Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại cuộc sống sau hôn nhân

Đồ mai táng theo nữ hoàng Anh ở thời trung cổ được trạm trổ rất tinh xảo đẹp đẽ.

Vương Nhất Bác cầm ly rượu làm bằng vàng ròng, cậu cất giọng đầy thán phục: "Cậu giỏi thật đấy, lăng mộ hoàng gia Anh Quốc mà cậu cũng dám đi đào trộm. Đúng là đồ có lịch sử bảy trăm năm có khác, đẹp quá". Vừa nói cậu vừa xoay xoay chiếc ly trong tay.

Khúc Vi dưỡng thương ở đại bản doanh Tiêu Gia một thời gian dài. Một năm trước, Tiêu Chiến cuối cùng cũng cho phép ông ta rời khỏi Tiêu Gia. Khúc Vi như cá gặp nước, lập tức lao vào con đường "đạo mộ". Chỉ trong một năm, ông ta đã xâm nhập vào mấy lăng mộ lớn. Sau khi chơi chán ở Ai Cập, ông ta đi đạo mộ của hoàng gia Anh Quốc. Khúc Vi đúng là người có trình độ, Vương Nhất Bác rất thích mấy thứ đồ cổ ông ta gửi về.

"babi, ông Khúc gửi thứ gì vậy?" Tiểu Toả vừa trở về từ chỗ của Lam Tư, vào phòng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến, cậu bé lập tức lao vào lòng Vương Nhất Bác như chó con bị bỏ đói lâu ngày gặp đồ ăn. Tiểu Toả nhìn đống đồ cổ trên bàn bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Vương Nhất Bác vội giơ tay đẩy đống đồ ra xa một chút. Trên bàn có đồ làm bằng ngọc là thứ cậu thích nhất, không cẩn thận để con làm vỡ thì rất tiếc.

"Toàn đồ hay ho, Tiểu Toả có muốn xem không?" Vương Nhất Bác bế Tiểu Toả và cười tươi với cậu bé.

"Đồ hay ho mà toàn bùn đất thế kia". Tiểu Toả tỏ ra coi thường đống đồ bề ngoài cũ kỹ và bẩn thỉu.

Vương Nhất Bác cốc vào trán bé: "Con không biết thì đừng nói bừa, đây đều là đồ cổ. Chúng mới được đào từ mộ ra tất nhiên dính đầy bùn đất. Sau khi cọ rửa sạch sẽ chúng sẽ hoàn hảo lắm đấy".

"Đào từ mộ ra?" Tiểu Toả mở to đôi mắt, ánh mắt cậu bé không hề sợ hãi mà tỏ ra rất hứng thú.

Vương Nhất Bác biết con trai bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, cậu mỉm cười giải thích: "Việc này gọi là đạo mộ. Đạo mộ là nghề nghiệp không đơn giản, cần có kỹ thuật, cần có kiến thức chuyên ngành, kinh nghiệm phong phú và kỹ năng hoàn hảo. Tóm lại là phải rất hiểu biết và tài giỏi mới có thể gia nhập nghề đạo mộ, ông Khúc của con...".

"Anh nói thì có vẻ hay ho như vậy, nhưng thực tế chỉ là nghề không cần bỏ vốn, có gì đáng khoe khoang chứ?" Một giọng nói trầm trầm vọng đến, Vương Nhất Bác và Tiểu Toả quay đầu, thấy Phong Vân chậm rãi đi vào.

Vương Nhất Bác trừng mắt với Phong Vân: "Em thì biết gì? Cho em đi, em cũng chẳng có bản lĩnh đó".

Phong Vân gật đầu: "Cũng phải, kiến thức chuyên ngành sao có thể bằng một thần trộm như anh".

Tiểu Toả nghe nói vậy lập tức hai mắt sáng ngời nhìn cậu: "Babi, babi là thần trộm sao? Babi là thần trộm sao?"

Vương Nhất Bác nhíu mày không trả lời, Phong Vân bế Tiểu Toả đặt cậu bé ngồi lên đầu gối của cậu ta: "Babi của em trước đây làm nghề không cần bỏ vốn giống ông cậu em. Nghề này kiếm tiền bằng mấy nghề buôn bán vũ khí của daddy em ấy chứ. Babi em chẳng cần bỏ ra một đồng nào cũng có thể kiếm được cả triệu đến chục triệu. Vì vậy babi em mới thích ông cậu nhất, do hai người cùng nghề mà".

Vương Nhất Bác bất giác sờ lên mũi, lời của Phong Vân không sai chút nào. Người cùng nghề gặp nhau dễ nói chuyện hơn, tuy rằng cậu nghĩ cậu cao tay hơn Khúc Vi, bởi vì Khúc Vi vất vả lắm mới đào được mấy thứ trong cổ mộ, còn cậu chỉ cần thò tay là có thể lấy đi bất cứ thứ gì cậu muốn.

"Babi, có thật không? Tại sao bây giờ Babi không đi ăn trộm nữa?" Hai mắt Tiểu Toả sáng như sao, gương mặt cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú.

