Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Vương Nhất Bác vốn tưởng Tiêu Chiến không trừng phạt. Trước đây anh chưa từng phạt nặng cậu bao giờ, mặc dù anh rất hà khắc nhưng cậu đều có thể lấy công chuộc tội. Lần này, cậu cũng tưởng cậu có công cứu anh nên sẽ tha cho cậu. Không biết anh tự dưng đứt sợi dây thần kinh nào, lôi cậu đến đây xử phạt.

Xử phạt không nói làm gì, tại sao còn không cho cậu ăn cơm, đây là điều cậu ghét nhất. Chuyện gì cũng có thể thương lượng ngoài việc ăn uống, càng nghĩ Vương Nhất Bác càng tức giận. Cậu chỉ biết trút giận vào bia đạn trước mặt.

Ở phòng trên cùng của tầng ngầm, Hồng Ưng lắc đầu khi chứng kiến cảnh tượng ở bên dưới qua màn hình giám sát: "Có phải lão đại nghiêm khắc quá không? Cậu ấy vẫn chưa khỏi bệnh, lại chưa học bắn súng bao giờ".

Hoàng Ưng ngồi ở bên cạnh nhún vai: "Lão đại dặn dò như vậy, tôi làm sao dám không nghe. Tôi đã chỉnh bia đạn ở khoảng cách ngắn nhất rồi, hơn nữa sáng nay tôi cũng cho cậu ấy ăn nhiều rồi mới đưa cậu ấy đi. Mà anh đừng quên, năm đó chúng ta cũng chưa từng học bắn súng, bị lão đại quăng ở đó ba ngày ba đêm. Lúc đó chúng ta mới bao nhiêu tuổi, có tám tuổi thôi". Sắc mặt Hoàng Ưng trở nên u ám khi nhớ lại chuyện bị bỏ đói, phải bán sống bán chết bắn trúng đích mới được thả ra ngoài.

Trên màn hình hiển thị, Vương Nhất Bác một tay sờ bụng, một tay bắn súng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má cậu. Hồng Ưng lên tiếng: "Thuộc hạ của lão đại không phải dễ làm. Chuyện này thoạt nhìn qua tưởng là trừng phạt nhưng đến lúc cần dùng đến mới biết dụng ý của lão đại. Vương Nhất Bác hình như vẫn chưa hiểu ra".

Hoàng Ưng không rời mắt khỏi Vương Nhất Bác trên màn hình: "Cũng có thể cậu ấy hiểu, nhưng thật sự không có tư chất".

Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Hồng Ưng bất giác nhíu mày. Có lẽ Hoàng Ưng nói đúng, Vương Nhất Bác vốn là người thông minh giảo hoạt, cậu ấy chắc hiểu được ý nghĩa của vụ xử phạt lần này. Về việc cậu bắn mãi không trúng, có lẽ là xuất phát từ tư chất của cậu.

Thật ra Hồng Ưng và Hoàng Ưng không biết, Vương Nhất Bác một khi bụng đói là đầu óc mơ hồ lẫn lộn, cậu làm sao có thể nghĩ sâu sa như vậy. Cậu chỉ muốn bắn trúng hai phát rồi đi ra ngoài giải quyết cái bụng mà thôi. Không thể không thừa nhận, ở những phương diện khác cậu rất thông minh nhưng về mặt này, cậu tương đối chậm hiểu.

Pằng pằng pằng, tiếng súng vẫn liên tục vang vọng khắp tầng ngầm. Ban đầu là những loạt đạn không ngừng nghỉ, sau đó từng viên từng viên một được bắn ra, cuối cùng mãi mới thấy một tiếng súng nổ, lúc này đã một ngày trôi qua.

Gió đêm thổi nhè nhẹ mang mùi hương thảo mộc, cả thành phố New York được thắp sáng bởi ánh đèn điện đủ loại màu sắc.

