Chương 241 - 250
Chương 241: Nghệ thuật đấu tranh
Nói là muốn chính mình động thủ, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không phảilà người làm ẩu, nàng muốn tiên lễ hậu binh, rồi mới có nên lên sân khấu hay không.
"Mẹ, mẹ về phòng trước, rồi bảo tỷ đến đây đi. Con sẽ đi nói chuyệnvới ông bà nội, để họ phân cho ta chuồng gà." Liên Mạn Nhi đối vớiTrương Thị nói, "Đợi lúc nào con gọi mẹ, thì mẹ hãy đi ra hỗ trợ nhé."
Chu Thị gần đây đối với Trương Thị địch ý quá nặng rồi, nếu nhưTrương Thị bảo bà ta cho chuồng gà, với tính tình của Chu Thị khẳng định sẽ cảm thấy bị con dâu bức bách, không biết sẽ khóc lóc om sòm như thế nào nữa. Không phải Liên Mạn Nhi sợ Chu Thị khóc lóc om sòm, nhưng cóthể tránh thì nàng sẽ tận lực tránh.
"Đi đi, có việc gì thì con kêu mẹ."
Trương Thị cũng hiểu rõ đạo lý này liền đáp ứng, một tay cầm cái rổ ở trước cửa Tây sương phòng, liền đi vào gọi Liên Chi Nhi.
Liên Mạn Nhi thì hướng phòng trên đi đến.
Xốc lên màn cửa đông phòng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy chỉ có Chu Thị và Liên Tú Nhi ngồi trên giường gạch, đang khâu giày, Liên lão gia tửkhông có ở trong phòng, Liên Mạn Nhi cũng không có đi vào phòng.
"Làm gì đến rồi?" Chu Thị cùng Liên Tú Nhi thấy động tĩnh ở cửa ravào, cùng nhau nhìn sang. Chu Thị nhìn thấy Liên Mạn Nhi, mí mắt đảo một vòng, liền quay lại khâu giày tiếp, ngược lại Liên Tú Nhi hỏi một câunhư vậy.
"Nội, lão cô, con tìm ông nội." Liên Mạn Nhi mỉm cười, nói. "Ông nội đi đâu rồi ạ?"
"Tìm nội có việc gì?" Liên Tú Nhi nghe thấy Liên Mạn Nhi muốn tìmLiên lão gia tử, liền cảnh giác hỏi thăm, cũng không có trực tiếp nóiLiên lão gia tử đi đâu.
"Để con đi tìm."
Liên Mạn Nhi cười hì hì, giả bộ không nghe thấy câu hỏi của Liên Tú Nhi, rồi buông rèm cửa, lui ra ngoài.
Liên lão gia tử không có ở đây, Liên Mạn Nhi cũng không có ý định nói chuyện gà vòng với Chu Thị cùng Liên Tú Nhi. Bởi vì chuyện liên tiếpxảy ra, Chu Thị như là trái pháo, nổi giận trong bụng không có chỗ pháttiết, Liên Mạn Nhi không muốn đúng lúc này tiến lên làm bia đở đạn. Tựanhư Liên lão gia tử trị gia, luôn vô tình hay hữu ý tránh nặng tìm nhẹ,Liên Mạn Nhi cũng có ý định tránh đi thùng thuốc súng là Chu Thị, mà đitìm đối tượng thông tình đạt lý là Liên lão gia tử.
Tìm được Liên lão gia tử, lại để cho Liên lão gia tử trực tiếp nóichuyện chuồng gà với Chu Thị. Dù cho Chu Thị tức giận, cũng không thểphát tiết đối với Liên lão gia tử. Liên Mạn Nhi liền cười hắc hắc haitiếng.
Cái canh giờ này, hẳn là Liên lão gia tử có ở nhà, vừa rồi các nàngmột mạch đi vào cửa, đều không có nhìn thấy Liên lão gia tử, chắc Liênlão gia tử đi hậu viện.
Liên Mạn Nhi liền đẩy cửa sau, đi vào hậu viện tìm Liên lão gia tử.
Thời tiết dần ấm lên, vỏ cây dương liễu dần dần chuyển sang xanh,cành bên trên nhú ra một chồi nho nhỏ. Liên lão gia tử đang nôn nóng,cầm cái cuốc, trở lại hậu viện, trồng vườn rau xanh.
"Nội, nghỉ một chút đi." Liên Mạn Nhi tủm tỉm mỉm cười, đi về phíatrước, đối với Liên lão gia tử nói, "Như thế nào lại xới đất sớm nhưvậy."
"Sớm muộn gì cũng phải xới lên, nội đang nhàn rỗi mà." Liên lão giatử dừng cái cuốc, ngẩng đầu lên, "Đợi hậu viện xới xong, nội liền trở về tiền viện. Cha con bận rộn việc trong cửa hàng, không có kịp trở tay,đến lúc đấy, nội cũng giúp các con xới đất ở tiền viện."
Liên lão gia tử khác với Chu Thị, ông sẽ nói những lời khiến người ta ấm lòng. Hơn nữa Liên Mạn Nhi tin tưởng, Liên lão gia tử nói những lờinày cũng không phải là nói để đấy đâu.
"Nội, mẹ con vừa bắt ba mươi con gà con." Liên Mạn Nhi cười hì hì mà nói. "Nội, người đi qua xem hộ chúng chút một chút a."
"Bắt ba mươi con a." Liên lão gia tử ha ha cười lớn, 'Đi, chúng ta đi nhìn xem một chút xem sao."
Liên lão gia tử để cái cuốc sang một bên, cùng Liên Mạn Nhi đi đến tiền viện.
"Chuồng gà của nội con đã dọn ra chưa vậy?" Vừa đi Liên lão gia tử vừa nói.
"Không có." Liên Mạn Nhi cố ý nhỏ giọng một chút đáp. "Nội, cha concòn ở cửa hàng thu dọn, chưa có trở lại. Con và mẹ lại không dám nóichuyện chuồng gà với bà nội."
Nói như vậy, Liên Mạn Nhi ngại ngùng cười cười. Tiểu tâm tư này của nàng, tin tưởng Liên lão gia tử nhìn rõ.
"Nội của con, nàng là người không có ác ý, chỉ là cá tính của nàng, ngoài miệng thì lợi hại như vậy." Liên lão gia tử lên tiếng.
Cá tính ở đây chính là thổ ngữ của bọn họ, đại khái chính là tính tình cổ quái, không giống như người bình thường.
"Vậy để nội đi dọn chuồng gà của bà nội con ra." Đi đến gian ngoài, Liên lão gia tử liền quẹo vào đông phòng.
"Bà cùng Tú Nhi đều đem kim chỉ trong tay bỏ xuống, dọn chuồng gà đểcho nhà lão Tứ chuyển đến." Liên lão gia tử vừa vào nhà liền nói, "Nóimấy ngày rồi, sao bà vẫn còn không có động tĩnh. Bọn nhỏ đều đã đem gàcon mua về rồi, như thế nào bà còn chưa dọn ổ gà."
"Ông xem tôi có thời gian rảnh rỗi sao?" Âm điệu của Chu Thị cao gấpvài lần, nghe ra dường như là phát giận rồi. "Suốt ngày công việc bề bộn đến chết đấy. Ông ăn cơm chiều xong liền vỗ mông rồi đi, công việc gìcũng đều do hai mẹ con tôi làm đấy."
"Được rồi, đừng nói những lời vô dụng kia nữa. Mau đem chuồng gà dọnđi." Âm thanh của Liên lão gia tử giảm xuống một chút, dàn xếp ổn thỏamà nói.
Trong nhà, gà heo, nhất là gà là phạm vi thế lực của Chu Thị, bị ChuThị xem như là mạng sống của mình, ngay cả Liên lão gia tử cũng khôngthể vượt quyền. Đây chính là nguyên nhân, chuyện ổ gà, Liên lão gia tửnhất định phải tìm Chu Thị nói chuyện.
Trong phòng an tĩnh một lát.
"Nhà lão Tứ mua miếng đất to như vậy, muốn nuôi bao nhiêu gà mà không được, vậy mà hắn còn muốn tranh giành một cái chuồng gà với ta." ChuThị nói.
Liên Mạn Nhi nhíu mày, Chu thị đây là không muốn bỏ ổ gà a.
"Bà nói thế mà cũng nói. Bà không sợ bọn nhỏ nghe thấy sẽ lạnh tâm,người ngoài nghe thấy sẽ cười sao." Liên lão gia tử thấp giọng hơn, "Ởthời điểm ở riêng đã nói rõ ràng đấy, cái ổ gà kia là chia cho lão Tứrồi. Khi đó, láng giềng đều có mặt ở đây, bây giờ bà làm ầm lên, bà chêthanh danh của bà quá tốt, sợ chỗ chúng ta không đủ náo nhiệt hay sao?"
"Muốn chuồng gà, thì để cho lão Tứ đến nói với ta." Chu Thị nói.
"Ta đâng đang nói với với bà đàng hoàng, cái chuồng gà này cần phảidọn đi. Bà không đi dọn thì ta đi." Liên lão gia tử vừa nói chuyện, vừahướng phòng ngoài đi.
"Được rồi, vậy thì ta cho hắn chuồng gà." Chu Thị bị tức giận, lúcnày mới rì rì mà xuống đất xỏ giày. Việc này bà không chiếm được lý, lúc trước ở riêng đã có văn bản, nhiều người chứng kiến. Liên lão gia tửlại kiên trì, Chu Thị chỉ đành nhượng bộ. Gà trong chuồng gà đều là gàcủa bà, bà lo lắng người khác đụng vào.
Tuy đã đáp ứng chuyện chuồng gà, nhưng trong nội tâm Chu Thị vẫn không thoải mái.
"...Là nha đầu Mạn Nhi kia, tìm ông nói muốn ta cho nó ổ gà phải không?" Chu Thị một bên đi giày, một bên hỏi Liên lão gia tử.
"Mạn Nhi tìm hay không, thì cái chuồng gà này bà cũng nên dọn sớm rồi." Liên lão gia tử nói.
"Ta biết ngay, là cái nha đầu kia làm chuyện ma quái này mà. Vừa nãynó đến, hỏi ông đi đâu, mí mắt cũng không thèm nhìn đến ta, Tú Nhi hỏinó làm gì, nó cũng không nói... Là vợ lão Tứ tạo cho nó thói quen đấy đấy, mới chia ra có vài ngày, đã không phân biệt lớn bé rồi. Làm như ta cóthể ăn luôn nó không bằng."
Liên Mạn Nhi nghe được câu này, vội vàng đi vào trong sân. Chu Thị để ý tức giận, cũng chỉ có mắng , nàng không tiếp chiêu, thì cơn giận nàycủa Chu Thị cũng chỉ có thể một mực để ở trong bụng.
Liên lão gia tử từ phòng trên đi ra, theo sau là Chu Thị mặt chìm như nước, còn có Liên Tú Nhi mặt mũi sưng sỉa nữa.
Chu Thị đi ra, đưa mắt tìm kiếm bốn phía, không thấy Trương Thị, ánhmắt nàng liền rơi vào cửa ra vào của Tây sương phòng, nơi đó có hai cáirổ chứa gà con.
"Các ngươi mua bao nhiêu con gà?" Chu Thị liền hỏi.
"Mẹ con mua đấy, con cũng không biết." Mạn Nhi khẽ nhỏ giọng mà nói. Liên lão gia tử cùng các nàng đứng cách xa vài bước, không biết có thểnghe rõ lời nàng nói hay không.
Chu Thị hiển nhiên là không hài lòng với đáp án này.
"Mẹ ngươi mua gà, vậy mẹ ngươi đâu, lại để cho một người già cả sắp xuống mồ như ta làm ổ gà cho à?" Chu Thị lại đề cao giọng.
"Mẹ." Liên Mạn Nhi vội vàng xông vào Tây sương phòng gọi, "Nội đã đira chỗ chuồng gà rồi, mẹ mau thay xiêm y, đợi lát nữa ra giúp nội làmviệc."
"Ai, đây rồi." Trương Thị ở trong phòng cũng không có việc gì làm,đợi Liên Mạn Nhi gọi nàng, liền đáp một tiếng, rồi lập tức từ trong nhàđi ra.
Chu Thị chuẩn bị mấy mảnh gỗ vụn, bà vừa nhìn thấy Trương Thị, LiênMạn Nhi cùng Liên Chi Nhi là không vừa mắt, nhất thời không tìm được chỗ nổi giận liền trút giận vào mấy mảnh gỗ.
Nhẫn nhịn một bụng tức, còn phải dọn chuồng gà.
Liên Mạn Nhi, Trương Thị cùng Liên Chi Nhi bắt đầu dọn dẹp bên trongđông phòng cùng ngoài hẻm, đem đồ đạc chuyển ra ngoài, Liên lão gia tửcũng động chân tay, chỉ có Chu thị mang Liên Tú Nhi đứng ở cửa ra vào,chỉ nói chuyện mà không động đậy.
Sau một hồi thời gian, Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đã trở về, động tay chân giúp Liên Mạn Nhi khiêng đồ ra ngoài.
Sắc mặt Chu Thị rất khó nhìn, nhưng không có mở miệng mắng chửi. Ngày đó náo loạn một hồi, ngay cả người có tâm địa sắt đá nhìn thấy, cũngkhông thể không động lòng. Hai ngày này, Chu Thị cũng không có mắng chửi hai mẹ con Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi, mà không biết xuất phát từ tâm lý nào, đối với hai mẹ con nhà này đều là thái độ bỏ qua.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Liên Mạn Nhi cảm thấy, ChuThị có đôi khi liếc trộm Liên Diệp Nhi. Khi đó, ánh mắt Chu Thị có chútphức tạp, Liên Mạn Nhi chỉ có thể xác định, cái ánh mắt kia không phảilà ưa thích. Trên cổ tay Liên Thủ Nghĩa có hai hàng dấu răng rất sâu, sợ là sẽ không mờ đi được.
Chuyển qua hẻm phía đông, Chu Thị mới mở cửa phía Tây chuồng gà, đemcon gà mái đẻ trứng cùng mấy con gà con chuyển tới hẻm phía đông.
Chu Thị cùng Liên Tú Nhi cầm rãnh đựng thức ăn của gà, ngay cả cửacũng cầm đi. Hẻm phía đông đã có sẵn cửa, nhưng Chu Thị nói, cái cửa kia không thể làm cửa chuồng gà.
"Nội, cái cửa kia đổi cho chúng con được không?" Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Cái cửa này ta còn phải dùng đến." Chu Thị lập tức lên tiếng, đemthân thể chặn Liên Mạn Nhi ở phía trước, sợ Liên Mạn Nhi sẽ đem cái cửakia đi.
"Mạn nhi." Trương Thị lôi kéo Liên Mạn Nhi thối lui, Chu Thị ở bênkia đã triển khai tư thế chửi nhau, Trương Thị không phải loại người bất thiện, lại yêu thích hòa bình, đã lấy được chuồng gà của Chu Thị,Trương Thị nguyện ý ăn một điểm thiệt thòi nhỏ, để đổi lấy hòa bình.
Liên Mạn Nhi sao lại không biết đạo lý này, đối mặt với sự tức giậncủa Chu Thị, quay lại nhìn chuồng gà đã ở trong tay, bộ dáng liền trànngập tươi cười.
Bên kia, Chu Thị nghĩ rằng Liên Mạn Nhi đã chịu thua, liền vung tay lên, cùng Liên Tú Nhi trở lại bên trong đông phòng.
Một nhà Liên Mạn Nhi bắt đầu dò xét bên trong chuồng gà. Bên trongchuồng gà rỗng tuếch, trên mặt đất chỉ có lông gà cùng phân gà.
"Những thứ này là đồ tốt, có thể đem làm phân bón a." Liên Mạn Nhi cười nói.
Chương 242: Cửa hàng mới
Ba mẹ con nàng cầm chổi quét sạch chuồng gà, sau đó dùng đồ hốt phân, hốt phân gà cùng các loại linh tinh đem ra ngoài cửa lớn. Vì mảnh đấtnhà mình mà tích cóp từng tí một phân bón, nhà Liên Mạn Nhi cũng tự mình tích lấy một đống phân, đối diện ngay với đống phân của phòng lớn. Haimẹ con Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đi theo giúp đỡ, thậm chí đemchuồng gà không dùng đến thanh lý một lần triệt để.
Như vậy đã quét xong sạch sẽ, vẫn không thể đem gà con bỏ vào.
Vừa vặn Liên Thủ Tín trở về. Hắn trông thấy mấy người Trương Thị dọndẹp chuồng gà gọn gàng sạch sẽ, bên trên phòng trên vẫn yên ắng, lúc này hắn mới yên tâm.
"Cha bọn trẻ, vừa vặn chàng trở về rồi." Trương Thị thấy Liên Thủ Tín trở về rồi, mặt lộ ra vẻ vui mừng, đem chuồng gà chỉ cho hắn xem."Chàng xem cái chuồng gà này, còn phải kê lót thêm một tầng đất. Ta cònthiếu một cái máng cho gà ăn, còn thiếu một cái cửa chuồng gà nữa."
"Cái này cũng dễ xử lý." Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng. "Đất cát tacó sẵn rồi, một hồi ta bảo người đem đất đổ lên, còn cửa cùng máng ăn,để ta bảo thợ mộc lấy những mảnh gỗ thừa, không bao nhiêu thời gian sẽlàm ra."
"Vậy được." Trương Thị cười nói, những việc này Liên Thủ Tín thôngthạo, Trương Thị đối với những cái này cũng thật cao hứng. "Bên kia công việc có thuận lợi không? Bên này cũng không có công việc gì, chàng vẫnnên trở về bên kia a, công việc bên cửa hàng của chúng ta mới là đạisự."
"Ta đã để cho người giúp ở bên kia, cũng không có việc gì." Liên ThủTín lên tiếng. "Mạn Nhi đâu rồi? Ngày mai hạ thưởng muốn dùng gạch xanhrồi, ta muốn tìm nàng đem tiền chi ra, sớm một chút đi kéo một chuyếntrở về."
"Mạn Nhi mới vừa đi vào trong phòng, ta với chàng đi vào đó tìm nàng." Trương Thị cùng Liên Thủ Tín tiến vào Tây sương phòng.
"Mạn Nhi, cha con tìm con chi tiền." Vừa vào phòng, Trương Thị mộtbên đối với Liên Mạn Nhi nói, một bên quay người rót một chén nước choLiên Thủ Tín, "Cha bọn trẻ, chàng uống cái này, bên trong Mạn Nhi củachúng ta có cho thêm mật ong, vừa vặn có thể uống được rồi, uống cái này rất tốt cho sức khỏe."
Liên Thủ Tín cười cười, tiếp nhận chén, uống một hơi cạn sạch.
Liên Mạn Nhi vừa rửa tay xong, nghe nói Liên Thủ Tín muốn chi tiền, liền lấy văn kiện sổ sách, cùng hộp tiền mang ra.
Nhà vệ sinh sau khi sửa lại xong, một nhà Liên Mạn Nhi lại thươnglượng chuyện xây thêm cửa hàng. Mặc dù giấy thuê mướn ở trong miếu đếncuối năm mới đến kỳ, tựa hồ đợi cho mùa thu hoạch qua đi, lúc đấy mở rachuyện xây nhà cũng chưa muộn. Nhưng mà người một nhà lại bàn bạc mộtphen, cảm thấy nhà ở vẫn nên sớm một chút xây lên, để tránh xuất hiệncái gì ngoài ý muốn. Bởi vì thoáng cái đã hết năm, cửa hàng nhà nàng làm ăn thịnh vượng, dẫn đến sự chú ý của nhiều người, trong đó cũng cókhông ít người đỏ mắt, trong lòng mang ý xấu.
Bởi vậy, người một nhà quyết định, trước khi cày bừa vụ xuân, thì phải đem cửa hàng xây lên.
