Chương 531 - 540
Chương 531: Đậu hủ khối
Trong lúc đó, Liên lão gia tử đã mấy lần phản đối, đầu tiên là phảnđối việc phân chia rõ ràng như vậy, sau lại không đồng ý đem mười haimẫu đất cho người khác thuê, nói ông có thể đem con cháu của mình trongthượng phòng đi trồng trọt. Những ý kiến bất đồng này đều bị đám ngườiNgô Ngọc Xương khuyên nhủ. Liên lão gia tử liền nhìn sang Liên Thủ Tínvà Ngũ lang. Ngũ lang chỉ nói với Liên lão gia tử hai từ...
"Nịch Sát"
Hai chữ Nịch sát (cưng chìu là giết hại) này làm cho Liên lão gia tửnhất thời cứng họng, thậm chí còn không chú ý tới thời điểm Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang rời đi.
Mà bên nhà Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị mấy phần lễ, mang đến chỗ LýChính, Ngô Ngọc Xương nhờ cậy hòa giải chuyện tranh chấp đất đai.
Liên Mạn Nhi không biết Liên lão gia tử đã suy xét rõ ràng hay chưa,cũng không rõ rốt cuộc lão đối với người hai phòng Liên Thủ Nhân cùngLiên Thủ Nghĩa, hay nói đúng hơn là đối với một nhàLiên Thủ Nhân này cónịch sát thật hay không, nhưng Liên lão gia đã không còn đưa ra ý kiếnphản đối đối với chuyện này.
Liên lão gia tử không phản đối, bọn người Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, cho dù có bất mãn, cũng không có chỗ mà lên tiếng.
Chuyện này, coi như là đã được định đoạt rồi.
Những khi nhàn rỗi ngồi cùng nhau, cả nhà khó tránh khỏi lại nhắc tới sự việc kia.
"Xem ra mấy ngày nay ông nội con đều ăn không ngon ngủ không yên, mới phải cân nhắc đến chuyện này ." Liên Mạn Nhi nói, "Trong lòng của ôngnội con, đối với nhà Đại bá là toàn tâm toàn ý. Ông nội đối với bọn họkỳ vọng cao như vậy, để nghĩ được thông suốt thế này, khẳng định làkhông dễ dàng, ông sẽ thực sự nịch sát mấy người nhà Đại bá chứ?"
Liên lão gia tử cũng không cho rằng ông dung túng Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, ông chỉ là đem tiền đồ của cả nhà đều ký thác (gửi gắm) ở trênngười trưởng tử cùng trưởng tôn. Vì muốn trưởng tử, trưởng tôn có thểlàm rạng ranh gia tộc, ông tình nguyện chính mình đi đầu, tự mình nêugương, dồn lực của cả nhà để cấp dưỡng (cung cấp và nuôi dưỡng) trưởngtử, trưởng tôn. Chắc chắn Liên lão gia tử sẽ không cho rằng đó chỉ làcấp dưỡng thôi, ông hẳn là nghĩ việc cung cấp này là điều kiện tất yếuvì đầu tư cho bọn họ cũng chính là đầu tư cho sự phát triển của cả giađình.
Lời của Ngũ Lang như sét đánh giữa trời quang, mấy năm nay chưa hề có người nào nói qua với Liên cả lão gia tử như vậy. Để hiểu được chuyệnnày, đối Liên lão gia tử, thật vô cùng khó khăn. Mà đợi đến lúc Liên lão gia tử đã hiểu ra, cũng chỉ còn lại nỗi ân hận mà thôi.
Tuy thế, "Sáng hiểu rõ, tối chết cũng cam" (朝闻道, 夕死可矣: Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ; buổi sáng nghe được chân lý, buổi tối chết đi cũng không tiếc nuối), cho dù là hiểu được khi đã muộn, còn hơn là cả đời cứ mơ hồ như thế.
"Hiện tại, ông nội con đối với Đại bá, Nhị bá đã hiểu rõ. Bà nộidường như cũng đã thay đổi, đối với việc này, cũng chưa thấy nói gì."Tiểu Thất vừa ăn miếng khoai lang nướng thơm ngào ngạt vừa nói.
Hương vị của miếng khoai lang nướng so với của cả củ khoai lang cũnggiống nhau, chỉ khác là đem khoai lang rửa sạch, cắt thành từng miếng có độ dày vừa phải, sau đó đặt ở trên vỉ nướng, nướng chín cả hai mặt.Trương thị đối với chuyện ăn uống, rất chiều chuộng mấy hài tử. Thỉnhthoảng còn cho mỡ vào trong chảo, thả miếng khoai vào rán, ăn ngon vôcùng.
Đôi khi, Liên Mạn Nhi còn có thể đem khoai lang thái sợi, đem đi xàonhư xào khoai tây sợi, chỉ là không ngâm nước làm mất đi tinh bột. Khoai lang sợi xào như vậy, ngọt ngào, mềm dẻo, hương vị rất hấp dẫn.
"Ta thấy hành vi của lão thái thái có chút không bình thường. Cả ngày gây khó dễ Đại đương gia phu nhân." Trương thị nói.
Chu thị gây khó dễ Cổ thị, Liên gia không có ai đi ngăn cản. Liên Mạn Nhi một bên mắt lạnh quan sát, cảm thấy Liên lão gia tử đối với việcnày ẩn ẩn thái độ phản đối. Mà người bên ngoài lại càng không lên tiếng. Chuyện cùng bà mối cấu kết, lừa gả em chồng cho một lão già gần támmươi tuổi, khiến cho những người nông dân đứng đắn vô cùng phỉ nhổ Cổthị.
"Theo con thấy, thời điểm nội mới trở về, đúng là cử chỉ có chút hơiđiên rồ rồi, nhưng mấy ngày này có vẻ đã khá hơn nhiều. Con qua đó nóichuyện đất đai, nội nghe rất chăm chú. Hiện tại, việc cơm nước bên kia,phải làm đồ ăn gì, dùng bao nhiêu gạo, đều là do nội an bài, cùng vớitrước kia không có gì khác biệt cả." Liên Mạn Nhi nói tiếp, "Chẳng qua,nội không giúp mấy người Đại bá, Nhị bá nữa, thực sự là như vậy."
"Tâm đã lạnh rồi, chuyện của Tú Nhi bày ra trước mắt như thế, đờinày, nội con cũng không còn có thể hướng về hai phòng kia như trướcnữa." Trương thị nói.
Người một nhà đều gật đầu, cảm thấy Trương thị nói rất đúng.
Sở dĩ Chu thị uy hiếp, lừa Liên Tú Nhi cứu một mọi người khỏi cáichết, là nghe bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa xúi giục, bà thậtkhông nghĩ tới sẽ đem xui xẻo đến cho Liên Tú Nhi. Hiện tại, Chu thị mới rõ ràng, con cả cùng con thứ lừa gạt bà, mà bà sau khi bị lừa gạt, lạiđi lừa gạt Liên Tú Nhi.
Chu thị hối hận, nhưng bà sẽ không hận chính mình. Tính cách của bàvốn như vậy, luôn tìm cách bao biện cho chính mình, đi oán người khácgấp bội. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa dù sao cũng là con trai của bà,cho nên, bà đem tất cả oán hận đều trút trên người Cổ thị. Mà cùng lúcđó, đối với Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, bà cũng không còn đối xửnhư xưa.
"Ngày đó ông nội ngất xỉu, tam bá vừa trở lại, mọi người có thấy nộiđối với tam bá vô cùng ân cần không, còn con đi tìm lang trung, bỏ tiềnra mua thuốc, lại còn giúp bọn họ đòi lại đất đai, thế mà nội đối vớicon, tuy không mắng mỏ giống như trước, nhưng một câu dư thừa cũng không có nói, nội chỉ lôi kéo tay tam bá mà khóc." Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Lễ tuy không có gì xuất sắc, nhưng trong mấy đứa con, ngườimà Chu thị có thể khống chế cũng như tin cậy được, chỉ có Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, Chu thị đã khống chế không nổi,cũng không đáng tin cậy. Còn Liên Thủ Tín, tuy đáng tin nhưng Chu thịlại không thể khống chế.
"Nội của con đó, không phải là người tầm thường đâu." Trương thị cảm thán.
. . . . . .
Thu xếp ổn thỏa chuyện bên nhà cũ, cả nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầubận bịu chuyện của chính mình. Ngoài ruộng, sau khi trồng vụ lúa mạchthứ hai, cũng vừa đến thời điểm thu hoạch cải trắng cùng đậu nành.
Cải trắng thu hoạch về, toàn bộ được đưa tới xưởng dưa chua. Còn đậutương, do thời gian thu hoạch tương đối sớm, có hơn phân nửa số đậutương vẫn còn xanh non. Những thứ này đều chờ Liên Thủ Tín liên hệ vớitửu lâu, khách điếm để bán ra. Nếu bán không hết, sẽ chở tới hầm dự trữ. Khi đem dự trữ, sẽ để cùng một chỗ với cây đậu tương non, như vậy cóthể bảo quản trong thời gian dài.
Mà ở trong nhà, bên chỗ xưởng dưa chua đã có người trông coi ổn thỏa, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi chỉ cần mỗi ngày qua đó xemxét, tính toán sổ sách là xong.
Hôm nay trời nắng, ăn xong điểm tâm, Trương thị liền thu xếp chọn hạt đậu, bắt đầu chuẩn bị làm Tàu hủ khối .
Các hộ nông dân đều tự mình ủ tương, bình thường ủ một vại tương to có thể đủ ăn trong hai năm.
Nhà Liên Mạn Nhi hiện giờ nhân khẩu nhiều, hơn nữa cửa hàng Liên Kýcũng cần dùng tương, hàng năm nhà nàng đều phải ủ ba vại tương. Bước đầu tiên khi chế biến tương đó là làm Tàu hủ khối vào cuối mùa thu hoạch.
Ủ tương là một chuyện đại sự đối với các hộ nông dân.
Trong nhà có đầy tớ, nhưng chuyện ủ tương, Trương thị muốn tự mình ra tay, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi vì thế cũng không nhàn rỗi. Ở nôngthôn, bà chủ của mỗi gia đình tất nhiên phải biết ủ tương, nên hai tỷmuội ngoan ngoãn đi theo Trương thị học hỏi tay nghề.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, vợ Hàn Trung, còn có thêmtiểu Hỉ, chủ tớ mấy người bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Đầu tiên là chọn đậu tương, hạt đậu để ủ tương phải là loại tốt nhất, không được chọn loạibị sâu đục. Sau khi chọn xong đậu, rửa sạch, cho vào nồi luộc chín.
Đem đậu đã luộc chín, vớt ra, để ráo, bỏ vào cối xay để xay. Đậu tương phải xay nhuyễn, như vậy làm Tàu hủ khối mới ngon.
Mấy chủ tớ đều đeo tạp dề, tóc thì dùng khăn búi gọn lên trên, mặtbịt khẩu trang tự khâu bằng vải mỏng. Nếu muốn thành công, tức là chếbiến được tương có hương vị thơm ngon, việc đầu tiên đó là phải đảm bảovệ sinh. Tất cả các dụng cụ đều phải sạch sẽ, hơn nữa không được dínhchút dầu mỡ. Nếu không, tương ủ ra dù không phải toàn bộ bị hỏng thìcũng là mùi vị cổ quái, khó có thể nuốt trôi.
Cùng dùng một loại nguyên liệu, áp dụng các bước chế biến giống nhau, nhưng mỗi người khác nhau sẽ chế biến ra tương có hương vị khác nhau.Những người nông dân đều nói, tương nhà nào vị nhà nấy (tương mỗi nhà có hương vị khác nhau), không có chuyện tương của hai nhà có mùi vị hoàntoàn giống nhau.
Mà tương do Trương thị ủ, hương vị thơm ngon, cũng thuộc vào hàng cótiếng trong thôn. Trước kia khi còn ở nhà cũ, trong nhà mời khách nênlàm vài món sang trọng, đều dùng đến tương, Liên gia cả khách lẫn chủđều cầm bát lên múc đến nửa chén tương.
Dùng cối đá để xay nhuyễn đậu tương cũng không quá khó khăn, chỉ cầnđứng ở một bên cầm tay nắm của cối đá xoay đều, đậu đã được nghiền mịnsẽ chậm rãi chảy ra theo khe của thớt (cối dưới), rơi vào trong chiếcchậu to đặt ngay bên dưới.
Kế tiếp, dùng tay nhào nặn bột đậu tương xay nhuyễn thành từng khối,gọi là Tàu hủ khối. Để cho Tàu hủ khối thật mịn, lấy tay nén vẫn chưa đủ mà còn phải đập, đem Tàu hủ khối đập thành miếng hình hộp chữ nhật rắnchắc, việc chế biến Tàu hủ khối đến đây mới coi như là hoàn thành.
Tàu hủ khối sau khi đã chế biến tốt phải đem phơi dưới ánh nắng mặttrời, phơi khô cho bốc hết hơi nước, rồi thu vào trong nhà, đem treo lên trên xà nhà, để cho nó tự lên men.
Tàu hủ khối đến năm thứ hai thì lên men hoàn toàn, lúc này mới có thể lấy để ủ tương.
Mấy mẹ con ở nhà làm Tàu hủ khối, ngoài ruộng Liên Thủ Tín cùng vớimấy người đầy tớ cũng đã thu hoạch xong cải trắng và đậu nành. Sau đó,Liên Thủ Tín lại bắt đầu tuyển người, trước lúc mùa đông đóng băng phảitiến hành nạo vét mấy hồ sen cùng ao cá.
Nhà bọn họ cấp tiền công thỏa đáng, lại còn cung cấp thêm đồ ăn, cho nên rất nhiều người sẵn lòng đến xin làm công.
Nhị Lang cũng đến đây, hắn trực tiếp đến tìm Liên Thủ Tín.
Triệu Tú Nga bỏ đi, Nhị Nữu Nữu vốn đang bú sữa, hiện tại không cósữa uống, mỗi ngày chỉ có thể uống chút nước cơm. Nước cao lương khôngđược, phải là nước cơm mới có thể dùng. Nhị Nữu Nữu từ nhỏ đã có chútgầy yếu, bây giờ lại không được chăm sóc chu đáo, thức ăn không đầy đủ,càng yếu ớt như mèo con.
Nhị Lang nghĩ đến đi làm công, để trong nhà bớt đi một miệng ăn, đồng thời bản thân hắn có thể ăn được một chút cơm no.
". . . . . . Tứ thúc, cháu....cháu ăn nhiều, nhưng mà...cháu....cháu...cũnglàm nhiều. Công....tiền công gì đó, thúc cấp cho cháu chút gạo kê là được, Nhị Nữu Nữu. . . . . ." Nhị Lang có chút nghẹn ngào.
Bởi vì Triệu Tú Nga duyên cớ, hơn nữa Nhị Nữu Nữu là nữ nhi, bọn họ ở Liên gia không có chút địa vị.
Nhìn thấy tên tiểu tử to đầu như vậy ở trước mặt mình rơi lệ, Liên Thủ Tín không nỡ nhẫn tâm.
"Ngày đó tứ thẩm cháu cùng với Mạn Nhi và Chi Nhi cũng đã nói qua,nhưng do dạo gần đây trong nhà bận rộn, nên chưa tính tới. Cháu cần gạokê cho hài tử, cái này còn dùng để trừ tiền công gì, ta lấy cho cháu"
Ấn tượng của nhà Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang không tệ, Nhị Lang ítnói, tính tình hiền lành, tuy không có tiền đồ nhưng bụng dạ không xấu,làm việc không dùng mánh lới. Triệu Tú Nga bỏ đi, bỏ lại hài tử còn chưa đầy một tuổi cho Nhị Lang. Phòng trên bên kia không ai chăm sóc giúp,Hà thị thì lười biếng, Liên Nha Nhi thì còn nhỏ, cũng không thể giúpchăm sóc đứa nhỏ. Người một nhà đều cảm thấy Nhị Lang rất đáng thương.
Họ cũng đã cẩn thận hỏi thăm, thời gian ở bên Thái Thương, bản thân Nhị Lang cũng không làm chuyện gì xấu cả.
Đối với Nhị Lang cùng Nhị Nữu Nữu, Liên Mạn Nhi các nàng nguyện ý vươn tay giúp đỡ.
Chương 532: Lao động công ích
Liên Thủ Tín cấp gạo cho Nhị Lang, lại bị Nhị Lang ngăn cản, nói lànguyện ý cùng giống như những người khác, làm việc, ăn cơm, nhận tiềncông.
"Nhị Lang, việc cháu tới đây, đã nói với ông nội chưa?" Liên Thủ Tín liền hỏi Nhị Lang.
"Đã nói qua, ông nội cũng đồng ý để cháu đến đây rồi." Nhị Lang đáp.
Nhị Lang sẽ không nói dối, hắn đã nói như vậy, thì đúng là Liên lãogia tử đã thật sự cho phép hắn tới nơi này làm việc. Hiện tại, tình hình bên phía nhà cũ, Liên Thủ Tín cũng biết. Ở nhà một mặt, là Chu thị tìmcho người một nhà an bài công việc. Mặt khác, Liên lão gia tử tuy rằngvẫn còn phải uống thuốc, nhưng đã có thể đứng dậy làm việc. Mỗi ngàyLiên lão gia tử đều cùng các con cháu xuất môn vào núi kiếm củi.
Người trong thôn nhìn thấy, đều khuyên can Liên lão gia tử, khuyênông không cần phải làm việc nữa, chỉ cần ở nhà hưởng phúc của con cháulà được rồi. Dù sao, tất cả mọi người đều biết, có Liên Thủ Tín hết lòng lo liệu, Liên lão gia tử và Chu thị cũng không phải thiếu thốn gì.
Liên lão gia tử mỗi lần đều chỉ cười cười, nói ông ra ngoài cho thư thái đầu óc, nhân tiện xem xét nhóm con cháu làm việc.
Liên lão gia tử nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Mọi ngườiđều biết, bên phía Liên gia nhà cũ, Liên Thủ Nghĩa còn có thể làm việc,dù sao cũng đã từng quen với việc đồng áng, nhưng Liên Thủ Nhân thì lạichưa từng trải qua cuộc sống cực nhọc như thế bao giờ. Liên lão gia tửmuốn đi cùng, cũng là muốn chăm sóc bọn họ, cái này về tình lý có thểtha thứ được.
Bên nhà cũ, đội ngũ mỗi ngày thay phiên nhau ra ngoài lấy củi gồm cóLiên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Hà thị, Tứ lang, Lục lang,ngay cả mấy người chân bó như Cổ thị, Tưởng thị, Liên Đóa Nhi cùng LiênNha Nhi mỗi ngày trong nhà cũng phải thu thập một sọt củi mới được.
Cả nhà Liên Mạn Nhi đã biết chuyện này, nhưng cũng không nói gì.Trong lòng mọi người đều tán thành việc Liên lão gia tử làm như vậy,dùng lời của Trương thị để diễn tả. Liên lão gia tử là người "Còn sốnglà còn lo toan". Tam Thập Lý doanh tử khi vào mùa đông, những cái kháccó thể không có, nhưng không thể thiếu củi đốt. Hiện tại nếu không kiếmđược đủ củi đốt, đến mùa đông người hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên ThủNghĩa sẽ phải chịu khổ.
Liên Thủ Tín sắp xếp cho Nhị Lang đi đào ao cá, sau đó về nhà đem chuyện này nói với mọi người trong nhà.
". . . . . . Ta đã làm theo những gì mà chúng ta bàn bạc, đầu tiênnói hắn không cần phải làm gì, ta sẽ cấp gạo cho hắn. Nhưng Nhị Langkhông chịu, kiên quyết muốn làm việc." Liên Thủ Tín nói, "Ta đã nói vớiĐại Lực, lưu tâm đến Nhị Lang, xem hắn làm việc như thế nào rồi sau đóbáo lại cho ta biết."
Về phía những người ở bên nhà cũ, đã đem ruộng vườn cùng địa tô thuxếp thỏa đáng. Cả nhà Liên Mạn Nhi đều không cho rằng mọi chuyện như thế đã là êm đẹp.
Hà thị muốn tới làm việc, Liên Mạn Nhi các nàng khẳng định không cần. Nhưng nếu Nhị Lang đến, thì sẽ tạo cho hắn cơ hội.
Nếu như đưa lương thực cho Nhị Lang mà hắn trực tiếp cầm lấy, bọn họsẽ không nhắc lại chuyện làm việc nữa. Chuyện cấp lương thực, chỉ có duy nhất lần này, về sau nếu muốn nữa, là không thể.
