30.
Một giấc ngủ của Thôi Phạm Khuê kéo dài mười mấy tiếng, lúc tỉnh dậy thì đã là 8 giờ tối.
Hắn ngủ rất sâu nên khi vừa tỉnh lại vẫn còn cảm thấy không chân thực. Trong phòng không bật đèn, không gian tối om chỉ có tiếng kim đồng hồ báo thức phát ra nho nhỏ. Khương Thái Hiển không ở đây, Thôi Phạm Khuê chợt hốt hoảng xốc chăn xuống giường, dép cũng chẳng kịp xỏ đã chạy đi tìm người, đúng lúc đụng phải Khương Thái Hiển đang bước vào phòng ngủ.
"Tỉnh rồi à?" Khương Thái Hiển vòng tay bế hắn lên, Thôi Phạm Khuê có thể ngửi được mùi dầu gội mát mẻ trên người ông, "Sao chạy vội vã thế."
Thôi Phạm Khuê ôm chặt ông, để mặc ông thả mình ngồi lại trên giường rồi ngửa đầu tỏ vẻ bực tức như gây sự vô cớ: "Không phải ba nói trông con ngủ à? Sao vừa rồi ba không ở đây?"
Thôi Phạm Khuê biết rõ việc ngồi cùng hắn mười mấy tiếng là không thực tế, nhưng khi hắn nhớ lại cảm giác thức dậy chỉ có một mình thì vô cùng hoảng hốt, tựa như về lại Tây Bán Cầu chênh lệch mười ba tiếng, ăn cơm một mình ngủ một mình, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng đã buộc hắn phải học cách tự nói chuyện với bản thân.
Khương Thái Hiển không giải thích cũng không tức giận, ngồi xổm xuống trước mặt Thôi Phạm Khuê rồi vươn tay xoa mặt hắn, giọng nói bình thản như nước: "Xin lỗi."
"Thật sự xin lỗi." Khương Thái Hiển nói lời xin lỗi một lần nữa với thái độ chân thành, rồi áp sát tới ngậm lấy bờ môi hắn, "Tha thứ cho ba."
Đối diện với cặp mắt ấy lửa giận của Thôi Phạm Khuê đột ngột tắt ngấm, hắn muốn để Khương Thái Hiển dỗ dành hắn nhưng hoàn toàn không muốn Khương Thái Hiển phải chịu uất ức, kìm nén hai giây hắn mới giơ tay ôm ông, gương mặt áp lên sườn mặt Khương Thái Hiển rồi nhỏ giọng nói: "Con không giận ba."
Khương Thái Hiển mặc cho hắn ôm, hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói thêm câu gì nhưng cũng chẳng ai muốn buông tay trước.
"Ba......" Môi Thôi Phạm Khuê hơi lạnh, chạm được vào làn da ấm áp của Khương Thái Hiển thì nhanh chóng lây nhiễm nhiệt độ cơ thể của ông, "Con đói."
Lúc này Khương Thái Hiển mới buông hắn ra đứng lên: "Vậy ra ăn cơm thôi, vừa mới làm xong."
Thôi Phạm Khuê sửng sốt: "Ba vừa đi nấu cơm?"
"Ừ." Khương Thái Hiển cúi người xỏ dép lê giúp hắn, "Làm mấy món đơn giản, đồ trong nhà không còn nhiều lắm."
"Vậy sao ba không nói với con?" Thôi Phạm Khuê hơi ngượng ngùng nói ngập ngừng, "Con còn nổi giận lung tung với ba."
"Em có thể ở bên tôi thì cho dù là nổi giận với tôi, tôi cũng vui." Khương Thái Hiển nhìn hắn trong chốc lát rồi không kiềm chế được cúi người hôn hắn, lúc rời đi thì dùng ngón cái xoa khóe miệng cho hắn, "Bên ngoài đều truyền tôi sợ vợ."
Thôi Phạm Khuê không nhịn được cười, đôi mắt cong cong: "Thật hay giả vậy?"
"Thật." Khương Thái Hiển nắm tay hắn đi về phía phòng ăn, "Trước khi nhậm chức Chủ tịch tỉnh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã tìm tôi hỏi chuyện."
Thôi Phạm Khuê cười toét miệng, tò mò hỏi: "Ba nói thế nào?"
"Nói đúng tình hình thực tế thôi." Khương Thái Hiển múc cháo cho hắn, táo đỏ cũng sắp bị nấu nhừ, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, "Tôi nói, cả đời này cũng chỉ có một nhược điểm là người trong nhà, không ảnh hưởng tới việc phục vụ vì nhân dân."
