Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 381 - 390

Chương 381: Đúng bệnh hốt thuốc

Nghe nói Chu thị điên rồi, mọi người ở phòng trong đều sửng sốt, Liên Mạn Nhi muốn hỏi Tứ lang một chút, Chu thị là như thế nào phát điên,nhưng Tứ lang đã sớm xoay người chạy đi rồi.

"Bà nội, điên rồi?" Liên Mạn Nhi có chút không tin. Chu thị cũngkhông phải là người bình thường, tinh thần mạnh mẽ từ trong xương, cònhơn người bình thường nữa. Trong suy nghĩ của Liên Mạn Nhi, chỉ có Chuthị làm người khác điên, chứ bà tuyệt sẽ không điên.

Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại. Cái gọi là cương quá dễ gãy, Chuthị đã có thói quen thuận buồm xuôi gió, hôm nay bị mất mặt ở trước mặtmọi người, không quản thúc được hai đứa con không nói, còn lập văn thư,hai con trai này cùng người hai nhà này, về sau cũng không thuộc quyềnbà quản lý. Hơn nữa, trên lưng bà mắc oan, thanh danh hoàn toàn bị đen.

Vừa rồi trong khoảng thời gian này, Chu thị vẫn là ở thượng phòng tây phòng, thì phải là cùng Cổ thị, Tưởng thị những người này ở cùng mộtchỗ. Cổ thị cũng bị Chu thị quản thúc, hơn nữa hễ có cơ hội liền thích đáp trả, đâm lại Chu thị vài lần.

Kết quả đã khiến Chu thị điên rồi?

Chu thị là điên thật, hay là không điên?

"Thượng phòng giống như không có động tĩnh gì?" Trương thị nói. NếuChu thị điên rồi, thượng phòng khẳng định sẽ đại loạn, nhưng nghiêng tai lắng nghe, thượng phòng bên kia thực im lặng.

"Vừa rồi, ta giống như nghe thấy thượng phòng rối loạn một lúc. Takhông phải mới vừa nói chuyện tới sao, trong lòng ta có việc, cũng không có nghe rõ ràng." Triệu thị nói.

"Tứ lang đến là truyền tin cho chúng ta, thế nào, hay ta đi xem đi?" Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.

Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, đều âm thầm thở dài, cảm giác bất đắc dĩ thật sâu.

"Mạn Nhi, con trước kia không phải vẫn hỏi mẹ, vì sao phải nhịn, vìsao trước mặt bà nội con, mẹ có lý còn phải tự nhận lỗi,không để ý?Người khác cũng hỏi qua ta. Nhìn xem đi, mặc kệ là chuyện gì, mặc kệ cólý hay không, bà ấy nếu không áp chế được, sẽ không yên ổn.... Bà nội concó thể có điên, đến sau lại, bà ấy có thể đem chính mình ép buộc khôngcòn hình dạng. Khiến người khác nhìn không được." Trương thị nói xong,thở dài một tiếng.

"Bà nội con trước kia từng điên?" Liên Mạn Nhi lập tức từ trong lời nói của Trương thị hiểu ra.

Trương thị nhấp hé miệng, không nói chuyện, chỉ ý bảo Liên Mạn Nhi đến hỏi Liên Thủ Tín.

"Cha..." Liên Mạn Nhi quay đầu hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng. Có chút không được tự nhiên mà nghiên người, hiển nhiên cũng không muốn trả lời.

Liên Mạn Nhi con mắt vòng vo xoay chuyển, Trương thị cùng Liên ThủTín đều không muốn nói, xem ra đó hẳn là một sự kiện thực mất mặt. Không phải Trương thị cùng Liên Thủ Tín mất mặt, mà là hai người này cảm thấy mất mặt thay Chu thị.

"Đây là gây khó dễ cho chúng ta, nếu chúng ta không đi, việc này sẽkhông yên tĩnh. Bà ấy thật xấu.." Trương thị liền lại nhìn về phía LiênThủ Tín.

Liên Mạn Nhi cảm thấy. Trương thị chưa chắc nguyện ý đi, nàng nói như vậy, là vì lo lắng đến tâm tình Liên Thủ Tín, cho Liên Thủ Tín một bậcthang.

Thật đúng là hiền lành, cũng chẳng trách mấy năm nay, tuy rằng ngàyqua vất vả, còn có mẹ chồng như Chu thị, nhưng đôi này còn có thể ân áinhư vậy.

"Biết là làm khó dễ ta. Sao ta lại có thể đến đó." Liên Mạn Nhi lập tức nói.

Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ, Triệu thị, mấy người này chạy tới xem Chu thị, bởi vì mềm lòng. Nhìnkhông được Chu thị nổi điên, lại khuất phục Chu thị.

Vậy không phải đảo mắt lại trở về tình trạng trước giải phóng, cácnàng vừa mới đạt được giải phóng a, hơn nữa là trả giá bao nhiêu mớithắng được hôm nay a?

Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị, mấy người này đều không thể đi.

"Để con đi xem, bà nội con nếu thực điên rồi, con sẽ trở về gọi mọi người." Liên Mạn Nhi nói. Nàng muốn đi trước xem tình huống.

"Tỷ, đệ đi theo tỷ." Tiểu Thất vội hỏi.

"Mạn Nhi tỷ, muội cũng đi theo tỷ." Liên Diệp Nhi cũng nói.

Liên Mạn Nhi liền gật gật đầu. Nàng, Tiểu Thất cùng Liên Diệp Nhi đều là tuổi còn nhỏ, nói gì làm gì tiện nhất.

"Cha, nương, mọi người đều ở trong phòng đi, chờ con ta trở lại. Ca, tỷ, hai người cũng đừng đi."

Liên Mạn Nhi dặn người nhà một phen. Liền đi lên thượng phòng.

Thượng phòng đông tây hai phòng, một bóng người cũng không có, gianngoài cửa sau, đứng bên ngoài phòng, có thể nghe thấy sau viện truyềnđến tiếng người.

Hóa ra mọi người về phía sau viện, Chu thị là nổi điên ở hậu viện?

Liên Mạn Nhi liền ra cửa sau, đến hậu viện.

"... Cho ngươi ăn, ta cho ngươi ăn, súc sinh tán tận lương tâm..." Chuthị mặc áo dài màu tím, một đôi chân nhỏ ở trong luống rau hẹ điên cuồng mà đạp, một bên đạp một bên mắng. kịch liệt vận động, làm cho sắc mặtvốn trắng vàng của Chu thị nhiễm đỏ ửng, sợi tóc trên đầu nàng đã tánloạn cũng lay động theo chuyển động của thân thể.

Liên Lão gia tử xa xa vừa mới tiến đến hậu viện đứng ở một luống rau, tức giận sắc mặt đỏ bừng, cầm tẩu thuốc trong tay, chỉ vào Chu thị.

"... Tứ lục bất đổng, ngươi liền làm đi, ngươi liền làm đi..."

Tứ lục bất đổng, là phương ngôn Tam Thập Lý doanh tử nơi này, đạikhái ý tứ là nói một người hồ đồ, không hiểu chuyện, không phân rõ phảitrái.

Bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Hà thị, Liên Kế Tổvây quanh ở giữ luống rau hẹ, cũng có bước vào luống rau, một bên lớntiếng khuyên bảo, một bên ý đồ ngăn cản Chu thị.

Nhưng Chu thị uy mãnh dị thường, ai dám tới gần bà, đều đã bị bàchống thắt lưng vung liền quăng đi, chính là Liên Tú Nhi cũng không thểmay mắn thoát khỏi.

Ở phía sau đám người Liên Thủ Nhân, một vòng người vây quanh, là Liên Đóa Nhi, Tứ lang tôn tử. Mấy đứa nhỏ không giống mấy người Liên ThủNhân sắc mặt khẩn trương, mà ngược lại hành động cùng biểu hiện trên mặt đều biểu hiện, bọn họ thực hưng phấn, thấy rất vui.

Tưởng thị cùng Triệu Tú Nga cũng đứng ở trong một vòng người này,Tưởng thị trong lòng ôm Nữu Nữu, Triệu Tú Nga đang mang thai, hiển nhiên là không tiện đi phía trước mặt.

Liên Mạn Nhi chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng còn để ý.

Phía sau, Chu thị đã gần như đạp nát một mảnh rau hẹ, bà uốn éo thân, lại đi sang luống cải trắng bên cạnh. Cải thìa đã dài ra cỡ hai tấc rất cao, chen chúc bên nhau, còn chưa tỉa cây. Chu thị đi qua, đối với đámcải thìa chính là vừa dẫm lại đá, trong khoảng thời gian ngắn, cải thìathương vong thảm trọng, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Mặc cho Chu thị nháo như vậy, đồ ăn trong toàn bộ vườn rau hậu viện,tất cả đều xong rồi. Nhưng mà những thứ này là người trong nhà khổ cựctrồng, nhất là Liên Lão gia tử, tại miếng đất trồng rau này đã dồn rấtnhiều tâm huyết.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, quyết định, nàng phải giúp đỡ chữa bệnh điên này của Chu, không phải vì này một vườn đồ ăn này.

Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi bỏ chạy tiến lên, ngừng lại ở bên người Cổ thị.

"Ai nha, bà nội ta bị bệnh rất lợi hại. Cha ta vừa nghe nói, liền cho thỉnh lang trung cho bà nội, một hồi có thể trở về." Liên Mạn Nhi giảbối rối. Lớn tiếng nói.

Bước chân Chu thị bỗng nhiên nhẹ lại, tiếng mắng kế tiếp của bà rấtcao, động tác trở nên mạnh hơn nữa, cặp chân nhỏ kia đạp độ mạnh yếucũng tăng lên.

"Bà nội không phải lúc nãy rất tốt sao. Thế nào một hồi liền bệnhthành như vậy?" Liên Mạn Nhi phía sau, liền xoay qua, nói với Cổ thị,"Đại bá mẫu, bà nội vừa rồi là ở cùng một chỗ với người mà"

Cổ thị chính là ngẩn ra.

"Đại bá mẫu, bà nội như vậy, khẳng định không thể đi theo đại bá đinhận chức. Vậy người nhất định phải ở lại. Hầu hạ bà nội nha." Liên MạnNhi cũng không chờ nàng phản ứng lại, nói nhanh.

"Đại bá mẫu, con nói chuyện người đừng có không tin." Liên Mạn Nhinhìn trái nhìn phải, rồi hạ thấp giọng nói, "Một hồi lang trung đến đây, nếu như nói bà nội không thể xa nhà. Người phải ở lại hầu hạ bà nội.Người khác dù nói thế nào cũng không được!"

Liên Mạn Nhi nói xong, liền ý vị thâm trường nhìn Cổ thị.

Cổ thị há miệng thở dốc, nàng nghe ra ý tứ trong lời Liên Mạn Nhinói. Trước đây. Nếu Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng có lẽ không tin,không sợ, nhưng là hôm nay. Trải qua chuyện vừa rồi, nàng không thểkhông tin.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở Tam Thập Lý doanh tử, có lực ảnh hưởng thế nào.

Không cho nàng đi theo Liên Thủ Nhân nhận chức, ngược lại sẽ để nànglưu lại hầu hạ Chu thị, đây là chuyện nàng vô luận như thế nào cũngkhông thể chịu đựng được.

"Nương a, xin bớt giận, ta trở về phòng đi." Cổ thị vội vàng gọi Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ, tiến lên đi, phải kéo Chu thị vào trongphòng.

Lần này khuyên can, rốt cục có thành ý.

Nhưng mà Chu thị lại còn không chịu bỏ qua.

Bà đạp xong đống cải thìa rồi. Liền bỏ ra tiến ra chỗ đám người Cổthị, lại uy vũ sinh phong đánh về phía luống dưa chuột đối diện.

Dây leo dưa chuột đã quấn đầy giá, phía dưới kết những trái dưa chuột to nhỏ.

Chu thị chân đá, tay kéo, một hồi công phu, liền làm hỏng nửa giàndưa chuột, nhưng mà trên mặt cùng trên tay của bà. Cũng thấy vết thương, là do bà kéo cái giá làm chính mình bị thương.

Bởi vì bị thương ăn đau, Chu thị càng tức, động tác cũng càng thêmđiên cuồng, thật giống như đối mặt không phải dưa chuột, mà là kẻ địch.

"Ai nha, bệnh điên của bà nội sao lại lợi hại thế kia?" Liên Mạn Nhilại đến gần chút, đứng ở bên người Triệu Tú Nga, lớn tiếng nói.

"Cũng không, ta còn không phát hiện tức điên thành như vậy kia." Triệu Tú Nga nói.

Tức điên, bị ai tức điên kia?

Liên Mạn Nhi không để ý Triệu Tú Nga.

"Tú Nga tẩu tử, bệnh điên này, đều cũng có nguyên nhân, nghe nói còntruyền đời. Nói đâu xa Hoàng bà tử ở trấn trên, hình như là thời điểm bà ấy bốn năm mươi tuổi phát điên. Khuê nữ của bà vốn rất tốt, kết quả mấy ngày hôm trước, không biết làm sao, cũng điên rồi. Mọi người nói, bệnhđiên này là do mẹ nàng truyền cho nàng."

"Hôm trước ta còn nghe nói, có nhà kia muốn đem khuê nữ Hoàng bà tửđuổi về. Nói là nếu biết nàng có bệnh điên, sẽ không cùng nàng kết thân. Còn nói lão Hoàng không phúc hậu, lừa gạt đem khuê nữ bệnh điên lừa hôn gì, muốn cùng lão Hoàng lấy lại lễ hỏi kia."

Tiếng mắng của Chu thị đột nhiên im bặt, dưới chân giật giật, lạikhông đá về phía giàn dưa chuột, một tay bà cầm lấy dưa chuột non, hướng Liên Mạn Nhi bên này xoay qua.

Mọi người liền nhất tề hô to.

Hóa ra thời điểm Chu thị xoay thân, dưới chân không biết đạp trúngcái gì, đột nhiên bị trợt, toàn bộ thân mình mất đi cân bằng, ngã quỵxuống dưới. Liên Tú Nhi theo sát ở phía sau Chu thị đi đỡ Chu thị, nhưng cũng bị ngã sấp xuống theo. Liên Tú Nhi dưới tình thế cấp bách, một bàn tay bắt loạn, liền bắt được Cổ thị bên cạnh.

Bà người này làm thành một đống, ngã sấp xuống ở dưới giàn dưa chuột.

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ lúc này đều bước lên phía trước, nâng ba người lên, chậm rãi đi tới.

"Ai má ơi, sao thối như vậy." Triệu Tú Nga nhíu nhíu mày, bưng kín miệng mũi.

Liên Mạn Nhi cũng ngửi được một mùi tanh tưởi đập vào mặt, bộ dáng học Triệu Tú Nga, lấy tay bưng kín miệng mũi.

"A, là Lục lang, khẳng định là hắn, lại đại tiện dưới giàn dưa chuột!"

Chương 382: Truyền lời

Tiểu Thất nắm cái mũi kêu một tiếng, ánh mắt nhìn mọi nơi, phát hiệnLục Lang vốn đang ở trong đám người, không biết lúc nào đã chạy mất.Tiểu Thất nhích đến bên người Liên Mạn Nhi.Một hàng mấy người Chu thị càng đi đến gần, thì mùi thúi kia càngthêm nồng đậm. Triệu Tú Nga trốn sang bên cạnh, Liên Mạn Nhi mang theoTiểu Thất liền ẩn thân ở phía sau Triệu Tú Nga, cũng trốn xa chút.

Bộ dáng Chu thị thực chật vật, tóc tán loạn, trên mặt bị trầy xướthai đường, xiêm y trên người cũng tán loạn, thảm hại hơn là dưới lòngbàn chân của bà. Đôi giày dính một màu xanh, còn có ống quần thì dính ít phân của Lục lang.

Liên Tú Nhi cùng Cổ thị cũng không thể may mắn thoát khỏi, giàn dưachuột hai ngày trước vừa mới tưới nước, mặt đất vốn là có chút ẩm ướt.Các nàng vừa rồi ngã sấp xuống, loạn thành một đống, trên vạt áo, trênống quần cùng trên hài tiêm cũng đều dính phân.

Lục lang ăn thật giỏi, nên hắn cũng rất có năng lực đại tiện. Phâncủa hắn, có thể hơn người khác hai phần. Hơn nữa, đây là phân hắn thảimấy ngày trước, hiện tại đã lên men. Phân lên men, mùi thối là không gìsánh kịp, đứng dưới gió đều thối đến người khác muốn té ngã.

Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Cổ thị đều ói ra, mặt nhăn như trái cà dập.

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ giúp đỡ mấy người này, đều hận không thể mọc thêm ra mấy cánh tay, che miệng mũi chính mình.Nhưng trong hiện thực, bọn họ chỉ có hai tay. Chu thị, Liên Tú Nhi cùngCổ thị đều lê chân, chính mình căn bản không có cách nào khác đi trước,chỉ có thể dựa vào ở trên người ba người. Cho nên ba người, đều đànhphải hai tay giúp đỡ ba nữ nhân này, hết sức đem mặt xoay hướng bêncạnh, nhịn thực vất vả.

"Ngươi xem ngươi làm. Ngươi thành cái dạng gì?" Liên Lão gia tử đónlại đây, thấy Chu thị cùng Liên Tú Nhi chật vật, ông cũng có chút đaulòng."Chạy nhanh, đều đỡ vào trong phòng đi."

Nói chuyện xong, Liên Lão gia tử liền giương mắt nhìn xuống hơn phânnửa vườn rau bị đạp hư. Vườn rau này là tâm huyết của ông. Bị đạp hư,ông cũng đau lòng. Nhưng mà ông không có cường lực ngăn trở Chu thị.

Vợ chồng già cùng nhau sinh hoạt hơn nửa đời người. Liên Lão gia tửthập phần hiểu biết tính tình Chu thị. Chu thị vốn hiếu thắng, nếukhông hề hài lòng, bà liền không bị được. Hôm nay hoàn cảnh như vậy. Chu thị chưa từng trải qua. Trong lòng bà nghẹn một đoàn lửa. Nếu khôngphát tác ra, chỉ sợ sẽ uất ức thành bệnh.

Dù sao cũng phải làm cho Chu thị xả hết hơi giận này ra. Nhưng màLiên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ hai nhà này không chịu đến làm này nơitrút giận, nên Chu thị dùng đồ ăn để xả giận, ông không dám, cũng khôngmạnh mẽ ngăn lại.

Thở dài. Liên Lão gia tử dẫn đầu đi vào phòng. Mọi người cũng đi gầnhết, Liên Mạn Nhi mới dừng một chút ở cuối cùng. Cũng đi theo trở về.

