Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Pt 1. That brown - haired girl

"I walk a lonely road

The only one that I have ever known

Don't know where it goes

But it's only me, and I walk alone

I walk this empty street

On the boulevard of broken dreams

Where the city sleeps

And I'm the only one, and I walk alone..."

" Shuu, shuu, anh có nghe em hỏi không thế?"

Tôi giật mình thoát khỏi giai điệu của ca khúc "Boulevard of Broken Dreams" đang phát ở Greenstar Mall, định thần nhìn Jodie đang cầm hai chiếc túi xách của thương hiệu Fusae chìa ra trước mặt mình.

" Shuu, anh nghĩ cái màu be hay màu xanh ngọc trông hợp với em hơn?"

" Cứ lấy cái nào em thích là được"- Tôi ậm ừ trả lời, cốt là cho có. Bản thân không rành về thời trang, ngoài việc có một người mẹ cuồng Fusae từng có lần bắt tôi nghỉ học để xếp hàng mua sản phẩm mới thời tiểu học, thì Chanel hay Chloé đối với tôi cũng chỉ là những cái tên mà thôi. Nếu không phải Jodie một mực cho rằng Giáng Sinh là thời gian các đôi tình nhân hẹn hò yêu đương, thì tôi sớm đã dành mấy ngày nghỉ hiếm hoi sau khi kết thúc khoá huấn luyện kéo dài 18 tuần ở Quantico cho việc điều tra sự biến mất bí ẩn của bố rồi.

" Thôi nào Shuu, anh định cứ giữ khuôn mặt lạnh lùng trong suốt buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta hay sao?"- Jodie có vẻ đã không còn hứng thú với mấy cái túi, em khoác lấy tay tôi và nói bằng tông giọng hơi cao, có phần nũng nịu tôi chưa từng thấy qua trước đó - "Đi kiếm gì ăn thôi, không thể để lễ Giáng Sinh đầu tiên bên nhau trở nên bung bét được"

Bằng một tâm trạng đầy hứng khởi, em kéo tôi bước tới thang cuốn, chúng tôi rời khu mua sắm để xuống chỗ các hàng ăn nhanh dưới hầm. Vì là Giáng Sinh nên các gia đình đều quây quần ở nhà bên bàn tiệc thịnh soạn, trong các cửa hàng đồ ăn nhanh chủ yếu là du học sinh hoặc người công tác xa nhà, họ không có người thân bên cạnh nhưng cũng không muốn bỏ lỡ bầu không khí náo nhiệt rộn ràng của một dịp lễ lớn. Jodie đẩy tôi tới chiếc bàn trong quán KFC rồi háo hức tới quầy order đồ ăn, sở dĩ hí hửng như vậy là bởi hôm nay có sale off đặc biệt, và còn bởi em luôn than với tôi đã quá chán ngán thức ăn dinh dưỡng hồi còn ở trường đào tạo đặc vụ FBI. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng cải thiện nét mặt để khỏi phá hỏng buổi hẹn hò đầy kì vọng này của Jodie, hai bàn tay đan chéo đỡ lấy sau đầu, ngồi ngả lưng trên băng ghế sofa màu đỏ trong góc quán quan sát mọi người xung quanh. Ở chiếc bàn cách chúng tôi vài bước chân là một người đàn ông gốc Ấn trung tuổi, dựa vào cách sắp xếp đồ ăn trên bàn, cách đeo đồng hồ và buộc dây đôi giày thể thao cho thấy ông ta là người kĩ tính đến khắc nghiệt, cộng thêm dáng vẻ săn chắc khá hiếm gặp ở đàn ông tuổi này, tôi khá chắc mình đang được diện kiến một trọng tài chuyên nghiệp của một giải bóng đá tầm cỡ; trong khi đó bàn tay với những vết chai rất đặc trưng của người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ bên kia lại đem đến cho tôi thông tin về một anh chàng thợ mộc. Tôi tiếp tục thú vui suy luận của mình bằng cách đánh mắt nhìn sang những gian hàng Mc Donald, Starbucks, để rồi tầm nhìn bị thu hút bởi một nhóm 3 thanh niên vận đồ đen xa xa đang lúi húi lấy từ chiếc balo lớn kì dị của họ ra những vật gì dài dài, cũng màu đen.

" Súng ư?" - Tôi chột dạ, và chưa kịp có phản ứng gì thì một trong số hắn đã cầm khẩu Colt AR-15 đạn tự động chĩa về phía Mc Donald, nã súng.