Thôi Phạm Khuê không thể đoán được là ông đang nói đùa hay thật sự đã nói như thế, nhưng cũng không định truy hỏi sâu hơn, chỉ cười lắc đầu cúi xuống ăn cơm. Cho dù là thật hay giả thì quả thật hắn đã được dỗ vui vẻ.
Buổi tối Khương Thái Hiển tăng ca trong phòng làm việc, nhưng Thôi Phạm Khuê đâu thể cách xa ông nên bám theo không rời một bước, hắn ngồi bên cạnh nắm tay trái Khương Thái Hiển nhìn ông làm việc.
Khi làm việc Khương Thái Hiển vô cùng tập trung, đầu hơi cúi xuống xem tài liệu, tay phải cầm bút gạch gạch viết viết. Thôi Phạm Khuê ngẩng mặt nhìn ông, dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ, dường như mỗi một nơi trên gương mặt anh tuấn này hắn đều yêu, sau khi được sự từng trải khắc lên thì nét hấp dẫn trưởng thành càng trở nên quyến rũ.
Thôi Phạm Khuê nhìn ông say mê, bất chợt khóe mắt lại ửng đỏ. Không bao lâu sau Khương Thái Hiển phát hiện sự bất thường của hắn thì đặt bút xuống, đứng dậy nâng mặt hắn lên, nhìn hắn dịu dàng: "Có chuyện gì vậy?"
"...... Ba." Thôi Phạm Khuê khó chịu trong lòng, lại ôm ông gọi một tiếng, "Ba."
"Ừ, tôi đây." Khương Thái Hiển cúi đầu hôn lên môi hắn, "Ba ở đây."
Giọng của Thôi Phạm Khuê nghèn nghẹn, tiếng phát ra không nghe rõ lắm, ấm ức đến mức thay đổi cả giọng điệu: "Vừa rồi con thấy ba có một sợi tóc bạc."
Khương Thái Hiển ngẩn ra trong chốc lát, im lặng vuốt ve sống lưng của hắn, một lúc sau mới nói khẽ: "tiểu Khuê , tôi không còn trẻ, có tóc bạc là rất bình thường."
"Nhưng con đã nói, con không muốn ba già đi." Thôi Phạm Khuê cố chấp như một đứa trẻ, "Con biết ba lại muốn giảng giải lý lẽ cho con nhưng con không muốn nghe."
"Tôi già rồi thì em sẽ không yêu tôi nữa sao?" Khương Thái Hiển cụng mũi lên mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm, "Sẽ ghét tôi ư? Sẽ rời khỏi tôi ư?"
"Chắc chắn là không!" Thôi Phạm Khuê vội vàng hét to lên phản bác, hiện tại hắn không thể nghe đến chữ "rời" được nữa, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng, "Cho dù tóc ba đã bạc hết, cho dù già rồi không thể đi được, cho dù mặt đầy nếp nhăn thì con cũng yêu ba."
"Không hề suy giảm?"
"Con sẽ chỉ càng ngày càng yêu ba." Thôi Phạm Khuê dụi mắt, "Ba có thêm một sợi tóc bạc, nhiều thêm một nếp nhăn thì con sẽ yêu ba nhiều hơn một chút."
Khương Thái Hiển ôm chặt Phạm Khuê , cúi người đặt một nụ hôn lên vị trí trái tim bên ngực trái của hắn, rồi ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy là đủ rồi."
Điều mà con người sợ hãi, hoặc là tuổi già, hoặc là cái chết, hoặc là tuổi xuân không còn, nhưng truy cứu đến cùng thì điều sợ hãi chính là cô đơn. Nếu có người chẳng màng tất cả sẵn lòng đi cùng bạn trên con đường đời tăm tối, vậy thì người đó chính là ngọn đèn, bạn sẽ không còn sợ hãi bất cứ khoảnh khắc mịt mờ nào nữa, chẳng cần thêm ánh sáng dư thừa.
Khoảng thời gian sau đó Khương Thái Hiển vô cùng bận rộn, phải thường xuyên đi công tác, Thôi Phạm Khuê bèn bám đuôi theo. Thư ký của Khương Thái Hiển là một cô gái trẻ, ngoại hình bình thường nhưng điềm đạm và có năng lực, khi gặp Thôi Phạm Khuê chưa bao giờ nhìn nhiều, hỏi nhiều, chỉ lịch sự thu xếp đặt phòng rồi đi. Đợi cô đi rồi, Thôi Phạm Khuê không nhịn được hỏi Khương Thái Hiển: "Trưởng phòng Trương biết con là ai không?"
"Biết." Khương Thái Hiển đang ngồi trên sô pha trong khách sạn xem tin tức, ôm chặt Thôi Phạm Khuê trong lòng, "Về cơ bản giới chính trị đều biết."
Thôi Phạm Khuê giật mình, ngồi thẳng người dậy hỏi ông: "Chuyện Ủy ban Kỷ luật Trung ương tìm ba nói chuyện lần trước không phải nói đùa à?"
"Không phải." Khương Thái Hiển dời mắt khỏi TV nhìn gương mặt ngạc nhiên của Phạm Khuê , cảm thấy hơi buồn cười, "Đương nhiên là thật."
Thôi Phạm Khuê im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi dè dặt: "Ba, năm đó...... chỉ có một mình, ba có sợ không?"
Khương Thái Hiển hiểu hắn nói đến chuyện gì bèn tắt TV rồi trả lời một cách nghiêm túc: "Tôi không sợ...... chuyện đó không phải là điều gì to tát, giới này là vậy, loại chuyện đó rất thường thấy. Bước qua được thì thăng quan tiến chức, không chịu nổi thì rời khỏi cuộc chơi, vấn đề tác phong không đến mức bị kết tội, kết quả tồi tệ nhất chỉ là ra đi."
"Nếu nhất định phải nói đến sợ hãi......" Khương Thái Hiển khẽ thở dài, xoa mặt hắn, "Tôi rất sợ em quên tôi. Nơi phồn hoa như nước ngoài, em lại đang trong độ tuổi ham chơi, tôi không đủ tự tin có thể níu giữ em."
Thôi Phạm Khuê chua xót trong lòng, nhỏ giọng thì thầm: "Sao có thể...... Không ai sánh bằng ba."
Khương Thái Hiển không lên tiếng chỉ vỗ lưng hắn. Một lát sau, đột nhiên ông mở miệng nói: "tiểu Khuê , vào dịp Tết Âm lịch chúng ta đi chơi một chuyến đi."
"Đi đâu?" Thôi Phạm Khuê ngẩng đầu.
"Đi Tây Tạng."
Vì vậy, trong khung cảnh giăng đèn kết hoa, Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiển ngồi tàu hỏa tới Tây Tạng. 40 tiếng đồng hồ, hầu như Thôi Phạm Khuê thức suốt, nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, màu xanh lá của ngày đông càng lúc càng ít, cho đến điểm cuối cùng thì chỉ còn lại một màu tuyết trắng xóa.
Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiển nằm cùng một chiếc giường tầng mềm, trùng hợp đối diện cũng là một cặp đôi đồng tính, thoạt nhìn có vẻ khá chênh lệch về tuổi tác. Người nhỏ tuổi vô cùng đẹp trai, bộ dạng nhìn qua giống như sinh viên, nụ cười đặc biệt tỏa nắng. Trong lòng Thôi Phạm Khuê nảy lên sự thù địch khó giải thích được, hắn nhìn cậu ta bằng ánh mặt sắc lạnh, cuối cùng vào lúc không có Khương Thái Hiển đã không nhịn được mà cảnh cáo: "Cách người đàn ông của tôi xa một chút."
Cậu trai kia ngẩn ra, gãi gãi đầu còn chưa kịp nói gì thì người lớn tuổi hơn đã đi tới từ phía sau lạnh lùng ném lại một câu, giọng nói rất mạnh mẽ: "Cậu yên tâm, cậu ta là chó của tôi."
Thôi Phạm Khuê không hiểu lắm, bị anh ta dọa cho giật mình, nhưng chỉ một lúc sau đã nhận ra hai người này là quan hệ chủ nô trong giới chữ cái. Tuy hắn không hiểu về giới BDSM nhưng cũng biết sự đặc thù của mối quan hệ chủ nô, có chủ nhân bên cạnh thì nô lệ chắc chắn không dám ăn vụng, bấy giờ mới yên tâm. Sau khi hiểu lầm hắn thấy hơi xấu hổ bèn ra khoang xe tới toa ăn tìm Khương Thái Hiển.
"Sao lại ra đây?" Khương Thái Hiển đang mua cơm hộp từ nhân viên, "Có lạnh không?"
Thôi Phạm Khuê lắc đầu, nhỏ giọng nói bên tai ông: "Ngủ ở đối diện chúng ta cũng là một cặp tình nhân."
Khương Thái Hiển nghe xong thì hiểu ngay là chuyện gì, ông nở một nụ cười nhẹ, xoa nắn vành tai hắn: "Lại cảm thấy người ta để ý tôi nên chất vấn người ta chứ gì?"
Thôi Phạm Khuê đã sắp 30 mà còn làm loại chuyện ngây thơ như vậy, sau khi xúc động qua đi bình tĩnh lại thì cảm thấy hơi xấu hổ, bèn rụt cổ không nói lời nào. Khương Thái Hiển vươn tay bẻ cổ áo lại cho hắn rồi lợi dụng động tác này hôn lên mặt hắn.
"tiểu Khuê của tôi tốt như thế, sẽ không tìm được người thứ hai."
