Chương 6
Vương Nhất Bác liếc qua gương chiếu hậu, thấy Tiêu Chiến ngồi dựa vào ghế sau, sắc mặt không hề thay đổi. Ánh mắt hắn lóe lên một tia chết chóc, không một chút hoảng loạn. Hồng Ưng ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn ra ngoài, gương mặt lộ vẻ thận trọng nhưng cũng không hề mất bình tĩnh. Có thể thấy, họ đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.
"Lão đại, Hắc Ưng đã ra tay chống trả bọn chúng rồi. Hiện tại vẫn chưa biết đối phương là ai". Một người tóc đỏ vừa nhảy lên xe ngồi ở ghế phụ cung kính bẩm báo.
"Tiêu diệt toàn bộ", Tiêu Chiến mở miệng.
"Vâng ạ". Người tóc đỏ và Hồng Ưng không hề tỏ ra bất ngờ trước quyết định tàn nhẫn của Tiêu Chiến. Tiêu Gia vừa bước vào thị trường Đông Nam Á đã có kẻ dám thị uy. Coi như chúng tự tìm đến cái chết, không thể trách người khác. Hơn nữa, đây cũng coi như hành động giết gà cho khỉ xem, để mọi người biết Tiêu Gia không phải là hư danh trên giang hồ.
"Đúng tám giờ có mặt ở khách sạn Sheraton. Cậu còn mười phút".
Vương Nhất Bác nhìn ngang nhìn ngửa, thấy người tóc đỏ và Hồng Ưng không trả lời, mới đoán ra câu vừa rồi Tiêu Chiến nói với cậu. Cậu bất giác cắn môi: "Đi đường nào vậy? Tôi chưa tới đây bao giờ". Trước đó có một chiếc xe dẫn đường, bây giờ chỉ còn lại mình cậu, cậu biết phải xoay sở thế nào?
"Đó là việc của cậu. Nhanh lên, lão đại không có thói quen đến muộn". Người tóc đỏ nhăn mặt nhìn cậu. Tiêu Chiến hoàn toàn không bận tâm đến câu hỏi của Vương Nhất Bác. Những người vô dụng hắn sẽ cho đi thẳng sang thế giới bên kia, khỏi cần phí lời.
Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng, mấy người này bá đạo quá. Cậu trừng mắt nhìn người tóc đỏ: "Tôi là đầy tớ của lão đại nhà anh, chứ không phải của anh. Anh mà còn phách lối, tôi sẽ cho anh xuống đi bộ". Vừa nói, cậu vừa thắng xe dừng lại ở bên đường.
Người tóc đỏ nhíu mày, hắn là một trong những cánh tay trái tay phải của Tiêu Chiến, đại diện Tiêu gia phụ trách khu vực châu Á. Hắn là Hoàng Ưng, cùng với ba người khác gồm Hồng Ưng, Hắc Ưng và Bạch Ưng chỉ dưới một người trên vạn người. Thế mà thằng đầy tớ này dám trợn mắt giáo huấn hắn. hắn nghiến răng nhìn Vương Nhất Bác mở cửa xe đi ra ngoài. Lẽ nào cậu không thèm giữ thể diện cho lão đại?
Vương Nhất Bác kéo một người ở trên đường hỏi thăm vài câu rồi lập tức quay lại xe. Cậu nổ máy nhấn ga phóng vụt đi. Vương Nhất Bác lái chiếc xe Cadillac ba cửa kềnh càng với tốc độ hơn hai trăm cây số một giờ. Chỉ có cậu mới dám đi hơn hai mươi cây số trong vòng sáu phút. Đúng bảy giờ năm tám phút, cậu dừng lại ở nơi Tiêu Chiến cần đến. Lúc này, Hắc Ưng báo tin, hắn đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, không một ai sống sót. Hắn không biết đối phương là ai. Dù sao đó cũng không phải là chuyện Tiêu Chiến bận tâm. Tiêu Gia không có thói quen điều tra nguồn gốc của những tổ chức nhỏ.