Việc xây cái cửa hàng này, cũng không thể giống như xây cái nhà vệsinh lúc trước kia, người một nhà vì thế mà đầu tư hết tâm lực cùng tàilực. Bình thường có thể tìm người trong thôn làm giúp, nhưng người cótay nghề xây nhà, còn phải thông qua Ngô Ngọc Quý, mời tới mấy lão thợthủ công có danh tiếng ở địa phương cách xa trăm dặm.
Liên gia cũng tự mình làm những việc đơn giản. Liên Thủ Tín là tổngthanh tra công trường xây nhà, Liên Mạn Nhi là tổng quản sổ sách. Mọithứ chi tiêu ở của hàng mỗi một đồng tiền đều do Liên Mạn Nhi thốngnhất chưởng quản, đưa ra.
"Cha, muốn chi lĩnh tiền làm gì, chi bao nhiêu?" Liên Mạn Nhi mở ra sổ sách, đề bút nơi tay, hỏi Liên Thủ Tín.
"Tiền mua gạch xanh, còn có tiền thuê xe ngựa chở." Liên Thủ Tínbuông chén, nghiêm mặt nói ra, "Gạch xanh mua trước sáu trăm khối, ướcchừng được ba xe mới có thể kéo trở về, cộng lại phải chi một ngàn batrăm năm mươi văn tiền."
Liên Mạn Nhi tính một cái, lại so sánh lấy sổ sách phía trước đã liệt ra dự toán nhìn nhìn, lúc này mới hạ bút, tại bên trên sổ sách viết hai khoản tiền.
"Tìm thuê xe nhà ai?" Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
"Ngày ta động thổ, không phải Vương Thạch Lưu đến tìm ta sao, nói ta đem những việc cần thuê xe giao cho hắn." Liên Thủ Tín nói, "Ba cái xegạch này,cái xe ngựa kia nhà hắn vừa vặn đủ, ta vừa mới nói liền để chohắn chở đi . Vương Lựu nói với ta, chất hàng lên xe và dỡ hàng xuống đều là chuyện của hắn, là hắn làm giúp cho ta, không lấy tiền công. Ta thấy một mình hắn, cũng không đủ sức, ta lại đi theo xe giúp hắn chuyểngạch. Một hồi Ngũ Lang trở về, lại để cho Ngũ Lang đi cùng xe trả tiền."
"Việc này đi, ta ở cùng một cái thôn nên hiểu rõ đấy, Vương Thạch Lưu cùng vợ hắn đều là người thành thật." Trương thị lên tiếng.
"Hai ngày này, Vương Thạch Lưu cùng cha hắn đều làm giúp ta, đều rấtcam lòng xuất khí lực đấy. Trong nội tâm của ta cũng nguyện ý đem việcthuê xe giao cho hắn." Liên Thủ Tín liền cười nói.
Đôi vợ chồng nói chuyện, Liên Mạn Nhi đã đem các khoản ghi lại, mộtbên đem bút giao cho Liên Thủ Tín, lại để cho hắn vẽ chữ ký vào, một bên mở hộp tiền ra, từ bên trong lấy ra một điếu tiền cùng ba xâu tiền,cùng năm mươi văn tiền lẻ.
Liên Thủ Tín tại bên trên sổ sách vẽ lên, đem tiền thu vào trong ngực, liền hướng miếu đầu đi.
"Ngày hôm nay ào ào mà chi tiền ra bên ngoài." Trương thị nhìn xem sổ sách đã có độ dày một ít, cảm khái nói.
Xây nhà, còn muốn xây kín, vậy không được dùng tiền thì phải làm thếnào đây, Liên Mạn Nhi cười thầm. Nàng xem, cái này coi như là ít đấy,ngoại trừ đưa tiền công cho thợ thủ công, những vật liệu tất yếu như gỗ, gạch ngói các loại, hay tối thiểu là đá, sỏi có thể tại bên trong sông đào ra, những thứ này chỉ cần giao tiền bốc xếp, cũng không cần nhiềutiền.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị nói mấy câu, vừa đem sổ sách, hộp tiềncác loại đều thu vào, Liên Thủ Tín vừa đi, những người đem cát sỏi đến.
Hai mẹ con bề bộn đi ra mời vào, đem cát đất đều đổ trên mặt đất củachuồng gà. Người đến là một người lớn lên có chút ngu ngơ, ngoại trừ cát mịn cùng đất, hắn còn mang theo chút ít tro bùn cùng bay ra, đem bốnphía chuồng gà có khe hở nào đều dùng tro bùn đắp vào , rồi san bằng.
"... Tứ thúc nói, sợ có chuột theo hốc tường ở bên trong chui vào, đemgà con ngậm trong mồm đi." Người trẻ tuổi nói, "Tứ thúc còn nói, mángăn, còn có cửa , trước khi ăn cơm, có thể làm được rồi."
"Được rồi, ta cũng biết rồi." Trương thị cười nói, liền mời người trẻ tuổi, "Vào trong phòng uống chén nước a."
"Không, ta phải trở về, bên kia công việc còn không có làm xong." Người trẻ tuổi nói xong, liền đem xe đẩy đi.
Không có cửa, chuồng gà tạm thời vẫn không thể dùng. Trương thị cùngLiên Mạn Nhi liền đem ba mươi con gà con đều để trong giỏ lớn thả ra,Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhi cầm bốn cái chén lớn, hai cái trongchén là nước trong, hai cái khác bên trong là gạo kê. Nhìn xem gà conlíu ríu mà lách vào uống nước mổ thóc. Đợi gà con đều cho ăn no, mấy mẹ con các nàng lại đem chúng đều đuổi cùng một chỗ, tính cả nước trongcùng gạo kê, đều dùng một cái cái sọt lớn đậy lại, miễn cho gà con chạykhắp nơi.
Trương thị ngẩng đầu nhìn xem mặt trời dần dần nghiêng về phía tây,liền nói thời điểm nấu cơm đến rồi. Bất kể là mời thợ thủ công hay người trong thôn đến giúp, mỗi ngày Liên gia đều cung cấp ba bữa cơm. Bởi vìcửa hàng ở bên cạnh, nên gần đây đều ở chỗ này nấu cơm.
"Tam thẩm, trong phòng cùng ngoài phòng, đều phiền người để ý, ta đem bọn trẻ đi làm cơm."
Trương thị dặn dò Triệu thị. Nhưng Liên Mạn Nhi vẫn như trước đem cửa buồng đóng lại rồi, ba mẹ con các nàng lại mang theo Liên Diệp nhiliền hướng miếu đầu mà đi.
Đến miếu đầu, xa xa đã có thể trông thấy nền tảng của cửa hàng mới,dựng nên mấy cây cột buộc vòng quanh cửa hàng đại khái đã hình thànhhình dạng. Liên Thủ Tín mang theo mười mấy người đang bận rộn mà làm.
"Mẹ, con đi trước xem cha thế nào." Liên Mạn Nhi nói.
"Đi thôi." Trương thị gật đầu.
Cứ như vậy, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Diệp nhiđi vào bên trong cửa hàng nấu cơm, Liên Mạn Nhi thì trực tiếp hướng cửahàng mới còn đang làm đi lên.
"Nhị tỷ " tiểu Thất theo sau lưng Liên Thủ Tín chạy sang, đến trước mặt Liên Mạn Nhi, nhìn xem Liên Mạn Nhi cười.
"Tan học trở về rồi, thế nào không đi làm bài?" Liên Mạn Nhi sờ sờđầu nhỏ của tiểu Thất mãnh liệt phát hiện, tiểu Thất giống như lại caothêm rồi.
"Bài học làm xong rồi." Tiểu Thất lập tức lên đường, "Ca theo xe đi kéo gạch. Đệ đến giúp cha ."
"Cái này không có hai đứa thì cũng có thể làm rồi, trở lại bên trongcửa hàng đi nhìn xem có thể giúp mẹ con làm cái gì không." Liên Thủ Tínđối với Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
Hai cái hài tử không có đi, mà là vòng quanh công trường qua lại nhìn một vòng.
Cái này là cửa hàng mới dựa theo người một nhà thương định ra, là năm gian, kết cấu cao thấp hai tầng, vì để cho khách nhân tiến vào cửahàng, cũng cảm giác rộng thoáng, tầng trên xếp đặt thiết kế so với phòng ở bình thường còn muốn cao hơn một xích(0,33m).
Lầu một tham khảo bố cục của cửa hàng cũ, đem sắp đặt nhà ăn, phòngbếp, gian thao tác kiêm phòng chứa đồ, phòng nghỉ, lầu hai tương lai ýđịnh ngăn ra, làm phòng thượng hạng.
Dựa vào lưu lượng khách hiện tại bên trong cửa hàng, cửa hàng mới nên có diện tích lớn hơn một chút. Nhưng mà Liên Mạn Nhi muốn nghĩ càngnghĩ xa hơn, cửa hàng của các nàng, về sau chẳng lẽ chỉ kinh doanh cómột chút này, không thể đem cái cửa hàng kia, một đổi thành hai, thậmchí ba cái để nó trở thành đại tửu lâu nổi tiếng xa gần sao?
"Cho dù không làm thành tửu lưu, nhưng phía trước cửa hàng là đườnglớn, dù mở ra mua bán gì, cũng có thể kiếm tiền." Tóm lại cái phòng nàyxây xong rồi, sẽ có chỗ hữu dụng, có thể mang đến tiền lời cho nhà cácnàng.
Liên Mạn Nhi lúc ấy nói thuyết phục Liên Thủ Tín cùng Trương thị như vậy.
Chờ Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất từ nhà sau chuyển đi ra, liền nghethấy tiếng xe ngựa chạy trên đường lớn càng ngày càng gần, là xe kéogạch đã trở lại rồi. Xe ngựa ở nhà trước dừng lại, Ngũ Lang nhảy xuốngtrước tiên, cả đám tiến lên trước một lượt, từ trên xe chuyển hàngxuống. Liên Mạn Nhi cũng vội vàng đi theo, ý định giúp đỡ chuyển gạch.
"Gạch này nặng, Mạn Nhi muội một lần tối đa chuyển hai khối, đừngchuyển nhiều hơn." Ngũ Lang dặn dò, "Tiểu Thất muốn chuyển, một lần thìchuyển một khối."
Liên Mạn Nhi nghe xong lời nói của Ngũ Lang quả nhiên chỉ chuyển haikhối gạch, lúc bắt đầu, cánh tay Liên Mạn Nhi không khỏi chìm xuống dưới trong thoáng chốc.
Cái gạch xanh này so với gạch hồng xây nhà vệ sinh to gấp đôi, cũngdày gấp đôi, mật độ rất lớn, so với cục gạch hồng rắn chắc hơn, mộtviên gạch, dựa theo Liên Mạn Nhi đoán chừng, chắc nặng khoản ba bốncân.
Bất luận là màu sắc, thể tích hay sức nặng, đều cho người ta một loại cảm giác trầm trọng. Một viên gạch như vậy, vẻn vẹn có hai văn tiền,hơn nữa còn là gạch xanh, trong thị trấn Cẩm Dương này, chỉ có hai nhàcó lò gạch có thể đốt ra. Giá tiền đắt nhưng là đáng giá.
Liên Mạn Nhi quyết định, về sau để xây nhà ở mới của các nàng, đều phải dùng loại gạch xanh này!
Nàng nắm trong tay bàn tính cùng hộp tiền, vì cuộc sống tốt đẹp, Liên Mạn Nhi muốn kiếm càng nhiều lợi nhuận, càng nhiều tiền hơn.
Chương 243: Ghen ghét
Những thợ thủ công được mời đến cùng làm giúp đã đầy đủ, nên khôngcần đứa trẻ như Liên Mạn Nhi giúp đỡ làm việc. Liên Mạn Nhi dừng lạibên công trường đang thi công một hồi, liền hướng cửa hàng đến sớm mộtchút.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất còn ở lại công trường, bọn hắn tuy không làmđược công việc gì, nhưng mà có thể nghe nhiều, xem nhiều, đối với tươnglai của bọn hắn rất có lợi. Có nhà, mấy đời đều ở tại trong một phòngduy nhất, chưa từng tham dự cũng chưa từng nghe nói xây cất nhà mới, nên cơ hội chứng kiến những chuyện lớn như thế này ít càng thêm ít. NgũLang cùng tiểu Thất là nam đinh, như cách nói của những hộ nông dân, bọn hắn về sau sẽ làm chủ mọi công việc ở bên ngoài. Bọn hắn hiện tại có lẽ vẫn không thể học được nhiều, nhưng mà hiện tại bọn hắn có thểchứng kiến, có chỗ nghe được, đối với cuộc sống sau này của bọn hắn, cóthể sẽ giúp đỡ được rất nhiều đấy.
Liên Mạn Nhi đối với việc này, tuy vừa lúc mới bắt đầu có chút bấtmãn nho nhỏ, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn thích ứng. Bởi vì sự thậtlà cái xã hội này, nàng không cải biến được. Một nữ hài tử cho dù thôngminh, tài giỏi có thể làm được nhiều việc, thì nàng chỉ có thể ôm đồmmọi chuyện cần thiết, nhưng là những chuyện được ra trước sân khấu này,đều muốn nam nhân ra mặt, nếu không, mọi người ở trước mặt có lẽ sẽ biểu hiện ra khen ngợ nữ nhân này, nhưng là lời nói sau lưng cũng không dễnghe như vậy, thậm chí ở trước mặt cũng sẽ có lời khó nghe đi ra.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất hiện tại tuổi nhỏ, còn bị xem là hài tử. Ởrất nhiều nhà nông dân, bọn hắn chỉ có thể làm chút ít việc vặt, hoàntoàn không thể tham dự đến chuyện đại sự ở trong nhà. Về chuyện này rấtnhiều hộ nông dân, bọn hắn chỉ dạy cho bọn nhỏ nên làm việc như thế nào, mà không có bồi dưỡng ở mức độ cao hơn, cho bọn nhỏ cơ hội rèn luyện ýthức.
Liên Mạn Nhi có cái ý thức này, nên cũng cố gắng hướng Trương thịcùng Liên Thủ Tín có thể hiểu được. Nàng một mực cổ vũ hơn nữa còn sángtạo cơ hội, đề cao địa vị của Ngũ Lang cùng tiểu Thất ở trong nhà, lạiđể cho bọn hắn có càng nhiều cơ hội tiếp xúc, học tập những cái kỹ năng ở tầng cao hơn kia. Nàng không muốn làm cho hai huynh đệ cái chỉ biếtlàm công việc khuân vác của nông phu, hoặc là con mọt sách. Nàng muốncho bọn hắn càng có thể làm những việc tài giỏi, càng thích ứng xã hội,có sinh hoạt tốt hơn.
Đó cũng không phải nói Liên Mạn Nhi có tư tưởng đạt đến cảnh giới cao thượng đến cỡ nào, nàng vẫn là người, cũng vì mình. Bất kể là xuất phát từ nhân tố tình cảm, hay là nhân tố lý trí, nàng đều phải làm như vậy.
Dù ở thời đại nào, một nữ hài tử có tài giỏi đến đâu thì cũng khôngthể thay thế nam nhi. Như vậy có thể khẳng định, cả đời này nàng sẽ phải tạm biệt rất nhiều thứ. Điểm này, ở thời đại mà nàng hiện tại đangsống, càng là lời lẽ chí lý.
Bên trong cửa hàng, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Diệp nhiđang làm đến khí thế ngất trời, thấy Liên Mạn Nhi đến rồi, liền bề bộn phân công việc cho nàng.
"Mạn Nhi, mau cầm chén, đánh mấy cái trứng gà." Trương thị lớn tiếng nói.
"Dạ." Liên Mạn Nhi đã đáp ứng, đi đến bồn rửa bên cạnh, dùng nướctrong chậu rửa sạch tay. Lại từ giá áo bên cạnh cầm tạp dề thắt ở bênhông, rồi mới từ cái giá để chén lớn, cầm chén lấy ra.
"Mẹ, đánh mấy cái trứng gà?" Liên Mạn Nhi một bên cầm trứng gà, một bên hỏi.
"Hai bàn tiệc, đánh sáu cái đi." Trương thị tính toán một cái, rồi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi đập sáu cái trứng gà, sau đó cầm lấy chiếc đũa, cực kỳ nhanh quấy lên.
"Bên kia làm thế nào rồi hả?" Trương thị một bên xào rau, một bên hỏi Liên Mạn Nhi.
"Ca của con cùng xe kéo gạch về đến rồi. Cha nói, đem gạch dỡ raxong, lại dọn dẹp một chút liền kết thúc công việc rồi tới dùng cơm."Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Được, vậy thì vừa kịp lúc, thật là tốt." Trương thị tay chân lưuloát mà đem đồ ăn xào xong, liền vào để ở bên trong mâm lớn. Lại đi bỏdầu ngược lại vào trong nồi, chuẩn bị xào đồ ăn kế tiếp.
Thời điểm mấy người Trương thị bên này làm xong tô canh cuối cùng,Liên Thủ Tín bên kia cũng nghỉ việc, mang người đi đến rồi. Mấy ngườihọ không có lập tức tiến vào, Liên Thủ Tín dẫn theo hai người ra mộtthùng nước lớn, lại đem mấy cái chậu gỗ bưng đi ra ngoài, những ngườinày liền ngồi xổm ở bên ngoài, một bên cười nói, một bên rửa tay rửamặt.
Liền thừa dịp còn chưa tiến vào bàn ăn này, Trương thị mang theo banữ hài tử, còn có Ngũ Lang cũng đi vào phụ, liền sớm chút ở bên trôngcửa hàng xếp đặt hai cái bàn.
"Đi mời cha con cùng mọi người đến ăn cơm." Trương thị đều chuẩn bị xong, liền lên tiếng.
Tiểu Thất một đường chạy nhanh đi ra ngoài, Liên Thủ Tín liền mangtheo người tiến vào cửa hàng, mọi người nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp nhi liền ở giường gạnh trong nhà xếp đặt một bàn ăn cơm khác.
Đợi mọi người cơm nước xong xuôi, thu thập lưu loát rồi, trời cũngđã tối. Những người thợ thủ công được mời đến cùng làm giúp, đại đa sốđều giải tán, trở về nhà, có hai cái thợ thủ công ở xa một chút, liềndứt khoát không trở về nhà. Hiện tại thời tiết ấm áp, bọn hắn ở ngay tại công trường, dựng lều bên trên đó, buổi tối đi nằm ngủ ở đó, vừa vặngiúp đỡ trông nom công trường cùng gạch đá và vật liệu gỗ.
Liên Thủ Tín đẩy cái xe ba gác, bên trên để hai cái máng ăn làm bằnggỗ, còn có một cái tấm ván gỗ dùng làm cửa, người một nhà liền hướng đến bên trong chỗ ở cũ mà đi.
Phòng trên đã thắp đèn, Liên lão gia tử vừa ăn cơm xong, đang đứngtại cửa ra vào hút thuốc lá rời, thấy Liên Thủ Tín về đến rồi, liềncho gọi người đi qua, hỏi Liên Thủ Tín chuyện phòng ở như thế nào rồi.
Nhà Liên Mạn Nhi làm cái cửa hàng mới, Liên lão gia tử muốn làm giúpcho bọn hắn, còn nói đem ba người nhà Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễđều bỏ công việc ở trên núi, cùng đi làm giúp cho bọn hắn.
Liên lão gia tử có ý tốt, nhưng mà người một nhà thương lượng qua, nên vẫn cự tuyệt.
Liên gia chỗ cần tiêu tiền nhiều, bằng không cũng sẽ không khiếnLiên Thủ Nghĩa đi trên núi làm việc. Nếu như đến làm giúp cho bọn hắn,bọn hắn phải trả tiền, nếu không phải có chuyện như vậy, không trả tiền, phòng trên liền ít đi một số tiền thu vào rất lớn, Liên Thủ Tín cũngbăn khoăn trong lòng
Liên Thủ Tín đem ý tứ này đại khái nói cùng Liên lão gia tử, Liên lão gia tử thấy bọn họ nhân thủ sung túc, cũng không có kiên trì nữa. Bấtquá sau lưng, Liên lão gia tử liền thở dài. Ông cho rằng, Liên Thủ Tínkhông cho huynh đệ cùng cháu trai làm giúp, còn có cái lý do, chính làsợ phiền toái.
