Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ấm áp

Sáng sớm hôm sau, thiên còn vì đại lượng, Dật Nhiên là được lại đây, trước mắt tuyết trắng thế giới, làm Dật Nhiên ánh mắt sửng sốt sửng sốt, rồi sau đó hai mắt liền nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đó có một chút bất an cùng sợ hãi trước hoàn cảnh lạ lẫm.
Lúc này, cửa phòng môn bị đẩy ra, Dật Nhiên theo bản năng co rúm lại một chút, chăn hạ tay chặt chẽ nắm chặt chăn, đen láy trong ánh mắt nhiễm đề phòng, nhưng mà giây tiếp theo, trong tai lại vang lên là một đạo trầm thấp ôn nhu thanh âm.

Lục Phong  vào phòng , thấy Dật Nhiên đã tỉnh, liền ngồi xuống bên cạnh giường khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của ai kia, ôn nhu cười nói: “Tỉnh? Đã đói bụng sao? Ca nấu cháo, bảo bối lên ăn sáng, rồi chúng ta đi mua đồ vẽ vẽ tranh hảo không....”

Dật Nhiên lúc này mới quay đầu, đương nhìn đến Lục Phong gương mặt tuấn tú cười khi, chăn hạ khẩn nắm chặt tay, chậm rãi buông lỏng ra, trong mắt đề phòng chi sắc cũng dần dần biến mất thay thế là nụ cười tỏa nắng.

Lục Phong vẫn luôn ở chú ý Dật Nhiên biểu tình, nhìn thấy Dật Nhiên cười này , Lục Phong trong lòng vui vẻ, động thủ ôm lên Dật Nhiên vào phòng vệ sinh .
"a.. Ngoan mở miệng nào "

"ngô, nga... ngô"Dật Nhiên nhìn chăm chú vào gương mặt ôn nhu sủng nịnh kia, ngây ngốc hé môi.

"hì Dật Nhiên thật ngoan " nói rồi Dật Phong đưa nước cho Dật Nhiên súc miệng . Lục Phong lại dùng khăn ấm dịu dàng xoa xoa, làm sạch mặt của Dật Nhiên. Sau đó ôm Dật Nhiên đến bàn ăn cơm.
Trong suốt quá trình Dật Nhiên vẫn luôn nhìn Lục Phong. Nhìn chăm chú nhìn chằm chằm, như muốn khắc ghi khoảng khắc này vào tận đáy lòng mình.

“Sao vậy, đừng mãi nhìn ca như thế,  nào a...” Lục Phong  cười khẽ, sủng nịnh xoa xoa phát gian (tóc) mềm mại của Dật Nhiên. Bưng lên bác cháo, tiên hương khí vị lập tức liền dật tán mà ra, Dật Nhiên chóp mũi mấp máy, ánh mắt thẳng tắp  sáng lấp lánh dừng ở Lục Phong trong tay cháo thượng.

Lục Phong cũng không treo Dật Nhiên ăn uống, múc một muỗng cháo, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi ăn, cảm giác cháo còn mang theo hơi ôn lúc sau, mới đem cái muỗng đưa đến Dật Nhiên bên miệng. Này đó chiếu cố người động tác làm thập phần thuần thục. Ở kiếp trước Dật Nhiên đã chỉ nuốt trôi thức ăn lỏng Lục Phong liền mỗi ngày chính mình về nhà nấu cháo ngao canh lúc sau lại đuổi tới bệnh viện, bắt đầu mấy ngày, hắn luôn là sẽ ra đủ loại trạng huống, xắt rau thời điểm thiết tới tay chỉ, bị phí du bắn tới tay cánh tay, đồ ăn hương vị cũng không phải như vậy làm người vừa ý. Nhưng là Dật Nhiên cái gì cũng không có nói, không có chỉ trích quá hương vị không tốt, còn vui vẻ ngây ngô cười. Lục Phong bưng lên cái gì, hắn liền an tĩnh mà ăn luôn. Sau lại, hắn đưa tới cháo liền càng ngày càng mỹ vị, cháo trắng, rau dưa cháo, trứng muối thịt nạc cháo, đa dạng cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng là...... Dật Nhiên ăn lại càng ngày càng ít. Hắn càng ngày càng thường xuyên mà ở nửa đêm đau tỉnh, Lục Phong đã không dám làm chính mình ngủ rồi, hắn mỗi đêm đều nắm Dật Nhiên tay ghé vào hắn đầu giường thiển miên. Như thế thì Dật Nhiên có bất luận cái gì động tĩnh, hắn đều có thể nhanh nhất bừng tỉnh. Ở kiếp này Lục Phong đã tự nói với mình phải tự tay nuôi dưỡng thật tốt người này, không để cho em ấy gặp bất cứ khổ cực gì nữa.

