[Phiên Ngoại 1] Đã Muốn Thì Phải Làm 2 - CP: QuânDiệp
Nhã Quân rời nhà đi cũng đã qua hai ngày, Đinh Diệp thật lòng rất sốt ruột, muốn đi tìm người, nhưng lại chẳng biết phải đi đâu. Cứ vậy, Đinh Diệp ngoài ngồi thừ người ra chờ, thì chẳng còn biết nên làm gì nữa.
Rrrrr... Điện thoại cô trên bàn khẽ run, Đinh Diệt vội vàng bắt máy, vừa luống cuống lại vừa hấp tấp "Alô".
"Đinh Diệp phải không?" Bên kia giọng một người đàn ông truyền tới "Là tôi, Lãnh Phong".
Đinh Diệp lúc này mới nhớ đến, đã mấy ngày rồi cô không đi làm "Lãnh tổng, thật ngại quá, mấy hôm nay tôi có việc, không thể đến công ty. Không biết, ngài gọi tới có việc gì cần?".
"Tôi muốn gặp cô... Ừm, chúng ta cùng nói chuyện, có vài chuyện cô cần phải biết. Chẳng hạn như, Sở Việt lợi dụng cô như thế nào!" Lãnh Phong bên kia không vòng vo, mà vào thẳng chuyện chính.
Đinh Diệp tay khẽ run, chị ấy nói đúng, sao mình lại không nghe chứ "Được, tôi tới".
Lãnh Phong bên kia nghe xong liền cúp máy, gửi ngay địa chỉ cho Đinh Diệp, song cũng tới nơi đó.
——————————
"Mời ngồi" Lãnh Phong làm động tác mời, hướng Đinh Diệp.
Ngồi xuống ghế một căn phòng riêng trong quán coffee, Đinh Diệp nhìn người trước mặt "Chuyện như thế nào? Lãnh tổng có thể nói rõ ràng không?".
"Cô đến Lãnh thị bao lâu rồi?" Nhấp một ngụm coffee, Lãnh Phong hỏi.
"Khoảng 5 tháng rồi" Đinh Diệp nghĩ nghĩ.
"Cô gặp Sở Việt lúc nào?"
"Ừm... Cũng không hẳn là gặp, hôm đó tôi đang làm việc khảo sát bên ngoài, lúc đó gặp một chút phiền toái, Sở tổng khi đó đã giúp tôi chỉ ra, còn ra tay làm cho tôi xem". Đinh Diệp ngẫm lại.
"Laptop của cô bị hắn giở trò rồi, hắn muốn từ cô lấy tư liệu của công ty. May mà Nhã Quân phát hiện sớm, đã ra tay chặn lại. Nếu hôm nay, cô đồng ý hợp tác với tôi, chuyện này xem như chưa từng phát sinh, nếu không hậu quả cô khó mà gánh". Lãnh Phong nghiêm túc nói.
"Thật sao? Được, tôi đồng ý hợp tác, anh cần tôi làm gì?" Cô thẳng thắng, nghe đến Nhã Quân, Đinh Diệp đột nhiên lại hỏi "Anh biết chị Nhã Quân sao?".
Lãnh Phong nghe xong lại bật cười, "Nha... Thật vô tâm, uổng cho cô ấy một lòng, mà người ta cả bản thân cô ấy mà người ta cũng chẳng có hiểu chút nào...".
Đinh Diệp tim lại nhảy chậm một nhịp nhỏ mà hít sâu "Hai người là quan hệ như thế nào? Chị ấy bây giờ đang ở đâu?".
"Quan hệ? Cô ấy là vị 'hôn thê' chưa cưới của tôi. Cô ấy, tất nhiên là ở 'nhà tôi' rồi, có gì lạ sao?" Lãnh Phong cố tình nhấn mạnh, kích thích Đinh Diệp.
Đinh Diệp tay tự dưng siết thành đấm, móng tay ghim sâu vào da thịt, làm như vậy dường như có thể làm bản thân cô có thể bình tĩnh được. "Vậy sao? Vậy anh nhắn dùm chị ấy đến lấy đồ của chị ấy đi, dù sao cũng không ở nữa..."
Lãnh Phong liền cau mày, nhẫn như vậy sao? Còn cứng đầu hơn cả bảo bối nhà mình mà. "Cô không thấy tiếc sao?"
———————————
Sau buổi nói chuyện kia, Đinh Diệp như người mất hồn mà quay về nhà.
"Nhã Quân, cô ấy cũng không mạnh mẽ như vậy đâu, cô ấy hoàn hảo như bây giờ, tất cả đều là vì cô. Còn nhớ, ngày đó, Nhã Quân tay cầm rất nhiều ảnh mang về, bộ dạng vô cùng hưng phấn. Nói rằng cô ấy đã tìm được, người cô ấy muốn ở bên cạnh suốt đời rồi... Khi đó tôi nhìn đống ảnh đó, nó chụp cô của năm ấy, lúc người đầy vết bầm đang khóc. Lại có tấm đang cười, dường như không có gì có thể che lấp những nụ cười đó".
"Vậy là nhiều thật nhiều ngày sau, cô ấy cười vô cùng hạnh phúc mà nói với tôi rằng 'Em ấy hứa rồi, sau này sẽ gả cho em, anh xem bọn em còn thề với nhau nữa'. Ngày đó, Nhã Quân ngay cả lúc ngủ, mà khoé miệng vẫn cong lên hình cung."
"Rồi một ngày nọ, gia đình Nhã Quân xuất ngoại, cô ấy buộc phải theo cùng. Cô ấy đã đến nơi đó tìm cô, nhưng hôm đó trời lại mưa rất lớn, Nhã Quân có ra cũng không gặp được cô. Lúc đi, Nhã Quân có gửi một lá thư cho cô, nhưng khi đó gia đình cô xảy ra biến cố, thư dường như cũng không gửi được đến nơi".
"Nhiều năm rồi, ở phía bên kia thế giới, Nhã Quân luôn luôn quan sát cô. Hôm nay, tôi thay cô ấy nói cho cô biết, nếu cô không có ý định đáp lại thì mau rời khỏi cô ấy đi".
Lời Lãnh Phong nói cứ không ngừng lặp lại trong đầu Đinh Diệp, làm cô đến trước nhà vẫn cứ đứng ngay tại chỗ. Mãi một lúc lâu sau, khi hoàn hồn lại thì lại có người mở cửa ra trước.
"Sao lại lâu vậy? Không phải chỉ nói chuyện thôi sao, cái tên kia có làm khó dễ em không?" Nhạc Quân lo lắng mà xem xét trên dưới người Đinh Diệp.
Gặp được Nhã Quân, nước mắt Đinh Diệp như không còn kiềm được mà khóc nức nở, ôm chầm lấy Nhã Quân. "Em còn tưởng chị sẽ không về nữa, tại sao lại không nói cho em biết? Chị là đồ không giữ lời hứa, không quay lại tìm em sớm hơn...hức...chị xem, em bây giờ có đáng thương không hả... Hức...".
Nhã Quân lúc đầu còn ngây người ra, không hiểu vì sao, sống nghe Đinh Diệp nói vậy, cũng đã hiểu được là như thế nào, Đinh Diệp đã nhớ lại tất cả rồi, cũng ôm lấy người "Không phải đã về rồi sao? Nếu không phải em chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Hy thôi, thì chị đã về từ lâu rồi. Xem em, chuyện đó cũng có thể quên được, chị tự dưng ra mặt, nói thế này thế kia, em tin sao?".
"Như vậy cũng phải nói chứ? Mấy ngày chị đi, biết em lo lắng ra sao không?" Đinh Diệp vẫn lên tiếng trách.
"Được rồi, được rồi, bé ngoan không khóc, chị đã về rồi, không đúng sao?... À, nếu vậy em sẽ thực hiện lời hứa chứ?" Nhã Quân hỏi lại.
"Lời hứa sao?" Đinh Diệp buông người Nhã Quân ra mà đứng thẳng dậy.
Nhã Quân nhìn biểu hiện của Đinh Diệp, mày khẽ nhíu lại "Em không muốn? Vậy, coi như chị chưa nói gì đi...", Nhã Quân quay người muốn đi.
"Khoan đã, chị cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ làm mà... Chỉ là hơi gấp gáp, à không bất ngờ quá... Em chưa chuẩn bị kịp tâm lý...." Đinh Diệp luống cuống tay chân, giữ chặt tay người lại, lắp bắp nói.
Nhã Quân lại càng thấy buồn cười, đặt nhẹ một nụ hôn trên trán Đinh Diệp, cô gật đầu "Được rồi, em cứ từ từ... Dù sao chị cũng không buông tha em đâu!".
—————————————
Thời gian sau, quan hệ của Nhã Quân cùng Đinh Diệp cũng không quá thấy đổi. Chủ yếu là vẫn chưa thật sự đến với nhau, vẫn là ngủ hai phòng, sống và sinh hoạt riêng. Mãi đến hôm, Lãnh Phong gọi Đinh Diệp đến nói chuyện với Bạch Hy, đêm đó quan hệ hai người liền thay đổi hẳn.
Đinh Diệp sau khi về, tối đó đã chủ động chạy qua phòng Nhã Quân muốn cùng ngủ với nhau. Hơn nữa cũng đã mạnh dạn nhận lời thực hiện lời hứa năm xưa của hai người. Kết quả, đêm đó là một đêm không ngủ, cụ thể làm gì thì cũng chỉ hai người họ biết.
Không lâu sau, Sở Việt bị bắt, mặc dù có mang Đinh Diệp ra làm bình phong, nhưng nhờ vào kỹ thuật máy tính tài tình của Nhã Quân. Đinh Diệp trắng án, chẳng những không bị thiệt hại, còn được bồi thường phí tổn hại danh dự người khác từ Sở thị.
Mối quan hệ của cả hai càng mạnh dạn công khai hơn, khi hay tin Lãnh Phong cùng Bạch Hy quyết định kết hôn. Lúc đầu, Nhã Quân cũng muốn làm cùng một lượt với Lãnh Phong nhưng, Đinh Diệp lại không muốn. Đơn giản là vì muốn, toàn tâm chúc phúc cho Bạch Hy trước, rồi mình sẽ làm sau.
Nhìn hai người họ cùng đọc lời tuyên thệ, cùng trao nhẫn, xũng mỉm cười thật hạnh phúc. Đinh Diệp thật vô cùng thỏa mãn rồi, hi vọng ngày sau cô cũng có được một hạnh phúc tốt đẹp như vậy
"Chị muốn em là cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà cam tâm tình nguyện gả cho chị!"
"Em, từ ngày đó chẳng phải đã thuộc về chị rồi sao? Đáng ghét thật....!".
Mặc áo cưới thật lộng lẫy, cười thật rạng rỡ, hôm nay em gả cho chị, chúng ta một đời có nhau, em không phải người hoàn mỹ nhưng nếu chị dad chọn em. Chứng tỏ, em là người rất quan trọng trong lòng chị....
——————————
Hết phiên ngoại 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com