Ở dưới tầng hầm, Vương Nhất Bác không nhấc nổi cánh tay. Mặt cậu trắng bệch, một tay ôm bụng ngồi bệt xuống đất. Mệt quá, mệt đến mức toàn thân cậu không còn chút sức lực, cánh tay bắn súng cứng đờ như không phải tay của cậu. Vương Nhất Bác rõ ràng đã tập trung hết sức lực và tinh thần, tại sao cậu vẫn không bắn trúng dù chỉ một phát đạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cậu sẽ bị chết đói ở nơi này.

Vương Nhất Bác bất giác đưa mắt nhìn cánh cửa bị khóa chặt. Cánh cửa đó đối với cậu vô cùng đơn giản, chỉ động một ngón tay là có thể mở ra. Nhưng chắc chắn người của Tiêu Chiến ở bên ngoài sẽ lại ném cậu vào trong này. Mất mặt quá, sống đến bây giờ cậu bao giờ không hoàn thành việc huấn luyện.

Vương Nhất Bác muốn đứng dậy, nhưng cơ thể mất hết sức lực của cậu không nhúc nhích nổi.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nói một là một hai là hai. Nếu cậu không bắn trúng, đừng mong ra ngoài. Vì vậy cậu không dám thả lỏng, nhưng cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn không trúng.

Nghĩ đến chuyện sẽ chết đói ở nơi này, toàn thân Vương Nhất Bác căng cứng. Cậu bám vào bờ tường từ từ đứng dậy. Nếu đổi lại là trước đây, cậu sẽ không vô dụng như vậy, một ngày không ăn uống đối với cậu chưa là gì cả. Lúc nhỏ chịu sự huấn luyện nặng nề hơn mà cậu vẫn có thể kiên trì.

Tất cả là do cơ thể cậu bây giờ dường như không bằng trước kia. Thời gian gần đây Vương Nhất Bác liên tục bị thương, tiêu hao nhiều thể lực. Hơn nữa vết thương trên người cậu chưa lành hẳn, khiến cậu không chịu nổi cường độ huấn luyện không nặng cũng không nhẹ như thế này.

Cánh tay trượt xuống, cơ thể không chống đỡ nổi khiến Vương Nhất Bác ngã xuống đất. Cậu bất giác cười gượng, Vương Nhất Bác từ năm mười tuổi chưa bao giờ thảm hại như thế này. Cậu bị gục ngã bởi đói khát và đau đớn, thật mất mặt quá đi.

Vương Nhất Bác còn chưa lấy lại hơi thở bình thường, một bóng hình xuất hiện trên đầu cậu. Vương Nhất Bác ngước nhìn, đập vào mắt cậu là bộ dạng lạnh lùng của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác mỉm cười: "Lão đại, tôi đã cố hết sức rồi". Không phải cậu thỏa hiệp mà cậu thật sự không gắng gượng nổi.

Tiêu Chiến đứng nhìn Vương Nhất Bác một lúc rồi đưa tay ôm cậu đứng dậy: "Em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ".

Vương Nhất Bác tựa người vào lòng Tiêu Chiến, cậu gật nhẹ đầu. Vương Nhất Bác biết lời anh nói ra như bát nước đổ đi không lấy lại được. Cậu cũng không muốn như vậy. Vương Nhất Bác cậu là người có cá tính không chịu thua, đối mặt với khó khăn thử thách, cậu càng không bỏ cuộc. Chỉ là bây giờ, sức lực của cậu không cho phép, cậu biết phải làm sao.

Vương Nhất Bác còn đang không biết mở miệng như thế nào, tay cậu đột nhiên bị nhấc lên, Vương Nhất Bác quay sang nhìn, thấy Tiêu Chiến nắm cổ tay cậu giơ về phía trước. Anh đỡ người cậu đứng thẳng: "Nhằm thẳng, nhớ tĩnh tâm".

