Chương 431 - 440
Chương 431: Nghỉ Trọ
Liên Lan Nhi đem giò thịt bưng lên cho Liên Mạn Nhi cùng tiểuThất, Liên Mạn Nhi cũng không chối từ, chỉ là lớn tiếng nói lời cảm tạ ơn.
Chu thị nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại thì nhìn thấy độngtác Liên Lan Nhi đặt bát giò thịt kia xuống. Liên Lan Nhi quay lại cười với Chuthị. Chu thị trong nội tâm tức giận nhưng bất kể như thế nào vẫn phải giữa mặtmũi cho con gái, không thể trước mặt mấy người Trương thị khiến mặt mũi con gáiquá khó coi. Bởi vậy Chu thị đành phải nhẫn nhịn, liền dứt khoát nhắm mắt làmngơ, quay người đi đưa lưng về phía bàn.
Nếu như là ngày trước, Trương thị chắc chắn là sẽ ăn khôngngon. Từ nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng giáo dục lấy chữ Hiếu làm đầu, người bề trêntức giận, nàng làm vãn bối trong nội tâm liền cảm thấy không yên. Bây giờ vẫn vậy,thấy Chu thị biểu hiện như thế trong lòng Trương thị vẫn có chút không thoảimái nhưng nàng nhớ trên đường đi đã nói chuyện rõ ràng với Liên Mạn Nhi rồi.Nàng bây giờ là khách, hơn nữa là vì mình, vì bọn nhỏ, vì cái nhà này, nàngkhông thể lại thuận theo những tật xấu kia của Chu thị.
Bởi vậy, tuy nội tâm Trương thị không yên nhưng biểu hiện rabên ngoài vẫn là ung dung, tự tại. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Thấy Trương thị không chịu thua, Chu thị bên kia tức giận nuốtkhông trôi cơm, cứ thế mà để bụng đói trôi qua bữa ăn này.
Ăn xong, trời bắt đầu tối. Liên lão gia tử mang theo NgũLang trở lại phòng, Cổ thị cùng Tưởng thị cũng đã tới. Giờ tới việc an bài chỗnghỉ ngơi buổi tối cho mấy mẹ con Trương thị.
Đây vốn là một viện nhỏ, Liên gia gần 20 người đều ở đây vốnđã chen chúc. Liên Lan Nhi dự tính là để mấy mẹ con Trương thị tới đây sẽ ởcùng phòng Chu thị đang ở. Một gian phòng vốn đã có năm người, trong đó còn cómột tân Mẹ đợi gả Liên Tú Nhi, nếu như mẹ con Trương thị vào ở nữa thì cũng quálà chật chội rồi. Xem sắc mặt Chu thị cũng không nguyện ý cho mẹ con nàng vào ở.Về phần các phòng ốc khác cũng không khác biệt lắm, không thể an bài mẹ conTrương thị vào ở được.
"Như thế này đi..." Trương thị mở lời "Ta mang bọn nhỏ đi quántrọ nghỉ tạm, sáng mai chúng ta lại quay lại." Đây cũng là mấy mẹ con đã thươnglượng trên đường đi cả rồi. Nếu ở lại đây bất tiện thì họ sẽ dứt khoát ra trọ ởkhách điếm nhà lão Vương.
"Như vậy sao có thể a!" Cổ thị vội vàng ngăn lại, lại quaysang nói với Chu thị "Mẹ, người xem, vợ lão tứ mang theo mấy hài tử, lặn lội đườngxa đến đây rồi, buổi tối sao có thể ở ngoài."
"Thích ở đâu thì ở đó đi" Chu thị không kiên nhẫn mà nói.
Liên Lan Nhi ở một bên nháy mắt với Chu thị, Chu thị lại trừngmắt nhìn Liên Lan Nhi.
"Chuyện này còn có gì mà phải thương lượng nữa." Liên LanNhi cười nói "Cứ để cho vợ lão Tứ cùng Mạn nhi và tiểu Thất ở cùng chúng ta chứsao. Nằm gọn vào một chút cũng thân thiếthơn. Ngũ Lang..."
"Thôi đừng." Trương thị xua tay "Ngày mai Tú nhi còn phải xuấtgiá, nếu như vậy thì quá chật, buổi tối muội ấy sẽ ngủ không ngon. Chúng ta tốthơn là vẫn ra ở quán trọ."
Tưởng thị vội vàng nói: "Tứ thẩm, người đừng nói cái gì màquán trọ nữa. Cháu cùng Mẹ đều đã bàn bạc tốt rồi, cháu và Kế tổ đem cái phòngkia dọn dẹp ra, tứ thẩm cùng Ngũ Lang, Mạn nhi, tiểu Thất có thể vào nghỉ tạm."
Trương thị vội nói: "Vậy sao được. Chúng ta ở đấy, hai vợ chồngcháu còn bé Nữu Nữu thì ở đâu?"
"Tứ thẩm Kế Tổ à. Thẩm không phải lo lắng cho bọn chúng đâu.Bọn chúng đều có chỗ ở cả rồi, để cho Nữu Nữu ở trong phòng chúng ta, Kế tổcùng vợ hắn đi ở nhà khách huyện nha."
Phủ huyện nha có một vài phòng ở phía đông để làm phòngkhách, chủ yếu là nơi chiêu đãi quan lại thượng cấp. Liên Mạn Nhi nghe thấy vậytrong lòng không khỏi khẽ suy ngẫm.
Trước đó có nghe mấy người Liên lão gia tử, Hà thị, Triệu TúNga nói chuyện. Có vẻ như Liên Thủ Nhân lăn lộn ở huyện Thái Thương cũng khôngđược như ý, khắp nơi bị tri huyện áp chế, thậm chí ngay cả cửa của một tiểu việnnhỏ này, cũng không thể tùy ý ra vào. Làm sao hiện tại có thể an bài người vào ởnhà khách của huyện nha được. Hay vẫn là nhờ chút vinh quang của Liên Tú Nhi a?
Liên Mạn Nhi không khỏi vụng trộm liếc nhìn Liên Tú Nhi. Hàthị chẳng phải đã từng nói qua Trịnh gia kia không chỉ là nhà giàu có mà còn làquan lại thế gia sao, đến tri huyện thấy người Trịnh gia cũng phải cúi đầu khomlưng đấy. Liên Tú Nhi gả vào Trịnh gia cũng là biểu hiện cho Liên gia cùng giatộc quyền thế địa phương có quan hệ thông gia, Liên Thủ Nhân bây giờ tại huyệnThái Thương cũng đã có núi lớn để dựa vào.
Cái này gọi là phép vua thua lệ làng.
Đã có tầng quan hệ này, tri huyện kia về sau sợ cũng phảinhường Liên Thủ Nhân ba phần rồi. Vì thế lúc này có thể đồng ý cho mấy người củaLiên gia tới ở nhà khách của nha huyện cũng là chuyện có thể lý giải.
Trương thị nói: "Bên ngoài có chỗ ở cả rồi, tốt hơn vẫn làta mang theo bọn nhỏ ra ngoài, không thể để cho mọi người..."
Tưởng thị cười nói: "Tứ thẩm, đã tới đây rồi thì cũng xemnhư là nhà mình, ngài đừng khách khí nữa. Mọi người ngồi xe ngựa cả đoạn đườngdài chắc cũng mệt mỏi rồi. Giường bên kia, cháu đã đốt ấm, đệm chăn cũng trảira rồi, tứ thẩm, bây giờ cháu cùng mọi người qua đấy thu dọn luôn, xong sớm nghỉngơi sớm."
"Vậy cũng được." Thấy Cổ thị cùng Tưởng thị nhất quyết anbài như vậy, Trương thị cũng đành cười đáp ứng.
Liên lão gia tử dường như rất hài lòng với cách an bài như vậy,ngồi ở trên giường híp mắt, gật gật đầu.
Trương thị liền mang theo Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thấttừ phòng trên cáo từ đi ra, đi theo Tưởng thị dẫn đường tiến vào đông sươngphòng.
Vừa vào phòng Liên Mạn Nhi đã thấy có làn hơi ấm phả vào mặt,hóa ra là trong phòng đã đốt sẵn chậu than. Tưởng thị cũng đã thu thập phòngnày gọn gàng sạch sẽ. Trên giường nằm và dưới đất cũng đều trải một hàng chăn đệm.Liên Mạn Nhi lơ đãng sờ tay xuống phía dưới đệm giường, rất tốt, giường đã đủnóng.
Tưởng thị liền bưng nước ấm tới để mấy mẹ con rửa mặt.
Trương thị liền hỏi Tưởng thị: "Người nhà mẹ đẻ của vợ NhịLang cũng ở thế này sao?"
Tưởng thị đáp: "Vốn định dọn ra một gian phòng ở Tây sươngphòng cho họ nhưng bọn họ không muốn ở, nói là ra ở nhà người quen. Thật vất vảmới tới đây, cháu còn đang nghĩ có thể trò chuyện nhiều thêm chút a."
"Vợ Kế Tổ à, Trịnh tiểu công tử, cháu đã gặp qua chưa? Bộ dạngthế nào, nghe Nhị thẩm các cháu nói, hắn đặc biệt tuấn tú?" Trương thị nhịnkhông được muốn buôn chuyện với Tưởng thị. Đương nhiên, nàng hỏi Tưởng thị nhữngđiều này còn có một tầng ý tứ khác. Hà thị miệng rộng kia nói khó có thể tin được,ngược lại Tưởng thị là người không biết nói láo, là người có thể tin được.
Tưởng thị cúi đầu, bỏ khăn Liên Mạn Nhi vừa dùng vào trongchậu, một bên vừa giặt khăn, một bên vừa trả lời Trương thị: "Cháu nghe nói ngườita đều bảo Trịnh tiểu công tử như vậy nhưng cháu cũng chưa từng gặp qua. Cháu từTam Thập Lý doanh tử trở lại đây thì việc hôn sự này cũng ấn định rồi, thờigian có chút gấp, đoán chừng là Trịnh gia bên kia cũng vội vàng chuẩn bị, nênkhông thấy có người đến nữa. Nhà chúng ta tuy đồ cưới cho tiểu lão cô đều chuẩnbị cả rồi nhưng cũng còn nhiều thứ nữa phải lo, mỗi ngày đều bề bộn nên cháu ...Không sợ Tứ thẩm cười chứ, chuyện này cháu cũng không rõ đầu đuôi ra sao, bà nộivà mẹ chồng giao cho làm cái gì thì cháu biết việc đó thôi."
Đợi mẹ con Trương thị lau rửa xong xuôi, Tưởng thị liền thudọn đồ đạc rồi cáo từ: "Mẹ chồng cháu còn có nhiều việc phân phó, sợ là đêm naycũng không có nghỉ ngơi. Tứ thẩm, mọi người cứ hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai cháuđến gọi mọi người."
Trương thị vốn định trò chuyện thêm với Tưởng thị một chút nữanghe nàng nói vậy cũng không tiện giữ nàng lại. Tưởng thị đi rồi, mấy mẹ concũng không có việc gì liền lên giường đi ngủ. Tuy đi đường xa mệt mỏi nhưngcũng không thể nằm xuống là ngủ được ngay, mấy mẹ con lại nằm trong chăn nhỏ giọngtán gẫu.
Trương thị nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi: "Xem chừng, buổitối vừa rồi bà nội con tức giận đấy. Ta còn thấy bà lầm bầm gì đó nữa. Chắc hẳnlúc đó là đang nói chúng ta không có quy củ gì cả."
Liên Mạn Nhi híp mắt cười cười: "Mẹ, người có thấy chúng talàm vậy là không quy củ hay sao? Trước giờ dù chúng ta có làm gì, thì nội cũngkhông vừa mắt, còn lấy quy củ ra mà làm khó chúng ta nữa. Vẫn là câu nói đó.Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Bà trước hết không theo quycủ, một chút cấp bậc lễ nghĩa đãi khách cũng không có chú ý, khi dễ chúng ta vẫnlà người như trước kia hay sao. Gặp phải tình huống này mà còn nói quy củ vớingười ta không phải là tự làm khổ mình sao?"
"Mẹ xem, hôm nay chúng ta như vậy, nội có tức giận, hờn dỗinhưng cũng không dám nói gì. Đây là trong lòng nội cũng hiểu rõ cả, nếu bà cónói gì, chúng ta không chịu ủy khuất, nói rõ ràng ra là bà không đúng. Dù saoviệc lão cô xuất giá cũng là chuyện đại sự, bà cũng biết chúng ta không chịuthiệt càng không dám náo loạn. Nếu náo loạn lớn lên làm hỏng chuyện lớn cả đờicủa lão cô, chính bà không phải là người đau lòng nhất sao?"
Tiểu Thất hỏi: "Tỷ, có phải hôm nay tỷ đặc biệt giận cô cảkhông? Tỷ lại không đổi đồ ăn của người khác, chỉ đổi đồ ăn của Ngân Tỏa và Côcả"
Liên Mạn Nhi chỉ cười không nói gì. Trương thị cũng hỏi:"Đúng vậy a, Mạn nhi, ngoại trừ lão cô ra thì cô cả chính là người bà nội conquý nhất. Con lại đi trêu chọc vào cô ấy làm gì khiến cho bà nội con càng tứcgiận."
Liên Mạn Nhi đáp: "Không phải vậy đâu mẹ. Con nhằm vào cô ấylà vì con biết chắc chắn cô sẽ thuận theo chúng ta, hơn nữa lại để bà nội khôngthể phát tác vì chuyện này."
Trương thị nghe xong có chút không hiểu phải hỏi lại: "Sao lạicó chuyện như vậy?"
"Mẹ, người thấy hôm nay cô cả cư xử với chúng ta như thếnào?
"Mẹ cũng đang muốn nói tới cái này, mẹ cũng thấy kỳ quái, côcon với chúng ta vốn dĩ chẳng bằng mặt lại càng không bằng lòng sao tự nhiênhôm nay lại đối tốt với chúng ta như vậy? Thậm chí dường như mẹ còn thấy có chútnịnh bợ nữa."
"Mẹ, cảm giác của mẹ không có nhầm đâu."
"Vì sao lại vậy? Không phải là nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định,muốn dỗ dành ta rồi theo ta nói chuyện kia à?"
Ngũ Lang nằm bên Trương thị hừ một tiếng, hiển nhiên cái đềtài này hắn không thích một chút nào. Ngũ Lang buồn bực nói: "Sau lưng nói xấu,trước mặt nịnh bợ, nghĩ chúng ta đều ngu ngốc cả sao."
Mạn nhi nói: "Cũng có thể là như vậy nhưng con thấy có một khảnăng khác còn lớn hơn. Cô nịnh bợ chúng ta như vậy vì lần trước cô cùng chachúng ta trở mặt rồi, cô biết rõ trong nhà chúng ta hiện tại do mẹ định đoạt.Đây là cô muốn giao hảo với chúng ta một lần nữa."
Nhà nàng hiện có cổng chào ngự tứ, sự nghiệp cũng phát triểnthuận lợi, Ngũ Lang và tiểu Thất đang học tập tốt ở trường. Chỉ cần là người cóchút tính toán đều nhìn ra nhà nàng còn có thể phát triển hơn nữa. Liên Lan Nhikhông phải là người ngu, nhất thời sai lầm mới trở mặt với Liên Thủ Tín, đợi đếnlúc trở về nghĩ thông suốt đương nhiên sẽ hối hận muốn tìm cách vẫn hồi. Có mộtcửa thân quen lui tới như Liên Thủ Tín, Liên Lan Nhi có trăm cái lợi mà khôngcó một cái hại.
Liên Mạn Nhi cười nói: "Cô cũng không phải người phúc hậugì, nhà chúng ta cùng cô lại cũng không có tình cảm thân thiết. Cô có cái tâmtư này, chúng ta thuận tiện lợi dụng một chút không phải càng tốt sao?"
Chương 432: Tú nhi xuất giá
Hôm nay mọi biểu hiện của Liên Lan Nhi đều là muốn chìa cànhô liu về phía Trương thị. Liên Lan Nhi biểu hiện rộng lượng như vậy đừng nóiChu thị, đến Liên lão gia tử cũng muốn tán thưởng, cảm thấy Liên Lan Nhi tốt.Mà những cái này đều không ảnh hưởng tới Liên Lan Nhi sau lưng các nàng nói xấucác nàng với Chu thị.
Đã như vậy Liên Mạn Nhi lợi dụng tâm tư nịnh nọt này củanàng ta cũng không có gì là đáng trách.
Trương thị lại hỏi Ngũ Lang ăn cơm bên nhà chính có ngonkhông, đã no chưa.
Ngũ Lang trả lời: "Ăn ngon ạ. Con ngồi bên cạnh ông nội."
Nghe Ngũ Lang nói vậy, Trương thị an tâm, ngồi cùng mâm vớiLiên lão gia tử đồ ăn chắc chắn sẽ tốt.
"Hôm nay, mấy cái bánh mì chay là cố ý làm cho ta ăn đấy."Trương thị đột nhiên thở dài nói nói "Lúc mẹ mới vào Liên gia, nhưng ngày lễ tếttrong nhà sẽ ăn gạo tẻ, bột mì trắng nhưng không phải tất cả đồ ăn đều làm bằnggạo tẻ, bột mì trắng đâu, dù sao cũng phải có một hai món làm từ lương thực phụ.Mấy món đó để lên bàn bà nội các con cũng không nói rõ là để cho ai ăn nhưng lạiđều để trước mặt mẹ và Tam bá mẫu."
"Ta và Tam bá mẫu trong lòng cũng hiểu rõ ý là muốn để mấymón đó cho hai chúng ta ăn. Chúng ta cũng là người thành thực đành tự mình gắplấy mấy món lương thực phụ đó để ăn. Lúc đó ta nghĩ, ta làm con dâu phải biếthiếu kính bề trên, chiếu cố người dưới, lương thực phụ đó ta không ăn thì aiăn. Về sau thời gian dài mới thấy ra không đúng nhưng ta là người da mặt mỏng.Nếu khi đó không chịu ăn lương thực phụ, với tính tình kia của bà nội các connhất định sẽ chửi bới chúng ta ba ngày ba đêm không cần nghỉ xả hơi đâu. Nghĩngợi một hồi vì miếng ngon mà để cho người ta mắng mình là đói ăn, thèm ăn nàykia thật không đáng."
"Mẹ, người nghĩ thế là không đúng rồi. Đây cũng không phảilà chuyện thèm ăn hay không thèm ăn." Liên Mạn Nhi nói. Trương thị đây là bịChu thị mắng đến tẩy não rồi.
"Phải, mẹ bây giờ nghĩ lại rồi. Cái thói quen kia thật đúnglà ...Như hôm nay thấy hai loại màn thầu khác nhau mẹ đã nghĩ chính mình ăn mànthầu chay là được rồi."
Tiểu Thất nói: "Mẹ, người định ăn màn thầu chay không ăn mànthầu trắng là vì nghĩ chúng con có thể ăn thêm mấy cái màn thầu trắng phảikhông?"