"Đều ném, ném xa xa." Đi ngang qua gian ngoài, trong tây phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Cổ thị. Đây là Cổ thị đem xiêm y cùng giầybẩn đều thay đổi rồi, muốn ném đi.

Trong Đông phòng thực im lặng, Chu thị cùng Liên Tú Nhi cũng chưa phát ra âm thanh gì.

Liên Mạn Nhi liền mang theo Tiểu Thất cùng Liên Diệp Nhi trở về tâysương phòng, vừa vào cửa, nàng đã đem chuyện vừa rồi đều cùng Liên ThủTín cùng Trương thị nói.

"Hóa ra là điên kiểu này, ta đã nói rồi." Trương thị nói "Đây là kiếm chỗ xả giận, sợ bà đi rồi, chúng ta cùng nhà tam bá hưởng vườn rau kiasao?"

"Chúng ta mới không hiếm lạ." Tiểu Thất nói.

"Đúng vậy, chúng ta tự trồng đồ ăn, ta còn ăn không hết. Đừng nóiphía sau, mới vừa đầu xuân, chúng ta không ăn rau hẹ, dù ăn thì rau hẹcòn lại ở hậu viện, ăn cũng không hết, ông nội con bảo ta đi cắt, ta đisao?" Trương thị nói "Tính cách bà nội con..., chúng ta vẫn là sớm thuthập này nọ, trước thu xếp chuyển giường đi thôi, nếu không, còn khôngbiết có thể nháo ra chuyện gì."

Người một nhà mà bắt đầu thu thập đồ.

Liên Mạn Nhi đi ra đổ rác, liền nhìn về phía thượng phòng. Hai phòngđều thực im lặng, Chu thị không có náo loạn nữa, xem ra là bị lời nóinàng vừa rồi dọa sợ.

Liên Mạn Nhi đang muốn về phòng, liền thấy Tưởng thị từ trong thượng phòng đi ra.

Liên Mạn Nhi liền hướng Tưởng thị cười cười, Tưởng thị cũng gật đầu hướng Liên Mạn Nhi cười cười, xoay người về phòng.

Liên Mạn Nhi trong lòng động đậy.

"Đại tẩu" Liên Mạn Nhi gọi Tưởng thị lại, hướng Tưởng thị vẫy tay, ý bảo nàng lại đây.

Tưởng thị có chút do dự, nhưng vẫn đi tới. Cuộc sống ở nhà cũ mấyngày này, Tưởng thị cùng một nhà Liên Mạn Nhi, cho tới bây giờ cũng chưa trở mặt. Sau lại Tưởng thị lén đi Liên Ký hỗ trợ, Trương thị đối đãivới Tưởng thị cùng Nữu Nữu vô cùng tốt.

"Đại tẩu, tẩu tới phòng chúng ta, ta cùng mẹ có chuyện nói với tẩu."Liên Mạn Nhi nói chuyện, cũng không chờ Tưởng thị đáp ứng, đã đem nàngkéo vào phòng.

Trong phòng chỉ có Trương thị cùng Liên Chi Nhi, Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi cửa hàng thu thập.

Thấy Tưởng thị tiến vào, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều buông việc trong tay, đem Tưởng thị lui qua kháng ngồi.

"Tứ thẩm, thẩm xem... Hôm nay chuyện này... Ta..." Tưởng thị còn có chút ngượng ngùng.

"Tứ thẩm hiểu được, con là tiểu bối, ở giữa cũng không làm được gì." Trương thị xua tay nói.

Tưởng thị liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trương thị tâm địa thiệnlương, gặp chuyện gì cũng nghĩ cho đối phương, điều này làm cho người ởcùng Trương thị, đều cảm thấy thoải mái, tự tại. Tỷ như hiện tại, cănbản không cần Tưởng thị giải thích như thế nào, Trương thị cũng đã nghĩthay nàng.

"Đại tẩu, mời tẩu lại đây, là muốn nói với tẩu mấy câu." Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị tự tại chút, liền mở miệng nói "Đại tẩu, tẩu xem việchôm nay, tẩu là người hiểu chuyện, tẩu có thể nhìn ra, là ai chiếm lợi,đúng không?"

"Như thế chúng ta ai cũng không tốt, người khác nhìn lại còn chê cười thêm, thanh danh chịu thiệt là ta. Chúng ta là dân chúng tóc húi cua,có thể không cần, nhưng đối với đại bá hắn không thể không để ý a. Kế Tổ ca, cũng không thể không cần."

"Đại bá muốn đi nhận chức, về sau ta Kế Tổ ca phải thi cử, cũng muốnlàm quan. Trưởng tử trưởng tôn, nhắc tới đến lão Liên gia, khẳng địnhtrước tiên là nói về hai người bọn họ. Lão Liên gia tốt, hai người bọnhọ sẽ tốt. Lão Liên gia không tốt, người ta không phải là nói hai ngườiđó không tốt đầu tiên ư?"

"... Thật sự thiếu mấy đồng tiền kia sao? Đại bá tình nguyện đi mượnvay nặng lãi, cũng muốn cho Hoa nhi tỷ gả vào Tống gia, là vì cái gì? Vì mấy đồng tiền không đáng, làm cho chúng ta không thoải mái, để bà nộinháo như vậy, cuối cùng là mất thể diện của ai? Hôm nay chuyện này, phàm là mấy vị đến kia, nếu đem nói lên cho cấp trên, đại bá ta có lẽ chântrước xuất môn, sau lưng đã có văn thư bảo hắn không cần đi nhận chứcnữa."

"Đừng nói đến cái này. Chính là không có việc gì người trong nhà viết thư cho nhau, đem việc này làm việc chê cười nói, việc này một truyềnmười, mười truyền trăm, sau này đại bá cũng không có cách nào thu dọnthế cục này."

"Bà nội đòi tiền, việc này ta cũng không biết." Tưởng thị nghe nhậpthần, phục hồi tinh thần lại liền cuống quít giải thích nói "Không chỉta, đại bá cùng đại bá mẫu, còn có Kế Tổ ca của muội, bọn họ cũng khôngbiết. Nếu đã biết, khẳng định sẽ ngăn bà nội lại."

Liên Mạn Nhi liền cười cười, Tưởng thị dù sao cũng là người đạiphòng, Liên Mạn Nhi cũng không nghĩ tới muốn cho nàng thừa nhận cái gì.

"Lời này ta tin." Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi như vậy, Tưởng thị ngược lại thở dài, ngữ khí cũng đi theo buông lỏng.

"Mạn Nhi, tính tình của bà nội, ai. Còn có chuyện nhà ta, ta chính là muốn nói gì, cũng không có người nghe ta. Kế Tổ ca của muội, hắn kỳthật... Là, người mặc kệ mọi chuyện."

Ở trước mặt mẹ con Trương thị, Tưởng thị trầm tĩnh lại, nhắc tới Liên Kế Tổ, Tưởng thị lộ ra biểu tình ai oán.

"Đại tẩu, chúng ta biết tẩu cũng khó xử. Chính là có nói mấy câu, tẩu nghe có đạo lý, trở về nói cho rõ cùng đại bá mẫu." Liên Mạn Nhi nói"Ông bà nội, khẳng định là đi theo đại bá. Muốn ông bà nội không đi, làkhông được. Ông bà nội nếu đi không được, trước không nói đại bá có thểđi hay không, đại bá mẫu khẳng định liền không thể đi."

Lời này nói là phân tích, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra uy hiếp.

Liên Mạn Nhi hiện tại liền có thể nắm chắc lời nói này, Cổ thị nàngmuốn đùa giỡn tâm cơ, không cho Chu thị đi theo Liên Thủ Nhân nhận chức. Liên Mạn Nhi có thể làm được, nếu Chu thị lưu lại, Cổ thị liền nhấtđịnh phải cùng nhau lưu lại. Thậm chí, Liên Thủ Nhân cũng sẽ bởi vậy màđánh mất chức quan.

Tưởng thị nghe xong lời nói của Liên Mạn Nhi, cũng chấn động. Vừa rồi ở phía sau viện, lời Liên Mạn Nhi nói với Cổ thị, nàng cũng nghe thấyđược.

Một nhà Liên Thủ Tín, đã xưa đâu bằng nay. Trước kia Chu thị mọi việc đều thuận lợi, đại phòng các nàng cũng từ giữa thu lợi, không phải làvì các nàng có bao nhiêu lợi hại, mà là một nhà Liên Thủ Tín vẫn khôngcó phản kháng.

Hiện tại một nhà Liên Thủ Tín phản kháng, hơn nữa bọn họ còn dành dụm cũng đủ nhân mạch cùng dư luận cường đại.

Nếu biết sẽ là kết cục như vậy, có lẽ ngay từ đầu sự tình sẽ khôngxảy ra. Nhưng là, ai có thể đoán trước đến kết cục như vậy. Dù sao, chotới nay, Liên Thủ Tín cùng Trương thị các nàng đều đã nhường nhịn, hơnnữa mặc dù nhẫn nại không nổi nữa, cũng chỉ ở bên trong nhà mình tìmkiếm Liên Lão gia tử đến giải quyết.

"Đại tẩu, đại bá còn phải nhanh đi nhận chức. Vậy đừng nghĩ tâm tư vô dụng gì khác, trước nên dỗ ông bà nội, vô cùng cao hứng mà lên đường.Chúng ta một nhà dù thế nào cũng không muốn đi, dù xảy ra chuyện gì,cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến chúng ta. Nhưng đại bá cùng đại bá mẫu là quý nhân..."

Nếu xảy ra chuyện liều lĩnh gì, chỉ cần một nhà Liên Mạn Nhi không hề thỏa hiệp, Liên Thủ Nhân, Cổ thị, Chu thị những người này cũng chỉ cóthể hại người không được lại hại mình.

"Đại tẩu, ta nói những lời này, là vì tốt cho mọi người." Liên Mạn Nhi cuối cùng nói.

"Lời này ta khẳng định sẽ truyền lại." Tưởng thị tươi cười có chút miễn cưỡng "Chính là... tính tình của bà nội, ai mà nói được."

Tưởng thị cũng không tiếp tục ngồi xuống, liền cáo từ đi.

Liên Mạn Nhi biết, Tưởng thị tuy rằng ngoài miệng minh oan, nhưng làlần đi này, Tưởng thị khẳng định sẽ từ đầu chí cuối đem nói cho Cổ thịnghe. Liên Mạn Nhi cũng tin tưởng, Cổ thị là người thông minh, một khixác nhận đường này không thông, vì chính nàng, Cổ thị cũng sẽ hết sứctrấn an Chu thị, sau đó mang theo Liên Lão gia tử, Chu thị, cùng một đám người Liên Thủ Nghĩa này ra đi.

Cổ thị bên này xem như yên, còn Chu thị bên kia, có Cổ thị cùng LiênThủ Nhân đi dẹp loạn. Liên Mạn Nhi có thể cái gì cũng không làm, chẳngqua, Liên Mạn Nhi xoa đầu cười cười.

Có câu là hữu lai vô vãng phi lễ dã, nàng phải tặng lễ, để làm cho cuộc sống Chu thị cùng Cổ thị về sau càng "Hòa thuận", "Sung sướng" mộ tít.

Chương 383: Liên Mạn Nhi khuyên bảo

Quyết định chủ ý xong, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không lập tức đithượng phòng. Hiện tại phỏng chừng cơn giận của Chu thị còn không tiêutan, hiện tại nàng mà đi, vậy không phải tự mình chọc giận bà ấy thêmsao? Cho nên Liên Mạn Nhi không nóng nảy, nàng tin tưởng, Cổ thị bên kia sau khi nghe xong lời nói Tưởng thị báo lại, rất nhanh sẽ có hành động.

Người khác không có cách nào dỗ Chu thị, nhưng mà Cổ thị khẳng định có biện pháp.

Liên Mạn Nhi liền ở trong sân dạo qua một vòng, nhìn thấy Lục langngồi xổm ở góc tường cắn hạt dưa. Liên Mạn Nhi liền ngoắc gọi Lục langvào trước mặt, dặn hắn vài câu.

"... Xem rồi, đến đưa tin cho ta, ta cho ngươi hai cái bánh bao." Liên Mạn Nhi nói với Lục lang.

Chỉ cần đi nghe một chút việc, báo tin cho Liên Mạn Nhi, có thể đổiđược hai cái bánh bao bình thường hắn không được ăn, Lục lang ước gì như thế, liền vui vẻ đi lên thượng phòng.

Liên Mạn Nhi quay về tây sương phòng, ở bên cạnh Trương thị, Liên Chi Nhi cùng nhau thu dọn đồ, một bên chờ tin tức của Lục lang.

"Mạn Nhi, con muốn làm gì?" Trương thị thấy Liên Mạn Nhi chạy vào chạy ra, lại hỏi.

"Không có gì." Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị tự nhiên không tin.

"Mẹ, thật sự là không có gì. Chính là... Nghĩ rằng sau khi bà nội theođại bá mẫu bọn họ đi rồi, bà nên lo chuyện của bà, đừng quan tâm, nhớthương chúng ta là tốt." Liên Mạn Nhi liền lại nói.

Đợi sau một lúc lâu, Lục lang kích động chạy tới Tây sương phòng.

"Đại bá mẫu cùng đại tẩu khuyên bà nội... đưa cho bà nội một đống vải..." Tài ăn nói của Lục lang không tốt, trí nhớ cũng bình thường, nói ra lắp ba lắp bắp, nhưng chỉ người nghe chịu khó kiên nhẫn một chút, là có thể hiểu rõ."Bà nội hiện tại không tức giận nữa, đại bá mẫu cùng đại tẩu đã về tây phòng."

"Hiện tại trong phòng, còn có ai không?" Liên Mạn Nhi nghe xong. Liền hỏi.

"Còn bà nội cùng lão cô." Lục lang đáp. Liên Lão gia tử đã đi rangoài, hiển nhiên là muốn cùng cùng nhóm người quen biết lâu năm trongthôn, bào chữa cho việc ngày hôm nay.

Liên Mạn Nhi thực vừa lòng, liền lấy bánh bao từ trong tủ. Đưa cho Lục lang hai cái.

Lục lang thấy bánh, nước miếng lập tức chảy ra. Hắn nhận lấy bánh, từ trong phòng đi ra ngoài. Liền ngồi góc tường gian ngoài, lang thôn hổyết ăn hai cái bánh, lại nâng tay dùng tay áo lau khô miệng, lúc này mới chịu đi.

"Lục lang cũng có ánh mắt." Liên Mạn Nhi nói. Mấy đứa con Liên ThủNghĩa, trừ bỏ Nhị lang cùng Tam lang lớn tuổi, thì Tứ lang đứng đầu mấyđứa còn lại. Tứ lang lại là cái máng ăn, phàm là có đồ ăn ngon. Phần của Lục lang và Liên Nha Nhi phân hơn phân nửa đều bị hắn chiếm lấy.

Lục lang trước đây cũng theo đuôi Tứ lang, gần đây việc hắn âm thầmmật báo với Liên Mạn Nhi, là gạt Tứ lang, được đồ ăn, cũng đi tránh Tứlang. Để tự ăn.

"Đứa nhỏ kia tâm nhãn chậm, lớn lên một chút cũng là người đa nghi." Trương thị nói.

Tâm nhãn chậm theo như lời Trương thị, đại khái ý tứ chính là ngườinày đầu óc chuyển chậm, có vẻ ngu ngốc, chỉ số thông minh không cao. Lục lang rất ngốc, cũng đang bởi vì dạng này, nên người Liên gia nói gìcũng không kiêng dè Lục lang.

Chu thị bị dỗ hết giận, hiện tại trong thượng phòng lại không có người khác, đúng là cơ hội tốt.

Liên Mạn Nhi đuổi Lục lang đi rồi. Liền hướng thượng phòng cất bước.

Trong thượng phòng, Chu thị cùng Liên Tú Nhi đang ngồi ở trên kháng,cầm trong tay một cây vải đỏ khoa tay múa chân. Hai người từ đầu đếnchân đều đã thay đồ, không còn thấy bộ dạng chật vật lúc ở trong vườnnữa.

Chỉ là, cái mùi hôi kia thật sự là làm cho người ta ấn tượng khắcsâu, mặc dù các nàng đều thay đổi xiêm y sạch sẽ. Liên Mạn Nhi thấy cácnàng, không biết tại sao, vẫn là cảm thấy không khí hô hấp có chút mùi.

"Bà nội, lão cô." Liên Mạn Nhi cười chào hỏi.

Chu thị cùng Liên Tú Nhi thấy Liên Mạn Nhi đến đây, đều chỉ xoay quanhìn nàng một cái, liền quay đầu đi, căn bản là không quan tâm Liên MạnNhi. Còn may mà vừa rồi Cổ thị cùng Tưởng thị đã tới, khuyên Chu thịcùng Liên Tú Nhi, bảo các nàng nhất thiết không thể lại phát hỏa vớingười hai nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ. Bằng không, Chu thị đối với Liên Mạn Nhi, sẽ không là đơn giản không quan tâm như thế.

Liên Mạn Nhi cũng không tức giận, nàng cười tủm tỉm đi đến bên kháng ngồi.

"Cây vải này thật đẹp mắt, mặc trên người lão cô sẽ đẹp hơn." Liên Mạn Nhi ngồi ở kháng, nói.

Liên Tú Nhi lại nhìn Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

"Bà nội, bà đi theo đại bá bọn họ nhận chức, về sau chính là lão thái thái quan gia, lão cô là đại tiểu thư quan gia. So với chúng ta ở lạitrong thôn thì cường trăm bộ."

Cường trăm bộ, là thổ ngữ của người Tam Thập Lý doanh tử thích nói, ý nói là mạnh hơn gấp trăm lần.

"Ngươi hiện tại nói lời hay gì cũng đã muộn, cường trăm bộ, cường ngàn bộ, cũng không mang ngươi đi theo." Liên Tú Nhi nói.

Liên Mạn Nhi nhịn không được cười thầm. Đừng nói nàng không muốn đitheo, đừng nói các nàng đã ở riêng đi ra, chính là không ở riêng, nàngmuốn đi theo, thì những người này sẽ mang theo nàng đi sao? Đương nhiên, nếu muốn nha đầu chân to không cần trả tiền công, có lẽ, thật đúng làcó thể mang nàng đi.

Nhà nàng hiện tại có cửa hiệu mặt tiền, có thế lực, nghiễm nhiên đãlà tiểu địa chủ. Nàng cần gì trải qua ngày lành không chịu, lại đi lấylòng các nàng để làm nha đầu, nàng là ngươi ngốc sao.

