Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66-70


Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta.

Vương Nhất Bác: "Đừng để ta xem thường ngươi."

Bùi Hàn Đường nghe thấy lời này, ngay lập tức có chút buồn cười mà ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác, nói: "Vương Dục Dập, hôm nay người nói thật nhiều đó?"

Vương Nhất Bác: "..."

Bùi Hàn Đường: "Vậy ngươi có biết câu tục ngữ chó chê mèo lắm lông không?"

Vương Nhất Bác không đáp cũng không có phản ứng gì, hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trầm ổn, nhưng thật ra nội tâm có được như vậy hay không thì không ai biết được.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có tâm tư kia bao lâu rồi? Hửm? Từ khi nào mà ngươi đối với tiểu công tử nhà ngươi... Ai nha, ngươi đừng đi mà." Lời nói của Bùi Hàn Đường còn chưa dứt hắn ta đã cảm thấy người mà bản thân dựa vào đi đâu mất, đột ngột mà ngã về sau nửa bước, nào ngờ hắn ta vừa đứng dậy đã thấy Vương Nhất Bác đã đi được mấy thước, "Dục Dập, ngươi đi đâu đấy?!"

Vương Nhất Bác: "Tìm túi nước."

"Túi nước? Muốn uống nước? Ngươi khát sao?" Bùi Hàn Đường thấy Vương Nhất Bác hành động như vậy có chút khó hiểu, "Hơn nửa đêm rồi ngươi đi đâu tìm túi nước?"

Vương Nhất Bác không trả lời, hắn nhẹ nhảy lên một bước, bóng dáng dần ẩn náu trong bầu trời đêm, phút chốc biến mất đâu không thấy.

Bùi Hàn Đường nhẹ giọng "chậc" một tiếng, lúc này mới nhớ tới chính sự, vội quay đẩu nhìn thị vệ phủ Kinh Triệu nói: "Các huynh đệ, lục soát khắp nơi cho ta, tìm xem có còn chứng cứ nào khác không."

***

Tiêu Chiến ôm Văn Hạc Âm khóc một lát, cuối cùng cũng áp chế cảm giác cuồn cuộn trong lòng xuống, y lau đi mấy giọt lệ trân châu ướt đẫm hai má mà khụt khịt vài tiếng.

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia."

"Đừng nói chuyện." Tiêu Chiến lấy mu bàn tay xoa nắn hai con mắt khóc đến sưng của mình, "Ta cảm thấy xấu hổ, mỗi lần ngươi mở miệng là ta liền muốn đào một cái hố chôn bản thân xuống, để ta yên tĩnh một lúc mới lúc là tốt lên thôi."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia..."

Tiêu Chiến: "Ta đi đào hố liền."

Văn Hạc Âm vội vàng túm chặt y lại: "Không phải, thiếu gia, ta chỉ muốn nói dưới chân ngươi có một đống đất, người đừng để vấp phải, viện này nhìn cũng khá đẹp đó, nhưng cái đống đất này thật làm cho người ta mất hứng, chủ nhân phủ đệ bày thật quá bất nhã."

"Sao?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy núi giả bên cạnh rừng trúc này có một đống đất khuất ở đó. Vừa rồi y đi đến hoàn toàn không chú ý tới, hiện giờ mới phát hiện ra đúng là cổ quái. Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, thấy bùn trên đống đất kia hơi ước át, dường như là mới đào lên ngày gần đây.

Trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy mà quay đầu nói với Văn Hạc Âm: "A Âm, mau kêu Bùi đại nhân tới đây!"

Thị vệ của phủ Kinh Triệu đồng tâm hiệp lực mà đào đống đất kia lên, nào ngờ vừa đào xong đã thấy cỗ thi thể bị trộm vài ngày trước xuất hiện thình lình trước mặt bọn họ.

Bùi Hàn Đường vui mừng quá đỗi, hô to: "Tốt! Chứng cứ vô cùng xác thực, ta xem bọn họ phủ nhận như thế nào! Đi thôi, hồi phủ Kinh Triệu!"

Tiêu Chiến nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc một lát bèn đi đến trước mặt Bùi Hàn Đường: "Xin hỏi Bùi đại nhân, Nhất Bác ở đâu?"

"Hắn đi rồi." Bùi Hàn Đường xua tay.

Tiêu Chiến ngập ngừng nói: "Đi rồi..."

Cũng đúng, án đã phá xong, chuyện này coi như cũng không còn gì để nói, hiện tại cũng không còn sớm, Vương Nhất Bác ở đây cũng không giúp ít được gì, chi bằng về phủ nghỉ ngơi còn hơn.

Tiêu Chiến yên lặng chờ đến khi ra khỏi Nguyên phủ, tận mắt thấy Nguyên Báo Đức bị áp giải đưa đến nhà giam trong lòng y mới buông bỏ vài phần, yên tâm mà cùng Văn Hạc Âm cáo từ.

Bốn gã thị vệ phủ Kinh Triệu đi đầu, phía sau là hai tên thị vệ khác áp giải Nguyên Báo Đức, mọi người đều đồng loạt rời khỏi Nguyên phủ.

Nhưng tất cả đều không thể ngờ, chỉ vừa mới bước đến cửa Nguyên phủ đã không thể ra ngoài dù chỉ một tấc.

Bùi Hàn Đường với đội ngũ phía sau, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao lại dừng?"

Thị vệ phủ Kinh Triệu phía trước hoang mang, rối loạn mà hô một tiếng: "Bùi đại nhân..." Giọng nói vô cùng sợ hại và lúng túng, thập phần không thích hợp.

Bùi Hàn Đường vài bước đi đến phía trước, đứng ở cửa Nguyên phủ nhìn ra, nhưng khi hắn ta vừa liếc mắt nhìn một cái, tay chân đã bất giác cứng đờ, hô hấp cũng bị ngưng đọng lại, ngay cả máu chạy quanh người cũng đảo ngược cả lên.

Trăng lạnh treo cao, không một ngọn gió, bên ngoài phủ đêm đến tĩnh mịch, có mấy chục vệ binh y phục tím đen thị vệ của Bệ Ngạn Tư giơ đuốc đứng trước bật thang sư tử đá, sáu người cửa ngựa, tất cả còn lại uy nghiêm đứng thẳng, người dẫn đầu cưỡi một con tuấn mã lông mao đen nhánh, lạnh lùng mà nhìn những người đang có ý định rời phủ. Ánh mắt người nọ sắc bén đáng sợ dường như đã muốn hung hăng chuẩn bị vồ con mồi của mình, mà xe của phủ Kinh Triệu dùng để chở phạm nhân đến ngục giam, lúc đầu dừng ở cửa hiện tại lại đáng thương mà bị đẩy sang ven đường, ở rất xa so với người của phủ Kinh Triệu.

Tiêu Chiến ở phía sau thấy Bùi Hàn Đường im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được mà bước ra trước cửa Nguyên phủ, phút chốc bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hoắc Tân.

Hoắc Tân nhìn y, ánh mắt sắc lạnh tựa đao bén, không biết nghĩ gì mà chợt giễu cợt cười ra tiếng.

