Chương 72: Có Không Gian Không Sợ Bị Đói!
Lan Dương cười khổ vỗ vai Dạ Mặc Nhiễm, còn Tiểu Võ thì kéo Dạ Mặc Nhiễm ngồi xuống.
"Mặc Nhiễm, mấy ngày nay cậu ở đâu? sống như thế nào?"
Nhìn thấy những người đó không tranh cũng không giành, nhưng sự khát khao đối với thức ăn vẫn thể hiện rất rõ ràng, chắc hẳn bọn họ đã phải trải qua một khoảng thời gian thiếu thốn khá dài.
Bất luận là người già, trẻ em hay thanh niên, sắc mặt đều chuyển vàng, không có chút tinh thần nào.
Cứ trốn trốn tránh tránh như vậy cho đến khi không còn tang thi sao?
Dạ Mặc Nhiễm cũng không trả lời câu hỏi của tiểu Võ, mà trực tiếp ngồi xuống xem vết thương của Tào Bân. Trên ngực và đùi đều có những vết thương vừa sâu vừa dài, do không có thuốc để chữa trị nên vết thương có dấu hiệu bị nhiễm trùng và chảy mủ.
"Mấy ngày hôm nay đã cho Tào Bân ăn cái gì?"
"Nếu không phải tiểu Võ cứu được một người thanh niên tên tiểu Mã thì người dân trong thôn cũng chưa chắc cho bọn tôi ở lại, số đồ ăn ít ỏi kia chủ yếu là cho trẻ em, những người ngoài như bọn tôi đừng mong bọn họ có lòng tốt mà cho đồ ăn." Tiểu Võ vừa chơi đùa với cọng cỏ trong tay vừa nói: "Ngày hôm qua Lan Dương theo bọn họ đi ra ngoài đào một ít rễ cây về, sau đó bọn tôi đun lên và cho cho Tào Bân uống rồi, hôm nay đến lượt tôi ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng tôi lại không tìm được, ngược lại tôi tìm được cậu, hì hì... cậu so với thức ăn tốt hơn rất nhiều."
Dạ mặc nhiễm thu hồi ánh mắt nhìn tiểu Võ đang cười với vẻ mặt đầy ngu ngốc kia rồi hỏi nhỏ:
"Bọn họ có vũ khí không?"
"Không."
Lan Dương nói: "Bọn họ ra ngoài tìm thức ăn đều cầm cuốc xẻng hay một số nông cụ linh tinh, nếu không cũng đâu đến phiên tiểu Võ cứu làm gì."
Tiểu Võ bất mãn đẩy Lan Dương.
"Cái gì gọi là không đến phiên, đại gia cứu hắn đã là phúc phận hắn tu được từ kiếp trước rồi đó, nếu không hắn còn không tới phiên tôi cứu hắn đâu"
Dạ Mặc Nhiễm lấy băng gạt, cồn, thuốc giảm sốt trong bao ra đưa cho Lan Dương, rồi lấy thêm một chút đồ ăn nữa.
Tiểu Võ nhìn Dạ Mặc Nhiễm cứ như biết ma thuật, những thứ lấy ra đều là những thứ mà tiểu Võ nằm mơ cũng suy nghĩ ~(‾▿‾~)
Lập tức mở túi mì ăn liền ra, vừa ăn vừa hỏi: "Mặc Nhiễm, cậu lấy mấy thứ nàyở đâu thế? Thượng đế ơi, tối hôm qua tôi ngủ mơ, đói đến nỗi còn mơ thấy tự ăn chính mình."
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc tiểu Võ: "Tìm được."
Lan Dương giúp Tào Bân rửa sạch vết thương, cho Tào bân uống thuốc sau đó mới tự ăn một ít.
"Chúng ta cũng nên tiết kiệm một chút, bên ngoài bây giờ có lẽ đã không còn thức ăn, ăn hết những cái này xong có lẽ chúng ta sẽ chết đói."
Tiểu Võ gật đầu đồng ý, miệng vẫn nhai nhai không ngừng.
Lan Dương bất đắc dĩ nhìn tiểu Võ, cũng ăn thêm hai miếng rồi mới cất thức ăn đi.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài: "Lan Dương mau ăn đi, việc cần làm bây giờ là bảo tồn thể lực chứ không phải tiết kiệm thức ăn."
Lan Dương nhìn Dạ Mặc Nhiễm, cũng không tiếp tục ngược đãi bụng của mình nữa mà tiếp tục ăn phần thức ăn còn lại.
Những thôn dân hơn nửa tháng đều phải ăn rễ cây mà sống nhìn thiếu niên đang phân thức ăn cho bạn, trong mắt của bọn họ dần trở nên có chút tham lam cùng khát vọng.
Có một ít trẻ em không hiểu chuyện đứng ở cách đó không xa nhìn đám người Dạ Mặc Nhiễm ăn với đôi mắt đầy chờ mong.
Tiểu Võ sợ run, đưa cho một đứa trẻ thoạt nhìn có vẻ linh hoạt một gói bột nhỏ.
Đứa trẻ nhận lấy thức ăn lập tức chạy về bên cạnh bà của nó, sau đó xé gói thức ăn ra liếm, bà của đứa trẻ thấy nó đã liếm xong, còn cầm mà liếm lại hai lần nữa.
Một cảnh này khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng, Dạ Mặc Nhiễm quay mặt đi cố nghỉ ngơi.
Dù Dạ Mặc Nhiễm có không đành lòng bao nhiêu thì có một số việc có muốn cũng không thể thay đổi được.
Trong hầm cũng chỉ có vài chỗ thông gió, qua đó có thể nhìn thấy được sắc trời bên ngoài.