"Mang hay không mang cháu theo, lão cô nói không tính. Người chỉ biết nói cháu, chẳng lẽ cô nhất định có thể đi sao? Cháu thấy, thiếu chútnữa, cô đã không đi được. Cho dù là hiện tại, cô có thể đi hay không,còn chưa biết được a." Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ở mặt ngoài LiênMạn Nhi lại làm ra bộ dáng tức giận, bác bỏ lời Liên Tú Nhi nói.

Liên Tú Nhi lập tức liền nổi giận.

"Sao ta lại thiếu chút nữa không đi được ?"

Chu thị cũng buông tay, xoay qua, nhìn Liên Mạn Nhi có chút không thích.

"Đại bá đi nhậm chức, sao lại chọn ngày nhanh như vậy, không nóinhanh như vậy, chẳng lẽ không thể chờ thu hoa màu xong rồi lại đi, làmvậy là vì cái gì? Ai chẳng biết nói, trong lòng nội quan tâm đến hoamầu. Ông nội nếu buông lỏng, ở lại trong nhà thu hoa mầu, sau đó muốn đi theo đại bá nhậm chức, ta thấy khó rồi."

"Nông dân, giống chúng ta, ra sức rất lớn kiếm được chút tiền, cònchưa đủ Hoa nhi tỷ từ ngón tay lấy xuống. Hơn nữa mấy cây vải mà đại bámẫu đưa cho, trong mắt Hoa nhi tỷ, cũng không tính là cái gì. Nhà củacháu vốn không có, bảo chúng ta mua, chúng ta không ăn không uống, cũngmua không được mấy cây. Đại bá mẫu tùy tay có thể lấy ra ngoài, thì Hoanhi tỷ càng không cần phải nói."

"Thật sự là cần dùng tiền, Hoa nhi tỷ là người có tiền thì không đitìm, lại tìm chúng ta. Cái này không phải muốn tiền, đây là muốn gâychuyện a."

Liên Mạn Nhi nói đến này, sắc mặt Chu thị lại càng âm trầm.

"Bà nội, chúng ta đều biết, việc này khẳng định là đại bá mẫu khuyếnkhích." Liên Mạn Nhi vội vàng nói, nhìn sắc mặt Chu thị lại thay đổi,nàng lại bổ sung, "Đại bá mẫu thật khôn nha, chuyện như vậy, nàng khôngdám tới trực tiếp nói với bà, sợ bà nhìn ra âm mưu. Nàng khẳng định làlừa đại bá đi nói với bà. Đại bá mẫu làm thế, vì muốn bà cùng chúng cháu náo loạn lên a."

"Chuyện giải quyết thế này, hiện tại tính ra còn may mắn. Nếu khôngphải đầu óc của bà nội phản ứng nhanh hơn đại bá mẫu, thì hiện tại bànội khẳng định bị tức đến bệnh, sẽ không thể theo đại bá đi nữa. Nếukhông thì nhà chúng cháu hoặc nhà tam bá bị buộc xảy ra chuyện gì đó,thì khẳng định ông nội cũng không thể bỏ mặc mà đi theo."

"... Chúng ta có chuyện gì không tốt, thì đại bá mẫu người ta một chútviệc cũng không dính vào, người ta sẽ theo ta đại bá đi nhận chức, làmđương gia phu nhân, lấy thúng úp voi gì đó. Đến lúc đó, đại bá còn nhớbà và lão cô à, đại bá mẫu còn có thể nhớ tới đến mọi người sao?"

"Đại bá rất tốt, nhưng chỉ cần vừa rời nhà, thì cái gì cũng đều nghe đại bá mẫu cả."

Chu thị vẫn không nói gì, chỉ có sắc mặt thay đổi theo lời nói củaLiên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vụng trộm dùng hai mắt đánh giá Chu thị, nàng biết, Chu thị đã nghe lọt lời của nàng.

Chu thị vốn là người đa nghi, cùng với Cổ thị cũng không phải quá hòa thuận. Ngay tại thời điểm nàng làm ầm ĩ, Liên Diệp Nhi nói nghe được Cổ thị sau lưng thầm oán nói đi theo Chu thị sống, bị tội, khi đó ánh mắtChu thị có thể giết người.

"Ngươi nói bừa gì, ngươi không phải là trong lòng hận đại bá mẫu, nên nói bậy nàng sao?" Liên Tú Nhi nhíu mày, thay Cổ thị nói chuyện."Mẹ,đại tẩu cũng không giống Mạn Nhi nói như vậy. Vừa rồi kia không phải đại tẩu đến, bảo ta đừng nóng giận, đỡ phải tức đến bệnh gì, nói mọi ngườinhất định cùng đi sao?"

Chu thị nhìn Liên Tú Nhi liếc mắt một cái, trong ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

"Đại bá mẫu nói chưa nói, vậy có để cho bà nội quản gia? Liên Mạn Nhi lập tức lại hỏi.

Vừa rồi theo trong miệng Lục lang, Liên Mạn Nhi đại khái đã biết lờinói Cổ thị, Tưởng thị khuyên giải Chu thị, trong đó tuyệt đối không cónói đến sau khi đi qua, ai quản gia.

"Kia còn nói sao, khẳng định bà nội ngươi quản gia a." Liên Tú Nhi không chút nghĩ ngợi, lập tức nói.

"Lão cô, ta đều là nghĩ như vậy, đối với ngươi đại bá mẫu liền khôngnhất định nghĩ như vậy." Lại nhìn Chu thị liếc mắt một cái, Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, " Đại bá mẫu kia nhưng là chính mình quản gia, tại đâymới ở bao nhiêu trời ạ, đã nói điệu tỉnh lý."

Chu thị trên mặt u ám.

"... Chuyện hôm nay, không biết người ngoài sẽ nói thế nào. Nhưng cómột chút khẳng định đúng vậy, chính là đại bá mẫu không bị ảnh hưởng gì. Trong nhà này, đại bá mẫu vẫn là người tốt. Qua chuyện này rồi, nếu nói đến ai sẽ quản gia, thì tất cả mọi người đều hướng về đại bá mẫu rồi..."

"Không có chuyện này." Liên Tú Nhi lập tức nói.

Trong đầu Chu thị liền ầm vang một tiếng, bà không ngốc như Liên TúNhi, cũng sẽ không lạc quan như Liên Tú Nhi. Lời nói của Liên Mạn Nhi,đả động bà thật sâu.

Hết thảy mọi chuyện đều là Cổ thị ở sau lưng giở trò quỷ sao? Nghĩlại những hành động trước đây của Cổ thị, thì Cổ thị tuyệt đối làm rachuyện như vậy.

Bà đã trúng âm mưu của Cổ thị, trở thành đao sai sử của Cổ thị.

Cho dù hiện tại bà có mang theo Liên Tú Nhi đi cùng Liên Thủ Nhân,đến bên kia, nói đến ai quản việc nhà, chỉ sợ bà cũng sẽ rơi xuống hạphong. Không nói người bên ngoài sẽ nói gì, chính là trong nhà mình,Liên Lão gia tử sẽ bởi vì chuyện hôm nay, mà bất mãn đối với bà. LiênLão gia tử sẽ hoài nghi năng lực quản gia của bà, sợ bà khống chế khôngđược tính tình của chính mình. Cổ thị giỏi nhất là thu mua lòng người,mấy đứa con trai và cháu nội của bà, cũng không nhất định sẽ đứng ở phía nàng.

Chu thị cũng không phải một người hồ đồ, ngược lại, bà so với đại đa số lão thái thái đều thông minh hơn. Lão thái thái hộ nông dân ngườita, trọng nam khinh nữ, có người đối xử với khuê nữ giống Chu thị vậy,cũng không nhiều.

Nhưng Chu thị đối với các cháu gái lại rất bình thường.

Chu thị làm như vậy, cũng không phải đơn giản là do yêu thương khuê nữ.

"Mạn Nhi, bà nội phải đi. Bà nội chuẩn bị ít đồ phân cho mấy đứa." Chu thị đột nhiên nói.

Chương 384: Xưa đâu bằng nay

Liên Mạn Nhi thấy Chu thị như vậy, liền biết, Chu thị đã hoàn toànđem quan hệ lợi hại trong đó suy nghĩ cẩn thận. Kỳ thật, đừng nhìn Chuthị khóc lóc om sòm, giống như người không có kiến thức. Nhưng Chu thịlà người khôn khéo, người bình thường khó có thể so, không cần Liên MạnNhi cố ý nói, thì có một số việc, Chu thị sớm hay muộn đều sẽ hiểu rõ.Mẹ chồng nàng dâu giữa Chu thị và Cổ thị, từ trước đến bây giờ, cho đếntương lai vô hạn, cái gọi là hài hòa cũng chỉ là cái biểu tượng, tùythời có thể xé rách.

Nhưng mà Liên Mạn Nhi không thể xem nhẹ Cổ thị, nàng không hy vọng,sau khi Chu thị theo Cổ thị rời đi, lại bị Cổ thị giựt giây, làm ra cáigì bất lợi cho nhà nàng.

Mặc dù Chu thị đã không thể đối với các nàng tạo thành tính thươngtổn thực chất, nhưng loại phiền não này, có thể tránh miễn tự nhiên làphải tránh.

Hơn nữa, chỉ bằng sở tác sở vi của Cổ thị, Liên Mạn Nhi làm cho nàng phiền não chút, bận rộn chút, thì tuyệt đối không quá đáng.

Liên Mạn Nhi vẫn là cho Chu thị một cái bậc thang.

Theo tính tình Liên Lão gia tử, trước khi đi, nhất định sẽ tìm cáchchữa trị quan hệ của Chu thị cùng hai nhà con thứ ba, con thứ tư, ítnhất ở mặt ngoài, ông vẫn muốn cho người chung quanh nhìn thấy một nhàbọn họ hòa thuận trở lại.

Chuyện này, thay vì để Liên Lão gia tử làm, còn không bằng để nàng làm.

Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người dễ mềm lòng, nhất là đối vớingười già. Liên Mạn Nhi có thể tưởng tượng được, phương pháp Liên Lãogia tử sẽ chọn dùng. Như vậy, có khả năng sẽ làm các nàng mất đi chủđộng.

Hiện tại nàng ra mặt, làm cho Chu thị thấy rõ quỹ tích của Cổ thị,suy nghĩ cẩn thận lợi hại, thì chiếm thế chủ động, chính là các nàng.

Xem đi, Chu thị không phải liền chủ động sao?

Hành động này với Chu thị mà nói thật không dễ dàng. Mặc dù ở trướcmặt Liên Mạn Nhi, Chu thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt cũngkhông thể lập tức hoàn toàn nhu hòa "Bà nội. Cháu nói thế đâu phải muốnlấy cái gì." Liên Mạn Nhi liền cười nói "Mặc kệ thế nào, mặc kệ thờiđiểm gì. Chúng cháu, nhà của cháu, còn có một nhà tam bá, đều là đứng ởphía của người."

Chu thị bày ra vẻ mặt tốt, Liên Mạn Nhi lập tức liền biểu hiện thái độ.

Ánh mắt Chu thị liền dừng ở trên mặt Liên Mạn Nhi, sau một lúc lâu, mới dời đi tầm mắt.

"Bảo... Cha con bọn họ đều lại đây đi. Có mấy thứ ta cũng không thể đều mang đi, sẽ phân cho các con một chút." Chu thị lại nói.

"Bà nội, có những lời này của bà, chúng ta đã cảm thấy đủ. Bà mangtheo lão cô đi, vẫn nên để chút đồ tốt lại cho bản thân..." Liên Mạn Nhilại cười hì hì nói nói mấy câu, liền từ trong phòng đi ra.

Chu thị cho đồ các nàng, là nhất thời nảy lòng trắc ẩn. Liên Mạn Nhiđương nhiên không thể muốn. Tuy nói là loại lợi đưa lên cửa này, khôngchiếm thì không chiếm. Nhưng lấy tính tình của Chu thị. Mặc dù có thậtsự cho này nọ, thì có thể cho được cái gì. Cánh tay này đem đồ cho đi,thì trong lòng bà không biết sẽ đau thành cái dạng gì.

Liên Mạn Nhi không hiếm lạ đồ của Chu thị. Mặt khác. Nàng không muốn sau này có quan hệ thân mật khăng khít gì với Chu Thị.

Chỉ cần như vừa rồi, Chu thị đã xác định bắt được trọng điểm, thì sau này địa vị cả nhà Liên Mạn Nhi sẽ trở nên riêng biệt. Hơn nữa, Chu thịcùng một nhà Liên Mạn Nhi, hình thức quan hệ mới vừa thành lập. Chu thịkhông hề nắm giữ chủ động nữa, Liên Mạn Nhi sẽ dễ định ra quy tắc choquan hệ mới.

Bảo trì khoảng cách, hiểu rõ điểm mấu chốt của nhau, không quá thânthiết cùng nhau. Thì Chu thị sẽ không thể tiếp tục nắm giữ, đánh chủ ýmột nhà của Liên Mạn Nhi. Trụ cột lúc này, là cả nhà Liên Mạn Nhi sẽ ủng hộ Chu thị.

Trong vấn để này có thể có hai hàm nghĩa, một cái là chủ quan. Chuthị sẽ không làm như vậy. Một cái khác còn lại là khách quan, Chu thị đã không có năng lực để làm như vậy.

Trong hoàn cảnh xã hộ này, trừ phi ngươi sống ở trong phòng chínhmình, không lui tới cùng bên ngoài, nếu không việc cùng cha mẹ cả đờikhông qua lại với nhau linh tinh, là không tưởng. Liên Lão gia tử và Chu thị đều là người mới hơn năm mươi tuổi. Mà Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đang lúc tráng niên, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đường phía trước càng thêm dài.

Đánh vỡ hình thức quan hệ cũ, thành lập loại hình thức quan hệ mới này, cái này đối với một nhà Liên Mạn Nhi đều có lợi nhất.

Liên Mạn Nhi trở lại tây sương phòng, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng từ cửa hàng bên kia trở lại.

"Tỷ, có chuyện gì vui sao?" Tiểu Thất liền hỏi.

"A, nhìn ra sao?" Liên Mạn Nhi liền sờ sờ mặt mình. Tiểu Thất là quỷtinh linh, lại cùng nàng thân thiết, đối cảm xúc của nàng, so với cảmgiác người khác thì hắn mẫn cảm hơn.

"Tỷ, ai nấy đều thấy được. Tỷ xem tỷ cười thành như vậy." Tiểu Thất liền cười.

Liên Mạn Nhi vội vàng cầm lấy kính của Trương thị, chiếu chiếu, quả nhiên, trên mặt của nàng tràn đầy ý cười.

"Vừa rồi con đi thượng phòng, nói gì với bà nội?" Trương thị liền hỏi.

Liên Mạn Nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng rất có chủ ý, lại hiểu nhiều chuyện, bởi vậy, Trương thị đối với hành động của Liên Mạn Nhi cũng không canthiệp quá mức.

"Đúng vậy Mạn Nhi, lúc này mà dám nói chuyện trước mặt bà nội hả?" Liên Chi Nhi nói.

"Cũng chưa nói gì, chỉ khuyên nhủ bà nội thôi." Liên Mạn Nhi nói "Bànội được con khuyên thông, còn nói muốn chuẩn bị chút đồ chia cho chúngta kìa."

Trương thị, Liên Thủ Tín liền đều ngạc nhiên.

"Ai u, bà nội con đừng ép buộc ta nữa, ta liền a di đà Phật." Trươngthị nói. Hiển nhiên, đồ của Chu thị, Trương thị không dám đụng đến.

"Bà nội con cho chúng ta cái gì, Mạn Nhi con chưa có nói lấy chứ."Liên Thủ Tín cũng nói, hiển nhiên, trong đầu hắn và Trương thị đều cócùng suy nghĩ.

"Không, khẳng định không có." Liên Mạn Nhi nói. Thấy Trương thị vàLiên Thủ Tín còn đang hết sức ngạc nhiên, nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi liền đơn giản giải thích một câu.

"Bà nội sợ về sau theo đại bá đi, không ai trông nhà."

Trương thị cùng Liên Thủ Tín suy nghĩ một hồi, liền hiểu.

......

Thượng phòng bận việc vài ngày, sau đó đã đem hành lý thu dọn xong.Tống gia ở Thị trấn đưa lời nhắn của Liên Hoa nhi đến. Liên Hoa nhi còn ở cữ, không tiện xuất môn, Tống gia lão phu nhân cũng mời Liên Thủ Nhântrước khi đi nhậm chức, tới trước thị trấn ở vài ngày. Người đến đưathư, cũng mang đến lời nói của Liên Lan Nhi, đại thế ý tứ giống nhau.Liên Lan Nhi mấy ngày nay cũng không tiện xuất môn, là vì Kim Tỏa bịbệnh.

Có lời nhắn này của Tống gia, thì tất cả phí dụng Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, đã không cần lo lắng.

Liên Lão gia tử cùng Chu thị cũng trên dưới thương lượng một phen, cuối cùng xác định xử lí mấy thứ không thể đem đi.

Phòng ở phải có người coi sóc.

Phòng ở này nọ, nó có một đặc tính, có người ở bên trong, nó là mộtbộ dáng. Nhưng nếu là để không, không có người chăm sóc, bất luận phòng ở tốt thế nào thì nó cũng biến dạng. Liền tỷ như nhà cũ của Liên gia, nếu không có người thường xuyên chăm sóc. Không đến một năm, sẽ không biếtnói sẽ hoang phế thành cái dạng gì.

Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều luyến tiếc đem phòng ở cho ngườikhác thuê, hơn nữa bọn họ có phòng lớn mà không dùng, còn Liên Thủ Lễlại không có phòng ở. Vậy người ngoài nhìn vào cũng khó coi.

Cho nên, Liên Thủ Lễ vẫn tiếp tục ở lại Tây Sương phòng, phụ trách chiếu khán nhà cũ, cho đến lúc Liên Lão gia tử bọn họ trở về.

Năm nay đồ ăn rau dưa trong vườn, đều cho Liên Thủ Lễ. Vườn rau bịChu thị phá hoại quá mức, phần còn lại, nếu chú ý chăm sóc, cũng đủ mộtnhà ba người Liên Thủ Lễ ăn.

Về phần hoa mầu, năm nay thu hoạch, Liên Thủ Tín sáu mẫu, vẫn thuộcvề Liên Thủ Tín. Liên Thủ Lễ cũng có thể được chia lương thực một nămcủa nhà ba người.

Không có người nguyện ý lưu lại thu gặt hoa mầu, Liên Lão gia tử đưara điều kiện vẫn là để Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín phụ trách. Nhưngmà, lại bị hai người kia khéo léo từ chối, tuy rằng ngày đó, thái độ Chu thị đối bọn họ rõ ràng dịu đi rất nhiều.

Liên Lão gia tử không có cách nào. Liền dứt khoác đem hai mươi tư mẫu đất nhà mình thu gặt, đều giao cho hai huynh đệ kêu Võ nhị cẩu cùng Võtam cẩu. Hai huynh đệ này, chỉ cần từ trong thu hoạch xuất ra đồ ăn chomột nhà ba người Liên Thủ Lễ. Còn lại một phần tư, liền làm phí dụng bọn họ thu gặt, bốn phần kia chia ba, còn lại là Liên Lão gia tử sở hữu.

Bắt đầu từ sang năm, ba mươi mẫu Liên gia sở hữu, đều giao cho haihuynh đệ đến gieo. Tiền thuê đất thuê cũng giống như nhà Vương cử nhân.

Ba mươi mẫu đất nhà Vương cử nhân kia, hiện tại liền để Vương cử nhân thu hồi, Vương cử nhân mỗi mẫu bồi thường Liên Lão gia tử một lượngbạc.

Còn có gà và heo Chu thị xem trọng nhất.

Cộng lại là bốn mươi con gà, trong đó những con gà già có hai năm,thậm chí ba năm. Chỉ có khoản hai mươi con là năm nay mới mua. Có hơnmười con đang đẻ trứng.

Chu thị hận không thể đem mấy con gà đều mang theo lên đường, LiênMạn Nhi tỏ vẻ ủng hộ, nhưng Liên Thủ Nhân kiên quyết phản đối, nói sẽquăng mặt mũi quan mới là hắn.

Mặt mũi quan mới lớn hơn trời.

Chu thị chọn từ đàn gà này, chọn hai mươi con, muốn dẫn đi thị trấncho Tống gia cùng Liên Lan Nhi. Tự nhiên là đưa đi làm cho người ta ăn.Nếu không nhà Liên Lan Nhi không có nuôi gà, Chu thị còn muốn đem gàmình có đều cho Liên Lan Nhi.

Còn lại hai mươi con, Chu thị cắn chặt răng, chủ động đưa ra cho nhà Liên Mạn Nhi.

Liên Lão gia tử thực vui mừng, cảm thấy Chu thị đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn là đau lòng con. Nhưng mà ông cảm thấy, mấy con gà đó, hẳn là nêncho Liên Thủ Lễ đang gặp khó khăn. Chẳng qua lời này ông cũng chỉ để ởtrong lòng ngẫm lại mà không nói ra, vì không thể dội nước lạnh lúc Chuthị tích cực.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều cự tuyệt.

Chu thị vội vàng lấy lòng như vậy, lại bị cự tuyệt, thì có chút mấthứng. Tuy ngày đó Liên Mạn Nhi đã tỏ thái độ, nhưng hôm nay nếu khônglấy của bà đưa, thì trong lòng bà sẽ không yên tâm.

"Bà nội cho, vậy ta cứ nhận đi." Liên Mạn Nhi nói.

Sắc mặt Chu thị thế này mới dễ nhìn.

Liên Mạn Nhi xoay người bỏ chạy đến trước mặt Liên Lão gia tử, bám vào bên lỗ tai Liên Lão gia tử nói nói mấy câu.

"Nội, nhà của con không thiếu mấy con gà này. Con lấy, vì để cho bànội vui. Chờ mọi người đi rồi, chúng con sẽ đem mấy con gà này cho mộtnhà tam bá."

Mặt Liên Lão gia tử nhất thời cười thành một đóa hoa.

Còn có ba con heo kia, cũng đã lớn đến hơn trăm cân, hiện tại nếubán, sẽ bán không được nhiều, phải đợi năm tới, lớn thêm chút nữa, thìbán mới có lời.

Nhà Liên Mạn Nhi mang tiền ra mua heo, tiền bạc một văn cũng khôngthiếu cho Liên Lão gia tử cùng Chu thị. Mấy con heo này, sau đó vẫn đểTriệu thị các nàng nuôi nấng, nhà Liên Mạn Nhi ra thức ăn gia súc. Đợicho năm qua, trong đó một con để cho Triệu thị, hai con khác thuộc vềnhà Liên Mạn Nhi.

Chu thị còn lấy vài cây vải, cùng vài món xiêm y cũ mang ra, cho Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi. Cái này thì Liên Mạn Nhikhông muốn.

Một nhà thượng phòng, coi như là ai cũng nhượng bộ, tất cả mọi người, mặt mũi đều có.

Cùng một nhà Liên Thủ Lễ, nên giúp đã giúp, nên chia cũng đã chia rõ ràng.

Cả nhà đều vui mừng.

Cao hứng nhất là Liên Lão gia tử, ông gọi Liên Thủ Tín vào trước mặt, sau một lúc lâu, lại nói không nên lời.

"Con ngoan, con giỏi hơn ta a. Trong lòng Cha đều hiểu được... Đều hiểu được..., cha yên tâm nhất là con..."

Liên Mạn Nhi liền từ đông phòng đi ra, kết quả bị sặc một cái.

Gian ngoài có khói, là Tưởng thị đang nhóm lửa.

Thấy đồ Tưởng thị cầm trong tay để nhóm lửa, Liên Mạn Nhi liền dừng chân.

"Đại tẩu, tẩu dùng gì nhóm lửa vậy?"

Chương 385: Sách

Tưởng thị nghe thấy Liên Mạn Nhi hỏi nàng, ngẩng đầu lên.

"Đây là giấy lộn Kế Tổ ca muội viết, giờ không cần nữa." Tưởng thịcười đáp, "Hôm nay không biết thế nào, bó củi không đốt được, vừa vặnlấy cái này nhóm lửa, dùng rất tốt đó."

"Đại tẩu, tẩu đừng vội nhóm lửa, cho muội xem một cái được không?" Liên Mạn Nhi đi qua, vươn tay với Tưởng thị.

Tưởng thị chần chờ một chút, rồi đem một quyển giấy cầm trong tay đưa cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi tiếp nhận đến, lật lật vài trang, trong lòng thực khôngphải tư vị. Đây căn bản là không là giấy lộn Liên Kế Tổ viết qua, rõràng là một quyển sách hay, trên bề mặt có ghi mấy chữ rõ là "Chu Tử trị gia cách ngôn".

Nhà Liên Mạn Nhi hiện tại điều kiện so với trước kia tốt hơn rấtnhiều, đã từ từ mua thêm sách. Trong nhà mặc kệ là Ngũ Lang và Tiểu Thất đang đọc sách, hay là vừa đi theo Tiểu Thất học vài chữ là Trương thị,đối với quyển sách đều quý trọng vô cùng.

Mà ngay tại không lâu trước đây, bốn đứa nhỏ Liên Mạn Nhi các nàngmuốn học bài viết chữ, vẫn xài chung một quyển sách. Sau này, Ngũ Langnếu muốn đọc sách nhiều một chút, còn phải đến chỗ của Vương Ấu Hằngmượn mới có mà đọc.

Nhưng chỗ Tưởng thị nơi này, lại đem một quyển sách hay xem như mộtcủi tốt đến đốt. Nghe ý tứ Tưởng thị nói chuyện vừa rồi, tựa hồ đã không phải lần đầu tiên làm như vậy.

"Mạn Nhi, là có gì..." Tưởng thị là người thông minh, cực giỏi nhìn mặt người khác, nàng thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi biến hóa, trong lòng loạnchuyển, nói chuyện liền thêm cẩn thận."Đây không phải giấy lộn Kế Tổ camuội viết à? Ta một cái chữ to cũng không biết, có phải đã lấy lầm rồihay không?"

Bên này đang nói chuyện, thì Liên Kế Tổ xốc rèm cửa lên, nhô đầu ra,trong tay còn nắm hai quyển sách. Hắn thấy Liên Mạn Nhi, cũng không đểý, vẫn như trước đưa sách trong tay ném cho Tưởng thị.

"... không dùng nữa, vừa vặn nhóm lửa."

"Kế Tổ ca, ca đốt là sách đó." Liên Mạn Nhi tinh mắt, đã thấy rõ hai quyển Liên Kế Tổ ném kia. Cũng là sách mới.

Liên Kế Tổ vốn không xem chuyện này, nhưng mà bị Liên Mạn Nhi hỏi, ở trên mặt cũng có chút không được tự nhiên.

Trên mặt Tưởng thị nhất thời cũng có chút ngượng ngùng.

Liên Mạn Nhi trong lòng lập tức sáng như tuyết. Bên trong thứ Liên Kế Tổ bảo Tưởng thị thiêu gì đó, khẳng định là có giấy lộn hắn viết qua,nhưng là cũng có sách. Tưởng thị không biết chữ, chuyện này nàng cũngbiết. Chỉ là vì không biết chữ, cho nên không biết cụ thể một quyển kialà giấy lộn, hay là sách.

"Đây là... Sách không cần dùng." Liên Kế Tổ biện giải nói.

Nếu như không cần. Lúc trước vì sao mua chứ?

Trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, nhưng không có hỏi ra.

"Kế Tổ ca, mấy quyển này ca không cần, nhưng dùng để nhóm lửa cũngrất đáng tiếc. Cho muội được không. Trong phòng muội có cỏ giấy, cái đónhóm lửa rất tốt." Liên Mạn Nhi liền cười nói.

"Đều là chút sách vô dụng, muội muốn nó làm gì?" Liên Kế Tổ nói. Nghĩ đến trong lòng hắn cũng hiểu được, đốt sách là không đúng, nhất là dưới tình huống còn có hai đường đệ đang đến trường tư thục, rất thiếu sáchxem.

"Khoa khảo đều không cần sách như vậy, cho dù có để Ngũ Lang và TiểuThất xem, vậy cũng chỉ lãng phí thời gian thôi." Liên Kế Tổ liền giảithích nói.

"Khoa khảo không cần, vậy cũng không thể khẳng định có chỗ không cần. Nếu không. Lúc trước Kế Tổ ca mua nó trở về làm gì?" Liên Mạn Nhi nói,"Cho muội, cho dù ca muội cùng Tiểu Thất không xem sách này, cho muội và mẹ xem cũng được."

Tưởng thị liền mang hai quyển sách Liên Kế Tổ ném xuống đất đều nhặt lên, phủi phủi bụi đất, cười đưa cho Liên Mạn Nhi.

"Cho muội, Mạn Nhi." Tưởng thị cười nói."Ta không biết chữ, xem mấy thứ này, hai mắt sẽ tối lại."

Liên Mạn Nhi cũng không khách khí, đem ba quyển sách đều chộp vào trong tay.

"Kế Tổ ca, đại tẩu, hai người còn có sách không dùng gì không? Đều cho ta nha, cho dù không xem, ta cất giữ ở đó, Cũng... tốt." Liên Mạn Nhi nói.

Liên Kế Tổ là sao cũng được, Tưởng thị lại có chút chột dạ. Mặc dù là sách không cần cho khoa khảo, nhưng giống như Liên Mạn Nhi nói, nếukhông cần, lúc trước mua về làm cái gì. Sách tốt lại làm củi đốt. Nếunhư Liên Mạn Nhi nghiêm túc, chất vấn nàng, nàng cũng chỉ có thể nghe.Mà nếu Liên Mạn Nhi tranh cãi ầm ĩ, làm cho Liên Lão gia tử trong phòngđối diện nghe thấy được, Liên Kế Tổ và nàng sẽ không thiếu được phảinghe một chút răn dạy, thậm chí Liên Thủ Nhân cũng ăn liên lụy.

Những sách này, dù sao Liên Kế Tổ cũng không cần, dùng để nhóm lửa, còn không bằng cho Liên Mạn Nhi làm một cái nhân tình.

Lại nói tiếp, trong lòng Tưởng thị rất nguyện ý cùng một nhà Liên Mạn Nhi kết giao. Tuy là nhà nàng ấy là hộ nông dân, nhưng lời nói cử chỉlại tuyệt không thô tục. Bình thường nói chuyện làm việc, cũng đều ônuyển có lễ, thói quen lưu một đường sống cho người ta. Ngay cả Liên MạnNhi rất mạnh mẽ có tâm cơ, chỉ cần ngươi không trêu chọc trên mặt nàng, ở chung cũng cực ôn hòa, nói chuyện làm việc điểm đến tức chỉ, lưu thểdiện cho đối phương.

Tưởng thị cùng Liên Kế Tổ trao đổi ánh mắt một cái, đã đem Liên Mạn Nhi đi Tây phòng.

"... Chúng ta đi nhiều người, hành lý nhiều, còn mang thêm vài thứ, sợlà đồ mang không được. Giấy lộn này này nọ, lại chiếm chỗ, vừa nặng, chỉ có thể kiểm những thứ hữu dụng mang đi, những thứ không dùng cho cuộcthi, cũng chỉ có ném. Mạn Nhi, chính muội chọn, thiếu quyển nào, muội cứ lấy quyển đó."

Liên Mạn Nhi liền cười cùng Tưởng thị vào Tây phòng.

Liên Thủ Nhân và Cổ thị cũng không ở đó, chỉ có Liên Đóa Nhi ở kháng đùa với Nữu Nữu.

Trong Tây phòng, bày lộn xộn trên đất có đến gần mười cái rương, phía ngoài rương hòm, còn tán loạn chút thượng vàng hạ cám gì đó, dựa vàogóc tường là một cái rương hình vuông ước chừng ba thước, nắp rương mởra, bên trong lung tung đều là chút sách cùng giấy lộn, còn có sách cùng giấy lộn rơi trên mặt đất, in dấu chân.

"Là đống này sao?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.

"Đều là giấy lộn Kế Tổ ca của muội viết qua." Tưởng thị nói.

"Muội nếu nguyện ý lấy, đều cho muội." Liên Kế Tổ thật ra rất rộng rãi.

Liên Mạn Nhi liền nhìn Liên Kế Tổ liếc mắt một cái, Trương thị từng nói qua, Liên Kế Tổ là bị nuôi đến lười, Tưởng thị nói Liên Kế Tổ mặc kệ mọi chuyện. Ở Liên Mạn Nhixem ra, Liên Kế Tổ là tốt là xấu không nói, có một chút nàng thực khẳngđịnh, Liên Kế Tổ trên thực tế, là nam nhân không có tâm cơ gì, dễ ởchung.

"Được thôi, muội sẽ lấy." Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi đi qua đi lại, vây quanh đánh giá cái rương. Liên MạnNhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rương như vậy, hiển nhiên là loạirương chuyên để đựng sách.

Rương này thủ công tinh xảo, còn có hoa văn mờ mờ. Nhìn qua hiểnnhiên là đã lâu rồi, nhưng vẫn vô cùng rắn chắc như trước, mặt rươngsáng bóng đen thùi oánh nhuận.

Một nhà Liên Thủ Nhân, một nhà Liên Thủ Nghĩa, người nào cũng đềukhông muốn ở lại. Hắn muốn đem những đồ đạc Liên Thủ Nhân phải để lạitrong nhà, giao cho Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ chiếu khán, bọn họcũng không muốn.

Người nào cũng nói không nghe. Liên Lão gia tử xoay mặt, rơi lệ.

Không giống Chu thị kêu khóc, Liên Lão gia tử khóc là không có tiếngđộng, chính là nước mắt theo khóe mắt có chút lõm xuống đi xuống quaihàm, chảy xuống ở chòm râu.

Chu thị động một tí sẽ khóc, hơn nữa một bên khóc, còn một bên mắng.Nhưng là ở trong trí nhớ của Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín, vô luận gặpchuyện khó thế nào, Liên Lão gia tử đều không khóc.

Cái này thật sự là thứ tốt, đừng nói trấn Thanh Dương, chính là thị trấn Cẩm Dương, rương như vậy chỉ sợ cũng rất ít gặp.

Có điều Liên Mạn Nhi lại cảm thấy hứng thú với sách nằm trong rương hơn.

Nhưng Liên Kế Tổ vẫn chú ý tới ánh mắt của Liên Mạn Nhi xem rương.

"A, cái kia, cái rương này... Ta còn dùng." Liên Kế Tổ nói. Hắn có đồng học thấy qua rương này, đều nói là thứ tốt, còn có người muốn mua lạicủa hắn. Liên Kế Tổ không có bán, hắn cũng biết, rương này mang đi rangoài, nói rất rõ thân phận là người đọc sách của hắn.

"Được, ta đi gọi ca ca đến giúp chuyển sách." Liên Mạn Nhi nói, sách này, một mình nàng không thể mang hết.

Liên Mạn Nhi đưa tay vào trong lấy ba quyển sách, rồi nhanh chóng bay trở về Tây sương phòng, đem sự tình nói với Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Ngũ Lang và Tiểu Thất tự nhiên không nói gì.

"Lấy tay chuyển một lần cũng chuyển không được bao nhiêu, ta lấy cái gì đó chuyển đi." Liên Mạn Nhi nói.

Nhìn khắp mọi nơi, tựa hồ cũng không có gì có thể chuyển sách.

Ngũ Lang cũng nhìn xem chung quanh, bước đi đến góc tường, cầm một cái ki. Liên Mạn Nhi vừa thấy liền nở nụ cười.

"Được đó."

Trong nhà chỉ có một cái ki, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mỗi người lấy một cái đồ hốt phân.

Ba đứa nhỏ vừa mới tiến đến gian ngoài thượng phòng, chợt nghe thấy trong Tây phòng truyền ra tiếng Liên Đóa Nhi nói chuyện.

"... Cho nó làm gì, ta không xài, ném vào chuồng heo, hay nhóm lửa, cũng không cho nó."

Ba đứa nhỏ trao đổi ánh mắt một cái, bước nhanh hơn, đẩy cửa vào tây phòng.

Liên Đóa Nhi đã từ trên kháng xuống đất, đang đứng ở bên cạnh rương.Nàng dùng sức dẫm đạp sách dưới chân, trong tay còn cầm một quyển đangdùng sức xé rách.

Tưởng thị một bên khuyên Liên Đóa Nhi, một bên lấy tay ngăn Liên Đóa Nhi xé sách.

"Đóa Nhi, muội ở đó làm gì, nên làm gì thì làm đi." Liên Kế Tổ ngồi ở kháng, khiển trách Liên Đóa Nhi.

Liên Đóa Nhi thấy mấy người Liên Mạn Nhi tiến vào, thì sửng sốt mộtchút, Tưởng thị đã đoạt lấy sách trong tay nàng, thuận thế đem nàng kéođến một bên.

"... Đây là phải đi, luyến tiếc trong nhà, nên Đóa Nhi nháo một chút." Tưởng thị việc cười giải thích.

"Ai luyến tiếc, ta hận không thể lập tức liền rời đi..." Liên Đóa Nhi cả giận nói.

Tưởng thị vội vàng nháy mắt với Liên Đóa Nhi, Liên Đóa Nhi dần dần an tĩnh lại, tuy rằng không thèm nhắc lại, nhưng mà mắt nhìn Liên Mạn Nhi, không hề thiện ý.