Lời này khiến cho Trương thị cảm thấy chút được an ủi, ứa nướcmắt. Tiểu Thất nói không sai, các bà mẹ đều tình nguyện ăn uống kham khổ cũngchỉ vì muốn cho con mình có thêm một miếng ngon mà thôi.
"Mẹ còn chưa kể với các con, năm ta mới vào cửa, trong nhàkhông có gà thịt, muốn ăn đều phải đi mua. Chính ta cho tới bây giờ chỉ được ănmột bữa. Bữa tiếp theo mấy món ngon bà nội sẽ không bày lên bàn ngay từ đầu, thịtcá gì cũng không. Nội lại sai ta chạy việc gì đó ra ngoài, đợi khi ta ra khỏinhà mới bưng mấy món thức ăn đó lên. Đến lúc ta quay về mấy món ngon một mẩucũng không còn. Haiz..."
Những chuyện này đúng là từ trước đến giờ Trương thị chưa từngkể qua, tối nay đột nhiên nói hơi nhiều là vì Liên Tú Nhi xuất giá làm nàng nhớlại thời gian mới về làm dâu.
Liên Mạn Nhi nói: "Mẹ, nhà chúng ta về sau đều là mẹ làmđương gia, chỉ cần một hai năm, mấy thói quen khổ sở trước kia người cũng có thểdần dần quên hết đi."
"Phải." Trương thị đồng ý, vươn tay ra đắp chăn cho Liên MạnNhi.
Ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy ăn qua điểm tâm đơn giản,trong sân đã bắt đầu tấp nập người đến người đi. Hỉ nương đã tới chuẩn bị choLiên Tú Nhi, Trương thị định vào phòng hỗ trợ nhưng thấy nhiều người quá lạilui trở về.
Rất nhanh đội ngũ đón dâu đã tới rồi. Liên Mạn Nhi muốn nhìnxem vị tân lang tuấn tú kia thế nào đáng tiếc người tới đón dâu cũng không phảilà một thiếu niên mĩ mạo gì mà là một người trung niên râu ria xồm xoàm. Chỉnghe thấy có người nói: "Là Đại công tử nhà Trịnh Tam lão gia."
Hóa ra, quy củ đón dâu ở huyện Thái Thương cũng không nhấtthiết là chú rể tới đón dâu. Kỳ thật không chỉ ở huyện Thái Thương như vậy mànhững nơi khác cũng đều thế cả.
Liên Tú Nhi một thân áo cưới đỏ thẫm, trên đầu đội khăn hỉđang được bà tử cõng đặt vào trong kiệu. Đội ngũ rước dâu khua chiêng, gõ trốngbước đi.
Chu thị vịn cửa đứng nhìn vành mắt đỏ hoe, bên cạnh là LiênLan Nhi đang nhỏ giọng an ủi. Dù sao, mỗi cô nương đều phải có ngày hôm nay, chỉcần gả cho người tốt, đời này đã có nơi nương tựa thì người làm mẹ cũng an tâmchấp nhận.
Sau đó đã có người Trịnh gia tới an bài cho người Liên gia,kể cả hai mẹ con Liên Lan Nhi, bốn mẹ con Trương thị cũng như nhà mẹ đẻ TriệuTú Nga lên xe ngựa tới Trịnh gia uống rượu.
Nhà Trịnh Tam lão gia ở phía bắc thị trấn huyện Thái Dương,Liên Mạn Nhi ngồi trong xe ngựa khẽ vén rèm lên nhìn ra phía ngoài đường thì thấyhai bên đều là tường cao, viện sâu, nhà nối tiếp nhà, có nhà còn có cả vườn hoabên trong. Vừa rồi nghe Hà thị nói thành bắc này đều là những nhà có tiền, phầnlớn đều mang họ Trịnh, không cùng nhà nhưng là đồng tộc. Xem ra Trịnh gia quảlà gia tộc quyền thế.
Nhà Trịnh Tam lão gia là có đầu sư tử vàng trên cổng ở ngayngã tư đường phía tây, nhưng xe ngựa lại lướt qua đại môn nhà Trịnh Tam lão giamà tiếp tục tiến vào phía cửa ngách. Sau khi xuống xe, lại có gia nhân dẫn mọingười tiến vào bàn tiệc đãi khách trong một phòng riêng.
Ngồi xuống bàn tiệc, Hà thị nhanh nhảu nói: "Nhà Trịnh Tamlão gia có việc vui, không chỉ toàn thành này mà toàn huyện, ai cũng đến chúc mừng.Chúng ta là tân thông gia mới được xem trọng như thế này, an bài riêng chochúng ta mấy bàn tiệc trong phòng này tránh khỏi rối loạn tiệc rượu bên kia đấy."
Quả nhiên trong cùng khách sảnh, ở giữa đặt một tấm bìnhphong, bên kia là Liên lão gia tử mang theo nam đinh Liên gia ngồi, bên này lànữ quyến Liên gia. Trong phòng có đốt hương sưởi ấm nên mặc dù mở cửa nhưngcũng không thấy lạnh. Mà trong phòng cũng đã dựng lên sân khấu kịch, có người hầudâng danh sách kịch lên cho Liên lão gia tử chọn. Thật đúng là đủ sang quý.
"Xem xem, thật phô trương. Tú nhi đúng là rơi vào trong ổphúc rồi." Hà thị con mắt liếc ngang liếc dọc nói "Về sau có Tú nhi thì việchôn nhân của Nha Nhi nhà chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi. Trịnh gia nhiềuhộ như vậy thế nào cũng có thể tìm được cho Nha Nhi một mối hôn sự tương xứng."
Hà thị nói như vậy có vẻ như là đã quyết tâm đem Liên NhaNhi gả vào Trịnh gia rồi.
Một lát sau lại có người hầu cầm danh sách sang thỉnh Hà thịchọn kịch. Nữ quyến bên này, Hà thị là lớn nhất bởi Chu thị, Cổ thị cùng LiênLan Nhi đều không ở đây. Vừa rồi Trịnh gia có một xe riêng chở đám người Chu thịđi hướng khác, nghe nói là muốn cùng ngồi với Liên Tú Nhi trong tân phòng mộtlát rồi mới ăn cơm.
Hà thị nhận danh sách nhưng lại không biết chọn kịch thế nàophải đến lúc mẹ Triệu Tú Nga nói tên một vở kịch, gia nhân mới thoáng sửng sốtrồi lại cười đáp ứng, lui xuống.
Rất nhanh đã có đám nha hoàn lên sắp xếp sân khấu. Tiếng đànnhạc cũng vang lên, nhóm con hát đã hóa trang bắt đầu bước lên sân khấu.
Ăn uống xong xuôi lại có xe Trịnh gia chuẩn bị sẵn đưa Liêngia về huyện nha. Đến đầu giờ chiều mới thấy xe đưa mấy người Chu thị còn lại về.Xem bộ dáng Chu thị có chút không nỡ xa Liên Tú Nhi nhưng phần nhiều vẫn là vuimừng.
"... Nghe nói là tân phòng kia bài trí xa hoa, bà tử, nha hoànhầu hạ thành đàn, lão thái thái xem chừng rất cao hứng." Hà thị sau khi đi xemxét từ chỗ Chu thị về hào hứng kể chuyện với Trương thị.
Việc cưới gả của Liên Tú Nhi cũng xong xuôi, Trương thị nóichuyện muốn trở về. Liên lão gia tử nói muốn giữ các nàng ở lại vài ngày: "Đườngxá xa xôi, thật vất vả mới tới đây được một chuyến, ở lại thêm vài ngày đi."
Cổ thị cùng Tưởng thị cũng nói: "Đúng đấy, ở lại chơi thêmđã rồi hãy về."
Liên Lan Nhi còn muốn giữ các nàng ở lại đến ngày Liên TúNhi lại mặt, ăn bữa cơm lại mặt xong rồi mới về. Người nhà mẹ đẻ Triệu Tú Ngacũng quyết định ở lại như vậy.
Liên lão gia tử nói: "Đến cũng đến rồi, các con ở lại ănxong bữa cơm lại mặt rồi hãy đi."
Mọi người đều lên tiếng, Trương thị nghĩ tới đoàn xe Trịnhgia cũng muốn ba ngày sau mới trở về đành gật đầu ở lại.
"Vậy thì chờ ăn xong bữa lại mặt rồi mới về." Liên Mạn Nhi nóinhỏ "Nếu bây giờ về luôn, trở về cha hỏi chuyện, ngay cả chú rể trong như thếnào chúng ta cũng không biết, mọi người trong thôn tới hỏi chuyện chúng ta cũngkhông biết trả lời thế nào."
Cứ như vậy, mấy mẹ con Trương thị ở lại thêm vài ngày,
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, Liên Mạn Nhi nói muốnđi ra đường xem xét một chút huyện thành huyện Thái Thương, Trương thị cũng muốnđi cùng. Liên lão gia tử lại phái Tam lang đi cùng các nàng.
Ra đến cửa lớn, Tam Lang lại không đi về phía trước mà dẫn mọingười đi cửa ngách ra ngoài, xuyên qua một ngõ nhỏ nói là tới con phố phồn hoanhất huyện thành.
Liên Mạn Nhi hỏi: "Tam lang, không phải nói là cửa ngách đềukhóa không cho ra vào sao?"
Tam lang đáp: "Là do người canh cổng, không biết thế nào lạiđánh mất chìa khóa. Hôm qua đã tìm được rồi, nên tới báo với chúng ta, về sau cửangách muốn đi thế nào thì cứ việc đi."
"Vậy a." Liên Mạn Nhi như có điều suy nghĩ mà a một tiếng. Mọingười đi tới cửa ngách, quả nhiên người canh cổng thấy các nàng liền cúi đầu,khom lưng, thái độ hết sức cung kính.
"Nghe cha ta nói, hai ngày tới tìm người thay cái người canhcổng này đi." Ra khỏi cửa, đến ngõ nhỏ, Tam lang lại nói một câu.
Từ ngõ nhỏ đi ra quả nhiên gặp một con phố phồn hoa. Nhìnngười đi lại trên đường, cách ăn mặc cũng không khác người ở Liêu Đông phủ là mấy,chỉ là giọng nói có chút khác biệt.
"Việc này ngươi không thể lại đi cầu Lý sư gia nữa, mất tiềnlại không xử lý xong chuyện, làm không tốt còn đắc tội người ta." Đi qua một quán trà, trong lỗ tai Liên Mạn Nhi truyền tới tiếng nói chuyện "Ngươi còn không biết, về sau chuyện hình ngục, dù không thuộc về cha mẹ quản, cũng sẽ trở thành cha mẹ quản."
Chương 433: Mạch chủng (trồng)
Nghe thấy "hình ngục", "phụ mẫu" Liên Mạn Nhi bất giác thảchậm bước chân nhìn sang phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy trong quán trà bên đườngcó hai người tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang ngồi bên một cái bàn. Người nói lờikia, nhìn mặc cách ăn mặc giống như là người chuyên vẽ tranh viết chữ trên phố.
Thời đại này đều nói quan là cha mẹ của dân chúng, bình thườngtri huyện gọi là lão phụ mẫu, huyện thừa gọi là phụ mẫu. Theo Liên Lão gia tửnói, Liên Thủ Nhân ở đây làm huyện thừa nhưng cũng chỉ là trông coi kiểm kêchuyện quân hộ, chẳng qua chỉ là làm theo tri huyện sai bảo. Nghe những ngườinày nói thì Liên Thủ Nhân muốn chuyển sang trông coi ngục thất thì phải.
"Đây là lúc nào rồi" Người nam nhân ăn mặc thư sinh ngồiphía đối diện kinh ngạc hỏi "Không phải nói, vị phụ mẫu này của chúng ta đấukhông lại hay sao?"
"Sự đời biến đổi khôn lường. Đó là chuyện trước kia thôi,ngươi còn không biết hôm qua trong huyện thành chúng ta có chuyện vui gì haysao?"
Người kia nói xong lại hạ thấp thanh âm xuống ghé sát vàotai vị thư sinh kia nói gì đó, trên mặt hai người nở nụ cười kỳ quái.
"... nhất thụ Lê Hoa áp Hải Đường..." Thư sinh kia dáng vẻ cổquái nói.
Liên Mạn Nhi nghe thấy vậy lòng đầy nghi ngờ muốn dừng lại,vào quán uống trà nghe ngóng thêm một chút nhưng Ngũ Lang lại không đồng ý, xụmặt kéo Liên Mạn Nhi đi hướng khác.
Liên Mạn Nhi đoán Ngũ Lang hẳn cũng nghe được hai người kianói chuyện, nhất là một câu Lê hoa áp hải đường gì gì đấy. Cái câu này, theonàng suy đoán có thể là "Diễm thi" (thi từ dung tục). Ngũ Lang là một thiếuniên còn ngây thơ, đối với những chuyện này hiển nhiên là không ưa. Hai ngườikia trong mắt Ngũ Lang có lẽ là đại diện cho nam nhân bỉ ổi, hèn mọn. Ngũ Langkhông cho Liên Mạn Nhi vào quán trà hẳn là sợ lời nói của nam nhân hèn mọn bỉ ổikia làm bẩn lỗ tai muội muội hắn.
Thôi được rồi, không nghe thì không nghe a, dù thật sự cóchuyện gì đi chăng nữa thì cũng đã xảy ra rồi, giờ nàng có nghe được chuyện gìthì cũng không có tác dụng gì.
Tuy lòng bát quái không được thỏa mãn nhưng nghĩ như vậy nêntâm trạng Liên Mạn Nhi cũng trở lại như trước, vô cùng cao hứng đi dạo phố.
Huyện Thái Thương là nơi trồng bông nổi tiếng, Trương thị điqua hai cửa hàng, thấy bông ở đây không những chất lượng tốt, giá lại còn rẻhơn so với thị trấn Thanh Dương, bước chân cũng có chút chậm lại. Năm nay cảnhà lớn nhỏ đều đã có áo bông nhưng còn năm sau, năm sau nữa? Bông này mua vềkiểu gì cũng sẽ dùng tới. Có áo bông rồi thì còn chăn bông, đệm giường cũng cóthế làm bằng bông, thêm nữa ... Ngoài ra còn có đồ cưới của Liên Chi Nhi.
Trương thị tự nhủ: "Quần áo bốn mùa, bông này chắc chắn hữudụng còn phải chuẩn bị mấy bộ chăn đệm, những cái này đều có thể dùng bông..."
Bình thường bên trong đồ cưới gả nữ nhi, phải chú ý tứ phô tứcái (bên trong 4 lớp (vỏ) đc nhồi vải bông + vải bố, ngày xưa con gái về nhà chồngbắt buộc phải có bát phô bát cái, có lưỡng phô, nhưng không có tam phô, ngũ phôđây là tục lệ của dân tộc TQ).
Liên Mạn Nhi nói: "Mẹ, cha không phải là để cho mẹ con mìnhlo liệu đồ cưới cho đại tỷ sao, bông ở đây rẻ mà tốt hơn ở quê nhà, chúng tamua thôi chứ còn gì nữa."
Câu này nói ra đánh trúng vào suy nghĩ của Trương thị.Trương thị cười nói: "Được, vậy chúng ta mua bông ở đây."
Mấy mẹ con bàn bạc,mua mười cân bông thượng hạng, loại ruột bông này là cắt theo yêu cầu, một câncho một bộ ruột bông, chính là bông loại tròn. sau đó là một bộ chăn bông cắttheo yêu cầu, một bộ đệm giường, ruột bông loại này là dựa theo kích cỡ chuẩn vớichăn bông và đệm. Đến lúc đó chỉ cần may thêm miếng vải lót mỏng phía trên, sauđó lại khâu ở trên mặt chăn và mặt đệm nữa là xong. Trương thị tính toán muahai cân bông làm sáu cái chăn mỏng, sáu cân bông làm chăn dày vừa, tám cân bônglàm sáu cái chăn dày, đệm giường thì mua hai cân làm mười cái mỏng, bốn cân làmtám cái dày.
Bông này nhẹ nhưng cồng kềnh, dù có thêm Tam lang hỗ trợ, mấymẹ con cũng rất chật vật, hơn nữa xách theo những cân bông này cũng không thểđi dạo phố được nữa rồi.
Chưởng quỹ là một người vô cùng khéo léo liền hỏi mọi ngườimuốn mang bông này về đâu. Mấy người Liên Mạn Nhi mua nhiều như vậy có thể coilà khách hàng lớn, cửa hàng sẽ có người phụ trách vận chuyển bông về tận nhà.
Liên Mạn Nhi báo lại địa chỉ: "Khách điếm nhà Vương lão ởphía đông thành, phòng số tám. Chưởng quầy, chúng ta mua cũng không ít, có đượcgiảm giá hay không?" Liên Mạn Nhi theo thói quen bắt đầu mặc cả.
Chưởng quỹ cười nói: "Mọi người là khách từ Liêu Đông đến phảikhông?"
Tiểu Thất hỏi: "Sao ngài biết được?"
"Từ lúc mấy vị vào cửa, khẩu âm có chút khác biệt ta cũngnghe được một chút nhưng chưa chắc chắn, đến lúc nghe thấy phòng trọ số 8 kháchđiếm nhà Vương lão thì thật sự xác định." Chưởng quầy cười nói "Khách nhân từLiêu Đông tới đều ở khách điếm Vương gia, mà phòng số 8 kia là chuyên môn dànhcho khách quen từ Liêu Đông tới. Hẳn là mọi người theo xe Trịnh gia tới đây."
Mặc dù không phải là thời đại thông tin nhưng tốc độ truyềntin bát quái thế này quả thực cũng không hề kém. Liên Mạn Nhi liền hỏi: "Cửahàng này cùng khách điếm Vương lão không phải cùng một ông chủ sao?"
"Không phải cùng một ông chủ nhưng cũng không khác gì. Haiông chủ là bằng hữu thân thiết, khách nhân từ Liêu Đông tới trọ ở khách điếmVương gia nếu muốn mua bông thường được giới thiệu tới đây." Chưởng quầy đáp "Mấyvị cứ yên tâm đi, chỗ bông này đảm bảo một lát sau sẽ đưa tới nơi, về giá tiềnchiếu theo giá của khách quen Liêu Đông, giảm cho mấy vị 5% Dù có mua trăm ngàncân cũng chỉ có giá đó thôi. Không phải vì kiếm tiền mà là vì kết giao bằng hữu."
Liên Mạn Nhi trả trước một nửa tiền hàng, nửa còn lại sẽthanh toán nốt khi nhận bông ở khách điếm.
Mua bông xong, cả nhà lại đi xem tiếp các cửa hàng khác. Thấyphía trước là cửa hàng lương thực, đương nhiên là các nàng không cần vào đâymua lương thực nhưng Liên Mạn Nhi muốn biết giá gạo ở nơi này nên lại đi vào.
