Chương 95 + 96 + 97:
Chương 95: Mặc Lê học được chiêu dỗ người
Trình Tử An lại thất bại, bĩu môi, vẻ mặt hờn dỗi đi ở phía trước, Mặc Lê đang bối rối vội vã đuổi theo.
Anh đưa tay nắm lấy tay Omega. Mặc dù không biết vì sao đối phương lại tức giận, nhưng vẫn không ngăn cản anh thì thầm an ủi.
Công nhận 80% quy tắc chiến lược tình yêu từ Liên Bang: Chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, bất kể lỗi của bạn hay không, hãy xin lỗi → dỗ dành mọi người, cứ làm như bình thường.
Giọng nói trầm ấm, thì thầm nhẹ nhàng, ai có thể cưỡng lại được?
Dù sao thì Trình Tử An cũng không làm được.
Cơn giận nhỏ nhoi đó nhanh chóng tan biến dưới sự dỗ dành dịu dàng của Mặc Lê, cậu đỏ mặt ngồi vào ghế phụ, định đóng cửa lại, nhưng Mặc Lê vẫn đứng im bên cạnh.
Sau đó, cậu thấy anh cúi xuống và nghiêng người vào trong, chỉ để thắt dây an toàn.
Sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ khiến lòng Trình Tử An cảm thấy ngọt ngào.
Ánh mắt dừng lại ở góc nghiêng của Alpha.
Nếu không có mặt nạ che, những vết sẹo trông càng kinh khủng hơn dưới ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ trời vào trong xe.
Nhưng dường như Trình Tử An không cảm thấy gì cả.
Khi Mặc Lê sắp đứng dậy, đôi môi đầy đặn của cậu đã đè chặt đôi môi mỏng hơi lạnh của mình.
"Cảm ơn."
Sự vuốt ve thân mật giữa môi và răng, từ môi Alpha, đến mũi, mắt và trán.
Mặc Lê chú ý tới vẻ mặt và ánh mắt của Trình Tử An, dường như là hắn chưa từng bị thương.
Trình Tử An thực sự không hề bận tâm đến sự xấu xí của hắn.
Ở cửa ra vào, người quản gia đứng đó nhìn thiếu gia của mình chặn ở ghế phụ và không chịu rời đi.
Sau khi bước một bước nhỏ, ông đã nhận được nụ hôn ngọt ngào của cặp đôi trẻ.
Sau khi bị sốc khi thấy Mặc Lê bắt đầu không đeo mặt nạ ở nhà, người quản gia lại mở to mắt.
Ông đã từng nghe Mặc Lê nói "An An không cho tôi đeo" rồi, nhưng khi tận mắt chứng kiến, ông đã có một sự hiểu biết hoàn toàn mới.
Điêì đó cũng khiến ông chắc chắn hơn về tính đúng đắn của cuộc hôn nhân chớp nhoáng của thiếu gia nhà mình!
Nhìn kìa, kể từ khi có thiếu phu nhân, thiếu gia đã thay đổi về mọi mặt.
Không ngoa khi nói rằng thiếu phu nhân là thiên sứ của thiếu gia.
Thật tốt!
Bên kia chiếc xe, một nụ hôn kết thúc, đôi mắt ướt át của Omega phản chiếu trên nền băng xanh, và chiếc lưỡi hồng có thể mơ hồ nhìn thấy qua đôi môi hơi hé mở.
Mặc Lê thầm mắng một tiếng, cố nén ý muốn bế người kia lên lầu, ngồi vào ghế lái.
Nhà hàng mà Lãnh ca đã đặt sẵn nằm tại trung tâm phồn hoa nhất của thành phố.
Với ý định cho Trình Tử An một trận ra trò, anh đã chọn Quảng trường Đồng Huy, một tòa nhà biểu tượng ở trung tâm thành phố.
Nơi đây tập trung nhiều thương hiệu xa xỉ từ Liên bang và nhiều quốc gia khác, và tất cả các nhà hàng đều đạt tiêu chuẩn năm sao hàng đầu.
Dịch vụ này tất nhiên là hàng đầu và không có gì sai cả.
Khi Trình Tử An đến, Lãnh Ca đang uống rượu vang đỏ, bên cạnh anh là một Alpha đẹp trai đang khom lưng cắt thịt bò Warcraft cho anh.
Nhìn vào trang phục của anh ta, có vẻ là một người phục vụ.
"Xin lỗi tớ đến muộn, đồ ăn ở đây thế nào? Thấy có hợp khẩu vị không?"
Ngồi xuống đối diện Lãnh Ca, Trình Tử An liếc nhìn chi tiết thực đơn với ba món đã bị gạch bỏ, rồi mỉm cười hỏi.
"Không tệ," anh nói, lông mày hơi nhướng lên, nụ cười thích thú thoáng qua trong mắt, "Ít nhất thì người phục vụ cũng dễ nhìn, ít nhất thì giờ này cũng đỡ chán hơn, nếu không, tớ sẽ cho cậu một trận."
Người phục vụ bị trêu chọc không hề biểu lộ chút xấu hổ nào trên khuôn mặt.
Sau khi làm xong việc trong tay, anh đặt đĩa thức ăn trước mặt Lãnh Ca.
"Tiên sinh, mời dùng."
"Cảm ơn." Lãnh Ca gật đầu với nhân viên phục vụ rồi nói: "Tạm thời không cần phục vụ, khi nào cần tôi sẽ gọi."
"Được rồi, chúc các ngài ngon miệng."
Một giọng nam rõ ràng cất lên một cách tôn trọng với cách cúi chào theo đúng chuẩn phương Tây.
Nói xong, Alpha quay người đi về một nơi khá xa, nhưng vẫn đủ để hai người liếc mắt nhìn thấy, anh ta đứng thẳng tắp như một quản gia người Anh thời cổ đại.
"Thế nào? Đẹp trai không?"
Sau khi nhìn thấy người rời đi, chàng trai tóc đỏ ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh về phía Trình Tử An.
Có đẹp trai không? Quả thực, xét về vóc dáng và ngoại hình, anh ấy được coi là thuộc tầng lớp thượng lưu.
Có thể nói rằng các nhân viên phục vụ ở nhà hàng này đều có vóc dáng và ngoại hình đẹp.
Điểm thu hút của cửa hàng này là đồ cổ mô phỏng theo phong cách Anh cổ.
Từ thiết kế trang trí đến trang phục của người phục vụ và việc lựa chọn ứng viên, chưa kể đến việc nghiên cứu và phát triển các món ăn.
Có thể nói là phấn đấu vì sự xuất sắc.
Chính vì vậy mà nhà hàng này đã có thể duy trì được sự huy hoàng của mình trong suốt hai thế hệ và lọt vào top mười bảng xếp hạng nhà hàng phương Tây.
Trình Tử An liếc nhìn Alpha đứng cách đó không xa. Anh ta mặc một bộ lễ phục đen trắng chỉnh tề, cổ đeo một chiếc nơ xinh xắn, tay đeo găng tay trắng.