Liên Mạn Nhi âm thầm bĩu môi, nàng cũng không đi quan tâm Liên ĐóaNhi, chỉ cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất đi đến rương, cẩn thận lục xem sách và giấy lộn bên trong.

Trong rương thật là có giấy lộn Liên Kế Tổ viết, mấy cái này Liên Mạn Nhi tự nhiên là không cần, còn lại, phàm là sách đóng gáy nàng đều phải lấy.

"... nhặt thứ rách nát chúng ta không cần..." Liên Đóa Nhi tựa vào kháng, lấy tay chỉ vào mặt, nhục nhã Liên Mạn Nhi.

Ba đứa nhỏ, tới tới lui lui hai lượt, đem sách đều mang về tây sươngphòng. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền lấy một đám giấy tốt để trong đồ hốt phân, đến thượng phòng vội đưa cho Tưởng thị.

"Đây là làm gì, cái này ta không lấy." Tưởng thị cười nói.

"Lấy, sao lại không lấy. Không thể cho không nàng được." Liên Đóa Nhi nói. Giấy này đừng nói nhóm lửa, đi nhà xí dùng cùng tốt.

Liên Mạn Nhi liền hướng Tưởng thị cười cười, xoay qua xem Liên Đóa Nhi.

"Không lấy không đồ của ngươi, đống rách nát đó, đổi giấy bản này, ta cho ngươi có lời rồi, ngươi cao hứng chứ?"

Chương 386: Đưa tiễn

Liên Mạn Nhi nói xong, liền xoay thân từ Thượng phòng đi ra.

"Đứa ngốc." Liên Đóa Nhi ở sau lưng Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi liền cười thầm, mỗi người cân nhắc giá trị đồ vật sẽkhông giống nhau, ai là đứa ngốc, vậy phải đợi thời gian từ từ sẽ chứngminh. Chẳng qua từ chuyện này, nàng mới biết Liên Kế Tổ, Liên Đóa Nhiđều cho rằng sách là thứ rác rưởi, giá trị khẳng định không bằng giấybản này. Nhưng đối với nàng mà nói, thì sách thực là quý giá.

Trở lại Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi mới cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất lật từng quyển sách mà các nàng nhặt được ra xem.

Sách này mới cũ không đồng nhất, nội dung đủ loại, có " Dịch kinh » , " Sơn hải kinh" thâm thuý khó hiểu, còn có bộ sách vỡ lòng "Bách giatính" , Thiên tự văn », mặt khác còn có bản thảo tư nhân khắc ấn, thitập, thậm chí còn có mấy cuốn bài thi mấy năm trước khắc ấn, nhiều vôsố, không phải trường hợp cá biệt.

" Sao Kế Tổ ca lại mua mấy quyển sách cũ này?" Ngũ Lang tự nhủ nói.Đúng theo như lời Liên Kế Tổ nói, sách này phần lớn là tạp học, khôngquan hệ với khoa khảo.

"Không phải Kế Tổ ca một người mua đâu, không phải còn có đại básao?" Liên Mạn Nhi nói. Tỷ như kia mấy bản thi tập, mua về để bày biệnhọc đòi văn vẻ là rất có thể xảy ra.

"Ca, ca xem sách nào có ích với ca? Mấy bản bài kiểm tra này, ca xem có thể sử dụng không?" Liên Mạn Nhi lại nói.

"Ừ, có thể tham khảo." Ngũ Lang nói.

Đang nói chuyện, thì Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi đến.

"Cái này ở đâu ra?" Liên Thủ Tín thấy sách bày đầy kháng lại hỏi.

Liên Mạn Nhi liền đem chuyện vừa rồi kể lại.

"... Dù sao Kế Tổ ca cũng không cần, nhóm lửa thì uổng a, còn khôngbằng con lấy lại. Con vừa rồi trả lại cho các nàng nhiều giấy bản, xemnhư là đổi đi."

"Con nói cái rương kia..." Liên Thủ Tín a một tiếng, ngồi xuống bêncạnh kháng, tùy tay lật lật sách."Cái rương kia ta đã thấy, là đồ củanội con. Cũng không phải là của ông nội con. Ta nhớ rõ, nội con từng nói qua, đó là sách của ông cố con. Bên trong có nhiều sách, cũng là ông cố con để lại."

Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, hóa ra cái rương kia là tổ truyền a. Chẳng lẽ nói tổ tiên Liên gia thật sự là người đọc sách?

"Cái rương kia chất đầy sách. Ông cố nội con giống như để lại món đồnày. Khi đó chúng ta còn nhỏ, ông nội con không cho ai chạm vào.... Sau đó đều cho đại bá con." Liên Thủ Tín nói tiếp.

"Sách này, có phải đều là do đại bá và Kế Tổ ca mua, hay là được truyền xuống?" Liên Mạn Nhi nói.

Mấy ngày nay. Trải qua Liên Mạn Nhi cẩn thận quan sát. Nàng pháthiện, mặc kệ là Liên Thủ Nhân, hay là Liên Kế Tổ, cũng không phải làngười thật thích đọc sách, thích học vấn. Những quyển sách này. Nếu nóilà bọn hắn mua, thì có chút kỳ quái. Nhưng nếu nói là tổ tiên người đọcsách chân chính tích góp từng tí một cũng truyền xuống, vậy càng hợp lý.

"Hẳn là truyền xuống." Ngũ Lang cầm một quyển sách giấy đã ố vàng, nói.

"Đều giữ lại đi, không xem cũng đừng đạp hư." Liên Thủ Tín nói.

"Cha, cha cứ yên tâm đi." Liên Mạn Nhi gật đầu, cho dù đại đa số sách không liên quan đến khoa cữ, Ngũ Lang và Tiểu Thất không cần,thì nànglại vừa vặn có thể đọc giải buồn khi không có việc gì.

......

Liên Thủ Nhân được làm quan. Mấy ngày qua người tới chúc mừng khôngít, trong đó liền bao gồm nhà mẹ đẻ Triệu Tú Nga, còn có, Hà Lão lụccũng xuất hiện. Một nhà Triệu Văn Tài cũng đến đây, trên mặt Liên Lãogia tử thản nhiên, không quá nhiệt tình. Hà Lão lục đến đây, chưa nóinói mấy câu. Liền bị đuổi ra ngoài.

Thượng phòng mọi người đều vội vã phải đi, hành lý thu thập rất nhanh, hôm nay rốt cục đến ngày khởi hành. Trời vừa hừng đông, thượng phòng liền ăn xong điểm tâm, mấy chiếc xe ngựathuê từ trấn trên cũng đến cửa. Mọi người vội vàng đều tự đem hành lýđều chuyển lên xe, rối loạn một phen, mới đều ngồi ở trên xe ngựa.

Rốt cục đến lúc phải rời khỏi.

Một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Liên Diệp Nhi, cùng hàng xóm. Còn có nhiều người trong thôn thường lui tới đều đến tiễn đưa.

Bởi vì là đi theo nhận chức, đi hưởng phúc, nên người ngồi ở trên xengựa cũng không có gì luyến tiếc, thậm chí có mấy cái còn âm thầm thúcgiục xe ngựa đi mau.

Luyến tiếc đi chỉ có hai người.

Liên Lão gia tử chậm chạp không chịu lên xe, bị mọi người thúc giục vài lần, sau khi lên xe. Đầu còn vẫn quay lại nhìn.

Chu thị là lần đầu tiên rời nhà đi địa phương khác sống, bà cũngluyến tiếc đi. Luyến tiếc từng cành cây ngọn cỏ ở Liên gia, đồng thờicòn sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ sắp gặp phải, bởi vậy trên mặt liềncó vài phần thê lương.

Cùng đi với xe ngựa ra đến của thôn, mọi người lại đứng ở cửa thôn,thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy xe ngựa mới thôi, mới chậm rãi quaylại.

Một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Liên Diệp Nhi, vẫn ở tại nhà cũ, khôngcó chuyển đi. Đây là Liên Lão gia tử yêu cầu, hai nhà các nàng cũng thỏa hiệp. Liên Lão gia tử nói là chờ ông đi rồi, thì tùy ý bọn họ, nhưnglúc ông còn ở đây, thì ai cũng không thể chuyển đi. Cũng có người trongthôn đến khuyên, nói là nếu Liên Thủ Nhân còn chưa đi, mà bọn họ liềnchuyển đi rồi, thì mặt mũi Liên Lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân, đều khógiữ.

Chỉ còn lại có người hai nhà, Liên Diệp Nhi cao hứng ở phía trước hậu viện điên loạn chạy một trận.

"... Chờ qua mấy ngày, phòng ở bên kia xong, dọn dẹp gọn lại, chúng taliền chuyển đi qua." Người hai nhà ngồi xuống, thương lượng về sau.Phòng ở mới của nhà Liên Mạn Nhi cũng sắp xây xong, chỉ có phòng ngủ còn chưa xong, gia cụ trong phòng, tuy rằng đều đã đặt rồi, nhưng đợi chogiao hàng, cũng còn có mấy ngày."Tam ca, mọi người định tính thế nào?Nếu không, đến lúc đó, theo chúng ta cùng nhau đi qua."

"Không." Liên Thủ Lễ nói, "Ta còn nhà cũ ở đây, sân trước sân saucũng phải chăm sóc. Cha giao cho ta, ta cũng không thể để lúc ông trởvề, sân trước sân sau, phòng ở gì đó đều thành nhà hoang.

"Trong hai ba năm này, chúng ta gom góp tiền, chờ bọn họ trở về,phòng ở chúng ta cũng có thể xây rồi, khi đó sẽ chuyển đi ra ngoài."Liên Diệp Nhi nói.

Triệu thị gật đầu theo.

Xem ra ba người một nhà này cũng đã thương lượng qua.

"Tam ca, lúc đó mọi người muốn xây phòng ở, cũng đừng chờ có đủ tiền. Ca cứ nói với ta một tiếng." Liên Thủ Tín nói. Ý tứ của hắn, là nóiLiên Thủ Lễ muốn phòng ở mà không có tiền, hắn có thể cho Liên Thủ Lễvay tiền.

"Được, lão Tứ, đến lúc đó xem tình huống, nếu không đủ, ta thực sựphải mở miệng hướng đệ mượn rồi." Liên Thủ Lễ cũng không cố ý khách khí.

"Tam tẩu. Hai mươi con gà Thượng phòng để lại kia, về sau liền về nhà tẩu." Trương thị nói.

"Sao lại vậy được, đó là bà nội cho các muội." Triệu thị vội hỏi.

"Bà ấy..., " Trương thị thở dài, không tiếp tục bình luận, chỉ nói, "Là các tẩu nên có, lấy rau dại cho gà ăn. Tẩu và Diệp Nhi làm nhiều nhất.Việc này, Mạn Nhi đều nói với ông nội rồi. Bà ấy vừa nói cho chúng ta,chúng ta liền tính, sẽ chuyển cho mọi người."

Nhún nhường một trận. Triệu thị cảm kích đem hai mươi con gà nhận.Hiện tại cũng không phải là mùa gà ấp trứng, Triệu thị muốn chính mìnhnuôi gà con, thì phải đợi đến sang năm. Hiện tại có hai mươi con gà này, thì sinh hoạt sẽ rộng rãi và tốt hơn.

Liên Thủ Lễ còn nói dự tính sau này của hắn.

"Chúng ta chỉ có ba miệng ăn, mẹ Diệp Nhi thân thể cũng không đượctốt, trồng trọt, đối vối chúng ta rất là tốn sức. Ta tính, về sau ta làm thợ mộc. Mẹ Diệp Nhi và Diệp Nhi sẽ ở cửa hàng làm việc."

Mọi người thượng phòng đi rồi, Liên Thủ Lễ đã dám nói chuyện.

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu. Cảm thấy Liên Thủ Lễ tính tình thực tế. Liên Thủ Lễ không có con trai, ở phương diện sức lao động rất khiếmkhuyết, nếu làm ruộng, phải cố hết sức mà không được kết quả tốt, vĩnhviễn không thể so với người nhiều con trai, lao động nhiều.

Không có sức lao động, thì dựa vào kỹ thuật kiếm tiền, đây là một con đường không tệ. Liên Thủ Lễ có thể nghĩ vậy. Chứng tỏ hắn một chút cũng không ngốc.

"Cái đó còn phải nói sao, người giống tam tẩu vừa chịu khó, vừa cótrách nhiệm như vậy, chúng ta mướn được là chúng ta may mắn đó." Trươngthị nói.

Người một nhà trao đổi ánh mắt một cái, Trương thị liền bĩu môi để Liên Mạn Nhi nói.

"Cháu còn tìm việc cho Diệp Nhi." Liên Mạn Nhi liền cười nói, "Chúngta đã thương lượng, tính đem cửa hàng giặt quần áo kia, sẽ giao cho Diệp Nhi."

Nhà Liên Mạn Nhi trừ bỏ cửa hàng điểm tâm. Còn làm cả cửa hàng giặtquần áo. Đừng coi khinh buôn bán này, một tháng tính lại, trừ phí linhtinh vụn vặt cũng có mấy xâu tiền thu vào.

Liên Diệp Nhi nếu tiếp nhận làm ăn của cửa hàng giặt quần áo, chỉ cần đi nhận xiêm y, phân công cho nhóm con dâu trong thôn giặt hồ, là cóthể lấy tiền. Hết thảy đều có sẵn, trước kia Liên Diệp Nhi cũng giúp đỡLiên Mạn Nhi, đối với việc này có thể nói là ngựa quen đường lối.

Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều biết, đây là nhà Liên Mạn Nhi đưa tiền cho các nàng.

Một tiểu khuê nữ hộ nông dân người ta, một tháng thu vào mấy xâu tiền, đây là chuyện tốt trước kia ai cũng không dám tưởng.

"Tứ thúc, tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ..." Liên Diệp Nhi cảm động nức nở đứng lên.

"Đừng khóc, đừng khóc, về sau a, cả nhà chúng ta sẽ trôi qua tốt hơn rồi." Trương thị đem Liên Diệp Nhi lại đây, an ủi nói.

"Diệp Nhi, buôn bán này cho muội, nhưng có thể kiếm tiền hay không,cái đó phải xem muội rồi." Liên Mạn Nhi cười nói, "Diệp Nhi, muội muốn lấy lại uất ức không ?"

"Ừ." Liên Diệp Nhi lau lau nước mắt, nắm chặt tay. Nàng muốn lấy lạiuất ức, muốn cho toàn thôn nhìn xem, nhà nàng cho dù không có con trai,cũng không kém so với người khác. Chờ thượng phòng trở về, nàng muốn làm cho bọn họ thấy, không có bọn họ, một nhà ba người các nàng vẫn sốngqua ngày lành."Mạn Nhi tỷ, uất ức này ta nhất định lấy lại."

Liên Mạn Nhi liền cười, nàng thích người có chí khí, có nhiệt tình.

Người thượng phòng đi rồi ước chừng mười ngày, Hà Lão lục liền đemphòng ở cùng vài mẫu đất trong nhà còn sót lại bán đi, đem thê nhi anbài ở một cái túp lều, rồi một mình ra đi.

"Nói là theo đại lão gia nhà các ngươi, nhị lão gia đã thương lượngtốt, đi sang đó tìm nơi nương tựa ở bọn họ." Nói cho Trương thị tin tứcnày là vợ Xuân Trụ, "Nói là đi qua có thể có nghề nghiệp kiếm nhiềutiền, sẽ đem cả nhà hắn theo."

"Này, này không thể." Trương thị ngạc nhiên. Hà Lão lục còn thiếuLiên gia tiền, Liên Lão gia tử đối với hắn rất là phiền chán, hơn nữatrải qua sự kiện kia, Hà Lão lục đã đắc tội Liên Thủ Nhân và Liên ThủNghĩa. Hà Lão lục tìm nơi nương tựa, ai sẽ cho hắn hoà nhã sắc."Hắn thếnào còn nói thương lượng tốt, điều đó không có khả năng."

"Việc này, là có người nghe Hà Lão lục chính mồm nói." Vợ Xuân Trụ lắc lắc đầu nói.

Vì việc này, mà một nhà Liên Mạn Nhi nghị luận một phen, rồi sau đó cũng bỏ qua.

Mùa bận rộn nhất trong năm, cũng để cho hộ nông dân người ta vui sướng nhất, chính là mùa thu hoạch!

Chương 387: Trời thu mát mẻ

Sáng sớm tinh mơ, thời tiết có chút lạnh, buôn bán của Liên Ký vẫnhết sức náo nhiệt. Vừa vào thu, món ăn ở Liên Ký cũng có điều chỉnh mộtchút theo mùa. Món chính không có gì thay đổi, chính là cháo đậu xanhtheo mùa hè đổi thành cháo kê, canh cũng từ canh nấm đổi thành canh củcải hầm xương.

Mặt trời càng lên càng cao, cái lạnh lẻo của sáng sớm cũng dần dần tiêu tán, sương sớm cũng tan biến hết.

Liên Mạn Nhi liền cùng Liên Chi Nhi mỗi người lấy một cái rổ, từ cửahàng đi ra, đến phía sau vườn hái đậu cô-ve. Nay đúng là mùa đậu cô-verất nhiều, trên giàn dây leo từng chùm đậu cô-ve xanh tươi mơn mởn, tròn tròn tản ra mùi hương độc đáo, còn có những chùm hoa đậu giác màu trắng xen lẫn trong đó.

Trong Liên Ký cũng mời đủ người, có Trương thị cùng Liên Thủ Tín coisóc như vậy đủ rồi, bởi vậy hai tỷ muội đều không cần ở cửa hàng phụgiúp nữa.

Chỉ một thoáng thời gian, hai tỷ muội liền hái tràn đầy hai rổ đậu cô-ve.

Đây cũng không phải hái đến ăn.

Trở lại hậu viện cửa hàng, Liên Mạn Nhi cầm một cái bồn lớn, đổ nướcvào, rửa sạch hai rổ đậu một lần. Thời kỳ này, không khí cơ hồ không có ô nhiễm, hộ nông dân người ta làm ruộng trồng đồ ăn cũng không có thuốctrừ sâu, bởi vậy đậu cô-ve sinh trưởng trên dây leo rất là sạch sẽ, rửasơ một tí là được.

Liên Chi Nhi chuyển đồ ăn đến băng ghế nhỏ, hai tỷ muội mỗi người một cây dao, ngồi ở băng ghế vừa nói cười, vừa một bên cắt sợi đậu cô-ve.

