Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47


Vách đá sừng sững trong lãnh địa La Kiều là một ngôi nhà tự nhiên khá tốt, hang động thiên nhiên cung cấp cho mấy liệp báo chỗ ngủ bí ẩn và thoải mái. Tất nhiên, dòng họ sóc chuột định cư trước cửa hang bị liệp báo không chút lưu tình đuổi đi, ngoan cố hả, tới đây làm bữa tối cho gia nào.

Tuy rằng La Kiều thường xuyên bị những con mèo bự khác bắt nạt, nhưng với sóc chuột thì người bắt nạt chính là hắn! Đối với chuyện đó, La Kiều không biết nên kiêu ngạo hay vô góc tường rủa bản thân không có tiền đồ đây.

La Kiều trải một lớp cỏ khô mềm mại trong hang động cho Gia Mã dưỡng thương, khi nằm lên có chút thoải mái, đồng thời loại cỏ đó có thể che giấu mùi. Thông thường, liệp báo luôn đổi nơi ở, nhất là liệp báo mẹ đang nuôi con, trước đây La Kiều vẫn làm như thế, nhưng từ hồi kết nhóm sống cùng mẹ con Gia Mã thì không làm nữa, vì điều này ảnh hưởng xấu đến chuyện dưỡng thương của Gia Mã.

"Chuyện gì cũng có cách giải quyết."

La Kiều chả thích miễn cưỡng bản thân, càng khuyết thiếu chủ nghĩa anh hùng, vì an toàn bản thân và hai đứa con trai hắn có thể bỏ lại mẹ con Gia Mã và Tháp Tháp.

May mà có loại cỏ khô đặc biệt này giúp cho La Kiều một đại ân, đã có vật phẩm đặc thù trong tay khiến nơi này khó bị phát hiện, thì tội gì phải chuyển nhà liên tục cho mệt thân?

Thời gian ở chung tăng lên, làm độ cảnh giác của La Kiều và Gia Mã với đối phương từ từ yếu bớt, bằng chứng chính là chuyện Tháp Tháp được phép ở chung với La Sâm, La Thụy trong thời gian dài, nhưng vẫn không được rời đi tầm mắt Gia Mã.

So với La Kiều hơi xuề xòa trong việc chăm sóc con, thì Gia Mã cẩn thận hơn nhiều lắm, đôi khi thấy La Kiều làm không đúng sẽ chỉ cho hắn.

Trong thời gian Gia Mã dưỡng thương, La Kiều phụ trách đi săn tìm thức ăn cho 5 liệp báo, hắn luôn cố hết sức để tất cả no bụng. Vì tránh các loài động vật ăn thịt khác nên không tới chỗ dòng sông săn nữa, mà quanh quẩn hoạt động trong lãnh địa của mình. Khốn nỗi con mồi vào mùa khô rất thưa thớt, nhóm liệp báo thường xuyên ăn không đủ no, ngẫu nhiên bắt được một con trừng linh hay heo rừng có chút lớn, đã đủ để mấy liệp báo cao hứng.

Ngày qua ngày, vết thương trên chân Gia Mã từ từ tốt lên, có rất nhiều liệp báo bị thương mà chết, không phải sức khỏe bọn họ yếu, hay lực phục hồi kém, mà bởi liệp báo bị thương không thể săn mồi nên chết đói. Nếu không có sự trợ giúp của La Kiều, Gia Mã và Tháp Tháp sẽ khó sống qua mùa mưa này, có lẽ còn chẳng qua được 1 tháng.

Nhiệt độ trên thảo nguyên giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn, lớp cỏ khô trải trong hang động làm nhóm liệp báo cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dĩ vãng, cha con La Kiều kề sát giúp nhau sưởi ấm, hiện tại, bọn họ có thể ở trên cỏ thư thái duỗi thắt lưng, thuận tiện nằm ịch xuống ngửa bụng vặn vẹo.

"Ba ba, con muốn ăn heo rừng."

La Thụy tựa vào trên người La Kiều, cọ đến cọ đi cái cằm ba ba, cho dù nó không còn là cục lông xù thuở nào, nhưng vẫn gần gũi ba ba như cũ. Ngẫu nhiên sẽ làm nũng yêu cầu vài thứ, La Kiều sao nỡ cự tuyệt. Thời gian gần đây, La Sâm dần trổ mã ra dáng anh hai, nhất là thời điểm chơi cùng Tháp Tháp, từ trò chơi giữa 3 nhóc con chơi với nhau, có thể nhận thấy trong tương lai, La Sâm sẽ giữ vai trò lãnh đạo, đấy là chuyện không thể nghi ngờ.

La Kiều híp mắt, lổ tai vểnh ra sau lắc lắc, cọ lại La Thụy, hai cha con vừa cọ vừa liếm lông cho nhau, "Muốn ăn heo rừng hả? Hảo, mai ba ba bắt cho con!"

Bốn phía xung quanh cha con liệp báo nổi lên vô số bong bóng hồng phấn, bay a bay, La Sâm nhịn không được cũng nhào qua, cả nhà ba thành viên bắt đầu trình diễn tiết mục "phụ tử tình thâm" mỗi ngày 1 lần, nhìn mà khiến Gia Mã nhíu mày.

"A a a!" Nuông chiều quá!

La Kiều giả điếc, em gái a, em chưa chứng kiến qua cái gì gọi là nuông chiều chân chính đâu, nếu em thấy được bậc phụ huynh chỉ hận không thể hái sao bắt trăng cho con mình, phỏng chừng sẽ xù lông dựng luôn cho mà xem.

Được cái La Kiều không làm hư La Sâm và La Thụy, cái gì nên dạy thì đều dạy đàng hoàng đầy đủ. Cho dù con mồi ít, vẫn cố gắng bắt sống vài con cho hai thằng ku nhà mình luyện phương pháp đi săn. Bởi vậy, Tháp Tháp được hưởng ké khá nhiều lợi ích, dù chỉ nhỏ hơn 2 anh em nhà họ La 1 tháng tuổi.[Bên dưới là hình liệp báo 7 tháng tuổi tập đi săn.]

"A a a!"

"Rồi, ta biết rồi, không thể tiếp tục nuông chiều, phải nghiêm khắc dạy dỗ!"

La Kiều liếm liếm lông sau cổ La Thụy, không khỏi cảm thán phương pháp giáo dục con của liệp báo cái quá lạc hậu, cái mà Gia Mã gọi là nghiêm khắc đào tạo, chỉ gói gọn trong một chữ, đánh!

Không phải lần một lần hai hắn thấy Tháp Tháp bị Gia Mã đánh mông, đúng đúng, trẻ con cần phải giáo dục, nhưng La Kiều rất muốn thảo luận với Gia Mã về vấn đề xử phạt thể xác, cứ đánh như thế không sợ đứa nhỏ nổi lên tâm lý phản nghịch sao, như thế thì càng không xong?

"A a a a!"

Gia Mã chẳng hiểu cái gì gọi là xử phạt về thể xác, hay tâm lý phản nghịch, nàng dựa theo phương pháp mẹ nàng nuôi bầy con mà làm theo, không nghe lời, đánh! Đánh mà còn chả nghe, đánh tiếp đánh cho tới khi nghe lời mới thôi!

May mà Tháp Tháp đôi khi mới nghịch ngợm, nên Gia Mã giơ chân lên cao thế, chứ lúc buông xuống khá nhẹ nhàng, La Kiều tranh thủ lúc Gia Mã đánh môngTháp Tháp, nói ra lời thấm thía với La Sâm và La Thụy: "Xem, ba ba đối với các con tốt không?"

Hai nhóc con gật đầu như băm tỏi, sau đó liền nói với Tháp Tháp, "Mẹ hay đánh mông quá! Vẫn là ba ba nuôi tốt hơn!"

Tháp Tháp liếm liếm tiểu móng vuốt, lắc đầu, "Mẹ rất tốt, là do ta nghịch thôi."

La Kiều vừa nghe liền muốn ôm toàn bộ ba bé con vào trong ngực cọ cọ, nhưng không dám vươn móng vuốt tới chỗ Tháp Tháp, sợ Gia Mã đem hắn tát bay.

Con lúc còn nhỏ đáng yêu quá đỗi, cho dù nuôi luôn cả đội bóng còn chê ít a!

Ờ ờ thì... Hắn chỉ nghĩ thế thôi mà, nuôi nhiều như thế, hắn nuôi nổi mới là lạ, liệp báo chứ có phải sư tử đâu mà đòi đu dây điện.

Nhiệt độ không khí buổi sáng từ từ lên cao, La Kiều mang theo con trai ra ngoài đi săn. Vết thương Gia Mã chưa khỏi hẳn, nên mẹ con nàng đi phía sau La Kiều.

La Kiều ngồi trên một tảng đá trông về phía xa, thu hết toàn cảnh lãnh địa vào đáy mắt.

Khung cảnh trước mắt đều là cây cỏ khô, từng cơn gió nóng rực thổi qua, chỗ sơn cốc xa xa từng trận cát bụi bị xới tung mù mịt, là bọn gà sao đang đào rễ cây ở dưới đất ăn.

Chỉ nhìn thoáng qua, La Kiều thu hồi tầm mắt, nơi đó là lãnh địa của báo hoa, hắn sẽ không tùy ý đặt chân tới.