Liên lão gia tử không có nghĩ sai, một nhà Liên Mạn Nhi, kể cả chínhLiên Thủ Tín, đều rất "Sợ" Liên Thủ Nghĩa, chỉ cần có một điểm có khảnăng, chuyện của bọn hắn liền không muốn cùng Liên Thủ Nghĩa có dínhdấp.
Liên lão gia tử ngược lại tự mình giúp cho Liên Thủ Tín mấy cái công, sau đó thì bị Liên Thủ Tín khuyên trở về. Gần đây Liên gia có nhiềuviệc, Liên lão gia tử trong lòng không rỗi rãnh. Liên Thủ Tín nói, muốncho Liên lão gia tử có thể rảnh rang một chút, tự hắn có thể trông coiđược, không cần Liên lão gia tử làm việc.
Hai người bọn họ đứng ở đó tán gẫu, mấy người Liên Mạn Nhi liền đemcánh cửa cùng máng ăn từ trên xe chuyển xuống, bố trí vào chuồng gà.Máng ăn có hai cái, Liên Thủ Tín nói một cái là máng cho gà ăn, cái khác là chuẩn bị cho Trương thị nuôi vịt.
"Ngày mai, ta ở chỗ này làm một cái màn che, một bên nuôi gà, một bên nuôi vịt." Trương thị chỉ vào chuồng gà nói.
Mấy con gà con vừa mua về còn quá nhỏ, Trương thị lo lắng buổi tối để bọn nó ở bên ngoài không tốt, liền dùng một cái sọt lớn, đem tất cả gàcon đều bắt đi vào, để trong nhà qua đêm.
Tiểu Thất nhìn thấy cái gì đó đều mới lạ, liền đối với mấy con gà con lông xù lên, hắn càng yêu thích không buông tay, liền ngồi xổm bên cạnh cái sọt, từng con mà sờ, còn chộp trong tay lật qua lật lại xem, đemmột đám gà con đã có chút ngủ gật, làm ầm ĩ mà kêu lên.
"Ba mươi con." tiểu Thất đem từng con gà con đều sờ soạng một lần,liền đối với Liên Mạn Nhi nói, "Nhị tỷ, những con gà con này phải bỏ rabao nhiêu tiền?"
"Năm văn tiền một con, đệ tính toán xem phải bỏ ra bao nhiêu?" Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Đề đơn giản như vậy, đương nhiên không làm khó được tiểu Thất.
"Một trăm năm mươi văn tiền a, đều là gà mái phải không?" Tiểu Thấtgiả bộ như rất sành sỏi liền hỏi. Gà mái có thể đẻ trứng, ở trong mắthộ gia đình nông dân, so với gà trống thì quý giá hơn.
"Không biết a, tiểu Thất, đệ nhìn xem. Ta xem đệ lật qua lật lại, đều nhìn cả buổi rồi rồi." Liên Mạn Nhi liền trêu chọc tiểu Thất.
Tiểu Thất liền cười, hắn không có khả năng nhìn ra con gà con là trống hay mái.
"Nhị tỷ, đệ sẽ không xem." Tiểu Thất cười cười cho qua đi, liền thành thành thật thật mà nói.
"Để tỷ dạy đệ a, " Liên Mạn Nhi nín cười, cũng ở bên cạnh ngồi xổmxuống, chỉ vào con gà con nói cho tiểu Thất, "Cái này phải xem mào gà."
"A." Tiểu Thất thật sự liền nhìn mào con gà con.
Liên Mạn Nhi kỳ thật cũng không hiểu được làm sao phân biệt con gàcon là trống hay mái, xem mào gà mà nói vẫn là nàng hỏi Trương thị mới biết được đấy. Dù vậy, Liên Mạn Nhi vẫn phân biệt không ra. Bởi vì congà con đều quá nhỏ, mào gà chỉ có bé tí tẹo như vậy, ngoại trừ rất ítmấy con giống đực đặc thù so sánh rõ ràng, những thứ khác căn bản khôngphân biệt ra có cái gì khác biệt.
Ngay cả phụ nữ nông dân cực kỳ có kinh nghiệm, cũng không thể trămphần trăm mà phân biệt loại gà con nhỏ như vậy là trống hay mái.
Trương thị chọn ba mươi con gà con này, cũng không có thể đảm bảo chúng đều là gà mái.
"Mẹ nói, đến lúc đó nếu là có gà trống, ta liền giữ lại một con đểgáy sáng, còn lại đều nuôi đến lễ mừng năm mới, giết cho chúng ta ănthịt." Liên Mạn Nhi nói cho tiểu Thất.
Nghĩ đến thịt gà hầm cách thủy thơm ngào ngạt, hai tỷ đệ liền nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười.
... ...
Đợi đến lúc Thanh Dương trấn mở phiên chợ kế tiếp, Liên Mạn Nhi lạicùng Trương thị đi chợ, lần này, các nàng mua về đến hai mươi con vịtnhỏ, cũng là vừa nở không bao lâu, con vịt con so với con gà con lớn hơn rất nhiều. Cái này đương nhiên là vì trứng vịt so với trứng gà lớn hơn, Liên Mạn Nhi thì cho là như vậy đấy, nàng cảm thấy có lẽ đúng thế.
Con vịt nhỏ nào cũng đều là lông tơ màu vàng, vịt miệng hơi sâu, khi mở miệng liền phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Trong chuồng gà đã dùng màn tách rời ra, bởi vì gà vịt nếu như cùngmột chỗ, chúng sẽ đánh nhau.Ở thời điểm này, con vịt nhỏ có hình thể lớn hơn, đánh nhau liền chiếm thế thượng phong. Nhưng mà đợi mấy con gà con lớn lên chút nữa, nhất là bên trong có gà trống nhỏ, chúng biếtdùng mỏ nhọn mổ con vịt con, hơn nữa chúng hành động so "con vịt" linhhoạt hơn, khi đó thường thường là con vịt con chịu thiệt.
Cái chuồng gà này có gà con, vịt con, cả ngày thì chiêm chiếp, cạccạc cạc, gọi hết sức vui vẻ, nhất là thời điểm Liên Mạn Nhi đi mớm nướccho ăn.
Chu thị từ trước đến nay chỉ nuôi gà, không nuôi vịt. Nàng năm naynuôi gà con so sánh với nhà Liên Mạn Nhi ít hơn, nàng rất không vui. Chu thị mất hứng, cũng không vùi trong lòng, tâm tình của nàng, đều manglên mặt.
"Suốt ngày cạc cạc cạc đấy, lúc nửa đêm cũng không có yên tĩnh, làmngười ta đau đầu phiền não." Chu thị hướng Liên Thủ Tín phàn nàn, "Nuôicái thứ biễu diễn làm gì, ăn nhiều, đẻ trứng ít, thịt cũng không ngon.Lễ mừng năm mới muốn giết, cũng không có mấy lượng thịt, còn không đủăn."
"Tranh thủ thời gian bán đi, nếu không muốn liền bắt bọn nó sang bên kia nuôi đi!" Chu thị mệnh lệnh cho Liên Thủ Tín.
"Các ngươi nuôi nhiều gà như vậy, các ngươi có cái cho ăn sao? Cũngđừng mong ta phân cho các ngươi khẩu phần lương thực nhiều hơn nữa!" Nói xong vấn đề vịt con, Chu thị lại cùng Liên Thủ Tín nói chuyện con gà.
Chương 244: Công cụ
Chu thị nói như vậy, Liên Thủ Tín chỉ có thể khúm núm mà nghe, chuyện này qua đi hắn cũng không có đem những lời này nói cho Trương thị.Nhưng mà Chu thị lại tìm Liên Thủ Tín nói chuyện, cũng không có cố ý cúi lưng cõng người. Tại cái nhà này, bà ấy là trời, tất cả đều phải nghetheo lời bà, hết thảy đều phải làm theo lời này, cho nên bà không cầnphải cúi lưng cõng người, cho nên Trương thị rất nhanh liền biết.
"Khi nào thì ta nuôi gà vịt, lại là chuyện hại đến Nội mấy đứa rồi hả?" Trương thị nhíu mày.
Liên Mạn Nhi gật đầu, Chu thị đây là tìm xương trong trứng gà. Chuồng gà của các nàng là ở dưới của Tây sương phòng, cách đông phòng Chu thị ở một khoảng cách thật lớn. Hơn nữa gà con cùng vịt con, cho dù kêu, thìcó thể có bao nhiêu âm thanh. Hộ nông dân, nghe quen những âm thanh này, căn bản là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với sinh hoạt.
Hơn nữa những ngày này, buổi tối, Trương thị đều đem gà con vịt conbắt vào Tây Sương phòng ở bên trong qua đêm, một nhà Liên Mạn Nhi không phải là ngủ rất ngon à, căn bản là không liên quan đến Chu thị.
"Theo con thấy, là nội cảm thấy chúng ta nuôi nhiều gà vịt hơn." Liên Mạn Nhi liền cười nói, "Mẹ, mẹ không phát hiện, những ngày này nội chogà của nội ăn, không cam lòng còn cho ăn rất nhiều."
Những ngày này chỉ cần Liên Mạn Nhi hoặc là Liên Chi Nhi nhi cho gàvịt nhà mình ăn, ngay sau đó Chu thị sẽ đi cho đàn gà của bà ăn, dù làbà vừa cho những con gà kia ăn rồi.
Trương thị cũng cười.
" Nội con là người hiếu thắng, " Trương thị nói, "Đây là sợ mẹ nuôi gà vịt tốt hơn bà nuôi, bà sẽ rất mất mặt."
Liên Mạn Nhi gật gật đầu, còn có một cách nghĩ khác, nhưng nàngkhông có nói ra. Chu thị sở dĩ mất hứng, cũng bởi vì bà tự nhận là cáinhà này bà chính là người cầm quyền, bà không thể chịu đựng được trongsân có bất kỳ sự vật nào mà vượt qua sự khống chế của bà.
Bất quá, người thì phải học được cách thích ứng hoàn cảnh. Liên Mạn Nhi nghĩ, về sau trong viện này, sẽ có nhiều người và việc không bị Chu thị khống chế nữa, Chu thị không thể nhẫn nhịn cũng phải học cách chịu được.
Tuy nhiên Chu thị lại nói những lời này, hơn nữa mỗi lần trông thấymấy người Liên Mạn Nhi đều cho sắc mặt âm trầm, nhưng một nhà Liên Mạn Nhi cũng không có ý định đổi địa điểm khác nuôi gà con cùng vịt con.
Các nàng còn có nhiều chuyện bận rộn.
Tục ngữ nói, Dưa là lương thực nửa năm. Bởi vậy có thể thấy được, rau xanh đối với hộ nông dân có tầm quan trọng thế nào. Liên lão gia tửphân cho nhà Liên Mạn Nhi một vườn rau xanh, chỉ có hai ba phần đất,liền là bên cạnh góc đều trồng rau xanh, muốn cung cấp đủ cho một nhàcác nàng ăn, tuyệt đối là rất nhanh sẽ căng thẳng đấy, sợ là không đủ.Muốn ăn rau quả phong phú, các nàng cần mở rộng vườn rau.
Vị trí của vườn rau thì Liên Mạn Nhi đã sớm chọn xong rồi, ngay tạiđằng sau cửa hàng mới xây, chính là mảnh đất các nàng vừa mua kia.
Mảnh đất Liên Mạn Nhi định dùng để làm vườn rau, ngoại trừ có mộtkhối nguyên lai là vườn rau của người ta, thì những thứ khác đều là đấthoang. Lúc trước, khi động thổ để xây cửa hàng mới, Liên Thủ Tín đã thảmột mồi lửa, đem những thứ vô dụng như cỏ hoang cùng bụi cỏ đều đốt đi.Đốt thành tro, nên tro rơi nguyên tại chỗ, trải qua một trận mưa xuân đã cùng đất đai hoàn toàn dung hợp, là phân bón tốt nhất cho đất.
Nhưng mà chỉ như vậy, vẫn không thể dùng để trồng rau. Thiêu hủy cỏ hoang cùng bụi cỏ mới chỉ là bước khai hoang đầu tiên.
Kế tiếp muốn là phải đem rễ của những bụi cỏ cùng cỏ dại này đào rakhỏi đất, sau đó còn xới đất, làm đất, tu chỉnh ra luống rau, mới cóthể bắt đầu trồng rau.
Thời tiết đã ấm hơn nhưng vẫn còn hơi lạnh, cách thời điểm trồnglương thực cùng trồng rau, cũng còn có chút thời gian. Nhưng mà việc xới đất lại lửa sém lông mày rồi.
Liên Thủ Tín phải dẫn người làm phòng mới, Ngũ Lang cùng tiểu Thấtphải đi học, mỗi ngày thời gian giúp đỡ làm việc đều có hạn. Công việckhai hoang xới đất liền chủ yếu rơi vào trên người Trương thị, Liên ChiNhi cùng Liên Mạn Nhi.
Trương thị nhiệt tình mười phần, Liên Mạn Nhi tin tưởng tràn đầy.
Ăn qua cơm buổi trưa, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi khiêng cuốc sắt cùng cái xẻng đi vào trong đất, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng khiêng cuốc sắt theo sau. Cách thời gian buổi chiều đến trường còn có chút thời gian, hai huynh đệ không có nghỉ ngơi, muốn thừa dịp nàygiúp công việc trong nhà.
Liên Mạn Nhi vung cuốc sắt so với nàng còn cao hơn. Mảnh đất này làđất đen màu mỡ, trong các tầng đất cơ hồ là không có cục đá nào. Nhưngmà cái này không có nghĩa là việc xới đất liền nhẹ nhõm. Bởi vì là đấtkhai hoang, nên toàn là đất khối, tầng ngoài rất cứng rắn, phải dùngcuốc sắt mới có thể đào lên. Mà có nhiều lùm cây có bộ rễ phát triển,phải đào xuống vô cùng sâu, mới có thể đem những bụi rễ kia móc ra. Cỏhoang ngược lại ăn vào trong đất nông hơn nhưng mà khắp nơi đều có.
Mấy mẹ con làm đến đầu đầy mồ hôi, nửa canh giờ đi qua, cũng mới khai ra một khối nho nhỏ.
"Ca, tiểu Thất, hai ngươi đừng làm nữa, tranh thủ thời gian đến trường đi thôi, nếu không sẽ đến muộn." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ngũ Lang nâng người lên, xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Mạn Nhi, việc này so với ta nghĩ mệt mỏi hơn nhiều. Muội cùng tỷ, còn có mẹ nữa, làm đến khi nào mới hết?"
"Hai đứa tranh thủ thời gian đến trường đi thôi, đừng quan tâm nhữngviệc này. Cái vườn rau này, không cần hai đứa lo, ba mẹ con chúng tanhất định có thể làm xong." Trương thị cũng tạm thời ngừng tay, nói ra.
"Mẹ, con biết rõ mẹ tài giỏi có thể làm được ." Ngũ Lang nói, "Nhưngchỉ như thế cũng không đủ dùng a. Mẹ xem, chúng ta ở nhà còn có một đống lớn gà vịt, cái cửa hàng cũng một đống lớn công việc từ sáng sớm đếnđêm, mọi người còn phải làm ba bữa cơm cho những người xây nhà nữa. Việc khai hoang mảnh đất này, ngay cả cha con là người lao động cũng chịukhông được."
Ngũ Lang nói ra vấn đề này rất thực tế, Liên Mạn Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ mảnh đất phải giữ lại làm nền nhà trong tương lai, còncó một khoảng phiến cây tạp, nàng muốn giữ lại không động đến bên ngoài, còn lại thì nàng đều có ý định đem mảnh đất lớn mới mua đều khai hoangra hết.
Thế nhưng mà y theo cái cường độ lao động này, dùng tiến độ của ba mẹ con các nàng, muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thật sự cần rất nhiềungày.
Thời gian là một vấn đề, còn có càng vấn đề trọng yếu chính là nhưlời Ngũ Lang vừa nói, các nàng cũng không phải làm bằng sắt, mỗi ngày ởbên trong nhà đều có một đống lớn việc, hơn nữa, thời gian cùng sức lựccủa các nàng cũng không đủ.
"Mẹ, xem ra chúng ta phải mời người làm giúp." Liên Mạn Nhi rất nhanh mà đối diện sự thật, đưa ra phương pháp giải quyết.
"Đúng." Ngũ Lang nói, "Mẹ, mẹ xem, ở bên trong cửa hàng mẹ không thể rời đi, Mạn Nhi phải ghi sổ sách, còn phải quản lý quán giặt quần áokia, mọi việc trong nhà đều chỉa vào người của tỷ con, việc khai hoangvườn rau, căn bản là bận không làm nổi."
Liên Mạn Nhi gật đầu, chuyện cửa hàng, quán giặt quần áo, đây đều lànghề nghiệp kiếm tiền, một chút cũng không thể chậm trễ. Nói một cáchkhác, hiện tai, đối với các nàng nhân công vô cùng đáng giá, nên dùngvào việc sáng tạo giá trị lớn, là kiếm nhiều tiền, mà không phải buộcvào công việc làm đất như vậy.
"Hiện tại vườn rau, sau này sẽ là nguồn cũng cấp thức ăn cho cả nhà,con sợ là sẽ phải mời người làm giúp." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nói ra.
Các nàng hiện tại cùng sở hữu ba mươi mốt mẫu ruộng, trong nhà laođộng trưởng thành chỉ có Liên Thủ Tín cùng Trương thị, muốn trồng trọtnhiều như vậy, hiển nhiên nhân thủ không đủ. Hơn nữa, trong tay các nàng còn có chút bạc, đang có ý định tại vụ cày bừa vụ xuân lại mua vào ítruộng nữa.
"Mẹ, mẹ nhìn cái kia xem?" Thời điểm Liên Mạn Nhi trong nội tâm tínhtoán. Ánh mắt từ trên đường đảo qua, trong lòng lập tức khẽ động, chỉvào một chỗ để cho Trương thị xem.
Một lão nông đang vội vàng cùng một đầu bò ở trên đường từ từ đi,trên thân bò cột dây, kéo thêm đằng sau một khung cày, lão nông một taycầm roi. Tay kia giữ tại cày, cày sắt thoáng nhắc tới, cao hơn mặt đất.
"Cái cày!" Trương thị bừng tỉnh đại ngộ, "Mạn Nhi, con muốn thuê cái cày giúp ta đem đất xới ra?"
Dùng cái cày xới đất, như vậy các nàng chỉ cần theo ở phía sau đemchút ít rễ cỏ cùng các loại vật lẫn lộn nhặt đi ra ngoài là được rồi,đã dùng ít sức, làm việc lại tốn ít thời gian. Các nàng hiện tại cóthể dùng tiền để mướn cái cày.
"Mẹ con nghĩ. Chúng ta có lẽ nên tự mình mua khung cày " Liên Mạn Nhi chậm rãi nói ra, "Còn có bò. Ta cũng nên mua một con."
... ...
Dùng bò kéo cày thay thế nhân công, có thể nâng cao sức sản xuất,giảm cường độ lao động của con người. Nhưng bất luận là bò, hay là mộtkhung cái cày đều là công cụ lao động tương đối quý, không phải mỗi hộhộ nông dân đều có thể mua nổi.
Liên gia tất nhiên không có bò cũng không có cày.
Chuyện Liên gia lúc trước, Liên Mạn Nhi đương nhiên không có trảiqua, nàng biết được đều là nghe Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói. KhiLiên gia có tiền, Liên lão gia tử ở tại Tam Thập Lý doanh tử mua phòngở, người một nhà cũng không có lập tức chuyển trở về, lại mua đất thuêngười trồng trọt.
