Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Khung cửa sổ xe màu đen từ từ hạ xuống, hơi thở của Vương Nhất Bác nghẹn lại ở cổ họng, lên không xong xuống cũng không xong. Cậu toát mồ hôi lạnh khi bắt gặp đôi mắt của người ngồi trong xe.

Ở trong chiếc Cadillac màu đen, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy không hề có sự uy hiếp hay sát khí, nhưng cũng đủ khiến Vương Nhất Bác luống cuống đến mức không biết để chân tay vào đâu, chỉ có thể đứng im tại chỗ nở nụ cười ngây ngốc với anh. Thật là hết nói nổi, cậu trước bất cứ người nào cũng thoải mái như không, chỉ riêng với Tiêu Chiến là như chuột gặp mèo.

"Vị công tử này, mời đi theo tôi". Người hầu được giao nhiệm vụ dẫn đám Vương Nhất Bác và Hải Sâm rời khỏi nơi đó vội nhấn mạnh ngữ điệu khi thấy cậu đứng bất động, mắt không rời khỏi xe của khách quý.

Vương Nhất Bác dậm chân, lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến, cậu than thầm trong lòng, bị bắt ngay tại trận thế này, bây giờ mà cậu dám bỏ đi ngay trước mặt anh thì đến mười Vương Nhất Bác cũng không bù đắp nổi, hơn nữa trước sau gì cậu cũng chẳng thoát khỏi bàn tay anh, vậy thì chỉ còn cách nghênh đón. Nghĩ đến đây, cậu không để ý đến người hầu đang sốt ruột, cất bước đi về phía Tiêu Chiến.

Hải Sâm đứng ở ngay bên cạnh Vương Nhất Bác, phản ứng nhanh lập tức giơ tay túm lấy cậu và nói nhỏ: "Cậu làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi, người đó chúng ta không dây nổi đâu".

Hải Sâm vừa nói vừa kéo Vương Nhất Bác theo hướng ngược lại. Vừa rồi hắn cũng bắt gặp đôi mắt Tiêu Chiến, dù chỉ là trong giây lát nhưng hắn đủ nhìn thấy sự bá đạo tuyệt đối từ ánh mắt của anh, sự bá đạo không phải ai cũng có. Hơn nữa, ánh mắt lạnh lẽo của anh chiếu vào Vương Nhất Bác, khiến hắn nổi da gà, không hiểu cậu có thể chịu đựng?

Vương Nhất Bác bị Hải Sâm kéo về phía sau vài bước, cậu lập tức giật tay ra khỏi hắn: "Tôi biết". Nói xong cậu lại rảo bước về phía Tiêu Chiến.

Lúc này, Tuấn Nam đứng ở cửa tòa nhà chính cũng đã phát hiện ra hành động bất thường của cậu. Thấy Vương Nhất Bác đi tới với dáng vẻ miễn cưỡng, hắn còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, cửa chiếc xe Cadillac đỗ ở phía trước đột nhiên mở ra, Hồng Ưng và Hoàng Ưng lặng lẽ xuống xe một cách có trật tự.

Tuấn Nam và Hồng Ưng đã từng tiếp xúc, vừa nhìn Hồng Ưng bước xuống từ cửa bên này, hắn liền đoán ra khách quý là ai.

Bốn người vừa xuống xe đều là những người tương đối xuất sắc, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng. Trong đó một người thấy Vương Nhất Bác đi tới lập tức tiến về phía cậu. Tuy Tuấn Nam chưa từng gặp Hoàng Ưng bao giờ nhưng việc hắn ngồi trong xe chính đã đủ nói lên địa vị của hắn.

Thấy Hoàng Ưng đi về phía Vương Nhất Bác, Tuấn Nam nhíu chặt lông mày, nếu khách quý đến đây chính là Tiêu Chiến, vậy thì quy tắc của Tiêu Chiến tương đối nghiêm ngặt, anh không bao giờ cho phép người khác lại gần. Anh ta vội vàng mỉm cười đi về phía Vương Nhất Bác.

"Vị công tử  này, ở đây...".

Đám người hầu đứng cúi đầu ở hai bên thấy Vương Nhất Bác đi tới lập tức lên tiếng ngăn cản. Không ngờ họ chưa nói hết câu, Hoàng Ưng cất giọng lạnh lùng cắt ngang lời họ: "Tránh ra". Đám người hầu ngẩng đầu nhìn Phương lão đại đứng trước cửa chính để chờ ý kiến chủ nhân. Phương lão đại hơi gật đầu, đám người hầu lập tức cung kính nhường lối cho cậu.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Hoàng Ưng, bắt gặp ánh mắt chế nhạo của anh ta, cậu liền lườm anh ta một cái. Bây giờ tâm trạng của cậu đang tương đối căng thẳng, vậy mà anh ta còn cười nhạo cậu, anh ta thật sự không phải người tốt.

