Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Vương Nhất Bác mới chỉ khoái trá trong một hai giây, bàn tay đang sờ cổ cậu đột nhiên siết mạnh, cậu liền thay đổi thái độ, trở lại bộ dạng nghiêm chỉnh. Nói đùa, cái cổ mỏng manh của cậu làm sao có thể chịu nổi sức mạnh của anh. Để bảo vệ mạng sống, cậu cần phải nhẫn nại, không nên đổ thêm dầu vào lửa.

"Ai cho ông tư cách gọi tôi như vậy". Miệng Tiêu Chiến thốt ra mấy từ vô cùng lạnh lẽo, mang theo sát khí và cơn gió lạnh từ Siberia.

Khúc Vi nhiều năm không tiếp xúc với Tiêu Chiến nên không nhận ra giọng nói của anh. Tuy nhiên chỉ câu này, Tiêu Chiến đã vô hình chung thừa nhận bản thân, Khúc Vi vui mừng reo lên: "Tiểu Chiến, đúng là cháu rồi. Tiểu Chiến, cậu còn tưởng cậu không bao giờ được gặp cháu nữa. Tiểu Chiến đến đây cứu cậu. Tiểu Chiến, cậu vui quá". Giọng nói của ông ta lúc đầu còn vui mừng đến cuối hơi nghẹn ngào.

Một luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác biết, Khúc Vi dù không bị người khác hại chết, dù không chết ở nơi cổ quái này thì ông ta cũng sẽ chết trong tay Tiêu Chiến. Cậu không nhìn cũng cảm thấy luồng sát khí đậm đặc đó, chứng tỏ anh vô cùng tức giận.

"Nếu ông còn muốn sống thì đừng gọi Tiểu Chiến nữa, lão đại có tên đàng hoàng". Vương Nhất Bác vừa ôm chặt Tiêu Chiến vừa nói với Khúc Vi. Người này có vẻ ngốc nghếch, vừa khóc vừa cười, còn chọc giận để Tiêu Chiến giết người mới cam tâm phải không?

"Tôi còn nghe thấy một lần nữa, kiếp này ông đừng mong rời khỏi đây". Giọng nói Tiêu Chiến rất lạnh lùng pha trộn nộ khí rõ ràng.

"Tiểu... Tiêu Chiến. Cậu thật sự rất vui, không ngờ cháu đến tìm cậu". Sau một vài giây trầm mặc, Khúc Vi có vẻ bình tĩnh hơn, giọng nói không còn xúc động như ban nãy. Chắc là vừa rồi ông ta không thể ngờ Tiêu Chiến đi tìm ông ta nên mới không khống chế nổi sự xúc động, còn bây giờ đã có đủ thời gian và cả lời đe dọa, khiến ông ta có thể bình tĩnh lại.

"Ông nói đi, làm thế nào để thoát ra ngoài?". Tiêu Chiến hiển nhiên không có ý ôn lại chuyện cũ với Khúc Vi.

Khúc Vi cười gượng cất giọng khàn khàn: "Thoát khỏi nơi này? Ít nhất phải có đèn chiếu sáng mới được. Cậu chẳng nhìn thấy gì cả, ở đây cậu chẳng dám đi lung tung, hay là..." Khúc Vi còn chưa nói hết câu, một tia sáng yếu ớt đột nhiên phát ra trong đêm tối.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hai viên Dạ minh châu trong tay Vương Nhất Bác, thần sắc anh không hề thay đổi. Vương Nhất Bác cúi đầu cười hihi: Tôi quên khuấy đi mất". Gặp đồ tốt như vậy mà bỏ qua thì không phải là tác phong của thần trộm. Tuy cậu có quy tắc không động thủ với những thứ không nằm trong mục tiêu của cậu nhưng lúc bước vào lăng mộ, Dạ minh châu trở thành mục tiêu của cậu, vì vậy cậu đã ra tay nhanh như tia chớp. Đến Tiêu Chiến cũng không phát hiện ra cậu đánh cắp Dạ minh châu từ lúc nào và dấu vào người kiểu gì. Vừa rồi Khúc Vi không nhắc tới, cậu đã thật sự quên mất trên người cậu có thứ có thể chiếu sáng.

Trong bóng tối như hũ nút, chỉ một tia sáng mờ mờ cũng có thể tạo thành nguồn sáng đủ dùng. Vương Nhất Bác chiếu viên Dạ minh châu xuống đất, cậu rùng mình khi nhìn thấy vệt máu ở dưới chân. Cậu nhét viên Dạ minh châu vào tay Tiêu Chiến, hỏi giọng gấp gáp: "Anh bị thương ở đâu hả?". Nói xong cậu ngồi xuống xem xét chân anh, vết máu ở dưới gót chân anh, chắc chắn chảy từ người anh.

Tiêu Chiến cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, cất giọng trầm trầm: "Lau đi".

Cậu kéo ống quần Tiêu Chiến, thấy bắp chân dính đầu máu, da rách ra một mảng, máu vẫn chảy ròng ròng. Cậu nhíu mày ấn mạnh phía trên vết thương.

Tiêu Chiến không nói một lời nào, vết thương này chẳng là gì cả, anh cũng không thèm để ý, nhưng cậu đã quan tâm đến thì anh không có ý kiến.

Ấn một lúc, vết thương ngừng chảy máu. Vương Nhất Bác đứng dậy lặng lẽ đi cởi áo anh. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Khúc Vi đang từ từ di chuyển về phía bọn họ, một tay ngăn cậu lại: "Không sao".

"Để tôi xem nào". Vương Nhất Bác tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, nếu không phải trong tay cậu có Dạ minh châu, anh chắc chắn không mở miệng kêu ca. Hai người mắt đối mắt, một bên lạnh lùng, một bên chứa đựng nộ khí khó diễn tả.

