Chương 207
"Mộ Đổng, mời ngồi."
Cũng như lần trước, Mộ Hữu Thành đi vào văn phòng Hạ Thanh Hòa, mỗi lần đều khẩn trương nhưng so với lần trước thì lần này càng khẩn trương hơn.
"Hạ tổng tài thật quấy rầy ngươi." Thời điểm Mộ Hữu Thành ngồi xuống thiếu chút nữa hai chân đều phát run. Hạ Thanh Hòa vô hình phát ra hơi thở quá cường, người như vậy ông sớm nên coi trọng nhưng vẫn luôn xem nhẹ, mà hiện tại tưởng tượng đến lát nữa muốn cùng hắn nói điều kiện, Mộ Hữu Thành liền khẩn trương bất an.
"Mộ Đổng thật khách khí, người trên thương trường đều là bằng hữu, vì bằng hữu chậm trễ chút thời gian không tính cái gì, nhưng thật ra Mộ Đổng hôm nay tới......" Hạ Thanh Hòa cố ý không nói ra ý đồ ông đến mà là muốn Mộ Hữu Thành chính miệng nói.
Mộ Hữu Thành cũng không phải đồ ngốc, ông tuy rằng không ngồi ở bàn đàm phán, nhưng lời nói khách khí trên thương trường ông cũng minh bạch. "Hạ tổng tài là người thông minh, ta cũng không quanh co, trong khoảng thời gian này, ta chạy đến tỉnh nội để tìm tài liệu kiến trúc nhưng tài liều ta mượn của Hạ tổng tài thì thật sự mua không được."
"Ta tin tưởng Mộ Đổng hôm nay tới không chỉ là nói với ta câu mua không được đi?" Hạ Thanh Hòa trêu chọc.
"Đương nhiên đương nhiên, nếu là như vậy thì ta hôm nay sẽ không xuất hiện."
"Cũng không hẳn vậy, nếu Mộ Đổng không xuất hiện thì cho dù không sợ ta thì cũng nên sợ hiệp nghị của chúng ta mới đúng, có phải hay không?" Hạ Thanh Hòa cười hỏi, chỉ là lời nói bén nhọn này làm người ta nói không ra cái gì.
Mộ Hữu Thành chỉ là cười cười, không trả lời. "Kỳ thật hôm nay, ta thật đúng là da mặt dày thỉnh Hạ tổng tài thư thả mấy ngày." Khi nói ra những lời này thì trên mặt Mộ Hữu Thành xấu hổ rõ ràng.
"Mộ Đổng, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, ta bởi vì chúng ta là bằng hữu cho nên tài liệu kiến trúc mới khẩn trương hôm nay, đem vật liệu cho ngươi mượn. Nhưng Mộ Đổng nếu bởi vậy mà......" Hạ Thanh Hòa dừng một chút, "Ta không thể cho hội đồng quản trị công đạo."
"Vậy ý tứ của Hạ tổng tài là gì?" Mộ Hữu Thành cũng nghe không hiểu.
"Mộ đổng biết vì khai phá đoạn đường kia thì tập đoàn Hạ thị của chúng ta phải mua đồng ruộng phụ cận bao nhiêu tiền không?" Hạ Thanh Hòa hỏi lại.
"Bên khu kia còn không có khai phá, đất đai ở thị trường hẳn là không cao."
"Đất đai đích xác thật không cao, nhưng là muốn thu mua một địa phương lớn như vậy xác thật không dễ dàng, Mộ Đổng làm bất động sản, hẳn là biết giá trị của bất động sản không phải lấy giá trị trước mặt để cân nhắc, nếu bởi vì tài liệu không đủ mà làm cho việc khai phá không thể tiếp tục thì Hạ thị chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu đây tiền." Hạ Thanh Hòa vươn một bàn tay.
Mộ Hữu Thành muốn hỏi ngàn vạn, nhưng là hiển nhiên không có khả năng, vậy thì 5 trăm triệu đâu? 5 trăm triệu hiển nhiên là vượt qua giá trị 3% cổ phần cho nên Mộ Hữu Thành không dám mở miệng.
Thấy Mộ Hữu Thành trầm mặc, Hạ Thanh Hòa tiếp tục nói: "Vì để cho hội đồng quản trị có công đạo nên chuyện này ta không có cách nào giúp ngươi. Bất quá, ta có cái đề nghị."
