Chương 47
Hawaii, hòn đảo nhỏ xinh đẹp nằm ở Thái Bình Dương nghênh đón nhiều chiếc máy bay quân dụng nhất trong lịch sử dưới ánh nắng chói chang.
"Cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành". Sau khi Bạch Ưng tìm thấy đoàn người, vừa tới Hawaii Vương Nhất Bác lập tức đánh một giấc say sưa. Lúc cậu tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
"Đói bụng quá, lão đại đi đâu rồi?" Mở mắt không thấy bóng dáng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ôm bụng đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp không gian. Không khí mát mẻ, mùi hương hoa thoang thoảng khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu, cậu hít một hơi sâu, đây mới chính là cuộc sống của con người.
"Vương thiếu gia, cậu cần gì xin hãy dặn dò". Một người tóc vàng cung kính đứng chờ ở ngoài cửa. Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, những người hầu của Tiêu Gia gặp đám Hồng Ưng đều gọi bọn họ là đại nhân, tại sao cậu chỉ được xưng hô là thiếu gia? Cậu không thể hiểu nổi nhưng cậu không nghĩ ngợi nhiều, đây là chuyện nhỏ. Cậu mở miệng hỏi: "Lão đại đi đâu rồi?"
"Lão đại và Jiaowen lão đại đang ở hoa viên phía sau".
Jiaowen đến tận nơi này? Xem ra vụ Tiêu Chiến mất tích ở trên biển làm kinh động không ít người. Cậu gật đầu ra hiệu người tóc vàng dẫn cậu đi ra hoa viên phía sau. Ngoài tòa nhà chính, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghe nói Tiêu Chiến ở vườn hoa nên cậu cảm thấy rất hiếu kỳ và mới mẻ.
"Tiêu, anh quả là dũng mãnh, không hổ danh là thần tượng của tôi". Từ xa xa Vương Nhất Bác đã nghe thấy giọng nói mang ba phần châm chọc bảy phần chân thực của Jiaowen.
Đi qua góc hành lang, Vương Nhất Bác hơi sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng ở phía trước. Lúc này ánh nắng chan hòa bao trùm lên mặt đất và vạn vật, Tiêu Chiến, Jiaowen và đám Hồng Ưng đang ngồi trên ghế đá giữa vườn hoa. Xung quanh họ là muôn ngàn đóa hoa đủ loại màu sắc, mùi hương ngào ngạt lan tỏa thẩm thấu vào tâm hồn mỗi con người. Những giọt sương trên cánh hoa được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh như những hạt ngọc. Nét đẹp tinh khiết của cảnh vật khiến người đang ngồi ở kia không còn lạnh lùng tanh máu mà thể hiện vẻ đẹp trầm tĩnh lạ thường.
"Đứng ngây người ở đó làm gì?" Một giọng nói trầm trầm vọng đến làm Vương Nhất Bác định thần trở lại, cậu thấy Tiêu Chiến đang trừng mắt với cậu. Cảm xúc đẹp đẽ vừa rồi lập tức biến mất, Vương Nhất Bác cau mày, có lẽ cậu đã nhìn nhầm, mò kim dưới đáy bể có lẽ còn dễ dàng hơn việc tìm vẻ đẹp tinh khiết và trầm tĩnh trên người anh.
"Em đang nghĩ xem tại sao lão đại lại ở đây?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa đi đến bên Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến sa sầm mặt, đưa mắt nhìn Jiaowen đang cười toét miệng. Jiaowen cất giọng lãnh đạm pha lẫn sự châm chọc: "Buổi sáng sớm tươi đẹp thế này mà ở trong phòng thì phí quá. Cậu nên học cách hưởng thụ cuộc sống đi, con sâu lười biếng".
Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, cậu thản nhiên kéo đĩa đồ ăn sáng trước mặt anh ăn ngon lành. Vừa ăn cậu vừa lườm Jiaowen: "Hình như anh rất vui?".
Jiaowen nghe nói vậy liền cười: "Cậu đừng giở kế ly gián, tất nhiên là tôi vui mừng khi thấy Tiêu trở về bình an". Biết Jiaowen là người giảo hoạt, Cậu không nhiều lời với anh ta, cậu tập trung nhét thức ăn vào miệng.
Jiaowen đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, thấy sắc mặt anh rất bình thản, không hề tỏ thái độ bất cứ thái độ nào khi Vương Nhất Bác giành đồ ăn của anh. Nụ cười trên miệng Jiaowen càng rộng hơn, anh ta nói từ tốn: "Hình như tôi đã bỏ lỡ một cảnh hay".
"Đúng vậy". Lập Hộ vừa đi đến nơi, mỉm cười trả lời.
"Ồ". Jiaowen cất cao giọng, anh ta đặt khuỷu tay xuống bàn đá rồi chống cằm nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt vô cùng gian tà. Mặc dù vậy Vương Nhất Bác vẫn không thay đổi nét mặt. Cậu tiếp tục ăn mà không hề bận tâm đến mấy người xung quanh. Sau khi chén gần hết thức ăn trong đĩa, Vương Nhất Bác mới chợt nhớ ra, cậu ngẩng đầu quay sang nói với Tiêu Chiến: "Lão đại, anh đã ăn sáng chưa?". Thái độ của Vương Nhất Bác hoàn toàn coi Jiaowen như không tồn tại.
"Em thử nói xem?" Thức ăn vừa được đưa đến, anh chưa hề động vào đã bị cậu cướp mất, bây giờ cậu còn dám hỏi câu đó. Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười ngượng ngùng, cậu tự giác chọn đồ ăn cậu vẫn chưa động đến đưa cho anh. Tiêu Chiến tối sầm mặt: "Em ăn hết đi".
Vương Nhất Bác nhún vai, cậu quên mất Tiêu Chiến là lão đại, ai lại đi ăn thừa đồ của cậu. Thế là cậu không một chút do dự tiếp tục đưa thức ăn lên miệng mình.
Thấy bản thân hoàn toàn bị coi thường, Jiaowen khóc dở mếu dở, anh ta quay sang nói với Tiêu Chiến: "Tiêu, anh đừng chiều cậu ấy quá, tôi sợ sau này cậu ấy sẽ vô pháp vô thiên".