Thấy Tiêu Chiến chịu giúp cậu, Vương Nhất Bác liền gật đầu, cùng Tiêu Chiến đứng vào vị trí. Tựa vào bờ ngực của anh, không hiểu tại sao Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy rất tự tin, lòng cậu dần dần bình tĩnh lại.

Trong đầu không còn tạp niệm, tất cả mọi phiền muộn, bất mãn, tự cao tự đại đều biến mất. Lúc này, Vương Nhất Bác hoàn toàn tĩnh tâm, trong mắt cậu chỉ còn lại duy nhất tâm điểm trên bia tập bắn.

Pằng...tiếng súng đanh thép vang lên. Viên đạn bay trúng hồng tâm, miệng Vương Nhất Bác cong lên thành nụ cười.

"Cười gì, bắn một phát nữa". Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến vang bên tai khiến Vương Nhất Bác lập tức ngậm miệng.

Cậu còn một phát súng nữa, vẫn là tiếng súng đanh thép, phát này Vương Nhất Bác cũng bắn trúng hồng tâm.

"Tại sao tự em lại bắn không trúng?" Tiêu Chiến vừa hỏi vừa thả tay Vương Nhất Bác xuống.

Vương Nhất Bác nở nụ cười rạng rỡ, nói khẽ: "Bởi vì tâm không đủ tĩnh".

Lúc này, Vương Nhất Bác hiểu ra hàm nghĩa của việc Tiêu Chiến xử phạt cậu, đó là do tâm của cậu không tĩnh. Nếu cậu bình tĩnh nhìn nhận vấn đề, dựa vào trí thông minh của cậu không khó đoán ra dụng ý của đám Lập Hộ, không khó đoán ra ý tứ của Tiêu Chiến khi anh từ chối lấy máu cậu. Sinh mạng chỉ có một, tuyệt đối không thể lãng phí, đây chính là ý của Tiêu Chiến.

Ở trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mỉm cười lên tiếng: "Lão đại, tôi rõ rồi ạ. Có điều bây giờ tôi đói quá".

Tiêu Chiến gật đầu. Anh cúi người bế Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Trên đời này làm bất cứ việc gì cũng cần phải tĩnh tâm. Sở dĩ Tiêu Chiến đi cứu cậu là vì anh biết không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu anh không đi, Vương Nhất Bác sẽ mất mạng. Về việc Vương Nhất Bác cứu anh, tuy động cơ không sai nhưng cậu đã quên mất các yếu tố bên ngoài, rằng đánh đổi mạng sống của cậu không phải là sự lựa chọn duy nhất.

Cậu là người của anh, anh sẽ không để cậu bị tổn thương bởi kẻ khác, càng không cho phép cậu tự gây thương tổn cho bản thân. Bảo vệ một người có thể bảo vệ một giờ nhưng không thể bảo vệ cả đời, khiến cậu trở nên mạnh hơn, khiến cậu biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân mới là cách bảo vệ và che chở thực sự.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vương Nhất Bác tập trung điều trị vết thương và luyện bắn súng. Nội dung tập luyện từ mục tiêu năm mươi mét đến một trăm mét, từ bia tập bắn cố định chuyển thành di động. Sức khỏe của Vương Nhất Bác ngày một khá hơn, việc huấn luyện cũng ngày một khó khăn và hà khắc hơn.

Ở phòng tập dưới tầng hầm, Vương Nhất Bác quan sát bia tập bắn đang chuyển động, tất cả viên đạn vừa bắn ra đều trúng hồng tâm. Cậu bất giác cau mày, bỏ khẩu súng lục trên tay xuống, mệt mỏi quá.

Quay người nhìn gian phòng rộng thênh thang, Vương Nhất Bác lau mồ hôi trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm: "Không biết vụ này có được tính là xử phạt?"

"Tất nhiên không tính rồi". Hoàng Ưng xuất hiện từ lúc nào, khoanh hai tay trước ngực đứng tựa vào tường mỉm cười với Vương Nhất Bác.