"Vết thương nhỏ như vậy chẳng chết được đâu. Bây giờ là lúc nên thương lượng làm thế nào thoát khỏi chỗ này. Nếu không đi, hai người còn có thể chịu đựng thêm vài ngày chứ tôi không chịu nổi". Khúc Vi bám vào bức tường đá từ từ lết qua, ông ta nhếch mép mỉm cười nói.

Vương Nhất Bác liền cắn môi, trong lòng cậu đột nhiên có cảm giác rất lạ, cậu cũng không rõ tại sao bản thân lại lo lắng cho Tiêu Chiến như vậy. Nghe câu nói của Khúc Vi, cậu liền đè nén tâm trạng phức tạp ở trong lòng, giơ tay túm anh. Tiêu Chiến liền ôm Vương Nhất Bác, vuốt lưng cậu: "Làm thế nào để thoát ra ngoài?"

Bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, cũng không phải lúc truy cứu Khúc Vi tại sao bị rơi xuống đây. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm cách rời khỏi nơi này. Ở đây không có đồ ăn nước uống, chỉ còn con đường chết.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, bây giờ cậu mới nhìn rõ Khúc Vi, ông ta ngoài bốn mươi tuổi, bộ dạng rất thảm thương, toàn thân từ đầu đến chân đều có vệt máu khô, nhìn không ra rốt cuộc ông ta bị thương ở đâu. Có điều chắc vết đạn bắn cũng không nặng lắm, nếu không ông ta không thể gắng gượng đến tận bây giờ. Hơn nữa Khúc Vi còn biết dùng áo để băng bó vết thương, chứng tỏ ông ta rất thành thạo về những việc này.

Chân Khúc Vi có vẻ không bình thường, chắc là lúc rơi xuống ông ta bị trật khớp hay gẫy chân gì đó, Vương Nhất Bác nhìn không ra cũng không thể giúp gì.

Lúc này, Khúc Vi đứng dựa vào bờ tường thở hổn hển, sắc mặt ông ta trắng bệch, mồm miệng nứt toác, nhìn thảm hại như một bóng ma. Tuy nhiên từ người ông ta vẫn tỏa ra khí chất ôn hòa, mang lại cảm giác dễ chịu và ấm áp. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận thấy một thứ tình cảm ấm áp như vậy từ một người xa lạ, chắc đó là tình cảm của ông ta giành cho Tiêu Chiến.

"Nhóc, nhìn xong rồi thì qua đây giúp tôi chiếu sáng đi. Tôi cần tìm ra cơ quan bí mật xem có thể thoát ra ngoài". Khúc Vi đứng dựa vào tường miệng mỉm cười, giống như trên người ông ta không tồn tại vết thương, không hề có cảm giác đau đớn.

Trong lúc Vương Nhất Bác chăm chú quan sát Khúc Vi, ông ta cũng dò xét cậu. Khúc Vi là người hiểu rõ nhất vì sao Tiêu Chiến chán ghét không gần gũi ai. Vậy mà lúc này Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, không có vẻ gì là kháng cự hay chán ghét. Qua thái độ và những lời đối thoại kể từ lúc rơi xuống đây, ông ta cũng nhận ra Tiêu Chiến đang bảo vệ đứa nhỏ trong lòng.

Chứng kiến cảnh tượng trên, Khúc Vi không khỏi kinh ngạc, nhưng đồng thời ông ta cũng cảm thấy vui mừng và an tâm. Ông ta không hy vọng Tiêu Chiến quá hà khắc về phương diện này, chỉ cần anh gần gũi một ai đó là ông ta thấy nhẹ lòng. Khúc Vi thu lại ánh mắt kinh ngạc, đối với Vương Nhất Bác, ông ta tỏ thái độ là bậc trưởng bối thân thích, bất kể Tiêu Chiến có thừa nhận hay không, có muốn hay không?

"Tôi tên là Vương Nhất Bác ". Cậu vừa nói vừa quay lại nhìn Tiêu Chiến và giật giật tay, biểu thị anh buông cậu để cậu đi về phía Khúc Vi.

Vương Nhất Bác biết rõ tình hình sức khỏe của Khúc Vi. Ông ta ba ngày không ăn uống chắc đã đến mức cực hạn, hơn nữa ông ta còn bị thương toàn thân. Bây giờ Khúc Vi cố gắng tìm lối ra nhất định là vì Tiêu Chiến. Tình cảm của Khúc Vi dành cho Tiêu Chiến thật sự không còn gì để nói. Không cần bất cứ một lời nào, cậu vẫn có thể nhận ra tâm ý của ông.

"Chúng ta có thể đợi đám Hồng Ưng tìm đến". Vương Nhất Bác đỡ Khúc Vi khi thấy ông ta di chuyển chậm chạp trên đôi chân đau đớn, không ngừng quan sát bức tường đá, tính toán và thăm dò.

Khúc Vi hình như không còn chút sức lực, ông ta bám một tay lên vai cậu để chống đỡ thân thể yếu ớt. Ông ta vừa mỉm cười vừa tiếp tục tìm kiếm: "Nhóc ngốc nghếch này, tảng đá trên đầu chúng ta nặng một trăm ba mươi tấn. Cậu thử nói xem thuộc hạ của Tiêu Chiến có thể phá hủy nó hay bọn họ có thể tìm ra cơ quan nhảy xuống đây, khiến chúng ta thêm một gánh nặng nữa?".

Vương Nhất Bác nghe nói vậy liền ngẩng đầu nhìn lên trần đá, không nhìn thì thôi, nhìn mới phát hiện từ trên đó xuống dưới này có độ cao khoảng mười mét. Rơi từ độ cao mười mét mà cậu không bị thương, đây không phải là kỳ tích mà nhờ công lao của Tiêu Chiến.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác liền quay về phía Tiêu Chiến. Cậu còn chưa kịp ngoảnh đầu, một lực kéo rất mạnh cánh tay cậu, khiến cậu bị lôi về một bên. Loáng một cái, cậu ngã vào lòng anh, Khúc Vi bị mất đi điểm tựa liền loạng choạng ngã xuống đất.