Cắt xong đậu cô-ve xong, phải đều đều trải ở chiếu hoặc là trong ki,phơi dưới nắng gắt. Chờ hơi nước trong đậu đã bay hết, lại đem đậu cô-ve thu hồi, để ở nơi râm mát khô ráo, làm thể là để cất giữ đến mùa đôngkhông có rau dưa ăn.

Muốn được một cân đậu cô-ve khô, thì ước chừng cần mười cân đậu cô-ve tươi.

Phơi nắng đồ ăn, thì không có kỹ thuật gì, chỉ cần chịu khó là được,đại cô nương cùng con dâu nhỏ sống ở hộ nông dân đều làm như vậy, vì đểđến mùa đông tăng thêm một ít thức ăn trên bàn cơm cho người nhà. Ngườita lười một chút, thì sẽ làm ít đi. Dù sao đến mùa đông. Còn có khoaitây, rau cải trắng cũng đủ ăn.

Cắt hai rổ đậu cô-ve, Liên Mạn Nhi lại cầm cuốc sắt, đi vào vườn đồăn đào hai rổ su hào trở về. Su hào cũng giống như củ cải, thân củ chôn ở trong đất. Nó vị hơi cay, chát, còn có một chút đắng.

Tuy là như thế, nhưng nếu chế biến tốt, thì su hào cũng rất ngon.

Hộ nông dân người ta ở Tam Thập Lý doanh tử đã từng đem su hào chế thành dưa muối.

Dùng su hào làm dưa muối cũng có hai loại phương pháp, loại thứ nhấtvô cùng đơn giản, chính là đem su hào rửa sạch. Hong khô, sau đó bỏ vàotrong chum lớn, muối một thời gian, thử thấy ngon miệng là có thể ăn.

Phương pháp thứ hai chính là cùng cải trắng, bỏ vào vạt chung với củcải, dùng nước muối muối một mùa đông. Đến đầu mùa xuân năm thứ hai, khi lấy ra thấy nước đã thấm, vị đắng và cay đều biến mất. Chỉ còn lại cómùi hương hấp dẫn người ăn.

Bây giờ còn chưa đến thời điểm yêm dưa muối, Su Hào Liên Mạn Nhi đào ra, cũng là cắt phơi nắng để làm món ăn.

Su hào cắt thành sợi. Như đậu cô-ve xé sợi phơi dưới nắng lớn, sau đó thu hồi. Đến mùa đông, chỉ cần vẩy ít nước, bỏ vào trong nồi xào mộtlát, rau cải này liền mềm ngon miệng, hơn nữa giá trị dinh dưỡng rấtcao.

Liên Mạn Nhi tuy rằng cũng thích ăn su hào muối, nhưng mà nàng biết,thực phẩm muối ăn nhiều không tốt, bởi vậy rau cải phơi nắng nàng làmnhiều hơn. Như vậy có thể giữ lại chất dinh dưỡng trong rau cải nhiềunhất, mà phơi nắng cũng có thể trừ đi vị đắng, lạt, chát của rau cải.

Su hào sợi hàm lượng cực cao. Đối với trị liệu cùng dự phòng táo bónrất có hiệu quả, cũng là hàng cao cấp trị các bệnh tật của mắt, mặt khác nó còn có thể phòng ngừa bệnh ung thư.

Cho nên, không cần coi khinh đồ trên bàn cơm hộ nông dân người ta,những thức ăn này trông rất bình thường, nhưng trước mặt thiên nhiênchúng sinh ngang hàng, mà đôi khi mặt đất dưới chân chúng ta, càng vụngtrộm cưng chìu những người nông dân làm ruộng ở trong lòng của nó hơn.

Chờ mặt trời lên cao, thời điểm bên ngoài nóng lên, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi thu lại công việc, trở lại cửa hàng.

Cửa hàng đã sắp đóng cửa, Trương thị và Liên Thủ Tín đang mang theo người thu dọn.

Liên Mạn Nhi trực tiếp vào buồng trong, Liên Thủ Tín đi sau cũng theo vào. Liên Thủ Tín điếm tiền, Liên Mạn Nhi ghi vào sổ sách. Chờ đem thuchi hôm nay đều tính rõ ràng, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng đã tan học trởlại.

Trên người hai hài tử cõng túi sách, trên cánh tay một người còn mang một cái rổ, trong rổ là rau dại cùng cỏ dại.

Buông túi sách và rổ xuống, hai huynh đệ đều chính mình tìm việc làm.

Ngũ Lang nói hai cái rổ, rau dại cho gà ăn, cỏ dại là thêm thức ăn cho bò con.

Tiểu Thất thì cầm một cái rổ khác, chạy tới rừng cây kiểm trứng vịt.

Trương thị ở phía sau đã dẫn người thu dọn xong, bọn tiểu nhị đều cáo từ đi rồi, chỉ còn lại có Triệu thị và Liên Diệp Nhi, mà bắt đầu chuẩnbị đồ ăn nhà mình buổi trưa muốn ăn.

Đổ dầu vào chảo sắt lớn đun nóng, để vào tỏi đập dập, lại đổ hơn nửabát tương vào, dầu ở trong nồi liền vang lên, mùi tương, tỏi, theo giólập tức truyền ra đi thật xa. Sau đó đem khoai tây đã gọt vỏ cùng đậucô-ve thả vào, nhanh chóng dùng cái xẻng đảo một hồi, lại đổ nước vào,đem nắp vung đậy lại. Nhóm lửa nấu tới sôi, hầm nóng thêm một lát, chờmùi khoai tây và đậu thơm ngào ngạt tỏa ra là có thể ăn.

Để lên bàn ăn, dọn xong bát đũa, một nhà Liên Mạn Nhi, hơn nữa Triệuthị cùng Liên Diệp Nhi đều ở bên bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm buổitrưa.

Món chính là cơm cao lương, đồ ăn chính là một bồn khoai tây hầm cùng đậu cô-ve, còn có mỗi bữa cơm đều ắt không thể thiếu hành tây chấmtương. Liên Thủ Tín thích ăn cái này nhất, đồ ăn khác có thể không có,hắn chỉ cần hành tây chấm tương, là có thể ăn ba bát cơm khô.

Hôm nay, Trương thị còn nấu thêm vào một cái trứng vịt muối cho mỗi người.

Trứng vịt muối muối đủ ngày, đập nhẹ ở đầu, rồi dùng chiếc đũa đâm vào trong lòng đỏ trứng là lấy ra dễ dàng.

Tiểu Thất thích ăn trứng vịt muối, chờ hắn ăn xong phần của mình, đưa đôi đũa sang thức ăn, thời điểm thu hồi ánh mắt về, liền thấy trong bát cơm đã thêm một cái lòng đỏ trứng vịt muối béo ngậy.

Ăn cơm xong, Triệu thị và Liên Diệp Nhi dùng xe ba gác, đẩy haithùng nước cơm cặn về nhà cũ, nơi đó còn có hai mươi con gà cùng sáucòn heo phải cho ăn.

Nhà Liên Mạn Nhi hứa cho Triệu thị một con heo, chỉ cần Triệu thị cho ba con heo ăn, thì thức ăn gia súc đều là nhà Liên Mạn Nhi ra. Triệuthị cảm thấy như vậy là rất quý, lại đem việc cho ăn ba con heo nhà Liên Mạn Nhi cũng ôm đồm luôn.

"Ba con cũng là cho ăn, sáu con thì cũng như vậy, không khác là bao." Triệu thị nói như vậy.

Một nhà Liên Mạn Nhi cơm nước xong, liền ngồi nói chuyện để tiêu thực.

"Ca, ca cùng Tiểu Thất buổi chiều đi đến trường trấn trên, xem có thể đi chỗ Ấu Hằng ca một chuyến hay không, hỏi một chút năm nay trái tầmbóp lúc nào nhà hắn sẽ lấy." Liên Mạn Nhi liền nói với Ngũ Lang cùngTiểu Thất, "Miếng đất trồng trái tầm bóp của chúng ta cũng chín rồi."

"Đúng là nên hỏi một chút, mẹ xem đều có người đến thu hoặc rồi, nhưng không phải là nhà của Vương tiểu Thái y." Trương thị nói.

"Được, một hồi ta sẽ mang Tiểu Thất đi trước tìm Ấu Hằng ca, sau đó lại đi học." Ngũ Lang nói.

"Tỷ, muốn hái trái tầm bóp, chờ đệ và ca ca học xong rồi hái." Tiểu Thất nói.

Chờ chạng vạng Ngũ Lang và Tiểu Thất từ trường học trở về, liền kể việc buổi trưa bọn họ gặp được Vương Ấu Hằng.

"Ấu Hằng ca nói nhà hắn đã bắt đầu thu trái tầm bóp, chúng ta lúc nào đưa đi qua đều được."

"Vậy ngày mai đi hái trái tầm bóp nhé?" Liên Thủ Tín nói.

"Cha, đợi một ngày nữa đi, ngày kia con và Tiểu Thất được nghỉ, chúng ta cùng nhau hái." Ngũ Lang nói.

"Cũng được." Liên Thủ Tín đồng ý.

Lúc này, Lỗ tiên sinh từ trên núi xuống dưới, mọi người vội vàng mờiLỗ tiên sinh lui qua kháng, bưng lên trà ngon trái cây ngon chiêu đãi,Ngũ Lang cùng Tiểu Thất bày bàn học, bắt đầu làm bài tập, cũng thườnghướng về phía Lỗ tiên sinh thỉnh giáo.

Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ba mẹ con chuẩn bị cơm chiều.

Hiện tại cơm chiều người một nhà các nàng đã ở cửa hàng bên này ăn,bởi vì có Lỗ tiên sinh cùng bọn họ ăn cơm, nên bữa cơm đêm nay, tự nhiên thêm đồ ăn.

Lỗ tiên sinh là người phía nam, so với món ăn chưng hấp, thì hắn càng thích ăn xào rau.

Trứng gà xào mộc nhĩ, đậu cô-ve xào tỏi, đây là món làm cho Lỗ tiênsinh, mặt khác còn có làm bí đao xào tôm, đậu hũ dồn thịt, đậu hủ xàocay, canh cải thìa.

Tay nghề của mấy mẹ con đều bất phàm, hơn nữa có thêm đồ gia vị Liênký đặc chế, bữa cơm này, ngay cả Lỗ tiên sinh từng ăn qua sơn trân hảivị, cũng ăn vừa lòng cực kỳ.

Sau khi ăn xong, Liên Thủ Tín đem cái bàn đặt ở trong viện, Liên MạnNhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất ngồi cùng một chỗ, nghe Lỗ tiên sinh giảng bài.

Xa hơn một chút, Trương thị và Liên Chi Nhi đang thiêu thùa may vá, Liên Thủ Tín lấy cỏ khô cho bò con.

Hết thảy đều bình lặng mà tốt đẹp...

Hôm sau, là ngày hưu mộc Ngũ Lang cùng Tiểu Thất được nghỉ ở trường,trong cửa hàng chỉ để lại Trương thị coi chừng, còn lại một nhà nămngười vội vàng lên xe đi xuống ruộng. Còn chưa tới đầu mảnh đất, xa xaliền thấy một mảnh màu hồng như lửa.

Nhà Liên Mạn Nhi đã mở hơn ba mẫu đất trồng trái tầm bóp, trái tầmbóp này sức sống rất mạnh, tự mình mọc lan tràn từng mảnh từng mảnh đất, hiện tại trái tầm bóp chín, từng trái màu đỏ hợp thành một biển đỏ.

Đến đầu đất, người một nhà đều cầm theo rổ, và bao tải đi xuống xe.

Liên Mạn Nhi giúp Tiểu Thất sửa sang lại một chút cái mũ rơm trên đầu, liền vào đất trồng trái tầm bóp.

Chỉ hái trái tầm bóp màu hồng đậm, chín rộ, đựng đầy rổ, đổ vào baotải, bao tải đầy, liền cột miệng, đưa đến trên xe. Chờ chất đủ một xe,liền theo Liên Thủ Tín nhanh chóng đưa xe đến trấn trên.

Tới gần buổi trưa, Trương thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi mang đếnbánh bao, đậu hủ cùng canh xương hầm, người một nhà vội vàng ăn qua, lại tiếp tục làm việc.

Tới gần chạng vạng, mới hái xong trái tầm bóp đã chín, một xe cuốicùng, Liên Mạn Nhi đi theo Liên Thủ Tín cùng nhau đưa đến trấn trên.

"Loại này, tốt hơn loại mọc trong khe suối." Vương Ấu Hằng nói.

"Đây là thu hoạch lần đầu, " Liên Mạn Nhi nói, "Tiếp qua nửa tháng, còn có thể lại thu một lần nữa."

Đang nói chuyện, thì Vương chưởng quầy mamh bàn tính cùng sổ sách tiến vào báo sổ sách.

"Chúc mừng Liên tứ gia, tam cô nương, năm nay thu hoạch lớn...

Chương 388: Khuyên học

Vương chưởng quầy liền gẩy đẩy hạt châu trên bàn tính báo cáo.

Nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng đưa tới ba xe trái tầm bóp, mỗi một xe đều là mười bao tải.

"... Hai ngàn hai trăm mười ba cân, vẫn là giá năm trước, mỗi một cânnăm văn tiền, tổng cộng là... Một vạn một ngàn lẻ sáu mươi lăm văn tiền."

Nghe Vương chưởng quầy báo ra số lượng này, Liên Thủ Tín liền sửng sốt.

Hơn một vạn một ngàn văn tiền, cũng chính là mười một điếu tiền, đốivới Liên Thủ Tín xem tiền lời quán cửa hàng Liên ký mỗi ngày mà nói,không coi là khoản lớn. Nhưng mà lấy ánh mắt hộ nông dân người ta bìnhthường nhìn, đây cũng là một số tiền lớn, đủ chi tiêu cho cả nhà trongmột năm, còn có thể dư lại một ít.

Liên Thủ Tín sở dĩ có chút sững sờ, là vì hắn thật không ngờ, tùytiện khai hoang trồng trái tầm bóp là có thể lập tức bán được như vậy.Tuy rằng lúc trước trồng, Liên Mạn Nhi nói qua đến lúc thu có hiệu thuốc bắc thu, khẳng định có thể kiếm tiền. Liên Thủ Tín cũng tin tưởng,nhưng cái thời điểm này, trong lòng hắn tính ra, hơn ba mẫu kia, nhiềunhất có thể kiếm một điếu tiền, đã là tốt nhất.

Hiện tại, mới thu trái tầm bóp đợt đầu, đã có mười một điếu tiền thuvào, làm cho Liên Thủ Tín như thế nào có thể không mừng rỡ kia chứ.

"Thiếu gia chúng ta biết Liên tứ gia trồng trái tầm bóp, nên năm naycũng không tính thu người khác." Vương chưởng quầy lúc này liền cườinói, "Hiện tại xem ra, quyết định của thiếu chủ nhà chúng ta là đúng."

Vương chưởng quầy lời này tựa hồ là nhẹ nhàng nói tới, nhưng mà LiênMạn Nhi lập tức liền hiểu được, Vương Ấu Hằng vẫn này chiếu cố các nàng.

"Mạn Nhi, tiền này, muội muốn lấy bạc. Hay là đồng tiền?" Vương Ấu Hằng liền hỏi Liên Mạn Nhi.

"Ấu Hằng ca, nếu tiện, liền cho chúng ta bạc đi." Liên Mạn Nhi nói,cửa hàng nhà nàng mỗi ngày thu vào đều là tiền đồng. Cho nên có thể,nàng càng thích thu bạc.

Vương Ấu Hằng liền phất phất tay với Vương chưởng quầy, bảo hắn đi lấy bạc.

"Ấu Hằng ca. Một lát đến nhà muội ăn cơm đi." Liên Mạn Nhi nói, "Lỗtiên sinh buổi sáng hôm nay còn nhắc tới, ca có vài ngày không đến rồi."

"Đúng vậy, Vương tiểu Thái y, buổi tối đến nhà của ta ăn cơm đi. Buổi trưa Gia Hưng tặng cho chúng ta hai con cá, buổi tối chúng ta sẽ nấu.Cũng không chuẩn bị gì nhiều, chính là đồ ăn chúng ta thường ăn thôi."Liên Thủ Tín cũng lập tức nói.

"Tốt lắm. Ta cũng đang có đề mục muốn thỉnh giáo Lỗ tiên sinh." Vương Ấu Hằng cũng không khách khí, liền đáp ứng.

Một lúc sau, Vương chưởng quầy mang mười một lượng bạc lại đây. Vương Ấu Hằng lại bảo phòng bếp chuẩn bị hai loại điểm tâm, lúc này mới đitheo Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi từ Tể Sinh đường đi ra.

Đi ngang qua Trần ký, Liên Mạn Nhi sờ sờ bạc trong lòng. Không khỏinhớ tới năm trước, ước chừng cũng là thời gian này. Khi đó, nàng vừa mới đến nơi đây không bao lâu, cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất, Liên Chi Nhi bacái cõng đồ của Liên gia, kéo nguyên xe trái tầm bóp đến trấn trên bán.

Ngày đó, nàng kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời này. Sau đó,ngay tại Trần ký này, lần đầu tiên ăn được bánh bao trắng nhân thịt từlúc nàng tới đây.

Hôm nay, nàng còn nhớ rõ rành mạch. Lúc ấy Liên Chi Nhi, Ngũ Lang vàTiểu Thất ở bên ngoài Trần ký, lúc thương lượng có nên đi vào ăn bánhbao hay không, với vẻ mặt vui sướng thấp thỏm. Nàng cũng còn tinh tườngnhớ rõ, khi vài đứa nhỏ lâu không thấy thức ăn mặn ngồi ở trong cửa hàng Trần Ký, ăn bánh bao thịt và thịt băm, trên mặt dào dạt thỏa mãn cùngvui sướng.

Vài cái bánh bao thịt. Một chén Tương thịt, khiến cho mấy đứa nhỏ vui giống như qua năm mới như vậy, Liên Chi Nhi còn cảm khái, nói thậtkhông ngờ, nàng còn có thể tiến vào tiệm ăn bữa cơm.

Khi đó, Liên Mạn Nhi nghĩ là, về sau nàng khẳng định có thể kiếm càng nhiều tiền, đến lúc đó mang theo mọi người đến đại tửu lâu đối diện ăncơm.

Hiện tại, đại tửu lâu đối diện các nàng đã sớm không còn, nàng cũngkiếm được càng nhiều tiền, trong nhà mình cũng mở cửa hàng, bán bánh bao so với Trần Ký còn ngon hơn.

Nàng còn có nhiều đất, nhà ở mới cũng sắp xây xong.