Về sau, Liên lão gia tử mang theo người một nhà chuyển trở về, mà đất cũng không có thoáng cái thu hồi lại. Sau đó, bởi vì tiêu dùng nhiều,Liên lão gia tử bắt đầu bán đất, bắt đầu thu hồi đất cho người trong nhà trồng trọt, lại không cam lòng mua bò và lưỡi cày.
Lại càng về sau, Liên gia đã có nam đinh đủ nhiều, đồng thời đất càng ngày càng ít đi, bọn hắn hết thảy đều là tự mình động thủ, thì càng mua không nổi đồng thời cũng không nỡ mua những thứ này.
Mua bò và lưỡi cày, là việc mở rộng chi tiêu, cũng là việc đại sự của hộ nông dân. Cho nên ăn cơm tối xong, một nhà Liên Mạn Nhi ngồi xuống,mà bắt đầu thương lượng chuyện này.
"Mạn Nhi, con đã coi kỹ chưa, ta có đủ tiền hay không?" Liên Thủ Tín hỏi Liên Mạn Nhi.
Cửa hàng mới còn có việc trồng trọt tại mảnh đất kia nữa, cần có bànghế, chén dĩa, vật dụng nhà bếp,..., mỗi đồ vật đều cần mua, Liên Mạn Nhi dựa theo dự toán, giữ lại một khoản tiền, cửa hàng cũng cần một số tiền lưu làm vốn lưu động, mặt khác Liên Mạn Nhi còn để ra một chút tiền, ýđịnh làm tiền chi tiêu cho cây giống. Đương nhiên, ngoài mấy thứ này ra, Liên Mạn Nhi còn giữ một chút bạc, có chuyện xảy ra khẩn cấp còn có đồdự bị đấy. Bốn khoản tiền này là không thể động đấy.
Về phần chi tiêu của các nàng hằng ngày, còn có chi phí cho Ngũ Langcùng tiểu Thất đến trường, hiện tại lợi nhuận mỗi ngày của cửa hàng hoàn toàn có thể gánh được.
"Nói như vậy, ta còn có chín mươi lượng bạc có thể dùng." Liên MạnNhi nói. Chín mươi lượng này, là Liên Mạn Nhi dự tính trước khi vào cày bừa vụ xuân mua thêm chút ít ruộng đất.
"Bò và lưỡi cày, thật đúng là có thể mua." Ngũ Lang nghĩ nghĩ, liền nói.
Liên Thủ Tín cũng gật đầu.
"Trước tiên đem bò và lưỡi cày mua, đến lúc đó đất thiếu mua sau cũng được." Liên Thủ Tín nói.
Sự tình có nặng nhẹ, bọn hắn đã có ba mươi mốt mẫu đất, việc bứcthiết là mua công cụ sản xuất, sau đó mới là mua tăng thêm ruộng đất.
Người một nhà thương lượng xong việc muốn mua rồi, kế tiếp liền thảo luận làm như thế nào mua.
"Chúng ta chưa từng mua những thứ này, ta cũng không hiểu, ta sẽ tìmngười hiểu công việc này mau giúp chúng ta." Liên Thủ Tín nói.
"Ngày mai là đến phiên họp chợ làng, Vương Thạch Lưu không phải nóilà hắn muốn đi chợ sao?" Trương thị lên tiếng, "Ta lại để cho hài tử nhà hắn mang hộ cái thư đến nhà cậu cả của ta, lại để cho cha ta giúp chúng ta mua."
So với chợ tập trung ở trấn Thanh Dương, còn có một cái chợ rất lớn chính là chợ mua bán la ngựa của cả trấn. Nhà Trương Thanh Sơn hiện tạicó nuôi bò, dê, còn có con la, trong nhà cũng có cày. Ông trước kia cònbuôn bán ngựa, đối với trâu ngựa, các loại đại gia súc đều rất hiểu biết. Hiện tại, ông đã đem những tay nghề này truyền cho Trương Khánh Niên, nhưng có đôi khi ông vẫn đích thân đi đến chợ ngựa la, giúp đỡ người ta chọn gia súc, làm người buôn bán trung gian.
Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua những vật này, người có thể hỗ trợ, thật sự là không có ai có thể so với Trương Thanh Sơn thích hợp hơn.
"Mẹ" Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian nói với Trương thị, hai mắt tosáng lóng lánh mà nói, "Ngoại trừ mua bò và lưỡi cày, chúng ta lại nhờ ông ngoại giúp chúng ta thêm một việc đi!"
Chương 245: Mua Bò
"Mạn Nhi, " Liên Thủ Tín lên tiếng ngăn lại, "Con đứa nhỏ này, đừnglàm làm phiền ông ngoại con." Liên Thủ Tín cho rằng đã thiếu nợ nhà chamẹ vợ rất nhiều ân tình, sợ Liên Mạn Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói ra cái gì lại để cho người khác khó mà làm được.
Liên Mạn Nhi vểnh miệng lên, trừng Liên Thủ Tín.
"Chuyện này không phải là con muốn nói trước cùng với cha mẹ sao, nếu không thích hợp, thì con sẽ không nói với ông ngoại." Liên Mạn Nhinói.
"Xem tính của chàng kia, Mạn Nhi nhà chúng ta rất hiểu chuyện mà. Mạn Nhi, con có lời gì muốn nói cứ nói đi." Trương thị nói.
"Mẹ, mẹ xem chúng ta mua một miếng đất lớn, ngoại trừ mở vườn rau,thì phần còn lại giữ lại để làm nhà, ngoài ra còn có một ít đất trống,trồng rau cùng trồng hoa mầu đều không hợp thích lắm. Con nghĩ, chúng ta dứt khoát đem nó trồng hai cái cây lớn đi." Liên Mạn Nhi không có chútnào bị Liên Thủ Tín ảnh hưởng, vẫn vô cùng cao hứng như trước mà nói.
"Trồng quả cây ăn quả hả?" Trương thị ánh mắt sáng rực lên.
"Ta cũng muốn trồng chút ít cây." Liên Thủ Tín nói. Khi mua mảnhđất kia, chính như lời Liên Mạn Nhi nói, cũng không phải tất cả đềuthích hợp để trồng rau và trồng hoa mầu, Liên Thủ Tín cũng có ý địnhmuốn trồng cây lâu năm. Bất quá hắn chỉ nghĩ đến trồng những loại câynhư cây liễu, cây dương thụ, những loại này đều là những loại cây thường trồng ở Tam Thập Lý doanh tử.
Trồng cây có thể che mát, có thể điểm tô cho phong cảnh thêm đẹp,nhánh cây khô có thể làm củi, đợi các loại cây lớn, còn có thể chặt câylấy gỗ bán.
Cây ăn quả đương nhiên có giá trị rất cao.
Tại thời điểm Trương thị còn ở nhà mẹ đẻ, cũng đã chăm sóc qua vườntrái cây. Nàng từ nhỏ đã quen ăn các loại hoa quả, từ lúc đến Tam ThậpLý doanh tử, thì không có cây ăn quả, muốn ăn trái cây chỉ có mua. Liêngia lại vô cùng tiết kiệm, nơi nào mà có tiền mua hoa quả ăn chứ? Hàngnăm đều là đợi Trương Thanh Sơn cùng Lý thị đưa chút ít hoa quả đến.Trương thị thích ăn trái cây, nhưng mà làm con dâu người ta, cái yêuthích này liền không thể nói ra rồi. Trương Thanh Sơn hàng năm đưa hoaquả tới, nàng cũng không lấy làm của riêng. Đều giao cho Chu thị, do Chu thị phân chia.
Kết quả có thể nghĩ ra, cuối cùng đến được tay Trương thị ít càng thêm ít, nhiều lắm cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị.
Hiện tại đã ra ở riêng, nếu như nhà nàng có thể tự mình trồng một ítcây ăn quả, vậy sau này nàng có thể như lúc ở nhà chưa có xuất giá. Nghĩ đến cái viễn cảnh này, Trương thị ở trong lòng bậc cười.
"Đúng, sao ta lại không nghĩ tới cái kia. Đến xin ông ngoại con chota chút ít giống cây ăn quả, như cây đào, cây lê, quả mận..." từ trongmiệng Trương thị nói ra một số hoa quả, liền cũng ngồi không yên, bịkích động đến đứng bậc người lên."Ta tranh thủ thời gian đi tìm vợ Vương Thạch Lưu, nhờ hai vợ chồng nhà nàng mang hộ thư đi."
Chuyện muốn nhờ chuyển lời tương đối nhiều, lại đều là chuyện quantrọng, nên Trương thị cùng Liên Thủ Tín cùng đi đến nhà Vương ThạchLưu.
Mấy người Liên Mạn Nhi đều ở nhà, đem bản vẽ lần trước ra, lại dùngbút lông ở phía trên quyển vở vẻ một chút, đem địa phương có ý định gieo trồng cây ăn quả vẽ vòng tròn lên.
"Mấy chỗ này ta đều dùng để trồng cây ăn quả." Liên Mạn Nhi nói.
"Ừ, đến lúc đó trồng như thế nào, chỉ sợ còn phải để cho ông ngoại cùng cậu cả đến một chuyến." Ngũ Lang nói.
Mấy người hài tử nhìn xem bản vẽ, mặt mũi cũng đều tràn đầy ước mơ.
... ... ...
Ngày thứ hai chính là ngày hợp chợ, Liên Mạn Nhi suy nghĩ những lờinhờ Vương Thạch Lưu chuyển hộ, cũng phải mất vài ngày, thì bên TrươngThanh Sơn mới khả năng giúp đỡ ,đem chuyện làm xong.
Vừa mới ăn xong cơm buổi trưa, Liên Thủ Tín đang muốn mang người tiếp tục đi làm việc, thì bên ngoài cửa hàng liền vang lên tiếng hét gia súc rất to.
"Ai nha, là ông ngoại con đến rồi." Trương thị trong phòng nghe thấy được, lập tức liền chạy ra ngoài.
Trương thị nói không sai, là Trương Thanh Sơn đến rồi, còn cóTrương Khánh Niên, hai người từ một cỗ xe ngựa đi xuống. Liên Mạn Nhiliếc thấy phía sau xe dùng dây thừng buộc một con bò, trên xe còn để một cái khung cày.
Hôm nay vừa nhờ người mang thư đi, Trương Thanh Sơn đã đem bò cùng cái cày đưa tới !
Người một nhà tự nhiên đều mừng rỡ.
"... Vừa vặn ta hôm nay cùng Khánh Niên đi chợ. Vừa đến chợ lớn liềngặp Vương Thạch Lưu. Hắn nói các con muốn mua bò cùng cái cày. Việc nàylà việc lớn, không thể trì hoãn, ta liền tranh thủ thời gian ở trên chợtìm cho các con, cũng là mấy đứa vận khí tốt, thoáng cái đã đều mua đủ."
Trương Thanh Sơn đem chuyện đã trải qua nói một phen cho bọn họ nghexong, chuyện Trương thị nhờ nhắn hộ liền ưu tiên làm trước, mua được bòcùng cái cày, cũng chưa có về nhà, liền trực tiếp đi đến Tam Thập Lýdoanh tử rồi. Cũng theo lời Vương Thạch Lưu nói, bọn hắn mới biết rõvào canh giờ này, một nhà Liên Mạn Nhi đều ở cửa hàng bên này, nên trựctiếp đến bên trong cửa hàng.
Vì mua bò cùng cái cày, ông và Trương Khánh Niên liền chỉ toàn tâm toàn ý làm, cũng không có làm việc gì khác ở chợ.
"Nhìn xem hình dạng thế nào? Có hài lòng không?" Trương Thanh Sơn liền lại để cho Liên Thủ Tín nhìn con bò cùng cái cày.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất ăn cơm xong, còn chưa có đi đến trường, cũng vây tới.
Trương thị liền hỏi Trương Thanh Sơn, con bò cùng cái cày này phải bỏ ra bao nhiêu tiền.
Trương Thanh Sơn cũng không có giấu diếm. Hiện tại giá cả một con bòlà từ năm lượng bạc đến mười lượng bạc, Trương Thanh Sơn chọn cho bọn họ con bò này vừa vặn là bò đực trưởng thành, đúng là thời điểm bắt đầu có thể làm việc được, giá là bảy lượng bạc. Đây là Trương Thanh Sơn đimua, nếu như đổi lại là người khác, sợ là tám lượng bạc đều không muađược. Cái khung cày kia có giá là một lượng bạc một tiền.
Liên Thủ Tín đem trâu cùng cái cày đều nhìn một lần, trên mặt lộ vẻvui mừng. Mặc dù không hiểu nhiều lắm đi, hắn cũng có thể nhìn ra, đâyđều là hàng thượng đẳng. Trương Thanh Sơn hơn nửa đời người rèn luyệnđược một đôi mắt lợi hại, cũng không phải chỉ để không.
Liên Mạn Nhi cũng cao hứng, việc này tìm Trương Thanh Sơn giúp đỡ là tìm đúng người.
Trương Thanh Sơn cũng thật cao hứng. Trong mấy đứa con gái của ông,Trương thị có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn nhất, bộ dáng cũng tốtnhất. Thế nhưng sau hôn nhân lại kém cỏi nhất trong mấy huynh đệ tỷmuội. Trương Thanh Sơn cùng Lý thị không có biểu hiện ra lời nói, nhưngtrong nội tâm thương nhất là Trương thị. Trước kia muốn giúp cũng khôngthể giúp, hiện tại Trương thị đã ra ở riêng chỗ khác, cũng đang chậm rãi mà làm ăn đi lên. Làm phụ thân, Trương Thanh Sơn là người đầu tiên vộivàng muốn giúp. Khó có được một lần Trương thị chịu để cho người manghộ thư lại nhờ ông hỗ trợ, Trương Thanh Sơn đương nhiên là lập tứcbuông sự tình khác, liền chú ý giúp khuê nữ trước tiên.
Xem xong con bò cùng cái cày rồi, Liên Thủ Tín và Trương thị liền mời Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên vào trong phòng.
"Đừng vội nghỉ ngơi." Trương Thanh Sơn khoát khoát tay, ông muốn trước hết xem sản nghiệp mà con gái cùng con rể mới mua được.
"Ông ngoại, ông và cậu cả ăn cơm chưa?" Liên Mạn Nhi vội hỏi, xemcanh giờ Trương Thanh Sơn bọn họ đến đây, Liên Mạn Nhi hoài nghi bọn họvì chạy đi, còn chưa kịp ăn cơm buổi trưa.
"Mang theo lương khô, đã ăn rồi." Trương Thanh Sơn lên tiếng.
"Mẹ bọn trẻ, tranh thủ thời gian xào hai món đồ ăn..." Liên Thủ Tín vội hỏi.
"Trong bụng vẫn còn no bụng mấy cái vừa ăn, trước không muốn ăn."Trương Thanh Sơn lên tiếng, "Ta nghe Vương Thạch Lưu nói, mấy đứa hiệntại cũng bề bộn nhiều việc, vậy thì nên làm gì thì làm đi... . Ta xemtrước một chút cửa hàng của mấy đứa xây như thế nào rồi."
Nói như vậy, Trương thị cùng với Liên Chi Nhi liền quay trở lại bêntrong cửa hàng nấu cơm cho Trương Thanh Sơn, Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất dẫn Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên qua xem cửa hàng đang xây, về sau, lại dẫn hai người đến mảnh đất mới muanhìn một vòng.
Thời điểm đi xem, ba đứa bé cướp lời nói cho Trương Thanh Sơn biết,địa phương nào muốn xây phòng ở mới, địa phương nào muốn trồng rau, địaphương nào muốn trồng cây.
Trương Thanh Sơn nghe xong mặt mày hồng hào, từ thời điểm đi ra ởriêng mới có một hai năm, nhà khuê nữ của hắn liền thật sự giàu có đilên.
"Được, mấy miếng đất này trồng hoa màu kém một chút, vừa vặn phù hợptrồng cây ăn quả.." Trương Thanh Sơn nói, "Chuyện cây giống, mấy đứakhông cần quan tâm, ta có sẵn rồi. Đến lúc đó cho người đến lấy, ta tớigiúp các con trồng."
Không chỉ mầm cây ăn quả, chuyện trồng cây ăn quả như thế nào đều nhận được giúp đỡ rồi, Liên Mạn Nhi cười trộm.
Đi xem đất trở về, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đã làm xong một ít bánh tầng, bốn món đồ ăn, lại nấu một nồi súp.
Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên bề bộn hơn phân nửa ngày, chỉ ăn vài miếng lương khô, đều là vừa đói vừa khát, cũng không khách khí,ngồi ở bên cạnh cái bàn bắt đầu ăn.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất xem đất theo trở về, liền đi học. TrươngThanh Sơn cùng Trương Khánh Niên sau khi ăn cơm xong, liền từ bên trongcửa hàng đi ra, Trương Thanh Sơn lại để cho Trương Khánh Niên mang theoLiên Thủ Tín bắt đầu đem bò cùng cày buộc lại. Có buộc dây thừng, đaiyên các loại trọn vẹn, còn có roi, nhìn kỹ đều là mới tinh đấy, vậy màTrương Thanh Sơn ngay cả đề cập đến mấy thứ này cũng không có.
"Khánh Niên, những thứ này bỏ ra bao nhiêu tiền?" Liên Thủ Tín liền nhỏ giọng hỏi Trương Khánh Niên.
Trương khánh Niên cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Thanh Sơn.
"Cái gì tiền hay không tiền. Bán cái cày chính là một lão ca của chađấy, thấy bọn ta mua bộ đồ dùng cho bò, hắn liền đưa cho bọn ta đấy."Trương Khánh Niên lên tiếng.
"Khánh Niên, nhận không những thứ này cũng không tiện. Đã giúp chúngta đại ân, cũng không thể lại để cho mọi người ở bên trong kê lót tiền." Liên Thủ Tín nói.
"Anh rể, huynh đừng nói khách khí." Trương Khánh Niên nói, "Lại đểcho tỷ và mấy đứa cháu trai cháu gái của ta vượt qua ngày tháng tốtlành, thì cái gì cũng đủ."
Hiển nhiên, bộ đồ này là Trương Thanh Sơn đưa cho bọn họ đấy.
Liên Thủ Tín có chút băn khoăn, nhưng chuyện càng làm cho hắn băn khoăn vẫn còn phía sau.
Đem cái cày lắp xong, Trương Thanh Sơn đem bò tới mảnh ruộng vừa xem lúc nãy.
"Trước muốn đem mảnh đất này cày xới trồng rau đúng không?" Đi đếnmảnh đất, Trương Thanh Sơn lại hỏi, "Con cứ đi xem công trình xây nhàđi, thừa dịp này cũng rãnh, cha cùng Khánh Niên đem mảnh đất này cày xới lên cho con."
Nói xong những lời này, Trương Thanh Sơn cũng không đợi Liên Thủ Tínđáp ứng, ông đã ở phía trước con trâu, lại để cho Trương Khánh Niên ởphía sau vịn cày, mà bắt đầu xới đất.
"Đây là đất mới, cày sâu một chút." Trương Thanh Sơn còn dặn dò Trương Khánh Niên.
Liên Mạn Nhi đi theo phía sau, một bên xem nghé con cày, một bên đem rễ cỏ từ trong đất ra ném đến đầu đất bên kia.
"Ông ngoại, ông nghỉ một chút, để cho con tới dắt bò thử xem sao." Nhìn một hồi, Liên Mạn Nhi kích động.
"Con cùng Thái Vân tỷ của con giống nhau, cái gì cũng đều muốn thử."Trương Thanh Sơn ha ha cười, đợi cày ra hai cái rãnh, mới đưa dây cươngcho Liên Mạn Nhi.
"Đi dọc theo bên cạnh rãnh , chớ đi lệch ra..." Trương Thanh Sơn đứng ở bên cạnh nói cho Liên Mạn Nhi phải như thế nào dắt bò.
