Chương 3
"Xong rồi người đẹp, tranh của cậu đây".
Nhìn người trong bức họa có nét giống mình, Vương Nhất Bác vui vẻ đưa một tờ tiền mệnh giá lớn cho người vẽ tranh.
"Cậu mau gọi điện thoại cho Tuyên Lộ đi, để tôi đưa cậu số điện thoại". Tuấn Nam thấy cậu chuẩn bị đi, vội vàng lên tiếng.
Vương Nhất Bác nhún vai: "Không cần, tôi không có điện thoại".
Tuấn Nam nghe xong sững người nhìn cậu. Anh ta không thể hiểu, cậu lái một chiếc xe mui trần rất sành điệu. Vậy mà cậu không có di động, có tin nổi không?
Vương Nhất Bác không định giải thích với hắn. Cậu không có người để gọi điện thoại thì cần máy di động làm gì?
"Này, tôi bấm số rồi đấy, cậu mau nói chuyện với cô ấy đi. Đừng đến lúc bảo tôi gặp cậu mà không báo cho cô ấy biết, tội càng nặng thêm". Hắn vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhận điện thoại. Cậu nghe Tuyên Lộ nói một tràng giang đại hải, chỉ xen vào một câu "chị muốn bán thì bán". Kết quả Tuyên Lộ khóc lóc ầm ĩ.
Vương Nhất Bác kiên nhẫn nghe xong, cậu đột nhiên muốn đánh người. Bà chị Tuyên Lộ này, nói không muốn cậu lái xe, cậu liền đưa chìa khóa cho chị. Nói muốn bán xe, cậu bảo bán thì bán, cùng lắm lúc nào gặp chiếc xe vừa ý lại bỏ tiền mua. Cuối cùng, chị lại lằng nhằng kêu cậu hiểu nhầm, chị hoàn toàn không có ý đó. Đúng là thời buổi này muốn làm theo lòng dân cũng khó.
Hơn nữa, Vương Nhất Bác còn rút ra kết luận, bữa trưa thịnh soạn của cậu đi tong. Tuyên Lộ lo tìm người, quên cả việc nấu cơm. Ông trời cho nhân loại tình cảm phong phú làm gì. Con người nên hạn chế bớt tình cảm sướt mướt thì hơn.
Nhìn cảnh Vương Nhất Bác nhăn nhó tắt điện thoại, Tuấn Nam toát mồ hôi lạnh. Chiếc xe trị giá mấy triệu cậu có thể tùy tiện đem bán, vừa nghe nói không có cơm ăn liền trở mặt. Loại người như vậy đúng là hắn mới gặp lần đầu.
"Bữa trưa hôm nay tôi mời, coi như cám ơn cậu giúp bạn tôi", Tuấn Nam bất giác mỉm cười khi thấy Vương Nhất Bác vẫn nhăn mặt nhíu mày. Chỉ là một bữa cơm thôi, không đến mức khó chịu như vậy chứ.
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không cần". Nói xong cậu liền quay người bước đi. Vương Nhất Bác không cho rằng bản thân đã giúp họ, mà cậu chỉ tình cờ can thiệp mà thôi."Kẻ trộm, bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm". Vương Nhất Bác vừa đi vài bước, từ xa có tiếng la hét vọng tới. Cậu đứng lại nhìn về hướng đó, thấy một thanh niên tóc đỏ đang chạy rất nhanh về phía cậu, trong tay hắn vẫn cầm chiếc ví tiền chưa kịp cất đi. Đằng sau hắn là một người đàn ông và một người đàn bà, có vẻ là cặp tình nhân vừa đuổi theo vừa hét lớn.
Lúc này trên quảng trường rất đông du khách, nhưng tất cả đều vờ như không nhìn thấy. Có người thậm chí còn quay đi chỗ khác, giữ thái độ lạnh lùng.
Vương Nhất Bác quan sát tên trộm. Hắn vừa chạy vừa trừng mắt nhìn những người xung quanh. Ánh mắt hắn hung ác, mang tia sát khí đằng đằng, khiến mọi người không khỏi sợ hãi. Cậu vốn tâm trạng không tốt, lại thấy bộ dạng đó của tên trộm, cậu lạnh lùng tiến về phía hắn.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng giơ chân. Tên trộm tóc đỏ vấp phải chân cậu ngã lộn xuống đất, lăn đến đúng chỗ Tuấn Nam. Tuấn Nam nhếch mép cười, giơ chân đạp mạnh vào lưng tên trộm, khiến hắn nằm sõng xoài trên mặt đất.
Vương Nhất Bác lùi một bước rồi tiếp tục nhấc cao chân lấy hết sức dẫm lên lưng tên trộm. Tên trộm liên tiếp bị hai cú đạp tàn nhẫn vào người, không ngóc đầu dậy nổi.
"Cậu to gan thật đấy". Tuấn Nam cười thật tươi với cậu. Trong khi bao người ngoảnh mặt làm ngơ, cậu dám ra tay bắt trộm. Người như cậu trong xã hội này đúng là hiếm thấy.