Khi đến được Lhasa(*) thì đã là buổi tối, Khương Thái Hiển không yên tâm nên chuyển hết áo sang phủ thêm cho Phạm Khuê . Hai người đặt một homestay, chủ nhà là một bà lão chất phác nhiệt tình, phòng ở không lớn, trang trí cũng đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Mệt mỏi hai ngày trời, Thôi Phạm Khuê đau eo mỏi lưng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt thì trời đã sáng, đúng lúc Khương Thái Hiển đang đẩy cửa bước vào, mang theo một luồng khí lạnh.
(*)Lhasa là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng.
"Dậy thôi, đi xem núi tuyết."
Hai người phải đi bộ khá lâu mới thấy được núi tuyết thật sự.
Lạnh băng, dốc đứng, thiêng liêng, giống như một lưỡi dao sắc bén muốn xuyên thủng bầu trời. Tuyết rơi dày đặc trên ngọn núi, một mảng trắng xóa vô tận, lại tựa lưng vào bầu trời xanh thẳm, dưới chân là hồ nước trong vắt, tựa như một thế giới thần tiên bí ẩn mà Alice chưa từng đặt chân tới.
Bàn tay của hai người họ nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Thôi Phạm Khuê bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức không thốt nên lời, mãi một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Tựa như một bức tranh vậy......"
"Buổi tối ngày hôm đó, em nói muốn cùng tôi tới Tây Tạng," Khương Thái Hiển nói, "Hai năm sau đó mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, tôi nhất định phải chờ đến khi em trở về tìm tôi, sau đó cùng em đi tới núi tuyết."
Thôi Phạm Khuê hít mũi, gắng gượng cười: "Nói mấy thứ đó làm gì, hôm nay chúng ta đã tới rồi."
"Thật ra tôi có rất nhiều điểm không tốt." Ánh mắt Khương Thái Hiển nhìn về nơi xa xăm nhưng bàn tay lại càng nắm chặt hơn, siết cho Thôi Phạm Khuê cảm thấy hơi đau, "Nhưng em chỉ luôn nhìn thấy điểm tốt của tôi, tôi......"
"Con cảm thấy ba tốt là vì ba thật sự tốt." Thôi Phạm Khuê chui vào trong lòng ông, ngẩng đầu nhìn ông, "Hôn một cái."
Khương Thái Hiển cúi đầu hôn hắn.
Thôi Phạm Khuê chạm vào bờ môi ông rồi định lui ra sau thì lại nhận được một nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng, chẳng hề giữ lại chút gì. Bọn họ đứng trên núi, bối cảnh là ngàn dặm băng giá, gió bắc thét gào, bao bọc họ trong cái rét lạnh nhưng trái tim lại nóng hổi hơn bao giờ hết.
Khương Thái Hiển đưa lưỡi vào giữa hai cánh môi của Phạm Khuê , nhắm mắt lại hôn hắn chẳng màng tất cả, Thôi Phạm Khuê không thở nổi cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể cố gắng đáp lại sự triền miên này. Bỗng chốc ngón tay chợt cảm thấy lành lạnh, Thôi Phạm Khuê nhíu mày, ngay sau đó đã hiểu ra, lập tức mở to hai mắt.
Hắn giãy giụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của Khương Thái Hiển nhưng lại bị người đàn ông ép chặt hơn vào trong vòng tay, nụ hôn nóng ẩm càng trở nên sâu thêm, không bao lâu sau Thôi Phạm Khuê ngừng cử động, nước mắt tuôn lã chã, rơi xuống môi hai người, mặn đắng.
"tiểu Khuê ." Phải một lúc lâu sau Khương Thái Hiển mới buông hắn ra, đôi mắt đỏ ửng, bàn tay ôm khuôn mặt Thôi Phạm Khuê có chút run rẩy, "Gả cho tôi đi."
Thôi Phạm Khuê nói không nên lời chỉ có thể khóc, khi nước mắt rơi xuống vẫn còn nóng hổi nhưng trượt tới má thì đã lạnh băng. Hắn cúi đầu nhìn, hai mắt nhòa đi vì nước mắt nhưng hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng trên ngón áp út tay trái của mình, bỗng nhiên đeo một chiếc nhẫn bạc, kim cương tỏa sáng lấp lánh phản chiếu bầu trời trong xanh của mùa đông Lhasa.
"tiểu Khuê ......" Khương Thái Hiển quỳ một gối xuống, ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt tỏa ra sự dịu dàng vô hạn, trịnh trọng thốt ra lời hứa hẹn, "Một đời này ba sẽ xem con là báu vật, được không?"
Thôi Phạm Khuê khóc không thành tiếng, cũng quỳ xuống ôm chặt ông, gật đầu không ngừng.
"Vâng."
_END_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com