Vương Nhất Bác trừng mắt với Jiaowen: "Xin anh, anh có biết chữ "sủng" (chiều) viết thế nào không? Con mắt nào của anh thấy anh ấy chiều tôi?". Cậu cảm thấy nổi da gà khi áp dụng chữ "sủng" lên người Tiêu Chiến, dù đối tượng là cậu, cậu cũng không chịu nổi. Tiêu Chiến biết chiều chuộng người khác ư? Về điểm này cậu không nghi ngờ thì ông trời cũng nghi ngờ.
Tiêu Chiến cau mày nhìn Jiaowen, anh muốn làm gì thì làm, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của anh. Vương Nhất Bác ăn đồ của anh, anh cảm thấy cũng chẳng sao nên mới nhường đồ ăn cho cậu. Hành vi này có gì là lạ? Tuy rằng trước đây đồ ăn của anh không một người nào dám động tới.
Bắt gặp ánh mắt khinh thường của Vương Nhất Bác chiếu về Jiaowen, Hồng Ưng lắc đầu: "Jiaowen lão đại, làm người nên thận trọng". Tuy câu nói của Hồng Ưng không đầu không cuối nhưng Jiaowen lập tức hiểu ý.
Anh ta gật đầu cười tươi: "Tôi đúng là không thể dây vào, tôi phải tránh mới được".
"Chỉ sợ anh tránh không nổi lại cứ thích dây vào". Lập Hộ nhếch mép cười, thể hiện tâm trạng rất tốt.
Jiaowen cười tươi: "Vẫn là các chú hiểu tôi nhất".
Tiêu Chiến đảo mắt qua ba người: "Hôm nay các chú rất vui?"
Hồng Ưng gật đầu: "Vâng ạ, chuyện này đáng để vui mừng".
Jiaowen cười nói: "Có thể gặp lại người 99% không qua khỏi hoạn nạn, tại sao tôi không vui chứ? Các anh trở về nguyên vẹn, lẽ nào không cảm thấy vui sao?"
Vương Nhất Bác đã ăn no nên bỏ đồ ăn trong tay xuống bàn. Cậu quay sang hỏi Jiaowen: "Là Lam Bang đúng không?"
Nhìn gương mặt hốc hác của Jiaowen, cậu có thể đoán ra hai ngày nay anh ta bị bức đến phát điên. Một người mình đồng da sắt như anh ta cũng có lúc lâm vào trạng thái tinh thần mệt mỏi thì thật chẳng giống Jiaowen chút nào. Lúc máy bay hạ cánh, Jiaowen là người xông lên đầu tiên, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng và bồn chồn. Khi nhìn thấy Tiêu Chiến, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm và bộc lộ nỗi vui mừng.
Bây giờ Tiêu Chiến cùng Jiaowen ăn sáng ở một nơi Jiaowen thích là hoa viên. Có thể thấy Tiêu Chiến rất hiểu tâm trạng của Jiaowen nên mới chiều theo ý của anh ta. Điều đó cũng chứng tỏ Tiêu Chiến coi Jiaowen như người bạn của anh. Tuy nhiên Tiêu Chiến hôm nay không thấy nhăn mặt nhíu mày như mọi lần, chứng tỏ có chuyện gì đó khiến anh vui vẻ.
Tâm trạng tốt của đám Hồng Ưng tuyệt đối không phải xuất phát từ việc thoát khỏi nguy khốn. Ở Tiêu Gia từ này được sử dụng nhiều nhất nên không còn mới mẻ. Mặc dù biến cố vừa rồi tương đối nguy hiểm hơn hoàn cảnh trước đây nhưng không đến nỗi khiến họ vui vẻ như vậy. Họ còn có hứng thú trêu chọc cậu chứng tỏ không phải chuyện nhỏ. Đối với đám Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tin chỉ liên quan đến Lam Bang mới có hiệu quả như vậy.
"Thông minh". Jiaowen vỗ tay khen ngợi khi thấy Vương Nhất Bác đoán đúng.
"Lam Bang bị tiêu diệt rồi sao?" Vương Nhất Bác liền ngồi thẳng người, nhìn Jiaowen bằng ánh mắt kinh ngạc.
Jiaowen đen mặt trừng mắt với Vương Nhất Bác, Lập Hộ ngồi bên cạnh cười ha hả: "Cậu nghĩ Lam Bang là con mèo tam thể, nói tiêu diệt là tiêu diệt sao? Cậu đánh giá thấp gia tộc có lịch sử trăm năm như Lam Bang quá đấy".
Vương Nhất Bác lấy lại vẻ mặt bình thản, cậu giơ tay bóp nhẹ mi tâm: "Tôi cũng biết mà, nếu có chuyện dễ dàng tiêu diệt như vậy thì các anh cũng chẳng đến nỗi đấu đi đấu lại bao nhiêu năm. Chỉ là các anh tỏ ra vui mừng quá đáng nên tôi tưởng xuất hiện kỳ tích".
"Kỳ tích? Trên đời này không có kỳ tích". Tiêu Chiến cất giọng nhàn nhạt.
"Trong mấy ngày lão đại đi biển, Jiaowen lão đại đã bắt tay với Phương Gia tiêu diệt gia tộc William thuộc phái Lam Bang". Bạch Ưng vừa vặn đi tới, anh ta mang đồ ăn tới đặt xuống trước mặt Tiêu Chiến và cất giọng bình thản.
Vương Nhất Bác mới gia nhập Tiêu Gia không bao lâu, tuy Tiêu Chiến đã bắt cậu tìm hiểu về cách vận hành và quản lý Tiêu Gia cũng như tìm hiểu về đối thủ của Tiêu Gia nhưng cậu vẫn chưa thể nắm bắt toàn bộ. Nghe Bạch Ưng nói vậy, Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu việc tiêu diệt gia tộc William có tác dụng gì với Tiêu Gia? Bọn họ chỉ là một gia tộc trực thuộc, đâu đến nỗi khiến mấy người vui đến mức này?
Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, Jiaowen lập tức quay sang Tiêu Chiến: "Tiêu, đứa bé này cần phải dạy bảo thêm".