Không thể không nói, bộ đồng phục này thật sự rất đẹp, với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất xuất chúng của Alpha, chẳng trách Lãnh Ca vốn mê trai đẹp lại khen ngợi nó đến vậy.
chỉ là…
Trình Tử An thở dài, vẻ mặt đầy bất lực:
"Nếu không phải vì của cậu đủ ngây thơ đáng yêu, có lẽ tớ thậm chí đều không cần ăn cái gì đâu."
Ý nghĩa thì rõ ràng rồi mà! Làm ơn đừng có biểu cảm đáng khinh như vậy nữa được không?
Hiểu được ý, Lãnh Ca nhún vai thản nhiên, cầm lấy nĩa và bắt đầu ăn một cách tao nhã.
"Từ Dư Trạch đang ngồi ở bàn phía sau, anh ta đến trước khi tớ gọi cậu năm phút."
Lãnh Ca nuốt miếng cơm, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hai lúm đồng tiền nổi trên khuôn mặt trẻ con vì cười.
"Tớ đang nói chuyện với người phục vụ thì thấy họ lần lượt bước vào, trông như kẻ trộm, cả hai đều đội mũ, cưới chết tớ, với bộ dạng của tên Lâm Điềm kia, dù có hoá thành tro tớ cũng nhận ra."
Nghe anh nói, trên mặt Trình Tử An lộ ra nụ cười mỉa mai.
"Lâm Điềm đã can thiệp vào cuộc tập trận lần này, tớ e rằng Hàn gia chưa biết hắn đã có giao dịch riêng với Từ Dư Trạch."
"Về phần Từ Dư Trạch, Từ gia đã sắp xếp cho anh ta đi xem mắt với tớ, tức là họ không hề biết chuyện anh ta và Liên Nhược Khả, nếu nhà họ biết anh ta ngoại tình trong lúc theo đuổi tớ, e rằng hai người này sẽ bị xử lý nội bộ mà không cần tớ phải ra tay."
"Lâm Điềm đã có thể bảo vệ Liên Nhược Khả hết lần này đến lần khác, điều này cho thấy hắn đã được Từ Dư Trạch không ít chỗ tốt."
"Nếu chỗ tốt bí mật này, hắn chắc chắn sẽ giữ lại cho chĩnh mình, tuyệt không buông tha."
"Trong trường hợp này, việc che giấu bản thân để khôngbị phát hiện cũng là điều bình thường."
Lời phân tích của Trình Tử An khiến mắt Lãnh Ca sáng lên, dường như đang định gây sự.
Biết được tính cách không sợ trời không sợ đất của trúc mã, cậu ho vài tiếng để nhắc nhở.
Nghĩ lại bây giờ, cậu vẫn thấy khó tin khi một người trầm tính như cậu lại có thể kết bạn với gia hỏa ồn ào như vậy.
Nghe thấy lời cảnh báo ngầm của Trình Tử An, Lãnh Ca chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục ăn, trong lúc ăn, hai người vừa trò chuyện về tình hình gần đây, vừa trêu chọc cuộc sống hôn nhân của Trình Tử An, khi đã no gần 80%, hai người cách đó không xa mới bắt đầu cử động.
Có lẽ cuộc đàm phán đã thất bại, nhưng giọng nói của Từ Dư Trạch đột nhiên trở nên cao hơn.
Nhưng nó đã nhanh chóng bị đè xuống lại.
Cậu không nghe rõ phần sau nhưng vẫn nghe được những từ khóa ở phần trước.
"Hai mươi vạn tinh tệ còn chưa đủ sao?" "Giữ miệng." "Tìm cách nào đó."
Khi kết nối chúng lại với nhau, người ta có thể mơ hồ cảm nhận được giao dịch tiếp theo giữa hai người sẽ như thế nào.
"Vì tình nhân bé nhỏ đó, tên tra nam này thật cố gắng."
Là bạn thuở nhỏ của Trình Tử An, mặc dù bận rộn công việc, có khi mười ngày, nửa tháng không liên lạc, nhưng anh biết Từ gia muốn Từ Dư Trạch cưới được Trình Tử An.
Anh thậm chí còn biết rằng Trình Tử An đã tình cờ gặp Mặc Lê vào ngày hẹn hò.
Chính vì biết rõ điều này nên anh mới khinh bỉ Từ Dư Trạch từ tận đáy lòng.
Kiểu người này rõ ràng đang trong một mối quan hệ bí mật nhưng lại giả vờ độc thân để đi xem mắt.
Kinh tởm nhất là hắn ta còn dám tạo ra hình tượng một kẻ theo đuổi "chân thành", ý đồ câu được nhà hắn băng sơn mỹ nhân.
Thật là vô liêm sỉ.
"Có lẽ chúng ta có thể tìm cách để Từ gia nghe được? Bí mật làm sẽ không phát hiện ra chúng ta lai lịch?"
Mặt trẻ con hầm hừ, hai má phình phình, giống như một con cá nóc nhỏ.
Lãnh Ca đề nghị.
Trong miệng thịt bít tết thơm ngon, cảm nhận được hơi ấm tràn ngập tinh thần vực, sự phấn khích hiện rõ trong đôi mắt sống động của cậu.
"Cho Từ gia phát hiện là tất nhiên, nhưng mục tiêu quan trọng nhất là ngăn cản hắn thành công cứu Liên Nhược Khả."
Trên thực tế, Trình Tử An vẫn là công nhận năng lực của Liên Nhược Khả.
Nhưng theo quan niệm của cậu, cách làm việc của Nhược Khả lại tao như thế, hắn thực sự không nghĩ rằng người này phù hợp với bất kỳ vị trí liên quan nào trong quân đội.
Cậu không biết liệu Liên Nhược Khả có dùng phương pháp tương tự để ám sát đồng đội của mình hay không, hay là nhắm mắt làm ngơ trước nguy hiểm của họ khi cậu và Tứ hoàng tử không tham gia cuộc tập trận ở đời trước.
Nhưng cậu thực sự coi thường những người như vậy.
Ngoại trừ chuyện công việc, kiếp trước còn có một lần liên thủ lừa gạt, bất kể là Liên Nhược Khả hay Từ Dư Trạch, trong mắt Trình Tử An đều là rác rưởi.
Nghĩ đến cái tát đó, mắt cậu tối sầm lại.
Không phải là không né được, mà là cậu không ngờ Từ Dư Trạch lại dám đánh cậu.
Giây trước, hắn ta mua nước uống, bánh ngọt, nói là đến trường quay thăm cậu, cứ như thể hắn thực sự thích cậu vậy, giây sau, hắn ta lại vì Liên Nhược Khả đang khóc lóc, vẻ mặt ủy khuất mà tát cậu.
Về phần Liên Nhược Khả, cậu tin tưởng cậu đối xử với hắn không tệ, dù Lãnh Ca có bất mãn, cậu cũng sẽ làm theo ý mình, chăm sóc hắn chu đáo.
Và thực tế là, xét mặt người cậu thật sự không bằng Lãnh Ca.
Về công về tư, cậu đều sẽ không bỏ qua.
Cảm thấy tâm trạng của trúc mã có chút không ổn, Lãnh Ca nhìn sang với vẻ lo lắng.
"Tử An?"
"Ừm?"
"Cậu bị tên tra nam kia ghê tởm đến à? Trông cậu có vẻ không vui lắm."
"Ừ, một chút."
Lời miêu tả của Lãnh Ca khiến cậu bật cười, cảm giác bất an khi nhớ lại chuyện kiếp trước vừa rồi, tan thành mây khói.
Không đáng để tức giận với một người như vậy.
Tất cả những gì cậu phải làm là chỉnh chết hắn.
Từ gia, Từ Dư Trạch, Liên Nhược Khả, Lâm Điềm, Hàn gia... Quá nhiều người, cậu không thể đối phó hết được, đành phải giải quyết từng người một.
"Vậy thì chỉnh chết bọn họ đi, cậu có cách nào ngăn cản bọn họ cứu được tên trà xanh kia không?"
Trình Tử An: “…”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, cậu im lặng một giây rồi bắt đầu thì thầm kế hoạch của mình.
Bên kia, Từ Dư Trạch căm tức nhìn Omega trước mặt, không ngờ lúc này lại bị trả đũa.
Đúng, chính anh là người đã yêu cầu hắn cử Nhược Khả đi quân diễn, nhưng câu "tự tàm tự chịu" là được sử dụng theo cách này?
Nhưng Nhược Khả nhu nhược như vậy, làm sao cậu có thể liên quan đến vụ tai nạn trong cuộc tập trận chứ?
Chưa kể đến việc cố ý hãm hại đồng đội.
Cậu ta là Omega, nếu không có sự bảo vệ của Alpha, chẳng phải là đang tự rước lấy cái chết sao?
Mấy người trong quân đội này không có chút logic nào sao? Trình Tử An muốn nói gì thì nói!
"Anh đã nói sẽ tìm cách cứu cậu ấy, giờ lại bảo với tôi là khó khăn sao? Sao lại khó khăn? Là số tiền đó quá ít sao?"
Lâm Điềm nheo mắt khi nghe nói đến chuyện này.
Đúng là mọi việc rất khó khăn, và cũng đúng là tiền bạc quá ít.
Nhưng một khi những từ ngữ đã được diễn đạt rõ ràng, nó không còn nghe như vậy nữa.
"Đó là tòa án quân sự, Từ gia là một gia tộc quân sự, Từ thiếu gia hẳn phải biết tính nghiêm túc và nghiêm khắc của tòa án quân sự."
"Anh thực sự đánh giá tôi quá cao khi yêu cầu tôi vào đây và giải cứu ai đó."
Khóe môi cong lên một cách chế giễu.
-----******-----
Chương 96: Các ngươi có chắc chắn cần Thuốc ức chế không?
"Nhưng anh đã hứa sẽ bảo vệ cậu ấy."
Giọng nói vô thức cao lên một chút, Từ Dư Trạch nhìn chằm chằm vào Lâm Điềm đối diện với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Lúc đó anh đã hứa với ta rằng cậu ấy không làm điều gì sai trái, chính là Trình Tử An vu khống! Giờ thì sao? Từ thiếu, ngươi không còn cho rằng Liên Nhược Khả vô tội nữa đi?"
Hắn đã hoàn toàn mất hết thể diện tại cuộc họp ngày hôm đó.
Và tất cả những điều này đều do Liên Nhược Khả tạo ra.
Dù có nghi ngờ đến đâu, khi bằng chứng lần lượt được bày ra trước mặt, cả bằng chứng vật chất lẫn bằng chứng con người, hắn chỉ cảm thấy mặt mình đau nhói.
Hắn chỉ có thể trách bản thân mình vì đã quá cả tin vào ấn tượng hời hợt mà Liên Nhược Khả đã mang lại cho mọi người.
Suy cho cùng, hắn lớn lên trong một gia đình quý tộc, tuy Lâm gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng nội bộ lại có chút bất ổn.
Từ nhỏ hắn đã thấy đủ loại trò hề, thật nực cười khi hắn chơi với đại bàng nhiều năm trời, vậy mà lại bị đại bàng mổ vào mắt, còn bị đứa ranh con mới bước vào xã hội lừa gạt.
Về cơ bản đã xác nhận được rằng vụ việc liên quan đến Cực Hồ có liên quan đến Liên Nhược Khả.
Trong số nhiều túi thuốc được tìm thấy tại nhà anh ta lần trước, có hai túi chứa các mảnh cánh hoa của một loại cây có tên là hoa phong linh.
Loại cây này không có trong bách khoa toàn thư về cây thuốc hiện có.
Khi Phòng thí nghiệm đầu tiên phát hiện ra điều này, họ đã ngay lập tức so sánh nó với cuốn sách cổ được tìm thấy tại nhà của Liên Nhược Khả.
Các loài và đặc tính dược liệu của nó đã được xác nhận dựa trên mùi, màu sắc và sơ đồ phát triển của cánh hoa và kinh mạch được phục hồi thông qua quá trình quét công nghệ cao.
Có một đoạn trong sách cổ nói rằng có thể dùng cánh hoa Phong Linh, lá giữa của Nguyệt Kiến thảo nghiền thành bột, sau đó thêm nước của Án Diệp thảo trăm năm tuổi vào, sau khi phơi khô, nó có thể mô phỏng mùi của con Cực Hồ cái, dùng để dụ và giết con Cực Hồ đực, thích hợp cho việc săn bắt quy mô lớn.
Đoạn văn ngắn này tiết lộ những thành tựu của nhân loại về cây thuốc trong thời kỳ cuốn sách cổ này tồn tại.
Hệ thống cây thuốc liên bang hiện tại không thể đạt được mục tiêu này nếu chỉ dựa vào tỷ lệ cây thuốc.
Thở dài một hơi, hắn nhìn vào tỷ lệ trong túi thuốc của Liên Nhược Khả, thành phần dược liệu bên trong không được pha chế theo công thức này, mà là hai loại dược liệu chồng lên nhau.
Một là Phong Linh thảo và một là Nguyệt Kiến thảo.
Nhìn thì có vẻ công hiệu khác nhau, nhưng hai loại thảo dược này lại có tác dụng tương tự nhau, ai mà tin được sự xuất hiện đột ngột của Cực Hồ lại không liên quan gì đến Liên Nhược Khả chứ?
Nhưng khi bị đưa vào thẩm vấn, Liên Nhược Khả vẫn khăng khăng rằng mình không biết gì về chuyện này và nhấn mạnh rằng mình chỉ đọc nửa đầu của "Bách khoa toàn thư về thực vật thuốc".
Sự xuất hiện của Phong Linh thảo nằm ở nửa sau.
Hơn nữa, khi dùng xốp cắm Phong Linh thảo, cũng không biết nó là gì, xốp cắm hoa được phơi khô, đặt trong hộp cùng với những cuốn sách cổ.
Để xóa tan nghi ngờ, Liên Nhược Khả còn đưa ra một túi thuốc lớn đi kèm với cuốn sách cổ.
Phong Linh thảo vốn là một loại cây thuốc quý hiếm và khó tìm, nếu không thì cho đến bây giờ người ta vẫn chưa biết đến nó.
Người đến nhà giam thẩm vấn Liên Nhược Khả chính là trưởng phòng thí nghiệm thứ nhất.