"Mạn Nhi, suy nghĩ cái gì?" Vương Ấu Hằng ngồi ở đối diện Liên MạnNhi, thấy Liên Mạn Nhi xuất thần, liền cười hỏi. Liên Thủ Tín vội vàngđi đến xe ngựa trước, Vương Ấu Hằng thì đi từng bước, mang theo Liên Mạn Nhi ngin trong xe ngựa của nhà hắn hướng Tam Thập Lý doanh tử đi.

Nghe thấy Vương Ấu Hằng nói chuyện, Liên Mạn Nhi mới hồi phục tinh thần lại.

"Cũng không nghĩ gì..., chính là nghĩ đến năm trước, tiền lời trái tầm bóp lần đầu tiên..." Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

"Năm trước lúc này a..." Vương Ấu Hằng ánh mắt dừng ở trên mái tóc đenlúng liếng của Liên Mạn Nhi, sau đó lại dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắntrong trắng lộ hồng của nàng.

Năm trước, vết thương trên đầu Liên Mạn Nhi còn chưa hoàn toàn tốt,tóc vẫn là khô vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gầy teo, chỉ có đôi mắt làđặt biệt lớn.

Tính tình dịu ngoan, thiện lương, cực ít nói chuyện, cũng rất thíchcười, cười rộ lên rất dễ thương, là một tiểu cô nương đáng yêu cũng đáng thương.

Sau trận biến cố kia, làm cho trên người tiểu cô nương này đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Vẫn thiện lương, đối đãi người thân cận dịu ngoan như trước. Mà đốiđãi một ít người khác, cũng không dịu ngoan nữa, thậm chí so với cô gáihộ nông dân bình thường người ta càng mạnh mẽ, lợi hại hơn.

Đoạn thời gian kia, nếu Vương Ấu Hằng có rảnh rỗi, sẽ nhớ tiểu cônương này. Mặc dù biết, nàng đã mạnh mẽ lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng mà, hắn cũng thấy được, trên mặt tiểu cô nương thích cười trước kia, đãthiếu đi tươi cười.

Hắn muốn giúp nàng, xuất phát từ một chút áy náy, càng còn nhiều thương tiếc với tiểu cô nương thân cận mình.

Thời gian một năm, tiểu cô nương vóc dáng cao hơn, tóc đen hơn, trênmặt có chút huyết sắc, một đôi mắt to so với trước kia càng thêm linhđộng, còn khôi phục tính tình vốn thích cười như trước.

Kỳ thật cũng không thể nói là khôi phục, ở trong lòng Vương Ấu Hằngcẩn thận hồi tưởng. Liên Mạn Nhi hiện tại lúc cười rộ lên, không giốngtrước kia. Trước đây Liên Mạn Nhi cười rộ lên luôn luôn có chút ngạingùng cùng thẹn thùng, hiện tại Liên Mạn Nhi cười rộ lên càng thêm sángsủa, hào phóng. Chẳng qua, gương mặt vẫn đẹp như trước đây, hoặc là phải nói, càng đẹp mắt hơn.

"Hôm nay, hẳn là nên chúc mừng chúc mừng." Liên Mạn Nhi có chút tự nhủ nói.

"... hẳn phải chúc mừng." Vương Ấu Hằng nở nụ cười, ánh mắt ấm hoà thuận vui vẻ bao vây lấy Liên Mạn Nhi.

Trở lại cửa hàng, Ngô Ngọc Quý, Vương thị mang theo Ngô Gia Hưng cùng Ngô Gia Ngọc đã đến, tối hôm nay, Liên gia cũng mời người một nhà Ngôgia lại đây ăn cơm. Tất nhiên cũng có Lỗ tiên sinh. Liên Thủ Lễ từ trênnúi tan tầm trở về, cũng bị mời đến, một nhà ba người bọn họ, tối hômnay đã ở Nhà Liên Mạn Nhi ăn.

Vương Ấu Hằng đã vào nhà cùng đám người Lỗ tiên sinh, Ngô Ngọc Quý,Ngô Gia Hưng nói chuyện, Liên Mạn Nhi thì vào phòng bếp, nàng phải giúpTrương thị chuẩn bị đồ ăn.

Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, Vương thị, NgôGia Ngọc đều ở đây, Trương thị thấy Liên Mạn Nhi tiến vào, thì bảo nàngtheo Vương thị và Ngô Gia Ngọc đến ngồi trong phòng.

"Ta biết, ngươi không cần hai mẹ con bọn ta giúp, ta ở đây, để ngươikhỏi cô đơn, ta nói chuyện thân hương." Vương thị không chịu, cười nóivới Trương thị.

Nấu cơm cũng không dùng nhiều người như vậy, chẳng qua để Vương thị ở bên cạnh, mọi người một bên nấu cơm, một bên nói chuyện nhàn, Trươngthị cũng thích.

Đồ ăn chính tối hôm nay, là hai con cá kia, mỗi một con đều khoảngbốn cân, là hai cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng đi đến chỗ củamột người khách ở thôn Kim Sa Đường hoà giải mua bán, được chủ nhân đưatặng.

Kim Sa Đường là lò nấu rượu bên cạnh nhà mẹ đẻ Trương thị, nơi đó cómột đập chứa nước thiên nhiên lớn, gọi là Kim sa đường, bởi vậy thôn đócũng được gọi là Kim Sa.

Hai con cá này, Trương thị dùng phương pháp hầm mà hộ nông dân ngườita thường dùng nhất, bình thường nhất ở Tam Thập Lý doanh tử. Chính làxử lý cá sạch sẽ, sau đó cát thành miếng lớn, bỏ vào trong nồi, thêmnước vào nấu, ở giữa lại bỏ thêm đậu hủ non, cuối cùng thêm gia vị vào.

Cá hầm như vậy, mùi cá ngào ngạt, có thể giữ được hương vị vốn có nhiều nhất.

Trừ bỏ hai con cá này, Liên Thủ Tín vừa rồi còn từ trấn trên mua haicon gà quay Thái Ký trở về, sau đó chính là một bồn chân giò hầm lớn,còn lại chính là xào rau, thịt xào tỏi, rau hẹ xào tỏi, xào đậu cô-ve,còn có một khay lớn rau ngâm, bên trong bỏ thêm Tương thịt băm cùng đậuhủ.

Liên Mạn Nhi lại lấy một bồn nhỏ rau cải sợi ngày hôm qua vừa phơi nắng tốt.

"Vừa phơi nắng tốt, Tiểu Thất buổi trưa nhìn thấy, nói với con muốn hiện tại ăn." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trương thị.

"Thật sự là mèo tham ăn." Trương thị cũng nhỏ giọng cười nói.

Rau cải sợi ăn dầu, Liên Mạn Nhi cắt chút thịt băm, trước xào sơ đếnlúc thịt đổi màu, sau đó đổ thịt ra, đổ sạch dầu đậu nành trong nồi, lại cầm một cái bình, đem mỡ gà bên trong lại bỏ trong nồi một ít, dầunóng, bỏ rau cải vào, thời điểm sắp chín lại đem thịt băm đổ vào, cuốicùng cho gia vị vào rồi mang ra bàn.

Bỏ thêm mỡ gà xào rau cải, hương vị khi ăn cực giống gà xé sợi, không chỉ có Tiểu Thất thích ăn, Liên Mạn Nhi cũng thích ăn.

Đồ ăn làm xong, một đám bưng lên bàn, trừ bỏ đồ ăn nóng, còn có rautrộn rong biển, rau trộn sứa, đậu phộng rang, rau trộn, điểm tâm VươngẤu Hằng mang đến cũng mang lên bàn.

Bởi vì nhiều người, nên chia hai bàn, các nam nhân một bàn, các nữ nhân một bàn.

Hôm nay món chính có cơm tẻ, lại thêm Liên Mạn Nhi cố ý yêu cầu, gia tăng chiêu bài của Liên Ký -bánh bao súp Liên Ký.

Một bàn của nam nhân liền mở một vò rượu. Bởi vì biết Vương thị cũngcó thể uống rượu, nên Trương thị mượn một cái bầu rượu nhỏ, đổ một bầulại đây, lấy hai cái chung rượu nhỏ, cùng Vương thị uống mấy chung.

Thẳng đến một vòng trăng rằm treo lên trời, mọi người mới tận hứng mà giải tán.

Thời điểm chỉ còn lại có người trong nhà, không thiếu chuyện nói đến tiền thu vào của trái tầm bóp bán hôm nay.

"Chỉ có hơn ba mẫu này, cho dù nó tự mọc thêm nhiều ra, cũng chỉ bốnmẫu là cùng, lần này liền kiếm mười một điếu tiền. Vẫn còn một vụ nữa,cho dù ít hơn so với lần này, tám chín điếu tiền thì khẳng định có a."Trương thị tính ngay, "Xong lần này, đã đủ cho hai năm tiêu dùng củata."

"Cũng không phải, hôm nay gặp phải người trong thôn, còn nói chúng ta mở ra một cái cửa hàng lớn như vậy, còn cần chút tiền bán trái tầm bópnày?" Liên Thủ Tín gật đầu nói, "Đây cũng không phải là chút tiền, thậtsự là tiền lớn, ta xuất lực nhiều mới có thể có, tất nhiên là phải cókhoản tiền này."

"... Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải. (không cất nửa bước thì không thể đi được ngàn dặm, không tích từng dòng nước nhỏ, không thể thành biển lớn) " Liên Mạn Nhi ở bên cười nói...

Trích trong Tuân Tử khuyên học.

Chương 389: Nhanh chân đến trước

"Gì thiên lý, giang hải?" Trương thị xoay qua, hỏi Liên Mạn Nhi.

"Chính là ý tứ lấy ít tụ nhiều." Liên Mạn Nhi nói, "Trong sách viết."

"Mẹ, đây là bài " Tuân tử "khuyên học, " Tiểu Thất liền chen vào nóinói, "Nói đạo lý được. Cả bài con đều đã thuộc, mẹ, con ngâm cho mẹ nghe nhé."

Vừa nói như thế, Tiểu Thất liền chắp hai tay ra sau lưng, rung đùi đắc ý ngâm nga.

"Quân tử viết: Học bất khả dĩ dĩ. Thanh, thủ chi vu lam, nhi thanh vu lam; Băng, thủy vi chi, nhi hàn vu thủy. Mộc..."

Tuy không thâm thuý lại ẩn chứa triết lý văn tự, dùng giọng nói trẻcon đọc ra. Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe đến mặt đầy nụ cười, thậmchí là say mê ở trong giọng nói của Tiểu Thất. Mặc dù là cũng không thểhoàn toàn hiểu rõ đạo lý trong văn vẻ, nhưng mà bọn hắn vẫn thích nghe.

Chờ Tiểu Thất ngâm nga xong rồi, Liên Thủ Tín liên tục nói vài chữ tốt.

" Tiểu Thất nhà của ta có thể ngâm văn vẻ như vậy..." ánh mắt Trương thị, hận không thể đem Tiểu Thất thu vào trong lòng.

Trương thị và Liên Thủ Tín như vậy, Tiểu Thất vừa đắc ý, lại có chút ngượng ngùng.

"Ca và nhị tỷ cũng sẽ ngâm được. Ca còn thuộc nhiều hơn con." Tiểu Thất dựa vào trong lòng Trương thị, mặt mày vui vẻ nói.

"Sách này là thứ tốt." Liên Thủ Tín như được uống ngụm nước mát, vuisướng hài lòng nói, "Ta ban ngày làm việc, vốn rất mệt mỏi, nghe con tangâm một đoạn này, ta cảm giác sao không hề thấy mệt mỏi nữa?"

"Cha, về sau mỗi ngày buổi tối con đều đọc cho cha nghe một đoạn."Tiểu Thất liền từ Trương thị trong lòng chui ra, nhảy đến trên lưng Liên Thủ Tín, cười hì hì nói.

"Vậy thì tốt." Liên Thủ Tín cười nói.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi nhìn bộ dáng Tiểu Thất đùagiỡn, đem Trương thị cùng Liên Thủ Tín dỗ vui vẻ. Cũng không khỏi nhìnnhau cười.

"... ta thấy, trồng trái tầm bóp vừa nhẹ nhàng, so với trồng hoa mầulại kiếm tiền nhiều hơn. Mọi người nói xem, sang năm còn trồng hoa màukhông. Hay đều trồng trái tầm bóp?" Trương thị nói.

Đề tài lại lần nữa về với trái tầm bóp.

"Mẹ, trái tầm bóp không phải lương thực, trồng nhiều sẽ thừa. Đến lúc đó sẽ không có người cần." Liên Mạn Nhi nói, thị trường trái tầm bóp dù sao cũng có hạn, không phải nói trồng bao nhiêu đều sẽ có người mua.

"Đây là một chuyện, còn có một chuyện khác. Ta nông dân thì trồng đều là lương thực, bình thường không có người trồng loại này." Liên Thủ Tín nói tiếp.

"Đúng vậy." Liên Mạn Nhi gật đầu. Hộ nông dân người ta, bình thườngcó vẻ truyền thống, bảo thủ. Trái tầm bóp không thể so với khoai lang và ngô, trái tầm bóp không thể làm lương thực ăn. Hơn nữa bộ rễ của nó quá mức phát triển, nông dân luyến tiếc dùng đất tốt trồng nó. Ví dụ nhưnhà Liên Mạn Nhi, lúc đó chẳng phải là dùng đấy chưa khai hoang trồngtrái tầm bóp sao, mà còn chọn dùng đất tách xa đất tốt.

Tình huống như lời Trương thị nói, sẽ không xảy ra.

"Sau buổi trưa đi trấn trên. Gặp lão Hoàng, hắn nói nho dại sau ngọnnúi cũng chín rồi, hỏi ta lúc nào thì đi hái?" Liên Thủ Tín đột nhiênnói.

"Bình rượu đặt làm ở chỗ Triệu gia, hẳn là đã xong?" Ngũ Lang nói,"Nếu không, ngày mai chúng ta đi xem, nếu xong, bảo hắn đưa tới nhàchúng ta?"

"Vậy đi." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói."Chờ bình rượu đến, ta phải đi hái Nho, ủ rượu."

"Chúng ta thừa dịp trước thu hoạch vụ thu, ủ rượu sẽ tốt hơn. Nếukhông đến lúc đó, sợ ta bận việc không làm được." Liên Mạn Nhi lại nói.

"Đúng." Mọi người đều gật đầu. Mùa thu này, chuyện bọn họ phải làm nhiều lắm, mỗi chuyện đều phải được sắp xếp tốt trước.

Ngày hôm sau, thời điểm Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi đến trường, liềnđi đường vòng đến Triệu gia thôn một chuyến. Ngay sau đó, phụ tử TriệuLiên Sinh liền chạy xe, đem từng xe từng xe bình rượu đưa tới.

Vẫn như trước là dùng bình rượu hai mươi cân, mỗi cái bình mười văntiền, nhà Liên Mạn Nhi một lần liền đặt mua một trăm năm mươi bình. Bởivì là khách hàng quen, lại mua nhiều, nên Triệu Liên Sinh đã tặng khôngmười cái.

"... Nếu không đủ, cứ phái người đưa thư cho ta, ta sẽ bỏ việc khác,lập tức liền làm cho các ngươi." Tiếp nhận một ngàn năm trăm văn tiềncủa Liên Mạn Nhi đưa, Triệu Liên Sinh tươi cười đầy mặt nói."Bình rượu,bình muối đồ ăn, cỡ lớn, cỡ nhỏ gì, hình dạng gì ta đều có thể làm, nếuhữu dụng, cứ việc tới tìm ta, giá thì sẽ thương lượng."

Liên gia nay là người ta nổi danh giàu có, hơn nữa mua bán công bằng, trả thù lao sảng khoái, Triệu Liên Sinh đương nhiên nguyện ý kết giaovới khách hàng lớn này.

Bình rượu chuẩn bị xong, một nhà Liên Mạn Nhi liền vội vàng đánh xe vào núi hái Nho, chuẩn bị ủ rượu.

Bởi vì có một câu của Trầm Lục, nên năm nay nho dại trên ngọn núikhông chỉ có không có người động vào, ngược lại còn được chăm sóc, bởivậy nho mọc lên và sản lượng đều tốt hơn so với năm trước.

Lão Hoàng biết nhà Liên Mạn Nhi muốn hái Nho, sợ nhà nàng lao độngthiếu, nên cố ý từ công nhân trên núi chọn ra mấy người làm việc khéoléo, dẫn theo sáu bảy người, giúp đỡ hái Nho.

Trừ bỏ xe bò nhà mình, Liên Thủ Tín lại mướn thêm hai cỗ xe ngựa, kéo Nho về trong nhà.

Năm nay sân ủ rượu, liền chọn sân ở trong nhà mới. Hai viện, đều đãxây sắp xong, trong đó còn đặt biệt xây liều ủ rượu, hơn một trăm bìnhrượu bày đầy ra.

Từng xe Nho đưa lại đây, rồi tháo dỡ sọt xuống thì để ở bên cạnh ao.Sau khi lại dùng nước trong suốt sạch sẽ để rửa, ở trong lúc này, TiểuThất nhìn người ta đem Nho rửa sạch, sẽ đưa vào phòng ủ rượu ở NhưỡngTửu phường.

Phòng ủ rượu nơi này, dùng là đều là người trong nhà, Liên Thủ Tín,Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, Triệu thị, Liên DiệpNhi, Tiểu Đàn Tử cũng bị gọi tới hỗ trợ. Bọn họ phụ trách đem lượng Nhobỏ vào bình rượu, xử lý một chút, chờ đợi lên men.

Liên tục bận việc trong ba ngày, một trăm năm mươi bồn rượu nho đềuđược ủ xong, mặt khác còn dùng cái bình lớn năm mươi cân, lại ủ thêm hai bồn. Cái này là chọn nho dại còn lại có chất lượng không tốt lắm, LiênMạn Nhi tính ủ để nhà mình uống. Xem tình huống lên men, nếu có thể ủrượu thì liền ủ rượu, nếu ủ không thành rượu, vậy gây thành nước nho,bình thường uống cũng không tồi.

Rượu nho ủ xong, người một nhà đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới chuyện khác quan trọng hơn.

"Cha, mẹ, con nghĩ..." Triệu tập người một nhà đến, Liên Mạn Nhi đem ýnghĩ của chính mình nói ra. Mọi người thương lượng một trận, cuối cùngđều gật đầu đồng ý.

Hôm nay, Nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời lão Hoàng đến.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Liên Thủ Tín liền hỏi lão Hoàng.

"... Núi kia đều là của nhà nương nương, chung quanh chân núi, cũng đều là của nhà nương đúng không?"

"Đó là đương nhiên." Lão Hoàng nói, "Chẳng qua, nếu nói chính xác nơi nào, thì ta còn thực không rõ ràng lắm. Lão đệ, đệ hỏi cái này là tínhlàm gì?"