"Tôi xin lỗi, là do tôi sắp xếp không chu đáo, để bạn tôi làm phiền các vị, xin các vị thứ lỗi". Tuấn Nam vừa nói vừa xông đến đứng chắn trước mặt Vương Nhất Bác.

Hoàng Ưng thấy vậy liền đưa mắt qua Tuấn Nam rồi lại liếc nhìn Vương Nhất Bác đứng sau Tuấn Nam. Anh ta không lên tiếng mà chỉ nhếch mép cười cười.

Tuấn Nam vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi, anh ta gật đầu tỏ ý xin lỗi với Tiêu Chiến vẫn ngồi trong xe ô tô: "Tôi xin lỗi, Tiêu lão đại, mời ngài, phụ thân tôi đang đợi Tiêu lão đại. Hiếm có dịp Tiêu lão đại đến Phương gia chúng tôi, xin ngài đừng để mất hứng, hãy thứ lỗi bạn tôi đã mạo phạm đến ngài". Tuấn Nam vừa nói vừa phất tay ra hiệu Vương Nhất Bác lui xuống. Nhưng Vương Nhất Bác tự nhiên bị đứt một sợi dây thần kinh cứ tiếp tục xông lên, có lẽ cậu thật sự không biết Tiêu Chiến là người vô tình và tàn nhẫn như thế nào.

Tiêu Chiến lạnh lùng đảo mắt qua Tuấn Nam mà không lên tiếng. Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tuấn Nam bắt gặp tia tức giận từ đôi mắt anh, cậu bất giác mỉm cười. Cậu bảo Tuấn Nam ra mặt giúp cậu từ lúc nào, dám đề nghị lão đại của cậu tha cho cậu, chẳng phải Tuấn Nam muốn gây chuyện với Tiêu Chiến hay sao?

Thế là Vương Nhất Bác vượt qua người Tuấn Nam đến bên xe Tiêu Chiến. Cậu vẫn giữ nụ cười tươi khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh, sau đó cậu mở cửa xe và hơi cúi người. Tuấn Nam đứng bên cạnh sững sờ khi chứng kiến động tác của cậu, đám Hải Sâm và Trần Vân ở phía xa cũng hết sức kinh ngạc.

"Lão đại". Vương Nhất Bác nói nhỏ, Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cậu rồi từ từ bước xuống xe ô tô.

Tuấn Nam đứng gần Vương Nhất Bác nhất nên nghe rõ câu nói của cậu, đáy mắt hắn lóe tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn nở nụ cười tao nhã và giữ thái độ bình thản cứ như đối với hắn, chuyện cậu làm thuộc hạ của Tiêu Chiến không có gì đáng nói.

"Tiêu lão đại, hoan nghênh, hoan nghênh". Người đàn ông trung niên đứng ở cửa chính vội vàng mỉm cười đi tới khi thấy Tiêu Chiến xuống xe.

Tiêu Chiến gật đầu tiến lên nói lãnh đạm: "Phương lão đại".

"Mời".

Sau khi kết thúc màn chào hỏi, Phương lão đại và Tiêu Chiến sánh vai đi vào tòa nhà chính. Vương Nhất Bác không nói một lời nào, cùng đám Hồng Ưng đi theo sau Tiêu Chiến.

Tuấn Nam đi sau bố anh ta, quay sang bên này thấy Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến. Anh ta cúi đầu vô tình bắt gặp chiếc nhẫn trên tay cậu trước đó bị miếng băng dán vết thương che đi nhưng không biết cậu bóc ra từ lúc nào, Tuấn Nam lắc đầu cười gượng, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không biến sắc.

Hải Sâm đứng xa xa hít một hơi sâu: "Thảo nào tôi cảm thấy lai lịch cậu ấy không đơn giản, không ngờ chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Tiêu Gia lại chính là cậu ấy, sao tôi không nghĩ ra chứ. Vương Nhất Bác, cậu lợi hại thật đấy".

Trần Vân nhếch mép: "Thế này thì khó rồi, đi thôi, Tiêu lão đại đúng là có khí chất máu lạnh". Trần Vân vừa nói vừa rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến khiến hắn đến giờ vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Trong tòa nhà chính, Tiêu Chiến và Phương lão đại ngồi theo vị trí chủ và khách. Sau khi trà được bưng lên, Phương Hình ra lệnh cho tất cả người hầu rời khỏi tòa nhà chính, chỉ lưu lại Tuấn  Nam và Vương Nhất Bác cùng đám người đi theo Tiêu Chiến. Phương Hình, chính là bố Tuấn Nam mỉm cười khách sáo với anh: "Tôi biết Tiêu lão đại là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo và khách khí với lão đại. Không biết hôm nay Tiêu lão đại đến đây là vì chuyện gì?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Tôi muốn mượn đường".

Vương Nhất Bác thấy hai vị lão đại quả nhiên thẳng thắn, vừa gặp nhau đã nói toạc móng heo, một bên đề cập thẳng yêu cầu, một bên cũng không vòng vo tam quốc, cậu bất giác nhíu mày đứng im lặng sau lưng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác tập trung suy nghĩ xem lát nữa cậu phải giải thích với Tiêu Chiến như thế nào. Người cậu không bị thương, lại thêm câu bạn bè gì đó của Tuấn Nam, chỉ e là Tiêu Chiến tưởng cậu bất chấp mệnh lệnh ở lại đây thăm bạn thì đời cậu coi như xong.

Phương Hình tỏ ra nghiêm túc: "Mượn đường? Tiêu lão đại muốn...?" Ông ta cố tình không nói hết câu nhưng có thể đoán chắc Tiêu Chiến hiểu ý ông ta.

Tiêu Chiến gật đầu, không trả lời câu hỏi của Phương lão đại. Phương Hình thấy vậy hơi nhíu mày, gương mặt có vẻ hơi do dự.

Tuấn Nam ngồi bên cạnh Phương Hình đột nhiên mỉm cười nhìn Tiêu Chiến rồi lên tiếng: "Tiêu lão đại, Phương gia chúng tôi và Tiêu gia từ trước đến nay không có quan hệ qua lại, lần này đột nhiên lão đại đến mượn đường của chúng tôi để giải quyết chướng ngại của lão đại, điều này chẳng có ích lợi đối với Phương gia chúng tôi. Trong các vụ làm ăn giao dịch, phải đạt được lợi ích mới có thể đầu tư, hơn nữa vụ này không phải tầm thường".

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Tuấn Nam, thấy hắn vẫn giữ nụ cười tao nhã mắt đối mắt với anh mà không hề tỏ ra nể nang hay sợ sệt, Tiêu Chiến liền cất giọng trầm trầm: "Được thôi, Phương gia muốn lợi ích gì, mời Phương công tử đưa ra, chỉ cần Tiêu Chiến tôi cảm thấy hợp lý là được".

Tuấn Nam mắt sáng ngời, giơ tay ngăn cản bố anh ta mở miệng đồng thời lên tiếng: "Tôi đã nghe tiếng người của Tiêu Gia từ lâu, dưới Tiêu lão đại có Tứ Ưng năng lực phi phàm, những người khác không thể sánh bằng. Nhưng đối với tôi quan trọng hơn là, Tiêu lão đại, tôi muốn Vương Nhất Bác, thuộc hạ của anh". Câu nói của Tuấn Nam khiến cả tòa nhà chính rơi vào trạng thái im lặng trong giây lát.

Vương Nhất Bác ngây người, ngẩng đầu nhìn Tuấn Nam, bắt gặp hắn mỉm cười với cậu. Hắn là có ý gì? Muốn cậu làm gì cơ? Hắn tưởng cậu tình nguyện làm thuộc hạ của bất cứ người nào hay sao? Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác quắc mắt với Tuấn Nam.

Tiêu Chiến hơi nheo mắt, một luồng khí lạnh tỏa ra từ người anh bao trùm cả căn phòng. Cảm giác không khí như giảm đi mấy độ, Phương Hình cau mày nói: "Tuấn Nam, con...".

"Ba, sự việc này con có chủ trương riêng". Tuấn Nam quay sang nói với Phương Hình rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến. Đối diện với nộ khí rõ rệt của anh, Tuấn Nam cứ như không có chuyện gì xảy ra, hắn mỉm cười nói: "Tôi và Vương Nhất Bác quen nhau từ lâu rồi, lúc tôi còn đang theo đuổi cậu ấy làm bạn trai của tôi, không ngờ cậu ấy bị Tiêu lão đại đưa đi mất. Tôi cho rằng dựa vào bản lĩnh của cậu ấy, ở bên cạnh Tiêu lão đại cũng chẳng phải là loại nhân tài gì. Chỉ cần Tiêu lão đại đồng ý thả Vương Nhất Bác, vụ mượn đường tôi sẽ thay mặt cha tôi nhận lời lão đại. Tôi nghĩ có chúng tôi đứng đằng sau giúp lão đại, Lam Bang sớm muộn gì cũng rơi vào tay áo các anh".

Tuấn Nam nói xong giữ nguyên nụ cười nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá của Tiêu Chiến. Trước đó, hắn không biết Vương Nhất Bác chính là Vương Nhất Bác của Tiêu Gia. Trong quá trình đi tìm cậu, hắn cũng từng nghe nói đến trong tổ chức ăn trộm có một người tên Vương Nhất Bác, sau đó bị Tiêu Gia đưa đi. Nhưng hắn không thể ngờ đó chính là người hắn tìm kiếm. Vì vậy dù biết tin tức nhưng hắn không không tiếp tục lần theo đầu mối nên mới không tìm thấy cậu.

Bây giờ biết Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến, Tuấn Nam đột nhiên hiểu ra tất cả những chuyện hắn còn thắc mắc trong đầu. Nhưng hắn quả thật không ngờ Vương Nhất Bác có thể leo lên chiếc ghế thứ sáu ở Tiêu Gia, chỉ có điều hình như cậu rất sợ Tiêu Chiến. Biết tính cách của cậu từ lâu nên Tuấn Nam cảm thấy không mấy dễ chịu, người anh ta nâng niu trên tay lại đi làm trâu làm ngựa cho kẻ khác. May mà gặp đúng lúc, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội đổi lấy. Dù sao cũng chỉ là việc mượn đường, không ảnh hưởng đến quyền lợi của Phương gia.

Ánh mắt Tiêu Chiến xuất hiện tia tức giận, anh cất giọng lạnh lùng: "Đổi điều kiện khác".

Tuấn Nam nhíu mày: "Tiêu lão đại, Lam Bang lớn như vậy chỉ đổi lấy một Vương Nhất Bác, nhìn từ góc độ nào cũng là Tiêu lão đại có lợi. Hơn nữa, tôi không cho rằng còn lợi ích nào lớn hơn việc này". Vừa nói anh ta vừa đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khép mi mắt, Tuấn Nam to gan thật, dám coi cậu là lợi ích và đem ra trao đổi, cậu có giá như vậy từ lúc nào chứ, rất tốt. Nghĩ đến đây, cậu chiếu lửa giận phừng phừng vào Tuấn Nam.

Tuấn Nam thấy vậy gượng cười lắc đầu: "Tôi muốn đổi lấy sự tự do cho cậu, sau này cậu muốn làm gì thì làm, muốn bay đi đâu thì bay".

Chứng kiến bộ dạng căng thẳng và bất lực của Vương Nhất Bác, Tuấn Nam đoán cậu sống không thoải mái và vui vẻ khi ở bên cạnh Tiêu Chiến. Thật ra Tuấn Nam cũng không có ý đưa Vương Nhất Bác về bên hắn, làm trâu làm ngựa cho hắn. Hắn chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt giúp Vương Nhất Bác có thể thoát khỏi sự trói buộc. Một người giống như cơn gió thì nên sống tự do tự tại trong không trung, như thế mới có thể toát ra phong thái tự nhiên nhất của cậu.

Vương Nhất Bác lặng người. Tự do ư, đã từ lâu lắm rồi cậu không nghĩ đến điều này. Cậu bất giác cúi đầu chăm chú nhìn anh, Tiêu Chiến liệu có đồng ý đổi cậu với Lam Bang?

Nghe Tuấn Nam nói vậy, Tiêu Chiến nói rõ ràng từng từ một với Tuấn Nam: "Ý của Phương công tử là tôi ngược đãi thuộc hạ của tôi?"

Tuấn Nam lắc đầu: "Không phải, chắc Tiêu lão đại hiểu ý của tôi".

Ánh mắt Tiêu Chiến ngày càng lạnh lẽo, sát khí càng nồng đậm hơn, Phương Hình nhíu mày nháy mắt với Tuấn Nam. Phương gia của ông ta tuy không phải là gia tộc nhỏ nhưng không thấm vào đâu so với gia tộc có bề dày lịch sử cả trăm năm như Tiêu Gia. Tuấn Nam đúng là ăn gan báo mới dám công khai yêu cầu lấy người của vị lão đại máu lạnh tàn nhẫn này.

Tiêu Chiến toàn thân sát khí đằng đằng, cất giọng trầm trầm: "Tôi cho Phương công tử một cơ hội nữa".