"Lão đại, anh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác theo phản xạ giơ tay đỡ Khúc Vi. Không ngờ tay cậu còn chưa chạm đến Khúc Vi, Tiêu Chiến đã nhanh tay túm lấy cổ áo ông ta, nhấc ông ta đứng dậy. Vương Nhất Bác giật mình kinh ngạc.

"Em hãy đứng yên ở đây". Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác rồi xách cổ áo Khúc Vi bắt đầu làm việc thay cậu. Vương Nhất Bác đứng bất động ở một chỗ cười híp mắt nhìn hai người, hóa ra anh muốn giúp cậu mình, sao không nói sớm, Tiêu Chiến đúng là người kỳ quặc.

Khúc Vi bị Tiêu Chiến xách cổ, trọng lượng toàn cơ thể gần như trong tay anh, giúp ông ta tiết kiệm sức lực. Khúc Vi cười thầm: "Cháu khỏe thật đấy".

"Hành động đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo". Đôi mắt Tiêu Chiến lóe lên một tia lạnh lẽo, tay anh kẹp chặt cổ Khúc Vi.

Khúc Vi cười nhẹ không để ý đến sự uy hiếp của anh: "Dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng thấy rất vui". Lời nói không đâu vào đâu nhưng Tiêu Chiến nghe hiểu, bàn tay anh không tiếp tục tăng lực đạo.

Tiếp theo đó là một bầu không khí trầm mặc, trong căn mật thất chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở. Khúc Vi biết tính Tiêu Chiến là làm bất cứ việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý, dù đối phương là người thế nào. Nếu không hợp ý, anh thật sự không khách khí, Khúc Vi cười gượng tiếp tục tìm kiếm bốn xung quanh.

"Nhóc, mau giúp tôi mang đồ ăn đến đây, tôi hết hơi rồi". Khúc Vi không thể tiếp tục kiên trì, đầu óc ông ta choáng váng, ông ta liền tựa người vào bức tường đá thở hổn hển.

"Đồ ăn?". Vương Nhất Bác hơi sững sờ, lẽ nào ông ta biết trước sẽ bị nhốt ở nơi này nên mới mang theo đồ ăn? Mặc dù kinh ngạc nhưng cậu vẫn đi về phía Khúc Vi ở ban nãy.

Nơi đó có một cái túi nhỏ, bên trong có hai hộp bánh quy, còn lại toàn là dụng cụ đào mộ cổ quái. Cậu không nhìn ra đó là thứ gì, nhưng cậu biết Khúc Vi nhất định dùng để đào trộm cổ mộ.

Thấy Vương Nhất Bác nhăn mặt nhíu mày đi tới, Khúc Vi liền nở nụ cười yếu ớt: "Muốn đào trộm mộ, sao có thể không chuẩn bị lương khô chứ?"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không hiểu, Khúc Vi cũng chẳng có ý định giải thích. Đào mộ không phải là công việc ngày một ngày hai, tất nhiên là phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn nước uống, đặt biệt ở trên sa mạc như nơi này. Nếu không phải bị ngã từ trên cao xuống, nước uống bị đổ đi, ông ta cũng không đến mức thảm hại như vậy.

Sau một vài phút nghỉ ngơi, Khúc Vi lại đứng dậy. Tiêu Chiến không nói một lời nào xách người Khúc Vi tiếp tục tìm kiếm. Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Vương Nhất Bác bất giác cau mày, cháu trai xách ông cậu trong tay như xách một con khỉ, đây rốt cuộc là trò khôi hài hay là gì?

"Không biết đây là lăng mộ của ai?". Khúc Vi đến một góc trông chẳng có gì đặc biệt, tìm thấy một phiến đá có hoa văn hơi khác với những phiến đá ở bên cạnh, ông ta lẩm bẩm trong miệng.

"Tôi tưởng ông đã xác nhận rồi, không ngờ ông cũng chẳng biết". Vương Nhất Bác tiếp lời, chân bước về phía trước.

Khúc Vi ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác. Thấy vẻ mặt suy tư của ông ta, cậu liền cười cười: "Cái mặt nạ bằng vàng...tôi tưởng ông phát hiện ra là ai?". Vừa nói cậu vừa giơ tay đỡ Tiêu Chiến, anh trừng mắt với cậu.

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, cậu không muốn một mình đứng yên. Quần Tiêu Chiến dính đầy máu, trong lòng cậu thực sự không mấy dễ chịu. Tiêu Chiến là một người dũng mãnh, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng trong lòng cậu vẫn có cảm giác khó diễn tả, anh bị cậu liên lụy nên mới rơi xuống đây, lại vì bảo vệ cậu nên mới bị thương, cậu thật sự không có cách nào đứng sang một bên. Cậu giơ tay đỡ anh, anh liếc qua cậu rồi nắm tay cậu.

"Người nằm trong đó là hoàng hậu của pháp lão. Lúc tôi lấy mặt nạ mới biết được". Khúc Vi mỉm cười lên tiếng.

Tiêu Chiến nghe nói sắc mặt càng lạnh hơn. Khúc Vi có thể cảm nhận được nên cúi đầu tiếp tục quan sát. Nếu không phải ông ta động đến chiếc quan tài, khiến quan tài không còn chắc chắn khi Tiêu Chiến bám vào, anh và Vương Nhất Bác sẽ không bị rơi xuống dưới này. Khúc Vi suýt bị nắp quan tài rơi trúng đầu nên ông ta hiểu rõ chuyện xảy ra.