' Em ấy bài xích người lạ sao vậy chỉ có mình anh trong thế giới của em là được rồi những người khác chỉ có thể là người qua đường . Tâm trí em chỉ dừng lại ở 10 tuổi sao? Vậy anh bảo vệ chăm sóc thương em. Khống chế cảm xúc không tốt sao? Em không vui anh dỗ, em tức giận anh cho em đánh...chỉ cần Dật Nhiên mãi mãi luôn cười luôn hạnh phúc bên anh thì tốt rồi. Dật Nhiên thích vẽ thì vẽ, anh sẽ là người mua giấy mua màu... Dật Nhiên thích ăn cháo hoa, thích ăn tôm lớn, thích ăn... Anh nấu. Như vậy rất tốt không phải sao.'
__________________________________

Lúc này Dật Nhiên ngốc ngốc cười nhìn xem bên miệng cháo, lại nhìn xem Lục Phong , mới chậm rãi há mồm làm Lục Phong đem cháo uy tiến vào, liền nhấm nuốt đều không có, liền trực tiếp nuốt đi xuống.

“Ăn từ từ, không vội.” Lục Phong thấy Dật Nhiên có chút ăn ngấu nghiến tư thế, cũng may hôm nay điểm chính là cháo, nếu là cơm lời nói, Dật Nhiên còn không được nghẹn đến? Đã dặn dò rất nhiều lần, thật là. Lục Phong bất đắc dĩ cười.

Lúc sau,  chính mình ăn một ngụm, cố ý thả chậm động tác, giáo Dật Nhiên như thế nào ăn, mới lại uy Dật Nhiên ăn đệ nhị khẩu, Dật Nhiên lần này đi học Lục Phong bộ dáng, nhai kỹ nuốt chậm, trên mặt vẫn là ngốc ngốc, nhưng là Lục Phong lại cảm giác Dật Nhiên đáng yêu ngốc manh ngốc manh đến không chịu được. Ôm chặt lấy người trong lòng hôn hôn lên gò má phúng phính cực cưng của bảo bối  Lục Phong thở dài hạnh phúc thỏa mãn.

Thẳng đến đem cuối cùng một ngụm cháo uy tiến Dật Nhiên trong miệng, Lục Phong mới đem cháo buông, lấy quá khăn giấy dịu nhàng xoa nhẹ Dật Nhiên khóe miệng, cháo lau đi, cuối cùng dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Dật Nhiên. Sủng nịnh cười khẽ ,vuốt ve bụng nhỏ của tiểu bảo bối hỏi "nga? tiểu Nhiên no rồi không có ."

" tiểu Nhiên, tiểu Nhiên no rồi. Ca ca ăn cơm, ăn cơm!! " Dật Nhiên ngây ngô gãi gãi má, ngượng ngùng trả lời.

"ừ " Lục Phong cười vui vẻ một tay ôm lấy bảo bối của hắn ăn đậu hủ lại xoa lại vuốt, một tay ăn bữa sáng ngon lành, tỉnh bơ như cái tay hư kia không phải của hắn vậy.

😒😒😒
______________________________________

Sau khi mua đầy đủ dụng cụ vẽ tranh Lục Phong mới tính toán mang Dật Nhiên đi ra ngoài đi một chút, cả ngày buồn ở một cái hữu hạn trong không gian, đối Dật Nhiên cũng không có chỗ tốt. Hắn muốn Dật Nhiên thoải mái vui vẻ một chút.

Bất quá Lục Phong cũng biết, bài xích người lạ, không thích nơi đông người Dật Nhiên là không nghĩ ra đi đi một chút, bởi vì vừa ra khỏi cửa liền ý nghĩa tiếp xúc người nhiều, này đối với Dật Nhiên mà nói là một cái thực gian nan khiêu chiến. Ở kiếp trước vì thời gian gặp nhau của bọn họ khá muộn, lúc ấy Dật Nhiên lại phát hiện bệnh tình nên hắn cũng không có quá nhiều thời gian để điều tra nguyên nhân bài xích người lạ, chán ghét, lo lắng khẩn trương khi ở nơi đông người.Nhất là cực kỳ sợ hãi khi có nhiều người chú ý, nhìn chằm chằm vào em ấy. Đây cũng là lý do em ấy vẫn luôn là người tàng hình trước mặt hắn khi bọn họ giao nhau trước vụ tai nạn. Sau lại, Dật Nhiên qua đời hắn cũng có ý điều tra mới biết được tình trạng này là do gia đình ruột thịt của em ấy gây ra. Bọn họ vẫn luôn lãnh đãi em ấy trước khi đưa Dật Nhiên đến cô nhi viện, hơn nữa vào những ngày hộp mặt dòng họ, bọn họ vẫn luôn trơ mắt nhìn con mình bị bắt nạt bị khinh bỉ chửi rủa, thậm chí Dật Nhiên còn bị chính ông bà nội đánh đập đối xử thậm tệ trước những đứa trẻ khác, mặt dù biết em ấy bị vu oan, bị đổ lỗi. Những người này cho là Dật Nhiên làm mất mặt bọn họ vì sinh ra là một đứa trẻ ngu si đần độn. Lúc đó Lục Phong tức giận đến mức muốn giết người. Mà thật ra kết cục của bọn họ so với chết còn muốn tệ hại hơn.
_____________________________________

Quả nhiên, Dật Nhiên nghe được Lục Phong nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài đi một chút, cả người liền súc ở trong chăn, mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Phong , hiển nhiên là ở dùng ánh mắt cự tuyệt Lục Phong .
Lục Phong tự nhiên cũng liệu đến cái này tình huống, từ sau lưng lấy ra một cái cây kẹp vẽ tới, cũng không nói đi ra ngoài đi một chút, liền nói muốn mang Dật Nhiên đi ra ngoài vẽ tranh.
Nghe được vẽ tranh hai chữ, Dật Nhiên mắt to rõ ràng sáng, cũng không xem Lục Phong , một đôi mắt đã bị cây kẹp vẽ câu đi rồi.