Chỉ trong khoảnh khắc này, kí ức kiếp trước đang được giấu kín không một tiếng động mà bao phủ lý trí của Tiêu Chiến.

Y nhớ rất rõ ngày đó cũng âm u lạnh lẽo như vậy, Hoắc Tân dẫn theo những tên thị vệ mặc y phục tím đen này bước vào Tiêu phủ, tựa như yêu ma quỷ quái, ác quỷ máu đen trong địa ngục âm trầm, dày vò một đám người của Tiêu gia đến thống khổ vô biên. Cũng làm cho thế giới của Tiêu Chiến từ đó chỉ còn tiếng khóc than cùng rét lạnh.

Vốn dĩ tưởng chừng như những nỗi đau đớn thống khổ ấy đều được chôn chặt trong lồng ngực, chôn đến chỗ sâu nhất, kín đáo nhất để cho người ta khỏi nhớ đến nó. Thế nhưng ngay giờ phút này nó lại mạnh mẽ trồi lên, làm cho Tiêu Chiến chỉ cần vừa đến diện với Hoắc Tân theo bản năng đã rùng mình sợ hãi.

"Không biết Hoắc đại nhân, đây là có ý gì?" Tuy lúc đầu Bùi Hàn Đường thấy một màn như vậy rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, ôm quyền dò hỏi.

Ánh mắt của Hoắc Tân nhanh chóng chuyển từ người của Tiêu Chiến sang Bùi Hàn Đường đánh giá, qua một lúc lâu, ông ta mới âm trầm nói: "Nguyên gia có liên can đến vụ án mà Bệ Ngạn Tư đang điều tra vài ngày gần đây, cho nên ta đến mời Chủ Sự Hình Bộ Nguyên Tử Hoài cùng..." Nói đến chỗ này, giọng nói của Hoắc Tân chậm dần, ánh mắt dần trở nên hung ác nham hiểm, dường như là đang trào phúng Bùi Hàn Đường không biết lượng sức mình, "Cùng với con trai Nguyên Báo Đức giam giữ ở lao ngục Bệ Ngạn Tư chờ ngày thẩm vấn."

Bùi Hàn Đường: "Xin hỏi Hoắc đại nhân là Nguyên gia có liên can đến án gì?"

Hoắc Tân giễu cợt cười: "Có liên quan gì đến ngươi?"

Bùi Hàn Đường ngưng một lát, tuy rằng nghẹn khuất, nhưng vẫn không dám lỗ mãng, cẩn thận nói: "Hoắc đại nhân, nhi tử Nguyên Tử Hoài lạm sát kẻ vô tội, phủ Kinh Triệu có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, vì án này mà huynh đệ chúng ta đã điều tra nhiều ngày, hiện tại đã phá án thành công, ta phải bắt hắn về phủ Kinh Triệu chịu tội."

Hoắc Tân hơi ngẩng đầu, từ trên cao mà ngạo nghễ nhìn Bùi Hàn Đường bên dưới, từng câu từng chữ phát ra thật mạnh tựa kiếm đao sắc bén, làm cho người ta không kiềm được mà sợ hãi đến phát run: "Liên, quan, gì, đến, ta?"

Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hạ Vy

______

Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn.

"Có liên quan gì đến ta?"

Nói đến nước này rồi, rắp tâm của Hoắc Tân ra sao đều được phơi bày rõ ràng.

Nếu hôm nay Hoắc Tân thật sự đem được Nguyên Báo Đức đi, ông ta nhất định sẽ tạo dựng một hiện trường chết giả, tiêu hủy hoàn toàn chứng cứ để gã cao chạy xa bay, lánh nạn vài năm, sau đó đợi mọi chuyện sóng yên biển lặng sẽ đổi cho gã một cái tên họ khác mà trở lại kinh thành. Mấy chuyện này Bệ Ngạn Tư hoàn toàn có thể dễ dàng làm được, thậm chí còn không để lại dấu vết.

Nói như vậy thì án oan phủ bụi trần, tháng sáu tuyết rơi*, thế gian này nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn*. Bùi Hàn Đường hoàn toàn không cam tâm, hắn ta buông quyền đổi sang hành lễ nói: "Hoắc đại nhân, thế gian đều có đạo lý, mọi việc phải chú ý thứ tự trước sau, Nguyên Báo Đức là người do phủ Kinh Triệu ta đến bắt trước, đương nhiên phải nhốt hắn vào đại lao của phủ Kinh Triệu. Nếu Hoắc đại nhân muốn thẩm vấn vậy thì chỉ còn cách đại giá đến phủ Kinh Triệu, người trong phủ nhất định sẽ lấy lễ để đối đãi ngài, tuyệt đối sẽ không làm đại nhân cảm thấy không ổn dù chỉ nửa phần."

(*Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: lảnh lảnh: Sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng. Theo Baidu.

Tháng sáu tuyết rơi ắt có oan tình đã chú thích ở chương 3.)

"Giảng đạo lý?" Hoắc Tân lạnh lùng mà cười, từng câu từng chữ đều mang theo vẻ khinh thường cùng trào phúng nhưng ngữ khí ông ta vẫn thông thả như cũ, làm cho mọi người ở đây đều nghe vô cùng rõ ràng: "Ngươi là cái thứ gì? Dám giảng đạo lý cho ta?"

Bùi Hàn Đường: "..."

Văn Hạc Âm đứng một bên nghe lời ông ta nói thật sự không chịu nổi nữa, xúc động nói: "Ông."

Bùi Hàn Đường thấy cậu như vậy nhanh chóng nắm tay Văn Hạc Âm lại, ngăn cản cậu nói ra những lời hại thân.

Văn Hạc Âm hơi nhìn xuồng bàn tay đang ngăn cản mình, lúc này mới chợt phát hiện bàn tay Bùi Hàn Đường hơi run nhẹ, cậu đảo mắt nhìn hắn ta một chút, tóc mái hai bên rơi xuống cũng không nói gì nữa, chỉ là bên tai lại nghe thấy tiếng Hoắc Tân nói.

Mà giọng điệu của Hoắc Tân lúc này tuy nhẹ mà bay bổng, làm cho vài tất cả người ở đây ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Một thiếu Doãn phủ Kinh Triệu nho nhỏ mà dám ngông cuồng tự đại như thế, không coi ai ra gì." Hoắc Tân nhìn qua cũng không tức giận chỉ đùn đẩy nói, "Doãn phủ Kinh Triệu, Bùi đại nhân thật biết cách dạy con, hừ, dạy dỗ có cách riêng."

Hoắc Tân nhắc đến phụ thân hắn ta chẳng khác nào nắm được cái thóp dài bảy tấc của Bùi Hàn Đường, uy hiếp hắn ta.

"Hoắc đại nhân, chuyện này..." Sống lưng Bùi Hàn Đường rét run, nhẹ giọng nói, "Không liên quan đến phụ thân ta."

"Không liên quan? Con mất dạy, lỗi tại cha." Hoắc Tân giễu cợt cười ra tiếng, "Hơn nữa thiếu Doãn phủ Kinh Triệu làm việc không báo cho Doãn phủ Kinh Triệu sao?"