Liên Mạn Nhi cảm thấy rất mới lạ, nàng là lần đầu tiên làm loạichuyện lặt vặt này, cách nghé con gần như vậy, hơi thở ẩm ướt của nghé con phun trên tay của nàng.
Trương Thanh Sơn chỉ cho Liên Mạn Nhi, làm một lát sau liền nghiện, đã đem dây cương lại đi qua tiếp.
Cày ra khoản được bốn năm đường, Trương Thanh Sơn liền ngừng lại, lại để cho trâu nghỉ một chút.
"Khánh Niên, con trở về trước đi." Ngẩng đầu nhìn ngày, Trương Thanh Sơn lên tiếng, "Nói với Nương con, cha muốn ở lại đây vài ngày."
Chương 246: Xe bò
Trương Thanh Sơn lại để cho Trương Khánh Niên đi về nhà, ôn muốn ởlại vài ngày. Liên gia từ trước cho tới bây giờ đều không có nuôi gia súc lớn, Liên Thủ Tín đối với phương diện này đương nhiên chỉ là ngườ ihọc nghề. Trương Thanh Sơn muốn lưu lại, một mặt là thấy công việc của bọn họ nhiều, muốn giúp con gái cùng con rể vài việc, một mặt khác là muốn dạy Liên Thủ Tín nuôi trâu như thế nào.
Liên Thủ Tín đương nhiên hiểu rõ ý tốt của Trương Thanh Sơn, nên trong lòng rất là cảm động.
Trương thị cầm cái rổ, bên trong dùng bao vải bao mấy cái bánh lại,để cho Trương Khánh Niên trên đường ăn, còn có một bình rượu, là để chohắn mang về cho Lý thị cùng bọn nhỏ ăn. Từ thời điểm lễ mừng năm mới,Liên Mạn Nhi có làm một vò rượu, người một nhà đều rất thích uống, về sau lại mua chút ít gạo nếp, ủ thêm hai vạc rượu nữa.
Liên Mạn Nhi thì trở về khu nhà cũ một chuyến, cầm bảy lượng bạc, một xâu tiền cùng một chuỗi tiền, cũng dùng bao vải bao lại, giao choTrương Khánh Niên.
Trương Khánh Niên đem tiền thu lại. Tám lượng bạc không phải số lượng nhỏ. Hắn và Trương Thanh Sơn đi chợ, trên người cũng không mang nhiềutiền như vậy. Cũng là hai người bọn hắn tại chợ la Mã Bố Lý có chút danh tiếng, nhiều người biết đến, vì vậy cái cày cùng con trâu này bọn hắnmang về, nhưng vẫn còn thiếu nợ tiền người ta. Đoạn đường này trở về, hắn vừa vặn có thể đem tiền trả cho người bán.
Trương Thanh Sơn lại đối với Trương Khánh Niên dặn dò mấy câu, đưa mắt nhìn Trương Khánh Niên đi rồi, lúc này mới lại quay lại trong đất, lại để cho Liên Mạn Nhi dắt trâu, ông ở phía sau vịn cày, hai người cười cười nói nói mà bắt đầu làm.
Đợi đến lúc Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi học trở về rồi, đều bị kích động mà nhào đầu thẳng về phía trước. Liên Mạn Nhi không có biện pháp,chỉ có thể đem việc dắt trâu nhường lại.
Trong nhà Liên Mạn Nhi đầu tiên là mua heo con, sau đó lại thêm một đám gà con cùng vịt con, hiện tại lại thêm nguyên một con gia súc lớn, là con bò Tiểu Hoàng này. Cái này đầu bò nhỏ liền thoáng cái thay thế những con vật trước đây, trở thành vật tốt nhất trong lòng Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
Ngũ Lang tuổi lớn hơn một chút, biểu hiện còn không rõ ràng, tiểuThất thì lại không biết che dấu, vui cười đều hảo hảo mà lộ ra ngoàinha. Vây quanh con bò Tiểu Hoàng làm nó giật nảy mình.
"Đợi các loại cỏ dài ra rồi, ta vừa tan học, ta liền mang ngươi điăn cỏ. Ta biết rõ một chỗ, chỗ kia có cỏ rất là non. Nơi này chỉ có một mình ta biết rõ, người khác cũng không biết." Tiểu Thất ghé vào bên tai con bò nhỏ Tiểu Hoàng nói thì thầm, thật giống như con bò Tiểu Hoàng có thể nghe hiểu lời mà hắn nói. Về sau cùng với hắn tựa như một đôi bạn tốt vậy.
Bò Tiểu Hoàng còn nhỏ, muốn chậm rãi thích ứng công việc cày đất.Trương Thanh Sơn rất yêu quý nó, bởi vậy sau khi đem vườn rau cày xong, liền cởi cái cày, lại để cho bò Tiểu Hoàng nghỉ ngơi.
Tiểu tử này là bò nhà bọn họ rồi, nên phải làm cho con bò Tiểu Hoàng cái chỗ ở.
"Đem bó củi ở bên trong đường hẻm đem đến ngoài cửa lớn, để ở bêncạnh, rồi đem bò nhốt ở bên trong đường hẻm." Liên Thủ Tín đề nghị. Khunhà cũ bên kia, giữa chuồng heo cùng cửa lớn còn có một cái đường hẻm,cái đường hẻm kia ước chừng có bốn năm xích chiều rộng. Nuôi con trâunhỏ này không tính là rộng rãi nhưng cũng đủ dùng rồi. Liên Thủ Tín thìcho là như vậy.
"Cha bọn nhỏ, chúng ta nuôi mấy con vịt con, mà nội bọn nhỏ đã ngạiầm ĩ, đối với ta cũng không cho chút mặt mũi nào. Con trâu này thì cànglớn hơn, chàng không thấy nhà Vương Thạch Lưu là dạng gì sao? Ta sợ lần này Nội bọn nhỏ lại càng không muốn." Trương thị đưa ra nghi vấn.
Liên Thủ Tín đã trầm mặc. Hắn biết rõ Trương thị nói không sai.
"Vậy thì không còn biện pháp nào. Không để tại đó nuôi thì chúng ta còn có thể đặt ở đâu nuôi? " Liên Thủ Tín nói.
Tuy ở bên này xây cửa hàng, đằng sau mảnh đất kia sau này còn để chohai đứa con trai dựng nhà. Nhưng mà trong nội tâm Liên Thủ Tín, khu nhàcũ là nhà của hắn. Hắn mua trâu, không để tại trong nhà nuôi còn có thểmang đi nơi nào nuôi ?
"Cái hẻm kia của mấy đứa." Trương Thanh Sơn mở miệng nói, "Cha nghĩcó chút chật chội, con bò này ở bên trong, sợ là không thể chuyển động.Hơn nữa vóc dáng của con bò này còn lớn lên nữa."
Trương Thanh Sơn cho rằng, chuồng bò thì phải rộng rãi một ít.
"Con cũng biết, thế nhưng ngoại trừ chỗ kia, thì không có nơi khácthích hợp, cũng không thể đem chuồng trâu chuyển đến bên trong vườn rau xanh." Liên Thủ Tín nói.
"Cha, chúng ta ở tại đây dựng cái chuồng bò đi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Tại đây dựng?" Liên Thủ Tín nhất thời không có kịp phản ứng, "Cái này thoạt nhìn, có chút bất tiện."
"Cha, con bò này, về sau do ai chăm sóc?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Đây còn phải nói, đương nhiên là do cha chăm sóc." Liên Thủ Tín lậptức lên tiếng. Một đầu bò, đối với hộ nông dân mà nói, là tài sản quantrọng, chủ yếu là giúp đỡ trồng trọt. Có nhà, việc coi trọng bò thậm chí còn vượt qua con dâu.
Tục ngữ nói ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, đối với bòcũng không khác mấy. Liên gia mặc dù không có nuôi qua bò, nhưng mà Liên Thủ Tín cũng biết, những con bò kia, nhà nào chăm sóc tốt, trong đêm ít nhất phải dậy một lần, đến chuồng bò để chăm sóc, cho ăn, uống nước các loại.
Việc này bụng làm dạ chịu mà rơi vào trên vai nam đinh trưởng thành duy nhất trong nhà hiện tại, chính là Liên Thủ Tín.
"Cha, cha ngẫm lại đi, qua hết năm, cha chẳng phải đều ngủ ở bên này hay sao?" Liên Mạn Nhi cười.
Liên Thủ Tín vỗ đầu một cái, đúng vậy a, hắn như thế nào đã quên. Tựkhi mở ra cái cửa hàng mới, hắn nhiều khi, đều ngủ ở bên trong cửa hàng. Hiện tại phải xây nhà, thời gian hắn ở lại bên đây ngày càng nhiều. Cái con trâu này đương nhiên là nuôi ở bên đây, để hắn thuận tiện chăm sóc.
Người một nhà đều nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi cũng cười, nghĩ thầm, tư duy theo quán tính thì trình độ ngoan cố cũng không thể xem thường. Mặc dù vất vả cần cù lao động bỏnhiều công sức ở bên này, nhưng mà trong nội tâm Liên Thủ Tín, nhà vẫnlà khu nhà cũ. Bất quá, chờ bọn hắn tự tay đem mảnh đất này từng chútmột khai hoang xong, đem phòng ở mới xây hoàn thành, thì cách nghĩ củaLiên Thủ Tín cũng sẽ từ từ cải biến đi theo.
Muốn đem chuồng bò dựng ở bên cạnh cũng có thể nhưng chỗ cửa hàngmới không có tường rào chung quang, Liên Thủ Tín lo lắng. Cuối cùngquyết định, vẫn vào trong miếu thương lượng một chút, trước đem bò nuôitại bên trong đường hẻm chỗ đằng sau cánh cổng.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ có quan hệ vô cùng tốt với ngườitrong miếu, bởi vậy Liên Thủ Tín vừ cùng trụ trì nói một tiếng, trụ trìliền đáp ứng.
Bởi vì xây nhà, vật liệu gỗ đều đã có sẵn, Trương Thanh Sơn lập tức liền mang theo Liên Thủ Tín bắt đầu dựng chuồng trâu. Một bên dựngchuồng trâu, Trương Thanh Sơn ở một bên nói cho Liên Thủ Tín, khi nuôitrâu phải chú ý những chuyện nào. Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi theo bêncạnh phụ giúp, cũng đều nghe rất chăm chú.
**... ... **
Lúc ăn cơm tối, Liên Thủ Tín cố ý mời Liên lão gia tử tới, cùng Trương Thanh Sơn uống rượu.
Chứng kiến Liên Thủ Tín mua bò cùng cái cày, Liên lão gia tử cũng thật cao hứng.
"Còn sợ các con bận không thể trồng trọt được, hiện tại đã có cáicày, ta liền không phải lo lắng cho các con nữa rồi." Liên lão gia tửnói.
Ăn xong bữa cơm, Liên lão gia tử muốn Trương Thanh Sơn cùng hắn trởlại khu nhà cũ, nói hai người nằm ở đầu giường gần lò sửa, hảo hảo tán gẫu. nhưng Trương Thanh Sơn không có đáp ứng.
"Con bò này còn nhỏ, hơn nữa vừa mua được, sợ có chút chuyện sẽ xảy, ta phải ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc trông nom."
Thời điểm Liên lão gia tử nghe Trương Thanh Sơn nói như vậy, cũng không có miễn cưỡng.
Liên Thủ Tín liền đưa Liên lão gia tử đi ra ngoài, sau đó Liên Mạn Nhi đi ra ngoài hắt nước, đã nhìn thấy Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín đứng tại đường lớn đối diện, đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Vừa rồi có cha vợ con ở đó, ta không tiện hỏi." Liên lão gia tử đốivới Liên Thủ Tín nói, "Con trâu cùng cái cày này, là tiền của mấy đứa bỏ ra à? "
"... Nói muốn mua, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, bọn con cũng chưacó lấy tiền ra. Ông ngoại bọn nhỏ liền đưa tiền ứng trước, để lúc cậu cả bọn nhỏ trở về sẽ mang tiền đi trả lại." Liên Thủ Tín đối với Liên lãogia tử cũng không có giấu diếm.
"Ừ." Liên lão gia tử tựa hồ thở dài một hơi, "Cái này con làm đúng,cha vợ con đối với con là mười đầu nhân, con không thể quên ơn ngườita."
Mười đầu nhân, là thổ ngữ ở đây của bọn họ, ý tứ đại khái là mườiphần mười, trăm phần trăm thật lòng. Liên lão gia nói lời này, là nóiTrương Thanh Sơn đối với Liên Thủ Tín vô cùng tốt.
"Con biết rõ. Dây cột bò cùng những thứ khác, là ông ngoại bọn nhỏ bỏ tiền ra, ta đưa tiền trả nhưng ông không lấy." Liên Thủ Tín nói.
"... Đừng ngại cha quản rộng, cha cũng là quan tâm cho các con. Cáccon hiện tại xây nhà, lại mua đất, còn mua trâu cùng cái cày, cái này mà chồng lên cái kia, lão Tứ, tiền của các con có đủ dùng không?" Liên lão gia tử lại hỏi.
"... Những thứ này đều là không mua không được, không có biện pháp, tiền dù bị eo hẹp nữa cũng phải mua." Liên Thủ Tín nói.
"... Cha cũng không thể giúp cho con việc lớn gì, ba mươi mẫu đất kiacủa con, tất cả hạt giống, ta đều cho con." Liên lão gia tử nói.
"Cha... , " Liên Thủ Tín kêu một tiếng, "Đến lúc đó con đem tiền hạt giống trả cho cha."
Tựa hồ sợ Liên lão gia tử cự tuyệt, lời nói kế tiếp của Liên Thủ Tín nói ra rất nhanh.
"Cha, con đã đi ra ở riêng, nên trả tiền thì con trả tiền, miệng người nhiều, nếu có cái gì nói ra, như vật cũng không tốt. "
Liên Thủ Tín đây là vì Liên lão gia tử suy nghĩ, sở dĩ xây nhà cũngkhông cho Liên lão gia tử tới làm giúp, cũng là ý tứ này. Liên gia hiện tại nhiều người nhiều miệng, hắn ở riêng rồi thì khác, Liên lão gia tử một lần nữa đưa cho hắn sức lao động hoặc là tài vật, sợ rằng huynh đệcùng nhóm cháu trai của hắn, bọn họ sẽ nói lời không dễ nghe.
"Lão Tứ, con đừng nhạy cảm. Thời điểm ở riêng cha đã nói rồi, cho mấy đứa khẩu phần lương thực một năm, các loại hạt giống thì cũng không cónhiều, con cũng đừng lại nói với cha việc tiền hay không được rồi." Liên lão gia tử nói những điều này xong, liền xoay người đi, cũng không choLiên Thủ Tín tiễn đưa ông. "Trở về cố gắng đối đãi tốt với cha vợ con.Trời tối ngày mai, đưa cha vợ con đến nhà ăn cơm."
Trương Thanh Sơn tại Tam Thập Lý doanh tử liên tiếp ở ba ngày, đemđất nhà Liên Mạn Nhi mới mua đều xới ra một lần, còn giúp đem cái vườn rau kia dọn dẹp. Chỉ cần đợi đến mùa, tu chỉnh lại luống rau, là có thểtrồng rau rồi.
Đất dọn dẹp vườn rau không lớn, chỉ có năm phần.
"Tham thì thâm, đất đai khác với những thứ khác." Trương Thanh Sơncùng Liên lão gia tử đều nói, "Cái mảnh đất này, chờ lúc mấy trồng hoamàu lên đó sẽ biết, chỉ riêng việc nhổ cỏ cũng khiến cho mấy đứa bận tối mặt. Đừng lấy đất hoang ra mà tưởng mọi chuyện đơn giản, đợi mấy đứachăm sóc mấy năm, mới có thể chăm sóc thành thục đấy."
Hai người này đều là người già có kinh nghiệm đối với việc trồng hoamàu, lời bọn họ nói ra chính là những kinh nghiệm đã được đúc kết ra.Liên Mạn Nhi đương nhiên chỉ có khiêm tốn học hỏi.
"Các con đã có cái cày, cũng nên mua một chiếc xe." Đem vườn rau thuthập xong, về sau, Trương Thanh Sơn liền đối với Liên Thủ Tín nói.
Liên gia có một cỗ xe ba gác, năm trước thu hoạch vụ thu kéo lươngthực, kéo bó củi vào trong nhà, đều dựa vào nó. Liên Thủ Tín đi ra ở riêng, chỉ có hai bộ xẻng, cuốc sắt, cùng lưỡi hái, năm nay đầu xuân,bọn hắn lại mua thêm hai bộ. Nhưng xe ba gác bọn họ còn không có.
"Con cũng có ý định mua xe ba gác." Liên Thủ Tín nói.
"Các con trước kia không có mua bò, hiện tại có bòrồi, nên mua xebò." Trương Thanh Sơn nói, "Loại này, bình thường đi hợp chợ mua thứ gì đấy, có một cái xe bò, cũng thuận tiền nhiều hơn."
Chương 247: Chọn mua đất
Trương Thanh Sơn đề nghị Liên Thủ Tín mua xe bò, ngựa kéo, người mộtnhà liền tụ cùng một chỗ thương lượng một phen, cuối cùng nhất trí: bọnhọ là nên mua chiếc xe bò.
Hộ nông dân sử dụng xe chia làm vài loại. Đơn giản nhất, rẻ nhấtchính là loại xe đẩy nhỏ, hiện tại nhà Liên Mạn Nhi đang xây nhà, liềndùng đến xe đẩy nhỏ như vậy, để vận chuyển sỏi đá cùng một ít vật lẫnlộn ở cự ly ngắn. Đa số hộ nông sử dụng vẫn là cái xe bằng tấm ván gỗ có hai bánh xe.
Loại xe này dựa theo lớn nhỏ cùng khối lượng có thể chở cũng chia làvài loại, loại nhỏ nhất, chính là loại xe ba gác mà phòng trên của Liêngia dùng, dùng sức người kéo hoặc đẩy. Trừ đó ra, đều là xe lớn dùng gia súc kéo, gọi chung là xe lớn.
Trương Thanh Sơn đề nghị Liên Thủ Tín mua sắm chính là xe bò, là loại xe bò bên trong tương đối nhỏ, chỉ lớn hơn so với xe ba gác một chút,cũng cao một chút. Loại xe này, thích hợp một con bò kéo, tải trọng sovới xe ba gác lớn hơn nhiều. Cái này cùng đặc điểm của loài bò có chútliên quan, bình thường, việc dùng bò để đi lại thì không tốt lắm, nhưngbò lại có sức lực lớn, hơn nữa sức chịu đựng lại tốt.
So với hình dáng xe ngựa lớn, là kiểu của Trương Thanh Sơn, còn có xe lớn mà nhà Vương Thạch Lưu dùng hai con la để kéo. Loại này xe chạynhanh, có thể chở cũng lớn, đã có thể làm vận chuyển hàng hóa, cũng cóthể vận chuyển người, bình thường dùng loại xe ngựa này để chở thuê.
Trừ đó ra, còn có loại hình xe ngựa càng lớn, bình thường chỉ dùng ba bốn hoặc nhiều ngựa hơn nữa để kéo, không khác mấy với sách vở miêu tảlà ba mã lực, bốn mã lực. Loại này xe bình thường sẽ có một con la hoặcngựa cường tráng dẫn đầu, đằng sau đi theo một đôi hoặc là hai đôi, thậm chí thêm nữa ngựa đi theo nữa. Loại này xe ngựa, đương nhiên tốc độnhanh hơn, khối lượng vận chuyển cũng lớn hơn. Đi trên đường tuyệt đốirất phong cách. Liên Mạn Nhi ở ngay tại đường cái có trông thấy qua mộtxe ngựa như vậy, kéo cái xe kia là bảy con gia súc, dẫn đầu là một conngựa đỏ thẫm, cao to, đừng nói là ngựa khác, ngay cả Liên Mạn Nhi nhìnthấy đều chảy cả nước miếng.
Liên Mạn Nhi từng so sánh một phen đối lập, nếu như nói xe ba gác cóthể so với xe điện ở kiếp trước của nàng, như vậy cỗ xe trâu có thể sosánh với xe con trong nước sản xuất, loại xe ngựa dùng hai ngựa để kéochính là BMW, mà cái loại Liên Mạn Nhi chảy nước miếng, cấp bậc hẳn làtương đương xe thể thao Ferrari. (Ferrari *mơ màng* mình cũng chảy nước miếng nè ^_^)
Trực tiếp bỏ qua xe ba gác, mua sắm xe bò, Liên Mạn Nhi cảm thấy nhà nàng có cái xe này xem như bước vào hàng ngũ quý tộc rồi.
Đã muốn mua, thì đương nhiên thừa dịp có người có kinh nghiệm lại chu đáo Trương Thanh Sơn đang ở đây mà đi mua. Cho nên, sau khi quyết địnhmua xe xong, người một nhà liền đi trên thị trấn. Trấn Thanh Dương cómột nhà cửa hàng, chuyên môn bán xe ba gác, xe ngựa còn có các loại linh kiện nữa. Trương Thanh Sơn phụ chọn một cỗ. Tính cả dây kéo xe cácloại, còn có khung để nghé con kéo xe, sau khi thử qua không có vân đề,mới mua xe.
Một chiếc xe, kèm theo một bộ đồ phụ kiện linh tinh, tổng cộng bỏ ra bốn lượng bạc.
Cuối cùng, người một nhà là ngồi trên xe do con nghé kéo về Tam thậplý doanh tử. Xe do một con nghé kéo tương đối dễ dàng điều khiển, dọctheo con đường này, trước hết là Liên Thủ Tín học xong, sau đó là LiênMạn Nhi học.
Liên Mạn Nhi trong lòng cười thầm. Kinh nghiệm so với kiếp trước nàng học lái xe rất khác, ở chỗ này thì xe càng rẻ, càng dễ dàng điềukhiển. Nhìn xem nàng còn chưa tới một phút đồng hồ liền lấy được bằnglái xe. Đương nhiên, cái bằng lái xe này cũng không có văn bản chínhthức, chỉ là Trương Thanh Sơn dùng miệng tán thành. Bất quá, sư phụ giàtán thành có thể so sánh với một tờ giấy phép đáng tin cậy nhiều hơn,không phải sao?
Tuy nhiên, khả năng Trương Thanh Sơn tán thành là có một phần tìnhcảm trong đó, nhưng cái này cũng đủ cho Liên Mạn Nhi cười vui một trậnrồi. Về sau nàng có đi chợ mua đồ, có thể dùng xe nghé con kéo đồ trở về rồi.
Trương Thanh Sơn giúp bọn họ mua xe xong, ngày hôm sau, liền ngồi xecủa Vương Thạch Lưu đi đến chợ. Trương Thanh Sơn không phải một ngườirảnh rỗi, hơn nữa ở nhà cũng có rất nhiều chuyện.
Hôm nay vừa ăn qua cơm buổi trưa, Liên Mạn Nhi đang ngồi ở trêngiường gạch trong cửa hàng, tính toán các khoản thu chi hôm nay, NgôNgọc Quý mang theo nhi tử Ngô Gia Hưng đến rồi.
Trương thị đến công trường xây nhà kêu Liên Thủ Tín trở về.
"Chuyện mua đất có giấy rồi hả?" Liên Thủ Tín liền hỏi.
"Đúng." Ngô Ngọc Quý gật đầu.
Từ năm trước Liên Mạn Nhi bán đi rượu nho lời một khoản tiền, liềncùng Ngô Ngọc Quý chào hỏi, nói muốn mua đất. Ngô Ngọc Quý một mực ghinhớ trong lòng vì bọn hắn tìm kiếm, muốn giúp bọn hắn mua mảnh đất gầngần một chút mới.
"Có hai mảnh đất cách các ngươi đều không xa, vừa vào trong tay củata, ta lập tức tới đây rồi." Ngô Ngọc Quý từ trong tay áo lấy ra quyểnsổ con, mở ra một bên xem một bên nói cho Liên Thủ Tín.
Hai khối này, một khối ở Tam Thập Lý doanh tử, rộng hai mươi lăm mẫu, một khối ở Triệu gia thôn, rộng hai mươi mẫu.
"Đều là đất trung đẳng, mỗi mẫu giá bốn lượng." Ngô Ngọc Quý nói,"Hai nhà này cần dùng tiền, nhưng không muốn bán, liền đi vay nặng lãi.Bây giờ cần bán gấp, nên đều cần tiền mặt. Theo ta thấy, nếu có thể mộtlần thanh toán tiền, cái giá tiền này còn có thể thương lượng một chút."
Trước khi cày bừa vụ xuân mà muốn bán, hiển nhiên là trong nhà có việc gấp, muốn dùng tiền.
"Trước đi xem rồi nói sau." Liên Thủ Tín nói.
Bởi vì cách không xa, Liên Thủ Tín không có dùng xe, nên một đoàn người đi bộ đến xem.
Hai mươi mẫu đất ở Triệu gia thôn kia, cùng mảnh đất mà nhà Liên MạnNhi đã mua cách nhau ở giữa hơn mười mẫu nữa, còn hai mươi lăm mẫu ở Tam Thập Lý doanh tử thì cách nhà Liên lão gia tử không xa.
Liên Thủ Tín đối với cái miếng đất lớn này đều rất quen thuộc, cả hai mảnh đất cấu tạo và tính chất đất đều không tệ, vị trí cũng tốt, khôngchỉ cách nhà gần, càng tốt hơn nữa là cách ba mươi mẫu đất kia cũng gần, như vậy trồng trọt cùng thu hoạch cũng dễ dàng và tiện lợi hơn rấtnhiều.
Hai mảnh đất này, bốn lượng bạc một mẫu, giá cả cũng rất hấp dẫn, nếu như có thể mua cả hai mảnh đất này thì càng tốt rồi, nhưng mà trong tay nàng, bạc có thể dùng còn chưa đủ tám mươi lượng.
"Qua thôn này cũng không tìm được cái nhà trọ nào nữa rồi." Ngô Ngọc Quý cũng nói cho Liên Thủ Tín biết.
"Ngô lão tam, mang người xem đất a? Ai ôi! đây không phải Liên Tứhuynh đệ à, ngươi đây là muốn mua đất?" Mấy người đang đứng tại hai mươi lăm mẫu đất ở Tam Thập Lý doanh tử nói chuyện, thì một người theo Triệu gia thôn bên kia đi tới, cách thật xa liền ha ha mà cười nói.
Ngô Ngọc quý cùng Liên Thủ Tín đều nhanh chóng ngừng nói chuyện, cười với người chào hỏi.
Liên Mạn Nhi đúng lúc này cũng nhận ra, người đến là Lão Kim.
"Hai nhà này cần tiền gấp lại để cho cha ta giúp đỡ bán. Đồng thờicũng đi tìm lão Kim, nếu nhất thời mà không bán được, liền gán nợ cholão Kim vì đã vay nặng lãi rồi." Ngô Gia Hưng nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ, trách không được Lão Kim cũng chạy tới đây rồi, nguyên lai cũng là xem đất.
Lão Kim mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần khí thế tựa hồ năm nay so với trước còn tốt hơn, cũng vẫn mặc bộ đồ da kia.
"Lão đệ, cái mảnh đất này, nếu ngươi mua thì ta lại tìm mảnh đấtkhác, nếu ngươi không mua thì ta đều mua đấy." Lão Kim nhiệt tình mà vỗvỗ vai Liên Thủ Tín, "Thấy thế nào, hai mảnh đất này ngươi đều muốn muakhông? Không tệ, ánh mắt thật tốt, hai mảnh đất này quả nhiên không tệ."
Lão Kim đã cùng Liên Thủ Tín xưng hô ngang hàng rồi, Liên Mạn Nhitrong lòng nói, nàng nhớ rõ, Lão Kim trước kia gọi Liên lão gia tử làlão ca ca mà.
Liên Thủ Tín cười lắc đầu, hắn cũng biết, trong nhà cũng không đủ bạc có thể đồng thời mua cả hai mảnh đất .
"... Chỉ có thể mua một mảnh thôi."
"Là mảnh đất này?" Ngô Ngọc Quý liền hỏi.
Liên Thủ Tín lộ ra chút ít khó xử, nhất thời không nói gì.
"Lão đệ, đệ không đủ tiền sao?" Lão Kim lập tức lên tiếng, "Cái nàykhông vấn đề gì, tính trên người của ta, muốn dùng bao nhiêu, ngươi cùng lão ca ca nói. Như lời nói trước đây, ta cũng nói với đệ, ta thấy lãođệ hợp ý, tiền này chúng ta không tính tiền lãi."
Một người cho vay nặng lãi, nói cho ngươi vay tiền, lại không tính tiền lãi.
"Mua một miếng đất này, ta vẫn đủ tiền, đa tạ lão Kim ca ca rồi." Liên Thủ Tín lên tiếng.
"... Nếu là không đủ tiền, trong nhà của ta còn có chút tiền, vẫn cóthể đem mảnh đất này mua lại." Ngô Ngọc Quý đem Liên Thủ Tín kéo ở mộtbên, nhỏ giọng nói.
Liên Mạn Nhi lúc này cũng trong lòng tính toán, muốn mua hai mươi lăm mẫu ở Tam Thập Lý doanh tử này, cần một trăm lượng bạc, mảnh ở Triệugia thôn kia, cần tám mươi lượng bạc. Trong tay nàng bạc có thể dùng cóbảy mươi tám lượng, lại từ số bạc dùng để ứng phó những nhu cầu bứcthiết có thể xuất ra mấy lượng thêm vào cũng đủ rồi.
Muốn mua mảnh đất ở Tam Thập Lý doanh tử này, khẳng định phải vaytiền, mua mảnh đất ở Triệu gia thôn kia, có thể không cần vay tiền.
"Ta cùng khuê nữ thương lượng một chút." Liên Thủ Tín không có lập tức trả lời, mà nói như thế.
Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi hai người liền đi qua một bên .
"Mạn Nhi, chúng ta còn có thể cầm ra bao nhiêu tiền?" Liên Thủ Tín thấp giọng hỏi.
Liên Mạn Nhi đem tính toán của nàng nói cho Liên Thủ Tín.
"Cha, xem ra mảnh ở Triệu gia thôn kia phù hợp hơn, mảnh đất này,chênh lệch so với số bạc ta có hơi nhiều, miễn cưỡng gom góp cũng đủ,nhưng những ngày tiếp theo sinh hoạt của chúng ta sẽ không dễ chịu lắm." Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Tín tựa hồ có chút do dự, Liên Mạn Nhi nhìn thấy không biết hắn có lý do gì lại như vậy.
"Cha, cha muốn mua hai mươi lăm mẫu đất này sao?" Liên Mạn Nhi tronglòng khẽ động, giống như Ngô Ngọc Quý cùng Lão Kim cũng cho rằng LiênThủ Tín nên mua mảnh đất này."Đây là vì sao?"
"... Cái mảnh đất này, lúc trước là của ông nội con đó. Về sau đã bán đi." Liên Thủ Tín nói.
"A." Liên Mạn Nhi vô ý thức mà bưng chặt túi tiền, "Cha, chúng takhông có nhiều tiền như vậy. Nếu mua mảnh đất này, ta liền không có tiền mua giống cây trồng, cửa hàng cũng không xây được. Cha, cha muốn đi vay tiền sao?"
Liên Mạn Nhi nhìn xem Liên Thủ Tín.
"Mua mảnh đất ở Triệu gia thôn, ta đủ tiền không?" Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, hỏi Liên Mạn Nhi.
"Có thể gom góp đủ, mua xong về sau, ta liền một chút tiền nhàn rỗi cũng không có." Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
"Vậy thì mua cái mảnh đất kia." Liên Thủ Tín quyết định nói, "Mảnh đất này, xem về sau có cơ hội sẽ mua a."
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi, Liên Thủ Tín có thể hiểu như thế, cái này giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Quyết định mua mảnh đất ở Triệu gia thôn xong, kế tiếp hai bên gặpmặt, ghi văn khế, giao phó ngân lượng, giao cho Ngô Ngọc Quý đi làm khếước đỏ, những chuyện này tương đối thuận lợi.
Sang ngày hôm sau, buổi sáng, cửa hàng bận rộn, Liên Mạn Nhi ở trongphòng bếp hỗ trợ, chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên huyên náo lên.
"Thế nào mà ầm ĩ như vậy nha?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Bên ngoài giống như đã xảy ra chuyện." Thạch Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng từ bên trong cửa hàng đi ra, đã thấy mộtchiếc xe ngựa, tiền hô hậu ủng, đang từ đường cái chạy tới, tiến vào cửa thôn. Có một người bị xe ngựa kéo theo, thất tha thất thểu mà chạy sátxe ngựa.
"Đó không phải là Hà lão lục sao?"
Chương 248: Quan tòa
Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, nàng cũng nhận ra, người bị xe ngựakéo chạy theo chính là huynh đệ nhà Hà Thị ở tây thôn, Hà lão lục. Hàlão lục này, có chút danh tiếng không tốt, tuy chỉ là anh nông dân,nhưng lại ăn uống, chơi gái, đánh bạc, không từ bất cứ việc xấu nào.Không biết lần này, lại tái phát chuyện gì, hơn nữa, những người kia bắt Hà lão lục, hướng trong thôn đi là ý định làm cái gì?
Người vây xem cùng nghe ngóng lẫn nhau, là chuyện gì xảy ra.
"... Không biết là làm chuyện gì nghiêm trọng, mà Hà lão lục đang ở trong tửu lâu trên trấn uống rượu, lại bị người ta bắt lại."
"Xem ra sự tình không nhỏ, đám người ở bên trong kia, giống như mặc quần áo nhà quan."
Xem ra tất cả mọi người cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi liền xoay người trở về bên trong cửa hàng, đem sự tình nói cùngTrương thị.
Đúng là thời điểm công việc bận rộn, Trương thị nghe xong lời Liên Mạn Nhi nói, cũng không bỏ ra bao nhiêu tinh thần để ý tới.
"Người kia tính tình không tác pháp, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyệnlớn!" Trương thị chỉ nói một câu như vậy, liền vội vàng mở vung ra nhặtmàn thầu.
Không tác pháp, là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử, ý tứ đại khái làlàm người bất chính phái, không tuân thủ quy củ, cũng không tuân thủpháp luật.
Công việc bên trong cửa hàng đang bề bộn, Liên Thủ Tín vội vã từ bên ngoài đi vào.
"Cha bọn nhỏ, chàng thế nào không ở chỗ xây nhà nhìn xem, trở về làm gì?" Trương thị trông thấy Liên Thủ Tín đến rồi, lại hỏi.
Sắc mặt Liên Thủ Tín rất khó nhìn, phía sau của hắn, còn đi theo mộthài tử choai choai, mặc áo bông, tỏ ra ấm ức, còn nước mắt nước mũi đầmđìa, rõ ràng là Lục Lang.
"Không phải mới vừa trông thấy có người bắt lấy cậu của Lục Lang điqua đó ư, đó là đi đến bên trên chúng ta." Liên Thủ Tín lên tiếng.
"Qua bên chúng ta làm gì?" Trương thị sững sờ, cũng khẩn trương lên.
"Là năm trước bọn hắn bán rượu nho, gây chuyện xấu. Người mua mangtheo quan sai đã tìm tới cửa, bắt Hà lão lục, lại để cho Hà lão lục mang theo tới bắt nhị ca rồi." Liên Thủ Tín dậm chân nói.
"Rượu nho, thế nào lại gây chuyện xấu?" Trương thị vội hỏi.
"Cha đã sai Tứ Lang lên núi đi tìm nhị ca. Lại để cho Lục Lang tớitìm ta. Lục Lang đứa nhỏ này, lời nói cũng nói không rõ ràng lắm. Dù sao là người ta đã tìm tới cửa... . Ta tới nói với các người một tiếng. Taphải đi về trong nhà xem."
Liên Thủ Tín nói xong những lời này, cũng không đợi bọn người Trươngthị có phản ứng, liền vội vã mà dẫn dắt Lục Lang quay trở lại khu nhàcũ.
"Mạn Nhi, ta bán rượu nho kia không có sao chứ?" Trương thị vuốt ngực, khẩn trương hỏi Liên Mạn Nhi.
"Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Rượu của chúng ta khẳng định không có việc gì." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Trương thị nhìn thấy bộ dạng Liên Mạn Nhi chắc chắc, trong lòng thoáng cái trầm tĩnh lại.
"Học trộm ta cất rượu, trông mèo vẽ hổ, có thể không gặp chuyện không may sao? Hiện tại rượu xảy ra vấn đề rồi. Người ta đã tìm tới tận cửarồi. Ta xem bọn hắn lần này gây họa cũng không nhỏ, còn động chạm đếnquan sai, có phải hay không? Ai nha, cái kia, cái kia, phải là muốn bắtbọn họ đi ngồi tù hay không?"
Liên Mạn Nhi lắc đầu, nàng không biết pháp luật hiện tại, không biết sẽ như thế nào.
"Mẹ trông coi cửa hàng đi, con về thăm nhà một chút đi." Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị.
"Đi, con trở về đi, có chuyện gì, trở về nói với mẹ một tiếng." Trương thị lên tiếng.
"Dạ."
Liên Mạn Nhi trả lời, liền rời khỏi cửa hàng, hướng về khu nhà cũ.
Cách thật xa, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy trước cửa lớn của Liên giangừng lại một cỗ xe ngựa cùng mấy thớt ngựa, còn có rất nhiều người ởtrong thôn, vây quanh cách đó không xa, đang bàn tán nhao nhao, đều nóiLiên gia chọc đến quan tòa. Trông thấy Liên Mạn Nhi đến rồi, nhữngngười nhao nhao này dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
Hộ nông dân phần lớn là nhát gan sợ phiền phức, thậm chí lưu truyềnmột câu, tình nguyện chết oan, cũng không lên tòa án. Chữ Quan có haicái chữ khẩu, trêu chọc phải quan tòa, thường thường không chỉ ý nghĩatáng gia bại sản, càng có thể là cửa nát nhà tan.
Hiện tại tuy là Liên Thủ Nghĩa trêu chọc quan tòa, nhưng Liên Thủ Tín tuy đã ra ngoài ở riêng cũng không thể phủi sạch quan hệ. Trái lại,thời gian gần đây nhà Liên Thủ Tín rất náo nhiệt, rất có thể sẽ bị quansai cho rằng là đối tượng nghiền ép.
Liên Mạn Nhi làm sao không biết ánh mắt của mọi người muốn từ chỗ của nàng tìm hiểu tin tức, nàng chỉ có thể trấn định xuyên qua đám người,đi vào cửa lớn Liên gia.
Sân nhỏ loạn thất bát tao bầy đặt mấy cái bình rượu lớn, một cáitrong đó bị nện mất một nửa, rượu màu nâu đỏ chảy ra, trên mặt đất tíchthành dòng nhỏ.
Liên Mạn Nhi đi qua, dùng tay nhúng vào một ít, không cần bỏ vàotrong miệng nhấm nháp, chỉ cần tại dưới mũi ngửi một cái, Liên Mạn Nhicũng có thể xác định, đây là rượu nho ủ thất bại, thành rượu chua.
"Mạn Nhi!" giọng nói của Liên Chi Nhi từ tây phòng truyền tới.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi vào phòng trên, cửa tây phòng vốn luônđóng đấy, thời điểm này lại mở ra, Liên Chi Nhi từ bên trong một tay kéo Liên Mạn Nhi đi vào, sau đó lại đem cửa đóng lại, cắm then cài lên.
Liên Mạn Nhi vào phòng, mới nhìn rõ không chỉ Liên Chi Nhi, Chu thị,Liên Tú Nhi, Cổ thị, Liên Đóa Nhi, Tưởng thị ôm bé gái Nữu Nữu, Liên Nha Nhi đều ở trong phòng.