Vương Nhất Bác mỉm cười giải thích: "babi con đã rửa tay gác kiếm, rút khỏi giang hồ lâu rồi". Nói đùa, làm chủ nhân của Tiêu Gia còn đi ăn trộm đồ, chỉ e đối phương chưa tìm đến cậu, cậu đã bị Tiêu Chiến lột da róc xương. Hơn nữa cậu có ý định giải nghệ từ trước khi gặp Tiêu Chiến. Bị Tiêu Chiến phát hiện và bắt giữ, cậu phải dùng cả cuộc đời để bồi thường, bây giờ cậu không còn nghĩ đến vấn đề trộm đạo.

"Nhưng babi thích mấy thứ này cơ mà". Tiểu Toả chỉ tay lên đống đồ ở trên bàn.

Vương Nhất Bác cười: "Đúng là babi rất thích". Ai không thích đồ cổ cơ chứ? Hơn nữa trước đây cậu học về ngành đồ cổ, chuyên nghiên cứu mấy thứ này. Không đi ăn trộm không có nghĩa sở thích của cậu thay đổi. Khúc Vi biết cậu đam mê nên mỗi lần đi đạo mộ ở đâu đó, ông ta đều gửi một vài món đồ cho cậu.

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Vương Toả đảo đi đảo lại hai con ngươi đen lay láy và ra chiều suy nghĩ.

Sau một ngày bận rộn với đám đồ cổ, Vương Nhất Bác cảm thấy tâm trạng vô cùng thư thái. Buổi sáng thức giấc, cậu thấy ông mặt trời dường như càng sáng hơn, tiếng chim hót bên ngoài khu biệt thự càng dễ nghe hơn.

Khi ra ngoài phòng khách, Vương Nhất Bác bắt gặp Phong Vân, Lập Hộ và Hoàng Ưng đang đợi cậu ở đó. Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Thời gian này trời yên biển lặng, không có việc gì cần cậu xử lý, tại sao ba người mới sáng sớm đã tụ tập đợi cậu?

Lập Hộ ngẩng đầu cười như không cười: "Tiểu Toả để lại thư và bỏ đi rồi".

Vương Nhất Bác cau mày, cậu ngồi xuống vừa ăn sáng vừa cất giọng bình thản: "Lại đi tìm Lam Tư phải không? Nó mới về chưa bao lâu mà".

Hoàng Ưng lắc lắc ngón tay: "No, no. Tiểu Toả lần này không phải đi tìm Lam lão đại mà đi đạo mộ".

Khụ, khụ...ngụm sữa bị mắc nghẹn trong cổ họng khiến Vương Nhất Bác ho sặc sụa. Phong Vân liền mở camera giám sát. Trên màn hình, Tiêu Vương Toả đeo một cái ba lô nhỏ lên lưng, tay cậu bé cầm một khẩu súng, cậu bé để lại một tờ giấy rồi cười toét miệng với ống kính camera. Sau đó bé mở cửa ban công leo xuống đất chứ cậu bé không đi ra bằng lối cửa chính. Vương Nhất Bác nhận tờ giấy từ tay Phong Vân, bên trên có hàng chữ trẻ con siêu vẹo: "Babi, Tiểu Toả đi đạo mộ đây, Tiểu Toả cũng muốn trở thành thần trộm".

Vương Nhất Bác bóp bóp mi tâm: "Tiểu Toả đi đâu đạo mộ?"

Đạo mộ, cũng chỉ có con trai cậu nghĩ ra trò này, ở New York lấy đâu ra mộ cho cậu bé đào. Nên biết nước Mỹ là quốc gia mới thành lập, làm gì tồn tại lăng mộ có giá trị, lẽ nào con cậu đến nghĩa trang đạo mộ? Con cậu đúng là mơ mộng viển vông còn hơn ba nó.

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Phong Vân, Lập Hộ và Hoàng Ưng đều bật cười. Lập Hộ gật đầu: "Tiểu Toả giỏi lắm, suy nghĩ rất mạnh bạo, chọn địa điểm cũng không tồi. Nơi đó có nhiều cổ vật có giá trị, lại mang đậm dấu ấn văn hóa Trung Quốc cả ngàn năm".

Vương Nhất Bác nghe nói vậy nhướn mày: "Văn hóa Trung Quốc? Các anh đưa nó tới Trung Quốc đạo mộ sao?"

Ba người đều không lên tiếng, Vương Nhất Bác liền buông đũa ngẫm nghĩ: "Lăng mộ ở Trung Quốc? Lẽ nào là Thành Cát Tư Hãn?" Mấy hôm trước cậu nghe Khúc Vi nói có khả năng phát hiện ra lăng mộ của đại nhân vật này. Mộ ông ta chắc chắn có giá trị đào bới.

"No!" Hoàng Ưng lắc đầu phủ nhận.

"Mộ Võ Tắc Thiên?"

"Mộ Lý Thế Dân?"

"Lăng mộ Hán Vũ Đế?"

...

Vương Nhất Bác nói một hơi tất cả lăng mộ của các vị hoàng đế chưa từng được phát hiện, thế nhưng đám Phong Vân liên tục lắc đầu. Vương Nhất Bác trầm tư suy nghĩ, nhân tài trong lịch sử Trung Quốc nhiều như lá rụng mùa thu, nền văn hóa năm nghìn năm để lại không ít lăng mộ, rốt cuộc là vị nào?

