Chap 25: Hồi Kết
Ninh Thái Vương run rẩy xoay người, hỉ phục màu đỏ chói mắt, có lẽ chàng không thể phân biệt đâu là máu, đâu là màu vải của ta. Hai chân không đứng vững liền ngã xuống, Ninh Thái Vương dùng đầu gối, lê từng bước tới bên giường của ta.
"Ly Ly, ta tới đưa nàng về rồi đây..."
Ta nhìn chàng, ánh mắt mang theo ý cười sâu đậm, ta cười lớn, cười tới nỗi đau cả ngực
"Hoàng thượng, người gả ta cho Tế Văn, bây giờ lại hại chết phu quân của ta, người lại không cho ta đường sống ư?"
Ninh Thái Vương cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi, chàng im lặng nhìn ta, chàng bối rối, lo lắng, sợ hãi và đau khổ, bộ dạng này ở trong mắt ta, thật đáng buồn cười. Ta lạnh giọng nói:
"Ninh Thái Vương, chàng tới xem tân hôn của ta có tốt không ư? Ta có hạnh phúc hay không ư? Chúc mừng chàng, giống như chàng mong muốn..."
Cả người Ninh Thái Vương giống như hóa đá, chàng lắc đầu, giọng nói trầm khàn không rõ tiếng.
"Không phải..."
Ta lại cười, lặng nhìn bàn tay chàng cởi dây trói cho ta. Ninh Thái Vương, tâm của ta đã lạnh, tim ta chảy máu đầm đìa...trái tim của ta đã không còn chỗ cho chàng nữa rồi.
"Thái Vương, tại sao chàng lại tàn nhẫn như thế? Dày vò ta ba năm, chàng cảm thấy đã ổn chưa?"
"Không phải..."
Máu từ khóe môi ta chảy xuống, Ninh Thái Vương chậm chạp lau máu cho ta, ánh mắt tràn ngập thống khổ...
"Khi ta nhìn thấy chàng lần đầu tiên, ta đã đem lòng yêu chàng. Trái tim của ta rốt cuộc bị cái gì? Hay là do ông trời trêu chọc ta? Cho ta cái ân huệ lạc vào con đường si tình này với chàng đây? Ninh Thái Vương, ta yêu chàng, yêu tới tâm can đều chảy máu...Rốt cuộc chàng coi ta là cái gì? Tại sao còn đối xử tốt với ta như thế làm gì? Không phải, là ta sai rồi, ta sai rồi. Là ta đặt tình yêu của mình nhầm chỗ, chàng không yêu ta, đâu phải là chàng sai, phải không?"
Trong mắt Ninh Thái Vương tràn ngập hơi nước, chàng run tay lấy chiếc trâm hoa mẫu đơn màu đỏ đặt vào bàn tay ta.
"Cầu xin nàng, ta sai rồi...ta sai rồi!"
Ta không suy nghĩ liền gạt tay của chàng ra, dùng sức đáp chiếc trâm xuống đất, đóa hoa mẫu đơn rơi khỏi trâm, từng viên ngọc màu đỏ rơi xuống đất, chiếc trâm gãy làm đôi.
"Muộn rồi, Ninh Thái Vương, trước kia ta yêu chàng, bây giờ, ta cũng hận chàng, nhiều hơn thế!"
Nước mắt của chàng rơi trên mu bàn tay của ta, từng giọt từng giọt nóng bỏng như muốn đốt cháy da thịt. Ta hoảng sợ nhìn Ninh Thái Vương, chàng kéo tay ta áp vào môi chàng, khóe môi run rẩy.
"Đừng như vậy, nàng không hận ta, nàng sẽ không hận ta đâu..."
Chàng xoay người nhặt lấy từng mảnh vỡ của trâm ngọc, bàn tay siết mạnh khiến máu trong tay chàng rơi xuống đất. Ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của chàng bao giờ, chưa từng thấy.
Ninh Thái Vương đứng dậy, cúi người nâng ta dậy, chàng xoay lưng lại, dùng hai tay dính đầy máu của chàng nhẹ nhàng ôm ta sát vào lưng mình, chàng cõng ta rời khỏi ngôi nhà này.
"Ly Ly, ta đưa nàng đi xem hoa đào. Tháng Hai hoa đào đẹp lắm, có cả hoa mận, hoa cúc vàng..."
Ta nằm gục trên lưng chàng, mắt long lanh ngấn lệ. Chàng còn nhớ ư...
"Ly Ly, nàng còn nhớ không? Hồi ở Nam Dương, lúc ta cứu nàng thì bị thương, nàng liền cõng ta dọc bìa rừng. Bây giờ đổi lại là ta cõng nàng. Ta còn nhớ nàng từng hát một khúc nhạc "Hoa xuân", bây giờ nàng bị thương, không thể hát cho ta được...Vậy để ta đưa nàng về Kinh Bắc, sau này nàng phục hồi, nàng lại hát cho ta nhé?"