Không khí trong phòng rất khẩn trương.
"Mạn Nhi, sao muội lại trở về rồi, muội trở về làm gì!" Liên Chi Nhi sốt ruột nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Chi Nhi như vậy, Liên Mạn Nhi đã biết rõ tình huống rất không ổn.
"Mạn Nhi, ngươi đi xem trong phòng kia làm sao rồi, Nhị bá ngươi còncó Nhị bá mẫu nữa, thế nào còn chưa có trở lại?" Chu thị thẳng tắp lưngngồi ở trên giường gạch, khuôn mặt căng thẳng, đối với Liên Mạn Nhinói.
"Nhị bá còn chưa có trở lại?" Liên Mạn Nhi nhíu mày. Dựa theo thờigian tính toán, Liên Thủ Tín đều trở về một hồi rồi, Liên Thủ Nghĩa lại là người trong cuộc càng thêm nóng vội, cũng nên trở về rồi.
"Nội, chúng ta đều trốn ở chỗ này, ai cũng không dám đi sang đó,sao lại để cho Mạn Nhi đi chứ?" Liên Chi Nhi Nhi gắt gao cầm lấy tayLiên Mạn Nhi, mặt đỏ lên, nhìn xem Chu thị nói.
Liên Chi Nhi tính tình giống Trương thị, dịu dàng ngoan ngoãn trầmtĩnh. Bộ dạng nàng như vậy là quan tâm Liên Mạn Nhi, mới có thể chốngđối Chu thị.
"Ngươi cái này nha..." Chu thị chưa từng bị cháu gái chống đối qua, lập tức trừng ánh mắt lên, giọng cũng đề cao. Bất quá nghĩ đến tình hìnhLiên gia bây giờ, Chu thị cũng không có tiếp tục phát tác xuống.
"Ngươi hiểu cái gì, còn không phải ta gọi ngươi tới phòng trên trốntránh à. Đều là tôn nữ của ta, sao ta có thể hại các ngươi chứ?" Chuthị sợ người ở đông phòng nghe thấy bà nói chuyện, nên tận lực giảm thấp thanh âm xuống, hơn nữa khó gặp mà giải thích, "Mạn Nhi tuổi còn nhỏ,không có gì đáng ngại... . Đừng nhìn Nha Nhi cùng Đóa Nhi, hai người bọnhọ chân nhỏ, chạy cũng không thể. Hai nàng không được việc, không giốngMạn Nhi, Mạn Nhi luôn tra..."
Tra rồi, cũng là thổ ngữ ở chỗ này của các nàng, ý tứ tương đương với đanh đá.
Liên Mạn Nhi không có để ý tới Chu thị, cũng giả bộ như không pháthiện ánh mắt kỳ quái của Liên Đóa Nhi nhìn về phía nàng, nàng chỉ hỏithăm Liên Chi Nhi. Thế mới biết, người mua rượu nho của Hà lão lục làmột lão bản quản sự họ Từ, mặt khác còn có mấy tiểu nhị của Từ gia, còncó bộ khoái của thị trấn.
"... Bọn hắn tìm Nhị bá, muốn ông ấy bồi thường tiền, còn nói muốn đemNhị bá và Hà lão cậu đều đánh bằng roi, nhốt vào đại lao." Liên Chi Nhinhi nói.
Hiện tại trong đông phòng, là Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân còn có Liên Thủ Tín cùng những người này.
"Tỷ, tỷ ở trong phòng đừng đi ra, ta đi qua xem." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lên tiếng.
"Mạn Nhi, muội đừng đi." Liên Chi Nhi giữ chặt Liên Mạn Nhi.
"Tỷ, tỷ yên tâm, muội chỉ đi xem, khẳng định là không có việc gì."Liên Mạn Nhi lên tiếng, nàng hiện tại rất lo lắng chuyện của đông phòng, không thể cùng Liên Chi Nhi các nàng trốn ở chỗ này.
Liên Chi Nhi ngăn không được Liên Mạn Nhi, chỉ có lo lắng suông.
"Mạn Nhi, đợi một tý." Tưởng thị gọi Liên Mạn Nhi đến, một bên đem bé gái Nữu Nữu buông ra, đi một bên đầu giường đặt xa lò sưởi sờ soạng một cái lò đem tro đi ra."Mạn Nhi, xoa cái này, tránh khỏi chịu thiệt."
Liên Mạn Nhi có chút quýnh :-( 囧 nhưng, kiếp trước của nàng là cái xã hội pháp trị, tuy nhiên cũng có các loại tro, hắc nhan sắc, nhưng dânchúng bình dân còn không đến mức cảnh giác đến trình độ này.
Đến nơi này, nàng còn không có cùng quan sai quen biết. Được rồi, đem mặt bôi đen liền bôi đen a, tối thiểu nhìn xem Liên Chi Nhi giống nhưyên tâm không ít.
Liên Mạn Nhi liền bôi tro đen lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi hướng đông phòng đi đến.
Trong Đông phòng, Liên lão gia tử như trước ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là Thủ Nhân, trên giường gạch, trên mặt đất ngồi sáubảy người, trong đó có hai người ăn mặc quần áo quan sai, Hà lão lục tay bị trói tại sau lưng, cúi thấp đầu ngồi xổm trước gót chân một quansai.
Liên Thủ Tín đâu?
Liên Mạn Nhi lần đầu tiên không phát hiện Liên Thủ Tín, lại đitrong phòng một bước, mới nhìn rõ, Liên Thủ Tín đang ngồi xổm trên mặtđất ở bên phải cửa ra vào.
Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy một mồi lửa từ trong nội tâm bỗng chốc phát ra đến đỉnh điểm, nàng nổi giận.
Liên Mạn Nhi cắn răng, trông thấy góc phòng còn có một ghế dài, lập tức đi tới, đem ghế dài đến trước mặt Liên Thủ Tín.
"Cha, cha ngồi đi."
Có lẽ là đột nhiên trông thấy một nha đầu mặt mũi bẩn thỉu đi vàonhà, tất cả mọi người rất giật mình, có lẽ là bởi vì tiểu tử này vócdáng nhỏ, vậy mà sát khí nguy hiểm, trong phòng mọi người đình chỉ nói chuyện, im ắng mà nhìn xem Liên Mạn Nhi.
"Cha, cha ngồi." Liên Mạn Nhi kéo Liên Thủ Tín, lại để cho hắn ngồi ở trên ghế đẩu.
"Cha, cha không phải là đang đau ngực à, Lý lang trung nói cho changồi nhiều tốt hơn. Người kia là cùng cha đùa giỡn cái gì, cha như thếnào lại tin tưởng hắn?"
"Nha..."
Liên Mạn Nhi nói dứt lời, cũng hướng mặt về phía mọi người, ngồi tại trên ghế dài.
"Những người này đều là tới tìm Nhị bá ta đúng không? Nhị bá ta thế nào còn chưa có trở lại?" Liên Mạn Nhi hỏi.
Chính ở thời điểm này, màn cửa khơi ra, Liên Thủ Lễ phong trầnmệt mỏi từ từ đi vào. Ánh mắt hai người quan sai kia lập tức chăm chúnhìn vào trên người Liên Thủ Lễ.
"Lão Tam, nhị ca con đâu?" Liên lão gia tử xem thấy chỉ có một mình Liên Thủ Lễ liền hỏi.
Liên Thủ Lễ nhìn một phòng đầy người, nhất là mấy người kia còn nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn có chút hoang mang.
"Nhị ca, nhị ca xuống núi trước con, Nhị Lang cùng Tam Lang cũng trởvề rồi, đều đi đằng trước con. Thế nào, thế nào bọn hắn đều không cótrở về?"
Trải qua truy vấn của Liên lão gia tử, nguyên lai Tứ Lang lên núi,đưa bốn người nhà bọn họ đều tìm được, Liên Thủ Nghĩa mang theo Nhị Lang cùng Tam Lang đi theo Tứ Lang xuống núi rồi, Liên Thủ Lễ bởi vì cùngvới Lý sư phó dặn dò một tiếng, đã rơi ở đằng sau.
"... Nhị ca một mạch chạy xuống núi mà, sớm nên về đến nhà rồi chứ." Liên Thủ Lễ nói.
"Ha ha, tú tài tướng công, Liên lão gia tử, các ngươi đây là cho người mang tin để cho chính chủ chạy, vậy các ngươi định lại để cho ai theo chúng ta đầu thú đây?" Một vị quan sai theo bên hông rút ra khóa sắt, rầm rầm mở ra.
Chương 249: Một Số Sổ Nợ Rối Mù
"Đây là không thể nào!" Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân vội vàng phủ nhận.
" Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, tú tài tướng công, Liên lão gia tử, chuyện này chúng ta đã cho các ngươi đủ mặt mũi. Cácngươi nói, việc này phải làm thế nào chứ?" Một vị quan sai lên tiếng.
Liên Mạn Nhi rất căm tức, nàng ngược lại cũng không tin là ngay cảlão gia tử cũng cho người mang tin để cho Liên Thủ Nghĩa chạy. Nàng chorằng, nhất định là Liên Thủ Nghĩa biết rõ rượu nho đã xảy ra chuyện, hắn sợ gánh trách nhiệm, cho nên chạy.
Huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, khi lớn lên như thế nào sẽ có sựkhác biệt. Liên Thủ Tín đã đi ra ở riêng, nghe nói trong nhà gặp chuyệnkhông may, đem chuyện xây nhà lập tức buông bỏ, chạy trở về. Cùng lànghe được tin truyền, Liên Thủ Lễ vội vã đáp ứng Liên lão gia tử gọi trở về rồi, nhưng người trong cuộc là Liên Thủ Nghĩa, lại giống như lòngbàn chân bôi mỡ, trơn trượt mà chạy rồi hả?
Liên Thủ Nghĩa quá thông minh sao? Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ quá ngốc sao?
Giờ phút này, Liên Mạn Nhi thật sâu mà cảm nhận được, trách nhiệmtrong lòng là quan trọng nhất. Bình thường mà nói, phần lớn là con traitrưởng trong nhà, hoặc là nhi tử được xếp hạng phía trước được ký thác kỳ vọng rất cao, cho nên trong lòng gánh nặng trách nhiệm, nhưng là đócũng không phải tuyệt đúng. Mà cụ thể đến Liên gia, lão đại Liên ThủNhân cùng lão Nhị Liên Thủ Nghĩa, đều là người rất "Thông minh", nhưngbọn hắn đối với đại gia đình Liên gia này tựa hồ cũng không có bao nhiêu trách nhiệm. Trái lại xếp hạng chót nhất là Liên Thủ Tín, thì trong lòng trách nhiệm lại rất lớn.
Liên Mạn Nhi đã từng rất chân thành mà suy nghĩ qua, những nhân tốtạo thành loại tình hình này. Nàng cảm thấy, cái này cùng biến hóa giacảnh của Liên gia có quan hệ nhất định. Liên Thủ Nhân cùng Liên ThủNghĩa ở thời điểm Liên gia giàu có nhất, lúc đó Liên lão gia tử tuổi còn trẻ, có thể vì vợ con mà tạo một khoảng trời rộng lớn. Nhưng đến thờikỳ của Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín, gia cảnh Liên gia lại không bằngtrước kia, Liên lão gia tử tuổi cũng lớn rồi, gánh nặng lại quá nhiều.Ông cùng nhi tử của ông phải cùng chèo chống gia nghiệp.
Nhi tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà? Hoàn cảnh hình thành nên tính cách?
Liên Mạn Nhi tại trên ghế đẩu xê dịch, đồng thời đem suy nghĩ từ nơinày đến vấn đề triết học phức tạp ở trên, rồi lại trở về vấn đề bứcthiết trước mắt cần giải quyết.
Tất cả mọi người nhìn Liên lão gia tử, đúng như quan sai nói, chạyhòa thượng không chạy được miếu. Liên Thủ Nghĩa chạy, nhưng Liên giavẫn còn. Việc này muốn như thế nào giải quyết, cần phải nghe chủ nhà duy nhất là Liên lão gia tử nói xem như thế nào.
Liên lão gia tử đang xoạch xoạch rút thuốc lá rời. Ông cần mượn cáinày để bình phục tâm tình của mình, suy nghĩ thật kỹ, cục diện rối rắmmà Liên Thủ Nghĩa tạo ra phải làm thế nào thu don.
Từ khi người của Từ gia cùng quan sai tìm tới tận cửa, đã nói cho bọn hắn biết chuyện rượu nho không quan hệ tới Liên gia. Nhưng là người Từgia nói rõ ràng, lúc trước bán cho bọn hắn rượu nho chính là hai người,một là Hà lão lục, một là Liên Thủ Nghĩa. Hà lão lục đem trách nhiệm đều đổ lên trên người Liên Thủ Nghĩa, nói hắn bất quá là chân chạy để giúpđỡ thôi.
Liên lão gia tử lại để cho Tứ Lang đi gọi Liên Thủ Nghĩa trở về, làmuốn cho Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục đối chất. Về phần Liên Thủ Nghĩa nhận được lợi ích từ việc Hà lão lục ủ rượu nho, thì Liên Thủ Nghĩa chỉ giao cho Chu thị ba mươi lượng bạc, ông nguyện ý trả đủ số tiền này.
Thế nhưng Liên Thủ Nghĩa bị dọa liền chạy, không có người đến cùng Hà lão lục đối chất. Hà lão lục là tên du thủ du thực, so với Hà thị cònmuốn lưu manh hơn. Nhà hắn bao nhiêu tiền tài đều bị hắn phá hết, hắnmột mực chắc chắn Liên gia là thủ phạm chính. Liên gia có phòng, có nhà, vì thế tình cảnh trở nên rất bất lợi.
Liên lão gia tử cảm thấy cổ họng có chút tanh, phải cố hết sức mà hút thuốc.
"... Đều nói rượu nho của Liên gia, đó là nói Tứ nhi tử của ta đã ởriêng đó. Bọn hắn ủ rượu nho, đều bán cho Trầm gia ở phủ thành." Liênlão gia tử buông tẩu thuốc, rốt cục mở miệng nói ra."Trầm gia ở phủthành là nhà mẹ đẻ của Trầm hoàng hậu, hiện trên chân núi vẫn còn xâymiếu kia."
Nói đến Trầm gia, bất kể là quan sai hay là người của Từ gia, đềukhông có lên tiếng. Những lời này, vừa rồi Liên lão gia tử đã nói qua,cũng chính bởi vì như thế, hơn nữa Liên Thủ Nhân là tú tài, bọn hắn mớikhông có vừa vào cửa đã lấy dây xích khóa người.
"Lão Tứ, mấy đứa ủ rượu, ngoại trừ bán cho Trầm gia, còn bán cho người khác không vậy?" Liên lão gia tử cố ý hỏi Liên Thủ Tín.
"Không có." Liên Thủ Tín vội đáp.
"Nhà lão Hà ủ rượu, là của nhà lão Hà hắn, không có liên quan đếnLiên gia chúng ta." Liên lão gia tử lên tiếng, "Mấy vị, mua rượu cũng là đến bên trên nhà hắn mua phải hay không, cũng không tới bái kiến cáilão nhân này?"
"Lão gia tử, lời này ngươi nói nhiều lần rồi. Chúng ta mua rượu, làtại nhà Hà lão lục mua, lúc ấy bán rượu cũng không chỉ có một mình Hàlão lục, còn có con trai thứ hai của ngươi là Liên Thủ Nghĩa, nói đếnrượu kia. Hắn còn theo chúng ta nói, Liên gia ủ rượu ngay cả Trầm giađều cướp mua, cái rượu kia, đều là rượu của Liên gia." Quản sự của Từgia lên tiếng, "Hà lão lục, ngươi nói ta có nói dối không?"
"Không sai không sai." Hà lão lục ngồi chồm hổm trên mặt đất, lộ héra khuôn mặt, vô sỉ cười nói, "Rượu bán cho Từ đại gia, chính là tỷ phucủa ta ủ đấy, ta chỉ là cái chân chạy thôi."
"Lão gia tử, ngươi nghe một chút, lúc này ngươi có đẩy cũng không hết trách nhiệm à nha?" Một quan sai lên tiếng.
Liên lão gia tử một hơi buồn bực tại trong lồng ngực, ông biết rõ,Liên Thủ Nghĩa không có ở đây, cùng Hà lão lục đẩy đưa thì không cáchnào nói rõ ràng, kết quả cuối cùng cũng không khác lắm.
"Như vậy đi, ông chủ của chúng ta chú ý cái hòa khí sinh tài, cho các ngươi một cái mặt mũi. Đem tổn thất tiền bạc của chúng ta đảm bảo đềnbù đi ra, nếu không liền để cho chúng ta đem người mang đi, lúc nào bồithường bạc, lúc đó đem người thả ra cho các ngươi."
Từ gia như vậy, theo bọn hắn nghĩ, cũng là lui một bước rồi. Lúctrước cũng bởi vì nghe nói Trầm gia tại Tam Thập Lý doanh tử mua rượunho của Liên gia, bọn hắn mới đến đây nghe ngóng. Bọn hắn đương nhiêncũng thăm dò được, rượu của Hà lão lục cũng không phải chính tông, là từ Liên gia học trộm biện pháp cất rượu. Nhưng vì Hà lão lục là em vợ củaLiên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa cùng với Liên Thủ Tín là anh em ruột ,bọn hắn cho rằng rượu của Hà lão lục rất đáng được mua, liền lấy giámỗi cân là một tiền năm phần bạc, đem tất cả rượu của Hà lão lục đều mua hết.
Bọn hắn cho rằng đã kiếm được lợi. Ngay từ đầu, rượu này bán cũngkhông tệ, nên bọn hắn liền không có vội vã bán, muốn bán với giá tiềntốt nhất. Không nghĩ tới hai ngày trước chuyển một vò rượu ra bán, mớiphát hiện rượu đã thay đổi chất, không thể uống rồi.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không ăn cái thiệt thòi này, liền từ huyện nha tìm hai cái bộ khoái quen biết, tới bắt Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục.
Liên Mạn Nhi nghe được muốn đảm bảo đền bù bạc, ngược lại thở dài một hơi. Kỳ thật nàng đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, nói bắt người,thật ra mục đích cuối cùng nhất cũng vẫn là vì tiền.
Liên gia cũng không phải là không có quan hệ nhân mạch, bọn bộ khoáisẽ không phải không rõ. Không có người đi cửa hàng của các nàng tốngtiền, đã nói lên điểm này.
Bán đi đồ vật không có chất lượng cho người, bồi thường tiền là thiên kinh địa nghĩa.
Vấn đề là, muốn bồi bao nhiêu tiền.
"... Lúc trước là bỏ ra một tiền năm phần bạc một cân, mua chín trămcân, hơn nữa chuyện rượu lần này làm cho cửa hiệu của chúng ta bị tổnthất danh dự, cái này chúng ta cũng không muốn nhiều lắm, chỉ cần haiphần, các ngươi tổng cộng đảm bảo đền bù chúng ta một trăm sáu mươi hailượng bạc, việc này chúng ta liền không truy cứu nữa." Quản sự của Từgia nói.
Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh, một mực không nói gì. Thời điểm nàngvừa tới, thì tức giận vô cùng, nhưng hiện tại nộ khí dần dần hạ xuống,nàng bắt đầu tỉnh táo lại. Việc này liên lụy đến Liên Thủ Nghĩa cùng Hàlão lục, chuyện bên trong phiền toái càng nhiều hơn. Nếu nàng can thiệpvào, thì sẽ đem trách nhiệm cùng phiền toái đều ôm đồm đến trên ngườinhà mình. Điều này hiển nhiên là không sáng suốt. Nàng chỉ cần tại lúccần thiết giữ vững vị trí lợi ích của nhà mình là tốt rồi.