Thái dương càng lên càng cao, La Kiều vẫn ngồi trên tảng đá không hề động, La Sâm và La Thụy ngoan ngoãn không đi quấy rầy ba mình, hai tiểu liệp báo đã thích ứng quy luật hành động của La Kiều, đồng thời bắt chước ba ba, bất đồng với những liệp báo khác, khi La Kiều đi săn, không dựa nhiều vào sức lực và tốc độ, mà chủ yếu là phán đoán và kế hoạch trước đó. Có lẽ do hắn còn nhỏ tuổi, nếu hắn có sức mạnh và hình thể như anh em Parson và Angelo, thì hắn sẽ hành động dứt khoát hơn nhiều.

Cuối cùng, điều La Kiều đợi đã lọt vào tầm mắt. Một đám heo rừng từ trong hang động thức dậy đi ra ngoài.

La Kiều đã sớm khoanh vùng hang động của bầy heo, ngặt nỗi chưa tìm được vị trí chính xác. Hang động heo rừng đào thường thông suốt 4 phía, tụi nó đi vào từ cửa động này và đi ra từ cửa khác. Chỉ có hang tụi nó ngủ mới có 1 cửa, đó là lý do La Kiều kiên nhẫn chờ ở chỗ này. Lần sau có muốn tìm bắt sẽ dễ dàng hơn nhiều. Còn có thể thừa dịp tụi nó ngủ mà bố trí vài cái bẫy.

La Kiều xuống khỏi tảng đá, 2 con trai tót tót đi theo phía sau, tụi nó cố gắng bắt chước nhất cử nhất động của La Kiều, như cách di chuyển trong bụi cỏ cao như thế nào, làm sao có thể từ từ tiếp cận mà không bị con mồi phát hiện, hay là cách phán đoán thời gian phát động công kích.

Liệp báo con đều thông qua cách đó để học tập phương thức đi săn và kỹ năng sinh tồn trong tương lai, La Kiều vì làm cho bọn nhỏ có thể nắm giữ tiết tấu, mỗi lần đi săn đều cẩn thận vô cùng, không dám qua loa. Điều này không chỉ là vấn đề giáo dục con trẻ, mà còn liên quan đến sự sống cả nhà bọn họ, nếu bốn lần đi săn bất thành, thể lực của hắn sẽ cạn kiệt, điều cuối cùng chờ đợi bọn họ chính là cái chết đói.

Gia Mã bảo Tháp Tháp cũng theo sau, hiện tại nàng không thể chạy nhanh, nhìn La Kiều đi săn là cơ hội tốt để Tháp Tháp học hỏi.

Mấy con heo rừng sau một đêm nghỉ ngơi, bụng đã sớm kêu vang, vào mùa khô, số lượng cỏ xanh cung cấp cho các loài động vật ăn cỏ như ngựa vằn hay linh dương rất ít, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới heo rừng, răng nanh to khỏe trợ giúp tụi nó có thể đào rễ cây sâu dưới đất, tụi nó là cư dân thường trú trên thảo nguyên, đôi khi hứng lên sẽ cos cướp một lần, nếm thử hương vị thịt động vật chết một chút, nghe qua thấy khó tin hen, nhưng đó là chuyện thật 100 phần trăm.

La Kiều lặng lẽ tiếp cận một nhà heo, đi đầu chính là heo mẹ cường tráng, là một con heo trẻ tuổi, phía sau là 8 con heo con. La Kiều cẩn thận lựa chọn con mồi, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người 1 con heo con.

Mỗi một bước, La Kiều đều đi hết sức cẩn thân, thời khắc chú ý hướng gió, một khi hướng gió thay đổi, hoặc là heo rừng cảnh giác, hắn liền dừng lại ngay lập tức.

Cuối cùng, khi cách mục tiêu khoảng 30 thước, La Kiều phát động công kích, heo mẹ và các con heo con chạy trốn bốn phía, La Kiều gắt gao đuổi phía sau con heo con, chưa đến 10 giây đã sẩy ngã nó. Vừa định kết liễu, nào ngờ một con heo cái nhằm hắn vọt tới, nó là con của con heo mẹ vừa trưởng thành năm ngoái, con heo con La Kiều bắt là con của nó. Heo mẹ và con của mình cùng nuôi con của nhau, tạo thành một gia đình là chuyện bình thường.

La Kiều quyết định thật nhanh, buông heo con ra, trực tiếp xoay người nhảy đè lên con heo mẹ, Gia Mã cũng xông lên giúp hắn. Tuy Gia Mã không thể chạy, nhưng giúp La Kiều chế phục con heo này thì không thành vấn đề. Nếu là một con heo trưởng thành đuổi lại, thì La Kiều tuyệt đối không dám làm thế, Gia Mã cũng thế. Bọn họ chỉ muốn đi săn chứ không tính toi mạng.