Tiêu Chiến không ngờ chiếc quan tài đã bị mở nắp, do đó anh chủ quan không dùng sức thêm một chút nữa, mới rơi vào cục diện như bây giờ. Tiêu Chiến lạnh lùng đưa mắt về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vội giải thích: "Tại anh không cho tôi xem chiếc mặt nạ đó. Nếu quan tài không bị mở ra, mặt nạ sao có thể ở bên ngoài. Lão đại, là do anh không hỏi tôi". Vương Nhất Bác là thần trộm, tuy cậu chưa từng trộm mộ bao giờ nhưng cậu vẫn có thể biết một số vấn đề thuộc về nguyên tắc cơ bản.

Thấy sắc mặt Tiêu Chiến ngày càng u ám, cậu túm tay anh cười: "Lão đại, là tôi không đúng, tôi sai rồi. Lão đại, sau này tôi có phát hiện gì sẽ nói hết với anh, dù anh có muốn biết hay không, được chưa? Tôi thật sự không cố ý mà".

Tiêu Chiến hừm một tiếng: "Em dám?". Vương Nhất Bác chắc chắn không có gan qua mặt anh.

Thái độ của anh là một sự bá đạo tuyệt đối, nhưng Vương Nhất Bác đã quen rồi. Cậu chỉ nắm tay anh, mỉm cười không lên tiếng.

"Hai người lui lại phía sau một chút". Giọng nói khàn khàn của Khúc Vi truyền tới, ngữ điệu của ông ta chứa đựng sự nghiêm túc chưa từng thấy.

Khúc Vi tìm trong cái túi một dụng cụ đào mộ, cắm vào rãnh phiến đá trông không có gì đặc biệt và lấy hết sức vặn một vòng.

Ầm, ầm, phiến đá từ từ chuyển động, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lùi lại hai bước, mắt không rời khỏi phiến đá đang từ từ chìm xuống.

Một luồng sáng chói lòa, khác hoàn toàn thứ ánh sáng âm trầm ở mộ thất chứa quan tài. Phiến đá vừa chìm xuống, một luồng sáng chói mắt dọi lên, xuyên thẳng vào không gian tăm tối. Luồng sáng mang nhiều màu sắc lung linh rực rỡ lưu chuyển trong không gian. Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Bên dưới là một khung cảnh hoa lệ đến mức khó diễn tả, ánh sáng đủ màu sắc chiếu rọi khắp không gian, tạo nên sự xa xỉ và lộng lẫy chưa từng thấy.

Theo đà bức tường đá ngày càng mở rộng, một cung điện có hồ nước làm bằng vàng từ từ hiện ra trước mắt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Khắp nơi trong cung điện có rất nhiều đóa hoa làm bằng vàng, sống động như hoa thật, từng cánh hoa vàng lát mỏng đang nở ra, ngọc thạch màu trắng làm thành những giọt sương đậu trên cánh hoa.

Đây không phải là Kim tự tháp được làm bằng đá mà là một cung điện Ai Cập thật sự, nơi các Pharaong sinh sống. Đằng kia là giường ngủ làm bằng ngà voi, từng đồ vật bày trong cung điện chân thực như tái hiện cung điện cổ Ai Cập, đẹp đến mức không thể chê trách bất cứ điểm gì.

"God! Oh My God!". Gương mặt Khúc Vi được ánh sáng chiếu vào hồng hào hẳn, đôi mắt ông ta rực sáng, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thảm hại vừa nãy.

"Cung điện dưới lòng đất". Vương Nhất Bác không dấu vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy một cung điện ngầm thật sự. Cung điện xa hoa đến mức khiến cậu chỉ có thể dùng hai thứ là đá và vàng để hình dung Ai Cập cổ.

"Song điện, đây mới thật sự là nơi đặt quan tài của pharaong ". Khúc Vi cất giọng đầy hưng phấn khi nhìn thấy chiếc quan tài bằng vàng đặt trên giường ngà voi.

"Nhìn đủ chưa?" Thấy Khúc Vi và Vương Nhất Bác say mê ngắm cung điện, Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng. Anh không có hứng thú với mấy thứ này, việc anh quan tâm nhất bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi nơi đây.

Khúc Vi và Vương Nhất Bác giật mình, cậu bất giác bóp mi tâm rồi quay sang Khúc Vi: "Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?". Đợi đến khi ra khỏi nơi này, chuẩn bị kỹ càng rồi quay vào đây cũng không muộn.

Khúc Vi mỉm cười với Vương Nhất Bác. Ông ta vừa chỉ bảo Tiêu Chiến đưa ông ta đi tìm kiếm, vừa hỏi cậu: "Cậu làm cùng nghề với tôi?".

Nếu không phải người cùng nghề, ông ta đoán không ra tại sao cậu có thể biết rõ về Kim tự tháp như vậy.

Vương Nhất Bác đeo túi xách đựng đồ nghề của Khúc Vi, cất bước đi theo hai người: "Cũng coi như cùng nghề. Chỉ có điều tôi trực tiếp ăn trộm, còn ông thì đào bới". Điểm khác biệt là một người phải mất sức lao động đào ra còn một người đột nhập ăn trộm, điểm giống nhau là cả hai không cần phải bỏ vốn.

Khúc Vi nghe vậy phì cười: "Cậu chắc chắn ăn trộm đồ của Tiêu Chiến nên mới gặp Tiêu Chiến đúng không?"

Vương Nhất Bác hơi giật mình, Khúc Vi quả là hiểu rất rõ về Tiêu Chiến. Chuyện cậu ăn trộm đồ của Tiêu Chiến, người ngoài không ai hay biết, vậy mà Khúc Vi đoán trúng ngay. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh không hề thay đổi. Cậu mỉm cười trả lời: "Ông già cũng hiểu tình hình thật đấy".