Nhị Lang từ chối nhận lương thực, mà kiên trì đi làm công. Cái nàychứng minh rằng, Nhị Lang còn có liêm sỉ, hiểu được tự mình cố gắng,không phải là kẻ quen thói ăn không ngồi rồikhông làm mà hưởng.
Giữ Nhị Lang lại làm việc chính là để cho mọi người ngầm thấy rằng,nếu Nhị Lang vẫn thành thật, chăm chỉ như trước kia, không vì trải quacuộc sống ở bên Thái Thương mà trở thành người xảo trá, tâm khẩu bấtnhất (nói một đằng làm một nẻo), thì các nàng nhất định sẽ giúp đỡ NhịLang.
Bên phía nhà cũ, Liên lão gia tử dù sao cũng đã nhiều tuổi, tinh thần không thể so được với trước đây. Cả một đại gia đình, già trẻ lớn bé,đều dựa vào bàn tay lèo lái của ông. Như vậy bọn họ chẳng thể chống đỡđược bao lâu nữa. Nếu Nhị Lang có thể gánh vác được chuyện gia đình,điều này hiển nhiên là rất tốt. Cho dù không thể, thì cũng coi như ởphòng trên đã có thêm một người đi theo con đường chính đạo, có thể tựlực cánh sinh, điều này đối với tất cả mọi người đều có lợi.
"Nếu Nhị Lang vẫn giống như trước đây, chúng ta liền ra tay giúp đỡnó." Trương thị liền gật đầu nói, sau đó lại thở dài, "Bên chỗ phòngtrên, có mấy người thật không đáng để được người khác đồng tình. Nhưngcũng có người kiến người ta thương xót, . . . . . . Cái đứa nhỏ Nhị NữuNữu, lúc trước ta gặp vẫn còn đang bú sữa. Hiện tại nhìn cũng chỉ nhỉnhhơn trước chút ít. Lần trước ta nhìn thấy, nó gầy như con mèo nhỏ vậy,đành lòng không nổi."
"Tú Nga tẩu một chút tin tức cũng không có sao?" Liên Chi Nhi nói.
"Bên phía lão gia tử, đối với Nhị Lang và chuyện vợ của hắn, có phán quyết gì không?" Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
"Lão gia tử cũng chưa nói cái gì rõ ràng." Liên Thủ Tín liền lắc đầu.
"Việc này vốn rất rối loạn, chúng ta có trợ giúp thì trợ giúp, không nên có ý kiến can thiệp vào làm gì." Liên Mạn Nhi nói.
Chuyện Nhị Lang và Triệu Tú Nga, lúc nên có quyết đoán thì không quyết đoán, để đến lúc muộn rồi, chuyện liền rối như tơ vò.
"Tốt xấu gì cũng nên trở về, đều là người một nhà mà." Trương thị liền nói.
Ở niên đại này, đặc biệt là trong gia đình các hộ nông dân, nam nữthành thân, chính là chuyện cả đời. Nếu như đứt gánh giữa đường, trừ phi một trong hai người kia qua đời, còn không thì mọi người đều khuyêngiải hai bên, như cách nói ngày xưa, chính là khuyên toàn gia đoàn viên(gia đình đoàn tụ). Chẳng sợ cả đời gập ghềnh, cãi nhau ầm ĩ, chỉ cần có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long, sinh con đẻ cái, như vậy mớicó thể gọi là viên mãn.
Giữa hai vợ chồng Nhị Lang và Triệu Tú Nga cũng không xảy ra chuyệngì, chuyện của bọn họ là từ phía phòng trên Liên gia cùng với Triệu gia. Trong đó có nhiều điều rắc rối, Liên Mạn Nhi cũng lười đi phán xét. Tuy nhiên, xem xét thái độ của Liên lão gia tử, chỉ cần Triệu Tú Nga trởvề, bằng lòng chung sống hòa thuận cùng Nhị Lang, Liên gia vẫn sẽ đónnhận nàng.
Đây cũng là tư tưởng truyền thống của Liên lão gia tử, trong nhàkhông thể có nữ nhân tái giá, cũng không thể có chuyện hưu thê. Mặtkhác, nếu Nhị Lang muốn lấy người khác, cũng sẽ rất khó khăn.
"Đúng rồi, Diệp Nhi có đến nói với con, cha của Anh tử hôm nay lại tới nhà cũ gây chuyện." Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Tất cả mọi người ở phòng trên Liên gia đều đã trở lại, chỉ trừ TriệuTú Nga cùng Anh tử. Triệu gia cả nhà hai tám người còn đang bị giam giữ ở đại lao bên Thái Thương, nên không có ai tìm đến Liên ga nói chuyện.Anh tử không trở về, cha của Anh tử sao có thể mặc kệ, hễ rảnh rỗi làlại đến nhà cũ gây chuyện, đòi phòng trên phải giao người. Cha của Anhtử còn nói người của Liên gia hại chết Anh tử, bắt bọn họ phải đền mạng.
"Tam bá mẫu của con cũng nói với mẹ rồi, cha của Anh tử kia, mỗi lầnđến, ầm ĩ một hồi, rồi cuối cùng, kiểu gì cũng phải lấy vài thứ đồ vậtnày nọ rồi mới rời đi. Sau đó, ngày hôm sau, lại đến gây chuyện. Xemtình hình này, trừ phi là Anh tử trở về, còn không mọi chuyện sẽ khôngdừng tại đây đâu." Trương thị cũng giận dữ nói.
"Đều là chuyện phiền phức." Liên Thủ Tín nhăn mặt, "Bọn sao lại ấutrĩ như vậy, có thể gây ra loại chuyện như thế này. Đều nói mỗi cây mỗihoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có thể có loại gia đình như vậy sao?"
Kỳ thực nói trắng ra là, mấy người ở nhà cũ đó, rất giỏi gây chuyện.Trong nhà mà có một người phiền phức như vậy, thì cả nhà sẽ không có một ngày yên ổn. Trong khi ở nhà cũ, thích gây chuyện, đâu chỉ có một haingười.
"Cái này thì tự làm tự chịu có thể trách ai." Liên Mạn Nhi nói,"Chúng ta đều phải cân nhắc kĩ, chuyện gì có thể giúp, chuyện gì khôngthể nhúng tay vào. Giống như này, ai làm thì để người đó chịu đi."
"Vợ Xuân Trụ nói với ta, nhiều người trong thôn đồn đoán rằng Đạiđương gia phu nhân đã hãm hại Anh tử." Trương thị đè thấp thanh âm nói,"Nhà của Anh tử, xem ra là quấn lấy mấy người ở phòng trên."
"Mọi người xem, bọn họ hình như biết chúng ta chỉ quan tâm đến chuyện của ông nội cùng bà nội, mặc kệ chuyện của mấy người khác ở phòng trên. Bằng không, bọn họ sao lại dám to gan thế kia." Liên Mạn Nhi liền nói.
Cha mẹ Anh tử mỗi lần tới gây chuyện ở nhà cũ, cũng chưa hề nhắc tớichuyện phải đi cáo trạng, thưa kiện, cái này chỉ là đem Anh tử ra đe dọa để moi móc tài vật của phòng trên, hơn nữa, xem ra là tính đòi cả đời,không bao giờ chấm dứt.
Mọi người đang nói chuyện thì tiểu Hỉ tiến vào bẩm báo, nói là Lý Chính đến đây.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi ở lại hậu viện trong phòng thêu thùa may vá, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi thì đi ra ngoài tiền viện.
Hàn Trung đã mời Lý Chính vào trong sảnh ngồi, châm trà mời khách.Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi vào trong sảnh, hàn huyên vàicâu rồi mọi người phân chủ khách lần lượt ngồi xuống.
"Lần này ta đến, là có chuyện này." Lý chính đi thẳng vào vấn đề,"Quan trên mới vừa phái người đến truyền lời, trong thôn phải bắt línhlính đi lao động công ích."
Hằng năm, mỗi hộ nông dân phải nộp thuế lương thực dựa trên diện tích đất đai, đồng thời còn phải tham gia lao động công ích. Qui định về lao động công ích không giống với qui định về thuế má, tùy xem tình hình,huyện nha an bài xuống cái gì thì làm cái đó.
Chẳng hạn như năm nay, tráng đinh của Tam Thập Lý doanh tử sẽ đi đếnvùng giáp ranh phía tây huyện Cẩm Dương với huyện Bàn Sơn để tu sửa lạisơn đạo (đường núi).
". . . . . . Hai ngày tới phải xuất phát, đi nửa tháng, đến mùa đôngthì trở lại. Mỗi hộ gia đình, hai người lấy một, cũng có thể dùng tiềnthay thế. Bên đó cần rất nhiều người, nếu còn có người muốn đi, sẽ baomột ngày hai bữa cơm, mặt khác, mỗi ngày còn được trả tiền công." LýChính tiếp tục.
Cả nhà Liên Thủ Tín đã được miễn mười năm lao động công ích, việc bắt lính đi lao động công ích này vốn chẳng có ảnh hưởng gì đối với họ, vậy mà Lý Chính lại cất công đến đây để báo chuyện này, ắt là phải cónguyên do.
"Người nhà huynh không cần phải đi, nhưng người ở bên nhà cũ kia thìvẫn phải đi lính. Ta đến đây nói chuyện, chính là để bàn xem nên tínhtoán thu xếp thế nào." Lý Chính cuối cùng nói.
Đây là Lý Chính muốn cấp cho nhà nàng một cái nhân tình.
Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang liền nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Bên chỗ nhà cũ, số nam đinh trưởng thành tổng cộng có năm người, trừLiên lão gia tử ra, còn lại Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa,Nhị Lang, dựa theo tính toán hai lấy một, vậy ít nhất có hai người phảiđi tham gia lao động công ích.
"Tình huống của bên kia, theo cháu biết, ông nội cháu đã lớn tuổi,tất nhiên là không thể đi, còn có Nhị Lang ca, hiện tại trong nhà khôngthể ly khai ca ấy. Còn lại Đại bá, Nhị bá, và Kế Tổ ca, đều có thể đi."
Liên Mạn Nhi rất nhanh liền đưa ra quyết định. Cái việc chi tiền thay này khỏi cần phải suy nghĩ, vừa vặn thừa dịp đi lao động công ích này,để cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ hảo hảo rèn luyệnthân thể.
Đại lão gia đang độ tuổi cường tráng, mỗi ngày ở nhà đi kiếm củi,thật là lãng phí sức lao động. Đi lao động công ích, đầu tiên là tuânthủ luật lệ quốc gia, đồng thời có thể bớt trong nhà vài miệng ăn. Haingười đi phục dịch, còn một người thì đi làm thuê kiếm chút tiền về phụgiúp gia đình.
Trong nhà còn lại nam đinh trưởng thành là Nhị Lang, có chuyện gì xảy ra đều có thể ứng phó. Hơn nữa vẫn còn có thêm Tứ Lang cùng Lục Langnữa.
Liên Mạn Nhi tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng lời nói ở trong nhà rất có trọng lượng, ở Tam Thập Lý doanh tử cũng không phải là điềugì mới mẻ. Bởi vậy, nghe Liên Mạn Nhi nói như thế, Lý Chính cũng khônglấy làm kinh ngạc.
"Để ta thử đi sắp xếp xem sao" Lý chính liền nói.
"Làm phiền Lý Chính huynh rồi."
Chương 533: Tỉnh ngộ
Lý Chính đi an bài chuyện lao động công ích, đồng thời sử dụng lựcảnh hưởng của hắn, rất nhanh đã khiến cho Liên Lão Gia Tử đưa ra quyếtđịnh về việc chọn người. Cả ba người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và LiênThủ Nghĩa đều phải đi. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa coi như đi phục vụ lao động công ích, còn Liên Kế Tổ thì vì trong nhà mà đi làm thuêkiếm tiền công.
Tuy rằng đây là điều mà Liên Mạn Nhi kỳ vọng, nhưng khi nghe Liên Thủ Lễ kể lại như vậy, trong lòng nàng vẫn có đôi chút kinh ngạc.
Liên Lão Gia Tử đã tỉnh ngộ sao? !
Vừa mới dùng xong cơm tối, Liên Thủ Lễ đã tới đây nói với Liên ThủTín rằng Liên Lão Gia Tử đã quyết định để cho Liên Thủ Nhân, Liên ThủNghĩa cùng Liên Kế Tổ đều đi phục vụ lao động công ích, đi làm công.
Đương nhiên, Liên Thủ Lễ lại đây cũng không chỉ để báo mỗi tin tức này thôi.
"Cha bảo ta lại đây xem bọn đệ đã dùng cơm nước xong chưa. Nếu ănxong rồi thì bảo đệ cùng Ngũ Lang qua đó một chuyến. Cha có chuyện muốnnói với hai người." Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín nói, "Cha còn nói,nếu hiện tại Ngũ Lang không rảnh, vậy thì xem ngày mai thời điểm nàorảnh thì qua cũng được. Cha còn bảo nếu Mạn Nhi cũng rảnh thì đi luôn,cả tiểu Thất cũng vậy."
Lần này, không giống như trước kia để cho Liên Diệp Nhi chạy tới báotin, mà là sai Liên Thủ Lễ đích thân đến đây. Lại còn cố ý nói phải gọiNgũ Lang cùng nàng tới, ý tứ ẩn bên trong là Ngũ Lang rất quan trọng,Liên Mạn Nhi nghĩ, trong lòng Liên lão gia tử đã thông suốt, hơn nữachuyện cần bàn bạc lần này khẳng định là chuyện quan trọng.
Yêu cầu này của Liên Lão Gia Tử, các nàng không có lý do cự tuyệt, cũng không nghĩ muốn cự tuyệt.
Liên Mạn Nhi liền mang theo nha hoàn tiểu Hỷ, theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất đi đến nhà cũ.
Tiến vào đại môn của nhà cũ, Liên Mạn Nhi đầu tiên là theo bản nănghướng phía chuồng heo nhìn thoáng qua. Túp lều mới dựng kia đã khôngthấy đâu.
Cổ thị bị Chu thị phạt phải ở chuồng heo, buổi tối không được vào nhà ngủ. Mấy ngày đầu thì vẫn bình yên. Về sau, vào buổi đêm, Cổ thị nằm ởchuồng heo lại ai oán cất tiếng khóc.
Ban đêm ở nông thôn đều vô cùng tĩnh lặng, trong chuồng heo lại không có gì che, tiếng khóc của Cổ thị liền truyền ra bên ngoài. Mấy nhà hàng xóm rất nhanh liền không chịu nổi.
Đã có người đến tìm Liên Lão Gia Tử và Chu thị để nói chuyện.
Chu thị gặp mấy người này, đều đem tội trạng của Cổ thị từ đầu tớicuối quở trách một lần. Không chỉ kể chuyện Cổ thị giở trò quỷ kế thếnào để lừa Liên Tú Nhi gả cho một lão già sắp gần đất xa trời ở TháiThương, Chu thị còn nói thời điểm ở nhà, người ra chủ ý bán Liên Mạn Nhi hóa ra chính là Cổ thị, thiếu chút nữa hại chết Liên Mạn Nhi, lại cònnói Cổ thị xúi giục Liên Hoa Nhi khất nợ vay nặng lãi, muốn hại chếtLiên gia một nhà già trẻ.
Theo như Chu thị nói thì Cổ thị heo chó cũng không bằng, chỉ đáng ở chuồng heo.
Người tới cũng không thay Cổ thị nói chuyện, chỉ nói Cổ thị mỗi đêmđều khóc, trong nhà người lớn thì không sao, nhưng tiểu hài tử lại bịdọa quá mức.
Chu thị có thể mặc ý sai khiến Cổ thị, nhưng bà thực sự quản không được việc Cổ thị nửa đêm khóc lóc.
Cuối cùng vẫn là Liên Lão Gia Tử lên tiếng, để cho người tới yên tâm, khẳng định chuyện này sẽ không tái diễn nữa. Ngay buổi tối đó Cổ thịliền được dọn vào trong phòng.
Cổ thị chính là người như vậy, chưa bao giờ trực tiếp chống đối Chuthị, nhưng chung quy vẫn có thể lắt léo quanh co để đạt được mục đíchcủa mình.
Liên Mạn Nhi tiến vào cửa phòng trên, vẫn như trước là Cổ thị ở bên cạnh vén rèm lên.
Cũng giống như Liên Thủ Nhân, mái tóc của Cổ thị như bạc thêm mấy phần.
Ở gian ngoài, dựa vào vại nước ở đông phòng là một túi hành lý đơnsơ. Cổ thị tuy rằng đã được phép trở về phòng để ngủ, nhưng Chu thị vẫnkhông cho phép nàng đến ngủ trên giường gạch ở tây phòng mà bắt nàng ngủ ở ngoài cửa đông phòng. Như vậy, ban đêm nếu Chu thị muốn uống nước,dùng bô, vừa vặn có thể sai sử Cổ thị.
Nghe Liên Diệp Nhi nói, Chu thị đôi khi tỉnh giấc, sẽ ngồi xuốngkhóc. Chu thị khóc hiển nhiên là vì Liên Tú Nhi, mà khi Chu thị khóc tất nhiên phải mắng Cổ thị, có khi còn mắng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa,thậm chí còn muốn tiện thể trách móc Liên Lão Gia Tử vài câu.
Theo như những gì mà Chu thị nói, cả nhà này đều mắc nợ Liên Tú Nhi, cũng chính là mắc nợ bà.
Liên Lão Gia Tử có đôi khi cũng răn dạy một hai câu, nhưng đại đa sốthời gian đều mặc cho Chu thị phát tác. Những người khác ở phòng trênlại càng không dám nói gì.
. . . . . .
Trong đông phòng, Liên Lão Gia Tử cùng Chu thị đang ngồi ở đầu giường gạch đặt gần lò sưởi, còn lại tất cả mấy người ở phòng trên thì hoặcđứng hoặc ngồi trên mặt đất. Hiện tại trong phòng này, chỉ có hai lãonhân gia ở, bởi vậy phần giường gạch bên phía đầu giường đặt xa lò sưởikia hoàn toàn bỏ trống.
Thấy Liên Thủ Lễ dẫn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi đến,Liên Lão Gia Tử liền vội đến bảo ba người nhà bọn họ ngồi xuống.
". . . . . . Ngũ Lang ngồi ở đây với ông nội, Mạn Nhi cùng tiểu Thấtlên trên giường gạch ngồi với bà nội các cháu, trên giường ấm áp lắm."Liên Lão Gia Tử cười cười dặn dò, lại đối với nhóm nữ quyến Hà thị,Tưởng thị đang chờ trong phòng, phất tay, "Các con đều đi ra ngoài đi."
Đây là tuyên bố muốn nói đại sự, không cho nhóm nữ quyến tham gia.Chỉ có Liên Mạn Nhi là ngoại lệ, đương nhiên Chu thị cũng là ngoại lệ.
Nhóm nữ quyến đều đi rồi, Tứ Lang cùng Lục Lang mặc dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng được Liên Lão Gia Tử giữ lại.
"Hôm nay Lý Chính đã đến nói với ta chuyện đi lao dịch, " Liên LãoGia Tử thấy mọi người đều đã yên vị, liền mở miệng nói, "Là đi tu sửasơn đạo, nhà chúng ta phải có hai người đi. Những lời Lý Chính nói tanghĩ đều đúng hết. Ta tính toán để cho lão Đại, lão Nhị cùng đi, Kế Tổcũng đi."
Nói đến đây, Liên lão gia tử dừng một chút.
Chỉ trong có vài ngày, Liên lão gia tử tựa như hốc hác đi rất nhiều.
"Mấy ngày nay, trong lòng ta vẫn ngổn ngang trăm mối, suy đi nghĩlại, tính toán trước sau, ta đều đã nghĩ qua một lần." Liên lão gia tửthở dài một hơi, "Chuyện quá khứ, ta trước hết không nói. Hôm nào rảnhrỗi mấy ông cháu cùng nhau trò chuyện một phen. Ta trước nói chuyệntrước mắt đã."
"Cuộc sống của nhà lão Tứ, một chút cũng không cần phải lo lắng nữa,ta không nói làm gì. Nhà lão Tam tuy không quá tốt, nhân khẩu cũng ít,nhưng đều là những người chịu thương chịu khó, gia cảnh chắc sẽ càngngày càng tốt hơn. Hiện tại chỉ còn lại hai phòng lão Đại cùng lão Nhịlà mệt nhất."
