Chương 53
Cũng vào lúc này Tiêu Chiến và Lam Tư đang đối mặt nhau. Do mấy nguyên thủ quốc gia đã biến mất, Tiêu Chiến và Lam Tư đều biết rõ ý đồ của bọn họ nên hai bên không cần trấn thủ tại địa bàn của mình.
Tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nôn nóng căng thẳng. Ngoài hai nhà Tiêu Gia và Lam Bang, không ai biết rõ chuyện đang xảy ra, họ chỉ ý thức có điều gì đó bất thường.
"Lam lão đại, rốt cuộc anh có chịu giao Giáo hoàng Jose, thân vương Heli và Andy không?". Hoàng Ưng cất giọng lạnh lùng với Lam Tư.
Lam Tư ngồi ở vị trí cao nhất, hắn đưa mắt nhìn Hoàng Ưng: "Người ở trong tay Lam Tư này, Tiêu Gia có bản lĩnh thì cứ việc đoạt lấy".
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Lam Tư, anh chỉ cau mày mà không lên tiếng. Tiêu Gia và Lam Bang vốn bất hòa từ lâu, bây giờ hai nhà đang trở mặt, Lam Tư nói không sai, Tiêu Gia có thể dùng biện pháp mạnh đoạt người từ tay hắn. Thế nhưng anh không có thời gian làm vậy.
"Lam lão đại, bây giờ là lúc anh nên chiếu cố đến tất cả mọi người. Tuy đám giáo hoàng hại anh trước nhưng đã đến nước này, chúng tôi cũng muốn biết xảy ra chuyện gì. Lam lão đại, chi bằng chúng ta cùng thẩm vấn bọn họ, anh nghĩ thế nào?" Trong đám hắc đạo có người lên tiếng.
"Đúng đó, Lam lão đại, nên đưa bọn họ ra xét hỏi công khai". Một trùm hắc đạo thuộc phe Tiêu Gia mở miệng.
Lam Đàm đứng bên cạnh Lam Tư cười nhạt: "Lúc này thì sao? Lam Bang cần anh chỉ tay năm ngón từ lúc nào hả?". Câu nói của anh ta khiến người vừa phát ngôn đỏ mặt tức giận.
Hồng Ưng liền giơ tay ngăn tên trùm hắc đạo, Lam Đàm nói tiếp: "Ba người đó nổ súng vào lão đại của chúng tôi, theo luật của Lam Bang, người ngoài không có tư cách hỏi chúng tôi xử lý ba người đó thế nào. Bây giờ các người còn chỉ thị này nọ, các người tưởng Lam Bang chúng tôi dễ ăn hiếp lắm sao?".
Lập Hộ liền mở miệng: "Ba người đó không đơn giản chỉ mưu hại lão đại của các anh, mà vào hoàn cảnh bây giờ, bọn họ là người duy nhất có thể giúp chúng ta tìm hiểu nội tình, chuyện này là chuyện của cả giới hắc đạo. Lam lão đại, anh muốn đối đầu với cả giới hắc đạo hay sao?"
Lam Tư nghe vậy nở nụ cười lạnh lùng: "Lam Tư tôi không phải người dễ nói chuyện. Nếu đã vậy, đợi đến khi tôi hỏi xong điều tôi muốn biết, tôi sẽ giao người cho các anh".
"Thế phải đợi bao lâu?" Bên dưới có tiếng hỏi.
Lam Tư nhếch mép cười: "Thế thì phải xem xương của ba người đó cứng đến mức nào?"
"Được thôi, vậy xin Lam lão đại hãy giải thích cho chúng tôi biết, vụ chủ nhân tương lai của Tiêu Gia chúng tôi bị tấn công và bị bắt vào phòng Lam lão đại là thế nào?" Hồng Ưng lên tiếng, gương mặt anh ta vô cùng nghiêm nghị.
Lam Đàm nhíu mày nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Tiêu lão đại đã dẫn người vào trong lục soát, các anh có tìm thấy người và chứng cứ không? Lão đại của chúng tôi đã nhẫn nhịn hành vi của các anh, các anh coi Lam Bang chúng tôi là không khí sao?"
Hồng Ưng gật đầu: "Tốt lắm, vậy các anh có chứng cứ gì chứng minh giáo hoàng Jose, thân vương Heli và Andy hãm hại Lam lão đại? Nếu có, chúng tôi sẽ miễn ý kiến, để Lam Bang các anh tra hỏi trước. Nếu không có, mời các anh giao người cho chúng tôi".
"Đúng, nói đúng lắm".
"Không giao, dựa vào cái gì, Lam lão đại phải xét hỏi trước..."
"Hồng Ưng đại nhân nói đúng. Làm gì có chứng cứ chứng minh gia chủ của chúng tôi hãm hại Lam lão đại. Lam lão đại, mời anh giải thích cho chúng tôi biết".
"Giải thích? Chúng tôi không chất vấn giáo hoàng Jose là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Mời chúng tôi đến đây rồi xảy ra chuyện này, không biết kẻ nào bày trò?"
Ở bên dưới mọi người bắt đầu cãi cọ ầm ĩ. Họ đều là những ông trùm hắc đạo có tính cách nóng nảy, không ai chịu nhường ai. Lúc này họ cũng đoán ra tình hình bất ổn, tất cả dường như không thể giữ bình tình.
Tiêu Chiến đảo mắt xuống bên dưới, từ đầu đến cuối anh đều không lên tiếng. Anh biết lúc này nói gì với Lam Tư cũng vô dụng, anh và Lam Tư đều là những kẻ máu lạnh, ngông cuồng và kiêu ngạo. Trong lòng cả hai đều có ý nghĩ kìm hãm đối phương, có ý nghĩ làm thế nào để bản thân thoát ra ngoài còn đối phương ở lại đây. Một núi không thể có hai con hổ chính là như vậy.
"Thế nào rồi?" Tiêu Chiến dùng ánh mắt hỏi Jiaowen khi thấy Bạch Ưng đi vào thì thầm điều gì đó với Jiaowen.
Jiaowen tiến lại gần nói nhỏ vào tai Tiêu Chiến: "Người của Lam Tư canh giữ cẩn mật quá, xông vào mấy lần mà không thành công". Tiêu Chiến nghe xong sắc mặt càng u ám hơn.
"Lập Hộ thế nào rồi?" Tiêu Chiến hỏi nhỏ.
Jiaowen lắc đầu: "Lập Hộ vẫn đang tìm kiếm, Lam Tư cũng cử người đi tìm. Hai bên đã tìm thấy một số nơi ngụy trang nhưng vẫn chưa tìm ra chỗ then chốt nhất".
Jiaowen và Tiêu Chiến nhanh chóng bố trí thuộc hạ hành động. Ở bên cạnh, Lam Tư cũng không ngừng trao đổi với Lam Đàm. Thuộc hạ của hắn liên tục ra ra vào vào, Lam Tư hơi cau mày, chứng tỏ hắn không phải nhận được tin tốt lành.
Tiêu Chiến và Lam Tư có thế lực lớn nhất ở đây, hai người tuy đem theo ít thuộc hạ nhưng toàn là tinh anh. Đám hắc đạo đang cãi nhau ở bên dưới cũng biết rõ điều này. Thấy người của hai nhà đi đi lại lại, Tiêu Chiến và Lam Tư có bộ dạng án binh bất động, không hề bộc lộ điều gì, bọn họ đoán hai người vẫn chưa tìm ra mấu chốt của vấn đề.
"Hai vị lão đại cho tôi hỏi một câu, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Chúng tôi là những người thấp cổ bé họng nên không hiểu, hai vị lão đại chắc chắn biết rõ đúng không ạ?". Một người trẻ tuổi ho khan hai tiếng rồi cất cao giọng nói, đám người đang tranh cãi lập tức im bặt.
Một ông già tóc bạc tiếp lời: "Hai vị lão đại, tôi thấy hai vị lão đại hình như cũng chưa tìm ra cốt lõi của vụ này. Xin thứ lỗi cho tôi nói một câu thực tế, lúc này hành sự riêng rẽ không bằng chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, giải quyết việc đại sự. Kẻ mưu hại hai vị lão đại chắc chắn cũng tính nước hại cả chúng tôi. Đây tuyệt đối không phải là một âm mưu tầm thường.
Chúng ta bây giờ cùng ở trên một con thuyền. Hai vị lão đại có thể tạm thời gác những chuyện không vui sang một bên? Chúng ta cùng hợp sức vượt qua cửa ải này. Sau đó hai vị muốn làm thế nào chúng tôi sẽ không có ý kiến, không biết ý của hai vị thế nào?"
Lời nói vừa dứt, không khí bên dưới đại sảnh càng trầm mặc hơn. Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi Tiêu Chiến và Lam Tư lên tiếng.
Đây cũng là tâm tư của những người có mặt ở nơi này. Tiêu Gia và Lam Bang là hai gia tộc hàng đầu, nếu lúc này họ có thể hợp tác, hiệu quả sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng hai nhà là kẻ thù bao đời, dù có người nghĩ như vậy cũng chẳng ai dám mở miệng đề xuất.
Trong không khí yên tĩnh, Lam Tư đột nhiên cất tiếng cười yêu mị và ngông cuồng. Hắn quay sang Tiêu Chiến: "Bọn họ kêu gọi chúng ta hợp tác. Tiêu Chiến, anh cảm thấy thế nào?"
Tiêu Chiến đảo mắt qua Lam Tư, anh cũng nhếch mép nở nụ cười tanh máu và cất giọng lạnh lùng: "Anh nói xem?"
Lam Tư đổi tư thế khác, hắn cúi đầu nhìn ông ta vừa đưa ra ý kiến: "Ông nghĩ thế à?"
Chỉ bốn chữ đơn giản đã hoàn toàn trấn áp khí thế của ông già. Lam Tư ngồi ở trên cao đưa mắt nhìn tất cả mọi người, từ hắn tỏa ra sự chết chóc khiến không một ai dám mở miệng.
Thấy mọi người im lặng, Lam Tư nở nụ cười lạnh lẽo: "Hợp tác? Lam Bang tôi và Tiêu Gia hợp tác chẳng khác nào trời đổ cơn mưa máu. Chúng tôi làm sao có thể hợp tác?"
"Tại sao không thể hợp tác?" Lam Tư vừa dứt lời, một giọng nói khản đặc đột nhiên vọng tới. Tất cả mọi người đều quay đầu về nơi phát ra tiếng nói.
Đúng lúc này, Phong Vân dìu Vương Nhất Bác đi từng bước tiến vào đại sảnh. Toàn thân hai người đầy vết máu, gần như không nhìn rõ màu sắc ban đầu của quần áo. Sắc mặt hai người trắng bệch như tờ giấy, gió đêm như thổi bay quần áo của hai người, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi. Tất cả những điều này khiến Vương Nhất Bác và Phong Vân tạo thành một hình ảnh đặc biệt. Mọi người dưới đại sảnh sững sờ. Tiêu Chiến là người có phản ứng đầu tiên, anh sải vài ba bước dài lao đến chỗ Vương Nhất Bác và ôm cậu lên. Tiêu Chiến cất giọng đầy lo lắng: "Em sao rồi?". Nói xong anh liền ôm Vương Nhất Bác đi ra ngoài, đám Hồng Ưng lập tức đi theo anh.
Thấy Tiêu Chiến ôm mình bước đi, Vương Nhất Bác hiểu ngay ý đồ của anh. Cậu nắm chặt tay anh: "Có thuốc nổ".
Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên một tia tàn bạo, nhưng anh vẫn ôm chặt Vương Nhất Bác và không dừng bước. Lời nói của Vương Nhất Bác tuy không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy. Tất cả đều biến sắc mặt, đám hắc đạo thuộc phe Tiêu Gia lập tức đi theo Tiêu Chiến. Còn người thuộc phe Lam Bang đứng dàn hàng có ý chặn Tiêu Chiến.
Sắc mặt Lam Tư cũng rất nặng nề. hắn nhíu mày nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến nhưng không lên tiếng. Hắn một khi có tin tức sẽ không báo cho Tiêu Chiến biết, tương tự Tiêu Chiến sẽ không nói với hắn nên hắn mở miệng hỏi cũng vô dụng.
"Dừng lại, anh làm gì vậy? Mau dừng lại đi". Vương Nhất Bác nghiến răng nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi sẽ nghĩ cách".
Hồng Ưng xông lên trước mặt Tiêu Chiến và hỏi nhỏ: "Xảy ra chuyện gì, cậu mau nói cho tôi biết đi".
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến và Hồng Ưng rồi cất giọng đầy giận dữ: "Bây giờ là lúc nào rồi mà các anh còn giữ thể diện và tranh ngôi bá chủ. Các anh có biết ở đây có bao nhiêu thuốc nổ không? Lúc này mọi người nên cùng nhau nghĩ cách chứ không phải làm mấy chuyện vô dụng". Vừa nói cậu vừa giãy giụa đòi xuống đất.
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến bất giác im lặng nhìn cậu nhưng anh đã dừng bước chân.
Phong Vân đứng một bên cười nhạt: "Lúc này mà còn nghĩ đến bản thân, đúng là tác phong của Tiêu Gia và Lam Bang. Quả nhiên khiến con người có cái nhìn khác về hai nhà". Bé nói xong đưa mắt nhìn Tiêu Chiến và Lam Tư bằng ánh mắt khinh miệt.
Đám Hồng Ưng và Lam Tư bất giác đều dồn mọi ánh mắt về phía Phong Vân. Thằng nhóc này không phải bị câm? Nó đúng là che dấu quá giỏi. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này. Lời nói của Vương Nhất Bác đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Nghe câu nói của Vương Nhất Bác và Phong Vân, đám người trong đại sảnh hoảng sợ đứng hết về phía Tiêu Chiến. Vừa rồi Lam Tư chiếm thế thượng phong, bây giờ đổi thành Tiêu Chiến chiếm thế thượng phong, đi theo anh chắc chắn an toàn hơn.
Một số ông trùm bang phái thuộc phe Lam Bang lo lắng vây quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thuốc nổ ở chỗ nào? Có bao nhiêu?"
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thôi giãy giụa, cậu tựa vào ngực Tiêu Chiến nói chậm rãi: " Tiêu Chiến, ở mật đạo dưới lòng đất chứa đầy thuốc nổ loại hình mới nhất, có khoảng một tấn".
"Gì hả?" Jiaowen tái mét mặt, một tấn không phải là trò đùa.
Lam Tư cũng không còn giữ bộ dạng tao nhã, hắn đứng dậy nhìn Vương Nhất Bác: "Mật đạo ở nơi nào? Còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Đáy mắt Tiêu Chiến thoáng qua một tia kinh hãi, anh vẫn không buông Vương Nhất Bác. Cậu ngước mắt nhìn anh: "Lam Tư đã cứu sống em, nếu anh ta không ra tay, chắc em chết rồi". Vương Nhất Bác không nói dối, dù Lam Tư xuất phát từ mục đích gì nhưng đúng là hắn đã cứu cậu. Nếu hắn bỏ mặc cậu, cậu đã mất mạng từ lâu.
Bắt gặp vẻ kiên quyết của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ từ thả cậu xuống đất. Vương Nhất Bác thấy vậy càng nắm chặt tay anh. Tiêu Chiến đã thỏa hiệp, con người ngông cuồng cao ngạo này cuối cùng cũng nghe theo lời cậu và thỏa hiệp.
Thấy Tiêu Chiến thả Vương Nhất Bác xuống đất, Phong Vân lập tức hiểu ý anh, bé cầm máy hẹn giờ giơ ra trước mặt mọi người: "Vẫn chưa thấy bọn chúng đặt thời gian nhưng chậm nhất chắc cũng chỉ vài phút. Mật đạo dưới lòng tòa lâu đài rất phức tạp, nơi đặt thuốc nổ nhiều nhất chắc là vị trí ở ngay dưới đại sảnh này".
Nghe Phong Vân nói vậy, đám người ở đại sảnh toát mồ hôi lạnh. Nơi này là trung tâm của tòa lâu đài cổ, một tấn thuốc nổ đặt dưới lòng đất, một khi phát nổ cả tòa lâu đài sẽ bị san bằng.
Vương Nhất Bác đứng tựa vào người Tiêu Chiến, cậu cất giọng đầy sốt ruột: "Giáo hoàng Jose đang ở đâu? Mật đạo dày đặc và vô cùng phức tạp. Không có bọn họ, chúng ta sẽ dễ bị lạc đường, bây giờ chúng ta không còn thời gian để lãng phí nữa".
"Giáo hoàng Jose đang ở ở trong tay Lam lão đại". Một người thuộc phái trung lập lên tiếng.
Vương Nhất Bác ngẩng đẩu nhìn Lam Tư đang đứng ở trên cao. Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, cậu cất cao giọng đầy nộ khí: "Lam Tư, trời bây giờ chưa đổ mưa máu đâu, nhưng nếu anh không hành động, lát nữa sẽ có mưa máu ngay. Đến lúc này rồi anh còn muốn tranh gì chứ? Phải bảo toàn mạng sống mới có tư cách đi tranh đoạt, mất mạng rồi anh tranh với ai? Ân oán giữa Tiêu Gia và Lam Bang, anh có thể đợi đến khi rời khỏi nơi này rồi tính sau có được không? Tương lai còn rất nhiều thời gian, đến lúc đó anh thích làm gì thì làm. Bây giờ anh mau giao người ra đây, anh muốn chết, tôi cũng không muốn xuống mồ cùng anh".
"Đúng, đúng, Tiêu phu nhân nói rất đúng, có ân oán gì thoát khỏi nơi này rồi tính sau vẫn chưa muộn. Bây giờ chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực".
"Có lý, Lam lão đại, Tiêu phu nhân nói rất có lý, Tiêu lão đại đã tỏ thái độ rồi, mọi người đều chờ anh lên tiếng".
Trong chốc lát tất cả những người ở đại sảnh đều nhao nhao mở miệng, bất kể thuộc phái Tiêu Gia, Lam Bang hay phái trung lập. Mọi người đều ủng hộ ý kiến của Vương Nhất Bác.
Lam Tư nhíu chặt đôi lông mày, hắn hết nhìn Vương Nhất Bác lại nhìn Tiêu Chiến: "Ý của cậu ta là ý của anh?" Lời nói của Vương Nhất Bác dù sao cũng không đại diện cho Tiêu Gia, ai biết Tiêu Chiến nghĩ gì? Nhỡ anh cho hắn một đòn chí mạng thì sao?
Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Lam Tư, ánh mắt anh lóe một tia sát khí. Anh ôm Vương Nhất Bác và cất giọng kiên định: "Ý của cậu ấy chính là ý của tôi".
"Được, Lam Đàm, mau dẫn người ra đây". Thấy Tiêu Chiến đồng ý trước mặt các ông trùm hắc đại, Lam Tư cũng không phải là người lề mề, lúc này hợp tác tốt hơn hành động đơn độc, dù sao tin tức có lợi cũng nằm trong tay Tiêu Gia.
Lam Đàm lập tức chạy ra ngoài. Thời gian không đợi con người, càng tiết kiệm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Đám Hồng Ưng và Jiaowen tiến đến hỏi thăm Phong Vân về địa điểm đặt thuốc nổ, số lượng cụ thể... Không ai còn bận tâm đến việc bé có tâm địa hay mưu đồ gì?
Phong Vân không che dấu, bé kể hết những điều bé nhìn thấy. Sau đó người của Tiêu Gia, người của Lam Bang và những bang phái khác lập tức chạy đi xem xét tình hình.
"Chúng tôi không biết, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi không tham gia vào kế hoạch của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không biết mưu đồ của bọn họ...".
Giáo hoàng Jose, thân vương Heli và Andy nhanh chóng được người của Lam Bang giải tới. Bọn họ mếu máo xông lên giải thích với Tiêu Chiến và Lam Tư.
"Đủ rồi, chúng tôi không muốn nghe lời giải thích của các ngài. Chúng tôi cần sơ đồ mật đạo, nhanh lên". Tiêu Chiến gầm lên khiến ba người đang tiến về phía anh đứng sững lại.
"Các ngài có ý đồ gì, đã làm những chuyện gì bây giờ chúng tôi sẽ không hỏi tới. Chúng tôi chỉ cần biết liệu có cách nào tháo gỡ một tấn thuốc nổ đặt ở dưới mật đạo". Lam Tư lạnh lùng nhìn ba người ở bên dưới, giọng nói của anh ta tương đối ôn hòa nhưng từ người hắn tỏa ra luồng khí âm u đáng sợ.
Nghe đến đây, sắc mặt của giáo hoàng, thân vương và Andy đột nhiên trở nên tái mét, thân thể họ run lẩy bẩy.
Phong Vân tiến lên một bước nói lớn tiếng: "Chim chết cất cung, thỏ chết nấu chó săn, các ông đến điều này cũng không biết sao. Nếu các ông khai ra, người nhà của các ông không chừng còn có thể giữ mạng sống. Nếu không nói, bọn họ sẽ chết ngay trước mặt các ông. Đừng có cố cãi là các ông không biết gì, dù các ông có thông đồng với bọn họ hay không, bọn họ giở trò ngay trên địa bàn của các ông mà các ông không biết thì sống cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ các ông có chịu nói hay không?" Lời nói càng về sau càng đanh thép, hoàn toàn không giống ngữ khí của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Phong Vân vừa dứt lời, con cháu của ba nhà liền bị người của giới hắc đạo bắt ngay tại chỗ. Chỉ trong giây lát, tất cả người thân, thậm chí người hầu của ba nhà bị đẩy tới trung tâm đại sảnh. Giáo hoàng Jose, thân vương Heli và Andy mặt mũi xanh lét, không hiểu trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.
"Xin hãy bảo đảm sự an toàn cho người nhà của chúng tôi". Giáo hoàng Jose đột nhiên mở miệng. Phong Vân nói đúng, để đám nguyên thủ giở trò ngay trên địa bàn của bọn họ, bọn họ đáng tội chết, đây là quy tắc của hắc đạo. Hơn nữa bây giờ mọi gia tộc danh môn hắc đạo đều tập trung ở đây, nếu không lấy công chuộc tội, e rằng cả ba gia tộc sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
"Được". Lam Tư không một chút do dự đưa ra lời khẳng định.
Giáo hoàng, thân vương và Andy đồng thời quay về phía anh. Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu.
Giáo hoàng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ông ta nói với mọi người: "Đi theo tôi, ở đằng sau có một phòng vi tính, sơ đồ mật đạo ở trong đó". Vừa nói ông ta vừa đi lên bục cao, nơi Lam Tư đang đứng.
Giáo hoàng giơ tay xoay tượng đá ở đằng sau chiếc ghế của Lam Tư, bức tường ở phía sau từ từ nhấc lên cao, để lộ một căn phòng điều khiển đầy máy móc vi tính. Màn hình vi tính không ngừng nhấp nháy nhưng trong phòng không có một người nào.
Giáo hoàng tiến vào bên trong bấm bấm bàn phím: "Đây là sơ đồ mật đạo, các anh..." Chưa nói dứt câu, ông ta bị hình ảnh trên màn hình làm cho kinh hãi đến mức không thể thốt ra lời.
Dưới sự điều khiển của hệ thống vi tính, đèn ở dưới mật đạo đều được bật sáng. Cả hệ thống mật đạo hiện ra trước mắt mọi người, thuốc nổ nhiều vô kể đặt ở khắp mọi nơi trong mật đạo, chỉ một số ít lối đi không có thuốc nổ. Bắt gặp hình ảnh thuốc nổ được bố trí dày đặc, tất cả mọi người đều nổi da gà.
"Đồ khốn khiếp". Thân vương đấm mạnh tay vào bờ tường, ánh mắt ông ta không rõ là phẫn nộ hay hối hận.
"Làm thế nào bây giờ?"
"Trời ơi, nhanh lên, mau cử người đi tháo dỡ..."
Đám người thuộc giới hắc đạo lại bắt đầu hỗn loạn trong giây lát. Tiêu Chiến và Lam Tư chỉ nhíu chặt lông mày mà không lên tiếng, cũng không có bất cứ biểu hiện nào. Bọn họ đều là nhà sản xuất vũ khí nên khi Phong Vân cho xem máy hẹn giờ, bọn họ biết ngay là thuốc nổ loại nào. Tất nhiên loại này không thể dỡ bỏ, nếu là loại thuốc nổ bình thường đám nguyên thủ cũng chẳng dùng để đối phó bọn họ.