Hạt kê, đại hoàng, tiểu hoàng, đậu phộng, lạc, gạo đều cógiá ngang bằng trấn Thanh Dương chỉ có bột mì trắng có giá không giống. Bột mì ởđây có ba loại tương ứng với ba mức giá bảy, tám, chín văn tiền một cân. Liên MạnNhi đem ba loại so sánh với nhau liền nhận ra giá càng cao, bột càng trắng càngtinh mịn, ngược lại giá thấp thì bột sẽ thô và đen hơn. Ở cửa hàng lương thựctrấn Cẩm Dương chỉ có một loại bột mì trắng tinh mịn. Vì trấn Cẩm Dương thậmchí cả thị trấn Thanh Dương và phủ Liêu Đông đều không gieo trồng lúa mì. Bộtmì này đều là buôn bán từ phương nam tới. Hiển nhiên là bột mì trắng tinh mịngiá cao hơn, lợi nhuận cũng cao hơn. Mà huyện Thái Thương lại có gieo trồng lúamì. Liên Mạn Nhi cầm mấy loại bột mì trong tay liền nảy ra một ý định.
Liên Mạn Nhi cùng người nhà thương lượng: "Mẹ, ca, tiểu Thất,chúng ta mua ít hạt giống lúa mì về trồng thử xem?"
Trương thị hỏi: "Lúa mì này chúng ta có thể trồng ư? Cũngchưa thấy người nào trồng qua."
Liên Mạn Nhi đáp: "Con đã để ý, khí hậu ở đây cũng khôngkhác ở nhà mình là bao, chúng ta có thể thử xem."
Liên Mạn Nhi ở Tam Thập lý doanh tử đã một năm, theo nàng thấykhí hậu bốn mùa nơi này khá giống với khu Đông Bắc ở kiếp trước. Mà Đông bắc kiếptrước là nơi có thể trồng lúa mạch.
Ngũ Lang nói: "Con cũng đồng ý thử xem sao. Cây ngô trướckia không có người từng trồng qua, chúng ta thử trồng cho thu hoạch rất tốt, cảcủ khoai lang nữa, là giống cây miền nam mãi phủ Phúc Châu mới có thể trồng màchúng ta cũng trồng được rồi, lần này cũng thử xem sao. Chỗ chúng ta cách TháiThương huyện không xa lắm, Thái Thương huyện có thể trồng, chúng ta cũng có thểtrồng."
"Phải đó, con cũng đồng ý." Tiểu Thất mím môi, nhẹ gật đầu,gương mặt mập mạp lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu nhà mình trồng lúamì, như vậy không phải nhà mình không cần đi mua mà vẫn có bột mì ăn thoải máisao. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, tiểu Thất đã muốn giơ cả hai tay hai chân tánthành trồng lúa mì rồi.
Ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng nhìn Trươngthị. Trương thị cũng gật đầu: "Vậy thì thử xem."
Vậy là toàn bộ phiếu tán thành.
Lúa mì lại phân thành vụ đông và vụ xuân. Lúa mì vụ đông cầngieo hạt từ mùa thu, thời kỳ sinh trưởng dài. Lúa mì vụ xuân, mùa xuân gieo hạt,thời kỳ sinh trưởng ngắn, màu hè có thể thu hoạch. Năm nay trồng lúa mì vụ đôngđã không còn kịp nhưng vụ xuân sang năm thì hoàn toàn đủ thời gian. Lúa mì vụxuân tuy sản lượng không cao nhưng mùa hè đã thu hoạch rồi, chỉ cần phân bón đầyđủ có thể trồng thêm một vụ cây ngắn ngày như đậu nành hoặc cải trắng.
Đối với vấn đề giải quyết ấm no, đã có đủ đất trồng nên mộtnhà Liên Mạn Nhi thoải mái quyết định thử trồng lúa mì vụ xuân, cải thiện mónăn trong nhà mà cũng không lo ảnh hưởng tới kế sinh nhai. Hơn nữa, so với bộtmì trắng đắt đỏ vận chuyển từ phương nam tới, bột mì do chính mình trồng racàng có lợi ích kinh tế cũng như an toàn và yên tâm hơn. Nếu trồng trên diệntích tương đối đã có thể tiết kiệm một số tiền lớn. Nếu như thành công, ngoài mộtphần để cho nhà ăn còn có thể đem bán một phần. Ví dụ như bột lúa mì mài thô chắcchắn rất được chào đón.
Liên Mạn Nhi hỏi chưởng quầy hắn bán loại lúa mạch bản địanào. Chưởng quầy đáp: "Cả hai loại đều có."
Liên Mạn Nhi lại hỏi chỗ nào bán hạt giống, lúc này mới từtrong tiệm đi ra. Cửa hàng hạt giống đối diện ngay cửa hàng lương thực. Bêntrong không chỉ có hạt giống lúa mì mà còn cả hạt giống hoa màu và rau củ khác.
Liên Mạn Nhi liền mua năm mươi cân hạt giống lúa mì trồng vụxuân, trong lúc đó Ngũ Lang đã tinh tế hỏi thăm tiểu nhị cửa hàng chi tiết tỉ mỉcách gieo trồng. Tiểu Thất cũng yên lặng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe và ghinhớ lại.
Trong lòng Liên Mạn Nhi lại có suy nghĩ khác, nàng nhớ sư phụdạy nghề mộc cho Liên Thủ Lễ là người phủ Hà Gian trong nhà có trồng lúa mì. Hạtgiống này mua về cứ giao cho Liên Thủ Tín là được. Với việc trồng trọt Liên ThủTín học một biết mười nàng không cần tốn quá nhiều tâm tư.
Hạt giống lúa mì cũng thương lượng luôn với chưởng quầy trựctiếp chở tới khách điếm Vương gia. Đoàn người lại tiếp tục dạo phố.
Vùng đất trồng bông nên đương nhiên vải bông ở đây chất lượngvà giá cả đều tốt hơn so với huyện Cẩm Dương rồi. Không chỉ Trương thị mà LiênMạn Nhi nhìn những thớt vải nhuộm sắc nét kia cũng không có cách nào kiềm chếtiền trong túi mình không chảy ra ngoài a.
Nữ nhân dù là ai đi chăng nữa cũng đều là những tín đồ mua sắm,ha ha.
Chương 434: Thịt Lừa Ngũ Vị Hương
Đi dạo mấy cửa hàng vải, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị chọnmua năm thớt vải thô, năm thớt vải mịn, lại mua thêm bốn thớt vải xanh, hai thớtđỏ thẫm, đặc biệt thêm bốn thớt vải bông, chất lượng đều thuộc hàng thượng đẳng.Tính ra mua nhiều như vậy so với mua ở thị trấn Thanh Dương cũng bớt được thêmcả xâu tiền đấy.
Mấy mẹ con một mạch thẳng hướng đông thành đi tới, vừa đi dạoTrương thị cùng Liên Mạn Nhi vừa thảo luận xem những thớt vải này mua về cáinào may quần áo, cái nào làm chăn đệm, cái nào làm rèm cửa ...
Khách điếm Vương gia rất dễ tìm, mấy mẹ con chỉ hỏi đường mộtlần chẳng mấy chốc là tới nơi. Lục Bính Võ đang đứng trong hành lang đợi cácnàng, hóa ra xe chở sợi bông và hạt giống đều đã chở hàng tới. Cả nhà lại vàotrong phòng trọ xem lại hàng hóa rồi thanh toán tiền.
Lục Bính Võ từ nhỏ đã theo anh và cha đi làm việc, mua bán,nên làm việc rất lanh lợi, ổn thỏa. Hắn chạy qua phòng thu chi của khách điếmmượn một cái cân tới. Đây cũng là việc bình thưởng ở khách điếm nên Lục Bính Võrất nhanh đã cầm cân trở lại, theo sau là một đại cô nương cùng một bà tử.
Đại cô nương bước vào phòng liền tiến tới bàn để trà nóng vàđiểm tâm.
Lục Bính Võ liền hướng Trương thị giới thiệu: "Đây là congái của chủ hiệu, Vương Thất cô nương."
Vương thất cô nương này dáng người có chút cao lớn, mặt dài,răng cửa có chút vẩu ra. Bộ dáng có thẻ nói là cực kỳ bình thưởng nhưng cử chỉlại thật lớn mật không hề có chút thái độ ngượng ngùng của nữ nhi.
"Liên tứ thẩm" Vương Thất cứ như vậy tự nhiên mà xưng hô vớiTrương thị, cũng mời Trương thị ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, còn giúpTrương thị kiểm nghiệm hàng hóa "Hai cửa hàng này cháu đều biết. Bọn họ cũng biếtnhà cháu. Chỉ cần là khách nhân quán trọ nhà cháu muốn mua hàng của họ chắc chắnlà họ sẽ bán hàng tốt nhất với giá thấp nhất. Lục gia huynh đệ cũng không phảilà lần đầu đến đây, cũng biết quy củ này. Liên tứ thẩm cứ yên tâm, nếu có vấn đềgì nhà cháu sẽ chịu trách nhiệm."
Kiểm tra hàng hóa xong, Liên Mạn Nhi thanh toán nốt tiềnhàng cho tiểu nhị hai cửa hàng. Trương thị bàn bạc với Lục Bính Võ xem bao giờthì trở về, khi về mang những hàng hóa này thế nào. Những thứ này cũng khôngquá nhiều, cỗ xe ngựa mà các nàng ngồi hẳn là có thể chở hết.
Bàn bạc xong xuôi, Liên Mạn Nhi thấy cũng đến bữa trưa rồiliền nói không quay lại huyện nha ăn trưa nữa mà ăn quán bên ngoài, nhân thể mờiLục Bính Võ ăn cùng. Trương thị hiển nhiên là đồng ý.
Vương Thất cô nương lại nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy,ăn luôn ở đây đi. Quán trọ nhà ta món ăn gì cũng có thể làm."
Lục Bính Võ cũng nói: "Đồ ăn ở đây cũng không tệ, tuy khôngthể so với quán ăn lớn bên ngoài nhưng được cái sạch sẽ và giá cả hợp lý."
Lục Bính võ đã nói như vậy, mấy mẹ con Trương thị cũng gật đầuđáp ứng.
Vương Thất dọn ra một phòng trống, mời bọn hắn vào ngồi.
Liên Mạn Nhi nhắc nhở: "Mẹ, chúng ta ăn cơm ở đây cũng cầncho người về huyện nha báo tin chúng ta không quay về ăn trưa."
"Ừ. Đúng." Trương thị gật đầu liền sai một tiểu nhị quay vềHuyện nha đưa tin.
"Tiểu Võ ca, ngươi tới đây cũng nhiều rồi, nơi này có món gìngon hẳn ngươi đều biết, ngươi chọn giúp chúng ta vài món đi. Chọn món ngon ấy."Ngũ Lang lại mời Lục Bính Võ chọn món ăn.
Liên Mạn Nhi cũng để cho Tam Lang gọi món: "Tam Lang ca,huynh hẳn cũng biết rõ có món gì ngon, huynh gọi giúp chúng ta đi."
Mấy người nhún ngường qua lại một phen, cuối cùng cũng đểcho Vương Thất mang lên vài món ăn đặc sắc.
Phòng bếp khách điếm này đúng là hiệu suất rất cao. Chỉ mộtlát sau đã bưng các món ăn lên. Vương Thất cũng tự mình mang lên.
Mỹ thực đặc sắc nhất huyện Thái Thương là thịt lừa. Thịt lừatẩm ngũ vị nướng, người tới đây đều ăn qua một lần. Khách điếm Vương gia cũngcó thể làm thịt lừa nướng ngũ vị nhưng chỉ cần món thịt lừa nướng bưng lên làngười ta lại nhớ tới quán ăn nổi danh lâu đời nhất Thái Thương huyện thành TụHương Lâu.
Lúc trước trên đường đi, Liên Mạn Nhi đã từng nghe phu xenói một câu: "Thị rồng trên trời, thị lừa dưới đất." Câu này có nghĩa là trongcác loài bay trên trời, thịt rồng là ngon nhất. Thịt rồng ở đây cũng không phảilà loài rồng trong truyền thuyết mà là một loài chim quý hiếm trú ngụ ở sâu thẳmbên trong rừng núi cực bắc phủ Liêu Đông, được gọi là thịt Phi Long.
Thịt lừa dưới đất hiển nhiên là để nói trong các loài chạydưới đất, thịt lừa là ngon nhất.
Liên Mạn Nhi ăn rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên nàng ăn thịtlừa kể từ khi tới thời đại này. Các hộ dân ở Tam Thập lý doanh tử phần lớn làmruộng chứ không có chăn nuôi dê, bò. Ở đó chủ yếu là ăn thịt lợn, sau đó là thịtgia cầm. Thịt dê và thịt bò rất ít, chủ yếu là từ nơi khác buôn bán tới mà thịtlừa thì lại càng ít hơn nữa.
Ăn uống ngon miệng một bữa, Ngũ Lang đi thanh toán tiền, cảnhà cáo từ Lục Bính Võ thẳng tiến quay về huyện nha.
"... Lúc tính tiền, Thất cô nương bớt 70 văn tiền nói là cóhai món là nàng mời chúng ta đấy." Ngũ Lang nói chuyện, lại lôi ra một bao giấy"Còn kín đáo đưa cho chúng ta mấy miếng thịt lừa nướng."
Liên Mạn Nhi thầm nghĩ Vương Thất cô nương thật là nhiệttình nha. Vừa rồi ngồi ăn cơm, Trương thị có hỏi qua Lục Bính Võ về Vương Thất.Người Lục gia mỗi lần tới đây đều ở khách điếm Vương gia bởi vậy cũng biết sơlược sự tình Vương gia.
Khách điếm này là sản nghiệp của tổ tiên Vương gia, đến đờicha Vương Thất đã là đời thứ tư rồi. Vương lão bản năm nay cũng đã gần 60 tuổi,đời này của hắn cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Sản nghiệp tổ tiêntrong tay, hắn chỉ cần giữ gìn là tốt rồi, lại cưới lão bà là đại tiểu thư hànggạo cũng là người biết làm ăn. Chỉ có một nuối tiếc là hai vợ chồng sinh ra cảtất cả bảy cô con gái, không có lấy một đứa con trai.
Đại tiểu thư tiệm gạo cũng là người có chính kiến, thấy bảnthân mình càng ngày càng già, không thể sinh thêm được nữa nhưng cũng không nạpthiếp cho lão công mà đem con gái bắt đầu nuôi dưỡng, dạy việc như Vương Thấtcô nương này.
Vương Thất năm nay mười bảy tuổi, tính tình giống mẹ, kiêncường, đanh đá. Nàng cũng không phụ kỳ vọng của mẹ mình, từ lúc còn nhỏ đã bắtđầu giúp quản lý buôn bán của khách điếm không kém gì một đấng nam nhi.
Hiện tại tình hình xe ngựa ở khách điếm Vương gia, tất cả mọingười đều nhìn ở trong mắt, đều như gương sáng. Cái Vương Thất cô nương này chắcmuốn kén rể rồi.
Đừng chỉ thấy Vương Thất cô nương tướng mạo như vậy, tínhtình lại đanh đá, có gia tài Vương gia khách điếm trong tay như vậy, cũng cókhông ít người muốn đến ở rể đâu. Nhưng Vương Thất cũng là người có chính kiến,nàng muốn tìm một lang quân như ý chứ cũng không thèm để vào mắt mấy kẻ chỉ biếtđến gia tài nhà nàng.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi đảo từ ngoài phố về phía Tam Lang.Gương mặt trắng trẻo sáng sủa, sống mũi cao thẳng, bờ môi góc cạnh hồng nhuận.Lưng dài, vai rộng lại thêm chút khí chất lười biếng nhàn nhạt. Chỉ cần ăn mặcthêm một chút, ngồi đó không nói lời nào cũng có thể mê đảo tiểu cô nương ànha. Liên Mạn Nhi thầm đánh giá.
Đi dạo phố, mỗi khi đi qua đám các đại cô nương, tiểu nươngtử tuy có chút che giấu nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt các nàng rơi vào ngườiTam Lang cũng có ít nhiều lưu luyến không rời.
"Tam Lang ca, thịt lừa nướng này để cho ca nè." Liên Mạn Nhilấy gói thịt lừa trong tay Ngũ Lang đưa cho Tam Lang.
Tam Lang cười hỏi: "Các ngươi không ăn à?"
Liên Mạn Nhi đáp: "Chúng ta đều ăn no rồi. Tam Lang ca.Ngươi vốn ăn nhiều cơm, ngươi ăn đi."
Tam Lang cũng là một hài tử thành thật nên cũng không kháchkhí nhiều nữa mà cầm gói thịt lừa ăn.
Liên Mạn Nhi liền cùng Tam Lang thương lượng: "Tam Lang ca,lát nữa trở về, nếu bà nội, đại bá mẫu, còn có nhị bá mẫu hỏi tới, huynh có thểkhông nói cho các nàng biết chúng ta mua gì không?"
Tam Lang biểu thị khó hiểu: "Sao lại vậy?"
Liên Mạn Nhi bịa đại một lý do: "Những thứ kia phần lớn làchúng ta mua làm đồ cưới cho Chi Nhi tỷ. Thời gian cưới hỏi của Chi Nhi tỷ cònchưa có ấn đinh, chúng ta không muốn ồn ào trước."
Tam lang đáp: "Được. Vậy ta không nói."
Tam Lang vốn là người không thích nói chuyện lắm. Nếu hắn đãđáp ứng Liên Mạn Nhi tin tưởng hắn sẽ không nói.
Trên đường về Liên Mạn Nhi mua thêm vài món đồ ăn để đến lúcvề huyện nha chia cho mỗi người một ít. Ăn xong bữa tối, cả nhà lại quay vềphòng nghỉ nơi
Liên Mạn Nhi thủ thỉ với Trương thị: "Mẹ hôm nay người có thấykhông a. Thất cô nương trong khách điếm Vương gia kia nhìn trúng Tam Lang ca rồithì phải."
"Ta có thể không thấy sao?" Trương thị cũng muốn nói về đềtài này: "Lúc chúng ta vừa bước vào cửa đã thấy nàng ta. Lúc đó, nàng đã nhìnthấy Tam Lang nhà chúng ta rồi. Về sau chúng ta được mời uống nước, ăn điểm tâmhẳn cũng là nhờ phúc của Tam Lang đấy. Lại còn bớt tiền cơm, tặng thêm thịt lừanướng... Lúc chúng ta ăn cơm nàng có đi vào vài lần hẳn đã thấy Tam Lang rấtthích ăn thịt lừa nướng..."
Ngũ Lang và tiểu Thất đều không nói gì nhưng cả hai cùng dựnglỗ tai lên nghe Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tán gẫu.
Trương thị nói đến đây bật cười, nói tiếp: " ... Một đại cônương phải xuất đầu lộ diện, xem hình dáng kia của nàng, còn có khách nhân cùngtiểu nhị ở bên trong cửa hàng đối xử với này, là một cô nương chững chạc. Dángvẻ tuy không cân xứng với Tam Lang nhưng cũng không quá quan trọng, kỳ thật cóthể sống tốt với nhau là được, mà thân thể nàng cũng không tệ, có lẽ dễ sinhcon... Chỉ là phải ở rể... Ai... Nếu không có điều kiện này, ta có thể góp lời mai mốimột chút."