Dựa theo hiệp nghị, nếu Mộ Đổng lấy 3% cổ phần trả nợ cho Hạ thị thì thật luyến tiếc. Như vậy, ta lấy thị trường mua 3% cổ phần, như thế nào?" Hạ Thanh Hòa mỉm cười mà nói ra nhưng đối với Mộ Hữu Thành mà nói thì chính là sét đánh giữa trời quang.
"Ý tứ của Hạ tổng tài là......", Mộ Hữu Thành nhíu mày, ông khẳng định trả lời là không được nhưng vì hiệp ước trước đây nên ông không có lập trường nói không được.
"Tình trạng hiện tại của Mộ thị thì Mộ Đổng so với ai khác đều hiểu biết, Mộ thị vừa mới đưa ra thị trường nên rất nhiều chuyện đều không ổn định, nếu lúc này bởi vì chuyện này mà lên toà án, ta dám khẳng định, cổ phiếu Mộ thị cổ phiếu sẽ rớt thảm hại" Hạ Thanh Hòa luôn luôn khinh thường làm loại sự tình tính kế người khác này, nhìn sắc mặt Mộ Hữu Thành dần dần trầm xuống, nếu không phải xuất phát từ thân phận này thì hắn sẽ thưởng thức Mộ Hữu Thành ở trên thương trường có tính cách ngay thẳng nhưng người nam nhân này thật sự không thích hợp sinh tồn ở trên thương trường, tranh đấu giành thiên hạ thì dễ dàng nhưng giữ được giang sơn mới khó.
Lời nói của Hạ Thanh Hòa làm Mộ Hữu Thành minh bạch. Hiện tại ông cùng Ngải Thanh mới bắt đầu kiện tụng, loại chuyện này xác thực không thích hợp công khai, hơn nữa Lý Đức Quân bên kia cũng vẫn luôn như hổ rình mồi. Cho nên ông căn bản không thể lựa chọn.
Đợi Mộ Hữu Thành rời khỏi, Mộ Tiêu Vân từ phòng nghỉ đi ra.
"Hạ tổng tài, căn cứ phỏng chừng miếng ruộng này tương lai hẳn là khoảng 200 triệu, ngươi nói 50 triệu, thật đúng là để mắt hắn." Sau khi vùng đó phát triển, ở năm trước khi Mộ Tiêu Vân sống lại đích xác đổ 200 trăm triệu. Hạ Thanh Hòa đối với bất động sản nhạy bén vượt qua người bình thường.
Hạ Thanh Hòa nhướng mày: "Nếu ta mở miệng 200 triệu thì hắn sẽ trực tiếp cho rằng ta bẫy hắn."
"Ha ha ha......" Mộ Tiêu Vân cười to, "Chẳng lẽ anh hiện tại không phải đang bẫy ông ta sao?"
"Vân Vân thật không có lương tâm, ta lần đầu bẫy người khác như vậy là vì sự tình của ngươi, đây rất là tổn hại nhân phẩm của ta." Hạ Thanh Hòa oán trách.
"Nhân phẩm so với sinh mệnh thật sự không đáng tiền." Mộ Tiêu Vân trở lại sô pha ngồi xuống, rồi lại ăn trái cây.
"Vân Vân đối với sinh mệnh thực hiểu biết." Từ trong mắt thiếu niên này khi cậu nói về sinh mệnh thì rất đạm nhiên, Hạ Thanh Hòa không phải một lần có loại cảm giác này.
Mộ Tiêu Vân cười cho qua cũng không có giải thích. Cậu đã chết một lần, có thể không nhìn thấu sao?
"Như vậy kế tiếp, ngươi chuẩn bị như thế nào? Vấn đề kiện tụng của mẹ ngươi ta cũng đã gọi cho Doãn Hạo, Mộ Hữu Thành sẽ đem chuyện này lên tòa án là ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thật muốn Dương Chính Hằng xuống sân khấu cũng đơn giản, Vân Vân phương thức ngươi xử lý sự việc quá văn minh." Quá văn minh.
"Ta là người văn minh." Đe dọa uy hiếp Dương Chính Hằng, hoặc là dùng phương thức khác, chỉ cần Hạ Thanh Hòa làm thì không có việc gì làm không được, nhưng đây không phải là kết quả mà Mộ Tiêu Vân muốn. Nếu Mộ Hữu Thành muốn kiện vậy thì cứ đánh. Chẳng qua là cho bọn họ hy vọng, sau đó cậu lại dập tắc mà thôi.
Đối với cậu mà nói, kết quả đều là giống nhau, cậu thích xem bộ dáng người Mộ gia đau khổ giãy giụa.
Người văn minh?
