Chương 981 - 990
Chương 981: Quyết định thông minh
"Có chuyện gì vậy?" Trương thị thấy Liên Thủ Tín phiền não hỏi: "Hai người và Kế Tổ đã nói gì?"
"Còn có thể nói gì chứ, hỏi hắn chút chuyện trong nhà, sau này có dự tính gì không." Liên Thủ Tín nói: "Tên tiểu tử này, hỏi cái gì hắn cũng không biết, không có tính toán gì cho tương lai, hắn giống như kẻ ngồi ăn rồi chờ chết!"
"Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ Kế Tổ này đã như vậy mà." Trương thị thở dài nói.
"Lúc trước hắn như vậy, có lão gia tử và cha hắn chống đỡ. Bây giờ, không còn ai, hắn phải tự mình lo liệu chứ, sao có thể như trước kia được. Hai năm nay, hắn nên tỉnh ra rồi, nhưng vẫn chỉ như vậy! Ai!" Liên Thủ Tín không kiên nhẫn thở dài.
"Đây là tính cách của hắn, có biện pháp gì chứ." Trương thị chỉ có thể khuyên giải Liên Thủ Tín: "May mà hắn cũng không có tật gì xấu, tính tình cũng được."
Liên Thủ Tín hừ một tiếng, không có ý kiến gì với lời nói của Trương thị.
"Vợ Kế Tổ nói gì với hai người." Liên Thủ Tín hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.
"Tẩu ấy đến đưa lễ cho ca ca con." Liên Mạn Nhi kể lại chuyện tặng lễ của Tưởng thị một lần.
Vẻ mặt Liên Thủ Tín nhu hòa đi một ít.
"Hai đứa trẻ này, vẫn hiểu được cách đối nhân xử thế." Liên Thủ Tín nói. Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến tặng lễ làm cho Liên Thủ Tín rất vui mừng.
"Vợ Kế Tổ còn nói với ta, muốn dọn dẹp lại Tây sương phòng để cho thuê kiếm chút tiền." Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
"Định cho ai thuê?" Liên Thủ Tín hỏi, rõ ràng là Liên Kế Tổ không nói với hắn chuyện này.
"Nói là người bên ngoài đến trấn trên làm ăn." Trương thị nói: "Nghe nói nhân khẩu đơn giản, làm người cũng rõ ràng."
"Nàng ta có thương lượng với lão thái thái chưa?"
"Chưa nói, nàng nói với chúng ta trước, phòng đó không phải là chỗ lúc trước chúng ta từng ở sao, sợ chúng ta không vui. Ta nói với nàng, không thành vấn đề, cứ về thương lượng cùng lão thái thái."
"Với tính tình lão thái thái chỉ sợ sẽ không đồng ý."
Một nhà riêng biệt, đóng cửa lại là thế giới của riêng mình, Chu thị chắc gì đã quen cho người xa lạ vào ở. Huống chi, Tưởng thị thiếu tiền nhưng Chu thị không hề thiếu.
"Vì vậy con đã nghĩ được một cách cho tẩu ấy." Liên Mạn Nhi thuật lại chuyện bày cho Tưởng thị làm nghề thêu, cửa hàng Liên Ký sẽ phụ trách nguyên liệu và tiêu thụ hàng hóa cho Liên Thủ Tín và Ngũ lang nghe.
" ... Tìm được việc đỡ đần gia đình, cuộc sống cũng sẽ dễ thở hơn một chút. Kế Tổ ca cao không xong, thấp không phải, dở dở ương ương. Con thấy đại tẩu cũng là người biết điều nên giúp đỡ. Chuyện này làm tốt, mỗi năm tẩu cũng kiếm được không ít. Trong nhà lại có ruộng đất, cuộc sống từ từ sẽ khá lên."
"Như vậy rất tốt." Liên Thủ Tín suy nghĩ, gật đầu nói.
"Ta cũng thấy được." Trương thị nói: "Như vậy, cũng bớt để người ta nói đều là cháu, chúng ta giúp Nhị lang mà không giúp Kế Tổ. Hai đứa Kế Tổ và vợ nó đều là người một nhà, tiền của ai cũng vậy thôi."
"Sao có thể giống nhau," Liên Thủ Tín nói. Đàn ông không ra ngoài làm việc, để phụ nữ phải đi làm, từ nay về sau Liên Kế Tổ ở trong nhà sẽ không ngẩng đầu lên được.
Liên Thủ Tín cúi đầu thở dài. Hắn rất buồn bực, có một số chuyện hắn không thể nói trước mặt Trương thị và mấy đứa nhỏ. Hắn chỉ có thể âm thầm than thở, sao Liên gia đến đời con cháu như Kế Tổ này càng ngày càng không ra gì, toàn để vợ nắm mũi dắt đi.
Tam lang thì không cần nói nữa, đã trực tiếp đi ở rể cho người ta rồi. Còn Nhị lang, nó phải nghe theo Triệu Tú Nga thế nào, rồi bị La gia quản thúc thế nào, cũng không dễ nói chút nào. Chỉ có Kế Tổ xem ra còn khá tốt, không hề sợ Tưởng thị, nhưng càng ngày càng không bằng Tưởng thị. Sau này Tưởng thị ra ngoài kiếm được tiền nuôi gia đình, vậy Kế Tổ ở trong nhà sẽ không còn tiếng nói nữa.
"Chỉ là, nói tới nói lui cũng đâu còn cách khác, chỉ có thể như vậy thôi." Liên Thủ Tín âm thầm buồn bực nữa ngày mới nói.
Không cần biết như thế nào, có một người có thể đứng lên chống đỡ gia đình, vẫn tốt hơn hai người đếu không chịu cố gắng, như vậy cuộc sống mới thật sự là khó khăn.
"Cha, ca, hai người nếu không có ý kiến gì, vậy chuyện này con sẽ sắp xếp với Tiền chưởng quỹ." Liên Mạn Nhi nói.
Tưởng chưởng quỹ bây giờ đã là một trong những quản sự của chuỗi cửa hàng bách hóa Liên Ký, còn chưởng quỹ hiện giờ của Liên Ký ở Cẩm Dương là Tiền chưởng quỹ.
"Con cứ làm đi." Liên Thủ Tín và Ngũ lang gật đầu.
Lúc này, Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi một cái, trong lòng Liên Mạn Nhi hiểu rõ, liền gật đầu với Trương thị.
"Vợ Kế Tổ đến, còn nói với ta chuyện khác." Trương thị nói.
"Còn có chuyện gì?" Liên Thủ Tín hỏi, lúc này hắn càng hiểu rõ, trong hai người Tưởng thị và Liên Kế Tổ, Tưởng thị mới là người quản lý gia đình, Liên Kế Tổ hoàn toàn phủi tay, chuyện gì cũng không quản, chuyện gì cũng không để trong lòng.
"Là chuyện của lão thái thái." Trương thị đề cập đến chuyện Tưởng thị kể về những hành động quái dị của Chu thị cho Liên Thủ Tín nghe, nhưng Trương thị không nói chuyện Chu thị mắng nhiếc Đại Nữu Nữu, cũng không nói Tưởng thị và Đại Nữu Nữu quá uất ức mà khóc lóc ở đây. Trương thị cũng không nhắc đến chuyện của lão thái thái Triệu gia, cũng không nói chuyện rút hồn phách, gia tăng tuổi thọ gì đó. Mấy lời này, Trương thị định nói khi chỉ có nàng và Liên Thủ Tín với nhau.
Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Trương thị, Ngũ lang và Liên Mạn Nhi cũng không nói gì. Hành động và lời nói của Chu thị đều khác hẳn với người bình thường nhưng Liên Thủ Tín là con bà, tuy bây giờ hắn bất hòa với Chu thị, nhưng tận đáy lòng, vẫn không nên xem nhẹ tình cảm của hắn đối với Chu thị. Có những lời nói, những chuyện, phải để cho Liên Thủ Tín tự mình nghĩ thông, người khác, dù là thân thiết như vợ con, cũng không nên nói ra.
Cho đến lúc ăn tối, Liên Thủ Tín cũng không nói chuyện, mọi người cũng làm như quên chuyện này đi, không ai nhắc tới.
Bởi vì Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến nói chuyện hồi lâu nên khi cả nhà ăn cơm xong, trời đã tối hẳn. Bên ngoài có người vào báo La Tiểu Yến, Nhị lang và La Tiểu Ưng đến.
"Chắc là bọn họ đã quyết định rồi." Liên Mạn Nhi nói.
"Mẹ sang phòng Mạn Nhi đây, bên đó yên tĩnh dễ thêu được mấy thứ." Lý thị cầm đồ thêu đi về tây phòng.
"Các đệ về thư phòng học bài đi." Ngũ lang nói với Tiểu Thất, tiểu Long, tiểu Hổ, bản thân hắn đi cùng Liên Thủ Tín ra ngoài sảnh trước để gặp Nhị lang và La Tiểu Ưng.
La Tiểu Yến được dắt đến hậu viện.
"Tứ thẩm, cháu đã nghĩ kỹ rồi." La Tiểu Yến vào phòng. Sau khi mọi người chào hỏi nhau, ngồi xuống , La Tiểu Yến nói: "Cháu đã thương lượng với cha mẹ, chuyện cầu thân với Vương gia xem như hủy bỏ!"
Làm một nữ nhân, La Tiểu Yến có thể chống đỡ La gia được như hôm nay, ngoài chuyện nàng có sức khỏe, giỏi làm việc ra còn có một lý do vô cùng quan trọng, đó là tính tình rất mạnh mẽ.
La Tiểu Yến là người vô cùng quyết đoán.
"Nhanh vậy sao!" Trương thị hơi kinh ngạc. Nghĩ đến cha mẹ La Tiểu Yến đã rất nhiệt tình với hôn sự này, còn thêm tính cách của La Tiểu Ưng, chuyện này chắc phải kéo đến mấy ngày mới có kết quả.
"Đều thương lượng xong rồi?" Trương thị hỏi La Tiểu Yến: "Cha mẹ cháu đều đồng ý, đệ đệ cháu chịu không?"
"Tứ thẩm yên tâm, cả nhà cháu thương lượng rồi, cháu cũng đã khuyên đệ đệ." La Tiểu Yến xác nhận.
"Hôn nhân đại sự không thể miễn cưỡng là được." Trương thị lại nói.
"Cháu hiểu, chuyện này, cũng là do nhà cháu hơi vội vì đệ đệ cháu cầu thân hai năm nay vẫn chưa được, tuổi không còn nhỏ nữa, chúng cháu không suy nghĩ sâu xa, người như vậy nhà cháu nuôi không nổi. Sau này đệ đệ cháu còn phải lo cho cả gia đình, phải có người giỏi giang giúp đỡ đệ ấy."
La Tiểu Yến nói như vậy cho thấy nàng ta đã nghĩ thông rồi. Nàng ta cũng hiểu tính La Tiểu Ưng, biết người vợ như thế nào mới giúp được cho em mình, có ích đối với gia đình.
"Cuộc sống đều là như vậy." Trương thị nói một câu, khi người ta còn trẻ ai lại không có những mơ mộng viễn vông nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với hiện thực. Đây là sự bất đắc dĩ, cũng là sự thật hiển nhiên của quy luật sinh tồn.
Mấy năm nay khổ cực lèo lái gia đình, không ai có thể hiểu rõ chuyện này hơn nàng, chẳng qua nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý hôn sự này. Cho nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi, nàng là người phản đối nhiều nhất.
Một khi La Tiểu Yến cương quyết phản đối, trên dưới La gia chỉ có thể bỏ cuộc.
Cùng lúc đó, ở tiền viện, La Tiểu Ưng quỳ trước Liên Thủ Tín.
"Làm gì vậy, đang yên lành, quỳ cái gì?" Liên Thủ Tín vội đỡ La Tiểu Ưng lên.
"Tứ thúc, cháu có chuyện này cầu người cùng Tứ thẩm giúp đỡ." Nhị lang đứng dậy nói với Liên Thủ Tín.
"Là chuyện gì?" Liên Thủ Tín hỏi.
" ... cầu Tứ thúc, Tứ thẩm giúp chọn một cô nương giỏi giang trong thôn trang cho Tiểu Ưng làm vợ." Nói xong Nhị lang phịch một tiếng quỳ xuống.
.............
" .... Cho dù không cầu thân với Vương gia thì hắn cũng đến tuổi rồi, nên nhanh chóng thành hôn. Cầu chúng ta chọn giúp một cô nương nhà nông trong thôn trang ở La gia thôn, làm mai cho hắn, không cầu ngoại hình xinh đẹp, chỉ cần giỏi giang, có thể quản gia, tốt tính, hiếu thuận người già." Tiễn mấy người Nhị lang về, Liên Thủ Tín nói với Trương thị.
"Vợ Nhị lang cũng nói với ta."
"Cha, vậy người có đồng ý không?" Liên Mạn Nhi hỏi.
"Ta nói sẽ suy nghĩ, kêu bọn họ về đợi tin." Liên Thủ Tín nói: "Chuyện này ta chưa thương lượng với mọi người, sao có thể hai ba câu mà đồng ý chứ."
"Chuyện này chúng ta có thể đồng ý không?" Liên Thủ Tín hỏi.
Chương 982: Mây tan thấy trăng sáng
"Lúc vợ Nhị lang nói vậy, ta cũng không đồng ý ngay, cần phải thương lượng với chàng nữa." Trương thị nói: "Chuyện này, cha bọn nhỏ, chàng nghĩ sao?"
"Xem Nhị lang thôi ..." Liên Thủ Tín suy nghĩ rồi nói.
Liên Thủ Tín muốn đồng ý chuyện này, không phải vì La gia, La Tiểu Ưng mà vì để cho Nhị lang sau này có được một cuộc sống bình thường.
Chuyện này Liên Thủ Tín đã nói như vậy Trương thị cũng sẽ không có ý kiến gì, hai người nhìn Liên Mạn Nhi và Ngũ lang, quyết định cuối cùng vẫn là xem ý của hai đứa con.
"Ca, ca nghĩ thế nào?" Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Ngũ lang.
"Lúc đến hai mắt La Tiểu Ưng đỏ bừng." Ngũ lang nói: "Dập đầu với cha chúng ta, còn rớt nước mắt."
"Có chuyện như vậy?" Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
"Ừ, thì... " Liên Thủ Tín gật đầu nói.
"Vậy ..... đứa nhỏ này không vui sao? Vợ Nhị lang nói với ta là đã thương lượng xong rồi mà." Trương thị nói.
Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, La Tiểu Yến nói đã thuyết phục được cha mẹ và đệ đệ không bàn chuyện hôn sự với Vương gia nữa, nhưng lại muốn tìm một cô nương nhà nông ở La gia thôn, trong lòng La Tiểu Ưng đương nhiên cảm thấy uất ức.
Là Tiểu Ưng không vui, nhưng lại không thể không khuất phục, hắn lại không phải là người có tâm tư thâm trầm, giỏi che giấu nên để lộ ra ngoài mặt.
"Nói như vậy, chúng ta nên làm sao?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị, đối với chuyện này Liên Mạn Nhi thấy sao cũng được.
"Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ai cũng không cãi được." Liên Thủ Tín nói: "Hơn nữa, bản thân hắn không có bản lĩnh gì, sao có thể chống đỡ gia đình? Nếu hắn có bản lãnh thì La gia đã không giống như bây giờ, vậy hắn có thể kén chọn gì chứ!"
"Đúng vậy." Trương thị gật đầu.
Đây là ý nghĩ vô cùng mộc mạc mà cũng là chuyện mà người ở thời đại này luôn tuân thủ.
"Xem ý tứ Nhị lang và vợ nó, lão phụ mẫu La gia bên kia đã thông suốt rồi, vợ chồng Nhị lang cũng vậy. Chỉ có cậu em vợ này của Nhị lang, tuổi không còn nhỏ nhưng tính tình lại con nít, gặp phải đại sự, không thể trông cậy hết vào hắn được, phải mạnh mẽ ép buộc hắn một chút, hai người kia bình thường nuông chiều con thành quen, chỉ trừ vợ Nhị lang ra." Trương thị nói
Liên Thủ Tín và Trương thị nói như vậy đều là đồng ý giúp đỡ, Liên Mạn Nhi và Ngũ lang trao đổi ánh mắt, cũng không phản đối.