Nghĩ ngợi một hồi, hai mắt cậu đột nhiên sáng lên: "Lẽ nào là lăng mộ Tần Thủy Hoàng? Tiểu Toả đúng là có mắt nhìn thật đấy". Lăng mộ này mà bị đột nhập chắc chắn sẽ là một sự kiện gây chấn động thế giới. Chỉ riêng đám tượng binh mã cũng là một kỳ tích của thế giới, chưa kể trong đó còn có dạ minh châu to bằng quả bí.

Phong Vân nói xen vào: "Anh đánh giá con anh cao quá đấy. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng? e rằng Tiểu Toả còn chẳng biết đối phương là ai?" Đi theo Vương Nhất Bác mấy năm, Phong Vân tìm hiểu không ít về nền văn hóa Trung Quốc, nghe cậu nhắc đến Tần Thủy Hoàng, cậu ta không chịu nổi liền cất giọng châm biếm.

"Vậy mọi người mau nói xem Tiểu Toả đi ăn trộm ở đâu?"

Hoàng Ưng ho khan một tiếng rồi cười ngoác miệng: "Cao ốc Empire. Phòng trưng bày đồ cổ hôm nay bị mất một miếng ngọc bội thời Trinh Quan. Do đối tượng ăn trộm có thân phận quá cao, người chủ quản không dám tự ý xử lý nên đã báo cáo với tôi".

Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, Vương Nhất Bác liền sa sầm mặt. Cổ vật trong phòng trưng bày ở Cao ốc Empire đều thuộc về Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rất thích mấy thứ cổ xưa của Trung Quốc, anh có sở thích sưu tầm và trưng bày cổ vật. Con trai ăn trộm đồ của nhà mà dám nói đi đạo mộ, đúng là muốn cậu tức hộc máu. Nhưng cũng may thứ Tiểu Toả ăn trộm là cổ vật, nếu cậu bé ăn trộm thứ khác, chắc cậu còn điên hơn.

"Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa, lão đại sẽ từ Italy về đến đây". Lập Hộ có lòng tốt nhắc nhở Vương Nhất Bác, cậu không nói không rằng lập tức xông ra ngoài.

Tiêu Vương Tỏa tìm nơi nào không tìm lại đi ăn trộm đúng nhà mình. Tiêu Chiến mà biết được chắc chắn sẽ lột da bé, anh ghét nhất người khác động vào đồ của anh, dù là con anh đi chăng nữa.

Vương Nhất Bác phóng xe như bay đến cao ốc Empire, người phụ trách đưa Tiểu Toả xuống dưới chờ Vương Nhất Bác đến nơi.

"Babi, Tiểu Toả ăn trộm một miếng ngọc bội cho babi. Babi có thích không? Đây là đồ cổ thật đấy, Tiểu Toả mất bao công sức mới nhớ ra nơi này. Babi, Tiểu Toả giỏi lắm phải không? babi, Tiểu Toả và babi cũng cùng nghề. babi, mau thơm Tiểu Toả". Tiêu Vương Toả reo lên vui mừng và nhào vào lòng Vương Nhất Bác, hoàn toàn không để ý đến gương mặt khó coi của cậu.

Vương Nhất Bác không có thời gian giải thích với bé, cậu ôm bé xông vào bên trong tòa cao ốc, Tiêu Chiến sắp trở về rồi.

Trước cửa phòng trưng bày cổ vật của cao ốc Empire, Vương Nhất Bác nghiến răng nhìn cách bài trí trong phòng. Đây rõ ràng là Hoàng Ưng cố ý, tất cả tia hồng ngoại được bật lên, hệ thống camera giám sát đã khởi động, chẳng phải anh ta muốn thử tài cậu hay sao?

"Con đứng đây, đừng động đậy". Chuyện dạy dỗ con cái quay về rồi tính sau, bây giờ quan trọng nhất là trả đồ về chỗ cũ.

Tia hồng ngoại chằng chịt, camera ở các góc đảo đi đảo lại liên tục, nhưng đối với Vương Nhất Bác đây chỉ là trò trẻ con. Tuy cậu bỏ nghề đã lâu nhưng không có nghĩa tài nghệ của cậu giảm sút. Nhờ sức mạnh, tốc độ, sự mềm dẻo, chuẩn xác, Vương Nhất Bác vượt qua hệ thống camera giám sát mà không gây tiếng động nào. Cậu nhanh chóng tiến vào khu vực trưng bày cổ vật.

Cùng lúc này tại đại bản doanh của Tiêu Gia, Phong Vân, Lập Hộ và Hoàng Ưng đứng trước màn hình giám sát thích thú theo dõi từng động tác của Vương Nhất Bác.

Hoàng Ưng gật đầu: "Cũng có chút bản lĩnh đấy".

Lập Hộ phụ họa: "Nếu không có bản lĩnh liệu năm đó cậu ấy có thể đánh cắp đĩa ngọc ở phòng triển lãm do anh phụ trách?".

Phong Vân cười híp mắt: "Vì vậy có thể nói Hoàng Ưng chính là ông mai của Tiêu Chiến và anh tôi?".

Hoàng Ưng nở nụ cười gian tà: "Hôm nay tôi sẽ đòi lại món nợ cũ". Anh ta vẫn không quên vụ Vương Nhất Bác ăn trộm đồ năm đó khiến anh ta bị Tiêu Chiến phạt nặng, hôm nay anh ta sẽ đòi lại.