Ninh Thái Vương cứ mải nói, ta chưa từng thấy chàng nói nhiều như vậy bao giờ...
Hoa đào tháng Hai thật đẹp, từng bông hoa màu hồng, màu đỏ, máu trắng bay trong gió. Hương hoa tràn ngập cả con đường.
"Đợi nàng hồi phục, tháng Ba chúng ta sẽ đi Nam Dương nhé? Xong rồi tới Thu ta lại đưa nàng tới Giang Nam ngắm mưa trên sông, cùng uống rượu dưới trăng, có được không?"
Chỉ sợ là...chưa chờ tới được lúc ấy.
Ta đưa tay vuốt tóc chàng, giọng nói dịu đi:
"Thái Vương, đừng tự khổ sở nữa. Ta tha thứ cho chàng, sẽ không hận chàng nữa, được không? Nhưng mà Ninh Thái Vương, trên người ta có rất nhiều vết thương, e là, e là không cùng chàng chờ tới mùa Thu nữa rồi..."
Thu qua, Đông đến, Xuân về...
Tháng Hai trời trong, gió dịu nhẹ, Ninh Thái Vương ôm ta đứng giữa rừng hoa đào, ta thấy bả vai chàng run rẩy, đưa tay sờ lên má, mới thấy nước mắt chàng thi nhau rơi xuống. Ta gượng cười, hỏi chàng:
"Thái Vương, chàng khóc đấy ư?"
"Không có, nàng nhầm rồi..."
Chàng không đi tiếp mà chỉ ôm ta đứng trong mưa hoa đào, ta mỉm cười, thật thanh thản...
"Thái Vương, sau này ta đi rồi, chàng phải sống thật tốt. Nhưng chàng đừng quên ta..."
"Nàng đi đâu? Nàng đừng rời bỏ ta, ta không để nàng đi nữa. Tại sao năm lần bảy lượt, nàng đều rời bỏ ta mà đi như thế?"
Ninh Thái Vương bước chậm rãi, ta với tay muốn bắt lấy những cánh hoa, cánh môi nhuộm máu đỏ khẽ cong lên.
"Thái Vương, chàng tha cho ta đi. Ta thực sự rất mệt mỏi, rất mệt"
"Nàng vẫn hận ta, nàng vẫn hận ta. Nếu như nàng dám bỏ đi, ta liền cùng Vũ Đế Liên sống thật tốt, ta sẽ cố gắng quên đi nàng..."
Ta gục đầu xuống hõm vai chàng, máu và nước mắt của ta hòa vào nhau, chảy chầm chậm trên tấm áo bào của chàng.
"Vậy cũng tốt. Thái Vương, cả đời này, mọi chuyện ta làm, ta đều không hối hận, nếu có kiếp sau gặp lại, ta hi vọng mình không yêu chàng nhiều đến thế...hi vọng chúng ta đừng gặp lại nhau..."
Ta thấy Ninh Thái Vương bật khóc, chàng quỳ gối ôm ta vào lòng, bàn tay của chàng run rẩy lau máu trên miệng của ta. Chàng hôn ta thật sâu, ánh mắt thống khổ tràn ngập nước mắt.
"Nàng đừng hận ta, đừng mà. Ta cầu xin nàng, kiếp sau để ta tới tìm nàng, ta sẽ không để nàng phải chờ đợi, cũng không để nàng phải đau khổ nữa. Ly Ly, cầu xin nàng, đừng rời bỏ ta, được không?"
Ta vuốt ve khuôn mặt của chàng, ngón tay chạm tới nước mắt của Ninh Thái Vương lại có chút run rẩy:
"Thái Vương, sau này nếu như trên trời có một con bướm đậu vào vai chàng, hoặc nếu có một con chim tới gần bên chàng, chàng đừng đuổi nó đi có được không? Vì lúc ấy là ta trở về thăm chàng, ta sẽ luôn ở bên chàng...Ninh Thái Vương, ta... yêu chàng..."
Lời nói vừa dứt, cánh tay của nàng trượt xuống khỏi vai của Ninh Thái Vương, nước mắt của chàng chảy chầm chậm rồi rơi xuống mặt đất...
Rừng đào hôm ấy nở đầy hoa, sắc hoa đua nhau tràn ngập cả khu rừng, tiếng khóc lớn làm lay động cánh hoa đào, khiến chúng lảo đảo rời khỏi thân cây ấy...
Ta yêu nàng, là thật tâm thật ý...
Ta yêu nàng, không phải thiên trường địa cửu, nhưng vẫn là yêu tới đau đớn...
Nàng yêu ta, lại là đánh đổi mạng sống để được yêu...
Rốt cuộc chúng ta yêu nhau, lại không thể ở bên nhau tới đầu bạc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com