Ông ta vừa dứt lời, từ phía xa đã nghe thấy có người cưỡi ngựa mạnh mẽ đi đến làm bụi đất bay tán loạn, ở đằng xa mà dừng lại.

Người nọ xoay người xuống ngựa bước nhanh tới: "Bùi Ôn Quỳnh!"

Bùi Hàn Đường tập trung nhìn vào đối phương để xác định người đi đến là ai, người đến là phụ thân của hắn ta, Doãn phủ Kinh Triệu, Bùi Du.

"Phụ thân?! Vì sao người lại đến đây?!" Bùi Hàn Đường kinh ngạc.

"Ngươi, ngươi..." Bùi Du giận dữ vài bước đi đến trước mặt Bùi Hàn Đường, "Truy bắt mệnh quan triều đình tại sao không báo cho ta!"

Bùi Hàn Đường: "Truy bắt hung thủ, vốn là việc nhanh chóng phải làm, đâu ra chuyện mệnh quan triều đình thì phải báo?"

Bùi Du: "..."

"Bùi đại nhân." Hoắc Tân hiện lên vài phần không kiên nhẫn nói, "Ngươi muốn giáo huấn nhi tử có phải cũng muốn để ta chậm trễ bắt giữ tội phạm không?"

Bùi Du xoay người, hành lễ với Hoắc Tân: "Hoắc đại nhân, thất lễ rồi."

Hoắc Tân nhìn thị vệ bên trái ra hiệu, thị vệ hiểu ý gật đầu, xoay người xuống ngựa đi đến chỗ Nguyên Báo Đức đang bị người của phủ Kinh Triệu trói chặt kia.

Bùi Hàn Đường mắt thấy Nguyên Báo Đức sắp bị người của Bệ Ngạn Tư mang đi, hai tay bỗng dưng cuộn thành nắm đấm, siết chặt đến mức gân xanh cũng nổi lên, hắn ta cắn chặt răng nói: "Khoan đã!"

Lúc này, ánh trăng khuất sau áng mây, không một ngọn gió cuốn lấy lá xanh, thế cục phút chốc đã biến thành giương cung bạt kiếm. Bùi Hàn Đường không chút kiêng dè mà ngước mắt lên, đáy mắt ẩn ẩn đều là những lớp tơ máu dày đặc, giọng điệu của hắn ta kiên định không chút nhượng bộ nửa phần nói: "Đây là tội phạm truy bắt của phủ Kinh Triệu, ta không thể để ngài đem người đi."

Hoắc Tân nhìn về phía Bùi Du, chậm rãi nói: "Bùi đại nhân, ngươi thấy thế nào? Chuyện của phủ Kinh Triệu không liên quan tới ngươi sao? Tất cả mọi người trên dưới đều nghe lệnh của thiếu Doãn phủ Kinh Triệu?"

Bùi Du bị chèn ép đến mức khó thở tay run, ông nhấc chân đạp mạnh một cái vào Bùi Hàn Đường, lớn giọng mắng: "Nghịch tử."

Chúng thị vệ phủ Kinh Triệu bị một màn như vậy làm cho kinh hãi, Tiêu Chiến một phen hú vía mà tiến lên ngăn cản Văn Hạc Âm vừa bước được nửa bước.

Nhưng điều mà trăm triệu lần Hoắc Tân không nghĩ tới đó chính là, Bùi Du mắng hài tử một trận xong, lại xoay người hành lễ với ông ta: "Aizz, Hoắc đại nhân, hắn là nghịch tử, ta quản không được, hiện giờ phủ Kinh Triệu cùng Bệ Ngạn Tư cứ dằng co như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chi bằng vậy đi, phạm nhân này bọn ta đem về phủ Kinh Triệu trước, chờ đến ngày mai ta đích thân áp giải tội phạm đến Bệ Ngạn Tư, Hoắc đại nhân, ngươi thấy thế nào?"

Sắc mặt Hoắc Tân lập tức rét run.

Vừa rồi Bùi Du không nói chuyện, nhìn qua dường như là phụ hoạ theo ý của ông ta, nhưng thật ra là hoàn toàn chưa có ý định nhượng bộ nửa phần.

Qua một lúc, Hoắc Tân cười giễu mở miệng: "Được thôi."

Trong lòng Bùi Du thả lỏng một chút. Ông biết tối nay Bệ Ngạn Tư sẽ động thủ với phủ Kinh Triệu, người thì không thể để bị cướp đi được, vì thế chỉ còn cách dùng khổ nhục kế, làm cho Hoắc Tân tạm thời không thể có ngay được, đánh vỡ cục diện dằng co bế tắc này.

Nào ngờ Hoắc Tân chậm rãi nói tiếp: "Nếu Bùi đại nhân không quản được đứa con này, vậy ta đây chỉ còn cách giúp ngươi giáo huấn hắn."

Ông ta vừa dứt lời, thị vệ của Bệ Ngạn Tư vốn định đi lên mang Nguyên Báo Đức đi đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng đến bên cạnh Bùi Hàn Đường, nhân lúc hắn ta không kịp đề phòng mà đánh một chưởng lên vai hắn ta!

Bùi Hàn Đường ngay lập tức cảm thấy nửa người không biết vì sao mà tê mỏi không thôi, hắn ta cắn răng quay lại giao đấu với hai tên thị vệ kia, nhưng có câu, hai đấu một không chột cũng què, rất nhanh đầu gối hắn ta đã bị người ta đá trúng, sau lưng lại tiếp tục ăn thêm một chưởng, không thể chống cự mà hai gối quỳ mạnh xuống đất, một tiếng trầm đục vang lên.

"Hoắc đại nhân!" Bùi Du hoàn toàn không nghĩ đến Hoắc Tân nói động thủ lập tức động thủ, bất ngờ nói, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Ánh mắt của Hoắc Tân sắc bén lạnh lẽo như ba thước hàn băng: "Ta đây là giúp Bùi đại nhân quản nghịch tử, nghịch tử của ngươi không biết lẽ nghĩa, bất hiếu đến như vậy, thật sự là không tốt chút nào, phải giáo huấn hắn một trận, không bằng..."

Hoắc Tân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười lạnh nói: "Không bằng để hắn quỳ xuống dập đầu với Bùi đại nhân đi."

______

Chuyên mục ngày mai có gì:

Vương tướng quân: Việc gì khó đã có vợ lo.

Bùi đại nhân: Quá mất mặt.

Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi.

"Không bằng để hắn ta quỳ xuống dập đầu với Bùi đại nhân."

Lời nói của Hoắc Tân cực rõ ràng, làm cho mấy tên thị vệ phủ Kinh Triệu không kìm nén được mà siết chặt tay cầm đao đến trắng bệt, bọn họ không phải không biết: Nếu Bùi Hàn Đường thật sự khấu đầu ở đây, đối với hắn ta mà nói là nhục nhã cỡ nào.

Bùi Du không ngờ Hoắc Tân lại hung hăng đến như vậy: "Hoắc đại nhân?! Ngươi!"

