mắt khó hiểu.

Bạch Ưng lạnh lùng trả lời: "Thế giới này chẳng chuyện gì có thể giữ kín. Chúng ta có hành động lớn ở đó, những kẻ luôn chú ý đến chúng ta chắc cũng đã ngửi thấy mùi bất bình thường. Thà chúng ta hủy nó còn hơn để nó rơi vào tay kẻ khác. Tei sản sinh ra ở đó là một kỳ tích, nhưng việc tiêu hủy vô cùng dễ dàng".

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn Bạch Ưng. Hành động? Có hành động gì chứ? Chẳng phải kế hoạch được tiến hành bí mật hay sao?

Hoàng Ưng lên tiếng giải đáp thắc mắc của Vương Nhất Bác: "Tôi đã cho nổ tung dải núi đó".

Khi Hoàng Ưng biết Tiêu Chiến xảy ra chuyện ở vùng núi Cape, lão đại của anh ta còn bị nhiễm xạ vào máu, chứng bệnh không có khả năng chữa trị, anh ta lập tức bỏ mặc công việc ở Đông Nam Á, bay thẳng đến châu Phi. Gặp Hồng Ưng cũng vừa đến đó, hai điều mười chiếc máy bay, thả bom suốt một ngày, cả một dải núi bị thiêu rụi. Sau khi xác định không còn sinh vật nào sống sót, hai người mới gấp gáp trở về Mỹ. Hành động lớn như vậy, không ai chú ý đến mới là chuyện lạ.

Nghe câu nói của Hoàng Ưng, Vương Nhất Bác cúi đầu trầm mặc. Lập Hộ ở bên cạnh thấy cậu không lên tiếng, liền cất giọng phẫn nộ: "Lẽ nào cậu thương hại đám biến thái đó? Nếu không phải do bọn chúng, lão đại cũng không ra nông nỗi này. Thả bom tiêu diệt còn tốt cho chúng rồi đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ lột da rút gân từng tên, để chúng sống không bằng chết".

Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Bạch Ưng nghe Lập Hộ nói Vương Nhất Bác thương hại đám thổ dân, bất giác quay đầu nhìn cậu.

Thấy mọi con mắt đều tập trung vào Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến giơ tay nhấc cằm cậu lên đối mặt anh. Anh chỉ thấy cậu nghiến răng nghiến lợi, chứ không có một chút thương hại nào.

Vương Nhất Bác trừng mắt với anh: "Bây giờ các anh mới đi hủy diệt thì giải quyết được gì nữa. Nếu các anh trực tiếp thả bom ngay từ đầu, tôi cũng không bị sợ chết khiếp, anh cũng không bị nhiễm xạ. Đúng là đầu óc chập mạch mới chơi trò không vào hang hùm sao bắt được cọp con gì đó. Mẹ kiếp, không biết kẻ ngốc nghếch nào khiến toàn thân tôi bị thương như thế này?

Đám Hồng Ưng và Lập Hộ im lặng nhìn nhau khi chứng kiến cảnh Vương Nhất Bác vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cả Tiêu Chiến.

Lúc này, Vương Nhất Bác tức đến mức không cần biết Tiêu Chiến là ai. Bọn họ nên thả bom ngay từ lúc đến. Sản xuất bao nhiêu vũ khí hiện đại để bày làm cảnh chắc? Bọn họ tự nhiên bắt cậu đi mạo hiểm, bắt cậu lao vào chỗ chết, hại cậu suýt nữa không thể trở về. Đúng là quá đáng thật!

Tiêu Chiến vặn cằm Vương Nhất Bác quay lại phía anh, trên mặt cậu vẫn đầy vẻ tức giận. Tiêu Chiến hỏi nhẹ nhàng: "Còn đau không?"

Nghe câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sững người vài giây rồi thật thà gật đầu. Không nhắc đến cậu cũng quên mất, bây giờ nhắc đến cậu mới thấy toàn thân đau nhức. Vì vậy, Cậu càng hận đám người biến thái đó, nếu không phải do bọn chúng, cậu cũng không chịu đau như vậy.

Tiêu Chiến phất tay ra hiệu. Tứ Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi đi cả ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến một tay kéo cậu úp người lên đùi anh, một tay xé áo cậu thành hai mảnh.

"Anh làm gì vậy?". Vương Nhất Bác theo phản xạ giãy giụa khi đột ngột bị Tiêu Chiến lôi cậu lên đùi.

"Không có ai ở đây, đừng động đậy". Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác rồi kéo hai mảnh áo ném xuống đất. Anh chăm chú nhìn xuống lưng cậu.

Trên lưng Vương Nhất Bác đầy vết bầm tím và vết thương. Tiêu Chiến chẳng nói chẳng rằng liền cầm tuýp thuốc Lập Hộ để lại ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi lên lưng cậu.

Lúc này, Vương Nhất Bác không tiếp tục phản kháng. Cậu ngoan ngoãn nằm yên trên đùi anh để anh bôi thuốc cho mình. Mặc dù động tác của anh thô lỗ nhưng cậu có thể chịu đựng. Bây giờ cậu mới biết, so với đám thổ dân, Tiêu Chiến dịu dàng hơn bao nhiêu lần. Nghĩ lại mới thấy, việc anh làm cậu đau đớn trước kia không phải do anh cố ý mà anh sử dụng lực đạo hoàn toàn bình thường.

Nhìn những vết chấm đỏ trên người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác im lặng một lát rồi đột ngột lên tiếng: "Lão đại, tại sao anh lại cứu tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com