Tuấn Nam không bận tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Phương Hình, nếu Tiêu Chiến dám động thủ trên địa bàn của hắn, người chịu thiệt chắc chắn không phải là Phương gia. Hơn nữa hắn biết nếu Tiêu Chiến làm việc hồ đồ, anh không thể đạt đến vị trí của ngày hôm nay, vì vậy hắn im lặng nhìn Tiêu Chiến mà không chịu nhượng bộ.

"Nếu đã như vậy thì không còn gì để bàn. Người của tôi, không bao giờ có thể dùng lợi ích để suy xét giá trị của họ".

Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, Anh đứng dậy kéo tay Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Nếu không phải Lam Bang vận chuyển một thứ quý giá, tương đối quan trọng với Tiêu Gia tới ranh giới giữa Trung Quốc và Nga, anh sẽ không cần đến Phương gia mượn đường. Tiêu Gia và Phương gia từ trước đến nay không có quan hệ qua lại, nhưng anh tin một khi lợi ích lớn hơn nguy hại, không ai sẽ từ chối. Có điều Phương gia dám yêu cầu anh giao Vương Nhất Bác, vậy thì không còn gì để nói. Dù không mượn được con đường này, Tiêu Gia gặp phiền phức hơn trong việc đối phó Lam Bang nhưng không cũng không đến mức anh không thể đối phó nổi.

Tuấn Nam thấy Tiêu Chiến tỏ thái độ dứt khoát không hề do dự, hắn đồng thời đứng bật dậy. Hắn không ngờ Tiêu Chiến từ bỏ lợi ích lớn như vậy, không ngờ Tiêu Chiến kiên quyết chặn đứng mọi con đường, khiến hai bên không còn cơ hội thương lượng.

Thấy Tiêu Chiến từ chối một cách dứt khoát, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Cậu không phải là vật trao đổi lợi ích của ai đó, mặc dù hình như điều kiện trao đổi hoàn toàn có lợi cho cậu nhưng tự đáy lòng cậu không hy vọng Tiêu Chiến trao đổi cậu với Phương gia.

Vương Nhất Bác cười híp mắt kéo tay Tiêu Chiến về chỗ ngồi, sau đó cậu quay sang nói với Phương Hình và Tuấn Nam lúc này đều đứng dậy: "Nếu tin tức của tôi không sai, Lam Bang hiện cũng đang có xích mích với quý vị".

Vương Nhất Bác không phải ngốc nghếch, nghe nội dung cuộc nói chuyện của mấy người cậu có thể đoán ra Tiêu Chiến và Lam Bang đã chính thức khai chiến, việc mượn đường chắc chắn có liên quan đến Lam Bang. Một khi cậu đã đi theo anh thì tự nhiên cậu sẽ giúp anh, nhưng trở mặt với Phương gia không phải là phương án hay, do đó cậu mới quyết định lôi Tuấn Kỷ xuống bùn, lật lại tư thế đàm phán.

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, lập tức dừng bước, hắn đảo mắt qua Vương Nhất Bác, nộ khí ngút trời từ đáy mắt anh đã giảm đi đôi chút. Sau đó anh lạnh lùng nhìn Phương Hình và Tuấn Nam ở phía đối diện, thông tin cậu vừa nói anh chưa từng nghe qua.

Phương Hình liền mở miệng: "Tiêu lão đại, mời ngồi, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, lời nói của con tôi anh đừng coi là thật".

Thấy Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, đáy mắt Tuấn Nam lóe một tia khó hiểu, nếu hắn nhớ không nhầm, giang hồ đồn Tiêu Chiến không gần gũi ai, vậy mà bây giờ anh bị Vương Nhất Bác đụng vào tay cũng không có phản ứng, rốt cuộc tin đồn không đúng hay vì nguyên nhân khác?

Vương Nhất Bác cố gắng kéo Tiêu Chiến về chỗ ngồi, cậu mỉm cười với Tuấn Nam ở phía đối diện: "Tôi không phải bị ép đi theo lão đại, tôi thật lòng muốn ở bên lão đại, anh không cần phải lo cho tôi".

Sau khi hiểu rõ ý Tuấn Nam, Vương Nhất Bác cũng thấy vui vui, dù sao hắn cũng đối xử tốt với cậu, bất kể xuất phát từ động cơ gì, hắn tốt với cậu thì cậu càng phải nói cho rõ ràng, cậu không muốn dây dưa mập mờ. Trước đây, Vương Nhất Bác từng có lúc không muốn đi theo Tiêu Chiến, nếu Tuấn Nam xuất hiện sớm hơn, chắc chắn cậu sẽ nhận lời hắn ngay lập tức. Còn vào thời điểm này, vào giây phút này, việc cậu đi theo Tiêu Chiến không phải là bị ép buộc nữa rồi.

Nghe Vương Nhất Bác giải thích, Tuấn Nam hơi nhíu mày. Về phần Tiêu Chiến, anh đột nhiên quay sang nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy nộ khí khiến cậu giật nảy người. Sao vậy, lẽ nào cậu đã nói sai, cậu giải thích như vậy chẳng lẽ không đúng?

Vương Nhất Bác không biết là ngay từ đầu, những lời nói của Tuấn Nam đã chọc giận Tiêu Chiến, câu "anh đừng lo" của cậu càng đổ thêm dầu vào lửa. Nếu bây giờ không phải đang ở Phương Gia, chắc chắn anh sẽ cho cậu một trận nên thân.

"Thật lòng hay bị ép buộc là việc của tôi, Phương công tử không có tư cách can thiệp". Tiêu Chiến đưa mắt qua Tuấn Nam, thái độ vô cùng bá đạo.

Tuấn Nam nghe vậy không lên tiếng, Hồng Ưng đột nhiên chen ngang: "Nếu Lam Bang đã có xích mích với Phương Gia, vậy thì chúng ta nên lật lại vấn đề?". Từ đầu đến giờ chỉ im lặng lắng nghe, Hồng Ưng đã nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu nói của Vương Nhất Bác, bây giờ không phải là vấn đề ai đi cầu ai nữa, sự đời đúng là thiên biến vạn hóa không thể lường trước, tự nhiên cục diện lại trở thành có lợi cho bọn họ.

Sau khi trở mặt với Lam Bang, mấy ngày vừa qua bọn họ lưu lại châu Âu để cùng Jiaowen thương lượng về kế hoạch hành động. Do mọi sự chú ý đều hướng về hai khu vực Âu Mỹ, cũng là nơi tập trung thế lực chủ yếu của Lam Bang nên bọn họ không bận tâm đến khu vực châu Á. Nếu không phải Vương Nhất Bác lén lút bỏ đi Hongkong và xảy ra chuyện, lại nghe tin Lam Bang có một thứ quan trọng xuất hiện ở biên giới Trung Quốc và Nga, bọn họ không đời nào đích thân tới Phương gia, vì vậy tin tức bọn họ nắm được không nhanh bằng Vương Nhất Bác.

Tuấn Nam thấy Vương Nhất Bác có phản ứng như vậy, đám người Tiêu Gia rõ ràng không phải tầm thường, chỉ một câu nói lỡ miệng đã xoay chuyển cả cục diện, hắn đành phải ngồi xuống mau chóng nghĩ kế sách đối phó.

Tiêu Chiến sau khi bị Vương Nhất Bác kéo lại cũng ngồi xuống ghế, cậu vẫn đứng đằng sau lưng anh, cậu nói với Phương Hình: "Bọn chúng dám dùng cả biện pháp mạnh cảnh cáo Tuấn Nam, ép Phương lão đại làm theo ý của chúng. Chuyện đến nước này rồi Phương lão đại vẫn có thể nhẫn nhịn sao?"

Hồng Ưng liền tiếp lời: "Phương lão đại, lão đại của chúng tôi thành tâm thành ý đến thương lượng với ngài, vậy mà Phương lão đại hình như không nể mặt chúng tôi lắm. Phương lão đại, chắc ngài cũng biết Tiêu Gia chúng tôi và Lam Bang thủy hỏa không hợp, hiện tại hai bên đã công khai trở mặt. Hơn nữa xem ra Lam Bang cũng không chiếu cố đến Phương gia cho lắm, chúng dám đe dọa cả quý công tử, điều này có nghĩa là gì tôi tin Phương lão đại chắc chắn sẽ hiểu".

Hồng Ưng ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Trên thế giới này không có kẻ địch nào cũng không có người bạn nào là vĩnh viễn. Lam Bang là loại người như thế nào, thủ đoạn ra sao, chắc mọi người cũng rõ cả. Chúng tôi gây áp lực lớn cho chúng ở hai khu vực Âu Mỹ nên chúng muốn tìm điểm đột phá ở bên này. Nếu Phương gia muốn một mình đối kháng, vậy thì Tiêu Gia chúng tôi cũng không còn gì để nói".