"Không thể tháo dỡ". Lam Tư gầm lên. Ở đây không phải ai cũng có hiểu biết về vũ khí. Nếu không cẩn thận dẫn đến phát nổ, thuốc nổ ở bên dưới sẽ sản sinh phản ứng liên hoàn, đến lúc đó liệu có ai thoát nổi?
Tiêu Chiến nhanh chóng đưa mắt quan sát tình hình cả mật đạo. Thuốc nổ được bố trí cẩn mật, các lối ra đều có thuốc nổ. Kể cả khi có thể tháo bỏ thì bọn họ cũng không có đủ thời gian tháo hết.
Vương Nhất Bác tựa vào người Tiêu Chiến, cậu kéo tay anh đặt lên bụng cậu để chặn không cho máu chảy ra ngoài. Cậu nhìn lên màn hình và mở miệng hỏi: "Giáo hoàng, đó là gì vậy". Vừa nói cậu vừa chỉ lên một đường màu đen ở phía trên màn hình.
Vương Nhất Bác và Phong Vân biết tình hình này trước nên bĩnh tĩnh hơn đám Tiêu Chiến và Lam Tư, do đó cậu cũng có nhiều thời gian suy tính hơn. Bây giờ việc tháo dỡ không quan trọng, quan trọng là một lần liệu có thể tiêu hủy nhiều thuốc nổ như vậy mà không làm nổ tung.
Nhìn theo hướng tay Vương Nhất Bác, giáo hoàng Jose nói: "Trên đó là một con sông. Việc xây dựng tòa lâu đài này là nhờ vào nguồn nước của con sông đó".
Nghe giáo hoàng nói vậy, trong đầu Vương Nhất Bác lóe lên một ý nghĩ. Phong Vân đứng bên cạnh phản ứng nhanh vỗ tay đánh đét: "Dùng nước ngâm".
"Đúng, dùng nước". Vương Nhất Bác hét lên, cậu quay sang Phong Vân, ánh mắt cả hai người tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Nghe Vương Nhất Bác và Phong Vân nói vậy, Tiêu Chiến và Lam Tư đưa mắt nhìn nhau, anh lập tức cất giọng trầm trầm: "Đặt thuốc nổ!".
Lam Tư lắc đầu: "Chỉ sợ dẫn tới phát nổ liên hoàn".
Đặt thuốc nổ để dẫn nước vào không thành vấn đề, nhưng trong quá trình phát nổ không thể xuất hiện một tia lửa, vì nếu lửa bén vào khối thuốc nổ rải rác ở khắp nơi dưới mật đạo, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.
Lam Tư vừa nói xong sắc mặt tất mọi người trở nên u ám. Không thể phá bằng thuốc nổ, chẳng lẽ đi đào tường. Chân tường của tòa lâu đài cổ rất dày, dùng phương pháp thủ công liệu có tính khả thi? Đúng lúc này, máy hẹn giờ trên tay Phong Vân đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, đèn đồng hồ nhấp nháy, thời gian bắt đầu đếm ngược.
Mọi người dường như ngừng thở đưa mắt nhìn, Phong Vân quan sát máy hẹn giờ và thông báo: "Chỉ có mười phút".
Bình thường mười phút khởi động là tương đối dài. Tuy nhiên ở nơi này thuốc nổ được đặt rải rác, muốn đồng thời khởi động cả đống thuốc nổ không phải chuyện đơn giản. Phong Vân đã tính toán thời gian ít nhất mười phút lúc bé quan sát tình hình ở mật đạo. Bé chỉ là không biết máy hẹn giờ lúc nào mới bắt đầu hoạt động.
Tất cả mọi người trầm mặc trong giây lát. Mười phút không phải là ít nhưng tuyệt đối không nhiều. Vấn đề quan trọng bây giờ là bọn họ làm cách nào để thoát thân.
Người Vương Nhất Bác hơi run run, cậu biết rõ sớm muốn cũng phải đối mặt với tình hình này nhưng khi nó đến, cậu vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm nhận được tâm trạng của Vương Nhất Bác, Tề Mặc càng ôm chặt cậu vào lòng như muốn dùng vòng tay ấm áp để an ủi cậu.
"Không cần làm nổ. Tòa lâu đài có hệ thống tự hủy". Andy đột ngột lên tiếng.
Lam Tư nghe nói vậy lập tức xách cổ áo ông ta: "Ở nơi nào? mau nói đi".
Lời nói của Andy khiến giáo hoàng tỉnh ngộ, ông ta gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, tòa lâu đài này có hệ thống dẫn nước làm ngập cả lâu đài. Không cần phát nổ, có cách, có cách rồi". Nói xong ông ta chạy vội đi tìm tài liệu kết cấu của tòa lâu đài cổ.
Tuy đám giáo hoàng và Andy thoát khỏi cái chết nhưng người nhà của bọn họ vẫn nằm trong tay hắc bang. Người của giới hắc đạo tuy không có tình thân nhưng họ vẫn quan tâm đến gia tộc, tuyệt tử tuyệt tôn không phải là điều họ muốn thấy. Nếu những người ở đây bị chết vì thuốc nổ, gia tộc hoặc bang phái của bọn họ chắc chắn sẽ báo thù. Dù thế nào, đám Andy cũng sẽ đối mặt với nguy cơ diệt tộc. Những người ở đây an toàn thoát thân mới là thượng sách, vì vậy đám Andy mới tận tâm tận lực.
"Hành động nhanh lên". Lam Tư cất giọng lạnh lùng.
Bên cạnh anh ta là Lam Đàm và Ảnh, người từ trước đến nay ít thấy bóng dáng. Ở bên này, đám Hồng Ưng và Jiaowen lặng lẽ đứng cạnh Tiêu Chiến. Phải có đầu mối mới có thể hành động, bọn họ trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, một khi có mệnh lệnh là chấp hành ngay.
"Ở đây". Giáo hoàng Joseph điều chỉnh hình ảnh trên màn hình và cất giọng xúc động: "Đây là nơi khởi động toàn bộ hệ thống tự hủy của tòa lâu đài".
Tất cả mọi người nhìn lên màn hình, chỉ thấy một cánh cửa sắt nhỏ ở trong mật đạo. Cánh cửa sắt này han gỉ, rõ ràng nó đã bị lãng quên từ lâu. Ở gần cánh cửa sắt đặt đầy thuốc nổ, giống như những nơi khác dưới mật đạo.
"Chìa khóa đâu rồi?" Tiêu Chiến nói lớn tiếng.
Giáo hoàng ngây người rồi đưa mắt nhìn thân vương và Andy. Hai người kia chỉ im lặng nhìn giáo hoàng. Đây là nơi là địa bàn của giáo hoàng, bọn họ làm sao biết được chìa khóa của cánh cửa đó nằm ở đâu?
"Không có chìa khóa, chúng tôi chưa từng thấy bao giờ". Giáo hoàng gần như khuỵu xuống, vẻ mặt ông ta hốt hoảng dị thường. Cánh cửa này tồn tại mấy trăm năm, nếu hôm nay không lâm vào tình thế khẩn cấp, ai nghĩ đến việc hủy hoại tòa lâu đài? Hơn nữa lúc ông ta mua tòa lâu đài này, hình như ông ta cũng chưa từng thấy chìa khóa bao giờ.
"Đồ ngu xuẩn". Lam Tư không thể kiềm chế nổi, hắn tung nắm đấm vào mặt giáo hoàng khiến ông ta lảo đảo lùi mấy bước, máu từ khóe miệng rỉ ra.
"Làm thế nào bây giờ?"
Thà không có tia hy vọng ngay từ đầu còn hơn là có hy vọng rồi lại rơi vào cảnh tuyệt vọng. Những người ở đại sảnh vừa có chút hy vọng liền bị một câu nói của giáo hoàng đẩy xuống tận đáy vực. Bọn họ liền nhao nhao cả lên, khiến không khí trong phòng bỗng chốc tăng lên đỉnh điểm.
"Để em đi". Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của cậu, anh liền ôm cậu lên rồi quay sang dặn dò đám Hồng Ưng và Jiaowen.
Nghe câu nói của Vương Nhất Bác, lại thấy Tiêu Chiến đưa ra một loạt mệnh lệnh chuẩn bị và phối hợp, Lam Tư bất giác nhìn Vương Nhất Bác rồi quay đầu dặn dò đám Lam Đàm. Hợp tác, Tiêu Gia và Lam Bang lần đầu tiên trong lịch sử bắt tay hợp tác.
Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác nhanh chóng đi xuống mật đạo. Lam Tư và một đại ca hắc bang khác đi theo anh. Hoàng Ưng ở lại phòng điều khiển giám sát đám giáo hoàng, không thể để xảy ra tình huống nhỡ có người dùng kế dẫn địch khiến Tiêu Chiến và Lam Tư bị nhốt dưới mật đạo.
Đám Hồng Ưng đi sắp đặt ở bên ngoài. Những người trong đại sảnh cũng tản ra và bắt tay vào công việc dưới sự chỉ đạo của Phong Vân. Tất cả đều căng thẳng bận rộn trong giây lát.
"Rẽ trái hai mươi mét". Tiếng giáo hoàng vang lên trong mật đạo. Tiêu Chiến và Lam Tư đi theo sự chỉ dẫn của ông ta. Lúc này camera giám sát quả nhiên có ích lợi.
Cánh cửa sắt bị han gỉ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, nó giống hệt như những phiến đá ở xung quanh. Nếu không có lời khẳng định của giáo hoàng, Vương Nhất Bác chắc không bao giờ nhận ra đây là một cánh cửa, thảo nào những người đặt thuốc nổ coi đây là một mật thất khép kín
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đi đến trước cánh cửa sắt, anh cất giọng trầm trầm: "Em đừng căng thẳng, vẫn còn thời gian".
Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ trong tay và lên tiếng: "Cậu chỉ còn ba phút".
Quá đủ, đối với Vương Nhất Bác, mở một cánh cửa chỉ mất chưa đến ba mươi giây. Ba phút đủ thời gian bọn họ rút lui.
Vương Nhất Bác không nói một lời nào, cậu nhanh chóng sờ mó một lượt cánh cửa sắt. Sau khi tìm được ổ khóa, tay cậu không ngừng đâm xoáy vào bên trong.
Đứng bên cạnh theo dõi động tác của Vương Nhất Bác, Lam Tư hơi nhếch mép: "Không tồi". Vương Nhất Bác có thân phận như thế nào, hắn đã điều tra kỹ lưỡng từ lâu. Biết cậu có bản lĩnh về phương diện này, nhưng khi được tận mắt chứng kiến hắn thấy quả nhiên không tồi.
Vương Nhất Bác mỉm cười trả lời: "Đó là lẽ đương nhiên". Tay cậu vẫn không ngừng làm việc.
Rắc rắc, một tiếng động nhẹ vang lên, Lam Tư và Tiêu Chiến vội vàng đẩy cánh cửa sắt, không có động tĩnh. Hai người lại ra sức đẩy mạnh, cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Đại ca hắc bang đứng bên cạnh vừa quan sát đống thuốc nổ vừa lên tiếng: "Có phải bị gỉ quá rồi hay không?"
Vương Nhất Bác nghe nói vậy liền giơ chiếc nhẫn trên ngón tay, bên trong thò ra một sợi tơ nhỏ. Cậu không quay đầu mà chỉ huých nhẹ vào người anh, Tiêu Chiến lập tức thu tay bế cậu lên. Vương Nhất Bác nhanh chóng đâm sợi tơ vào cánh cửa sắt, Tiêu Chiến thuận theo lực đạo, ôm Vương Nhất Bác kéo sợi dây xuống dưới.
Cánh cửa sắt bị Vương Nhất Bác cắt một miếng mà không hề gây ra tiếng động, giống như người cầm con dao sắt cắt khoanh đậu phụ.
Đợi Vương Nhất Bác thu tay về, Lam Tư vừa xông lên đẩy cửa vừa nói: "Thứ này được đấy, sau này làm cho tôi một cái".
"Anh đừng mơ". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng theo tiếng răng rắc mở cửa.
Lam Tư vừa đẩy cánh cửa vừa nói lạnh nhạt: "Tôi đã cứu mạng cậu ấy".
"Không có anh, tôi cũng có thể cứu cậu ấy như thường". Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác đi vào trong.
Lúc này Vương Nhất Bác đã mất hết sức lực. Khoảng thời gian thoát ra khỏi mật đạo, trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Tiêu Chiến và thuốc nổ nên không để ý đến vết thương. Bây giờ, cậu kiệt sức đến đỉnh điểm. Sau khi mở cửa, thao tác ở bên trong chắc sẽ rất đơn giản, không làm khó cho Tiêu Chiến và Lam Tư. Vương Nhất Bác liền thả lỏng tinh thần, cậu lập tức rơi vào trạng thái mê man.
Lam Tư thấy vậy liền rút ra một viên thuốc con nhộng nhét vào miệng Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vội túm lấy cổ tay Lam Tư: "Thứ gì vậy?"
"Ma túy". Lam Tư đưa mắt nhìn Tiêu Chiến rồi cất giọng lạnh lùng. Tiêu Chiến tối sầm mặt, Lam Tư nói chậm rãi: "Nếu muốn cậu ấy chết, anh có thể không cho cậu ấy uống".
Tiêu Chiến nhíu chặt đôi lông mày, anh không rời mắt khỏi Vương Nhất Bác đang mê man trong lòng anh. Đây không phải là trạng thái bị ngất do mệt mỏi mà là sinh mệnh đang từ từ trôi đi. Nếu cậu không cố gắng gượng, để lịm đi thì hậu quả rất khó lường. Thấy Tiêu Chiến đã hiểu ý, Lam Từ hừ một tiếng rồi giật tay khỏi anh. Hắn nhanh chóng nhét viên thuốc vào miệng cậu: "Tôi đã cho cậu ấy uống một viên rồi". Nói xong hắn quay người tìm kiếm bộ phận khởi động.
Tiêu Chiến trầm mặc, anh cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, thấy sắc mặt cậu có chút ánh hồng, anh bất giác ôm chặt cậu vào lòng. Lam Tư tuy buôn bán ma túy nhưng hắn không hề động đến độc phẩm này, thứ hắn mang theo bên mình chắc chắn là tinh túy và không có tác hại lớn. Hơn nữa sử dụng ma túy hai lần không đến nỗi bị nghiện.
"Shit, bị gỉ hết cả rồi". Đại ca hắc bang đi theo Lam Tư xông vào bên trong thấy tất cả đều là những cục sắt gỉ, hắn vừa dùng lực kéo mạnh hai chỗ liền bị gãy rời. hắn nắm miếng sắt trong tay, băn khoăn không biết đây có phải là công tắc khởi động hệ thống tự hủy.
"Giáo hoàng, rốt cuộc là cái nào hả?" Lam Tư cất giọng lạnh lùng.
Giáo hoàng và thân vương không ngừng tìm kiếm, đám người của giới hắc đạo đang giám sát bọn họ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
"Tay quay ở trên tường, phía tận cùng bên trái, chỉ cần kéo xuống là được". Andy nghiên cứu tấm sơ đồ trên vi tính, nhanh chóng tìm ra công tắc khởi động.
"Bên trái, khốn khiếp". Lam Tư tìm theo lời dặn của Andy, thông ngờ tìm đến tay quay thì thấy công tắc đã bị bẻ gãy. Đại ca hắc bang ở bên cạnh ngây người và nhìn xuống mẩu tay quay vừa bị anh ta bẻ vẫn còn nằm trong tay anh ta. Sắc mặt anh ta như gặp phải thần chết.
Lam Tư điên tiết tung nắm đấm về phía đại ca hắc bang, hắn bị trúng đòn nằm phủ phục dưới đất, mặt chảy đầy máu tươi.
"Đủ rồi, còn có cách khác không?" Tiêu Chiến gầm lên.
Sắc mặt giáo hoàng khó coi đến cực điểm. Không có tay quay để khởi động hệ thống tự hủy thì phải làm thế nào. Tất cả các bộ phận đều han gỉ nên rất khó phân biệt. Bây giờ ông ta phải tìm cách ở đâu?
Tất cả chỉ còn lại bầu không trí trầm mặc. Ở bên này Lam Tư và Tiêu Chiến không lên tiếng. Đám giáo hoàng trong phòng điều khiển và mọi người ở đại sảnh đều im lặng. Không khí bị đè nén đến cực điểm, hy vọng và thất vọng lặp đi lặp lại khiến thần kinh của mọi người gần như suy sụp.
"Ngài hãy tìm kỹ đi, nhất định còn công tắc khác. Mau tìm đi". Sau khi được uống thuốc, đầu óc Vương Nhất Bác trở nên tỉnh táo, người cũng có một chút sức lực. Cậu đều nghe thấy lời nói của mọi người, vì vậy cậu liền mở miệng.
Đám Andy vẫn không nhúc nhích.
Không nghe thấy bất cứ tiếng động nào qua hệ thống phát thanh, Vương Nhất Bác hét lớn: "Tiếp tục tìm kiếm, nhất định còn có công tắc khác. Nhanh lên, không muốn chết thì nhanh tay lên cho tôi".
Giọng nói của Vương Nhất Bác khiến đám giáo hoàng giật bắn mình. Bọn họ chăm chú nhìn cậu trên màn hình vi tính.
Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Vương Nhất Bác, Hoàng Ưng cau mày nạt nộ: "Mau làm việc đi, lời của chủ nhân chúng tôi, các ngài dám không nghe. Cậu ấy nói có thì nhất định sẽ có". Giáo hoàng bất giác hít một hơi sâu rồi vội vàng tìm kiếm.
Vương Nhất Bác nắm chặt cánh tay Tiêu Chiến, cậu nhắm mắt và cất giọng: "Những thứ được làm từ mấy trăm năm trước đều có hai lớp bảo hiểm, lớp này không được còn lớp cuối cùng. Đây là đặc điểm của kiến trúc ba trăm năm trước".
Vương Nhất Bác chuyên nghiên cứu lịch sử và đồ cổ. Cậu hiểu rõ về nền văn hóa lịch sử Italy. Tổng bộ của tổ chức ăn trộm cũng là một tòa lâu đài cổ ở đất nước này. Để "biết người biết ta", cậu từng bỏ thời gian nghiên cứu về kiến trúc của lâu đài, những tòa lâu đài kiểu này có nền móng rất chắc chắn. Cậu cũng biết thói quen của người xưa nên mới dám mở miệng yêu cầu tìm kiếm công tắc thứ hai.
Thấy thái độ của Vương Nhất Bác có vẻ dứt khoát, Lam Tư hít một hơi sâu rồi nhìn xuống máy hẹn giờ: "Còn một phút mười một giây nữa". Trước đó, dựa vào thực lực của hắn và Tiêu Chiến, thời gian ba phút chỉ thừa không thiếu. Vì vậy hắn mới thong dong thoải mái. Không ngờ tình hình đột ngột thay đổi, thời gian trở nên gấp gáp vô cùng.
"Hành động nhanh lên". Tiêu Chiến cất cao giọng, tiếng nói của anh truyền tới phòng điều khiển khiến đám Andy càng nhanh tay hơn.
"Có, có rồi, còn một công tắc nữa". Andy đột ngột đứng bật dậy và hét lên mừng rỡ.
Thân vương vừa thở hổn hển vừa nói: "Ở trên đỉnh đầu, bên trong tấm sắt có một công tắc. Chỉ cần ấn vào là được rồi".
"Nhanh, nhanh lên...ở ngay trên đỉnh đầu các anh". Giáo hoàng đứng dậy thúc giục.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dồn về phòng điều khiển, mọi ánh mắt tập trung vào Tiêu Chiến, Lam Tư và Vương Nhất Bác. Sắc mặt của bọn họ vô cùng căng thẳng, ai ấy đều cuộn chặt tay thành nắm đấm và nín thở chờ đợi.
Ở dưới mật đạo, khoảng cách từ trên nóc xuống mặt đất là hơn hai mét, cả Lam Tư và Tiêu Chiến chỉ có thể chạm tay đến nơi nên không giải quyết được vấn đề.
Tiêu Chiến cau mày hai tay bế Vương Nhất Bác giơ lên cao: "Em làm đi".
Vương Nhất Bác gật đầu, cậu sờ tay lên tấm sắt rồi điều khiển sợi tơ ở chiếc nhẫn đâm xuyên vào. Cậu không rõ có đúng vị trí của công tắc hay không, cậu cắt bừa một hình vuông nhỏ, làm một mẩu sắt rơi xuống.
May mà đúng vị trí, tuy không phải chuẩn xác nhất. Vương Nhất Bác nhìn vào bên trong tấm sắt, bắt gặp một nút bấm to bằng đầu ngón tay nhưng hoàn toàn bị han gỉ.
"Cậu còn bốn mươi ba giây". Lam Tư nhắc nhở.
Vương Nhất Bác không lên tiếng, cậu tiếp tục điều kiển sợi tơ trên chiếc nhẫn khoanh một vòng quanh nút bấm để cắt đứt những mảnh sắt gỉ dính liền xung quanh. Sau đó cậu thu sợi dây về, đặt chiếc nhẫn vào đúng vị trí nút bấm và ấn mạnh.
Không động đậy. Vương Nhất Bác dường như đã dồn toàn bộ sức lực nhưng nút bấm vẫn không hề có phản ứng. Cảm nhận được Vương Nhất Bác đang dùng sức, Tiêu Chiến đổi tư thế, anh túm hai chân cậu và đẩy cậu lên cao để dễ hành động.
"Ba mươi ba giây". Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ, trên mặt hắn không còn vẻ yêu mị thường ngày mà chỉ có lạnh lùng và nghiêm túc.
"Tôi không đủ sức nên không bấm nổi". Người Vương Nhất Bác chảy đầy mồ hôi. Cậu vốn bị thương nên mất hết sức lực, viên thuốc của Lam Tư chỉ đủ giúp cậu tỉnh táo chứ không lấy lại sức mạnh như trước đây. Hơn nữa nút bấm này tồn tại ba trăm năm nên đã bị gỉ đến mức cứng đờ.
"Shit". Lam Tư chửi thề một câu, hắn kéo đại ca hắc bang lại gần rồi dẵm lên người này. Sau đó Lam Tư túm tay Vương Nhất Bác, hai người hợp sức đẩy lên.
Rắc, rắc, nhờ sự giúp đỡ của Lam Tư, Vương Nhất Bác cảm thấy tay có một luồng sức mạnh cực lớn, nút bấm được đẩy lên trong giây lát. Tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt nặng nề của bánh xe chuyển động.
Sau khi công tắc khởi động, Lam Tư lập tức nhảy xuống đất. Tiêu Chiến cũng buông lỏng tay để Vương Nhất Bác rơi xuống, nhưng cậu chưa tiếp đất, anh đã ôm cậu vào lòng.
"Khởi động rồi, mau rút lui". Trên phòng điều khiển, Hoàng Ưng là người có phản ứng nhanh nhất, anh ta hét lên nhắc nhở mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đại sảnh đều lui xuống, đám giáo hoàng cũng bị Hoàng Ưng và người của Lam Tư áp giải xuống bên dưới.
Ở trong mật đạo, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác quay người chạy như bay ra ngoài, Lam Tư và ông trùm hắc bang còn lại cũng nối gót theo sau.
Tiếng ùng ục truyền đến. Trong giây lát, nước từ con sống lớn ở bên ngoài điên cuồng tràn vào mật đạo. Mật đạo vốn được xây dựng ở dưới lòng đất, ngang lòng con sông nên nước tràn vào với tốc độ cực kỳ lớn.
"Rẽ trái mười bảy mét, chúng ta còn bảy giây". Lam Tư vừa chạy vừa hét lớn, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác chạy theo hắn. Chạy về lối cửa mật đạo là một hành động không thực tế. Mật đạo vừa dài vừa ngoằn ngoèo, dù anh chạy nhanh đến mức nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ nước chảy.
Tiếng nước một lúc một lớn, nước từ bốn phương tám hướng dội về phía bốn người. Nước mới chỉ ngập đến đầu gối mọi người, một hai giây sau đã dâng thêm năm mươi xen ti mét.
"Ở đây, còn ba giây, hai giây, một giây". Lam Tư dừng lại tại một chỗ trong mật đạo và bắt đầu đếm ngược thời gian. Lúc anh ta đếm đến một giây, nước đã ngập đến ngang ngực. Tiêu Chiến cũng đứng yên dưới nước, anh bảo vệ Vương Nhất Bác trước ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com