Mệt ở đây ý tứ không phải là mệt nhọc, mà ý là sai trái, không tốt.
"Việc này, ta cũng không oán trách ai được. . . . . . . Về sau, haiphòng này phải an phận làm công việc nhà nông. Phòng lão Nhị trước kia ở nhà đã từng theo ta trồng trọt, thì cũng chỉ là quay về cuộc sống trước kia. Khó nhất chính là phòng lão Đại..."
Nói đến này, Liên Lão Gia Tử liếc mắt nhìn hai người Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ một cái.
Liên Thủ Nhân đã ngoài bốn mươi tuổi, nguyên bản một đầu tóc đen dàyhiện giờ đã có chút thưa thớt, lại còn điểm lẫn những sợi bạc. Liên lãogia tử rất rõ ràng, đây là do sau khi bị bỏ tù ở Thái Thương, bởi vìhoảng sợ, sầu lo, còn thêm hình phạt mà gây nên. Mặc dù sau đó được Liên Tú Nhi lo lót sắp xếp cho, nhưng việc bị hành hình vẫn để lại dấu vếttrên người hắn.
Về phần Liên Kế Tổ, dù sao vẫn còn trẻ, trên người nhìn không ra cáigì, nhưng một chút tinh thần cũng không có, toàn thân đều là hơi thởchán chường, suy sụp.
"Lão Đại cùng Kế Tổ mấy năm nay chưa từng động chân động tay xuốngruộng, cũng chưa từng trải qua cuộc sống cơ cực bao giờ." Liên lão giatử thu hồi ánh mắt, đè nén chua xót đang trào ra, tiếp tục nói, "Hiệntại chưa thể dạy được, sau này, lão Đại cùng Kế Tổ nên thường xuyên rađồng, chăm chỉ làm việc. Làm nông dân thì phải có bộ dáng của người nông dân. Ta cũng không biết mình còn sống được mấy năm nữa, chỉ có thể nhân lúc thân già này còn minh mẫn, đem mấy sinh kế ngoài đồng trong vườntruyền dạy cho các con. Người nông dân sinh hoạt như thế nào, các concũng phải học lại từ đầu."
Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nghe vậy đều gục đầu xuống.
"Liền bắt đầu từ việc đi lao động công ích này đi, cuộc sống như thếnày, ta đều đã trải qua, chẳng có gì ghê gớm cả. Lão Nhị cũng đi, đếnlúc đó chăm sóc đại ca con và Kế Tổ." Liên lão gia tử lại nói.
Lời này của Liên lão gia tử vừa nói ra, trong phòng nhất thời im lặng.
Hai phụ tử Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đầu tiên là liếc mắt nhìnnhau một cái, sau đó đều nhìn về phía Liên lão gia tử, Liên lão gia tửxoay mặt đi chỗ khác, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ lại hướng ánh mắttrông chờ nhìn về phía Chu thị.
Chu thị ngồi xếp bằng trên kia, thở dài một hơi, nhưng cũng không nói gì.
"Cha, không phải là con không muốn đi." Liên Thủ Nhân liền vẻ mặt đau khổ mở miệng, "Người cũng biết đấy, con ở bên Thái Thương bị người tađánh đập, cơ thể bị phá hư. Phải gắng gượng rất nhiều mới được như bâygiờ."
Liên Kế Tổ vốn cũng muốn nói chuyện, thấy Liên Thủ Nhân lên tiếng trước, liền ngậm miệng lại.
"Cha, nếu không thì, " Liên Thủ Nhân nói, mắt liếc về phía Liên ThủTín một cái, "Ngày mai con cùng với mẹ bọn nhỏ lên thị trấn một chuyến,đi tìm Hoa Nhi cùng phu quân nó. Bọn nó cũng không phải là người lònglang dạ sói, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta."
Liên Thủ Nhân đây là tính toán mang theo Cổ thị đi thị trấn tìm Tốnggia tống tiền, hơn nữa trong lời nói còn mang theo chút toan khí (mùi vị chua xót) cùng oán khí.
"Lão Đại, đây là chủ ý của vợ mày sao?" Không đợi Liên lão gia tử nói chuyện, Chu thị liền nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân nói, "Đây là lại tính đem bọn tao quẳng sang một bên, còn ả ta thì đi theo khuê nữ của mìnhđể hưởng phúc đi."
"Mẹ, không phải. . . . . ." Liên Thủ Nhân vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không phải cái gì?" Chu thị lập tức cắt ngang lời nói Liên Thủ Nhân, "Bọn mày tính toán cái gì, tao không biết sao? Hai đứa mày chỉ cần vểnh cái mông lên thôi, là tao đã biết chúng mày muốn ị ra phân lừa hay làđẻ trứng rồi."
Liên Mạn Nhi vội vàng cúi đầu, che miệng lại, tránh phải cười ra tiếng
"Bảo với con vợ thối tha nhà mày sớm mà chết tâm đi. Nó đừng có hòngmà đi đâu được, nó hại Tú Nhi của tao, và cả một gia đình ra nông nỗingày hôm nay, đều nhờ phúc của nó hết đấy. Người nhà Anh tử mỗi ngày đều đến đây gây sự, còn không phải là nó sau lưng làm ra cái thứ chuyện tốt đẹp chó má gì sao.....Đời này, chỉ cần tao còn trên đời một ngày thì nócũng đừng có mơ mà có một ngày lành. Cho dù sau này có đi gặp ông bà ông vải tao cũng không tha cho nó."
Nói đến đây, Chu thị lại hướng về phía ngoài cửa, đề cao giọng.
"Nghe thấy không, lúc trước cô còn theo ta đòi sống đòi chết cơ mà.Cô đi chết đi, không ai ngăn cản cô đâu. Cô chết rồi, mỗi ngày phảixuống vạc dầu, để cho bọn ta được sạch sẽ."
Xem ra Cổ thị đã từng nói qua muốn đi tìm cái chết, Liên Mạn Nhi ởbên cạnh trong lòng thầm nghĩ, với Chu thị, chỉ hận không thấy Cổ thịmau mà đi tìm chết đi.
Chu thị trung khí mười phần mắng xong, bên ngoài lặng yên không mộttiếng động, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ở trong phòng cũng cúi đầu,Chu thị không những không hết giận, ngược lại lại khóc rống lên.
"Ô Tú Nhi của ta, khuê nữ hiếu thuận của ta." Chu thị một bên khóc,một bên lải nhải, "Xem thân khuê nữ của bọn mày đi, bọn mày đều đã trởvề bao nhiêu ngày rồi, nó ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, một chúttin tức cũng không thấy có. Mày cho là bảo bối khuê nữ của mày tronglòng có mày, thật có thể hiếu thuận với mày à. . . . . . . Tú Nhi ôi, Tú Nhitâm can bảo bối. . . . . ."
"Tao còn ở đây một ngày, chúng mày cũng đừng mơ được cùng khuê nữ gặp mặt!" Chu thị hung tợn nói.
Chương 534: Cối xay đá
Gian ngoài vẫn yên lặng như trước, chỉ có rèm cửa hơi hơi lay động.
Chu thị khóc xong, mắng xong, phát tiết cũng xong rồi, lúc này mớilôi khăn tay ra, hung hăng lau mặt một hồi, rồi mới chậm rãi im lặngxuống.
Trong lúc này, trong phòng không có ai đi khuyên giải, ngay cả Liên lão gia tử cũng bảo trì trầm mặc.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi lưu chuyển, ở trên mặt Chu thị đánh giá một hồi. Chu thị mí mắt hơi sưng, đôi mắt đục ngầu, đỏ quạch đầy tơ máu. LiênMạn Nhi nhớ rõ Liên Diệp Nhi đã từng nói qua với nàng, Chu thị ở phòngtrên, thường thường sẽ ầm ĩ như vậy một hồi. Mà mỗi lần nháo như vậy,Chu thị đều khóc.
Khóc lóc này, so với trước kia khóc lóc để gây khó dễ cho con trai,con dâu thì khác hoàn toàn. Ngày trước, phần lớn là làm bộ làm tịch, còn hiện tại, Chu thị đúng là thương tâm thật, mỗi lần khóc đều ruột ganđứt từng khúc. Hơn nữa lại bị chuyện vừa rồi làm cho càng đau lòng.
Liên Thủ Nhân nhắc tới Liên Hoa Nhi, nói muốn cùng Cổ thị đi tìm Liên Hoa Nhi hỗ trợ, việc này không khỏi khiến cho Chu thị nghĩ đến Liên TúNhi.
Khuê nữ Liên Hoa Nhi của Cổ thị, lúc chưa xuất giá thì sống cuộc sống của tiểu thư con nhà địa chủ, cửa hôn nhân lại là cùng với Tống gia phú giáp một phương, Tống Hải Long cùng Liên Hoa Nhi tuổi tác và diện mạotương xứng. Để gả Liên Hoa Nhi, Liên gia đã phải mượn nợ lớn, đi vaynặng lãi. Hiện tại Liên gia từ Thái Thương chật vật mà quay về, Liên Hoa Nhi thế nhưng không bị ảnh hưởng chút nào, vợ chồng vẫn tốt đẹp nhưtrước, an nhàn làm thiếu phu nhân nhà phú quý.
Mà khuê nữ Liên Tú Nhi của Chu thị, lúc còn ở nhà, tuy rằng so vớingười ở mấy phòng khác thì tốt hơn một chút, nhưng còn kém xa Liên HoaNhi. Việc hôn nhân lại bị Cổ thị dùng để mưu cầu bậc thềm phú quý cho bà ta cùng Liên Thủ Nhân, bị lừa gả cho một lão già gần tám mươi tuổi, cócả một bầy con cùng thiếp thất. Vì cứu người đại ca này, Liên Tú Nhi cơhồ táng gia bại sản. Còn phải đáp ứng vị hôn phu, từ nay về sau phải thủ tiết (ở góa) cả đời, hơn nữa lại bị giam tại một am ni cô nhỏ, chịu khổ chịu tội.
Đối lập lớn như vậy, Chu thị làm sao có thể không căm tức, không đau lòng.
Hơn nữa, Liên Tú Nhi ở Thái Thương phải chịu khổ, bà không có cáchnào giải cứu. Còn Cổ thị, đầu sỏ gây nên bi kịch của Liên Tú Nhi, lại có thể dựa vào khuê nữ Liên Hoa Nhi tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sungsướng.
Chu thị sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?
Chu thị cùng Cổ thị nhất định là "Bất ly bất khí, bất tử bất hưu" (đại ý là không rời bỏ, đến chết mới buông).
Cổ thị cho dù có ngàn điều diệu kế, cũng khó có thể chống lại đượcquyết ý của Chu thị. Mà Chu thị lại bá đạo, đám người Cổ thị, Trương thị với Triệu thị đều phải tùy ý cho Chu thị gây khó dễ, rốt cuộc là "lộctử thùy thủ" (chẳng biết hươu chết về tay ai, ai thắng ai)?
Liên Mạn Nhi không biết đáp án này, nàng chỉ biết, mặc kệ là ai, đều phải chịu trách nhiệm với việc mà mình làm.
"Lão Đại, lao động công ích này, con vẫn có thể đi được." Chờ Chu thị bên kia im lặng đi, Liên lão gia tử mới mở miệng nói tiếp, "Tống giabên kia. Sau này con ít nhắc tới đi. Đã nhiều ngày như vậy rồi mà cũngkhông có người tới, ngay cả một phong thư cũng không. Giờ hai đứa mà vác mặt tới đó, còn ra cái thể thống gì? . . . . . . Từ nay về sau, cũngđừng nghĩ làm như vậy. Thành thành thật thật trồng trọt, sinh sống. . . . . . . Thể diện của Liên gia đã không còn nhiều lắm. Cả đám phải tự mình không ngừng cố gắng, đem mặt mũi lấy trở về!"
Liên lão gia tử cũng không tán thành Liên Thủ Nhân đi thị trấn tống tiền.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Liên lão gia tử đối với chuyện này coinhư đã thông suốt, hơn nữa quyết định này cũng coi như là có cốt khí.
"Cha, con. . . . . ."
Liên Thủ Nhân còn muốn nói chuyện, đã bị Liên lão gia tử phất tay cắt ngang.
"Con cái gì cũng đừng nói, ta trong lòng đều có tính toán. . . . . . . Lão Đại, Kế Tổ, từ nay về sau liền yên yên ổn ổn mà sống đi."
Đem chuyện lao động công ích cứ như vậy an bài , Liên lão gia tử để cho tất cả mọi người lui ra.
Thời điểm mấy người Liên Mạn Nhi ra khỏi nhà cũ, trời đã tối rồi.Trương thị đã phái gã sai vặt tiểu Phúc tới đây đón mấy người bọn họ.
Tiểu Phúc xách một chiếc đèn lồng đi trước dẫn đường, tiểu Hỷ đi bêncạnh Liên Mạn Nhi, một tay cầm đèn lồng, tay kia dìu Liên Mạn Nhi.
Còn Liên Mạn Nhi thì dắt tay tiểu Thất.
Bầu trời đêm khi vào thu ánh sao giăng đầy, không khí trong lànhkhoan khoái, nồng nàn hương vị của ngũ cốc vào mùa thu hoạch. Người mộtnhà cũng không sốt ruột, chỉ chầm chậm rảo bước.
Bầu trời này ánh sao này, Liên Mạn Nhi chỉ cảm giác trong lòng nhẹ nhàng vô cùng.
Tiểu Thất bỗng nhiên hì hì nở nụ cười, tiếng cười như lây lan, Liên Mạn Nhi cũng cười rộ lên.
"Tiểu Thất, có muốn cha cõng không?" Liên Thủ Tín liền hỏi tiểu Thất.
"Không cần đâu cha, con cùng đi với tỷ." Tiểu Thất cười hì hì nói.
Đêm mùa thu lặng gió, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran. Nhất là khi đi vào trong sân, xung quanh văng vẳng tiếng dế kêu, trong đêm khuyathanh tĩnh vang lên đặt biệt rõ ràng.
Những hộ nông dân đối với việc dế vào trong sân, thậm chí là trongphòng nhà mình, không bao giờ xua đuổi. Bọn họ cho rằng, dế vào trongnhà sẽ đem đến cho gia đình họ vận may cùng vụ mùa bội thu.
"Tiểu Thất, đệ nói xem lũ dế kia đang kêu cái gì?" Liên Mạn Nhi liền hỏi tiểu Thất.
"Củi khô cơm mềm, củi khô cơm mềm." Tiểu Thất lập tức đáp.
Đúng vậy, người nông dân thường đem tiếng dế kêu phiên âm thành "Củikhô cơm mềm", tiếng dế kêu càng nhiều thì trong nhà bọn họ sẽ càng cónhiều Củi khô cơm mềm, cũng là cuộc sống sẽ ngày càng sung túc.
Bọn họ từ lúc vẫn còn quấn tã đã được Trương thị kể qua về điều này.
Khi mấy người về đến nhà, đèn phòng ngoài vẫn sáng trưng, Trương thịcùng Liên Chi Nhi đang đợi bọn họ trở về. Vào trong phòng, Liên Mạn Nhiliền đem chuyện vừa rồi ở nhà cũ kể lại cho Trương thị và Liên Chi Nhi.
"Xem ra lão gia tử đã suy nghĩ cẩn thận, kiên quyết cứng rắn với Kế Tổ và đại bá bọn nhỏ." Trương thị nói.
"Đúng vậy, còn phải kéo dãn gân cốt của kẻ lười biếng." Liên Thủ Tín cũng phụ họa nói.
Liên lão gia tử vừa khôn khéo lại vừa thức thời. Khi ông biết được dự tính ban đầu hoàn toàn không thể thực hiện được, bên Tứ phòng đã hạquyết tâm, muốn người hai phòng Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa phảitự lực cánh sinh, lão gia tử cũng không khăng khăng giữ lấy chủ ý banđầu nữa.
Đương nhiên, câu nói "đề hồ quán đỉnh" ( 醍醐灌顶: lấy tinh chất sữa gộiđầu khiến cho người ta thoải mái dễ chịu, khơi dậy lòng người, ở đây làhàm ý là cảnh tỉnh) kia của Ngũ Lang cũng có thể đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Để cho hai phòng Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa có thể sống quangày, phải làm cho bọn họ thành những nông dân đúng nghĩa. Phòng LiênThủ Nghĩa kia còn tàm tạm, gian nan nhất là phải đào tạo Liên Thủ Nhâncùng Liên Kế Tổ.
Lần lao động công ích này chính là cơ hội tốt nhất.
Mà Liên lão gia tử trịnh trọng gọi bọn họ tới đây, thứ nhất là tỏ rõthái độ với bọn họ, còn thứ hai chính là muốn giành được sự ủng hộ củabọn họ.
Hiện tại Liên lão gia tử đã không thể hoàn toàn khống chế được haiphòng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Lão cần Liên Thủ Tín, Ngũ Langtrợ uy cho ông.
"Ông nội đã vì bọn họ suy nghĩ như vậy, cũng không biết, bọn họ có cảm kích hay không." Ngũ Lang nói.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi chợt nghe nói Liên Thủ Nhân bị bệnh, tuynhiên, đến ngày người trong thôn bắt đầu xuất phát đi phục vụ lao độngcông ích, Liên Thủ Nhân vẫn phải lên đường đi theo.
Liên lão gia tử lần này đã thực sự quyết tâm rồi.
"Cứ tiếp tục kiên quyết như thế mới là điều tốt." Liên Mạn Nhi nói.
Bên này Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ xuất phát điphục vụ lao động công ích, đến chiều tối Liên Thủ Lễ lại tới nhà LiênMạn Nhi
"Lão Tứ, mẹ có chuyện bảo ta tới nói với đệ." Liên Thủ Lễ tìm LiênThủ Tín nói chuyện, "Mẹ bảo đệ đem đậu phộng này bán hết đi, một chútcũng không cần phải lưu lại. Mẹ nói bà cùng với cha đều đã lớn tuổi rồi, cũng không dùng đến đậu phộng này."
"Được." Yêu cầu này, Liên Thủ Tín tự nhiên sẽ không phản đối.
"Tam bá, bà nội đang cần tiền sao?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Ừm." Liên Thủ Lễ gật đầu, "Nội cháu bảo, đem đậu phộng bán lấy tiền, mua cho bà một cái cối xay. Nếu tiền bán đậu phộng không đủ thì bántiếp thêm một ít thóc lúa. Dù sao lúa gạo này cũng ăn không hết."
"Nội cháu cần cối xay để làm gì ạ?" Tiểu Thất liền kỳ quái hỏi.
"Bà nội bọn trẻ muốn mua loại cối xay gì thế?" Trương thị cũng đi theo hỏi.
"Là mua cối xay bằng đá lớn, loại dùng để xay bột." Liên Thủ Lễ nói.
"Mua cái đó để làm gì chứ, chúng ta từ trước tới giờ có phải tự mình xay bột bao giờ đâu." Liên Thủ Tín liền nói.
Nhà Liên Mạn Nhi mỗi tháng đều phái người đem lương thực đến cho Liên lão gia tử và Chu thị, đều là gạo cùng bột đã được xay giã tốt. Tiền để xay gạo và bột đều là do nhà Liên Mạn Nhi bỏ ra, cũng không dùng đếntiền của Liên lão gia tử và Chu thị.
Trên trấn đã có sẵn nơi xay bột, nếu tự nhà mình xay gạo, xay bộtcũng có thể giảm bớt chút chi phí, nhưng như vậy phải tốn rất nhiều công sức. Mà ở bên chỗ phòng trên, cũng không thể tự làm được
"Nương muốn mua cối xay đá." Liên Thủ Lễ chỉ đáp vậy.
"Ông nội cháu biết chuyện này chứ? Ông có đồng ý không ạ?" Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền hỏi.
"Lúc bà nội cháu nói với ta, ông nội cháu cũng có ở đó. Ông cũng không nói cái gì." Liên Thủ Lễ nó.
Đợi Liên Thủ Lễ đi rồi, cả nhà Liên Mạn Nhi liền ngồi lại bàn tán với nhau.
"Nội bọn nhỏ định mua cối xay đá để làm cái gì chứ?" Trương thị nghi ngờ hỏi.
"Cha, chúng ta liền chiếu theo lời nội con mà làm ạ?" Liên Mạn Nhi trực tiếp hỏi Liên Thủ Tín.
"Trước đem đậu phộng đi bán đã." Liên Thủ Tín nói.