"Tam Lang ca căn bản không quan trọng vấn đề này." Liên MạnNhi nhớ tới chuyện nghe được ở quán trà lúc ban ngày, "Vương gia nếu có ý chắcchắn sẽ tìm người ướm thử. Cứ để xem Nhị bá và Nhị bá mẫu có đáp ứng haykhông."
"Đúng, cứ để xem sao."
....
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Liên Tú Nhi lại mặt. Từ sáng sớm,mọi người Liên gia đã dậy thay quần áo mới, quét tước sạch sẽ, chuẩn bị tiệc rượunghênh đón tân nương, tân lang.
Nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cổng, lại có người hô lên, chúrể tới rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền chạy ra ngoài xem.
Xe ngựa Trịnh gia đã đỗ trước cửa huyện nha, mấy nha đầu, bàtử vây quanh một nam tử mặc hồng bào. Liên Mạn Nhi mới trông thấy bóng lưng ngườikia. Đây hẳn là tân lang rồi.
Tóc đen nhánh nhưng bước đi hơi run rẩy, lưng hơi còng.Không phải nói chú rể so với cô nương còn đẹp hơn ư? Nhìn bóng lưng này cũngkhông đúng lắm. Liên Mạn Nhi lập tức cảm thấy không ổn. Đợi đến lúc trông thấy gương mặt tân lang, Liên Mạn Nhi bất giác phải nắm chặt tay Ngũ Lang mới kiềm chế không thốt lên tiếng kêu.
Khuôn mặt đó..., làm sao tân lang lại có thể là lão đầu chứ!
Chương 435: Lại mặt
Áo ngoài đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh thậm chí cả chòm râu đennhánh cũng không thể che dấu được nếp nhăn trên gương mặt của tân lang. Màkhông chỉ có nếp nhăn còn có lấm tấm đồi mồi. Nhìn gương mặt và thân hình nàycó thể đoán người đàn ông này cũng phải bảy tám chục tuổi rồi.
Mang theo chút hi vọng chờ mong, Liên Mạn Nhi nhìn khắp lạimột lượt xung quanh nhưng rất nhanh nàng cũng phải thất vọng. Ngoại trừ ngườiđàn ông này còn lại cũng chỉ là ít nha đầu, bà tử dù có nam nhân nhưng đều bưngbê lễ vật và cả cách ăn mặc cũng cho thấy họ cũng chỉ là gia đinh, gã sai vặtthôi.
Một lát sau, lại có một người từ trên xe bước xuống, là LiênTú Nhi. Liên Tú Nhi mặc quần áo đỏ, áo choàng cũng màu đỏ tươi, trên người đầychâu ngọc trang sức đang được mấy nha đầu, bà tử đỡ xuống xe.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Tưởng thị cũng bướcra. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiến lên chào hỏi người đàn ông kia. Liên ThủNhân gọi người đó là Trịnh Tam lão gia.
Người đàn ông đáp lại: "Hai vị huynh đệ, xưng hô như vậy saunày đều bỏ qua đi, cứ gọi tên chữ của ta là được."
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ba mặt nhìn nhau,không cần nói thêm gì nữa, bọn họ cũng hiều rõ ràng tình huống trước mắt làtình huống gì?
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiếp đón Trịnh Tam lão gia đivào sảnh trước, Cổ thị cùng Tưởng thị thì dẫn Liên Tú Nhi vào hậu viện.
Lúc này, chợt nghe có người ở phía sau cửa tường vây hô to mộttiếng: "Lão thái gia, lão thái thái mời tân nương cùng tân lang tiến vào gặp mặt."
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khé giật mình, những vẫn dẫnTrịnh Tam lão gia về phía sảnh trước, ngược lại Trịnh Tam lão gia lại khoát tayáo nói dù sao cũng phải qua bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu trước tiên.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng lôi kéo Ngũ Lang và Tiểu Thất về hậuviện, ngay sau đó ba người đã tìm được Trương thị.
Trương thị thấy sắc mặt ba đứa trẻ không tốt vội hỏi: "Thếnào rồi?"
Không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, Trương thị đã nhìn thấyLiên Tú Nhi cùng Trịnh Tam lão gia đi vào. Miệng Trương thị há to như không thểkhép lại được.
Liên Mạn Nhi vội nhắc nhở Trương thị: "Mẹ, người cái gì cũngđừng nói."
Trương thị vội lẩm bẩm: "Đây là chuyện gì đang xảy ra?"
... ...
Bên trong phòng, Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều mặc đồ mới,ngay ngắn ngồi cạnh bàn đặt gần lò sưởi đầu giường. Liên Lan Nhi cùng Hà thị ngồighế con ở dưới đất nghe bên ngoài nói tân nương cùng tân lang đang tới, trên mặtai cũng lộ rõ vẻ chờ mong. Chu thị hồi hộp không nhịn được nhướn cổ nhìn raphía cửa ra vào, Hà thị cố gắng vươn cổ thật cao nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa.
Người đi vào đầu tiên là Liên Tú Nhi. Mắt Chu thị liền cóchút ươn ướt. Con gái đã theo bên cạnh bà bao năm nay, đây là lần đầu tiên táchra lâu đến vậy. Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, cô nương nào cũng đếnlúc phải lấy chồng. Cũng may, con gái có mệnh tốt, đã tìm được nhà chồng tốtnhư vậy. Nhìn quần áo, trang sức Liên Tú Nhi đeo trên người, còn có nha đầu, bàtử phục thị bên cạnh, Chu thị vui mừng đến muốn khóc.
Trong con mắt Chu thị chỉ nhìn thấy Liên Tú Nhi mà khôngphát hiện theo sau Liên Tú Nhi là Trịnh Tam lão gia đang đi vào nhưng Liên Lãogia tử, Liên Lan Nhi, Hà thị lại đều nhìn thấy.
Liên Lão gia tử nhíu mày, ánh mắt Liên Lan Nhi lóe lên, Hàthị lại không che giấu mà lộ ra cảm giác kinh ngạc.
Chu thị gọi: "Tú nhi"
Liên Tú Nhi bước vào nhìn thấy Chu thị lại nghe một tiếng gọinày lập tức nước mắt như mưa, nhào vào lòng Chu thị: "Mẹ..."
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Chu thị vì vui mừng mà khóc cònLiên Tú Nhi...
Liên Lão gia tử nghi ngờ nhìn Trịnh Tam lão gia một thân hồngbào đứng đó: "Đây không phải là ... Thế nào lại ..."
Một bà tử theo hầu liền tiến lên cười nói: "Ai ôi!!! Phunhân người mau đứng lên, còn phải cùng lão gia hành lễ với Lão thái gia, lãothái thái a."
Chu thị đúng lúc này mới nhìn thấy Trịnh Tam lão gia. Bà cònđang nghĩ làm thế nào mà ngài lại mặt Liên Tú Nhi còn có lão công công (bố chồng)đi cùng nữa. Đây là thể hiện Liên Tú Nhi được coi trọng sao? Nhưng cô gia nhàLiên Tú Nhi, Trịnh tiểu công tử kia đâu?
Lúc này Trịnh Tam lão gia lại tiến lên, tay vịn đầu gối, runlẩy bẩy vái chào: "Thỉnh an nhạc phục, nhạc mẫu."
"A..." Chu thị cảm thấy như có một tiếng sét nổ ầm trong đầu,mắt trợn tròn xoay vòng, thân thể lảo đảo ngã vật ra.
Liên Lão gia tử không ngất xỉu, ông cố gắng chống đỡ, cánhtay run rẩy bám chặt vào cạnh bàn, miệng há to nhưng một lời cũng không thể thốtlên.
Hà thị cả kinh hô lên: "Ôi trời ơi, thế này là thế nào đây,bối phận đảo lộn cả, sao lão công lại biến ..."
Liên Lan Nhi đảo mắt nhìn xung quanh lập tức tiến lên bịt miệngHà thị không để nàng ta nói tiếp.
Liên Lão gia tử chống đỡ một lúc, không thốt lên được tiếngnào, cuối cùng cũng không chịu được, thân thể ngã xuống ngất đi.
Cả phòng liền náo loạn cả lên.
"Lão thái thái, Lão thái gia đều ngất rồi!"
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nhanh chóng tiến vào trongphòng mời Trịnh Tam lão gia ra phía tiền viện uống trà.
Trịnh Tam lão gia có chút không muốn đi, nói là lo lắng choLiên Lão gia tử cùng Chu thị, hỏi có muốn hắn tỉnh thái y quen biết với Trịnhgia tới xem bệnh hay không.
Liên Thủ Nghĩa vội cười nói: "Không sao, không sao. Cha mẹchúng ta cao hứng quá đấy mà. Không có việc gì, một lát sau là không sao rồi."
Một bà tử cười tiếp lời: "Ai ôi!!! Chúng ta chính là sợ lãothái gia cùng lão thái thái nhà thông gia cao hứng quá mức. Vốn là trong nhàchúng ta đều gọi lão thái gia, lão thái thái, hôm nay đến đây đã cố ý sửa lại gọilão gia, phu nhân cũng là lo lắng cho lão thái gia, lão thái thái nhà thân gia"
Cổ thị cùng Tưởng thị cười theo, nhanh chóng đưa mọi ngườira ngoài.
Tiệc lại mặt, Liên Thủ Nhânh cùng Cổ thị đã sớm an bài, nóilà ngại trong viện nhỏ hẹp liền mượn nhà khách huyện nha để mở tiệc chiêu đãiTrịnh gia tới thăm.
Người Trịnh gia đều đi theo cả, một người phục thị Liên TúNhi cũng không lưu lại.
Trong nhà thì náo loạn hết cả lên. Liên Lan Nhi, Hà thị cùngLiên Tú Nhi ôm Chu thị nhấn vào huyệt nhân trung, ấn ngực, bên Liên lão gia tửcó Nhị lang, Tam lang cũng đang cố gắng.
Trương thị vốn bị Liên Mạn Nhi kéo giữ chân ở ngoài cửa lúcnày cũng không nhịn được bước vào trong phòng: "Sao còn chưa có thỉnh langtrung?"
Mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng nàng nói nhưngkhông một ai nhúc nhích.
Liên Mạn Nhi giật giật góc áo Trương thị nhẹ nhẹ lắc đầu.
Mời lang trung tới, đến lúc người ta hỏi lý do vì sao ngấtđi, khi đó thì phải trả lời thế nào. Viện tử này, thể hiện ra bên ngoài đều làLiên lão gia tử cùng Chu thị làm đương gia nhưng các nàng đã ở đây mấy ngày cònchưa rõ ở đây là do ai định đoạt hay sao?
Người thực sự định đoạt kia sẽ cho phép thỉnh lang trung tớilúc này sao?
"Nghiệp chướng a!" Trương thị thấp giọng lẩm bẩm, vội vàngđi vào hỗ trợ.
Một hồi cố gắng, cuối cùng Chu thị, Liên Lão gia tử cũng tỉnhlại. Chu thị liền ôm lấy Liên Tú Nhi gào khóc: "Tú nhi! Tú nhi của mẹ! Chuyệnnày là thật hay giả đây, Chuyện này làm sao có thể như vậy. Điều này không cókhả năng xảy ra a. Rõ ràng nói là Trịnh tiểu công tử ..."
Liên Tú Nhi nhào vào lòng Chu thị cũng hu hu gào khóc,
Liên Lão gia tử dựa vào bệ cửa sổ cũng nước mắt thành hàng.
"Tú nhi. Con nói cho mẹ biết đi đây là con đùa với mẹ, đâykhông phải là sự thật phải không?" Chu thị liên tục hỏi Liên Tú Nhi, rõ ràng làvẫn chưa thể tin được chuyện người mà Liên Tú Nhi gả cho không phải là Trịnh tiểucông tử mà là Trịnh Tam lão gia.
Liên Tú Nhi khóc nói: "Mẹ!!! Đây là sự thật. Là sự thật đấy,người đem con gái gả cho một lão già a..."
"Aaaaaaaaaaaaaaaa........." Chu thị gào thét lên, thiếu chút nữa lạingất đi.
Chú thị vốn là người lớn giọng, tiếng thét này đoán chừngkhông chỉ tiền viện mà đến cả xung quanh tiểu viện này đều nghe thấy rõ ràng.Lúc này, Liên Mạn Nhi thực sự tin Liên Thủ Nhân thực sự đã có dự kiến trước nênmới an bài tiệc rượu ở xa như vậy.
"Rõ ràng là một người trẻ tuổi, thế nào có thể biến thànhlão già." Chu thị vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Hà thị lớn giọng: "Đúng vậy a. Thế nào có thể thay đổi như vậyđược. Mẹ, ấm ức này chúng ta không thể nhịn, phải làm rõ với Trịnh gia, phải đổilại người."
Liên Lan Nhi trợn mắt nhìn Hà thị, hiện tại trong sân đềukhông có người ngoài, nàng cũng chẳng muốn đi bịt miệng Hà thị nữa.
"Chuyện này là thế nào? Là thế nào? Phải làm sao bây giờ?Làm gì bây giờ?" Chu thị đã rối loạn hết cả lên rổi. Kỳ thật bình thường Chu thịlợi hại cũng chỉ là đối với đám con cháu thôi, đến lúc thực sự gặp đại sự, Chuthị căn bản không có khả năng tự ứng phó chỉ có thể dựa vào người khác.
Không một ai lên tiếng trả lời Chu thị.
"Nhà chúng ta có thể để cho họ lừa như vậy sao?" Sau nửangày, Chu thị mới nói: "Lão đầu tử, sao ngươi không lên tiếng, chuyện lớn như vậy,ngươi phải thay Tú nhi làm chủ."
Chu thị rốt cục cũng nghĩ đến xin Liên Lão gia tử giúp đỡ.
"Đi gọi cha ngươi cùng đại bá các ngươi tới." Liên Lão gia tửlau nước mắt, nói với Nhị Lang, Tam Lang "Nói rõ với hai người họ. Ta mặc kệ cóchuyện gì bên ngoài, lập tức cút trở về đây cho ta. Nếu bọn hắn không trở về, vềsau cũng đừng nhận người cha này nữa."
"Dạ vâng" Nhị Lang, Tam Lang đáp ứng vội vàng ra ngoài tìmLiên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.
"Gọi con dâu cả đến cho ta." Chu thị dựa vào thái độ củaLiên Lão gia tử cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhìn một lượt người trongphòng liền hướng Hà thị sai bảo.
"Dạ vâng." Hà thị cũng đáp ứng, nhanh chóng ra ngoài.
Sau nửa ngày, Hà thị mới đem Cổ thị quay lại.
Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị đứng ra xa một chút, thờ ơ lạnhnhạt. Lúc này rồi, nàng không thể nào không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Mấy ngày này, những gì Liên Mạn Nhi nghe được, thấy được, nhữngđiểm đáng ngờ đều đã có đáp án thỏa đáng.
Chuyện của Liên Tú Nhi lần này chắc chắn Liên Thủ Nhân, LiênThủ Nghĩa, Cổ thị không thoát khỏi quan hệ.
Hiện tại, vào thởi điểm này, Cổ thị bị đẩy lên phía trước đốimặt với lửa giận Liên Lão gia tử cùng Chu thị.
Có lẽ sắp đặt mọi chuyện như thế, bọn họ cũng đã nghĩ kỹ kếsách ứng đối nhưng một chuyện lớn tày trời như vậy bọn họ sẽ làm thể nào để đốiđáp được với Liên Lão gia tử, Chu thị. Hay nói đúng hơn là làm thế nào để họ cóthể khiến mình thoát tội trước mọi người.
Chu thị chỉ vào Cổ thị vừa đi tới lạnh lùng nói: "Ngươi quỳxuống cho ta."
Cổ thị nhìn nhìn xung quanh, mím môi, mặc dù trong lòng vạnlần không muốn nhưng vẫn không có cách nào khác phải quỳ xuống.
Chu thị chỉ thẳng mặt Cổ thị quát: "Con dâu cả, ngươi khôngcó gì muốn nói với ta hay sao? Hôn sự này của Tú nhi có phải hay không do ngươidở trò quỷ?"
"Lão thái gia, lão thái thái, con dâu thật oan uổng quá." Cổ thị rút khăn ra lau lau khóe mắt, lập tức nước mắt rơi như mưa 'Chuyện này, con dâu cũng mới biết được. Đến giờ con vẫn chưa thể tin nó là sự thật ..."
Chương 436: Ai Lừa Ai
"Phi" Chu thị nghe Cổ thị nói vậy lập tức chống hai cánh tayđứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt Cổthị, độ mạnh yếu và chính xác người thường đều không thể làm được.
Liên Mạn Nhi đứng bên cạnh thấy tình cảnh này liền kéoTrương thị đứng lui ra xa một chút.
Cổ thị vừa lau mặt vừa nôn ọe hai tiếng, hiển nhiên là buồnnôn quá sức nhưng nàng ta vẫn quỳ ở đó chỉ là đầu đã cúi gằm xuống không để chongười ta thấy ánh mắt lạnh như băng, tối tăm phiền muộn của nàng ta.
"Ngươi oan uổng cái rắm" Mặc dù con trai đã làm huyện thừa,Chu thị trong miệng mọi người được kêu một tiếng lão thái thái nhưng cái tínhnóng nảy thô lỗ, công phu mắng chửi người cay nghiệt này vẫn không thể sửa, chỉcần há miệng ra là sẽ nói "Chuyện Tú nhi lần này, không phải mọi việc đều mộttay ngươi lo liệu hay sao. Ngươi là kẻ mất hết lương tâm, lòng dạ ác độc, khôngtim không phổi, ngươi đem Tú nhi như vậy gả cho một kẻ đã vùi nửa mình trong đất,một lão già sắp chết. Ngươi sẽ không được chết tử tế, chết không có người chôn,là người đem đến sự xui xẻo."
Chu thị mắng như vậy, đừng nói Cổ thị, Liên Mạn Nhi cùngtrương thị đứng bên cạnh nghe đều tái mặt. Chu thị há miệng mắng như vậy cũngquá ác độc, quá ác độc rồi. Cũng may trong viện này đều là người Liên gia, nếucó người ngoài Chu thị chắc chắn vang danh huyện Thái Thương. Mà mặt mũi huyệnthừa phu nhân, Cổ thị cũng bị Chu thị mắng cho đến không còn chút gì nữa rồi.Hơn nữa Chu thị còn lôi tên Trịnh Tam lão gia vào đây.
Vùi nửa mình trong đất, lão già sắp chết, cái này nếu để ngườiTrịnh gia nghe thấy, hai nhà lập tức có thể từ thân gia biến thành cừu gia. Chodù Trịnh Tam lão gia có xem trọng mặt mũi tiểu kiều thê mới lấy bỏ qua chuyệnnày thì với uy thế Trịnh gia ở chỗ này, nhi tử Trịnh Tam lão gia có thể cam tâmđể cha già bị người ta vũ nhục như vậy sao? Còn có đồng tộc Trịnh gia, bọn họcũng không có cười trừ mà bỏ qua chuyện này a.