Vương Nhất Bác bĩu môi với Jiaowen. Cậu còn chưa mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến cất lên: "Đúng".
Vương Nhất Bác quay đầu trừng mắt với Tiêu Chiến: "Lão đại"
Tiêu Chiến: "Những điều cần thiết thì phải học hỏi thêm". Ngữ khí của anh tuy bình thản nhưng mang sức mạnh không thể phản bác. Cậu so vai rụt cổ, tay chống cằm quắc mắt nhìn Jiaowen.
Hồng Ưng lắc đầu: "Nếu có người tiêu diệt thực lực của Jiaowen lão đại, cậu thử nói xem sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Gia như thế nào?"
Vừa nghe câu này Vương Nhất Bác liền sáng mắt cười nhếch mép, Jiaowen ở bên cạnh sa sầm mặt: "Tôi không phải trực thuộc Tiêu Gia. Còn nữa, đừng so sánh gia tộc William với tôi, bọn họ không có tư cách đó".
"Tôi chỉ là lấy ví dụ". Hồng Ưng không bận tâm đến sự tức giận của Jiaowen, dù sao Jiaowen cũng chẳng làm gì anh ta.
Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra vấn đề, quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả. Hiếm khi bắt gặp đám Hồng Ưng vui vẻ như vậy, cậu cũng cảm thấy vui lây.
"Bây giờ Lam Bang người ngã ngựa đổ, có gan giao tranh thì phải có bản lĩnh chịu đựng". Jiaowen uống một hớp rượu, an nhàn ngửa cổ đón ánh nắng mặt trời.
Vương Nhất Bác quan sát Jiaowen vừa ăn sáng vừa uống rượu, cậu đột nhiên nhớ ra hình như Tiêu Chiến không bao giờ uống rượu. Kể từ lúc đi theo Tiêu Chiến, cậu chưa thấy anh uống một giọt rượu nào, đúng là người biết giữ mình.
Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, Jiaowen ở phía đối diện không bỏ sót một sắc thái nào. Anh ta nở nụ cười tao nhã: "Uống rượu dễ làm hỏng việc, Tiêu không bao giờ dính vào thứ có thể ảnh hưởng đến phán đoán của anh ấy. Hy vọng cậu sau này cũng đừng giống như rượu, dù rất thu hút nhưng cuối cùng cũng bị bỏ đi".
Vương Nhất Bác nghe vậy bất giác nhăn mặt, ánh mắt Jiaowen lóe lên một tia thâm trầm. Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng cũng thay đổi sắc mặt. Dù bọn họ không nhìn nhưng Vương Nhất Bác biết bọn họ đang chờ câu trả lời của cậu.
Ý tứ của Jiaowen rất rõ ràng, nếu một ngày nào đó cậu ảnh hưởng đến sự phán đoán của Tiêu Chiến thì cũng là lúc cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này. Tiêu Chiến ngồi ở vị trí trên cao, trong tay nắm sự sinh tử của biết bao con người, phán đoán và quyết sách không cho phép xuất hiện sai sót.
Vương Nhất Bác trầm mặc một vài giây, cậu còn chưa lên tiếng, Tiêu Chiến đột nhiên giơ tay giữ chặt đầu cậu và cất giọng lạnh lùng: "Đây là chuyện riêng của tôi, Jiaowen, anh đã vượt quá giới hạn rồi, hôm nay tôi không muốn nổi nóng với anh". Ngữ điệu của anh vẫn bình thường nhưng Jiaowen và đám Hồng Ưng nghe ra nộ khí trong đó.
Jiaowen không mở miệng. Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng chỉ là muốn nhắc nhở Vương Nhất Bác, nếu một ngày nào đó xuất hiện tình thế lưỡng nan, Tiêu Chiến không thể hạ thủ thì cậu hãy tự mình ra tay. Tuy khả năng xảy ra chuyện này vô cùng nhỏ nhưng nhỏ không có nghĩa là không tồn tại.
Vương Nhất Bác thong thả cầm ly rượu từ tay Jiaowen. Cậu nhìn chăm chú ly rượu vang đỏ rực sóng sánh, khóe miệng cong lên thành nụ cười: "Không".
Vương Nhất Bác hiểu ý của Jiaowen. Ở trong phim ảnh, người của các ông trùm khi rơi vào tay kẻ thù thì chỉ có hai kết quả, một là đầu hàng, hai là chết một cách oanh liệt để bảo vệ sự tự tôn. Nhưng cho đến giờ phút này, bao nhiêu nguy hiểm đều do Tiêu Chiến mang đến cho cậu chứ không phải cậu tạo ra nguy hiểm cho Tiêu Chiến. Phải quan tâm đến thể thống thể diện, phải chu toàn đại cuộc ư? Không, cậu là người ích kỷ, từ trước đến nay cậu không biết thế nào là "đại cuộc làm trọng". Cậu là kẻ tiểu nhân chỉ biết đến bản thân.
Câu trả lời dứt khoát của Vương Nhất Bác khiến Jiaowen hơi sững sờ. Từ trước đến nay anh ta chưa gặp người nào trả lời trực tiếp, thẳng thắn và kiên định như vậy.
"Nếu tôi xảy ra vấn đề, Tiêu Chiến sẽ phải xuống mồ cùng tôi". Vương Nhất Bác nói chậm rãi từng từ một, cậu quay sang nhìn anh và nở nụ cười với anh. Nói xong cậu ngẩng cổ uống một hơi cạn ly rượu.
Đám Jiaowen nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ cậu lại thốt ra lời thẳng thắn và bá đạo như vậy. Vương Nhất Bác là người từ trước đến nay không bận tâm đến bất cứ thứ gì, ngoài sinh mạng của cậu ra bọn họ không thấy cậu thật sự để ý đến điều gì. Vì vậy khi nói ra câu này, cậu thể hiện sự cứng cỏi từ trong cốt tủy khiến bọn họ nhất thời choáng váng.
