Chương 43
Trong khi chiếc quân hạm tiến về khu vực xoáy nước, không khí xuất hiện một áp lực to lớn, áp lực vượt qua sức chịu đựng của chiếc quân hạm, làm cho tất cả những người trên tàu mặt mũi trắng bệch, kể cả những người được huấn luyện của Tiêu Gia.
Người vốn bị say sóng như Vương Nhất Bác lúc này cảm thấy một sức mạnh cực lớn từ bốn phương tám hướng lôi kéo người cậu, ngực bị ép đến mức vô cùng khó chịu, khí áp mạnh khiến toàn thân đau nhức, đến hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc. Cậu bất giác càng ôm chặt anh, nghiến răng chịu đựng sự hành hạ cơ thể.
"Đừng sợ". Tiêu Chiến không hề cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo sự chuyển động của mặt biển. Nhưng từ giọng nói của anh toát ra sự bá đạo giống như bất cứ sức mạnh nào của trời đất cũng không thể đè bẹp sự ngông cuồng của anh, điều này khiến cậu yên lòng hẳn.
Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến, cậu chỉ gật đầu mà không lên tiếng. Cậu không sợ, không biết vì nguyên nhân gì nhưng cậu thật sự không cảm thấy sợ hãi. Cậu chỉ là cơ thể khó chịu, đầu óc choáng váng buồn nôn. Nhưng lúc này ngồi trong lòng anh, hai tay ôm chặt người anh, một sự bình tĩnh hiếm thấy đột nhiên xuất hiện trong cậu, giống như bên ngoài trời đất đảo điên thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến cậu. Mặc dù rơi vào tình thế nguy hiểm nhưng trong lòng cậu cảm thấy hoàn toàn thanh bình và ấm áp.
"Tiếp tục tăng tốc". Tiêu Chiến nhìn sắc trời tối mịt ở phía trước, ánh mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lùng và trầm ổn.
Tín hiệu liên lạc bắt đầu chập chờn. Máy móc của con người dù hiện đại đến mấy cũng bất lực trước sức mạnh to lớn của thiên nhiên. Màn hình hiển thị bắt đầu nhiễu loạn, hình ảnh Hoàng Ưng và Hồng Ưng lúc có lúc mất, tuy nhiên trước mắt vẫn không ảnh hưởng đến sự liên lạc giữa hai con tàu.
"Lão đại, còn mười hải lý nữa là đến khu vực trung tâm xoáy nước". Giọng nói Lập Hộ lạnh lùng chưa từng thấy, ngữ điệu của anh ta chứa đựng một tia điên cuồng đầy hưng phấn, tâm trạng hưng phấn không thể kìm nén khi có cơ hội chống chọi với thiên nhiên.
Ở bên ngoài chiếc quân hạm, trời đã tối hẳn không còn nhìn thấy rõ, tiếng gió gào thét như xuyên qua lớp vỏ ngoài của con tàu, nổi rõ bên tai tất cả mọi người, như con dao sắc nhọn cứa vào da thịt của từng người, gây chấn động đến tận linh hồn của những người ở trên tàu.
Sóng lớn và nước biển mặt đập mạnh lên thành tàu như muốn xé nát chiếc quân hạm.
Từ đáy biển sản sinh một lực mạnh đưa chiếc quân hạm lao như bay về phía trước. Dưới lực hút xoáy tròn điên cuồng như vậy, nếu không phải chiếc quân hạm là loại hình hiện đại nhất, tiên tiến nhất, chỉ e là chưa đến trung tâm xoáy nước, con tàu đã bị vỡ tan tành.
Bây giờ chỉ còn rada là có thể quan sát dấu vết dưới đáy biển, xoáy nước đã ở ngay trước mắt mang một sức mạnh không thể tưởng tượng nối.
"Hãy ghi nhớ, thuận theo tôi thì sống". Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến đột nhiên vang lên, truyền đến tai tất cả mọi người khiến bọn họ sững sờ.
"Vâng, chúng tôi hiểu". Hoàng Ưng và Hồng Ưng trả lời, nhưng chỉ một vài giây sau, tín hiệu liên lạc bị cắt đứt. Gần đến khu vực trung tâm xoáy nước, tất cả tín hiệu đều không hoạt động.
Tuấn Nam đang nắm chặt hai tay vào thành ghế nghe những lời giống như tuyên bố một cách độc đoán của Tiêu Chiến, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hắn nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt chấn động, hắn đã hiểu ý anh, quyết định của anh là một quyết định liều lĩnh và ngông cuồng.
"Lão đại, chúng ta đã đến trung tâm xoáy nước rồi ạ". Quân hạm lắc lư rất mạnh, mặt biển không ngừng co rút thu hẹp nhấp nhô, không ngừng giải phóng sức mạnh to lớn. Chiếc quân hạm cảm nhận thấy một sự thay đổi kinh hồn trong chốc lát.