Hoắc Tân lên tiếng, tuy giọng nói không nhanh nhưng mỗi một chữ phát ra lại một cùng mạnh mẽ, đầy nội lực, tựa như âm thanh của một cái chuông lớn, khiến người ta không thể ngắt lời dù chỉ một câu: "Bùi đại nhân, hài tử của ngươi nhìn thấy trưởng bối đã ngỗ nghịch, kiêu ngạo, mà kiêu ngạo là vô lễ, vô lễ chính là không tôn trọng, nếu không giáo huấn tốt, sau này trong mắt hắn còn có vị trưởng bối đáng kính nào sao? Trước khi quá muộn, lúc này hẳn là nên dập đầu tại tội. Ta có câu nào nói không đúng không?"

Trong lúc Hoắc Tân đang nói chuyện, tên thị vệ Bệ Ngạn Tư vừa đá vào gối của Bùi Hàn Đường không kịp để ai phản khán đã duỗi tay nhanh chóng bóp lấy cổ hắn ta ấn chặt xuống đất!

Nửa thân của Bùi Hàn Đường vừa rồi bị đánh một chưởng hiện tại không thể nào đứng vững được, đột nhiên sau gáy lại bị đè xuống, thân thể không trụ vững mà nghiêng về phía trước, khuỷu tay vào lòng bàn tay không còn cách nào mà chống thẳng xuống đất.

Gân xanh của hắn ta nổi lên, hai mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt khớp răng đến mức mơ hồ chảy máu, toàn thân căng thẳng run rẩy do chống lại ngoại lực, tình huống nhìn qua thật rất thống khổ, nhưng hắn ta hoàn toàn không cam chịu cúi đầu xuống.

Tuy nhiên thị vệ của Bệ Ngạn Tư cũng không phải người lương thiện, bọn chúng ra tay mạnh bạo không chút kiêng dè, dù cho Bùi Hàn Đường có dùng hết toàn lực chống cự đi nữa thì đầu cũng bị ép đến thấp xuống.

Nguyệt hắc phong cao* chỉ cần chạm vào là bùng nổ tức khắc, kiếm của các huynh đệ của phủ Kinh Triệu đều đồng loạt rút ra khỏi vỏ một tấc. Văn Hạc Âm muốn bước thêm một bước nữa nào ngờ lại bị Tiêu Chiến ngăn lại.

(*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: một đêm không trăng và gió, Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối), môi trường nguy hiểm. Theo Baidu.)

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia!"

Tiêu Chiến: "Ta đi."

Văn Hạc Âm: "Ngươi không võ công, ngươi đi thì có ích lợi gì?"

Tiêu Chiến: "Ta là đánh không lại Hoắc Tân, nhưng ta có thể nói chuyện với ông ta, ông ta không phải muốn bàn về lễ nghĩa sao? Được, vậy ta nói với ông ta."

Tiêu Chiến dứt câu xong, vài bước tiến lên, bỗng nhiên dừng lại tại chỗ.

Gió thổi mây bay quanh trăng sáng, y phục bạch y bay phần phật trong không trung, ủng đen rơi xuống đất, cùng lúc đó cánh tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư lúc này đang nắm lấy cổ của Bùi Hàn Đường lập tức bị giơ lên cao, một tấc cũng không thể đông đậy.

Cổ tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư vị nắm chặt cứng, ăn đau mà hít vào một ngụm khí lạnh, gã tức giận quay đầu, nào ngờ vừa nhìn lại đã thấy một thanh niên có đôi mắt soái khí, mày tuấn tuấn mỹ đứng ở trước mặt mà nhíu mày nhìn chằm chằm gã.

Đôi mắt của thanh niên kia tràn đầy tơ máu cùng sát ý nồng đậm, nhưng hắn thật sự che giấu nó quá tốt, thị vệ Bệ Ngạn Tư không nhìn ra điểm khác thường, gã cậy thế, trầm giọng nói: "Đệt..." Thị vệ còn chưa dứt lời thanh niên kia đột nhiên buông tay.

Nhưng trong nháy mắt người nọ đã tung ra một chưởng như đao chém, hung hăng về phía cổ của tên thị vệ, nào ngờ gã thân thủ bất phàm phản ứng cực nhanh mà đưa tay lên ngăn cản. Chỉ có điều người nọ nhanh hơn gã một bước, đổi chưởng thành trảo, lòng bàn tay vội vàng xoay một vòng đã vịnh lấy vai phải của tên thị vệ, vặn nhẹ một cái gọn gàng bẻ gãy cánh tay gã như dùng dao cắt đậu hủ.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời, thị vệ nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy cánh tay bị gãy của mình, đau đớn đến mức trên trán đã thấm lấy một tầng mồ hôi lạnh.

Thanh niên còn chưa để cho gã thở dốc xong đã nhanh chóng chưởng thêm một phát, lập tức đánh cho thị vệ Bệ Ngạn Tư choáng váng.

Nhiều người có mặt ở đây thậm chí chưa kịp phản ứng đã thấy tên thị vệ Bệ Ngạn Tư thẳng tắp ngã xuống.

Người nọ giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Hoắc Tân ngồi trên ngựa cách đó không xa.

Hoắc Tân nương ánh trăng thấy rõ người đến là ai, trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn, nhưng Hoắc Tân là người thủ đoạn đanh đá chua ngoa đến như vậy, đương nhiên khuôn mặt gần như không để lộ nửa điểm khác biệt gì, cao giọng nói: "Vương tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?"

Vương Nhất Bác không đáp lại, hắn thu hồi ánh mắt, một tay kéo Bùi Hàn Đường đang quỳ dưới đất lên, ném thẳng vào lồng ngực của Văn Hạc Âm, dặn dò: "Đỡ cho tốt."

Sau đó, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến vài bước đi qua đưa cho y một thứ.

"Hả?" Tiêu Chiến hoang mang, sau khi nhận lấy bèn cúi đầu nhìn xuống, là một cái túi nước.

Tiêu Chiến: "Hửm?"

Vì sao lại đưa cho y túi nước? Muốn y cầm giúp sao?

Tiêu Chiến vừa mới khóc xong một trận, miệng khô khốc, cổ họng cũng trở nên nghẹn đắng, nhìn thấy túi đựng đầy nước kia, y theo bản năng mà liếm khoé miệng, trong lòng nghĩ thầm không biết có thể uống một ngụm hay không, nào ngờ ý nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu đã làm Tiêu Chiến cảm thấy hổ thẹn: Không, không, không thể nghĩ như vậy, giúp người khác giữ đồ thì nhất định phải trả lại nguyên vẹn cho người ta.

Mãi đến khi y ngẩng đầu lên lần nữa, Vương Nhất Bác đã không còn ở trước mặt nữa.

Vương Nhất Bác đi lại bên cạnh thị vệ Bệ Ngạn Tư đang ngấy xĩu, bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Tân ở đối diện.

Sau một hồi im lặng, Hoắc Tân vẫn là người mở miệng trước tiên, không chút kiêng dè mà mang theo vẻ cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, giọng nói trầm thấp tràn đầy nội lực đến mức đinh tai nhức óc: "Vương tướng quân, ngươi ra tay đả thương thị vệ Bệ Ngạn Tư như vậy, thật không ổn chút nào."