Vương Nhất Bác có biểu hiện bề ngoài thờ ơ lãnh đạm nhưng cốt cách của cậu rất cứng cỏi và mạnh mẽ, mang một chút khí chất dã thú như Tiêu Chiến. Từ trước đến nay cậu luôn che dấu điều đó, hoặc nói một cách khác đến bản thân cậu cũng không phát hiện ra, chỉ khi nào nghe phải những lời vừa rồi, cậu mới thật sự bộc lộ nội tâm. Tiêu Chiến là người thu hút cậu, khiến cậu nảy sinh ra ý nghĩ đồng sinh cộng tử với anh, cả đời này mãi mãi trói chặt vào anh. Vậy thì nếu xảy ra biến cố, cậu và anh sẽ cùng sống hoặc cùng chết, chứ đừng bao ngờ mơ tưởng bắt cậu hy sinh một mình.
Ý nghĩ ngông cuồng đột ngột xuất hiện trong đầu khiến Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, có điều cậu cho rằng cậu nghĩ vậy chẳng có gì không đúng. Đảo mắt qua đám Jiaowen vẫn chưa hết bàng hoàng, cậu nở nụ cười tươi: "Làm gì mà nghiêm túc thế, các anh không cảm thấy lời nhắc nhở của các anh là hơi sớm sao, tôi vẫn chưa...".
"Nhổ ra". Tiêu Chiến cất giọng nói lạnh lùng bên tai Vương Nhất Bác, một tay bóp cằm cậu xoay về phía anh, một tay anh giật ly rượu của Vương Nhất Bác.
"Em uống hết rồi". Rượu uống vào bụng rồi làm sao nhổ ra được. Đối diện với đôi mắt đầy nộ khí của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nói nhỏ. Người này sao vô duyên vô cớ nổi nóng?
"Tôi không cho phép em uống đồ của người khác". Tiêu Chiến ném mạnh ly rượu xuống đất, anh nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt đầy tức giận. Ai bảo cậu dám uống ly rượu của Jiaowen.
Sau khi hiểu ra tại sao Tiêu Chiến nổi nóng, gương mặt Vương Nhất Bác lộ vẻ hối hận. Tiêu Chiến thấy vậy chỉ hừm một tiếng rồi ôm chặt cậu: "Không có lần sau".
Vương Nhất Bác gật đầu lia lịa.
Lúc này Tiêu Chiến mới hết tức giận, anh nâng cằm Vương Nhất Bác và nhìn thẳng vào mắt cậu. Tiêu Chiến nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo, anh nói chậm rãi từng từ một: "Tôi rất vui".
Một câu nói ngắn gọn nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý. Đám Jiaowen và Hồng Ưng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ không che dấu vẻ kinh ngạc. Vương Nhất Bác gật đầu: "Thế thì tốt".
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Jiaowen nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bằng ánh mắt bất lực. Đúng là hai kẻ điên, họ là hai quái thai hay quái vật, anh ta không thể định vị nổi. Phản ứng của Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác đều vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.
"Khụ...khụ...Đúng rồi, Phương Tuấn Nam vừa tìm lão đại. Xem ra cậu ta muốn chào tạm biệt lão đại". Bạch Ưng ho khan hai tiếng, vội chuyển sang đề tài khác. Đề tài vừa rồi đúng như Vương Nhất Bác nói, bọn họ bàn đến hơi sớm. Dù sao bây giờ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn chưa có gì.
Mục đích chuyến đi lần này của Tuấn Nam là tìm sinh vật có thể tinh luyện thành dầu mỏ. Bây giờ hắn đã tìm thấy nên coi như nhiệm vụ của hắn hoàn thành tốt đẹp. Tuấn Nam đã biết rõ tâm ý của Vương Nhất Bác, dù hắn ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa. Hắn không phải là người cố đấm ăn xôi một cách mù quáng nên ra đi cũng là hợp tình hợp lý.
Tiêu Chiến nói lạnh lùng: "Chú đi tiễn". anh không có hứng thú gặp Tuấn Nam, anh ghét tên công tử đó.
"Để tôi đi". Vương Nhất Bác liền đứng dậy nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Dù thế nào cậu và Tuấn Nam cũng là chỗ quen biết, hơn nữa còn có cả Tuyên Lộ, cậu không đi tiễn thì không hay lắm. Tiêu Chiến nhíu mày nhưng anh không ngăn cản cậu.
" Vương Nhất Bác, em tỉnh rồi à?". Tuyên Lộ đứng ở cổng ngôi biệt thự nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười.
Vương Nhất Bác mỉm cười đáp lại: "Chị hiểu em thật đấy". Nói xong cậu quay sang Hoàng Ưng: "Để tôi tiễn bọn họ, anh về nghỉ đi". Hoàng Ưng gật đầu với Tuấn Nam rồi quay người đi vào trong.
Tuyên Lộ kéo tay Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Sau này em hãy tự chăm sóc bản thân, đừng suốt ngày để bị thương. Tiêu lão đại người dũng mãnh như vậy, gặp nguy hiểm hãy để anh ta lo liệu, em đừng có xông lên phía trước, em nghe rõ chưa?"
Vương Nhất Bác bật cười: "Em biết, từ trước đến nay em chưa bao giờ làm chuyện dại dột là xông lên cả. Ai chết thì cứ chết, chẳng liên quan gì đến em".
"Cậu biết thì tốt rồi". Tuấn Nam nói chen ngang. Hắn nhìn cậu: "Tại sao cậu không chịu theo tôi? Nếu cậu đi theo tôi, tôi sẽ không nỡ để cậu bị thương, hay là cậu suy nghĩ lại đi. Tuy tôi không mạnh bằng Tiêu lão đại nhưng ít nhất tôi biết xót xa người của tôi".
Vương Nhất Bác mỉm cười nói với hắn: "Được thôi, nếu anh có thể khiến thời gian quay ngược, tôi sẽ suy nghĩ lại".
Tuấn Nam cười gượng, hắn cũng chỉ là nói đùa mà thôi, hắn biết không còn cách nào xen vào giữa hai người bọn họ. Hơn nữa thái độ của Tiêu Chiến với hắn là rất lạnh nhạt và không khách sáo, Tuấn Nam hiểu rõ, một khi hắn giở trò với cậu thì ngày đó cũng là ngày tàn đời của hắn, về điểm này hắn không cần nghi ngờ.