Vương Nhất Bác chỉ liếc qua Tuấn Nam. Cậu xông tới mắng xối xả tên trộm đang khóc dở mếu mở ngồi dưới đất: "Anh là kẻ trộm chứ có phải là kẻ cướp đâu. Ăn trộm cần kỹ thuật, không phải dùng ánh mắt hung ác, sát khí đằng đằng. TMD, Anh là tên trộm chứ không phải sát thủ. Giở thói lưu manh cũng cần có đạo đức nghề nghiệp".
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, cả Tuấn Nam và tên trộm đều ngây người. Đúng lúc đó, cặp tình nhân chạy tới nơi vừa cám ơn rối rít, vừa giật lại ví tiền rồi gọi điện báo cảnh sát.
Nhìn tên trộm bị giải đi, Vương Nhất Bác cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Tuấn Nam đứng bên cạnh thấy sắc mặt cậu tươi tắn trở lại, bất giác cười lớn: "Không ngờ cậu cũng có lòng tốt".
Vương Nhất Bác liếc Tuấn Nam. Cậu cũng có lòng tốt ư, sao cậu không biết điều đó? Cậu chỉ cảm thấy tên trộm vừa rồi làm mất mặt giới trộm đạo quá. Ăn trộm là nghề cần kỹ xảo chứ không phải thể lực. Một khi bị bắt, cần phải có phong độ. Tên đó không có phong độ cần thiết của một kẻ trộm, cậu đành phải giúp hắn lấy lại.
Vương Nhất Bác phẩy tay: "Không có kỹ thuật thì đừng giở trò, mất mặt lắm". Nói xong, cậu bỏ đi tìm chỗ ăn trưa.
Tuấn Nam nhíu mày. Cậu không phải có lòng tốt, mà cậu nhìn không vừa mắt. Tư duy của cậu quả thật không theo logic bình thường, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy hứng thú mới chết.
Khi màn đêm buông xuống, Tuyên Lộ ngồi lặng lẽ trong quần bar, nhìn Vương Nhất Bác điên cuồng theo điệu nhạc trên sàn nhảy. Đôi môi cậu nở nụ cười nhẹ nhõm. Tuyên Lộ còn tưởng cậu sẽ trở mặt với cô, ai ngờ Vương Nhất Bác coi như không có chuyện gì xảy ra. Một bữa tối thịnh soạn lập tức giải quyết mọi vấn đề.
"Hi! Tuyên Lộ, sao cô không ra nhảy? Nhảy với tôi một điệu đi".
Tuyên Lộ quay đầu nhìn người bên cạnh, cười nói: "Tôi không biết nhảy, các anh cứ tự nhiên đi".
"Thế sao được? Cô mời mà không tham gia. Chúng tôi chơi một mình còn có ý nghĩa gì nữa". Một tên khác xông đến tiếp lời. Đó chính là mấy anh chàng nhà giàu Tuyên Lộ gặp ở trường hồi sáng.
Hôm nay, khi Vương Nhất Bác bỏ đi, Tuyên Lộ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu đâu cả. Mấy tên nhà giàu gặp Tuyên Lộ đang hốt hoảng tìm kiếm, bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Họ đưa Tuyên Lộ đi khắp San Fancisco tìm người. Tuyên Lộ không còn cách nào thoát khỏi nên đành phải nhận lời bọn họ tới nơi này, coi như trả ơn họ.
Tuyên Lộ cau mày, cô thực sự không thích tiếp xúc với đám người này chút nào. Thấy từng tên áp sát vào, cô bất giác lùi lại, đảo mắt tìm Vương Nhất Bác.
"Cậu mà không đi, Tuyên Lộ của cậu sẽ bị bọn nó ăn tươi nuốt sống đó". Ở một góc quán bar, Tuấn Nam đưa mắt về phía Tuyên Lộ, mỉm cười nói với Hải Sâm.
Hải Sâm nhận ra Tuyên Lộ từ lúc cô mới vào quán bar. Anh không ngờ cô lại đến nơi này. Chứng kiến cảnh Tuyên Lộ bị đám người gây khó dễ, Hải Sâm mặt tối sầm đứng phắt dậy.
"Khoan đã, cậu xem kìa". Trần Vân nhảy lên ghế sofa quay người về phía Tuyên Lộ.
"Nào, Tuyên Lộ uống cạn ly này đi. Chỉ cần cô uống ly này, coi như nể mặt chúng tôi rồi".
Tuyên Lộ nhìn hai người trước mặt, cắn môi nhận ly rượu. Bọn họ đã nói như vậy, cô không uống cũng không xong. Tuyên Lộ từ từ đưa ly rượu lên môi, không để ý đến ánh mắt khác lạ của hai người.
"Khát quá". Ly rượu chưa kịp chạm môi Tuyên Lộ đã bị một bàn tay cướp lấy, đưa lên miệng tu một hơi.
Tuyên Lộ nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười: "Có nóng không?".
Vương Nhất Bác nhếch môi nói với hai người trước mặt Tuyên Lộ: "Xin lỗi đã uống rượu mời của các anh".
Hai người liếc nhau, cười cười: "Không sao cả, cậu nể mặt là được rồi".
"Đúng là đồ ngốc, thứ rượu đó có thể tùy tiện uống sao?". Thấy cậu uống hết ly rượu, Tuấn Nam liền đứng dậy đi về phía cậu. Trần Vân và Hải Sâm nhìn nhau rồi đi theo hắn.
"Tôi tưởng cậu tài giỏi lắm, không ngờ cậu cũng chỉ là đứa ngốc". Một giọng nói lạnh lùng vọng tới.
Vương Nhất Bác hơi giật mình, nhận ra giọng nói của Tuấn Nam. Cậu quay đầu về phía hắn, hắn đang nhìn đám người bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Bọn mày dám động thủ với người của tao?"
Bọn họ lộ vẻ sợ sệt trong giây lát, rồi đột nhiên nở nụ cười mờ ám: "Chúng tôi có ra tay với cậu ấy đâu. Có điều, Phương thiếu, coi như chúng tôi làm một việc tốt cho anh đi".
"Các cậu định ra tay với ai hả?", Hải Sâm đứng bên cạnh Tuyên Lộ trừng mắt với bọn họ.
Bọn họ sững sờ: "Xin lỗi, chúng tôi không biết hai người bọn họ đã có chủ. Hải thiếu, chúc các anh tối nay chơi vui vẻ". Bọn họ vừa nháy mắt ra hiệu cho nhau vừa quay người định bỏ đi.
"Sợ gì chứ. Hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng ra ngoài chơi. Thôi thì ở lại chơi cho đã đi". Vương Nhất Bác giơ tay ngăn đám người. Xem ra Tuấn Nam và Hải Sâm là người có thế lực, đám con trai nhà giàu này còn phải nể mặt họ.
Quả nhiên Vương Nhất Bác vừa mở miệng, mấy người nhìn nhau rồi liếc Hải Sâm và Tuấn nam bằng ánh mắt e ngại. Sau đó, họ cười khan với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mỉm cười vẫy tay. Người phục vụ đứng chờ ở bên cạnh từ ban nãy đưa đến mấy ly rượu. Cậu nhếch mép: "Hôm nay may có các anh giúp đỡ. Lộ tỷ không uống được rượu, tôi sẽ uống thay chị ấy. Để tôi cạn trước". Nói xong, cậu một hơi cạn sạch.
Mấy người thấy vậy, cũng mỉm cười nhận ly rượu uống hết. Vương Nhất Bác nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm. Mấy người uống rượu xong cáo từ rồi chuồn vào sàn nhảy.
Vương Nhất Bác có vẻ như khống chế toàn bộ cục diện. Cậu cúi xuống dặn dò người phục vụ vài câu. Cô gái phục vụ cười tươi gật đầu rồi đi ra ngoài.
" Vương Nhất Bác, cậu ác thật đấy". Trần Vân bước tới. Anh ta từ đầu đến giờ chưa lộ diện, chỉ đứng ở góc quần bar xem trò vui, tình cờ nghe thấy những lời dặn dò của Vương Nhất Bác.
Nghe Trần Vân nói vậy, Vương Nhất Bác chỉ nhún vai không phản bác. Tuấn Nam ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Sao thế?"
Trần Vân thấy Vương Nhất Bác không có ý che dấu. Anh ta liền kể lại những điều mình vừa nghe được. Hóa ra từ lúc ở sàn nhảy, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy hai người ép rượu Tuyên Lộ. Ra đời từ năm mười mấy tuổi, Vương Nhất Bác không thể không đoán ra chúng định giở trò gì. Vì vậy, cậu đã sớm chuẩn bị chiêu đối phó với chúng.
Mấy ly rượu đưa bọn chúng uống bị bỏ thuốc nhiều gấp mấy lần rượu của Vương Nhất Bác. Ở quán bar chỉ cần uống phải loại thuốc đó, tìm nơi giải toả cũng không phải quá khó. Còn về việc bọn chúng bị chặt chém bao nhiêu tiền, liệu có mắc bệnh gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Vương Nhất Bác.
Tuấn Nam nghe xong bất giác rùng mình. Cậu quả nhiên không ngốc nghếch, mà quá tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra trò đó. Hải Sâm đứng bên cạnh Tuyên Lộ sờ lên cằm, không nói một câu nào.
" Tiểu Bác, em có sao không?". Hiểu rõ đầu đuôi, Tuyên Lộ hốt hoảng nhìn cậu.
Vương Nhất Bác thấy bộ dạng lo lắng và áy náy của Tuyên Lộ, cậu mỉm cười lắc đầu: "Em không sao". Tuy trưởng thành ở nước ngoài, nhưng Vương Nhất Bác không phải chưa từng đọc qua sách vở Trung Quốc. Biết rõ trên núi có hổ, vẫn tự nguyện đi lên núi thì đúng là kẻ ngốc. Tất nhiên cậu phải có bản lĩnh ứng phó mới dám uống ly rượu đó. Bảo cậu hy sinh bản thân vì người khác? Không có đâu. Ở nơi ồn ào náo nhiệt như thế này, không một ai để ý đến nước dưới chân cậu.
"Hi, đây không phải là Nam sao? Nam, thời gian qua anh đi đâu mà chẳng thấy tới tìm em?". Một giọng nói vọng đến khiến những người có mặt không khỏi rùng mình.
Vương Nhất Bác và Tuyên Lộ cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người ẻo lả, bỏ tay người bên cạnh xông đến chỗ Tuấn Nam. Hắn ôm vai Tuấn Nam, nũng nịu: "Nam, người ta nhớ anh quá, chẳng thấy anh đến tìm người ta gì cả. Đáng ghét".
Vương Nhất Bác bỗng dưng nổi da gà. Người này nhìn là biết thuộc dạng từng trải, còn làm ra vẻ ngây thơ. Vương Nhất Bác bất giác cảm thấy kinh thường Tuấn Nam. Cậu theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng tránh xa hắn càng tốt.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh thường của hải Sâm và Tuyên Lộ. Họ cũng không nói năng gì, cúi đầu uống rượu. Chỉ có Trần Vân ngồi bên cạnh là hưng phấn theo dõi màn kịch hay.
Tuấn Nam cau mày nhìn người đang đeo bám trên cánh tay anh ta. Anh ta thật sự không nhớ hắn là ai. Anh ta không thiếu người đẹp, lại thường xuyên đổi khẩu vị nên làm sao nhớ nổi người bên cạnh. Tuy nhiên, Tuấn Nam vẫn giữ phong độ của một playboy: "Người đẹp, tôi...".
....
"Anh chàng Tuấn Nam này, đã nhắc anh ta bao lần rồi, đừng có lăng nhăng cặp kè hết người này đến người khác. Kiểu gì cũng xảy ra thảm cảnh như ngày hôm nay. Lẽ nào anh không chán ư? Chẳng biết tự kiểm điểm gì cả". Tuyên Lộ trừng mắt nhìn Tuấn Nam, tuôn một tràng giáo huấn.
Hải Sâm nhếch môi: "Khi nào sao hỏa đâm phải địa cầu, cậu ấy mới hết phóng túng".
Trần Vân hết nói nổi, đưa mắt về phía Tuấn Nam, thấy anh ta đang nói chuyện với người phía trước, mặc kệ hai người cãi nhau. Một điều lạ lùng là hai người không lôi anh ta vào chiến cuộc, giống như anh ta là bảo bối của họ. Trần Vân lắc đầu thở dài: "Phải cho tên đó nếm mùi mới được, để hắn biết thế giới này không phải hắn muốn làm gì thì làm. Tôi thực sự muốn xem trò vui".
Hải Sâm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hai người cùng nhất trí, xem ra Tuấn Nam khiến mọi người phẫn nộ thật rồi. Vương Nhất Bác bất giác nở nụ cười thâm hiểm: "Có lẽ bây giờ chúng ta có dịp chứng kiến màn kịch hay rồi".
Tuyên Lộ nghe vậy liền ngó sang bên kia, mấy người đi cùng hai người mặt tối sầm lại. Bọn họ cảm thấy quá mất mặt, hai người đi theo họ đến đây lại đánh ghen vì một người khác.
Vì thế họ xông đến bạt tai hai người. "Anh làm gì vậy, muốn đánh người à?". Hai người vừa nhìn thấy mấy người định giơ tay đánh mình liền lao vào người Tuấn Nam và hét lớn tiếng.
Tuyên Lộ lau mồ hôi trên trán quay đi vờ như không nhìn thấy. Vương Nhất Bác, Hải Sâm và Trần Vân cũng giả bộ không quen biết Tuấn Nam. Một lúc sau, Tuyên Lộ lên tiếng: "Thế mà anh ta cũng chịu được sao?"
"Tại sao tôi không chịu được?"
Không biết Tuấn Nam đi về phía bọn họ từ lúc nào. Anh ta đứng ngay sau lưng Vương Nhất Bác. Tuyên Lộ chỉ tay về phía hai người: "Anh để họ..."
"Liên quan gì đến tôi", Tuấn Nam ngắt lời: "Tôi chưa bao giờ mở miệng yêu cầu họ làm bất cứ điều gì. Họ tự làm tự chịu. Tôi giữ im lặng đến giờ coi như nể mặt họ lắm rồi". Tuấn nam luôn giữ phép lịch sự với mọi người. Dù không có ấn tượng với hai người đó nhưng anh ta vẫn có ý giữ thể diện cho họ. Nhưng lần này họ thật sự quá đáng, anh ta không thể chịu nổi nữa.
Cả đám người đánh nhau hỗn loạn. Cảnh giới cao nhất của cuộc hỗn chiến chính là đập bàn đập ghế, đập vỡ chai rượu. Tiếng chửi mắng, tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang khắp quán bar. Kể cả những người đứng ngoài xem trò vui cũng không nhịn nổi, thỉnh thoảng thò tay đạp chân một phát, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Vương Nhất Bác đứng ở trên quần bar, theo dõi cảnh hỗn loạn bên dưới. Cậu cười nhạt: "Thế này mới đúng. Muốn đánh thì đánh luôn đi, nói năng nhiều lời chẳng phải là đàn ông".
Tuyên Lộ thấy hải Sâm và Trần Vân luôn chân luôn tay, đấm người trước đá người sau giúp Tuấn Nam, cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nắm chặt tay Vương Nhất Bác. Ánh mắt cô dán chặt vào ba người kia, miệng hét lớn: "Mau dừng tay lại đi! Chuyện này là thế nào, mau dừng tay lại".
Vương Nhất Bác lườm Tuyên Lộ một cái, kéo tay cô chạy lên sân khấu. Địch đông ta ít, ba người rõ ràng vừa đánh trả vừa phải bảo vệ Vương Nhất Bác và Tuyên Lộ. Thế mà chị này còn báo động cho địch biết điểm yếu của họ, nên nói Tuyên Lộ quá ngây thơ hay ngốc nghếch đây.
Lúc này, đèn trên sân khấu đã tắt ngóm, Vương Nhất Bác lần mò ngồi xuống cạnh đống nhạc cụ. Cậu theo dõi hiện trường hỗn loạn bên dưới, miệng nở nụ cười đầy mê hoặc. Sau đó, Vương Nhất Bác cầm hai dùi trống gõ mạnh lên dàn nhạc cụ trước mặt.
Tiếng trống tiếng chiêng kịch liệt vang vọng khắp gian phòng, mang tiết tấu cổ động, mạnh mẽ, gấp gáp, đầy sát khí, khiến tất cả càng thêm hưng phấn.
Tuyên Lộ tái mặt nhìn đám người điên cuồng ở bên dưới. Cô vội kéo tay Vương Nhất Bác: "Em làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em góp vui với họ". Cậu vốn không biết sợ trời đất là gì. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu vắng cậu.
Ở dưới sàn nhảy, Tuấn Nam đá bay một tên, vừa vặn quay sang đối diện với Hải Sâm. Cả hai nhìn nhau cười gượng. Lúc cậu kéo Tuyên Lộ chạy lên sân khấu, họ đều nhìn thấy rõ. Vương Nhất Bác đã không sợ chết thì chớ, còn đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng trống cổ vũ của cậu càng gây kích động mọi người. Tuấn Nam nhìn đám đông hăng máu xung quanh, chỉ hận là không thể làm gì Vương Nhất Bác.
" Vương Nhất Bác, chúng ta cứ bỏ đi thế này, để mặc bọn họ sao?". Vương Nhất Bác kéo Tuyên Lộ chạy xuyên qua đám người đang quần nhau kịch liệt. Ra đến cửa quán bar, Tuyên Lộ quay đầu tìm kiếm bóng dáng ba anh bạn.
Vương Nhất Bác thản nhiên: "Ai gây chuyện, người đó tự mình giải quyết. Nếu chị muốn quay lại chỗ đó, em sẽ đưa chị vào".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, Tuyên Lộ bất giác cắn chặt môi. Bên trong hỗn loạn như vậy, vào đó khác nào tự tìm đến cái chết. Hơn nữa, chuyện này tuy khởi nguồn từ Tuấn Nam, nhưng Vương Nhất Bác cũng giúp góp công thổi lửa. Vậy mà bây giờ cậu bỏ đi một cách thản nhiên, Tuyên Lộ khó chịu lắc đầu.
Họ vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Vương Nhất Bác thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay. Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu trắng bạc vượt qua xe của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác định thần nhìn kỹ, bất giác cười ha hả. Hóa ra người ngồi trên xe màu bạc là đám Tuấn Nam. Xem ra bọn họ cũng không đến nỗi ngốc nghếch, biết đường rút khỏi quán bar khá nhanh.
Hai chiếc xe một đỏ một trắng lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt. Trần Vân ngồi ở ghế sau song song với Vương Nhất Bác, anh ta hét lớn: "Cậu giỏi lắm Vương Nhất Bác. Chẳng thèm chào hỏi chúng tôi một câu đã chuồn mất. Nếu không phải Tuấn Nam tinh mắt, chúng tôi đúng là bị cậu bỏ rơi rồi".
Gió đêm thổi bay tóc Vương Nhất Bác, khiến dáng vẻ cậu càng ngời ngời sinh động. Vương Nhất Bác từ tốn nói: "Tôi thân quen với các anh lắm sao?" Trần Vân tức đến mức không thốt ra lời. Câu nói của Vương Nhất Bác có nghĩa là, tại sao tôi phải chào hỏi các anh, chúng ta đâu có quen biết gì nhiều?
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt tức tối của Trần Vân, bất giác cười nhạt: "Các anh nên cám ơn tôi đưa Lộ tỷ ra ngoài. Nếu không, các anh chẳng đánh đấm thoải mái như thế. Các anh có tư cách gì mà ý kiến này nọ".
Tuấn Nam vừa lái xe vừa nghe những lời không một chút khách sáo thốt ra từ miệng cậu. Hắn cảm thấy khó chịu nhưng đều là sự thật. Hắn liếc Vương Nhất Bác: "Thế nào mới gọi là thân quen".
Vương Nhất Bác không thèm nhìn Tuấn Nam, cậu nhếch miệng: "Có những người vừa gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể nào thân thiết".
Hải Sâm nghe câu nói này, bất giác liếc Tuấn Nam. Tuấn Nam vẫn nở nụ cười cuốn hút, nhưng ánh mắt anh ta sáng lên một tia rất quen thuộc. Đó là tia hứng thú với con mồi, nhưng con mồi này có vẻ không dễ săn.
Họ còn đang nói qua nói lại, đằng sau rú lên một loạt tiếng còi xe. Vương Nhất Bác và Tuấn Nam đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện ra mười mấy chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc đang lao nhanh về phía họ.
Trần Vân nhìn một chiếc xe chạy qua, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh lùng hẳn.
"Là đám người đó". Hải Sâm cũng trở nên nghiêm nghị.
Hải Sâm vừa dứt lời, đội xe mui trần đi qua đột nhiên quay đầu. Vương Nhất Bác vội phanh xe, dừng sang một bên đường nhổm lên khỏi tay lái đón xem trò vui.
"Đây không phải Trần Vân?". Một giọng nói đanh thép cất lên. Mấy mấy chiếc xe quây tròn đám Tuấn Nam vào giữa.
Trần Vân cất giọng lạnh nhạt: "Thế thì sao?"
Một người có bộ mặt dữ tợn bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu vàng duy nhất trong đội. Hắn đứng tựa người vào cửa xe cười lớn: "Thằng khốn này. San Francisco là địa giới của chúng ta. Mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"
Trần Vân nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tên bại tướng, mày không có tư cách nói câu đó với tao. Thua rồi không nhận, còn lén lút giở trò này nọ. Ông nội có bản lãnh đến đây đấy".
HẮn nghe Trần Vân nói thẳng tuột, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng. Hắn vung mạnh nắm đấm về phía trước: "Lúc tao cho mày cơ hội thì mày nên suy nghĩ kỹ. Tao hỏi lại một lần nữa, mày có chịu gia nhập hay không? Không gia nhập đừng trách tao khách khí".
Đứng theo dõi ở ngoài lề, Vương Nhất Bác cũng đại khái hiểu ra tình hình. Trần Vân có lẽ từng thắng những người đó trong cuộc đua xe. Vì vậy chúng muốn anh gia nhập đội đua của chúng. Chúng lôi kéo anh không thành nên giở trò với anh. Vương Nhất Bác đột nhiên thấy khinh thường đám người đó. Quân tử cần gì nói nhiều, cứ xông lên đánh đấm một trận rồi tính sau. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trong chốc lát, Vương Nhất Bác quên mất cậu quen biết ba người đứng giữa. Đã không nói giúp họ thì thôi lại còn muốn xem trò náo nhiệt, cậu đúng là có một không hai.
"Các anh không khách khí thì làm được gì?" Trần Vân vừa nói xong, Hải Sâm đột nhiên lên tiếng. Chỉ mình anh có tư cách tung hoành ở San Francisco. Dám khoe khoang địa bàn của chúng trước mặt anh, đúng là không biết trời cao đất dày.
"Không khách khí, tao sẽ...", người đàn ông mặt mày dữ tợn chưa nói hết câu, đằng sau đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng: "Có tiểu thiếu gia của tập đoàn Sâm Nam ở đây, chúng tôi nào dám không khách khí. Lần trước chúng tôi đã thất lễ, thật sự xin lỗi".
Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Vương Nhất Bác nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này, vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn. Điều đó khiến Vương Nhất Bác càng cảm thấy hứng thú.
Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế".
Trần Vân nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?"
Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách rồi".
Trần Vân hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Tuấn Nam bấm mạnh xuống, Tuấn Nam lắc đầu. Thân phận của Trần Vân chỉ có Tuấn Nam và Hải Sâm biết. Trần Vân bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này không đơn giản chút nào.
"Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Hải Sâm khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở cửa xe nói chuyện.
"Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ lan truyền rất nhanh đấy".
Trần Vân tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn gì đó, đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh chết anh cũng không chịu.
Hải Sâm biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng: "Điều kiện?"
"Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia có thể chơi vui vẻ".
Trần Vân bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông nội anh không phải là người dễ qua mặt.
"Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Trần Vân nhìn chăm chú vào chiếc xe sang trọng màu vàng.
"Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu. Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này làm sao có thể không tính?"
Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không dời mắt khỏi Trần Vân, cầm chiếc hộp bước tới đưa cho ba người.
Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn cảnh Trần Vân đập phá và món đồ bị vỡ. Hải Sâm nhìn Trần Vân bằng ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự nhiên lại đi rước họa vào thân.
Tuấn Nam nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời, nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu".
"Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington".
"À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh". Người trong xe bổ sung thêm một câu với Tuấn Nam.
Tuấn Nam đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người đứng đầu nhà anh".
Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh lùng bước xuống, đưa tay về phía Tuấn Nam: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời". Tuấn Nam nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta.
"Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Vương Nhất Bác nhìn đội xe bỏ đi, thất vọng trèo lên ô tô. Tuyên Lộ ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ bao giờ, kéo tay Vương Nhất Bác hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?"
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Trần Vân, Vương Nhất Bác kéo Tuyên Lộ nhảy qua cửa xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người kia. Cậu tò mò muốn biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy.
Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Trần Vân không phải không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người kia.
Thấy Vương Nhất Bác tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Tuấn Nam cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình".
Vương Nhất Bác càng nghe càng thấy khó hiểu. Hải Sâm đứng bên cạnh lên tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?"
Tuấn Nam tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Tiêu gia". Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Tuấn Nam đã quan sát thấy con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Tiêu gia. Vì vậy, Tuấn Nam mới nhanh chóng nhận lời người đó.
"Tiêu gia? Trần Vân, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Tiêu gia, Hải Sâm không khỏi giật mình.
Trần Vân rủa thầm trong lòng. Tiêu gia là hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Trần Vân được coi là gia tộc hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Tiêu gia. Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế. Đồng thời, bên cạnh Trần Vân còn Hải Sâm và Tuấn Nam, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
Nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu, Vương Nhất Bác lắc đầu. Không còn trò gì để xem, Vương Nhất Bác quay người lái xe đi mất, bỏ mặc Tuyên Lộ vẫn đứng nói chuyện với Hải Sâm. Mặc kệ ai là hắc đạo bạch đạo, bây giờ về đi ngủ mới là quan trọng nhất.
Hai ngày sau, Vương Nhất Bác ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân sang trọng, trừng mắt nhìn Tuấn Nam đang nở nụ cười nho nhã với cậu. Tên này không biết tự nhiên bị đứt dây thần kinh ở đâu, suốt hai ngày qua luôn bám chặt lấy cậu, đuổi cũng không đi. Khi cậu lạnh lùng không để ý đến hắn, hắn sẽ tự độc thoại. Lúc cậu ngủ, anh ta một mình ngồi xem tivi. Ăn cơm, hắn gắp thức ăn cho cậu. Đi shopping, anh ta đi cùng cậu. Cả ngày hắn theo đuôi cậu, vậy mà cậu không thể tìm được lý do nổi cáu. Điều này khiến Vương Nhất Bác buồn bực vô cùng.
Trong tình cảnh đó, Tuyên Lộ lại dùng các món ăn ngon dụ dỗ cậu. Kết quả, bây giờ Vương Nhất Bác ngồi trên máy bay đi Washington với bộ dạng chán chường.
" Vương Nhất Bác, đừng đi nhầm đường đấy, hãy đi bên này". Tuấn Nam thấy cậu định đi theo Tuyên Lộ, vội kéo tay Vương Nhất Bác đi cùng anh ta.
Vương Nhất Bác cau mày tỏ ý không hài lòng với Tuấn Nam, anh ta vẫn giữ bộ mặt tươi cười. Tuấn Nam trăng hoa bao nhiêu năm, nhìn bộ dạng của Vương Nhất Bác liền biết ý buông tay cậu, lên tiếng giải thích về hành động thất lễ của mình: "Bọn họ đi nhận xe đua của Trần Vân. Chúng ta cần chuẩn bị một số việc. Cậu đi theo tôi sẽ thoải mái và an toàn hơn".
Trong hai ngày qua, Vương Nhất Bác nghe Tuấn Nam kể sơ qua, Hải Sâm xuất thân từ gia tộc hắc đạo, thuộc bang phái lớn ở San Francisco. Gia tộc của anh cũng có tên trong top đầu toàn nước Mỹ. Lần này Trần Vân đại diện Tiêu gia tham gia cuộc đua xe. Tiêu gia tuy thế lực lớn mạnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Từ trước đến nay, những cuộc đua tranh đoạt ngôi vua tốc độ kiểu này luôn quyết liệt và có ý nghĩa rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn giới hắc đạo. Vì vậy Trần Vân đi cùng người thuộc giới hắc đạo như Hải Sâm sẽ an toàn hơn.
Vương Nhất Bác nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo Tuấn Nam. Chuyện này không phải chuyện đùa, sinh mạng rất đáng quý. Cậu không muốn đem tính mạng ra giỡn chơi. Cuộc sống tự do thoải mái của cậu chỉ mới bắt đầu không lâu.
China Town, cứ nơi nào có người Trung Quốc sống đều bị Vương Nhất Bác coi là China Town hết. Sau khi năm người giải quyết xong mọi việc, trời bắt đầu chạng vạng tối. Vương Nhất Bác đòi đi dạo phố, Tuấn Nam liền chiều ý cậu. Trần Vân vốn không định ra ngoài để giữ an toàn, nhưng khi thấy Vương Nhất Bác nói sẽ đi dạo phố. Anh ta không chịu nổi liền đi theo. Cuối cùng, cả Tuyên Lộ và Hải Sâm cũng đi cùng họ.
"Ngon quá", nhìn bát sủi cảo nhà hàng mang đến, Vương Nhất Bác bất giác cười tít mắt.
Tuấn Nam gắp miếng sủi cảo chấm gia vị vào bát Vương Nhất Bác, mỉm cười dịu dàng: "Mũi cậu đúng là mũi chó. Từ xa như vậy đã ngửi thấy mùi thức ăn ở đây rồi, phục cậu thật đấy".