Những con heo khác sớm đã chạy xa, La Kiều gắt gao cắn cổ, Gia Mã đè thân thể con heo mẹ. Con heo con bị tóm lúc nãy nhân cơ hội chạy trốn, vừa vặn bị 3 tiểu liệp báo ngăn cản.

Đám nhóc theo bản năng đuổi theo, sử dụng móng vuốt kều tới, ý đồ sẫy ngã nó, heo con rất ương ngạnh, gắng sức chạy phía trước 3 báo. Con heo bị cắn cổ còn đang giãy dụa, La Kiều và Gia Mã không thể buông con mồi đi trợ giúp đám nhỏ, chỉ có thể nhìn tụi nó một đường truy đuổi con heo con kia, mắt thấy cả bọn sắp đắc thủ, nào ngờ con heo chui vào một hang động, không thấy bóng dáng.

La Sâm cùng La Thụy cúi đầu nhìn xem, rồi ngẩng đầu nhìn La Kiều: "Ba ba, mất rồi."

La Kiều nghe mà tức suýt tắt thở, cái gì ba ba mất rồi? Là con mồi đã chạy mất rồi!

Tháp Tháp có chút ngượng ngùng cuốn cái đuôi, Gia Mã buông con heo ra, kêu 2 tiếng gọi Tháp Tháp, nàng khá hài lòng với biểu hiện của con trai.

Heo con chạy mất, may mà bọn họ còn một con heo khác, coi như hôm nay không cần lo thiếu ăn.

Kéo xác con heo tới trong một lùm cây, La Kiều và Gia Mã thay phiên cảnh giác động vật săn mồi khác, 3 nhóc con chỉ lo vùi đầu ra sức ăn.

Đối với bọn nhỏ, chỉ cần có Kiều cùng Gia Mã ở đây, tụi nó có thể an tâm ăn thịt là được rồi.

Ngay tại thời điểm 5 liệp báo cắm đầu ăn cơm, một đám khỉ đầu chó đột nhiên xông vào lãnh địa của La Kiều. Nơi này vốn không phải địa điểm kiếm ăn của bọn chúng, chỉ tiện đường đi ngang qua để đến chỗ dòng sông uống nước trên lãnh địa báo hoa mà thôi.

Tiếng con khỉ đực dọa tới 3 tiểu liệp báo, La Kiều cùng Gia Mã đồng thời đứng thẳng dậy, dựng cái lỗ tai lên.

"Là khỉ đầu chó!"

Không thể nghi ngờ, đàn khỉ đầu chó chính là tai bay vạ gió đối với liệp báo mang theo con nhỏ!

3 nhóc con lập tức rời khỏi con mồi, trốn sâu vào trong lùm cây. La Kiều bảo Gia Mã cũng trốn đi, nhưng nàng bướng bỉnh đứng tại chỗ.

Muốn bảo vệ con mình, không chỉ có mình La Kiều.

Đàn khỉ từ từ đến gần, đi đầu chính là một con khỉ đực cường tráng cao lớn, tụi nó thấy La Kiều và Gia Mã, đồng thời cũng thấy được xác con heo.

Đàn khỉ dừng lại, đôi khi khỉ đực sẽ bắt linh dương hay heo con, nhưng không bắt heo trưởng thành. Nếu gặp sẽ giết chết liệp báo con, liệp báo trưởng thành khi gặp tụi nó, thường đều né tránh. Hai con liệp báo này làm cho đàn khỉ cảm thấy kỳ quái.

La Kiều và Gia Mã đều thập phần khẩn trương, lùm cây phía sau cả hai là nơi 3 tiểu liệp báo ẩn thân, nếu bị đàn khỉ bắt lấy, tụi nhỏ sẽ bị ăn sống.

Đàn khỉ mới tới có hơn 50 thành viên tạo thành một đại gia tộc, tất cả cùng nhau kiếm ăn, nếu không phải do nguồn nước nơi tụi nó sinh sống bị khô cạn, cả đàn khỉ sẽ không xuất hiện trên lãnh địa của La Kiều.

Đàn khỉ đầu chó giằng co với 2 liệp báo một hồi, tựa hồ thấy chẳng hứng thú với con mồi bọn họ săn được. Cuối cùng, con đầu đàn kêu lên một tiếng cao vút, cả đàn lục tục rời đi.

La Kiều, Gia Mã đều nhẹ nhàng thở ra, nếu khỉ đầu chó gần chút nữa, bọn họ sẽ xông lên dùng thân thể ngăn giữa khỉ đầu chó và bọn nhỏ, tạo cơ hội cho 3 đưa đào thoát.

Đợi đàn khỉ đi xa, La Kiều mới gọi tụi nhỏ từ trong lùm cây ra tiếp tục bữa ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: