Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 971 - 980

Chương 971: Xa gần

Tính tình Chu thị là như vậy. Phong tục phổ biến ở thời đại này đều là cổng lớn không ra, cổng trong không bước. Nếu đặt ở thời đại kiếp trước của Liên Mạn Nhi, người ta thường gọi là "trạch" (yên định). Chu thị này đã quá quen cố định một chỗ. Đừng nói Ngũ lang thành thân, dù có là ông trời hạ phàm thì cũng chưa chắc đã mời được bà xuống giường.

Nhưng có lẽ vì Liên Thủ Tín, nhất là có Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi nói tốt vào, thái độ cũng chân thành, nên lần này, dù Chu thị có từ chối thì cũng không nói ra lời gì khó nghe như mọi khi.

Liên Mạn Nhi thầm cười, như vậy cũng tốt, dù không thể dỗ cho Chu thị vui vẻ thì cũng đã dụ được bà thuận theo, không tuôn ra lời nào khó nghe. Chỉ cần không biến chuyện mừng của Ngũ Lang thành chuyện xui rủi đã may lắm rồi.

Ngũ Lang thành thân, Chu thị không đến dự, Liên Thủ Tín cũng không muốn mời Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.

"Bà nội không đi, đến lúc đó các cháu nên ở nhà hầu hạ bà." Liên Thủ Tín nói với Liên Kế Tổ và Tưởng thị.

Liên Kế Tổ và Tưởng thị vội vã gật đầu vâng dạ, nói sẽ chăm sóc Chu thị thật tốt.

"Chao ôi..." Chu thị than lớn một tiếng, đầu vẫn nửa cúi, nói: "Ta là bà nội mà nghèo khó túng quẫn. Ngũ Lang cưới vợ, cũng không có gì để tặng cháu trai."

Từ lúc vào nhà, trừ khi phải nói một hai câu thì Trương thị vẫn im lặng. Một mặt vì ở trước mặt Chu thị, nàng thật sự không có gì để nói. Mặt khác, cũng là lý do chủ yếu nhất, do nàng biết Chu thị không muốn thấy nàng, nàng nói nhiều sai nhiều, bớt nói sẽ ít sai.

Hễ là người bình thường làm chuyện gì cũng muốn thật vui vẻ, thuận lợi hoàn thành. Các nàng đến thăm Chu thị, đều không muốn làm cho Chu thị không thoải mái, khiến mọi người đều không vui.

Nghe những lời này của Chu thị, Trương thị có chút khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống không đáp, chỉ nhìn Liên Thủ Tín một cái.

Liên Thủ Tín liền cụp mắt xuống.

Trương thị và Liên Mạn Nhi lại nhìn nhau.

Chu thị vẫn là Chu thị, dù cho bà có thái độ hòa nhã với nhà Liên Thủ Tín thì cũng không hề thể hiện rằng bà đã đổi tính hoặc có tình cảm với nhà Liên Thủ Tín.

Bà luôn phải dựa vào sự phụng dưỡng của con cháu, vậy mà đến khi cháu trai thành thân lại không muốn tặng bất cứ thứ gì. Nhớ lại trước kia Liên Chi Nhi thành thân, Chu thị đưa mấy thứ quà tặng kia... chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.

Thay vì tặng mấy thứ khiến Ngũ Lang khó chịu, không bằng dứt khoát đừng tặng thì hơn.

"Bà nội, xem bà nói gì kìa. Ca cháu thành thân, sao có thể nhận quà từ lão nhân người được chứ. Dưới gầm trời này làm gì có đạo lý này phải không?" Liên Mạn Nhi cười nói: "Bà không cần tặng thứ gì đâu ạ! Chỉ cần lúc rảnh rỗi, thắp hương bái phật, trước mặt bồ tát bà niệm thêm hai câu cầu phước cho ca ca là được rồi ạ, như vậy đã tốt lắm rồi. Bà đã cao tuổi, lại giàu phước đức, cầu thần bái phật linh nghiệm hơn chúng cháu rất nhiều đấy ạ."

Chu thị là người thông minh. Nhất là ở một số chuyện, Chu thị còn linh mẫn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều. Lời của Liên Mạn Nhi câu nào cũng là khen tặng nhưng vào tai bà lại vô cùng chói tai, nghĩ kĩ lại càng thêm khó chịu, nhưng muốn phản bác lại không tìm thấy lời nào.

"Ta làm gì có phẩm hạnh gì, ngươi không cần nói ta như vậy." Một lát sau chỉ nghe thấy Chu thị đáp.

"Bà nội, Mạn Nhi nói rất đúng, bà không cần tặng thứ gì cả. Có việc vui, bà vui vẻ cùng mọi người là được rồi." Ngũ Lang cũng nói một câu.

Sau đó, Liên Thủ Tín lại thăm hỏi mấy câu về việc nhà với Chu thị và Liên Kế Tổ, còn dặn Liên Kế Tổ hàng ngày phải chịu khó, chăm sóc cả nhà... rồi người một nhà mới đứng dậy cáo từ ra về.

"Biết các ngươi bận rồi, nếu không phải vội về xuống sữa cho cháu gái chắc gì các ngươi đã thèm về." Giọng Chu thị ẩn ẩn châm chọc.

"Nương, người nói gì vậy, nương vẫn là nương của con mà." Liên Thủ Tín bất đắc dĩ. Bây giờ tính tình Chu thị ngày càng khó hiểu, bọn họ đến ngồi lâu chút thì bà thấy phiền. Nếu nhanh chóng ra về bà lại không hài lòng. Tiêu chuẩn dài ngắn này cũng không theo chuẩn mực nào, toàn bộ đều do tâm tình của bà quyết định.

Nói xong, mọi người đều đi ra ngoài.

"Lão Tứ à, để bọn họ về trước đi. Con nán lại chút, nương có vài lời muốn nói." Mắt thấy Liên Thủ Tín muốn đi ra, Chu thị vội nói.

Liên Thủ Tín liền dừng bước.

"Lão Tứ, tới đây, ta chỉ nói mấy câu thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của con đâu." Chu thị gọi Liên Thủ Tín một lần nữa.

Lời này đã chỉ rõ bà muốn nói chuyện riêng với Liên Thủ Tín.

"Vậy... mọi người đi trước đi, ra ngoài chờ ta." Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ rồi nói với Trương thị.

Trương thị nghe vậy liền hiểu ý Liên Thủ Tín là hắn không muốn ở lại đây lâu, lát nữa sẽ cùng cả nhà về, vì vậy liền gật đầu, dẫn Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ra ngoài.

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dẫn Liên Nha Nhi, Đại Nữu Nữu đi theo sau, tiễn mọi người ra ngoài.

Bởi vì phải đợi Liên Thủ Tín nên cả nhà ra khỏi phòng cũng không đi nhanh, đến giữa sân thì dừng lại xem xét cảnh vật xung quanh.

"Mảnh đất này vẫn để trống như vậy sao, mùa xuân sang năm có định làm gì không?" Trương thị chỉ vào mảnh đất dưới cửa sổ thượng phòng phía đông, hỏi Tưởng thị.

Mảnh đất đó vốn là Đông sương phòng, nhà Liên Thủ Nghĩa dỡ hết phòng ốc ra, chỉ để lại một mảnh đất trống. Hiện tại, mảnh đất này đã đươc dọn dẹp, đang dùng để chất củi và một ít đồ vật hỗn tạp.

"... Hôm trước đã bàn bạc với bà nội, cháu muốn chuyển chuồng gà ra đấy, tránh đến mùa hè nhiều mưa lại phải để gà vào nhà, sẽ có mùi hôi. Nhưng bà nội định chuyển hết thành vườn rau." Tưởng thị vội cười nói với Trương thị.

"Cả hai ý đều được." Trương thị liền nói.

"... Vẫn phải nghe lời bà nội." Tưởng thị vừa cười vừa nói.

Trương thị liền nhìn về phía thượng phòng, sau đó khẽ thở dài nhưng không nói gì. Trương thị hiện tại dù không có tâm cơ gì nhưng đã không giống như trước nữa.

Nhìn xong phía đông, Trương thị liền xoay người nhìn Tây sương phòng. Trong Tây sương phòng hiện tại tất nhiên là không có người ở, bên trong ngoài quan tài của Chu thị thì còn có lương thực và một số đồ vật linh tinh.

Dù sao cũng là nơi từng sống nhiều năm, Trương thị không khỏi nhìn thêm mấy lượt. Lại nghĩ tới hiện tại, so sánh với trước kia, trong lòng bất chợt cảm thấy bùi ngùi.

"... Dù không có người ở nhưng cách dăm ba bữa, cháu và cha Nữu Nữu vẫn tới dọn dẹp. Nhớ lại lúc Tứ thẩm còn ở đây, đã quan tâm giúp đỡ chúng cháu không ít." Tưởng thị nói.

"Chao ôi... đã làm khó các cháu rồi." Dù sao Trương thị vẫn mềm lòng, liền thở dài.

"Làm khó gì đâu." Nụ cười của Tưởng thị có chút khổ sở: "Có ăn có uống, còn mong gì hơn nữa. Chuyện trong viện này Tứ thẩm còn có gì không biết chứ."

Tưởng thị đầy bụng tâm sự, muốn nói với Trương thị nhưng Trương thị chỉ mải nhìn xung quanh, khách sáo đáp vài lời với Tưởng thị. Dù là tình cờ nói một hai câu thì Liên Mạn Nhi ở cạnh cũng vô tình hoặc cố ý chuyển đề tài.

Qua mấy lần, Tưởng thị cũng bỏ ý định kể khổ với Trương thị.

Mọi người cứ như vậy từ từ đi ra ngoài, vừa đi tới vườn rau thì nghe thấy tiếng mở cửa. Là vợ Xuân Trụ ở cách vách biết các nàng tới, lại nghe thấy Trương thị nói chuyện ngoài sân nên đi sang.

Trương thị thấy vợ Xuân Trụ cũng rất vui mừng. Hai người liền cùng nhau trò chuyện.

Mùa đông năm nay, vợ Xuân Trụ vẫn làm ở xưởng dưa chua của Liên Chi Nhi cả mùa đông như trước. Nhưng bây giờ nàng đã là tổng quản của xưởng. Liên Chi Nhi rất coi trọng nàng. Nàng còn dẫn theo hai khuê nữ, để chúng cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt.

Hai năm qua, nhờ nhà Liên Mạn Nhi phát tài mà những người ở Tam Thập Lý Doanh Tử và mười dặm tám thôn xung quanh cũng được lợi theo. Mấy nàng dâu có quan hệ tốt với Trương thị lại càng được hưởng phúc.

Bây giờ nhà Xuân Trụ cũng là phú hộ, vợ Xuân Trụ có hai con gái và một đứa con trai còn ít tuổi, hai đứa cháu của nàng đều đang làm việc trong sản nghiệp của Liên gia.

Mọi người từ từ đi tới cửa, Liên Mạn Nhi quay đầu lại nhìn về phía thượng phòng, thầm nghĩ, không biết Chu thị nói gì với Liên Thủ Tín. Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ qua, không chú ý lắm. Hôm nay cả nhà đã hoàn toàn yên tâm để Liên Thủ Tín nói chuyện riêng với Chu thị, bởi vì Liên Thủ Tín đã không còn chịu sự thao túng của bà nữa.

Trong Đông thượng phòng, sau khi mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi ra khỏi, thần sắc của Chu thị liền biến đổi.

Bà thả lỏng cơ thể, sắc mặc cũng hiền hòa hơn.

Chu thị vẫy tay lần nữa, bảo Liên Thủ Tín ngồi xuống cạnh bà.

"Con là ta dứt ruột đẻ ra, còn chê ta sao?" Bởi vì Liên Thủ Tín không lập tức tuân lệnh nên Chu thị liền nói.

"Nương, sao có thể thế chứ." Liên Thủ Tín liền đi tới, ngồi xuống mép giường cạnh Chu thị.

"... Lần này con trở về, lúc nào rỗi rãi thì tới chỗ dì ba thăm hỏi một chút." Chu thị nói với Liên Thủ Tín: "Hai ngày trước, dì dượng ba còn nhắc tới con. Ngũ Lang cưới vợ, người ta cũng phải tặng quà."

Liên Thủ Tín chỉ cười ha ha mà không trả lời.

Tất nhiên Chu thị nhận ra Liên Thủ Tín không muốn đi.

"... Con còn có người thân nào nữa? Chỉ biết cố gắng qua lại với Trương gia bên kia. Con phải có chút tâm nhãn chút chứ, thân thích bên này con cũng nên duy trì quan hệ." Chu thị nghiêm khắc dạy bảo Liên Thủ Tín: "Bây giờ con chưa cảm thấy gì, chờ sau này, về lâu về dài, con già rồi sẽ chịu thiệt cho coi. Hai con mà có chuyện gì sẽ không có người nói giúp con đâu. Người ta là người của Trương gia, ăn của con, nắm chắc con trong tay, người ta sẽ không nhớ những điểm tốt của con!"

"Nương, người nói gì vậy. Cái gì mà người của bên này bên kia." Liên Thủ Tín nghe Chu thị nói vậy cũng có chút khó chịu không muốn nghe.

Mà những chuyện này lại là chuyện mà Chu thị muốn nói với Liên Thủ Tín nhất.

"Con ấy à, vẫn không có tâm nhãn như thế." Chu thị thấy nói với LiênThủ Tín như nước đổ lá khoai, bà cũng mất hứng. Nhưng hôm nay bà sẽ không giống như trước, tùy hứng nổi giận với Liên Thủ Tín nữa.

Có thể nói, ở trước mặt nhà Liên Thủ Tín, Chu thị đã có thể kiềm chế tính khí của mình.

Chương 972: Họ hàng

Chu thị có thể khống chế được tính tình trước mặt cả nhà Liên Thủ Tín, một mặt là vì trong lòng bà hiểu được, mọi thứ bà được phụng dưỡng trước mắt đều dựa vào một nhà này, hơn nữa người ta cũng không phải là người bà có thể gây khó dễ được nữa. Còn mặt khác là do tính tình ngang ngược của bà đã tìm được nơi trút giận, người xui xẻo này dĩ nhiên là Liên Thủ Nhân.

Chu thị chọn Liên Thủ Nhân làm nơi xả giận, đương nhiên đã được bà suy nghĩ kỹ càng. Một mặt là do tính cách của bà, không thể không có một mục tiêu hành hạ. Mặt khác là do suy nghĩ muốn gây khó dễ và khống chế đám người Liên Thủ Nhân.

Đây là thủ đoạn Chu thị thường dùng để gây khó chễ cho người khác.

"... Ta chỉ là một lão bà già yếu cô đơn, không có ai bên cạnh, chỉ có dì cả và dì ba của con. Phía dì cả con, ta cũng biết, các con vẫn qua lại, ta không có gì để nói. Dì ba con, ta cũng chỉ có hai người tri kỉ này thôi. Mà ta cũng chỉ có hai nhà này là thân thích. Con không nhìn đến người khác thì con cũng phải nhìn..." Chu thị thấy Liên Thủ Tín không nói chuyện, liền nói với Liên Thủ Tín.

"Nương, nương trở thành lão bà già yếu cô đơn từ lúc nào vậy?" Liên Thủ Tín không thể nghe nổi nữa: "Chúng con là cái gì? Chúng con không phải con của nương sao? Nương có con đàn cháu đống, đều đang sống rất tốt kia mà. Sao nương lại thành lão bà già yếu cô đơn được?"

"Là do chúng con không cung cấp đủ chi phí ăn mặc cho nương? Hay là Kế Tổ không hầu hạ chu đáo nên nương mới nói những lời này!"

Một lão nhân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, hàng ngày chỉ chờ con cháu đến chăm sóc phụng dưỡng, thế mà lại nói mình tuổi già cô đơn. Không biết bà đang tự nguyền rủa bản thân hay là nguyền rủa con cháu mình nữa.

Liên Thủ Tín phân tích rõ ràng lời nói của Chu thị. Chu thị sửng sốt hồi lâu vẫn không lên tiếng. Cho dù bà là người ngang ngược không nói đạo lý đến đâu vẫn hiểu những lời này không có luân lý và nhân tình đến mức nào.

Những lời ngang ngược, vô lý làm tổn thương người khác vô cùng ấy, Chu thị nói rất thường xuyên, hơn nữa, bà còn coi cách nói chuyện này là thủ đoạn gây khó dễ cho con cháu. Con cháu không so đo với bà thì thôi, nếu thật tính toán dù bà là trưởng bối cũng không thể lấy đó làm cớ được.

So đo cũng được, không so đo cũng được, có lẽ Chu thị còn chưa ý thức được, những lời nói và hành động tổn thương lòng người này đã đẩy con cháu ngày càng xa bà.

Chu thị sửng sốt hồi lâu, trên mặt vừa đỏ vừa trắng. Vào lúc Liên Thủ Tín cho rằng bà đang thẹn quá hóa giận, chuẩn bị khóc lóc om sòm, nổi cáu thì Chu thị lại nhắm nghiền mắt.

"Ta là lão bà sắp xuống mồ. Con còn xoi mói từng câu từng chữ của ta nữa. Ta vừa nói như thế đấy... Con có thể trói ta đưa đến nha môn sao, trị tội ta đi!" Chu thị không khóc lóc om sòm nhưng lại giở trò vô lại, giọng nói còn mang ý làm nũng.

Liên Thủ Tín bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm thở dài.

"Nương, nương lớn tuổi như vậy rồi, không phải là đứa trẻ nữa. Trẻ con có thể không biết nặng nhẹ, tốt xấu, chẳng lẽ nương còn không biết sao." Liên Thủ Tín vừa nói chuyện vừa nhìn lên bàn thờ Phật rồi lại nói với Chu thị: "Nương, mỗi ngày người đều thắp hương bái Phật, mùng một, mười lăm còn ăn chay, không phải nương đang làm việc thiện sao. Nếu lúc nói chuyện, hành động, nương nghĩ tới người khác một chút, tránh làm tổn thương người khác, việc tu hành của nương sẽ càng nhanh, càng tốt."

Từ trước tới nay Chu thị thích ăn thịt, hơn nữa bà cũng không giống nữ nhân khác, Chu thị không thích ăn thịt nạc, mà thích các miếng thịt béo nhiều mỡ. Ngày trước, lúc điều kiện trong nhà không tốt, bà ăn ít. Bây giờ, có nhà Liên Thủ Tín phụng dưỡng cố định, còn cách vài ngày lại đưa đồ tới, Chu thị được rủng rỉnh, cách dăm ba ngày lại sai Liên Kế Tổ lên trấn trên mua thịt.

Mỗi lần đều mua thịt ba chỉ, cắt thành miếng to hầm lên, ăn tới miệng đầy mỡ.

Chu thị cũng không phải người thích ăn chay.

Không biết sao, từ đâu năm nay Chu thị đột nhiên thay đổi, bà muốn làm việc thiện, muốn ăn chay. Tuy nói như vậy nhưng vẫn không chịu ăn hàng ngày mà chỉ vào mùng một, mười lăm hàng tháng. Những ngày này, bà ăn chay thì cả nhà cũng không được ăn mặn, từ sáng đến tối đều ăn cải trắng và đậu phụ.

Chu thị còn rất tự hào về điều đó, thường nói với người khác, hôm nay bà ăn chay như thế nào, làm việc thiện ra sao. Người không biết tình hình còn tưởng bà là lão bà có đức, có tiết hạnh, thanh bạch, hiền hòa.

Nhưng người hiểu rõ Chu thị dĩ nhiên cũng biết, hoàn toàn không có chuyện như vậy.

Sở dĩ Chu thị muốn thắp hương bái Phật hàng ngày, mùng một và mười lăm ăn chay là vì bà biết mình lớn tuổi, càng ngày càng sợ cái chết đến gần.

Đừng nhìn bà ngang ngược như thế nào, mạnh miệng như thế, nhưng tự đáy lòng bà biết rất rõ đời này bà đã làm nhiều chuyện ác, sợ sau khi chết phải tới điện Diêm La chịu tội. Bà hi vọng đến lúc đó có thể giảm nhẹ tội, trốn được trừng phạt.

Liên Thủ Tín biết suy nghĩ trong lòng Chu thị nên mới nói như thế. Dù hắn cũng biết, những lời có ích cho Chu thị này chắc gì đã có tác dụng. Nếu Chu thị thật sự chịu thay đổi theo chiều hướng tốt đã không có tình huống hiện tại.

Nhưng nên cố gắng vẫn phải cố gắng, lúc có thể khuyên giải thì vẫn nên khuyên giải. Đây chính là câu tục ngữ "hành sự tại nhân, thành sự tại thiên".

"Ta biết, trong lòng các con cũng không chào đón ta." Chu thị nghe Liên Thủ Tín nói vậy, mặt cũng trầm xuống: "Mọi người đều nói nhỏ sau lưng ta. Làm như ta già rồi nên hồ đồ, nghe không hiểu vậy!"

"Nương, nương đừng suy nghĩ nhiều nữa, có ai nói gì người đâu." Liên Thủ Tín vội nói: "Con cũng vì muốn tốt cho nương thôi. Bây giờ nương chỉ cần hưởng phúc, chuyện khác đừng quan tâm nữa, thiếu thứ gì, nương cứ nói với con một tiếng."

"Vậy rốt cục con có đi thăm dì ba không?" Chu thị vừa nhìn chằm chằm vừa hỏi một câu.

"Nương... khi nào rãnh con sẽ đi." Liên Thủ Tín không còn cách nào khác, chỉ phải trả lời mơ hồ: "Nương, có phải người không biết đâu. Nhà dì ba cũng coi như bén rễ ở đây rồi, chỉ cần họ không kiếm chuyện với người khác thì ai cũng không dám bắt nạt họ. Con có đi hay không cũng giống nhau cả thôi."

Vì biết Chu thị cũng không có chuyện gì gấp gáp nên Liên Thủ Tín nói xong liền đứng lên. Hắn còn tưởng Chu thị có chuyện gì chính đáng hoặc muốn thân cận với hắn một chút, không ngờ lại là chuyện của Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức. Có một số việc, dù giải thích nhiều hơn nữa với Chu thị thì bà cũng nghe không vào.

"Nương, con còn có việc nên phải đi trước. Có việc gì, mẹ sai Kế Tổ tới tìm con." Liên Thủ Tín chào Chu thị: "Con về đây, nương cũng đừng xuống giường..."

Liên Thủ Tín nói xong liền ra khỏi phòng.

Liên Thủ Tín ra ngoài, gặp vợ con rồi cùng trở về nhà.

Về đến nhà, cả nhà đều tới phòng Trương thị ngồi. Trương thị hỏi Liên Thủ Tín, Chu thị nói chuyện với hắn khá lâu, là có gì.

"Nói thật lâu!" Trương thị liền nói.

"Cũng không nói gì." Liên Thủ Tín nói, mấy lời của Chu thị, hắn cũng không muốn nói với Trương thị và mấy đứa nhỏ. Không phải do hắn thân thiết với Chu thị hơn nên muốn giấu giếm vợ con. Mà mấy lời của Chu thị quá mức tổn thương, hắn không muốn vợ con tức giận và đau lòng.

Thật lòng mà nói thì Liên Thủ Tín làm như vậy rất sáng suốt. Một người đàn ông vừa làm chồng vừa làm con thì phải có thái độ đúng mực tối thiểu là không truyền lời giữa mẹ ruột và vợ. Dĩ nhiên, nếu nói những lời hữu ích thì lại là chuyện khác.

Trương thị cũng thế, mấy người Liên Mạn Nhi cũng thế, ai cũng không tin lâu như vậy, Chu thị lại không nói gì với Liên Thủ Tín.

"Chính là.... Muốn ta tới Thương gia." Liên Thủ Tín liền nói. Những lời tổn thương kia của Chu thị không thể nói ra, chuyện này thì còn có thể.

"Chàng có đồng ý không?" Trương thị hỏi.

"Ta nói nếu có thời gian sẽ đi." Liên Thủ Tín liền nói: "Ta có khi nào có thời gian đâu."

"Không biết bọn họ nghĩ gì nữa, cứ liên tục xúi giục lão thái thái như vậy. Lão thái thái cũng nghe theo, lại quay sang sai khiến chàng." Trương thị khó chịu.

Liên Mạn Nhi ở cạnh không nhịn được mỉm cười. Dĩ nhiên Chu thị không phải người dễ bị giật dây, lợi dụng như vậy, Chu thị yêu cầu Liên Thủ Tín như thế cũng vì chính dự định của bà. Nói trắng ra rất đơn giản, chính là thông qua đó để nâng lên địa vị những họ hàng kia, thể hiện rõ sự cao quý và quan trọng của bà.

Nhất là nhà bà với nhà mẹ đẻ của Trương thị, cũng chính là nhà Trương Thanh Sơn, qua lại thân thiết, hai đứa bé của Trương gia ở đây học, Lý thị còn thường xuyên tới ở mấy ngày.

Bởi vì những lý do này, Chu thị đã ủ vài vạc dấm rồi, nếu không phải do các nàng bên này xử sự chu đáo, khiến người ta không tìm ra lỗi lầm, không biết Chu thị còn lên cơn bao nhiêu lần nữa.

"Nếu là họ hàng khác, dù có xa một chút nhưng muốn ta đi thăm thì ta cũng đi. Nhưng những người này, ta tới một lát, hắn sẽ đi rêu rao, muốn mượn oai của chúng ta hòng kiếm lời. Ta ghét nhất là hắn còn bắt nạt người khác." Liên Thủ Tín cau mày nói.

"Ta có thể đi tăng uy phong cho hắn sao? Ta đây sẽ thành loại người gì chứ!" Lúc nói đến đây, Liên Thủ Tín hơi tức giận.

Những lời này của Liên Thủ Tín cũng có nguyên do. Những chuyện nhỏ nhặt linh tinh thì không nói, chỉ nói đến chuyện Thương Hoài Đức hợp tác với người khác mở tiệm may. Hắn khai trương chưa được mấy ngày đã nảy lòng tham muốn tranh giành với tiệm may khác. Tiệm may kia là một tiệm lâu đời, chủ nhân là người có phẩm chất, ở đây cũng có chút nhân duyên.

Thương Hoài Đức tới tìm Liên Thủ Tín, quanh co vòng vèo nghĩ muốn hắn giúp đỡ. Liên Thủ Tín cũng không ngốc, đã nghe ra ý đồ của Thương Hoài Đức nên liền từ chối. Nhớ ngày đó, chính vì không muốn tranh giành với một nhà khác cũng mở tiệm tạp hóa mà nhà Liên Thủ Tín bỏ qua dự tính mở cửa hàng bách hóa ở trấn trên, thay vào đó lại mở xưởng xay bột. Xưởng xay bột kia sau này đã cho Liên Chi Nhi làm của hồi môn.

Trước chữ lợi còn có chữ nghĩa. Bà con làng xóm lại càng không thể làm chuyện thất đức như vậy. Liên Thủ Tín không muốn làm, cũng không giúp đỡ người khác làm. Hắn biết Thương Hoài Đức muốn làm chuyện như vậy, còn khuyên Thương Hoài Đức không nên.

Thương Hoài Đức không có được sự trợ giúp của Liên Thủ Tín, vẫn chưa từ bỏ ý định, lén làm vài chuyện mượn danh Liên Thủ Tín. Cũng may mà nhà Liên Mạn Nhi tin tức linh thông, chủ tiệm may kia cũng biết phẩm hạnh của nhà Liên Mạn Nhi từ xưa tới nay, hoài nghi Thương Hoài Đức tự giở trò quỷ nên nhờ người tới cầu tình.

Liên Thủ Tín biết chuyện, lúc ấy đã nổi giận, sai người gọi Thương Hoài Đức tới, quở trách một trận. Sau đó, Chu thị sai người gọi Liên Thủ Tín tới nói chuyện, tất nhiên nguyên nhân là do Tiểu Chu thị tố cáo với Chu thị.

Tất nhiên Liên Thủ Tín sẽ không vì Chu thị mà để Thương Hoài Đức đi làm chuyện xấu. Từ đó về sau, hắn đã không coi hai người kia của Thương gia là trưởng bối nữa.

Chương 973: Đời người như vở kịch

"Ai ngờ hắn lại là người như vậy!" Trương thị cảm khái: "Điều này làm ta nhớ tới lão gia tử. Lúc lão gia tử còn sống cũng không qua lại với họ nhiều, phải không?"

Trương thị nói vậy làm Liên Thủ Tín nhớ lại những lời Liên lão gia tử từng nói với hắn khi còn sống.

"Ừ." Liên Thủ Tín gật đầu: "Lão gia tử là người coi trọng thể diện. Dù trong lòng ông không thích Thương gia nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Lúc bọn họ đến, lão gia tử đã nhắc nhở ta. Lão gia tử không nói rõ nguyên do nhưng chắc là trước kia đã có chuyện gì đó để ông biết rõ tính tình Thương gia."

"Hai lão quả thật không thể làm cho người ta kính trọng nổi, nhưng hai đứa trẻ kia không giống họ." Trương thị lại nói: "Ta biết Bảo Dung là người có tình cảm, hành động nói năng cũng thẳng thắn, không có ý xấu. Nghe nói em trai con bé cũng là người đàng hoàng phúc hậu."

"Bảo Dung giống mẹ, nhưng tính tình lại khác bà. Diện mạo và tính tình của Bảo Căn thì khác cả cha lẫn mẹ." Trương thị tùy ý nói.

"Hai tỷ đệ chúng đúng là không tệ." Liên Thủ Tín cũng gật đầu: "Người có tên, cây có bóng, ai là người như thế nào, mọi người đều tự hiểu. Nhà bọn họ, gọi là... gọi là gì ấy nhỉ, có một câu nói..."

Liên Thủ Tín liền xoay đầu, cầu cứu ba đứa nhỏ.

"... Măng mọc sau mà tốt hơn tre đấy." Trương thị ngồi cạnh cười nói. Ở huyện Cẩm Dương không có tre, Trương thị là người sinh ra lớn lên ở đây, lại chưa từng đọc sách gì nên vốn không biết câu tục ngữ này. Đây là do Lỗ tiên sinh lúc ở đây đã từng nói nên Trương thị ghi nhớ.

"Tre già măng mọc." (cũng có thể là: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn) Gần như cùng lúc đó, Tiểu Thất cũng nói.

Mọi người đều cười.

"Lời nàng nói đâu phải tục ngữ, vẫn là tiểu Thất của chúng ta nói đúng." Liên Thủ Tín cười nói.

"Đúng vậy." Tất nhiên Trương thị sẽ không tranh giành với tiểu Thất. Tiểu Thất tài giỏi, bọn họ vẫn xem đó là niềm tự hào: "Cũng không nhìn lại xem là con ai."

Đây là lời nói có chút tự đắc. Mọi người lại bật cười.

"Cho nên mới nói, mọi người đều nói con cái giống cha mẹ, lời này cũng không hoàn toàn chính xác." Liên Thủ Tín cười một lúc rồi lại nói.

"Đúng thế." Trương thị vô cùng đồng ý. "Nhìn chúng ta mà xem, chúng ta ngốc như vậy, thế mà Ngũ Lang và tiểu Thất học hành đều xuất sắc. Mạn Nhi cũng thông minh giỏi giang hơn chúng ta nhiều. Nếu con bé này sinh ra cháu trai thì cũng sẽ giống Ngũ Lang, tiểu Thất bây giờ... Chỉ có Chi Nhi là ngốc nghếch giống chúng ta."

"Mẹ, xem mẹ nói kìa. Mẹ và cha con ngốc gì chứ, nếu hai người có thể học hành từ lúc còn nhỏ thì chắc chắn sẽ không như bây giờ. Đến tuổi này cha mẹ mới đọc sách viết chữ nên tất nhiên là sẽ bị chậm. Hơn nữa, tỷ của con cũng không ngốc." Liên Mạn Nhi cười nói.

Ngũ Lang và tiểu Thất đều cười nói Trương thị quá khiêm tốn.

Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười, trong lòng cũng biết con gái yêu thương mình cho nên tìm mọi cách để bảo vệ mình.

"Hơn nữa." Trương thị lại nhớ tới một chuyện, tiếp tục nói: "Trước cứ nhìn lão gia tử và lão thái thái xem, đều có thể nói rất nhiều. Khi lão thái thái mắng người còn có thể ra rả một ngày một đêm không cần xả hơi, thật không có gì để nói. Nhìn lại cha các con xem, bảo chàng nói lời thô tục còn đỏ mặt ấp úng. Mấy người các con đều không mắng người, cũng không gây sự với người khác."

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều gật đầu, những lời này của Trương thị đều là thật tình.

Bởi vì nhắc tới Chu thị, Trương thị không khỏi nhớ tới chuyện hôm nay.

"Mọi người đang vui vẻ, ta cũng không muốn nói, nhưng nếu không nói thì trong lòng ta có chút bực bội." Trương thị chậm rãi nói: "Ngũ lang nhà chúng ta thành thân, chuyện lớn như vậy, nếu trong lòng lão thái thái còn chút tình cảm thì bà đã không hành xử như hôm nay..."

"Nói gì mà nghèo khó, không có gì để cho. Ai muốn vàng bạc, bảo bối gì của bà chứ? Chỉ cần bà cho một tấm khăn thì đó cũng là tấm lòng của bà... Sao lại cư xử như thế chứ."

"Ta còn tưởng lòng ta đã sớm bị bà tổn thương, trở nên nguội lạnh rồi. Bà không coi ta ra gì thì thôi, ai bảo ta là người khác họ chứ. Bà không coi Chi Nhi ra gì, Chi Nhi cũng đã gả ra ngoài. Nhưng Ngũ Lang là con cháu của Liên gia, cháu ruột của bà. Bà cũng nhờ cậy Ngũ lang không ít, được không ít thứ tốt từ Ngũ lang."

"Người này, sao bà có thể sống như vậy chứ! Nói người này lòng lang dạ sói, nói người kia lòng lang dạ sói, rốt cuộc thì người nào mới là lang sói!"

Chuyện này, Trương thị thấy không sao, nhưng vẫn cảm thấy Ngũ Lang phải chịu ủy khuất, nếu nàng không nói thì trong lòng sẽ không thoải mái. Nàng cảm thấy bất bình vì Ngũ Lang bị tổn thương.

"Mẹ, được rồi, vốn cũng không trông mong gì ở bà." Ngũ Lang thấy Trương thị càng nói càng tức giận, liền vội khuyên can: "Chỉ cần bà không lại náo loạn thì đã may phước lắm rồi."

Ở vấn đề này, dù căn cứ vào nguyên tắc hòa hảo, gia đình hòa thuận, mọi chuyện mới thuận lợi thì Liên Thủ Tín cũng không tìm được lý do gì để biện bạch cho Chu thị.

"Lão thái thái, đời này bà đã là người như vậy. Cha... cha cũng không... có tính xấu này. Cha thiếu gì đâu, Ngũ Lang thiếu gì đâu, chúng ta chẳng thiếu... chẳng thiếu... tấm lòng kia của bà." Liên Thủ Tín vắt hết óc cũng không tìm ra lời nói thích hợp.

Thật ra thì, cũng không phải do Liên Thủ Tín ngốc mà do Chu thị hành xử quá tuyệt tình, quá vô tình vô lý. Mà vừa rồi Liên Thủ Tín không chịu nói hết, dĩ nhiên là do không tìm ra lời thích hợp.

"Cha, nói vậy, sau khi ca con cưới chị dâu vào cửa, qua năm mới có cần tới bên kia, dập đầu trước lão thái thái không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi. Chu thị không có lễ nghi và tình cảm của trưởng bối, không đối xử với bọn họ như người thân, vậy bọn họ có phải tuân thủ lễ phép và tình nghĩa của vãn bối, cung kính với Chu thị như trưởng bối nữa không?

Cả nhà đều nhìn Liên Thủ Tín.

"Haiz~..." Liên Thủ Tín thở dài thật dài. Hắn và Trương thị thì khỏi nói, mấy hài tử vì chịu ảnh hưởng của hắn mà dung túng và nhường nhìn Chu thị không giới hạn. Nhưng, vợ sắp cưới của Ngũ lang, người ta không lớn lên ở cái nhà này. Con gái nhà người ta có thể hiểu được hiện tượng quái dị như vậy sao, người ta có tình nguyện nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy không?

Liên Thủ Tín rất buồn phiền.

Lúc này, ở nhà cũ của Liên gia trong thôn, sau khi tiễn nhà Liên Thủ Tín đi, mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị đều trở vào nhà. Một mình Chu thị ngồi trên giường gạch, mặt không biểu tình.

"Bà nội, cháu cất dọn mấy thứ này nhé?" Tưởng thị cẩn thận xin ý kiến Chu thị.

Cho dù là việc nhỏ như vậy, tới bây giờ Tưởng thị vẫn hỏi Chu thị trước, được bà đồng ý rồi mới hành động. Chu thị có ham muốn kiểm soát gia đình vô cùng mạnh, Tưởng thị biết rõ tính tình của Chu thị nên mới phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi như thế. Cũng nhờ nàng cẩn thận như thế mà dù là người có thể bới xương trong trứng như Chu thị cũng rất khó tìm ra điểm xấu.

"Dọn đi." Rốt cục trên mặt Chu thị cũng có một ít biểu cảm. "Để lại đậu phộng và táo, lát cho Nha Nhi và Nữu Nữu ăn."

"Dạ." Tưởng thị đáp lại, cầm một chiếc đĩa không tới, lại cầm khay chứa táo và đậu phộng tới trước mặt Chu thị. Chu thị liền lấy một ít từ trong khay để vào chiếc đĩa không, đưa cho Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu.

"Hai đứa ăn thoải mái đi." Chu thị liền nói. Đối với Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, nhất là với Liên Nha Nhi, vẻ mặt của Chu thị dịu dàng hơn với người khác nhiều.

Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, một người cười dạ bà nội, một người thưa bà cố nhận lấy đĩa, cũng không ăn ngay mà để sang một bên, hai cô cháu giúp Tưởng thị thu dọn khay chén, quét dọn giường gạch và sàn nhà.

Chu thị nâng mí mắt lên, thấy Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân ủ rũ cúi đầu ngồi trong góc, không nói tiếng nào.

"Vợ Kế Tổ." Chu thị gọi Tưởng thị: "Để lại chỗ lạc rang kia đi. Nữu Nữu, cầm cái đĩa nữa tới đây, giúp ta bóc vỏ chỗ lạc này, để cho ông nội ngươi buổi tối nhắm rượu."

Đại Nữu Nữu nghe xong, lập tức vâng một tiếng, đi ra ngoài lấy đĩa.

Liên Thủ Nhân nghe thấy Chu thị nhắc đến hắn, còn nói buổi tối muốn cho hắn uống rượu, liền ngẩng đầu lên nhìn Chu thị. Chu thị cũng không phản ứng lại Liên Thủ Nhân, chỉ cúi đầu, bắt đầu bóc vỏ lạc rang.

Khóe miệng Tưởng thị khẽ nhếch lên, lòng chợt thấy vui. Dù trong lòng có chán ghét thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ. Bình thường vào lúc này nàng nên nói chuyện.

"Vẫn là bà nội thương con cháu." Tưởng thị cười nói: "Biết ông nội của Nữu Nữu mấy ngày không uống rượu. Bà nội, uống rượu chỉ nhắm với lạc rang này thôi ạ?"

"Không thì còn muốn chuẩn bị gì cho hắn nữa. Khiến ta tức giận thì hắn cũng không được ăn thứ tốt gì đâu." Chu thị không ngẩng đầu lên, tay vẫn bóc vỏ lạc, miệng thở phì phì nói.

Lúc này, Liên Thủ Nhân nên nói chuyện.

"Nương, nương mắng con hồi lâu, con cũng đâu có lên tiếng." Mặt Liên Thủ Nhân cố nặn ra nụ cười, trong giọng nói mang theo sự năn nỉ.

Nếu có người ngoài nhìn thấy vẻ mặt Liên Thủ Nhân lúc này, chắc sẽ khó mà đoán được hắn đang cười hay đang khóc.

Nhưng cả nhà này đã sớm quen với việc này.

"Không thì ngươi còn định mắng lại ta sao?" Chu thị rốt cục cũng ngẩng đầu lên, trợn mắt với Liên Thủ Nhân. Chỉ là, giờ phút này, trong giọng nói của bà không có sự tức giận, cái trừng mắt kia cũng không hung ác.

"Con đâu dám chứ." Liên Thủ Nhân cúi đầu, cười hì hì hai tiếng.

Chu thị liền hừ lạnh một tiếng.

"... Không phải hôm trước mới mua thịt, giờ còn hơn nửa cân sau, buổi tối thái hết đi, hầm với khoai tây. Đỡ phải nói là uống rượu mà không có cái ăn." Chu thị suy nghĩ một chút rồi sai Tưởng thị.

"Vâng." Tưởng thị vội đồng ý: "Bà nội vẫn rất thương con trai."

Đến lúc này, một trận sóng gió trách mắng Liên Thủ Nhân của Chu thị mới hoàn toàn qua đi. Những hành động này đã được người trong phòng diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ Chu thị diễn không biết mệt, cực kì thích thú ra, Liên Thủ Nhân cũng thế, Tưởng thị cũng thế, đều thật bất đắc dĩ, thật chán ghét.

Nhưng không diễn theo vở kịch này lại không được. Bởi vì nếu bọn họ không như vậy thì Chu thị sẽ tiếp tục làm loạn, làm loạn đến lúc bọn họ tự động phối hợp, biểu diễn vở kịch này thì bà mới chịu để yên.

Chương 974: Người phụ nữ khéo léo

Hôm nay Tưởng thị và Liên Thủ Nhân phối hợp khiến Chu thị vô cùng hài lòng, tâm tình của bà trở nên vô cùng tốt. Bà bảo Liên Nha Nhi lấy chiếc hộp đặt trên tủ xuống. Cái hộp đó là nhà Liên Mạn Nhi đưa tới, bên trong chứa điểm tâm thượng hạng.

Chu thị mở hộp ra, đưa tay vào lựa chọn một lúc, đầu tiên chọn ra hai miếng xốp giòn, cho Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu mỗi người một miếng, sau đó chọn lấy một miếng cho Tưởng thị.

"Bà nội, cháu không ăn đâu, mọi người ăn đi." Tưởng thị vội xua tay nói.

"Sao? Ngươi chê ta bẩn thỉu sao?" Chu thị cao hứng nói, có thể chia cho Tưởng thị một miếng điểm tâm nghĩa là bà đã cho Tưởng thị một ân huệ thật lớn, nếu Tưởng thị không nhận thì là không nể mặt bà: "Cho ngươi ăn, ngươi liền ăn đi. Hai hộp điểm tâm này ta không giữ lại, cũng không đem tặng... Ta sẽ ăn mừng."

Xưa nay Tưởng thị biết tính tình Chu thị. Nàng dâu trong nhà, dù là con dâu hay cháu dâu thì với Chu thị mà nói đều là người ngoài. Là người ngoài, tất nhiên phải chịu khổ trước, dù sau đó chưa chắc đã có thể hưởng thụ. Chỉ là, trước mặt Chu thị, nàng có thể diện hơn những nàng dâu khác của Liên gia. Chính vì thế mà nàng càng thêm cẩn thận, tránh chọc Chu thị tức giận.

Bởi vì nàng có chút thể diện nên trong nhà có đồ ăn ngon, đồ dùng tốt, có lúc Chu thị sẽ chia cho nàng một chút. Mà lúc này đây, nàng không thể nhận ngay khi Chu thị đưa cho. Có lúc, Chu thị chẳng qua chỉ nói ngoài miệng, nếu nàng thật sự lấy, sẽ khiến Chu thị mất hứng, sau lưng sẽ nói nàng tham ăn.

Mà hôm nay, nàng nghe Chu thị nói thế, biết đây là Chu thị chắc chắn muốn cho nàng, nàng mới dám nhận lấy.

"Bà nội à, ai dám chê bà bẩn thỉu chứ ạ. Cả phố này có ai không biết bà là người sạch sẽ gọn gàng nhất chứ. Bà không chê chúng cháu bẩn thỉu, chúng cháu đã mừng lắm rồi." Tưởng thị cười nói.

Những lời này khiến Chu thị càng cao hứng hơn. Chu thị luôn coi việc bà sạch sẽ gọn gàng là điều đáng kiêu ngạo. Bà cũng thích những người khác nịnh nọt về chuyện này.

"... Hiện tại già rồi, mở một mắt nhắm một mắt, lúc ta còn trẻ còn sạch sẽ gọn gàng hơn bây giờ cả trăm lần. Ngươi cũng xem như là một người khá sạch sẽ trong đám thanh niên, nhưng so với ta lúc ấy thì còn kém xa." Chu thị cười nói.

"Dạ đúng ạ, cháu không dám so với nội" Tưởng thị cười hùa theo.

Chu thị lại chọn một miếng bánh có bột trắng, bảo Đại Nữu Nữu đưa cho Liên Thủ Nhân, sau đó lại chọn một miếng cho Liên Kế Tổ. Sau cùng, bà mới cầm miếng điểm tâm mềm nhất, cắn từng miếng một, thưởng thức với trà mà Tưởng thị mang đến.

Đám người Tưởng thị ở bên cạnh cùng bà. Tưởng thị thấy tâm tình của Chu thị lúc này vô cùng tốt, nhớ tới Chu thị thường nói ăn ngon mới có thể nói chuyện. Lại nghĩ tới chuyện Ngũ lang sắp kết hôn, liền định nhân cơ hội này khuyên Chu thị mấy câu.

"Bà nội." Tưởng thị cười, cẩn thận mở miệng: "Ngũ lang cưới vợ, chúng ta tặng cái gì đi. Chuyện lớn như vậy, đó còn là cháu ruột của bà nữa."

"Cái gì ta cũng không có." Chu thị nuốt điểm tâm xuống bụng, lại uống ừng ực ừng ực hai ngụm trà: "Ngươi không nghe thấy sao, người ta cũng không cần chút đồ này của ta."

"Bà nội, dù sao cũng là chuyện mừng, sau này tân nương tử vào cửa, mọi người còn phải gặp mặt. Chúng ta cũng không thể thiếu lễ nghi, tránh để người ta xoi mói." Tưởng thị thấy Chu thị vẫn nói vậy, đành tiếp tục khuyên nhủ: "Tứ thúc, tứ thẩm chắc cũng không mong chúng ta tặng vàng bạc bảo bối, đồ vật quý giá, tình huống nhà chúng ta ra sao, bọn họ cũng biết. Chúng ta tặng dù nhiều dù ít thì cũng là một phần tấm lòng của chúng ta."

"Ta bà lão sắp xuống mồ, một đồng tiền cũng không kiếm được, thứ gì cũng là đám người kia cung cấp, ta lại... tặng hắn? Qua qua lại lại, còn không bằng cái gì cũng không cho." Chu thị ăn xong điểm tâm, lấy từ dưới mông ra một cái khăn lớn lau miệng, lại đập tay, nói: "Lão bà ta mặc kệ, hắn cũng không thể mong chờ ta làm gì cho hắn."

Liên Chi Nhi thành thân, nhà mẹ đẻ của Trương thị tặng rất nhiều đồ thêu, chuyện này, sau này Chu thị cũng biết. Bây giờ nàng nói như vậy chính là so đo với Lý thị.

"Hắn cũng không sợ tổn thọ!" Chu thị hừ lạnh một tiếng, nói: "Không nghĩ xem ta là loại người nào, ta sẽ nịnh bợ hắn sao? Đời này cũng không có cửa đâu, đời sau, đợi hắn thành cha ta rồi hẵng nói!"

Tưởng thị thấy lời của Chu thị ngày càng khó nghe, ngày càng vô lý nên vừa lúng túng vừa lo lắng.

Khôngbiết là chuyện gì đã xảy ra, Chu thị lúc nào cũng thế - cái gì cũng không cho đám người Liên Thủ Tín, đến thái độ hòa nhã cũng không cho, hình như là làm vậy, bà mới có thể diện, mới là trưởng bối, cũng khiến cho người khác nhìn thấy được bà là người có cốt khí, bà vẫn có thể gây khó dễ cho nhà Liên Thủ Tín.

Tưởng thị thấy lời nói của Chu thị khó nghe, sợ bà lại tiếp tục nói ra lời khó nghe hơn nên cũng không dám nói nữa.

Chờ ăn xong điểm tâm, Tưởng thị âm thầm nháy mắt ra hiệu với Liên Kế Tổ rồi đi trước về phía Tây phòng. Lúc Liên Kế Tổ trở lại Tây phòng đã thấy Tưởng thị đang lục tung mọi thứ lên mà tìm kiếm.

"Tìm gì thế?" Liên Kế Tổ hỏi Tưởng thị.

"Tìm được rồi." Tưởng thị lấy một bọc nhỏ từ trong rương quần áo ra, mang tới giường gạch mở ra.

Bên trong bọc đồ đó có hai tấm vải lụa, ngoài ra còn có mấy chiếc hà bao và rất nhiều túi lưới màu sắc phong phú. Hai chiếc khăn lụa kia vốn là màu trắng, chất vải cũng tương đối tốt, phía trên khăn thêu hình long phượng trình tường.

Đường kim mũi chỉ trên khăn đều cực kì tinh xảo, đẹp đẽ.

"Nàng muốn..." Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị cẩn thận sắp xếp đồ trong bọc, liền nghi ngờ hỏi.

"Ngũ Lang cưới vợ, bà nội nói không cho gì cả, chẳng lẽ chúng ta cũng không làm gì cả sao?" Tưởng thị liếc nhìn Liên Kế Tổ phía sau, thấy cửa đã đóng, liền thấp giọng nói: "Bà nội có làm gì thì người ta cũng không thể nói gì. Bà có thân phận, là mẹ ruột của Tứ thúc. Ta là ai chứ?"

"Nếu thật sự không tặng gì, sau này chúng ta ra khỏi cửa, người ta cũng sẽ đâm chọc chúng ta. Hơn nữa, bà nội còn có thể sống bao nhiêu năm, chúng ta có thể sống cùng bà cả đời sao? Hay sau này chúng ta sẽ tự sống một mình? Việc lớn như vậy, chúng ta không tặng chút quà nào, Tứ thúc, Tứ thẩm, Ngũ Lang sẽ nghĩ gì về chúng ta? Sau này, chúng ta có thể không biết xấu hổ mà đứng trước mặt họ sao?"

"Về tình về lý đều không thể vắt cổ chày ra nước như thế." Nói vậy, Tưởng thị cũng có chút tức giận: "Đừng nói đến chuyện sau này chúng ta còn phải nhờ cậy người ta nhiều, cho dù không cầu xin gì thì cũng không thể làm vậy."

"Nàng nói thế, ta hiểu rồi." Liên Kế Tổ thở dài nói: "Nhưng bà nội kia, ai có thể nói cho bà nghe chứ. Bà chính là ông trời! Ta cũng không còn tiền, trong tay bà nội có tiền, bà đã nói thế chứng tỏ bà sẽ không bỏ tiền ra đâu."

"Cho nên ta đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ tới hôm nay, chúng ta tặng đi cho đỡ mất mặt." Tưởng thị liền nói.

"... Nàng bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào thế?" Trên mặt Liên Kế Tổ lộ ra chút vui mừng, hỏi Tưởng thị.

"Đã chuẩn bị từ sớm." Tưởng thị liền nói, lại giận nhìn Liên Kế Tổ: "Bây giờ ngươi lại vui vẻ, cũng không giận ta nữa sao. Ta không cho ngươi tiêu tiền chính là dùng vào việc này. Lúc ấy ngươi còn nói này nói nọ với ta."

Liên Kế Tổ không nói gì, chỉ cười.

Hôm nay, Chu thị nói nhà Liên Thủ Nhân sống nhờ bà, thật ra thì điều này cũng không thật sợ đúng. Chu thị được Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ phụng dưỡng, còn có những thứ mà nhà Liên Thủ Tín không ngừng tặng hàng ngày. Chu thị rất dư dả cũng là sự thật. Mà mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu cũng có sáu mẫu ruộng dưới danh nghĩa của bọn họ.

Sáu mẫu ruộng này, bọn họ không cho thuê mà tự họ gieo trồng.

Đây là do Tưởng thị khăng khăng phải làm vậy. Vốn là Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ định cho thuê sáu mẫu ruộng này, dù sao thì cũng có Chu thị giúp đỡ, bọn họ cũng không sợ không sống nổi.

Tưởng thị lại biết tính toán hơn hai người này. Nàng kiên trì tự cày cấy, lại khuyên bảo thuyết phục Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ. Một mặt nàng đốc thúc Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ xuống ruộng làm việc, một mặt nàng cũng kiên quyết xuống ruộng học cày cấy. Vài người bọn họ không quen làm việc nặng, trồng trọt cũng chỉ qua loa tàm tạm, nhưng qua việc này có thể khiến cho cái nhìn của người xung quanh với họ cải thiện đôi chút.

Liên Thủ Tín và Trương thị thấy vậy, thầm nghĩ cả nhà này còn chưa đến nỗi không có thuốc chữa, rất vui mừng.

Mà nông sản thu được từ ruộng đồng cũng vừa đủ khẩu phần lương thực của mấy người. Chu thị cũng chỉ quản phần ăn uống của mình và Liên Nha Nhi, ngoài ra chỉ lấy ra chút tiền, giúp chút cá, thịt, dầu, muối.

Có thể nói, cả nhà có thể sống ấm no là dựa vào chính họ, có thể sống cuộc sống ăn ngon uống sướng như vậy là nhờ vào Chu thị.

Liên Thủ Nhân khúm núm như vậy trước mặt Chu thị cũng có một phần là muốn ăn uống ngon lành. Mỗi lần Chu thị náo loạn, cay độc mắng chửi Liên Thủ Nhân xong đều dùng thức ăn ngon tới vãn hồi, bù lại.

Vì vậy, trong tay Tưởng thị cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Lương thực dư ra hàng năm có thể bán đi vô cùng ít, ngoài ra hàng năm cũng nuôi hai con lợn, nhưng những thứ tiền khác, kể cả tiền bán trứng gà cũng không đến được tay nàng, tất cả đều do Chu thị giữ.

Mà tiền bán lương thực và heo đi còn phải chi trả chi tiêu thông thường, như vậy, số tiền có thể tiết kiệm được hàng năm đều rất ít. Nàng mua những thứ lụa là, kim chỉ này đều bằng chút tiền để dành đó, sau đó dùng thời gian rảnh mà thêu từng chút một, đan từng chút một.

Trong lòng, nàng cũng đã sớm tính toán dùng những đồ này vào việc gì, đầu tiên là Ngũ lang, sau đó còn có Liên Mạn Nhi, cũng là chuyện lớn trong một, hai năm tới. Mà đồ thêu tốn công tốn sức, thể hiện được tâm ý như vậy cực kì thích hợp với gia cảnh cùng thân phận hiện tại của nàng, cũng không hoàn toàn bị đám người Lý thị lấn át.

Người trong nhà đều sẽ làm như vậy.

Tưởng thị thu thập từng món đồ trong bao, lại nhỏ giọng nới chuyện với Liên Kế Tổ.

"... Nhị thúc nó mấy năm nay sống với La gia, nếu không phải Tứ thúc, Tứ thẩm quan tâm giúp đỡ thì sao có thể có ngày hôm nay? Lần trước Chi Nhi xuất giá, Nhị thẩm nó còn bán cả heo, tặng một phần đồ cưới lớn như vậy. Chúng ta còn không bằng bọn họ!"

Chương 975: Mâu thuẫn

Nàng có chỗ nào không bằng La Tiểu Yến kia, nếu như trong cái nhà này, nàng nói cái gì là cái đó thì nàng nhất định có thể khiến cuộc sống trôi qua tốt hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại không có địa vị. Dù Liên Kế Tổ nghe nàng nói nhưng lại chọn nhẹ sợ nặng, là người không thể gánh vác mọi chuyện.

Tưởng thị cúi đầu, hạ mi mắt, che giấu vẻ tăm tối trong mắt. Nàng nhớ tới Cổ thị đã qua đời, ban đầu nàng gả cho Liên Kế Tổ là do Cổ thị tích cực làm mối, nói vô số điều tốt đẹp trước mặt nàng. Mà nàng cũng nhìn trúng thân phận là thư sinh của Liên Kế Tổ, trong lòng thầm nghĩ đã có phụ thân là tú tài thì tiền đồ sau này của Liên Kế Tổ nhất định cũng không kém. Giống như Cổ thị nói với nàng, qua vài năm, nàng cũng sẽ thành vợ tú tài, sau sẽ là phu nhân Cử nhân, chờ Liên Kế Tổ làm quan cũng có thể kiếm cho nàng một chức cáo mệnh.

Có thể nói, lúc gả vào Liên gia, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng, mong đợi. Nàng vô cùng cảm kích Cổ thị, bởi nàng biết, nếu không phải do Cổ thị kiên trì thì lấy thân phận nhà nàng, sao có thể gả cho nam nhân tốt như Liên Kế Tổ chứ. Đối với Liên Kế Tổ, nàng cũng tràn đầy tình cảm. Liên Kế Tổ không chỉ có thân phận là thư sinh cùng tiền đồ rộng mở mà còn có tính cách tốt, đối với nàng cũng luôn quan tâm chăm sóc.

Cứ như vậy, mỗi năm sống thật là thoải mái. Dù Liên Kế Tổ học hành không được xuất sắc như kì vọng của nàng thì nàng cũng không nóng nảy. Vốn là nàng cho rằng cuộc sống tốt đẹp như vậy có thể sống đời, hơn nữa càng sống càng tốt. Nhưng việc đời lại không được như vậy.

Tưởng thị nhắm hai mắt lại, hồi tưởng cuộc sống khổ sở mấy năm qua, trong lòng chua xót. Không có thân phận thư sinh, làm một nông dân bình thường, những thứ tốt đẹp kia của Liên Kế Tổ đều thành vô dụng. Hiện tại, trên phương diện nuôi sống cả nhà, Liên Kế Tổ còn không bằng kẻ đần độn là Nhị Lang.

Cuộc sống của người ta đều là khổ tận cam lai, nàng lại trái ngược. Điều này sao có thể khiến nàng không thương tâm, không khó sống chứ.

Nhưng chuyện đã vậy, nàng còn có thể làm sao. Nàng cũng không thể rời khỏi cái nhà này. Không vì gì khác mà vì chính mình, vì con của mình, dù nàng có chán ngán thất vọng thì vẫn phải tiến về phía trước.

Nếu như ngoài chuyện trồng trọt, Liên Kế Tổ có thể tìm thêm việc khác, mỗi tháng kiếm thêm chút tiền cố định cũng tốt. Nàng cũng sẽ không trải qua cuộc sống không bằng cả La Tiểu Yến.

Chuyện này nàng không thể không bàn bạc với Liên Kế Tổ. Nhưng....

Tưởng thị ngẩng đầu, nhìn Liên Kế Tổ một chút. Dù có thế nào, nàng vẫn phải thử khuyên Liên Kế Tổ một lần nữa.

"... Kế Tổ ca." Trên mặt Tưởng thị tươi cười, dịu giọng, dùng cách gọi trong mấy năm tân hôn kia để gọi Liên Kế Tổ.

"Ơi." Liên Kế Tổ nhìn Tưởng thị, cũng cười trả lời. Bây giờ Tưởng thị vẫn coi như còn trẻ. Dù hai năm qua điều kiện sống không bằng trước, bộ dáng tiều tụy đi không ít nhưng Tưởng thị biết ăn mặc, trong mắt Liên Kế Tổ, Tưởng thị dịu dàng điềm đạm như vậy vẫn rất xinh đẹp.

"Kế Tổ ca, nếu không thì nhân dịp Tứ thúc, Tứ thẩm quay về lần này, lại có chuyện của Ngũ Lang, cả nhà đang cao hứng, chúng ta tới nói chuyện với Tứ thúc, Tứ thẩm một chút, sắp xếp cho chàng một công việc, mỗi tháng kiếm thêm chút tiền, chúng ta cũng sẽ dư dả hơn, mua thêm được ít đồ." Tưởng thị thấy không khí đúng lúc, liền rèn sắt khi còn nóng, cười nói.

"Nàng cho rằng ta không muốn sao." Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị lại nói đến chuyện này, liền cau mày: "Cũng không phải ta chưa từng nói, chẳng phải là Tứ thúc không đồng ý sao?"

Nói đến đây, chân mày của Liên Kế Tổ đột nhiên giãn ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

"Nàng nói rất đúng, nhân dịp Tứ thúc, Tứ thẩm đang vui vẻ, nàng đi qua nói một chút, không chừng lần này lại được! Đúng lúc nàng tặng những thứ đồ này qua, Tứ thẩm thấy nàng để tâm như vậy, trong lòng có bọn họ, nhất định sẽ vui mừng, chuyện này sẽ được!" Liên Kế Tổ nói xong liền giục Tưởng thị đem đồ sang cho Trương thị.

Nụ cười của Tưởng thị lại trở nên khổ sở.

"Ta khuyên chàng, đừng nghĩ đến việc làm ở phòng thu chi, làm quản sự gì đó. Trước kia chàng đi xin, Tứ thúc, Tứ thẩm không đồng ý, còn không phải là do chàng muốn làm những việc này!" Tưởng thị suy nghĩ một lúc, liền dịu giọng khuyên Liên Kế Tổ: "Dù Tứ thúc có công việc này thì cũng không thể cho chàng!"

"Lúc này có thể cho, nàng biết ăn nói, nàng qua đó nói khéo một chút." Liên Kế Tổ liền nói: "Tứ thúc và Tứ thẩm đều mềm lòng, nàng mang Nữu Nữu qua, dịu dàng một chút, đáng thương một chút, lúc này cũng có tám chín phần thành công. Nàng nói giữ đất lại để ta và cha cày cấy, chẳng phải là để Tứ thúc nhìn sao. Ruộng ta cũng cày mấy năm rồi, cũng đủ rồi."

"Chàng đã quên chuyện ngày trước rồi sao, chàng vẫn còn giấy vay nợ trong tay người ta." Tưởng thị cũng nhíu mày nói. Liên Thủ Tín và Trương thị là người mềm lòng nhưng cũng thuộc trường phái đứng đắn. Hai người không thích loại người hết ăn lại nằm. Mà hết lần này tới lần khác, ấn tượng Liên Kế Tổ để lại cho họ lại là như vậy.

Hơn nữa, tuy nói bên kia là do Liên Thủ Tín và Trương thị quản gia nhưng người thực sự quyết định việc lớn là Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.

Trong lòng Tưởng thị rất rõ ràng, với phẩm hạnh của Liên Kế Tổ, người ta tuyệt đối sẽ không cho hắn làm những việc như quản sự hay phòng thu chi. Ngày trước Liên Thủ Tín đã dứt khoát từ chối chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

"Đó... Đó cũng là bao nhiêu năm trước rồi. Hơn nữa, việc đó có thể gây ra chuyện gì chứ!" Liên Kế Tổ sứng sốt một chút, sau đó lại bất mãn nói.

"Có thể gây ra gì ư, người ta sẽ không yên lòng về nhân phẩm của chàng!" Tưởng thị tức giận thốt lên.

"Ta..." Thoáng cái, sắc mặt Liên Kế Tổ đã đỏ bừng, ta ta hồi lâu mà không nói được gì.

"Theo ta thấy, trước kia là do tâm của chàng quá cao, Tứ thúc không thể đồng ý. Bây giờ đã qua mấy năm rồi, chắc trong lòng Tứ thúc cũng lung lay. Trước hết chúng ta đừng cao giá như vậy, cứ bắt đầu từ.... đơn giản một chút, từ từ rồi sẽ tiến lên. Nếu Tứ thúc thấy chàng làm tốt, chẳng lẽ lại không giúp chàng đổi sang việc tốt hơn sao?" Tưởng thị lại dịu giọng, thành khẩn nói.

"Nàng còn định để ta giống như lão Nhị, tới khách điếm làm việc vặt, làm hầu bàn sao?" Liên Kế Tổ có chút không vui nói.

"Dù có làm việc vặt, làm hầu bàn thì người ta cũng muốn chọn người tốt đi làm, không có người đứng ra bảo đảm, người ta còn không muốn nhận ấy chứ." Tưởng thị liền nói: "Nhị thúc nó làm hầu bàn, làm việc vặt, nuôi sống được một nhà lớn nhỏ, người ta gây dựng được cuộc sống. Bây giờ ai nhắc tới người ta chẳng khen ngợi. Chàng nhìn xem, có ai bởi vì hắn làm hầu bàn mà xem nhẹ hắn đâu?"

Phần lớn người nông dân đều có tính tình chất phác, luôn tôn trọng và hâm mộ người bỏ công sức kiếm tiền, nuôi gia đình.

"Hắn là hắn, ta là ta. Hắn không biết được mấy chữ, ta đã từng đọc sách mấy năm." Liên Kế Tổ giận tái mặt: "Những lời như vậy, sau này nàng đừng nói nữa."

Nói xong, Liên Kế Tổ liền đứng dậy định đi ra ngoài.

Tưởng thị nhất thời xấu hổ, hít sâu vào mấy cái, nước mắt vẫn chảy xuống. Đây chính là Liên Kế Tổ, bình thường nhìn thì ôn hòa, không biết giận nhưng một khi đã quyết định cái gì thì dù ai khuyên cũng không nghe. Đáng giận hơn chính là, tới giờ hắn còn ôm khư khư thân phận thư sinh, tự nhận tài trí hơn người. Dùng lời của Liên Kế Tổ mà nói chính là, muốn hắn làm việc thì cũng phải có chỗ ngồi, trông coi quản lý người khác thì hắn mới làm.

Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị khóc, liền đứng lại đó, do dự không lập tức đi ra ngoài.

"Bây giờ người ta có việc như vậy cũng không thể cho chàng. Chàng trước hết cứ chịu khổ hai năm, còn sợ sau này không có việc tốt mà làm hay sao." Tưởng thị khóc, nhỏ giọng cầu xin Liên Kế Tổ: "Chuyện gì cũng phải làm từng bước một, sao chàng không chịu nghe người khác khuyên chứ..."

Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị vẫn nói vậy, chút thương tiếc sinh ra bởi việc Tưởng thị rơi lệ liền hóa thành hư ảo, hắn hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài.

"Muốn đi thì một mình nàng đi đi." Liên Kế Tổ nói một câu, đẩy cửa đi ra.

"Nếu ta là nam nhân thì đã sớm đi." Tưởng thị nức nở nói, đợi một lát, thấy Liên Kế Tổ đã đi xa, cũng chỉ đành lau nước mắt. Nàng vẫn phải sống, không trông cậy được vào Liên Kế Tổ thì chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân nàng.

Bên này Tưởng thị vừa thu dọn đồ đạc xong, đang nghĩ xem lát nữa nói với Chu thị thế nào để có thể đem đồ tới chỗ Trương thị thì nghe thấy tiếng khóc của Đại Nữu Nữu từ Đông phòng truyền đến, cùng với tiếng khóc là tiếng mắng chửi của Chu thị.

Chu thị đang chửi Đại Nữu Nữu, Tưởng thị vội đứng lên, đi tới Đông phòng.

Trong Đông phòng, Đại Nữu Nữu đứng ở cạnh giường, đang vừa khóc vừa lau nước mắt. Liên Nha Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh sợ, nhìn Đại Nữu Nữu một cái, lại nhìn Chu thị một cái, chân tay luống cuống. Chu thị ngồi trên giường gạch, đang chỉ vào Đại Nữu Nữu mà mắng.

"... Tiểu xx, vương bát đản...." Những lời mắng chửi một câu so với một câu càng bẩn thỉu không ngừng phun ra từ trong miệng Chu thị.

Đại Nữu Nữu càng khóc càng đáng thương, Tưởng thị cũng đỏ mặt. Con gái của mình bị nhục mạ như vậy. Chu thị làm thế, thậm chí khiến nàng còn khó chịu hơn là Chu thị trực tiếp mắng nàng.

"Bà nội, bà ngừng lại nghỉ một chút đi." Đè nén lửa giận trong lòng, Tưởng thị cố nặn ra nụ cười: "Có chuyện gì xảy ra rồi, sao Nữu Nữu lại chọc đến bà thế. Bà nói cho cháu, cháu sẽ đánh con bé."

"Nha Nhi, muội ở đây cũng không khuyên bà một chút." Tưởng thị oán giận Liên Nha Nhi, "Khiến bà tức giận thế này sẽ tốt sao?"

Liên Nha Nhi kém thông minh, ăn nói kém cỏi, thấy Tưởng thị đột nhiên oán giận nàng thì càng luống cuống, ấp úng, cũng không nói được gì.

Chu thị thấy Tưởng thị nói Liên Nha Nhi, liền ngừng mắng Đại Nữu Nữu.

"Không liên quan đến Nha Nhi. Nó không chọc giận ta." Dù Chu thị không mắng nữa thì sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

"Không phải vừa rồi vẫn rất vui vẻ sao." Tưởng thị tiếp tục cười, Chu thị khó tính, dễ dàng trở mặt, Tưởng thị biết rõ tính tình của bà: "Bà à, bà đại nhân đại lượng, Đại Nữu Nữu không hiểu chuyện, bà cứ nói nó, dạy nó hiểu mới đúng. Bà đừng... đừng mắng con bé... con gái, da mặt mỏng. Nếu không, nếu bà không hết giận thì cứ tát con bé mấy cái cũng không sao. Chỉ là... đừng mắng con bé như vậy."

"Cả cái nhà này, từ cha chồng đến Tứ thúc của ngươi, có ai không nghe ta mắng chửi mà lớn lên. Chỉ có nha đầu này là không thể mắng sao?" Chu thị thấy Tưởng thị nói năng uyển chuyển nhưng lại mơ hồ có ý oán giận bà không nên mắng Đại Nữu Nữu, lập tức không vui nói.

Chương 976: Nảy lòng tham

Mỗi khi nhà Liên Thủ Tín tới thăm bà, Chu thị luôn lấy ra làm bia đỡ, khi bà muốn áp đảo Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị, bà lại thường xuyên nói đến nhà Liên Thủ Tín. Dù chỉ đại khái nhưng thường thường đều vô cùng có hiệu quả. Trong cái nhà này, không có ai dám phản bác lời Chu thị.

"Bà nội, cháu không có ý đó. Bà quản giáo Nữu Nữu, cháu mừng còn không kịp." Thấy Chu thị bắt đầu vô lý, Tưởng thị chỉ đành cười nói: "Chúng cháu trẻ tuổi thì biết cái gì chứ. Bà từng trải, thấy nhiều hiểu nhiều, quy củ lễ giáo gì đều hiểu hơn chúng cháu. Bà nguyện ý quản giáo Nữu Nữu, là phúc khí của Nữu Nữu."

"Hừ." Chu thị thấy Tưởng thị vẫn cười nói, nói năng cũng mềm mại, khiến cho người khác thích, tức giận liền tiêu tan, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta là người như thế nào, nếu không có chuyện gì thì ta mắng nó làm gì. Đứa nhỏ này, lớn hơn một chút sẽ khiến người khác tức chết! Nếu gả đi mà không biết dạy, chắc nó sẽ lật trời luôn. Ta đã bỏ công ra, vậy mà nó còn trách ta!"

Tưởng thị nghe xong lời của Chu thị, xoay người, cầm khăn lau nước mắt cho Đại Nữu Nữu, lại lén nháy mắt với Đại Nữu Nữu, sau đó mới mở miệng hỏi con bé: "Con nói xem, con chọc giận cụ cái gì."

Đại Nữu Nữu nhìn Tưởng thị, lại nhìn Chu thị phía sau Tưởng thị một chút, sau đó lại chầm chậm cúi đầu.

"Con, con chưa nói gì cả." Đại Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

"Còn chưa nói gì, không phải là ngươi chọc giận ta sao?" Chu thị tức giận nói.

Chu thị lớn tuổi như thế, lại có bối phận cao nhưng lại miệng đối miệng, gây lộn với chắt gái, vậy mà bà lại coi đó là điều đương nhiên.

Làm mẫu thân, dĩ nhiên Tưởng thị hiểu tính cách của con gái mình. Nàng thấy thái độ của Đại Nữu Nữu như vậy, cũng biết có chuyện không thể trực tiếp nói ra.

Hơn nữa, sự việc liên quan tới Chu thị, muốn phân biệt thị phi đúng sai cũng đều uổng công. Ngoài ra còn có một chuyện khiến nàng càng cần phải cẩn thận. Mới vừa rồi trong lời nói của Chu thị đã lộ ra, Đại Nữu Nữu gây chuyện khiến Chu thị mất hứng, Chu thị không chỉ trách Đại Nữu Nữu mà còn nghi ngờ trong lòng, nghi rằng người làm mẹ là nàng nói gì đó sau lưng, dạy Đại Nữu Nữu cái gì đó.

Nàng không thể để Chu thị nghĩ như vậy.

"Nữu Nữu, mau xin lỗi cụ đi." Tưởng thị đưa lưng về phía Chu thị, vừa nháy mắt với Đại Nữu Nữu vừa nói.

Đại Nữu Nữu ủy khuất mấp máy miệng.

Tưởng thị đưa tay cấu tay Đại Nữu Nữu, lại nháy mắt lần nữa, sau đó mới đẩy Đại Nữu Nữu tới trước mặt Chu thị.

"Cụ, là cháu không đúng, cụ đừng giận. Lần sau cháu không dám nữa." Đại Nữu Nữu là một hài tử hiểu biết, sau lưng Tưởng thị cũng không ít lần dạy con bé nên sống chung với Chu thị như thế nào, vì vậy mà dù trong lòng còn uất ức nhưng con bé vẫn xin lỗi Chu thị.

Âm thanh êm ái của trẻ em nói ra những lời như vậy, dù là người có tâm địa sắt đá cũng phải xúc động.

Sắc mặt của Chu thị cũng dịu lại một chút.

"Đừng có suy nghĩ những thứ linh tinh, nhìn vợ lão Tứ xem, xem nàng bây giờ dù là phu nhân thì lúc thấy ta cũng phải khom lưng. Trước kia đều là ta nói một là một, nàng đâu dám nói không! Bây giờ thấy ta, nàng cũng bị dọa như con chuột nhắt!" Chu thị lẩm bẩm.

Tưởng thị đứng một bên không dám thở mạnh, nàng biết những lời này của Chu thị là nhắc nhở nàng.

"Đi, đi rửa mặt đi, mặt lem nhem như mèo vậy, người không biết còn tưởng là bị oan ức lắm." Có lẽ là cảm thấy nhắc nhở đủ rồi, cũng trút hết giận rồi, Chu thị liền phất phất tay nói.

"Bà nội, cháu dẫn Nữu Nữu đi rửa mặt." Tưởng thị cười với Chu thị, sau đó lôi Đại Nữu Nữu ra ngoài.

Sau lưng hai mẹ con, Chu thị ngồi trên giường gạch, ánh mắt nhìn theo ót Đại Nữu Nữu có chút âm trầm.

Chu thị không thích Đại Nữu Nữu.

Tưởng thị dẫn Đại Nữu Nữu về phòng mình, rót một chậu nước ấm, dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Đại Nữu Nữu. Hai mẹ con đóng cửa, hạ giọng nói chuyện.

"Nữu Nữu, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Tưởng thị nhỏ giọng hỏi Đại Nữu Nữu.

Chỉ có hai mẹ con, Đại Nữu Nữu nói chuyện sẽ không cố kị, con bé nhích người tới gần Tưởng thị, cúi đầu kể chuyện. Thì ra là, Chu thị làm trò trước mặt Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, nói xấu Tưởng thị. Đại Nữu Nữu không thích nghe, liền phản bác lời nói của Chu thị.

"Con nói mẹ không phải người như vậy." Đại Nữu Nữu nói với Tưởng thị.

Chu thị nói xấu sau lưng mình cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Tưởng thị biết, dù nàng có cẩn thận thêm vạn phần thì cũng không thể hoàn toàn lấy lòng Chu thị. Có thể để Chu thị giữ cho nàng vài phần thể diện trước mặt người khác đã là chuyện cực kì đáng quý rồi.

Chu thị là một lão thái thái rất khôn khéo, nếu theo lẽ thường thì, người như vậy sẽ không nói xấu mẹ trước mặt con gái. Nhất là trong tình huống hai mẹ con có tình cảm rất tốt. Nhưng Chu thị lại không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Đây cũng là một trong những thủ đoạn Chu thị thường dùng.

Làm trò trước mặt Đại Nữu Nữu, hạ thấp Tưởng thị cũng là để giẫm lên Tưởng thị, khiến cho trong lòng Đại Nữu Nữu chỉ có mình bà, chỉ tin phục mình bà. Giống như Liên Nha Nhi bây giờ vậy.

"Con chỉ nói một câu này?" Tưởng thị lại hỏi Đại Nữu Nữu.

"Cụ nói xấu mẹ, con tức giận, nói bà nói xấu sau lưng người khác." Đại Nữu Nữu mấp máy miệng, lại nói.

Thì ra đây chính là chọc tức người trong miệng Chu thị. Nếu là một lão thái thái bình thường thì dù có mất hứng cũng chỉ nói hai ba câu rồi cho qua. Nhưng Chu thị lại không phải lão thái thái bình thường. Tính tình của Chu thị hiện giờ, chỉ có lúc ở trước mặt nhà Liên Thủ Tín mới bớt phóng túng một chút, sao có thể chấp nhận được Đại Nữu Nữu nói những lời như vậy chứ.

Tưởng thị thở dài thật dài, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Nữu Nữu.

"Nữu Nữu, mẹ nói thế nào, con quên hết rồi sao. Cụ có nói gì thì con cũng cứ nghe, hỏi gì con thì con cứ gật đầu, không hỏi con thì cái gì con cũng không nói, sau đó kể lại cho mẹ." Tưởng thị nói khẽ với Đại Nữu Nữu.

"Mẹ, cụ nói mẹ như vậy, con tức giận, không thể nhịn được." Đại Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

Đại Nữu Nữu thông minh hiểu chuyện hơn những đứa nhỏ đồng trang lứa, nhưng dù có thông minh hiểu chuyện hơn nữa thì con bé vẫn là trẻ con, rất khó có thể nhịn nhục, mặt không đổi sắc như người lớn.

Trẻ con bảo vệ mẫu thân là điều bẩm sinh.

Tưởng thị nghe Đại Nữu Nữu nói vậy, vừa vui mừng vừa khổ sở. Nàng vui vì dù ở trước mặt Chu thị, Đại Nữu Nữu vẫn dám lên tiếng bảo vệ nàng. Nàng khổ sở vì nàng là mẹ mà không thể bảo vệ tốt con gái của mình.

"Nữu Nữu, sau này nếu có chuyện như vậy, nếu con không thích nghe, con hãy tìm cớ tránh ra ngoài, đừng nói cụ không đúng." Tưởng thị hạ giọng dạy Đại Nữu Nữu.

"Mẹ..." Đại Nữu Nữu giương mắt nhìn Tưởng thị.

"Ai đúng ai sai, trước mặt cụ, chúng ta không nói được. Bị bà mắng như vậy là không đáng, con biết không? Trước kia mẹ đã dạy con vài lần rồi, nếu có thể dụ dỗ thì hãy dụ dỗ, không dụ dỗ được thì trốn đi." Tưởng thị liền nói.

"Mẹ." Đại Nữu Nữu rúc vào trong ngực Tưởng thị: "Mẹ, chúng ta cứ phải sống như vậy sao? Nhà người ta sống với bà nội cũng không như vậy... Bà dì lớn chưa bao giờ mắng Nhị Nha cô cô, lại đối với Nhị Nha cô cô rất tốt."

Tưởng thị chỉ đành vỗ vỗ vào lưng Đại Nữu Nữu để an ủi, nói rằng sau này sẽ tốt thôi.

"Mẹ, cụ rất chướng mắt con." Đại Nữu Nữu dựa vào trong lòng tưởng thị, lặng lẽ nói: "Đôi khi, cụ tưởng con không thấy, cụ nhìn con bằng ánh mắt dữ tợn. Bà không làm vậy với Nha Nhi cô cô. Bà còn giấu con cho Nha Nhi cô cô ăn đồ ngon. Bà còn nói xấu con sau lưng nữa."

"Nữu Nữu, con còn có mẹ." Tưởng thị chỉ có thể ôm Đại Nữu Nữu trấn an: "Sau này, cuộc sống của chúng ta sẽ có ngày khá lên."

"Mẹ, mẹ luôn nói sau này, lúc nào mới đến sau này?" Đại Nữu Nữu hỏi.

Tưởng thị im lặng.

Vừa khóc mệt, lại được Tưởng thị dịu dàng vỗ lưng, Đại Nữu Nữu ngáp một cái, ngủ thiếp đi rất nhanh. Tưởng thị thấy Đại Nữu Nữu ngủ rồi, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng.

Chu thị không thích Đại Nữu Nữu, nàng biết. Bởi vì Đại Nữu Nữu thông minh, hơn nữa thân cận với nàng, không giống như Liên Nha Nhi, Chu thị nói gì tin nấy, coi Chu thị như trời, giống như quên mình còn có cha mẹ.

Đại Nữu Nữu không chỉ thông minh mà còn không biết sợ Chu thị. Trong cái nhà này, Chu thị nói gì, người khác cũng không dám phản bác, nhưng Đại Nữu Nữu là trẻ con, ăn nói không kiêng kị, có lúc nói ra những lời chọc cho Chu thị mất hứng. Lúc có nàng ở đó, nàng còn có thể xoay chuyển, lúc không có nàng, Đại Nữu Nữu sẽ phải chịu thiệt.

Đã cam chịu rồi mà sau đó còn phải nhận lỗi với Chu thị.

Cứ thế mãi, cho dù lúc nào nàng cũng khuyên nhưng làm sao Đại Nữu Nữu có thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Con của nàng, chẳng lẽ sẽ phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sau này sẽ chẳng biết đúng sai, chỉ có thể nhát gan sợ phiền phức, luôn phục tùng người khác sao? Mà chẳng lẽ nàng chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, sống uất ức như vậy thôi sao?

Không, không được. Tưởng thị nghĩ, nàng không muốn sống cuộc sống như vậy, càng không muốn bởi vì... cuộc sống này mà phá hủy Đại Nữu Nữu.

Liên Nha Nhi, còn có Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi lúc chưa ở riêng, bóng dáng mấy hài tử này thoáng hiện lên trước mắt Tưởng thị. Không, nàng quyết không thể để con mình lớn thành cái dạng đó.

Con của nàng, dù không phải cành vàng lá ngọc thì cũng là bảo bối của nàng, không phải tiểu nô lệ, người ở bị người khác sỉ nhục.

Nhưng nàng có thể làm gì Chu thị bây giờ? Nhìn thân thể và tinh thần của Chu thị hiện tại, có thể đoán chắc rằng bà sẽ sống lâu trăm tuổi.

Tưởng thị cúi đầu, trầm tư.

Một lát sau, Tưởng thị ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt Đại Nữu Nữu đang ngủ say xuống đầu giường gần lò sưởi, lại kéo chăn mỏng đắp lên cho con bé, xong xuôi mới sửa sang lại vạt áo, đi ra khỏi phòng.

Đến Đông phòng, Tưởng thị đã lấy lại khuôn mặt tươi cười, giống như những chuyện không vui vẻ vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

"Bà nội, cháu thấy cũng không còn sớm, nếu không thì nổi lửa nấu cơm, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút." Tưởng thị nói với Chu thị.

Chu thị ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu với Tưởng thị.

"Lấy gạo nấu cơm đi." Ăn sớm một chút, ngủ sớm một chút rất hợp ý Chu thị.

Chương 977: Lễ tặng

Hai năm qua, sự tùy hứng của Chu thị tăng theo tuổi tác của bà, cơm tối ở nhà này ăn cũng càng ngày càng sớm. Giống như hôm nay, mọi nhà trong thôn còn chưa bắt đầu nhóm lửa thì nhà này đã ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong rồi.

Bữa cơm tối này với nhà nông dân bình thường, có thể coi là vô cùng thịnh soạn. Món chính là cơm trắng, một bát thịt kho tàu lớn, canh bì lợn, trứng gà chưng, còn có dưa chua thịt luộc bên trong có rất nhiều đậu phụ đông. Hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ hâm nóng một bầu rượu, thức nhắm có đậu phộng rang mà Chu thị cùng Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu bóc vỏ.

Chu thị không uống rượu, cũng không ăn đậu phộng rang.

Với điều kiện của nhà này hiện tại, không phải Chu thị không thể ăn ngon hơn nhưng Chu thị lại không thích ăn thức ăn xào, chỉ thích ăn đồ ăn đã ninh nhừ, cũng không ăn gà vịt cá mà chỉ thích ăn thịt mỡ heo. Vì vậy cả nhà cũng chỉ có thể theo bà, hàng ngày đều ăn như vậy.

Trên bàn cơm, Chu thị ra vẻ hiền lành, gắp thịt cho Liên Thủ Nhân hai lần, còn cố ý gắp một miếng thịt kho tàu lớn cho Đại Nữu Nữu.

Mỗi lần Chu thị làm ầm ĩ, chỉ cần để bà mắng cho thoải mái, đám tiểu bối lại nghe lời bà, xin lỗi bà, nhận hết sai lầm về bản thân mình, Chu thị cũng sẽ không so đo. Sau đó còn hiền hòa khác thường với tiểu bối "phạm sai lầm" này, cho một ít chỗ tốt.

Cái gọi là đánh một cái tát lại cho một cái kẹo, đây chính là phương thức Chu thị luôn dùng.

Một bữa cơm tối, mọi người đều ăn uống vui vẻ. Tưởng thị dẫn theo Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu thu dọn trong ngoài nhà xong xuôi. Chu thị liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời phía tây vẫn còn ở đầu tường nhưng với Chu thị thì canh giờ cũng đã muộn.

"Hôm nay chắc không có ai tới, lát nữa mang bô vào rồi khóa cửa đi." Chu thị nói.

Vừa ăn xong đã muốn chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Bà nội." Tưởng thị vội cười nói với Chu thị: "Hôm qua con dâu thứ ba của Vương Thập Lục gia ở đầu thôn đông sinh con, hôm nay cháu muốn qua xuống sữa. Nhà chúng ta có chuyện gì thì người ta đều tới giúp. Người ta có việc, chúng ta cũng không thể không đi phải không?"

"Con dâu nhà hắn sinh con?" Chu thị liền nói: "Năm ngoái ta đã qua xuống sữa cho nhà hắn. Giờ đã lại sinh đứa nữa rồi."

"Năm ngoái là con dâu thứ hai, bọn họ đã ở riêng rồi, lễ tặng cũng nên tính riêng. Tam gia này cũng có qua lại với chúng ta." Tưởng thị liền nói.

"Có qua lại thì cứ đi đi." Chu thị liền nói.

"Bà nội, vậy chúng ta tặng cái gì?" Tưởng thị liền hỏi. Việc tặng lễ này, muốn tới tặng quà, tặng bao nhiêu quà đều do Chu thị quyết định.

"Nhà chúng ta còn cái gì?" Chu thị liền nói.

"Bà nội, nhà chúng ta còn ba mươi mấy quả trứng, nếu không thì cứ tặng mấy quả." Tưởng thị liền nói.

Quà lễ xuống sữa cho bà con làng xóm, tặng trứng gà là vô cùng thích hợp.

"Đi, đi lấy hồ lô trứng gà ra đây." Chu thị ngoắc tay ra sai Liên Nha Nhi.

Hai năm qua, Liên Nha Nhi vẫn không nói nhiều lắm, nhưng đã bị Chu thị dạy bảo, gọi dạ bảo vâng. Dù nàng đang làm gì thì chỉ cần Chu thị gọi một tiếng, nàng sẽ lập tức lên tiếng, Chu thị bảo nàng làm gì nàng liền làm nấy, vô cùng thoải mái.

Liên Nha Nhi ôm hồ lô trứng gà tới đặt trước mặt Chu thị. Lúc này Tưởng thị đã lấy một chiếc rổ, đặt bên cạnh hồ lô.

Chu thị vươn tay vào trong hồ lô, lấy trứng gà bên trong ra, bày lên giường gạch đếm một lần, chọn lấy hai mươi quả, cho vào trong giỏ để làm quà xuống sữa.

Quà của người nông dân cũng có luật lệ, hai mươi quả trứng gà làm quà xuống sữa cũng coi như là có quy củ.

"Bây giờ ngươi sẽ đi?" Chu thị hỏi Tưởng thị.

"Vâng, cháu sẽ đi luôn rồi về sớm." Tưởng thị liền nói.

Lời này Chu thị thích nghe, liền gật đầu. Lúc này Tưởng thị mới thay quần áo, một tay xách rổ một tay dắt Đại Nữu Nữu ra khỏi cửa, đi về hướng đông. Tưởng thị vừa đi, Liên Kế Tổ liền xin phép Chu thị, nói là Xuân Trụ nhà bên tìm hắn có chút việc, xin cho hắn qua đó một lát.

Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không biết trồng trọt, hai năm qua nhờ có Xuân Trụ thỉnh thoảng nhắc nhở, ví dụ như đến lúc trồng vụ xuân rồi, đến lúc phải nhổ cỏ để không ảnh hưởng đến vụ mùa rồi... Lúc rảnh rỗi, vợ Xuân Trụ cũng tới ngồi chơi một lúc. Cả nhà Xuân Trụ đều hiểu rõ tính tình của Chu thị, chưa bao giờ trêu chọc bà. Hai nhà làm hàng xóm, sống chung cũng coi như không tệ.

Vì vậy, Liên Kế Tổ nói muốn sang nhà Xuân Trụ, Chu thị cũng không ngăn cản.

"Trời tối, quay về sớm một chút." Chu thị dặn dò Liên Kế Tổ.

Chu thị còn có một tính cách, đó là bà nghỉ sớm thì cũng muốn cả nhà đều nghỉ sớm theo. Theo lời bà nói thì sợ lúc đang ngủ lại nghe thấy tiếng cửa mở, lo lắng có trộm vào hại bà. Vùng Tam Thập Lý Doanh Tử dân phong thuần phác, dù không dám nói đêm không cần đóng cửa nhưng cũng không khác lắm. Những việc xấu rất ít xảy ra, trộm vặt móc túi cũng cực ít, phần lớn đều là tranh cãi trong nội bộ gia đình.

Việc Chu thị không lo có người trộm đồ mà lại lo có người hại bà cũng là chuyện ít thấy ở đây. Bà là một lão nhân, cực ít khi ra khỏi cửa thì có người nào lại tới hại chứ?

Nguyên nhân và khúc mắc của việc cẩn thận từng li từng tí một đến mức quá đáng này của Chu thị, sợ là cũng chỉ có Chu thị hiểu rõ.

Sau khi nhà Liên Mạn Nhi từ trong thôn quay về, cả nhà nói chuyện một lúc rồi tự đi làm việc riêng. Tiểu Thất phải làm bài tập. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều có chuyện phải giải quyết ở bên ngoài. Trương thị, Liên Mạn Nhi và Lý thị ngồi trên giường gạch, bên cạnh để chiếc bàn nhỏ, bày các loại trà và điểm tâm, ba mẹ con cười cười nói nói thêu thùa may vá.

Mắt thấy trời đã tối, quản sự phòng bếp tới xin ý kiến về bữa tối.

"Mợ cả tối nay ăn ở đâu vậy ạ? Nếu không thì lát nữa cháu phái một chiếc xe đến đón mợ cả về ăn tối nha." Liên Mạn Nhi nói với Lý thị và Trương thị.

"Không cần phải để ý đến nàng, tối nay để nàng ăn ở phía bên kia, cũng để nàng ở lại bên ấy. Hai ngày nữa nàng phải về nhà rồi, cho nàng thêm chút thời gian ở bên cạnh Thải Vân đi." Lý thị liền nói.

Liên Mạn Nhi biết, Lý thị nói có lý. Nhưng nàng vẫn cùng Trương thị, Lý thị bàn bạc quyết định món ăn, một mặt sai người tới trấn trên mời Trương Vương thị tới ăn tối.

Vừa sai người ở phòng bếp đi xuống thì tiểu nha đầu vào bẩm báo, nói là có người trong thôn tới.

Liên Kế Tổ, Tưởng thị dẫn theo Đại Nữu Nữu tới.

"Nhanh như vậy...." Bởi vì vừa từ trong thôn về nên Trương thị cũng có chút nghi ngờ, sao Liên Kế Tổ và Tưởng thị lại tới nữa.

"Nhất định là ở nhà có mấy lời khó nói, nhân dịp này tới đây nói chuyện." Lý thị vừa nói vừa xuống đất đi giày: "Ta ở đây sợ là nàng không thể nói, ta sang phòng bên kia làm tiếp."

Lý thị đi Tây phòng, Trương thị sai người mời Tưởng thị vào.

Rất nhanh, tiểu nha đầu dẫn Tưởng thị và Đại Nữu Nữu đi vào. Liên Kế Tổ bị Liên Thủ Tín giữ lại nói chuyện ở tiền viện.

Mọi người chào hỏi nhau xong, Trương thị bảo Tưởng thị và Đại Nữu Nữu ngồi xuống nói chuyện. Tưởng thị ngồi đối diện Trương thị, lại để Đại Nữu Nữu tới ngồi cạnh Liên Mạn Nhi, mới lấy ra túi vải từ trong giỏ xách.

"Chuyện vui của Ngũ Lang, chúng cháu cũng không có gì tốt để tặng, chỉ có mấy món đồ này, đều là chút tấm lòng của chúng cháu, mong Tứ thẩm không chê." Tưởng thị cười nói.

Hóa ra là tới tặng lễ cho Ngũ Lang.

Liên Mạn Nhi và Trương thị nhìn nhau một cái, liền đều cười. Vừa rồi hai mẹ con còn đang bàn luận, Liên Mạn Nhi đoán chắc chắn Chu thị bên kia sẽ nói cái gì cũng không có, nhưng Tưởng thị nhất định sẽ bày tỏ tấm lòng. Việc này cũng không khó đoán, Tưởng thị là người cực kì thông minh, biết qua lại, nhất định sẽ không bỏ qua lễ nghi này.

"Lão thái thái cũng nói vậy rồi, sợ là nàng có ý đó cũng không dám phản lão thái thái." Lúc ấy Trương thị còn nói: "Lúc gả tỷ con, có lão gia tử ở đó quyết định tặng quà cưới, nàng còn cho thêm ít đồ."

Hiện tại quả nhiên đúng như Liên Mạn Nhi suy đoán.

Trương thị cao hứng, không phải là do những thứ Tưởng thị đem tới mà do Tưởng thị làm vậy thể hiện rằng trong lòng nàng còn có Ngũ Lang, có Tứ thúc, Tứ thẩm bọn họ.

"Chao ôi, cháu còn tặng quà làm gì." Trương thị cười nói: "Không phải lão thái thái vừa nói đấy sao, chỉ cần có lòng là được rồi, cái gì cũng không cần tặng."

"Lúc ấy lão thái thái nói vậy, nhưng sau đó cháu và cha Nữu Nữu khuyên bảo, lão thái thái đã thay đổi ý kiến rồi ạ." Tưởng thị cười nói: "Vật này cháu đã chuẩn bị từ sớm. Nếu Tứ thẩm không nhận, đó là ghét bỏ đồ thêu của cháu, cháu rất xấu hổ."

Chuyện tặng lễ, Tưởng thị cũng nói tới Chu thị, không nói tới chuyện nàng tới tặng đồ căn bản không phải ý của Chu thị.

Tính tình của Chu thị, người ngoài không biết, Liên gia không ai không biết. Dù nàng nói vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng sẽ không thật sự tin tưởng Chu thị đã sửa lại chủ ý. Hơn nữa sau đó nàng cũng nói, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, hiển nhiên là tự mâu thuẫn với lời phía trước.

Đây là chỗ thông minh của Tưởng thị.

Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe nàng nói vậy, sẽ không cảm động và nhớ tới Chu thị, ngược lại sẽ tăng thêm hảo cảm với nàng.

"Xem cháu nói gì này." Trương thị cười: "Khả năng thêu thùa của cháu, ta còn không biết sao, chỉ là làm khó cháu rồi."

Làm khó Tưởng thị có thể có tấm lòng này, đã sớm bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho ngày thành thân của Ngũ Lang, làm khó Tưởng thị vừa mua những đồ này vừa mất thời gian, công sức thêu thùa may vá.

Trương thị lấy từng món đồ trong bao ra xem, đầu tiên là hai tấm vải lụa thêu sắc màu rực rỡ, làm cho Trương thị thích không buông tay, còn gọi Liên Mạn Nhi tới xem.

"Thật là nhìn như thật vậy, làm khó cháu đã tốn thời gian rồi" Trương thị liền nói. Những thứ đồ thêu này, Trương thị vừa nhìn đã biết, không phải có thể làm ra trong thời gian ngắn. Tưởng thị đã chuẩn bị từ sớm.

"Đây cũng là điều phải làm." Tưởng thị thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi đều vui vẻ, trong lòng nàng cũng phấn chấn.

"Mạn Nhi, con nhìn xem, hai tấm lụa này để lại làm bình phong, rèm giường cũng không tệ, vừa trang trọng vừa xinh đẹp." Trương thị ước lượng chiều dài tấm lụa rồi nói.

Chương 978: Kể khổ

"Đúng vậy...." Liên Mạn Nhi cũng cẩn thận nhìn hai bức tranh thêu, đây là lần đầu tiên nàng thấy sản phẩm thêu trên khổ lớn của Tưởng thị, không khỏi âm thầm gật đầu, việc Tưởng thị khéo tay đúng là danh bất hư truyền, cũng có thể nhìn ra, lúc nàng tự tay chuẩn bị lễ vật tặng cho Ngũ Lang đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức.

"... Cháu đã thêu theo kích cỡ của bình phòng, vốn nên căng lên khung rồi mới đưa tới..." Mặt Tưởng thị đỏ lên, hai tấm lụa này nàng vốn định thêu để làm bình phong và rèm giường, chẳng qua nếu muốn làm khung thì phải có nguyên liệu và sức người. Nhưng nàng làm không được, bởi vì sớm biết Chu thị sẽ không ủng hộ. Mà bằng chính nàng thì một mặt là tiền bạc không thuận lợi, mặt khác, động tĩnh lớn, nàng sợ Chu thị biết được sẽ tức giận.

"Đứa nhỏ này, đừng nói nữa, thẩm cũng biết." Trương thị cười nói: "Tấm lòng này của cháu, thẩm nhận."

Không thêu những thứ người nông dân thường dùng như màn cửa, bao đựng quần áo mà thêu những thứ chỉ nhà giàu mới dùng như bình phong, đây cũng là điểm thông minh của Tưởng thị.

Trương thị và Liên Mạn Nhi ngắm qua mấy món đồ Tưởng thị mang đến, khen ngợi một lúc rồi bảo Đa Phúc vào mang đồ cất đi. Trương thị nhịn không được nói một câu: "Làm khó cháu rồi."

"Tứ thẩm đừng nói vậy, việc này có gì khó đâu." Tưởng thị cười, trong nụ cười lại có mấy phần khổ sở: "Là chúng cháu tự bêu xấu mới đúng."

"Thẩm biết mà." Trương thị liền nói: "Cháu có thể có tấm lòng này, trong lòng thẩm đã thấy đáng quý hơn vàng bạc bảo bối. Mỗi nhà đều có cái khó của mình, chúng ta cũng là đi lên từ lúc nghèo nàn. Đồ vật là chuyện nhỏ, cái quan trọng là... tấm lòng."

Trong lòng Trương thị rất vui vẻ, nói cũng nhiều, buôn chút chuyện nhà với Tưởng thị. Hai người nói chuyện nhà, nói qua nói lại, đề tài cũng khó tránh khỏi nhắc đến Chu thị.

Tưởng thị kể lại đủ loại hành xử kì quái của Chu thị trong thời gian gần đây....

"... Tứ thẩm, thẩm ở trong viện kia mười năm, còn có gì thẩm không biết đâu. Tứ thẩm, thẩm nói xem, ngày trước lão thái thái có phải luôn như vậy hay không?"

"Cái này thật là..." Trương thị suy nghĩ một lát, gật đầu nói. Ngày trước Chu thị cũng ngang ngược, tùy hứng nhưng so với hiện tại thì đã tốt hơn rất nhiều, không kì quái như bây giờ.

"Lão gia tử không còn, tuổi của bà mỗi năm lại tăng lên..." Đây là lý do duy nhất mà Trương thị có thể nghĩ ra. Nhưng dù nói vậy thì cũng không thể coi đây là lý do.

"Tứ thẩm nói có lý. Tính tình của lão thái thái quả thực như vậy." Tưởng thị cũng gật đầu nói: "Thật ra có chút chuyện, cháu cảm giác không phải do tính cách gây nên."

".... Trong nhà có người nhưng bà lại như không thấy vậy. Nha Nhi đang ở trước mặt bà, bà lại không nhìn thấy. Cứ gọi con bé. Nha Nhi trả lời, bà cũng như không nghe thấy. Có thêm người vào phòng, nói chuyện với bà, lúc đó bà mới có thể nhìn thấy, nghe thấy."

"... Ánh mắt nhìn chúng cháu nhưng miệng lại gọi những người chúng cháu không biết. Một mình ngồi trong phòng cứ như có người đang ở trước mặt bà vậy. Cứ vừa nói chuyện vừa tự nghe..."

"Ngủ thẳng đến nửa đêm lại dậy nói có người vào phòng. Gọi hết chúng cháu dậy, tìm hồi lâu, chúng cháu đều nói không có ai, chỉ mình bà nói là có người. Hỏi bà xem là người như thế nào, bà khoa tay múa chân miêu tả cho chúng cháu, là một đứa trẻ."

"Nửa đêm đột nhiên ngồi dậy, không biết là nói chuyện với ai, vừa nói vừa mắng. Chúng cháu dậy hỏi, đôi khi bà nói là lão gia tử, đôi khi lại nói bà cũng không biết..."

Tưởng thị hạ giọng, kể cho Trương thị nghe rất nhiều lời nói, hành động quái dị của Chu thị, khiến cho mặt Trương thị trắng bệch. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh cũng thấy có chút sợ hãi. Không nghĩ tới Chu thị lại có thêm nhiều tật bệnh như vậy, tự bà sẽ không cảm thấy gì nhưng nếu người bên cạnh nhát gan thì sẽ phải chịu khổ.

Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng không kì quái. Chu thị chính là người như vậy, bất kể lúc nào, bà luôn luôn có cách để người bên cạnh không được thoải mái, phải chịu khổ.

Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, cúi đầu, đúng lúc Đại Nữu Nữu ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn nàng.

"Chao ôi, có phải mắt Đại Nữu Nữu bị sưng không?" Liên Mạn Nhi cẩn thận nhìn mắt Đại Nữu Nữu, lại hỏi.

Trương thị nghe thấy lời của Liên Mạn Nhi, cũng quay người, cẩn thận nhìn Đại Nữu Nữu.

"Đúng là sưng lên, còn hơi đỏ nữa." Trương thị lại nói: "Sao thế, Đại Nữu Nữu khóc à, là ai bắt nạt Đại Nữu Nữu thế?"

Quả thật Đại Nữu Nữu đã khóc, nhưng Tưởng thị đã rửa mặt cho nàng, lại cẩn thận chỉnh sửa, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra dấu vết đã khóc.

"... Không có khóc, là mắt hơi mỏi." Đại Nữu Nữu cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Tiểu hài tử lớn như vậy, dù thông minh cũng không biết cách nói dối. Bởi vì đôi mắt đã tiết lộ toàn bộ tâm tư của con bé, trong mắt Đại Nữu Nữu tràn đầy ấm ức.

"Khóc cũng đã khóc rồi, còn nói là mỏi mắt, còn sợ cô và Tứ nãi của cháu chê cười sao." Liên Mạn Nhi cười nói.

"... Không phải..." Đại Nữu Nữu mấp máy miệng, lắc đầu nói, lại ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tưởng thị một cái thật nhanh, giống như hỏi thăm ý tứ của Tưởng thị, nó có nên nói cho Trương thị và Liên Mạn Nhi biết chuyện gì đã xảy ra không.

"Không giấu gì." Tưởng thị thở dài: "Buổi chiều, nhà thẩm về nên không biết, lão thái thái mắng Đại Nữu Nữu một trận."

Nói xong, vành mắt Tưởng thị liền đỏ lên. Đại Nữu Nữu nhìn Tương thị như vậy, viền mắt của con bé cũng đỏ theo, tiểu hài tử không thể nhẫn nhịn bằng người lớn, hơn nữa, dù lúc đó đã được Tưởng thị khuyên bảo thì hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thấy nhục nhã, tủi thân, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Sao thế, Nữu Nữu luôn ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt, sao lão thái thái lại mắng cả con bé?" Trương thị liền hỏi Tưởng thị.

Tưởng thị nhìn Đại Nữu Nữu một cái.

"Mẹ, để Đa Phúc dẫn Đại Nữu Nữu tới phòng con chơi một lát đi." Liên Mạn Nhi biết, có chút chuyện Tưởng thị không muốn nói ở trước mặt Đại Nữu Nữu, liền nói.

"Đi đi." Trương thị gật đầu.

Liên Mạn Nhi liền gọi Đa Phúc vào phòng, dặn nàng dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài chơi. Đa Phúc vâng dạ, dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài.

Chờ Đa Phúc và Đại Nữu Nữu rời khỏi, Tưởng thị liền khóc lên. Nàng cũng không giấu diếm, kể rõ nguyên nhân tại sao Chu thị mắng Đại Nữu Nữu cho Trương thị nghe. Trương thị nghe xong, cũng thở dài, nàng tất nhiên biết tính tình của Chu thị, những chuyện như vậy, Chu thị đã làm không biết bao nhiêu lần.

"Bà làm như thế, quả thật không biết chú ý." Trương thị liền nói.

"Đại Nữu Nữu nói sai, làm sai, lão thái thái muốn dạy bảo con bé, muốn đánh con bé, cháu cũng không oán hận nửa câu. Nhưng... mắng một đứa trẻ như mắng người lớn như vậy, những lời kia, cháu nghe còn sợ, hận không thể chết đi, cũng không dám nói lại cho Tứ thẩm và Mạn Nhi muội nghe, đỡ ô uế lỗ tai của hai người.... Đại Nữu Nữu còn nhỏ nhưng cũng hiểu chút chuyện, con bé hỏi cháu những lời bà mắng có ý gì, cháu cũng không biết nói sao. Bảo cháu giải thích thế nào với một tiểu cô nương đây?"

"Qua hai năm nữa, hài tử lớn lên, hiểu chuyện hơn. Chửi mắng sao cũng được, nhưng tiểu cô nương da mặt mỏng, để con bé phải thừa nhận chuyện này, sau này nó làm người thế nào chứ!"

"Ban đầu lão thái thái cũng không như vậy, bà chỉ mắng ông nội Nữu Nữu, không mắng chúng cháu, nhưng gần đây không biết tại sao, cứ như là gặp ma vậy." Cuối cùng, Tưởng thị như vô ý nói.

Chương 979: Dự định

"Cháu nói đúng, quả thật là..." Hiển nhiên Trương thị đã bị Tưởng thị đả động, rất tán thành ý của Tưởng thị. Nhưng tính cách của mỗi người đều có giới hạn, nàng không nói được từ gặp ma như Tưởng thị.

"Tứ thẩm, cháu còn trẻ, hiểu biết ít, không biết Tứ thẩm có nghe nói không, ở Triệu gia thôn có một nhà, ban đầu lão thái thái đó cũng thông minh nhanh nhẹn, thấu tình đạt lý, nhưng đến 50 tuổi liền bắt đầu điên điên dại dại, cũng nói những điều trước kia chưa từng nói, từng chuyện từng chuyện một. Chính là chỗ này..." Tưởng thị vừa nói chuyện vừa dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: "Bị bệnh, còn nói là bị lẩn thẩn gì đó."

Trương thị cũng không biết chuyện của lão thái thái ở Triệu gia thôn, nhưng nghe Tưởng thị nói, người ta vốn thấu tình đạt lý, nhưng Chu thị vốn chẳng phải người thấu tình đạt lý, chẳng qua là ngày càng quá đáng.

"Lão thái thái hàng ngày đều thắp hương bái phật... Bà cũng không phải là..." Trương thị nghi hoặc nói.

"Tứ thẩm, viện kia chẳng phải nơi lúc đầu tứ thẩm ở sao. Cháu cũng không dám nói là có tà..." Tưởng thị liền nói.

Không cần Tưởng thị nói, Trương thị cũng hiểu được. Trong viện kia có Tiểu Bát của nàng bị hại đẻ non, còn có Cổ thị từng chịu đủ mọi hành hạ mà chết thảm.

Cái nhà kia không sạch sẽ, Chu thị lại là người có quỷ trong lòng, chuyện thật như thế cũng không phải là không thể.

"Tứ thẩm, nếu thật sự hàng ngày thắp hương bái phật đều có tác dụng, thì trên đời này cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy." Tưởng thị lại nói.

"Cháu nói không sai." Đến lúc này, Trương thị lại tin lời của Tưởng thị thêm ba phần.

"Nhưng cũng có người nói, lão thái thái của nhà kia bị như vậy là do thiếu hồn." Tưởng thị thấy Trương thị như vậy, lại thấy Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, lúc này mới nói tiếp.

"Sao lại có thể thiếu hồn?" Liên Mạn Nhi nghe Tưởng thị càng nói càng thú vị, liền hỏi một câu.

"Đúng vậy, không duyên không cớ, sao lại thiếu mất hồn phách?" Trương thị cũng hỏi.

"Nói là do nhân quả... Lão thái thái Triệu gia đời này tích đức, vốn đã sống hết tuổi thọ của kiếp này rồi, nhưng Diêm vương thấy bà tích đức, kéo dài tuổi thọ cho bà, trước hết bắt một hồn phách của bà xuống Địa phủ cho đủ số lượng, để lão thái thái lại dương gian hưởng phúc. Việc tăng giảm này cũng có định số." Tưởng thị liền nói.

Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh quan sát Tưởng thị, nàng đã sớm đoán được lần này Tưởng thị tới đây, trừ tặng quà thành thân cho Ngũ Lang thì còn có những chuyện khác. Vừa rồi Tưởng thị nói nhiều như vậy, nàng đã mơ hồ đoán được là chuyện gì. Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu.

Tưởng thị khá lắm, dám nghĩ ra lý do tốt như vậy, xem ra đã suy nghĩ lâu lắm, thấu đáo mọi mặt rồi.

Trương thị nghe xong lời của Tưởng thị, cũng không hiểu thâm ý của nàng. Liên Mạn Nhi hiểu hết nhưng lại không muốn nói chuyện.

Tưởng thị thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi đều không nói chuyện, lòng thầm thấy may mắn nhưng đã nói đến nước này rồi, không thể không nói tiếp.

"Tứ thẩm, cháu thiếu hiểu biết, lão thái thái của chúng ta, có phải giống như lão thái thái Triệu gia này hay không?" Tưởng thị liền nói: "Tứ thúc, Tứ thẩm tích đức nên ông trời tăng tuổi thọ cho lão thái thái."

"Thân thể lão thái thái ngày càng khỏe mạnh, chỉ là tính tình, quả thật giống như cháu nói." Trương thị liền nói.

"Bên ngoài cũng có mấy người nói vậy." Tưởng thị mừng thầm trong lòng, nàng chính là chờ những lời nói này của Trương thị. Nhưng cùng lúc với việc vui vẻ, Tưởng thị cũng khó tránh khỏi lo sợ. Nàng như lơ đãng nhìn lướt qua Liên Mạn Nhi một cái, chỉ thấy Liên Mạn Nhi cúi đầu, giống như đang nghĩ gì đó.

Không biết chuyện kì lạ này, Liên Mạn Nhi có tin không. Tưởng thị suy đoán, nhưng dù thế nào thì nàng cũng muốn thử liều một lần. Liên Mạn Nhi tin tưởng là tốt nhất, dù Liên Mạn Nhi thông minh đến đâu thì tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa, nàng cũng tự tin là mình nói rất chu toàn.

Cho dù Liên Mạn Nhi có chút không tin, Tưởng thị âm thầm cầu khấn, nàng cũng hi vọng, Liên Mạn Nhi có thể mềm lòng, có thể thương Đại Nữu Nữu. Vừa rồi nói nhiều như vậy, còn kể ra cả những oan ức của Đại Nữu Nữu, cũng nhằm khiến Trương thị và Liên Mạn Nhi đồng tình cùng thương hại.

Nàng không muốn hại người, nàng chỉ muốn cho mình và hài tử có thể sống tốt hơn một chút, có thể diện hơn một chút.

Trong một khoảng thời gian ngắn, ba người trong phòng đều không nói chuyện. Tưởng thị bắt đầu bất an, nàng đã nói tất cả những gì có thể nói, kế tiếp sẽ phải xem phản ứng của Trương thị và Liên Mạn Nhi. Mà Trương thị, lúc này nàng còn đang khiếp sợ, tiếp thu câu chuyện kì lạ của Tưởng thị.

Về phần Liên Mạn Nhi, nàng đang nghĩ tới nhân vật chính trong câu chuyện này: Chu thị.

Tới lúc này, Chu thị thân thể cường tráng, hàng ngày đều to tiếng mắng chửi, khiến cho mọi người đều mặc nhiên coi bà là một lão nhân khỏe mạnh, do đó không để ý tới những vấn đề ở phương diện khác. Ở niên đại này, không có bệnh lẩn thẩn của tuổi già, cũng không có bệnh tâm thần. Vì vậy, mọi người thấy hành động ngày càng quá đáng của Chu thị, đều coi là do cá tính của bà chứ không ai nghĩ đến là do thần trí của Chu thị xảy ra vấn đề.

Mà với điều kiện y dược hiện tại, cũng không thể chẩn đoán chính xác. Nhưng lại không thể cho là Chu thị vốn như vậy, theo cách nói kia của Tưởng thị thì coi như là không có biện pháp chữa trị.

Tưởng thị quả thật bị ép đến nóng nảy, có lẽ nàng nghĩ tới chuyện này cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

"Hiện tại lão thái thái uống thuốc gì?" Liên Mạn Nhi ngẩng đầu hỏi Tưởng thị.

"Vẫn là mấy loại kia..." Tưởng thị thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện với nàng, vội nhân cơ hội quan sát Liên Mạn Nhi, hi vọng có thể phát hiện ra gì đó từ nét mặt của nàng. Nhưng kết quả cũng chỉ có thất vọng. Liên Mạn Nhi tỏ ra như bình thường, cũng không để lộ chút cảm xúc khác thường nào.

Tưởng thị ngẫm nghĩ, liền bấm ngón tay kể ra vài loại thuốc viên Chu thị hay uống.

"... Đều mua cố định hàng tháng ở Tế Sinh đường trấn trên." Tưởng thị nói.

"Lão thái thái vẫn thích uống thuốc viên!" Trương thị thở dài.

Việc Chu thị thích ăn thuốc viên cũng không phải là thói quen mới hình thành vài năm gần đây. Ban đầu, lúc chưa ở riêng, Chu thị đã thích uống thuốc viên. Nhưng khi đó Liên lão gia tử vẫn còn, cả nhà tiết kiệm ăn mặc để nuôi dưỡng hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đi học, dù Chu thị thích uống thuốc viên thì cũng uống được rất ít.

Theo như Liên lão gia tử nói thì, không bệnh không tật, uống thuốc làm gì.

Dù là như vậy, cứ cách ba năm ngày là Chu thị lại nghĩ cách mua thuốc viên về uống. Liên Mạn Nhi vẫn nhớ rõ, lúc đó nàng mới tới nơi này, Trương thị muốn bán trâm cài tóc để mua thuốc cho nàng, Chu thị biết được, liền bắt Trương thị mua cho bà chút Dưỡng Vinh Hoàn.

Bây giờ, Liên lão gia tử đã mất, không còn người có thể quản thúc Chu thị nữa. Trong tay Chu thị cũng rộng rãi, trừ ăn thịt ra thì phần lớn tiền của bà đều dùng để mua thuốc viên uống.

Ở thời đại này, thuốc quý hơn cả lương thực, nếu người nông dân không mắc bệnh rất nặng thì không nỡ mời lang trung bắt mạch. Chu thị thì ngược lại, động một chút lại muốn uống thuốc

Ở thời đại này, người giàu uống thuốc bổ quanh năm. Liên Mạn Nhi còn âm thầm nghĩ, chưa từng nghe nói Chu thị là người nhà giàu, trên người Chu thị cũng không có chút dấu hiệu nào. Mà lại không bệnh thích uống thuốc viên, còn thích Dưỡng Vinh Hoàn... Tính thích thuốc viên có thể coi như dấu hiệu đã từng là người giàu có không?

Nghĩ như vậy một lúc, Liên Mạn Nhi liền đỡ trán. Người giàu có rất nhiều thói quen, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cái nào trên người Chu thị, thế mà bà lại học thói quen "tao nhã" là uống thuốc viên này, thật đúng là không nói được câu nào.

Nhưng tiền mua thuốc này, Chu thị không lấy từ chỗ Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín cũng không tán thành thói quen này của Chu thị, nếu Chu thị nói là không thoải mái, Liên Thủ Tín liền mời lang trung đến bắt mạch, sau đó kê đơn bốc thuốc. Đây vốn là cách làm của người bình thường. Nhưng Chu thị lại luôn không thích như vậy.

Chu thị thường đi mua thuốc viên, nhà Liên Mạn Nhi cũng biết. Liên Thủ Tín còn từng đi khuyên bảo, lại bị Chu thị mắng một trận. Chu thị nói dù sao cũng không tiêu tiền của Liên Thủ Tín, bảo Liên Thủ Tín không có lý do để đau lòng. Quá tam ba bận, Liên Thủ Tín cũng chẳng muốn chú ý nữa, chỉ biết vài loại thuốc viên Chu thị hay uống chỉ là mấy loại thuốc bổ thông thường hoặc thuốc tiêu hóa, trị không được bệnh nặng nhưng cũng không có hại gì, chỉ là tốn tiền, vì vậy cũng mặc kệ Chu thị.

Thật ra thì muốn quản cũng không được. Chu thị đã quyết định, nếu Liên Thủ Tín ngăn không cho bà uống thuốc viên, đó chính là xót tiền, chính là bất hiếu, thậm chí còn cho rằng muốn mạng của bà.

Sự kiên trì của Chu thị với việc uống thuốc viên này, cho dù là với người có tính cách như bà mà nói thì cũng có chút hiếm thấy. Cứ như những viên thuốc kia chính là mạng của bà vậy. Không cho bà uống thuốc viên chính là muốn mạng của bà.

Liên Mạn Nhi đã từng thảo luận với mấy người Trương thị, Triệu Thị, Liên Diệp Nhi, cuối cùng, mọi người nhất trí cho rằng, Chu thị như vậy là vì quá sợ chết.

Chu thị khác với Liên lão gia tử. Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, Liên lão gia tử chắc cũng cảm thấy thân thể mình không trụ được, ông cũng lo lắng. Điều Liên lão gia tử lo lắng chính là lợi ích và kế sinh nhai của mấy con cháu như Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ lúc ông không còn nữa.

Mà Chu thị, ai cũng không nhìn ra bà lo lắng chỗ nào. Đơn giản chỉ vì Chu thị sợ chết. Hiện tại Chu thị sống rất tốt, rất tùy tiện, bà sợ hãi thế giới sau khi chết. Bởi vì trong thế giới kia, có quá nhiều người bà không dám đối diện.

Nghĩ ra nguyên nhân Chu thị uống thuốc viên, cũng hiểu được rằng, dù là Liên lão gia tử sống lại hay thần tiên hạ phàm thì cũng không thể thay đổi sở thích này của Chu thị.

"Vẫn là Kế Tổ đi mua thuốc cho lão thái thái sao?" Trương thị hỏi Tưởng thị.

"Bây giờ không để cho hắn đi nữa, là để Nha Nhi đi, Nữu Nữu đi cùng." Tưởng thị liền nói.

"Vậy à..." Trương thị ồ một tiếng, trao đổi ánh mắt với Liên Mạn Nhi. Chu thị mắc bệnh đa nghi rất nặng, bây giờ người Chu thị tin tưởng nhất chính là Liên Nha Nhi, người khác đều phải đứng sau.

"Vừa rồi nghe đại tẩu nói, lão thái thái uống thuốc viên như vậy, hình như cũng không có lợi ích gì, vẫn nên mời lang trung bắt mạch một chút, kê một hai đơn thuốc, có lẽ sẽ tốt hơn." Liên Mạn Nhi liền nói.

"Tẩu cũng nói vậy." Tưởng thị liền nói: "Nhưng lão thái thái đâu chịu nghe. Nói muốn mời lang trung thì cho rằng chúng ta rủa bà."

"Không có bệnh thì tốt, nếu có bệnh tật dù gì cũng nên điều trị chứ."

Nói đến đây, Liên Mạn Nhi cố ý ngừng lại một chút.

"... Dù không phải bệnh tật thì cũng không thể mặc kệ, đại tẩu là người tốt thế nào, cẩn thận ra sao.Chúng ta chưa bao giờ không yên lòng về đại tẩu." Liên Mạn Nhi lại nói: "Đại tẩu nên dùng chút tâm. Người xưa có nói: lão hiếu, tiểu hiếu. Nếu để tùy tiện sẽ không tốt. Nếu cần quản thì phải quản."

"Đúng vậy." Trương thị cũng nói: "Tính tình của lão thái thái như thế nào, Tứ thúc của cháu, cả chúng ta cũng đều biết. Hàng xóm láng giềng trong thôn cũng hiểu trong lòng. Cháu không cần phải sợ hãi, việc chính đáng, nên làm thì cứ làm."

Tưởng thị vội đồng ý, trong lòng cũng có phần hiểu ra.

Ba người lại nói chuyện một lúc, Liên Mạn Nhi cố ý chuyển hướng đề tài, không nói về Chu thị nữa.

"Tứ thẩm, còn có một việc, muốn bàn bạc với tứ thẩm." đột nhiên Tưởng thị nói.

"Có chuyện gì, cháu cứ nói thẳng." Trương thị liền nói.

".... Có lái buôn ở trấn trên đến muốn thuê phòng, biết chúng cháu có phòng trống nên tới hỏi cháu." Tưởng thị nói với Trương thị: "Cất đồ cũng không dùng hết bốn phòng phía Tây.... Chính là nghĩ tới, Tứ thúc, tứ thẩm đã từng ở đó, nhà mình ở hoặc để không thì không sao, cho người quen ở, Tứ thúc và tứ thẩm cũng không nói gì, chỉ là nếu cho thuê, cháu sợ Tứ thúc và tứ thẩm không thích."

"Có gì không thích đâu." Trương thị cũng không để ý chuyện này, cười nói: "Phòng xá chính là để người ở, để trống cũng hẳng được gì, nếu có người đáng tin muốn thuê, cháu cứ cho thuê, không cần nghĩ tới chúng ta.... Cháu cũng không cần phải hỏi ta."

Dù đã từng ở nơi đó thì họ cũng đã dọn ra ngoài, Chu thị và Tưởng thị muốn làm gì, Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không ngăn cản.

Nghe Trương thị nói vậy, Tưởng thị liền cười.

"... Chỉ có vài mẫu, hàng năm cày cấy cũng đủ sống tạm. Cha Nữu Nữu... chao ôi, Tứ thẩm cũng biết cháu của người rồi đó. Trong nhà không có đường nào để kiếm tiền, cháu muốn cho thuê phòng, mỗi tháng cũng có thêm chút tiền, trợ giúp trong nhà. Giống như Tứ thẩm nói, bỏ trống cũng chẳng được gì." Tưởng thị cười nói.

"Chuyện này cháu cứ nói với lão thái thái. Ta sợ bà không thích trong viện có người ngoài." Trương thị liền nói.

"Chuyện này thì chắc chắn rồi. Sau khi cháu đến chào Tứ thẩm xong, trở về sẽ bàn với lão thái thái. Nếu lão thái thái không thích cũng cho qua." Tưởng thị gật đầu.

"Còn một điều nữa, phải hỏi thăm xem mấy người kia có phải người có trách nhiệm hay không, tránh cho sau này ở cùng một viện lại xảy ra chuyện không hay." Trương thị lại nói.

Đây là lời quan tâm ân cần, Tưởng thị cũng gật đầu.

"... Là một nhà bốn người, hai người lớn hai trẻ nhỏ. Hai đứa nhỏ đều là con gái, đều rất sạch sẽ, cháu nghe nói người cũng an phận." Tưởng thị liền nói: "Dù sao thì sống ở thôn của chúng ta, các nàng cũng không phải người ngoài."

"Cháu cứ chú ý là được." Trương thị liền nói.

Tưởng thị lại nói một hai câu chuyện, thấy trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.

"Đại tẩu, tẩu chờ một chút." Liên Mạn Nhi gọi Tưởng thị.

Chương 980: Liên Mạn Nhi ra chủ ý, Trương thị rối bời

"Mạn Nhi, có chuyện gì vậy?" Tưởng thị nghe Liên Mạn Nhi gọi nàng, vội dừng bước. Tưởng thị là người thông minh, trong lòng nàng biết rõ, cả nhà Liên Thủ Tín này, lời Liên Thủ Tín hay Trương thị nói ra có thể sẽ không quan trọng, nhưng Liên Mạn Nhi thì khác, mỗi một câu nàng thốt ra đều nặng tựa ngàn cân.

Liên Mạn Nhi có thể làm chủ gia đình, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng rất lớn tới Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Tiểu Thất hay Liên Chi Nhi.

"Đại tẩu, tẩu thật sự muốn tìm cách trợ giúp gia đình sao?" Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.

"Có thể giả được sao." Tưởng thị cười khổ nói: "... Trong nhà bây giờ ăn uống không thiếu cũng do không có chỗ cần tiêu tiền. Nhưng trong tay tẩu, một đồng dự trữ cũng không có, lỡ như có chuyện gì xảy ra cần phải dùng tiền thì sao. Cháu cũng không gạt Tứ thẩm và Mạn Nhi muội, cháu không tính cho mình thì cũng phải tính cho Nữu Nữu. Bây giờ con bé còn nhỏ, nhưng thời gian trôi qua, sau này mới tích lũy sẽ không kịp nữa."

Tưởng thị nói không sai, mặc dù có Chu thị trợ cấp nhưng nguồn nhu nhập của cả mấy người nhà nàng có hạn. Hai năm qua chẳng tích lũy được bao nhiêu. Tưởng thị muốn kiếm tiền, cải thiện chi tiêu, ngoài việc trong tay khá khẩm hơn chút, mặt khác còn muốn tích lũy đồ cưới cho Đại Nữu Nữu.

Giống như Trương thị, Liên Mạn Nhi rất chán ghét kẻ hết ăn lại nằm, thích người cần cù cầu tiến. Hơn nữa, Tưởng thị luôn suy nghĩ cho Đại Nữu Nữu đã làm nàng cảm động.

"Đã vậy, muội có chủ ý này muốn nói với tẩu." Liên Mạn Nhi nghe Tưởng thị nói như vậy, liền cười nói.

"Chao ôi!!! vậy thì tốt quá." Bỗng chốc Tưởng thị vui vẻ hẳn lên. Một nhà Liên Thủ Tín làm sao phát đạt nàng cũng biết một ít. Chuyện này đều có liên quan mật thiết tới Mạn Nhi. "Có ai không biết Mạn Nhi muội là tiểu thần tài đâu chứ. Mạn Nhi muội chịu ra chủ ý đến ngàn vàng cũng không cầu được. Mạn Nhi muội, muội nói mau xem nào, tẩu nghe đây."

"Gì mà tiểu thần tài, muội không dám nhận đâu. Đại tẩu cười muội như vậy, muội không dám nói nữa." Liên Mạn Nhi cười nói.

"Chao ôi!!! Tẩu hành đại lễ với Mạn Nhi muội đây, van cầu Mạn Nhi muội mau nói cho ta biết a." Tưởng thị làm bộ muốn bái Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi vội sai nha đầu vịn Tưởng thị lên.

"Mạn Nhi con có chủ ý gì hay cứ nói đi, đừng trêu chọc tẩu con nữa. Nhanh nói với đại tẩu con xem nào. Xem đại tẩu con vừa vui mừng vừa sốt ruột kìa." Trương thị ở bên cạnh cũng cười nói.

"Cũng không thể nói là biện pháp cao minh gì, muốn dựa vào cách này để nhanh giàu sợ sẽ không được." Liên Mạn Nhi nói.

"Ai nói muốn phất nhanh chứ, có thể trợ giúp gia đình một chút đã tốt lắm rồi." Tưởng thị nói.

"Đã như vậy, muội nói tẩu nghe này." Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị thật tâm muốn suy tính cho gia đình nên nói ra: "Đại tẩu thêu tinh xảo như vậy, thật là hiếm có. Đem mấy thứ đại tẩu thêu được vào nội thành cũng không thua kém ai. Chủ ý của muội là nếu đại tẩu có thời gian thì thêu chút ít vật phẩm mang vào trong thành bán. Như vậy đã có tiền trợ giúp gia đình."

"Đây là chủ ý hay..." Tưởng thị nói, mặc dù nói vậy nhưng vẫn có chút do dự.

"Đại tẩu yên tâm," Liên Mạn Nhi đoán được Tưởng thị do dự điều gì, liền cười nói: "Chỉ cần tẩu thêu tốt, chuyện tình còn lại tẩu khỏi lo. Muội sẽ bảo cửa hàng ở nội thành nhận đồ tẩu thêu, bán giúp cho."

"Đại tẩu giỏi thêu thùa, làm những vật tầm thường thì quá đại tài tiểu dụng (lãng phí tài hoa) rồi. Cần phải thêu đẹp, có vải tốt, chỉ tốt, thật sự sẽ tốn không ít. Vầy đi, vải vóc, kim chỉ, đều sẽ do cửa hàng nhà muội cấp, đại tẩu chỉ để ý thêu, đồ đạc giao cho cửa hàng thì lập tức lấy được tiền."

Nói cách khác, cửa hàng Liên Ký phụ trách cung cấp nguyên vật liệu, cũng phụ trách tiêu thụ cho Tưởng thị. Tưởng thị chỉ cần ở trong nhà thêu được đồ đẹp liền có tiền đến tay.

Đối với người muốn cầu tiến, hơn nữa lại làm việc đến nơi đến chốn, Liên Mạn Nhi luôn vui vẻ vươn tay giúp đỡ.

Tưởng thị nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, chút do dự vừa rồi cũng tan thành mây khói.

"Quả thật tốt, rất tốt." Tưởng thị liên tục nói.

Tưởng thị muốn kiếm tiền giúp đỡ gia đình, không thể như người khác được. Ví như xưởng dưa chua sẵn có của Liên Chi Nhi kia, nếu như mùa đông hàng năm Tưởng thị đến làm công vẫn sẽ có thu nhập một phần. Nhưng nàng không đi được, bởi vì làm công ở xưởng dưa chua vừa phải ra ngoài, lại tốn thời gian, Chu thị sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Người không hiểu còn đến khuyên Chu thị, bảo rằng dù Tưởng thị ra ngoài làm việc thì trong nhà vẫn còn có Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, cả Nha Nhi và Đại Nữu Nữu ở bên bà, hầu hạ bà, không đến nỗi bên cạnh không có ai. Nhưng Chu thị vẫn không đồng ý, còn nói trong nhà không thiếu một hai đồng tiền kia, nếu Tưởng thị ra ngoài làm việc nghĩa là mọi chuyện trong nhà đều ném cho bà, là lòng dạ Tưởng thị hiểm độc vân...vân...

Ai cũng không khuyên nổi Chu thị. Tưởng thị chỉ có thể ở nhà. Mấy người Liên Mạn Nhi cũng từng nghị luận sau lưng bà. Tất cả mọi người đều cảm thấy những điều Chu thị nói chỉ là lấy cớ, chẳng qua là ham muốn khống chế của bà quá mạnh mẽ, muốn nắm giữ mấy người kia trong lòng bàn tay. Chu thị không chỉ có ham muốn khống chế mạnh mẽ, bà còn thiếu cảm giác an toàn đến cực độ, cho nên mới không thể chịu được mấy người trong nhà rời khỏi bà phút giây nào.

Chu thị như vậy, muốn bà bình thường thật đúng là không dễ.

"Cũng không tệ, làm việc này, cháu không cần ra khỏi nhà, cũng không phải lo nghĩ, không xuất đầu lộ diện, không làm mất thể diện. Với khả năng thêu của cháu, chỉ cần có thể thêu thì tiền bạc sẽ không thiếu." Trương thị gật đầu nói.

"Vâng." Tưởng thị cười nói: "Vẫn là Mạn Nhi muội suy nghĩ chu đáo. Nếu thật có thể làm vậy thì tốt quá. Trước mắt cũng không có chuyện gì... Còn phải nhờ Mạn Nhi muội..."

"Nếu đại tẩu vừa ý thì muội sẽ sắp xếp. Ngày mai thì sao, đại tẩu tới thêm một chuyến được không?" Liên Mạn Nhi không đợi Tưởng thị nói xong đã cười nói.

"Được, được." Tưởng thị biết, nếu Liên Mạn Nhi đã nói vậy thì chắc chắn sẽ sắp xếp chu đáo cho nàng, không cần nàng lo lắng.

Tưởng thị liên tục nói cảm ơn, lại nói rất nhiều lời tán dương, xong xuôi mới dẫn theo Đại Nữu Nữu ra về.

Trương thị đã sai người chuẩn bị ít điểm tâm cho Đại Nữu Nữu mang về, Liên Mạn Nhi lại ngăn cản. Tưởng thị tới đây khá lâu, còn không biết quay về sẽ nói gì với Chu thị, để Đại Nữu Nữu cầm điểm tâm về sẽ làm khó Tưởng thị. Liên Mạn Nhi sai người cầm hà bao cho Đại Nữu Nữu. Trong đó có chút tiền lẻ, Liên Mạn Nhi bảo Đại Nữu Nữu "Mua kẹo ăn."

Tiễn Tưởng thị và Đại Nữu Nữu về xong, Trương thị ngồi trên giường gạch, hồi lâu không nói gì.

"Mẹ, sao thế?" Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị như có tâm sự, liền hỏi.

"Không có gì." Trương thị phục hồi tinh thần, trả lời một câu.

"Mẹ, nhất định là mẹ có chuyện." Liên Mạn Nhi cười: "Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ, ở đây cũng không có người ngoài. Là chuyện gì mà không thể nói ra?"

"Cũng không phải chuyện gì." Trương thị suy nghĩ một chút, liền thở dài nói: "Vừa rồi mẹ mới nghĩ, gia phong của Liên gia sắp thay đổi rồi."

"Gia phong gì ạ?" Liên Mạn Nhi thấy Trương thị cảm thán, liền hỏi một câu: "Lời này của mẹ là do đại tẩu?"

"Đúng vậy." Trương thị gật đầu: "Đời làm dâu của chúng ta thật khổ. Mẹ chồng nói một là một. Nhưng đến đời dâu của đại tẩu con, kể cả Triệu Tú Nga, Vương Thất kén rể Tam Lang ca của con, cả Nhị tẩu hiện tại của con, đều đã khác hết rồi."

"Hoàn toàn khác biệt..." Trương thị cảm khái nói. Vẻ mặt có chút mờ mịt, cũng có chút uất ức. "Người ta đều có thể suy nghĩ cho bản thân, tranh giành cho bản thân. Sao chúng ta lúc đó lại ngu như vậy, nhát gan như vậy. Con nhìn đại tẩu con xem, nàng nói nhiều như vậy, mẹ cũng hiểu một chút hàm ý."

"... Là do lão thái thái mắng Đại Nữu Nữu, đại tẩu con không chịu nổi. Trước kia mẹ, cả Tam bá mẫu con, chúng ta... ôi..."

Lời nói của Trương thị có chút thiếu mạch lạc, bởi vì trong lòng và tâm trí nàng đều lộn xộn.

Triệu Tú Nga trước kia, còn có La Tiểu Yến hiện tại cũng không kích thích được Trương thị, nhưng Tưởng thị lại kích động được nàng. Bởi vì trong mắt Trương thị, Tưởng thị khác Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến. Tưởng thị là một nàng dâu truyền thống giỏi giang, nhưng Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến không phải. Cho nên Trương thị mới không so đo Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến, đối với Tưởng thị thì khác.

Trong mắt Trương thị, Tưởng thị không chỉ là một nàng dâu truyền thống hoàn hảo mà còn là một người tài giỏi, bởi vì Tưởng thị có thể giành được thể diện ngay cả trong hoàn cảnh của Liên gia, thứ mà nàng khó đạt được.

Vì vậy mà lời nói hôm nay của Tưởng thị khiến cho nàng xúc động, làm cho chút quan niệm thâm căn cố đế của nàng dao động.

Thấy Trương thị bối rối, Liên Mạn Nhi vốn định nói cái gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong viện, là Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất từ tiền viện quay về, vừa nói chuyện vừa vào phòng.

"Mẹ, những lời đại tẩu vừa nói về lão thái thái, khi nào rảnh thì mẹ nói với cha nha." Liên Mạn Nhi vội nói với Trương thị. Liên Thủ Tín giữ Liên Kế Tổ lại tiền viện nói chuyện, nhưng Liên Mạn Nhi tin rằng những lời Tưởng thị nói, Liên Kế Tổ chắc hẳn chưa nói với Liên Thủ Tín.

Chuyện này vẫn nên nói với Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

"Được, để mẹ nói với cha con." Trương thị đồng ý. Dù trong lòng nàng có rối bời, nhưng con gái đã dặn dò, nàng vẫn nên để ý.

Trong lúc nói chuyện, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đã vào phòng. Mọi người ngồi xuống, Ngũ Lang kĩ tính, liền nhìn ra thần sắc của Trương thị có gì đó không đúng.

"Mẹ, sao vậy, có chuyện gì sao?" Ngũ Lang liền hỏi.

"Không có gì." Trương thị vội nói, tự lên tinh thần, tạm thời mạnh mẽ đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong đầu kia.

Ngũ Lang không tin nhưng cũng không tiếp tục hỏi Trương thị mà dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi dùng mắt ra hiệu với Ngũ Lang, ý bảo để sau hẵng nói.

Trương thị như vậy, mà sắc mặt Liên Thủ Tín cũng có chút lúng túng.

"Cha, Kế Tổ ca vừa đi?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

"Ừ." Liên Thủ Tín gật đầu, tiếp theo liền kêu ca với Trương thị: "Vừa rồi ta và Ngũ Lang nói chuyện với hắn hồi lâu. Đứa nhỏ Kế Tổ này, tuổi cũng không nhỏ. Sao hắn không chịu quan tâm chăm lo gì cả? Sau này làm sao hắn chống đỡ được gia đình đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com