Lão Hoàng là người ngay thẳng, Liên Thủ Tín cũng không giỏi về quanhco lòng vòng, liền đem việc nhà hắn tính toán trực tiếp nói ra.

"... Về sau tính ủ rượu, cần có nho dại, chúng ta còn tính từ nơi kháclấy cây non tới, trồng nhiều chút. Đất dưới chân núi, gặp khó khăn, vẫnđều để hoang, liền nho dại dễ lớn..."

Nhà Liên Mạn Nhi tính muốn mua một miếng đất hoang dưới chân núi, trừ bỏ nho dại vốn có, lại gieo trồng một ít nho dại, gia tăng sản lượng.

Quyết định này, ở thời điểm đầu xuân năm nay, Liên Mạn Nhi liền nghĩtới. Chỉ vì công trình trên núi, còn có thời điểm kia tiền dư sở hữutrong tay đều dùng để mua ruộng cày, cho nên vẫn không có nói ra.

Về sau hàng năm đều phải ủ rượu, nho dại này sinh trưởng trên đất của người khác, dù sao có chút không tiện. Liên Mạn Nhi vốn là muốn muamảnh nho dại này kéo dài đến khe suối, nhưng vì đã xây miếu cho Thẩmhoàng hậu, cái này sợ là không có khả năng. Nhưng nàng vẫn như trướcmuốn mua núi ở gần đây, bởi vì nơi đó rất lợi cho nho dại sinh trưởng.

"Nếu là chuyện khác, ta có thể đáp ứng, chuyện này... Ta còn phải hỏi lại." Lão Hoàng suy tư uống một ngụm rượu, nói.

"Đương nhiên, huynh đệ với nhau không cần khách khí, lời khách khínói ta cũng đừng nói. Chuyện này, chúng ta đã có thể trông cậy vào lãoHoàng đại ca." Liên Thủ Tín lại rót một chung rượu cho lão Hoàng,nói."Còn có một việc..."

Liên Mạn Nhi vào nhà thêm đồ ăn, liền cười ngăn cản Liên Thủ Tín.

"Cha, uống rượu dùng bữa trước, có gì, ăn xong rồi nói sau."

"Đúng." Liên Thủ Tín gật đầu cười nói.

Ăn xong, mang trà lên, Liên Thủ Tín mới lại nhắc lên lời nói mới rồi.

"... Không phải nói, về sau chờ miếu xây xong, còn phải chịu hương khói tứ phương sao? Đến lúc đó, khẳng định là hương khói tràn đầy, người đến người đi nhiều.... Ta tính ngay tại chân núi, xây một tòa nhà vệ sinh,liền giống nhà ta lúc trước, khẳng định so với cái kia còn tốt hơn, mỗingày mướn người quét tước, cam đoan làm cho sạch sẽ, cung cấp tiện íchcho mọi người. Mặt khác, coi như là dâng cho miếu của nương nương mộtphần tâm ý."

Sau khi miếu của Trầm hoàng hậu xây xong, cũngtính mở ra cho côngchúng viếng. Đến lúc đó sẽ có nhiều người dâng hương, đại tiểu tiện đãtrở thành một vấn đề. Trong miếu cho dù có nhà vệ sinh, có năng lực xâybao nhiêu, hơn nữa quét tước, vệ sinh cũng phí công phu.

Nhà Liên Mạn Nhi ra tiền ở chân núi xây một tòa nhà vệ sinh côngcộng, ra tiền mướn người quản lý, quét tước. Có thể vì khách hành hươngcung cấp phương tiện, giảm bớt gánh nặng trong miếu, cũng có lợi cho làm sạch trong miếu.

Đây là đề nghị thực hay.

Những chuyện này, đều là kết quả ngày hôm qua một nhà Liên Mạn Nhithương lượng tốt. Làm như vậy, đương nhiên không chỉ là muốn làm chuyệntốt. Năm nay hoa mầu nhà Liên Mạn Nhi mọc khỏe mạnh so với người khác,đó là vì, các nàng bón phân nhiều hơn nhà người khác.

Về sau nhà Liên Mạn Nhi khẳng định mua càng nhiều đất, cũng cần càngnhiều phân chuồng. Đây vốn là chuyện nhất cữ lưỡng tiện, có lợi chongười cũng như cho mình.

Hiện tại miếu còn chưa xây xong, nhà Liên Mạn Nhi đề suất trước hết, thì đã chiếm trước tiên cơ, nhanh chân đến trước.

Lão Hoàng đồng ý sẽ hết sức hỗ trợ, hắn cũng quả thật là hán tử nóichuyện giữ lời, không đến vài ngày thời gian, liền trở về nói chuyện đãthành công...

Chương 390: Mua núi

Vì Trầm hoàng hậu xây miếu và lâm viên, đã chiếm dụng hai đỉnh núi,cùng một miếng đất lớn. Hai ngọn núi cùng đất này, có một bộ phận vốn là sản nghiệp Thẩm gia, mà một ít khác, thì lại vô chủ.

Đất hoang sở dĩ không có bị khai khẩn, bởi vì đại bộ phận là núi, không thích hợp gieo trồng cây lương thực.

Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua núi, là thuộc loại đất hoang. Nhưng mà vìgần công trường xây cất, cho nên nếu muốn mua, phải được người Thẩm giađồng ý.

Lão Hoàng chạy trước chạy sau, không vài ngày, đã đem chuyện này làm xong.

Đất vườn từ chân núi quanh miếu trở đi, có thể tùy ý nhà Liên Mạn Nhi mua.

Nhà Liên Mạn Nhi dứt khoác đem khoảng đất hoang xung quanh miếu cùngmột vùng núi lớn kéo dài cho đến giáp với đất nhà Vạn gia ở phía Tây đều mua lại. Lấy cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng làm người trunggian, thời điểm đo đạc cùng ký văn thư, còn mời người huyện nha đến làmchứng kiến.

Nghiêm chỉnh đo đạt, tổng cộng là sáu mươi tám mẫu. Bởi vì là đất vànúi hoang, giá cả rẻ vô cùng, mỗi một mẫu chỉ hai lượng bạc. Hơn nữa kývăn thư, nộp thuế ngân đổi khế ước đỏ, cho những người liên quan mộtchút, cùng phí dụng đặt mua tiệc rượu, tổng cộng cũng chỉ một trăm nămmươi hai lượng bạc, nhà Liên Mạn Nhi cũng không tốn sức lực gì nhiều,hết thảy đều có người giúp bọn hắn làm ổn thoả, trong cái hộp gỗ nhỏ của Liên Mạn Nhi, lại có thêm khế đất.

Cũng có người trong thôn, ở sau lưng chê cười bọn họ là tiền nhiềuđến váng đầu, cảm thấy đất kia căn bản là không có cái gì để sản xuất.

Liên Mạn Nhi lại cảm thấy đất này mua thực giá trị, khối đất hoangkia cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt để trồng hoa mầu, nhưnglại vô cùng thích hợp để nho dại sinh trưởng.

Căn cứ kinh nghiệm ngắt lấy nho dại của mùa thu năm trước cùng nămnay, Liên Mạn Nhi đại khái tính ra một chút, sản lượng nho dại hẳn là có sáu trăm cân đến bảy trăm cân mỗi mẫu.

Mà nếu cho người trồng nho dại, bón đủ phân, hơn nữa tỉ mỉ trông nom, sản lượng nho dại có thể đạt tới chín trăm cân một mẫu, thậm chí mộtngàn cân. Số lượng này nhìn tựa hồ có chút kinh người. Nhưng mà Liên Mạn Nhi còn cảm thấy có chút tiếc hận. Ở thời đại kiếp trước của nàng, theo nàng biết, trông nom tốt nho dại, sản lượng có thể cao tới bốn ngàn cân một mẫu.

Sáu mươi tám mẫu. Đều trồng nho dại, như vậy một năm trôi qua, có thể thu hoạch sáu vạn tám ngàn cân nho dại. Đem nho dại này đều dùng để ủrượu, ủ nước trái cây, như vậy tiền lời một năm sẽ là bao nhiêu?

Ngẫm lại con số kia, Liên Mạn Nhi liền cảm thấy khế đất nàng cầmtrong tay này nặng trịch, hơn nữa còn tản ra kim quang, màu vàng.

Đương nhiên, nếu muốn lấy được thu hoạch như vậy. Nhân lực, vật lực đầu nhập ắt không thể thiếu.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng tính, làm cho Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng đề cử một ít người có khả năng tin cậy làm công lâu dài.

Cuối thu trời mát mẻ, trong không khí cảm giác mát càng thêm rõ ràng, vầng trăng rằm tròn như cái bánh xe treo trên bầu trời đêm, từng ngàytừng ngày trôi qua, đất đai bắt đầu phì nhiêu lên. Là đến thời điểm nênthu hoa mầu. Cậy đậu phộng non đã có chút khô vàng, bông cao lương trởnên hồng giống lửa, hạt kê, hạt lúa bởi vì nhiều nên chỉ có thể cúi đầutrĩu cành. Lớp vỏ ngoài của ngô cũng từ xanh biến vàng, rồi biến trắng,râu ngô khô, thậm chí có vỏ ngô hở ra ở đầu. Lộ ra hạt ngô no đủ đều đặn bên trong.

Muốn thu hoạch ngô, Liên Mạn Nhi mấy ngày trước liền viết một phongthư, đưa đến quý phủ Thạch Thái y trấn trên, nhờ quản sự trong phủ đưađến Trầm gia ở phủ thành.

Quản sự này trở về, mang đến một lời nhắn cho Liên Mạn Nhi, nói làdựa theo thư Liên Mạn Nhi ước định ngày thu ngô, Trầm gia sẽ sắp xếpngười đến, bảo nhà nàng cứ việc chuẩn bị.

Được lời nhắn lúc chạng vạng, người một nhà ngồi ở hậu viện cửa hàng, một bên hóng mát một bên thương lượng.

"cái này cũng cần chuẩn bị vài ngày. Năm nay, ta thu ngô trước tiên. Ngô thu xong rồi, ta lại thu khác." Liên Thủ Tín nói.

"Vậy đi, năm nay ta có sân phơi nhà mình, không cần đi theo người khác sắp xếp, lúc nào muốn tuốt thì tuốt." Trương thị nói.

Ở bên cạnh viện Liên gia mới xây. Liên gia chính mình xây sân đập lúa, trên bề mặt đã sớm chà nghiền bóng loáng, chỉ còn chờ ngũ cốc đến phơi.

"Mẹ, chỉ có mấy người nhà chúng ta, con sợ việc không xong. Không nói cái khác, chỉ ngô này, cũng đủ chúng ta phải thu hoạch vài ngày. Connghĩ, năm nay ta thu hoạch vụ thu, hãy thuê người đi." Liên Mạn Nhi nói.

"Cái ngày cha và mẹ con cũng đã nghĩ qua ." Liên Thủ Tín cùng Trươngthị nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi nói, "Khẳng định sẽ thuê người. Ngônày của ta, thuê người, cha vẫn còn chút lo lắng. Cha và mẹ con thươnglượng, chúng ta sáu người, lại tính thêm ba người nhà tam bá con."

"Tam bá không phải còn phải làm việc sao?" Tiểu Thất liền hỏi.

" Hai ngày trước nói lên chuyện thu hoạch vụ thu, tam bá con nói, đến lúc đó hắn sẽ xin nghỉ vài ngày ở trên núi." Liên Thủ Tín nói.

Bởi vì có thể học được tay nghề, Liên Thủ Lễ đối với công việc rất là để bụng, có thể nói là bất chấp mưa gió. Có thể chủ động đưa ra xinnghĩ phép, hỗ trợ thu hoa mầu, với Liên Thủ Lễ mà nói, là khó được. Cócái này có thể thấy được, Liên Thủ Lễ cũng không phải không hiểu đạo líđối nhân xử thế, trong lòng hắn cảm kích huynh đệ, đem chuyện nhà huynhđệ chân chính đặt ở trong lòng.

"Hơn nữa Gia Hưng cùng cha hắn, hai đứa nhỏ các con cũng tính như một lao động, tính như vậy, thì cũng khoản mười lao động." Trương thị liềntiếp lời nói, "Ngày mai là họp chợ, mẹ tính gởi cho ông ngoại con bứcthư, bảo ông ngoại cùng cậu cả bọn họ, cũng nhanh tới giúp ta."

"Hiện ở phía sau, nhà ông ngoại bên kia khẳng định cũng nhiều việc." Liên Thủ Tín nói.

"Ta biết, ta không phải muốn dùng người trong nhà sao? Kỳ thật cũngkhông cần ta cố ý nói, ông ngoại bọn nhỏ biết tin này, chính mình cũngsẽ đến." Trương thị nói.

Một trận gió lạnh từ ngoài sân thổi vào, đem một đám hoa màu vàng thổi trúng ở trên trán Tiểu Thất.

Tiểu Thất liền ngẩng mặt, chu miệng hướng về phía đóa hoa thổi khí,tính đem đóa hoa thổi đi. Đáng tiếc có cái mũi cản lại, hắn chỉ có thểuổng công.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy liền cười, nhịn không được mà nâng tay lạinhéo nhéo mặt thịt của Tiểu Thất, sau đó đem cánh hoa kia lấy xuống.

Đây là đóa hoa hướng dương, nhìn xem hướng gió, hẳn là theo phiến hoa hướng dương bên cạnh Liên ký mà thổi tới.

"Tỷ, hạt hướng dương chín." Nhìn cánh hoa dài đã có chút khô héo, ánh mắt Tiểu Thất chính là sáng ngời.

"Mẹ, chúng ta cắt hạt ăn đi." Liên Mạn Nhi liền hướng Trương thị nói.

"Mẹ, cắt hạt ăn đi." Tiểu Thất lập tức ôm lấy cánh tay Trương thị cọ.

Trương thị nhịn không được bật cười.

"Đều là các con tự trồng, muốn ăn thì tự đi, còn theo ta xin chỉ thịcái gì? Lấy hạt chín, đừng giày xéo này nọ là được." Trương thị cườinói.

Tiểu Thất liền khiêng cái ghế, Liên Mạn Nhi chạy vào trong nhà cầmmột cái kéo, hai tỷ đệ đi ra sân ngoài, muốn đi hái một mâm hạt hướngdương ăn.

"Ta đi đi, nhìn hai đứa, bắc ghế, sợ cũng không với tới." Liên ThủTín đứng lên, từ trong tay tiểu Thất tiếp nhận ghế mang theo, liền hướng sân ngoài đi đến.

Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang cũng theo đi ra.

Vào mùa này, hầu hết bánh hoa hướng dương đã chín, vô số hạt to cụplại thành vòng tròn lớn. có bánh hoa vừa to vừa nặng trĩu, có bánh hoalại to như chậu gỗ loại lớn nhỏ. một bánh hoa trên ngọn cây non, hầu như chỉ có một bánh hoa to như cái chậu, có điều cũng có cây phân làm mộthai nhánh, những bánh hoa như vậy, nếu so với những cây có một bánh hoa, thì nhỏ hơn 1 chút

Trên nhành hoa hướng dương có hai loại hoa, một loại cánh hoa có hình lưỡi là hoa vô tính, một loại bên trong đài hoa có vòng tròn là hoalưỡng tính. Đối với cây hoa hướng dương khỏe mạnh, chỉ cần nhìn quátrình hai loại hoa này khô héo,thì có thể phán đoán quỳ hoa bên trongđã chín chưa.

Tiểu Thất nhìn trúng một bánh hoa hướng dương, Liên Thủ Tín liền đemghế đặt ở dưới cây non, lấy cây kéo Liên Mạn Nhi cầm trong tay, bước lên trên ghế, đem cây non hơi hơi bẻ con sau đó cụp một kéo, bánh hoa hướng dương liền rơi xuống dưới. Tiếp theo, hắn lại tìm thêm hai bánh hoahướng dương nhỏ khác, người một nhà lúc này mới nói nói cười cười trởlại trong viện.

Đem cánh hoa khô héo đều kéo ra, liền lộ ra hạt bên trong. Hạt cònchưa chín lớp vỏ phía ngoài có màu trắng, còn nếu biến thành màu đen,thì tức là hạt đã hoàn toàn chín.

Ba bánh hoa hướng dương bọn họn cắt xuống, hạt đều hoàn toàn chín.

Hạt hướng dương mới, vẫn chưa hong khô, nhân bên trong còn đựng chút hơi nước, nhưng mà, cứ ăn như vậy càng ngon hơn.

"Mẹ, mèo hoa nhà Nhị Nha sinh con, con muốn xin nàng một con." LiênMạn Nhi ở một bên cắn hạt hướng dương, một bên nói với Trương thị,"Nhưng mà mèo còn quá nhỏ, con sợ nuôi không sống, con bảo Nhị Nha giúpcon nuôi vài ngày, để con mèo nhỏ ăn thêm vài ngày."

"Mẹ, con mèo nhỏ kia con cũng đi xem qua, lông xù, nhìn được." Tiểu Thất chen vào nói nói.

"Chúng ta cũng nên nuôi con mèo." Liên Thủ Tín nói.

Trong cửa hàng bán thức ăn, dễ dàng mời gọi chuột. Nuôi một con mèo,cho dù vẫn là mèo con, nó mỗi ngày meo meo meo meo kêu lên vài tiếng, là có thể tạo thành lực uy hiếp không nhỏ đối với chuột muốn tới ăn vụng.

"Nuôi mèo, ta tán thành." Trương thị nói, "Ta đây làm việc, không nhớ tới đến, nếu mọi người không đề cập tới, ta cũng muốn một con mèo....Trước kia thời điểm ở nhà, ta liền thích mèo, đến này, trong phòng bànội các con không cho nuôi vật sống, ta muốn nuôi cũng không dám nuôi."

Liên Thủ Tín lập tức không lên tiếng.

"Mẹ, hiện tại ta muốn nuôi gì thì nuôi." Liên Mạn Nhi nói.

"Vậy thật tốt." Trương thị liếc Liên Thủ Tín một cái, nhịn không được cười nói.

"Đúng, ta muốn nuôi gì thì nuôi. Về sau đến phòng ở mới, muốn thếnào, đều tùy mấy mẹ con. Ta cái gì cũng không nói." Liên Thủ Tín cườinói.

Trên mặt Trương thị ý cười liền càng rõ ràng. Những cái khác khôngnói, chỉ tính tình này của Liên Thủ Tín ở trong đám nam nhân thời đạinày rất ít gặp. Cũng vì Liên Thủ Tín có tính tình như vậy, mấy năm nay,dù bị Chu thị đàn áp, nàng đều nhịn cả.

Chỉ chớp mắt, đã quyết định xong ngày thu hoạch ngô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com