Lập Hộ và Phong Vân nghe nói vậy liền cười ha hả. Tiêu Chiến đã trở về, anh đang bị bọn họ dẫn dụ đến cao ốc Empire.

Vào lúc này, Vương Nhất Bác đã đến nơi trưng bày miếng ngọc bội. Cậu chỉ cần đặt miếng ngọc vào vị trí cũ coi như xong nhiệm vụ. Một khi cậu xóa đoạn băng ghi hình, Tiêu Chiến dù biết chuyện cũng chẳng thể làm gì cậu.

"Em làm gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng vọng tới, Vương Nhất Bác hóa đá trong giây lát, cậu chỉ còn cách nơi đặt miếng ngọc vài xen ti mét.

"Daddy, babi đang ăn trộm đồ, daddy đừng có làm phiền babi. Babi vô cùng lợi hại". Giọng nói đầy hưng phấn của Tiêu Vương Toả khiến khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật. Cậu quay đầu bắt gặp Tiêu Chiến đứng ở cửa, sắc mặt anh đanh lại.

"Ăn trộm? Rất tốt, rất tốt". Đáy mắt Tiêu Chiến lóe lên tia sát khí, bầu không khí ở xung quanh dường như giảm đi mấy độ.

Tiêu Chiến sải bước dài đi vào phòng, chuông báo động liền vang lên chói tai. Nụ cười trên môi Vương Nhất Bác cứng lại, cậu không phải ăn trộm mà làm việc tốt, thế nhưng không biết liệu Tiêu Chiến có chịu nghe cậu giải thích?

Tiêu Chiến xách cổ áo Vương Nhất Bác đưa cậu đi ra ngoài. Đám cảnh vệ chạy rầm rập lên xem tên trộm nào to gan dám đột nhập giữa ban ngày ban mặt đứng hóa đá ngay tại chỗ khi nhìn thấy Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đưa mắt qua Tiểu Toả, ánh mắt cậu truyền tải hàm ý "con đã hại babi".

Tiểu Toả phát hiện Tiêu Chiến tức giận, bé nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt vô tội: "con không cố ý".

Cả đám người liên quan đến vụ ăn trộm đều không lọt qua con mắt Tiêu Chiến. Phong Vân, Hoàng Ưng, Lập Hộ và Tiểu Toả đều bị xử phạt, tất nhiên Vương Nhất Bác là người đứng mũi chịu sào đầu tiên.

Sau này cậu sẽ không giúp một ai, dù người đó là con cậu đi chăng nữa, Vương Nhất Bác đã rút ra đạo lý này sau khi bị Tiêu Chiến trừng phạt.

Thiên hạ thái bình, bách tính an khang, ở cái thời bình an thịnh thế này, trăm họ hoàn toàn thư thái, Vương Nhất Bác cũng sống cuộc sống yên ổn bình lặng. Không hiểu tại sao kể từ lúc Vương Nhất Bác kết hôn với Tiêu Chiến, ngày tháng trôi qua đều đều, gió yên biển lặng, không hề có một chút kích thích nào, khác hoàn toàn thời kỳ cậu mới đi theo Tiêu Chiến, suốt ngày phải lên núi dao xuống biển lửa, tuy thương tích đầy mình nhưng cuộc sống vô cùng ngoạn mục. Còn từ ngày cậu làm chủ nhân của Tiêu Gia, cuộc sống khá vô vị và tẻ nhạt.

Tiêu Gia trước có Tứ Ưng gồm Hồng Ưng, Bạch Ưng, Hắc Ưng, Hoàng Ưng, hiện tại có thêm Phong Vân, cứ gọi là nhân tài nhiều không kể xiết. Lam Tư gần đây không biết dứt sợi dây thần kinh nào, tự nhiên giành mọi sự chú ý cho một ai đó, không còn tâm trí đấu với Tiêu Gia, khiến Vương Nhất Bác càng giống cục sắt bị gỉ.

"Anh có thôi đi không?" Phong Vân không chịu nổi khi thấy Vương Nhất Bác suốt ngày lượn lờ than vãn trước mặt cậu ta.

"Anh chán quá, chán quá". Ở bên ngoài, Vương Nhất Bác luôn giữ tư thế uy nghiêm của chủ nhân Tiêu Gia, trước mặt Phong Vân cậu mới dám bộc lộ bản thân.

"Đi chỗ khác chơi, em bận nhiều việc lắm. Anh cảm thấy vô vị thì hãy đi tìm Tiêu Chiến, lên giường với anh ta, em đảm bảo anh sẽ chẳng còn thời gian đến chỗ em tán gẫu". Phong Vân thấy không đuổi được Vương Nhất Bác liền tự bỏ đi mất.

"Thằng chết dẫm này". Vương Nhất Bác bực tức khi Phong Vân cũng chẳng thèm để ý đến cậu. Đám Hoàng Ưng và Lập Hộ cứ thấy bóng dáng cậu từ xa là lủi mất, con trai cậu hết bám lấy Lam Tư lại đến chỗ Jiaowen, cậu thật sự cảm thấy cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.

"Chủ nhân, điện thoại của thiếu gia". Cuối cùng cũng có chuyện để làm, Vương Nhất Bác than thầm trong lòng, vẫn là con cậu tốt nhất, biết cậu đang buồn chán.

