CHƯƠNG 1
Editor: Voi
Beta: Voi
Yến Ninh nằm trên giường.
Cẩm Tú vén màn lên, phồn hoa giữa trời hè, rõ ràng là thời tiết rất tốt, bên ngoài mặt trời lên cao, nhưng trong phòng lại phảng phất có màn chắn trong suốt, đem nóng bức đều che chắn bên ngoài.
Trong phòng lạnh như băng.
Yến Ninh lạnh đến phát run, chính là lại không thèm để ý, thẳng tắp mà nằm ở trên giường nhìn đỉnh màn màu thạch lựu trên đỉnh đầu đến phát ngốc.
Ánh mắt của nàng mờ mịt, cũng không để ý đến nam tử tuấn tú quý khí đang đứng bên giường.
Bên tai truyền đến tiếng khóc của Phất Đông, một mạt nước mắt lạnh băng theo khoé mắt Yến Ninh chảy xuống thấm vào gối đầu.
"Thẩm Ngôn Khanh, ngươi chừng nào thì hưu thê?" Nàng thanh âm khàn khàn lại bình tĩnh, tựa hồ đối với hai chữ "hưu thê" thực thờ ơ.
Đứng ở mép giường chính là một thế gia công tử tuấn tú ưu nhã, hắn phong độ nhẹ nhàng, giờ này một thân cẩm y cùng một ngọc bội bích ngọc, toát lên vài phần thanh quý, trong tay bưng một bát canh hầm bằng sứ men xanh, đầu ngón tay thon dài như ngọc đang chậm rãi khuấy, là đôi bàn tay đẹp đến nỗi đã từng khiến Yến Ninh yêu thích như vậy.
Chính là nàng hiện giờ cũng đã không có nửa điểm sức lực, cũng không buồn để ý đến hắn, chỉ là ánh mắt bình tĩnh mà nhìn giường màn. Nàng thanh âm lành lạnh, nhìn kỹ lại là nữ nhân tuổi không quá lớn, nhỏ nhắn đẹp đẽ nhưng tinh tế đơn bạc, giờ phút này lộ ra ở bên ngoài chăn một đoạn cánh tay gầy ốm đến lợi hại, gương mặt mang theo tái nhợt không chút huyết sắc
Nàng ốm yếu thành như vậy, nhưng mặt mày như cũ thanh diễm, thuần khiết như sau cơn mưa động lòng người, khuôn mặt thanh mỹ, bộ dáng suy nhược gầy yếu, đơn bạc gợi thêm phần thương tiếc.
Thẩm Ngôn Khanh an tĩnh nhìn Yến Ninh tâm như tro tàn , hồi lâu mới chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng.
Đã từng là gương mặt kiều nộn mềm mại, giờ phút này lại lạnh băng tái nhợt.
"Yến Ninh, đừng suy nghĩ bậy bạ. Hai ta nếu đã là phu thê, ta chính là muốn cùng nàng trải qua cả đời." Thấy nữ tử trên giường cười khẽ một tiếng, hắn trầm mặc nhìn bát sứ trong tay một lúc lâu sau mới ôn hòa mà nói, "Nàng hẳn nên tin tưởng ta."
Tin tưởng hắn?
Yến Ninh ngơ ngẩn, nghĩ đến một năm kia , thời điểm hắn không màng tất cả mà đến Quốc công phủ cầu thân, nàng như vậy liền vui mừng vui sướng, như vậy liền tin tưởng hắn.
Nhưng sau đó lại như nào?
Thành thân ba năm, hắn sủng hạnh nhiều cơ thiếp như vậy, cùng những cơ thiếp đó ở trước mặt mình hoan thanh tiếu ngữ(*), khoe khoang sủng ái, khinh thường nàng nhu nhược, lại chẳng động đến nàng dù chỉ là một ngón tay.
(*): nói cười sung sướng
Hắn dùng sự vắng vẻ để tra tấn nàng, dùng những cơ thiếp tới giẫm đạp nhục nhã nàng, dùng hết thảy thủ đoạn khiến nàng biến thành bộ dáng sống dở chết dở như hiện tại.
Giờ hắn lại nói muốn cùng nàng trải qua cả đời.
Là cỡ nào đáng sợ a.
"Đại biểu tỷ đã chết, thù của trắc phi Cửu hoàng tử cũng đã báo. Các ngươi đã như ý. Thẩm Ngôn Khanh......" Yến Ninh là một nữ tử dễ khóc, nhưng là hiện giờ cũng đã không có sức lực khóc thút thít , chỉ là chết lặng mà hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi ngón tay hắn, nhẹ giọng nói, "Nàng ta muốn đại biểu tỷ chết, muốn ngươi chà đạp ta, xem ta thống khổ nàng liền vui vẻ. Ngươi đều thành toàn nàng. Hiện tại ta đã không có giá trị lợi dụng, ngươi không bằng hưu ta, đưa ta về nhà đi." Nàng thanh âm mềm mại, liền như vậy bình tĩnh, lại như cũ mang theo vài phần nhẹ nhàng run rẩy cùng mềm mại, Thẩm Ngôn Khanh lại chỉ trầm mặc, hồi lâu lúc sau nhìn nàng nói, "Đừng nghĩ quá nhiều. Yến Ninh, về sau chúng ta sẽ hảo hảo sinh hoạt."
Yến Ninh lại cười nhạt một tiếng.
Đại biểu tỷ của nàng đã chết, đã chết ở trong tay bọn họ.
Luôn là người che chở nàng thương yêu nàng nhất đã chết ở trong tay đôi gian phu dâm phụ này, Thẩm Ngôn Khanh hiện tại còn dối trá mà muốn cùng nàng hảo hảo sinh hoạt.
Như thế nào hảo hảo sinh hoạt? Nhục nhã nàng, giẫm đạp nàng, gọi người khinh thường nàng, muốn nàng vĩnh viễn đều lưu tại cái tiểu viện này chịu đựng Thẩm Ngôn Khanh tra tấn tới chết là hảo hảo sinh hoạt a?
"Nàng không ăn không uống đã ba ngày, thân mình sẽ chịu không nổi." Thấy Yến Ninh nhắm mắt lại không để ý tới hắn, Thẩm Ngôn Khanh hơi hơi cúi người, cầm trong tay chung hầm đặt ở trước mặt Yến Ninh, nhẹ giọng nói, "Đây là tổ yến nàng thích nhất. Yến Ninh, nàng đem thân mình dưỡng thật tốt, chuyện của chúng ta về sau lại nói. Liền tính ngươi......"
Hắn trầm mặc hồi lâu, vẻ tuấn tú trên mặt hơi tối lại, nhìn Yến Ninh ôn nhu nói, "Nàng muốn đến lấy thi thể biểu tỷ Thập hoàng tử phi của nàng, ta bồi nàng cùng đi." Hắn thanh âm ôn nhu lưu luyến, giống như xuân phong động lòng người, Yến Ninh nghe vậy đột nhiên mở mắt, nhìn về phía hắn ánh mắt hiện lên một tia sáng.
"Thật sự sao?"
"Thật sự." Thẩm Ngôn Khanh trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu, đem Yến Ninh nâng dậy, cầm bát tổ yến đút cho nàng.
Yến Ninh dừng một chút, ngơ ngẩn nhìn bát tổ yến trước mặt, còn có nụ cười ôn nhu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy buồn cười đến hoang đường.
Năm đó, hắn chính là tươi cười như vậy khiến nàng nhất kiến chung tình.
Hắn chính là tươi cười như vậy khiến nàng cho rằng hắn tình thâm ý trọng với nàng, khiến nàng biết rõ Đoan Dương Bá phủ là đầm rồng hang hổ, lại vẫn không màng tất cả mà gả cho hắn.
Hắn nói nàng thích ăn tổ yến sao?
Nàng cũng không thích ăn tổ yến.
Chẳng qua là năm đó hắn lần đầu tiên gặp được nàng, nàng đang ăn tổ yến mà đại biểu tỷ đưa qua, nũng nịu cùng đại biểu tỷ làm nũng oán giận, người thiếu niên tươi cười giống như xuân phong đi đến bên người cười hỏi nàng: " Thích ăn tổ yến như vậy sao? Nàng đã ăn đến hai chén." Thời điểm đó, nàng hoảng loạn, giống như là một chú thỏ tham ăn liền rúc vào lòng đại biểu tỷ vừa thẹn thùng lại quẫn bách. Nàng chính là như vậy không tiền đồ tính tình lại mềm yếu , hắn bất quá chỉ là thuận miệng vừa hỏi, liền giống như những phong lưu công tử cười rồi cho qua, từ đó chưa từng đề cập lại chuyện này.
Nàng muốn giải thích, lại quẫn bách đến không biết nên giải thích như thế nào .
Khi đó Thẩm Ngôn Khanh và nàng bất quá là hai người xa lạ, không biết nàng thích cái gì về tình cảm có thể tha thứ.
Chính là bọn họ thành thân ba năm, hắn như cũ cũng không biết nàng không thích tổ yến.
Người như vậy, nói cùng nàng sau này phải hảo hảo sinh hoạt.
Yến Ninh khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt, sắc mặt tái nhợt như hoa tàn, đem bát tổ yến không lớn kia ăn hết, ngửa đầu chờ mong mà nhìn Thẩm Ngôn Khanh hỏi, "Ta đã ăn tổ yến, ngươi chừng nào thì đưa ta về nhà?"
Đoan Dương Bá phủ cũng không phải nhà nàng, nhà nàng...... Hiện tại có lẽ đã đều không còn, Quốc công phủ, đại biểu tỷ, Đại cữu mẫu...... Nhưng vô luận suy sụp thế nào , kia đều là nơi mà nàng lớn lên. Nàng nước mắt tinh oánh dịch thấu(*), Thẩm Ngôn Khanh nhìn nàng, hồi lâu sau nói, "Chờ ngươi thân thể lại tốt một chút."
(*)trong suốt
Hắn đang muốn mở miệng, lại nghe thấy ngoài phòng truyền tới giọng gã sai vặt, "Thế tử, Cửu hoàng tử trong phủ có......" Gã sai vặt còn chưa nói xong liền im bặt, Thẩm Ngôn Khanh rũ mắt đem Yến Ninh đặt ở trên giường, nhìn nàng đối với mình lộ ra châm chọc tươi cười, dùng ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Yến Ninh, đừng suy nghĩ nhiều. Ta đi một chút sẽ về."
"Được a." Yến Ninh ngược lại không có ầm ĩ, nhu thuận nói.
Nàng dịu ngoan như vậy, chính là lần đầu tiên từ đêm tân hôn không có đối với việc hắn đi Cửu hoàng tử phủ lộ ra thương tâm.
Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, xoa nhẹ tóc nàng.
"Yến Ninh, A Ninh, nàng ngoan a." Giọng nói của hắn mang theo vài phần mềm mại, Yến Ninh nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng liền nhắm mắt lại. Thấy nàng tựa hồ muốn ngủ, Thẩm Ngôn Khanh rốt cuộc thở ra một hơi, nhìn đại nha hoàn một bên thấp giọng khóc thút thít , sau một lát xoay người rời đi. Lúc thân ảnh hắn biến mất ở trong phòng, Yến Ninh bỗng bật dậy, giãy giụa muốn từ trên giường xuống dưới.
"Cô nương." Phất Đông khóc lóc tiến lên đỡ lấy nàng.
"Đi mau. Chúng ta về nhà thôi." Yến Ninh cảm thấy cả người vô lực, chính là đôi mắt lại lạnh đến dọa người, được Phất Đông hầu hạ thay một bộ y phục nha hoàn cũ, kêu Phất Đông nâng ra ngoài phòng.
Gian bên ngoài im ắng, sân viện này hạ nhân đều khinh thường đến hầu hạ. Yến Ninh lần đầu tiên cảm thấy may mắn. Nàng vội vàng cùng Phất Đông rời khỏi sân, thẳng đến tới rồi nhị môn, nhìn Phất Đông đem một cái vòng tay đại bát bảo bằng vàng ròng đưa cho bà tử trông cửa mặt mày hớn hở, rồi dìu nàng đi về phía nhị môn.
"Thanh âm gì vậy?" Nàng suy yếu cực kỳ, đột nhiên nghe thấy tựa hồ nơi nào truyền đến tiếng chúc mừng, không khỏi lẩm bẩm hỏi.
Nhị môn bà tử tuy rằng không biết thế tử phu nhân vì cái gì muốn ra cửa, chính là nhìn vòng tay bằng vàng ròng cười đến nheo lại đôi mắt, nơi nào còn lo lắng cái gì nghi hoặc, lại nhiều vài phần ân cần mà đi theo phía sau Yến Ninh nói, "Nghe nói là Sở Vương qua phủ. Trưởng công chúa kêu khai trung môn, lúc này hẳn là ở phía trước nghênh đón Sở Vương đâu." Sở Vương là thúc phụ của bệ hạ, tự nhiên cũng là thúc phụ của Đoan Dương Bá phu nhân, Trường Bình trưởng công chúa, như vậy khó được đại giá quang lâm, Trường Bình trưởng công chúa tự nhiên là muốn tất cung tất kính nghênh đón. Yến Ninh nghe được liền sửng sốt.
Nàng hoảng hốt mà nhớ rõ đại biểu tỷ nàng từng nói qua, Sở Vương bản tính đoan túc, cương trực công chính, là người hoàng gia thiết diện vô tư khó có được.
Nàng cười một tiếng.
Mẫu thân Thẩm Ngôn Khanh là Trường Bình trưởng công chúa, Hoàng Đế là cữu cữu hắn.
Hiện giờ ngẫm lại, nàng một đời sống nhờ Quốc công phủ không cha không mẹ, lại gả cho cháu ngoại Hoàng Đế, con trai độc nhất của trưởng công chúa, cũng trách không được mọi người đều chê cười nàng không biết tự lượng sức mình trèo cao, bị trưởng công chúa ghét bỏ.
Bà tử nhìn nàng sắc mặt sầu thảm, lúng ta lúng túng nói hai câu liền xoay người rời đi, Yến Ninh cảm thấy chính mình si tâm vọng tưởng nguyên lai buồn cười như vậy, nàng chỉ cảm thấy phế phủ chi gian đau nhức vô cùng, phảng phất ngũ tạng lục phủ đều ở trong nháy mắt kia cuộn lên, khiến nàng đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi.
"Cô nương!" Phất Đông kinh hoảng mà kêu một tiếng.
Yến Ninh hai chân mềm nhũn ở trong lòng ngực nàng, ngơ ngẩn nhìn máu tươi trong tay, điện quang hỏa thạch(*), phảng phất như minh bạch cái gì.
(*)Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt;vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.
Trước mắt nàng hiện lên nhàn nhạt thương cảm.
"Phất Đông, chúng ta không về nhà nữa." Nàng không thể quay về Quốc công phủ, vô pháp đi gặp đại biểu tỷ lần cuối. Chính là giờ phút này, có lẽ là cuối cùng dũng khí đập nồi dìm thuyền, khiến Yến Ninh suy nghĩ phá lệ thanh minh
Nàng dồn dập mà thở dốc, yết hầu cùng trong miệng đều nồng đậm mùi máu, nàng cơ hồ hít thở không thông, lại phun ra một búng máu nữa, nỗ lực đè thấp thanh âm nói, "Đi tiền viện." Nàng thanh âm mỏng manh, Phất Đông khóc càng lớn, lại hướng về tiền viện nhanh chóng đi tới. Đương thấy tiền viện vô số phồn hoa, Yến Ninh đột nhiên đẩy ra Phất Đông bên người, thất tha thất thểu mà vọt tới trung môn.
Một con tuấn mã đứng ở trung môn, phía trên là người cao lớn, Yến Ninh đôi mắt mơ hồ thấy không rõ lắm bộ dáng nam nhân xuống ngựa, chỉ có thể cố gắng nhìn xem.
Nàng thấy không rõ bộ dáng của hắn, chỉ thấy khí thế hắn đoan túc uy nghi, khiến Yến Ninh ở sau Trường Bình trưởng công chúa quát lớn đi lên, dùng sức mà tiến tới trước mặt hắn.
Hai cánh tay tiếp được nàng, ngón tay nàng mảnh khảnh dùng sức mà nắm chặt như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Dù sao...... Cũng không có gì để mất đi.
Nàng đưa đôi mắt vô thần ngửa đầu, thấy không rõ được người đỡ lấy mình, mặt nhỏ mà vô lực dựa vào cánh tay hắn.
Đây là một đôi cánh tay cứng rắn hữu lực, khiến nàng cảm giác được vô cùng an toàn cùng kiên định.
Nàng thở hổn hển, cười một chút, giãy giụa đem đôi môi dính đầy máu theo bả vai nam nhân tiến đến sát tai hắn, lẩm bẩm mà nói, "Sở Vương điện hạ, đại tỷ phu ta...... Thập hoàng tử cùng Thập hoàng tử phi là oan uổng. Bọn họ không có mưu hại Thái Tử. Cửu hoàng tử...... Ở thành nam năm trăm dặm tây thành trấn nuôi dưỡng tư binh vạn người, hắn mới là mơ ước ngôi vị hoàng đế, loạn thần tặc tử." Tay nàng run rẩy lấy ra trong lòng ngực , đem một phong thơ đưa cho nam nhân trầm mặc không nói , mỉm cười nói, "Cửu hoàng tử trắc phi Sở thị cùng nhi tử Trường Bình trưởng công chúa Thẩm Ngôn Khanh tư thông, Thẩm Ngôn Khanh vì nàng độc sát vợ cả, đây là thư tình Sở thị tự tay viết cho Thẩm Ngôn Khanh ...... Cửu hoàng tử đội nón xanh......" (đội nón xanh ý là bị cắm sừng đó =)))
Cửu hoàng tử cùng Sở thị hại chết đại biểu tỷ, đại tỷ phu nàng...... Hiện tại, nàng bắt bọn họ đồng dạng đi bồi.
Đeo nón xanh nháo đến dư luận xôn xao cảm giác hẳn là không dễ chịu đi?
"Bổn vương đã biết." Thanh âm nghiêm túc lại trầm ổn truyền đến, Yến Ninh cười cười, thần trí dần mất đi, lại nỗ lực đem ngón tay nâng lên tới, chỉ hướng người duy nhất vì mình mà khóc tới.
"Phất Đông...... Để nàng về nhà. Nàng không thể lưu lại nơi này." Thẩm Ngôn Khanh sẽ không bỏ qua cho nha hoàn của nàng, ước vọng cuối cùng của nàng, chính là bảo hộ người duy nhất còn lại bên mình
Nàng nhát gan mềm yếu cả đời.
Hiện giờ...... Sắp chết cũng kéo theo cái đệm lưng.
Như đại biểu tỷ nói qua, chết vậy cũng liền đủ.
Lời của editor: Đây là truyện đầu tiên tớ edit với tớ chỉ làm một mình nên không thể tránh khỏi sai sót, mong được mọi người hoan hỉ góp ý, đừng nặng lời tổn thương trái tim bé nhỏ của editor nhaaa. không biết cách hành văn của tớ như vậy đã ổn chưa, mn cho t xin review ạaa~ mn vote để mình có thêm động lực ra các chương tiếp theo nhé. Love you all :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com