Cho nên Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị rõ ràng đã tính tới chuyệnnày, đem tiệc rượu chiêu đãi Trịnh gia ra xa như vậy. Bất quá, điều này càng thểhiện hết thảy Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều đã sớm biết rõ không có chuyện nhưCổ thị mới nói là nàng ta cũng mới biết, vẫn không thể tin được, ...
"Lão thái thái, con cũng không dám nói bậy. Có Lão thái gia ởđây, cô cả, nhị thẩm, tứ thẩm cũng ở đây đều biết con dâu vừa đến Thái Thươnghuyện này đều ở trong viện không bước chân ra ngoài. Mọi chuyện đều do ngài làmđương gia quyết định, con dâu chỉ là chân chạy làm theo người. Người bảo gì thìcon dâu biết làm đấy thôi mà."
"Việc hôn sự của Tú nhi cũng do người một tay định ra. Conkhi đó cũng có nói qua một câu việc hôn nhân này có phải quá gấp hay không? Cócần nghĩ kỹ lại hay không? Nhà chúng ta mới chuyển tới đây, sau này ngày thángcòn dài, biết đâu có thể tìm được cho Tú nhi mối hôn sự tốt hơn? Là lão nhângia người chọn." Nói đến đây, Cổ thị lại liếc nhìn sang Liên Lão gia tử: "Còncó lão thái gia nói, tuổi Tú nhi không còn nhỏ, còn chọn cái gì nữa, chọn mốihôn sự này không sai."
"Chuyện Tú nhi xuất giá đều là người nói thế nào, con làm thếấy. người chỉ đạo, con làm theo. Những ngày này, một giấc ngủ ngon con cũngchưa được ngủ qua, xương sống mệt mỏi, thắt lưng đau nhức con cũng không dámphàn nàn gì. Vì Tú nhi, vì lão thái thái, con cam tâm tình nguyện." Cố thị nóixong cũng bất ngờ ủy khuất mà khóc thút thít.
"Ngươi chớ nói nhăng nói cuội, miệng kể khổ, ta còn không biếtlòng dạ ngươi sao." Chu thị như trước không cần nói đạo lý, hoàn toàn không bịCổ thị kêu khóc kể khổ mà bị ảnh hưởng "Cái gì mà việc hôn nhân này do ta đáp ứng,các ngươi không nói tốt vào, ta có thể đáp ứng sao. Ta hỏi ngươi, rõ ràng nóichuyện hôn nhân là Trịnh tiểu công tử như thế nào lúc thành thân lại biến thànhTrịnh lão đầu rồi, đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào? Việc này nhất định là dongươi giở trò quỷ." Chu thị kết lại một câu, trực tiếp định tội cho Cổ thị.
"Lão thái thái, chuyện này làm sao con dâu biết được." Cổ thịliên tục kêu oan. "Con dâu không phải cũng như người sao, cửa lớn không ra, cửanhỏ không bước, con vẫn luôn ở trước mặt lão thái thái. Con dâu còn là kẻ ănnói vụng về, tâm tư thô lậu, so ra đều kém lão thái thái thái. Lão thái tháicũng không biết chuyện này, con lại càng không thể biết được."
"Đây rốt cục là có chuyện gì?" Cố thị cảm thấy lẫn lộn "Ngàyđó đưa dâu, trong tân phòng ngồi chờ cùng Tú nhi còn có lão thái thái, cô cả đềuở đó, khi đó không phải mọi chuyện đều tốt sao? Con dâu cái gì cũng không nhìnra, lão thái thái , cô cả lúc đó chẳng phải đều khen tốt sao? Đây rốt cục là đãcó chuyện gì xảy ra?"
Cổ thị nói như vậy là muốn phủi sạch tội rồi. Nhà này, Chuthị là đương gia, Cổ thị cũng như Chu thị đều một mực ở trong nhà, ngày Liên TúNhi kết hôn, Cổ thị lúc nào chẳng ở dưới mắt Chu thị. Chu thị không phát hiện sựtình thì tự nhiên Cổ thị cũng không thể biết chuyện. Chu thị muốn trách Cổ thịthì trước hết phải tự trách chính bà ta.
Trách không được, ngày Liên Tú Nhi xuất giá, còn gọi Chu thị,Liên Lan Nhi cùng đi theo. Đây là đã sớm tính toán chặn miệng Chu thị cùng LiênLan Nhi.
Ngày đó mấy người có lẽ chỉ ở trong tân phòng Liên Tú Nhi, đạisảnh bái đường hẳn cũng không đi dù có ra khỏi phòng có lẽ cũng chỉ là trongsân nhỏ. Thế nhưng còn người hầu trong Trịnh gia, chẳng lẽ họ đều không nói lờinào? Trong lúc nói chuyện, chuyện quan trọng là Trịnh Tam lão gia mới là tânlang dù thế nào cũng phải nói tới a. Trừ phi Trịnh gia cũng là đồng mưu. Trên địabàn Trịnh gia, dù có thời gian cả ngày hôm đó nhưng muốn vây khốn, dấu diếm mấynữ nhân này cũng không phải là việc gì khó.
Ngẫm lại thái độ của Trịnh Tam lão gia còn cả hạ nhân Trịnhgia, Liên Mạn Nhi đoán không chỉ Liên gia, còn có Trịnh gia, có một số việc, đạiđa số mọi người để biết cả, chỉ có một ít người là mơ mơ màng màng mà thôi.
Xem thái độ Trịnh Tam lão gia hẳn là như thế đi... mà Liên Lãogia tử cũng có thể là không biết rõ tình hình.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một hồi quyết định không xoắn xuýtchuyên này nữa.
Lúc này, Chu thị lại tiếp tục mắng Cổ thị. Chu thị vốn làngười không nói đạo lý, hơn nữa bà là mẹ chồng dù có không phân rõ phải trái vớiCổ thị, nàng ta cũng có thể làm gì?
"... Lòng dạ hiểm độc như vậy nên ngươi mới cả đời không sinhđược con trai, nên khuê nữ ngươi sinh ra cả đời cũng sẽ không sinh được contrai ..."
Cổ thị quỳ gối dưới đất, cả người có chút run rẩy, cúi đầu,hai tay nắm chặt vạt áo.
Có một câu tục ngữ là "đánh người không đánh mặt, mắng ngườikhông mắng chỗ hiểm" Nhưng Chu thị đối với đám con cháu trong nhà luôn làm tráingược điều đó. Người trong nhà sao còn không biết nhược điểm, chỗ đau của ngươiở chỗ nào. Chu thị luôn nhằm đúng chỗ đau này mà ra tay, hơn nữa còn rất ác độc,một chút nương tay cũng không có.
Bà là mẹ ruột mà có thể mắng Liên Thủ Lễ con trai mình làtuyệt hậu, bây giờ thì mắng con dâu không sinh được con trai, lại nguyền rủacháu gái cả đời cũng không sinh được con trai, bà cũng có thể nói ra rất thuậnmiệng.
Liên Mạn Nhi dời ánh mắt từ Cổ thị sang Chu thị rồi lại nhìnCổ thị, trong lòng thở dài. Chu thị chỉ biết mắng người thống khoái như vậynhưng chưa bao giờ nghĩ tới người bị mắng chửi sẽ thế nào.
Vì cái gì mà tục ngữ lại nói "Đánh người không đánh mặt, mắngngười không mắng chỗ hiểm" Đây không chỉ dạy người đời phải biết phúc hậu màcòn là trí tuệ quần chúng nhân dân trăm ngàn năm đúc kết ra, là trí tuệ sinh tồn.Chừa cho người khác đường lui cũng là chừa cho mình một đường lui. Chỉ vì mộtcâu mà đem tới họa sát thân, từ xưa tới nay không biết có bao chuyện đã kể qua.
Chu thị mắng Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ, Triệu thịnhư vậy, nhưng đây đều là những nhi tử ngốc cùng con dâu không biết mang thù,không tính tới phản kích hay trả thù, nhưng còn Cổ thị? Liên Mạn Nhi có thể khẳngđịnh, Cổ thị cũng không phải là bánh bao.
Cổ thị có thể sẽ không cùng Chu thị cãi qua cãi lại nhưng cỗoán khí này sẽ tích tụ lại rồi sẽ phát triển thành cái gì? Chuyện Liên Tú Nhithành như vậy, nguyên nhân chắc chắn không cách nào tránh khỏi là từ oán khítích tụ trước tới giờ của Cổ thị.
Chuyện trước kia của Liên Mạn Nhi cả nhà không tính toán vớiCổ thị nhưng cũng không quên đâu, lúc đó dù cả nhà Liên Mạn Nhi chưa một lầnlàm gì có lỗi với Cổ thị mà vì con gái ruột, vì tiền đồ của Liên Thủ Nhân, Cổthị có thể cùng Liên Thủ Nhân sắp xếp kế hoạch bán Liên Mạn Nhi thì với oán khíChu thị gây ra cho Cổ thị nhiều như vậy, lại có việc Trịnh gia cấp cho Liên ThủNhân chỗ dựa hấp dẫn như thế, việc bán Liên Tú Nhi đối với Cổ thị mà nói cũng rấtbình thường, không hề lo sợ gì.
Chu thị chỉ vào Cổ thị mắng không dứt. Cổ thị im lặng cúi đầuchịu đừng. Liên Tú Nhi vẫn khóc thút tha thút thít. Liên Lan Nhi ngồi bên cạnhan ủi Liên Tú Nhi. Liên Lão gia tử ngồi đó không nói gì.
Cổ thị dường như đem mình phủi tội vô cùng sạch sẽ nhưngtrong lời nói của nàng rõ ràng có lỗ hổng. Chu thị nghe không hiểu, Liên Tú Nhiđang khóc nhưng Liên Lan Nhi cùng Liên Lão gia tử chẳng lẽ cũng đều không nghera được gì sao?
Hay là đều hiểu cả thậm chí đã sớm nghĩ đến nhưng lại khónói ra hay là không muốn nói ra?
Đúng là Cổ thị cũng giống Chu thị, cửa lớn không ra, cửa nhỏkhông bước, nữ nhân trong các nhà giàu có đều như vậy nhưng các nàng vẫn có cáchthu thập tin tức riêng của mình chứ. Không cần nói tới những nha đầu bà tử chạy việc, chỉ cần nói tới người có quan hệ thân mật nhất có nhiều tin tức với Chuthị là Liên Lão gia tử, với Cổ thị là Liên Thủ Nhân. Liên Lão gia tử cũng bịvây trong sân viện nhỏ này cũng không có nguồn tin tức riêng nhưng Liên ThủNhân mỗi ngày đi ra ngoài làm việc. Còn có một Liên Thủ Nghĩa mỗi ngày theo bênngười Liên Thủ Nhân nữa. Nói mấy người mỗi ngày đều ở trong nhà bị lừa gạt vậynhững người đi ra bên ngoài, không bị che mắt, không bị trói chân, chuyện lớnnhư vậy sao có thể cũng bị lừa gạt?
Liên Lão gia tử rốt cục lại lên tiếng: "Đi xem thế nào lão đạicùng lão nhị còn chưa tới?"
Điều này... Những người có thể đi ra ngoài tìm người đều pháiđi cả rồi.
"Để cháu cùng Tiểu Thất đi xem." Ngũ Lang lên tiếng đáp ứngrồi lôi kéo Tiểu Thất đi ra ngoài.
"Bà mối! Đem bà mối tìm đến cho ta." Chu thị sau khi mắngngười đến nước bọt văng tứ tung rồi cũng nhớ tới đầu sỏ gây nên chuyện. "Bannãy ta còn trông thấy, bà ta sáng nay còn có mặt mũi nói chúc mừng ta, còn muốnxin tiền mừng, uống rượu mừng, đem bà ta tới đây, ta phải hỏi bà ta cho rõràng."
"Ngươi đi đi." Chu thị thấy không có ai đứng lên liền chỉvào Hà thị phân phó.
Hà thị liền đáp ứng đi ra ngoài.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa chậm chạp bước vào, bà mối Hồ cũng đã lắc lắc mông cười hì hì sau lưng Hà thị bước tới.
Chương 437: Là ngươi nghĩ sai
Quan mai Hồ ma ma, từ ngày đầu tiên Liên Mạn Nhi tới đây đãnghe tới đại danh bà mối này trong miệng Hà thị. Hôm nay, nghe nói vị làm nên mốinhân duyên "tốt đẹp" của Liên Tú Nhi này đã tới hỗ trợ từ sáng sớm. Hồ ma ma vừatới đã qua chúc mừng Liên lão gia tử cùng Chu thị, lại quay sang giúp đỡ Cổ thịthu xếp chuyện chuẩn bị tiếp đón tân lang, sau đó lại đi chào hỏi một lượt khắpcác phòng Liên gia, kể cả Trương thị bà ta cũng qua chào một tiếng. Hồ ma manhìn thấy Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất còn tươi cười hỏi các nàng có haykhông muốn ở lại đây thành gia lập nghiệp cứ nói với bà ta, bà ta đảm bảo sẽtìm cho mối nhân duyên tốt đẹp.
Cũng giống như bao bà mối khác, Hồ ma ma là một người khéoléo. Vừa rồi trong nhà náo loạn lớn như vậy cũng không thấy bà ta đâu, kể cảlúc này bị Hà thị đưa về đây vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười không một chút bốirối như thể vậy mới phù hợp với không khí vui mừng một ngày lại mặt nên có.
"Ôi chao!!! Đây không phải là đại thái thái sao, sao lại quỳở đây thế này?" Vừa vào cửa trông thấy Cổ thị quỳ trên mặt đất, Hồ ma ma làm bộkinh ngạc khoa trương nói "Hôm nay là ngày đại hàn đấy, dưới mặt đất lạnh lắm,có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện, đại thái thái sao lại phải như vậy!"
Chu thị thấy Hồ ma ma như thể trông thấy kẻ thù không đội trờichung, vậy mà bà ta lại làm như không có việc gì, như muốn thách thức Chu thịxem có thể làm gì bà ta. Cơn tức giận này lại càng không thể không trút được rồi.
"Lão Hồ bà tử" Chu thị mở miệng không chút khách khí "Ngươilăn lại đây cho ta. Ngươi là cái người không có đạo đức. Lúc làm mai, ngươi nóivới ta như thế nào? Ngươi nói với ta làm mai cho Tú nhi với tiểu công tử Trịnhgia, như thế nào hôm nay thành thân lại đổi thành lão cha hắn rồi?"
"Thỉnh an lão thái gia, lão thái thái." Hồ ma ma lúc này vẫn tỏ ra là người khôngquên cấp bậc lễ nghĩa, hướng giường gạch thi lễ rồi mới đứng lên nói "Lão tháithái nói vậy là như thế nào. Người ở đâu gặp chuyện không như ý thì mắng tatrút giận sao cũng được nhưng việc hôn sự của cô phu nhân, tân lang là ngườinào, đây là chuyện đại sự sao lão thái thái có thể thuận miệng nói lung tunga."
"Cô phu nhân nhà ta, kiệu hoa lên cũng đã lên, bái đườngcũng đã bái, nàng cũng đã động phòng, tân lang là người nào còn có thể nhầm đượchay sao?... Đóng kín cửa lại, lão nhân người nói như vậy. Lời này có thể lớn cóthể nhỏ ah."
"Cô phu nhân rõ ràng là gả cho Trịnh Minh Sinh Trịnh Tam lãogia, sao mới về lại mặt một chút, lão thái thái ngài lại nói chuyện tiểu công tửnhà Trịnh Tam lão gia rồi? Việc này.." Hồ ma ma vặn vặn hai bàn tay, hết nắmvào lại mở ra, nhìn ngó xung quanh làm đủ điệu bộ rồi mới chịu nói tiếp "Việcnày mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nghĩ thế nào? Người tốt bụng hiểu chuyệnthì chỉ nói là Lão thái thái ngài yêu quý cháu ngoại kế (con riêng của con rể -cháu ngoại nhưng không phải cháu ruột mình) chứ không có ý gì khác nhưng lỡ rơivào tai người không hiểu chuyện hoặc là có ý đồ xấu có thể nói thành chuyện gìmà không chịu an phận thủ thường trong nội viện, đem lòng nhớ thương thiếu niêntrẻ tuổi. Lão thái thái nói vậy làm sao cô phu nhân có thể sống làm người đượca."
Hồ ma ma này quả là người miệng lưỡi xảo quyệt, từng câu từngchữ như từng bàn tay tát thẳng vào mặt Chu thị. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ Hồ ma magặp chuyện này vậy mà lời lẽ vẫn hùng hồn dám đối chất với Chu thị như vậy hiểnnhiên đã có chuẩn bị mà tới, hơn nữa còn có chuẩn bị chỗ dựa lớn a.
"Hồ ma ma" Liên Lan Nhi ngòi bên người thấy Chu thị bị ngườikhác quở trách không nói lại được câu nào bèn mở miệng "Việc này thị phi đen trắngngười có mắt đều có thể thấy rõ. Hồ ma ma người đã làm việc gì tự trong lòngngươi cũng biết rõ. Đừng coi mọi người đều là kẻ ngu cả. Mẹ ta tìm ngươi hỏichuyện chính là muốn hỏi thăm rõ ràng. Ngươi lại giáp thương đáy bổng (châm chọcgiấu diếm trong lời nói), đem lời nói đả thường người, ăn khai khẩu phạn (ý chỉngười sống bằng nghề ăn nói), mà ăn ngươi như vậy, thật là hiếm thấy."
"Dì lớn mắng phải lắm." Hồ ma ma liếc mắt dò xét Liên LanNhi xong liền lấy tay tự vả vào miệng một cái xong cười nói "Ta đây cũng là donghe xong lời lão thái thái nói vì lo lắng cho thể diện Trịnh gia cùng Liêngia, cũng là vì lão thái thái, vì cô phu nhân trong tâm sốt ruột nên ăn nói hồđồ rồi."
Hồ ma ma quả không hổ là bà mối lâu năm dày dặn kinh nghiệm,co được giãn được, kiểu gì cũng biết cách ăn nói được. Mà những lời bà ta nóicũng không phải là không có lý.
Liên Tú Nhi đã bái đường thành thân với Trịnh Tam lão gia,bây giờ về lại mặt lại nói là trước kia định thân với tiểu công tử nhà TrịnhTam lão gia. Bất luận chuyện này là ai đúng ai sai, ở cái thời đại trọng namkhinh nữ này lời Chu thị mà truyền đi chỉ khiến Liên gia cùng Liên Tú Nhi thànhtrò cười mà thôi.
Bị chê cười vẫn còn là chuyện nhỏ, nếu thực bị người ta đặtchuyện rằng Liên Tú Nhi không chịu an phận thủ thường, chê Trịnh Tam lão gia đãcao tuổi, muốn hối hận, lại coi trọng đứa con riêng trẻ tuổi, anh tuấn của chồngthì Liên Tú Nhi về sau không cần sống tiếp rồi.
Trịnh gia bên kia nếu như vì mặt mũi mà làm lớn chuyện, dứtkhoát không cần Liên Tú Nhi nữa, cũng có thể xảy ra. Cái gọi là gà bay trứng vỡ,thì ra là như thế.
Mà trường hợp bị hưu như Liên Tú Nhi về sau có muốn tìm đượcnhà chồng tử tế là chuyện gần như không thể.
Chu thị bây giờ là lửa giận xông lên não chỉ chăm chăm tìmra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện mà trút giận, phát tiết, đợi đến lúc tỉnh táo lạicũng sẽ nghĩ tới chuyện này. Đến lúc đó hối hận thì đã muộn.
Vậy nên hiện tại nghe thấy những lời này của Hồ ma ma, Chuthị tức giận thì vẫn tức giận nhưng khí thế đã giảm bớt xuống rất nhiều.
"... Vậy thì coi trời bằng vung rồi, lòng dạ đen tối, nátthành nước rồi." Chu thị vừa khóc vừa mắng, "Những lời kia không phải là dongươi nói sao, đem Trịnh tiểu công tử khoa trương thành người trên trời dưới đấtkhông ai sánh bằng, ngươi..."
"Lão thái thái ah," Hồ ma ma nói "Ta nói là nói Trịnh MinhSinh Trịnh Tam lão gia mà. Cái nghề làm mai này, không phải là phải đem tình huốngtrong nhà đối phương nói rõ ràng cho nhà thông gia biết rõ sao? Ta khen ngợi Trịnhtiểu công tử sao? Trịnh đại công tử, Trịnh nhị công tử ta cũng đều khen ngợi cảmà. Là lão thái thái ngài một câu lại một câu hỏi chuyện Trịnh tiểu công tử,lão thái thái ngài đã hỏi, ta còn có thể không trả lời hay sao?"
"Là lão nhân người nghỉ sai, ngày đó Trịnh tiểu công tử theophụ thân là Trịnh Tam lão gia tới đây chứ không phải là Trịnh Tam lão gia đicùng Trịnh tiểu công tử tới."
Chu thị dung tay xoa xoa trán hồi tưởng lại lời Hồ ma ma nóilúc nghị thân. Hồ ma ma lúc ấy nói giảo hoạt, lúc thì Trịnh Minh Sinh, lúc thìTrịnh tiểu công tử cố ý khiến Chu thị cho rằng danh tự của Trịnh tiểu công tửlà Trịnh Minh Sinh. Hồ ma ma luôn mồm gia cảnh Trịnh gia như thế nào, Trịnh tiểucông tử là người thế nào, ba hoa chích chòe liên tục. Lại cố ý để Trịnh Tam lãogia cùng Trịnh tiểu công tử cùng tới để cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi xem mặt.
Hiện tại hồi tưởng lại, Hồ ma ma khi đó là cố ý nói chuyệnnước đôi khiến bà hiểu lầm. Chu thị dù có lớn tuổi rồi nhưng vẫn chưa phải làngười già rồi mà hồ đồ không hiểu ra đây là Hồ ma ma cố ý thiết lập cái bẫy nàyđể bà nhảy vào.
"Ngươi là cái mụ chủ chứa chết tiệt đáng chém ngàn đao." Chuthị vừa gào thét vừa xuống giường giơ tay đánh vào mặt Hồ ma ma.
Hồ ma ma không nghĩ tới Chu thị có thể không cần thể diện mànổi điên lên như vậy, hay có lẽ đúng hơn là chưa có ai cảnh báo cho bà ta Chuthị có thể như vậy nên bà ta không phản ứng kịp chỉ ngẩn ngơ một lúc đã bị Chuthị đánh cho cái mặt nở đầy hoa.
"Ai dza, má ơi, đây là làm gì vậy, làm cái gì vậy?" Hồ ma macũng không dám phản kháng lại chỉ lấy hai tay lên che mặt nhanh chóng đứng lênmuốn chạy ra ngoài.
Chu thị cực kỳ hận bà ta, sao có thể dễ dàng để cho bà ta chạythoát liền lấy một tay túm lấy tóc Hồ ma ma, tay kia vẫn không ngừng tát vào mặtHồ ma ma.
"Tú nhi, con còn đứng nhìn gì nữa, mau lại đây đánh chết cáimụ tú bà điêu ngoa này." Chu thị kêu gọi Liên Tú Nhi xong lại quay sang hô hàoLiên Lan Nhi, Hà thị "Lan nhi, nương tử lão nhị, mau lại đây đừng để cho bà tachạy thoát, hôm nay ta phải đánh chết mụ tú bà đáng chém ngàn đao này."
Liên Tú Nhi nghe theo lời Chu thị cũng đứng dậy đưa tay ra cấucấu véo véo lên mặt, lên người Hồ ma ma.
Hồ ma ma không ngớt lời kêu thảm thiết "Giết người, có kẻmuốn giết người. Cứu mạng a. Mau cứu mạng a."
Thực ra ngoài hai người Chu thị và Liên Tú Nhi còn Liên LanNhi và Hà thị cũng chỉ giả vờ đứng xung quanh cũng không thực sự đánh lên ngườiHồ ma ma. Hồ ma ma nhờ vào thân thể béo tốt, tuy cũng bị đánh không ít đến tóctai bù xù, mặt mũi đầy vết máu nhưng cũng giãy giụa chạy thoát khỏi vòng vây. Hồma ma một khắc cũng không dám lưu lại trong phòng, nhanh như chớp chạy ra cửa,vừa chạy vừa không quên quay lại mắng chửi.
"Thật không thể ngờ được, ta chạy gãy chân, nói mỏi miệng mớihoàn thành cho nhà các người một mối hôn sự tốt như vậy. Ấy vậy mà một ngụm rượu,một hớp trà cảm ơn cũng không có lại còn xúm vào đánh ta một trận. Chuyện hômnay ta phải ra ngoài nói cho mọi người đều biết. Cái mặt này của ta... Cái mặtnày của ta còn cách nào gặp người nữa..."
Cứ thế Hồ ma ma nhanh như chớp chạy thẳng. Cổ thị thấy Chuthị đánh Hồ ma ma ác liệt quá, biết chuyện này không ổn như dự tính rồi liềnlén lút đứng lên muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra ngoài.
Chu thị phát hiện Cổ thị đứng lên chuẩn bị chạy nhanh chóngquát to "Ngươi đứng lại đó. Ngươi chạy đi đâu, ta còn chưa có hỏi xong chuyện vớingươi đâu. Ai cho phép ngươi đứng lên?"
Cổ thị hề hề cười nói "... Chuyện này, là con dâu sợ Hồ ma machạy ra ngoài nói lung tung làm hỏng thanh danh của Tú nhi nên muốn nhanh chóngđuổi theo bắt bà ta lại ..."
Cổ thị đang giải thích trong phòng thì ngoài sân truyền đếntiếng bước chân. Liên Mạn Nhi quay ra nhìn thì thấy hai huynh đệ Liên Thủ Nhân,Liên Thủ Nghĩa đang đi vào, theo sau là bọn Nhị Lang, Tam Lang, còn có cả NgũLang, Tiểu Thất. Hai huynh đệ này rốt cục cũng chịu trở về rồi. Cổ thị thấy haingười khẽ thở phào một hơi.
Liên Thủ Nhân trao đổi ánh mắt với Liên Thủ Nghĩa một cái, lạiliếc nhìn Cổ thị rồi mới bước vào trong phòng. Liên Mạn Nhi nhíu mày. Lúc haihuynh đệ này đi qua nàng, một mùi rượu lan tỏa ra rất rõ, hiển nhiên là hai ngườimới từ bàn rượu trở về.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bước vào phòng, đi tới trướcgiường gạch không đợi Liên lão gia tử,Chu thị lên tiếng đã quỳ xuống đất
Liên Thủ Nhân quỳ xuống lập tức khóc ròng nói "Cha. Mẹ, Lànhi tử bất hiếu, nhi tử thật bất hiếu a..."
Liên Thủ Nghĩa đi theo sau Liên Thủ Nhân cũng vừa quỳ vừakhóc.
"Các ngươi là hai kẻ tán tận lương tâm." Chu thị cũng khóc,quơ lấy trên cây chổi rơm trên giường gạch, phiền phức khó chịu trong lòng liềnhướng Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đang che đầu che mặt mà đánh.
Hai huynh đệ này cũng không biết là vô ý hay là đã tính toánkỹ rồi đều quỳ ở khá xa giường gạch, Chu thị ngồi ra sát mép giường vươn tay rađánh nhưng cũng thỉnh thoảng mới đánh lên người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.
Chu thị là loại người cửa lớn không qua cửa nhỏ không bước,thời điểm có thể ngồi giường gạch bà tuyệt đối sẽ không đi xuống đất. Đây khôngphải là Chu thị lười mà là tính tình như vậy.
Bất quá, có vẻ hôm nay hai huynh đệ Liên Thủ Nhân đánh giáthấp lửa giận của Chu thị. Chu thị thấy đánh mấy cái đều không tới người LiênThủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liền dứt khoát đứng dậy đến giầy cũng không đi trực tiếpbước tới phía hai huynh đệ tiếp tục đánh.
Hai người vừa giơ tay lên đỡ tránh cho chu thị đánh vào mặtvừa không ngừng xin tha. Liên Mạn Nhi thấy tình cảnh này vội vàng lôi kéoTrương thị, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi ra khỏi phòng tránh cho bị Chu thị đánhvạ lây.
Chu thị đánh Liên Thủ Nhân cùng Liên thủ nghĩa vài cái, cáicây chổi rơm kia liền bay đến chỗ Cổ thị đang chạy đi. Cổ thị dù sao cũng là chủnhân, nàng chậm một bước, lập tức đã bị đánh trúng đến hét rầm lên.
Liên lão gia tử ngồi bên giường gạch cũng không nói một tiếng,Hà thị đứng bên cũng chỉ dám hét to không dám tiến lên ngăn cản. Cuối cùng vẫnlà Liên Lan nhi, Nhị Lang cùng Tam Langtiến lên ôm lấy Chu thị ngăn không để bà tiếp tục đánh.
Vừa được đưa lên giường. Chu thị dường như mất hết sức lực giống như một đống bùn nhão đổ ụp xuống lại khóc rống lên. Tiếng khóc thể hiện bà đã thật sự tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ. Liên Mạn Nhi nghĩ, có lẽ Chu thị cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chương 438: Hiếu Tử
Thế nhưng hiểu rõ thì thế nào, ván đã đóng thuyền. Chu thịtuy là người bá đạo bất chấp lý lẽ nhưng bà cũng sinh ra và lớn lên trong thờiđại lễ giáo hun đúc vô cùng sâu, nghiêm khắc tuân thủ chuẩn mực của nữ nhân gảchồng theo chồng, gả chó theo chó. Cho nên Chu thị cũng chỉ có thể khóc trongthương tâm, tuyệt vọng vậy thôi.
Liên lão gia tử lúc này mới lên tiếng "Lão đại a. Ngươi thựcsự biết cách đâm một lưỡi dao vào tim ta và mẹ ngươi a. Sao ta có thể nuôi dưỡngra một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi a..." Âm thanh Liên lão gia tử không còn đượcbình tĩnh hào sảng như ngày thường, rõ ràng trong lòng ông đang bị tra tấn thậtđau đớn.
Không như Chu thị, Liên lão gia tử là người ổn trọng, nội liễm.Gặp chuyện này, Chu thị có thể không kiêng nể gì mà đánh chửi người khác đểphát tiết nhưng Liên lão gia tử thì sẽ cân nhắc sâu hơn nữa... chứ không thể hànhđộng không cần suy nghĩ như Chu thị, đợi đến lúc xảy ra hậu quả gì lại cần ngườikhác thu thập thay. Liên lão gia tử làm đương gia đã lâu, ông không thể hành độngnhư vậy, hơn nữa ông cũng hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn Chu thị, nhưng hiểu càng sớm,hiểu càng rõ tim lại càng đau, trong nội tâm nỗi thống khổ, áp lực lại càng lớn.
"Lão đại, Tú nhi là muội muội ruột thịt của ngươi. Ta và mẹngươi đến lúc bạc đầu mới sinh ra một khuê nữ này. Tú nhi so với Hoa nhi nhàngươi còn nhỏ tuổi hơn. Lão đại, ngươi... ngươi... có thể nào hung ác hạ được quyếttâm làm ra việc như vậy. Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi còn chứa nổi cáigì?" Liên lão gia tử nói chuyện nhưng người quay sang một bên tựa như không thểđối mặt với Liên Thủ Nhân.
"Cha. Chuyện này, cũng là về sau con mới biết được." Liên ThủNhân quỳ bò lên phía trước giải thích "Cha, người cũng biết từ lúc tới huyệnThái Thương, con không được lấy một khắc rảnh rỗi, không phải chuyện xui xẻonày cũng là chuyện phức tạp kia, đều là chuyện khổ sai rắc rối. Chuyện hôn nhânnày cũng do cha và nương định đoạt. Con lại bề bộn công việc không có lấy mộtkhắc rảnh rỗi để xem qua sự tình."
" ... Cha, nương, con cũng chỉ như hai người đều bị người talàm cho mơ mơ màng màng cả. Đến ngày Tú nhi xuất giá, tới thời điểm bái đườngnhìn thấy tân lang bái đường cùng Tú nhi là Trịnh Tam lão gia đầu đã điểm bạccon mới hiểu được chuyện a. Đây là con và cả nhà đều bị người ta lừa gạt rồi."
Nói đến đây, Liên Thủ Nhân liền ô ô mà khóc lên.
"Lúc đó con vô cùng tức giận, chỉ muốn xông lên đạp cho TrịnhTam lão gia một cái đem Tú nhi về nhà." Khóc lên hai tiếng, Liên Thủ Nhân lại đầylòng căm phẫn nói tiếp "Nhưng khi bước lên mới được hai bước con đã bị gia nhânnhà Trịnh Tam lão gia vây xung quanh cản lại không cho làm gì hết." Nói đến đâyLiên Thủ Nhân lại tiếp tục khóc.
"Có người đã hỏi con, nếu làm như vậy có kết quả gì, con cónghĩ tới không." Liên Thủ Nhân ở đó liên miên cằn nhằn nói."Cha, Con ở đây cũngchỉ là một huyện thừa nho nhỏ chỉ để bài trí, người dưới tay không có, quyềnkhông có. Trịnh gia là bá chủ một phương này, nếu lúc ấy con thực sự đem việcnáo lớn lên, một nhà chúng ta hơn mười miệng ăn, kể cả hai lão nhân gia ngườicũng đừng mong sống được ở đây nữa."
"Bọn họ có thể bỏ đi chức quan của con, thậm chí lấy cả tínhmạng của con, con cũng không sợ nhưng con không thể không vì toàn bộ gia đìnhmình mà suy nghĩ... Tú nhi đã lên kiệu hoa bước qua cửa nhà người ta rồi, dù lúcđấy con có đem muội ấy về thì đây cũng là một mối hôn sự đã thành ... Cha, mẹ lúcđó con chỉ có thể cắt chặt hàm răng và máu nuốt vào mà chịu nhục thôi. Sau khitrở về con cũng không dám nói với hai người sợ hai người lo nghĩ, sốt ruột đếnphát hỏa nên không dám nói ra, chuyện buồn bực này con vẫn một mực giữ kíntrong lòng mấy hôm nay, con đây cũng nghẹn đến sắp bệnh rồi."
'Ngụy biện giỏi lắm, tiếp tục ngụy biện đi' Liên Mạn Nhi cốnén lắm mới không đem những lời này lớn tiếng nói ra.
Liên Thủ Nhân nói hắn đến lúc bái đường mới biết Liên Tú Nhibị gả cho Trịnh Tam lão gia, đây có mà lừa gạt con nít. Liên lão gia tử cùngChu thị đều là người cả ngày quanh quẩn trong viện nhỏ không biết Trịnh MinhSinh là Trịnh Tam lão gia không phải Trịnh tiểu công tử nhưng Liên Thủ Nhân hắnđường đường là một huyện thừa cả ngày ở bên ngoài làm việc quan sai thế nào lạicòn không biết.
Quá ghê tởm. Liên Mạn Nhi hận không thể đi vào hung ác đạpcho Liên Thủ Nhân mấy cước bởi tình cảnh này khiến cho nàng nhớ tới lúc trướcLiên Thủ Nhân cùng Cổ thị có lòng tốt đưa nàng đi hưởng phúc làm con dâu phúquý người ta nuôi từ bé như thế nào.
Liên Mạn Nhi trầm mặt quay đầu nhìn nhìn, thấy Trương thị,Ngũ Lang, Tiểu Thất đều trợn mắt nhìn Liên Thủ Nhân dối trá. Vừa lúc Trương thịcúi xuống bắt gặp ánh mắt Liên Mạn Nhi liền đem nàng kéo vào trong ngực, NgũLang cùng Tiểu Thất liền nắm chặt lấy tay Liên Mạn Nhi. Xem ra bốn người nhànàng đều đang cùng nghĩ đến một chuyện. Cái này cũng khó trách, tình cảnh nàyquả thực là một phiên bản y hệt chuyện dĩ vãng của nàng.
Kẻ hại người không thay đổi, chỉ có người bị hại nay đãkhác.
Lúc trước Liên Tú Nhi còn đứng về phe Liên Thủ Nhân, Cổ thịtrách cứ nàng, mà Liên lão gia tử cùng Chu thị lúc ấy có từng thấy vô cùng đauđớn thế không?
Hiện tại bọn họ như vậy là vì chuyện này đã xảy ra lần thứhai hay rốt cuộc là do không cách nào lừa gạt chính mình, không thể không đối nặtsự thật tàn khốc.
Không, đều không phải. Chẳng qua vì Liên Tú Nhi là khuê nữruột thịt của Liên lão gia tử cùng Chu thị còn nàng Liên Mạn Nhi chỉ là đứacháu gái đồng lứa, hơn nữa còn là con gái của hai bánh bao không được coi trọngLiên Thủ Tín cùng Trương thị sinh ra.
Tương lai nàng trưởng thành, thành thân, sinh con, nàng nhấtđịnh phải một mực bảo vệ con của mình, không để bất luận kẻ nào lấy bất kỳ cớgì khi dễ bọn chúng dù chỉ là nửa lần. Đây là một cái trách nhiệm cơ bản nhất củamột người làm mẹ. Liên Mạn Nhi cúi đầu, âm thầm hạ quyết tâm.
Lớn lên, thành thân, với ai kia? Nghĩ vậy, trong đầu Liên MạnNhi lại thấp thoáng mấy hình ảnh khiến nàng ngẩn ngơ. Nàng bây giờ còn nhỏ,nghĩ tới chuyện này hãy còn quá sớm, Liên Mạn Nhi khe khẽ thở ra một hơi.
Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Nhân giải thích rốt cục cũngkhông nhịn được tức giận mà mắng: "Lão đại, chuyện này ngươi nói ngươi không hềbiết? Ngươi cho là ta già rồi nên hồ đồ phải không. Ngươi cái đồ con rùa rụt cổnày."
"Cha, mọi chuyện con nói đều là sự thật... Con thực sự gặp quánhiều chuyện xui xẻo rắc rối không có thời gian rảnh nên mới qua loa đại sự tiểumuội..." Liên Thủ Nhân mặc kệ Liên lão gia tử mắng chửi thế nào vẫn một mực cắnchặt răng nói như cũ hắn không biết rõ sự tình đến khi Liên Tú Nhi bái đường mớihay nhưng vì lo lắng an nguy tính mạng cả nhà hơn nữa ván đã đóng thuyền nên phảichịu đựng không dám phát tác. Về sau không có cơ hội nói cho Liên lão gia tửcùng Chu thị cũng là do một mảnh hiếu tâm sợ hai người biết chuyện tức giận, lolắng mà sinh bệnh.
Lúc này Liên Thủ Nghĩa tiếp lời "Cha, nương, chuyện này dùhiện tại nói gì thì cũng đã muộn rồi. Tú nhi đã gả cho người ta sao có thể quayvề. Con thấy Trịnh Tam lão gia là người rất tốt, đối xử với Tú nhi lại càngkhông có gì để chê trách. Nhìn Tú nhi hôm nay một thân ăn mặc này lại có ngườihầu kẻ hạ tiền hô hậu ủng phong quang cỡ nào, đổi lại là nhà khác một phần nhưvậy cũng chẳng được."
Hà thị ở bên nghe chuyện cả buổi cũng đứng lên góp lời "Tốtnhất vẫn là để cho Tú nhi thừa dịp lão nhân kia chưa chết kiếm nhiều thêm ít bạc..."
"Ngươi ngậm ngay cái mồm thối của ngươi lại." Chu thị chỉ thẳngngón tay vào mặt Hà thị mà mắng to.
Hà thị dẫu miệng ra vẻ ủy khuất. Nàng còn không phải vì tốtcho Tú nhi sao, gả cho lão già có tiền đấy, chẳng phải kiếm thêm ít tiền mới làlợi ích thực tế nhất hay sao. Đúng rồi, để cho Liên Tú Nhi kiếm được nhiều bạc,đợi cho Trịnh Tam lão gia chết rồi có thể đón Tú nhi trở về. Tất nhiên là Trịnhgia lão thái thái không thể tái giá nhưng để cho nàng nhận một đứa con thừa tựđể dưỡng lão có lẽ không có vấn đề gì a.
"Tú nhi, muội cũng đừng khóc nữa. Không việc gì phải sợ. Saunày Trịnh lão gia chết rồi vẫn còn có ca muội cùng ta, còn có mấy đại chất tử củamuội, muội cái gì cũng không phải sợ. Có thể để cho mấy đứa cháu muội chăm sócmuội đến lúc lâm chung." Hà thị hào phóng nói.
Đến lúc đó, Liên Tú Nhi kiếm được bạc trong tay, nàng cũngcó thể giúp đỡ... Hà thị càng nghĩ càng thấy viễn cảnh tốt đẹp, cái miệng cườikhông khép lại được.
Chu thị nghe thấy lời Hà thị nói mà long mày dựng đứng lên,bốp một cái tát thẳng vào mặt Hà thị
"Ta tát cho vỡ cái mỏ qua đen nhà ngươi. Ta tát cho ngươidám tính toán Tú nhi này. Ngươi mà cũng dám tính toán Tú nhi hả? Ngươi là cáiloại đàn bà phá nhà phá của. Sao ông trời không lấy sét đánh chết ngươi đi..."Chu thị tái mặt mắng chửi Hà thị
Liên Thủ Nghĩa vội đứng dậy đẩy Hà thị ra ngoài "Không biếtnói chuyện thì ngậm cái mồm lại, không có ai bảo ngươi bị câm đâu. Ngươi còn đứngđấy làm gì, còn không mau đi gánh bồn nước hầu hạ nương ta cùng muội tử rửa mặt."
Liên Thủ Nghĩa đẩy Hà thị ra ngoài lại nháy nháy mắt để nàngta nhanh đi ra ngoài. Hà thị bụm mặt ủy khuất rời đi.
Chu thị lại khóc mắng: "Nhìn xem hai người các ngươi lấy đượcloại con dâu tốt đẹp gì? Lấy con dâu hay lấy kẻ thù cho chúng ta đây a, ngàyngày chỉ hận không thể bức tử hai lão già này, bức tử Tú nhi a."
Liên Thủ Nghĩa đáp: "Nương người đừng khóc nữa, để một lát nữacon dạy dỗ nàng ta."
"Nương, mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Tân lang tuy có lớn tuổinhưng như vậy càng biết thương xót tiểu muội. Tú nhi ở đó sẽ được ăn ngon, mặcđẹp giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ chu đáo. Trịnh gia kia là gia tộc như thếnào chứ. Con nghe nói chính phòng Trịnh gia trước giờ đều là thiên kim tiểu thưquan lại thế gia đó. Nếu không phải đại ca làm huyện thừa, Minh Sinh đệ tái giácũng chẳng đến lượt Tú nhi nhà ta đâu." Liên Thủ Nghĩa cố gắng khích lệ.
Chu thị liền đem cây chổi rơm tơi tả ném thẳng vào mặt LiênThủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa vẫn tiếp tục nói "Đây chính là người ta coitrọng Tú nhi nhà ta. Tú nhi ở đó chính là dưới một người, trên vạn người ..."
Liên Thủ Nghĩa đã từng đi học, biết chữ bất quá hắn lười biếngkhông thích đọc sách nên những nắm gần đây chữ nghĩa cũng rơi rụng đi. Nhữngngày này theo chân Liên Thủ Nhân ra ngoài giao tiếp nên cũng học được cách nóichuyện có mùi văn vẻ. Chỉ là những lời hoa mỹ đó lại bị hắn dùng chẳng đâu vàođâu khiến cho người nghe dở khóc dở cười.
"Nói như vậy là bởi cả đại gia đình Trịnh Tam lão gia, bất kểlà tuổi tác thế nào vai vế đều thấp hơn Tú nhi đều phải nhìn sắc mặt Tú nhi màsống. Cái này hơn hẳn việc gả cho tiểu tử phải nghe quy củ người khác, gặp ngườiphải quỳ gối, dập đầu hay sao. Mà tính tình Tú nhi sao có thể trải qua ngàytháng như vậy đúng không?"
"Hai người vợ trước của Trịnh Tam lão gia đều có rương hòm đồcưới lưu lại, những vật đó hắn đều làm chủ cho Tú nhi làm vốn riêng. Đấy là hắnđã lớn tuổi chứ nếu tuổi còn trẻ cũng không có những cái tốt này. Mà tuổi của hắndù lớn nhưng gặp cha mẹ cũng không thể không quỳ xuống hành lễ. Người xem, cảcái Thái Thương huyện này, người có thể khiến đại nhân vật như Trịnh Tam lãogia quỳ xuống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà không, không phải có thể đếmtrên đầu ngón tay mà là trừ hai người ra không có ai khác."
"Nương, người không tin phải không? Người không tin liền hỏiTú nhi xem hai ngày nay, Trịnh Tam lão gia cho nàng bao biều thứ tốt?"
"Lão đại." Liên lão gia tử giọng có chút run rẩy nói "TrịnhTam ... Trịnh Minh Sinh này, hắn thực sự là bao nhiêu tuổi?"
Liên Thủ Nhân có chút quanh co không trả lời. Liên lão gia tửliền nói: "Đem hôn thư lại đây."
Chương 439: Lưu khách
Liên lão gia tử nhớ tới hôn thư liền sai Chu thị đi tìm.
Chu thị liền mở ngăn tủ ra lục lọi một hồi cầm canh thiếp đira. Liên lão gia tử mở canh thiếp ra nghiêng đầu, đem canh thiếp kia tới phíacó ánh sáng từ đầu tới cuối nhìn cẩn thận một lượt.
Liên lão gia tử hỏi: "Ngày tháng năm sinh trong này hẳn làkhông viết sai chứ?"
"Đúng vậy, trên hôn thư viết như vậy." Liên Thủ Nhân khôngngừng gật đầu nói phải.
Liên lão gia tử nhìn canh thiếp rồi lại quay sang nhìn chằmchằm vào Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân hối hận đã lỡ miệng nhưng thực sự không thểnói lại.
"Sinh vào năm Bính, cái sinh nhật này nếu không sai, vậy hắn...hắn năm nay bảy mươi sáu tuổi?" Liên lão gia tử chầm chậm nói như muốn thăm dò,hi vọng là ông đã tính sai có người sẽ sửa sai cho ông. Đáng tiếc hi vọng này củaông cuối cùng lại rơi vào khoảng không, không một tiếng đáp lại.
"Bảy mươi sáu? Thật sao? Trời ơi!" Chu thị lại khóc nức nởlên. Đại đa số người bình thường gặp phải chuyện xấu đều mang tâm lý hi vọng cósự may mắn nào đó. Như Chu thị bây giờ dù tận mắt thấy Trịnh Tam lão gia đãgià, bà còn độc miệng mắng Trịnh Tam lão gia là người sắp chết nhưng bà vẫn hivọng có chút may mắn, hi vọng Trịnh Tam lão gia không thật sự già như vẻ ngoài.Bảy mươi sáu tuổi ở niên đại này thậm chí có thể làm cha mẹ Liên lão gia tửcùng Chu thị rồi.
"Thật đúng là bảy mươi sáu?" Tay Liên lão gia tử bắt đầu runrun "Con trai trưởng nhà hắn hôm đó cũng có đến đón dâu thì phải, nhìn qua cũngchỉ tối đa hơn bốn mươi thôi mà."
"Cha, Trịnh Tam lão gia mấy người con sinh đầu đều là nữnhi, hiện tại còn có một nữ nhi đã mất. Người đến hôm đón dâu đó là nhi tử lớntuổi nhất." Liên Thủ Nhân đáp lời, nhỏgiọng lầm bầm nói thêm "Những việc này bàmối đều đã nói qua trước đó..."
Mặc dù đã nói qua nhưng ai lại đi chú ý tới ông bố chồng đãgần đất xa trời có bao nhiêu con gái đã mất, dù sao tính ra thì cũng đều đến tuổicả rồi.
"Ôi trời ơi!!!" Chu thị ôm lấy đầu mình tiếp tục gào khóc"Đây là ta đã tạo nên cái nghiệt gì rồi..."
Ở thời đại này, nữ tử trẻ tuổi gả cho nam nhân có chút lớntuổi làm vợ kế cũng không ít nhưng Trịnh Tam lão gia này tuổi cũng không khỏiquá lớn đi.
"Minh Sinh huynh đệ, hắn có tuổi, dù có tuổi kia."Liên ThủNghĩa vội vàng nói "Nói sao thì người ta cũng là người nhà giàu đại phú đạiquý, ăn uống no đủ toàn sơn hào hải vị không thể so với hộ nông dân bình thườngnên có vẻ trẻ tuổi a."
"Trẻ tuổi nội ngươi!" Chu thị nghe Liên Thủ Nghĩa nói vậy tứckhí lại xông lên tận ót, toàn thân run lên, một ngụm đờm cũng mất đi độ chính xác lẫn độ mạnh yếukhông phun thẳng vào mặt Liên Thủ Nghĩa mà rơi xuống đất.
"... Lũ táng tận lương tâm, các ngươi lại có thể đem Tú nhi đẩyvào hố lửa như vậy. Ta sao có thể nuôi ra loại súc sinh chó chết như các ngươi.Lẽ ra lúc sinh các ngươi ra thì nên dìm chết các ngươi trong thùng nước tiểu mớiphải..." Chu thị như điên như dại lại bước xuống tiếp tục đánh chửi Liên ThủNhân, Liên Thủ Nghĩa.
Trong phòng náo loạn một hồi cuối cùng vẫn là Liên Lan Nhi cảnlại, đỡ Chu thị về giường gạch. Liên lão gia tử cùng Chu thị ngồi trên giường gạch.Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa thành thành thật thật quỳ trên mặt đất. Cổ thịnhân lúc trong phòng vừa hỗn loạn không biết đã trốn đi đâu.
Chu thị khóc ròng nói "Lão đầu tử, chuyện này xử lý như thếnào bây giờ. Tú nhi của chúng ta a ..."
Liên lão gia tử cúi đầu không nói. Chu thị biết rõ, Liên lãogia tử cũng không có cách nào rồi chỉ đành ôm Liên Tú Nhi mà khóc ầm lên.
Cuối cùng, Liên lão gia tử đứng dậy khỏi giường gạch, đemLiên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa theo vào chính phòng. Chu thị cũng đóng cửađông phòng lại, đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ để lại Liên Lan Nhi cùng LiênTú Nhi ba mẹ con thì thầm to nhỏ nói chuyện với nhau. Thực ra là Chu thị hỏichuyện Liên Tú Nhi, Liên Lan Nhi ở bên cạnh an ủi, khuyên giải.
Ở thời đại này cũng không có luật lệ nào nói rõ nữ tử khôngthể tái giá nhưng trong suy nghĩ thâm căn cố đế của nhiều người cho rằng nữ tửchỉ theo một chồng. Ai tái giá là không tuân thủ nữ tắc dù là người không biếtthẹn nhưng người nhà cũng phải hổ thẹn theo. Liên lão gia tử tuyệt đối sẽ khôngnguyện ý có nữ nhi tái giá, dù là đối với Liên Tú Nhi đặc biệt yêu thương thìtiêu chuẩn này cũng sẽ không thay đổi.
Mà Chu thị cũng thờ phụng điểm này, chỉ là đối với Liên TúNhi, nàng là có thể mở một con đường không.
Chu thị có thể là một người đánh mắng người khác rất giỏinhưng khi cần năng lực làm việc thực sự thì không có là bao. Sự thật sờ sờ trướcmắt bà cũng chỉ có thể tuân theo số mệnh. Chính bà nhận mệnh đồng thời Liên TúNhi cũng phải chấp nhận theo. Chuyện này đã không cách nào vãn hồi.
Trời đã trưa, mọi người đều chưa ăn cơm nhưng vào lúc này aicòn muốn ăn uống gì nữa. Trương thị dẫn Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất quayvề phòng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Các nàng muốn lập tức rời khỏi đây, căn bản là không cần nóichuyện thương lượng, mấy mẹ con chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái đã đạt đượcsự nhất trí.
"Lúc này không đi không được, chúng ta cũng không tiện ở lạiđây. Chúng ta tạm thời ra ở trọ khách điếm lão Vương một đêm." Trương thị nói.
Ngày trước chuẩn bị đi tới đây, Liên Mạn Nhi nhớ là đã mangtheo kha khá tiền, tuy hai hôm nay đi dạo phố mua sắm không ít nhưng tiền bạcdư lại còn cũng không ít, cả nhà nàng bây giờ đi về cũng không cần lo lắng lộphí ăn ở đi lại.
Mấy mẹ con đang thu thập đồ đạc chuẩn bị về thì Tưởng thị dẫntheo vài người bê hộp cơm tới. Tưởng thị thấy mấy mẹ con dọn dẹp đồ bộ dạng chuẩnbị đi hoảng sợ tiến lên ngăn đón: "Tứ thẩm, mọi người muốn làm gì vậy?"
Trương thị miễn cưỡng tươi cười: "Vợ kế tổ đấy à, may quá gặpcon ở đây rồi. Ta thấy ông nội, đại bá và nhị bá cùng mọi người trong phòng đềurất bận chúng ta cũng không tiện làm phiền, cháu báo lại với mọi người một chútlà cho chúng ta gửi lời chào, cả nhà chúng ta phải về thôi."
Vì sao Trương thị vội vã ra đi, Tưởng thị không cần nghĩcũng biết. Nhà Trương thị cũng bề bộn nhiều việc, nếu như Trương thị tham giahôn yến bình thường xong rồi đi thì cũng không có gì. Nhưng hiện tại không thểđể cho mấy mẹ con Trương thị đi về vào thời điểm này được. Vậy nên Tưởng thị gắtgao lôi kéo Trương thị lại không cho đi.
"Tứ thẩm, thẩm đi đâu mà vội thế, ở lại thêm chút nữa đã. Tứthẩm ở xa như vậy mãi mới tới đây được một chuyến. Mấy ngày nay chúng cháu đềubận rộn cũng chưa có dịp trò chuyện với thẩm. Hai ngày tới thì rảnh rỗi hơn rồi,thẩm kiểu gì cũng phải ở lại thêm một hai ngày nữa để chúng cháu hảo hảo chiêuđãi thẩm cũng các đệ muội nếu không thì còn ra cái gì nữa. Cứ như vậy mà đichúng cháu cũng khó nghĩ..." Tưởng thị nói cả buổi thấy Trương thị vẫn muốn rờiđi lại khẩn trương nói: " ... Tứ thẩm nếu nhất định phải đi cũng đợi ... dù thế nàotứ thẩm cũng phải đích thân lại chào tạm biệt lão thái gia, lão thái thái đã chứ."
Đợi cái gì, Tưởng thị cũng không nói rõ ra miệng nhưng LiênMạn Nhi nghĩ chắc hẳn muốn đợi chuyện náo loạn lần này yên ổn xong, cả đại giađình hòa hòa thuận thuận rồi mới đi a.
Cổ thị nghe tin cũng tới giữ chặt mấy mẹ con Trương thịkhông cho đi. Sau đó Tam lang cũng chạy tới truyền đạt ý của Liên lão gia tử.
"Tứ thẩm ông nội nói mọi người lưu lại đã. Dù có phải đi gấp,tốt xấu gì cũng phải qua hôm nay đã..."
Liên lão gia tử đã lên tiếng, dù vạn lần không tình nguyện,mấy mẹ con nàng đành phải lưu lại.
Rất nhanh, Tưởng thị mang theo mấy người bưng lên một bàn thứcăn cho bốn mẹ con. Cổ thị cũng ngồi lại nói chuyện.
"Ta cũng chỉ là một phụ nhân nhỏ trong nhà này, có chuyện gìđến tay ta định đoạt đâu cơ chứ." Cổ thị bắt đầu kể lể ủy khuất với Trương thị"Chuyện bên ngoài đều do lão thái gia, đại lão gia định đoạt, chuyện trong nhàđã có lão thái thái làm đương gia. Ta cùng lắm cũng chỉ là một chân sai vặt chỉđâu đánh đó. Ai sai bảo một câu nào, ta đâu dám không làm theo. Kể cả như Kế Tổhắn, ta có thế nào cũng không phải người thân sinh ra hắn đâu... Lão thái gia,lão thái thái, đại lão gia phàm có ai không được hài lòng, ta cũng không có đượcvui vẻ gì hết..."