Nhưng trước khi ông ta nói xong, Vương Nhất Bác đột nhiên túm lấy tên thị vệ đang té xỉu, ném thẳng về bên đó đụng phải tuấn mã của Hoắc Tân, làm nó hí vang một tiếng, móng trước giơ lên, cơ hồ muốn đem người trên ngựa quăng ngã xuống. Hoắc Tân kéo căng dây cương hơn nửa ngày mới trấn an được con ngựa, ông ta tức giận trợn mắt mình Vương Nhất Bác: "Vương tướng quân, ngươi..."

Hoắc Tân còn chưa nói xong, đột nhiên im bặt không thốt nên lời.

Bởi vì ông ta bắt gặp một cái liếc mắt của Vương Nhất Bác, trong ánh mắt đó tràn đầy tơ máu cùng sát khí làm cho Hoắc Tân chớp mắt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Hoắc Tân chợt nhớ ra một điều.

Người đứng trước mặt ông ta là người ở trên chiến trường sát phạt quyết đoán, từng chính tay đâm chết mấy vạn Di tộc, dám xé rách những xác chết trong biển máu, là chủ soái của Dung Diễm Quân, Vũ Lâm tướng quân của Đại Tấn.

Một thân sát khí bằng xương bằng thịt nhưng có thể làm cho quỷ quái ở địa ngục nhắm mắt im miệng không dám nói gì.

Trời cao vạn dặm không một hạt bụi nhỏ, trăng sáng vằng vặc, Vương Nhất Bác đứng ở trên đường đá, đối mặt với mấy chục người của Bệ Ngạn Tư cũng không hề sợ hãi, hắn nhíu mày nhìn Hoắc Tân hỏi: "Ai cho phép ngươi ngồi trên ngựa nói chuyện với ta?"

Hoắc Tân: "..."

Tuy đang đối mặt với Vương Nhất Bác, nhưng Hoắc Tân cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, dù ông ta có kinh hãi đi chăng nữa thì sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, nói một câu "Thất lễ" sau đó xoay người xuống ngựa, thị vệ còn lại của Bệ Ngạn Tư thấy ông tay đi xuống cũng lập tức nhảy xuống theo.

Hoắc Tân nhìn về phía Vương Nhất Bác, ôm quyền định mở miệng, nào ngờ có một giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vang lên: "Hoắc đại nhân, chỉ là muốn xuống ngựa để nói chuyện với Vương tướng quân thôi sao?"

Hoắc Tân ngừng một lúc bèn quay đầu nhìn lại.

Mặc dù bóng dáng ẩn sâu trong đám thị vệ của phủ Kinh Triệu, nhưng khí chất của Tiêu Chiến quả thật thanh tuyệt xuất trần rõ ràng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

Bởi vì cơn ác mộng kiếp trước quá mức khủng khiếp, nên thành ra Tiêu Chiến vẫn còn chút kiêng kỵ với Hoắc Tân, nhưng ngay giờ phút này y rất muốn bênh vực chuyện này, vì thế đã quên đi e ngại của mình: "Triều quy của Đại Tấn, chỉ cần nhìn thấy đại tướng quân thì quan võ dưới chính tam phẩm đều phải quỳ gối hành lễ, thủ hạ của ngài không biết lễ nghĩa ngài cũng không biết sao?"

Hoắc Tân im lặng một lát, bỗng nhiên biểu cảm nghiêm túc mà nhìn về phía sau, nói: "Quỳ xuống hết cho ta!"

Thị vệ Bệ Ngạn Tư lập tức đồng loạt ôm quyền quỳ một gối xuống đất.

Bùi Du bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng cùng thị vệ phủ Kinh Triệu ôm quyền quỳ xuống đất.

Hoắc Tân hít sâu một hơi, ôm quyền chậm rãi khom lưng cúi người.

"Bái kiến tướng quân."

Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn.

Vương Nhất Bác thờ ơ: "Đứng lên mà nói."

"Tạ tướng quân." Hoắc Tân đứng dậy, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, chìm nổi trong lòng người phức tạp của triều đình đã nhiều năm, tình huống gì cũng gặp qua, cho nên giờ phút này cũng không có phản ứng dư thừa nào mà thu hồi khí thế, vẻ mặt bình tĩnh nói lý lẽ với Vương Nhất Bác: "Tướng quân tình cờ đi ngang qua nơi đây, chắc sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng tốt, ta đem chuyện này nói tỉ mỉ với Vương tướng quân, ngươi nghe xong còn có thể giúp ta phân biệt đúng sai."

"Nhi tử của Chủ Sự Hình Bộ phạm án, phủ Kinh Triệu và Bệ Ngạn Tư của ta đều đồng loạt muốn bắt người này, hiện giờ vì chuyện bắt phạm nhân nên mới nổi lên tranh chấp."

"Bệ Ngạn Tư kể từ khi được Thái Tổ sáng lập cho đến nay, chỉ nghe theo lệnh của thiên tử, không quản tam tỉnh lục bộ cùng hai mươi bốn tư tiết chế, có thể tự do bắt thủ phạm ở Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu hay bất cứ địa phương châu phủ nào để thẩm vấn, việc này, ta nghĩ Bùi đại nhân chắc sẽ không có dị nghị?"

Bùi Du: "... Không dị nghị."

"Người này, đúng là đã bị phủ Kinh Triệu bắt được." Giọng nói của Hoắc Tân già nua mang theo một chút trầm ổn, "Nếu nói Bệ Ngạn Tư có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào mặc kệ là ở đâu, thì làm sao có chuyện 'mời đến sau'? Mọi lúc mọi nơi chính là bao gồm cả hiện tại."

Vương Nhất Bác: "..."

"Mời tướng quân xem xét." Hoắc Tân nhàn nhạt nói, "Luật pháp này đã được Thái Tổ khắc trên chính đường của Bệ Ngạn Tư, nếu tướng quân không tin có thể đi theo ta xem một chuyến."

Nhắc đến mệnh lệnh của Thái Tổ chẳng khác chi nói đến mệnh trời, ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng không thể ngỗ nghịch.

Đối mặt với người ít lời như Vương Nhất Bác, Hoắc Tân chỉ cần luận lý lẽ, khả năng cao sẽ chiếm ưu thế lớn.

Thấy Vương Nhất Bác không pên tiếng, Hoắc Tân lại áp sát mở miệng nói: "Tướng quân kiên trì muốn ngăn cản, chính là coi thường pháp lệnh do Thái Tổ đặt ra?"

Vương Nhất Bác: "..."

Cái tội danh này thật sự quá lớn, đúng lúc mọi người còn nín thở sợ hãi, trong lòng mong đợi không biết Vương Nhất Bác sẽ trả lời thế nào, thì đột nhiên Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến một cái.

Hai người đối diện tầm mắt nhau, làm Tiêu Chiến hơi giật mình.

Ngay lập tức dường như có cái gì ở trong lòng y gãi nhẹ từng chút một, làm y ngứa ngáy không thôi.

Chính vì thế, trong lòng y đột nhiên tâm ý tương thông, thông suốt một chuyện.

Tiêu Chiến cong lên mắt, đem trong tay túi nước giao cho Văn Hạc Âm, hắng giọng bước đến đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, mỉm cười hành lễ với hai người: "Lễ Bộ thị lang, Tiêu Chiến, tham kiếm Vương tướng quân, Hoắc đại nhân."

"Tiêu đại nhân, việc này không liên quan đến một quan văn như ngươi." Hoắc Tân lạnh lùng nói.

Tiêu Chiến xua tay: "Hoắc đại nhân, lời này sai rồi, việc tra án cùng bắt giữ hung thủ không liên quan đến ta, nhưng ngài vừa mới nhắc đến mệnh lệnh của Thái Tổ, làm sao không liên quan tới ta? Lễ Bộ từ xưa đến nay có kỷ cương, sửa đổi chương chế cùng điều pháp luật lệ, tất cả đều liên quan đến Lễ Bộ."

"Thì sao?" Hoắc Tân cười lạnh, "Hôm nay Lễ Bộ muốn đem mệnh lệnh của Thái Tổ sửa lại sao?"

Tiêu Chiến nóng nảy: "Hoắc đại nhân, làm sao có thể nói loại chuyện mê sảng này chứ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể sửa đổi pháp lệnh, ngài muốn Lễ Bộ sửa đổi không phải đang làm khó Lễ Bộ sao?"

Hoắc Tân bị phản bác lại, nhíu mày: "... Tốt, nếu ngươi cũng biết Hoàng Thượng cũng không thể sửa đổi, vậy xin hỏi Thị Lang đại nhân, phạm nhân này, có phải nên để Bệ Ngạn Tư mang đi không?"

Tiêu Chiến cười nói: "Đúng, không sai, phạm nhân này nên mang đi Bệ Ngạn Tư đi, mệnh lệnh của Thái Tổ đều được viết rành mạch rõ ràng."

Mọi người phủ Kinh Triệu: "...?"

Hoắc Tân không nghĩ tới chuyện Tiêu Chiến sẽ giúp sức cho mình lập tức ngẩn người.

Nhưng ông ta nhìn lại Tiêu Chiến chỉ là khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào nữa.

"Được, Tiêu đại nhân là người công chính, ta bội phục bội phục." Hoắc Tân ôm quyền, sau đó nhìn thị vệ bên cạnh nói, "Đi, bắt người."

"Vâng." Thị vệ của Bệ Ngạn Tư tuân lệnh lập tức đi nhanh đến trước mặt Nguyên Báo Đức đang bị thị vệ của phủ Kinh Triệu áp giải.

Đợi đến khi tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư trong nháy mắt đặt trên vai của Nguyên Báo Đức, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn về phía Bùi Du nói: "Bùi đại nhân, đừng thất thần, mau tới tìm đồ trên người Hoắc đại nhân đi."

Bùi Du nghe vậy còn chưa kịp phản ứng thì sắc mặt của Hoắc Tân bên kia đột nhiên thay đổi, không dám tin mà nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiếp tục cười nói: "Tìm thủ dụ của Hoàng Thượng giao cho Hoắc đại nhân. Tất cả những án kiện của Bệ Ngạn Tư đều do Hoàng Thượng đích thân phân phó, nhất định phải có thủ dụ, hơn nữa nếu muốn đến nơi khác bắt phạm nhân thì nhất định phải giao ra thủ dụ của Hoàng Thượng."

"Ta tin tưởng Hoắc đại nhân..." Tiêu Chiến nhìn về phía Hoắc Tân tươi cười hoà ái dễ gần, "Không dám truyền thánh chỉ giả, truyền thánh chỉ giả chính là tội chết, Hoắc đại nhân nhất định có thể đem thủ dụ của Hoàng Thượng ra."

Hai mắt của Hoắc Tân hung hăng trừng lớn mà nhìn về phía Tiêu Chiến: "Ngươi tính kế ta."

"Ai nha, cái này đâu phải tính kế?" Tiêu Chiến duỗi tay xuống, "Đây là quy định mà Thái Tổ đã ghi rõ ràng, Hoắc đại nhân, ngài sẽ không cho rằng..."

Tiêu Chiến chậm rãi thu lại ý cười, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cho rằng ngoại trừ ngài thì người khác không biết rõ ràng nội dung mệnh lệnh của Thái Tổ là cái gì sao?"

"Mệnh lệnh Thái Tổ điều thứ nhất, Bệ Ngạn xử lý tốt kiện tụng, phân biệt đúng sai, phán xét ngay thẳng, bênh vực lẽ phải, muôn lần chết, không thể quên."

"Hoắc đại nhân, muôn lần chết, không thể quên, ngài, còn nhớ rõ không?"

Chương 70: Vấn đề mặt mũi
Edit: Hạ Vy

______

Chương 70: Vấn đề mặt mũi.

Ngày ấy, trước Nguyên phủ phong vân quỷ quyệt, giương cung bạt kiếm.

Cuối cùng là đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tâm kết thúc trước, im lặng dẫn người rời đi.

Nguyên Báo Đức không cam lòng mà kêu khóc: Cữu cữu cứu con! Gã chưa nói nên lời đã trực tiếp bị thị vệ của phủ Kinh Triệu đánh ngất, đưa vào xe đi tới ngục giam.

Văn Hạc Âm vừa đỡ Bùi Hàn Đường, vừa để tay hắn ta đặt lên vai của bản thân: "Thương thế ngươi thế nào rồi? Ta ôm ngươi đi tìm đại phu."

"Ngươi ôm ta?!" Bùi Hàn Đường dường như nghe thấy một chuyện rất kỳ quái, dở khóc dở cười.

"Đúng vậy, tuy rằng ngươi cao hơn ta, nhưng ta vẫn có thể ôm được ngươi." Nói đoạn Văn Hạc Âm bèn khom người, một tay vòng xuống đầu gối định ôm Bùi Hàn Đường lên.

"Đừng!" Bùi Hàn Đường vội vàng ngăn cản, "Không được."

"Vì sao?" Văn Hạc Âm ngồi dậy.

Bùi Hàn Đường sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi, ngươi không thể tự ý như vậy được."

"Mặt mũi cái gì?" Văn Hạc Âm hỏi.

Bùi Hàn Đường không có một chút ý tốt nào, xấu xa cười nói: "Hiện tại không hiểu cũng không sao, nhưng tương lai còn dài, về sau ngươi sẽ hiểu."

Văn Hạc Âm: "...?"

Bùi Du nhanh chóng đi tới hai người, gọi: "Ôn Quỳnh."

"Phụ thân." Bùi Hàn Đường chống cự thân hình lảo đảo ý muốn hành lễ, Bùi Du thấy như vậy vội vàng duỗi tay ngăn cản.

Bùi Hàn Đường áy náy nói: "Phụ thân, việc hôm nay không thể báo trước với người..."

Bùi Du xua tay: "Ngày ấy biết được nữ thi ở phủ Kinh Triệu bị đánh cắp, ta đã biết án này không đúng, vừa rồi người của Bệ Ngạn Tư đến báo cho ta tới Nguyên phủ, ta lập tức đoán sự tình này nhất định sẽ rất rối loạn, Quỳnh Nhi, là ngươi đúng! Nhưng thật ra ta đá ngươi..."

"Phụ thân, con biết người dùng khổ nhục kế." Bùi Hàn Đường vội vàng nói.