Bên trong chứa hơn mười gia đình thôn dân, nên không khí cũng không tốt cho lắm.
Sau khi uống thuốc, Tào Bân cũng đã bớt sốt và bắt đầu tỉnh táo lại.
Lan Dương cầm cháo bát bảo giúp tào Bân ăn.
Tiểu Võ ngồi bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm thì thầm: "Thức ăn của chúng ta còn có thể ăn được bao lâu?"
Dạ Mặc Nhiễm cũng không muốn giấu tiểu Võ, chỉ là không nói rõ mà thôi: "Rất lâu, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là phải rời khỏi đây, nếu trong hai ngày nữa mà chúng ta còn đồ ăn, thì thôn dân sẽ trở nên đáng sợ hơn cả tang thi đó."
Tiểu Võ gật đầu, thật ra Tiểu Võ muốn hỏi Dạ Mặc Nhiễm có phải cậu có không gian hay không, mà Tiểu Nhiễm chắc chắn sẽ không giấu hắn, nhưng có một số việc cũng không cần thiết phải biết rõ làm gì.
Trời sáng, nhóm thanh niên trong thôn chuẩn bị đi ra ngoài, đến bên bọn người của tiểu Võ hỏi có muốn cùng đi hay không?
Tiểu Võ lắc đầu từ chối, những người đó cũng không nói gì thêm.
Tình huống của Tào bân cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Lan Dương nói với tiểu Võ: "Tào Bân hiện tại đã giảm sốt, vết thương tôi cũng đã băng bó ổn, đi đường chắc cũng không thành vấn đề, chúng ta cũng nên ra khỏi đây, qua khỏi thôn chính là chợ, chúng ta đi một bước tính một bước vậy."
Tào Bân cảm thấy tình huống của mình cũng ổn định nên nói: "Không cần để ý đến tôi, chợ cách thành phố T có xa lắm không?"
"Thôn dân nói chúng ta đang ở Hàm An, cách nơi đây gần nhất là huyện Triều, nếu may mắn có xe đi thì khoảng 3 ngày là đến được thành phố T."
Tào Bân nghe xong gật đầu, Tiểu Võ biết hiện tại trên đường xe bị bỏ lại rất nhiều, cơ hội tìm được một chiếc xe có thể chạy được rất lớn.
Dạ Mặc Nhiễm thu xếp đồ chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vừa đứng dậy thì có mấy thôn dân lớn tuổi đứng lên, đi đến trước mặt của bọn họ rồi nói: "Các cậu muốn rời khỏi đây sao?"
Lan Dương cười nói: "Mấy ngày nay cám ơn mọi người đã cho chúng tôi ở lại, làm phiền lâu như vậy tới lúc bọn tôi cũng nên đi rồi."
Một đám thôn dân trung niên trông có vẻ xấu xí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cho các cậu ở đây nhiều ngày như vậy, nếu muốn đi thì cũng nên để chút đồ ở lại xem như tiền thuê nhà chứ, chúng ta cũng không cần nhiều, để lại một nửa đồ trong bao của các người lại là được rồi."
Tiểu Võ giơ hỏa cầu lên: "Tôi cứu người của các ông cũng không đòi hỏi cái gì chỉ đổi lấy một chổ ngủ, các ông dựa vào cái gì mà muốn bọn tôi để lại thức ăn."
Dạ Mặc Nhiễm ngăn tiểu Võ lại, đem thức ăn để trước mặt bọn họ, trong tình trạng hiện tại mà chọc giận bọn người này chính là việc làm không sáng suốt.
Chỉ có hai túi bánh quy, một chai nước cùng vài lọ thuốc mà thôi.
Những người đó cũng không khách khí trực tiếp lấy hai túi bánh quy.
Còn lại Dạ Mặc Nhiễm lại cất đi, những người đó cũng biết điều mà tránh ra.
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy có hơi thở nguy hiểm liền kéo tay Tiểu Võ, đồng thời gào to với Lan Dương, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa hầm.
Còn chưa kịp đến cửa thì mặt đất đã bắt đầu chấn động.
Bọn họ xém chút đã té nhào trên mặt đất.
Ý thức được chấn động này mang nguy hiểm nên bọn họ cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cửa hầm.
Nhưng bên ngoài giống như có gì đó vây lại, dùng sức thế nào cũng không thể mở cửa ra.
Lan Dương dùng sức đá cửa, tạo ra được một lỗ hổng không lớn lắm.
Lan Dương giúp Tào Bân ra trước, sau đó đến phiên mình, Tiểu Võ ở phía sau cùng giúp Dạ Mặc Nhiễm đi ra ngoài, Lan Dương thì ở bên ngoài tiếp ứng. Lúc Tiểu Võ vừa bước ra ngoài thì đồng thời hầm cũng bị sụp xuống.
Mấy người thanh niên ra ngoài kiếm đồ ăn vừa về đúng lúc nhìn thấy được tình cảnh này.
Trong đó có một thôn dân cản bọn họ lại để hỏi tình huống , tiểu Võ chỉ nói: "Họ đều ở bên trong." Rồi trực tiếp đẩy bọn họ ra vội vàng chạy về phía cửa thôn.
Những người thanh niên này thấy cả hầm đều sụp đổ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Chạy được một đoạn không xa lắm lại nghe thấy không ít tiếng khóc la, sau đó đất dưới chân lại bắt đầu xuất hiện những cái khe.
Đất khá xốp chịu không nổi sức nặng cứ một bước chân lại tạo thành một cái hố.
Nhà lớn bên kia sụp xuống làm đất bị chấn động, vài người mất đi trọng tâm ngã lăn xuống sườn dốc .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com