Khúc Vi tỏ ra nghiêm nghị: "Tôi cảm thấy tôi chưa già đến mức bị gọi là "ông già". Cậu bé có thể gọi tôi là chú".

Vương Nhất Bác nhếch mép cười: "Vậy sao?".

Khúc Vi và Vương Nhất Bác ông một câu tôi một câu, Tiêu Chiến không hề xen vào cuộc trò chuyện của hai người. Anh một tay xách Khúc Vi, một tay ôm chặt Vương Nhất Bác. Nơi này chỗ nào cũng có cơ quan, tốt nhất là không nên rời nhau nửa bước.

Tình trạng sức khỏe của Khúc Vi tương đối tệ hại. Mặc dù ông ta có lương thực nhưng bị mất máu quá nhiều, nếu không nói chuyện để phân tán sự chú ý, có lẽ ông ta đã hôn mê bất tỉnh từ lâu. Tiêu Chiến chú ý đến vấn đề này nhưng anh không có hứng thú nói chuyện với Khúc Vi, cậu hiển nhiên cũng nhận ra điều đó nên cậu không ngừng lên tiếng hỏi han Khúc Vi, ông ta không thể hôn mê ở vào lúc này.

"Pharaong II, trò đùa gì vậy? Sao có thể là Pharaong II?". Khúc Vi sờ lên chiếc giường ngà voi, vô tình nhìn thấy dòng chữ khắc trên quan tài, ông ta thốt lên đầy kinh ngạc.

Sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức thay đổi, cậu mở to mắt: "Không phải đấy chứ, xác ướp Pharaong  II đã được tìm thấy còn gì, tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Khúc Vi hơi nhíu mày, mở chiếc la bàn không ngừng tính toán phương hướng. Đây là một chiếc la bàn hiện đại, trông giống như máy tính nhỏ. Màn hình không ngừng chuyển động rồi dần dần hiển thị hình dáng trước kia của tòa Kim tự tháp hoang phế. Xem ra, Khúc Vi đã tiến hành nghiên cứu kỹ về tòa Kim tự tháp này, đến bản đồ lập thể ông ta cũng vẽ ra.

Khúc Vi chớp chớp mắt, chăm chú quan sát chiếc quan tài ở bên cạnh rồi lên tiếng: "Có lẽ đây mới là lăng mộ thật sự của Pharaong  II. Thần kỳ thật đấy, đúng là vô cùng thần kỳ".

"Tôi mặc kệ chuyện thần kỳ của ông. Tôi chỉ biết nếu ông không hành động, tôi sẽ cho ông đi làm bạn với mấy thứ thần kỳ này". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng pha lẫn sát khí.

Vương Nhất Bác lùi lại một bước, tay bám chặt người Tiêu Chiến, cậu ngoái đầu nhìn ngang nhìn ngửa như muốn tìm đường thoát ra. Khúc Vi nhanh chóng bỏ chiếc la bàn vào túi, nghiêm túc gõ gõ đập đập. Hai người có phản ứng nhanh như tia chớp bởi vì họ biết rõ hậu quả của việc lơ là anh nghiêm trọng đến mức nào.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Khúc Vi và Vương Nhất Bác, ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người khiến họ dựng tóc gáy. Cảm thấy bàn tay anh tăng lực siết chặt tay mình, cậu cười gượng: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghiên cứu sơ qua về Kim tự tháp". Dám không bận tâm đến sự tồn tại của anh, đầu óc cậu đúng là có vấn đề.

Tiêu Chiến hừm một tiếng, kéo Vương Nhất Bác đứng gần anh. Có gì quay về tính sổ sau, bây giờ phải để cậu sát bên cạnh mới được, ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện bất ngờ khiến anh trở tay không kịp.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo vào lòng, cảm nhận được anh vẫn còn tức giận, cậu liền ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Tiêu Chiến nổi giận nhưng đây là lần đầu tiên cậu không cảm thấy sợ hãi. Mặc dù trước đây cậukhông đến nỗi quá khiếp sợ Tiêu Chiến nhưng cậu vẫn có cảm giác sợ hãi. Không hiểu có phải đầu óc cậu đã bị hỏng sau cú rơi vừa rồi, bây giờ cậu chỉ cảm thấy yên lòng. Đúng là vô cùng kỳ lạ, Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lúc vẫn không sao lý giải nổi sự thay đổi của mình. Cậu liền lắc đầu cười gượng đứng im lặng trong lòng Tiêu Chiến.

"Ở đây có một thứ...". Khúc Vi sờ vào một hình vẽ thần mặt trời, ngẩng đầu nói với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chiến vẫy tay ra hiệu ông ta ngừng lại. Ánh mắt hắn lóe lên một tia sát khí, anh hình như nghe thấy tiếng gì đó.

Là tiếng bước chân, tiếng bước chân thình thịch ở trên đỉnh đầu. Lúc này Vương Nhất Bác và Khúc Vi cũng nghe thấy, cả hai hơi sững người.

"Là đám Hồng Ưng?" Vương Nhất Bác phản ứng nhanh, cậu nhớ ra đám Hồng Ưng vẫn còn ở trong Kim tự tháp nên mở miệng nói nhỏ với anh.

"Không phải". Tiêu Chiến nhíu chặt cặp lông mày, ánh mắt anh thẫm lại.

Khúc Vi và Vương Nhất Bác tỏ ra kinh ngạc, trong Kim tự tháp này đám Hồng Ưng còn có người khác? Vương Nhất Bác liền quay sang nhìn Khúc Vi, ông ta đứng tựa vào chiếc giường ngà voi. Khúc Vi cúi đầu nói nhỏ: "Tôi không rõ kẻ muốn hãm hại tôi còn ở đây hay đã đi rồi, nhưng tôi chỉ nhìn thấy ba tên".