"Chủ ý này chắc chắn là do Nhị tẩu của con nghĩ ra." Liên Mạn Nhi cười nói: "Thật là khéo tính toán."
Muốn Liên Thủ Tín và Trương thị chọn khuê nữ nhà nông ở thôn trang nhà mình cho La Tiểu Ưng, như vậy vô tình đã kéo gần hơn mối quan hệ của La gia với nhà Liên Thủ Tín, có tầng quan hệ như vậy, sau này La Tiểu Ưng có chuyện gì Liên gia cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Như vậy cho dù sau này La Tiểu Yến thực hiện lời hứa không quan tâm đến La gia nữa thì La gia vẫn có trợ lực mới.
"Vợ Nhị lang thật là lắm ý đồ." Liên Thủ Tín và Trương thị gật đầu nói.
"Đây cũng là số mệnh." Trương thị nói: "Đời chúng ta làm dâu thế nào? mấy đứa dâu con sau này như vợ Kế Tổ, vợ Nhị lang thật hoàn toàn khác xa chúng ta. Từng người đều có chủ ý, có tâm tư."
"Haiz~, đều do chúng quá nhu nhược." Liên Thủ Tín nói. Trong lòng hắn không muốn thừa nhận chuyện Trương thị nói, nếu là số mệnh, cùng thế hệ với Nhị lang, Kế Tổ chẳng phải là Tiểu Thất và Ngũ lang sau này cưới vợ cũng bị vợ dắt mũi sao.
Trong tâm tư Liên Thủ Tín, hắn thật không thể chấp nhận khả năng này. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy hai đứa con trai của mình sao có thể giống Kế Tổ và Nhị lang không có tiền đồ như vậy.
"Ta chẳng màng đến ai cả, chỉ lo cho cháu ta thôi." Liên Thủ Tín nói.
"Vậy chúng ta giúp hắn tìm một người vậy." Trương thị nói.
"Ngày mai kêu La trang đầu qua một chuyến, hỏi thăm hắn có người thích hợp không." Liên Thủ Tín thương lượng với Trương thị.
"Được," Trương thị gật đầu: "cũng nói rõ với người ta chuyện này không thể ép buộc, phải do khuê nữ và gia đình người ta tự nguyện mới được ... đến lúc đó khuê nữ nhà họ xuất giá ta sẽ cho thêm đồ cưới."
"Chúng ta cứ dặn dò bọn họ tìm trước, từ từ tìm." Liên Mạn Nhi nói: "Chúng ta còn phải lo chuyện của ca ca con."
"Dĩ nhiên rồi." Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu, lòng yêu cháu cũng không bằng con, lại nói đây cũng không phải chuyện của cháu mà chỉ là em vợ của cháu.
Người một nhà thương lượng kỹ càng rồi ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Liên Thủ Tín gọi trang đầu đến dặn dò, Trương thị cũng sai người gọi La Tiểu Yến tới nói đang tìm vợ cho La Tiểu Ưng.
"Hôm qua ta nghe Tứ thúc cháu nói, đệ đệ cháu không được vui, chuyện này không nên miễn cưỡng, trâu không uống nước không ai ghì được đầu trâu. Các ngươi đă thương lượng kỹ rồi, sau này, chuyện hôn sự thành thì phải đối xử tốt với khuê nữ nhà người ta."
La Tiểu Yến đương nhiên gật đầu đồng ý còn đảm bảo La Tiểu Ưng sẽ không bạc đãi cô nương mà Trương thị chọn giúp.
Lúc La Tiểu Yến tới thì Triệu thị và Diệp Nhi cũng ở đó, đợi La Tiểu Yến vui mừng đi về thì Trương thị và Triệu thị bắt đầu nói từ La thị, Tưởng thị cho đến Triệu Tú Nga... đối với đám cháu dâu này, Trương thị và Triệu thị luôn có tiếng nói chung.
" .... Một người so với một người đều lợi hại, người này so với người kia càng có tâm tư hơn. Ta và tẩu không thể so với các nàng. Tẩu nói xem, sao lúc đó ta và tẩu ngốc như vậy, nhát gan như vậy." Trương thị nói với Triệu thị.
"Gia phong thay đổi rồi." Triệu thị không có cảm xúc quá lớn như Trương thị nhưng cũng nói một câu.
Liên Mạn Nhi và Diệp Nhi ở bên cạnh cười, nhỏ tiếng nói chuyện.
"Hôm qua đến nửa đêm ta cũng không ngủ được. Ta có nói với cha bọn nhỏ, lúc trước ngươi và Diệp Nhi, ta cùng với mấy đứa nhỏ, cùng nhau chịu không ít cực khổ, tội tình. Lúc đó, ta coi như định mệnh đã như vậy, không còn cách khác. Bây giờ nhìn người ta, mới thấy nếu lúc đó ta không ngu như vậy thì bọn nhỏ cũng không chịu nhiều cực khổ." Trương thị nói với Triệu thị.
"So với người ta, chúng ta làm mẹ thật là có lỗi với bọn nhỏ." Trương thị lại nói.
Triệu thị thở dài, nhìn Diệp Nhi hai mắt đỏ lên.
"Tứ thẩm nó, ngươi còn đỡ, ta là... Ài, ta là người không có bản lãnh. Diệp Nhi theo ta chỉ toàn chịu uất ức, chúng ta có thể ra ở riêng, sống những ngày yên tĩnh, đều nhờ vào Diệp Nhi không quản tính mạng con bé." Triệu thị có chút nghẹn ngào nói.
"Ta đỡ cái gì chứ," Trương thị thở dài nói: "Ta ngu không chịu nổi, Chi Nhi và Mạn Nhi theo ta, chịu không ít khổ, nhất là Mạn Nhi... thiếu chút nữa còn mất mạng."
"Ngươi nói hai chúng ta, hiếu thuận, nghe lời, đến cả con gái ruột cũng gác sang một bên, nghe lời bà, ngốc nghếch làm việc, vậy mà còn bị mắng nhiếc không thương tiếc, chúng ta rốt cuộc nhận được cái gì tốt? Đừng nói đến mấy thứ thực tế, ngay cả một lời nói ngọt ngào đầu môi cũng không cho chúng ta, người ta không xem chúng ta là người. Ngươi nhìn xem người ta có chủ ý, không nghe bà, bà còn xem trọng người ta, bà cũng không làm được gì người ta!" Trương thị thở dài: "Nỗi hối hận này của ta, thật không thể nào cứu chữa được nữa."
"May mắn thay, chúng ta đều chịu đựng được, mọi chuyện đã qua." Triệu thị nói
"Đúng vậy, sau này ta cũng học người ta nhiều tâm tư một chút, vì bản thân, vì con của mình mà suy nghĩ." Trương thị nói.
"Ừ," Triệu thị gật đầu: "Tứ thẩm nó, hai ngày nay ta suy nghĩ, cũng cùng cha Diệp Nhi thương lượng, cái gì mà con trai với không con trai, chúng ta sẽ không nghĩ nữa. Ông trời cho thì chúng ta nhận, không cho, chúng ta cũng không cần phải sống chết cầu xin."
Liên Mạn Nhi ngồi nghe Triệu thị nói như vậy, trong lòng không nhịn được vui mừng, nhìn Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi cũng nhìn Mạn Nhi gật đầu, nét mặt vô cùng vui vẻ. Xem ra Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã nghĩ thông rồi, như vậy đối với bọn họ, đối với Diệp Nhi cũng là một chuyện tốt.
"Sức khỏe của ta bây giờ, nếu có thể mang thai thật, đến khi sinh ra cũng phải mất nửa cái mạng, lỡ như không tốt cái mạng này cũng mất luôn. Như vậy nhà chúng ta không phải cũng sẽ tan tành theo sao. Những năm nay, vì chuyện này chúng ta đã chịu không ít giày xéo, sau này, chúng ta không dằn vặt chuyện này nữa, chúng ta sẽ cùng Diệp Nhi sống cả đời."
"Một nhà ba người sống an ổn với nhau là tốt nhất."
"Hai người nghĩ được như vậy, cũng là một chuyện tốt." Trương thị cười nói.
"Sao đột nhiên lại nghĩ thông?" Liên Mạn Nhi hỏi nhỏ Diệp Nhi.
"Hôm qua chúng ta đi dự tiệc, trên bàn tiệc cũng có một gia đình có hoàn cảnh như chúng ta, người ta sống rất tốt." Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi: "Còn khuyên nhủ mẹ muội, với lại chuyện nhà Dương gia ở Tây thôn cũng dọa cha mẹ muội không ít. Cha muội nói, số mệnh không có là không có, nếu để mẹ muội phải lâm vào nguy hiểm, chúng ta không còn là một gia đình nữa."
"Vậy Tam bá không sợ không được chôn trong phần mộ tổ tiên hay sao?" Liên Mạn Nhi cười hỏi Diệp Nhi, tỷ muội hai người nói chuyện không cần phải kiêng dè.
Áp lực trong lòng Liên Thủ Lễ lớn như vậy, là sợ bởi vì không có con trai mà không được vào phần mộ của Liên gia.
"Sợ, sao không sợ, nhưng chuyện này cũng không so được với tính mạng của mẹ muội."
So với chuyện có một đứa con trai, chết được đường hoàng chôn cất ở phần mộ tổ tiên, Liên Thủ Lễ coi trọng tính mạng của Triệu thị, coi trọng gia đình hơn. Điều này nói lên hắn không phải loại người ngu hết thuốc chữa, hơn nữa cũng có thể nhìn ra tình cảm của Liên Thủ Lễ đối với Triệu thị và Diệp Nhi.
Chương 983: Giác ngộ
Liên Mạn Nhi không nhịn được nhìn Liên Diệp Nhi một cái, chẳng trách hôm nay Liên Diệp Nhi mặt mũi tươi cười hớn hở, nếu như vậy Liên Mạn Nhi rất vui lòng giúp các nàng một tay.
"Thực ra, Tam bá không cần sợ." Liên Mạn Nhi cao giọng nói: "Tam bá cùng Tam bá nương đều phụng dưỡng lão gia tử, làm tang sự cho ông, đã giữ đạo hiếu rồi, bây giờ lại phụng dưỡng lão thái thái. Nhìn từ phương diện nào cũng không có ai có quyền ngăn cản mọi người vào phần mộ tổ tiên."
Mặt khác, tình hình Liên gia bây giờ, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không cần phải nói, mấy năm nay hai cha con nhà này ngoài chuyện vẫn như trước kia lười biếng thì cũng không sinh sự gì. Về phần Liên Thủ Nghĩa cũng đã bị thu thập rồi, sau này sẽ không làm ra được chuyện gì.
Hơn nữa, quan trọng là chỉ cần Liên Thủ Tín không lên tiếng, Liên Thủ Nhân cũng không dám ra mặt phản đối, về phần hàng cháu như Liên Kế Tổ, Nhị lang, Lục lang, bọn họ cũng không phải là người nhiều chuyện, vô lại.
Liên Thủ Lễ thật không cần phải lo lắng như vậy.
"Đúng vậy." Trương thị nói: "Hai người về nói cho Tam bá nó yên tâm. Lại nói bây giờ hai người không có con trai nhưng đâu phải là cả đời không có, cho dù không có thì cũng còn có Diệp Nhi, chờ đến tuổi tìm người ở rể, sinh con trai để hắn mang họ Diệp, thì cũng là cháu đích tôn của hai người rồi, sau này còn sợ không có người đốt giấy để tang cho hai người sao!"
Nghe được Trương thị nói tìm người ở rể, Liên Diệp Nhi lập tức cúi đầu, đỏ mặt. Mắt Triệu thị sáng lên.
Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn nhau, cả hai mẹ con đều cười. Xem ra, Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều đã có dự tính.
"Chuyện của Ngũ lang xem như đã định rồi," Triệu thị hỏi Trương thị: "Chuyện của Mạn Nhi, có tính toán gì chưa? Cũng là chuyện của một hai năm nữa thôi."
"Đợi làm xong hôn sự của Ngũ lang sẽ tính đến chuyện của con bé." Trương thị nhìn Mạn Nhi một cái, cười nói với Triệu thị: "Đừng chờ con bé, nếu có người phù hợp thì cứ tính toán cho Diệp Nhi đi."
"Bây giờ không còn ở chung như trước kia" Trương thị nói: "không nhất định phải có thứ tự trước sau làm gì. Chúng ta giờ đã ra riêng, mà Mạn Nhi lại sinh cùng năm với Diệp Nhi, có người hợp ý con bé thì cứ quyết định, không cần chờ Mạn Nhi đâu."
Trương thị cũng nghe ra Triệu thị có ý kén rể cho Diệp Nhi, đây là chuyện tốt. Diệp Nhi và Mạn Nhi cùng tuổi, Trương thị vì sợ Triệu thị chăm chăm nghĩ đến chuyện theo thứ tự trước sau mà làm chậm trễ Diệp Nhi.
"Làm gì nhanh như vậy, chắc cũng phải làm sau Mạn Nhi." Triệu thị cũng cười nói.
"Không phải ta nhiều chuyện, chứ điều kiện bây giờ của các người, còn có nhân phẩm cùng tướng mạo của Diệp Nhi, vị con rể này cứ từ từ mà chọn." Thảo luận đến chuyện hôn sự, Trương thị trở nên nhiều lời: "Chuyện quan trọng cả đời của đứa nhỏ, hai người lại kén rể, nên đừng vội, tìm người có nhân phẩm tốt là quan trọng nhất."
Hiện nay, nhà Liên Thủ Lễ đã có chút của cải, hơn nữa Liên Thủ Lễ còn có tay nghề, có thể truyền cho con rể. Ngoài ra, dung mạo của Liên Diệp Nhi không tệ, lại biết đối nhân xử thế, tháo vát, trong ngoài đều có thể lo liệu. Với điều kiện của bọn họ mà nói, hoàn toàn có thể tìm một chàng rể không tệ.
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đều vui mừng thay cho Triệu thị và Diệp Nhi.
"Mẹ, Tam bá mẫu cũng đã nghĩ thông rồi, đạo bà gì đó của người, pháp sự gì cũng nên thôi đi, đừng làm chuyện vô ích nữa ạ." Liên Mạn Nhi cười nói với Trương thị.
"Đã làm ngươi hoài công vô ích rồi." Triệu thị cũng nói.
Trương thị trừng mắt Liên Mạn Nhi một cái, tựa như không tán thành Liên Mạn Nhi đem chuyện "thuốc tiên, pháp sự" của Viêm đạo bà ra nói, sau đó mới quay đầu khoát tay với Triệu thị.
"Ngươi nói gì vậy chứ, cái gì mà uổng với chẳng không uổng công chứ, giữa chúng ta còn cần nói mấy chuyện này sao!" Trương thị nói: "Nếu mọi người đã nghĩ thông rồi thì không nhắc đến chuyện này nữa. Lần này, mọi người đi phủ thành cứ thoải mái mà vui chơi."
"Thương lượng cùng với Tam bá nó chưa, đến lúc đó cả nhà ba người cùng đi!" Trương thị lại hỏi Triệu thị.
"Thương lượng rồi, cha Diệp Nhi nói để cho hai người chúng ta đi, hắn không đi, hắn ở nhà trông nhà." Triệu thị nói: "Lần này các ngươi cũng không có bao nhiêu người ở lại nhà, cả nhà Chi Nhi chắc cũng đi hết, có cha Diệp Nhi ở nhà, có thể giúp các ngươi trông nhà luôn."
Triệu thị nói vậy làm cho Trương thị không tiện miễn cưỡng.
"Vậy cũng được, cứ để huynh đệ bọn họ thương lượng với nhau." Trương thị nói.
Liên Thủ Lễ có đi hay không, cuối cùng vẫn phải nói cùng Liên Thủ Tín mới được.
"Đúng, cứ để bọn họ thương lượng." Triệu thị cũng nói.
Tối, cả nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm xong, lúc mọi người ngồi quay quần trên giường uống trà, Trương thị nói chuyện của Triệu thị, mọi người nghe được rất vui mừng.
"Tam bá nó muốn ở lại trông nhà, vậy cứ để hắn ở nhà đi. Đến lúc chúng ta về, gặp cũng vậy thôi." Liên Thủ Tín nói, xem ra Liên Thủ Lễ đã nói với hắn rồi. "Tam lang phải ở rể bên ngoài, Diệp Nhi lại kén rể vào cửa, chuyện này vừa khéo."
Thái độ của Liên Thủ Tín đối với chuyện Liên Diệp Nhi kén rể cũng vô cùng tán thành, với lại sự ủng hộ của hắn so với bất cứ người nào trong nhà đều có chút không giống nhau.
Cháu trai ở rể cho người ta, cháu gái kén rể về nhà, như vậy Liên gia không thiệt thòi cũng vãn hồi được thể diện.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười.
"Một nhà Tam đương gia các con coi như đã sống lại rồi." Lý thị ngồi bên cạnh cười nói: "Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần nghĩ thông, nhìn về hướng tích cực, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ tốt đẹp hơn."
Mọi người đều gật đầu.
Liên Thủ Tín gật đầu, hắn cũng vui mừng. Lần này trở về, tuy có hai chuyện phiền lòng nhưng đều được giải quyết êm xuôi. Bản thân nhà mình thì không cần phải nói, đây là lúc bọn họ vừa lòng đẹp ý. Chính là toàn bộ Liên gia tuy có một vài điểm không như ý nhưng cũng đều đang đi theo chiều hướng tốt.
"Tính ra, hai năm nay xảy ra không ít chuyện, còn là chuyện tốt, chuyện vui làm cho các con phải bận rộn rồi đây." Lý thị cười nói.
"Đúng vậy, bọn trẻ đều đã đến tuổi rồi, sau này chuyện vui cứ nối tiếp nhau ..." Liên Thủ Tín và Trương thị cũng cười. Trong lòng bọn họ có một vài chuyện không vui đã được gột rửa sạch sẽ không thấy vết tích.
Lần này trở về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử tuy chủ yếu là dự lễ xuống sữa cho Trương Thải Vân, nhưng đã về rồi lại có không ít chuyện tìm đến cửa, chuyện của Liên Kế Tổ và Nhị lang là hai chuyện khá lớn, đợi giàn xếp xong mấy chuyện này, lại lo liệu thêm chút việc nhà, thì cũng mất mấy ngày.
Nên trở về phủ thành rồi.
Trước khi về phủ thành cả nhà lại đi thăm Trương Thải Vân. Liên Mạn Nhi cũng giao công việc thêu thùa cho Tưởng thị. Còn về chuyện tìm vợ cho La Tiểu Ưng, cũng đã an bài xong, rất nhanh sẽ có kết quả.
Liên gia bày tiệc rượu chiêu đãi mọi người, dặn dò mọi người ngày giờ cùng nhau đi phủ thành. Tan tiệc, cả nhà chuẩn bị hành lý, sáng sớm ngày hôm sau đi phủ thành.
Một đường vẫn như cũ thuận lợi, buổi tối ngày thứ hai đã đến phủ thành, ăn tối xong, bởi vì đi đường mệt mỏi nên mọi người về phòng nghỉ sớm.
Liên Mạn Nhi trở về phòng, thay quần áo rộng rãi thoải mái, rửa mặt xong không lập tức đi nằm mà ngồi trên ghế chậm rãi xem sách.
Lát sau nha đầu Thiện Hỷ bước vào.
Thiện Hỷ bước vào thi lễ với Liên Mạn Nhi.
"Về rồi à?" Liên Mạn Nhi để sách xuống, hỏi Thiện Hỷ: "Hỏi chưa, lúc ta không có ở đây, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Thì ra lần này về thôn, Liên Mạn Nhi đem theo cả bốn đại nha hoàn thiếp thân, nên lần này trở về nàng bảo Thiện Hỷ đi hỏi thăm chuyện trong nhà.
"Bẩm cô nương, đã hỏi rồi, mọi chuyện đều tốt." Thiện Hỷ nói: "... Lục gia vẫn đang ở kinh thành chưa trở về, vừa gửi một bức thư đến nói hai ngày nữa sẽ về."
"À." Liên Mạn Nhi à lên một tiếng.
"Trong thư, Lục gia nói hoàng hậu nương nương vẫn khỏe, sau đó nói chút chuyện thường ngày, không nói gì khác nữa." Thiện Hỷ lại nói.
Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đã có hôn ước miệng, mấy nha đầu đương nhiên biết, không cần Mạn Nhi hỏi, bọn họ tự biết để ý tin tức liên quan đến Trầm phủ, đặc biệt là Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi không nói chuyện, trong lòng đang tính toán hành trình của Trầm Lục. Phủ thành cách kinh thành rất xa, đợi Trầm Lục về đến phủ thành chắc cũng là mười mấy ngày sau.
Mà lần này, vẫn là Trầm Lục cố ý rút ngắn kết quả hành trình.
"Còn có chuyện gì nữa không?" Lát sau Liên Mạn Nhi lại hỏi.
"Trong nhà không có chuyện gì đặc biệt." Thiện Hỷ kể mấy chuyện đã hỏi thăm cho Liên Mạn Nhi nghe: "Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư của Trầm gia sai người đến hỏi thăm cô nương khi nào trở lại... còn có Viêm đạo bà đến hỏi phu nhân khi nào về."
Trầm gia dù sao cũng có hôn ước miệng với nàng, Liên Mạn Nhi không tiện đi qua thường xuyên. Trầm Tam phu nhân, Trầm Nghị và Trầm Thi thường tặng quà cho nàng, lại đưa thiếp mời nàng qua. Mời ba lần nàng chỉ đi một lần.
Lần này chắc hai người đã biết nàng sắp về nên phái người qua hỏi.
Trầm Lục chỉ còn vài ngày nữa là trở về, nàng cũng có thể đi Trầm phủ một chuyến, trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ.
"Sáng mai nhớ nhắc ta hồi âm cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư." Liên Mạn Nhi nói với Cát Tường đang đứng bên cạnh.
Chương 984: Nịnh nọt
"Dạ, cô nương." Cát Tường nói, lại hỏi: "Cô nương, đồ chúng ta mang về, thuận tiện có nên sắp xếp đưa qua cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư luôn không ạ?"
"Ừ, mai người nhớ nhắc ta, không thôi ta nhiều việc lại quên." Liên Mạn Nhi gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi Thiện Hỷ: "Đến hỏi hai lần à, mới có mấy ngày sao bà ta lại siêng như vậy chứ! Có nói gì không?"
Thiện Hỷ lắc đầu.
"Viêm đạo bà chỉ hỏi phu nhân khi nào trở về, không nói gì khác nữa ạ."
"Bà ta không phải mới lấy một khoản tiền từ mẹ ta sao, gấp như vậy là muốn cái gì?" Liên Mạn Nhi trầm ngâm nói: "Hay là thấy dễ ăn nên nghiện rồi? thấy mẹ ta dễ nói chuyện, lại có cái bẫy gạt tiền gì rồi nên vội vàng tìm đến sao?"
Liên Mạn Nhi không hề thích Viêm đạo bà, trong mắt nàng bà ta chính là loại người mượn hơi thần thánh lừa gạt khắp nơi. Tự nhiên muốn đến nhà nàng chắc chắn là không có ý tốt.
Cho dù hôm nay nhà nàng không để ý đến chút tiền này nhưng cũng không thể tùy tiện bị người ta lừa gạt được. Hơn nữa Liên Mạn Nhi rất hiểu tính Trương thị, vô cùng nhẹ dạ, ai biết được ngoài lừa tiền ra bà ta còn sinh tâm tư gì khác, vậy Trương thị sẽ chịu thiệt.
"Cô nương, chúng nô tỳ cũng thấy bà ta không phải là người tốt." Như Ý ở bên cạnh nói: "Miệng bà ta cứ như bôi mật, thấy người nào thì nói tiếng đó, có lúc nô tỳ thấy ánh mắt bà ta không đứng đắn, không giống người đàng hoàng."
Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, Viêm đạo bà chắc chắn không phải là người tử tế, người thành thật cũng không làm được nghề của bà ta.
"Vẫn là câu nói đó, sau này các ngươi lưu ý một chút, đợi ta khuyên mẹ, ít để bà ta lui tới, như vậy tự khắc sẽ bớt việc."
Mấy nha đầu đều vội vàng vâng theo.
Mặc dù ở phủ thành Trương thị có kết giao với không ít phu nhân, bình thường cũng lui tới náo nhiệt, nhưng Liên Mạn Nhi biết, Trương thị ở phủ thành không thoải mái bằng ở nông thôn. Ở nông thôn có mấy người Triệu thị, Ngô Vương thị, mọi người tụ tập cười cười nói nói, làm mấy chuyện vụng vặt, mà các phu nhân ở phủ thành lại quan tâm đến những chủ đề khác.
Vì vậy mà Trương thị cảm thấy buồn chán, mà Viêm đạo bà đi hết nơi này đến nơi khác, giao thiệp rộng lại biết nói chuyện, giỏi nịnh nọt, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Trương thị lại rất thích nghe bà ta nói chuyện tào lao, đó là lý do vì sao mỗi lần bà ta tới Trương thị lại vui mừng tiếp đón.
Trương thị như vậy, Liên Mạn Nhi cũng hết cách.
Xem ra chỉ có thể đợi Tần Nhược Quyên gả vào cửa, sớm sinh con cho Ngũ lang, đến lúc đó tâm tư của Trương thị đều dồn cho đứa nhỏ không có thời gian nhàn rỗi mà đi tiếp người rãnh rỗi. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy lại thấy không còn sớm nên lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Liên Mạn Nhi thức dậy rửa mặt xong đi đến phòng Trương thị, Ngũ lang và tiểu Thất đều đã đến, cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Mọi người đã sớm có thói quen, lúc ăn sáng uống trà sẽ cùng nhau thương lượng chuyện trong nhà.
" ... lát nữa con sẽ đi cùng tiểu Thất đến gặp Sở tiên sinh." Ngũ lang nói, bất kể có nhiều việc như thế nào thì cũng không thể chậm trễ việc học của tiểu Thất.
"Muội có đồ muốn đưa cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư, ca, chờ muội chuẩn bị xong ca đưa qua giúp muội nha." Liên Mạn Nhi nói.
Ngũ lang gật đầu.
"Đệ cũng có đồ tặng cho Sở tiên sinh và tiểu Cửu ca." tiểu Thất cũng nói.
"Hôm nay ở thôn trang có chút chuyện cha phải qua xem, không đến Trầm gia được, " Liên Thủ Tín nói: "Ngũ lang, con thay cha chào hỏi Sở tiên sinh và Trầm tam gia nha."
"Dạ." Ngũ lang lại gật đầu.
"Lúc nãy Tôn quản sự nói với ta hôm nay sẽ đưa mấy tấm da đến, mọi người tranh thủ trở về chọn ra vài tấm." Trương thị nói.
Liên Thủ Tín, Ngũ lang và tiểu Thất cười xua tay.
"Chuyện này không cần hỏi chúng ta, đợi người ta đưa đến mẹ con hai người tự chọn là được."
"Vậy cũng được." Trương thị nói: "Dù sao số da này chủ yếu là dành cho Mạn Nhi và Ngũ lang, quần áo mùa đông của chúng ta đã làm gần xong rồi. Đợi hai huynh muội chúng nó chọn xong rồi, còn lại tấm nào tốt ta sẽ may cho hai người hai bộ."
"Nàng tự quyết định đi, chuyện này không cần nói với chúng ta đâu." Liên Thủ Tín cười nói, tuy hôm nay gia cảnh và địa vị của hắn đã khác xưa nhưng Liên Thủ Tín vẫn không thay đổi. Đối với chuyện ăn mặc không để trong lòng, Trương thị cho hắn ăn gì hắn sẽ ăn cái đó, may cho quần áo gì hắn sẽ mặc cái nấy, chưa từng nhiều lời.
"Mẹ con hai người hôm nay không ra ngoài sao?" Liên Thủ Tín hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.
"Hôm nay ta không có việc gì nên ở nhà." Trương thị nói, sau đó hỏi Liên Mạn Nhi: "Mạn Nhi, con có ra ngoài không?"
"Con cũng không ra ngoài." Liên Mạn Nhi nói. Ở thôn Tam Thập Lý Doanh Tử mấy ngày, về đây có một số chuyện nàng cần phải giải quyết. "Nên đi đến Trầm gia một chuyến nhưng cũng không gấp lắm. Ca, hôm nay ca qua đó giúp muội hỏi xem Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư khi nào rãnh."
"Được."
Bởi vì Ngũ lang muốn đưa tiểu Thất đến Trầm phủ nên Mạn Nhi vội về phòng, chia đồ thành mấy phần, đưa hai phần cho người sai vặt của Ngũ lang. Liên Mạn Nhi cũng viết thiếp đưa qua Trầm phủ. Mấy phần còn lại là để dành cho mấy vị cô nương giao hảo cùng nàng, trong đó bao gồm cả Tần Nhược Quyên.
Mặc dù Tần Nhược Quyên đã cùng Ngũ lang định hôn, hai người không tiện gặp mặt nhưng Mạn Nhi vốn thân thiết với Tần Nhược Quyên, nên hai người vẫn lui tới như thường.
Phân chia đồ xong, sắp xếp cho người mang đi, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị vào phòng ngồi, các quản sự đại nương đã chờ sẵn. Đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi giải quyết xong mọi chuyện đã là chín giờ rưỡi.
Lúc này tiểu nha đầu bưng một bình trà thơm cùng điểm tâm mới ra lò lên, hai mẹ con Liên Mạn Nhi ngồi trên giường vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.
"Đầu bếp làm điểm tâm mà Lỗ tiên sinh cho tay nghề thật là giỏi." Trương thị vừa ăn điểm tâm vừa nói với Liên Mạn Nhi: "Nhiều kiểu lại ngon, ta ăn quen rồi, những thứ mua ở cửa hàng không còn thấy ngon nữa .... Ta thấy bà ngoại con cũng rất thích điểm tâm này, đợi mấy người họ đến thì kêu nhà bếp làm cho bọn họ thưởng thức."
Lần này về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử Liên Mạn Nhi đặc biệt mang một ít điểm tâm này về. Mấy người Lý thị, Trương Thanh Sơn ăn xong đều khen ngon, do đó Trương thị mới có lời này.
"Nhất định rồi." Liên Mạn Nhi nói: "Mẹ, nếu chúng ta lại về thôn mà ở lâu, nên dắt theo đầu bếp này về, xây cho hắn thêm mấy cái lò."
"Được." Trương thị gật đầu nói.
Hai người ngồi nói chuyện một lát lại làm ít việc thêu thùa, thấy tiểu nha đầu đi vào báo có Viêm đạo bà đến.
" .... Đang ở ngoài đợi, muốn vào thỉnh an phu nhân, nô tỳ nói phu nhân đang bận, nô tỳ giúp bà ta vào xem phu nhân có rãnh gặp bà ta không."
Tiểu nha đầu bẩm báo xong, đứng một bên đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi.
"Bà ta cũng thật là siêng." Liên Mạn Nhi hừ một tiếng.
"Bà ta sống bằng nghề này, cũng là bất đắc dĩ mà." Trương thị nói: "Vừa lúc ta rãnh rỗi để cho bà ta vào đi, lúc ta không có ở đây bà ta đã tới mấy lần, cũng không thể quá lãnh đạm với người ta, làm người ta lạnh lòng đi ra ngoài lại nói chúng ta làm cao."
Trương thị nói vậy tức là có ý muốn gặp Viêm đạo bà.
"Vừa khéo ta cũng có chuyện nói với bà ta," dường như sợ Liên Mạn Nhi không vui, Trương thị lại giải thích: "Chuyện của Tam bá mẫu con, ta giao cho bà ta, bây giờ Tam bá mẫu con đổi ý, ta cũng phải nói với bà ta một tiếng, đừng để bà ta mất công."
"Vậy cứ để bà ta vào đi," Liên Mạn Nhi chẳng thể làm gì khác hơn gật đầu. Trương thị dù sao cũng là chủ mẫu một nhà, nàng đã nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không tiện phản đối. Với lại, tuy Liên Mạn Nhi không thích bà ta nhưng dù sao bà ta cũng hay lui tới phủ đệ của các quan lại, có chút ảnh hưởng với các nữ quyến, ở trước mặt mẹ con hai người đều rất kính cẩn, không hề có cử chỉ quá đáng.
Tiểu nha đầu đi ra, lát sau thấy Viêm đạo bà đi vào.
Viêm đạo bà vẫn tươi cười như trước, vội vàng hành lễ với Trương thị và Liên Mạn Nhi.
" .... Nghe nói cả nhà phu nhân trở lại, ta liền vội đến đây thỉnh an phu nhân và cô nương. Thấy sắc mặt phu nhân và cô nương đều tốt ta cũng an tâm. Không phải lão bà tử cố ý lấy lòng, mấy hôm không gặp phu nhân và cô nương trong lòng ta rất nhớ." Viêm đạo bà thành khẩn nói, vô cùng thân mật.
Trương thị vốn là người trọng tình cảm, nghe bà ta nói như vậy thì cảm động, vội cho bà ngồi xuống nói chuyện. Bà ta là người giỏi quan sát, thấy có Liên Mạn Nhi ở đây, bà ta vẫn như cũ không dám ngồi ngang hàng với Trương thị, chỉ ngồi dọc theo giường dưới chân Trương thị.
"Ấn đường của phu nhân tỏa sáng, vẻ mặt rạng rỡ, chuyến này đi về chắc là mọi chuyện đều thuận lợi, cháu trai cháu gái của người đều ổn rồi." sau khi Viêm đạo bà ngồi xuống len lén nhìn Liên Mạn Nhi sau đó nói với Trương thị. Nhà Liên Mạn Nhi lần này về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử chủ yếu là xuống sữa cho Trương Thải Vân, chuyện này cũng không có gì bí mật, Viêm đạo bà thường xuyên qua lại đương nhiên là biết.
"Mượn cát ngôn của bà." Trương thị cười nói: "Đều tốt, đều tốt."
Hai người nói đến vấn đề của Trương Thải Vân, Trương thị vui vẻ nói, Viêm đạo bà câu nào cũng vô cùng ninh nọt, lấy lòng.
"Phu nhân người là quý nhân, cứ nhìn con cái của người thì biết. Những người đứng gần người cũng được hưởng phúc lây chứ đừng nói đến thân thích của người." Viêm đạo bà cười bồi nói, lại len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái.
Chương 985: Thử thăm dò
Một trong những nguyên nhân Viêm đạo bà có thể được nữ quyến trong các phủ ở phủ thành hoan nghênh, là do bà ta có khả năng quan sát sắc mặt, nhìn thấu lòng người. Trương thị không hề để ý những lời ca tụng về sự phú quý và phô trương lãng phí, nhưng lại rất thích người ta khen nàng tốt tính, hành thiện tích đức, tạo phúc cho con cái.
Chỉ là, nói Trương Thải Vân nhờ phúc của Trương thị thì nàng vẫn không hồ đồ đến mức nhận vơ vào mình.
"Ngươi cũng đừng đánh bóng mặt mũi ta như vậy." Trương thị cười mắng: "Đó đều là phúc của bản thân người ta."
"Đúng, đúng, nhìn phu nhân thì biết nhà mẹ đẻ của người có căn cơ, có phúc, người tốt sẽ nhận được kết quả tốt, tổ tiên tích đức không phải là con cháu được hưởng sao. Phu nhân có ngày hôm nay, một mặt là do tu dưỡng tốt, nguyên nhân còn lại là do tổ tiên hành thiện." Viêm đạo bà nghe Trương thị nói như vậy liền lập tức chuyển hướng, lại cười bồi nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, nhịn không được nhìn Viêm đạo bà một cái, trong lòng nghĩ, hay cho bà già miệng lưỡi nhanh nhạy, cũng không trách được cửa nhà ai bà ta cũng có thể đi vào. Nghĩ lại, không cần biết là ai, nói chuyện với Viêm đạo bà đều cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như Trương thị, cảm thấy Viêm đạo bà từng câu từng câu đều hợp với tâm ý nàng, huống chi là những người thích nghe khen ngợi càng không cần nói.
"Đúng rồi, ta nói với ngươi một chuyện." Trương thị nhớ đến chuyện của Triệu thị, liền nói với Viêm đạo bà: "Lần trước ta có nhờ ngươi chuyện chị em bạn dâu của ta, bây giờ không cần nữa."
"Chao ơi, phu nhân, sao lại như vậy?" Viêm đạo bà kinh ngạc nói: "Lần trước nghe người nói xong trở về ta lập tức an bài mọi chuyện, giờ đây mọi chuyện sắp thành rồi, sao lại dừng?"
"Ngươi không cần gấp." Trương thị xua tay nói: "Là do tẩu ấy đổi ý, nói muốn nghe theo ý trời, không cưỡng cầu nữa. Pháp sự mà ngươi đã làm có thể dừng thì dừng đi, cũng miễn cho ngươi bị tổn hại đến bản thân."
"Lời này của phu nhân, lão bà ta xin nhận. Phu nhân thật là người tốt, còn lo ta có bị tổn hại hay không nữa." Viêm đạo bà nói: "Chỉ là thật đáng tiếc, bởi vì phu nhân dặn dò mà ta đã chuẩn bị rất dụng tâm... ài.."
Viêm đạo bà thở dài một hơi, len lén nhìn Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh, vừa nghe Trương thị và bà ta nói chuyện vừa thêu thùa. Nàng cảm nhận được ánh mắt của Viêm đạo bà liền nhìn sang nhưng rất nhanh lại thu về.
Viêm đạo bà vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Phu nhân... không phải là nghe lời đồn gì không tốt về ta, nên không tin lão bà ta chứ?" Viêm đạo bà nhìn chăm chú Trương thị, cẩn thận hỏi.
"Sao ngươi nghĩ nhiều như vậy chứ." Trương thị không để ý cười nói: "Chính là tẩu ấy đổi ý, ta nói với ngươi một tiếng, để ngươi khỏi phải mất công. Còn nữa, pháp sự này của ngươi, không phải cần thành tâm mới được sao, người ta không cầu, ngươi lại làm, vậy cũng không thể thành công được."
"Phu nhân nói đúng, chuyện này cần phải thành tâm." Viêm đạo bà cẩn thận nhìn sắc mặt của Trương thị, xác thực là không có gì lạ, biểu hiện trên mặt mới giãn ra một chút, cũng cười nói: "Nếu vậy ta về sẽ bỏ pháp sự này, còn tiền nhang đèn của phu nhân, ta sẽ đưa lại cho người."
Viêm đạo bà nói xong làm bộ vén áo, lấy túi tiền.
"Ngươi làm gì vậy!" Trương thị vội ngăn lại nói: "Ngươi cũng nói, ngươi đã làm gần xong rồi, ta sao có thể để ngươi trả tiền, làm gì có đạo lý như vậy chứ! Ngươi cũng đừng thấy áy náy."
Viêm đạo bà thấy Trương thị nói như vậy, thì cất tiền trở lại. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh nhịn cười, bà ta thật biết giả vờ, từ trước đến nay người ta dâng tiền nhang đèn chưa bao giờ lấy trở về. Viêm đạo bà biết như vậy mà lại cứ làm bộ làm tịch trả tiền lại cho Trương thị, muốn làm cho Trương thị nghĩ bà ta là người thật thà.
"Phu nhân thành tâm như vậy ta còn có gì để nói, ta sao có thể ngăn phu nhân làm việc thiện chứ." Viêm đạo bà thu tay về, cười nói.
"Ngươi làm như vậy thật là quá đáng." Liên Mạn Nhi bỏ kim trong tay xuống, chỉ vào Viêm đạo bà nói.
Mặt Viêm đạo bà biến sắc, chỉ là bà ta lập tức trấn định lại, đánh giá Liên Mạn Nhi, thấy vẻ mặt Liên Mạn Nhi vẫn bình thản, mới yên tâm một chút, nhưng Liên Mạn Nhi nửa cười nửa không, mắt lại không có ý cười, trái tim vừa hạ xuống của bà ta lại nhảy lên.
"Chao ôi, cô nương, lão bà ta tuổi tác đã cao rồi, hồ đồ rồi, có làm gì sai, cô nương nên chỉ bảo cho ta." Viêm đạo bà lập tức đứng lên, khom người về phía Liên Mạn Nhi lấy lòng.
Thấy bà ta như vậy, Liên Mạn Nhi lại phì cười.
Viêm đạo bà đứng đó không hiểu ra sao.
"Ai lại không biết, mọi người đã dâng tiền nhang đèn cho thần Phật làm gì có chuyện nhận lại, ngươi muốn trả lại tiền cho mẹ ta, tiền này ngươi từ đâu mà có? Lẽ nào ngươi bất kính với thần Phật, cắt xén tiền nhang đèn cho bản thân? Hay là ngươi muốn ở trước mặt thần Phật đem số tiền nhang đèn này tính cho mẹ ta?" Liên Mạn Nhi chỉ vào Viêm đạo bà cười mỉa nói.
"Than ôi, sao lão bà ta dám làm như vậy chứ!" Viêm đạo bà lập tức chỉ trời thề thốt: "Lão bà ta ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám làm ra cái chuyện thiên lý bất dung như vậy."
Nói xong liền hành lễ với Liên Mạn Nhi.
"Cô nương mắt sáng như đuốc, có gì có thể qua mắt được cô nương chứ." Viêm đạo bà vừa hành lễ vừa tươi cười lấy lòng Liên Mạn Nhi: "Cô nương tha thứ cho bà lão này một lần đi nhé ..."
"Con bé chỉ đùa với ngươi thôi, xem ngươi bị dọa kìa." Trương thị ngồi trên giường, nhìn Viêm đạo bà quẫn bách như vậy, âm thầm trừng mắt với Liên Mạn Nhi không cho nàng nói nữa, lại trấn an bà ta: "Nhanh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
Viêm đạo bà nhìn Trương thị lại nhìn Liên mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không nói gì chỉ cười cười.
Viêm đạo bà mồ hôi đầy đầu như được đại xá, nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi hòa hoãn, cầm kim lên, bà ta mới dám từ từ ngồi xuống.
Viêm đạo bà cùng Trương thị nói chuyện đối đáp cũng không lưu loát như trước. Tuy Liên Mạn Nhi không nói gì nhưng vẫn ngồi đó. Viêm đạo bà như ngồi trên đống than, trong lòng bà ta có chuyện, vừa rồi bị Liên Mạn Nhi chỉnh, bà ta càng thêm chột dạ.
Liên Mạn Nhi ở đây, có nhiều chuyện bà không tiện nói với Trương thị, nhưng có mấy lời bà nhất định phải nói, vì được tin Trầm Lục sắp trở về, đến lúc đó động tay chân càng thêm khó khăn, càng không thể thoát một cách sạch sẽ được nên bà ta không nỡ đi.
" ... mấy ngày nay trong am (chùa, đạo quán) nhỏ của ta có làm pháp sự, nên muốn mời phu nhân đến, ....cô nương và phu nhân cùng đến nhé..." Hồi lâu ổn định lại tinh thần... cười bồi nói với Trương thị: "Chắc phu nhân và cô nương cũng biết, cái am của ta tuy không lớn bao nhiêu, nhưng cũng được coi là có chút danh tiếng ở phủ thành, vô cùng linh nghiệm."
"Trong nhà phu nhân sắp có người mới, vừa lúc nên đi cầu xin để phu nhân sớm được ôm cháu!"
Viêm đạo bà mời Trương thị và Liên Mạn Nhi đến am của bà ta, mà câu nói sớm có cháu chính là điều Trương thị để ý nhất. Trương thị cũng dao động nhưng nhớ lại Liên Mạn Nhi từng khuyên nàng, hơn nữa trong nhà thật sự nhiều việc bận rộn.
"Chuyện này ...." Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi.
"Mẹ, sáng hôm nay cha nói muốn cùng người đi dâng hương, người nói bận rộn không đi được, đợi xong hôn lễ của ca ca mới đi mà." Liên Mạn Nhi không ngừng việc trong tay cười nói: "Hơn nữa, đi cầu cháu có vẻ như hơi gấp gáp rồi. Dù sao cũng đợi chị dâu vào cửa, đến lúc đó người cùng chị dâu đi không phải là tốt hơn sao."
"Ừ," Trương thị cười nói: "ngươi cũng biết, trong nhà có chuyện mừng, ngày ngày đều bận rộn e là ta đi không được, có làm pháp sự ngươi giúp ta dâng hương, đốt đèn nhiều một chút vậy, cần tiền thì cứ đến đây lấy."
Trương thị nói như vậy, Viêm đạo bà cũng không cố gắng mời nữa.
"Đều nghe phu nhân, đợi làm pháp sự xong ta lại đến thỉnh an người." Viêm đạo bà đứng dậy cáo từ ra về.
Đợi Viêm đạo bà đi, Trương thị cũng cầm kim lên vừa làm cùng Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện.
"Mạn Nhi, con cũng đừng có ác cảm với bà ấy." Trương thị nói: "Bà ấy cũng là người mệnh khổ, một người phụ nữ, nếu có thể ở nhà sống an nhàn ai lại muốn đi khắp nơi lấy lòng người khác chứ. Con xem lúc nãy con nói, dọa bà ấy sợ chết khiếp."
"Bà ta nhát gan như vậy sao? Sợ là giả đó." Liên Mạn Nhi nói: "Mẹ, con có ác cảm với bà ta không phải vì bà ta làm nghề này, mà là vì con thấy bà ta không phải người tốt. Người xem bà ta ngồi ở đó cứ quan sát con, ai mà biết bà ta đang tính toán chuyện gì."
"Bà ấy còn có tính toán gì chứ, không phải là sợ con đó sao, có con ở đây bà ấy đến nói chuyện cũng không được lưu loát. Loại người như bà ấy cũng có chút đạo hạnh, với lại muốn tiền là bệnh chung của mấy người làm nghề này, bà ấy cũng không ngoại lệ." Trương thị nói: "Hiện nay mình cũng không thiếu chút tiền này, cứ xem như là làm việc thiện đi."
"Con cứ yên tâm, mẹ cũng không ngốc, lời của bà ấy, mẹ không tin hết đâu. Mẹ tự có chừng mực, mà bà ấy cũng chẳng dám lấy bao nhiêu tiền đâu, nếu không ai mà cho bà ta đi lại trong phủ ở phủ thành này chứ! Bà ấy đến đây nói chuyện với ta cho đỡ buồn." Trương thị lại nói.
Trong lòng Trương thị vẫn tin Viêm đạo bà có chút đạo hạnh, hơn nữa cũng thích nói chuyện với bà ta. Liên Mạn Nhi chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
"Mẹ, con lo lắng người quá thành thật, sẽ bị bà ta lừa gạt. Chuyện này làm cho người ta không thoải mái, tiền bạc là chuyện nhỏ." Liên mạn Nhi nghĩ nàng cũng sẽ có lúc không ở bên cạnh Trương thị, nên dặn dò: "Mẹ, bà ta muốn người làm gì, người nhất định không được giấu chúng con, nhất định phải cùng cả nhà thương lượng mới được."
"Tất nhiên rồi, ta có bao giờ giấu các người chuyện gì đâu, chuyện này con cứ yên tâm." Trương thị gật đầu.
Hai mẹ con lúc này nói chuyện vô cùng chắc chắn, chỉ là bọn họ đã quên trên đời có câu nói "chuyện ngoài ý muốn."
Chương 986: Chút nhàn rỗi trong lúc bận rộn
Hai mẹ con ngồi thêu một lát thì bên ngoài có người vào báo, nói người ta đã mang da đến. Liên Mạn Nhi kêu người mang vào, mẹ con hai người cùng chọn lựa.
Trong phủ thành cũng có cửa hàng chuyên bán da, nhưng lần này nhà Liên Mạn Nhi mua nhiều, hơn nữa lại còn muốn là loại tốt nhất cho nên không mua ở cửa hàng mà phái người đi các nơi sưu tầm. Cuối cùng tìm được hơn trăm tấm da thượng đẳng, có chuột vàng, chồn trắng, chồn tía, cáo trắng, cáo đỏ, đều là những tấm dầy, lông không tạp chất.
Những tấm da như vậy đương nhiên là giá không rẻ, dù là cửa hàng ở phủ thành cũng không tìm được. Đại sự lập gia đình ở thời đại này đều như vậy, chỉ cần gia cảnh khá giả, đều hận không thể một lần mà chuẩn bị hết đồ dùng cho cả đời.
Đừng nói những thứ khác, chỉ tính da thôi thì cũng đủ cho Liên Mạn Nhi dùng cả đời không hết.
Gần hơn một trăm tấm da, cuối cùng Trương thị chọn lấy một trăm tấm, buộc lại cẩn thận chuẩn bị làm đồ cưới cho Liên Mạn Nhi.
"Tất cả đều cho con, sau này mỗi năm con làm vài cái mặc, cũng đủ đến già, không cần phải xin ai." Trương thị nói với Liên Mạn Nhi. Lúc Liên Chi Nhi thành thân có thể thấy được, Trương thị chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi vô cùng hào phóng, đây cũng là truyền thống nhà mẹ đẻ của Trương thị.
"Làm gì mà dùng nhiều như vậy." Liên Mạn Nhi cười nói: "Y phục bằng da không giống những y phục khác, đâu cần mỗi năm đều may mới."
"Nhà người bình thường một cái áo lông mặc năm sáu năm, mười năm. Nhưng Trầm gia không phải là nhà bình thường," Trương thị nói: "Mấy năm nay mẹ để ý thấy, không nói người khác, chỉ nói Trầm tam phu nhân, mỗi năm đều có áo lông."
Liên Mạn Nhi thầm cảm động. Trương thị là người không hay để ý nhưng vì mình mà lưu tâm những chuyện này, vì nàng mà suy nghĩ. Tam phu nhân Trầm gia quả thật được coi là nữ nhân phú quý nhất ở phủ thành.
"Mẹ, con không để ý mấy thứ này."
"Không để ý cũng không thể để thua kém người ta." Trương thị nói: "Chuyện này ta và cha con, Ngũ lang đã thương lượng rồi... ta biết sau này Lục gia cũng không bạc đãi con, nhưng Lục gia là Lục gia, của nhà chúng ta là của nhà chúng ta... bây giờ không như ngày xưa, chúng ta muốn cho cũng không được, bây giờ có thì con cứ nhận lấy. Trong tay con có nhiều đồ, có chuyện gì cũng không cần lo."
"Dạ." Liên Mạn Nhi gật đầu, Trương thị nói như vậy, nàng muốn từ chối cũng không được.
Hơn nữa không thể không thừa nhận, lời Trương thị nói rất chí lý, đặc biệt là ở niên đại này, đồ cưới của một nữ nhân chính là thể diện của nàng ấy. Từ đồ cưới này, nữ nhân đó mới được pháp luật bảo vệ, được người đời thừa nhận tài sản trên danh nghĩa của nàng, nàng được toàn quyền sử dụng.
Cho dù người nhà không thu xếp cho nàng thì Liên Mạn Nhi cũng sẽ tự mình chuẩn bị, đây là cơ hội có thể quang minh chính đại có tài sản cho riêng mình.
Một trăm tấm da là cho Liên Mạn Nhi cất dùng sau này, ngoài ra hơn mười tấm da khác dùng để may y phục cho Liên Mạn Nhi.
"Mẹ, nhiều như vậy dùng không hết đâu." Liên Mạn Nhi lại nói: "Người xem, con còn lớn nữa, bây giờ may đồ, hai năm sau mặc không vừa rất lãng phí."
"Ừ, vậy không làm nhiều, cứ theo quy định ở phủ thành làm thôi." Trương thị nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Còn phải làm cho cha con, ca ca cùng tiểu Thất mỗi người hai chiếc, giữ lại cho tỷ tỷ và tỷ phu con mỗi người một chiếc..."
Lát sau, hai mẹ con đã thương lượng đâu vào đấy hơn trăm tấm da.
Ngoài mấy thứ này, lần này người đi cũng mua thêm không ít da loại trung cùng da loại xấu một chút. Những thứ này hai người cũng không cần đích thân xem, chỉ sai nha đầu đi qua xem là được.
"Mấy loại da đó cũng cho con phân nửa, giữ ở đó sau này cho nha đầu may quần áo, thưởng cho hạ nhân." Trương thị nói.
Bận rộn tới trưa, Liên Thủ Tín và Ngũ lang phái người về, một người nói là ăn cơm ở thôn trang, một người nói Trầm tam gia giữ lại ăn cơm, nên buổi trưa chỉ có hai mẹ con Liên Mạn Nhi ăn với nhau.
Ngủ trưa xong, lại có nữ quyến quen biết đến chơi, đợi tiễn họ ra về xong lại có đại nương quản sự đến xin gặp.
Bận rộn tới tối, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất đều trở về, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Cơm nước xong, mọi người ngồi uống trà nói chuyện.
Ngũ lang nói với Liên Mạn Nhi hắn đã đưa lễ vật cho Trầm Nghị và Trầm Thi rồi.
" ....Cửu cô nương hình như bị ốm, mấy ngày nay ở trong nhà không ra ngoài." Ngũ lang lại nói với Liên Mạn Nhi: "Ta đưa đồ đến các nàng còn cho người hỏi thăm khi nào muội sang chơi."
"Cửu cô nương bị bệnh? Có nặng không? Hay là ngày mai muội qua đó xem." Liên Mạn Nhi vội nói, nàng vốn định hai ngày sau đi Trầm gia, bây giờ Trầm Nghị bệnh, có lẽ nên sớm sang đó.
"Chắc không nặng đâu." Ngũ lang nói: "Nghe nói đang uống thuốc, bởi vì sợ lây cho người khác nên mấy ngày nay đều không gặp ai. Mạn Nhi, nếu muội muốn đi cũng không nên đi ngày mai, cứ để một hay hai ngày nữa hãy đi."
Cô nương con nhà giàu phần lớn thân thể yếu ớt, nếu đổi lại là con nhà nông, bị cảm chỉ uống hai chén nước gừng nóng, đắp chăn ra mồ hôi là khỏi, nhưng nhà giàu người ta phải mời lang trung đến bốc thuốc.
Dĩ nhiên, cẩn thận như vậy cũng không có gì không đúng, vì dù sao ở niên đại này không thiếu những người bị cảm không kịp thời trị liệu chuyển biến xấu thành bệnh thương hàn rồi mất mạng hoặc lưu lại bệnh căn.
Hơn nữa bị cảm cũng được coi là một chứng bệnh có tính lây nhiễm.
"Nếu vậy, tiểu Thất, mỗi ngày đệ qua đó học nhớ để ý giúp tỷ khi nào thấy Cửu cô nương có thể gặp người được thì báo với tỷ, tỷ đi thăm nàng."
"Dạ."
".... Hôm nay học cái gì, có gặp tiểu Cửu không, hắn vẫn khỏe chứ?" Liên Mạn Nhi hỏi tiểu Thất.
"...vì đệ mới về nên Lỗ tiên sinh không cho học bài mới, chỉ ôn lại bài cũ thôi. Tiểu Cửu ca vẫn khỏe còn hỏi thăm cha mẹ và tỷ, còn nói hai ngày nữa đến nhà chúng ta chơi."
Nghe tiểu Thất nói vậy Liên Thủ Tín và Trương thị rất vui.
"Đứa bé kia, tuy là ngày càng lớn nhưng vẫn như ngày còn bé không hề làm cao, rất thân thiện." Trương thị cười nói.
"Chỉ là với chúng ta thôi, chứ với người khác hắn cũng làm cao đó." Tiểu Thất cười nói.
"Ca, ngày mai huynh rãnh không?" Liên Mạn Nhi hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Dạ" Liên Mạn Nhi gật đầu: "Mẹ muốn may thêm hai bộ quần áo cho huynh, ngày mai người của cửa hàng may và thêu đều đến, nhân tiện đo cho huynh luôn."
"Hẹn buổi trưa đi, sáng mai ta phải đi thư viện rồi." Ngũ lang nói: "Buổi trưa có tiệc"
"Vậy thì trưa đi, tiểu Thất đến lúc đó con xin Lỗ tiên sinh về sớm một chút." Trương thị nói, lại quay sang Liên Thủ Tín: "Cả chàng nữa, chúng ta đều ăn theo chúng nó, làm một chiếc."
"Được." Liên Thủ Tín và tiểu Thất gật đầu.
"Ca, huynh định mời khách ở tửu lâu của nhà chúng ta hay ở nhà?" Liên Mạn Nhi lại hỏi chuyện mời khách với Ngũ lang.
"Không cần trong nhà chuẩn bị đâu, ta hẹn ở Thuận Đức phường."
"Vậy cũng tốt, đệ hỏi tiểu Cửu chính xác là ngày nào rồi dặn trong tiệm chọn con vịt mập cho hắn."
Thời tiết lúc này thích hợp ăn vịt quay, hơn nữa Trầm tiểu Béo lại thích ăn.
"Dạ." Tiểu Thất gật đầu.
Cả nhà cười nói đến lúc tiêu thức mới tan. Ngũ lang và tiểu Thất đến thư phòng, Trương thị và Liên Mạn Nhi dắt nha đầu đi thêu thùa, chỉ có Liên Thủ Tín là rãnh rỗi.
"Ta đi xem các nơi trực đêm." Liên Thủ Tín là người không chịu được nhàn rỗi, khoát áo đứng lên nói. Mỗi tối, Liên Thủ Tín sẽ đích thân đi kiểm tra các nơi, còn đến chuồng ngựa tự mình chăm sóc mấy con ngựa, cho đến khi bọn trẻ đi ngủ hết hắn mới cùng Trương thị đi ngủ.
Khi Ngũ lang và tiểu Thất đọc sách đến giờ Hợi cũng là lúc Liên Mạn Nhi cùng các nha đầu thêu thùa, xem sổ sách xong, đầu giờ Hợi đi ngủ, nàng là người ngủ sớm nhất nhà.
Liên tiếp mấy ngày Liên Mạn Nhi không ra ngoài, cùng với Trương thị ở nhà thêu thùa may vá. Hôm nay, nghe nói Trầm Nghị đã khỏe, có thể tiếp khách, Liên Mạn Nhi ăn xong điểm tâm, nói với Trương thị mình muốn sang Trầm gia.
"Con đến đó nói ta bận quá đi không được, thay ta hỏi thăm mọi người." Trương thị nói: "Con mấy ngày nay ở nhà chắc chán rồi, cũng nên đi ra ngoài chơi, thích ở đó chơi bao lâu cũng được, nếu ở đó ăn cơm thì cho người về báo với ta là được."
"Dạ." Liên Mạn Nhi cười nói, dắt theo mấy nha đầu, lại chọn hai giỏ hoa tươi trong vườn mang theo, ra ngoài lên xe đi.
Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, trừ nha đầu thiếp thân hầu hạ còn có bốn thô sử bà tử, còn có quản sự dắt theo vài tên sai vặt bao bọc trước sau, đi thẳng đến Trầm phủ.
Trước ngõ Tùng Thụ có một quán trà nhỏ, quanh năm bán chút trà nóng, Liên Mạn Nhi vừa đi khỏi, trong quán trà có một nam tử ăn mặc như người bán hàng rong đứng lên, nhảy lên con la, hướng thành Tây mà đi.
Chương 987: Âm mưu
Phía Tây phủ thành
Sau nha môn là nhà của quan đồng tri Tiền Nhuận Phong. Lúc này, bên trong phòng chính nhà Tiền đồng tri, Tiền phu nhân và khuê nữ Tiền Ngọc Thiền đang ngồi trên giường gạch. Một người khác ngồi trên ghế xuôi theo giường búi tóc kiểu đạo sĩ, bà ta bận áo tu sĩ màu xanh, đúng là Viêm đạo bà.
Nha đầu tâm phúc của Tiền phu nhân vội vã từ bên ngoài đi vào, đi đến bên giường hạ giọng bẩm báo.
"Liên Mạn Nhi thật đã ra ngoài? Nhìn kỹ chưa?" Tiền Ngọc Thiền thiếu chút nữa đứng bật dậy, hấp tấp hỏi.
"Con gấp cái gì, từ từ nghe nàng nói." Tiền phu nhân nhìn Tiền Ngọc Thiền, sau đó lại hỏi tiểu nha đầu, "Là Liên Mạn Nhi chứ không phải Liên phu nhân, chắc chứ?"
"Đã nhìn kỹ rồi ạ, đi theo toàn là người của Liên cô nương. Họ đi về hướng Trầm gia." Tiểu nha đầu bẩm báo: "Mấy ngày rồi, Liên phu nhân không hề ra ngoài ạ."
"Liên phu nhân là người dưới quê lên, khi nàng ra ngoài không phải Liên lão gia đi cùng thì cũng sẽ có nhi tử và khuê nữ." Viêm đạo bà ở bên cạnh nói.
"Nói như vậy, chắc chắn là Liên Mạn Nhi rồi." Tiền Ngọc Thiền nhướn mày nói: "Nương, người quên rồi sao, hai ngày nay Cửu cô nương Trầm gia - Trầm Nghị bị bệnh, Liên Mạn Nhi đến Trầm gia nhất định là đi thăm Trầm Nghị. Nhất định là nàng, cuối cùng nàng ta cũng chịu ra ngoài!"
Tiền Ngọc Thiền nói mà ngồi không yên, mặt mày tươi cười hớn hở.
"Nàng ta có quan hệ tốt với hai nha đầu Trầm gia kia, lần này qua đó nhất định sẽ ở chơi lâu. Hai nha đầu Trầm gia kia biết được sau này nàng ta sẽ gả cho Lục gia nhà họ, xương cốt đều mềm nhũn, ra sức nịnh bợ nha đầu nhà quê kia, không để ta vào mắt! Đợi sau này, ta cho các nàng đẹp mặt!" Nói đến Trầm Nghị và Trầm Thi, Tiền Ngọc Thiền liền nhớ đến yến tiệc lần trước ở Trầm gia nàng bị họ làm nhục, vì vậy giọng càng thêm oán hận, hai mắt cơ hồ trợn ngược lên.
"Con đứa nhỏ này, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không sửa được cái tính gấp gáp." Tiền phu nhân nói: "Bây giờ nói đến mấy chuyện này làm gì! Con nhớ kỹ cho ta, con có tâm tư này không sao cả, nhưng không được để lộ ra. Con phải thân cận với hai đứa nó, so với trước kia còn phải thân hơn, biết chưa?"
"Nương, con biết rồi! Không phải chúng ta đang ở trong nhà mình sao, chỉ có mẹ nuôi ở đây, còn ai khác nữa đâu mà." Ngoài miệng Tiền Ngọc Thiền ra sức hứa nhưng thần sắc lại có chút xem thường.
Thì ra không biết từ khi nào mà Tiền Ngọc Thiền đã nhận Viêm đạo bà làm mẹ nuôi.
"Hai nha đầu Trầm gia kia nhất định sẽ giữ nha đầu Mạn Nhi ở lại ăn cơm... đúng là cơ hội đến rồi! Ông trời cũng giúp ta!" Tiền Ngọc Thiền lại cười nói, mắt nhìn Viêm đạo bà.
Tiền phu nhân trầm ổn hơn Tiền Ngọc Thiền nhưng trên mặt vẫn lộ ra sự mừng rỡ, bà ta cũng nhìn Viêm đạo bà.
"Thời cơ đến rồi, ngươi còn đợi cái gì nữa?" Tiền phu nhân nói với Viêm đạo bà. "Ngươi luôn nói nha đầu đó không thể tách rời khỏi Liên phu nhân, làm ngươi không tiện nói chuyện với bà ta sao. Bây giờ thì tốt rồi, chắc khoảng nửa ngày nha đầu kia sẽ không ở nhà, ngươi còn không tận dụng cơ hội này, mau đi qua đó giải quyết chuyện này ổn thỏa. Chỉ còn mấy ngày nữa Lục gia về rồi, muốn làm gì cũng khó, sẽ không thoát thân được."
"Đây gọi là 'trời ban cơ hội tốt'" Tiền Ngọc Thiền vươn ngón tay sơn đỏ tươi ra vẫy vẫy cười hi ha nói, "Ông trời cũng thấy nàng ta không có cái phúc này."
"Mẹ nuôi," Tiền Ngọc Thiền cười xong lại quay qua nói với Viêm đạo bà: "Mẹ nuôi người cũng nói rồi, ta tin người, chuyện này đối với mẹ dễ như trở bàn tay thôi mà. Mẹ nuôi, thủ đoạn của mẹ mấy năm nay chúng ta đều thấy được một ít, chỉ là chưa làm được chuyện gì lớn thôi. Bây giờ chính là lúc xem bản lãnh của người rồi, mẹ nuôi người đừng làm chúng ta thất vọng đó."
" ... ai biết được cơ chứ, nha đầu Liên gia kia lợi hại như vậy, không dễ qua mặt nàng ta, ta luôn cảm thấy nàng ta đề phòng ta...." dù sao Viêm đạo bà cũng là lão thành tinh, Tiền Ngọc Thiền khích tướng, bà ta vẫn bình chân như vại, ngược lại còn cố tình làm khó.
"Mẹ nuôi, ý của mẹ là không được?" Tiền Ngọc Thiền lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quít hỏi.
"Con gấp cái gì!" Tiền phu nhân trừng mắt Tiền Ngọc Thiền, lại nói với Viêm đạo bà: "Viêm bà à, người khác không biết bà, lẽ nào ta còn không biết bà sao? Dù nàng ta có lợi hại như thế nào, chuyện khó làm ra sao, đó là chuyện của người khác, với bà, có lợi hại, có khó khăn hơn nữa cũng không làm khó được bà."
"Huống chi bây giờ đang có cơ hội tốt, bà ta ở nhà một mình, thường ngày bà cũng đã chuẩn bị không ít rồi, nhân cơ hội này, còn có gì mà làm không được?"
"Ngươi cứ yên tâm, biết chuyện này khó, chuyện tốt mà ta hứa với ngươi, ta nhất định không thiếu ngươi. Bây giờ ta đưa trước cho ngươi một nửa, nửa còn lại sau khi xong việc sẽ đưa tiếp, nhất định không để ngươi phí tâm phí sức."
Tiền phu nhân nói xong liếc mắt nhìn tiểu nha đầu tâm phúc. Tiểu nha đầu đi ra ngoài, lát sau cùng với một nha đầu khác mang một khay lớn đi vào. Trên khay chất cao ngất, bên trên phủ tấm lụa đỏ.
Viêm đạo bà thấy hai nha đầu bưng khay vào, mắt dán vào khay không dứt ra được.
Tiền phu nhân thu hết thần sắc của Viêm đạo bà vào mắt, khóe miệng nhếch lên, nhìn hai nha đầu gật đầu. Hai nha đầu đem khay đến trước mặt Viêm đạo bà.
"Viêm bà, ngươi mở ra xem đi." Tiền phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm trà, thở ra một hơi, nói.
Viêm đạo bà thật sự vươn tay giở tấm lụa đỏ lên, nhìn thấy trên khay xếp đầy những thỏi vàng nguyên bảo. Viêm đạo bà mở to hai mắt, ngoài hào quang của mấy thỏi vàng, không còn thấy gì nữa cả.
"Nói rõ với ngươi luôn, năm trăm lượng vàng, ngươi không lấy ngân phiếu, sẳn có vàng ở đây, ta đưa vàng cho ngươi... Ở đây có hai trăm năm mươi lượng, đều là vàng, ngươi nhìn kỹ đi." Tiền phu nhân thấy Viêm đạo bà ngây người nhìn vàng thì ho khan hai tiếng, nói.
Lúc này Viêm đạo bà mới phục hồi lại tinh thần, hai tay run run phủ tấm lụa đỏ lại, nghiêng đầu nhìn Tiền phu nhân cười toe toét.
"Không phải ta nịnh nọt phu nhân, cả phủ thành, cả phủ Liên Đông này, nói đến quyết đoán, phu nhân là người hào phóng nhất... Nam tử làm quan bên ngoài cũng không có được phần khí phách này, vậy mà phu nhân đến mắt cũng không nháy một cái!" Viêm đạo bà hai tay đưa hai ngón cái lên, biểu thị tán dương Tiền phu nhân.
Khóe miệng Tiền phu nhân nhếch lên, mặt lộ vẻ đắc ý, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Chẳng trách phu nhân lại có phúc lớn như vậy. Liên phu nhân kia sao có thể so sánh với phu nhân chứ, thật là một trời một vực. Phu nhân bán nàng, nàng còn vui vẻ giúp phu nhân đếm tiền. Nàng ta muốn làm nhạc mẫu của Lục gia ư, không phải là chuyện buồn cười lắm sao?"
"Cũng chỉ có phu nhân có phúc, có khí phách như vậy mới sinh được một khuê nữ có phúc lớn, có nhiều may mắn, mới có thể hưởng phúc, đội được cái mũ phượng như vậy thôi."
Viêm đạo bà nhìn thấy vàng, miệng như bôi mật, tâng bốc hai mẹ con Tiền phu nhân lên tận mây xanh.
Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền đều lộ vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là rất hưởng thụ lời nói của Viêm đạo bà.
"Ngươi đó, không cần phải nịnh ta đâu, nhanh đi làm chuyện này đi. Sau này ngươi đi theo chúng ta nhất định không thiếu phúc đâu."
"Chuyện này nếu là người khác có cho ta núi vàng ta cũng không làm đâu. Nhưng phu nhân và cô nương đây thì khác, dù ta có lên núi đao xuống biển lửa, liều mạng thì lão bà ta cũng phải làm!" lúc này Viêm đạo bà lại thay đổi không làm khó nữa.
"Chuyện này nhờ ngươi đó." Tiền phu nhân nhìn Viêm đạo bà nói: "sau khi sự thành, không chỉ có hai trăm năm mươi lượng vàng không mà hai mẹ con ta sẽ không quên công lao của ngươi đâu. Chẳng phải ngươi nói cái am của ngươi nhỏ quá sao, chỉ cần mọi chuyện thành thì am, đạo quán lớn nhất ở phủ thành này không phải là mặc cho ngươi lựa chọn? Ngọc Thiền chỉ cần nói một câu thôi, biết không?"
"Phu nhân nói thật?" Viêm đạo bà mở to hai mắt, miệng há hốc, đến răng lợi cũng lộ ra ngoài.
"Thật một trăm phần trăm." Tiền phu nhân nói: "Ta đã mở miệng có khi nào lại không giữ lời? Ngọc Thiền, con nói đi."
"Mẹ nuôi xin yên tâm đi, người không phụ con, con cũng sẽ không phụ người." mặt Tiền Ngọc Thiền tràn đầy tự tin, gật đầu nói với Viêm đạo bà.
"Đây cũng là phúc khí của ta." Viêm đạo bà tươi cười đầy mặt: "không còn sớm nữa, bây giờ ta đi đây."
Viêm đạo bà đứng dậy, lại cười với Tiền phu nhân, ý muốn lấy cái khay vàng kia.
Tiền phu nhân đứng dậy, vừa đưa tiền vừa âm thầm liếc qua Ngọc Thiền.
Tiền Ngọc Thiền cũng đứng lên, đến trước mặt Viêm đạo bà, khụy gối vén áo thi lễ.
"Đây... sao có thể như vậy được, sẽ làm tổn hại phúc khí của ta." Viêm đạo bà vội nói.
"Ngươi là mẹ nuôi của con bé, có gì mà không được. Chỉ cần việc này thành, sau này, con bé sẽ hiếu kính ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng không có con cái, đều có Ngọc Thiền của chúng ta."
"Đại sự cả đời của nữ nhi đều trông cậy vào mẹ nuôi." Tiền Ngọc Thiền cười nói.
"Phu nhân và cô nương đối với ta như vậy, ta còn có gì để nói nữa." Dường như Viêm đạo bà bị làm cho cảm động, vỗ ngực nói: "Cho dù đổi cái mạng già này ta cũng phải làm được chuyện của cô nương giao. Phu nhân và cô nương xin cứ yên tâm, đợi tin tốt của lão bà này đi."
Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền tiễn Viêm đạo bà ra cửa, Tiền phu nhân lại nói nhỏ bên tai Viêm đạo bà hai câu, hai người mới nhìn Viêm đạo bà rời đi.
"Bà già đáng ghét thật là tham lam." Đưa Viêm đạo bà đi xong, trở lại phòng Tiền Ngọc Thiền thay đổi sắc mặt, cùng Tiền phu nhân nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ mà lấy của chúng ta năm trăm lượng vàng, còn chê ngân phiếu không đáng tin, nhất định đòi vàng, thật là cái đồ không lên được mặt bàn!"
"Con đừng xem thường bà ta, làm được chuyện này chỉ có thể là bà ta." Tiền phu nhân thản nhiên nói.
Chương 988: Khuê trung
Tình hình nhà Liên Mạn Nhi bây giờ, phàm là người có mắt đều nhận ra, căn cơ của người ta là cổng chào ngự tứ, thế hệ trẻ tuổi trong nhà cũng không chịu thua kém, có thể nhìn thấy sự phát triển từng ngày, tiền đồ vô lượng. Đối với người như vậy, chỉ có nịnh bợ, mượn hơi, kết giao, làm gì có người không biết tốt xấu mà đối nghịch với Liên gia. Bởi vì như vậy chỉ có hại chứ không lợi.
Do đó, đối phó với Liên Mạn Nhi, chỉ có thể âm thầm mà làm.
Vì vậy mà hai mẹ con Tiền gia mới chọn Viêm đạo bà, làm cây đao của bọn họ. Hai mẹ con vốn định để cho Viêm đạo bà dẫn dụ Liên Mạn Nhi ra ngoài, thiết lập cạm bẫy phá khuê dự của Liên Mạn Nhi, nhưng bọn họ lại không ngờ Liên Mạn Nhi lại không chào đón Viêm đạo bà, cái miếu của Viêm đạo bà lại càng chưa từng đến. Hơn nữa, mỗi lần ra khỏi cửa đều phô trương, cẩn thận căn bản là không cho người khác có hội làm chuyện xấu.
Nghe trong phủ thành truyền đến tin hai nhà Trầm - Liên thiết lập quan hệ thông gia. Lần này Trầm Lục vào kinh có tin tức nói là vì muốn cầu hoàng thượng và hoàng hậu tứ hôn. Tiền Ngọc Thiền khóc chết đi sống lại, Tiền phu nhân cũng bắt đầu sốt ruột. Lúc này hai người mới tìm Viêm đạo bà tính kế, nếu đã không thể dẫn dụ Liên Mạn Nhi ra ngoài vậy thì làm Liên Mạn Nhi ăn thiệt thòi lớn ở Liên gia vậy.
Liên Mạn Nhi thông minh, lại không chào đón Viêm đạo bà, muốn trực tiếp xuống tay trên người nàng thì không thể được. Vì vậy ba người đã theo dõi một người vừa mềm lòng lại rất tin phục Viêm đạo bà, Trương thị.
"Chuyện lần này mà thành, sau này bà ta tha hồ kể công." Tiền Ngọc Thiền cau mày nói với Tiền phu nhân: "Nương, con nhìn thấy bà ta là thấy phiền, người nhìn cái tướng của bà ta đi, thật là xấu xí!" Con gọi bà ta một tiếng mẹ nuôi mà muốn ói nửa ngày."
"Con đứa nhỏ này, sao có chút chuyện nhỏ cũng không nhịn được vậy sau này làm sao mà ở trên người ta được chứ." Tiền phu nhân nói, tiếp theo cười lạnh một tiếng: "Con cũng không cần thấy bà ta phiền, đợi xong việc, chúng ta cũng không thể giữ lại bà ta... Ta đã an bài đâu vào đó."
"Thật hả nương?" Tiền Ngọc Thiền vui mừng hỏi.
"Còn là giả sao." Tiền phu nhân cười lạnh: "giữ bà ta lại, cuối cùng sẽ là một tai họa. Sau này con trải qua những ngày tốt đẹp, sao có thể để người ta nắm thóp được chứ."
"Nương, con cũng có ý này định thương lượng với nương, ai ngờ nương đã tính xong rồi." Tiền Ngọc Thiền cười nói.
"Người vì tiền tài mà chết, bà ta cũng xem như không oan uổng." Tiền phu nhân cười lạnh nói: "Chúng ta cứ đợi tin tốt đi rồi hẵng động thủ ..."
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
...................
Trầm phủ
Xe ngựa của Liên Mạn Nhi vừa dừng ở nhị môn đã trông thấy Trầm Thi dắt người ra đón, hai người hàn huyên vài câu thì khoát tay nhau đi vào phòng khách của Trầm tam phu nhân.
Vào phòng, Liên Mạn Nhi vội hành lễ với Tam phu nhân. Trầm tam phu nhân cũng vội đứng dậy hoàn lễ, sau đó kéo Liên Mạn Nhi cùng ngồi lên giường, trò chuyện.
"Lần này về nhà, mọi người trong nhà đều khỏe chứ." Trầm tam phu nhân hỏi: "Không phải chỉ nói đi xem biểu tỷ cháu sao, sao lại đi nhiều ngày như vậy?"
"Trong nhà đều khỏe, biểu tỷ và cháu trai mẹ con bình an, phiền Tam phu nhân nhớ đến rồi ạ." Liên Mạn Nhi cười trả lời: "Vốn định thăm biểu tỷ rồi trở lại nhưng dù sao cũng gần cuối năm rồi, việc nhà, việc của các điền trang không ít, nên phải trì hoãn hai ngày."
"Ra thế" Trầm tam phu nhân gật đầu: "Đừng nói các ngươi, Tam gia nhà chúng ta hai ngày nay đi thôn trang bận rộn quấn chân còn chưa trở về được."
Trầm tam gia phụ trách tất cả các việc vặt của Trầm gia ở phủ thành, bao gồm cả những điền trang lân cận. Tuy là bên dưới có các quản sự phụ trách trông coi, nhưng cuối năm, Trầm tam gia vẫn muốn đích thân đi một chuyến.
"Cháu không dám sánh với Tam gia đâu ạ. Tam gia là quý nhân nhiều việc." Liên Mạn Nhi cười nói, sau đó gọi người dâng lên hai giỏ hoa tươi: "Mẹ cháu gửi lời hỏi thăm Tam phu nhân, hôm nay bận rộn không đến thăm được, hôm khác sẽ đến thăm hỏi tam phu nhân sau. Hai giỏ hoa này tặng tam phu nhân bày cho đẹp mắt."
"Không dám, không dám." Trầm tam phu nhân cười nói, nhìn hai giỏ hoa, sai tiểu nha đầu bày bên cạnh bàn trà: "Mùa đông giá rét, trong phòng có chút hoa tươi cảm giác cả người đều thư thái hẳn ra."
"Mẹ cháu thật tốt. Ta biết nàng sắp cưới con dâu, sao không thể không bận rộn chứ." Trầm tam phu nhân cười nói với Liên Mạn Nhi.
"Ở nhà mẹ cháu thường nhắc đến Tam phu nhân đấy ạ. Hôn sự này của ca ca, may mà có phu nhân giúp đỡ lo liệu. Nhà cháu không hiểu nhiều quy củ thành thân ở phủ thành này lắm, sau này còn có rất nhiều chuyện làm phiền đến Tam phu nhân, còn xin người đến lúc đó đừng chê phiền."
"Chuyện này còn phải nói, chuyện mừng như vậy dù các người không mời ta, ta cũng đi để tranh chút hỉ khí." Trầm tam phu nhân cười nói: "Quy củ phong tục của phủ thành này đều ở trong lòng ta, không chỉ quy củ cưới con dâu, còn có quy củ gả khuê nữ đến lúc đó cứ nói mẹ cháu đến tìm ta, ha ha..."
Trầm tam phu nhân nhìn Liên Mạn Nhi cười.
"Mẹ cháu ở nhà cũng nói, có Nghị nhi và Thi nhi, đương nhiên Tam phu nhân phải hiểu rất nhiều quy củ rồi ạ, sợ là sắp phải dùng đến." Liên Mạn Nhi vươn tay, kéo Trầm Thi qua cười nói.
"Sao lại dính dáng đến ta?" Trầm Thi cười.
Trầm tam phu nhân cũng cười.
Lại cùng Trầm tam phu nhân nói chuyện một hồi, Liên Mạn Nhi đứng dậy, nói muốn đi thăm Trầm Nghị.
"Đi đi." Trầm tam phu nhân nói: "hôm này con bé khỏe hơn rồi, tuy vẫn chưa ra ngoài được nhưng không sợ lây cho người khác nữa. Ngày ngày con bé đều nhắc đến cháu đấy."
Liên Mạn Nhi cáo từ với Trầm tam phu nhân đi theo Trầm Thi đến khuê phòng của các nàng thăm Trầm Nghị. Trầm Nghị đang ngồi trên giường thêu thùa, thấy Liên Mạn Nhi đến liền cười mời nàng lên giường ngồi.
"Dường như ngươi gầy đi một ít, cằm cũng nhọn ra." Liên Mạn Nhi cười nhìn Trầm Nghị.
"Sao không thể gầy đi được chứ. Mấy ngày nay cứ uống thuốc rồi lại ăn cháo, cái khác không được ăn, mà ta cũng ăn không vô."
Bệnh cảm vốn là loại bệnh làm cho người ta không muốn ăn, hơn nữa lang trung thường hay yêu cầu người bệnh phải ăn uống thanh đạm.
"Vậy bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?" Liên mạn Nhi hỏi.
"Còn phải ăn cháo, thêm được hai món ăn." Trầm Nghị nói.
"Vậy là sắp khỏi rồi, chắc khoảng hai ngày nữa là cái gì muội cũng ăn được."Liên Mạn Nhi nói: "Lúc ta đến không nghĩ ra, nếu không sẽ đem cho muội hai chậu hoa. Để ta phái người về nhà, mẹ ta có muối mấy món đồ ăn ngon mà sạch sẽ, lần trước muội cũng nếm thử rồi đó. Ta sẽ sai người mang một ít đến, lại chọn chút rau tươi ở thôn trang sang cho muội. Bây giờ muội ăn không vô mấy món dầu mỡ, mấy món này chắc là hợp khẩu vị."
"Ta cũng không khách sáo với tỷ, mấy món đồ ăn muối của nhà tỷ ta rất thích. Nhà tỷ muối ngon hơn nhà ta nhiều, còn rau thì thôi đi, nhà ta cũng có."
"Ta biết nhà muội có, nhưng bên này nhiều người, phân chia ra cũng không được bao nhiêu, vẫn là để ta đem đến cho." Liên Mạn Nhi nói rồi bảo Thiện Hỷ vào, kêu nàng sai tiểu nha đầu về nhà lấy đồ.
Trầm Thi và Trầm Nghị thấy Liên Mạn Nhi như vậy cũng cười không ngăn nàng.
"Về nói với phu nhân, cô nương của các ngươi trưa nay không về ăn cơm, nàng phải ở đây phụng bồi bệnh nhân ta đây." Trầm Nghị còn cười nói với Thiện Hỷ.
"Đi đi." Liên Mạn Nhi cười, khoát tay với Thiện Hỷ.
"Dạ." Thiện Hỷ đáp ứng đi ra ngoài.
Mấy người Liên Mạn Nhi ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Trầm Nghị cùng Trầm Thi hai người đều hỏi Liên Mạn Nhi chuyện về quê lần này, Liên Mạn Nhi cùng các nàng nói đến chuyện của Trương Thải Vân, lại nói chút thú vui ở nông thôn.
"Chúng ta chỉ mới gặp được đại tỷ, từ lúc thành hôn cho đến bây giờ cũng không thấy tỷ ấy đến phủ thành, còn mấy tỷ muội khác của tỷ không biết khi nào mới được gặp đây." Trầm Nghị và Trầm Thi đều nói.
"Chuyện này không khó, lần này ca ca thành thân, cả nhà tỷ tỷ ta sẽ đi. Còn có Diệp Nhi ta nói với các ngươi cũng sẽ đến, biểu tỷ của ta lần này chắc không đi được nhưng không sao, còn nhiều cơ hội mà... Các ngươi nếu không chê, lúc nào đó theo ta về quê chơi."
"Chúng ta cũng muốn đi, bây giờ sợ là không được, sau này ..." Trầm Nghị và Trầm Thi hai người đều cười: "sau này, nhất định để ngươi dắt chúng ta đi, còn có Lục ca của chúng ta nữa."
"Thời gian không còn sớm, ta phải về đây." Liên Mạn Nhi giả vờ trở mặt, đứng dậy.
Hai người vội kéo Liên Mạn Nhi lại nói xin lỗi, nói không bao giờ nói chuyện như vậy nữa. Lúc này Liên Mạn Nhi mới ngồi xuống. Ba người nói chuyện, tiểu nha đầu thay hai lần hoa quả thì Thiện Hỷ trở lại.
" ... phu nhân hỏi thăm hai vị cô nương. Chút thức ăn này nhà chúng ta mới muối cuối thu rồi, còn tươi mới, không biết Cửu cô nương thích loại nào nên mỗi loại đưa đến một ít. Cửu cô nương thích món nào xin cứ nói với cô nương nhà chúng ta, sẽ đưa qua nhiều hơn. Rau tươi hôm nay cũng vừa từ điền trang đưa tới, chúng ta cũng chọn mỗi loại một ít để hai vị cô nương và Tam phu nhân nếm thử."
Thiện Hỷ đưa đồ cho nha đầu của Trầm Nghị.
"Mẹ ta ở nhà làm gì?" Liên Mạn Nhi hỏi Thiện Hỷ.
"Nô tỳ định nói với cô nương đây ạ" Thiện Hỷ nói: "Viêm đạo bà lại đến. Lúc nô tỳ về nhà, bà ấy đang nói chuyện với phu nhân, thấy nô tỳ về mặt có hơi biến sắc..."
Liên Mạn Nhi chau mày.
"Viêm đạo bà? Là Viêm đạo bà đó à?" Trầm Nghị hỏi.
"Chính là cái người mà ta nói." Liên Mạn Nhi gật đầu.
.......................
Nhà Liên gia ở ngõ Tùng Thụ.
Sáng nay, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất đều đi ra ngoài, tiếp theo là đến Liên Mạn Nhi đi Trầm phủ, chỉ có mình Trương thị ở nhà. Trương thị cùng mấy người hầu thu dọn phòng ốc, kiểm tra chuẩn bị đồ dùng thành thân cho Ngũ lang.
Bận rộn đến mặt trời lên cao, thiếp thân đại nha đầu Đa Phúc mới mời Trương thị đi nghỉ ngơi, uống trà ăn chút điểm tâm. Nhà Liên Mạn Nhi dậy sớm, ăn sáng sớm, quy định đến giờ Tỵ sẽ ăn chút điểm tâm.
Trương thị gật đầu, phân phó công việc cho các quản sự đại nương, sau đó mang theo nha đầu về phòng.
Nhà bếp đã đưa trà và điểm tâm nóng đến, Trương thị vừa uống chút trà thì bên ngoài có người bẩm báo Viêm đạo bà đến.
"Vừa hay bà ta đến nói chuyện giúp ta giải sầu." Trương thị nói: "Cho bà ta vào đi."
Chương 989: Mê hoặc
Trương thị sai người mời Viêm đạo bà vào. Viêm đạo bà vào cửa, vung phất trần, tươi cười thỉnh an Trương thị.
"Thỉnh an phu nhân, hôm nay sắc mặt của phu nhân rất tốt!"
"Không cần đa lễ, nhanh qua đây ngồi xuống đi." Lời khen ai lại không thích nghe, Trương thị cười chào hỏi Viêm đạo bà: "Không phải đạo quán của ngươi đang có pháp sự sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi sang chỗ ta thế?"
Viêm đạo bà cười ha ha đến trước mặt Trương thị, đưa cái rổ cầm trong tay cho Trương thị, trong rổ là một ít điểm tâm tinh xảo.
"Pháp sự làm xong rồi, ta liền nghĩ đến phu nhân. Bình thường phu nhân rất tôn kính thần Phật, là người thành tâm. Đối với chúng ta, người chính là đại thiện nhân, ít đồ cúng này dính tiên khí, nhận được phúc khí, ta đặc biệt chọn thứ tốt đem đến cho phu nhân nếm thử." Viêm đạo bà cười nịnh nọt nói.
"Đồ ăn của người xuất gia các ngươi sao lại ngon hay không ngon. Thứ này lấy từ đâu đến thế."Trương thị cười nói.
"Đây không phải là đồ của lão bà ta, đây là đồ nhận được tiên khí, phúc khí đương nhiên là có phần phu nhân." Viêm đạo bà vội nói: "Phu nhân yên tâm, mấy đồ này rất sạch sẽ."
"Ngươi đã có lòng thì ta nhận vậy." Trương thị thấy Viêm đạo bà nói như vậy, thì gật đầu, gọi tiểu nha đầu đến đem cái rổ đi.
Viêm đạo bà nhìn Trương thị thu điểm tâm, lúc này mới ngồi xuống ghế bên cạnh Trương thị.
"Cô nương đâu rồi?" Sau khi Viêm đạo bà ngồi, nhìn trái phải, cố ý hỏi: "Sao không ở cùng phu nhân, là ở trong phòng nàng sao?"
"Con bé không có ở nhà." Trương thị nói với Viêm đạo bà: "Sang bên Trầm gia rồi, Trầm cửu cô nương mấy ngày nay nhiễm phong hàn, bọn họ bình thường cũng thân thiết nên hôm nay đi thăm."
"À." Viêm đạo bà à một tiếng, lại cười nói: "Ở trước mặt cô nương, ta không dám nói, sợ cô nương mắng ta mồm mép trơn tru. Hôm nay, cô nương không có nhà, ta cả gan nói một câu, trong phủ thành này, những cô nương cùng lứa tuổi ta đã gặp không ít, luận vóc dáng, luận ăn nói, còn có hành vi cử chỉ, không ai có thể sánh bằng cô nương... nàng thật là nhân vật đứng đầu..."
Vừa nói Viêm đạo bà vừa giơ ngón cái lên lại dò xét xem phản ứng của Trương thị.
Trương thị nghe người ta khen khuê nữ nhà mình, còn vui hơn nghe khen mình, tuy vậy ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn nói vài câu.
"Con bé là một cô nương trẻ tuổi, làm gì được như ngươi nói. Chỉ là khuê nữ này của ta luận nhân phẩm, tính tình quả thật không có gì đáng chê trách." Tuy nói với Viêm đạo bà như vậy nhưng Trương thị không nhịn được cũng khen khuê nữ của mình một câu.
"Cô nương thông minh xuất sắc như vậy, không biết nhà ai có phúc có thể lấy được." Viêm đạo bà nhìn Trương thị lại cười nói.
Trương thị cười cười không tiếp lời Viêm đạo bà.
"Phu nhân, ta có một mối hôn sự tốt muốn giới thiệu với người, không biết phu nhân có muốn nghe không?" Viêm đạo bà khom người nhìn Trương thị cười nói.
Chuyện hai nhà Trầm - Liên hứa hôn miệng trong phủ thành rất nhiều nhà biết. Viêm đạo bà là người hay ra vào nội viện các nhà, tin tức đương nhiên linh thông hơn người khác, có lý nào không biết.
"Làm phiền người đã bận tâm." Trương thị nói. Dù sao cũng đã đáp ứng hôn sự với Trầm Lục, hơn nữa hai bên đối với cuộc hôn nhân này vô cùng hài lòng, Trương thị đương nhiên không muốn nghe Viêm đạo bà nói về mối khác. "Chuyện này ngươi đừng phí sức nữa, chuyện hôn sự của Mạn Nhi..."
"Ngươi hẳn là nên nghe chút tin đồn chứ?" Trương thị nói xong lại hỏi Viêm đạo bà.
Viêm đạo bà cười ha ha.
"Ai u, vậy ta phải chúc mừng phu nhân rồi. Thì ra tin kia là sự thật!" Viêm đạo bà đứng dậy lại hành lễ với Trương thị: "Đây quả thật là nhân duyên tốt trời ban. Lục gia là người có năng lực, cô nương nhà chúng ta phúc khí vạn phần. Phu nhân càng là toàn phúc toàn thọ, tích phúc cho con cái!"
"Chuyện này, trong lòng ngươi biết là được, đừng có ba hoa cái miệng, nhà Lục gia cũng không phải nhà bình thường như chúng ta, chuyện hôn sự này đợi từ kinh thành trở về mới định được." Trương thị dặn dò Viêm đạo bà.
"Phu nhân cứ yên tâm, chút hiểu biết này bà già ta vẫn hiểu được, đều hiểu được." Viêm đạo bà liên tục gật đầu.
"Nhà phu nhân chuyện vui không dứt, chẳng trách sắc mặt phu nhân tốt như vậy." Viêm đạo bà chuyển động con ngươi, nhìn các nha đầu trong nhà, lại nói với Trương thị: "Chỉ là, ta nhìn thấy chuyện vui này của phu nhân còn có chút..."
Viêm đạo bà nói đến đây thì ngừng không chịu nói tiếp nữa.
"Có chút gì?"
"Phu nhân, chuyện này..." Viêm đạo bà lại nhìn mấy nha đầu: "Có mấy tiểu cô nương ở đây..."
Là người thì luôn có lòng hiếu kỳ, huống chi Viêm đạo bà nói vậy, Trương thị càng thêm tò mò muốn biết điều Viêm đạo bà ngần ngại muốn nói là gì.
"Trong phòng này không có việc gì, không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đều ra ngoài đi." Trương thị nói với mấy nha đầu trong phòng.
Mấy nha đầu nhìn nhau nhưng cũng không đi ra.
Trương thị liền nhớ, Liên Mạn Nhi không thích Viêm đạo bà, đối với bà ta có lòng đề phòng, chắc chắn là Liên Mạn Nhi đã dặn mấy nha đầu, không cho Viêm đạo bà ở một mình với nàng, sợ Viêm đạo bà lừa nàng.
Trương thị tuy tin Viêm đạo bà nhưng nàng càng tin khuê nữ nhà mình hơn, không muốn làm trái ý muốn của khuê nữ. Thấy mấy nha đầu không đi, nàng do dự.
"Mấy vị đại tỷ này chắc không phải là nha đầu của phu nhân? Là người mới đến, còn chưa dạy quy củ, mấy nhà ta đã đi qua chưa từng thấy có chuyện như vậy." Viêm đạo bà chú ý nhất cử nhất động của Trương thị, phát hiện nàng do dự nên nói.
Tuy Liên Mạn Nhi không có ở nhà, nhưng trong phòng có đến mấy nha đầu, không tiện cho kế hoạch của bà ta, nhất định phải đuổi bọn nha đầu ra ngoài.
Trương thị là người thật thà, Viêm đạo bà nói như vậy nàng bị lúng túng, lại không thể nói thẳng là do Mạn Nhi dặn dò, không tin Viêm đạo bà. Do đó, chỉ có thể kêu mấy nha đầu ra ngoài, nếu không Viêm đạo bà bép xép ra bên ngoài, người ta sẽ nghĩ Liên gia không có quy củ, nàng là đương gia chủ mẫu mà không sai khiến được nha đầu trong nhà, vậy chẳng khác nào làm chuyện chê cười ở phủ thành này.
"Các ngươi đều lui xuống đi, không có gì đâu, có chuyện gì ta gọi các ngươi!"
Mấy nha đầu cũng nghe ra sự khiêu khích của Viêm đạo bà, lại thấy Trương thị khó xử, hai bên nhìn nhau, đành phải lui ra ngoài.
"Ngươi muốn nói cái gì, còn không thể nói trước mặt tiểu cô nương." Đợi bọn nha đầu đi xuống, Trương thị thúc giục Viêm đạo bà.
"Là chuyện không thể nói trước mặt tiểu cô nương." Viêm đạo bà cười bồi nói: "Phu nhân, người có thiên đại phúc khí, nhà này chỉ có người cùng lão gia, ngày tháng trôi qua yên tĩnh, thuận lợi. Người khác không có phúc được như phu nhân, ai cũng tam thê tứ thiếp, đại nha đầu, tiểu thiếp, đầy nhà."