Lục Phong ở trong lòng cười cười, cái này giai đoạn, duy nhất có thể câu động Dật Nhiên cảm xúc đồ vật cũng chỉ có hội họa.

Cuối cùng Dật Nhiên không thắng nổi vẽ tranh dụ hoặc, từ trên giường  lên,  cùng Lục Phong đi ra phòng,  bất quá đương môn mở ra, Dật Nhiên nhìn đến trên đường lui tới người khi, vẫn là có chút co rúm lại, đứng ở cửa nhà , không dám đi ra ngoài.
“Được rồi được rồi ca ca ôm tiểu Nhiên đi, không sợ, không sợ .” Lục Phong nói rồi một tay bế lên Dật Nhiên 'lúc trước đưa em ấy đi thương trường hắn cũng đã cảm giác được Dật Nhiên sợ hãi, nhưng rõ ràng ' vẫn là từ từ đến.
Lục Phong ấm áp mà giàu có lực lượng một tay bế Dật Nhiên một tay cầm lấy đồ vẽ tranh . Xuất phát đi công viên. Dật Nhiên ở trong lòng Lục Phong cảm giác an tâm lúc này cảm giác sợ sệt bất an mới vơi dần, hai tay ôm cổ Lục Phong cậu vùi đầu vào lòng  hắn ngượng ngùng "ân" một tiếng.

“Ngoan, đến nơi rồi!! ” Lục Phong  xoa xoa Dật Nhiên đầu tóc, nói.

Dật Nhiên không nói chuyện, trên mặt ngốc ngốc, một bộ như lâm đại địch bộ dáng.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, hiện tại là buổi sáng 8 giờ tả hữu, thiên còn không có hoàn toàn nhiệt lên, thái dương tưới xuống, ánh vàng rực rỡ quang mang từ lá cây khe hở trung chui qua, chảy xuống loang lổ quầng sáng.
Lúc này, rất nhiều người thừa dịp mùa hè nắng nóng còn chưa tiến đến thời điểm, đi dạo công viên ở hít thở không khí, công viên hoa viên nhỏ, mọi người vừa nói vừa cười, ngẫu nhiên có thể thấy ăn mặc đồ thể thao chạy bộ đi ngang qua , một bộ náo nhiệt vô cùng cảnh tượng.

Nhưng mà cảnh tượng như vậy đối với Dật Nhiên mà nói, không thể nghi ngờ là ở áp bách cậu trên người mỗi một cây thần kinh, có người từ cậu bên cạnh trải qua, Dật Nhiên liền co rúm lại tiến Lục Phong trong lòng ngực, khiếp đảm nhìn chung quanh cảnh tượng, một đôi mắt to ướt dầm dề.

Lục Phong toàn bộ hành trình hộ ở Dật Nhiên tả hữu, vì cậu ngăn cách lui tới đám người, rộng lớn ngực vì Lục Phong xây dựng một cái an toàn không gian.

Bởi vì có Lục Phong bảo hộ, Dật Nhiên dần dần thả lỏng, cả người dựa vào Lục Phong , cúi đầu, không đi xem chung quanh thế giới.

Cuối cùng Lục Phong mang theo Dật Nhiên ở một chỗ bóng cây hạ dừng lại, vì Dật Nhiên mắc hảo cây kẹp vẽ, đem tân mua, sử dụng mới nhất tài liệu màu nước đặt ở bên cạnh, lại cẩn thận mang Dật Nhiên ngồi xuống.

“ hiệu sách nhân viên cửa hàng, bọn họ nói loại này màu nước thuốc màu không có hại vật, tiểu Nhiên sử dụng cái này vẽ tranh được không. ” Lục Phong nói rồi đem bút vẽ đưa cho Dật Nhiên.

Dật Nhiên từ Lục Phong trong tay tiếp nhận bút vẽ, ngây ngô nhìn Lục Phong cười vui vẻ.
Cơ hồ không cần cấu tứ, Dật Nhiên cầm lấy bút vẽ, điều hảo nhan sắc, liền bắt đầu ở giấy vẽ thượng rơi bút vẽ, ánh mắt chuyên chú. Lục Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu, nghiêm túc của Dật Nhiên khi vẽ tranh, thật sự ngay lúc này bé con ngốc nhà hắn quá mức mê người, quá mức phạm quy rồi.

[ từ từ anh phong lúc này Dật Nhiên mới " mười tuổi, mười tuổi, mười tuổi" thôi đó 😒😒😒]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com