"Được rồi, tôi không nói đùa nữa, tôi đợi cậu ra đây chỉ là muốn nói với cậu một câu, thân phận hiện tại của cậu ở Tiêu Gia vẫn chưa chắc chắn lắm. Nếu cậu đã thích Tiêu lão đại thì đừng để mình chịu thiệt, hoặc là làm Tiêu phu nhân danh chính ngôn thuận, hoặc là làm tốt bổn phận của một thuộc hạ, chứ vị trí không cao không thấp như bây giờ chẳng phải điều tốt lành". Tuấn Nam nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc.
Vương Nhất Bác cau mày không lên tiếng, hắn nói tiếp: "Tôi biết có lẽ cậu chưa nghĩ đến chuyện này, cũng không có ai đề cập với cậu. Hiện thực rất phũ phàng, tuy Tiêu lão đại có ý với cậu nhưng giữa phu nhân và tình nhân tồn tại sự khác biệt về bản chất, cậu phải biết nắm bắt chừng mực mới được".
Tuấn Nam vừa dứt lời, Tuyên Lộ thì thầm vào tai cậu: "Chị cũng muốn nói với em những điều này, bây giờ em chỉ có một thân một mình ở Tiêu Gia, bên cạnh em không có ai giúp đỡ mà chỉ có thể dựa vào sự ưu ái của Tiêu lão đại. Nhưng em nên biết sống ở gia tộc hào môn, chỉ có tình cảm là không đủ, có bản lĩnh cũng không đủ, hào môn có phương thức sinh tồn của hào môn. Dù Tiêu lão đại có yêu chiều em đến mấy, em cũng không thể thiếu thân phận và địa vị. Chị biết người của Tiêu Gia chắc chắn sẽ không nói với em những chuyện này, vì dù sao họ cũng trung thành với Tiêu lão đại chứ không phải em.
Với thân phận của em bây giờ, dù em và Tiêu lão đại có tình cảm đến mức nào đi chăng nữa, người có địa vị cao hơn em trước sau gì cũng chèn ép em, giáo huấn em. Nhưng nếu em trở thành chủ nhân còn lại của Tiêu Gia, sẽ không ai dám làm trái ý em, không ai dám động đến em.
Vương Nhất Bác, câu nói này có vẻ đi ngược lại tính chất thần thánh của tình yêu, nhưng thực tế là thực tế, đặc biệt ở một gia tộc có lịch sử trăm năm như Tiêu Gia. Bọn họ càng coi trọng quy tắc và truyền thống hơn, vì vậy em đừng tin có tình yêu là có tất cả, nếu cần tranh đoạt thì em nhất định phải giành bằng được. Em đừng coi nhẹ những hư danh đó, có nó em mới có thể trấn áp tất cả mọi người".
Nói thật là Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, trong con mắt cậu gia tộc trăm năm cũng chẳng khác gì người bình thường, chỉ là họ nhiều tiền và quyền lực hơn mà thôi. Nghe Tuấn Nam và Tuyên Lộ nói vậy, cậu trầm mặc không lên tiếng.
Tuấn Nam biết Vương Nhất Bác là người thông minh, cậu có thể hiểu ý của bọn họ mà không cần giải thích rõ ràng. Hắn gật đầu: "Cậu hãy cẩn thận, đừng để đám Hồng Ưng và Jiaowen đè đầu cưỡi cổ. Tuy tôi tin bọn họ chỉ cần trung thành với Tiêu Chiến thì sẽ không gây khó dễ cho cậu, nhưng cậu vẫn cứ nên cẩn thận".
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tôi biết, mọi người không cần lo lắng. Tôi không phải là thần thánh cũng không phải phần tử thanh cao chú trọng hư danh. Tôi chỉ là người phàm tục, tật xấu của người phàm tục tôi đều có cả".
Tuấn Nam và Tuyên Lộ nghe nói vậy đều bật cười. Từ trước đến nay không ai nói với cậu nên cậu không hiểu, một khi đả thông tư tưởng cho cậu, phản ứng của cậu nhanh hơn bất cứ người nào khác.
Vương Nhất Bác nắm tay hai người nói nhỏ: "Sau này chị đừng qua lại với Tiêu Gia. Chị hãy bảo trọng, em không tiễn". Nói xong cậu cười tươi vẫy tay chào rồi quay người đi vào trong.
"Em vui lắm sao?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác khi thấy cậu quay về với gương mặt mang sức sống của ngọn gió xuân.
Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến gật đầu: "Vâng...Đây là gì vậy? Giấy mời?" Vừa nói cậu vừa cúi xuống nhìn tấm thiệp đỏ viền vàng trên bàn đá.
"Thiệp mời của gia tộc William? Jiaowen, chẳng phải anh đã tiêu diệt gia tộc William rồi sao, chuyện này là thế nào?". Vương Nhất Bác không khỏi kinh ngạc khi thấy trên tấm thiệp đề gia tộc William.
Jiaowen cười híp mắt: "William là một gia tộc lớn có rất nhiều nhánh con, tôi làm sao có thể tiêu diệt hết. Tôi chỉ xóa sổ nhánh chính, cũng là nhánh đứng đầu hợp tác với Lam Bang. Có điều nhánh nào nắm quyền lực thì nhánh đó là nhánh chính, đây là chân lý vĩnh hằng".
"Họ có ý gì vậy? Đi xem động vật? Họ mời lão đại đi xem động vật, có nhầm lẫn gì không đấy?" Vương Nhất Bác cau mày khi đọc nội dung ở bên trong.
Lập Hộ liền cười ha hả: "Động vật mà không phải động vật, cậu đúng là thiếu hiểu biết quá đi".
Hồng Ưng mỉm cười: "Một nhánh con của gia tộc William muốn thông qua chúng ta để lên nắm quyền lãnh đạo gia tộc. Nếu chúng ta có thể khống chế gia tộc William, có nghĩa là chúng ta đã chặt đứt một cánh tay của Lam Bang".
Vương Nhất Bác bất giác đen mặt, cậu nhìn tờ thiếp mời bằng ánh mắt hiếu kỳ. Tiêu Chiến nở nụ cười hiếm thấy, anh giơ tay xoa đầu cậu: "Em có muốn đi xem động vật không?"
