Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01.

Trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời, điều điên cuồng nhất Cửu Châu đã từng làm có lẽ là vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, anh đã cùng đám bạn cùng lớp đi hát karaoke cả đêm, những chàng trai và cô gái sắp-bước-vào-thế-giới-người- lớn ngày ấy đã cùng cười rồi cùng khóc.

Cửu Châu ấy mà, thành tích học tập của anh luôn vô cùng xuất sắc, thậm chí khi anh bước vào độ tuổi dậy thì đầy ngỗ nghịch và xốc nổi, chuyện học hành của anh cũng chưa bao giờ khiến thầy cô và gia đình phải lo lắng. Anh học chuyên ngành kiến trúc ở đại học, chuyên ngành đòi hỏi sự kết hợp giữa sự sáng tạo vô bờ bến của con người với những luật lệ quy tắc gò bò của thông số kỹ thuật, anh tiếp tục học lên cao học sau khi đã tốt nghiệp. Cuộc đời anh có lẽ chính là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc được sắp xếp gọn gàng ở một góc tủ, và dù có lật mở nó ra bao nhiêu lần thì vẫn sẽ là những ô vuông gọn gàng ngay ngắn.

Vậy nên khi người bạn cùng phòng năng động Oánh Hạo của anh rủ anh đi ra quán bar sau trường để giải stress, anh ngay lập tức nghĩ đến sàn nhảy ồn ã với ngàn ánh đèn màu, tiếng nhạc náo động như xuyên vào đại não, những con người ăn bận hở hang uốn éo vào nhau như những con rắn nước. Trí tưởng tượng của anh quả thật đã khiến Oánh Hạo phải sốc và liên tục cam đoan sẽ không phải là một nơi như vậy.

"Nè cậu đừng có nghĩ mình sẽ dẫn cậu đến phố đèn đỏ hay đại loại vậy nha!!!"

"Hmm...cũng có thể..."

Trước khi Cửu Châu kịp nói hết câu anh đã nhanh chóng nhận được một cú đấm từ người bạn cùng phòng. Anh nhanh chóng trốn sau chiếc ghế bàn học quen thuộc trước khi quả đấm thứ hai kịp tới. Oánh Hạo mở tủ đồ và nhanh chóng lấy một bộ cho người bạn thân, lớn giọng hối thúc.

"Nhanh thay đồ đi, đừng trở thành kẻ tội lỗi làm mình chậm trễ trên chuyến hành trình kiếm tìm tình yêu."

"Cậu...cậu định thử tình một đêm hả?"

Cửu Châu lại nhận thêm một quả đấm trời giáng trước khi Oánh Hạo ra khỏi phòng đợi anh thay đồ.

--

Đường Cửu Châu quấn mình trong chiếc áo khoác kẻ sọc đen dày dặn phủ bên ngoài một cái áo sơ mi sọc trắng khác, anh ngồi đó rụt rè, sợ sệt và bỡ ngỡ trong một góc của quán bar. Kết hợp với vẻ thư sinh trong sáng của anh, Cửu Châu như đứa trẻ vô tình bị bắt cóc rồi đẩy vào đây vậy. Người bạn thân yêu của anh, Oánh Hạo, đã biến mất được nửa tiếng rồi.

Lúc nãy Oánh Hạo dẫn anh đến quán bar mang tên Moon này ở đằng sau trường học, cậu ấy dẫn anh luồn qua đám đông, đi thẳng đến quầy bar và mỉm cười xin chào chàng bartender đẹp trai nhất mà anh từng gặp.

"Nè La Nhất Châu, chào cậu, sếp của cậu có ở đây không?"

Chàng bartender, người có tên phát âm nghe như "cái thuyền" này đang lắc lắc cái ly thủy tinh có chứa thứ chất lỏng vàng óng ánh trong tay, mỉm cười đầy tử tế với Oánh Hạo.

"Anh ấy đang ở bên cái bàn dài đằng kia kìa, ảnh chờ cậu lâu rồi đấy!"

Cửu Châu như ngộ ra điều gì, quay sang người bạn thân, chớp chớp mắt.

"Á à thì ra đây là lý do cậu không chịu đi làm nghiên cứu với tớ, cậu đang đi cua trai..."

Một lần nữa, Oánh Hạo nhanh tay đấm một phát vào xương sườn anh, đau điếng.

"Ôi Cửu Châu, cậu thật vui tính quá đi :) , đừng lo lắng mình sẽ trở lại nhanh thôi"

Cửu Châu hốt hoảng nắm chặt lấy cổ tay Oánh Hạo, mếu máo.

"Này sao cậu lại dẫn mình đi theo cậu hẹn hò vậy?"