Trên màn hình liên lạc, Tiểu Toả một tay cầm quả cà chua, một tay cầm quả dưa chuột, cậu bé nhìn cậu bằng ánh mắt đắc ý.

"Jiaowen sao đối xử tệ với con của tôi thế, anh ta chỉ cho con ăn những thứ này thôi à?"

Tiểu Toả lắc đầu cười toét miệng: "Tiểu Toả đang học nấu ăn, chú Jiaowen nói, muốn trở thành sát thủ của các mọi người đẹp, nhất định phải tinh thông mười tám môn võ nghệ. Đẹp trai không phải là yếu tố tiên quyết mà phải có nội hàm".

Vương Nhất Bác cau mày hỏi: "Nội hàm của con là nấu ăn?"

Tiểu Toả gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Toả biết hình thức chỉ là ngoại tại, bên trong thân thể cần có nội hàm. Nội hàm chính là nấu ăn thật ngon, Tiểu Toả muốn trở thành sát thủ, Tiểu Toả sẽ tự mình bồi dưỡng ra nội hàm".

Trời, đạo lý này ở đâu vậy? Vương Nhất Bác đen mặt. Có điều từ trước đến nay cậu đều thả bò ăn cỏ, Tiểu Toả học nấu ăn là một việc tốt. Tuy lời của Jiaowen chẳng ra làm sao nhưng kết quả quan trọng hơn quá trình.

"Tốt lắm, con trai, con nhất định học nội hàm cho tử tế, khi nào về trổ tài với babi nhé". Vương Nhất Bác phát huy tinh thần từ bi.

Tiểu Toả gật đầu, vung tay băm băm chặt chặt cà chua và dưa chuột một hồi. Cậu bé đột nhiên cất giọng nghiêm chỉnh: "Babi, sao con chẳng bao giờ nhìn thấy nội hàm của babi, babi không có nội hàm à?"

Vương Nhất Bác cảm thấy lửa bốc lên đầu, nếu sớm biết thằng bé dám chê cậu thì cậu chẳng thèm động viên. Cậu là người không có nội hàm sao? Bắt gặp ánh mắt thương hại của thằng bé, khóe miệng Vương Nhất Bác bắt đầu giật giật.

"Có điều, Tiểu Toả cũng chẳng thấy daddy có nội hàm gì cả. Hai người đáng thương thật".

Vương Nhất Bác liền bị Tiểu Toả đánh bại, cậu nở nụ cười miễn cưỡng: "Con hãy tự lo cho bản thân đi".

Thấy Vương Nhất Bác nổi giận, Tiểu Toả lắc đầu: "babi không có nội hàm nên mới hay cáu giận, vẫn là Tiểu Toả phong độ hơn".

"Đồ khốn, con mau...". Vương Nhất Bác còn chưa kịp bộc phát cơn giận dữ, Tiểu Toả đã cắt đứt liên lạc, để một mình cậu đối diện với màn hình tối đen.

"Em làm sao thế?" Một lát sau Tiêu Chiến đi vào, anh cất giọng trầm trầm khi thấy Vương Nhất Bác mặt mũi hằm hằm ngồi trên ghế sofa.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến vài giây, sau đó cậu đứng bật dậy kéo tay anh đi ra ngoài. Tiêu Chiến cau mày hỏi: "Em muốn làm gì hả?"

"Vì nội hàm của chúng ta". Vương Nhất Bác thốt ra mấy từ bằng một giọng vô cùng dứt khoát.

---

Ở trong siêu thị, Tiêu Chiến mặt sắt đen sì đẩy xe hàng, Vương Nhất Bác chăm chú nghiên cứu đồ ở trên giá, xem thứ nào ăn được thứ nào không, rồi cậu vơ hết những thứ cậu cho là ăn được vào xe hàng.

Từ người Tiêu Chiến tỏa ra một luồng sát khí, khiến bầu không khí xung quanh xuống đến không độ, không một người nào dám tiến lại gần trong phạm vi năm mét.

"Đủ chưa?" Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng. Nghe câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác biết anh lúc này đã đến ranh giới của cơn thịnh nộ. Bắt một người có thân phận đặc biệt như anh đến siêu thị mua thức ăn quả là làm khó cho anh, nhưng làm ba chẳng phải nên làm tấm gương cho con cái hay sao? Đánh chết Vương Nhất Bác cũng không thừa nhận phu phu nhà cậu không có nội hàm như lời của Tiểu Toả. Chỉ là việc nấu ăn, ai mà chẳng biết? Cậu sẽ nấu ăn cho con cậu trắng mắt ra.

"Chưa đủ, chúng ta đi một vòng nữa". Vương Nhất Bác chăm chú xem xét thứ ở trong tay, cậu không hề bận tâm đến thái độ của Tiêu Chiến. Mấy năm nay anh đối xử rất tốt với cậu, Vương Nhất Bác biết những chuyện nhỏ như thế này Tiêu Chiến dù không thích nhưng chắc chắn anh sẽ làm theo ý cậu.

Vương Nhất Bác cố gắng hồi tưởng những món cậu hay ăn cần dùng nguyên liệu gì, cậu còn lôi cả sách dạy nấu ăn, chọn thực phẩm theo sách hướng dẫn. Trong khi đó Tiêu Chiến phụ trách phát khí lạnh, để không ai dám tiến lại gần, không ai dám cản đường cậu, để cậu dễ dàng chọn đồ hơn.

"Hai hào gừng, Tiêu Chiến, lấy gừng". Vương Nhất Bác vừa cúi đầu xem xét quyển sách dạy nấu các món ăn Trung Quốc vừa chỉ đạo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nào có biết gừng là thứ gì, anh đưa mắt về phía một người trông có vẻ là nhân viên siêu thị và cất giọng lạnh lùng: "Hai hào gừng".

Người nhân viên không thể chịu nổi sát khí từ Tiêu Chiến, hai chân mềm nhũn, miệng lắp bắp: "Gừng ... gừng... không bán... hai hào...".

"Nhanh lên!". Thấy Vương Nhất Bác nhanh chóng bỏ đi chỗ khác, Tiêu Chiến gầm lên một tiếng. Nhân viên siêu thị hoảng sợ vơ vội thứ trông có vẻ giống gừng ở bên cạnh và bẻ một miếng nhỏ đưa cho Tiêu Chiến.

"Một lạng dưa chuột".

Một phần tư quả dưa chuột bị bẻ gãy.

"Hai cọng hành".

Hai cọng hành được vặt ra bỏ vào xe hàng của Tiêu Chiến, mớ hành còn lại bị ném xuống đất.

"Nửa cân thịt lợn".

Trên quầy thịt, người nhân viên căng thẳng cầm dao cắt một miếng theo đúng yêu cầu.

"Một ly rượu vang nhỏ".

Tách, một chai rượu vang nhanh chóng được khui ra và đổ vào một chiếc ly nhỏ."Bốn lòng trắng trứng gà".

Chát, bốn quả trứng gà bị đập vỡ, bỏ hết lòng đỏ, lòng trắng được bỏ vào một cái ly rồi xếp vào xe hàng của Tiêu Chiến.

"Nửa quả cà chua".

Nhân viên siêu thị vung dao nhanh như tia chớp, chỉ một loáng nửa quả cà chua đã nằm trong xe hàng.

"Một ít mì chính".

Gói mì chính lại được bóc ra...

Các bà nội trợ gia đình chưa bao giờ gặp cảnh mua bán kinh dị như thế này, đồng thời họ cũng chưa từng gặp người nào đi siêu thị với một bộ mặt sát khí đằng đằng. Họ đều trốn vào một góc lặng lẽ theo dõi cảnh tượng mua bán có một không hai.

Sau khi mua xong mọi nguyên liệu theo thực đơn trong sách, Vương Nhất Bác thở phào một hơi, cậu quay đầu nhìn anh: "Đợi khi nào về em sẽ trổ tài, để anh...những thứ này là gì vậy?" Cậu đột nhiên cất cao giọng đầy kinh ngạc.

"Đây...đây...chẳng phải là thứ cậu cần?" Nhân viên siêu thị vô cùng hoảng hốt.

Vương Nhất Bác nhìn vào xe hàng, rau cỏ bị cắt đầu cắt đuôi trông chẳng ra làm sao. Cậu nhớ cậu không mua ly rượu, nhưng bây giờ trong xe có rất nhiều ly rượu chứa nào là dấm, nào là rượu vang, dầu ăn, xì dầu...Ngoài ra còn có lòng trắng trứng gà, miếng thịt lợn, thịt bò... Vương Nhất Bác toát mồ hôi lạnh, đây là những thứ cậu muốn mua? Trông khó coi quá!

"Thanh toán tiền". Tuy rất khó coi nhưng cậu mua theo sách chỉ dẫn chắc không sai.

"Tất cả...tất cả...mười bảy ngàn bốn trăm đô". Ông chủ siêu thị lắp bắp.

"Đắt thế, các anh định chặt chém à, số đồ ăn này đâu có nhiều tiền như vậy?" Mặc dù Vương Nhất Bác chưa đi siêu thị mua đồ bao giờ nhưng cậu đã từng ăn, mấy món này ở nhà hàng cộng lại cũng chỉ vài trăm đô la, vậy mà tiền mua nguyên liệu lên đến mười mấy ngàn? Ông chủ siêu thị muốn chết hay sao mà dám bắt chẹt Tiêu Chiến.

"Chuyện này...chuyện này..."

Dưới ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Tiêu Chiến, ông chủ siêu thị đành phải tính giá tiền hợp ý Vương Nhất Bác nhất. Nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thậm chí không trả lại xe hàng mà đẩy lên chiếc Cadillac sang trọng đậu ở cửa siêu thị, ông chủ siêu thị suýt lên cơn nhồi máu cơ tim.

Rượu vang từ năm 83, rượu trắng của Nhật Bản, rượu Mao Đài Trung Quốc, mỗi chai khui ra chỉ rót một ly; mấy chục cân cua bể chỉ lấy mỗi càng, ngỗng nhập khẩu từ nước Pháp chỉ lấy hai lạng gan...Tuy Vương Nhất Bác cho rằng cậu mua mỗi thứ một ít nên chỉ cần thanh toán từng đó tiền, nhưng phần còn lại ông chủ siêu thị có thể bán cho ai?

Xe cấp cứu, ông chủ siêu thị đã bất tỉnh nhân sự.

---

Về đến nhà, Vương Nhất Bác xắn tay áo đòi đích thân xuống bếp. Cậu nhất định kéo Tiêu Chiến phụ giúp cậu. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác quấy rầy, quấy rầy lại quấy rầy. Cuối cùng anh không chống đỡ nổi sự mè nheo của cậu, lần đầu tiên trong đời bước vào một nơi gọi là nhà bếp.

Những thứ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mua về được các đầu bếp đem cả vào nhà bếp. Phong Vân và Lập Hộ đứng ngoài cửa quan sát, Phong Vân hỏi nhỏ: "Mấy thứ này lượm từ bãi rác nào vậy?"

Lập Hộ lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng theo tin tức tôi nhận được, những thứ này mua ở siêu thị".

"Mua ư?" Hoàng Ưng vừa đi đến cất giọng ngạc nhiên: "Có kẻ dám lừa lão đại bán cho lão đại đồ phế phẩm sao?"

Hồng Ưng đột nhiên xuất hiện mỉm cười: "Không phải họ lừa lão đại mà lão đại ra oai, cứ nhất quyết mua đồ phế phẩm còn không chịu trả đủ tiền". Tin tức ở Tiêu Gia vô cùng nhanh nhạy, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa ra khỏi cửa, đám Hồng Ưng đã biết rõ nội tình.

Hắc Ưng nãy giờ đứng tựa vào bờ tường cất giọng lạnh lùng: "Mất mặt quá!"

Bạch Ưng ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy". Chuyện vừa xảy ra đúng là mất hết thể diện của Tiêu Gia, may mà Hồng Ưng làm việc gọn gàng, lập tức giải quyết hậu sự. Nếu để vụ này đồn ra bên ngoài, bọn họ mỗi khi ra ngoài chắc phải đeo mo vào mặt mất.

Trong nhà bếp, Vương Nhất Bác một tay cầm sách dạy nấu ăn một tay cầm xèng xào nấu chỉ huy anh: "Chúng ta phải rửa cá, cắt lát rồi bỏ vào chảo rán vàng. Tiêu Chiến, mau rửa cá cắt lát cho em".

Tiêu Chiến tối sầm mặt, đưa mắt nhìn đám đầu bếp đứng cách đó không xa. Một người đầu bếp tìm con cá còn sống đưa cho Tiêu Chiến. Bọn họ không dám ho he, cậu nói cậu và lão đại tự tay nấu nướng, ai dám làm phiền sẽ phạt nặng.

Tiêu Chiến cau mày ném con cá vào bồn nước. Để con cá bơi một lúc, anh trực tiếp túm lên. Tiêu Chiến không biết thế nào là cắt lát, anh cũng chẳng thèm nhiều lời với Vương Nhất Bác, chỉ cất giọng trầm trầm: "Xong rồi!"

Ở bên này, chảo dầu nóng của Vương Nhất Bác bắt đầu bốc khói, cậu gật đầu: "Bỏ vào chảo".

Tiêu Chiến vẩy tay, con cá bay thẳng vào chảo dầu. Đám đầu bếp trốn bên cạnh cửa mặt biến sắc hét lớn: "Sẽ nổ đấy". Nếu sử dụng từ chuyên ngành của nhà bếp, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chắc sẽ không biết. Bọn họ dùng từ "nổ", hai người nhất định sẽ lĩnh ngộ.

Lập Hộ đứng bên ngoài than thầm: "Hỏng rồi".

Tuy nhiên Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh, anh vừa né sang một bên vừa giơ tay túm Vương Nhất Bác lôi ra đằng sau. Vương Nhất Bác không đề phòng nên bị Tiêu Chiến kéo lùi về phía sau vài bước. Khi định thần trở lại, cậu thấy con cá hồng còn sống giãy giụa và nhảy tưng tưng trong chảo dầu nóng ở trước mặt, dầu bắn tung tóe khắp nơi.

Vương Nhất Bác nhíu mày nói: "Giỏi lắm". Sau đó cậu lại cúi đầu xem sách, sách hướng dẫn sau khi rán xong đổ nước vào om. Thế là Vương Nhất Bác múc một muôi nước, không hề nghĩ ngợi đổ thẳng vào chảo. Chảo dầu bùm một tiếng, khói bốc mù mịt, Vương Nhất Bác liền cầm vung chảo đậy vào và giữ chặt.

"Xong, tiếp tục món thứ hai... Tiêu Chiến ...".

Đám đầu bếp đứng ngoài cửa thực lòng muốn chết cho xong. Con cá vẫn chưa rán chín, thậm chí nước còn chưa sôi, ruột gan vẫn nằm trong bụng cá, vậy mà chủ tử của bọn họ tuyên bố đã xong. Món này mà được dọn ra không biết mùi vị sẽ thế nào? Người đầu bếp phụ trách món ăn Trung Quốc của Vương Nhất Bác run lẩy bẩy khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà bếp, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta chứng kiến cảnh nấu ăn khủng khiếp như vậy.

Hoàng Ưng sờ trán nói nhỏ: "Món đó có thể ăn không?"

"Chắc chắn không nuốt nổi". Bạch Ưng trả lời bằng một giọng thành khẩn.

Phong Vân hừ một tiếng lạnh lùng: "Ai muốn chết thì mời thưởng thức". Lập Hộ gật đầu đồng tình.

"Càng cua hấp...hấp...hấp là thế nào nhỉ?" Vương Nhất Bác không hiểu đọc đi đọc lại sách hướng dẫn. Đúng rồi, bỏ nước vào hấp, quá đơn giản, món này không cần Tiêu Chiến động thủ. Vương Nhất Bác liền ném đống càng cua vào nồi rồi đổ một gáo nước lớn, món thứ hai coi như xong.

"Thịt cừu non...".

Tay cầm một con cừu non to bằng mặt bàn nhỏ, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn lò nướng lớn nhất trong nhà bếp. Anh không ngại ngần bỏ thẳng con cừu vào lò nướng, đóng cửa rồi tung nắm đấm khởi động hết các phím trên lò nướng.

"Trời ơi, trời ơi, sẽ bị nổ đó". Các đầu bếp hốt hoảng la lên.

Tiếp theo là món ngan nướng mật ong hạt dẻ. Tiêu Chiến không thèm nhìn lập tức nhét đồ ăn vào lò nướng và chỉnh nhiệt độ tới mức cao nhất.

"Trời ơi, con dao vẫn nằm trên đĩa ngan kìa"

"Có nước, có nước, nước sẽ làm máy móc ngừng hoạt động".

"Tương gan ngỗng của tôi, cả thế giới mỗi ngày chỉ có thể sản xuất một trăm kg, không phải bôi loạn lên như vậy, khụ khụ...".

Phập, Tiêu Chiến vung mạnh con dao, cái thớt bị chặt làm đôi, lưỡi dao chạm phải bàn bếp cứng liền bị mẻ. Tiêu Chiến hơi cau mày rồi thuận tay ném con dao vào thùng rác.

"Ôi, con dao quý hoàng gia Anh Quốc của tôi, nó đã theo tôi cả đời..."

Lúc này trong nhà bếp chỉ có tiếng máy móc thiết bị vận hành, tiếng dao rựa chan chán và tiếng kêu rên của các đầu bếp.

Ở bên ngoài, người của Tiêu Gia đã tụ tập hết về đây. Tiêu Chiến nấu ăn là một kỳ quan có một không hai trên đời. Dù vị trí tốt đã bị đám Hồng Ưng và Phong Vân chiếm mất, bọn họ không nhìn thấy nhìn gì cả nhưng được tiếp cận ở cự ly gần cũng xứng đáng là một kỷ niệm khó quên trong đời. Vì vậy khu vực xung quanh nhà bếp chỉ một loáng đã chật ních người.

Ở cửa nhà bếp, Hồng Ưng và Hắc Ưng đưa mắt nhìn nhau, Hắc Ưng lễ phép gõ hai tiếng lên cửa kính rồi cất giọng cung kính: "Lão đại, Hắc Ưng có việc cần bẩm báo".

Tiêu Chiến nghe nói vậy lập tức quay người bước đi. Đúng là chỉ Vương Nhất Bác mới nghĩ ra chuyện xuống bếp nấu ăn, còn bắt anh trợ giúp. Cậu không cần thể diện anh cũng cần, ban đầu anh vốn định nhẫn nhịn cho qua nhưng đến lúc này không thể chịu đựng hơn.

"Anh ơi, Tiểu Toả gọi điện thoại". Phong Vân cũng phối hợp hét lên thông báo.

Vương Nhất Bác liền bỏ những thứ ở trên tay đi theo Tiêu Chiến ra ngoài. Nhưng hai người mới tới cửa bếp, đằng sau có tiếng nổ cực lớn và một luồng khí nóng cuộn đến. Tiêu Chiến phản ứng nhanh né sang một bên và quay đầu nhìn, lò nướng đang bị nổ tung.

Tiêu Chiến đen mặt, anh lập tức túm cổ áo Vương Nhất Bác đi nhanh ra ngoài. Vương Nhất Bác trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trong nhà bếp và đám đầu bếp mặt nhăn mày nhó ở trước cửa. Không phải đấy chứ, lần đầu tiên cậu xuống bếp không ngờ lại đốt cả nhà bếp, nhưng cậu có làm gì đâu?

"Tiêu Chiến, là anh làm nổ nhà bếp". Vương Nhất Bác không quên các món vừa rồi đều do Tiêu Chiến thao tác.

"Em câm miệng ngay". Tiêu Chiến gầm lên với Vương Nhất Bác.

"Nội hàm của em..."

"Cuốn xéo..." Đám người ở bên ngoài nhà bếp giật mình hoảng hốt khi nghe tiếng thét của Tiêu Chiến.

Đám Hồng Ưng và Phong Vân đều lắc đầu. Xem ra bất cứ ai cũng có sở trường và sở đoản, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tuy đứng trên đỉnh cao của thế giới nhưng trong lĩnh vực nấu nướng, họ vô cùng ngốc nghếch.

Tiêu Chiến bị mất hết thể diện, từ đó trở đi anh không cho phép Vương Nhất Bác mon men đến khu vực nhà bếp trong bán kính nửa mét, thậm chí cậu không được phép nhắc đến từ "nấu nướng" trước mặt anh, Vương Nhất Bác phản kháng vô hiệu. Ngoài ra dưới "thủ đoạn tàn khốc" của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác buộc phải thừa nhận, cả cuộc đời cậu cũng đừng mơ có nội hàm về phương diện này.

Hết....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com