Vương Nhất Bác liền gật đầu. Địa điểm ghi trên thiếp mời là Hawaii, là địa bàn của Tiêu Chiến nên không sợ xảy ra bất trắc.
"Thông báo với bọn họ là tôi nhận lời". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng.
Buổi đêm đảo Hawaii rực rỡ ánh đèn, cho thấy một vẻ đẹp phong tình khác hẳn ban ngày.
Lúc này là lúc khu trung tâm vui chơi giải trí cao cấp của Hawaii náo nhiệt nhất. Những người đến đây đều thuộc giới thượng lưu và có thân phận lấp lánh ánh vàng. Các loại xe hơi sang trọng ra vào tấp nập như mở triển lãm, khiến khu vui chơi càng lộng lẫy và nhiều màu sắc hơn.
Phía trước khu vui chơi có một chiếc xe Cadillac màu đen và ba chiếc xe hơi sang trọng khác đang từ từ đỗ lại. Một đám người mặc âu phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc và lễ độ đứng cung kính ở một bên chờ người trên chiếc xe đầu tiên đi xuống. Mặc dù động thái của họ không quá rầm rộ nhưng thể hiện rõ vẻ tôn quý và bá đạo, khác hoàn toàn những kẻ có tiền và thế lực đầy rẫy ở đây.
"Tiêu lão đại, tôi là Phong Hành William. Tiêu lão đại nể mặt đến đây là vinh dự của chúng tôi, mời Tiêu lão đại vào trong". Người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa tươi cười và hơi cúi xuống hành lễ Tiêu Chiến. Đoàn người ở phía sau ông ta cũng cung kính cúi chào khách quý.
Tiêu Chiến gật đầu, Jiaowen từ phía sau Tiêu Chiến tiến lên mỉm cười: "Ông chỉ nhìn thấy Tiêu lão đại thôi sao?"
Phong Hành William thấy Jiaowen vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Hóa ra Jiaowen lão đại cũng đến đây. Chúng tôi biết rất khó mời được lão đại, sự xuất hiện của hai vị lão đại quả là vinh hạnh lớn của chúng tôi".
Jiaowen ngẩng đầu cao ngạo cùng Tiêu Chiến đi vào bên trong. Vương Nhất Bác liếc Jiaowen bằng ánh mắt khinh thường, cậu cũng nhanh chóng đi theo bọn họ.
Tại một căn phòng lộng lẫy như phòng giành cho tổng thống, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn lên màn hình lớn trên tường, toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài đều xuất hiện trên màn hình. Xung quanh căn phòng đều là tường kính, để người ở trong có thể nhìn ra bên ngoài còn người ở ngoài không nhìn thấy bên trong.
"Hai vị lão đại, mời". Phong Hành cung kính mời Tiêu Chiến và Jiaowen vào chỗ ngồi. Nhưng người đi đằng sau ông ta xem ra là toàn bộ lực lượng một nhánh con của gia tộc William. Trong đám người già có trẻ có, thậm chí còn có cả một người phụ nữ. Vương Nhất Bác bất giác dừng ánh mắt nơi người phụ nữ. Cô ta chắc cũng phải có bản lĩnh nên mới có thể xuất hiện trước Tiêu Chiến.
"Đây là một nhánh con có thế lực lớn nhất của gia tộc William, ngoài nhánh chính thống đã bị Jiaowen tiêu diệt. Bọn họ tập trung tất cả ở đây là để biểu đạt thành ý với chúng ta". Vương Nhất Bác đứng trước tường kính, Hoàng Ưng bước đến bên cạnh vừa quan sát vừa giải thích cho cậu rõ.
Vương Nhất Bác gật đầu, cậu biết Hoàng Ưng đang chỉ bảo cho cậu. Bây giờ cậu đã có nhận thức, cậu không thể bàng quan như trước, điều cần hiểu nhất định phải hiểu, cần học hỏi thì học hỏi, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác. Một khi cậu đã quyết định dấn thân vào thì phải cố gắng hết sức.
"Sắp bắt đầu rồi". Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, Lập Hộ liền mở miệng, anh ta không rời mắt khỏi sân khấu rộng lớn trống không ở vị trí trung tâm bên dưới.
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn đám Tiêu Chiến, Jiaowen và Phong Hành. Bọn hò trò chuyện trong bầu không khí ấm áp, không có vẻ nghiêm túc của một cuộc đám phán, cũng không căng thẳng và thận trọng như hồi ở Đông Nam Á. Tiêu Chiến giống như đến đây xem động vật thật sự. Ngay cả đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng bình thường luôn đứng bất động sau lưng Tiêu Chiến bây giờ cũng tự do đi lại trong phòng.
Vương Nhất Bác hơi ngây người khi chứng kiến cảnh này, nhưng đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Lập Hộ, cậu lập tức hiểu ra vấn đề. Lần này với lần trước không giống nhau, lần trước là lời mời của thế lực đối địch, còn lần này là lời mời của một gia tộc quy thuận. Gia tộc William trước đó đã tỏ rõ ý định của họ, Tiêu Chiến nhận lời đến đây có nghĩa anh đồng ý, hành động nói lên tất cả, bất cứ lời lẽ nào cũng trở thành thừa thãi. Thảo nào đám Hoàng Ưng và Lập Hộ mới thoải mái như vậy.
Cảm nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến chiếu vào người mình, cậu liền quay đầu, Tiêu Chiến ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa đang nhìn cậu chăm chú. Ánh mắt anh mang nhiều sắc thái yêu thương, chiều chuộng, tán thưởng, khoan dung hòa trộn vào nhau. Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười với anh.
"Các vị khách quý, tối nay...". Vương Nhất Bác còn chưa quay lại, sân khấu ở bên dưới truyền đến giọng nói của người chủ trì. Người ngồi dưới sân khấu tuy không nhiều nhưng chắc chắn là những kẻ có địa vị. Bọn họ đều mang mặt nạ nên không thấy rõ diện mạo. Lúc này sân khấu đã bị tắt bớt đèn. Ánh sáng mờ mờ mang lại cảm giác hưng phấn và đè nén. Cậu nhìn chăm chú xuống bên dưới, không biết là loài động vật gì biểu diễn?
"Tối nay, thứ chúng tôi chuẩn bị toàn bộ là cực phẩm. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ". Người trên sân khấu giới thiệu một câu đơn giản rồi đi xuống dưới.
Cực phẩm? Động vật cũng phân loại cực phẩm? Có vẻ thú vị đây, Vương Nhất Bác khoanh hai tay trước ngực theo dõi nhất cử nhất động trên sân khấu.
Đèn trên sân khấu tắt tối om rồi đột nhiên sáng lóa. Ở vị trí cao nhất của sân khấu không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông. Toàn thân anh ta được quấn một tấm voan màu đen, nổi bật rõ đường nét trên cơ thể. Làn da trắng dưới lớp vải đen tạo ra một sự mê hoặc thị giác.
Hai tay bị trói vào thành ghế cao phía sau, hai chân cũng bị cố định vào chân ghế. Gương mặt anh ta quay về đúng phòng VIP của Tiêu Chiến. Hắn là con lai, pha trộn dòng máu phương đông và huyết thống châu Âu. Dưới ánh đèn sáng trưng, anh ta lộ vẻ đẹp yêu mị mê người mặc dù ánh mắt anh ta không che dấu nỗi kinh hoàng.
Soạt, một cây roi da quất lên người anh ta, khiến tấm vải voan mỏng màu đen bay lên. Trên bộ ngực trắng muốt xuất hiện vết máu đỏ hồng. Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy rõ qua bức tường kính, còn nhìn qua màn hình có lẽ không phát hiện ra.
Vết roi đánh không chảy máu nhưng màu đỏ nổi bật trên lớp da trắng mang lại cảm giác khiêu gợi không thể diễn tả bằng lời. Không hiểu anh ta bị cho uống thuốc hay đó là giọng trời sinh mà tiếng kêu rên yếu ớt của anh ta khiến những người ở bên dưới càng trở nên kích động hơn.
Soạt, soạt, cây roi da tiếp tục quất mạnh xuống thân thể hắn. Tiếng vun vút đanh sắc trong không khí và tiếng la hét hưng phấn từ bên dưới khiến Vương Nhất Bác cau mày quay đầu đi chỗ khác.
"Cậu không thể chấp nhận nổi sao?" Lập Hộ đứng bên cạnh cất giọng nói chỉ đủ anh ta và Vương Nhất Bác nghe thấy.
Vương Nhất Bác không lên tiếng, Lập Hộ không rời mắt khỏi màn biểu diễn ở bên dưới, anh ta nói lãnh đạm: "Người trên sân khấu thuộc dòng dõi chính thống của gia tộc William, hắn tên là Phong Lâm William. Thắng làm vua thua làm giặc ấy mà, chỉ đáng tiếc đôi bàn tay đó, nghe nói tài nghệ bắn súng của hắn không thua kém Hoàng Ưng".
Vương Nhất Bác nghe nói vậy lại quay đầu tiếp tục theo dõi màn biểu diễn. Cậu không phải không thể chấp nhận nổi mà chỉ là không muốn nhìn mà thôi. Cậu biết thế giới này rất đen tối, có những chuyện cậu chưa từng gặp bao giờ nhưng không có nghĩa nó không tồn tại. Sự việc đang diễn ra ở dưới kia chắc là buôn bán nô lệ. Người xuất hiện ở trên sân khấu sẽ được những kẻ vừa ý họ bỏ tiền mua về. Còn số phận của họ sau này ra sao, có lẽ chỉ ông trời mới biết.
Vương Nhất Bác không ngốc nghếch, cũng không nảy sinh lòng thương hại với họ. Hiện thực là hiện thực, vĩnh viễn tàn khốc hơn sự tưởng tượng của con người. Vừa chứng kiến màn biểu diễn là cậu đã biết ngay xem động vật có nghĩa như thế nào. Chỉ có điều cậu không ngờ người ở trên sân khấu lại thuộc dòng dõi chính thống của gia tộc William. Thực tế đúng là "thắng làm vua thua làm giặc" như Lập Hộ nói.
"Tàn nhẫn thật đấy". Vương Nhất Bác thầm nghĩ trong lòng. Thất bại là thất bại, có cần phải dẫm đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy không?
Hơn nữa vừa rồi Lập Hộ nói Phong Lâm William là một tay súng cừ khôi. Khả năng của Hoàng Ưng thì cậu biết rõ, có thể so sánh với Hoàng Ưng chứng tỏ tay Phong Lâm này cũng không phải tầm thường. Vậy mà bây giờ anh ta như một con chim kinh sợ, không có một chút khí thế mà chỉ giống một nô lệ có thể bị bất cứ người nào xâu xé. Không cần tưởng tượng cũng biết anh ta đã trải qua chuyện gì.
Lập Hộ hơi mỉm cuời cất giọng nói thoảng qua: "Không, cậu không cảm thấy hắn đang hưởng thụ hay sao?"
Vương Nhất Bác cau mày quay đầu nhìn lên màn hình lớn. Vẻ mặt của hắn lộ rõ vẻ đau đớn, nhìn không ra hắn thích thú ở điểm nào. Cậu bất giác quay sang Lập Hộ, Lập Hộ nở nụ cười lạnh lẽo: "Đây là trò hắn thích, không biết bao nhiêu người chết ở dưới tay hắn bằng cách này, cũng phải cho hắn nếm thử mới được. Tôi cảm thấy gia tộc William tổ chức trò này rất hợp ý tôi".
Nghe Lập Hộ nói vậy, ánh mắt Vương Nhất Bác lóe lên một tia lạnh lùng. Thương hại ư, cậu chẳng có tâm tư đi thương hại loại người này. Cậu vốn chỉ cảm thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và phong độ của Tiêu Gia. Nhưng nếu trò này là tác phẩm của nhánh con gia tộc William thì cậu càng không bận tâm.
"Tên này bảo dưỡng không tồi, chắc sẽ có nhiều người thích". Hoàng Ưng đứng bên cạnh cười lạnh lùng. Ngữ khí của anh ta thản nhiên như nói hôm nay thời tiết rất đẹp.
"Một trăm ngàn đô la Mỹ".
"Một trăm ba mươi ngàn đô la".
Lúc này, trên người Phong Lâm William gần như không còn một mảnh vải che thân. Người đánh anh ta ra tay rất chuẩn, chỗ không nên lộ không bị lộ ra ngoài. Chỉ có bộ ngực trần, cánh tay và trên đùi anh ta lằn vết roi đỏ máu. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, không khí xung quanh anh ta yêu mị đến cực điểm.
"Hai trăm ngàn đô la".
Một giọng nói chắc nịch vang lên, không khí trầm xuống trong giây lát. Vương Nhất Bác thấy một người mặt núng nính mỡ bước lên sân khấu, ông ta sờ mó thân thể Phong Lâm William rồi nửa ôm nửa kéo anh ta xuống sân khấu. Ánh mắt Phong Lâm lúc này nhuốm một màu nhục nhã chết chóc.
"Đúng là chẳng ra sao cả". Vương Nhất Bác lắc đầu.
Ý tứ trong lời nói của cậu rất rõ ràng. Nếu hôm nay Tiêu Chiến đứng ở vị trí của Phong Hành Willilam, anh tuyệt đối không làm như ông ta. Phẩm hạnh và tư tưởng của một người quyết định quyết sách của người đó.
Nếu đổi lại là Tiêu Chiến, chắc chắn anh giết sạch sẽ chứ không phải dùng mọi thủ đoạn hành hạ như thế này. Kẻ nào cản đường Tiêu Chiến sẽ loại bỏ không nương tay. Thủ đoạn như của Phong Hành không phải là phong cách của anh. Hơn nữa Tiêu Chiến cũng sẽ không tốn hơi động não làm những chuyện phức tạp như vậy. Bá chủ hành sự luôn tàn nhẫn và tuyệt tình nhưng rất nhanh gọn dứt khoát.
Tuy nhiên, nhánh con của gia tộc Willilam làm vậy cũng có tác dụng ra oai giúp Tiêu Gia, kẻ nào dám chống đối Tiêu Gia sẽ có kết quả như những kẻ ở trên sân khấu. Do đó Tiêu Gia mới không có bất cứ người nào lên tiếng phản đối.
"Nếu bọn họ ra sao, chúng ta đã không đứng ở đây". Hoàng Ưng nở nụ cười miệt thị, xem ra anh ta không coi gia tộc Willilam ra gì. Có điều anh ta cũng biết ý cất giọng chỉ ba người nghe thấy.
Ba người còn đang mải nói chuyện, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một cái lồng rất lớn, bên trong lồng có một con hổ. Ngoài ra, ở bên cạnh có một người đàn ông nhỏ bé đang thét lên khi bị đẩy vào cái lồng chứa con hổ.
Con hổ bị cắt hết móng sắc và bị nhổ hết răng nhọn. Nhưng thân hình to lớn và khí thế của nó khiến hắn sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét, gào thét và túm chặt lấy lồng sắt như muốn chui ra ngoài. Con hổ xông tới, hai chân trước vồ lấy hắn khiến hắn ngã rúi sang một bên.
"Người của gia tộc Willilam?" Vương Nhất Bác cau mày hỏi.
Lập Hộ mỉm cười đáp: "Chỉ là cá lọt khỏi lưới mà thôi. Nhưng Phong Hành đúng là có bản lĩnh, lọt khỏi lưới rồi vẫn có thể tìm thấy". Nghe câu này Vương Nhất Bác đoán ra đây là nhân vật không đáng kể trong hệ chính thống của gia tộc Willilam. Nhưng cùng là người một nhà mà họ tuyệt tình đến mức này, xem ra tình thân không tồn tại trong thế giới đen tối.
Vương Nhất Bác nhăn mặt: "Có gì đáng xem, đúng là vô vị".
Hoàng Ưng bật cười: "Chẳng phải là cậu muốn đi xem nên lão đại mới nhận lời. Nhờ phúc của cậu chúng tôi mới được thưởng thức màn hấp dẫn thế này". Lời nói của Hoàng Ưng lộ rõ sự châm chọc mặc dù ánh mắt của anh ta không có vẻ gì là hưng phấn.
Vương Nhất Bác nhất thời á khẩu, cậu làm sao biết được xem động vật lại là trò biểu diễn này. Nếu sớm biết trước, cậu đã chẳng thèm đến đây. Tuy biết thế giới chẳng có gì tốt đẹp nhưng cậu thật sự cảm thấy không thích mấy màn này.
Hắc đạo có quy tắc của hắc đạo, có cách xử lý và hành sự của bọn họ. Tiêu Chiến không lên tiếng, cậu càng không tiện mở miệng. Vương Nhất Bác biết một khi đã lao vào con đường hắc đạo đều không thể nhắc đến hai từ "nhân tính", cần phải tàn ác và nhẫn tâm mới có thể leo lên vị trí cao nhất. Chỉ có điều cậu không thích là không thích.
"Nếu đã nhờ phúc của tôi, có cần tôi mua giúp các anh không?". Vương Nhất Bác trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên quay sang hỏi Hoàng Ưng và Lập Hộ.
Lập Hộ lắc đầu: "Không liên quan gì đến tôi, đừng lôi tôi vào cuộc".
Hoàng Ưng ngược lại cười cười: "Nếu có đàn bà thì ok". Anh ta nhất quyết không cho Vương Nhất Bác cơ hội trêu chọc anh ta.
Vương Nhất Bác nghe nói vậy liền đưa mắt xuống bên dưới. Trên sân khấu đã xuất hiện thêm nhiều người khác, nhưng toàn đàn ông chứ không thấy bóng dáng một người phụ nữ nào.
"Hôm nay chắc không có đàn bà đâu". Lập Hộ nửa cười nửa không nói nhỏ.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Lập Hộ, cậu nhíu mày suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Tiêu Chiến không thích phụ nữ là chuyện giới hắc đạo đã biết từ lâu, ai dám đem đàn bà đến trước mặt anh? Hơn nữa gia tộc William đang muốn lấy lòng Tiêu Chiến nên càng không có chuyện đó. Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Nhất Bác quay sang trừng mắt với Hoàng Ưng, xem ra anh ta đã sớm đoán biết không có đàn bà bị đem bán đấu giá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com