"Thật ra mình với anh ấy chưa có gì chắc chắn cả, mình sợ nếu đến một mình lỡ bị bỏ rơi thì sao, xấu hổ lắm luôn. Bồ tèo ơi giúp mình đi, đợi mình một xíu thôi..."

Trước khi Cửu Châu kịp nói thêm gì, Oánh Hạo đã nhanh chóng đẩy anh tới trước mặt chàng bartender kia, gửi gắm.

"Này Nhất Châu, canh chừng cậu ấy dùm tôi, đừng để cậu ấy đi chỗ khác, nếu cậu ấy muốn uống gì thì cậu cứ phục vụ, tôi sẽ trả tiền sau, thế nhé!"

Những từ cuối cùng như lùa vào trong tiếng nhạc khi Oánh Hạo quay người đi xa dần.

Cửu Châu bối rối, choáng ngợp một tí rồi anh lại ngồi im nghịch chiếc điện thoại của mình. Nghịch chán chê anh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người bartender, đủ thấy cậu ấy đang điêu luyện lướt ngón tay đẹp đẽ gầy gò dọc quầy rượu với hàng chục chai đủ màu sắc hình dáng. Cậu ấy điêu luyện pha từng loại, lúc lại lắc lắc hòa trộn hai thứ dung dịch thơm lừng men say, lúc thì nhuần nhuyễn tung hứng một ly cocktail rỗng. Thật may âm nhạc của quán này rất thoải mái, cảm giác như một ban nhạc jazz, ít ra thì nó không ồn ã xô bồ nhưng cũng đủ để khiến Cửu Châu như rơi vào một cơn mộng mị hư ảo. Bỗng cái thực đơn tinh tế trên giấy kraft nâu đẩy đến trước mặt cậu, La Nhất Châu dịu dàng hỏi.

"Quý khách muốn uống gì? Thoải mái order nhé!"

Cửu Châu ngước lên nhìn kỹ chàng trai trước mặt, cậu ấy có vẻ cao sem sem với anh, nhưng rõ ràng là khỏe mạnh hơn nhiều mặc dù cậu ấy có hình thể khá ốm.

"Tôi tên là La Nhất Châu, một chiếc thuyền, tôi là nhân viên bán thời gian ở đây, anh tên gì?"

"Ồ tôi tên là Đường Cửu Châu, một hành tinh với ba phần tư là nước"

Cửu Châu nhanh chóng nhận ra cậu trai trẻ này đang giới thiệu một cách hài hước, chơi chữ đơn giản với tên cậu ấy. Anh cũng nhanh chóng đáp lại, đầy hóm hỉnh và thông minh.

Nhất Châu bật cười, người đầu tiên có thể phản ứng lại với cách giới thiệu này của cậu. Cậu gõ nhẹ vào chiếc menu ám mùi gỗ.

"Lần đầu tiên anh đến đây đúng không? Có lẽ nên thử món nào với nồng độ thấp một chút!"

Tên các món nước được viết đẹp đẽ bằng tiếng anh với font chữ lạ mắt, thành phần mỗi loại được chú thích ngay ngắn nhỏ xinh ngay bên dưới. Cửu Châu cảm thấy hứng thú bởi font chữ đẹp đẽ này, anh nhìn quanh một lượt tên các loại rượu.

"Cho tôi một Full moon đi, nó được đánh dấu sao nên có lẽ là món đặc biệt ở đây nhỉ?"

"Đúng là món đặc biệt nhất nhưng Full Moon lại xài rượu khá mạnh, có lẽ anh sẽ không thoải mái khi uống lắm đâu.", Nhất Châu dịu dàng mỉm cười giải thích

"Oh...", Cửu Châu thở dài thất vọng một tí

Trước khi anh kịp nhìn lại vào menu, Nhất Châu đã lên tiếng dò hỏi.

"Hmm anh nghĩ sao về một chút hương ngọt ngào tươi mới của trái cây pha chút đắng?"

Cửu Châu khẽ gật đầu, có lẽ anh sẽ uống được. Nhất Châu tiến lại gần, vỗ nhẹ lên bờ vai gầy của anh như an ủi dịu dàng.

"Vậy anh đợi một chút, một ly pisco punch ngon tuyệt sẽ được đem lên liền!"

La Nhất Châu nhanh nhẹn biến mất ở đầu kia của quầy rượu, một lúc sau anh trở lại với một ly cocktail màu xanh lá nhạt pha với màu vàng. Ly cocktail tỏa hương như một ngày cuối xuân đầu hạ, kết hợp với mùi nước hoa tone gỗ từ cổ tay Nhất Châu và tiếng guitar chầm chậm kết hợp với tiếng hát như thì thào thủ thỉ, Cửu Châu như tiến vào cơn say. Anh nhấp thử một ngụm nhỏ, đúng như Nhất Châu nói, hương tươi mát ngọt ngào của một loại trái cây nào đó lan đến đại não, kèm theo đó là một chút đắng của dứa, mới lạ, kích thích khó giải thích.

"Oánh Hạo dù cho có là một người vừa bạo lực vừa dịu dàng, có lúc vô lý nhưng thật may hôm nay cậu ấy đã dẫn tôi đến đây, tôi thích trải nghiệm mới mẻ này đó!"

Cửu Châu vu vơ bắt chuyện với Nhất Châu. Nhất Châu nhận ra người khách đang ngồi trước mắt này thật đáng yêu, sáng sủa và khác lạ. Nhiều đêm làm việc ở đây, cậu đã chứng kiến đủ loại người, thường là những cô gái nóng bỏng hấp dẫn hay những anh chàng bụi bặm tiến vào đây. Họ nhẹ nhàng, khéo léo lật mở và khám phá quy luật của thế giới người lớn, tối tăm nhục dục nhưng quyến rũ khó cưỡng. Còn chàng trai trước mắt này, thật khác biệt. Dù cho anh ấy có cao ngang cậu nhưng cậu có thể cảm nhận được dáng hình mảnh mai đang ẩn đằng sau chiếc áo khoác sọc đen rộng thùng thình đó. La Nhất Châu vừa làm công việc pha chế vừa nghe người đối diện nói chuyện. Cậu phát hiện người anh này rất thích cười, tiếng cười của anh đôi lúc sẽ thu hút một vài ánh nhìn, có lúc anh sẽ cười đến mức nằm rạp ra bàn.

Cậu biết rằng Cửu Châu, người nhìn như sinh viên năm nhất, thật ra đang ở năm hai cao học. Nhất Châu mỉm cười thoải mái lắng nghe anh phàn nàn về những người đàn chị khó tính trong phòng thực hành, kể vu vơ về người bạn cùng phòng mưa nắng thất thường, than phiền về kỳ nghỉ nhưng vẫn bị giáo sư gọi lên phụ giúp. Cả hai nhìn chẳng giống hai người bạn mới quen, cả hai như hai người bạn cũ lâu ngày gặp mặt, và họ có hàng ngàn câu chuyện muốn kể hết cho nhau nghe.

Khách đến quán đang bắt đầu thưa thớt dần, Nhất Châu cũng đã hết ca làm việc. Cậu lấy chiếc điện thoại ra, đưa cho Cửu Châu xem một tấm ảnh, đó là dance studio của riêng cậu. Nhất Châu đã học nhảy mười hai năm rồi, thừa hưởng giấc mơ và mong muốn từ người mẹ của mình. Lúc đầu cậu rất chán ghét, nhưng rồi cũng yêu cả cái môn nghệ thuật này. Sau khi tốt nghiệp, cậu mở một dance studio với sự giúp đỡ của mẹ mình. Bây giờ studio càng ngày càng có nhiều học sinh hơn, cậu cũng chẳng cần phải làm nhiều nữa do đã có thêm nhiều giáo viên nên La Nhất Châu đã đến quán bar của người quen làm thêm cho đỡ chán. Câu chuyện cậu trở thành bartender như vậy đó, ngớ ngẩn nhưng hợp lý.

Đường Cửu Châu chăm chú nhìn vào dance studio sáng trưng ánh đèn, mắt anh sáng lên rực rỡ.

"Ôi em ngầu quá Nhất Châu ơi! Anh cực thích làm idols luôn ấy, anh thích việc hát và nhảy theo nhạc, cảm thấy thật ngầu, thật đẹp trai. Mẹ anh kể hồi nhỏ anh hay hát theo mấy bản nhạc trên TV, nhưng gia đình anh khá truyền thống và nghĩ rằng trẻ con thì nên học và đọc sách nên anh chưa bao giờ có cơ hội học nhảy..."

Cửu Châu luyên thuyên, cách anh ấy lên xuống giọng khiến cho câu chuyện thật sinh động, Nhất Châu bỗng cảm thấy tim mình có gì đó, như một hạt mầm đã được gieo.

"Vậy, ngày mai là cuối tuần, nếu anh rảnh thì đến đây đi em sẽ dạy anh miễn phí", Nhất Châu đề nghị

"Ôi thật hả? Em tốt quá trời luôn á!", Cửu Châu vui vẻ nắm lấy tay người em mới quen, mắt anh sáng lên như một chú thỏ thấy cà rốt

Cả hai nhanh chóng trao đổi WeChat, nhìn vào biểu tượng WeChat với một cục kẹo, Nhất Châu bất giác mỉm cười. Cậu gửi địa chỉ qua cho Cửu Châu với lời hẹn.

"Không gặp không về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com