"Đại ca, chúng ta hãy đặt bom làm nổ tung nơi này đi". Một giọng nói trầm trầm vọng đến. Vương Nhất Bác bất giác cau mày, tay nắm chặt lấy Tiêu Chiến.

"Đặt bom? Nói dễ thế. Nếu có thể đặt bom, bề trên còn ra lệnh cho chúng ta đích thân xuống đây? Chú không nghĩ xem đối phương là ai, tiêu diệt hắn dễ thôi, nhưng nếu người của đối phương trả thù, chú và tôi mất mạng thì không nói làm gì, bề trên cũng sẽ bị ảnh hưởng". Giọng nói tiếng Anh khàn khàn vang lên.

"Lam Bang?". Vương Nhất Bác liền hiểu ra nội tình. Trên đường đến đây cậu đã xem qua tài liệu, Ai Cập là địa bàn của Lam Bang, trong khi đó Lam Bang và Tiêu Gia bất hòa đã lâu, lần này chắc chắn là một cơ hội tốt.

"Tiểu Chiến, là cậu liên lụy đến cháu, khụ khụ...". Khúc Vi ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến khi nghe hai từ "Lam Bang" từ miệng Vương Nhất Bác, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ hối hận. Nào ngờ Khúc Vi còn chưa nói hết câu, Tiêu Chiến nhanh như cắt giơ tay kẹp chặt cổ ông ta.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh hoảng hốt, vội vàng kéo tay anh: "Tôi đã nói rồi, lão đại có tên đàng hoàng, ông muốn chết phải không?".

Sau đó cậu quay sang anh: "Lão đại, anh còn có người thân, tôi đến một người thân cũng chẳng có, tôi muốn được gọi tên thân mật cũng chẳng có ai gọi. Lão đại, ông ấy sắp không thở nổi rồi. Lão đại, nếu anh không cần, hãy nhường "chú" lại cho tôi. Tôi cũng muốn nhận một người chú, anh đừng hành hạ chú ấy nữa". Vừa nói, cậu vừa kéo ngón tay đang đặt trên cổ Khúc Vi của Tiêu Chiến.

Thấy vẻ lo lắng sốt ruột trên mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hắng giọng: "Tôi tha cho ông lần này. Từ trước đến nay không người nào có thể liên lụy đến Tiêu Chiến này". Nói xong, anh buông cổ Khúc Vi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chịu tha cho Khúc Vi liền lắc đầu: "Nếu lão đại không muốn đến đây, trên thế giới này không một ai có thể ép lão đại đến. Lần này là lão đại tự nguyện nên lão đại đã tính toán trước mọi rủi ro, chẳng có gì là liên lụy với không liên lụy cả". Cậu vừa nói vừa vỗ lưng Khúc Vi giúp ông ta thuận khí.

Tiêu Chiến thấy vậy liền kéo Vương Nhất Bác về phía anh. Khúc Vi vội thở hổn hển rồi nở nụ cười với cậu: "Từ nay về sau chú sẽ là chú của cháu, Tiểu Nhất Bác".

Vương Nhất Bác sa sầm mặt, gọi tên là được rồi, tự nhiên lại thêm từ "Tiểu" làm gì. Nhưng bây giờ không phải là lúc phản bác, cậu lườm Khúc Vi một cái rồi tập trung theo dõi động tĩnh ở bên trên.

Tiếng bước chân có trật tự truyền đến một cách rõ ràng. Không cần nhìn cũng biết bên trên xuất hiện không ít người, tuyệt đối không dưới mười đầu ngón tay.

"Khốn khiếp thật, cơ quan bí mật không biết nằm ở chỗ nào?" Giọng nói sốt ruột của Hồng Ưng vọng tới, tiếp theo là tiếng đập gõ cạch cạch. Vương Nhất Bác vui mừng, định hét to lên, nhưng cậu đột nhiên nhận ra điều bất thường. Hồng Ưng đang ở mộ thất có chiếc quan tài, sao tiếng nói của anh ta có thể vọng đến tận đây?

"Là mở rộng lắp đặt", Khúc Vi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn ông ta bằng ánh mắt không hiểu, Khúc Vi ngẫm nghĩ một lát rồi giải thích: "Hai người có biết nguyên lý cái phễu không? Nơi này có lẽ là tầng dưới cùng của Kim tự tháp. Mọi thanh âm ở bên trên đều được truyền xuống dưới này theo còn đường đặc biệt. Chúng ta có thể nghe thấy họ nói chuyện, nhưng họ không thể nghe thấy chúng ta, nói một cách đơn giản là như vậy".

Một khái niệm tân tiến như vậy mà người sống cách đây năm ngàn năm đã nghĩ ra, quả thật không thể không khâm phục trí tuệ của người xưa.

"Hoàng Ưng, Hoàng Ưng". Khúc Vi vừa dứt lời, Tiêu Chiến đột ngột lên tiếng.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu thấy Tiêu Chiến điều chỉnh chiếc hoa tai của cậu nằm trên tai anh nhằm mục đích thử liên lạc với Hoàng Ưng. Cậu thở dài: "Lão đại, Kim tự tháp không biết được xây dựng theo nguyên lý nào, nhưng đến tia X quang cũng không thể xuyên qua. Mấy thứ như tín hiệu hoàn toàn vô tác dụng. Nơi này cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài".

Tiêu Chiến tối sầm mặt, Vương Nhất Bác vội lên tiếng: "Chúng ta hãy tìm lối thoát trước đã, những chuyện khác để sau này hẵng tính". Thấy Vương Nhất Bác nháy mắt với mình, Khúc Vi mỉm cười nhanh chóng tìm kiếm.

"Ầm", một tiếng nổ không biết xuất phát từ đám Hồng Ưng hay Lam Bang vọng tới, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không ai lên tiếng, còn Khúc Vi vẫn tiếp tục công việc của ông ta.

"Pằng pằng pằng", tiếng súng nổ không lớn lắm nhưng vẫn truyền xuống tầng dưới cùng của tòa Kim tự tháp. Tiếng súng có vẻ rất xa xôi nhưng trong không gian yên tĩnh, ba người đều nghe thấy rõ.

"Nhanh lên". Nghe tiếng súng, Tiêu Chiến biết ngay thuộc hạ của anh sẽ chịu thiệt trong cuộc đọ sức, sắc mặt anh vô cùng khó coi, sát khí tỏa ra đậm đặc.

Ầm, Tiêu Chiến vừa nói xong, bên trên đột nhiên có tiếng nổ cực lớn. Vương Nhất Bác và Khúc Vi vội bịt tai, tiếng nổ lớn như ở ngay bên cạnh khiến tai họ ù đi.

Sau đó mặt đất đột nhiên rung nhẹ, ba người liền phát hiện có kẻ sử dụng thuốc nổ ở bên trong Kim tự tháp.

"Không biết là tên ngốc nào, đồ khốn khiếp, không muốn sống rồi phải không?", mặt Khúc Vi đột nhiên trắng bệch. Kim Tự tháp là một thể liên hoàn, chỉ cần phá hủy một chỗ, cả tòa Kim tự tháp sẽ sụp đổ, rốt cuộc tên ngốc nào đã dùng thuốc nổ?

Sau tiếng nổ lớn lại xuất hiện tiếng động lạo xạo. Tiêu Chiến là người trấn tĩnh nhất, anh quay đầu về phía phát ra tiếng động rồi cất giọng trầm trầm: "Nhanh lên, nếu không muốn chết ở đây thì mau tìm lối thoát".

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Khúc Vi và Vương Nhất Bác liền nhìn theo ánh mắt của anh. Tim hai người liền đập thình thịch, Khúc Vi không nói một câu nào lập tức cúi người tìm kiếm. Vương Nhất Bác bước đến hỏi: "Tôi có thể giúp được gì?"

Cung điện xa hoa ở dưới lòng đất lúc này không biết bị động đến một cơ quan nào, từ các góc xuất hiện các lỗ lớn nhỏ bằng nắm đấm, cát từ ngoài nhanh chóng tràn vào bên trong, khiến nền đất toàn cung điện bị phủ một lớp cát mỏng trong giây lát.

Những hạt cát trắng nhỏ li ti như đường kính tiếp tục tràn vào cung điện. Cát "ngủ yên" hơn năm ngàn năm không một chút thay đổi, vẫn sạch sẽ mịn màng và mang mùi vị sảng khoái tinh khiết.

Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Khúc Vi không ai lên tiếng. Tiêu Chiến không thúc giục, chỉ lạnh lùng nhìn Khúc Vi đập chát thăm dò và cậu đứng bên cạnh giúp ông ta. Từng giọt mồ hôi chảy dài từ trán Vương Nhất Bác xuống má. Ở một nơi mát mẻ như thế này, mồ hôi của cậu nói lên nhiều điều, tuy vậy sắc mặt cậu vẫn không thay đổi, anh bất giác giơ tay xoa đầu cậu.

Tiếng cát tràn vào mỗi lúc một nhiều, tiếng súng ở bên trên cũng ngày càng kịch liệt. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng chắc là phát hiện ra người của Lam Bang nên mới nổ súng, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ ầm ầm. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không còn nhận ra tiếng súng của bên nào, bọn họ đúng là một lũ ngu xuẩn.

Cát trắng đã ngập đến đầu gối, sắc mặt Vương Nhất Bác ngày càng trắng bệch, tuy nhiên lúc đưa dụng cụ cho Khúc Vi, tay cậu không hề run rẩy. Cậu biết bây giờ cần phải hết sức trấn tĩnh.

Tiêu Chiến nhấc Vương Nhất Bác đặt cậu lên chiếc giường ngà voi. Cậu ngẩng lên nhìn anh đồng thời kéo anh lên giường. Cát trắng chỉ cần ngập qua thắt lưng là không thể động đậy. Mặc dù Tiêu Chiến có sức mạnh nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Khúc Vi ở bên cạnh cũng mồ hôi nhễ nhại, bàn tay ông ta bắt đầu run lẩy bẩy. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào tay ông ta: "Bình tĩnh, ông chắc chắn có thể làm được". Khúc Vi chỉ gật đầu mà không ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác.

Một giây một phút dần trôi qua, cát ngày càng dâng cao trong cung điện, dần dần ngập đến mặt giường ngà voi. Thời gian giành cho Khúc Vi không còn nhiều, một khi cát trắng phủ kín cung điện bao gồm các cơ quan, đến lúc đó muốn thoát ra cũng không thoát nổi.

"Cái này...tôi không thể đảo bảo có chuẩn xác hay không, nhưng chúng ta cũng phải thử xem sao". Khúc Vi đột nhiên đứng dậy, tay giữ chặt chiếc quan tài trên giường ngà voi.

"Được". Vương Nhất Bác không có ý phản đối, Tiêu Chiến cũng không lên tiếng. Vào giây phút này, Khúc Vi có quyền lực tuyệt đối, anh và Vương Nhất Bác chỉ có thể tin tưởng và nghe theo ông ta.

"Chúng ta chia làm ba góc, đồng thời ấn mạnh xuống cho tôi".

Ba người đứng ở ba góc chiếc quan tài, cùng một lúc ấn mạnh chiếc quan tài xuống. Bên dưới quan tài là giường ngà voi, không biết Khúc Vi có ý gì?

"Ấn mạnh vào".

Quan tài không hề động đậy, Khúc Vi lấy hết sức hét lớn. Tiêu Chiến cau mày, dùng toàn lực ấn mạnh chiếc quan tài. Chỉ nghe tiếng rắc rắc, dưới sức mạnh của ba người, chiếc quan tài dần lún xuống.