Khi dữ liệu thực nghiệm sai, anh ta coi thường Liên Nhược Khả, không dám chịu trách nhiệm, trì hoãn, thậm chí còn lôi kéo đồng nghiệp khác vào vấn đề.
Sau những gì xảy ra bây giờ, mọi người càng coi thường anh hơn.
Quá trình thẩm vấn không mấy thân thiện, nhưng ít nhất thì kết quả cũng tốt.
Sau khi có được câu trả lời mong muốn, hắn bỏ qua lời buộc tội của Liên Nhược Khả, dẫn người của mình đến thẳng nhà Liên Nhược Khả, đúng như lời hắn nói, hắn tìm thấy chiếc hộp trong tủ quần áo.
Có hơn mười bao bột thảo dược đã qua chế biến, bao gồm cả bột Phong Linh thảo, một số loại khác là bột thảo dược vẫn còn tồn tại đến ngày nay, trong khi một số khác đã tuyệt chủng.
Tất nhiên, những phát hiện này không có nghĩa là chấp thuận hành động tự vệ của Liên Nhược Khả.
Ngoài ra, sự thật là Liên Nhược Khả có thể pha chế một gói thuốc có thể dùng để tránh quái vật, và anh ta đã yêu cầu hai đồng đội Alpha của mình liều mạng để lấy nguyên liệu cho các gói thuốc là thật, và khi pha chế các gói thuốc, anh ta chỉ chuẩn bị phần của riêng mình cũng là thật.
Những điều này có vẻ chỉ đáng lên án từ góc độ nhân đạo, nhưng khi bắt đầu cuộc tập trận quân sự, các đồng đội đã gần như chết dưới tay Cực Hồ, và sau đó là Lục Phong Xà đột biến, vì vậy đây không phải là vấn đề đơn giản về mặt nhân vật.
Hơn nữa, Liên Nhược Khả đã từng bị cấp trên trực tiếp tước tư cách quân diễn do một sai lầm, nhưng sau đó lại được đưa vào danh sách một lần nữa.
Kết hợp với những nghi ngờ này, công tố viên có lý do để nghi ngờ rằng việc Liên Nhược Khả tham gia cuộc tập trận là có chủ đích.
Sở dĩ Lâm Điềm biết nhiều như vậy là vì anh đang bị điều tra.
Chính anh là người chấp thuận đơn của Liên Nhược Khả nên không thể tránh khỏi việc điều tra vụ việc này.
Mặc Lê đã trực tiếp giao túi thuốc đến Phòng thí nghiệm số 1 nên không thể lấy được thông tin gì về nó.
Hắn có được thông tin này dựa vào phe Tam Hoàng tử trong quá trình điều tra.
Thông tin rất rời rạc, sau khi tổng hợp lại, đây chính là những gì hắn nói với Từ Dư Trạch lúc này.
"Anh cũng đã nói Nhược Khả không có thừa nhận, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi, tiền anh đã nhận rồi, không thể ăn nói bừa bãi!"
Với thái độ kiên quyết và ánh mắt lo lắng, Từ Dư Trạch không thể tưởng tượng được Omega mà anh không nỡ mắng, không nỡ làm tổn thương sẽ phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn trong trại giam.
Thế nhưng còn thường xuyên bị thẩm vấn.
Nghĩ đến Mặc Lê đã đưa cậu vào tù, hắn vô cùng căm hận.
Người đàn ông này không những gả cho Trình Tử An, phá hỏng vận mệnh của anh ta, giờ còn dám hãm hại anh ta, đúng là quá đáng!
Và Trình tử An cũng vậy.
Anh không hiểu tại sao Trình Tử An lại nhắm vào Liên Nhược Khả, hai người ở hai phòng thí nghiệm khác nhau, Liên Nhược Khả chỉ là người mới, gia đình cậu chỉ là một gia đình nhỏ vừa mới lập nghiệp.
Là người được sủng ái ở đỉnh cao của xã hội thượng lưu, Trình Tử An không có lý do gì phải bận tâm đến một người xuất thân từ gia đình hạ lưu và đánh mất địa vị của mình một cách vô ích.
Không phải là anh coi thường người mình thích, mà là lối suy nghĩ quán tính của con cái các gia đình quý tộc.
Hoặc có thể là…
Một thông điệp nguy hiểm lóe lên trong đầu, sắc mặt Từ Dư Trạch trở nên tái nhợt.
Không, điều đó là không thể.
Hắn còn chưa kịp theo đuổi được Trình Tử An, Trình Tử An đã kết hôn với Mặc Lê rồi, thật ra, hai người cùng lắm chỉ là ăn một bữa cơm, còn chưa từng nói chuyện với nhau.
Có lẽ Trình Tử An không còn ấn tượng gì với anh nữa.
Nếu không, nếu bọn họ thật sự biết lúc đi xem mắt anh có ý đồ mờ ám với Liên Nhược Khả, thì Trình gia không thể nào không báo trước mà làm ngơ được.
Anh không nghĩ một Omega lạnh lùng, kiêu ngạo và xa cách như vậy sẽ coi buổi xem mắt này là nghiêm túc.
Lâm Điềm nhìn biểu cảm trên mặt anh lúc u ám lúc tươi sáng, cong môi.
"Cậu ta không thừa nhận thì sao? Mọi chuyện đều phải dựa vào chứng cứ, hoặc là dùng thế lực Từ gia để giúp cậu ta thoát tội, nhưng tôi nhắc nhở anh, cậu ta tuyệt đối không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Sự thuyết phục này hoàn toàn xuất phát từ mối quan hệ giữa Từ gia và Hàn gia.
"Nếu ta có thể sử dụng thế lực của Từ gia thì tại sao ta cần phải đến tìm ngươi?"
"Lâm Điềm, ngươi đã nhận tiền, còn hứa hẹn, vậy mà bây giờ lại muốn bỏ cuộc, ngươi nghĩ rằng ngươi là người của Hàn gia, lại có Tam hoàng tử bên cạnh, ta sẽ không dám làm gì ngươi sao?"
Không hề có phong thái lịch lãm, tao nhã thường thấy của một thiếu niên xuất thân từ gia đình giàu có, Từ Dư Trạch nhìn chằm chằm vào Omega đối diện, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
"Từ thiếu, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, không được thì thôi, nếu ngươi cứ chấp nhất tiền như vậy," Lâm Điềm đứng dậy, đẩy một tấm thẻ đen đến trước mặt Từ Dư Trạch, "tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền anh đã đưa cho tôi, chuyện này kết thúc ở đây."
Bề ngoài anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đang vô cùng tức giận.
Yêu cầu anh ta nhổ những đồng tiền sao mà anh ta đã ăn ra cũng giống như cắt vào da thịt anh ta, vô cùng đau đớn.
Gần 30 vạn tinh tệ, chưa kể số tiền sau khi hoàn tất việc này.
Điều này có nghĩa là mọi nỗ lực trước đây của hắn đều vô ích, lần này chẳng những không thu được gì mà còn mất mặt và bị Mặc Lê làm nhục, có thể nói hắn mất cả chì lẫn chài.
Nhưng hắn vẫn phải chịu đựng.
Tuy Từ gia đang suy yếu, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, bất kể thế nào cũng không thể đắc tội với Từ Dư Trạch quá nhiều.
Hắn là người ngoài của Hàn gia, không phải là con cháu ruột thịt của Hàn gia.
Hắn luôn rất rõ ràng về điều này.
"Ngươi!!!"
Tiếng gầm hơi lớn thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Trình Tử An và Lãnh Ca.
Lãnh Ca vốn là người lắm chuyện, nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực sáng lên.
Người phục vụ cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến nơi này, dù bên kia có tiếng động lạ, anh ta vẫn bình tĩnh nhìn về phía bàn của Trình Tử An.
Anh không hề bỏ lỡ vẻ mặt phấn khích của Lãnh Ca khi quay lại, đặc biệt là khoảnh khắc đôi mắt đẹp ấy sáng lên, anh bồi bàn cảm thấy có chút gì đó giống với ánh mắt của chú chó Scottish Fold của mẹ anh khi nhìn thấy thịt hộp.
Và đôi mắt của cậu ấy thật diễm lệ, thậm chí còn đẹp hơn cả viên ngọc bích đỏ thượng hạng trong phòng anh.
Trình Tử An cảm thấy có người chú ý đến bên này, quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người phục vụ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Anh biết rằng những người phục vụ ở đây chỉ chịu trách nhiệm phục vụ một bàn và chất lượng dịch vụ quyết định đánh giá của anh.
Cho nên anh không để ý tới ánh mắt của người phục vụ mà nhìn về phía bàn của Từ Dư Trạch.
Người phục vụ phụ trách bàn của họ đã tiến lên, Lâm Điềm dường như không muốn dây dưa thêm nữa, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Từ Dư Trạch ngăn lại.
Từ góc nhìn của Trình Tử An, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên Alpha, mũ bóng chày của anh ta hơi kéo lên, để lộ khuôn mặt u ám.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết cuộc trò chuyện giữa hai người không mấy vui vẻ.
Lâm Điềm vội vàng hạ mái hiên xuống, cúi đầu xuống, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta.
Người phục vụ muốn tiến lên hòa giải, nhưng vừa đến gần đã bị Từ Dư Trạch đẩy ra, va vào bàn.
" Từ thiếu, anh có muốn cho Từ gia biết hay không?"
"Thay vì dây dưa tôi ở đây, anh nên tìm một luật sư bào chữa giỏi càng sớm càng tốt."
Tòa án quân sự liên bang cho phép bị cáo thuê luật sư để đại diện cho mình.
Lâm Điềm sợ hãi nói lời này một cách mất kiên nhẫn, trong khi Từ Dư Trạch còn đang sững sờ, anh nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài.
Lãnh Ca nằm trên lưng ghế sofa, hai tay khoanh lại đặt trên lưng ghế, cằm tựa vào, trông như đang tận hưởng niềm vui, khiến người ta khó mà không chú ý.
Lâm Điềm phải đi ngang qua bàn của bọn họ trước khi rời đi nên nhanh chóng nhận ra Trình Tử An và Lãnh Ca ở cách đó không xa.
Anh ta mặt cứng đờ, không biểu cảm, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Anh ta kéo vành mũ xuống thấp hơn nữa rồi nhanh chóng bước qua hai người họ.
"Nhìn xem hắn hèn thế nào kìa, giờ hắn không thể chống lại ta được nữa rồi."
Lãnh Ca nghiêng đầu cười khẩy, sự khinh thường trong mắt gần như hiện rõ trên mặt.
Anh luôn bảo vệ người của mình, trước đây, anh đã từng đập phá văn phòng của Lâm Điềm vì Trình Tử An.
Nhìn thấy Lâm Điềm bị làm nhục, Lãnh Ca vô cùng vui mừng.
Nhìn Từ Dư Trạch lại đá vào bàn chỗ ngồi của mình, khuôn mặt trẻ con tràn đầy sự phấn khích, thậm chí còn lấy quang não ra để chuẩn bị quay phim.
Đúng lúc này, một bàn tay xuất hiện trước mặt anh, chặn mất camera.
"Tiên sinh thứ lỗi, cửa hàng chúng tôi có quy định khách hàng không được phép chụp ảnh hoặc đăng ảnh lên các nền tảng công cộng nếu sự cố không phải do lỗi của chúng tôi gây ra, nếu không, chúng tôi sẽ kiện ngài vì vi phạm quyền riêng tư."
Lãnh Ca: (.ˇˇ.)
Nguồn hạnh phúc đã không còn nữa.
Sau khi nhìn người phục vụ, sự phấn khích của cậu biến mất, khuôn mặt trở nên buồn bã, miệng nhỏ mếu, đến mức có thể treo một chai dầu vào đó.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu lại vui vẻ và cười lớn.
Nhan khống cho rằng dù họ có bất hạnh đến đâu, thì cũng có thể xoa dịu nỗi buồn bằng cách nhìn vào khuôn mặt trước mặt.
Trình Tử An hiểu rõ tính cách của cậu nên cười bất lực.
Nhìn lại Từ Dư Trạch, người phục vụ vừa va vào bàn đã đứng dậy, một người phục vụ khác đi tới cùng một người, trông giống như quản lý.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn không nhận được kết quả tốt từ Từ Dư Trạch.
Trình Tử An không nhìn sang bên đó nữa, chỉ đẩy vai Lãnh Ca, dùng ánh mắt ra hiệu sắp đến giờ đi rồi.
Sau khi xem náo nhiệt, ăn no bụng, Lãnh Ca gật đầu, cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi thanh toán, hai người được nhân viên phục vụ đưa ra ngoài. Trình Tử An liếc nhìn, thấy Từ Dư Trạch đang ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại, vẻ mặt rất tức giận, nhưng lần này giọng nói lại rất nhỏ.
Cậu không biết Từ Dư Trạch và Lâm Điềm đang nói chuyện gì, nhưng chỉ là nhờ Lâm Điềm giúp đỡ bảo lãnh hoặc trực tiếp giải cứu người đó.
Nhìn hồi hộp thế kia, thực sự là chân ái mà.
Cậu không biết tình yêu đích thực này có thể kéo dài được bao lâu trước thực tế.
Nhìn xong, quay người đi, Trình Tử An và Lãnh Ca sánh vai nhau bước ra ngoài.
Cả hai đều là những nhà nghiên cứu khoa học bận rộn, chưa kể họ còn là những người có trách nhiệm, nên họ không có nhiều thời gian để vui chơi.
Ăn trưa xong, Lãnh Ca đang định chạy về phòng thí nghiệm thì Trình Tử An bật quang não liên lạc với Mặc Lê, khiến Lãnh Ca bật cười.
Trình Tử An:
"Cậu chưa đi à?"
"Đi thôi."
Nói vậy nhưng chân vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi cuộc gọi của Trình Tử An được bắt máy, khuôn mặt cậu vẫn tiếp tục tiến lại gần.
"Chào anh! Mặc Lê, lâu quá không gặp, tôi trả vợ anh lại đây anh đến ký tên nhận người nhé."
Giọng điệu vui vẻ và lời nói khiêu khích khiến Trình Tử An nghi ngờ khả năng kết bạn của mình lần nữa.