Rất nhanh, Liên Thủ Tín đã đem ba trăm hai mươi cân đậu phộng mà Liên lão gia tử đưa qua đem bán, thu được số bạc là ba nghìn tám trăm bốnmươi văn tiền. Sau đó, Liên Thủ Tín lại đi nhà cũ một chuyến, đưa choChu thị xác nhận, xong rồi mới cùng Liên Thủ Lễ đi đặt mua một cối xayđá lớn cho Chu thị.
Cối đá này nặng vô cùng, dùng xe la kéo vào trong nhà cũ, phải mấytên đầy tớ hợp lực dùng sức mới có thể sắp xếp ổn thỏa. Theo yêu cầu của Chu thị, cối đá này được đặt ở trong sân, dưới bệ cửa sổ ở đông phòngcủa phòng trên.
Chu thị đánh giá cối đá, lại tự mình đi lên đẩy đẩy. Cối đá lớn nàykhông giống với cối đá nhỏ mà nhà Liên Mạn Nhi dùng để làm tàu hủ khối,cối đá phải nặng đến trăm cân, một nam nhân trưởng thành nếu chỉ dùngmỗi lực cánh tay thì khó có thể đẩy được.
Chu thị dùng hết khí lực toàn thân mới có thể xoay được cối đá, sau đó bà mới vừa lòng gật đầu.
"Đem phần thóc mà tháng này con phải đưa mang đến đây đi." Chu thị liền nói với Liên Thủ Tín.
Ấn ngày thì vẫn còn vài ngày nữa mới đến hạn, nhưng đưa sớm hay muộn một chút cũng không sao cả.
". . . . . . Con sẽ về sai người đi xay gạo, xay bột, ngày mai sẽ đưa lại đây." Liên Thủ Tín nói.
"Con hiện tại trở về mang đến đây cho ta." Chu thị lại nói, "Không cần phải xay."
"Sau này cũng đừng tặng gạo và bột xay sẵn, con cứ trực tiếp đem caolương tặng lại đây, trong nhà sẽ có người xay." Chu thị nói với Liên Thủ Tín, sau đó cười lạnh nhìn về Cổ thị đang đứng ở cửa.
Cổ thị bỗng dưng rùng mình một cái, có cảm giác như chính mình rơi vào hầm băng.
Chương 535: Tài Nguyên Thu Vào
Liên Thủ Tín về đến nhà, liền đem chuyện đó nói với Trương thị.
"Cái cối đó đẩy không nhẹ. Ngay cả một người đàn ông cao lớn, chỉtrong vòng một ngày, xay cũng không được bao nhiêu bột. Ý của bà nội bọn nhỏ, là tính toán sau này gạo và mì ăn mỗi ngày cũng bắt đại bá mẫu của đám nhỏ xay. . . . . . . Ta còn không có trở về , bà nội đã sai đại bámẫu bọn nhỏ bắt đầu xay bột mì."
"Làm vậy có xay đến chết cũng chưa đủ ăn." Trương thị liền nói, "Ôngnội bọn nhỏ chưa nói gì sao, trong nhà không có người khác ư, tại saocái gì cũng không nói?"
"Lão gia tử không lên tiếng. Còn người khác, tất cả đều không dám nói gì hết." Liên Thủ Tín liền nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Liên Kế Tổ sau khi đi rồi, nhà cũbên kia chỉ còn lại Liên lão gia tử, Chu thị, Cổ thị, Tưởng thị, LiênĐóa Nhi, Đại Nữu Nữu, còn có Hà thị, Nhị Lang, Tứ lang, Lục lang, LiênNha Nhi cùng Nhị Nữu Nữu. Đám người của Liên Thủ Nghĩa, đối với chuyệnnày khẳng định sẽ không lên tiếng. Có thể nói chuyện giúp Cổ thị cũngchỉ có Tưởng thị và Liên Đóa Nhi.
Hiện tại Chu thị tiếp tục quản lý ăn mặc chi phí của mọi người trongthượng phòng, nếu đem chuyện này ra để uy hiếp, thì Tưởng thị và LiênĐóa Nhi cũng sẽ không ra mặt đối chọi thẳng với Chu thị.
Nhà cũ bên kia, có thể lật đổ quyết định của Chu thị, chỉ có Liên lão gia tử thôi.
Lần này trở về, Chu thị hành hạ Cổ thị, Liên lão gia tử vẫn mặc kệ nó .
Liên Mạn Nhi cảm thấy, Liên lão gia tử mặc dù không nói, nhưng mà trong lòng, chỉ sợ cũng thống hận Cổ thị .
"Nghĩ lại bà nội bọn nhỏ cũng thật bá đạo. Nhưng mà, những chuyện đại bá mẫu bọn nhỏ đã làm thật là quá ác, quá xấu. Nàng ta rơi vào hoàncảnh hôm nay cũng là tự tìm lấy." Trương thị suy nghĩ một chút, liềnnói.
Trương thị là người mềm lòng nhất. Hiện tại cũng không chịu đem lòng đồng tình cho Cổ thị nữa.
Người bên nhà cũ lên đường đi phục vụ đã có một khoản thời gian rồi,mỗi ngày Liên Diệp Nhi cũng sẽ đến chỗ của Liên Mạn Nhi, nói cho LiênMạn Nhi biết một chút tin tức của bên nhà cũ.
Trong khoảng thời gian này, nhà cũ bên kia tương đối yên tĩnh. Dĩnhiên cái vấn đề yên tĩnh này, chỉ có thể duy trì được một thời gianngắn thôi, không thể đem ra so sánh với nhà người khác. Bọn Liên ThủNhân cũng đã hồi âm trở lại. Nhưng chỉ nói chút lời nói nhớ thương Liênlão gia tử và Chu thị thôi..., còn lại thì toàn nói thân thể hắn và LiênKế Tổ chịu không nổi như thế nào, muốn Liên lão gia tử tìm cách, đưa bọn họ trở về.
Học vấn của Liên Thủ Nhân lúc này đã dùng được trên lá thư rồi, theo lời của Ngũ lang là sau khi xem thư xong nói, lá thư kia viết đến người ta phải đau lòng rơi lệ.
Liên lão gia tử mặc dù than thở, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng. Cũngkhông có đồng ý với thỉnh cầu của Liên Thủ Nhân, mà thư hồi âm gửi qualại liên tục dạy dỗ Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, muốn bọn họ đàng hoànglàm việc.
Chu thị mỗi ngày đều nhìn Cổ thị đẩy cối xay. Lúc khí trời tốt, Chuthị an vị ở trong sân nhìn Cổ thị. Khí trời không tốt. Chu thị sẽ trởlại trong phòng, ngồi ở trên giường gạch cách cửa sổ nhìn Cổ thị. Banđầu khi đem cối đá đặt ở vị trí dưới cửa sổ, cũng chính vì để cho Chuthị tiện giám sát đốc thúc Cổ thị .
Sáng sớm mỗi ngày, Chu thị sẽ từ trên giường gạch đuổi Cổ thị đẩy cối đá xay lương thực cho đến tối, Chu thị buồn ngủ rồi, mới để cho Cổ thị đi ngủ. Ngày thứ hai cũng vẫn như thế. Trong một ngày, thời gian Chuthị cho Cổ thị nghỉ ngơi rất ít. Gạo và mì của người một nhà ăn mỗingày, thì nhất định phải do Cổ thị xay ra. Nếu như Cổ thị xay không ra,thì một vài người trong gia đình phải chịu đói bụng.
Và người chịu đói dĩ nhiên cũng có thứ tự , người đầu tiên chính là Cổ thị, người thứ hai chính là Liên Đóa Nhi.
Nói cách khác, nếu Cổ thị không làm xong việc mà Chu thị đã giao cho bà, thì bà và Liên Đóa Nhi sẽ phải chịu đói.
Chu thị còn không cho người khác giúp đỡ Cổ thị, ngoại trừ Liên ĐóaNhi. Chu thị cho phép Liên Đóa Nhi giúp Cổ thị, nhưng mà Liên Đóa Nhicũng là chân bó, tuổi lại còn nhỏ những gì giúp được đều có hạn. Cổ thịkhông nỡ, mà Liên Đóa Nhi cũng không có cướp việc để tới hỗ trợ.
Lực chú ý của Chu thị bởi vì một lòng một dạ ở trên người Cổ thị, nên không có đi tìm những người khác gây phiền toái. Những ngày qua, Triệuthị và Liên Diệp Nhi mặc dù còn ở tại nhà cũ, nhưng mà cuộc sống cũngkhông quá khó khăn.
"Đại bá mẫu len lén để cho mẹ muội xem, chân và cánh tay của bà ấyđều sưng lên, trên tay có những chỗ bị cọ đến toàn là máu, mụn nước. Bàấy còn để cho mẹ muội nhìn chân của bà ấy, vừa bắt đầu sưng không cònhình dạng gì, sau đó sưng từ từ giảm đi, nhưng sau đó lại bị cọ chảy ranhiều máu. . . . . . . Nhìn thấy rất đáng sợ." Liên Diệp Nhi len lén nói cho Liên Mạn Nhi biết, "Mạn Nhi tỷ, cũng may là muội không có bó chân.Muội thấy chân kia của đại bá mẫu, nhìn thôi cũng đã thấy đau."
Những ngày qua, Liên Mạn Nhi cũng có đi thăm Cổ thị một hồi. Theonàng thấy thì Cổ thị đã bị Chu thị hành hạ không còn hình dạng gì cả.
Chẳng qua là, Cổ thị lúc nào lại cùng Triệu thị thân cận như thế? Đây là muốn tranh thủ lòng đồng tình rồi, Liên Mạn Nhi nghĩ.
"Tam bá mẫu có nói gì không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi.
"Mẹ muội có thể nói gì." Liên Diệp Nhi bĩu môi, "Chẳng lẽ bà ấy còntrông cậy vào mẹ muội có thể thay bà ta nói chuyện, hay là thay bà talàm việc? Muội sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Bà ta bây giờ nhìn qua thật đáng thương , nhưng mà muội và mẹ muội cũng biết bà ta là hạngngười gì, và vì sao mà bà ta có kết quả như ngày hôm nay. Hơn nữa, đạitẩu và Liên Đóa Nhi cũng không có giúp bà ấy, bà ấy còn có thể trông cậy vào người khác giúp à."
Lúc đó vì chuyện này Liên Mạn Nhi còn hỏi cách nhìn của Trương thị.
". . . . . . tạo nghiệt rồi, thời điểm còn sống, còn có thể trả chút nào thì nên trả chút đó, nếu không sau này chết đi, đến âm tào địa phủ, nợ này vẫn phải mang theo. Khi đó còn có thể bị hành hạ hơn." Trươngthị nói như thế.
Liên Mạn Nhi 囧囧 khi nghe xong lời nói của Trương thị..., không khỏinghĩ đến, cái gọi là mê tín của phong kiến, nghe nói do giai cấp thốngtrị vì củng cố sự thống trị của mình mà tuyên dương ra ngoài, nhưng màmọi việc cũng không chỉ nhìn có một mặt. Nói thí dụ như ở dân gian, loại mê tín phong kiến này có tác dụng rất lớn cho người ta hướng thiện, làm cho người ta không dám làm ác, loại sức mạnh tinh thần này không thểkhinh thường.
Khí trời ngày từng ngày mát mẽ đi, lá xanh trên cây cũng chuyển dầnsang màu vàng, từ dày đặt chuyển sang thưa thớt, thời tiết đã tiến vàocuối mùa thu, người một nhà của Liên Mạn Nhi đều đã đổi lại áo kép.
Thùng gỗ hẹn giao với đám thợ mộc đều đã hoàn thành, lục tục đượcchuyển đến. Ngũ lang mang người đi kiểm tra chất lượng thùng gỗ, LiênMạn Nhi thì ở phía sau hạch toán tiền công. Liên Thủ Lễ là một ngườichịu khổ, giỏi giang, ban ngày đi lên núi bắt đầu làm việc, về nhà liềnlàm nghề mộc, chỉ mỗi một mình hắn thôi đã lấy được tiền công gần mộtlượng bạc từ chỗ nhà Liên Mạn Nhi.
Thời điểm Triệu thị và Liên Diệp Nhi nhìn thấy một xâu tiền nặng trịch kia, trong đôi mắt đều ngấn lệ.
Đây không chỉ là một xâu tiền, đó là cuộc sống tốt đẹp ở tương laicủa bọn họ. Liên Thủ Lễ có thủ nghệ này trong tay,thời gian mới có baolâu mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là chuyện mà trướckia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Cứ như vậy. Đừng nói ba gian nhà ngói lớn, ta thấy mọi người muốnxây năm sáu gian cũng không thành vấn đề." Làm trò trước mặt Triệu thịvà Liên Thủ Lễ, Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Diệp Nhi, "Sau này dù cóthêm nhân khẩu. Vẫn có phòng để ở, dè đặt phải sữa chữa lại thì khó khăn thêm nữa."
"Đúng vậy , đến lúc đó Diệp nhi kén rể rồi, vẫn nên có một cái sân sẽ tốt hơn. Tương lai các ngươi có cháu trai, cháu gái, vậy cũng có thể ởđược." Trương thị cũng cười nói theo.
Liên Diệp Nhi không nói gì, Triệu thị nhìn Liên Thủ Lễ một chút, thấy Liên Thủ Lễ không có lên tiếng, Triệu thị cũng không lên tiếng theo.
Đối với chuyện nhà của Liên Diệp Nhi, nhà của Liên Mạn Nhi không thểbao biện làm thay, nhưng mà các nàng thỉnh thoảng cứ gõ cổ vũ như vậy.Thì chút ý nghĩ thâm căn cố đế. Sẽ có thể từ từ biến chuyển, cũng mayLiên Diệp Nhi tuổi còn nhỏ.
Thùng gỗ đều đã chuẩn bị xong, rượu nho bên kia cũng lên men thành công, người một nhà liền bận rộn lọc rượu nho bỏ vào thùng.
Lần này thùng gỗ làm theo yêu cầu, cũng là thùng gỗ lớn có dung lượng năm mươi cân. Cuối cùng đã đóng ra sáu trăm thùng rượu nho cao cấp, hai trăm hai mươi thùng rượu nho trung đẳng. Nước nho thì vẫn như cũ dùngvò rượu để chứa, mỗi đàn hai mươi cân, tổng cộng có hai trăm tám mươiđàn.
Rượu nho đóng vào thùng xong, Liên Thủ Tín lại dẫn đứa ở bắt đầu đàongó sen. Ngoại trừ để lại cho nhà mình ăn cùng với ngó sen năm sau làmgiống ra, còn lại toàn bộ ngó sen đều mang ra bán. Ngó sen mang ra bánlại dựa theo đẳng cấp chia làm hai loại, một loại ngó sen làm giống, một loại khác là ngó sen bình thường dùng để ăn.
Rượu nho và ngó sen trước khi đem ra ngoài bán, nhà Liên Mạn Nhi đãcho người đến phủ thành đưa tin cho Trầm gia. Bất kể là rượu nho hay làngó sen, thì đều đưa cho Trầm gia trước.
Chung quản sự rất nhanh liền mang theo người đến. Lần này, tổng cộngông chọn lấy một trăm thùng rượu nho cao cấp, nước nho năm mươi đàn,giống ngó sen ba trăm cân, ngó sen dùng để ăn bảy trăm cân, ngoài ra còn lấy hạt khiếm thảo cùng củ ấu làm giống mỗi thứ một trăm cân.
Trầm gia một lần mua nhiều như vậy. Rượu và nước nho tự nhiên khôngchỉ để dùng riêng. Vì Trầm Tiểu mập đã nói với Ngũ lang, Trầm gia đãdùng rượu nho mua từ nhà nàng làm quà biếu tặng. Về phần giống ngó sen,do thôn trang dưới danh nghĩa của Trầm gia cũng có ao nước, hồ, đây làbọn họ tính toán sang năm sẽ trồng ngó sen, hạt sen, hạt khiếm thảo cùng củ ấu tại nông trang của mình. Mà bảy trăm cân ngó sen dùng để ăn, đốivới một ít gia đình lớn mà nói, cũng không coi là nhiều.
Liên Thủ Tín kêu người quen biết dắt lừa thuê xe , giúp đở Chung quản sự, đem những món đồ này đưa đi phủ thành, đồng thời cũng mang bạc trởvề. Nhiều vô số đồ xếp đặt ở chung một chỗ, trừ đi tiền bốc xếp, còn cócác loại chi phí bắt buộc phải đưa..., cuối cùng số bạc mang về là mộtngàn lẻ hai mươi lượng.
Bởi vì trước đó đã cùng Trầm Lục nói chuyện qua, rượu nho trừ ưu tiên cung ứng cho Trầm gia , còn lại thì nhà Liên Mạn Nhi có thể tự do bánra. Các nàng chân trước vừa thả ra tin tức, thì chân sau người đặt hàngđã theo nhau mà đến.
Rượu nho cao cấp và rượu nho trung bình, đều dùng thùng gỗ để chứa.Phía trên thùng gỗ có ghi rõ ngày tháng cất rượu, cùng với đề nghị chọnnơi để cất trữ, ngoài ra Ngũ lang còn tìm lão thợ thủ công thiết kế logo cho Liên gia.
Người tới đặt hàng không chỉ hướng về phía rượu nho, mà còn có hướngvề phía ngó sen, hạt sen, hạt khiếm thảo và củ ấu , trong đó cũng có một phần là tính toán mua giống trở về, để sang năm nhà mình cũng trồng. Dù sao thấy được tiền lời năm nay của Liên gia, rất nhiều người cũng đãđộng tâm .
Chỉ trong thời gian có nửa tháng, bạc trắng nhà Liên Mạn Nhi thu vào trương mục gần hai nghìn hai trăm lượng.
Mà nhà Liên Mạn Nhi vẫn còn dư lại bốn trăm thùng rượu nho cao cấp,một trăm lẻ năm thùng rượu nho trung bình, một trăm ba mươi đàn nướcnho, giống ngó sen, ngó sen dùng để ăn, hạt sen, hạt khiếm thảo, củ ấucác loại đều còn không ít cân.
"Cái này chúng ta vẫn còn cá ở bên trong ao, năm trước cũng có thểbán ra một số tiền lớn" Nghe mấy đứa bé tính sổ, Trương thị liền cườichen miệng vào nói.
"Đừng quên còn có lương thực, năm nay lương thực chúng ta còn không có bán đó." Liên Thủ Tín cũng cười nói.
Trương thị và Liên Thủ Tín nói không sai, thu vào hơn ba ngàn lượngbạc này, vẫn chỉ là một phần nhỏ của thu hoạch năm nay mà thôi.
"Vậy năm nay ta còn phải mua thêm một chút đất không?" Trương thị liền hỏi.
"Đó là đương nhiên." Liên Mạn Nhi từ trên sổ sách ngẩng đầu lên, "Cha, mẹ con tính toán sẽ vào thành một chuyến."
Chương 536: Mua Nhà
Hôm nay Liên Mạn Nhi vào thành, trời trong nắng ấm. Hai chiếc xengựa, một trước một sau, buổi sáng ăn điểm tâm rồi xuất phát đi từ TamThập Lý Doanh Tử, đầu giờ tị, Liên Mạn Nhi ngồi ở trong xe đã nhìn thấytường thành của huyện Cẩm Dương rồi.
Đi qua cửa thành là con đường rộng lớn trải cát , hai bên đường trồng hàng bạch dương cao ngất thẳng tắp. Gió thu thổi qua, lá cây liền nhưmưa ào ào rơi xuống. Trên con đường chồng chất lá rụng, có chỗ lá câycòn tạo thành vòng xoáy nho nhỏ. Rèm xe bị vén lên, tiểu Thất tò mò từtrong xe nhô đầu ra. Một đám lá vàng theo chiều gió thổi qua , vừa lúcdán ở trên mũi hắn.
Tiểu Thất vẫn duy trì tư thế nửa ngẩng mặt lên, chỉ có đôi mắt to không ngừng chuyển động trái phải.
Liên Mạn Nhi bị trêu chọc không nhịn được phải cười ra tiếng, nàngthò người ra bên ngoài, giơ tay lên đem mảnh lá rụng lấy xuống ném rangoài xe, tiểu Thất mới hì hì cười hai tiếng, lui trở về trong xe.
Nha đầu Tiểu hỉ cười đem màn xe hạ xuống.
"Tỷ, lần trước đệ cái gì cũng không nhìn, bây giờ chúng ta đi dạo ởhuyện thành được không?" Tiểu Thất ngồi ở trong xe, hỏi Liên Mạn Nhingồi ở bên cạnh hắn.
" Phải đợi việc chính làm xong xuôi đã." Liên Mạn Nhi liền nói, "Tỷnhất định phải mang theo Tiểu Hỉ đi rồi, còn đệ thì tỷ không biết nhé."
Tiểu Thất nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng có chút khẩn trương.
"Tỷ, sao tỷ có thể không biết chứ? Tỷ cũng phải mang theo đệ biết không?" Tiểu Thất dựa vào Liên Mạn Nhi làm nũng.
"Lời tỷ nói có thể không tính." Liên Mạn Nhi liền nói, "Nhưng đệ còn nhớ rõ lúc từ trong nhà đi ra đã nói như thế nào không?"
"Nhớ được, nhớ được." Tiểu Thất gật đầu lia lịa, "Tỷ, tỷ yên tâm, đệnhất định sẽ mỗi ngày học bài thật tốt, để cho ca ca hài lòng."
Lần này vào thành, trừ chiếc xe bên trong có Liên Mạn Nhi, tiểu Thấtcùng nha đầu Tiểu Hỉ tùy tùng của các nàng ngồi ra, thì còn có một chiếc xe khác là Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ngồi bên trong.
Hai chiếc xe này có vòm của xe La, là gần đây nhà Liên Mạn Nhi mớiđặt mua . Đánh xe chính là đứa ở trong nhà, gã sai vặt là tiểu Phúc lầnnày cũng đi theo . Ngồi ở chung một chiếc xe cùng Ngũ Lang và Liên ThủTín.
Trong nhà chỉ để lại Trương Thị và Liên Chi Nhi, nhưng mà tất cả đềuđã sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, nên không cần quá lo lắng. Trong nhà vàbên ngoài thì đã có quản sự Hàn Trung trông nom, ngoài ra Lỗ tiên sinhcũng có thể hỗ trợ, bên trong có vợ Hàn Trung hầu hạ. Bên kia của Liêngia Trần chưởng quỹ hiện tại hoàn toàn có thể xử lý thông suốt mọi việc, về phần chuyện vặt trong trang viên đã có đám người Đại Đầu Lực. Chỗxưởng dưa chua cũng không cần lo. Trương Thị và Liên Chi Nhi chỉ cần mỗi ngày đến kiểm tra sổ sách là được.
Vốn là tiểu Thất cũng bị để ở nhà, nhưng chính bản thân hắn nhất định năn nỉ để được đi. Là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, bản thân lại thôngminh đáng yêu, hễ là trong nhà có chuyện gì tốt, náo nhiệt, chuyện mớimẻ, luôn là không thể thiếu tiểu Thất. Cuối cùng, tất cả mọi người đềuđồng ý mang Tiểu Thất vào thành với điều kiện là không thể bỏ quên bàihọc.
Có Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang dạy bảo, tư thục bên kia trở nên có chútcó cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ là, nếu không có việc gìlớn, Tiểu Thất vẫn kiên trì mỗi ngày đều lên trên đó học.
Cỗ xe tiến vào thành, xe của Liên Mạn Nhi thì đi phía trước còn xecủa Ngũ Lang thì ở phía sau, đi được một đoạn đường thì xe quẹo vào mộtcái hẻm nhỏ. Cuối cùng ngừng lại ở trước một cửa nách.
Gã sai vặt Tiểu phúc liền nhanh chóng xuống xe đi gõ cửa, hắn vừa tới trước cửa, thì cửa nách kia liền từ bên trong đẩy ra. Một nam tử trungniên quần áo chỉnh tề từ phía trong đi ra ngoài, cùng với Tiểu phúc cùng nhau đem cửa nách mở rộng ra, hai cỗ xe la liền một trước một sau vàocửa nách.
Vừa qua cửa nách liền tiến vào một cái viện vô cùng rộng rãi. Xe ladừng lại ở trong sân. Tiểu Hỉ đã nhảy xuống xe, sau đó mới lại đem LiênMạn Nhi cùng tiểu Thất dìu xuống xe .
Ngũ Lang và Liên Thủ Tín cũng xuống xe.
"Tứ lão gia, Đại gia, Nhị cô nương, Nhị gia. . . . . ." nam tử trungniên kia nhanh chóng hướng mấy người họ vái chào, trong miệng chào hỏiân cần.
" Lưu môi giới, không cần khách sáo như thế." Ngũ Lang liền nói.
Người nọ vẫn còn hành lễ, ngẩng đầu lên,mặt nhưng lại đỏ, tuổi lớn khoản ba mươi lăm ba mươi sáu, gương mặt luôn luôn tươi cười.
Người này tên là Lưu Phúc Thuận, là người môi giới nổi danh tronghuyện thành này, cũng có chút giao tình với cha con Ngô Ngọc Quý, NgôGia Hưng. Nhà Liên Mạn Nhi muốn ở huyện thành đặt mua sản nghiệp, liềnnhờ hắn. Lúc trước, Ngũ Lang và Liên Thủ Tín đã từng tới huyện thành mấy lần, nên cũng quen thân với môi giới họ Lưu này.
"Mạn Nhi, muội xem một chút, chỗ này có được hay không?" Ngũ Lang liền nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền bắt đầu đánh giá mọi nơi.
Đây là một tòa nhà có hậu viện và cửa hàng ở phía trước được ngườimôi giới họ Lưu tìm giúp ở huyện thành, mặt tiền của cửa hàng ở giữa bốn gian phòng khác nhau đối diện đường cái phía trước, phía sau mặt tiềncủa ngôi nhà là một cái sân rộng. Viện này được một bức tường ngăn thành hai phần, ở trong viện không có nhà giữa chỉ có sương phòng hai bênphân biệt là nhà kho, phòng bếp, ngoài ra còn có chuồng ngựa, ở dưới nhà kho còn có thêm một cái hầm. Rồi đến hậu viện, một mình đến xem thì đây chính là một ngôi nhà hoàn chỉnh, chính phòng có bốn gian, hai bên trái phải có ba gian, đằng sau còn có cổng sau nối thẳng với hẻm nhỏ bênngoài.
Chỗ Liên Mạn Nhi đứng bây giờ chính là trung viện.
Nhà nàng nhờ người môi giới họ Lưu ở huyện thành tìm một tòa nhà cómặt tiền cửa hàng, đây là một chỗ người môi giới họ Lưu tìm giúp, NgũLang cùng Liên Thủ Tín đã đến xem qua, rất là vừa ý, bây giờ mang theoLiên Mạn Nhi và Tiểu Thất, là để cho Liên Mạn Nhi xem lại. Nếu như ngaycả Mạn Nhi cũng vừa ý nhà cửa chỗ này, như vậy hôm nay có thể đem cáichuyện mua bán này quyết định rồi.
Đầu tiên Liên Mạn Nhi ở trong viện nhìn một vòng, sau đó đi phíatrước mặt tiền cửa hàng nhìn. Phía trước cửa hàng chính là phố QuảngMạo, mặt tiền cửa hàng ở phía nam của phố. Phố Quảng Mạo nằm ở nơi códân cư đông đúc của huyện thành, mặt tiền cửa hàng này vốn là cửa hàngtạp hóa, bởi vì chủ cửa hàng có việc phải về quê, cho nên vội vã bán đi.
Hàng hóa trong tiệm tạp hóa đã thanh lý hết, chỉ còn lại có một ít quầy hàng trống trơn.
Liên Mạn Nhi lên lầu hai, mở cửa sổ sát đường ra, nhìn thấy vùng lâncận phòng ốc dày đặc, đường phố bốn phương thông suốt, trên đường dòngngười lui tới không ngừng, lại hỏi qua người môi giới họ Lưu, nói là gần đây cũng không có tiệm tạp hóa nào, trong lòng Liên Mạn Nhi đã nguyện ý đến bảy tám phần.
Nhưng nàng không có lập tức tỏ thái độ, mà từ trên lầu đi xuống, liền đến xem hậu viện. Thấy trong nhà bố cục có trật tự, lại nhìn mái hiên,sau đó liền đi vào trong nhà nhìn nóc nhà, xà nhà các loại..., đều lànhững vật liệu tốt, hơn nữa lại không quá cũ, lúc này Liên Mạn Nhi mớiâm thầm gật đầu.
Người môi giới họ Lưu kia biết Liên Mạn Nhi có thể quyết định vì vậy hắn hết sức ân cần, hỏi một đáp mười.
". . . . . . Giá để hàng, quầy cũng đã có sẵn , lập tức là có thểkhai trương cửa hàng . Bàn trong nhà này, tất cả đều làm bằng gỗ tốt,đây cũng là kiểu đang lưu hành ở huyện thành. Chỉ cần đem hành lý tới là có thể ở. . . . . . . Chủ nhân cũ nói cái này để tặng, không lấy tiền."
Liên Mạn Nhi liền lại từ trong nhà đi ra ngoài, đi qua nhà giữa cùngTây Sương phòng ở giữa cửa tròn. Đi tới sau nhà. Phía sau nhà này là một vườn hoa nho nhỏ, trồng mấy cây mai vàng, còn có thêm hai cây đào. Phía sau bức tường có cổng tò vò bằng gạch xanh, trên đó gắng hai miếng cửagỗ bị khóa thật chặt.
". . . . . . mai vàng này mùa đông nở hoa, đúng lúc có thể ngắm, cùng mùi thơm của hoa khác vẫn là một loại ý vị. . . . . . . Cây đào đã cóthể kết quả rồi, sang năm sẽ có quả đào để ăn. Đây cũng không phải làđào lông, là Đại mật đào."
Người môi giới họ Lưu giới thiệu xong mai vàng cùng cây đào trong hoa viên, lại từ bên hông lấy ra cái chìa khóa. Đem khóa của cửa sau mở ra, để cho Liên Mạn Nhi nhìn. Bên ngoài cửa này là một con hẻm trồng hàngliễu ngay ngắn,hai bên đều là những gia đình trung - thượng đẳng.
Lại nhìn trong trong ngoài ngoài viện một lần, Liên Mạn Nhi trong lòng liền có chú ý, hướng Ngũ Lang gật đầu.
Ngũ lang hội ý. Biết Liên Mạn Nhi cũng vừa ý nhà cửa nơi này.
Cả tòa nhà này cùng với phòng ốc có toàn bộ hai mươi ba gian , phíatrước cửa hàng phía sau hậu viện, cũng chính là phù hợp với yêu cầu màcả nhà đã thương lượng ra.
Gia nghiệp của nhà Liên Mạn Nhi mở rộng, Ngũ Lang hôm nay lại là tútài, cần thường xuyên đến huyện thành, ở huyện thành đặt mua một căn nhà đã là chuyện phải làm. Với lại, sau này thời điểm lui tới phủ thành, ởhuyện thành có một chỗ ở như vậy, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa. Các nàng cũng cần một cửa hàng mặt tiền và một cái nhà kho.
Trên mặt hàng điền trang sản xuất của nhà Liên Mạn Nhi, cần tiêu thụđi đến các nơi, mặc dù ở Tam Thập Lý Doanh Tử cũng có rất nhiều ngườitới cửa mua, nhưng nếu như ở huyện thành mở ra cửa hiệu mặt tiền, nhưvậy phạm vi ảnh hưởng của sản xuất trong điền trang của các nàng sẽ tăng lên rất nhiều.
Huyện thành nhân khẩu nhiều, buôn bán càng thêm phát đạt. Giao thông lại tiện lợi. Ở huyện thành mở cửa hiệu mặt tiền, sẽ tiến thêm một bước mở rộng tiếng tăm Điền Trang sản xuất của nhà mình, lại thuận tiện cung cấp cho người mua, như vậy lượng tiêu thụ tự nhiên sẽ tăng thêm.
Mà huyện thành Cẩm Dương, chỉ là bước đầu tiên các nàng từ trong TamThập Lý Doanh Tử bán hàng ra bên ngoài. Sau này, mượn bước đầu tiên này, mượn bậc thang thứ nhất này, việc sản xuất tiêu thụ của các nàng càngcó thể mở rộng hơn, càng xa hơn nữa.
Dù sao, khi đem chuyện tiêu thụ bắt đầu phát triển , mới có thể đemsản xuất thô sơ bên trên chuyển đổi thành lưu thông tiền tệ, từ đó đạttới mục đích giàu có.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi đều vừa ý ngôi nhà này, Tiểu Thất dĩ nhiên không có ý kiến, như vậy chuyện kế tiếp tương đối thuậnlợi. Người môi giới họ Lưu rất nhanh đã mời chủ nhân cũ tới , lại mờihàng xóm hai bên để làm chứng, lúc này mới viết khế ước mua bán nhà.
Loại mua bán nhà này cùng với mua bán đất đai tương tự. Một loại làlén giao dịch, không thông qua huyện nha, như vậy có thể tiết kiệm đượckhông ít thuế Ngân. Nhưng nếu như chọn dùng loại phương pháp này tiếnhành mua bán nhà, giống khế ước mua bán thông thường, cũng chính là khếước mua bán nhà bên trên chỉ viết rõ ràng tên người bán nhà, cùng vớichữ kí của người môi giới và nhân chứng, tên họ của người mua nhà cũngkhông xuất hiện ở trên tờ khế ước.
Mà ở niên đại này, khế ước mua bán nhà là tài liệu duy nhất chứngminh bất động sản. Phương thức mua bán nhà này, bất kỳ người nào giữ khế ước mua bán nhà, chính là chủ nhân của ngôi nhà đó. Bởi vậy khi khế ước mua bán nhà mất đi nhà cũng đổi chủ, hơn nữa còn có những hoạt động lừa gạt xuất hiện.
Liên Mạn Nhi đã sớm nghe Ngô gia Hưng nói chuyện về phương diện này,vì vậy, tất cả đất đai nhà các nàng mua bán đều chọn dùng một loạiphương thức khác có bảo đảm , cũng chính là phương thức chính quy. Muabán nhà, dĩ nhiên cũng phải như thế.
Cách thức mua bán nhà này, đầu tiên là phải đi huyện nha mua khế ướcbán nhà đã được quan phủ đóng một dấu thống nhất, sau đó, hai bên muabán điền vào khế ước, người làm chứng của hai bên và người môi giới ký,tiếp đó, đem khế ước ký tên xong đưa đến huyện nha, nộp thuế ngân theoquy định. Như thế, thủ tục sang tên nhà đang lập hồ sơ ở quan phủ, saunày, cho dù khế ước mua bán nhà có mất, hoặc là xuất hiện tranh cãi gì,thì chỉ cần giở hồ sơ tài liệu huyện nha lập ra bổ sung khế ước mua bánnhà, thì tất cả tranh cãi, cũng theo như nội dung trong hồ sơ đã lập đểgiải quyết.
Người môi giới họ Lưu chuẩn bị rất đầy đủ, sáng sớm liền từ huyện nha mua khế ước, toàn bộ phía trước cửa hàng phía sau hậu viện, bao gồm tất cả các chuyện bố trí bên trong, tổng cộng cần đến một trăm hai mươilượng bạc. Rất nhanh tất cả liền kí xong khế ước mua bán, Liên Mạn Nhi ở bên này trả tiền , ngoại trừ giá tiền là một trăm hai mươi lượng bạc ra còn có sáu lượng bạc thuế Ngân, thì số bạc còn lại sẽ giao cho chủ cũ,tiền thuế năm lượng năm tiền còn lại là giao cho người môi giới họ Lưu,vì người môi giới họ Lưu chịu trách nhiệm đi nha môn, giao nộp tiềnthuế, đem thủ tục sang tên vào hồ sơ, cuối cùng lại đem khế ước có condấu của nha môn cầm về.
Khế ước này, chính là khế ước mua bán nhà của nhà mới, đương nhiên là do Liên Mạn Nhi cẩn thận cất giữ.
Chương 537: Bách hóa Liên kí
Cửa hàng mặt tiền cùng nhà cửa đã mua lại rồi, Liên Mạn Nhi để choTiểu Hỉ đi dọn dẹp phòng, rồi lại đưa tiền cho Tiểu Phúc, để cho hắn đixem các nơi có đồ gì cần mua ngay thì lập tức đi mua. Các nàng từ TamThập Lý Doanh Tử mang theo hành lý tới, cũng đã dự định sẽ ở lại huyệnthành mấy ngày.
An bài thỏa đáng rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liênthủ Tín đi đến phía trước mặt tiền của cửa hàng, để thương lượng nên bốtrí như thế nào.
Mặt tiền cửa hàng nhà này, ngay thời điểm từ lúc ở trong nhà Liên Mạn Nhi các nàng đã thương lượng xong, chủ yếu chính là dùng để mở rộng,bán ra mặt hàng điền trang nhà mình sản xuất.
" Trong đất nhà chúng ta trồng lương thực, sau này nhất là lúa mì vụxuân, lúa mì vụ đông, chúng ta cũng có thể xay bột, có thể chia thànhmấy loại..., bán ở đây." Liên Mạn Nhi chỉ vào một quầy trong cửa hàng nói, "Còn có rượu nho, hạt sen, củ ấu, ngó sen, những thứ này cũng phải đặtlên trên quầy, đúng rồi, nơi này còn phải để thêm mấy thùng gỗ lớn chứacá, tôm, cua ... ở trong ao nhà chúng ta cũng để ở đây bán . . . . . ."
"Không chỉ nhà chúng ta , sau này lúa mì vụ xuân, lúa mì vụ đông củamấy nhà trong thôn chúng ta, chúng ta cũng có thể mua lại và mang đếnđây bán." Ngũ Lang liền nói.
Cửa hàng này, các nàng không chỉ muốn trở thành nơi tiêu thụ sản phẩm của điền trang nhà mình, mà còn muốn có thể tạo phúc cho người dântrong thôn, thậm chí các thôn trang lân cận, những thôn trang khác trêntrấn Thanh Dương, cũng sẽ nhờ cửa hàng nhà nàng mà được lợi.
" Mặt tiền cửa hiệu lớn như vậy nếu chỉ là bán đồ nhà mình sản xuấtthôi, cha thấy vẫn còn thừa chỗ." Liên Thủ Tín nhìn mọi nơi một chút rồi nói.
"Ngoại trừ bán đồ trên điền trang nhà chúng ta sản xuất ra, chúng tacòn có thể tiếp tục bán những mặt hàng khác, giống như các tiệm tạp hóakhác vậy." Liên Mạn Nhi liền nói.
Ban nãy nàng đã tính toán tốt rồi. Lầu một chỉ kinh doanh đồ trênđiền trang nhà mình sản xuất, lại thêm đồ dùng thông thường như thuốc lá sợi, rượu, kẹo đường, trà, trái cây, điểm tâm các loại..., cũng chínhlàmặt hàng nhập khẩu. Mà lầu hai, thì có thể kinh doanh vải vóc, các loạichỉ thêu, chỉ màu, son phấn, đồ trang điểm các loại, cùng với những mónđồ tạp hóa thường dùng.
Thậm chí đám thợ mộc trong thôn, nói thí dụ như Liên Thủ Lễ chế tạo ra bàn ghế cũng có thể mang lên quầy bán.
"Tỷ, cửa hàng này của chúng ta, gọi là Tạp Hóa Liên Kí phải không?" Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.
Tiệm tạp hóa ở niên đại này quả thật danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế) là nơi bán các loại hàng hóa vô cùng phong phú đa dạng, nhưng mà tiệmtạp hóa có lớn hơn nữa cũng không có bán những thứ thực phẩm tươi sốngcùng với gạo và mễ như thế này.
Nhưng cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi xây dựng chủ yếu là vì bán những vật phẩm này.
" Chúng ta không gọi là tiệm tạp hóa. " trong lòng Liên Mạn Nhi vừađộng, nói, " Cửa hàng này của chúng ta cứ gọi là Bách Hóa Liên Kí."
Bách hóa chính là trăm loại mặt hàng cần cái gì là có cái đó.
"Cái tên này không tệ, vừa mới lạ lại dễ nghe." Ngũ lang gật đầu đầu tiên nói.
Người một nhà rất nhanh đạt thành nhất trí, cửa hàng này liền đặt tên là Bách Hóa Liên Kí.
Đã có cửa hàng thì phải nhanh chóng chuẩn bị khai trương một chút.Như vậy nhân công chính là vấn đề phải giải quyết đầu tiên. Người nhàLiên Mạn Nhi thì không thể nào, cũng không có ai tự mình kinh doanh được cả. Vẫn phải dựa theo cách thức kinh doanh của cửa hàng điểm tâm LiênKí. Mời một chưởng quầy tốt, chịu trách nhiệm kinh doanh toàn bộ cửahàng mặt tiền, ngoại trừ mỗi tháng phát tiền công phong phú, mặt kháccuối năm còn căn cứ vào lợi nhuận của một năm mà chia hoa hồng. Ngoài ra lại mời thêm một nhân viên thu chi, cùng chưởng quầy đó bảo trì tươngđối độc lập. ngoài ra các tiểu nhị khác trong quầy thì hoàn toàn dochưởng quầy tới chịu trách nhiệm.
"Chưởng quầy đã có sẵn rồi ." Ngũ Lang nói cho Liên Mạn Nhi. Thì ralà chủ nhà muốn trở về phía nam. Nhưng chưởng quầy lại là người địaphương. Chưởng quầy cũng đã làm việc ở tiệm tạp hóa một vài năm rồi nêntất cả mọi chuyện cũng xử lí thành thục hơn nữa danh tiếng cũng khôngtệ. Ngũ lang đã nghĩ nếu bọn hắn muốn mở bách hóa Liên Kí, thì cứ mờichưởng quầy ban đầu này là được.
Chớ xem thường chưởng quầy, chưởng quầy tốt có thể duy trì không ítkhách hàng. Nói thí dụ như cư dân xung quanh đây, thấy cửa hàng tạp hóacũ lại khai trương rồi, mặc dù ông chủ thay đổi, nhưng là chưởng quầylà gương mặt quen thuộc, nên đối với cửa hàng mới mở này cũng sẽ khôngsinh ra cảm giác xa lạ.
Tiếp tục thuê chưởng quầy cũ đối với làm ăn của Bách hóa Liên Kí làvô cùng có lợi, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên không có lý do gì để phản đối.
"Nhân viên thu chi cửa hàng của nhà này cũng trở về quê rồi, huynhđã cùng lão Dương chào hỏi, để cho hắn giúp đỡ tìm người thích hợp." Ngũ Lang lại nói cho Liên Mạn Nhi biết.
Lão Dương, cũng là một vị môi giới nổi danh trong huyện thành, cùnghai cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, và với người môi giới họ Lưucũng quen biết. Người môi giới họ Lưu là người đứng thứ nhất về mua bánđiền sản và nhà cửa, mà lão Dương thì ưu thế ở phương diện thuê côngnhân, ở lĩnh vực này ông cực kỳ có nhân mạch nhất.
Thì ra trưởng quầy của tiệm tạp hóa nhà này họ Tưởng, là một ngườitrung niên thông minh tháo vát. Một người sống ở một chỗ lâu rồi, khótránh khỏi sẽ sinh ra tình cảm. Tưởng chưởng quầy nguyện ý ở lại đâylàm, chỉ cần Liên gia cho đãi ngộ không quá chênh lệch so với trước kialà được. Khi hắn biết được Liên gia muốn tiếp tục muốn thuê hắn làmchưởng quầy của Bách Hóa Liên Kí, hơn nữa đãi ngộ cùng quyền hạn còn lớn hơn so với trước kia, thì Tưởng chưởng quầy đương nhiên hết sức caohứng, hướng mấy người đông gia ** bảo đảm, hắn nhất định sẽ làm rất tốt.
**Ông chủ, chủ nhân
Ngũ lang cũng đem cách bố trí của cửa hàng nói với Tưởng chưởng quầy, trừ hàng hóa Điền Trang Liên gia cung cấp, những loại hàng hóa khác, từ khâu nhập hàng đến bán ra, đều giao cho Tưởng chưởng quầy chịu tráchnhiệm. Dù sao Tưởng chưởng quầy đã làm quen thuộc mấy chuyện như vậy,mặt hàng nào tiêu thụ tốt, từ đâu có thể nhập hàng giá rẻ mà chất lượngtốt hắn đều có thể biết rõ.
Sắp xếp như vậy, Tưởng chưởng quầy tất nhiên là nguyện ý, còn nóimuốn tranh thủ thời gian nhanh chóng thu thập cửa hàng, thuê tiểu nhị,nhập hàng hóa thật tốt để mau chóng khai trương.
"Trước đó chúng ta phải đem cửa lớn của cửa hàng này đổi đi." Liên Mạn Nhi đi tới phía trước cửa, nói.
"Đổi lại như thế nào?" Ngũ lang liền hỏi.
" Đệ biết, " Tiểu Thất liền cười nói, "Trên đường đến đây tỷ đã nóivới đệ. Tỷ nói đến nơi này xem, nếu là có cửa hàng mặt tiền vừa ý thìđầu tiên là phải đem toàn bộ cửa đổi thành cửa thủy tinh.
"Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, vậy sẽ mất một số tiền lớn đó." Tưởng chưởng quầy nghe thấy thế, liền nói.
Đừng nói là ở huyện Cẩm dương này, ngay cả trong phủ Liêu Đông, cũngchỉ có gia đình nhà giàu mới dùng cửa thủy tinh, cửa hàng sử dụng cửathủy tinh, hầu như không có. Cho dù có dùng, cũng chỉ có một cái, haicái, không có toàn bộ đều dùng cửa thủy tinh .
Hầu như tất cả các cửa hàng, đều cùng các hộ gia đình bình thườnggiống nhau, chọn dùng cửa gỗ vuông. Chỉ là bên ngoài cửa, thiết kế tấmgỗ có thể tháo dỡ ra. Ban ngày thời điểm cửa hiệu mặt tiền buôn bán, tấm ván gỗ đã bị gỡ xuống , buổi tối khi dừng lại buôn bán, thì lại đem tấm ván gỗ lắp lên. Đây dường như là biện pháp bảo vệ của tất cả các cửahàng, đồng thời, người đi ngang qua, chỉ cần nhìn trên cửa là tấm ván gỗ có bị dỡ xuống hay không, cũng sẽ biết được cửa hàng này có còn buônbán hay không, mà sẽ không đi xem cửa hàng kia vẫn còn mở hay đã đóngcửa.
Cũng bởi vì như vậy, bình thường khi nói đến khai trương cửa hàng,thời điểm khai trương, đều nói khai bản, nhưng nếu không buôn bán nữa,thì nói là quan bản.
"Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, tuy là tốn hao hơi lớn, nhưng mà tiền này bỏ ra có giá trị." Liên Mạn Nhi liền nói.
Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, đầu tiên có thể cải thiện ánh sángtrong cửa hàng . Thử nghĩ xem, nếu có hai cửa hàng có cùng mặt hàng cùng giá bán, nếu là người mua thì sẽ nguyện ý đi vào cửa hàng rộng rãi sáng ngời, hay là nguyện ý di vào cửa hàng xám xịt không đủ ánh sáng kia?
Cửa thủy tinh không chỉ có lợi cho việc cung cấp ánh sáng, hơn nữabởi vì nó trong suốt , nên người đi ngang qua ở bên ngoài không cần đivào cửa hàng cũng có thể nhìn thấy hàng hóa bày biện bên trong cửa hàng.
Liên Mạn Nhi muốn đổi lại cửa thủy tinh, tự nhiên cũng ý định muốnlàm tủ kính trưng bày nữa. Tủ kính trưng bày làm xong, sẽ hấp dẫn ánhmắt của khách cũ, tự nhiên cũng có thể đem khách cũ thu hút đến trongcửa hàng .
Hơn nữa, toàn bộ huyện thành Cẩm dương, Bách Hóa Liên Kí này, đầutiên là tên gọi đã mới lạ, vang dội, hơn nữa lại thay trang bị là cửathủy tinh, như vậy cho dù là người không mua đồ, hai mắt cũng sẽ bị hấpdẫn đến để xem điều mới lạ.
Nếu đã đến xem rồi, thì nhân tiện vào cửa hàng nhất định sẽ mua những món đồ khác nhau, cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Căn bản là không cần cái tuyên truyền khác, chỉ cần hai thứ này,miệng tai tuyên truyền, chính là cách mở rộng hữu hiệu nhất đối với bách hóa Liên Kí.
Với tư cách là cửa hàng thứ nhất Liên gia mở ở huyện thành, Liên MạnNhi không tiếc đầu tư vốn, đồng thời cũng mong đợi tiền lãi khổng lồtrong tương lai.
Tưởng chưởng quầy là người có năng lực, thương lượng xong rồi, hắn lập tức đi bắt tay vào làm.
Liên Mạn Nhi thì lại nhớ tới hậu viện, Tiểu Hỉ đã đem phòng ngủ củanàng dọn dẹp tốt lắm. Tạm thời chưa có phòng thu chi, mấy ngày nàng ởhuyện thành qua, cũng sẽ đảm nhiệm làm nhân viên thu chi trước đã, hễ là tất cả chi phí cần dùng cho nhà cửa và khai trương cửa hàng, cũng đềuphải lấy từ nơi nàng.
Buổi trưa, Tiểu Hỉ xuống bếp, người một nhà đơn giản ăn một bữa thứcăn, người môi giới họ Lưu kia lại tới nữa . Lần này, hắn phải dẫn mấyngười họ đi xem một nhà có mặt tiền cửa hiệu khác.
Trừ kinh doanh cửa hàng do Điền Trang sản xuất của nhà mình, một nhàLiên Mạn Nhi còn có ý định mở một cửa hàng nữa, mở một tửu lâu để làmăn, kinh doanh chủ yếu là bánh bao Liên Kí đã có danh tiếng.
Liên tiếp đi xem ba cửa hàng, cuối cùng Liên Mạn Nhi đã chọn một ngôi nhà trước phố tháp chín tầng.
Ngôi nhà trước phố tháp chín tầng nàynằm ở khu buôn bán phồn hoa nhất huyện thành Cẩm Dương, chung quanh cửa hàng san sát, hai nhà khách sạnlớn nhất của huyện Cẩm Dương là ở trên đường trước phố tháp chín tầngnơi này. Tháp chín tầng nằm ở phía nam, chỉ cách một con phố, chính là ở vào ngay giữa huyện nha của huyện thành. Mà phong cảnh nổi tiếng nhấtcủa huyện thành Cẩm Dương chính là tháp chín tầng, nó ở ngay đằng sauphố tháp chín tầng.
Tháp chín tầng, là một ngọn Phật tháp, nghe nói mới được xây dựng hơn hai trăm năm, lúc trước được coi là dấu hiệu của huyện thành Cẩm dương. Mà sau khi triều đình lập quốc về sau, tháp chín tầng liền dùng để cung phụng anh linh các tướng sĩ vì nước hi sinh trong lúc dựng nước, ởhuyện thành Cẩm Dương trải qua mấy lần huyết chiến đã lập được công laohiển hách.
Nghe nói, ở tầng cao nhất của tháp chín tầng, là cung phụng bài vịcủa một vị tướng quân Trần gia. Trầm gia này, tất nhiên là Trầm gia củaphủ thành kia.
Xung quanh tháp chín tầng tất cả đều trồng hoa và cây cảnh, bên trong còn có hòn non bộ với loại đá hiếm thấy, đình đài lầu các, bên dướitháp chín tầng thì có sông Cẩm Hà - con sông lớn nhất chảy qua huyệnthành Cẩm dương, hai bên bờ sông có đủ loại liễu rủ, mỗi ngày xuân vềhoa nở, du khách như dệt cửi.
Ở đây mà mở một cửa hàng bánh bao thì cũng không cần lo âu về buôn bán.
Mà muốn mua một cửa hàng như vậy , người muốn tranh đoạt tất nhiên cũng không thiếu.
Tòa tửu lâu này cùng có ba tầng, mở ra được năm gian , sau lầu còn có một tiểu viện. Trong lầu bàn ghế đều có đủ, có đến bảy tám phần là mới, chính là do thời điểm chủ nhân mới của quán rượu tiếp nhận tử lâu đãđặt mua.
Cả tòa tửu lâu, cộng thêm bàn ghế bên trong và tiểu viện phía saucùng tất cả dụng cụ trong phòng bếp, ra giá là hai trăm bảy mươi lượngbạc.
"Nếu là nhà khác thì không có giá này đâu vì chúng ta thiếu nhân tình của nhà Vương thái y. Chỉ cần các ngươi trả cái giá này, thì tửu lâunày chính là của các ngươi."
Chương 538: Giàu là gây chuyện
Việc gia đình Liên Mạn Nhi muốn ở huyện thành Cẩm Dương mua sảnnghiệp, Vương Ấu Hằng cũng biết được, ba cái tửu lâu này đều do Ngũ lang và Liên Thủ Tín mấy lần trước vào thành sàng lọc chọn ra, bởi vì nhànày cũng có nhiều người muốn mua, vì Vương Ấu Hằng từng cho người thôngbáo qua, cho nên hôm nay nguyên chủ mới có thể nói như vậy.
Những ngày qua, một nhà Liên Mạn Nhi đã đối với giá tiền của cửa hàng ở huyện thành, còn có lưu lượng khách cùng lượng buôn bán mỗi ngày đềutiến hành điều tra, chủ nhà muốn cái giá tiền này, các nàng có thể muađược, hơn nữa còn cho rằng đây là giá có lợi nhất .
Nếu còn có nhân tình của Vương gia ở bên trong, thì chuyện này tiến hành càng thêm thuận lợi rồi.
Hai bên rất nhanh liền ký khế ước mua bán, Liên Mạn Nhi đem giá tiềncùng tiền thuế đếm rồi trả đủ, mặt khác lại dựa theo luật lệ của ngườimôi giới trong huyện thành, đưa cho người môi giới họ Lưu một hồng baokín thật to, trong số tiền đó của hắn còn có thêm vào một ít tiềnthưởng.
Ngoại trừ tửu lâu này, Liên Mạn Nhi liền làm chủ, đem cửa hiệu mặttiền của nhà thứ hai vừa xem qua cũng mua luôn. Khu vực cửa hiệu mặttiền của nhà kia không tồi, bất kể là tiếp tục làm tửu lâu, quán cơm hay là làm cái gì khác, cũng đều không cần lo đến vấn đề buôn bán. Ngôi nhà số một Liên Mạn Nhi sở dĩ không chọn, là bởi vì ngôi nhà ấy chỉ có haitầng, gian cũng nhỏ, không phù hợp với yêu cầu của nàng.
Mua cửa hiệu mặt tiền của nhà thứ hai này, Liên Mạn Nhi là ý định sửa sang lại một chút sau đó cho thuê mỗi tháng và chỉ lấy tiền thuê.
Cửa hiệu mặt tiền vừa mua, nhanh chóng thuê người, sửa sang lại cửa hàng.
Tửu lâu bên tháp chín tầng này, tất nhiên cũng tên là Liên kí, việcsửa sang lại cửa hàng trừ phải quét vôi, thay đổi cách bày biện bàn mới, những cái khác chính là đem cửa sổ cũng đổi thành cửa sổ thủy tinh. Như vậy bất kể là mùa gì, khách nhân ngồi ở trong tửu lâu ăn uống, căn bảnlà không cần mở cửa sổ thì vẫn có thể thưởng thức được phong cảnh bênngoài, nhất là có thể trông về tháp chín tầng ở phía xa cùng với cảnhđẹp xung quanh, đây chính là điểm thu hút khách nhân rõ ràng nhất củaLiên kí.
Món chính kinh doanh của tửu lâu là bánh bao Liên kí. Bởi vì đã mởcửa hàng ăn sáng Liên kí ở trong Tam Thập Lý Doanh Tử. Mỹ danh của bánhbao Liên kí ở gần xa đều đã biết đến. Mỗi lần có tụ tập lớn ở trấn Thanh Dương cũng sẽ có người ở thôn trấn khác cố ý đi đến Tam Thập Lý doanhtử để mua một ít bánh bao Liên kí, thậm chí có người đi qua trấn ThanhDương cũng sẽ đi tới Tam Thập Lý Doanh tử mua một ít bánh bao Liên kí.
Chính là bởi vì điều này, nên Liên Mạn Nhi mới có lòng tin lớn như vậy, bạo tay mà mở tửu lâu ở huyện thành Cẩm dương.
Ngoại trừ kinh doanh bánh bao là chính thì tửu lâu Liên kí cũng sẽkinh doanh những thứ khác như là rượu và đồ nhắm. Liên Mạn Nhi đã sớmnghĩ tới, nếu muốn kinh doanh tốt tửu lâu, đầu tiên chính là làm rõ nétđặc sắc của quán. Bánh bao Liên kí, là một trong những đặc sắc của tửulâu. Mặt khác. Tửu lâu Liên kí còn đặc biệt cho phép kinh doanh rượunho, nước nho do trang viên nhà Liên Mạn Nhi làm ra,. Đây là nét đặc sắc thứ hai của tửu lâu. Mà đặc sắc thứ ba của tửu lâu Liên kí đó là tất cả các nguyên liệu nấu ăn ở đây đều xuất phát từ điền trang nhà Liên MạnNhi.
Dùng nguyên liệu nấu ăn tự sản xuất ra, độ tươi mới cùng chất lượngđều có thể bảo đảm. Hơn nữa chọn phương thức tự sản tự tiêu thụ như vậy, giá sản phẩm của Điền Trang có thể tăng thêm rất nhanh. Đồng thời tỉ lệ lợi nhuận của tửu lâu cũng sẽ được đề cao.
Những ngày tiếp theo, Liên Mạn Nhi vẫn ở trong nhà trên ngõ Thụ Tĩnh, mỗi ngày phải chi bạc đi ra ngoài dùng cho việc sửa sang lại ba cửahàng, nhập hàng, thuê người, ghi chép, thẩm tra đối chiếu sổ sách, cólúc còn phải cùng Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng nhau tự mình đến hiệntrường xem xét.
Bởi vì vẫn lo lắng chuyện trong nhà nên Ngũ lang và Liên Thủ Tín sẽ luôn luôn thay phiên nhau trở về một chuyến.
Bận rộn gần một tháng, cửa hàng trên đường Cối Xay đã sửa sang đổimới hoàn toàn, cũng trải qua người môi giới họ Lưu mà đem ra ngoài chothuê. Về phần Bách Hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí tất cả cũng đã chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt khai trương.
Chính sảnh của tòa nhà ở ngõ Thụ Tĩnh, trên giường gạch để một cáibàn nhỏ, Liên Thủ Tín ngồi ở một bên đầu giường đặt gần lò sưởi, LiênMạn Nhi cùng tiểu Thất lần lượt ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi nghiêng một chút, dưới đất để vài cái ghế dựa. Ngũ lang ngồi ở bên trên, trênghế phía dưới chia ra ngồi là Tưởng chưởng quầy của Bách Hóa Liên kí vàVương chưởng quầy của tửu lâu Liên kí.
Tiểu Thất cầm danh sách trong tay và đang đọc.
Bách hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí đều chọn khai trương cùng mộtngày, chỉ là cách nhau một canh giờ. Tên trên danh sách này, chính làcăn cứ vào kinh nghiệm của hai chưởng quỹ bọn họ, còn có thêm yêu cầucủa Đông gia, mới đưa ra danh sách khách nhân này. Bây giờ mọi ngườiđang ở chung một chỗ xác định một lần cuối cùng, có cần thêm hay bớtngười hay không . Về phần muốn Tiểu Thất đọc danh sách, đó chủ yếu là vì Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín mặc dù học biết chữ rồi, nhưng học vấn vẫn có hạn như trước, tiểu Thất cũng có thể làm lão sư của hắn.
Ngày đó người muốn mời tới cũng không ít, có mọi người trong huyệnnha, mọi người ở Vương gia, một đám người đọc sách mà Ngũ lang kếtbạn,một ít nhân sĩ nổi danh trong huyện thành, còn có một vài ông chủcủa nhà buôn lớn, chưởng quầy các loại. Tục ngữ nói là hòa khí sinh tài, một khi khai trương, mọi người đều muốn các mặt phải chuẩn bị chu đáo.
Xác định danh sách những người muốn mời xong rồi, Vương chưởng quỹlại lấy ra thực đơn mở tiệc chiêu đãi ngày hôm đó ra, cho mấy người Đông gia xem, lại bàn bạc quyết định chuyện của mấy thứ khác xong, hai vịchưởng quỹ mới đứng dậy cáo từ để đi sắp xếp.
Hai vị chưởng quỹ mới vừa đi, thì nha đầu Tiểu Hỉ liền đi vào bẩm báo.
"Đại cô phu nhân lại tới nữa ."
Cái gọi là Đại cô phu nhân, tự nhiên là Liên Lan nhi.
Liên lão gia tử và Chu thị cùng một đại gia đình từ Thái Thương chậtvật mà quay về, Liên Lan nhi ở huyện thành nhưng một lần cũng chưa từngtrở về thăm qua, chỉ là nhờ người đi chợ trên trấn Thanh Dương nhắn lạimột lời nói, nói là nàng ta bị bệnh không thể ra khỏi cửa, chờ đến khikhá hơn một chút, sẽ trở về thăm. Người mang tin tức đến cho Liên gia là tay không đi đến.
Một lần này bệnh chính là mấy tháng.
Liên Mạn Nhi bọn họ vào thành vừa mua nhà vừa mua cửa hàng , vừa vặn, cửa hàng này cùng chỗ của Liên Lan nhi đều là ở Nam Thành, Liên Lan nhi biết được tin, thì bệnh của nàng liền khỏi còn tự mình tới cửa.
Người vừa đến liền ở cửa lớn nói là tỷ tỷ ruột của Tứ lão gia, cô côcủa tú tài lão gia, tự nhiên là không thể không cho vào cửa.
Liên Lan nhi cũng không đến tay không, lúc này tay trái một con gà,tay phải một con vịt, bao lớn, bao nhỏ đem theo rất nhiều thứ .
". . . . . . Mẹ cháu không có đi theo cùng, chỉ có một tiểu nha đầu,vậy làm sao có thể chăm sóc tốt được mình. Cha cháu thì không có gì, ngũ lang thì cũng đã lớn, ta không quá lo lắng. Nhưng Mạn Nhi và tiểu Thấthãy cùng đến nhà cô ở đi. . . . . . . Nếu không thì mỗi ngày cô mangthức ăn đến cho các cháu nhé?"
Là sợ bọn họ đi khỏi nhà không quen cuộc sống của nội thành nơi này à.
". . . . . . Lão Tứ, tính tình này của đệ vẫn giống như trước. Cóchuyện gì cũng không nói, chỉ sợ gây thêm phiền toái cho người ta. Cáinày thì có cái gì mà phiền toái , chúng ta đều là thân thích. Nếu như đệ có chuyện gì, hay cần chân chạy gì đấy , thì bảo cha của Kim Tỏa tớigiúp đệ xử lí. Lão Tứ, đệ cũng biết hắn là người đàng hoàng, chuyện gìmà giao cho hắn thì đệ cứ yên tâm. Nhà hắn mấy đời đều ở trong thànhnày, không có cái gì là hắn không quen , người hắn quen biết lại nhiều, mọi người cũng sẽ cho hắn một chút mặt mũi."
Lại mời Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cùng với Tiểu Thất đến nhà nàng ăn cơm.
Liên Lan nhi nhiệt tình như vậy, có chút làm cho người ta chống đỡ không được.
Nhưng mà, người một nhà đối mặt với nhiệt tình của Liên Lan nhi, cũng chỉ là nhàn nhạt . Bọn họ có thể không so đo chuyện cố gắng làm mai lần đó của Liên Lan Nhi, nhưng mà các nàng không thể không để ý thái độ làm người của Liên Lan nhi.
Chuyện làm mai, Liên Lan nhi nhìn tình trạng của gia đình của LiênMạn Nhi bây giờ, cộng thêm thái độ của một nhà Liên Mạn Nhi, nàng đãkhông nên nhắc lại rồi, hơn nữa còn từng thông qua con đường khác làLiên lão gia tử, bày tỏ thái độ đối với nhà Liên Mạn Nhi, nói rằng lúcđó là nàng nhất thời hồ đồ, sau này không bao giờ ... làm như vậy nữa. Hôm nay Kim Tỏa đã định hôn sự rồi, đối phương một cô nương của La gia ởtrong thôn.
Liên Lan nhi gần như khéo léo, nhưng một ít chuyện nàng làm ra đã thể hiện rõ nhân phẩm của nàng, để cho cả nhà Liên Mạn Nhi đối với nàngtràn đầy phòng bị.
Người như vậy, bất kể nàng là ai, cũng nên tránh tiếp xúc nhiều.
Cả Liên Lan Nhi hay lễ của nàng đều bị khách khí mời ra ngoài.
Sau đó Liên Lan Nhi lại lần thứ hai tới cửa, trong đó một lần ăn canh đóng cửa (ý là không cho vào), còn một lần khác thì tình huống giống như lần đầu tiên.
Sau khiăn canh đóng cửa, Liên Lan nhi trở về Tam Thập Lí doanh tử một chuyến , bao lớn bao nhỏ đem theo không ít đồ về hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị.
"Cha vừa muốn nói với các con chuyện này." Liên Thủ Tín nghe nói Liên Lan Nhi lại tới nữa, liền nhíu mày, "Cha hôm nay không phải là mới từtrong nhà trở lại sao? Ngày hôm trước cha vừa về tới nhà, ông nội con đã cho người đi gọi cha cùng tam bá các con lên trên nhà cũ rồi, rồi nóichuyện này của cô cả các con."
" Ông nội nói thế nào?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Trong huyện thành này, mặc dù tin tức bị tiết lộ so với Tam Thập LíDoanh Tử kém hơn, nhưng là chuyện Liên Lan Nhi trở về Tam Thập Lí DoanhTử thăm Liên lão gia tử cùng Chu thị, thì Liên Mạn Nhi cũng đã biết rồi.
"Còn có thể nói gì, nói là đều không phải người ngoài, bảo cha đừngmang thù. Nói là cuộc sống của chúng ta khá giả rồi, muốn mở cửa hàngbách hóa này, nhưng đã giành lấy buôn bán của tiệm tạp hóa gia đìnhnàng. Còn nói rằng cô cả của các con nói, không có trách cha, biết chắcchắn là cha không phải cố ý. . . . . . . để cho ông nội các con nói,muốn cho cha của Kim Tỏa đến đảm nhận chức chưởng quầy, còn nói, nếu làđại chưởng quầy không được, thì làm Nhị chưởng quầy cũng được, tiền hàng tháng hay tiền chia hoa hồng gì đó so sánh với đại chưởng quầy ít hơnmột chút cũng được, dù sao cũng là thân thích, bọn họ lại nguyện ý chochúng ta làm như vậy." Liên Thủ Tín liền nói.
"Cô cả thật là biết nói chuyện." Tiểu Thất chu môi, ngay cả hắn nghe cũng không cao hứng.
"Cha, cha trả lời ông nội như thế nào ?" Ngũ lang liền hỏi.
" Ăn ngay nói thật chứ sao." Liên Thủ Tín liền nói, "Giành lấy làm ăn cái gì , đây là chuyện không nói có. Ở chỗ này trước đó người ta cũngmở tiệm tạp hóa lớn, khi đó nàng ta cũng không nói là người ta giànhchuyện làm ăn của mình. Nay chúng ta mở ra thì sao lại thành giành lấylàm ăn rồi. Cái này là không thể nào." Liên thủ tín liền nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, lời này của Liên Thủ Tín nói rất hay.
Hiện nay, Liên Thủ Tín đã biết nhiều chuyện hơn so với trước kia rấtnhiều. Dĩ nhiên, muốn mặt đối mặt gây lộn, cãi cọ, Liên Thủ Tín vẫn sẽkhông làm, nhưng nếu như đem đạo lí đơn giản hay sự thật nói ra thì Liên Thủ Tín cũng am hiểu .
"Cha, vậy cha có đồng ý cho cha của Kim Tỏa làm chưởng quầy không?" Liên Mạn Nhi lại hỏi.
"Không có. Tưởng chưởng quầy người ta làm rất tốt , không có đạo lýnào lại đem người đổi đi. Cái nhị chưởng quầy gì kia, cha chỉ nói là bây giờ còn không cần. Vừa mới mở cửa hàng, vốn phải dùng rất lớn, chúng ta không có thừa tiền nuôi người rảnh rỗi." Liên Thủ Tín nói
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền cũng không nhịn được cười khanh khách lên.
"Cha, ông nội cũng không ép buộc cha để cha đồng ý sao?" Ngũ lang liền hỏi.
"Không có." Liên thủ tín lắc đầu, " Ông nội của các con, là ngườihiểu chuyện. Ông đã từng làm chưởng quầy cũng biết mở cửa hàng mua bánkhông phải là điều dễ dàng. Ông nội con còn nói , cha Kim Tỏa hắn trôngtiệm tạp hóa nhỏ còn có thể chứ làm chưởng quầy của cửa hàng lớn thìkhông được.
" Vậy bà nội thì sao? Cha không đồng ý, bà nội không ầm ĩ với cha sao?" Liên Mạn Nhi hỏi.
Trên mặt Liên Thủ Tín nhất thời hiện lên vẻ phức tạp .
Chương 539: Thay đổi
Nhìn vẻ mặt Liên Thủ Tín kỳ quái, Liên Mạn Nhi không khỏi tò mò, Chu thị cuối cùng là náo loạn hay là không náo loạn đây?
"Bà nội các con lần này không có làm ầm ĩ lên." Liên Thủ Tín thấy ánh mắt của ba đứa bé đang nhìn hắn thì nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, hắncũng biết, hình tượng của Chu thị ở trong lòng mấy đứa nhỏ là như thếnào.
"Không náo loạn lên? Bà không có nói gì?" Liên Mạn liên tục hỏi
"Cũng không nói gì, . . . . . . Chính là bảo cha có thể giúp thìgiúp. Cha chỉ nói cô cả các con nói quá kì lạ, không có chuyện như vậy,không có cái gì là giúp hay không giúp. Bà nội các con cũng chưa nói cái gì, . . . . . . chỉ là hỏi cha lúc nào có thể lên Thái Thương thì đithăm cô các con một chút." Liên Thủ Tín nói.
"Ồ." Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, cùng ngũ lang, tiểu Thất trao đổi ánh mắt một cái, ba đứa bé trong lòng liền hiểu.
Trong lòng tình cảmcủa Chu thị đối với Liên Lan nhi đã không còn nồng nàn như trước đây rồi, nhưng dù sao thì cũng là con gái của bà. Chu thị tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt con trai, trách mắng con gái không tốt. Chu thị bảo Liên Thủ Tín giúp Liên Lan nhi, nhưng mà vừa nói nhưvậy thì Liên Thủ Tín đã không đáp ứng, Chu thị liền lập tức nói để choLiên Thủ Tín là đi thăm Liên Tú nhi.
Bây giờ ở trong lòng Chu thị, Liên Tú Nhi mới là nặng nhất. Nhưng nếu như trước kia, Chu thị khẳng định cũng sẽ vì Liên Lan nhi mà ra sứctranh giành.
Là bởi vì lần này Liên Lan nhi chậm chạp không đi thăm bà và Liên lão gia tử, vì vậy trái tim Chu thị băng giá sao?
Không, hẳn là không phải. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền loạibỏ loại khả năng này. Chu thị vẫn cho rằng cuộc sống của Liên Lan nhicũng không dễ dàng, đối với việc Liên Lan nhi rất ít khi về Tam Thập LíDoanh Tử, hay chuyện tặng lễ ít cho bà cùng Liên lão gia tử cũng vậy,Chu thị cho tới bây giờ cũng chưa từng so đo. Lần vay nặng lãi trước đó, biểu hiện của Liên Lan Nhi với lần này cũng không khác nhau lắm, khiqua rồi thì Chu thị đối với Liên Lan Nhi vẫn nhiệt tình như trước.
Như vậy, nguyên nhân cũng chỉ còn có Liên Tú nhi. Chu thị đã ý thứcđược điều gì sao, trước kia Liên Tú nhi trôi qua còn tốt, thì Chu thịcũng hàm hồ cho qua. Nhưng mà hiện tại Liên Tú nhi thảm như vậy, Chu thị sợ là đem nợ cũ, nợ mới đều cùng thanh toán hết một lần. Cũng có thểnói bây giờ Chu thị hận là không hành chết Cổ thị.
Mà đối với Liên Lan nhi, thái độ hiện tại của Chu thị rất giống vớithái độ bà đối đãi với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Liên kế tổ.
Người một nhà ở trong phòng nói chuyện nhưng các nàng cũng không quên mất Liên Lan nhi còn đang ở phía ngoài.
"Lúc này, cô cả nhất định là biết cha mới từ Tam Thập Lí Doanh Tử trở lại, bây giờ tới là đợi tin tức đó." Liên Mạn Nhi liền nói.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Liên Thủ Tín liền hỏi.
"Chúng ta bây giờ đều ở nhà, người đến không cho vào cửa là khôngtốt. Nếu không cứ như vậy đi, đem người mời vào chínhsảnh. Cha, tất cảchúng con đều không đi qua. Cha đi qua đi, sau đó đem ý của ông nội vàbà nội nói cho cô cả hiểu là được." Liên Mạn Nhi liền nói.
"Như vậy là tốt nhất. Cô cả biết ý này của ông nội và bà nội thì sẽkhông có gì để dựa vào nữa, sau này cũng có thể yên tĩnh một chút." Ngũlang liền nói.
"Được, vậy cha đi nói."
Liên Thủ Tín đi ra ngoài. Mất thời gian hai tuần trà, mới quay trở lại.
"Cha, thế nào rồi? trong lòng không thoải mái sao?" Liên Mạn Nhi thấy lúc trở lại sắc mặt Liên Thủ Tín không tốt, liền vội vàng hỏi.
"Ai, . . . . . . cô cả của các con khóc ." Liên Thủ Tín ngồi dọc theo trên kháng, liền thở dài nói.
Liên Thủ Tín mềm lòng, nhìn không được người ta khóc lóc, có lúc sẽquên mất đối phương yêu cầu có hợp lí hay không. Hơn nữa Liên Lan nhikhóc, cũng không phải bởi vì Liên Thủ Tín cự tuyệt yêu cầu của nàng.Nàng bị cự tuyệt mấy lần còn ít sao? Liên Lan nhi khóc, là bởi vì biết,Liên lão gia tử và Chu thị không hề đứng ở bên nàng nữa.
"Khóc, có ai không khóc được. Tiểu Thất, khóc một cái cho cha xem." Liên Mạn Nhi lấy cùi chỏ đụng vào tiểu Thất một chút.
Tiểu Thất đang cao hứng thế kia, làm sao có thể khóc đây. Cũng rấtmiễn cưỡng nhếch miệng, làm một mặt quỷ, cái này, lại đem Liên Thủ Tínlàm cho tức cười.
"Cha, sản nghiệp nhà chúng ta sau này lớn rồi. Người tìm đến tận cửacầu xin giúp đỡ sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta nên phân biệt loạingười nào đáng giúp loại người nào không đáng giúp. Bất kể là ai khóc,ai đáng thương, ai có lý. . . . . . . Một chuyến đi này của cô cả, bởivì cô nắm chắc cái gì nên mới đến? Một là có hai lão nhân gia ở Tam Thập Lí Doanh Tử. Hai là cô biết chúng ta muốn giữ thể diện, sau đó chính là cha và mẹ đều là người mềm lòng."
"Chúng ta bởi vì sao không thể đáp ứng cô cả, đó cũng bởi vì tínhcách của cha và mẹ quá thành thực. Người như vậy, nếu để tiến vào thìnhà chúng ta không trụ được."
"Ừ." Liên Thủ Tín gật đầu.
"Cha, mẹ có nhắn lời gì cho chúng con không?" Tiểu Thất thấy cái đềtài này nói không sai biệt lắm, cũng rất cơ trí chuyển đổi đề tài.
"Mẹ con nói rồi, nói nhớ con, để cho con trở về." Liên Thủ Tín liềncười nói, "Lỗ tiên sinh cũng hỏi con, nói con cũng nên trở về lên trường học đi thôi."
Tiểu Thất nghe nói vậy liền le lưỡi.
"Con cũng nhớ mẹ vậy, con còn nhớ Lỗ tiên sinh rồi, chờ con nhìn cửahàng ở nơi này khai trương rồi, con liền trở về." Tiểu Thất đường đườngchính chính nói.
Mọi người đều cười.
"Nói rất hay giống như cửa hàng này của chúng ta khai trương, dường như không có đệ thì không được ấy." Liên Mạn Nhi cười nói.
"Đúng rồi, mẹ con còn gửi quần áo mang tới. Mới vừa rồi cha cũng đãđể cho Tiểu Hỉ giúp các con sắp xếp." Liên Thủ Tín lại nói, "Mẹ con nói, trời lạnh, cho các con đều mặc nhiều hơn một chút, đốt giường nóng lên, lửa than trong nhà cũng đừng để tắt."
"Đã biết." Liên Mạn Nhi liền nói.
Vẫn bận rộn mấy chuyện của cửa hàng, hôm nay đã là đông đến thu đi, cả gia đình Liên Mạn Nhi phải đổi áo mỏng thành quần bông.
"Đúng rồi, cháu trai Vương Tiểu Tam của vợ Xuân Trụ, ở một đầu trênđường khu nhà cũ của chúng ta, còn có Ngô Đại Trụ cùng Ngô Nhị Trụ ở sau phố đều theo đi cùng, cha đã để Tiểu Hỉ sắp xếp cho bọn hắn ở phíatrước rồi." Liên Thủ Tín đột nhiên lại nói.
Bách hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí đều cần tiểu nhị. Mọi ngườitrong thôn cũng biết rồi nên tìm Liên Thủ Tín cùng Trương thị, muốn tớilàm công. Ba người này đều là thiếu niên mười mấy tuổi, Liên Thủ Tínnhìn thấy cảm thấy mấy đứa trẻ cũng không tệ lắm, nên đáp ứng sắp xếpcho làm công ở bên trong cửa hàng.
Liên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất cũng không nói gì, quyền sắpxếp mấy tiểu nhị, Liên Thủ Tín vẫn phải có. Hơn nữa mấy cái này, đều đãtrải qua Trương thị nói rồi,nên trước đó mấy người bọn hắn cũng có biếtđến.
"Mấy người này huynh cũng đã xem qua rồi, cũng không tệ, tất cả đều ở gần chúng ta. Ở bên trong cửa hàng, cũng có thể tăng thêm ánh mắt chota." Ngũ lang liền nói, "Cháu trai của vợ Xuân Trụ rất biết ăn nói,Vương Tiểu Tam miệng cũng được, nên an bài ở trong cửa hàng Bách Hóa.Hai anh em nhà Ngô gia kia , huynh tính toán an bài đến tửu lâu đi. Mộttrong phòng bếp, một làm chạy trong phòng."
"Được, ca cứ xem an bài thế nào đi." Liên Mạn Nhi liền nói.
"Lần này trở về, cha còn đi một chuyến đến nhà của Vương cử nhân,Vương Cử nhân đã đáp ứng, ngày khai trương của ta, hắn khẳng định sẽđến." Liên Thủ Tín lại nói, "Hai người Gia Hưng bọn họ đến lúc ấy cũngsẽ tới, còn có Vũ chưởng quầy."
"Bên này Võ Trọng Liêm Vũ lão bản cũng tới." Tiểu Thất liền nói, hắn đọc danh sách nên nhớ rất rõ mấy người này.
"Mới vừa rồi cha nghe thấy được, Vương thái y nói là nhất định có thể tới đúng không? Cái này đúng là cho chúng ta mặt mũi không nhỏ." LiênThủ Tín liền nói.
"Chắc chắn rồi, đến lúc đó nhất định có thể tới ." Liên Mạn Nhi liền gật đầu.
Đừng thấy thời điểm Vương thái y làm nghề y vẻ mặt ôn hoà, nói chuyện vô cùng tốt, cũng không thích xã giao, lần này chịu tới, là do Ngũ lang tự mình qua mời mấy lần, lại có Vương Ấu Hằng ở bên cạnh giúp đỡ nóichuyện, mới gật đầu đáp ứng.
"Tống gia bên kia, là chồng của Hoa nhi tới sao?" Liên Thủ Tín hỏi.
"Đúng."
Cả nhà bọn họ vừa vào thành, Ngũ lang liền hướng Vương thái y gửithiệp mời, sau đó giao hẹn sẵn thời gian, một nhà bốn người lền chuẩn bị lễ rồi đi đến Vương gia. Đây không chỉ có quan hệ với Vương Ấu Hằng màcòn bởi vì ban đầu Liên Mạn nhi bị thương là do Vương thái y cứu trị.Sau lại có thể mời được Thạch thái y, cũng may mắn là nhờ có thiếp mờicủa Vương thái y.
Viện của Vương gia cũng không tính là quá lớn, nh7ng nhân khẩu cũngrất nhiều. Ngày đó vội vã đi qua, viện lớn của Vương gia cho Liên MạnNhi ấn tượng, chính là mùi thuốc lá sợi như có như không, lại có một đám thiếu nữ già trẻ ăn mặc nghiêm trang đứng thẳng.