Cổ thị cũng không nói thẳng vào sự tình Liên Tú Nhi mà chỉnói chuyện của mình nhưng ngược lại lại đem trách nhiệm của nàng ta trong chuyệnnày phủi sạch sẽ. Mặc dù nàng có làm cái gì cũng không phải do chủ ý của nàngmà là do bị bắt buộc, do người khác sai sử đấy.
"Trong nhà chúng ta là dạng gì, người khác có thể không biếtnhưng tứ thẩm ngươi còn không rõ hay sao. Lão thái thái có lúc nào xem ta làngười a. Tiếng là một huyện thừa phu nhân nhưng còn không có thể diện bằng mộtthô sử nha hoàn, không có ngày nào là bà không mắng chửi ta, làm mất mặt ta. Mắngta thì cũng thôi đi, bà còn mắng cả Hoa nhi, mắng Đóa nhi đến nỗi người muốn cầuthân cũng không dám tiến vào cửa. Hoa nhi, Đóa nhi đều không phải cháu gái ruộtthịt của bà hay sao?"
Đều là con dâu Chu thị, Cổ thị tổ khổ với Trương thị tìm kiếmđồng cảm
"Cả nhà một đàn con dâu, cháu trai cháu gái chẳng lẽ không mộtai là người tốt hay sao mà ngay trước mặt bà có thể mắng chúng ta như vậy? Mọingười không có ở trước mặt bà nhưng bà cũng không quên mỗi ngày đều mắng chửi mọingười đâu. Cái này đã thành công việc hàng ngày của lão thái thái ngài rồi. Tứthẩm này, may mà các ngươi lưu lại nhà cũ rồi, bà có mắng chửi gì mọi ngườicũng đều không nghe thấy, tốt xấu gì cũng được thanh tịnh thời gian qua..."
Đầu tiên là tìm kiếm sự đồng cảm, sau đó là châm ngòi nhưngmấy mẹ con Trương thị đều không lên tiếng đáp lại. Cái tâm tư nho nhỏ của Cổ thị,mọi người đều nhìn rõ cả đấy, dù những lời này đều là sự thật các nàng cũngkhông muốn nói gì.
Cổ thị, Tưởng thị ở lại bồi mấy mẹ con ăn cơm xong nghe đượcTrương thị đáp ứng hôm nay sẽ lưu lại mới chịu đi ra ngoài. Hai nàng vừa đi thìmẹ đẻ cùng chị dâu Triệu Tú Nga đã chạy tới. Triệu Tú Nga không có tới vì vẫnđang trong tháng ở cữ, không thể ra khỏi phòng.
Mẹ Triệu Tú Nga nhỏ giọng nói chuyện với Trương thị: "Đại muộitử, có chuyện này ngươi cũng đừng trách ta nói thẳng. Sự tình nhà các ngươi,chúng ta cũng biết đại khái. Những năm qua, các ngươi đều chu cấp không ít chobọn họ ăn mặc. Nay đại lão gia nhà các ngươi đã ra làm quan, các ngươi cũngkhông đi theo hưởng vinh quang ... Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, naycô phu nhân nhà các ngươi đã có mối kết thân này. Chậc .. Chậc..."
"Đại lão gia nhà các ngươi đem cô phu nhân gả cho Trịnh tamlão gia là vì cái gì? Chắc chắn là đại lão gia muốn dựa thế Trịnh gia để màphát tài đấy. Như Trịnh gia vậy mới là đại gia tộc, nhổ một sơi lông tơ thôi,so với cá eo còn to hơn. Các ngươi nên ở lại đây hai ngày, dù ít dù nhiều cũngkhông thể để mình tay không đi về được... Cô phu nhân không phải là ăn sữa củangươi mà lớn sao, hiện tại nàng đã có, không thể không báo ơn nuôi dưỡng củangươi." Mẹ Triệu Tú Nga nói chuyện mà hai mắt cũng sáng rực lên rồi.
Ở đây nói "có" cũng không phải là nói Liên Tú Nhi có thai màlà nói Liên Tú Nhi có tiền rồi, giàu có rồi.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua mẹ đẻ, chị dâu Triệu Tú Nga,nàng cũng đã rõ rồi.
Liên Tú Nhi bây giờ là một miếng thịt béo, không chỉ người Liên gia muốn ăn mà là người chỉ có quan hệ thông gia không mấy tốt đẹp như Triệu gia cũng muốn nhào vào cắn một miếng rồi.
Chương 440: Đắn Đo
Kể cả không có việc hôn sự của Liên Tú Nhi, Triệu gia phe nnày đem cả nhà vào huyện Thái Thương cũng chưa chắc không phải do nhớ thương tới món lợi từ Liên gia. Dù sao Liên Thủ Nhân cũng là huyện thừa, ở đây ngoại trừ huyện thái gia thì huyện thừa là một chức quan cực kỳ có quyền lực rồi. Cũng như Triệu Tú Nga lúc trước không ngại mình lớn bụng nhất quyết không chịu đi sau một bước, nhất định theo đại đội nhân mã cùng đi Hà Gian phủ.
Hôn sự này của Liên Tú Nhi đối với Triệu gia là vui càng thêm vui.
Trương thị không thích nghe mẹ Triệu Tú Nga nói những lời này. Nàng cá tính ôn hòa, không thích nói lời khó nghe nhưng trên mặt cũng không lộ liễu thể hiện ra sự khó chịu.
Chị dâu Triệu Tú Nga làm người đã thành tinh rồi đấy, thấy Trương thị như vậy liền trao đổi với mẹ Triệu Tú Nga một ánh mắt, trong bụng thì cười Trương thị là thứ ngu xuẩn, tiện nghi có sẵn đấy rồi mà còn không biết nhặt.
Chị dâu Triệu Tú Nga tiếp lời: "Liên tứ thẩm, thấy người với Tú Nga nhà chúng ta cũng rất tốt, ta mới nói lời này. Dù có đi cũng phải qua cái lúc mấy chốt này mới đi. Bây giờ mà đi thì thành ra cái gì? Lão thái gia,lão thái thái nhà thẩm sẽ nghĩ thế nào? Ở đây ăn uống cũng không thiếu đến nỗi không nuôi nổi mọi người vài bữa. Tốt xấu gì cũng ở lại vài ngày, cho lão nhân gia các ngài chút mặt mũi. Đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng nhau trở về, trên đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Thì ra là vậy. Liên Mạn Nhi nghe xong lời chị dâu Triệu Tú Nga lập tức hiểu, hai mẹ con nhà này tới là muốn khuyên nhà mình lưu lại, đừng vội đi. Các nàng nhiệt tình như vậy chẳng qua cũng vì bản thân. Một mặt là nịnh nọt chủ nhà, mặt khác có mấy mẹ con Trương thị lưu lại thì mẹ con nàng ở lại cũng không quá đường đột.
Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện nườm nượp. Liên Mạn Nhi ra phía cửa nhìn quanh. Giờ đã qua buổi trưa, tiệc rượu gần tan, Trịnh gia phái người tới hối thúc Liên Tú Nhi, chỉ là Liên Tú Nhi quyến luyến không chịu đi nên Trịnh Tam lão gia bây giờ đích thân qua đón người về. Nhưng phòng trên đã đóng cửa, Trịnh Tam lão gia bị ngăn ở bên ngoài.
Trong tâm Liên Mạn Nhi khẽ động, Chu thị đây là muốn gì đây?Chẳng lẽ định không để Liên Tú Nhi đi nữa hay là như thế nào?
Trong đông phòng, Chu thị không chịu mở cửa. Nhưng với tuổi tác cùng thân phận như vậy, Liên gia cũng không thể nào để cho tân lang đứng chờ ở bên ngoài được. Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liền từ trong nhà chính đi ra. Liên lão gia tử tiến lên gọi cửa. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa thì mời Trịnh Tam lão gia vào nhà chính ngồi.
Từ trong phòng tiếng Chu thị truyền ra: "Gọi lão đại, lão nhị,con dâu cả, con dâu thứ hai, người một nhà đều tính toán một lượt gọi cả tới đây."
"Ai ôi!!!, lão thái thái các ngươi thật đúng là có tài cán đó." Mẹ đẻ cùng chị dâu Triệu Tú Nga nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cách vào câu lại thêm vài từ chậc chậc mà cảm thán.
Liên Mạn Nhi mơ hồ đoán được, đây là Chu thị muốn nhân cơ hội này dạy dỗ hai nhà Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa. Xem ra Chu thị cũng tỉnh táo lại rồi. Tuy là người không có tài cán thực chất gì nhưng việc "dạy dỗ" con cháu Chu thị lại rất có thiên phú đấy.
Mặc kệ có nguyện ý hay không vẫn phải tới. Đầu tiên là Hà thị mang theo mấy đứa con, sau đó là Tưởng thị bế Nữu Nữu đi cùng Liên Đóa nhi, rồi đến Cổ thị. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cũng phải từ trên nhà chính đi xuống đông phòng. Đủ hết người, cửa đông phòng lại đóng lại.
Qua độ hai lượt trà, cánh cửa kia lại mở ra. Liên Tú Nhi từ trong đi ra, hiển nhiên là đã chỉnh trang lại mặt mũi, đầu tóc, quần áo. Trịnh Tam lão gia được tin liền từ nhà chính đi ra, cười ha hả tiến về phía Liên Tú Nhi. Hai người đi trước, một đám bà tử nha đầu hầu hạ theo sau. Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cũng cất bước tiễn ra ngoài.
Trịnh Tam lão gia cười ha hả đi bên cạnh Liên Tú Nhi bộ dáng rất thân mật. Liên Tú Nhi xụ mặt, có vẻ như ngại Trịnh Tam lão gia dựa vào quá thân cận đột nhiên xô Trịnh Tam lão gia một cái.
Trịnh Tam lão gia bị bất ngờ thiếu chút nữa ngã sấp xuống,may mắn có mấy nha đầu, bà tử gần đó đỡ kịp.
Liên Tú Nhi vẫn đứng ở chỗ cũ, đan tay vào nhau, xụ mặt xuống không tiến lên đỡ Trịnh Tam lão gia. Một vài nha đầu, bà tử xung quanh đã nhìn Liên Tú Nhi với ánh mắt khác thường. Cũng may Trịnh Tam lão gia ha hả cười đứng lên nói không có việc gì. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cũng bước lên hòa giải.
"... Tú nhi tuổi còn nhỏ, tính tình bồng bột, còn phải phiền Minh Sinh huynh đệ thứ lỗi mà dạy bảo nhiều hơn."
Trịnh Tam lão gia cười: "Không sao, không sao."
Cả đoàn người đã đi ra cửa. Liên Mạn Nhi âm thầm lau mồ hôi lạnh. Liên Tú Nhi vẫn là người không biết nặng nhẹ như vậy. Trịnh Tam lão gia đã hơn bảy mươi tuổi, nàng không sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra sao? Nàng có gánh nổi không? Hơn nữa, mạng người có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn như vậy sao?
Liên Mạn Nhi quay về phòng đem chuyện vừa rồi kể cho Trương thị, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
Trương thị giận giữ nói: "Còn không phải là do bà nội conl àm hư hay sao? Khi đó, lão cô con ăn sữa của mẹ mà lớn nên cùng mẹ thân thiết.Bà nội không muốn nàng thân cận với mẹ nên liền nuông chiều nàng. Nàng muốn thế nào là như thế ấy không những không dạy bảo nàng mà còn khen ngợi. Lão cô con làm gì không đúng mẹ có nói nàng, bà nội con liền mắng mẹ. Khi đó lão cô con mới bao nhiều tuổi, liền có biết cái gì, dần dần xa lạ không còn thân thiết với mẹ nữa, quay lại thân thiết với bà nội con. Cứ như vậy mà đem một đứa bé nuôi dạy lệch lạc như vậy. Chờ lão cô con lớn hơn một chút hoàn toàn xa lạ với mẹ rồi, mẹ nghĩ bà nội cũng nên dạy dỗ lão cô một chút đạo lý nhưng không hề. Bà cũng không dạy dỗ thêm chút nào, cứ để tính tình lão cô lớn lên như thế."
Liên Mạn Nhi đáp lời: "Tính tình đã thành thói quen, có thể nào dễ dàng sửa được cơ chứ."
Trương thị lại nói: "Ừ đúng vậy, cũng giống như cây nhỏ vậy,khi bị nghiên lệch rồi, dù có cố sửa cũng phải mất thời gian, mà bản thân nó cũng bị đau đớn,mà bà nội con lại không có kiên nhẫn đó, hơn đoán chừng cũng là do đau lòng lão cô con, sợ nàng đau."
"Lão cô con cùng chị con cùng một tuổi. Hồi hai nàng mới tập đi, mẹ thường ngồi gian ngoài làm việc, để cho chị con ngồi trên giường gạch.Chị con sẽ vịn cửa sổ dò dẫm đi, lão cô con lại ở phía sau đẩy chị con một cái.Chị con té ngã, cô con cười càng vui vẻ, bà nội con cũng cười. Bà xem chuyện con gái bà cao hứng lên đi đẩy ngã người là chuyện đùa vui a."
Trương thị thở dài nói: "Mẹ vào nhà lấy đồ đạc mới thấy liền nói một câu không cho lão cô con đẩy chị con. Bà nội không cười nữa mà liền quát mắng mẹ một chập."
Đối với những ngày tháng trước kia, Trương thị cũng không có quên đi, nàng cũng không phải là không có oán khí nhưng vẫn bị cái gọi là lễ giáo, cái thanh danh tốt đè nén ... Hiện tại cuộc sống ngày càng tốt lên, tư tưởng cũng được khai mở, nhớ lại chuyện cũ, những ký ức phủ đầy bụi kia dâng lên.Trương thị cũng đã chịu ở trước mặt mấy đứa bé nói lên chuyện này rồi.
Trước kia căn bản là Trương thị sẽ không bao giờ nói những lời này. Nàng cho đó là bất hiếu, nàng phải kiêng kị trưởng bối.
Liên Mạn Nhi đau lòng thay Liên Chi Nhi hỏi: "Mẹ, sao phải đến khi mẹ vào nhà lấy đồ mới thấy. Tỷ con khóc người không có nghe thấy sao."
Trương thị nói: "Tỷ của con không có khóc."
"Bị đẩy ngã thế nào lại không khóc?" Liên Mạn Nhi kỳ quá, tiểu hài tử không giống như người lớn có thể chịu đc đau đớn cùng ủy khuất.
Trương thị kiên trì nói: "Tỷ của con thực không có khóc. Nói ra cũng kỳ quái. Đừng nói là lúc ấy mà tỷ con bị ủy khuất cái gì, cho tới bây giờ cũng chưa một lần khóc... Tỷ của con là đứa nhỏ ngoan, thực hiểu chuyện."
Liên Mạn Nhi ngẩn ngơ nhất thời trong tâm ngũ vị tạp trần.
"Mẹ, tỷ của con không khóc là vì biết rõ dù tỷ có khóc người cũng không thể giúp gì cho tỷ, không thể vì tỷ mà làm chủ a."
Đã xin giúp đỡ vô vọng vậy thì thà là không xin nữa. Chuyện Liên Chi Nhi là đứa trẻ hiểu chuyện chưa bao giờ khóc là chuyện khiến lòng người đau xót cỡ nào.
Trương thị cũng ngây người, giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống.
Chuyện cũ đằng nào cũng đã qua, người phải sống tiếp nhất định phải học được bài học tiến về phía trước. Liên Mạn Nhi liền chuyển sang một chủ để khác.
"Con thấy Trịnh Tam lão gia cũng thực thích lão cô hay sao ấy.Ông ấy thích lão cô ở điểm gì chứ?" Liên Mạn Nhi nghiêng đầu cân nhắc nói. Hẳn là Liên Tú Nhi đang tuổi thanh xuân a. Cái gọi là thiếu nữ mười tám không ai xấu hẳn là như vậy.
"Tỷ" tiểu thất liền kéo kéo góc áo Liên Mạn Nhi
Liên Mạn Nhi cúi xuống thấy Tiểu Thất nháy mắt, bộ dáng muốn nói lại ngập ngừng không dám nói.
Liên Mạn Nhi ghé sát lỗ tai xuống hỏi: "Có chuyện gì"
Tiểu Thất vụng trộm liếc nhìn Ngũ Lang, thấy Ngũ Lang không chú ý tới mình mới vội vàng bám vào bên tai, đem âm thanh hạ thấp xuống hết mức có thể nói.
"Lúc đệ cùng ca ca đi tìm đại bá, nhị bá, hỏi người mới biết hai bá ở phòng tiệc mừng. Đệ cùng đại ca đi tới, ở ngoài cửa thấy tiếng nói chuyện... Lão nhân kia, à không, là lão dượng nói quý trọng lão cô là cái tính chân thật, nói cái gì mà hắn gặp qua nhiều nữ nhân đều là một bụng tâm cơ thâm trầm mà còn giả bộ ngốc, nói là hắn vừa thấy lão cô liền nhìn ra cô không giống với họ..."
Liên Mạn Nhi nghe tới đây tò mò đến quýnh lên: "Còn có cái gì nữa?"
"Còn có đại bá và nhị bá cười rất kỳ quái nữa. Đệ còn muốn nghe nhưng ca ca lại bịt kín lỗ tai đệ, còn nói với đệ cái này cũng không phải lời hữu ích gì, không cho phép đệ nghe, cũng không cho phép nói ra."
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Ngũ Lang, đây đúng là thiếu niên cổ hủ Ngũ Lang nhà nàng. Nhất định là lúc đó Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa hai vị đại cữu ca cùng chú rể mới Trịnh Tam lão gia nói cái gì đó thô tục rồi nên Ngũ Lang mới không để Tiểu Thất nghe.
Ngũ Lang thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bộ dáng thần thần bí bí đứng một chỗ thì thầm to nhỏ trong bụng liền sinh nghi liếc mắt trừng Tiểu Thất một cái.
Tiểu Thất lè lưỡi ngồi bên Liên Mạn Nhi không nói gì nữa.
Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, Liên Tú Nhi quả đúng là người chân thật, cũng giống Chu thị đem hết thảy tâm tư phơi bày ra trên mặt. Trịnh Tam lão gia này cơ bản là đã nhìn quen nữ tử hoặc là dịu dàng hoặc là đầy tâm cơ,nay gặp được thiếu nữ trẻ tuổi, vui vẻ không chút tâm cơ nào như Liên Tú Nhi thì liền bị hấp dẫn.
Tâm tư của nam nhân, nữ nhân đoán không ra, là vì nam nhân bình thường dùng hormone để suy nghĩ.
Buổi tối ăn cơm chỉ có Tưởng thị bưng đồ ăn tới, Cổ thị không có tới, nghe Tưởng thị nói là bị bệnh.
Liên Mạn Nhi nói: "Lúc đưa lão cô ra cửa không thấy đại bá mẫu đi ra. Không phải là lại bị bà nội đánh mắng đến không thể gặp người đấy chứ?"
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm một cái, cánh cửa liền mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com