Tại sao trước kia cậu lại nghĩ gia hỏa này đơn giản, tốt bụng và một người bạn thân hiếm có chứ? (_)
Dùng tay đẩy đầu anh ta ra và nghe thấy giọng nói của Alpha phát ra từ đầu dây bên kia.
"Lâu rồi không gặp, Lãnh Ca, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn cậu đã chăm sóc An An."
Giọng điệu rất tự nhiên, tuy không nhìn thấy biểu cảm, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng lúc này Mặc Lê đang mỉm cười.
Bởi vì giọng nói của anh ấy nghe rất vui vẻ.
Trình Tử An gần như có thể tưởng tượng được lúc này, đôi mắt băng lam của anh gợn sóng nhẹ, lông mày cũng nhu hòa hơn, cậu nói với micro:
"Đừng lo, đường về nhà hiện tại không bị tắc nghẽn."
"Ừm."
Tiếng "ừm" thì cộc lốc, nhưng hành động của anh thì rõ ràng.
Khi Mặc Lê lái xe tới, Trình Tử An đang nói chuyện với Lãnh Ca về thí nghiệm.
Mặc dù họ làm việc trong những lĩnh vực khác nhau, nhưng khi bạn gặp phải tình huống khó khăn, đôi khi người không chuyên có thể cho bạn lời khuyên.
Thật giàu trí tưởng tượng nhưng cũng đầy cảm hứng.
Nhìn thấy Mặc Lê tới, Trình Tử An nói với Lãnh Ca: "Đi đường cẩn thận nhé" rồi ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe có hệ thống lái xe tự động có thể tự động phát hiện người lái có say rượu hay không và sẽ tự động chuyển sang chế độ lái xe được chỉ định theo tình hình thực tế, vì vậy Trình tử An không lo lắng về việc Lãnh Ca lái xe khi say rượu.
Lãnh Ca đáp lại "Tớ biết rồi", rồi mỉm cười rạng rỡ với Mặc Lê, người hạ cửa sổ xe xuống và gật đầu với anh.
"Tạm biệt, hãy chăm sóc Tử An cẩn thận và đừng để cậu ta ở trong phòng thí nghiệm cả ngày nhé."
Ngồi ở phó ghế Trình tử An: ω)
Cậu không biết ai đã đi thẳng từ phòng thí nghiệm đến để ăn miễn phí, rồi ăn xong lại quay lại phòng thí nghiệm ngay.
"Được, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, cảm ơn."
Nghe được câu trả lời nghiêm túc của Mặc Lê, Trình Tử An lại đảo mắt một cách thô lỗ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Mỗi người đi một con đường riêng.
Điểm đến của Mặc Lê và Trình Tử An là Trình gia.
Trên đường đi, Trình Tử An chia sẻ với Mặc Lê những gì cậu nhìn thấy trong nhà hàng.
Cậu đã mất đi sự bình tĩnh thường thấy khi ở bên ngoài, và giờ đây cậu hành động như một đứa trẻ, hả hê trước nỗi bất hạnh của người khác.
Dường như chỉ khi ở trước mặt Mặc Lê, cậu mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Làm nũng, cười, khóc, v.v.
Những cảm xúc này, ngay cả trước mặt người thân cũng phải kiềm chế, nhưng trước mặt Mặc Lê lại vô cùng thoải mái.
Thấy cậu vui vẻ, khóe môi Mặc Lê hơi cong lên.
"Đừng lo lắng, chuyện này rất nghiêm trọng, Từ Dư Trạch không thể đưa người đó ra ngoài được."
Anh không thể nói chi tiết, nhưng anh có thể đưa ra một số gợi ý.
"Vâng."
Đúng như lời Trình Tử An nói, lúc này tình hình giao thông rất tốt, chỉ mất nửa tiếng là đến nhà Thành.
Trần Văn đã nhận được tin hai người sẽ tới ăn tối, cô đã sớm mong đợi.
Không thể nào, cô thực sự nhớ con trai mình.
Cô đã lâu không gặp Trình Tử An kể từ khi cuộc tập trận bắt đầu.
Là Omega duy nhất trong gia đình, mặc dù cô rất độc lập và hiếm khi hành động như một đứa trẻ, nhưng sự thật là cô rất ám ảnh với con cái và anh trai mình.
Ba Alpha thường có mặt tại trụ sở vào thời điểm này đã đến từ sớm.
Khi thấy cậu về nhà, họ vây quanh và bày tỏ sự lo lắng.
"Họ chỉ là đã quá lâu rồi không gặp An An thôi."
Sợ Mặc Lê cảm thấy không thoải mái, Trần Văn giải thích.
"Con biết rồi, Mẹ."
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Trình Tử An, anh nhận ra tuy vẻ mặt cậu lạnh lùng, dường như không quan tâm, nhưng thực ra ánh mắt cậu lại tràn ngập hạnh phúc, anh cảm thấy như có thứ gì đó đang lấp đầy sâu thẳm trong trái tim mình.
Thật tuyệt khi anh có thể tận hưởng sự ấm áp giản dị và hạnh phúc như vậy.
Cảm ơn Tử An~
"Ngoài ra, ta còn có chuyện khác muốn hỏi ý kiến hai đứa," cô nói với Trình Tử An đang bị mọi người vây quanh.
Sau khi mọi người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Trần Văn liếc nhìn hai người, suy nghĩ một lát rồi dường như đang sắp xếp lời nói.
"À, trung tâm pheromone đã gửi cho ta một email," cô giải thích, nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trình Tử An và Mặc Lê. "Hôm qua họ không liên lạc được với hai người, nên họ nhờ ta báo cho hai đứa biết xem hai người có chắc chắn muốn có con hay không."
Hai người nhìn nhau và thấy to... to: Σ (゜ロ゜;)
"Ta biết là hai đứa chưa nghĩ tới chuyện này."
Trần Văn lắc đầu bất lực nói.
"Nếu con muốn có con, thì trung tâm kết hợp pheromone sẽ không cung cấp chất ức chế."
-----******-----
Chương 97: Mặc Lê: Không cần thuốc ức chế, được không?
Ở Liên bang, Omega bắt đầu có dễ cảm kỳ sau khi trưởng thành, thường xảy ra ba tháng một lần và kéo dài từ ba đến bảy ngày.
Trong dễ cảm kỳ, tuyến của Omega sẽ tiết ra một lượng lớn pheromone, chất này sẽ lan truyền nhanh chóng ra khu vực xung quanh với tốc độ mà chủ nhân không thể kiểm soát được.
Khi một Omega đang trong giai đoạn này, pheromone sẽ kích hoạt tình nhiệt của Alpha, đây là điều rất nguy hiểm.
Nếu không có sự can thiệp của bên thứ ba, khả năng xảy ra các sự cố hòa hợp xã hội cưỡng bức là rất cao, đây chắc chắn là cơn ác mộng đối với Omega.
Nhưng nó cũng có thể là điều khó chịu đối với Alpha bị thu hút bởi pheromone.