Hạ Thanh Hòa cười,thiếu niên này tuyệt đối không phải người văn minh.
Từ trong tay Hạ Thanh Hòa cầm 3 % của Mộ Hữu Thành đi, Mộ Tiêu Vân trực tiếp trở về nhà. 3 trăm triệu mua 3% cổ phần, Mộ Tiêu Vân có điểm cười nhạo, không biết là Mộ Hữu Thành xuẩn hay là khí tràng của Hạ Thanh Hòa quá mạnh, Mộ thị phát triển đến đưa ra thị trường, như vậy 3 trăm triệu cũng không có, Mộ Hữu Thành sợ, chỉ sợ cũng là cái này.
Mà hiện tại, trong tay Mộ Hữu Thành chỉ có 37% cổ phần, trong tay cậu có 33% cổ phần, hơn nữa bên Lý Đức Quân đã vượt qua 37%, hội nghị tuyển cử cậu thắng chắc.
Nhưng Mộ Tiêu Vân không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy.
Cho nên......
"Vệ sĩ?" Lúc ăn cơm chiều, Hạ Minh Hòa bảo gọi vệ sĩ đi theo Mộ Tiêu Vân.
"Phiền toái." Mộ Tiêu Vân cảm thấy, người vẫn là sống điệu thấp một chút tương đối tốt hơn.
"Nghe lời." Hạ Minh Hòa không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy, trong lòng y luôn có cảm giác bất an . Cho nên vì để ngừa vạn nhất, Hạ Minh Hòa tuyệt đối để vệ sĩ đi theo Mộ Tiêu Vân. "Vân Vân, nghe lời."
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co rút, cậu là hài tử không nghe lời sao? Không...... Đây không phải là vấn đề nghe lời hay không nghe mà rõ ràng chính là đang xem thường cậu, cho nên tâm tình tốt đẹp bởi vì vừa mới lấy được 3% cổ phần cứ như vậy biến mất. Tâm tình không tốt, Mộ công tử đương nhiên không cao hứng, cho nên cậu im lặng một câu cũng không nói.
Thấy Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Hạ Minh Hòa giật giật miệng, muốn nói gì đó nhưng thời khắc mấu chốt Hạ thiếu gia lại không biết nói thế nào cho nên trên bàn cơm, hai người đều trầm mặc.
Kỳ thật Mộ Tiêu Vân nào có sinh khí, rõ ràng là cố ý .
Nhưng mà, Hạ thiếu gia khẩn trương.
Vốn dĩ mỗi ngày sau khi ăn cơm xong sẽ đi thư phòng một chút, sau đó làm chút chuyện. Nhưng mà đêm nay, Hạ thiếu gia rõ ràng an vị không được. Y ở thư phòng ngồi trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đến phòng tắm.
Vừa vặn, Mộ Tiêu Vân cũng vừa tắm ra muốn đến thư phòng một chút. Kết quả, hai người ở cửa đụng nhau.
Mộ Tiêu Vân tiếp tục không nói lời nào, ở bên người Hạ thiếu gia đi qua. Chỉ là, tay đột nhiên bị bắt được. "Buông tay." Mộ Tiêu Vân mở miệng, thanh âm không lạnh cũng không nóng , tựa như năm ấy ở thời điểm khai giảng, người này cũng dùng loại thanh âm này nói: "Tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạng nhất thế giới."
Lúc ấy, Hạ thiếu gia không thèm để ý, thậm chí cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt. Nhưng mà hiện tại nghe lại thanh âm này, Hạ thiếu gia có chút khổ sở.
"Vân Vân." Giang hai tay ôm lấy Mộ Tiêu Vân, "Vân Vân." Vùi đầu ở trên cổ Mộ Tiêu Vân, một tiếng gọi thân mật kia có chút tính trẻ con mà làm nũng. "Vân Vân, anh chỉ là lo lắng cho em." Lo lắng, thiếu niên này luôn là làm y lo lắng.
"Ừm, em biết." Mộ Tiêu Vân không phủ định.
"Cho nên đừng làm cho anh lo lắng, nếu Vân Vân không thích vệ, anh đi theo là được." Sự tình y sẽ buông toàn bộ, không có gì vì so ra thiếu niên này càng quan trọng hơn.
"Thật sự?"
"Thật sự."
Mộ Tiêu Vân xoay người nắm hàm dưới của Hạ Minh Hòa, sau đó nhướng mày.
Vân Vân?
Mộ Tiêu Vân kéo đầu Hạ Minh Hòa xuống, khó được chủ động mà hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com