Vương Nhất Bác dừng xe, mắt dõi theo hai hàng người mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng chờ ở đó từ trước, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm. Đây vốn là cửa ra vào một khách sạn sang trọng, nhưng lúc này cậu có cảm giác nó giống như miệng một con quái vật đang há mõm chờ nuốt người. Khóe miệng cậu bất giác giật giật.
"Xuống xe! Cậu quên lời lão đại rồi sao?". Thấy Vương Nhất Bác vẫn ngồi im trước tay lái, Hồng Ưng lên tiếng nhắc nhở.
"Shit". Hôm qua Tiêu Chiến mới nói cậu phải luôn ở trong tầm mắt của hắn. Vương Nhất Bác chửi thầm một câu rồi mở cửa bước xuống xe. Cậu vẫn chưa muốn chết đâu.
Vương Nhất Bác đứng ngay phía sau Tiêu Chiến, giữa hai hàng người uy nghiêm, cậu đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn. Vụ nổ súng trên phố ban nãy đến quá nhanh, nhanh đến mức cậu không kịp sợ hãi. Tuy cậu rất bạo gan nhưng không có nghĩa cậu có thể giữ bình tĩnh giữa những làn đạn. Nếu cậu không lái xe nhanh, mạng sống bị rơi lại ở chỗ đó cũng không biết chừng. Không nhớ đến thì thôi, vừa nhớ đến hai chân cậu liền run lẩy bẩy. Thời buổi này còn xuất hiện cả màn mưa đạn trên đường phố đông người như trong phim ảnh, thật không thể tin nổi.
"Mất mặt quá", một giọng nói trầm thấp vang bên tai Vương Nhất Bác, rồi một bàn tay vòng qua lưng cậu, kéo cậu đứng thẳng dậy, đưa cậu đi nhanh về phía trước, theo bước chân của Tiêu Chiến.
"Tiêu lão đại, xin chào, xin chào". Tiêu Chiến còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.
Vương Nhất Bác quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen ở khu vực Đông Nam Á. Cậu bất giác lắc đầu, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.
Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến qua mấy lớp cửa, đến một phòng hội nghị rất lớn. Cậu còn chưa kịp bước qua cửa, Hồng Ưng vẫy tay ra hiệu cậu đứng ở bên ngoài. Vương Nhất Bác nhíu mày. Sao phân biệt đối xử thế, hắn và tên Hoàng Ưng gì đó có thể đi theo Tiêu Chiến vào trong. Tại sao chỉ có cậu bị đứng canh cửa? Vương Nhất Bác chửi thầm hai câu, không vào thì thôi, cuộc giao dịch trong giới hắc đạo cậu chẳng cần biết làm gì.
Qua lớp cửa kính, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ngồi ở vị trí quan trọng nhất, các ông trùm Đông Nam Á ngồi thành hai hàng xung quanh hắn. Tiêu Chiến vẫn giữa bộ mặt lạnh băng. Tuy nhiên, bộ dạng của anh rất khí thế. Mặc dù chỉ ngồi im lặng nhưng từ người anh toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Vương Nhất Bác đứng tựa vào tường nghỉ ngơi một lúc rồi đưa mắt về phía cửa lớn ra vào. Thấy không một ai canh gác, mắt cậu đột nhiên sáng rực, cơ hội tốt đến rồi. Đám Tiêu Chiến, Hồng Ưng đang bận đàm phán ở bên trong. Cậu mới ở Tiêu Gia hai ngày nên không ai biết cậu. Ở nhà Tiêu Gia không dễ bỏ trốn, vì đó là bản doanh của bá chủ hắc đạo nên người canh gác khắp nơi, chỗ nào cũng có súng ống. Còn ở nơi xa lạ này, mấy cái khóa cửa chẳng thể gây khó dễ cho cậu.
Ý định bỏ trốn vừa xuất hiện trong đầu, Vương Nhất Bác đột nhiên thấy hưng phấn hẳn. Hiếm khi gặp cơ hội tốt, ở lớp cửa này chỉ mình có mình cậu. Vương Nhất Bác nở nụ cười rạng rỡ trên môi, hai tay cậu đút vào túi quần, đi về phía cửa lớn một cách thoải mái tự nhiên.