Một trăm sáu mươi hai lượng bạc, đây thật là chặt đẹp. Liên lão giatử cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt. Nhưng quản sự của Từ gia nói rabán rượu giả, cái lỗi này rất lớn chứ không hề nhỏ. Người là dao thớt,ta là thịt cá, người ta muốn bao nhiêu tiền, liền bấy nhiêu tiền. Làmchưởng quầy nhiều năm Liên lão gia tử rất rõ ràng đạo lý này.
"Tốt." Liên lão gia tử gật đầu nói, "Con thứ hai của ta lúc trước cầm về nhà ba mươi lượng, chúng ta cứ dựa theo cái này đảm bảo đền bù,chúng ta ra bốn mươi lượng. Những thứ khác, các ngươi tìm Hà lão lục đòi a."
"Cái gì?" Hà lão lục thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên,"Lão gia tử, không nên ức hiếp người như vậy. Bán rượu nho được một trăm ba mươi lăm lượng, tỷ phu của ta cầm phần nhiều hơn, hắn nói biện phápcất rượu là của Liên gia các người, hắn cầm tám mươi lượng, cho ta cònlại năm mươi lăm lượng, tiền bình và những thứ khác đều là ta ra tiềnhết đấy."
Liên Thủ Tín tức dậm chân. Liên Mạn Nhi xoa trán không nói, nàng đauđầu, nếu như không phải nhận định Liên Thủ Tín không chịu đi, nàng muốnlập tức lôi kéo Liên Thủ Tín ly khai.
"Lão gia tử, chúng ta cũng mặc kệ các ngươi chia phần tiền này nhưthế nào, một trăm sáu mươi hai lượng bạc này, ta hôm nay đều phải lấyđi. Bằng không, Hà lão lục nhất định là đi ngồi tù, lão gia tử ngươicũng phải theo chúng ta đi." Quản sự Từ gia nói.
"Tiền ta đều thua sạch rồi, trong nhà còn hai gian phòng ở, nămlượng bạc đều không đáng." Hà lão lục lên tiếng. Lời này thời điểm hắnbị bắt chặt đã nói, lúc đó hắn còn nói một câu, đòi tiền thì tìm Liêngia đòi, hắn chỉ có một mạng này cùng lắm là chết. Đây cũng là cái lý do khiến những người này đến thẳng Liên gia, mà căn bản không có đi Hàgia.
"Lão gia tử, các ngươi ai đừng đùng đẩy, các ngươi về sau chính mìnhnói dóc đi. Chúng ta không kiên nhẫn nghe cái kia, không có cách nàokhác, tiền này, các ngươi mang ra trước đi." Một cái bộ khoái cười nói.
Hà lão lục lợn chết không sợ mở nước nóng, chỉ có thể lách vào Liên gia.
Liên lão gia tử biết rõ, cái này hơn một trăn lượng bạc, hôm nay ôngkhông muốn cũng phải lấy ra, không lấy cũng phải lấy. Nhưng mà ông lấyđâu ra nhiều tiền như vậy, đây là muốn cái mạng già của ông rồi.
Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, thân thể bắt đầu đập gõ.
"Cha, cha thế nào rồi?" Liên Thủ Nhân ngồi ở bên cạnh Liên lão giatử, nhanh chóng đỡ Liên lão gia tử, quay đầu liền hướng Liên Thủ Tín hô, "Lão Tứ, đệ xem cha gấp thành dạng gì rồi, đệ còn không mau nói gìđi."
Đúng lúc này, lại để cho Liên Thủ Tín nói cái gì?
"Đại bá, người làm như vậy xứng đáng là đại ca sao? Gặp chuyện, người một câu hữu dụng cũng không nói, liền hướng trên người các huynh đệđẩy? Người đọc những sách kia, dạy ngươi làm người như vậy hay sao?"Liên Mạn Nhi nghiêm mặt, không khách khí mà đối với Liên Thủ Nhân nói,"Đại bá, người muốn cho cha cháu nói cái gì, chính người nói ra nghe một chút."
"Muốn dùng tiền, cũng là các ngươi có."
"Chúng ta không có tiền, một đồng tiền cũng không có."
"Vậy thì bán..."
"Tốt, trước bắt đầu từ ngươi mà bán..."
Chương 250: Kiếm tiền
"Đều đừng nói nữa, bán, bán nhà cửa!" Liên lão gia tử đột nhiên bộc phát ra một tiếng, kịch liệt mà ho khan.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Mạn Nhi đều không nói.
Liên Thủ Nhân mặt đỏ lên, chứng kiến ánh mắt của quan sai trong phòng cùng Từ gia nhìn hắn, mới ý thức tới vừa rồi hắn thất thố rồi. Bấtquá, hắn sẽ không ôm việc ở trên người mình đâu, hắn oán hận liếc nhìnLiên Thủ Tín. Hắn là trưởng bối, là tú tài, Liên Thủ Tín lại tùy ý mộttiểu nha đầu như Liên Mạn Nhi cùng hắn cãi nhau, cái này là căn bảnkhông để hắn để vào mắt.
Liên Mạn Nhi cũng là một bộ dáng tức giận. Nàng là cố ý cùng Liên Thủ Nhân cãi nhau đấy. Dựa vào cái gì luôn là các nàng nghe lời, hiểuchuyện, lấy đại cục làm trọng, kết quả chính là bị yêu cầu càng thêmhiểu chuyện, lấy đại cục làm trọng hơn. Nàng cùng Liên Thủ Nhân cãinhau, mất mặt chính là Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân chính mình không sợmất mặt, nàng sợ cái gì?
Rất nhiều nữ tử trong gia đình, cũng đều tồn tại hiện tượng như vậy.Hài tử bốc đồng, không hiểu chuyện, không nghe lời, nếu như hài tử ồn ào lên, ngay từ đầu, trưởng bối trong nhà sẽ giáo dục, yêu cầu bọn hắn yên tĩnh.
Có thể hài tử thường thường sẽ không nghe lời, ngược lại hài tửhiểu chuyện sẽ nghe lời. Như vậy thời gian dài, các trưởng bối sẽ đồngdạng dạy dỗ hai người, phát triển đến khi gặp được vấn đề, chỉ cần cầucái hài tử hiểu chuyện kia nhượng bộ. Nếu như hai cái hài tử đều khôngnghe lời, như vậy kết quả thường thường là một người 50 đại bản, bởi vìtrưởng bối có thể kiên nhẫn, có thời gian để phân biệt ai đúng ai sai,cũng không phải nhiều. Bọn hắn có chuyện buôn bán của một nhà cần quantâm.
Đều là người một nhà, có lẽ không dùng tới những chuyện tiểu tiết,chỉ có thể nói đây là người có bản tính nhường nhịn, biết tránh nặng,tìm nhẹ.
Như vậy , mặc kệ hài tử tùy hứng làm bậy, hài tử hiểu chuyện càng thuận theo, nhường nhịn.
Gia trưởng thì đạt đến mục đích gia đình hòa thuận, nhưng thườngthường không để ý đến, hai cái hài tử này vì thủ đoạn của hắn mà từng người hướng tới hai cực càng xa.
Như Liên Thủ Nhân vậy. Nếu Liên Mạn Nhi nhượng bộ, như vậy Liên lãogia tử sẽ mừng rỡ thanh nhàn. Nhưng Liên Mạn Nhi không chịu nhượng bộ.Ngược lại cùng Liên Thủ Nhân bắt đầu ồn ào lên, Liên lão gia tử nhấtđịnh phải đi ra chủ trì công đạo rồi.
Bọn Liên Mạn Nhi đã ra ngoài ở riêng, Liên lão gia tử sẽ không đánh đại bản đối với các nàng rồi.
"Cha, bán, bán cái phòng ở nào?" Liên Thủ Nhân vội hỏi.
"Còn có cái nào. Là cái trên thị trấn kia." Liên lão gia tử thở gấp, nói ra.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín liếc nhau một cái. Liên gia muốn xuấtra hơn một trăm lượng bạc, chỉ có một đường duy nhất, là bán đi phòng ởtrên thị trấn. Đối với điểm này, mọi người trong nhà đều hiểu rõ. Thếnhưng Liên Mạn Nhi nhịn mấy lần, đều chưa nói.
Bởi vì, lời này vốn là lão gia tử hoặc là Liên Thủ Nhân nên nói.
"Đi, bảo nương ngươi, đem khế ước mua bán nhà lấy ra." Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Lễ nói.
"... Trên thị trấn có một tòa đại trạch. Hai cổng, còn có một hẻm nhỏ ở đầu đường, cũng là tiểu viện. Bên trong nhà, đồ đạc đều đầy đủ hết đấy, có thể bán hơn trăm lượng, liền lấy ra thế một trăm lượng a." Liên lãogia tử nói.
Đúng lúc này, Chu thị run run rẩy rẩy theo sát Liên Thủ Lễ từ tây phòng đi tới.
"Lão đầu tử..." Chu thị chặt chẽ mà cầm lấy ống tay áo của Liên Thủ Lễ, sắc mặt trắng bệch. Bà ở trong nhà này là Bá Vương, kỳ thật lá gan rấtnhỏ. Đối mặt với chuyện thế đạo bên ngoài thì hoàn toàn không biết gìcả, sợ gặp người lạ lại càng sợ gặp quan sai.
"Đem khế ước mua bán nhà tìm ra." Liên lão gia tử lại đối với Chu thị nói.
Chu thị lúc này mới run rẩy mà theo Liên Thủ Lễ đỡ xuống mở ra ngăntủ, từ bên trong lấy ra cái hộp gỗ nhỏ, tính cả cái chìa khóa đều giaocho Liên lão gia tử. Lập tức chân mềm nhũn, ngã ngồi tại trên giường,vành mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt bắt đầu xoạch xoạch rơi xuống.
Liên gia hiện tại cơ hồ là không có của cải gì, nhưng trên thị trấncó phòng ở còn có chút giá trị. Liên lão gia tử cùng Chu thị, liền trông cậy vào cái phòng ở kia, bán đi, kiếm chút tiền, làm phòng tân hôn, mua đất cho cháu mình cưới vợ.
Cái phòng ở này nếu để trả sạch nợ, như vậy cuộc sống sau này của bọn họ sẽ gian nan đến mức nào!
Liên lão gia tử trong nội tâm cũng không chịu nổi, nhưng mà ông sovới Chu thị trấn định hơn, dùng cái chìa khóa mở hộp gỗ ra, đem khế đấtphòng ở trên thị trấn lấy ra, giao cho quản sự của Từ gia.
"Cái phòng này có giá không đủ một trăm lượng ah, " quản sự kia nhìnkhế ước mua bán nhà có chút bất mãn, "Đồ bên trong nhà có thể đáng baonhiêu tiền?"
Vẫn là cái quan sai bên cạnh khuyên nhủ tốt mới khiến quản sự kia đồng ý đem khế ước nhà chống đỡ lấy một trăm lượng.
"Vậy còn lại sáu mươi hai lượng bạc?"
"Nhà của chúng ta ra một trăm lượng, còn lại sáu mươi hai lượng, nên là Hà lão lục ra." Liên lão gia tử nói.
"Ta không có tiền." Hà lão lục cúi đầu nói, "Dù sao tiền này nếu gomgóp không đồng đều, các ngươi cũng phải có người đi theo ta đi ăn cơmtù."
"Lão gia tử, lời nói mới rồi đều nói hết rồi. Hôm nay tiền này chúngta nhất định phải lấy đi, chuyện của các ngươi, các ngươi hãy tự giảiquyết. Cái này nếu đưa đến huyện nha, ở đại đường của huyện nha trướcnói bằng roi, sau mới nói chuyện."
Đánh Hà lão lục Liên gia không có người đau, nhưng mấu chốt là tiềngom góp không đều, Liên gia cũng phải có người phải ăn gậy theo.
"Ta trước tiên đem tiền gom góp đi ra." Liên lão gia tử không cách nào, chỉ phải đối với Chu thị nói.
Phòng ở chống đỡ một trăm lượng, còn sáu mươi hai lượng cũng khôngbiết lấy được từ nơi nào ra! Trong nhà tiền bạc có thể lấy ra tối đa chỉ có hơn mười lượng bạc, lại muốn nhiều hơn cũng không có. Trừ phi cầmxiêm y cùng đồ trang sức đến thế. Nhưng ai cầm xiêm y cùng đồ trang sức? Bà cùng Liên Tú Nhi hay sao? Cái kia không thể, đó là đồ cưới bà tíchlũy cho Liên Tú Nhi, ai cũng không thể động. Xiêm y của Cổ thị đều ở tại nơi này của bà, chỗ này có thể chống đỡ một phần, nhưng những cái khác ở đâu ra?
Bên trong hòm xiểng của Tưởng thị khẳng định có cái gì, đồ trang sứccủa Cổ thị, và bạc có lẽ là ở chỗ này. Chu thị những ngày này một mựctìm cách tìm hiểu, nhưng Tưởng thị lại rất cẩn thận. Những cái hòmxiểng kia trên danh nghĩa là của Tưởng thị, Chu thị không thể xé rách da mặt đi tìm kiếm.
Đúng lúc này thì không thể không hỏi rồi.
"Ta, ta cùng nhóm con dâu đi thương lượng một chút." Chu thị nói.
"Đi thôi." Liên lão gia tử nhẹ gật đầu.
Chu thị đi tây phòng .
"Gia, số tiền này người cứ đưa như vậy, không ghi chữ ký nhận sao?" Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên lão gia tử.
"Đúng, nên viết chữ theo." Liên lão gia tử nói xong, đối với cái quan sai nói, "Tiền này chúng ta trước gom góp, để Hà lão lục cho chúng taký nhận."
Đây là chuyện của Liên gia cùng Hà lão lục, quan sai cùng quản sự Từ gia đương nhiên không sao cả.
"Mạn Nhi, con đem giấy bút tìm đến." Liên lão gia tử nói.
Không đợi Liên Mạn Nhi tiếp lời, Liên Thủ Nhân vội vàng đứng lên.
"Cha, conđi lấy giấy bút." Liên Thủ Nhân nói chuyện, liền hướng đông phòng đi.
Một khoản thời gian, Chu thị cùng Liên Thủ Nhân đồng thời trở vềrồi. Liên Thủ Nhân cầm trong tay giấy và bút mực, nhưng Chu thị lại hai tay trống trơn.
Liên lão gia tử trải rộng giấy gia, bắt đầu viết chữ lên.
Chu thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Nhân, nhẹ gật đầu. Liên Thủ Nhânđứng lên, đi đến trước mặt quản sự Từ gia, thấp giọng nói một câu, haingười liền một trước một sau đi ra ngoài, ít khi, quản sự kia lại đemtheo hai cái quan sai kêu đi ra ngoài.
Bên này Liên lão gia tử đã viết xong chứng từ, lại để cho Hà lão lục đến vẽ vòng. Hà lão lục không muốn.
"Ngươi xem, đại thúc, đây là làm gì, hai nhà chúng ta là ai. Tỷ ta sinh cho nhà các người nhiều nhi tử như vậy."
Liên lão gia tử bị tức đến sắc mặt tái nhợt, Liên Thủ Tín cùng LiênThủ Lễ tiến lên đi kéo Hà lão lục, buộc hắn tại chứng từ bên trên vẽvòng. Đúng lúc này, Liên Thủ Nhân, cùng quản sự Từ gia và hai cái quansai đều đi trở về, Liên lão gia tử mời mấy người ở tại chứng từ bên trên đồng ý, làm bằng chứng phụ.
Chỉ là, trong hộp gỗ chỉ có vụn vụn vặt vặt mười lăm lượng bạc, cái kia còn thiếu bốn mươi bảy lượng.
"Ngươi..." Liên lão gia tử nghi hoặc mà nhìn xem Chu thị.
"Đây là của nhà lão Nhị gia, vợ của Nhị Lang vay của nhà chúng ta một khoản tiền, lại để cho bọn hắn đến chỗ kia đi lấy đi." Chu thị lêntiếng.
Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, hiểu được. Chu thị đây là cùng ngườiphòng lớn thương lượng tốt rồi, tiền còn lại là muốn từ trên người Triệu Thanh Tú móc ra.
"Cha, chuyện nhà chúng ta không có gì nói. Cái này hơn sáu mươilượng, là ứng cho Hà lão lục. Người xem Hà lão lục như vậy, ta tìm hắnđòi tiền sợ là khó. Đến lúc đó còn phải lão Nhị bọn hắn ra mặt..." LiênThủ Nhân thấp giọng nói.
Gặp Liên lão gia tử không nói chuyện, Liên Thủ Nhân bề bộn đối vớihai cái quan sai nói: "Cái này nên tranh thủ thời gian đi, đi muộn, sợkhông dễ làm." Hắn hiểu rất rõ Liên Thủ Nghĩa rồi. Liên Thủ Nghĩa không chỉ chính mình né, mấy đứa con trai cũng đều không có trở về. Nếu nhưkhông còn sớm đi, chỉ sợ ngay cả Triệu Tú Nga cũng sẽ trốn đi.
"Liền xem tú tài tướng công mặt mũi a. Bất quá ta cũng đem lời nóitrước, nếu tiền không đủ, chúng ta còn trở về, đến lúc đó, việc này càng khó làm rồi." Quản sự Từ gia lên tiếng.
"Đương nhiên, đương nhiên." Liên Thủ Nhân gật đầu.
"Ta cũng không thể cứ như vậy đi, là ngươi đi theo chúng ta, còn vị nào đi theo chúng ta đi?" Cái quản sự kia đứng lên, hỏi.
Đây là tư thế đi thị trấn xét nhà, Liên Mạn Nhi nhãn châu xoay động, lập tức bắt được tay Liên Thủ Tín.
"Cha, thế nào lại đổ mồi hôi nhiều thế này, có phải bệnh cũ tái phátkhông? Cái này phải làm thế nào đây?" Liên Mạn Nhi sốt ruột nói, "Tambá, bá mau giúp cháu đem cha cháu chuyển đến phòng của chúng ta đi."
Liên Thủ Tín có chút trố mắt, gặp Liên Mạn Nhi đối với hắn nháy mắt, liền ah xong hai tiếng.
"Tam bá, nhanh lên." Liên Mạn Nhi thúc Liên thủ lễ.
Liên Thủ Lễ không biết chuyện này quan trọng thế nào, liền nhanhchóng đi tới, cùng Liên Mạn Nhi đỡ Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi mang theohai người rất nhanh từ phòng trên lui ra ngoài.
Liên Thủ Nhân nhìn xem ba người bọn hắn đi rồi, thì hối hận, âm thầm dậm chân, vừa rồi hắn muốn nói thân thể không thoải mái, nhưng lại bịLiên Mạn Nhi đoạt trước, không chỉ mang đi Liên Thủ Tín, còn đem LiênThủ Lễ cũng mang đi. Bây giờ không phải là hắn đi, thì là Liên lão giatử đi theo.
Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân ánh mắt chạm cùng nhau.
"Lão đại, con đi theo xem thế nào đi." Liên lão gia tử nói.
Liên Mạn Nhi ở bên trong Tây Sương phòng, trông thấy Liên Thủ Nhân đi theo quan sai cùng quản sự Từ gia vội vã thẳng bước, Hà lão lục vẫnnhư trước bị trói lấy, cũng bị mang đi. Liên Mạn Nhi lúc này mới thở dài một hơi, đi phòng trên đem Liên Chi Nhi tìm trở về.
"Tìm Triệu Tú Nga đòi tiền, là ai ra chủ ý?" Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Liên Chi Nhi.
"Nội lại để cho đại bá mẫu cùng đại tẩu kiếm tiền. Đại bá nương cùngđại tẩu khóc, nói gom góp không đủ tiền đến. Về sau đại bá đến, cùngđại bá mẫu nói thầm một hồi. Là đại bá nói ra."
Liên Mạn Nhi gật gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Bên trong Tây Sương phòng, Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín hai huynh đệ ngồi ở trên giường.
"Lão Tứ, đệ nói xem, lần này cha có thể cho ở riêng không?" Liên Thủ Lễ hỏi Liên Thủ Tín.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com