Ở China Town có nhiều món ăn mang hương vị Trung Quốc, khiến Vương Nhất Bác vui đến mức không ngậm miệng. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Vương Nhất Bác, Tuấn Nam liền đưa cậu đi khắp nơi. Người sinh ra ở Mỹ như Tuấn Nam có vẻ còn hiểu biết về Trung Quốc hơn người sinh ra ở Trung Quốc như Vương Nhất Bác.
Trần Vân ăn hai miếng sủi cảo đã buông đũa: "Không ngon".
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Trần Vân. Đồ Tây lai, không biết ăn thì đừng có động đũa, dám miệt thị món ăn Trung Quốc.
Tuyên Lộ cười với Trần Vân: "Không ngon cũng cố nuốt đi, cẩn thận Tiểu Bác trở mặt với anh đó".
Trần Vân chưa chứng kiến cảnh Vương Nhất Bác trở mặt vì miếng ăn bao giờ, nhưng Tuấn Nam đã từng chứng kiến. Anh đập vào tay Trần Vân: "Câm miệng, ở đây người mang dòng máu phương Đông chiếm đa số".
Trần Vân lộ vẻ mặt bị chèn ép: "Tôi không gây chuyện nữa, tôi sẽ trốn đi chỗ khác", khiến mọi người cười ồ.
Hải Sâm cười cười: "Đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Mùi vị ở đây quả thực không thể so với tay nghề của Lộ Lộ ". Tuấn Nam mỉm cười không nói gì. Khẩu vị của Vương Nhất Bác đúng là có vấn đề. Món sủi cảo ở đây tuy đúng phong vị nhưng quả thực nếu so với Tuyên Lộ thì như trên trời dưới bể. Vậy mà Vương Nhất Bác vẫn ăn ngon lành, không biết cậu kén ăn kiểu gì nữa.
Sở dĩ Vương Nhất Bác thích món ăn ở đây là vì nó đậm đà hương vị quê hương, giống các món Tuyên Lộ nấu. Thật ra cậu không hề kén ăn. Cậu lại đang mê mẩn mùi vị quê nhà này nên mới chén ngon lành.
Sau khi ăn uống no nê, năm người cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Hải Sâm và Trần Vân đi đầu vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có tiếng súng nổ. Vương Nhất Bác hơi giật mình theo phản xạ lùi vào phía trong. Tuấn Nam còn phản ứng nhanh hơn. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy người cậu lắc một cái, đã bị đè sau cánh cửa.
Lại một tràng súng nổ, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh. Vương Nhất Bác bất giác cau mày, muốn nhoài ra bên ngoài xem xảy ra chuyện gì.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu". Tuấn Nam nói khẽ bên tai Vương Nhất Bác, càng ôm chặt cậu vào lòng, đến mức cậu không thể động đậy. Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cậu, Vương Nhất Bác nghiến răng: "Anh bỏ tôi ra, tôi không sao, để tôi xem nào".
Tuấn Nam kinh ngạc khi thấy giọng nói của Vương Nhất Bác không hề run rẩy, không hề hoảng hốt. Anh ta bất giác cúi nhìn người ở trong lòng, chỉ thấy đôi mắt cậu hoàn toàn bình thản, mang một tia hiếu kỳ.
Tuấn Nam vừa buông lỏng Vương Nhất Bác, cậu lập tức thò đầu ra ngoài cửa ngó bốn xung quanh. Người ở bên ngoài dạt cả sang hai bên ẩn nấp. Trên đường có hai người một trước một sau lái xe bỏ chạy, xung quanh vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng. Vương Nhất Bác tối sầm mặt, đúng là xui xẻo, cậu mới vừa tới đây đã gặp phải chuyện này.
Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Hai tên sát thủ thoắt một cái đã không thấy tăm hơi. Vương Nhất Bác vỗ vai Tuấn Nam, hai người ra khỏi chỗ nấp. Ở bên kia, Hải Sâm bảo vệ Tuyên Lộ đứng nép sau một cánh cửa, còn Trần Vân trốn ở chỗ khác.
"Đúng là đen đủi thật". Tuấn Nam cau mày nhìn Hải Sâm và Tuyên Lộ.
Hải Sâm vừa an ủi Tuyên Lộ vừa liếc Trần Vân đang từ từ đứng dậy: "Cậu có sao không?". Lúc nghe tiếng súng nổ, Hải Sâm lập tức đẩy mạnh người Trần Vân sang một bên, nhưng anh vẫn cần xác định xem Trần Vân có bị thương hay không.
Trần Vân cười gượng đi cà nhắc, tay sờ chân phải: "Bị đạn sượt qua rồi".
Tuấn Nam và Hải Sâm lập tức nhăn mặt, vội vàng chạy đến xem xét vết thương của Trần Vân. Viên đạn sượt qua bắp chân Trần Vân, máu tuôn xối xả. Tuy vết thương không nặng nhưng đủ ảnh hưởng đến cuộc đua xe ngày mai.
"Tại sao các anh tự tiện đi ra ngoài mà không nghe lời dặn của chúng tôi?", người mắt xanh của Tiêu gia từng lộ diện hai ngày trước đột ngột xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ bằng ánh mắt tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com