Đột nhiên cậu cảm thấy lạnh gáy, trong đầu cậu liền hiện hai chữ: nguy hiểm. Vương Nhất Bác quay đầu, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Tiêu Chiến xuyên qua đám người dõi thẳng về phía cậu. Ánh mắt đó không phải hun hút như đáy biển mà xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả.
Vương Nhất Bác giật mình, quan sát kỹ thấy Tiêu Chiến hình như không chú ý đến cậu, cảm giác nguy hiểm cũng dần biến mất. Cậu nhíu mày, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chắc không đến nỗi nằm trong tầm ngắm của Tiêu lão đại. Mặc dù cậu từng ăn trộm đồ của anh, nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy việc chạy trốn đến chân trời góc bể, bị Tiêu Gia truy đuổi còn tốt hơn suốt ngày đi theo anh và có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào.
Ý nghĩ đó khiến Vương Nhất Bác trở nên kiên định. Cậu bước vội về phía một cánh cửa. Vương Nhất Bác sờ tay vào ổ khóa, vài giây sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Do bên trong toàn những nhân vật quan trọng, lại bàn cuộc mua bán lớn nên khi các lớp cửa khóa lại, bên trong không có người canh gác. Tất cả đám thuộc hạ đều đợi ở phía ngoài cùng. Do đó, cậu mới dễ dàng bỏ đi.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh cửa sổ ở lớp cửa thứ hai. Do cậu không thể nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính nên cửa sổ là một đường thoát thân an toàn. Chỉ không ngờ có người ở bên ngoài cửa sổ. Cậu vội nép vào bức tường cạnh cửa sổ.
"Chuẩn bị xong rồi. Đám ở ngoài đều bị cách mấy lớp cửa. Số thuốc nổ này đủ để tất cả những người bên trong thăng thiên. Hoho".
"Hừ, một lũ đáng chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người ngoài đến làm chủ. Tiêu Gia hống hách ở châu Âu còn chưa đủ sao mà dám chạy đến Đông Nam Á tranh cướp địa bàn với chúng ta. Hừ, lần này cho hắn một đi không về". Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.
"Đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không thể coi thường người của Tiêu Gia. Thế lực của mấy lão già kia càng không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải hết sức thận trọng".
"Tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết".
"Đại ca, khách sạn này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi".
Nghe đến đây, sắc mặt Vương Nhất Bác trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cậu trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ này dùng khóa chết, nhưng không thể gây khó dễ cho cậu. Vương Nhất Bác ngó xuống bên dưới, thấy buộc một khối thuốc nổ loại hình mới. Một lần khi cậu đi ăn trộm đồ đồng thời Thanh, két bảo hiểm của đối phương quá kiên cố nên cậu buộc phải dùng đến thuốc nổ. Vì vậy, mới biết loại thuốc nổ hẹn giờ này.
Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Lúc đi vào cậu đã quan sát kỹ lưỡng, chỉ có cửa sổ này là gần mặt đất nhất, lại sử dụng ổ khóa nên cậu mới chọn cửa sổ này để thoát thân. Ổ khóa này tất nhiên không thể gây khó khăn cho một siêu trộm như cậu. Khóe miệng cậu nhếch lên thành nụ cười. Gặp phải cậu, mấy thứ đồ chơi này chỉ bày cho đẹp mà thôi. Cậu giơ tay định mở khóa.
Vừa chạm vào ổ khóa, Vương Nhất Bác đột nhiên rút tay lại, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Gia đối xử với cậu cũng không tồi. Tuy cậu bị ép làm đầy tớ, nhưng với tính cách máu lạnh của anh, không giết cậu là phúc đức lắm rồi. Hơn nữa, do cậu ăn trộm đồ trước, nên mới bị rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trên thực tế, Tiêu Gia chẳng có lỗi gì với cậu.
Vương Nhất Bác tuy là một người tự do thích làm theo ý mình, nhưng không có nghĩa là cậu vô tình vô nghĩa. Người khác đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối xử tốt với họ. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy mình còn mắc nợ Tiêu Chiến. Thôi được, coi như lần này cậu trả món nợ ăn trộm đồ cho hắn. Nghĩ đến đây, cậu liền quay người chạy một mạch về phòng hội nghị.