Tống gia sau khi biết gia đình các nàng vào thành, lập tức sai ngườitới. Thế hệ Tống gia cư trú ở huyện thành Cẩm dương, lập nghiệp kinhthương. Những ngày qua việc sắp xếp cho cửa hàng Liên Kí, Tống Hải Longđều mang người tới hết sức giúp đỡ.
Liên Hoa nhi còn sai hạ nhận gửi thiếp mời cho Liên Mạn Nhi, nhưng bị Liên Mạn Nhi lấy cớ thân thể không thoải mái từ chối.
Nhưng khai trương cửa hàng, vẫn phải mời Tống Hải Long .
" Chồng của Hoa nhi cha thấy tài cán thì cũng là người bình thường , " Liên Thủ Tín trầm tư nói, "Nhưng mấy quản sự ở dưới tay hắn thì lại cóchút khả năng."
Lời này Liên Thủ Tín nói không sai, Liên Mạn Nhi gật đầu.
"Nghe nói, các nơi làm ăn hiện tại của Tống gia, toàn dựa vào nhữngthứ lão nhân kia chống đở. Tống gia lão phu nhân, đối với những người đó đặc biệt nể trọng." Ngũ lang liền nói.
Ngũ lang những ngày qua đã nghe được một chút nhận xét về Tống gia, có xem thường nhưng cũng có hâm mộ vô cùng.
Thái độ của Liên Mạn Nhi đối với lần này là hâm mộ.
"Sau này, nếu chúng ta cũng có thể bồi dưỡng được một nhóm lão nhânnhư thế, vậy thì quá tốt." Liên Mạn Nhi liền nói. Hiện tại chỉ có mấycửa hàng này, bọn họ coi tự mình như quản lý thì cũng còn có thể ứngphó, nhưng mà sau này cửa hàng nhiều, làm ăn nhiều, chỉ dựa vào mộtngười, thậm chí mấy người thông minh tháo vát, vậy thì có thể chống đỡbao lâu? Các nàng muốn bắt đầu thành lập một loại cơ chế, chiêu dụ vàgiữ lại những chưởng quầy tốt nhất, quản sự, phòng thu chi các loại. Cónhững người này trung thành dốc sức, cho dù con cháu sau này không nênthân, thì chỉ cần không đi động cơ chếkia, Liên Kí sẽ vẫn tiếp tục pháttriển .
Trong nháy mắt, thời gian bách hóa Liên kí và tửu lâu liên kí khaitrương đã đến, bởi vì còn muốn mời hai bàn nữ quyến, nên Liên Mạn Nhicũng đi tửu lâu ngồi, tình cảnh náo nhiệt kia tất nhiên không cần phảinói.
Trước ba ngày khai trương, bách hóa Liên kí cùng với tửu lâu Liên kíđều có hoạt động ưu đãi đặc biệt, ba ngày qua đi, hai nhà cửa hàng đóngcửa bàn bạc sổ sách, tiền lời kia khiến cho chưởng quầy cùng nhân viênthu chi đều cười híp mắt.
Sau khi Liên Mạn Nhi xem sổ sách, cũng rất vừa ý.
Nhìn hai cửa hàng đều đi vào quỹ đạo, cửa hàng cho thuê kia cũng đãmở ra, người một nhà liền chuẩn bị về thôn. Nhưng mà, trước đó. . . . . .
" Bên chỗ Tống gia phải đi một chuyến thì không từ cần phải nói, còncó một mẹ chồng của Hoa nhi, lần này có lẽ cha phải đi xem một chút."Liên Thủ Tín liền nói.
Ngũ lang cùng Liên Mạn Nhi thương lượng một chút, tất cả cũng gật đầu đồng ý.
Hôm nay ăn xong điểm tâm, người một nhà ngồi trên xe, trực tiếp hướng ngõ thạch sư tử đi đến .
Chương 540: Vào Tống phủ
Xe ngựa đến trước đại môn Tống gia, chỉ thấy đã có quản sự mang theogã sai vặt chờ ở cửa. Gã sai vặt Tiểu phúc ngồi dọc theo bên hông xe,không đợi hắn nhảy đi xuống cùng người canh cửa của Tống gia nói chuyện, quản sự kia liền mang theo người chào đón, dẫn dắt xe ngựa đến bên cạnh cửa nách như trước.
Đại môn của Tống gia sơn son như cũ, có lẽ là có liên quan đến mùađông đã bắt đầu, từ bên ngoài nhìn vào lầu các cây cối ở bên trong tường viện, cảnh tượng có chút thưa thớt. Tống gia tiền tài quyền thế vẫn như cũ, dù sao Tống gia lão phu nhân cũng xuất thân từ chi bên Thẩm gia,lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quan hệ từ trên xuống dưới chuẩn bị đềucực chu đáo. Nhưng mà, Tống gia nhân khẩu không vượng, đây cũng làchuyện thực không thể bàn cãi.
Xe ngựa vào cửa nách, dừng lại ở một tường quét vôi trắng xây làmbình phong ở cổng trước, Tôn đại nương, Tiểu Hồng cùng một đám nha đầu,con dâu đã sớm chờ ở tường xây làm bình phong ở cổng trước, thấy xe ngựa ngừng lại, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng liền tiến lên đây, đỡ Liên MạnNhi đi xuống.
Cả đám người Tống gia vây quanh Liên Thủ Tín, ngũ lang, Liên Mạn Nhicùng tiểu Thất liền hướng Tiền viện của noãn các, lão phu nhân Tống giacùng Tống Hải Long đã biết bọn họ đến, đang chờ ở bên trong noãn các.
Vào Tiền viện, Tống Hải Long liền cười từ trong buồng lò sưởi đi rangoài, chào hỏi qua một chút, mọi người lúc này mới vào noãn các.
Bên trong noãn các đặt một chiếc giường quý phi, trên giường trải đệm gấm lông chồn thật dầy, còn sắp đặt lấy chỉ vàng thêu trên gối mềm gấm, trên người lão phu nhân của Tống gia khoác một áo choàng lông, đang dựa vào gối mềm ngồi ở trên giường, cùng người hầu nói chuyện. Nhìn thấyđám người Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào, Trầm lão phu nhân liền ngồithẳng người, làm bộ muốn đứng lên.
Tính ra, Liên Thủ Tín cùng Trầm lão phu nhân là cùng thế hệ. Trầm lão phu nhân tuổi lớn hơn, mấy người Liên Mạn Nhi còn lại đều là vãn bối.
Không đợi Trầm lão phu nhân đứng dậy, Liên Thủ Tín liền mang theo ngũ lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất tiến lên hành lễ.
Khuôn mặtcủa Trầm lão phu nhân mỉm cười, ở thời điểm Liên Thủ Tín vừa bái xuống. Liền từ trên giường đứng lên, không chịu nhận lễ của LiênThủ Tín.
"Tứ lão gia mau mời ngồi, chúng ta là thân thích. Những thứ nghi thức xã giao này đều miễn đi. Lại nói, lão bà tử ta còn phải thỉnh tộitrước, mấy lần trước nhà Tứ lão gia có việc, ta vốn là nên đi sang,chẳng qua là cái thân thể nàyvẫn luôn không tốt." Trầm lão phu nhân cười nói.
Nói chuyện một chút, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Trầm lãophu nhân cố ý để cho Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đến trên giường ngồichung với bà.
". . . . . . Ngũ lang tất nhiên là không cần phải nói rồi. Sau nàytiền đồ bất khả hạn lượng **. Mạn Nhi và tiểu Thất cũng càng ngày càngxinh đẹp rồi ... . . . . " Trầm lão phu nhân cười hàn huyên.
** cực kì giỏi giang, không thể ước lượng được sự thành công của người đó
Có nha đầu đưa lên trà nóng và điểm tâm, Liên Mạn Nhi thấy bên trongnhà này ấm áp như xuân, nhưng cả người của Trầm lão phu nhân đều bao bọc cực kì kín đáo, dù có ra bên ngoài thì cũng thế, nên đã đoán được chỉsợ là Trầm lão phu nhân có chứng bệnh sợ lạnh. Nên thử hỏi Trầm lão phunhân bình thường uống thuốc gì, xem vị thái y nào.
". . . . . . Đây là bệnh cũ rồi, lúc còn trẻ trở thành bệnh căn."Trầm lão phu nhân liền nói, "Đơn thuốc dùng là Thạch thái y phối cho."
Nói đến Thạch thái y, Liên Mạn Nhi không khỏi nghĩ đến lần đầu tiêncác nàng vào thành, lần đó là tới Tống gia tìm Liên Hoa nhi đòi nợ , còn may mà ở trà lâu đụng với Thạch thái y, được Thạch thái y giúp đỡ, cácnàng mới có thể thuận lợi tiến vào Tống phủ. Cũng nhận được sự tiếp đãikhác biệt của Trầm lão phu nhân.
"Thạch thái y đưa phương thuốc như vậy khẳng định là tốt. Mẹ cháu khi đó bệnh tình nguy kịch, may mắn là có lão nhân gia ông cứu mạng. . . . . . . Thạch thái y là người bận rộn, nghe nói nửa năm này đã đi Hà Gianphủ kết bạn rồi, không biết bây giờ đã trở lại chưa." Liên Mạn Nhi liềnnói.
"Còn không có trở lại, bên của ta cũng phái người đi hỏi thăm rồi."nụ cười trên mặt Trầm lão phu nhân càng thêm ấm áp, "Chờ hắn trở lại. Ta còn phải mời hắn tới nhà bắt mạch thêm cho ta. Đây là bệnh cũ của ta,may mắn là có phương thuốc của hắn, nếu không bình thường sẽ nhận khôngít đau khổ."
" Vậy, khi nào lão phu nhân có tin tức của Thạch thái y, kính xin cho người cũng nói cho chúng ta biết một tiếng." Liên Mạn Nhi liền cũngcười nói.
"Đó là dĩ nhiên." Trầm lão phu nhân liền vừa cười vừa nói với TốngHải Long, "Mẹ đã lớn tuổi rồi, con giúp mẹ nhớ kỹ một chút, đến lúc đóngàn vạn lần đừng quên."
Tống Hải Long tự nhiên cười đáp ứng, chờ Trầm lão phu nhân cúi đầuuống trà, đôi mắt hoa đào lại lướt nhẹ nhìn sang hai nha đầu đang hầu hạ bên cạnh giường quý phi. Chờ Trầm lão phu nhân ngẩng đầu lên lần nữa,thì ánh mắt Tống Hải Long đã sớm nghiêm chỉnh trở lại.
Những ngày qua ở huyện thành, bởi vì Tống Hải Long mang theo ngườitới giúp đỡ, nên Ngũ lang cùng Tống Hải Long cũng tiếp xúc nhiều hơn một chút. Theo ngũ lang nói, Tống Hải Long này bình thường làm việc, mặc dù không có tài cán gì lớn, nhưng mà cũng là người xem trọng quy củ, ởphương diện quan hệ cũng có mấy phần giỏi giang. Chỉ trừ, nhìn thấy nữnhân xinh đẹp, thì khống chế không được ánh mắt của mình.
Mà theo tin đồn, Tống Hải Long không chỉ khống chế không được ánh mắt của hắn.
Nói một hồi, đề tài liền chuyển đến trên Điền Trang sản xuất của nhà Liên Mạn Nhi.
"Đa tạ đã đưa rượu nho tới, ta uống vô cùng ngon. Còn có hạt sen, ngó sen, củ ấu. . . . . . , so sánh với những loại được vận chuyển từ xađến không hề kém. Hơn nữa còn tươi ngon rất nhiều. Điều vui mừng là đâylà do quê hương chúng ta sản xuất. . . . . ." Trầm lão phu nhân cườinói.
Hai nhà có qua có lại, rượu nho và các loại thổ sản, tự nhiên cũng không thiếu được một phần của Tống gia.
Nói đến Điền Trang sản xuất của gia đình Liên Mạn Nhi, nhất là rượunho, Tống Hải Long liền tiếp lấy lời của Trầm lão phu nhân nói tiếp, nói là quản sự cùng chưởng quầy của cửa hàng bên dưới hắn đã thương lượngcùng hắn, là muốn nhập một ít rượu nho để vận chuyển đến ngoài phủ đibán.
Tống gia cũng có thương đội của mình, làm ăn cũng không giới hạntrong huyện thành Cẩm Dương, thậm chí là phủ Liêu Đông. Mặt khác, phương diện buôn bán trên biển của Tống gia, họ cũng có của biện pháp củamình.
Tống gia muốn mua rượu nho đi nơi khác tiêu thụ, đây đối với nhà Liên Mạn Nhi mà nói chỉ có chỗ tốt. Vài ngày trước, Tống Hải Long đã tiết lộ qua ý tứ này. Hôm nay một lần nữa nhắc tới, Liên Thủ Tín cùng Ngũ langliền đều gật đầu đáp ứng.
Tiếp theo, đề tài liền chuyển tới bài tập và bài vở của Ngũ lang, một cách tự nhiên liền chuyển đến việc Trầm gia ở phủ thành.
Bọn họ đang nói chuyện, thì nghe thấy trong viện có người cao giọng nói chuyện, giống như là đang tranh chấp.
Một tiểu nha đầu đi ra ngoài, một lúc sau quay trở lại, ở bên tai Trầm lão phu nhân thấp giọng nói mấy câu.
"Mời tam thiếu phu nhân đi vào." Ánh mắt Trầm lão phu nhân rũ xuống, nghĩ ngợi một chút liền phân phó nói.
Thì ra là Liên Hoa nhi tới.
Các nàng đến Tống gia là tới thăm người thân, dựa theo lẽ thường,Liên Hoa nhi hẳn phải sớm đi ra ngoài nghênh đón, cũng phải đích thânchuẩn bị toàn bộ việc chiêu đãi. Nhưng mà Liên Hoa nhi vẫn chưa từng lộdiện, Trầm lão phu nhân không nói gì, Liên Mạn Nhi bên này cũng khônghỏi, mọi người lại đem chuyện này cho bỏ qua.
Hiện tại, Hoa nhi đã tự mình đi tới. Nhìn tình hình này, chắc là ởbên ngoài muốn đi vào nhưng bị ngăn cản. Liên Hoa nhi liền la hét ầm ĩ,bây giờ kinh động người trong nhà, Trầm lão phu nhân đành phân phó người để cho Liên Hoa nhi đi vào.
"Vốn nên để cho Hoa nhi đi ra ngoài đãi khách, chẳng qua là thân thểnàng không thoải mái. Ta đây mới phải thay nàng hướng Tứ lão gia thỉnhtội thì nàng đã tới rồi. Đứa nhỏ này, cũng là người trong nhà, ta chỉnói một câu thì ai còn có thể bới móc nói nàng không đúng?" Trầm lão phu nhân liền vừa cười vừa nói.
"Lão phu nhân nói rất đúng." Liên Thủ Tín liền nói.
"Đúng vậy a, Hoa nhi tỷ thân thể không tốt, chúng ta cũng biết, sao có thể trách nàng đây." Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Trong thời gian này tiểu nha đầu đã vén màn cửa lên, Liên Hoa nhi đeo ngọc bội đinh đương từ bên ngoài đi vào.
Chợt nhìn thấy Liên Hoa nhi, Liên Mạn Nhi không khỏi sợ hết hồn. Nếukhông phải là có lời nói vừa rồi của Trầm lão phu nhân..., nàng gần nhưcũng không dám tin tưởng người tiến vào là Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa nhi mập, hơn nữa không phải là mập lên một chút, mà là mập lên rất nhiều.
Khuôn mặt vốn là trái xoan bây giờ đã trở thành mặt to như cái khaybạc, hơn nữa thịt trên mặt gần như chảy xệ. Vòng eo mảnh gầy đã khôngthấy, thay vào đó là vòng eo như thùng nước không khác gì ngực và mông,bụng lại càng lồi ra ngoài rõ ràng.
Đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Liên Hoa nhi lại mang thai. Không,hẳn là không phải. Nếu như là mang thai, như vậy đối với Tống gia thìbất kể thế nào, cũng là một chuyện tốt, Trầm lão phu nhân sẽ không chỉnói Liên Hoa nhi thân thể không thoải mái.
Liên Hoa nhi là bị làm sao? Dù Tống gia có điều kiện cuộc sống tốt,Liên Hoa nhi cũng không thể ăn thành như vậy. Phải biết rằng, Liên Hoanhi đối với dung mạo cùng vóc người của nàng rất là xem trọng .
Ánh mắt kinh ngạc của Liên Mạn Nhi chưa kịp thu hồi lại, vừa vặn đã đụng phải ánh mắt của Liên Hoa Nhi rồi.
Trong ánh mắt của Liên Hoa nhi tràn đầy oán hận!
Liên Mạn Nhi khẽ mỉm cười, dời đi tầm mắt coi như không có việc gì.
Liên Hoa nhi đi vào, đầu tiên là hành lễ cho Trầm lão phu nhân, sauđó liền hành lễ cho Liên Thủ Tín, vừa cười chào hỏi cùng Ngũ lang, LiênMạn Nhi cùng tiểu Thất. Liên Mạn Nhi lại một lần nữa chống lại ánh mắtcủa Liên Hoa nhi, lúc này Liên Hoa nhi không chỉ có khuôn mặt tươi cười, mà sự oán hận trong ánh mắt cũng biến mất không dấu vết , giống như cái nhìn vừa rồi, cũng chỉ là ảo giác.
Chào hỏi xong, Liên Hoa nhi ở bên cạnh giường quý phi, đến bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi xuống.
Tống Hải Long tại chỗ ngồi bên trên lén lút xê dịch, từ vị trí đốidiện Liên Hoa nhi chuyển qua đứng quay lưng về phía Liên Hoa nhi.
Bộ ngực của Liên Hoa nhi kịch liệt phập phồng một chút.
"Mạn Nhi, thân thể của muội đã tốt chưa? Lần trước sai người mời,muội nói thân thể không khỏe, khiến tỳ thay muội lo lắng mất vài ngày."Liên Hoa nhi ra vẻ rất thân thiết nói với Liên Mạn Nhi.
"Đa tạ Hoa nhi tỷ quan tâm, chỉ là gặp lạnh, sợ tới đây đem bệnh lây qua tỷ." Liên Mạn Nhi liền thản nhiên nói.
"Lão phu nhân, phòng bếp đang chuẩn bị thức ăn, sai người đến hỏi lão phu nhân, có thêm món gì không?" Tôn đại nương lúc này liền cười tiếnlên phía trước nói.
Liên Hoa nhi vốn là muốn nói gì đó, đã bị Tôn đại nương chuyển hướng rồi.
Trầm lão phu nhân liền cười hỏi Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Liên Mạn Nhicùng tiểu Thất có kiêng kỵ cái gì không, lại hỏi các nàng có thích ăncái gì không.
Liên Mạn Nhi thấy việc này tự nhiên khó mà nói cái gì.
"Như vậy đi, các ngươi yêu thích cái gì, chắc là Hoa Nhi đều biếtđến. Hoa nhi, " Trầm lão phu nhân liền phân phó Liên Hoa nhi, "Con mangngười đi đến phòng bếp xem một chút, thêm mấy thứ đồ mà Tứ lão gia, cùng Mạn Nhi bọn họ yêu thích vào ."
"Ta đi cùng tam thiếu phu nhân." Tôn đại nương liền cười tiến lên, giúp Liên Hoa nhi .
Sau khi Liên Hoa nhi vào cửa, thời gian vẫn chưa tới nửa chung trà, liền lại bị Trầm lão phu nhân đuổi đi ra ngoài.
". . . . . . Lão thái gia cùng lão thái thái Thân gia đã tốt chứ?Thân gia lão gia cùng thân gia thái thái như thế nào?" Trầm lão phu nhân lại hỏi, "Vốn là ta nên đi thăm , nhưng bệnh cũ này thỉnh thoảng lạitái phát. Ta dặn Hoa nhi đi, nàng lại. . . . . ."
Trầm lão phu nhân hỏi thế chỉ là hàn huyên, Liên Mạn Nhi tất nhiên sẽ không tưởng thật, đề tài liền chuyển đến trên chuyện khác.
Chờ thức ăn mang lên , Trầm lão phu nhân lại theo Liên Mạn Nhi cùngtiểu Thất ngồi một bàn, Tống Hải Long tiếp Liên Thủ Tín cùng ngũ langngồi một bàn khác.., cho đến khi Liên Mạn Nhi các nàng đứng dậy cáo từ,Liên Hoa nhi cũng không xuất hiện lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com