Cậu ngẩng lên nhìn Hoàng Ưng: "Anh nói đùa phải không?".

Hoàng Ưng buông thõng hai tay bước về phía cậu: "Lão đại có nói với cậu đây là hình thức xử phạt dành cho cậu không?"

Vương Nhất Bác cau mày không trả lời. Vì Tiêu Chiến không nói nên cậu mới không dám xác định, rốt cuộc đây có phải là hình thức anh xử phạt cậu. Nếu việc tập luyện không được coi là trừng phạt, thì liệu có hình phạt nào đang chờ đợi cậu ở phía trước.

Nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác, Hoàng Ưng bật cười: "Chống lại mệnh lệnh của lão đại, cậu tưởng dễ dàng được bỏ qua hay sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Tôi không nghĩ việc tôi đến đây dạy cậu bắn súng là một sự trừng phạt. Trong Tiêu Gia không biết có bao nhiêu người muốn tôi dạy họ, nhưng chẳng ai đủ tư cách. Còn cậu lại nghĩ đi đâu ấy". Hoàng Ưng nói với giọng điệu cao ngạo.

Những ngày vừa qua Vương Nhất Bác cũng nghe nói, Hoàng Ưng có khả năng sử dụng súng tốt nhất trong Tứ Ưng. Hắn đến dạy cậu tập bắn, nghĩ thế nào cũng không giống xử phạt. Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Vương Nhất Bác bất giác cau mày.

Mấy ngày này không thấy Tiêu Chiến có mệnh lệnh khác, đến người giỏi quan sát sắc mặt như Vương Nhất Bác cũng không phát hiện anh có vẻ gì lạ thường. Cậu hoang mang không biết Tiêu Chiến nghĩ gì.

Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, Hoàng Ưng liếc qua thành tích trên bia tập bắn rồi gật nhẹ đầu: "Cậu cũng chăm chỉ đấy chứ".

Kể từ ngày đầu tiên Vương Nhất Bác bắn trúng hai phát đạn, cậu không còn vi phạm quy tắc để không được ăn cơm và uống nước. Lúc đầu Hoàng Ưng tưởng dựa vào tính cách của cậu, cậu sẽ lười biếng không chịu tập luyện, nào ngờ Vương Nhất Bác tương đối tự giác và chuyên cần hơn hắn tưởng.

Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Vương Nhất Bác trừng mắt với hắn: "Anh không phải nói mát mẻ tôi, tôi hiểu dụng ý của lão đại. Vương Nhất Bác tôi không phải là người không có đầu óc, cũng không phải là người sợ cực khổ".

Tiêu Chiến không có mệnh lệnh nào khác ngoài việc bắt cậu tập bắn súng, không ngừng luyện tập, không ngừng nâng cao tay nghề. Vương Nhất Bác không biết võ công, thân thủ cũng không tốt, ở độ tuổi của cậu tập luyện thân thủ không phải là việc dễ dàng. Chỉ có bắn súng, cách dùng đơn giản, cần dựa vào độ chuẩn xác và con mắt nhìn là thích hợp với cậu hơn cả. Người nhanh tay nhanh mắt, phản ứng nhanh, muốn bắn súng giỏi cũng không thành vấn đề.

Do tập luyện từ nhỏ nên bàn tay Vương Nhất Bác nhạy cảm hơn bất cứ người nào khác. Độ chuẩn xác và sức mạnh của bàn tay đều là phản xạ có điều kiện, vì vậy về việc Vương Nhất Bác tiến bộ nhanh, chỉ có thể nói Tiêu Chiến có mắt nhìn.

Muốn làm thuộc hạ của Tiêu Chiến, muốn sống bên cạnh Tiêu Chiến, muốn vào sinh ra tử cùng anh, tự bảo vệ là một việc làm vô cùng quan trọng. Tuy Vương Nhất Bác từ nhỏ sống trong tổ chức, cậu cũng là nhân vật có tiếng trong giới trộm đạo, nhưng ở giới hắc bang sự sống chết quyết định trong một giây, cậu cần phải học cách tự bảo vệ mình. Súng là thứ cậu có thể sử dụng nhanh nhất.

Vương Nhất Bác không ngốc nghếch, khi Tiêu Chiến đến giúp cậu bắn súng, cậu đã hiểu ra dụng ý của anh, vì vậy cậu không phản kháng cũng không tỏ thái độ bất mãn. Anh sắp xếp người giỏi nhất làm thầy giáo của cậu, để cậu sử dụng vũ khí tiên tiến nhất. Vương Nhất Bác hiểu, việc tập luyện này không phải trừng phạt cậu mà giúp đỡ cậu. Nếu đây là sự trừng phạt cậu thì tốt biết mấy, nhưng tám chín phần không phải, cho nên trong lúc khổ luyện, cậu vẫn cảm thấy bất an, vì cậu biết Tiêu Chiến không phải là người tốt.

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, nụ cười trên miệng Hoàng Ưng càng sâu hơn. Hắn đã sớm nhận ra Vương Nhất Bác hiểu rõ ngọn nguồn, nên cậu mới khổ luyện như vậy. Vương Nhất Bác quả nhiên là người tinh ý, trừ một vài lúc đầu óc cậu hơi hồ đồ.

"Nhiệm vụ của cậu hôm nay là bắn trúng bảy phát trong một phút". Hoàng Ưng đứng trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn màn hình hiển thị trên bia tập bắn. Trúng bốn phát, không tồi, mới luyện mấy ngày mà cậu bắn trúng bốn phát liên tiếp, cậu quả nhiên có khả năng thiên bẩm.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác phải bắn bảy phát liên tiếp, chỉ người chơi súng mới biết độ khó của nó, và cũng chỉ người chuyên sử dụng súng để giết người như anh ta mới biết việc bắn bảy phát liền có tác dụng lớn như thế nào.

Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, nhưng cậu không lên tiếng mà trực tiếp cầm súng bắt đầu tập luyện. Hoàng Ưng thấy vậy mỉm cười quay người đi ra ngoài.

Bắn súng chủ yếu dựa vào cảm giác của bàn tay và thiên phú. Hoàng Ưng thật ra cũng không biết dạy Vương Nhất Bác kiểu gì. Tay cầm tay ư? Lão đại sẽ nổ bom hắn mất. Hoàng Ưng không có gan làm vậy nên sau khi bố trí nhiệm vụ, hắn lập tức chuồn mất.

Lập Hộ đứng ngoài cửa liền cười nói khi thấy Hoàng Ưng đi ra: "Bảy phát? Anh cũng dám đưa ra nhiệm vụ này?". Vừa nói Lập Hộ vừa sánh bước cùng Hoàng Ưng.

Hoàng Ưng cất giọng trầm trầm: "Không còn cách nào khác, muốn cậu ấy tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn, chỉ có thể không ngừng nâng cao độ khó. Lão đại nóng vội quá".

Lập Hộ thu lại nụ cười, gương mặt tỏ ra nghiêm túc: "Đúng là hết cách rồi. Muốn sau này có thể đối phó với tình huống nguy hiểm, bây giờ phải buộc phải khổ luyện thôi. Tôi nghĩ Vương Nhất Bác chắc cũng hiểu điều đó".

Hoàng Ưng gật đầu: "Ai bảo cậu ấy không có bản lĩnh, trong khi đó lão đại lại chọn đúng cậu ấy. Cậu ấy đành chịu cực thôi". Hai người nhìn nhau lắc đầu rồi đi mất.

Ở dưới tầng hầm, Vương Nhất Bác tiếp tục tập luyện, có quá nhiều đạo lý nên cậu chẳng muốn nghĩ sâu xa. Cậu chỉ biết một đạo lý đơn giản nhất là "lúc nhàn rỗi chảy ít mồ hôi, vào trận mạc sẽ càng đổ nhiều máu". Để bản thân không bị đổ máu thì cậu càng phải nỗ lực hơn.

Pằng pằng pằng, bảy phát đạn bắn trúng hồng tâm. Vương Nhất Bác hơi cong miệng rồi đặt khẩu súng xuống. Cậu vặn cổ tay và cánh tay một vòng, mệt thì mệt nhưng chỉ cần thích ứng là được. Chỉ cần cơ thể còn sức lực, khổ đến mấy cậu cũng không sợ. Hơn nữa tình hình bây giờ không đến nỗi nào, tốt hơn lúc cậu còn nhỏ rất nhiều.

Vương Nhất Bác thu dọn khẩu súng lục Tiêu Chiến đặt sản xuất riêng cho cậu và vô ý thức nhét trên cánh tay. Mỗi người đều có một thói quen cất giữ đồ khác nhau, Vương Nhất Bác thường để lên cánh tay, đây là thói quen trước đây của cậu được duy trì đến ngày hôm nay.

Ra khỏi tầng hầm, cậu nhìn sắc trời ở bên ngoài, hóa ra bây giờ đã là lúc chiều tà, thảo nào cậu cảm thấy đói bụng. Vương Nhất Bác đưa tay bóp đầu rồi đi về phía ngôi biệt thự của anh. Hoàng Ưng có thể thấy thành tích của cậu qua màn hình giám sát nên cậu được tự do đi lại.

Đại bản doanh của Tiêu Gia vô cùng rộng lớn. Sau mười mấy ngày sống ở đây, Vương Nhất Bác về cơ bản cũng nắm được một số nơi quan trọng trong Tiêu Gia như khu gặp gỡ khách, khu nghỉ ngơi, nơi vui chơi giải trí...Tất cả đều nằm trong những ngôi biệt thự riêng biệt. Ở Tiêu Gia có người sống trong khu biệt thự, cũng có người sống ở bên ngoài. Nhưng một khi Tiêu Chiến trở về đây, tất cả những người có thân phận của Tiêu Gia đều tụ tập về đại bản doanh, chờ lệnh của anh.

Vương Nhất Bác đi qua một rừng cây nhỏ ở trong hoa viên, từ phòng tập bắn đến chỗ ở của Tiêu Chiến bắt buộc phải đi qua nơi này. Cũng không biết đời nào của Tiêu Gia tự nhiên lên cơn thần kinh, trồng cây ngô đồng trong hoa viên. Bao nhiêu năm trôi qua, cây ngô đồng phát triển thành một khu rừng nhỏ. Trong khu biệt thự cũng có rừng cây, đây được coi là sự khác biệt của Tiêu Gia.

Một cái bóng màu trắng đột nhiên lắc lư phía trước Vương Nhất Bác rồi biến mất trong khu rừng. Cậu liền cau mày, đưa mắt về nơi bóng trắng biến mất.

Vương Nhất Bác nhanh chóng dừng bước, mắt vẫn dõi theo hướng bóng trắng khuất dạng. Vương Nhất Bác tần ngần vài giây rồi quyết định không quan tâm. Cậu vốn không phải là người có lòng hiếu kỳ, hơn nữa hiện tại cậu đang đói bụng, mặc kệ thần thánh hay ma quỷ xuất hiện, cậu cũng không có hứng thú tìm hiểu. Vương Nhất Bác liền quay người tiếp tục đi đường cũ.

Lại là bóng trắng ban nãy lượn qua mặt Vương Nhất Bác. Cậu lập tức lườm theo cái bóng, không biết người này có ý gì? Cậu tin chắc không ai dám động đến cậu khi Tiêu Chiến có mặt ở đây.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn cái bóng trắng đứng cạnh gốc cây phía xa xa, lần này hắn không biến mất mà như đang chờ đợi cậu. Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, nhìn bộ dạng của hắn có thể đoán ra hắn muốn cậu đi theo hắn, nếu cậu không chịu đi theo, hắn sẽ bám chặt lấy cậu. Vương Nhất Bác day day mi tâm, thở dài một hơi. Đi thì đi, cậu sẽ đi xem hắn muốn giở trò gì, để tránh phiền phức sau này.

Bóng trắng thấy Vương Nhất Bác đi theo hắn, loáng một cái đã mất dạng. Vương Nhất Bác cau mày, tên này ghê gớm thật, dám đùa giỡn cậu. Cậu liền chạy đuổi theo cái bóng.

Bóng trắng dường như không có ý trêu chọc Vương Nhất Bác, hắn giữ khoảng cách cố định không xa không gần với cậu. Qua vài ngã rẽ, bóng trắng đưa Vương Nhất Bác đến một ngôi biệt thự cách chỗ ở của Tiêu Chiến không xa.

Ngôi biệt thự tối om. Tuy Tiêu Chiến hình như cũng thích màu đen nhưng Tiêu Gia đến khi trời tối đều bật đèn sáng trưng, vậy mà ngôi biệt thự này còn tối hơn đêm đen. Lý do duy nhất có thể hiểu là, chủ nhân ngôi biệt thự không ở đây.

Đứng trên bậc tam cấp của ngôi biệt thự, Vương Nhất Bác cất giọng lãnh đạm: "Tôi không có tâm trạng chơi trò mèo vờn chuột với anh. Anh dụ tôi đến đây có chuyện gì thì mau nói ra đi. Anh còn giả làm ma quỷ nữa thì đừng trách tôi không khách khí. Nếu không lên tiếng, tôi cũng chẳng tiếp chuyện". Vừa nói cậu vừa quay người bước đi.

Vương Nhất Bác vốn không có lòng hiếu kỳ, cũng không thích đi moi móc bí mật của người khác. Cậu đi theo bóng trắng là cho hắn thể diện lắm rồi, hắn còn giở trò này với cậu thì cậu chẳng cần để ý đến hắn. Bây giờ cậu đang đói bụng, cần nhét cơm vào ruột hơn là bận tâm đến mấy việc linh tinh.

Vương Nhất Bác không tin có kẻ dám giở trò đối phó Tiêu Chiến ngay tại Tiêu Gia, đồng thời cậu cũng không tin có kẻ dám xử lý cậu, nhân vật được Tiêu Chiến đích thân tuyên bố giao chiếc ghế thứ sáu. Nếu nói có kẻ muốn đưa cậu đến đây để xem một bí mật động trời hay thứ gì cổ quái, xin lỗi, cậu không quan tâm. Nếu muốn làm gì đó với cậu, cậu cũng mặc kệ, ngoài việc tính mạng không bị đe dọa ra, cậu không có hơi sức để ý đến chuyện khác.

Vương Nhất Bác vừa quay người, đằng sau có tiếng gió vùn vụt Vương Nhất Bác theo phản xạ tránh sang một bên. Tuy cậu không biết võ công nhưng bao nhiêu năm đi theo Mai Lan, cậu cũng học được chiêu né tránh. Mai Lan từng nói, cậu không thể đánh người thì ít nhất cũng đừng để bị đánh. Vì vậy, chiêu nghe tiếng gió tránh đòn của cậu không tồi.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp định thần, một lưỡi dao sắc nhọn kề vào cổ. Vương Nhất Bác lập tức bất động.

"Thân thủ của cậu chỉ có vậy thôi sao?". Một giọng nói chất vấn lạnh lùng vang lên, tỏ rõ thái độ không hài lòng.

Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, là giọng đàn bà. Người ở sau lưng cậu lại là một người phụ nữ. Vương Nhất Bác lên tiếng, một chữ cũng không thừa: "Phải".

"Tệ quá". Người đàn bà nói rất khẽ nhưng vẫn không lọt khỏi tai Vương Nhất Bác. Cậu nhướng mày, người phụ nữ này chê thân thủ của cậu? Tiêu Chiến còn chưa nói gì, người này dám chê cậu?

"Thân thủ của cậu tệ như vậy không xứng đáng ở bên cạnh Tiêu Chiến ". Vẫn là ngữ khí lạnh lẽo của người phụ nữ đó.

Trong đầu Vương Nhất Bác đột nhiên lóe lên một tia ngờ vực, người phụ nữ này dám gọi thẳng tên Tiêu Chiến, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra ở Tiêu Gia. Ở nơi này, anh có quyền lực tuyệt đối, người dám gọi tên anh xem ra có lá gan không nhỏ.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên nghiêm túc. Qua cách xưng hô đó, có thể thấy thân phận của người phụ nữ ở đằng sau không phải tầm thường.

"Có xứng hay không là chuyện của tôi và Tiêu Chiến, liên quan gì đến chị?" Vương Nhất Bác không tức giận cũng không cảm thấy buồn cười, cậu dùng ngữ khí bình thản nói với người đàn bà.

"Đồ khốn khiếp, cậu có tư cách gì dám gọi tên Tiêu Chiến ". Người đàn bà nổi giận, thái độ hung dữ của bà ta còn khiến người đối diện toát mồ hôi lạnh hơn lưỡi dao kề trên cổ.

Nghe câu nói này, miệng Vương Nhất Bác từ từ cong thành nụ cười. Ngữ khí của bà ta như kiểu kẻ trộm hô hoán bắt trộm, tràn ngập sự bất mãn và thù địch. Lẽ nào bà ta ái mộ Tiêu Chiến? Người này chắc không phải bị mù mắt hay đứt dây thần kinh đấy chứ, sao có thể thích Tiêu Chiến. Lời nói của bà ta đầy mùi "dấm chua", Vương Nhất Bác bất giác muốn quay đầu nhìn rõ người đàn bà đó.

"Cậu có tư cách gì gọi tên Tiêu Chiến?". Vương Nhất Bác không tỏ ra sợ hãi trước câu chất vấn này. Cậu vừa trả lời vừa gõ nhẹ lên con dao đang kề trên cổ cậu: "Tôi đánh không lại chị, nơi này chẳng có một bóng người, lẽ nào chị còn sợ tôi chạy trốn hay sao?". Vương Nhất Bác vốn chẳng thèm bận tâm nhưng bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Cậu thật sự muốn diện kiến người đàn bà ái mộ Tiêu Chiến.

Người ở sau lưng vẫn gí sát con dao vào cổ Vương Nhất Bác, động tác không hề do dự. Bà ta nói lạnh lùng: "Đồ vô dụng".

Vương Nhất Bác lập tức sa sầm mặt, bao nhiêu năm nay không một ai nói cậu là đồ vô dụng, dù cậu thừa nhận bản thân chẳng làm việc gì tốt đẹp cho cam. Tuy nhiên so với những kẻ sống ở Tiêu Gia, cậu chắc chắn là người tốt nhất. Cậu có vô dụng hay không, người khác không có tư cách bình luận.

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Chị dụ tôi đến nơi này muốn nói chuyện gì với tôi? Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, chị nên tôn trọng tôi một chút thì hơn". Tâm tình xấu đi, cậu tự nhiên chẳng muốn biết dù là người phụ nữ ái mộ Tiêu Chiến.

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, người đàn bà không thay đổi giọng điệu: "Đồ vô dụng là vô dụng. Thân thủ của cậu tệ hại như vậy, lẽ nào không phải vô dụng? Tiêu Chiến để cậu ở bên cạnh có tác dụng gì chứ?"

Vương Nhất Bác cau mày: "Thân thủ tệ hại không có nghĩa tôi không thể giải quyết chị".

"Dựa vào cậu, cậu..." Người đàn bà cười nhạt, vừa định thốt ra câu châm biếm nhưng lời nói đột nhiên tắc nghẽn ở cổ họng. Bốn bề yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com