Cánh cửa kính chống đạn rất dày, Vương Nhất Bác đập mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động. Cậu lo lắng vẫy tay với Tiêu Chiến. Đáng chết thật, lúc cần nhìn thì anh không nhìn thấy, lúc không cần nhìn lại chẳng qua nổi mắt anh. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có bất cứ phản ứng nào. Cậu cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.
Tiêu Chiến đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Không biết có phải do thần giao cách cảm, anh từ từ ngẩng đầu đưa mắt về phía Vương Nhất Bác. Thấy bộ dạng hốt hoảng của cậu, ánh mắt hắn vụt qua một tia khác lạ. Tiêu Chiến liền quay sang Hoàng Ưng: "Mở cửa".
Cửa vừa mở, Vương Nhất Bác chạy vội đến phía trước Tiêu Chiến. Thuốc thuốc phát nổ sau mười phút, giờ chỉ còn lại bảy phút, đúng là nóng ruột chết đi được.
"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen Đông Nam Á rồi chạy thẳng đến bên Tiêu Chiến, cúi người nói thì thầm vào tai anh. Cậu không phải ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen. Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự. Tiêu Chiến là người ngoài, thế lực vẫn chưa được củng cố, thế nào cũng chịu thiệt. Vì vậy, cậu mới quyết định chỉ nói riêng với Tiêu Chiến, để anh tự giải quyết.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Giang hồ ai cũng biết Tiêu Chiến nổi tiếng máu lạnh vô tình, bình thường tuyệt đối không cho phép người nào lại gần. Vậy mà bây giờ, anh và cậu ở tư thế thân mật, hai người gần như không có khoảng cách.
Vương Nhất Bác nói xong, sắc mặt Tiêu Chiến trầm ngâm hẳn. Anh không truy hỏi chuyện này là thật hay giả, lập tức đứng dậy, vòng tay qua thắt lưng cậu, cất giọng sắc lạnh: "Đi thôi".
Thấy Tiêu Chiến rời khỏi vị trí, Hồng Ưng và Hoàng Ưng không nói một lời nào liền đi theo Tiêu Chiến. Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Tiêu Chiến. Họ ra giang hồ nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy ra chuyện gì Tiêu Gia mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.
Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác đưa cậu đi về phía trước. Cậu sốt ruột lên tiếng: "Nhanh lên, chỉ còn ba phút nữa thôi". Ở tình huống gấp rút này chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến định chạy về phía cửa lớn. Tiêu Chiến tối sầm mặt, bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, không có chuyện gì khiến anh mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy ư? anh vẫn chưa thảm đến mức đó.
Vương Nhất Bác đã không kéo nổi Tiêu Chiến thì chớ, cậu còn bị bàn tay của anh giữ chặt người. Anh cất giọng thâm trầm bên tai cậu: "Sợ gì chứ, có tôi ở đây". Nói xong, anh sải từng bước dài đưa cậu về đi phía cửa. Ở tình huống này Tiêu Chiến vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?
"Cậu kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?". Ông trùm tóc bạc trắng không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Tiêu Chiến vội bỏ đi, Vương Nhất Bác có bộ dạng hoảng hốt.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Thấy hắn không có ý phản đối, cậu liền mở miệng: "Có thuốc nổ".
Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám đại ca Đông Nam Á tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả hoảng hốt chạy thục mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế. Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau Tiêu Chiến. Tiêu Gia là bá chủ nên họ tin tưởng Tiêu Chiến có khả năng và thủ đoạn ứng phó.
"Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ". Thấy cửa không thể mở, đám đại ca chạy trước càng trở nên hoảng loạn.
"Phá khóa". Hoàng Ưng không biết rút ở đâu ra khẩu súng nhằm vào ổ khóa.
Đám đại ca Đông Nam Á thoáng kinh ngạc khi thấy Hoàng Ưng có súng trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn: "Không được. Đây là khóa khống chế, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng bị đóng chặt".
Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, họ mới chọn khách sạn nội bộ này. Không ngờ vào lúc này, họ lại bị chính thứ công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bí mật và an toàn cho cuộc gặp gỡ, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Bây giờ, họ không thể thông báo cho người bên ngoài. Họ nhận ra đây là một quyết định thất sách thì đã muộn.
"Tránh ra". Tiêu Chiến đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai bên.
Tiêu Chiến giơ tay đẩy Vương Nhất Bác về phía trước. Cậu không nói một lời nào, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng bịch vang lên, khóa cửa mở ra. Đám đại ca Đông Nam Á nhường bước, để Tiêu Chiến đưa cậu đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.
Tíc tắc, tíc tắc, thời gian trôi qua rất nhanh. Vương Nhất Bác là người rất nhạy cảm với thời gian. Mỗi lần đi ăn trộm, cậu đều có thể khống chế thời gian nên khá an nhàn trong khoảng thời gian cực ngắn. Công việc đạo chích lại không phải đối mặt với giây phút sinh tử như hôm nay. Ăn trộm bị bắt còn có khả năng thoát thân, chứ không kịp rời khỏi nơi này, cậu chỉ nói nước xuống địa ngục báo danh. Sớm biết như vậy cậu sẽ không quay lại thông báo cho Tiêu Chiến, món nợ nhân tình kiếp sau cậu trả chắc cũng không sao.
Toàn thân Vương Nhất Bác ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cứ nghĩ đến một giây một phút trôi qua khiến bàn tay cậu bất giác run lẩy bẩy, không tài nào mở nổi ổ khóa cuối cùng.
"Bình tĩnh". Một giọng nói bá đạo vang lên, rồi một bàn tay giữ chặt cổ tay đang run rẩy của cậu. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Thần sắc của anh không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt anh lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng lại khiến cậu bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.
Tách, tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh đến nín thở. Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi khách sạn. Vương Nhất Bác chưa kịp định thần đã bị chen lấn xô đẩy. Ánh mắt Tiêu Chiến thẫm lại, hắn kéo mạnh cậu nhào vào lòng, bế cậu lên rồi cùng Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi nhanh ra ngoài.
Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, khách sạn nổ tung. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la thảm thiết của những kẻ không chạy kịp.
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn đến mức khiến cậu ù tai. Cậu sợ hãi nép mình trong lòng Tiêu Chiến, vùi đầu vào bộ ngực của anh.
"Lái xe". Người của Tiêu Gia lập tức xông lên đón Tiêu Chiến khi hắn vừa ra ngoài. Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác ngồi lên xe của Tiêu Gia, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Hồng Ưng và Hoàng Ưng không cần đợi Tiêu Chiến dặn dò, ở lại hiện trường để giải quyết những kẻ cần giải quyết. Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Tiêu Gia.
Phải một lúc sau, Vương Nhất Bác mới định thần trở lại, cậu vẫn vùi đầu trong lòng Tiêu Chiến. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu thấy vô cùng kích thích. Đúng là gay cấn quá, suýt nữa thì mất mạng. Cậu thầm mong những chuyện gay cấn như thế này trong tương lai càng ít xảy ra càng tốt. Cậu mới làm đầy tớ hai ngày đã hai lần suýt chết. Cứ tiếp tục sống như vậy, chắc cậu sẽ giảm thọ mười năm.
"Xin hỏi... hôm nay tôi có được tính là lập công?" Ngước nhìn gương mặt sát khí lạnh lùng của Tiêu Chiến, cậu miễn cưỡng mỉm cười.
Tiêu Chiến cúi xuống nhìn người trong lòng. Gương mặt cậu mới chỉ vài phút trước vẫn còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ đã hoạt bát linh lợi. Anh cất giọng trầm trầm: "Cậu muốn gì?"
Vương Nhất Bác nở nụ cười gian tà: "Tôi chỉ ăn trộm của anh một miếng ngọc bội nho nhỏ, ơn cứu mạng lần này chắc trả đủ rồi chứ? Anh có thể coi chúng ta bây giờ không ai nợ ai? Từ nay trở đi, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi".
Đối diện với gương mặt tươi cười của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm, âm sắc không thay đổi: "Làm đầy tớ phải có bổn phận cứu chủ nhân".