Hai cha con nhìn nhau, ăn ý mà cười tủm tỉm.

"Đúng rồi, Quỳnh Nhi thương thế của ngươi." Bùi Du lo lắng nói.

"Không sao, con đã hồi phục tri giác nửa người rồi." Bùi Hàn Đường nói.

"Vậy là tốt rồi." Bùi Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy ngươi mau chóng về phủ dưỡng thương đi, chuyện còn lại giao cho vi phụ, đêm nay ta sẽ viết xong hồ sơ án này, ngày mai đi trình lên Hoàng Thượng, để ngài định tội thủ phạm!"

"Được." Bùi Hàn Đường gật đầu, nhìn Bùi Du cưỡi ngựa cùng những người của phủ Kinh Triệu dẫn theo xe tù rời đi. Hắn ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơn, tảng đá trong lòng cũng vì vậy mà rơi xuống đất.

Văn Hạc Âm mở miệng: "Nếu ngươi đã hồi phục tri giác thì không cần dựa ta đúng không? Vậy ta buông ra."

Vừa dứt câu, Văn Hạc Âm ý định lấy cánh tay của Bùi Hàn Đường trên bả vai mình xuống.

Bùi Hàn Đường vội nói: "Không khôi phục! Vừa rồi là nói cho phụ thân ta yên tâm!"

Văn Hạc Âm động tác dừng lại, một lần nữa đưa tay đỡ lấy Bùi Hàn Đường, nhưng lần này lại ôm chặt hơn một chút.

Mà bên kia, Tiêu Chiến lấy túi nước về đem trả lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nắm trên tay ước lượng một chút đột nhiên hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Túi nước nặng trĩu, không vơi bớt dù chỉ một chút.

"Ngươi..." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi, "Không uống sao."

"Đương nhiên không uống!" Tiêu Chiến son sắt thề thốt.

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nghi hoặc mà nghĩ thầm: Y thật sự không uống, làm sao sắc mặt của Vương Nhất Bác lại xấu như vậy, là y chọc hắn không vui sao.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến thận trọng hỏi, "Chúng ta đi qua xem thương thế của Bùi đại nhân thế nào đi?"

Vương Nhất Bác: "... Ừm."

Bùi Hàn Đường thấy hai người đang đi đến trước mặt mình cố gắng nâng cánh tay phát đau của mình lên, hành lễ nói lời cảm tạ với hai người bọn họ.

Văn Hạc Âm bĩu môi: "Ai nha, ngươi bị thương thì đừng có cậy mạnh được không?"

Bùi Hàn Đường cười nói: "Vật nhỏ, cái này gọi là nhân vô lễ bất lập*, không thể vô lễ, ta muốn cảm tạ hai người bọn họ, đương nhiên phải thể hiện một chút thành ý, làm sao có thể qua loa có lệ được chứ?" Nói đoạn Bùi Hàn Đường nhìn về phía Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, "Chuyện tối này đa tạ Vương huynh cùng Tiêu đại nhân ra tay tương trợ."

(*人无礼不立: người không có lễ nghĩa thì không có chỗ đứng. Theo Baidu)

Tiêu Chiến chắp tay thi lễ đáp lễ: "Là Bùi đại nhân anh minh không sợ đường ngang ngõ tắt, ta cùng lắm chỉ là nói vài câu thôi."

Vương Nhất Bác gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: "Ừm, vết thương của ngươi..."

Bùi Hàn Đường không chút nào để ý: "Không sao, vết thương nhỏ thôi."

Tiêu Chiến cười nói: "Nếu trong người Bùi đại nhân có thương tích, vậy thì bọn ta không nói nhiều nữa, xin cáo từ trước. Bùi đại nhân cũng nhanh chóng trở về phủ tịnh dưỡng đi." Vừa dứt câu, y đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại nói, "Đúng rồi, Nhất Bác, Bùi đại nhân..."

Lúc này mới chú ý đến vấn đề bản thân muốn nói, Tiêu Chiến đột nhiên có chút do dự, khuôn nặt hiện lên vài tia ngượng ngùng, tựa như đang đang suy nghĩ lý do thoái thác.

Bùi Hàn Đường: "Tiêu đại nhân, ngươi có việc gì cứ nói, đừng ngại."

"Được." Tiêu Chiến gật đầu, "Thứ cho ta vô lễ nhưng ta cho rằng, trước mắt vẫn nên tránh để hai vị và ta bị nghi ngờ."

Vương Nhất Bác hơi cau mày: "... Tránh nghi ngờ?"

Tiêu Chiến: "Đúng, chỉ là tạm thời đừng gặp mặt nhau."

"Nhất Bác." Nhận thấy được cảm xúc của Vương Nhất Bác không đúng, Tiêu Chiến nhanh chóng giải thích với hắn, "Ngươi ở biên cương đã lâu, mưu quyền ở kinh thành ngươi thật sự hiểu biết rất ít, ta..."

"Đã biết." Vương Nhất Bác cắt ngang lời Tiêu Chiến, đạm mạc nói, "Không cần giải thích."

Tiêu Chiến dừng lại một chút, cũng không nói gì nhiều, y rũ mắt khom lưng hành lễ, sau đó gọi một tiếng "A Âm" lập tức đi về phía xe ngựa.

Văn Hạc Âm đỡ Bùi Hàn Đường đến bên bậc thang ngồi xuống: "Ta phải về phủ cùng thiếu gia."

"Biết rồi, ngươi đi đi, đi đường cẩn thận." Bùi Hàn Đường cười nói, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, mà nắm tay kéo cậu lui về sau một bước, "Này, đợi mấy ngày sau, khi nào ngươi nhàn rỗi tới phủ Kinh Triệu tìm ta, ta đưa ngươi ngồi thuyền hoa du hồ, được không? Chơi rất vui, thật đó, không lừa ngươi đâu."

"Trước tiên hãy đem thương thế dưỡng cho tốt đi, nếu không thì thành du hồn chứ không còn du hồ đâu." Văn Hạc Âm bĩu môi gỡ tay Bùi Hàn Đường ra.

Bùi Hàn Đường: "Đâu có nghiêm trọng như vậy, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ngày mai là khỏi rồi."

Văn Hạc Âm ậm ừ cho qua, không nói thêm gì.

"Ngươi không trả lời, ta xem như ngươi đáp ứng ta rồi đó, nhớ tới tìm ta đó." Bùi Hàn Đường cười nói, "Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, vật nhỏ, ngươi nhất định phải tới tìm ta."

Văn Hạc Âm: "Biết rồi." Dứt lời cậu bèn xoay người nhanh chóng đi đến xe ngựa của Tiêu phủ.

Bùi Hàn Đường nhìn theo xe ngựa rời đi, hắn ta cố gắng chống đỡ thân mình mà đứng dậy, lảo đảo đi về phía Vương Nhất Bác cũng đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm xe ngựa.

"Dục Dập." Tay Bùi Hàn Đường để ở trên vai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, "Ngươi đừng tức giận, ta cảm thấy lời của tiểu công tử nhà ngươi không sai, y là nhi tử của ngoại thích Yến Quốc Công, là người của Hiền Vương. Hiện tại chúng ta có xung đột với Bệ Ngạn Tư, mà Bệ Ngạn Tư lại có chút liên qua đến Thái Tử. Nếu không tránh, ngươi và ta chắc chắn sẽ bị dòm ngó đến, đặc biệt là ngươi, trước kia ngươi không nhận lễ vật không tiếp khách, không phải là làm một người trong sạch sao? Công tử nhà ngươi cũng là suy nghĩ cho chúng ta, ta thu hồi chuyện nói y lúc trước đến gặp ngươi vì muốn đoạt quyền, là ta trách lầm y, thế nhân nói rằng y có tâm tư ý đồ xấu, chỉ cần một chút lời đồn là có thể hưởng chút ánh sáng từ Vũ Lâm tướng quân ngươi, nhưng y chẳng những không có, lại còn chủ động tránh hiểu lầm. Cho nên ta mới nói tiểu công tử nhà ngươi, tuyệt đối là thành tâm thành ý!"

Vương Nhất Bác nghi hoặc: "Ta không có tức giận."

"Vậy sao vừa rồi ngươi nói 'Không cần giải thích'." Bùi Hàn Đường càng thêm nghi hoặc, "Ngươi không tức giận tại sao không nghe y giải thích?"

Vương Nhất Bác: "... Ta chỉ tin y, cho nên đều nghe theo y."

"Gia hoả tốt." Bùi Hàn Đường vỗ đùi, "Vương Dục Dập, ngươi nói như vậy có thể khiến tiểu công tử nhà ngươi hiểu lầm đó! Vừa rồi ngươi không thấy biểu cảm của y sao? Ngươi không cho y giải thích, sắc mặt của y lập tức ủ rũ, trắng bệch! Chắc chắn là y cảm thấy ngươi đang tức giận! Cho rằng ngươi có gặp y hay không căn bản cũng không sao, cho nên mới lười nghe y giải thích."

Vương Nhất Bác: "..."

Bùi Hàn Đường hận bùn nhão không trét được tường, lắc đầu: "Chậc chậc, ngày thường ngươi nói chuyện với người khác, tuy rằng không nhiều nhưng ý đều rất rõ ràng? Tại sao khi gặp gỡ tiểu công tử nhà ngươi, ngươi một chữ cũng không nói?"

Vương Nhất Bác: "Ta..."

Bùi Hàn Đường: "Ngươi cái gì mà ngươi, nếu ngươi còn không sửa được cái tật xấu này, về sau chắc chắn sẽ không làm được chuyện lớn."

Vương Nhất Bác im lặng một lát, nhẹ giọng: "Cũng được."

Bùi Hàn Đường ồn ào lên: "Cái gì mà cũng được! Vương Dục Dập, ngươi nói ta đừng sợ, vậy thì ngươi đang sợ cái gì?"

Vương Nhất Bác không đáp, hắn ngẩng đầu, mơ màng nhìn trời cao, quế phách che phủ, cực kỳ giống bầu trời đêm ngày đó gặp ở đại mạc thôn trang.

Núi sông năm tháng, hai đời biệt lai vô dạng, cuối cùng vẫn là không đánh lại một tiếng "Nghệ ca ca".

Một ngày dài ba thu cũng được, nguyện y một đời an khang hỷ nhạc, cầm sắt hoà minh*.

(*Cầm sắt hoà minh [琴瑟和鸣]: có nghĩa là một phép ẩn dụ về tình yêu và sự hòa thuận của một cặp vợ chồng. Theo Baidu.)

***

Ba ngày sau, trong điện Đông Cung, đan doanh khắc thùng*, đan doanh khắc thùng, trên bàn lùn bằng gỗ tử đàn khắc Cù Long* đặt một huân hương ngọc bích, Thái Tử Phó Khải ngồi đối diện với Hoắc Tân, trái phải không người.

(*Đan doanh khắc thùng: cột nhà sơn đỏ, đầu kèo chạm trổ hoa văn. Theo Baidu.

Cù long: Rồng sống được 500 năm thì mọc sừng.)

Hoắc Tân hành lễ, thật sâu khom lưng: "Thái tử điện hạ, việc lão thần đề cập đến ngày đó, không biết..."

"Ông yên tâm đi." Phó Khải vung ống tay áo lên, "Chuyện của Nguyên gia, ta nhất định sẽ ở trước mặt phụ hoàng nói giúp ông vài câu, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến chức quan của ông."

"Không, không, không, điện hạ, lão thần lo lắng không phải cái này." Hoắc Tân vội vàng nói, "Có thể xin Thái Tử nói với Hoàng Thượng vài câu, để ngài miễn tội chết cho nhi tử Nguyên gia..."

"Hoắc Tân." Phó Khải nhíu mày, lần nữa trực tiếp cắt ngang lời ông ta, nói, "Ông không lo quản tốt chuyện của Bệ Ngạn Tư, đi lo mấy cái chuyện vặt vãnh này làm gì?"

"Điện hạ." Hoắc Tân đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, quỳ sát xuống đất dập đầu, "Cha mẹ Hoắc Tân thần chết sớm, thần cũng không có con cái, chỉ có duy nhất bào muội nương tựa lẫn nhau, huynh muội tình thâm. Nhưng nay hài tử của muội ấy như vậy, hằng ngày muội ấy đều phải rửa mặt bằng nước mắt, thân thể ngày càng gầy yếu. Nếu hài tử muội ấy thật sự xảy ra chuyện, thần sợ muội ấy cũng không sống nổi, lão thần hoàn toàn không thể đối mặt với cha mẹ dưới suối vàng."

Phó Khải không kiên nhẫn mà nhẹ "Chậc" một tiếng: "Biết rồi, ta đi tìm phụ hoàng cầu xin."

"Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ." Hoắc Tân liên tục dập đầu.

"Đúng rồi, người ngày ấy ngăn cản ông thật sự là thế tử Yến Quốc Công, Tiêu Chiến và Vũ Lâm tướng quân Vương Nhất Bác sao?" Phó Khải hỏi.

Hoắc Tân trả lời: "Đúng vậy."

"Lại là Tiêu Chiến." Phó Khải lạnh lùng nói, "Trước đây y nắm quyền không giảm, nếu y thật sự mượn được sức lực của Vũ Lâm tướng quân kia, thì Phó Tế An chẳng phải một bước lên mây sao? Hừ... Từ nhỏ phụ hoàng đã thiên vị Phó Tế An, hiện giờ, nếu ngay cả chủ soái Dung Diễm Quân cũng bị hắn khống chế, danh hiệu Đông Cung Thái Tử này của ta sớm muộn gì cũng sẽ đổi chủ."

Phó Khải nghiến răng, trong mắt hiện lên một tia khí lạnh cùng sát khí nồng đậm.

"Ta hiện tại không thể động đến Vũ Lâm tướng quân, nhưng Yến Quốc Công thì..."

______

Chúc mừng năm mới aaaaa🎉🎉🎉

Vấn đề của Vương tướng quân: Vợ ra mặt giúp vui quá đi, nhưng ta chọc y tức giận rồi, có biện pháp nào dỗ y không. Online cần gấp!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: