Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Vương Nhất Bác không ngờ Phong Vân lại nói như vậy, cậu ngây người trong giây lát rồi gật đầu: "Nhưng em vẫn còn là đứa trẻ".

Ánh mắt Phong Vân lóe lên tia sắc lạnh: "Anh coi thường tôi?"

Nhìn bộ mặt đẹp đẽ như thiên thần nhưng đôi mắt tối tăm như địa ngục của bé, Vương Nhất Bác lắc đầu bất lực. Cậu giơ tay vuốt tóc Phong Vân: "Tôi vẫn muốn nhắc lại câu đó, tôi đã đưa em về đây thì sẽ không bỏ mặc em. Nếu em muốn bảo toàn mạng sống thì phải từ bỏ những thứ từ trong cốt cách của em. Em cũng biết là tôi không phải dọa em".

Phong Vân không né tránh động tác dịu dàng của Vương Nhất Bác, bé nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng. Bé làm sao có thể không biết, đây là Tiêu Gia, tất cả mọi người đang chờ bé mắc sai lầm để giải quyết bé. Người của kẻ thù tuyệt đối không thể cắm rễ sinh trưởng ở nơi này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản thân bé hiểu rõ hơn ai hết. Có lẽ chỉ người trước mặt là người duy nhất đối xử tốt với bé.

Thấy Phong Vân không lên tiếng, Vương Nhất Bác vỗ đầu bé nói ngắn gọn: "Xem xét nặng nhẹ". Nói xong cậu đứng dậy đi ra ngoài.

Phong Vân nằm trên giường nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác, bé hơi cau mày, xem xét nặng nhẹ là một lời nhắc nhở sắc bén thể hiện tâm tư rất thông minh.

Mấy ngày sau đó Tiêu Gia không có bất cứ động tĩnh gì, Jiaowen đã quay về Italy giải quyết công việc của anh ta, còn đám Tiêu Chiến và Hồng Ưng vẫn như bình thường, không có động thái nào đặc biệt. Vương Nhất Bác do không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của mấy người nên hàng ngày cậu chịu khó đến phòng điều khiển, tìm kiếm và nghiên cứu mọi tài liệu. Cậu biết cậu phải học hỏi từ đầu, một tòa lớn cũng bắt đầu từ nền móng. Tiêu Chiến cũng không bắt ép cậu, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Cầm tập tài liệu dày cộp trong tay, Vương Nhất Bác cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cậu bóp nhẹ mi tâm. Cậu thật sự khó có thể tiêu hóa nổi tập tài liệu về lịch sử giới hắc đạo này.

Người luôn dính với cậu như hình bóng chính là Phong Vân. Nhìn quanh không thấy một ai, bé thu lại vẻ yếu ớt đáng yêu và lườm cậu: "Đi theo anh là sai lầm của tôi".

Vương Nhất Bác đang cắm cúi xuống đống tài liệu liền hừ một tiếng: "Em đừng có...". Lời nói của Vương Nhất Bác dừng ở đây, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Vân đang ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Em có thể nói chuyện?"

Phong Vân lật tập tài liệu trong tay và cất giọng lạnh lùng: "Tôi nói với anh là tôi bị câm bao giờ chưa?"

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Thằng nhóc này dấu kỹ quá". Đến tư liệu điều tra của Hồng Ưng cũng chỉ ra bé này bị câm, thế mà bây giờ có thể nói chuyện. Điều đó chứng tỏ bé rất lợi hại mới có thể lọt qua mạng lưới tin tức của Tiêu Gia.

Phong Vân hừ một tiếng, tỏ thái độ coi thường câu nói của cậu. Vương Nhất Bác cũng chẳng để ý, cậu tiếp tục cúi xuống xem tư liệu: "Sao tự nhiên em cho tôi biết?"

Thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác không hề tỏ ra kinh ngạc ngược lại vô cùng bình thản, như cậu dễ dàng chấp nhận việc bé có thể nói chuyện, Phong Vân trừng mắt với cậu: "Đồng loại phải thương lấy nhau, nếu anh bị tèo vì quá vô dụng thì cũng sẽ liên lụy đến tôi".

Quan sát Vương Nhất Bác vài ngày, cậu luôn coi bé như đứa trẻ. Nếu đổi lại là người khác, bé sẽ không thể không đề phòng. Điều này chỉ có thể kết luận Vương Nhất Bác thuần khiết, thuần khiết đến mức bé muốn đánh người.

Vương Nhất Bác rõ ràng là một con mèo lười biếng, đúng là chỉ có Tiêu Chiến mới nghĩ ra chuyện cải tạo cậu thành chim ưng. Nếu không phải sinh mạng của bé nằm trong tay cậu, bé chắc chắn chẳng thèm để ý đến cậu. Cậu làm bé tức chết đi được.

Không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ càng bực mình, nếu gặp người khác bé có thể dễ dàng ứng phó. Về phần Vương Nhất Bác, nói cậu không thông minh thì không đúng lắm, nói cậu nghĩ không ra cũng không đúng, nói cậu ngốc nghếch thì cậu thông minh, nói cậu thông minh thì cũng chẳng thấy thông minh ở điểm nào. Cậu khiến bé không thể chịu đựng nổi. Dõi theo tấm lưng Vương Nhất Bác quay về, Phong Vân liền cầm quyển sách ném về phía cậu.

Nghe tiếng gió xẹt qua, cậu liền né người tránh sự tấn công của Phong Vân, cậu gắt lên: "Ngứa da lắm phải không?"

Phong Vân nghiến răng trừng mắt với Vương Nhất Bác: "Anh xem những thứ vớ vẩn đó có tác dụng gì? Rốt cuộc anh muốn làm chủ nhân của Tiêu Gia hay muốn làm thuộc hạ của Tiêu lão đại? Đầu óc anh để đi đâu? Anh đúng là đồ óc heo, Tiêu lão đại sao lại thích người như anh?"

Vương Nhất Bác sa sầm mặt, cậu đứng dậy đi tới ấn đầu Phong Vân. Bé hét lên: "Sao tôi có thể xui xẻo như vậy, tưởng rằng có cơ hội thoát thân, nào ngờ gặp phải người lắm chuyện như anh. Bây giờ anh còn hung dữ với tôi, tôi đánh chết anh". Nói xong bé vung tay đá chân vào người Vương Nhất Bác.

Phong Vân không có công phu, Vương Nhất Bác lại luyện được thân thủ né tránh nên chẳng mấy chốc cậu đã đè Phong Vân xuống ghế sofa. Cậu giơ tay phát vào mông bé mấy cái: "Tôi lắm chuyện phải không? Nếu tôi không mua em, liệu em có thể sống đến ngày hôm nay? Em đúng là đồ không biết phân biệt phải trái".

Phong Vân bị đánh như đứa trẻ, bé tức đến mức đỏ bừng mặt. Bé túm chặt cánh tay Vương Nhất Bác, móng tay bé chuẩn bị bấm vào da cậu nhưng không hiểu tại sao bé dừng lại và cuối cùng buông tay. Phong Vân hét lên với cậu: "Nói vớ vẩn, tôi đã để bọn họ bắt tôi, tự nhiên sẽ có cách thoát thân, anh nghĩ tôi là đồ vô dụng sao?". Phong Vân vừa mắng vừa trừng mắt với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi sững sờ, cậu nhìn Phong Vân chăm chú: "Là em cố ý?"

Phong Vân vẫn chưa hết tức giận: "Nếu tôi không cố ý, kẻ ngốc như Phong Hành có thể bắt nổi tôi sao, ông ta còn chưa có bản lĩnh đó".

Vương Nhất Bác liền buông người Phong Vân và ngồi xuống ghế sofa. Phong Vân ngồi dậy chỉnh lại quần áo, động tác rất tự tin và cao quý, không có vẻ gì là một người bị hại, Vương Nhất Bác bất giác cau mày: "Người em sợ là Tiêu Gia?". Phong Vân nói rất đúng, cậu không hề ngốc nghếch, chỉ là không nhắc đến thì cậu không nghĩ tới, một khi nhắc đến cậu có phản ứng nhanh hơn bất cứ người nào.

Phong Vân cất giọng lạnh lùng: "Ai mà không biết Tiêu Gia từ trước đến nay luôn đuổi cùng giết tận. Nếu tôi không lộ diện trước mặt người của Tiêu Gia, liệu tôi có thể thoát khỏi sự truy sát của Tiêu Gia? Dù tôi có bản lĩnh đến mấy, một mình tôi cũng chẳng làm gì được".

Bé nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phẫn nộ: "Kết quả tôi tự nhiên bị túm về Tiêu Gia, anh thử nói xem tôi có đen đủi không?".

Đối diện với gương mặt tức giận của Phong Vân, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, cậu ngoài người véo mũi Phong Vân miệng cười hi hi: "Bây giờ thì tốt rồi".

Phong Vân đánh mạnh vào bàn tay bóp mũi bé, bé trừng mắt với cậu và nghiến răng kèn kẹt: "Từ nay trở đi anh hãy lưu ý cho tôi. Tôi có ngày hôm nay là do anh, sau này anh đừng có kéo tôi xuống nước đấy".

Vương Nhất Bác cười ha ha. Lúc này cậu mới phát hiện bé có mặt nào đó giống một đứa trẻ. Cậu mở miệng trêu: "Em nói nhiều như vậy, không sợ tôi cho mọi người biết bộ mặt thật của em?"

Phong Vân nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường: "Muốn chết thì anh cứ nói đi, tôi chẳng bận tâm. Tôi ở dưới kia đợi anh, xem anh có thể chịu đựng được bao lâu".

Vương Nhất Bác cau mày: "Em coi thường tôi?"

Phong Vân nói lạnh lùng: "Coi thường? anh chẳng có gì đáng coi trọng cả".

Vương Nhất Bác bất giác nghiến răng, Phong Vân dứ dứ nắm đấm về phía cậu: "Tôi thật sự chẳng muốn bị trói buộc với anh một chút nào".

Ở nơi này chỉ một mình Vương Nhất Bác có thể bảo vệ sự an toàn của bé. Ở một nơi toàn loài lang sói, chỉ một người duy nhất không hiểu quy tắc của hắc đạo nhưng lại được lão đại hắc đạo yêu thương là Vương Nhất Bác có thể bảo vệ bé. Nhưng Vương Nhất Bác càng yếu thế, bé sẽ càng gặp nguy hiểm. Nếu không muốn đối mặt với nguy hiểm, muốn leo lên đầu người khác và không cần nhìn sắc mặt của người khác, bé chỉ còn một cách là đưa Vương Nhất Bác lên cao. Ô dù càng lớn mạnh, bé sẽ càng an toàn. Phong Vân vốn sắp đặt đâu vào đấy, bảo đảm không sơ suất gì, nhưng cuối cùng kết quả lại thành ra như thế này. Mẹ kiếp, đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đây là lần đầu tiên Phong Vân chửi bậy dù chỉ ở trong lòng.

"Đống giấy lộn đó không có tác dụng gì đâu. Nếu anh muốn làm chủ nhân của Tiêu Gia chứ không phải thuộc hạ của Tiêu lão đại, anh đừng mất thời gian xem mấy thứ đó". Phong Vân ổn định lại tâm trạng, đã đến nước này rồi thì chỉ có thể đi tiếp. Phong Vân ném tập tài liệu sang một bên, khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác.

Bắt gặp vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Phong Vân, Vương Nhất Bác nhíu mày: "Em nói đi". Tiếp thu ý kiến là một trong những ưu điểm của cậu.

Phong Vân bày ra vẻ mặt "trẻ con cần được dạy dỗ tử tế", bé gật đầu: "Một chủ nhân của gia tộc hắc đạo là phải có tầm nhìn rộng, đứng trên đầu mọi người, giúp đỡ lão đại, bao quát toàn cục diện, anh không cần phải đích thân tham gia sát phạt, anh cũng không cần so đo với đám Hồng Ưng xem ai trung thành và có công lao lớn hơn. Anh phải học cách dùng người chứ không phải người khác điều khiển anh".

Phong Vân ngừng một vài giây rồi nói tiếp: "Anh tìm hiểu những thứ này không có một chút tác dụng gì hết. Anh cần phải tỏ rõ vị trí của anh, anh sẽ là phu nhân của Tiêu lão đại, giới hắc đạo dù là hữu danh hay vô danh đều muốn lấy lòng anh, anh không dựa vào bọn họ mà bọn họ phải dựa anh. Vì vậy chẳng cần thiết xem những thứ này, thế giới thay đổi mỗi ngày, anh có thể nhìn ra tương lai?"Từ miệng một đứa trẻ có gương mặt thiên thần nói ra những lời như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Phong Vân càng nói càng đen mặt, nếu không phải thấy cậu đi sai hướng, bé thật sự không muốn để lộ cho cậu biết bé có thể nói chuyện.

Vương Nhất Bác hơi sững người. Trước đây chưa từng có ai nói với cậu điều này, tổ chức ăn trộm không nói làm gì, còn ở Tiêu Gia, Tiêu Chiến là người ít mở miệng, đám Hồng Ưng và Jiaowen tuy ủng hộ cậu nhưng chắc chắn không cho cậu biết những lý luận như trên.

Nghe Phong Vân nói vậy, Vương Nhất Bác biết cậu đã sai lầm hoàn toàn về phương hướng. Cậu tưởng một khi bồi dưỡng năng lực có thể phân cao thấp với đám Hồng Ưng, mọi người thuần phục cậu. Cậu không hề hay biết làm người của Tiêu Chiến không có nghĩa là lật đổ Hồng Ưng và tự mình ngồi lên chiếc ghế đầu tiên, cậu tranh với Hồng Ưng là hoàn toàn vô tác dụng.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát rồi nhìn Phong Vân: "Tôi không thể động đến". Dù Tiêu Chiến yêu thương cậu đến mấy cậu cũng không thể động đến đám Hồng Ưng.

Phong Vân cười nhạt: "Sao tôi có thể đi theo người như anh. Về năng lực, những kẻ khác không biết giỏi hơn anh gấp bao nhiêu lần. Về lòng trung thành, anh tuyệt đối không trung thành với Tiêu lão đại bằng bọn họ. Về đầu óc, anh toàn thông minh không đúng chỗ. Về thân thủ, anh đúng là chả ra sao cả. Tôi thật sự không hiểu Tiêu lão đại thích anh ở điểm nào?"

Bị Phong Vân nói một tràng giang đại hải nhưng Vương Nhất Bác không thể phản bác vì hình như câu nào cũng đúng.

Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, bé tỏ ra tức giận: "Anh tính bỏ cuộc?"

Vương Nhất Bác lườm Phong Vân: "Con mắt nào của em thấy tôi bỏ cuộc?" Cậu chỉ là không thể phản bác những lời nhận xét chính xác mà thôi, ai dám bảo cậu bỏ cuộc chứ.

Bắt gặp vẻ kiên quyết trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, Phong Vân biết vừa rồi bé nhìn nhầm, bé nói lạnh lùng: "Anh không thể động đến cũng phải động. Có Tiêu lão đại chống lưng, anh sợ gì chứ? Được rồi, bây giờ không nói đến vấn đề đó nữa. Theo tình hình trước mắt dù anh có muốn động đến bọn họ cũng chẳng động nổi, tôi sẽ cho anh biết việc quan trọng nhất bây giờ. Những chuyện khác anh có thể không nắm được nhưng cục diện hiện tại anh không thể không biết, phải vậy không?"

"Lam Bang". Vương Nhất Bác nói ngay, việc quan trọng nhất bây giờ chỉ có Lam Bang.

Phong Vân hừ một tiếng: "Anh nghe cho rõ nhé, tôi chỉ nói một lần, anh muốn hỏi gì thì hỏi". Vừa nói bé vừa đưa tài liệu liên quan đến Lam Bang cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng dứt khoát, cậu không hề cảm thấy mình là người hai mươi tuổi đang thỉnh giáo một cậu bé mười hai tuổi. Cậu mở miệng hỏi thẳng: "Anh muốn biết tại sao cho đến bây giờ hai bên vẫn giữ thái độ im lặng? Tiêu Gia và Lam Bang đã trở mặt, tại sao không có động tĩnh nào khác ngoài việc tiêu diệt gia tộc William?"

Khóe miệng Phong Vân  giật giật, bé trừng mắt với Vương Nhất Bác. Cậu đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng, dù bé nói cậu vô dụng cũng được, về điểm này cậu nghĩ mãi không thông.

"Tại sao không có động tĩnh ư? Anh có biết Tiêu Gia và Lam Bang chiếm bao nhiêu lực lượng trong giới hắc đạo không? Cả hai đều là gia tộc có bề dày lịch sử cả trăm năm, cả hai đều xuất thân là nhà sản xuất vũ khí, lũng đoạn giới hắc đạo trong một thời gian dài. Bao nhiêu năm qua, cả hai gia tộc phát triển đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Bất cứ một động thái nào cũng sẽ liên quan đến vô số con người, thậm chí chính phủ nhiều nước. Nếu không có sự chuẩn bị chu toàn nhất, ai dám động thủ chứ?" Phong Vân cất giọng bình thản.

Phong Vân nhắc đến Vương Nhất Bác mới chợt nhớ ra, thảo nào gần đây thị trường cổ phiếu không ngừng biến động, chỉ số kinh tế cũng lên xuống thất thường. Cậu có ghi chép lại khi nghe Hoàng Ưng báo cáo như vậy, nhưng cậu không hiểu điều này có liên quan gì đến Tiêu Gia và Lam Bang, cả hai nhà có chơi cổ phiếu đâu? Bây giờ thì cậu hiểu rồi.

Phong Vân nói tiếp: "Không nhắc đến chuyện khác, chỉ nói riêng về vụ Jiaowen lão đại hủy diệt gia tộc William chúng tôi, khiến cục diện hiện tại hết sức hỗn loạn không dễ giải quyết. Gia tộc William là cánh tay phải của Lam Bang, dưới nó còn có đống gia tộc dây mơ rễ má, các nhánh phụ và gia tộc trực thuộc nhiều vô kể.

Có thể thấy những gia tộc hắc đạo như Tiêu Gia, Lam Bang và William đã phát triển đến đỉnh điểm, có vô số nhánh con. Một khi điểm cao nhất bị chặt đứt, có thể hình dung ra bên dưới hỗn loạn đến mức nào.

Chỉ một gia tộc William đã hỗn loạn đến mức này, nếu một trong hai gia tộc Tiêu Gia hoặc Lam Bang sụp đổ, chỉ e là thế giới đại loạn. Không có chúa tể rừng xanh chấn áp, động vật trong rừng sẽ trở nên điên cuồng. Đây chính là nguyên nhân tại sao Tiêu lão đại và Lam lão đại dù giương cung nhưng vẫn không chịu bắn ra".

Phong Vân nói một hơi đến đây, Vương Nhất Bác bất giác tựa người vào thành ghế sofa, vẻ mặt cậu đầy nghi hoặc: "Nói như em, cả hai gia tộc không thể bị lật đổ, thế thì tại sao...".

Vương Nhất Bác chưa nói hết câu, Phong Vân lập tức hiểu ý cậu nên cắt ngang lời: "Một núi không thể có hai con hổ. Ai mà không muốn xưng vương, không ra tay cũng được, chuẩn bị đầy đủ rồi một miếng nuốt trôi. Nếu không chỉ e là hai bên đấu nhau khiến cả hai đều bị tổn thương, vậy thì thế giới này sẽ tiến hành chia bài lại".

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, cậu gõ đầu ngón tay lên ghế sofa. Phong Vân gật đầu: "Đây chính là cục diện của hắc đạo. Anh hãy nhớ kỹ anh đứng ở đỉnh cao nhất có nghĩa anh không cần xông lên giết địch mà cần bày mưu tính kế".

Vương Nhất Bác nhìn Phong Vân một lúc rồi mỉm cười: "Phải biết dùng người".

Phong Vân nhếch mép nở nụ cười tươi, bé gật đầu: "Đúng, anh không cần chuyện gì cũng nhúng tay vào, anh chỉ...anh làm gì vậy?". Phong Vân đột nhiên sa sầm mặt trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Một đứa trẻ mới tý tuổi bày ra bộ mặt thâm trầm trông rất chi là khôi hài.

Vương Nhất Bác giơ tay đè Phong Vân xuống, cậu cười ha ha: "Có quân sư không dùng thì thật lãng phí".

"Anh buông tôi ra". Phong Vân tức giận hét lên.

Phong Vân còn tưởng Vương Nhất Bác tiếp tục bắt nạt bé nhưng không ngờ cậu lập tức ngồi thẳng dậy dựa vào thành ghế sofa. Ánh mắt cậu nhìn bé như bắt gặp con mồi, Phong Vân cau mày nói: "Nếu tôi tự nguyện, anh có dám dùng tôi không?"

Bé là người của gia tộc William, nếu Vương Nhất Bác dám dùng bé làm trợ thủ của cậu, vậy thì bé chỉ có thể kết luận Vương Nhất Bác hoặc là ngu xuẩn đến đỉnh điểm, hoặc là ngông cuồng đến đỉnh điểm. Nếu là Tiêu Chiến, bé tin chắc là người ở vế sau. Còn đổi lại là Vương Nhất Bác, bé quyết định tin cậu thuộc hạng người ở vế trước.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Phong Vân mỉm cười: "Nếu em không muốn giúp tôi thì việc gì phải nói với tôi nhiều như vậy?"

Thần sắc của Phong Vân vẫn không hề biến đổi, nụ cười trên môi Vương Nhất Bác càng rộng hơn: "Người thông minh tự nhiên muốn thứ tốt nhất cho bản thân. Sau này xem dựa vào em đấy". Nói xong cậu đứng dậy đi ra ngoài. Phong Vân nhìn theo bóng lưng cậu, bé cảm thấy hơi thú vị.

"Đúng rồi anh bạn nhỏ, tôi không thích bộ dạng già dặn của em, nghiêm túc quá, tôi vẫn thích thiên thần kia hơn". Vương Nhất Bác để lại một câu rồi khuất dạng hoàn toàn.

Phong Vân đen mặt, bé nghiến răng dõi theo bóng Vương Nhất Bác. Sau đó bé chỉnh đốn lại quần áo, từ từ nở nụ cười đáng yêu rồi đi theo Vương Nhất Bác.

-------------------

Đến tối, khi Tiêu Chiến về phòng ngủ, Vương Nhất Bác đã nằm trên giường ngủ say sưa từ lâu, hoàn toàn không giống bộ dạng tích cực của mấy ngày trước. Anh cau mày ngồi xuống giường và vỗ nhẹ lên tấm chăn.

Vương Nhất Bác đã thành thói quen, cảm giác có người ở bên cạnh, cậu liền cuộn chăn nhường chỗ nằm cho Tiêu Chiến rồi giơ tay ôm anh. Cử chỉ này đã được huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, dù cậu đang ở trong giấc mộng đẹp.

Tiêu Chiến liền thò tay kéo Vương Nhất Bác ra khỏi chăn và cất giọng trầm trầm: "Em đã làm xong mọi việc rồi à?"

Cảm giác thấy hơi lạnh thổi bên tai, một giọng nói lạnh lẽo mang hàn ý đi thẳng vào tiềm thức, Vương Nhất Bác bất giác rụt cổ. Bây giờ là mùa hè đâu có lạnh như vậy, cậu cũng không mở điều hòa xuống dưới không độ, tại sao lại có gió lạnh Siberia thổi tới, Vương Nhất Bác theo phản xạ lùi về phía sau.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn không tỉnh lại, Tiêu Chiến liền kéo đầu cậu lại gần. Anh giơ tay chặn mũi cậu và cúi xuống phủ miệng lên đôi môi của cậu.

"Lão đại, anh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác bừng tỉnh vì ngạt thở. Cậu đẩy mạnh Tiêu Chiến rồi hít lấy hít để. Cậu đã bị anh làm như vậy vài lần, không biết Tiêu Chiến nghĩ gì, anh nói không để cậu bị thương nên bây giờ không đánh cậu nữa. Nhưng Tiêu Chiến đổi phương pháp gọi cậu thức giấc, Vương Nhất Bác ngược lại cảm thấy thích cách anh phát vào mông cậu như trước kia hơn nụ hôn ngạt thở này.

"Em đã làm xong việc chưa?" Thấy Vương Nhất Bác tỉnh hẳn, Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, Anh giữ gáy cậu để cậu đối diện với cậu.

Vương Nhất Bác vội gật đầu: "Xong rồi".

Tiêu Chiến nhíu mày, nộ khí từ người tỏa ra trong giây lát. Vương Nhất Bác vội ôm chặt Tiêu Chiến, ngả đầu lên vai anh: "Đừng giận mà, em biết em đang làm gì, em không phải làm qua loa lấy lệ đâu, chỉ là em đã tìm được một trợ thủ giỏi".

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến cúi xuống chăm chú nhìn vào mắt cậu mà không lên tiếng. Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến đang đợi cậu mở miệng.

Vương Nhất Bác liền nở nụ cười ngọt ngào, cậu ngồi trong lòng Tiêu Chiến: "Em biết là anh cố ý để một người hữu dụng ở bên cạnh em. Lão đại, cám ơn anh". Vừa nói cậu vừa hôn nhẹ lên cằm anh.

Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm: "Phong Vân đúng là một thằng nhóc không tồi, nó có thể che dấu bao nhiêu năm, chứng tỏ nó cũng hữu dụng".

Tiêu Chiến là ai chứ? Anh chỉ cần liếc qua là có thể nhìn rõ sự thật giả của một con người. Từ lúc ở phòng VIP, anh đã biết Phong Vân không yếu ớt như vẻ bề ngoài. Dù bé có che dấu giỏi đến mức nào nhưng cũng vẫn chỉ là một cậu bé mười hai tuổi nên không thể lừa nổi anh. Có điều đám Hồng Ưng và Bạch Ưng không nhìn ra bộ mặt thật của thằng bé chứng tỏ nó khá lợi hại.

Vương Nhất Bác biết rõ Tiêu Chiến nhìn người rất chuẩn. Người như Tiêu Chiến không có lý nào không nhìn ra bộ mặt thật của Phong Vân. Anh gây áp lực vô hình cho bé, Phong Vân cũng cảm nhận được điều đó nên mới chủ động mở miệng. Ngoài việc Tiêu Chiến giao Phong Vân cho Vương Nhất Bác để cậu dùng, cậu nghĩ không ra anh có ý đồ gì khác.

Người của Tiêu Gia coi Tiêu Chiến là ông trời, là thần thánh từ lâu, không một ai dám giúp đỡ Vương Nhất Bác. Nhưng Phong Vân thì khác, anh tạo áp lực cho bé, muốn bảo toàn mạng sống thì phải tranh thủ, chỉ có Vương Nhất Bác tốt bé mới được sống yên ổn. Tiêu Chiến ngoài thân thủ, bản lĩnh điều khiển người khác cũng xuất sắc hơn người, nếu không đám Hồng Ưng đã chẳng trung thành với anh như vậy.

Vương Nhất Bác mỉm cười tựa người vào ngực Tiêu Chiến: "Lão đại, sao anh nhìn ra thằng bé đó có bản lĩnh?" Cậu biết Tiêu Chiến nhận ra nhưng không biết nguyên nhân tại sao.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác cất giọng bình thản: "Móng tay nó có chứa độc tố số mười ba, đầu ngón trỏ có vết chai. Nó rất thông minh, sống trong giới hắc đạo, thuần khiết là một trò khôi hài, yếu đuối như vậy mà nhiều năm cũng không bị xử lý, tôi có lý do tin chắc tin tức ở bên ngoài đều sai cả".

Vương Nhất Bác nghe vậy hơi nhíu mày, cậu không hề phát hiện thấy trên người bé có độc tố, độc tố số mười ba không màu không mùi vị, vậy mà Tiêu Chiến cũng nhìn ra. Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán thay Phong Vân, chắc bé cũng không ngờ Tiêu Chiến xuất hiện ở nơi đó. Nếu Phong Vân biết Tiêu Chiến có mặt tại buổi bán đấu giá, chắc bé cũng không bày ra bộ dạng như vậy.

"Hãy dùng cho tốt. Nó có năng lực giúp đỡ em". Tiêu Chiến đưa tay vuốt tóc Vương Nhất Bác, cậu nhìn Tiêu Chiến chăm chú.

Tiêu Chiến ôm chặt thắt lưng Vương Nhất Bác và nói chậm rãi: "Chỉ có người trong hắc đạo mới hiểu quy tắc và trình tự thao tác của hắc đạo, gia tộc William cũng không nhỏ, nó lại có thể lừa cả đám Hồng Ưng nên chắc có bản lĩnh giúp em. Có điều, dùng tốt sẽ thắng, dùng không tốt sẽ thua, tôi không muốn một ngày nào đó sẽ phải giết nó".

Vương Nhất Bác gật đầu: "Em sẽ thận trọng, anh không cần lo lắng".

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không muốn giết Phong Vân, cũng không muốn bé ảnh hưởng đến cậu, cậu liền ôm chặt Tiêu Chiến. Người này không biết ăn nói, chỉ biết thể hiện bằng hành động, nhưng tất cả đều là nghĩ cho cậu. Chỉ riêng điều đó cũng xứng đáng để cậu hết mình vì anh.

Cảm nhận được vòng tay của cậu, Tiêu Chiến nở nụ cười nhàn nhạt, anh cất giọng trầm trầm: "Đừng làm tôi thất vọng".

Vương Nhất Bác gật đầu, kéo Tiêu Chiến nằm xuống giường. Dưới ánh trăng sáng, hai thân hình cuộn chặt vào nhau khiến không khí lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.

Từng ngày từng ngày trôi qua, động thái của hai gia tộc mỗi lúc một lớn, giao tranh ngày càng rõ ràng, sự ảnh hưởng ngày một rộng. Cục diện đối đầu khiến thế giới không ngừng biến động, hỗn loạn bắt đầu hình thành.

Thị trường cổ phiếu biến động với tốc độ chóng mặt, buổi sáng còn tăng lên mấy trăm điểm, đến chiều đã rớt xuống đáy vực.

Chốc chốc lại có nơi này bị nổ tung, nơi kia bị đốt cháy. Do tin tức bị phong tỏa nên người bình thường không biết, chỉ có giới hắc đạo là hiểu rõ, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.

Do hai nhà đều có rất nhiều gia tộc trực thuộc, mối quan hệ dây mơ rễ má phức tạp vô cùng nên khi chính thức đối địch, các mối quan hệ ở bên dưới càng trở nên hỗn loạn. Cả giới hắc đạo điên cuồng, hai vị lão đại đứng đầu đối địch, người ở bên dưới sợ không theo kịp nhịp bước nên vội ra tay trước. Vì vậy Tiêu Gia và Lam Bang vẫn chưa chính thức dùng thủ đoạn với nhau, các thế lực ở bên dưới đã loạn như không thể loạn hơn. Hôm nay tôi diệt anh, ngày mai anh hủy tôi, ai là kẻ địch, ai là đồng minh đều không thể phân biệt rõ.

Hai nhà sản xuất vũ khí tranh đấu làm cả thế giới xáo trộn, mặc dù người dân bình thường không hề hay biết.

"Hôm qua Tiêu Gia đã xóa bỏ một đường dây ma túy của Lam Bang, đại khái cắt đứt bảy phần trăm nguồn thu nhập của Lam Bang". Tại đại bản doanh Tiêu Gia, Phong Vân ngồi trên ghế sofa khoanh hai tay trước ngực. Bé có gương mặt trong sáng đáng yêu nhưng từ miệng thốt ra tin tức nóng hổi nhất.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Nhưng Tiêu Gia cũng bị thiệt hại một nhà máy vũ khí. Hai nhà coi như huề nhau".

Phong Vân lắc đầu: "Không thể tính như anh. Một nhà máy vũ khí tuy lớn, nhưng chỉ cần sản xuất lại là được. Còn việc kinh doanh ma túy của Lam Bang, tổn thất không chỉ là đồng tiền mà phạm vi liên quan rất rộng, bên Đông Nam Á bây giờ loạn hết cả lên rồi".

Vương Nhất Bác tiếp lời: "Lam Bang làm ăn tạp nham quá, vì vậy thiệt hại cũng lớn như phạm vi hoạt động".

Phong Vân ừm một tiếng rồi nói tiếp: "Anh có thể nhìn ra điểm này, không tồi. Tuy hai gia tộc đều là nhà sản xuất vũ khí, nhưng Lam Bang còn kiêm thêm nhiều nghề khác, nhìn bề ngoài thế lực của Lam Bang có vẻ lớn hơn Tiêu Gia. Nhưng nếu bị động chạm đến, Lam Bang dễ bị sụp đổ hơn. Tôi nghĩ đây là lý do tại sao Tiêu Gia chỉ tập trung sản xuất vũ khí, những thứ khác không thèm bận tâm, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, đó mới là vương đạo".

Thấy Phong Vân nói có lý, Vương Nhất Bác liền ngồi xuống bên cạnh bé, ôm chiếc gối tựa cau mày hỏi: "Hai nhà thật ra chưa phải tiêu hao nhiều lắm, nhưng tôi không ngờ bên ngoài lại bị ảnh hưởng lớn đến mức này".

Bây giờ ở Tiêu Gia vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ những người liên tục ra ra vào vào Tiêu Gia, có thể thấy cục diện tương đối nghiêm trọng.

Tiêu Chiến mỗi ngày đều ở Tiêu Gia, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm như bình thường, nhưng chính phủ các nước không ngừng gọi điện thoại liên lạc, trao đổi thông tin. Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng họp bàn suốt ngày, Vương Nhất Bác cũng có thể đoán sự việc không đơn giản.

Phong Vân tựa người vào thành ghế sofa, bé nở nụ cười nhàn nhạt: "Từ hôm bắt đầu động thủ đã biết có ngày hôm nay, anh sợ rồi à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi không phải sợ, mà chỉ cảm thấy sự việc căng quá".

Thấy Vương Nhất Bác nhăn mặt nhíu mày, Phong Vân nhìn cậu chăm chú, bé nói bằng một giọng điệu không hề châm chích hay cười nhạo như thường thấy: "Bây giờ mới bắt đầu, mới chỉ động đến một góc nhỏ của núi băng. Đợi đến khi hai bên đối đầu toàn diện, chỉ e là thế giới này sẽ được phân chia lại".

Vương Nhất Bác không tiếp lời, đến bây giờ cậu mới biết, vụ này không đơn giản là cuộc đối đầu của hai gia tộc hào môn hắc đạo như cậu tưởng mà sự ảnh hưởng của nó lan ra toàn thế giới. Dầu lửa, vũ khí, hắc đạo hàng đầu đều không phải trò đùa, cuộc đua tranh này lại liên quan đến cả ba thứ đó, có thể tưởng tượng phạm vi ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Vương Nhất Bác thở dài: "Nếu chỉ là đua tranh về thế lực thì tôi thấy chẳng là gì, cùng lắm ai có bản lĩnh người đó thắng cuộc. Bây giờ dính dáng đến nhiều người như vậy, tôi chẳng còn ham thắng lợi nữa".

Phong Vân cười nhạt: "Đã đến nước này rồi mà muốn quay đầu, anh nghĩ có thể nào không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ quay đầu, mà bây giờ cũng chẳng quay lại được nữa".

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Phong Vân cất giọng nghiêm túc: "Đây chính là hiện thực, nếu không thể tiêu diệt Lam Bang, cục diện sẽ càng tồi tệ hơn. Vì vậy bây giờ xem thế lực của ai lớn hơn, thủ đoạn của ai lợi hại hơn".

Hậu quả của việc gió lớn nổi lên mây mù kéo đến, Tiêu Chiến và Lam Tư đã định liệu từ lâu. Vì vậy Lam Tư mới không chịu trở mặt công khai đối địch Tiêu Chiến hắn chỉ lặng lẽ tiến hành trong bóng tối, không để Tiêu Chiến bắt thóp. Nhưng vụ Kim Tự Tháp Lam Bang đã quá hống hách, bọn họ tưởng có thể chôn Tiêu Chiến ở trong đó. Chỉ cần Tiêu Chiến chết, Tiêu Gia sẽ như rắn mất đầu và không thể đối chọi với Lam Bang. Vì vậy bọn họ mới bất chấp tất cả.

Nhưng bọn họ không ngờ Tiêu Chiến có thể thoát chết, đến lúc này nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Tiêu Chiến có lý do để chiếm thế thượng phong. Nếu không trở mặt sẽ rơi vào tình cảnh bị Tiêu Chiến áp chế, vì vậy Lam Tư mới trực tiếp trở mặt với Tiêu Chiến, cuối cùng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.

Hai vị lão đại còn ngồi nguyên vị trí, thế lực của hai nhà vẫn còn mạnh. Bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện cuộc đối đầu tương tự, đây là lần đầu tiên lịch sử giới hắc đạo xuất hiện giao tranh quy mô lớn như vậy.

"Bé này, tôi phát hiện em hình như chẳng bận tâm? Em không oán hận chút nào sao?" Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng hỏi Phong Vân.

Phong Vân đen mặt: "Đừng có gọi tôi là bé". Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Phong Vân William, cậu mỉm cười: "Bé này!"

Phong Vân càng tối sầm mặt, bé trừng mắt với Vương Nhất Bác một lúc, hừ một tiếng rồi bày ra bộ dạng người lớn không chấp nhặt trẻ con: "Tôi có gì đáng oán hận chứ? Hận Tiêu Gia ư, chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi. Tôi chẳng có tình cảm với gia tộc William. Người của Tiêu Gia không tiêu diệt bọn họ, sớm muộn cũng có ngày tôi động thủ. Còn bận tâm hả? Tôi phải bận tâm gì chứ. Cục diện ngày hôm nay là kinh điển trăm năm khó gặp".

Vương Nhất Bác bất giác lườm Phong Vân. Xem ra nói chuyện tình cảm với người thuộc giới hắc đạo là sai lầm như kiểu "đàn gảy tai trâu". Tuy cậu không phải là người dễ mủi lòng nhưng chứng kiến cục diện hỗn loạn, hai nhà còn chưa bị làm sao, bên dưới đã khói mù dày đặc, vô số người bị ảnh hưởng. Cậu không phải là kẻ nhẫn tâm, không cam lòng nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Bỏ hết tư tưởng đạo đức giả của anh đi. Nếu không, cả đời này anh sẽ chẳng đạt được nguyện vọng đâu". Ánh mắt Phong Vân tàn độc vô cùng, Vương Nhất Bác liền trầm mặc. Cậu không ngờ bé có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

Vương Nhất Bác đưa mắt qua Phong Vân và cất giọng lãnh đạm: "Nếu tôi không có tình cảm thì tôi cũng không có nguyện vọng của ngày hôm nay".

Phong Vân hơi sững người, bé định nói tiếp nhưng thần sắc đột ngột thay đổi. Phong Vân giơ tay ra hiệu và lập tức đứng dậy đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Gương mặt cậu khôi phục vẻ yếu ớt ngây thơ. Cậu quay đầu, thấy Tiêu Chiến và đám Hồng Ưng đang đi vào.

Tiêu Chiến vừa đi đến, Vương Nhất Bác đứng dậy kéo Tiêu Chiến ngồi xuống rồi cậu ra đi đằng sau anh nhẹ nhàng bóp vai anh. Tiêu Chiến nhắm mặt tựa vào người Vương Nhất Bác, anh không mệt mỏi, anh chỉ là thích cảm giác này.

Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng coi như không nhìn thấy, ai nấy ngồi vào vị trí của mình. Hoàng Ưng đưa mắt qua Lập Hộ đang đứng cung kính ở một bên và Phong Vân đầy vẻ bất an, anh ta hắng giọng: "Ra ngoài".

Bị Hoàng Ưng quát, Phong Vân giật mình sợ hãi, bé đưa mắt về phía Vương Nhất Bác. Thấy cậu gật đầu, bé liền đi vòng qua đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng ra ngoài cửa. Phong Vân đứng ngoài cửa mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác, bộ dạng của bé trông rất đáng thương.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác không thay đổi, cậu đã quen với cảnh tượng vừa rồi. Đám Hồng Ưng mỗi khi có chuyện cần thương lượng với Tiêu Chiến đều đuổi Phong Vân ra ngoài. Tuy việc bé đứng ngoài cửa với ở trong phòng chẳng khác gì nhau nhưng Vương Nhất Bác không tỏ thái độ phàn nàn về thái độ của đám Hoàng Ưng. Khi chưa leo lên vị trí chủ nhân của Tiêu Gia, cậu không có tư cách ra lệnh cho bọn họ. Một khi bọn họ không phục, bọn họ tỏ ra lễ phép với cậu cũng bằng không, đây chính là lời cảnh cáo của Phong Vân.

"Lão đại, thân vương Heli, giáo hoàng Jose và Andy mời chúng ta tham dự đám cưới con trai bọn họ ở tòa lâu đài cổ bên Italy. Lão đại, chúng ta có đi không ạ?". Hồng Ưng lên tiếng báo cáo bằng một giọng nghiêm túc.

Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Bao giờ?"

"Ba ngày sau, hôn lễ tương đối gấp gáp".

Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của Vương Nhất Bác. Hoàng Ưng ngồi ở bên cạnh cau mày nói: "Không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì cả ba đại nhân vật ra mặt cùng một lúc".

Vương Nhất Bác nghe nói vậy bất giác chớp chớp mắt. Thân vương Heli là người có thế lực lớn nhất ở Trung Đông, ông ta có địa vị quan trọng trong giới dầu mỏ.

Giáo hoàng Jose là giáo hoàng ở Vatican. Bề ngoài là giáo hoàng nhưng trên thực tế cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận tôn quý ở châu Âu, mạng lưới thế lực của ông ta hết sức rộng lớn.

Còn Andy xuất thân từ hoàng tộc Anh Quốc. Tuy ở Anh hoàng tộc không tham chính nhưng Andy tạo dựng thế lực lớn ở châu Mỹ. Đồng thời có mối quan hệ hợp tác với Tiêu Chiến và Lam Tư chứng tỏ ông ta là nhân vật không đơn giản.

Cùng một lúc xuất hiện nhiều nhân vật cỡ bự như vậy, xem ra động loạn khiến những người này không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thấy Tiêu Chiến không có phản ứng, Bạch Ưng lên tiếng: "Bọn họ liên hôn không phải là chuyện lớn, lão đại thích cho thể diện thì cho, không cho thì thôi. Nhưng nghe nói bọn họ mời rất nhiều người, gồm các nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo và cựu nguyên thủ một số quốc gia. Đa phần đã nhận lời tham gia. Lão đại, có cần cân nhắc không ạ?"

Về lý mà nói, cuộc liên hôn của gia tộc hào môn, các nguyên thủ quốc gia và danh môn hắc đạo thường không tham gia. Nhưng bây giờ họ nhận lời mời, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra nguyên do.

Tiêu Chiến mở mắt quay lại nhìn Vương Nhất Bác: "Em có muốn đi không?"

Nghe đám Bạch Ưng nói chuyện, Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần nghĩ cũng biết Lam Tư chắc chắn có tên trong danh sách khách mời. Vương Nhất Bác hiểu tác phong và suy nghĩ của Tiêu Chiến, anh tuyệt đối là trường phái cứng nhắc, không động đến anh thì thôi, gây sự với anh rồi muốn bảo toàn lực lượng rút lui, chẳng có chuyện dễ dàng như vậy. Tiêu Chiến tuy mở miệng hỏi cậu nhưng thực chất anh không hề muốn đi.

Thế nhưng Vương Nhất Bác muốn tham gia. Không tại sao cả, cậu chỉ là không muốn chứng kiến thế giới ngày càng xuất hiện nhiều trẻ mồ côi. Mỗi khi nghe đám Hồng Ưng báo cáo, người lớn mất mạng thì không sao, vì con đường là do bọn họ tự chọn lựa. Nhưng người lớn chết trẻ em sẽ trở thành cô nhi, Vương Nhất Bác bỏ thời gian chuyên điều tra các cô nhi viện, tình trạng trẻ em mồ côi gia tăng nhanh đã động chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim cậu. Cậu không muốn cục diện tiếp tục rơi vào tình thế không thể cứu vãn.

"Em muốn đi". Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào đôi mắt trầm ổn của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, chỉ nhìn Vương Nhất Bác không lên tiếng. Cậu vừa bóp vai Tiêu Chiến vừa nói nhỏ: "Làm người không nên tuyệt tình quá. Chúng ta đi biểu thị chúng ta có thành ý. Còn về kết quả sau đó thế nào, không ai ép được anh, cũng không người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh đúng không?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trong giây lát rồi quay đầu nói với đám Hồng Ưng: "Đi chuẩn bị".

Đám Hồng Ưng lập tức vâng dạ. Ý kiến của bọn họ cũng giống Vương Nhất Bác, tham gia là tốt nhất, còn hậu quả sau đó thế nào là một vấn đề khác.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, mọi nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo đến tập trung về Italy. Chính phủ Italy tỏ ra vô cùng căng thẳng, thái độ của bọn họ còn thận trọng hơn bị tổ chức khủng bố tấn công.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xuất hiện trên bầu trời Italy vào lúc chạng vạng tối. Đám cưới của hào môn hắc đạo đều tổ chức vào buổi tối, mà người như Tiêu Chiến có khí thế của lão đại hàng đầu. Không người nào có tư cách bắt anh đến sớm chờ đợi.

Mặt trời như quả cầu lửa đang dần khuất bóng ở đường chân trời, không gian dần trở nên tối sầm, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cậu đột nhiên nói: "Nếu thả một quả bom xuống dưới kia, chắc chắn sẽ giết vô số con kiến". Nói xong cậu bật cười phá vỡ không khí nghiêm túc.

Lập Hộ ngồi ở vị trí đối diện trừng mắt với Vương Nhất Bác. Cậu nói không sai một chút nào, máy bay đã đến gần địa phận tòa lâu đài màu trắng. Ở đó toàn là nhân vật đầu sỏ, nếu thả một quả bom xuống, chắc cả thế giới suy sụp.

"Đến rồi". Bạch Ưng phụ trách lái máy bay vừa hạ cánh vừa cất giọng trầm trầm. Bên dưới là bãi đỗ máy bay tư nhân đã đầy ắp máy bay. Xem ra những người được mời về cơ bản đã xuất hiện.

"Tiêu lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi". Một người trung niên diện âu phục đuôi tôm đứng chờ sẵn trên bãi cỏ tươi cười bước đến nghênh đón.

Tiêu Chiến cất giọng lạnh nhạt: "Andy".

Andy gật đầu: "Tôi đang đợi Tiêu lão đại. Mời, Tiêu lão đại đến là đám cưới được cử hành ngay. Mọi người đều ở bên trong chờ Tiêu lão đại".

Tiêu Chiến đi thẳng vào trong, Hồng Ưng ở bên cạnh mỉm cười: "Andy khiêm tốn quá, "khách tùy chủ tiện", làm gì có đạo lý chủ đợi khách?"

Andy cười tươi: "Nếu là người khác thì tất nhiên chủ không cần đợi, nhưng nếu là Tiêu lão đại, chờ đợi cũng là chuyện nên làm. Tiêu lão đại, mời qua bên này". Vừa nói ông ta vừa đi trước dẫn đường.

Andy là chủ nhân của đám cưới mà vẫn chờ đợi và đích thân đi đón Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, đúng là quá nể mặt. Đồng thời càng chứng tỏ Tiêu Gia có thế lực mạnh, một khi xung đột toàn diện, không biết cuối cùng thế giới sẽ đi về đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com