Chương 35
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Khúc Vi ở phía bên này hết sức kinh ngạc, đồng thời tự đáy lòng ông ta cảm thấy nhói đau. Khúc Vi không biết lấy đâu ra sức mạnh, nghiến răng nghiến lợi, chân đạp lên lên tường đá, cả người thành một đường thẳng, hai tay nắm chặt đùi Vương Nhất Bác, toàn lực kéo người Vương Nhất Bác.
Nhận được một sức mạnh to lớn từ Khúc Vi, chân Tiêu Chiến đột nhiên có thể nhúc nhích, toàn thân dường như được kéo lên một chút. Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác cất giọng trầm trầm: "Em hãy cố chịu đựng".
Đưa mắt nhìn thấy cát vẫn tiếp tục ùn vào, Vương Nhất Bác lo lắng đến mức không nói ra lời. Cảm thấy thân hình Tiêu Chiến hơi động đậy, cậu liền gật đầu, ánh mắt mắt cậu là sự kiên định tuyệt đối.
Tiêu Chiến một tay bám vào tường đá, một tay giữ chặt tay Vương Nhất Bác, dựa vào sức mạnh từ Khúc Vi, anh lấy hết sức rướn người lên cao.
Sức mạnh của cả ba người kết hợp cùng một lúc, Tiêu Chiến cố gắng bám vào thành tường đá, chỉ cần có một điểm tựa, những thứ khác không thể làm khó anh. Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng bám được lên bờ tường đá, một nửa thân hình anh rút lên khỏi đống cát, nhân đà đó anh phóng người lên trên.
Tiêu Chiến nhanh chóng trèo lên bức tường đá, đồng thời giữ chặt Vương Nhất Bác. Ở bên dưới Khúc Vi thấy bóng dáng Tiêu Chiến trên bờ tường đá, ông ta liền buông tay ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác từ trên bức tường đá nhảy xuống đất. Đến lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ôm chặt anh, miệng lẩm bẩm: "Không sao rồi, không sao rồi".
Tiêu Chiến giang tay ôm Vương Nhất Bác, anh có cảm nhận cậu dùng hết sức ôm chặt anh. Sức mạnh từ đôi cánh tay của cậu tuy không là gì đối với anh nhưng khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu, không phải là cảm giác dễ chịu khi vừa thoát khỏi hiểm nguy mà là một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Xuất phát từ nỗi sợ hãi không có cách nào kiềm chế, thân thể Vương Nhất Bác không ngừng run rẩy. Tiêu Chiến bất giác càng ôm chặt cậu vào lòng. Trong lòng anh lúc này xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Những tình huống như vừa rồi anh không biết trải qua bao lần, ranh giới giữa sự sống và cái chết không biết anh đối mặt bao lần, chính vì vậy anh mới luôn giữ thái độ lạnh lùng vô cảm khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng giờ đây trong vòng tay của Vương Nhất Bác, bên cạnh thân hình không ngừng run lên vì sợ hãi và lo lắng của cậu, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng ấm áp. Đúng vậy, một sự ấm áp chưa từng có, một cảm giác dễ chịu chưa từng có.
Vừa rồi, từ đáy mắt Vương Nhất Bác lóe lên tia sợ hãi và lo lắng, nhưng nhiều hơn cả là một cảm xúc anh khó diễn tả. Tiêu Chiến không biết cảm xúc đó là gì, anh cũng không muốn biết, anh chỉ biết người đang đứng trước mặt có thể giúp anh tĩnh tâm, và vào giây phút này, cậu truyền cho anh sự ấm áp, một chút ấm áp trong thế giới giá lạnh.
Tiêu Chiến cúi đầu xoa đầu Vương Nhất Bác và cất giọng lãnh đạm: "Không sao rồi, em sợ gì chứ". Giọng nói vẫn bá đạo như bình thường, nhưng trong đó bớt lạnh lùng.
Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Tiêu Chiến bất lực. Tiêu Chiến là người dũng mãnh nhất, cao ngạo nhất và bá đạo nhất. Trên thế giới này không có chuyện gì anh không thể làm nổi, không phải do anh có quyền lực mà bản thân anh toát ra sức mạnh có một không hai.
Nhưng vừa rồi Tiêu Chiến rơi vào tình huống chịu bó tay, dù anh không bộc lộ ra bên ngoài nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được, khiến cậu không thể không kinh ngạc. Trong con mắt của cậu, Tiêu Chiến không phải là một con người, anh gần như trở thành một vị thần. Anh mạnh đến mức không gì có thể gây khó dễ cho anh. Trong thời khắc vừa qua, Vương Nhất Bác lần đầu tiên hiểu ra Tiêu Chiến cũng chỉ là con người, cũng có lúc anh trở nên bất lực, cũng có lúc đối diện với cái chết.
Vì vậy ngoài nỗi sợ hãi, Vương Nhất Bác cảm thấy lo lắng, lo lắng cho Tiêu Chiến như với một người bình thường. Cả cuộc đời cậu ngoài Mai Lan, cậu chưa từng lo lắng cho bất cứ người nào, bây giờ Tiêu Chiến là người thứ hai. Mặc dù cậu không biểu đạt bằng lời nói nhưng Tiêu Chiến là người vô cùng nhạy cảm nên anh có thể cảm nhận được tâm tư của cậu.
Nghe câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ổn định tâm trạng, cậu lùi về phía sau một bước, bắt gặp ánh mắt bình thản như không của anh, Vương Nhất Bác liền thả lỏng tinh thần. Lúc này, cậu mới đột nhiên cảm thấy cả người cậu đau như xé da xé thịt, đặc biệt là phần bụng. Cậu bị hai người kéo về hai bên, bây giờ thành ra cậu không còn chút sức lực.