Ở phía đông bắc của cung điện, một bức tường đá dùng để trang trí từ từ hạ xuống, phát ra tiếng vòng quay của bánh xe, mang đến tia hy vọng cho ba người.

"Thời gian không đủ rồi". Vương Nhất Bác hét lên khi nhìn thấy cát trắng đã dâng cao đến đùi cậu.

Không biết do cố ý hay quá lâu đời, bánh xe của cơ quan bí mật chuyển động rất chậm. Trong khi đó, dù ba người tận lực ấn xuống nhưng bức tường chỉ hạ xuống mở ra một khoảng trống nhỏ đủ một người chui lọt. Ở bên dưới, cát dâng lên mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một điên cuồng.

Tiêu Chiến một tay bế Vương Nhất Bác, một tay xách Khúc Vi, khó nhọc dịch chuyển từng bước về phía tường đá.

Cát tràn vào ngày một nhiều hơn, dù Tiêu Chiến mạnh đến mấy, trên tay lại có hai người nên anh không thể nào đi nhanh. Vương Nhất Bác thấy vậy nhảy xuống khỏi tay anh nói: "Tôi có cách, anh cứ đi tiếp là được". Nói rồi nằm xuống cuộn người lăn trên cát, lăn về phía bức tường đá. Do người Vương Nhất Bác tương đối nhẹ, trọng lực không dồn vào một chỗ nên cậu không bị chìm xuống cát. Chỉ một loáng cậu đã lăn đến chân bức tường đá.

Khi Vương Nhất Bác đến đích, Tiêu Chiến liền tung người Khúc Vi về phía cậu. Mặt khác, anh nhanh chóng sải bước rộng đi về bức tường đá. Không có Vương Nhất Bác và Khúc Vi, lực cản của cát không thể gây khó dễ cho anh.

Khúc Vi bị Tiêu Chiến ném đi với tốc độ nhanh, ông ta bay đến trước mặt Vương Nhất Bác trong một giây. Nhưng vì Tiêu Chiến dùng lực hơi mạnh nên Khúc Vi vừa chạm mặt đất đã lập tức lún người xuống cát. Cậu đứng bên cạnh liền túm cổ áo ông ta kéo lên, không để ông ta chìm quá sâu.

"Leo lên đi". Tiêu Chiến đi đến nơi, một tay nhấc Khúc Vi và mở miệng nói với cậu. Vương Nhất Bác liền bám lấy cánh tay anh rồi trèo lên cổ anh. Do lỗ hổng trên tường đá khá cao, cao hơn đầu người nhiều nên chỉ còn cách một người làm cái thang để người khác trèo lên.

Vương Nhất Bác đứng vững trên vai Tiêu Chiến rồi cúi xuống kéo Khúc Vi. Khúc Vi biết bây giờ không phải là lúc tranh cãi, liền túm lấy tay Vương Nhất Bác. Cậu đỡ thắt lưng Khúc Vi còn Tiêu Chiến giữ hai chân ông ta giơ lên cao. Khúc Vi dùng hết sức leo lên trên bờ tường đá.

"Nhanh lên, đưa tay cho chú". Khúc Vi ngồi trên tường đá, thò tay xuống kéo Vương Nhất Bác. Cậu chẳng nói chẳng rằng lập tức nắm tay Khúc Vi, hai chân cậu được Tiêu Chiến đưa lên cao, cậu dễ dàng leo lên tường đá.

Thấy bức tường đá khá cao so với mặt đất, Vương Nhất Bác liền nhoài người xuống nói với anh: "Nhanh lên". Tiêu Chiến lập tức nắm chặt tay cậu.

Vương Nhất Bác cố gắng hết sức kéo Tiêu Chiến nhưng người anh không nhúc nhích. Ở bên dưới, cát đã dâng lên đến thắt lưng anh. Một khi nửa người bị chìm dưới cát, muốn thoát ra không phải chuyện dễ dàng.

" Tiêu Chiến, mau gạt hết cát ở xung quanh người anh đi". Vương Nhất Bác nói giọng đầy lo lắng, cậu treo lơ lửng nửa người xuống tường đá, hai tay nắm chặt tay anh.

Tiêu Chiến càng nhíu cặp lông mày, không phải anh không muốn rời khỏi lớp cát nhưng làm thế nào mới có thể thoát ra. Ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đỏ ửng của Vương Nhất Bác, anh càng siết chặt tay cậu, ánh mắt anh lộ vẻ lạnh lùng và bá đạo.

Ngồi trên đầu tường đá, Khúc Vi vội giữ chặt chân Vương Nhất Bác dùng hết sức kéo về đằng sau. Lúc này, cát vây quanh người Tiêu Chiến khiến anh không thể động đậy. Toàn thân cậu bị kéo về hai bên đến mức sắp gãy rời, nhưng cậu không hề để ý đến đau đớn, chỉ biết ra sức kéo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, cát ở xung quanh vẫn tiếp tục dâng lên. Bắt gặp đôi mắt ngân ngấn nước của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm: "Em chỉ có thể ở bên cạnh tôi".

"Tôi biết, tôi biết, anh đừng buông tay, anh đừng buông tay. Anh nói tôi chỉ có thể chết trong tay anh, nếu anh buông tay thì sẽ không có chuyện đó đâu". Vương Nhất Bác tất nhiên hiểu ý Tiêu Chiến, cậu vừa hoảng hốt vừa sốt ruột càng nắm chặt tay anh.

Tiêu Chiến không hề hoảng loạn, gương mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, anh nói chậm rãi từng từ một: "Tôi sẽ không buông tay".

Tiêu Chiến không hiểu thế nào là đáng ứng nguyện vọng của người khác, chỉ biết nếu phải chết, anh sẽ mang cậu đi cùng. Người đặc biệt đối với Tiêu Chiến chỉ có thể ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com