"Tắt mọi hệ thống khác, toàn lực nâng cao tốc độ, thuận theo phương hướng xoáy nước tiến về phía trước". Vẻ mặt Tiêu Chiến rất nghiêm nghị, anh ra sức kéo cần gạt, chiếc quân hạm đang giữ tốc độ chuẩn lập tức tăng tốc, lao vọt trên mặt nước như tên bắn.
Ở trung tâm xoáy nước, những cột sóng khổng lồ, lực xoáy đáng sợ không ngừng hút đáy quân hạm xuống dưới, tốc độ và áp lực của dòng nước đã vượt quá sức chịu đựng của con tàu.
Thân tàu truyền đến tiếng kêu của sự rạn nứt, gió biển giá lạnh thổi vào bên trong con tàu qua những vết nứt. Những người ở trong tàu nếu không cố định thân hình chắc sẽ không chống đỡ nổi sự lắc lư và sức gió.
"Xoáy nước gia tăng sức mạnh, thân tàu nghiêng mười bảy độ". Mặc dù không có rada nhưng Lập Hộ dựa vào kinh nghiệm vẫn có thể phán đoán tình hình trước mắt.
"Nước đã tràn vào khoang tàu".
"Thân tàu biến dạng, mức độ chịu lực đã vượt quá mức độ có thể chịu đựng của thân tàu 23%".
Từng lời báo cáo lạnh lùng được phát ra. Chứng kiến đám người của Tiêu Gia không hề tỏ ra hoảng loạn, Tuấn Nam bất giác mím môi. Đây chính là khoảng cách, tại sao bạch đạo vĩnh viễn không thể chiến thắng hắc đạo? Đó là vì một bên trưởng thành từ trong giết chóc và tử vong, còn một bên trưởng thành trong nhà kính ấm áp, hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo ra cách biệt thật sự.
"Thân tàu nghiêng 45 độ". Cả con tàu đã gần như nghiêng về một bên, xoáy nước đang hút con tàu xuống dưới đáy biển. Dưới sức nước và gió lớn như vậy, nếu không phải là quân hạm được chế tạo bằng kim loại tốt nhất, chỉ e là vỡ vụn từ lâu.
Hai con tàu đã tiến vào khu vực trung tâm xoáy nước, xoáy nước có độ cao một ngàn mét dưới lòng biển đang không ngừng chuyển động xoay tròn, sức mạnh của nó có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.
Lúc này hai con tàu nổ máy thuận theo dòng nước hướng về xoáy nước. Quân hạm cũng bị xoay như chong chóng tới khu vực trung tâm ngày càng hút sâu.
"Thân tàu nghiêng 90 độ". Lúc này cả con tàu nghiêng hẳn sang một bên, tất cả mọi người đều nằm ngang theo chiều mặt biển. Một lực hút cực lớn như muốn đưa con tàu xuống dưới đáy biển.
Chân tay Vương Nhất Bác quặp chặt vào người Tiêu Chiến. Trong sự quay tròn điên cuồng như vậy, cậu cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé da xé thịt, có lẽ xuống địa phục còn đỡ hơn cảm giác lúc này.
Cuối cùng, thân thể Vương Nhất Bác cũng không chịu đựng nổi sự hành hạ đó, tay cậu không thể bám trụ nổi liền rời khỏi người anh. Cậu hoảng hốt mở to mắt nhưng việc con tàu bị nghiêng hoàn toàn không cho cậu cơ hội điều hòa hơi thở.
"Nhắm mắt lại, tôi ở đây". Một giọng nói lạnh lùng bá đạo vang lên bên tai Vương Nhất Bác, một cánh tay vòng qua người cậu kéo cậu sát vào bộ ngực như sắt thép của anh. Hơi ấm trên ngực tỏa ra, khiến cậu cảm thấy yên lòng. Có người này ở bên cạnh, nếu phải xuống địa ngục chắc cũng không tồi.
Tiêu Chiến hơi nheo mắt, một tay ôm chặt Vương Nhất Bác, một tay nắm cần điều khiển lại gạt xuống bên dưới: "Tăng tốc".
Quân hạm lại một lần nữa tăng tốc thuận theo dòng nước chảy. Bóng tối bao phủ đất trời, áp lực ngày càng lớn khiến cả chiếc quân hạm bắt đầu biến dạng, thân tàu được làm từ loại thép đặc biệt lúc này phát ra tiếng rạn nứt đáng sợ như thanh âm từ địa ngục.
Càng gần đến trung tâm xoáy nước, mặt biển càng phẳng lặng, không còn những đợt sóng biển điên cuồng như vừa rồi, chỉ có một áp lực to lớn như muốn nghiền nát thân tàu.
"Nhấc cao đầu tàu". Tiêu Chiến nắm chặt cần điều khiển lạnh lùng ra lệnh. Anh chờ đợi chính là giây phút này, khi mặt biển không còn lực kéo khác mà chỉ có xoáy nước thuần túy, anh mới có thể điều chỉnh độ mạnh yếu và phương hướng. Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người lặng lẽ làm theo lời Tiêu Chiến.
Đầu quân hạm vốn đang chúc xuống trung tâm xoáy nước nhấc cao trong giây lát, cùng với tốc độ được nâng lên khiến cả con tàu bay trên mặt nước.
Càng gần đến nơi, tốc độ xoáy tròn ngày càng mạnh, lực đạo đáng sợ từ khắp các phương hướng tấn công vào con tàu. Thân tàu đã bị biến dạng, gió và nước biển không ngừng tràn vào trong khoang tàu, cửa sổ tàu bị nứt vỡ. Những vật thể không được cố định trong khoang tàu bị một lực hút cực lớn, bay cả về khe hở trên thân tàu và biến mất trong giây lát.
Tuấn Nam được cố định trên ghế trong phòng thuyền trưởng. Lực hút lớn không ngừng lôi kéo thân thể hắn, gương mặt Tuấn Nam cũng bị kéo đến mức biến dạng, cả người như không có trọng lượng. Nhờ có sợi dây an toàn bằng thép khóa ở thắt lưng, hắn mới có thể ngồi yên ở vị trí của mình.
Trong khoang tàu, người của Tiêu Gia vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng. Thỉnh thoảng có đồ vật bay đến đập vào đầu họ, khiến da đầu nứt toát, máu chảy ròng ròng. Nhưng tất cả mọi người đều không thay đổi sắc mặt, không một ai lên tiếng mà chỉ có sự trấn tĩnh đáng nể.
Vương Nhất Bác không có sợi dây cố định thân hình mà chỉ có cánh tay cứng như thép của Tiêu Chiến khóa chặt cậu ở trong lòng anh. Mặc dù lực hút và việc con tàu không ngừng xoay tròn rất đáng sợ nhưng người cậu không hề bị rơi ra.
Vương Nhất Bác nghiến răng cố gắng hết sức ôm chặt anh, cậu tì cằm lên vai anh. Cậu mở to mắt khi nhìn thấy vật thể bay đi bay lại trong căn phòng và bị lực hút ra bên ngoài, đầu óc choáng váng khiến cậu không thể thốt nên lời. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu thấy một vật gì đó bay về phía lưng Tiêu Chiến, vật sắc nhọt ánh lên tia lạnh lẽo.
Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi, hai tay cậu đột ngột di chuyển lên phía trên ôm đầu Tiêu Chiến. Đầu và gáy Tiêu Chiến hoàn toàn được bảo vệ trong đôi cánh tay của cậu. Cậu còn chưa kịp nhắm mắt, vật thể bay với tốc độ nhanh đâm mạnh vào tay cậu.
Là một vật thể bằng kim loại, sau khi cắm vào da cậu, nó dừng lại trong giây lát rồi bị hút về phía một lỗ hổng và biến mất hoàn toàn.
Vương Nhất Bác liền buông tay xuống, cậu không dám che khuất tầm mắt của Tiêu Chiến. Cậu ôm chặt cổ anh, cố gắng mở to mắt quan sát tình hình ở sau lưng anh, nơi anh không nhìn thấy. Lúc này không thể để Tiêu Chiến phân tâm, cũng không thể khiến anh xảy ra chuyện. Mặc dù tay đau buốt nhưng cậu vẫn phải thực hiện trách nhiệm bảo vệ Tiêu Chiến.
Máu đỏ rịn ra từ tay Vương Nhất Bác xuống, trong phút chốc ướt đẫm tay áo cậu, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn. Tấm kim loại đụng vào tay cậu vốn không sắc lắm nhưng do một lực rất mạnh, nó trở thành con dao sắc nhọn cắm sâu vào da thịt cậu.
Tuấn Nam ngồi đối diện với Vương Nhất Bác chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Sắc mặt cậu trắng bệch nhưng cậu vẫn tỏ ra rất ngoan cường. Lúc này, cậu từ từ nhắm mắt, hai tay vẫn ôm cổ Tiêu Chiến như có thể bảo vệ anh bất cứ lúc nào. Bộ dạng vừa mềm yếu vừa kiên cường của cậu khiến trái tim hắn như gõ một phát rất mạnh, cảm giác chua xót từ từ lan tỏa trong lồng ngực hắn.
Tuấn Nam rất muốn nói với Vương Nhất Bác, cậu đừng dùng tay hay thân thể che chắn cho Tiêu Chiến. Nhưng bây giờ có thể sử dụng cái gì, có thể dùng biện pháp nào, hắn không thể đi lại cũng không thể nhúc nhích. Nhìn cảnh máu trên tay Vương Nhất Bác không ngừng nhỏ xuống, hai mắt Tuấn Nam hơi cay cay. Lần đầu tiên trong đời hắn cầu mong không còn vật thể gì bay về phía Tiêu Chiến và gây tổn hại cho anh, bởi vì một khi xảy ra chuyện, người bị thương chính là Vương Nhất Bác.
Trong khi đó Tiêu Chiến dường như không biết đến hành động của Vương Nhất Bác. Thân hình cao lớn cương nghị của anh không hề nhúc nhích ngoài bàn tay nắm cần điều khiển là chuyển động lên xuống.
Áp lực trong khoang tàu ngày càng lớn, quân hạm vẫn phóng như bay trên mặt nước thuận theo dòng nước xoáy tròn. Tốc độ dòng nước chảy vốn rất nhanh, Tiêu Chiến lại tăng tốc đến mức cao nhất, hai sức mạnh gộp lại không còn là khái niệm một cộng một bằng hai.
Thân tàu tiếp tục rạn nứt khiến áp lực bên trong khoang tàu ngày càng tăng. Lồng ngực của mọi người bị rút sạch không khí, vị máu tanh dâng lên đến miệng nhưng bị ép nuốt xuống. Không một ai lên tiếng, không có người nào nhúc nhích.
"Hãy cố chịu đựng". Tiêu Chiến đột ngột mở miệng, giọng nói anh xuyên qua tiếng gió gào thét và tiếng mưa ào ào truyền đến tai tất cả mọi người, khiến thần kinh của họ chấn động.
"Còn ba giây nữa là tiếp cận điểm cao nhất trên mặt biển". Lập Hộ cất giọng bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn.
"Điểm cao nhất sau một ngàn tám trăm độ, còn cách chúng ta ba vòng rưỡi nữa". Một người thuộc hạ ngồi bên cạnh Tiêu Chiến lên tiếng bẩm báo. Giọng nói anh ta không hề tỏ ra hoảng loạn, như sớm biết Tiêu Chiến đang đợi điều gì, đang tìm kiếm điều gì, đang cần thứ gì. Không khí trầm lặng chết chóc trong khoang tàu xuất hiện một chút sinh khí.
"Ở nửa vòng cuối cùng hãy nhấc đầu tàu ở mức cao nhất có thể, đóng tất cả hệ thống phụ trợ, bao gồm cả nơi này. Toàn lực nâng cao tốc độ". Thần sắc Tiêu Chiến không thay đổi, anh đưa mắt ra ngoài mặt biển lúc này đã để lộ một tia sáng.
"Còn một vòng rưỡi nữa".
"Một vòng".
"Nửa vòng, tắt hệ thống, tăng tốc". Chỉ trong giây lát tất cả hệ thống phụ trợ đều bị tắt, phòng thuyền trưởng vừa rồi vẫn còn ánh đèn giờ trở nên tối om, các loại máy móc kiểm trắc cũng ngừng hoạt động.
Vương Nhất Bác mở to mắt trong bóng tối, cậu không hề nghĩ ngợi lập tức giơ tay lên ôm đầu Tiêu Chiến. Bóng tối bao trùm khiến cậu không nhìn thấy rõ nhưng cậu vẫn có thể bảo vệ anh.
"Giữ chặt thân thể, nhanh lên". Cả người Tiêu Chiến căng cứng như dây đàn, giọng nói gần như gầm lên.
Tiêu Chiến vừa dứt lời, gió bão mang áp lực dày đặc dội tới. Sắc trời ở bên ngoài vốn tối đen như mực đột nhiên xuất hiện tia sáng. Tất cả mọi người lúc này mới định thần, chiếc quân hạm thuận theo sức mạnh của xoáy nước lao đến điểm cao nhất trên mặt biển. Thành công hay thất bại là ở vào giây phút này, nếu thành công họ sẽ sống sót, còn hậu quả của việc thất bại là tử vong.
Người của Tiêu Gia và Tuấn Nam lập tức cuộn lại và ôm chặt thân thể. Tuy không ai lên tiếng nhưng tim họ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiêu Chiến một tay ôm chặt Vương Nhất Bác, chỉ hận đến mức không thể hòa tan thân thể cậu vào người anh, một tay anh gạt mạnh cần điều khiển về phía sau.
Cùng lúc này, sức mạnh to lớn của xoáy nước cộng với tốc độ cao nhất của con tàu đưa chiếc quân hạm của Tiêu Chiến xông lên điểm cao nhất trên mặt nước, cũng là điểm cao nhất thoát khỏi lực hút trung tâm. Bất cứ một sự xoay tròn nào cũng có một điểm then chốt để thoát ra ngoài, điều Tiêu Chiến cần tìm chính là điểm này.
Dước tác động của tốc độ và sức mạnh của dòng nước, chiếc quân hạm thoát khỏi lực hút to lớn của xoáy nước trong giây lát. Nó bị sức mạnh kinh hồn của xoáy nước hất lên không trung và phóng như bay về phía trước.
Sức mạnh của thiên nhiên quả thực vô cùng đáng sợ. Mặc dù đây là chuyện Tiêu Chiến đã tính toán từ trước nhưng chiếc quân hạm bị một lực lớn ngoài sức tưởng tượng của mọi người hất đi.
Ở trên không trung, quân hạm không thể giữ được sự thăng bằng. Theo quán tính, nó xoay tròn và lộn ngược. Người ở trong khoang tàu cũng lộn ngược lộn xuôi, họ chỉ thấy trời đất đảo lộn, đầu óc quay cuồng.
Ở trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy cậu sắp chết đến nơi, chưa bao giờ cậu thấy mất trọng lượng như lúc này. Cảm giác kinh hoàng khiến tim cậu như ngừng đập. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hết sức ôm chặt anh, ép sát vào thân hình anh.
"Sợ gì chứ?" Giọng nói lạnh lùng như giáo huấn của Tiêu Chiến đột nhiên vang lên bên tai cậu khiến cậu bất giác cau mày. Trong cơn lộn vòng kịch liệt, đôi cánh tay Tiêu Chiến khóa cậu ở trong lòng anh, bàn tay anh còn vuốt ve lưng cậu mang đến cảm giác ấm áp và dịu dàng. Đúng rồi, là dịu dàng, một sự dịu dàng chưa từng có. Động tác của anh thể hiện sự an ủi và bảo vệ cậu.
"Tôi sợ", Vương Nhất Bác lẩm bẩm, nói không sợ là nói dối, rơi vào tình cảnh này không ai là không sợ, không có người nào dám hùng hồn tuyên bố tình nguyện hy sinh thân mình. Giọng nói cậu tuy nhẹ như hơi thở nhưng Tiêu Chiến vẫn nghe thấy rõ.
Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến níu người cậu xuống và kéo đầu cậu. Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, đôi môi với hơi thở nóng hổi của anh phủ xuống môi cậu. Nụ hôn mang một sức mạnh và sự bá đạo tuyệt đối, đồng thời thể hiện tình ý không thể diễn đạt bằng lời. Đây không hẳn là nụ hôn mà là dã thú cắn mút thì đúng hơn. Thế nhưng hành động không hề có kỹ thuật này khiến nỗi sợ hãi lên đến cực điểm trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên tan biến, cậu ôm chặt Tiêu Chiến và đáp trả. Hai người hôn nhau mãnh liệt triền miên dây dưa, thể hiện hết sự nhiệt tình muốn cùng đối phương đời đời kiếp kiếp gắn bó.
Quân hạm tiếp tục lộn vòng trong không trung với một lực không ai có thể khống chế. Những người trong con tàu chỉ còn biết phó thác mặc trời.
Bùm, thân tàu đột nhiên chấn động như bị đâm một nhát vào đúng tim gan. Chiếc quân hạm rơi xuống mặt nước theo một lực rất mạnh. Vỏ tàu tiếp tục rạn nứt, những người ở trong khoang tàu đầu óc ong ong, không hề có bất cứ một cảm nhận nào.
Tiếng nước ùng ục tràn vào, gió biển thổi vào trong khoang tàu mang theo hơi ẩm ướt và vị tanh tanh của biển cả.
Yên tĩnh, bên trong con tàu là bầu không khí yên tĩnh cực độ. Tất cả mọi người lặng lẽ theo dõi cảnh tượng trước mắt, không một ai lên tiếng, không có người nào tỏ ra hưng phấn hay hoan hô mừng rỡ khi thoát nạn.
Bên ngoài, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến mặt biển lấp la lấp lánh, từng đợt sóng nhỏ vỗ nhẹ vào thân tàu. Cảnh tượng đẹp như trong giấc mộng.
Lập Hộ thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh ta quay đầu định nói câu gì đó thì bắt gặp Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt. Hai người chìm đắm trong nụ hôn, quên cả tình cảnh hiện tại và những người xung quanh. Tư thế của họ như hòa nhập thành một thể. Đến Lập Hộ cũng cảm nhận thấy tình cảm mãnh liệt của hai người, anh ta mỉm cười quay lại ra lệnh: "Khởi động tất cả hệ thống, liên lạc với Hoàng Ưng và tăng tốc tiến về phía trước".
"Vâng ạ". Vẫn là tiếng trả lời lạnh lùng nhưng bộc lộ sự xúc động khi được hồi sinh. Mặc dù được huấn luyện kỹ càng và không dưới một lần vào sinh ra tử nhưng người của Tiêu Gia vẫn không dấu nổi tâm trạng vui mừng.
Tuấn Nam ngồi ở đằng sau mở to mắt nhìn bầu trời xanh mây trắng, hắn hít một hơi sâu. Sau khi trải qua giây phút sinh tử, hắn toàn thân mềm nhũn tựa vào thành ghế. Hóa ra cảm giác còn sống lại tuyệt vời như vậy, chỉ có những người từng đối mặt với cái chết như hắn mới hiểu điều đó.
Dòng nước vẫn chảy về một hướng nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều so với trước. Mặc dù đã thoát khỏi khu vực xoáy nước nhưng con tàu vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng bởi dù sao sức mạnh xoáy nước ở dưới lòng biển là vô cùng lớn. Nếu không cảnh giác, con tàu sẽ không có khả năng đối phó với sinh tử một lần nữa.
Trên ghế thuyền trưởng, Tiêu Chiến từ từ thả lỏng cánh tay đang ôm chặt Vương Nhất Bác. Anh giơ tay vuốt ve bờ môi mềm mại bị cắn mút đến sưng tấy và hơi rỉ máu. Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, Tiêu Chiến nhấc cằm cậu rồi nhẹ nhàng cúi xuống liếm vệt máu trên môi, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh.
Vương Nhất Bác lúc này mới hơi định thần, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Tiêu Chiến, cảm nhận anh đang thè lưỡi liếm đôi môi cậu. Vương Nhất Bác bất giác chủ động tiến sát vào Tiêu Chiến, cậu thích cảm giác này, cậu muốn anh hôn cậu.
Khóe miệng Tiêu Chiến hơi cong lên, đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên một tia vui mừng. Anh lại khóa đôi cánh tay trên eo cậu và một lần nữa phủ xuống đôi môi đẹp đẽ của cậu.
"Thân tàu bị rò rỉ nghiêm trọng...".
"........"
Một loạt báo cáo được phát ra cuối cùng cũng lọt vào tai Vương Nhất Bác, cậu bất giác sững người và mở mắt ngay lập tức. Cậu đưa mắt ra ngoài cửa sổ bắt gặp ánh hoàng hôn trên bầu trời. Đến lúc này Cậu mới nhận ra cậu đã thoát khỏi cái chết. Lại nghe thấy tiếng báo cáo ở bên cạnh, cậu đỏ bừng mặt, cậu đẩy mạnh Tiêu Chiến nhưng do sức yếu nên người anh không hề nhúc nhích. Vương Nhất Bác nóng ruột đến mức muốn cắn người. Cảm nhận được sự kháng cự của cậu, anh mới rời khỏi đôi môi cậu.
Mặt Vương Nhất Bác đỏ đến mức không thể đỏ hơn, cậu vùi đầu vào vai Tiêu Chiến, chỉ hận là không thể chui xuống đất. Tiêu Chiến hơi nhíu mày, anh ngẩng đầu nhìn quay phòng, thấy đám Lập Hộ đang tập trung vào công việc, chỉ là khóe miệng họ hơi nhếch lên thể hiện tâm trạng vui vẻ. Tiêu Chiến lập tức hiểu tại sao cậu lại xấu hổ, anh hừm một tiếng khiến những người trong phòng thu lại nụ cười.
Tiêu Chiến giơ tay kéo Vương Nhất Bác. "Anh làm gì vậy? Tôi..." cậu vẫn còn đỏ mặt. Bị Tiêu Chiến kéo người lên, cậu trừng mắt với hắn.
Tiêu Chiến xoay người Vương Nhất Bác để lưng cậu dựa vào ngực anh. Hai tay nắm tay cậu, đến lúc này anh mới nhìn thấy vết thương trên tay cậu.
Lúc này Vương Nhất Bác mới biết cậu hiểu nhầm, Tiêu Chiến đâu phải loại người chỉ nghĩ đến chuyện đó(chuyện đó là chuyện gì thiên hạ tự hiểu ^^). Cậu bất giác đỏ mặt nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: "Không sao". Vừa nói cậu vừa muốn rút tay về.
"Đừng động đậy". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng. Vương Nhất Bác không dám động đậy để yên hai tay trước mặt anh. Tiêu Chiến xé ống tay áo đã bị rách nát, trên hai cánh tay trắng nõn của cậu có vết thương như bị dao chém, vùng da xung quanh bầm tím. Mặc dù bây giờ không còn chảy máu nhưng trông rất đáng sợ.
"Tôi đã từng nói không để em bị thương nữa". Tiêu Chiến quay sang bắt gặp đôi mắt của cậu, ánh mắt anh lóe một tia tình cảm phức tạp không thể diễn tả bằng lời.
Vương Nhất Bác mỉm cười đáp: "Thế thì lão đại nợ tôi lần này, anh định thưởng gì cho tôi?
"Em đã vi phạm mệnh lệnh của tôi".
Giọng nói lạnh lùng của anh chứa đựng sự tức giận khiến cậu ngắn mặt. Cậu trừng mắt với anh: "Thế thì anh cắt đi là được rồi, nó tự động dịch lên để bị thương. Tôi cũng chẳng cần nữa, cho anh đấy". Vừa nói cậu vừa giơ hai tay lên cao.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác và nhìn vào mắt cậu. Anh trầm mặc một lúc rồi mở miệng: "Không có lần sau, gặp nguy hiểm tôi tự biết lo liệu". Nói xong anh phất tay với Lập Hộ, Lập Hộ vội vàng đưa hộp thuốc tùy thân cho anh. May mà Lập Hộ đi đâu cũng mang theo đầy đủ thuốc thang, nhiệm vụ nguy hiểm như thế này càng không thể thiếu.
Tiêu Chiến xử lý vết thương cho Vương Nhất Bác một cách dịu dàng và thành thục. Ở giây phút đó tuy anh tập trung vào tình huống trước mắt nhưng không có nghĩa anh không cảm thấy nguy hiểm ở phía sau. Anh vốn định ôm cậu né tránh nhưng không ngờ động tác giơ tay bảo vệ đầu anh của cậu còn nhanh hơn.
Lúc đó Tiêu Chiến không biết anh có tâm trạng gì, tuy sắc mặt của anh từ đầu đến cuối không thay đổi, anh cũng không hề hỏi cậu bị thương ra sao, nhưng anh biết một góc nào đó trong trái tim anh đã sụp xuống, một góc trái tim làm bằng sắt thép đã bị tan chảy bởi sự ấm áp của cậu.
Tuấn Nam sau khi định thần không rời mắt khỏi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Không phải hắn muốn chứng kiến cảnh tượng nhức mắt kia mà hắn ngồi ngay sau lưng bọn họ, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy.
Hắn nhìn thấy cảnh hai người ôm hôn nhau. Tuy ở đằng sau nhưng hắn không thể không nhận ra động tác tình cảm đó. Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức khiến người khác không thể làm phiền cũng không thể phá hoại. Lần đầu tiên trong đời Tuấn nam cảm thấy chua chát trong lòng.
Tuấn Nam từ từ đứng dậy, miệng nở nụ cười gượng gạo, hình như hắn đã muộn mất rồi. Mặc dù hắn gặp Vương Nhất Bác trước nhưng bỏ lỡ một lần đồng nghĩa với việc mất đi mãi mãi. Chứng kiến cảnh Tiêu Chiến dịu dàng bôi thuốc cho Vương Nhất Bác, hắn hơi lắc đầu, tình cảm quả thật là thứ khó nói rõ ràng.
Sau khi duỗi chân duỗi tay cho đỡ tê cứng, Tuấn Nam liền ra khỏi phòng thuyền trưởng. Hắn phải đi xem người ở khoang sau thế nào. Nơi đó mấy người bạn của hắn, hắn không thể không quan tâm. Đầu tàu là bộ phận chắc chắn nhất quân hạm cũng bị phá hủy đến mức này, không biết tình hình ở khoang sau ra sao, hắn cảm thấy không yên tâm.
"Lão đại, không thể liên lạc với tàu của Hoàng Ưng". Lập Hộ không ngừng tìm kiếm tín hiệu của Hoàng Ưng nhưng vẫn không dò được.
Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm: "Tiếp tục tìm kiếm".
Lúc đó Tiêu Chiến nói với bọn họ "thuận theo tôi thì sống", không có nghĩa anh yêu cầu bọn họ bám theo anh mà chỉ khiến bọn họ hiểu có những sức mạnh không thể chống cự, nhưng nếu thuận theo nó sẽ có cơ hội thoát thân. Anh tin người đi theo anh nhiều năm như Hồng Ưng và Hoàng Ưng chắc chắn hiểu ý anh. Hơn nữa dựa vào kỹ thuật lái tàu của Hoàng Ưng, kỹ thuật gần như ngang ngửa anh, chuyện vượt qua xoáy nước không phải ngoài tầm tay, vì vậy anh mới quyết định giữ lại hai chiếc quân hạm.
"Vâng ạ". Lập Hộ tiếp tục múa tay trên bàn phím. Do quân hạm bị hủy hoại nghiêm trọng nên tín hiệu không tốt lắm, anh ta phải tốn nhiều công sức.
Vương Nhất Bác thấy vậy liền mở miệng: "Để tôi". Nói xong cậu đưa tay lên bàn phím.
Lập Hộ gật đầu quay sang định nói cho Vương Nhất Bác biết mật mã tín hiệu Bắt gặp bộ dạng vô cùng yếu ớt của cậu, anh ta liền ngăn lại: "Thôi khỏi, để tôi tự làm, cậu nghỉ ngơi đi".
Trong suốt quá trình vượt qua xoáy nước, Vương Nhất Bác bị hành động thân mật của Tiêu Chiến làm cho đầu óc trống rỗng nên cậu không thấy gì. Bây giờ nghe Lập Hộ nói vậy, cậu liền cảm nhận được một cơn đau xé gan xé ruột dội vào người, sắc mặt cậu đột nhiên trở nên trắng bệch không còn một hột máu. Vương Nhất Bác vừa thở hổn hển vừa cười gượng: "Xem ra số tôi là số bị giày vò suốt".
Lúc trời đất đảo điên, nụ hôn của Tiêu Chiến đã chiếm toàn bộ tâm tư của cậu, khiến cậu không hề cảm thấy sự thay đổi của môi trường xung quanh. Bây giờ nguy hiểm qua đi, trời yên biển lặng, cơ thể cậu mới bắt đầu sản sinh tác dụng phụ.
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác để đầu cậu tựa vào lồng ngực anh, anh giơ tay vuốt nhẹ từ ngực xuống bụng cậu để giúp cậu dễ chịu hơn. Tiêu Chiến ra lệnh: "Liên lạc với Bạch Ưng, bảo chú ấy qua đón".
Lập Hộ lập tức vâng dạ. Ở vào tình hình này xem ra sinh vật sản sinh năng lượng gì đó cũng đành dẹp sang một bên. Nếu Lam Bang thừa dịp tấn công, bọn họ chắc sẽ không thể kháng cự. Người của Tiêu Gia có thể phân biệt rõ việc nào quan trọng hơn. Vì vậy không đợi Tiêu Chiến dặn dò, Lập Hộ đã bắt tín hiệu liên lạc với Bạch Ưng.
"Lão đại, tàu của Hoàng Ưng nằm ngoài phạm vi mười hải lý nên không liên lạc được ạ". Sau một hồi bấm bấm, Lập Hộ đột nhiên thốt lên với giọng điệu mừng rỡ. Ngay cả lúc bản thân anh ta thoát chết cũng không thấy anh ta vui đến vậy.
"Lái qua bên đó". Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt hắn lóe một tia tán thưởng, bọn họ quả nhiên không phụ lòng anh.
Tàu của Hoàng Ưng không gặp may như tàu của Tiêu Chiến. Lúc rơi xuống nước, tàu của anh ta không ở trạng thái thăng bằng mà nằm nghiêng về một bên.
Lúc quân hạm của Tiêu Chiến lái đến nơi, tàu của Hoàng Ưng chỉ còn mỗi đáy nổi lên mặt nước, tất cả những bộ phận khác đã chìm xuống dưới nước. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng trèo lên đáy tàu, không ngừng vẫy tay với bọn họ.
"Thảm thương thật đấy". Lập Hộ đích thân đi đón Hồng Ưng và Hoàng Ưng lên tàu. Có thể thoát chết và gặp lại nhau, tâm trạng anh ta không tồi nên vừa nhìn thấy bọn họ là anh ta mở miệng trêu chọc.
Hoàng Ưng toàn thân ướt sũng, quần áo rách nát. Thấy Lập Hộ chế giễu mình, anh ta bất giác lườm Lập Hộ: "Giống nhau cả thôi".
Hồng Ưng vừa lên tàu thấy vậy liền cười nhếch mép: "Chú có vẻ vui nhỉ? Thế thì tốt, tôi bị thương rồi, khi nào về chú hãy giúp tôi giải quyết công chuyện trong phận sự của tôi". Vừa nói anh ta vừa giơ tay, trên tay có vết xước nhỏ đến mức không cần thuốc thang bông băng.
Lập Hộ đi thẳng vào trong khoang tàu mà không thèm quay đầu lại: "Việc của ai người đó làm, đây là quy tắc của lão đại. Nếu không chúng ta đổi vị trí tôi sẽ làm giúp anh".
Hoàng Ưng nghe nói vậy liền cười ha hả, Hồng Ưng lắc đầu. Vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần nên bọn họ có tâm trạng vui vẻ hiếm thấy, những câu nói đùa như vậy cũng rất hiếm gặp ở các nhân vật quyền uy trong Tiêu Gia.
Mấy người đi vào phòng thuyền trưởng. Lúc này Tiêu Chiến vừa liên lạc xong với Bạch Ưng. Hồng Ưng và Hoàng Ưng cung kính gọi một tiếng: "Lão đại".
Tiêu Chiến quay người gật đầu: "Các chú làm rất tốt, bây giờ chúng ta quay lại hướng Tây Bắc". Nơi này có quần đảo Hawaii, người đến đón cũng xuất phát từ nơi đó.
"Vâng". Hoàng Ưng ngồi vào vị trí của Lập Hộ. Về phương diện tàu bè, anh ta là cao thủ không thua kém Tiêu Chiến.
Gió nổi lên. Đầu tàu vẫn chưa quay về phương hướng cần đi, không trung vốn được nhuộm ánh tịch dương đột nhiên nổi cơn gió lớn, mặt biển đang êm ả đột nhiên cuộn sóng. Gió mang mùi vị nằng nặng ẩm ướt và tanh tanh xộc vào mũi những người trên tàu. Sắc trời bắt đầu u ám, mặt biển gầm gào từng đợt sóng lớn, tiếng gió u u bỗng dưng trở nên sắc nhọn trong giây lát.
Hoàng Ưng biến sắc mặt, anh ta mở miệng thông báo: "Có mưa bão"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com