Nếu omega đã bị đánh dấu, pheromone của Alpha còn lại trong tuyến sẽ giúp omega chống lại sự cám dỗ của pheromone từ những Alpha khác và cũng đóng vai trò như một lời cảnh báo cho những Alpha khác.
Nhưng những Omega chưa kết hôn sẽ không có được sự bảo vệ này.
Khi một Omega bước vào dễ cảm kỳ ở một nơi không hoàn toàn an toàn, điều đó sẽ nguy hiểm cho cả Omega và Alpha xung quanh.
Dựa trên điều này, Trung tâm Phối hợp Pheromone Liên bang sẽ phân phối 12 dung dịch ức chế uống ba tháng một lần cho những người Omega đã đăng ký sau khi họ đến tuổi trưởng thành, đây là phúc lợi công cộng cho tất cả người dân liên bang.
Tất nhiên, trên thị trường có bán các chất ức chế cũng như miếng dán pheromone thường được bán ở các hiệu thuốc.
Tuy nhiên, sau khi Omega kết hôn, trung tâm kết nối pheromone sẽ xem xét khả năng cặp đôi mới cưới muốn có con càng sớm càng tốt và sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm để xác nhận họ thực sự muốn có con, sau đó, họ sẽ tạm dừng việc cấp thuốc ức chế cho đến khi Omega nộp đơn xin tiếp tục hưởng quyền lợi này vào lần sau.
Theo thời gian ghi nhận của giai đoạn dễ cảm kỳ đầu tiên, Trình Tử An sẽ bước vào dễ cảm kỳ sau nửa tháng.
Như thường lệ, chắc hẳn Trình Tử An đã nhớ rõ lần này.
Tuy nhiên, cậu đã được trọng sinh, sau khi tỉnh dậy, vì bận rộn với đủ thứ việc và hoàn toàn quên mất rằng mình có dễ cảm kỳ.
Chưa kể đến Mặc Lê.
Hắn đã từng mơ tưởng một ngày nào đó mình sẽ có con với Trình Tử An, và hắn đã rất vất vả khi đào bới và nấu cua cùng cậu. Tuy nhiên, là một Alpha, hắn không quá nhạy cảm với dễ cảm kỳ của Omega.
Theo ý kiến của Mặc Lê, không còn cách nào khác ngoài việc chiếm hữu hoàn toàn Trình Tử An, lây nhiễm pheromone của anh theo nhiều cách khác nhau, đánh dấu cậu hoàn toàn, thì không có việc gì.
Nghe thấy điều này đột nhiên, cả hai người đều nhớ ra chuyện mình đã bỏ qua.
Mặc Lê nhìn nhau, thấy hai má Trình Tử An ửng hồng sau khi hiểu ra, trên mặt cũng không có vẻ gì là từ chối, lòng anh khẽ động, một cảm giác vui mừng lặng lẽ dâng lên.
So với anh, Trần Văn trực tiếp hơn, lúc này vẻ mặt cô tràn đầy vui mừng.
Không ai hiểu con trai hơn mẹ nó, thấy Trình Tử An không từ chối ngay, cô biết vẫn còn cơ hội.
"Tử An, ta không nói xấu con, nhưng tính chất công việc của con là làm việc ngày đêm, lúc nào cũng bận rộn, con còn trẻ nên không cảm thấy gì, nhưng khi lớn tuổi hơn, các chức năng trong cơ thể chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng theo cách nào đó."
Đang nghĩ cách thuyết phục Mặc Lê sinh con vào buổi tối, bỗng nghe thấy mẹ anh bắt đầu chỉ trích công việc của mình, Trình Tử An bối rối, không biết nên nói gì.
Sau đó, Trần Văn đổi chủ đề.
"Vì vậy, mẹ khuyên rằng tốt nhất là nên sinh con càng sớm càng tốt."
"Hơn nữa, con còn trẻ, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến, hiện tại chỉ là một người có trách nhiệm, ai biết khi nào sẽ được thăng chức lên vị trí quan trọng hơn chứ?"
"Lúc đó có lẽ còn bận hơn, nên sinh con bây giờ thì hơn, nếu con không có thời gian, mẹ sẽ giúp con chăm sóc, tháng trước, con gái nhỏ của dì Y Nhã Na bằng tuổi với con đã sinh một bé Omega, bé con dễ thương lắm, chắc tháng sau họ sẽ tổ chức tiệc mừng trăng tròn."
Nghe xong đoạn văn dài dòng này, Trình Tử An vừa buồn cười vừa bất lực, cậu đâu có nói là không muốn sinh con, sao mẹ cậu lại sốt ruột như vậy?
Tuy nhiên, trước khi kịp nói gì, Trình Thước vẫn im lặng lắng nghe cũng lên tiếng.
"Con thực sự nên suy nghĩ kỹ về đứa trẻ, tình hình ở nước láng giềng hiện đã ổn định, biên giới cũng không có động tĩnh gì bất thường, ít nhất thì tất cả chúng ta đều sẽ có mặt ở đây."
Các Alpha của Trình gia đều là quân nhân, chức vụ trong quân đội của mỗi người đều không thấp, hiện tại, thành viên mới của gia tộc, Mặc Lê, cũng là quân nhân, phục vụ trong trung tâm chỉ huy chiến lược.
Khi chiến tranh nổ ra, họ có thể phải đối mặt với tình huống không có mặt tất cả những người thuộc thế hệ Alpha trong gia đình.
Đề nghị độc đáo của Trình Thước khiến mọi người chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Đặc biệt là Mặc Lê.
Nghĩ rằng mình không thể cùng Trình Tử An vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, anh càng quyết tâm có một đứa con với Trình Tử An như anh hằng mong muốn.
"Cha nói đúng, hai người nên suy nghĩ kỹ, Omega rất nhạy cảm khi mang thai, cần sự hỗ trợ của Alpha nhiều hơn, gần đây mọi việc đều tốt đẹp, nếu xin nghỉ thai sản thì chắc chắn Mặc Lê sẽ được chấp thuận."
Trình Tử Hạm ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, hai chân bắt chéo, khuỷu tay trái đặt lên đùi, cằm chống trên tay, nhìn em trai đang đỏ mặt và mỉm cười nói.
Chính phủ liên bang cung cấp ba giờ nghỉ phép chăm sóc con vào các ngày làm việc cho các cặp vợ chồng Alpha đang mang thai, kỳ nghỉ này có thể được áp dụng khi cặp vợ chồng Omega mang thai hơn 12 tuần.
Điều này cũng xuất phát từ cảm xúc nhạy cảm của Omega khi mang thai và những điều kiện phát triển khác nhau của trẻ, cả Omega và trẻ em đều rất cần sự an ủi từ pheromone của Alpha.
Về mặt y học, sự đồng hành của Alpha trong suốt thời kỳ mang thai và sinh nở có thể giúp đứa trẻ phát triển tốt hơn, và Omega cũng có thể trải qua thời kỳ mang thai và sinh nở tốt hơn và an toàn hơn.
Người duy nhất không nói gì là Trình Tử Dật, anh không cần phải cố gắng thuyết phục cậu, vì anh biết thái độ của Trình Tử An đối với việc có con.
Điều đặc biệt ở những cặp song sinh là khả năng thần giao cách cảm không thể diễn tả bằng lời.
Anh cảm thấy em trai mình lúc này có chút hưng phấn.
Có thể thấy em trai anh có thái độ tích cực đối với vấn đề có nên sinh con hay không.
Nghĩ đến đây, Trình Tử Dật nhìn Mặc Lê, người duy nhất còn chưa rõ ràng lúc này chính là anh.
Nhưng nhìn vào cái nhìn chăm chú mà anh dành cho em trai mình thì có vẻ như chẳng có gì đáng lo ngại cả.
Quả thực là như vậy.
Điều anh hằng mơ tưởng giờ đây có thể thực sự xảy ra, nghĩ đến việc một đữa trẻ được sinh ra của mình và Trình Tử An, đôi mắt băng lam của anh lóe lên tia sáng.
Đêm đó, chủ đề bàn ăn đều xoay quanh trẻ em.
Nói về đứa con mới sinh trong gia đình bạn thân, Trần Văn nhìn con trai út và vợ với vẻ háo hức hơn, gần như muốn nói "hai người phải cố gắng hơn nữa".
Nghĩ đến suy nghĩ của đối phương, cả hai người ở Trình gia đều không đưa ra câu trả lời rõ ràng mà chỉ nói rằng họ sẽ suy nghĩ kỹ.
Sau khi về nhà, Trình Tử An dẫn Mặc Lê trở về phòng.
"Anh nghĩ sao?"
Lắc hai bàn tay đan vào nhau, hơi nghiêng cổ nhìn Alpha.
Dưới ánh đèn, làn da trắng sứ dần chuyển sang màu hồng từ cổ đến má, hàng mi cong vút như lông quạ khẽ rung lên khi nói chuyện, đôi mắt đào hoa lấp lánh nước, vẻ e lệ dưới ánh đèn lập lòe trông thật quyến rũ.
Mặc Lê nhìn cậu như vậy, cổ họng nghẹn lại, giọng nói trầm thấp như mật ngọt thấm vào xương tủy bỗng chốc bị bao phủ bởi một màu ái muội, đôi môi mỏng hé mở, Trình Tử An không nhịn được mà dời mắt đi.
"Em có biết anh nghĩ gì mỗi khi anh lên đỉnh không?" cúi đầu sát vào tai Omega và hôn lên dái tai cậu, lời nói còn vương vấn, "anh chỉ muốn được gần em hơn, gần hơn nữa, tưởng tượng đến việc khiến em mang thai một đứa con thuộc về cả hai chúng ta."
"An An, em có đồng ý không?"
Ánh mắt dừng lại ở một mảng da trắng như ngọc lộ ra sau gáy, không biết là do lời nói hay do khoảng cách gần, sắc hồng nhạt dần dần sẫm lại, đôi mắt màu băng lam nhuốm lên ý cười nơi khóe mắt, xóa tan đi vẻ sắc bén trong đôi mắt, thay vào đó là sự dịu dàng.
"Chúng ta sinh một đứa nhé, vợ ơi?"
Giọng nói từ tính nhẹ nhàng mà vang lên, lúc này Trình Tử An cảm thấy những lời cư dân mạng nói rất đúng —
Khi Alpha đã bắt đầu làm nũng, Omega không có quyền quyết định gì cả.
Đặc biệt là một Alpha như Mặc Lê, người thường nghiêm túc và cứng nhắc, không giỏi nói chuyện và thuyết phục người khác.
Một khi làm nũng, Trình Tử An cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hóa thành một vũng nước.
Lại nghĩ đến những cách mà người đàn ông này gây rắc rối mỗi khi họ làm, và hành vi hung dữ của anh rất khác so với vẻ ngoài lịch thiệp thường ngày.
Kết hợp với lời nói của anh, cảm giác xương cốt như bị ăn mòn lại ập đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng như quả cà chua chín, còn Trình Tử An thì cảm thấy yếu ớt đến mức không thể nhúc nhích.
Không nói ra bất kỳ lời nào đã chuẩn bị trước, cậu vùi mặt vào vòng tay Mặc Lê, lẩm bẩm "ừm".
Âm thanh ngọt ngào, êm dịu với tiếng rung, chỉ một nốt nhạc thôi, nhưng đã làm tan chảy cả đại dương bao la.
"Vậy thì chúng ta hãy cố gắng hết sức nhé?"
"Tại sao?"
Không đợi Trình Tử An phản ứng, Mặc Lê đã bế người lên, đi về phía phòng tắm.
Như thường lệ, có rất nhiều cách xào cua với đủ loại hương vị, tạo nên một bữa tiệc cua thịnh soạn.
Cho đến khi bầu trời chuyển sang màu trắng nhạt thì nó mới dừng lại.
Hương hoa hồng trong phòng hòa quyện cùng hương tuyết tùng, một bên mát lạnh như ngọc, một bên thơm ngát như gấm vóc, tạo nên một căn phòng hài hòa, đẹp mắt.
Trong bóng tối, đôi mắt của Mặc Lê biến thành đồng tử động vật, đây là bản năng biến đổi của cơ thể trong môi trường tối đen như mực, để Alpha có thể duy trì thị lực ban đêm tốt hơn.
Đôi đồng tử thẳng đứng màu băng lam trông càng lạnh lẽo hơn trong bóng tối, nếu gặp chúng, một người nhút nhát chắc chắn sẽ sợ đến chết.
Đôi mắt như vậy lại tràn đầy thâm tình khi chúng cúi đầu xuống.
Với khả năng nhìn ban đêm tuyệt vời, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của người đang ngủ, đôi môi đỏ tươi hơi mím lại, hàng mi cong nhẹ nhàng phủ xuống mí mắt dưới, mái tóc mềm mại rủ xuống hai bên mặt và trán, khiến cho Omega trông càng dịu dàng hơn.
Mặc Lê cúi đầu hôn lên đỉnh đầu omega, nhìn cậu được ôm ấp trong vòng tay mình, một cảm giác thỏa mãn khó tả dâng trào trong lồng ngực.
Nhìn lại bản thân mình trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể có được cậu, cậu luôn ở rất xa hắn, dù chỉ cần thấy người một lần cũng đã rất thỏa mãn.
Nhưng giờ đây, hắn thậm chí không thể tưởng tượng nổi mình đã vượt qua được chuyện đó bằng cách nào.
Có lẽ đây là tại sao nói từ nghèo thành sang dễ, nhưng từ sang xuống nghèo lại khó.
Siết chặt vòng tay ôm Trình Tử An, không nhịn được hôn lên má cậu lần nữa.
Hắn biết rằng đêm nay có hơi quá đáng, và cũng biết rằng mọi việc hắn làm đều vô ích.
Suy cho cùng, đây không phải là dễ cảm kỳ, không thể mang thai.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến Omega vừa mới gật đầu ngượng ngùng kia, biết rằng cậu cũng muốn có con với hắn nhiều như vậy, hắn không thể không đi quá xa một chút.
Hắn thực sự muốn Tử An sớm bước vào dễ cảm kỳ.
Với sự mong đợi như vậy, Mặc Lê nhắm mắt lại.
"An An, anh yêu em nhiều lắm, nhiều lắm."
-----******-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com