Lời nói của Hồng Ưng nửa thương lượng nửa uy hiếp, khiến Phương Hình nhíu chặt đôi lông mày. Phương gia thế lực không nhỏ, một mình đấu lại Lam Bang cũng không đến nỗi chịu thiệt thòi quá lớn. Nhưng nếu đắc tội Tiêu Gia, ba bề bốn bên đều là kẻ thù, Phương Gia chắc chắn sẽ bị thiệt hại. Dù thế lực của bọn họ lớn đến mức nào cũng lệ thuộc vào chế độ một nước, khi chính phủ của đất nước này ủng hộ họ thì họ có thể đứng trên đầu kẻ khác, nhưng nếu giới lãnh đạo thay đổi, họ sẽ mất tất cả. Họ không giống như Tiêu Gia, Tiêu Gia là nhà sản xuất vũ khí không phụ thuộc vào giới cầm quyền, các chính phủ đều không thể làm gì họ.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Phương Hình: "Điều kiện của tôi không thay đổi, chỉ cần tôi có thể chấp nhận, Phương gia các ngài đưa ra yêu cầu nào cũng được". Phương Hình và Tiêu Chiến sau khi nghe câu này liền đưa mắt nhìn nhau, nói một là một quả nhiên là tác phong của Tiêu Chiến.

Tuấn Nam nở nụ cười tao nhã và mở miệng: "Được thôi, mọi người đã lật hết bài tẩy rồi thì tôi cũng không ngại đổi điều kiện khác. Tôi muốn Phương gia chúng tôi cùng hợp tác với Tiêu Gia để chia cắt thế lực của Lam Bang".

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Tuấn Nam, anh tựa người vào thành ghế sofa phía sau, tiếp tục lên tiếng: "Tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt". Ánh mắt anh lóe một tia sắc bén khiến người đối diện không thể coi thường.

Phương Hình đồng thời gật đầu: "Được, điều kiện này tôi cũng có thể chấp nhận".

Vương Nhất Bác hơi nhăn mặt khi theo dõi nội dung cuộc đàm phán, bạch đạo và hắc đạo hợp tác là có ý gì? Chẳng phải có câu hai giới hắc bạch đạo luôn coi nhau như kẻ thù, hai thế lực lớn hoàn toàn không có khả năng hợp tác hay sao? Tuấn Nam dám đưa ra đề nghị phân chia thế lực Lam Bang. Tuấn Nam muốn "miếng bánh" Lam Bang để làm gì, hắn có ý định nhảy sang lĩnh vực buôn bán vũ khí, hay là buôn bán ma túy? Vương Nhất Bác không biết ý đồ của hắn nhưng cậu đoán Tiêu Chiến sẽ không nhận lời.

"Được". Vương Nhất Bác vừa nghĩ Tiêu Chiến không nhận lời, cậu liền nghe thấy anh thốt ra một từ đầy dứt khoát, khiến cậu như bị đánh mạnh vào đầu, anh đồng ý rồi?

Tuấn Nam ngồi ở phía đối diện bắt gặp vẻ mặt không thể tin nổi của Vương Nhất Bác, hắn bất giác mỉm cười: "Hắc bạch đạo không thể hợp tác là quy tắc ở bên Âu Mỹ, chỗ chúng tôi không có quy tắc này. Hơn nữa, Phương gia chúng tôi cũng không phải bạch đạo thuần túy, chúng tôi thuộc về màu xám".

Phương gia nghề gì cũng làm, từ đen đến trắng, người của họ làm ăn tạp nham, tùy thuộc và khu vực, hoàn cảnh hay tư tưởng sẽ quy thành đen hay trắng. Chính vì vậy, Tiêu Chiến mới sảng khoái nhận lời.

Nghe Tuấn Nam giải thích, Vương Nhất Bác hơi gật đầu. Cậu nhạy cảm ngửi thấy mùi tức giận toát ra từ Tiêu Chiến, mà sự tức giận này nhằm vào cậu. Vương Nhất Bác bất giác chớp mắt, cậu chọc giận người ngồi ở đằng trước từ lúc nào?

Tuấn Nam gật đầu nói: "Được, chúng ta đã bắt tay hợp tác thì vấn đề về mượn đường chúng tôi sẽ giải quyết cho Tiêu lão đại. Có điều, tôi có một việc khác cần sự giúp đỡ của các anh". Tuấn Nam cũng không khách sáo, hắn biết người ngồi ở phía đối diện nói một là một hai là hai, một câu nói và một lời hứa còn quan trọng hơn ông trời, hoàn toàn khác với những nhân vật tầm thường, vì vậy hắn đề xuất thẳng thừng.

Thấy Tuấn Nam thể hiện thành ý, Tiêu Chiến liền gật đầu: "Nói đi".

Tuấn Nam trầm mặc một vài giây rồi cất giọng trầm trầm: "Tiêu lão đại biết chúng tôi buôn bán dầu lửa. Gần đây chúng tôi nhận được tin, người của chúng tôi ở Thái Bình Dương đã khám phá một loại có khả năng luyện thành dầu mỏ, công năng của nó còn khả quan hơn dầu mỏ. Nhưng Thái Bình Dương không phải là địa bàn của chúng tôi, Lam Bang cũng thò một chân vào, cản trở kế hoạch của chúng tôi, hơn nữa chúng đã bắt đầu hành động. Tôi cần sự giúp đỡ của anh để xác nhận thông tin này là thật hay giả".

Tuấn Nam biết rõ Tiêu Chiến không dính dáng đến lĩnh vực dầu mỏ, vì vậy anh ta mới không kiêng dè tiết lộ cho anh biết, mỗi bên đều có sở trường riêng, không ai động chạm đến ai.

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu. Thái Bình Dương là nơi Tiêu Gia và Lam Bang ở thế cân bằng lực lượng, anh vốn không có ý định sớm giao đấu với Lam Bang ở đó, nhưng Phương gia đã đưa ra đề nghị thì anh không từ chối, dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết nên khỏi suy nghĩ nhiều.

Tuấn Nam liền mở miệng: "Tốt quá, tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta xuất phát đi Thái Bình Dương, tôi muốn tận mắt thấy, Tiêu lão đại nghĩ sao?"

Sinh vật tạo năng lượng không có tác dụng đối với Tiêu Chiến, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với một nhà buôn dầu mỏ như Phương gia, Tuấn Nam đích thân đi xác nhận không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Có điều Tuấn Nam nói đích thân đi, vậy thì Tiêu Chiến chắc chắn cũng phải đi cùng. Xét về thân phận và địa vị, Tuấn Nam sẽ là chủ nhân của Phương gia trong tương lai, Tiêu Chiến không thể không cho hắn thể diện.

Phương Hình góp lời: "Thế lực của Lam Bang ở Nga, Trung Quốc và khu vực Châu Á, Phương gia chúng tôi có thể đối phó, không cần Tiêu lão đại bận tâm".

Phương Hình đã nói đến mức này, là một sự nhượng bộ ngoài sức tưởng tượng của Tiêu Chiến, đồng nghĩa với việc anh không thể từ chối đi cùng hay nói cách khác là đi theo bảo vệ Tuấn Nam, vì vậy anh lên tiếng: "Được, ngày mai tôi sẽ đi". Nói xong Tiêu Chiến đứng dậy gật đầu chào Phương Hình rồi đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác liền đi theo Tiêu Chiến. Tuấn Nam dõi theo bóng lưng cậu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, sau này hắn sẽ có nhiều cơ hội và thời gian tiếp xúc với Vương Nhất Bác, hắn không tin không chiếm được cậu.

"Con đừng quên nặng nhẹ". Phương Hình cau mày khi thấy Tuấn Nam không rời mắt khỏi Vương Nhất Bác.

Tuấn Nam nở nụ cười tà khí: "Con biết giữ chừng mực, công là công, tư là tư, con hiểu mà". Phương Hình gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài tiễn đám Tiêu Chiến. Người con của ông ta mà không biết phân biệt công tư, không biết nặng nhẹ thì ông ta đã không giao nhiều chuyện quan trọng cho Tuấn Nam xử lý.

Theo Tiêu Chiến lên chiếc Cadillac, Vương Nhất Bác thấy toàn thân anh toát ra vẻ âm trầm đáng sợ, dù anh không thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt sắc bén của anh khi nhìn cậu và sự tức giận ngày càng đậm đặc khiến cậu không khỏi nổi da gà. Vương Nhất Bác so vai rụt cổ, đưa ánh mắt cầu cứu qua đám Hồng Ưng, không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại phẫn nộ như vậy?

Đám Hồng Ưng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Vương Nhất Bác, bây giờ lão đại đang có điềm báo trước một cơn lôi đình thịnh nộ, bọn họ không muốn dây vào để rồi trở thành tro bụi.

Vương Nhất Bác thận trọng ngồi xuống bên cạnh anh, chuyện nhỏ như vậy có đáng để anh tức giận hay không? Cậu chỉ là giả vờ bị thương nặng kéo dài thời gian thôi mà, đâu quá đáng đến nỗi khiến anh giận dữ? Cậu còn nói giúp anh nữa, đúng là khó hiểu quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com