Vương Nhất Bác ôm bụng cúi xuống thở hổn hển. Phần bụng của cậu bị chà sát trên đầu tường đá, kéo đi kéo lại, đau đến mức lục phủ ngũ tạng như rời khỏi vị trí.
Khúc Vi đang nằm trên mặt đất, sắc mặt ông ta trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ đậu trên mặt ông ta. Vết đạn bắn ở vai vốn đã khô lại bây giờ bắt đầu rỉ máu. Bộ quần áo trên người ông ta rách nát đến mức không thành hình. Tiếng thở của Khúc Vi rất nặng nhọc, Tiêu Chiến bất giác nhíu mày.
Vừa đảo mắt qua Khúc Vi, Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện Vương Nhất Bác ôm bụng gục xuống đất, Tiêu Chiến liền bế cậu lên, đứng quay lưng về Khúc Vi và vạch áo. Động tác của anh nhanh đến nỗi Vương Nhất Bác không kịp phản ứng.
Trên bụng Vương Nhất Bác xuất hiện vết bầm tím và xây xát đến túa máu. Mặc dù bụng cậu không có nhiều vết thương nhưng trông rất đáng sợ, Tiêu Chiến liền giữ chặt hai vai Vương Nhất Bác.
Đến lúc này cậu mới định thần trở lại, cậu giữ cổ tay anh nghiến răng: "Tôi không sao, chưa chết được, mau đi thôi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này". Vừa nói cậu vừa đứng thẳng người dậy, bây giờ không phải là lúc vui mừng vì vừa thoát chết, cuộc đào mạng mới chỉ bắt đầu, đợi đến khi rời khỏi Kim tự tháp thần bí này rồi tính sau.
"Phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cơ quan một khi được khởi động, khi nào tòa Kim tự tháp bị chôn vùi nó mới chịu dừng lại. Chúng ta đi thôi". Khúc Vi khó nhọc bò dậy, nhưng ông ta lại đổ gục xuống. Khúc Vi vốn đã bị mất máu quá nhiều, trong giây phút nguy nan vừa rồi ông ta lại phát huy sức mạnh tiềm ẩn, vì vậy bây giờ đừng nói là bước đi, chỉ e đến việc đứng dậy ông ta cũng không làm nổi.
Nghe những lời nói nghiêm trọng của Khúc Vi, Tiêu Chiến còn chưa kịp cất bước, cả mặt đất bỗng dưng chao đảo. Bây giờ không còn nghe thấy người của Lam Bang và đám Hồng Ưng rốt cuộc đang làm gì, nhưng anh có cảm giác bọn họ tiếp tục đặt thuốc nổ. Một nơi cổ xưa như thế này làm sao có thể chịu nổi sức tấn công của vũ khí hiện đại, chắc chắn nó sẽ tăng tốc kết thúc tuổi thọ của mình. Tiêu Chiến vội vàng ôm cậu, chuẩn bị đi về phía hành lang vừa phát hiện, anh nói lạnh lùng với Khúc Vi: "Đi theo tôi".
Mới đi được hai bước, Vương Nhất Bác liền kẹp chặt cổ họng anh. Tiêu Chiến cúi xuống nhìn, cậu giãy giụa: "Bỏ tôi xuống, tôi có thể đi theo anh. Chú ấy không đi nổi, anh hãy cõng chú ấy đi".
Thấy thần sắc Tiêu Chiến trở nên lạnh lẽo, Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Bây giờ không phải là lúc bàn đến thân phận, nhanh lên đi, không có chú ấy chúng ta không thể thoát khỏi nơi này".
Tiêu Chiến không nói một lời nào liền thả Vương Nhất Bác xuống đất rồi quay lại hai bước, túm lấy Khúc Vi xoay người đặt ông ta lên lưng rồi nhanh chóng đi về phía hành lang. Không phải anh nghĩ đến thân phận, anh cũng không phải người kỳ quặc, anh chỉ là không thích đụng chạm đến người khác, dù là người thân của anh hay đám Hồng Ưng. Có điều cậu nói đúng, bây giờ không phải là lúc anh thích hay không thích mà cần cố gắng tranh thủ thời gian để mọi người có thể thoát khỏi nơi này.
Khúc Vi không khỏi kinh ngạc khi thấy Tiêu Chiến nghe lời Vương Nhất Bác cõng ông ta. Đây là lần đầu tiên ông ta gần gũi với Tiêu Chiến kể từ năm anh mới mấy tuổi. Khúc Vi biết Tiêu Chiến là người có nghĩa khí, dù cậu không nói anh cũng sẽ không bỏ rơi ông ta. Tuy nhiên tận mắt chứng kiến cảnh một người gần gũi anh như vậy, trong lòng Khúc Vi rất vui mừng.
Khúc Vi giơ hai tay ôm chặt cổ Tiêu Chiến, cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, ông ta dùng sự đau đớn để khiến bản thân không bị ngất đi. Bây giờ ông ta và thằng cháu bị nhốt ở trong này, ông ta tuyệt đối không thể để mọi người bỏ mạng ở đây, ông ta nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài.
Vương Nhất Bác đi sau Tiêu Chiến túm chặt áo anh, cố gắng theo kịp bước chân của anh. Cả người đau nhức không nói làm gì, bụng của cậu đau rát như bị một ngọn lửa thiêu cháy, tuy vậy cậu vẫn có thể chịu đựng, có thể kiên trì.
Bởi vì bây giờ không phải là lúc bàn đến vết thương, cũng không phải là lúc Tiêu Chiến chăm sóc cậu. Tiêu Chiến chỉ có hai bàn tay, cõng Khúc Vi và bế cậu không khó đối với anh nhưng trong tòa Kim tự tháp này có bao nhiêu kẻ địch không ai biết, mà nguy hiểm xảy ra trong giây lát có thể đẩy con người vào chỗ chết. Nếu muốn mọi người còn sống sót quay về, chỉ có thể để hai bàn tay Tiêu Chiến tự do.
Thông đạo ngoằng ngoèo như con giun, đây không phải là đường đi về lăng mộ đặt quan tài hoàng hậu của pharaong. Không biết có phải do Khúc Vi đã nghiên cứu kỹ sơ đồ mà trên thông đạo không tồn tại cơ quan bí mật, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước đi mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Vừa qua một lối rẽ, ba người đột nhiên nghe thấy tiếng súng nổ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lập tức dừng lại, sau tiếng súng nổ là tiếng khối thuốc nổ phát nổ. Mặt đất không ngừng rung chuyển, cát rơi xuống rào rào, hai hàng xác ướp ở hai bên thông đạo lắc lư.
"Khốn khiếp, rốt cuộc ai đặt thuốc nổ không biết, đã bảo là không thể gây cháy nổ trong Kim tự tháp, bao nhiêu năm sống ở Ai Cập đúng là phí công. Cấu tạo của Kim tự tháp chúng mày không biết sao, một lũ đần độn". Một tiếng mắng chửi thô lỗ truyền đến từ bức tường đá ở bên cạnh. Nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán đó là người của Lam Bang.
"Đại ca, không phải chúng ta đặt thuốc nổ mà lũ ngốc của Tiêu Gia, không hiểu bọn chúng đang làm gì? Chúng đặt thuốc nổ khiến huynh đệ chúng ta không thể xông lên thì không nói làm gì, hình như chúng vẫn đang phá quan tài. Hay là chúng ta rút ra ngoài trước rồi tính sau?" Một người khác trả lời bằng một giọng đầy phẫn nộ.
Nghe đến đây, Vương Nhất Bác cố nhịn cơn đau ở bụng, vung một nắm đấm vào không khí. Hồng Ưng đúng là ngu xuẩn, cậu không ngờ chính bọn họ sử dụng thuốc nổ. Dù cậu không nói cho bọn họ biết không thể đặt thuốc nổ trong tòa Kim tự tháp này nhưng chẳng lẽ bọn họ không có kiến thức cơ bản về kiến trúc hay sao? Làm gì có tòa nhà nào đứng vững khi nền móng nổ tung? Đúng là một lũ ngốc, lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy đám Hồng Ưng không có kiến thức rộng bằng cậu.
"Ra ngoài, nói thì dễ nghe, chú mày không biết lão đại của Tiêu gia là người thế nào? Nếu hắn không bỏ mạng ở nơi này, đến lúc đó hắn sẽ tìm chúng ta tính sổ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Đã đến nước này rồi, sống nhìn thấy người, chết nhìn thấy xác, nhanh lên, nhất định phải giải quyết sạch bọn chúng trước khi tòa Kim tự tháp bị chôn vùi. Mẹ nó, không biết đây là nơi nào, cứ đi vòng vòng mãi khiến tao đau hết cả đầu". Người đàn ông có vẻ là tên cầm đầu vừa nói vừa tiến về ngã rẽ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai bên sẽ chạm mặt nhau trong giây lát.
Đáy mắt Tiêu Chiến lóe lên một tia bá khí. Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên xông lên đối mặt với bọn chúng. Tiếng súng giòn giã, cậu liền lùi một bước, tay cầm súng nhằm thẳng vào đối phương.
Ánh chớp lóe ra từ đầu súng khiến Vương Nhất Bác giật mình, đồng thời cậu cũng cảm thấy Tiêu Chiến quả là một cường nhân. Anh vẫn cõng Khúc Vi trên lưng, hai tay anh cầm hai khẩu súng không ngừng nhả đạn. Đối phương còn chưa kịp định thần đã bị trúng đạn của anh.
"Đồ vô dụng". Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng. Anh sải bước dài tới đạp một thi thể chưa kịp đổ xuống đất. Trong thông đạo bây giờ chỉ còn Tiêu Chiến là đứng.
Đảo mắt qua đống xác chết ở dưới đất, Vương Nhất Bác nhướng mày mở miệng khen: "Rất đẹp".
Tiêu Chiến không nói một lời nào, bước qua đống xác chết tiến về phía trước. Vương Nhất Bác nhanh chóng đi theo anh, lúc đi qua hơn một chục thi thể người của Lam Bang, cậu nhận thấy trên người họ đều trúng một hai viên đạn, toàn vào những nơi chí mạng. Vương Nhất Bác bất giác dõi theo hình bóng Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác từng luyện bắn súng nên cậu hiểu rõ việc bắn trúng mục tiêu và ra tay nhanh như tia chớp khó đến mức nào. Tiêu Chiến vừa động thủ nhanh vừa chuẩn xác, đòi hỏi anh phải có thần kinh thép, có kinh nghiệm và cảm giác đôi bàn tay rất tốt.
"Rẽ về bên trái...lên một tầng nữa là chúng ta có thể ra ngoài". Khúc Vi thở hổn hển nói đứt quãng, mặc dù được Tiêu Chiến cõng nhưng ông ta vẫn khó chống lại cảm giác muốn ngất đi.
Ầm, lại là tiếng nổ lớn làm mặt đất rung nhẹ, cả Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Khúc Vi đồng thời nhíu mày.
Hai bên thông đạo, bức tường đá rung chuyển, không biết một cơ quan nào bị động đến, trên tường liền xuất hiện vài cái lỗ nhỏ, cát trắng từ bên ngoài ùn vào. Cậu nhìn thấy tái mét mặt hét lớn: "Nhanh lên".
Tiêu Chiến bước hai bước rồi đột nhiên dừng lại, anh quay người nhìn về phía sau. Tiếng nổ rõ ràng truyền đến từ lăng mộ của hoàng hậu, là đám Hồng Ưng, bọn họ vẫn còn ở trong đó.
Mặt đất tiếp tục rung chuyển, đám Hồng Ưng tuyệt đối không thể không cảm nhận thấy. Bọn họ không phải ngốc nghếch, không thể không nhận ra tòa Kim tự tháp có vấn đề. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục đặt thuốc nổ ở trong mộ thất với một mục đích duy nhất là cứu Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cũng nghe thấy tiếng nổ, bắt gặp Tiêu Chiến không đi ra ngoài mà đứng quay mặt về phía trong, cậu đoán ra ý định của anh, cậu liền cắn môi đứng bên cạnh anh. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đều là thuộc hạ trung thành của anh, cậu thật sự không biết nói gì.
"Em hãy đưa Khúc Vi ra ngoài, nhớ cẩn thận đấy". Tiêu Chiến suy tư một hai giây rồi ném Khúc Vi cho cậu. anh không nói một câu nào nữa mà trực tiếp chạy vào bên trong Kim tự tháp, lối này anh đã từng đi qua nên anh nhớ đường xuống mộ thất.
Vương Nhất Bác theo phản xạ đỡ lấy người Khúc Vi, bị một trọng lượng đè xuống nên cậu bị đẩy lùi một bước. Khúc Vi gọi: "Đừng đi, nguy hiểm lắm. Tiêu Chiến đừng đi, nguy hiểm".
Vương Nhất Bác dõi theo hình bóng Tiêu Chiến, hít một hơi sâu rồi nói với theo: "Tôi đợi các anh ở bên ngoài". Dứt lời, cậu liền quay người kéo Khúc Vi lên lưng, đi từng bước khó nhọc về hướng cửa vào.
"Tại sao cháu lại để nó đi, tại sao không ngăn cản nó?" Ở trên lưng cậu, Khúc Vi muốn tụt xuống đất, đồng thời cất giọng đầy tức giận.
Vương Nhất Bác vốn không còn sức lực, Khúc Vi dù sao cũng nặng cân hơn cậu. Ông ta chỉ hơi giãy giụa, cậu liền chao đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
"Không được động đậy, nếu ông muốn chết tôi sẽ không theo hầu". Vương Nhất Bác nghiến răng, tiếng cát lạo xạo ở bên tai mang lại cảm giác đè nén rất khó chịu.
"Cháu nên ngăn cản nó, cháu..."
" Tiêu Chiến là người thế nào ông còn không biết hay sao?". Khúc Vi chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác đột ngột hét lên, khiến Khúc Vi sững sờ không nói tiếp.
"Ông là cậu của anh ấy, nhưng ở trong lòng anh ấy, tôi tin ông không quan trọng bằng đám Hồng Ưng. Đích thân đến Ai Cập, mảnh đất thuộc phạm vi của đối thủ, ông tưởng Tiêu Chiến không lường trước hiểm nguy sao? Vậy mà anh ấy vẫn cứ đến đây. Bây giờ biết đám Hồng Ưng vẫn còn ở bên trong, đang tìm mọi cách cứu anh ấy, lẽ nào để bọn họ chết ở trong đó, để chỉ vì muốn cứu anh ấy mà bỏ mạng. Ông hãy suy nghĩ kỹ rồi mới mở miệng đi, tôi không còn sức tranh cãi với ông nữa". Vương Nhất Bác nói một mạch, cố gắng hết sức đi ra ngoài.
Những lời nói của Vương Nhất Bác như làn roi quất xuống người Khúc Vi. Ông ta hiểu ý cậu, nhưng Tiêu Chiến là người thân của ông ta, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn lao vào chỗ chết. Ông ta lên tiếng hỏi: "Tôi lo lắng, lẽ nào cậu không lo sao?"
Vương Nhất Bác không quay đầu: "Tôi lo chứ, nhưng anh ấy là lão đại, dù tôi có lo lắng đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh ấy. Hơn nữa, Tiêu Chiến không phải là người không biết mực thước. Nếu chỉ có con đường chết, anh ấy sẽ không đi, nếu còn một tia hy vọng sống sót, vậy thì anh ấy nhất định không xảy ra chuyện".
Vương Nhất Bác nói hết sức thản nhiên, không hề bộc lộ bất cứ tâm trạng nào khác. Khúc Vi nhíu mày, có lẽ ông ta sai rồi. Tiêu Chiến là lão đại, sự tồn tại của anh đại diện cho Tiêu Gia. Quan điểm của anh tuy tàn nhẫn nhưng chắc chắn không hạn hẹp. Khúc Vi đã quên mất, Tiêu Chiến là bá chủ hắc đạo, người bá chủ tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết.
Vương Nhất Bác khó nhọc leo lên tầng trên cùng, cậu gần như đã dùng toàn bộ sức lực. Ở trên lưng cậu, Khúc Vi cũng không có cách nào khác, ông ta không thể động đậy, có thể cầm cự đến lúc này mà không bị ngất đi, ông ta đã cố gắng hết sức rồi.
Pằng pằng, tiếng súng nổ dày đặc và tiếng người lao xao từ bên ngoài truyền vào, Vương Nhất Bác lập tức dừng bước. Cậu nên dự tính trước mới phải, ở bên ngoài chắc chắn hai bên đang đọ sức kịch liệt, thuộc hạ của Tiêu Chiến chắc kém thế hơn nên mới không thể ngăn cản người của Lam Bang xâm nhập vào bên trong Kim tự tháp.
Vương Nhất Bác cõng Khúc Vi đi tới cửa động, thời gian dành cho Tiêu Chiến không nhiều, cậu nhất định phải giải quyết trở ngại ở bên ngoài. Cậu không rõ cảnh tượng Kim tự tháp bị chôn vùi nghiêm trọng đến mức nào, tuy vậy cậu có thể chắc chắn một điều, tuyệt đối không đợi anh ra ngoài rồi mới giải quyết trở ngại, thời gian và hoàn cảnh không cho phép bọn cậu làm điều đó.
"Ai đó?" Vương Nhất Bác vừa đến cửa động, bên ngoài đột nhiên có tiếng quát, một khẩu súng chĩa vào người cậu, đồng thời cậu cũng chĩa súng vào đối phương. Không ai bóp cò vì không biết đối phương là người của bên nào.
Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng chưa từng thấy, nhờ vật chiếu sáng trên tay Khúc Vi, họng súng của cậu nhằm thẳng vào mi tâm đối phương. Người ở bên ngoài nhận thấy khẩu súng của cậu chĩa vào đúng mi tâm hắn, trong khi súng của hắn chỉ nhằm vào vai cậu, chỉ một giây lát đã có thể phân biệt thắng thua.
"Vương thiếu gia!". Người ở cửa động thốt lên rồi lấy lại thần sắc nghiêm túc. Hắn thu lại khẩu súng trong tay, tiến lên một bước đỡ Khúc Vi: "Lão đại đang ở đâu?"
Lúc này bên ngoài tối om, chỉ có luồng sáng yếu ớt nên Vương Nhất Bác không nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Biết là người của Tiêu Gia, cậu lập tức thu lại khẩu súng rồi gật đầu. Cậu để hắn đỡ Khúc Vi, cậu đi nhanh ra ngoài Kim Tự Tháp rồi lên tiếng: "Lão đại ở đằng sau, tình hình bây giờ thế nào rồi, mau báo cáo đi".
"Vâng ạ". Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác, người đàn ông chỉ chần chừ một giây rồi lên tiếng: "Hỏa lực của đối thủ rất mạnh, về cơ bản là đạn bắn tầm xa. Lúc đến đây chúng ta không mang theo nhiều vũ khí nên chịu thiệt thòi. Bây giờ anh em đã bị thiệt mạng quá nửa, số còn lại tập trung cả ở đây".
Hắn vừa dứt lời, một quả đạn pháo từ xa bay đến, trúng một chiếc xe Jeep đỗ ở gần đó. Chiếc xe nổ tung, mảnh vụn rơi lả tả xuống bên cạnh cậu.
"Đã liên hệ với Bạch Ưng chưa?" Vương Nhất Bác mở miệng hỏi.
"Chưa ạ, Bạch đại nhân ở xa quá nên không thể giải quyết vấn đề".
Vương Nhất Bác không nói một lời nào, lập tức liên hệ với Bạch Ưng. Bên ngoài Kim tự tháp tín hiệu không bị nhiễu nên không thể làm khó cậu.
"Bạch Ưng, nghe tôi nói đây. Bây giờ chúng tôi đang bị nhốt trong một tòa Kim tự tháp. Đám người của Lam Bang đang tấn công chúng tôi. Tôi mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì, hãy mở một con đường về phía Tây Bắc cho chúng tôi. Anh chỉ có hai phút thôi, nếu quá hai phút anh cũng chẳng cần đến đây nhặt xác, nhanh lên". Nói xong Vương Nhất Bác liền chấm dứt liên lạc, không cho Bạch Ưng cơ hội lên tiếng.
Đêm tối càng tăng thêm khó khăn nhưng cũng tạo ra nhiều cơ hội.
"Tập trung toàn bộ xe chưa hỏng hóc về đây". Cậu ra lệnh.
"Vâng ạ".
"Hãy chuẩn bị người, tập trung mọi hỏa lực về hướng Đông Bắc. Đem toàn bộ vũ khí đạn dược bắn về phía đó cho tôi, hãy bắn liên tục trong hai phút liền".
"Vâng ạ".
Vương Nhất Bác chưa từng trải qua cũng không có kinh nghiệm đối mặt với tình huống này. Tuy nhiên dụ địch và phân tán sự chú ý là chiêu cậu thường dùng. Trong cuộc đời đi ăn trộm của cậu, cậu sử dụng thành công nhất chính là hai chiêu này. Thu hút sự chú ý của kẻ địch vào một mục tiêu là chiêu cậu chưa từng thất bại bao giờ.
Bây giờ là lúc cậu vận dụng đạo lý tương tự. Lúc này, Tiêu Chiến, Hồng Ưng và Hoàng Ưng còn ở bên trong, Bạch Ưng, Hắc Ưng và Lập Hộ không có mặt ở đây, cậu trở thành người có địa vị cao nhất. Dù người của Tiêu Gia có thừa nhận hay không, có phục hay không thì lời nói của cậu vẫn là mệnh lệnh. Ở Tiêu Gia, luật lệ là quan trọng nhất, chẳng một ai dám không tuân thủ.
Vương Nhất Bác phát một loạt mệnh lệnh, người của Tiêu Gia nhanh chóng hành động. Chỉ trong chốc lát, đạn pháo ngợp trời ở hướng Đông Bắc, cả không trung được thắp sáng bởi ánh lửa liên tiếp lóe lên, tiếng nổ kịch liệt đến mức cả trăm dặm vẫn còn nghe rõ. Thấy Tiêu Gia đột nhiên tập trung hỏa lực ở phía Đông Bắc, người của Lam Bang hiểu ra Tiêu Gia đang chơi canh bạc cuối cùng, bọn chúng cũng nhận thấy đây đúng là tác phong của Tiêu Chiến nên tập trung mọi sự chú ý và hỏa lực về hướng đó.
Trong tiếng nổ ầm ầm, tất cả xe Jeep còn có thể lái lặng lẽ tập trung về trước cửa động. Trái ngược với hướng Đông Bắc, nơi này chỉ là một sự trầm mặc. Vương Nhất Bác cuộn chặt tay thành nắm đấm, cửa động sau lưng cậu vẫn không có động tĩnh. Hai phút, chỉ có hai phút, Khúc Vi nói thời gian Kim tự tháp bị chôn vùi hoàn toàn là hai phút, cậu đặt cược tất cả vào giây phút này.
Màn đêm đen bảo phủ cả sa mạc, không có ánh sáng, không có đèn chiếu, tất cả lặng lẽ tiến hành trong đêm tối. Chỉ có phía xa xa là một bầu trời đỏ lửa, mang màu sắc của máu tanh.
Một phút trôi qua, Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi trên xe Jeep đỗ đầu tiên, đằng sau cậu là ba chiếc xe Jeep người lái cũng đã ngồi sẵn ở vị trí. Chỉ còn lại nửa phút nữa, nửa phút quyết định Tiêu Chiến liệu có thể thoát ra ngoài, quyết định Bạch Ưng liệu có mở đường thành công. Tất cả đạn pháo của Tiêu Gia chỉ có thể bắn ra trong vài phút và giờ đây cũng đang ở những giây phút cuối cùng.
Không một người nào lên tiếng, cũng không ai tranh luận. Kẻ nào cần đi thì đi, cần ở lại thì ở lại, cần xông lên thì xông lên, người của Tiêu Gia có trật tự hơn cậu tưởng tượng. Ai làm việc người nấy, họ tự giải quyết từ việc cỏn con chứ không cần cậu giải quyết. Những người ở lại đều yên lặng chờ đợi trong chiến hỏa.
"Vương Thiếu gia, bên ta sắp không cự được rồi". Người đàn ông có vẻ đứng đầu nhóm người của Tiêu Gia ở đây lên tiếng báo cáo. Mặc dù hắn không nói rõ nhưng Vương Nhất Bác vẫn hiểu ý. Tất cả chờ đợi Tiêu Chiến nhưng đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng anh.
"Lão đại vẫn chưa..."
"Lão đại không có ở đây, lời của tôi là mệnh lệnh". Vương Nhất Bác cất giọng vô cùng lạnh lùng, ngữ khí thể hiện quyền uy không dễ phản bác khiến người đàn ông sững sờ trong một hai giây, sau đó hắn gật đầu rút đi dặn dò đàn em.
Do bị cát trắng tấn công và bị đặt thuốc nổ, tòa Kim tự tháp đẹp đẽ ở bên dưới đã bị phá hủy hoàn toàn. Một khi cả tòa Kim tự tháp sụp xuống sẽ tạo ra một sức mạnh đáng sợ. Không ai biết Kim tự tháp này rộng đến mức nào nhưng chắc chắn trên bề mặt ít nhất rộng cả trăm mét vuông, nếu ở lại đây thì chỉ có đường chết.
" Tiêu Chiến không phải..."
"Anh ấy sẽ ra ngoài, ông hãy kiên nhẫn một chút". Khúc Vi cất giọng run rẩy, ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Vương Nhất Bác lạnh lùng cắt ngang, giọng nói của cậu hàm chứa sự tin tưởng và kiên định tuyệt đối.
Khúc Vi cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ông ta bấm vào da mạnh đến nỗi đau đớn. Nhưng chỉ như vậy Khúc Vi mới có thể giữ một chút tỉnh táo. Ông ta không dám ngất đi, không dám nghĩ đến chuyện Tiêu Chiến không thể ra ngoài, ông ta phải tận mắt chứng kiến anh thoát khỏi nơi đó, ông ta phải tận mắt thấy cháu trai của ông ta ra khỏi nơi quỷ quái đó, ông ta không dám tin không bao giờ còn được gặp Tiêu Chiến nữa.
Lời nói kiên định của Vương Nhất Bác khiến Khúc Vi vững vàng một chút. Ông ta ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của cậu, bên ngoài trời tối đen nên ông ta không thấy gì cả. Tuy nhiên niềm tin tuyệt đối toát ra từ Vương Nhất Bác khiến sắc mặt vốn rất nhợt nhạt của Khúc Vi xuất hiện một tia ấm áp, trong lòng ông ta cũng bớt thấp thỏm.
Hỏa lực ngày càng ác liệt, đây là cuộc đọ sức cuối cùng giữa hai bên. Người của Lam Bang đều là những tay lão luyện, nghĩ đến chuyện có thể tiêu diệt lão đại của Tiêu Gia ở nơi này, bọn chúng bất giác càng trở nên hưng phấn, đạn dược bắn ra ngày càng hăng.
"Còn lại mười giây cuối cùng". Vương Nhất Bác vừa nhìn chiếc đồng hồ được chế tạo đặc biệt trên cổ tay vừa mở miệng thông báo. Lúc này, cậu cũng cảm thấy thân xe Jeep hơi chìm xuống, điều này có nghĩa là sự cân bằng ở dưới mặt đất đã bị phá vỡ, tất cả đang phát triển theo hướng diệt vong. Tiêu Chiến, anh không còn nhiều thời gian nữa.
"Hãy đợi ở cửa động, chuẩn bị cứu người". Nhìn thời gian trên đồng hồ đếm ngược những giây cuối cùng, suy đoán Tiêu Chiến nhanh nhất cũng xuất hiện vào thời điểm này, Vương Nhất Bác ra lệnh cho người của Tiêu Gia.
Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân chạy thình thịch về phía cửa động, cuộc tấn công bằng hỏa lực cũng đã ở những giây phút cuối, người còn sống sót chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này, cửa động vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy, tiếng bước chân mang một sức mạnh tuyệt đối.
Vương Nhất Bác không quay đầu nhưng cậu có thể nghe thấy âm thanh lao xao đầy xúc động ở cửa hang, người ở bên trong nhanh chóng được kéo ra ngoài. Tiêu Chiến là người chỉ cần có một phần trăm khả năng, anh sẽ không bao giờ thất bại.
Tiêu Chiến làm thế nào để thoát ra ngoài, anh có bị thương hay không, đã giải quyết đối thủ chưa? Mặc dù có rất nhiều nghi vấn nhưng bây giờ cậu không có thời gian quan tâm đến điều đó. Việc duy nhất cậu cần làm là rời khỏi nơi này, đợi đến khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm rồi tính sau.