Viêm đạo bà vừa nói vừa thận trọng quan sát sắc mặt Trương thị.
Trên mặt Trương thị quả nhiên xuất hiện thần sắc lo âu. Nàng còn nhớ Viêm đạo bà đã nói điều này với nàng mấy lần, trong lòng không phải là không lo lắng. Ví như nàng cùng Liên Thủ Tín hai người là hai phu thê cùng chung hoạn nạn, cùng nhau vượt qua nghèo khó. Liên Thủ Tín lại là người đàng hoàng, trước giờ không kề có tâm tư khác. Lại nói ví dụ như Liên Chi Nhi, Ngô gia người ta cũng như vậy, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tình cảm tốt, mà Liên gia ngày nay địa vị cũng cao hơn Ngô gia, cả đời này của Liên Chi Nhi cũng không cần phải lo chuyện này.
Chỉ có Liên Mạn Nhi... sắp gả cho người như Trầm Lục, gả vào một Trầm gia như vậy...
Mặc dù không thường ở phủ thành, nhưng chuyện lớn nhỏ ở đây Trương thị cũng nghe không ít. Trong đó không ít chuyện thê thiếp không hợp khắp nơi tranh giành tình cảm.
Trương thị không phải là người khôn khéo, nhà nàng lại ít người, đơn giản... nhưng nàng cũng hiểu được cuộc sống ở nhà cao cửa rộng không hề đơn giản.
"Không phải ta xui rủi phu nhân." Viêm đạo bà nhìn Trương thị phiền não, vội tiếp tục nói: "Phu nhân cũng không coi ta là người ngoài, ta đối với phu nhân thành tâm thành ý, không thể không toan tính cho phu nhân."
"Nhà Lục gia như vậy, sau này người trong phòng tất nhiên không ít. Huống chi nhân phẩm, tướng mạo Lục gia như vậy, người trong phòng của Lục gia cùng với người trong phòng của nhà khác không giống nhau."
"Có gì mà không giống?" Trương thị hỏi.
"Người khác có thể tùy tiện lấy tiền mua về, hoặc là từ những hộ gia đình nghèo chọn ra cũng xong. Nhưng người trong phòng của Lục gia, sợ là nhân phẩm, gia thế không bình thường được. Không nói đâu xa, trong phủ thành này, không biết có bao nhiêu khuê tú muốn làm thiếp của Lục gia."
"Như Vạn tuế gia trong kinh thành, phi tử của người không phải đều là thiên kim con vợ cả của quan tam, tứ phẩm đấy sao... làm thiếp cho Lục gia còn có thể diện hơn làm vợ cả của nhà bình thường. Những chuyện như thế này ta thấy nhiều rồi..."
"Cô nương gả vào đó, sau này không có ba bốn con mắt sợ là quản không nổi." Viêm đạo bà lại thở dài nói với Trương thị.
"Làm gì đến nỗi như vậy..." Trong lòng Trương thị đã tin bảy tám phần, nhưng về tình cảm lại không thể chấp nhận được: "Bọn họ là vợ chồng son, lúc đầu ..."
"Vợ chồng son, một hai năm đầu, một tháng hai tháng, mới mẻ gì cũng qua đi. Sau này thì sao? Con người mà, không lo xa cũng phải lo gần, cô nương tuổi còn nhỏ, không hiểu những thiệt hơn trong đó, chẳng lẽ người không hiểu? Phu nhân nên vì cô nương mà tính toán, cô nương sau này ở Trầm gia mà không tốt thì phu nhân, huynh đệ của cô nương cũng đều không..."
"Chúng ta không cần con bé phải làm gì hết." Trương thị càng nghe càng không thích lời Viêm đạo bà nói nên ngắt lời: "Chúng ta chỉ hy vọng con bé được sống tốt, chỉ cần như vậy thôi."
"Phu nhân thật lòng thương yêu khuê nữ." Viêm đạo bà lập tức tiếp lời nói: "Nếu đã yêu thương nàng vậy phu nhân có tính toán gì chưa?"
Chương 990: Lọt bẫy
"Chuyện này..." Vẻ mặt Trương thị rối rắm, khó xử: "Ta có thể làm được gì chứ, Mạn Nhi nhà ta... Lục gia... có lẽ sẽ không..."
Đối mặt với chuyện phải góp sức, có một số người theo bản năng sẽ lựa chọn phủ nhận, phủ nhận sự tồn tại của những rắc rối. Lúc này tâm trạng của Trương thị là như vậy.
Viêm đạo bà ngồi đánh giá thần sắc của Trương thị, bà ta nhận ra lúc này tâm trí của Trương thị đã rối loạn, mừng thầm trong bụng. Chỉ là, bà ta đã nói như vậy rồi mà Trương thị vẫn không chủ động nhắc đến thần dược mà bà ta nói lúc trước, vì vậy có hơi mất hứng.
Nhưng, Viêm đạo bà không vì vậy mà tức giận, nhiều năm đi lại ở phủ thành, dạng nữ quyến nào mà bà ta không gặp qua, chủ mẫu đại gia đình người ta, người giống như Trương thị tuy là ít nhưng không phải không có. Trương thị không nhắc đến thần dược không phải có ý muốn để bà ta tự nói ra, mà vì tâm tư rối loạn, nghĩ không ra.
Trương thị cũng không phải người khôn khéo giỏi giang.
"Ai u, phu nhân, người không thể nào lừa dối mình như vậy."Viêm đạo bà vỗ bắp đùi thở dài nói: "Cái gì mà có lẽ không thể, người không thể buông xuôi không tính toán."
Viêm đạo bà lại nói những lời lúc nãy chỉ điểm cho Trương thị.
"Cô nương tuổi còn nhỏ, không lo được những chuyện này, phu nhân phải làm chủ cho cô nương."
"Ta có thể làm gì... không đến nỗi như vậy đâu. Lục gia không phải loại người đó." Trương thị nói như vậy nhưng xem thần sắc cùng ngữ khí có thể thấy bản thân nàng cũng không hoàn toàn tin chắc như vậy.
"Nếu không, ngươi nói ta phải làm sao?" Trương thị hỏi thẳng Viêm đạo bà.
"Phu nhân, nếu người khác hỏi ta, chắc chắn ta sẽ không nói, nhưng phu nhân hỏi ta mới nói." Viêm đạo bà nói, lại cố ý nhìn quanh, sau đó đứng lên, đến trước mặt Trương thị, đè thấp giọng nói: "Phu nhân quên lời ta nói lúc trước rồi sao."
"Ngươi nói chuyện tiên dược đó hả?"
"... Đây là phúc phận của phu nhân và cô nương, tiên đan này trên đời chỉ có một viên, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có nữa."
Trương thị cúi thấp đầu không nói gì.
"Ta nghĩ đây là do cô nương có mệnh này, nên mới có được tiên đan, có được mối nhân duyên này. Người khác không có phúc để hưởng, đây là ông trời dành cho cô nương, để cô nương đời này đại phú đại quý, cuộc sống thuận lợi."
"Cũng là phu nhân và ta có duyên, ta ở phủ thành nhiều năm như vậy, tuy nói nhà nào ta cũng đã đi qua, nhưng người đối xử tốt với ta, người chưa bao giờ xem thường ta chỉ có mình phu nhân. Ta đã sớm muốn vì phu nhân mà ra sức, chỉ là mọi chuyện của phu nhân đều tốt đẹp nên ta không có cơ hội giúp sức mà thôi."
"Đúng lúc gặp phải hôn sự của cô nương, ta nghe nói mà vui mừng thay cho phu nhân và cô nương nhưng lại nghĩ đến hậu viện nhà cao cửa rộng kia, ta lại lo lắng thay cho phu nhân cùng cô nương, ta liền nhớ đến tiên dược... cũng là ta muốn báo đáp ân tình của phu nhân, sau này cô nương có cuộc sống mỹ mãn xin đừng quên lão bà này, như vậy là ta mãn nguyện rồi."
"Thuốc này hữu dụng với con bé vậy sao?" Trương thị nghe Viêm đạo bà nói nửa ngày rốt cuộc ngẩng đầu hỏi Viêm đạo bà.
Nghe Trương thị nói như vậy, biết nàng đã xiêu lòng rồi, nên trong lòng vui mừng khấp khởi.
"Phu nhân cứ việc yên tâm. Lão bà ta lấy đầu bảo đảm, ta có mấy lá gan cũng không dám lừa gạt phu nhân và cô nương, nếu không sau này sao ta có thể lăn lộn ở phủ thành này chứ? Nếu không dùng được chẳng lẽ ta không sợ hai người dỡ cái am nhỏ của ta sao?"
"Vậy..."
Trương thị mới nói một chữ, Viêm đạo bà đã lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ.
"Ta đã chuẩn bị cho phu nhân rồi đây." Viêm đạo bà đưa bình sứ qua cười nịnh nọt.
"Ngươi đem nó đến rồi?" Trương thị đưa tay định cầm lấy, lại dừng lại, hỏi Viêm đạo bà: "Đồ quý như vậy lúc nào ngươi cũng đem theo bên mình sao?"
"Sao có thể chứ." Viêm đạo bà nghe Trương thị hỏi như vậy, sợ Trương thị sinh nghi nên vội giải thích: "Như phu nhân nói đó, thuốc quý như vậy sao có thể đem bên người được, bình thường ta đều để trong am. Không giấu phu nhân, đây là tấm lòng của ta, ta định đem tặng phu nhân."
"À." Trương thị à một tiếng, lúc này mới nhận bình thuốc.
Viêm đạo bà vội ra vẻ ân cần, mở nắp bình đổ ra tay Trương thị một viên thuốc trắng muốt.
"Phu nhân nhìn xem, là thứ tốt đó."
Trương thị nhìn bình sứ, lại nhìn viên thuốc, quả nhiên là tinh xảo, không phải là đồ vật tầm thường, do đó, trong lòng lại tin Viêm đạo bà thêm mấy phần.
"Ngươi chỉ có một viên này thôi hay là nhà nào gả khuê nữ ngươi cũng đưa một viên." Tuy như vậy nhưng Trương thị vẫn hỏi một câu.
"Ai u, phu nhân người cho rằng ta bán thuốc giả sao?" Viêm đạo bà oan khuất kêu lên: "Ta thề với người, nếu có viên thứ hai thì thiên lôi đánh chết, ta chết không được tử tế. Phu nhân người đừng phụ tâm ý của ta."
Viêm đạo bà thề thốt thực tâm như vậy là vì trong tay bà ta quả thật chỉ có một viên mà thôi.
"Ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi, người thề thốt như vậy làm gì, ta biết ngươi cũng là người có xuất thân cơ khổ, sao ta có thể không tin ngươi được đây." Trương thị nói, trong lòng Trương thị Viêm đạo bà mệnh khổ như vậy, người cơ khổ tất nhiên là người tốt, người lương thiện.
"Thuốc này ..." Trương thị cầm bình thuốc trong tay hỏi Viêm đạo bà.
" ...... bỏ vào trong trà, cháo sẽ lập tức tan ra." Viêm đạo bà không đợi Trương thị hỏi hết câu, vội trả lời: "Thuốc này uống trước mới có hiệu quả."
" ... chắc là ngày đại hỷ của cô nương cũng gần đến rồi, thuốc tốt như vậy nếu chậm trễ sẽ hỏng bét, còn có một chuyện phu nhân cần nhớ, chuyện này không được nói với cô nương, nói ra sẽ không linh, đợi cô nương uống xong, lúc cô nương lên kiệu hãy nói."
"Còn không thể nói với con bé?"
"Trước khi uống, không thể nói, sau đó à... cũng không nên nói. Ta thấy cô nương tuổi còn nhỏ có lẽ không tin mấy thứ này, nếu giận phu nhân lại cho rằng phu nhân ngờ vực Lục gia vô căn cứ, vậy sẽ không tốt... phu nhân là mẫu thân của cô nương, trong lòng đều mong điều tốt cho cô nương, không cần cô nương hồi báo cái gì nên tốt nhất không nói đến chuyện này, cứ giấu cô nương là được. Sau này cô nương sống tốt, Lục gia đối đãi tốt với cô ấy, cả đời hạnh phúc mỹ mãn, như vậy không tốt sao."
"Ừ." Trương thị cảm thấy Viêm đạo bà nói có lý, gật đầu.
"Phu nhân, người nhất định phải cẩn thận, đại sự cả đời của cô nương đều dựa vào phu nhân. Theo ta thấy, hôm nay là ngày tốt, đợi cô nương quay về, phu nhân lén bỏ vào chum trà cho cô nương uống luôn đi, nếu không sợ không kịp." Viêm đạo bà nhìn Trương thị gật đầu, bèn tiến thêm một bước nữa.
Viêm đạo bà nói xong, lấy viên thuốc trong tay Trương thị bỏ vào bình sứ.
"Phu nhân mau đem bảo bối này cất kỹ đi, đừng để cho bọn nha đầu nhìn thấy. Bọn họ trẻ người, không kín miệng, lỡ như để cô nương biết được, uổng công phu nhân. Nếu kêu ta đi tìm viên thứ hai, dù có vạn lượng hoàng kim cũng tìm không ra."
Trương thị nghe Viêm đạo bà nói vậy thì vội vàng đem thuốc cất đi.
"Phu nhân cứ yên tâm, cho dù không linh nghiệm thì cũng không sao hết, vì ta không dám cho cô nương uống thứ bậy bạ đâu."
Viêm đạo bà nói như vậy Trương thị nghe rất lọt tai. Câu này đúng ý của Trương thị, cho dù Trương thị vẫn còn nghi kị thứ thuốc này nhưng nàng lại tin chắc rằng uống thuốc này cũng chẳng hại gì.
Trương thị tin Viêm đạo bà không dám hại người, cùng lắm là không có công hiệu, muốn lừa gạt chút tiền mà thôi. Đây đương nhiên là ý nghĩ chất phác của người nông dân, hơn nữa không thể nói đại đa số tình huống, suy nghĩ này của nàng không sai. Bán thuốc giả ai cũng sẽ không làm ra thứ có hại với người mua, không nói đến lương tâm không cho phép mà còn rước thêm phiền phức. Nếu không tiền còn chưa cầm nóng tay đã góp luôn tính mạng vào rồi, đây không phải là cách làm của người thông minh.
"Thuốc này ta không thể lấy không của ngươi." Trương thị nghĩ đến Viêm đạo bà vừa nói vạn lượng hoàng kim, điều đó nhắc nhở nàng giá trị của viên thuốc chắc không rẻ. "Ngươi nói giá đi."
"Ai ui, phu nhân." Viêm đạo bà cười: "Đây là thứ ngàn vàng khó cầu, là vật quý giá."
Viêm đạo bà không nói giá làm cho Trương thị có chút bối rối.
"Tiền riêng của ta không có bao nhiêu, phải đến phòng thu chi lãnh."
Viêm đạo bà vội ngăn Trương thị.
"Ta nói cho phu nhân nghe, thuốc này bao nhiêu lượng hoàng kim không mua được, đây là phúc phận của cô nương, cũng là tâm ý của ta. Sao có thể lấy tiền của phu nhân được chứ, hơn nữa cũng không thể làm như vậy với tiên đơn. Ta ở phủ thành, cô nương cũng ở phủ thành, sau này nếu thuốc có hiệu nghiệm, phu nhân và cô nương để ý đến ta một chút, thì không còn gì tốt bằng."
Viêm đạo bà nói như vậy, đừng nói là Trương thị, cho dù có thông minh hơn Trương thị đi nữa cũng không thể không tin.
"Thuốc này nếu thật có công hiệu, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt. Mạn Nhi cũng sẽ nhớ chỗ tốt của ngươi." Trương thị nói.
"Trước mặt phu nhân ta cũng nói thật, nửa đời sau của ta cũng chỉ trông mong vào điều này thôi, ha ha..." Viêm đạo bà cười híp mắt, lời nói của bà ta có ẩn ý, chỉ là Trương thị sao có thể nghe ra.
Chính vào lúc này, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, tiểu nha đầu vào bẩm báo.
"Cô nương đã về rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com