"Bổn phận? Anh nói đùa gì thế?" Nghe câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tức tối trợn tròn mắt nhìn hắn.
Tiêu Chiến chăm chú nhìn cậu đang trừng mắt với mình. Từ ngày anh lên làm gia chủ, không ai dám có ánh mắt đó với anh.
Người này khá có cá tính. Anh nói lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ vụ cậu tự ý rời khỏi vị trí. Tốt nhất cậu nên an phận cho tôi".
Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng. Đây không phải mình chưa đánh đã tự khai sao? Nếu cậu không có ý định bỏ đi, cậu sẽ không đến chỗ cửa sổ và không phát hiện ra thuốc nổ. Mẹ nó, tên Tiêu Chiến này không phải là người dễ qua mặt. Sớm biết vậy thì cậu không cứu hắn, cho hắn hết đời. Suýt nữa cậu cũng bị vạ lây. Nếu xảy ra tình huống tương tự, trời có sụp mình cũng mặc kệ.
"Có bản lĩnh thì cậu cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được. Nếu không, cậu sẽ hối hận sinh ra trên cõi đời này". Tiêu Chiến không rời mắt khỏi gương mặt thể hiện tâm trạng phức tạp của Vương Nhất Bác. Cậu dám đánh bài chuồn, anh sẽ bắt cậu phải trả giá. Chỉ đáng tiếc là lần này cậu không bỏ đi một mình.
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn gương mặt không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào của Tiêu Chiến. Cậu cảm thấy những lời hắn nói là thật. Lúc đó, rõ ràng hắn nhìn thấy cậu bỏ đi nhưng không hề tỏ thái độ. Giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ. Anh biết mình phạm lỗi nhưng mặc kệ. Chỉ đợi đến khi cậu bước ra ngoài một bước, anh sẽ lập tức xé xác cậu. Bởi vì cậu đã phạm điều cấm kỵ của anh, để anh có lý do ra tay.
Vương Nhất Bác bất giác nghiến chặt răng. Tên Tiêu Chiến này đúng là một ác quỷ, thật đáng sợ. Cậu còn tưởng hắn không phải là người tàn ác như thiên hạ đồn. Trên thực tế hắn còn tàn nhẫn hơn. Hắn không phải nể tình tha mạng cho cậu, mà muốn người đắc tội hắn có kết cục thảm hại. Đúng là thâm hiểm, thâm hiểm vô cùng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Vương Nhất Bác không thèm để ý đến Tiêu Chiến, nằm gọn trong lòng anh nhắm mắt ngủ. Cậu cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó tìm một đòn chí mạng với anh, một đòn có thể loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Sống trong tổ chức ăn trộm mười mấy năm cậu còn nhẫn nhịn được, cậu không tin không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn người trong lòng vừa mới nghiến răng nghiến lợi tức tối giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành, anh bất giác nhíu mày. Không tồi, cậu khá thông minh. Anh thích người thông minh vì chỉ người thông minh mới có tư cách ở bên cạnh làm đầy tớ của anh.
"Tiêu diệt mọi thế lực cho tôi. Kể cả những người có mặt ngày hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một ai". Tiêu Chiến mở miệng bằng một giọng lạnh lẽo không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào. Hắn vừa đặt chân đến Đông Nam Á, có kẻ dám tặng hắn liền hai món quà, hắn phải trả lại chúng gấp đôi.
"Vâng ạ", Hoàng Ưng lập tức trả lời. Nếu không nay không có Vương Nhất Bác, bọn họ và gia chủ chắc gì còn sống sót. Dù những người tham gia hội nghị hôm nay không có liên quan hay không, họ đều đáng chết. Là đại ca trong giới xã hội đen Đông Nam Á mà để xảy ra sơ suất lớn như vậy, họ sống cũng vô dụng.
Chiếc xe sang trọng phóng nhanh trên đường phố, rời khỏi khu vực trung tâm, hướng về khu vực ngoại ô thành phố.
Ôi, toàn thân nhức mỏi quá, Vương Nhất Bác nhíu mày rồi mở mắt. Lúc nãy, cậu nghĩ ngợi một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết. Tên Tiêu Chiến đáng chết không biết ném cậu vào xó nào mà toàn thân như bị một vật nặng đè xuống, vô cùng đau nhức. Tên này đúng là đồ keo kiệt.
Suỵt! Một ngón tay đưa lên môi làm động tác ra hiệu im lặng, khiến cậu vừa tỉnh giấc giật bắn mình. Cậu nhướng mày về phía Hoàng Ưng đứng bên ngoài xe ô tô quay người nhìn cậu. Hắn ra hiệu cậu đừng lên tiếng, đưa ánh mắt kỳ lạ về phía sau lưng cậu rồi lập tức quay đi chỗ khác.
Vương Nhất Bác mở to mắt, người vẫn giữ nguyên tư thế. Cậu liếc nhìn vật nặng trên vai mình. Trời ạ, hóa ra Tiêu Chiến tựa vào vai cậu nhắm mắt ngủ. Lúc này vẫn có thể ngủ được, cậu không khỏi khâm phục Tiêu Chiến, làm lão đại thoải mái thật đấy.
Thảo nào cậu có cảm giác bị một vật nặng đè trĩu vai. Hóa ra Tiêu Chiến coi cậu như chiếc gối ngủ. Mặc dù anh chỉ dựa đầu vào vai cậu nhưng lực đè không phải nhẹ. Vương Nhất Bác bất giác thu lại ánh mắt, ở tư thế này không dễ quan sát. Cậu chỉ sợ tiếp tục nhìn hắn, nước mắt sẽ chảy ra.
Vương Nhất Bác đưa mắt ra ngoài cửa xe, thấy xe đỗ trước cổng một ngôi biệt thự, xung quanh đứng đầy hộ vệ. Hồng Ưng và một người lạ mặt đứng ở bên trái và bên phải cửa xe, quay lưng lại chiếc xe. Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng, khoa trương quá đi. Mỗi việc Tiêu Chiến chợp mắt mà có bao nhiêu người canh chừng, đúng là lão đại có khác.
Vai đau, lưng mỏi, bụng đói. Vương Nhất Bác nhẫn nhịn đúng mười phút, cậu chuẩn bị quay sang đánh thức Tiêu Chiến, liền thấy anh ngẩng đầu. Đôi mắt anh không hề tỏ ra vừa ngủ say, mà vô cùng tỉnh táo.
Vương Nhất Bác cau mày: "Anh giả vờ ngủ?". Nói xong, cậu bất giác á khẩu. Tiêu Chiến giả bộ ngủ, dù là chuyện vô lý cũng thành có lý.
"Lão đại". Hoàng Ưng thấy Tiêu Chiến mở mắt liền quay đầu cung kính.
Tiêu Chiến quan sát Vương Nhất Bác đang nhăn nhó xoa bóp vai, hắn cúi đầu hỏi: "Đói rồi à?"
Vương Nhất Bác hơi sững người nhìn gương mặt vô cảm của Tiêu Chiến. Anh hỏi câu đó không phải kỳ lạ ở mức bình thường. Tuy nhiên, hiện thực chiến thắng tất cả, bụng đói là bụng đói, chuyện gì cũng dễ nói. Cậu liền gật đầu tuôn một tràng: "Cải trắng xào dấm, Gan ngỗng rán, sườn xào chua ngọt, vịt om tương, canh phỉ thúy".Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác cảm thấy mình coi như xong. Tiêu lão đại sẽ nghe lời cậu sao? Mặc kệ, cậu cũng chẳng đòi hỏi nữa, cho ăn gì thì ăn nấy. Nhưng mà Tiêu lão đại đã nói muốn ăn cơm đâu nhỉ? Cậu đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Cậu chỉ ăn trộm một miếng ngọc thôi mà, có đáng không?
Hai người ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp như có phép thuật chỉ vài phút sau dọn lên tất cả các món cậu yêu cầu. Vương Nhất Bác chỉ cần ngửi thôi cũng biết, các món ăn này có hương vị rất chuẩn.
"Phần thưởng ngày hôm nay".
Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến đang ăn bít tết. Cậu bất giác tối sầm mặt, cứu mạng hắn chỉ đổi có một bữa cơm thôi sao. Cậu trề môi: "Rẻ quá".
Tiêu Chiến liền đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía cậu. Vương Nhất Bác lập tức cúi đầu không dám nhìn Tiêu Chiến. Cậu nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn lia lịa. Ăn thì ăn, có phần thưởng dù sao vẫn hơn không có. Kiểu gì cậu cũng không thể nói lại anh, không thể cãi lại anh, đánh nhau càng không. Người nào lâm vào hoàn cảnh này chắc cũng chỉ còn cách cúi đầu.
Cả bữa ăn không ai nói với ai một câu nào. Tiêu Chiến vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị. Về phần Vương Nhất Bác, trước các món ăn ngon, cậu bất chấp tất cả. Anh nghiêm nghị là việc của anh, tôi ăn cơm vui vẻ là chuyện của tôi. Vì vậy, không khí trên bàn ăn vô cùng quái dị. Một đầu là tiết trời băng giá của tháng chạp, một đầu là tiết xuân tháng ba ấm áp.
Căng da bụng trùng da mắt. Sau khi trải qua một ngày kích thích nhất trong cuộc đời, Vương Nhất Bác rất tự giác xin Tiêu Chiến cho cậu về phòng đi ngủ.
"Tắm rửa sạch sẽ đi". Khi một chiếc khăn tắm bay đến, Vương Nhất Bác theo phản xạ giơ tay ra bắt. Cậu đứng ở cửa cau mày nhìn Tiêu Chiến đang ở trong phòng. Chuyện này là thế nào? Chẳng phải họ bảo căn phòng này là của cậu hay sao? Tại sao Tiêu Chiến lại xuất hiện ở đây?
"Tiêu lão đại, đây là phòng của tôi". Trừng mắt nhìn Tiêu Chiến một hồi, thấy anh không có ý bỏ đi, cậu đành mở miệng nhắc nhở.
Tiêu Chiến vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Anh bước tới nắm lấy cổ áo cậu, lôi xềnh xệch đến cửa nhà tắm rồi ném cậu vào trong.
Ở trong nhà tắm, Vương Nhất Bác không hề hối hận là cậu không giãy giụa. Bởi vì cậu biết chống cự Tiêu Chiến sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng. Có điều, bây giờ anh muốn gì?
Vương Nhất Bác nghĩ mãi cũng không hiểu rõ ý định của Tiêu Chiến. Cậu tắm vội tắm vàng rồi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài. Tiêu Chiến đang ngồi tựa vào thành giường, cất giọng lạnh lẽo: "Lại đây".
Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào Tiêu Chiến: "Tiêu lão đại, tôi chỉ nhận lời làm đầy tớ của anh, chứ không nhận lời làm công cụ ấm giường của anh". Không cần biết Tiêu Chiến có ý gì, chỉ nhìn bộ dạng của anh cũng có thể đoán chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu tỏ thái độ nghiêm túc chưa từng có.
Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm: "Tôi không bao giờ nói lại lần thứ hai".
Mặc dù ánh mắt của Tiêu Chiến không lộ rõ sát khí nhưng người đối diện không khỏi toát mồ hôi lạnh. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng đó, niềm kiêu hãnh từ trong xương tủy cậu đột nhiên bộc phát. Cậu có thể chấp nhận làm đầy tớ vì dù sao mình cũng là kẻ yếu thế. Nhưng làm công cụ ấm giường, anh đừng có mơ.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác chẳng còn kiêng nể ai hết: "Nếu Tiêu lão đại muốn sử dụng căn phòng này, tôi sẽ đổi sang chỗ khác. Anh muốn người ấm giường, tôi sẽ đi thông báo cho Hồng Ưng. Xin cáo từ". Vương Nhất Bác vừa nói vừa lùi bước rồi quay người đi ra ngoài.
"Cậu to gan thật".
Một giọng nói đầy tức giận vang bên tai Vương Nhất Bác. Cậu còn chưa kịp phản ứng, cổ cậu bị một lực kéo mạnh và quăng về phía sau. Cả người Vương Nhất Bác bay đi, nằm sõng soài lên chiếc giường lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com