"Các anh còn lại năm giây, nhanh lên". Vương Nhất Bác đặt tay lên vô lăng, chân đạp lên cần ga chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Chiến hai tay xách hai thuộc hạ chạy đầu tiên, nghe câu nói của cậu, anh liền chạy đến chiếc xe Jeep của Vương Nhất Bác. Thấy đạn pháo nổ ầm ầm ở phía xa xa, Tiêu Chiến nhíu mày hỏi: "Kiệt, chuyện gì..."
"Tôi đã sắp xếp cả rồi, anh mau lên xe đi". Vương Nhất Bác cắt ngang lời Tiêu Chiến, Hồng Ưng và Hoàng Ưng ở đằng sau lập tức bay người vào chiếc xe Jeep của cậu. Ánh mắt bọn họ lộ vẻ kinh ngạc khi lần đầu tiên có người dám ra lệnh Tiêu Chiến.
Khúc Vi sau khi nghe thấy tiếng Tiêu Chiến liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi trên ghế ngồi. Ông ta đã kiên trì quá lâu nên không thể gắng gượng thêm. Tiêu Chiến không có một phản ứng nào trước mệnh lệnh của Vương Nhất Bác, anh không phải người nhỏ nhen, chỉ cần có năng lực, anh cũng không bận tâm đến việc nghe lời người đó.
Hoàng Ưng và Hồng Ưng vừa vào trong xe, chưa kịp ngồi tử tế, Cậu lập tức rồ ga phóng vọt lên phía trước. Mấy chiếc xe Jeep chở người của Tiêu Gia cũng lặng lẽ xuất phát theo cậu.
"Mẹ kiếp, trước mặt có người đấy, cậu làm gì vậy?" Hoàng Ưng đưa mắt nhìn xung quanh, tứ phía đều có tiếng súng nổ. Có thể nhận thấy mấy chiếc xe Jeep hoàn toàn bị bao vây, bốn phương đều là kẻ địch, cứ xông lên như thế này chẳng phải tự lao vào chỗ chết hay sao?
Vương Nhất Bác hắng giọng: "Ngồi yên đi". Đồng thời, Hồng Ưng túm lấy tay Hoàng Ưng bóp mạnh, Hoàng Ưng lập tức hiểu ý Hồng Ưng. Lão đại không lên tiếng, có nghĩa hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Vương Nhất Bác, vậy thì bọn họ không có quyền nghi ngờ, hơn nữa cậu cùng trên một con thuyền với bọn họ, cậu không có lý do nào đưa mọi người vào chỗ chết. Hoàng Ưng chỉ là nghĩ cậu chưa từng trải qua tình huống này, hắn sợ cậu xử lý không tốt nên mới tỏ ra lo lắng.
Hồng Ưng nói nhỏ: "Đưa cho tôi khẩu k95".
Kiệt, người đang nhoài nửa thân hình ra ngoài cửa xe để quan sát tình hình trả lời: "Không còn đạn nữa, chúng tôi đã đưa hết vũ khí về khu vực Đông Bắc, có lẽ bên đó cũng chỉ có thể duy trì không đến mười giây nữa".
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn về phương hướng Vương Nhất Bác đang đi, là hướng ngược lại phía Đông Bắc. Tiếng đạn pháo kịch liệt và ánh lửa màu cam thắp sáng không trung dần ở lại phía sau lưng.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng há hốc miệng khi nghe người tên Kiệt thông báo "không có gì cả". Bọn họ đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, thế mà trong tay không có vũ khí hạng nặng, vậy thì lấy gì để chống địch, làm thế nào có thể đào thoát? Tất cả đều dõi theo phương hướng cậu đang đi. Không biết Vương Nhất Bác sắp đặt kiểu gì, liều chết một phen không phải là tác phong của Tiêu Gia bọn họ.
Vương Nhất Bác lái chiếc xe Jeep lao thẳng về hướng Tây Bắc, bánh xe ma sát trên cát vàng tạo ra tiếng động. Tuy nhiên do tiếng đạn pháo khá lớn nên thanh âm của đoàn xe bị che lấp.
Đèn xe không bật, người của Lam Bang cũng không bật đèn pha ô tô. Hai bên đều hiểu đèn chiếu sáng trong đêm tối sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của đối phương. Tuy nhiên đám Lam Bang đang bao vây cả khu vực không thể ngờ Vương Nhất Bác lại to gan dám đi lẫn vào đội hình của chúng.
Nghe tiếng bánh xe ma sát trên mặt cát, Tiêu Chiến và Hồng Ưng nhận ra đó không phải là bánh xe của họ mà là của đối phương. Xe của đối phương chuyển động ở ngay bên cạnh, đồng thời tiếng chửi mắng của bọn chúng phảng phất như sát bên tai.
Vương Nhất Bác không nói một lời nào, do trời tối nên cậu không nhìn rõ tình hình phía trước, bây giờ điều duy nhất cậu có thể làm là tin tưởng Bạch Ưng đã mở đường cho cậu, không tin cũng phải tin, lúc này trong tay cậu chẳng còn lá bài nào khác, Tiêu Chiến phải rời khỏi đây, nếu không chờ đợi họ là sự diệt vong.
Chiếc xe Jeep tiếp tục lao về phía trước, những người trên xe đều không biết lúc nào sẽ đâm phải người của Lam Bang, hay lúc nào bị đối phương phát hiện. Hiện tại, Vương Nhất Bác chỉ biết một điều duy nhất là kiên trì, bình tĩnh và tiến lên.
Tiếng xe ô tô ma sát trên cát liên tục vang lên, đạn pháo vẫn tiếp tục bắn ở phía xa xa, Vương Nhất Bác biết số vũ khí còn lại chỉ có thể duy trì vài giây, cậu cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hơn nữa, mặt đất đã có hiện tượng sụt lún, cậu phải thoát khỏi trước khi quá muộn.
Vương Nhất Bác nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga, đẩy tốc độ xe Jeep đến mức cao nhất. Cậu không còn thời gian, dù ở phía trước có người cũng phải xông lên, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Ngồi ở đằng sau xe, hai bàn tay Hoàng Ưng và Hồng Ưng chảy đầy mồ hôi. Lúc ở trong Kim tự tháp, bọn họ đã chứng kiến cảnh cát ở bên ngoài ùn vào. Khi cùng Tiêu Chiến chạy ra ngoài, cát dâng lên đến bắp chân, hai bức tường đá điêu khắc đẹp đẽ ở bên cạnh không ngừng nứt toát ra, bọn họ hầu như nghe thấy tiếng động của sự sụp đổ.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng thừa nhận do sự bất cẩn hay nói đúng hơn là sự ngu ngốc của bọn họ, tòa Kim tự tháp đã bị phá hỏng kết cấu bên trong. Bây giờ Kim tự tháp đang trong quá trình tự hủy diệt. Hủy diệt và xóa sổ tất cả là một thủ đoạn bảo vệ lăng mộ của các pharaong.
Vào giây phút đó, đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng mới biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Những người ở bên ngoài không thể cảm nhận được, nhưng bọn họ biết cảm giác bị chìm trong cát đáng sợ như thế nào. Vì vậy bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất là xông lên phía trước, họ có thể bị mất mạng khi đối diện với kẻ thù, nhưng đứng nguyên tại chỗ họ cũng chỉ còn con đường chết, do đó đành phải sống mái một phen.
Mặc dù trong lòng hỗn loạn nhưng sắc mặt họ vẫn không hề thay đổi, đây chính là tố chất của người nhà Tiêu Gia, tố chất được tôi luyện từ gang thép, tất cả đều giữ sự trầm mặc tuyệt đối.
Vương Nhất Bác nhấn ga tăng tốc, cậu bất chấp việc che dấu tiếng động mà phi xe với tốc độ nhanh nhất. Trong lúc lái xe, cậu cảm nhận thấy bánh xe ngày càng lún xuống, mặt đất như có một lực hút dính chặt lấy bánh xe.
Hai chiếc xe Jeep ở đằng sau cậu thấy Vương Nhất Bác tăng tốc độ, cũng lập tức tăng tốc. Tiếng động phát ra từ hai chiếc xe đó tuy không lớn lắm nhưng chắc chắn khiến đối phương phát giác.
Tiêu Chiến, Hồng Ưng và Hoàng Ưng nắm chặt khẩu súng trong tay, họ sẽ chiến đấu đến cùng một khi bị phát hiện, bây giờ họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Xe của Vương Nhất Bác tiếp tục lao nhanh về hướng Tây Bắc, xe của Lam Bang ở bên cạnh dường như va chạm vào nhau. Nếu không phải là cậu ra lệnh không được nổ súng trước, những kẻ có thói quen ra tay trước để chiếm ưu thế như người của Tiêu Gia có lẽ bắn vào đối phương từ lâu.
"Shit, lái chậm thôi".
"Đồ khốn khiếp, hốt hoảng gì chứ..."
Sau tiếng xe va chạm là tiếng chửi mắng, có điều hình như đối phương đang lái xe về một hướng khác, hướng ngược lại bọn họ. Dù đối phương chửi rất thô bỉ nhưng chúng không hề động thủ.
Tiêu Chiến liền cau mày. Thế này là thế nào? Người của Lam Bang cũng có kẻ vô dụng vậy sao, bị va chạm mà vẫn dễ dàng để bọn họ đi qua. Hình như bọn chúng đang không ngừng chuyển hướng, vụ này chắc chắn không phải tình cờ.
Tiêu Chiến là người thông minh, anh lập tức hiểu ra ý đồ của Vương Nhất Bác. Nếu cậu không có hành động, đối phương cũng không xuất hiện sự hỗn loạn như lúc này.
Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết nắm chặt vô lăng rồ ga tiến lên phía trước. Xem ra Bạch Ưng không phụ lòng tin của cậu, đã mở một con đường sống cho cậu. Mặc dù vậy, không cần gọi điện thoại cho Bạch Ưng cậu cũng biết, sự quấy rối chỉ có thể duy trì trong ba mươi giây, cậu không có nhiều thời gian.
Trong khi người của Lam Bang chưa hoàn toàn hành động theo thông tin quấy rối, Vương Nhất Bác không còn đợi được nữa, cậu điên cuồng đâm vào phòng tuyến cuối cùng của Lam Bang.
Cảm giác phía trước mặt có một chiếc xe đang rẽ ngang, Vương Nhất Bác không còn thời gian né tránh hoặc lái vòng qua, cậu đánh tay lái, đâm vào đuôi chiếc xe ở đằng trước.
Xe Jeep phần đầu rất cứng nhưng phần đuôi trống rỗng, bị Vương Nhất Bác đâm mạnh, chiếc xe bị lật một vòng. Cậu lại nhấn ga lao vào sa mạc.
Xe của Lam Bang vừa bị đâm còn chưa kịp phản ứng, lại tiếp tục bị mấy chiếc xe ở đằng sau Vương Nhất Bác hất đi rất xa. Chỉ trong giây lát, cả đoàn xe của Tiêu Gia vượt qua vòng vây của Lam Bang, lao vào sa mạc ngay trước mặt bọn chúng.
Mặt đất bắt đầu sụt lún, phát ra tiếng động mỗi lúc một lớn, khiến bánh xe khó chuyển động, Vương Nhất Bác nghiến chặt răng, điều khiển chiếc xe Jeep đến cực hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com