" NẰM XUỐNG" - Tôi gào lên khi súng bắt đầu rần rần như mưa, tiếng người từ các quán hét lên kinh hãi, tiếng kính vỡ, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng và đám đông tháo chạy tán loạn. Một tên đã đến KFC và bắt đầu xả súng vào đám người ở quầy order đang cuống cuồng tìm chỗ trốn, máu bắn lên tường và chảy lênh láng trên mặt sàn. Tôi ra hiệu với Jodie - lúc này đang nấp dưới một cái bàn gần nhất có thể trốn được- chết tiệt, cả hai đều không nghĩ đến việc cần mang súng khi hẹn hò. Ở học viện đã từng có những tình huống thử thách thế này, nhưng đó là khi ta được trang bị vũ khí cẩn thận, và thậm chí khi ấy vẫn cần có kế sách đối phó khôn ngoan với những kẻ xả súng liều chết như vậy. Jodie hiểu được ý đồ của tôi qua ánh mắt, một trong hai phải làm mồi nhử để người kia cướp được súng của tên đồ sát, có vậy mới khống chế được tình hình. Em băng ra vào lúc tay súng đến gần, lăn vài vòng trên mặt đất tránh một tràng đạn liên thanh trút tới, lập tức tôi rời chỗ nấp, nhảy qua 3, 4 cái bàn, cùi trỏ giáng mạnh một đòn chính giữa hai mắt trong khi cánh tay còn lại siết chặt cổ y. Tôi đoạt lấy khẩu súng và dành cho hắn thêm vài đòn tiệt quyền đạo, giao lại hiện trường cho Jodie để đi xử lí nốt những tên còn lại. Lúc này sàn nhà đã đầy vũng máu, trong những quán ăn người nằm la liệt, trên những tấm áo choàng chi chít những lỗ đạn đen ngòm, máu thấm ra thành một mảng màu nâu thẫm vẫn còn bốc khói. Tiếng súng đang vang lên ở khu ẩm thực Trung Hoa. Tôi nhanh như cắt khóa chế độ bắn tự động và lao tới ghim một phát đạn vào cánh tay cầm súng của tên đồ tể, thừa lúc hắn quay cuồng đau đớn xông tới dùng một cước đá bay súng và cho hắn một trận nhừ tử. Lúc này mưa đạn đã ngừng, nhưng tôi biết vẫn còn sót lại một con chuột cần xử lí. Tôi cảnh giác dò xét khắp các hàng quán còn lại của khu phố, tất cả chết chóc và đổ nát khiến tôi có thể hình dung rõ nét tội ác vừa được gây ra cách đây ít phút. Bất chợt trong khu vực WC có tiếng nạp đạn lên nòng, tôi phi như bay tới nơi với quyết tâm phải ngăn chặn tội ác trước khi quá muộn. Tên cuối cùng quay lưng lại phía tôi, hắn cao lớn với khẩu rifle trên tay, vừa đẩy mạnh cửa các buồng vệ sinh vừa chửi rủa lũ người nhập cư ngu ngốc đã làm vấy bẩn nước Mỹ của hắn. Từ cự li và với tư thế này việc ngắm bắn với tôi dễ như trở bàn tay, song lại cực kì khó khăn để không gây sát thương cho hắn - chính bởi tôi chưa được cấp thẻ FBI nên không thể tùy tiện nổ súng được. Tôi quyết định đánh liều bằng cách bắn bừa để khiến hắn quay lại, sau khi đối mặt trực diện mới dựa vào tài bắn nhanh để phân định thắng thua. Viên đạn sượt qua mặt hắn, tên sát nhân tức thời quay lại giương súng về phía tôi, còn chưa kịp trở tay thì tôi đã nã một viên kẹo đồng ngay cổ tay hắn, súng rơi xuống đất, tôi văng chân đá ra xa.

Ngay lúc đó, " Pằng pằng pằng" , 3 viên đạn từ phía cuối khu WC găm thẳng vào lưng tên tội phạm, máu loang ra ướt đầm vùng bụng, hắn nhanh chóng khuỵu chân ngã nhoài trên mặt đất. Tôi tức giận tìm kiếm kẻ vừa ra tay quá khích, chỉ để đổi lấy sự sửng sốt khi tấm thân cao lớn của tên đồ tể đổ xuống, hiện ra trước mắt tôi không phải một gã đàn ông hung bạo hay một sĩ quan mang súng đang tại phép.

Mà là một cô gái - một đứa trẻ chỉ tầm 8,9 tuổi đang cầm khẩu BUL M-5 còn nguyên khói súng.

Mái tóc ngắn màu nâu như hạt dẻ, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn nét trẻ thơ đáng yêu mang vài phần Đông Á, chỉ có đôi mắt xanh biếc thăm thẳm như hai mặt hồ không thấy đáy, ngay cả khi gần như giết chết một mạng người, hai mặt hồ ấy cũng không hề lay động.

" Cậu điên rồi, Akai" - sếp James bật cười sau khi đón tôi và Jodie từ sở cảnh sát trở về. "Làm sao một đứa trẻ có thể nổ súng bắn người, lại còn là một tên tội phạm được chứ"

" Phải đấy Shuu, làm gì có bố mẹ nào lại dạy con bắn súng từ khi còn nhỏ như vậy chứ" - Jodie cũng đồng tình rằng tôi đã gặp ảo giác về việc cô bé tóc nâu trong nhà vệ sinh nọ. Ngay lúc tôi đáng lẽ có thể kéo con bé lại để làm rõ vụ việc thì cảnh sát ập tới, và một loạt những rắc rối pháp lý tiếp sau đó, để rồi không hiểu vì lí do gì tôi không bao giờ tìm thấy tên một đứa trẻ nào trong danh mục nhân chứng của vụ xả súng đẫm máu ngày hôm ấy nữa.

4 tháng sau đó, tôi và Jodie được cấp thẻ đặc vụ FBI.

Trong vòng 4 năm tiếp theo, địa bàn hoạt động chủ yếu ở Mỹ,  chúng tôi điên cuồng điều tra những manh mối mong manh dẫn gần hơn tới bí ẩn về tổ chức tội ác mà cả hai tin chắc có liên quan đến cuộc thảm sát gia đình Jodie cũng như sự mất tích của cha tôi. Hàng ngàn vụ án tưởng như chìm vào bế tắc cùng với một số lượng đếm trên đầu ngón tay các nhân chứng còn sống sót được lật lại điều tra, cuối cùng vào một ngày của mùa hè năm ấy, James giao cho tôi một tập hồ sơ mà ông nói rằng phải đánh đổi bằng tính mạng của ít nhất 3 NOCs trước đây được cài vào tổ chức.

" Akai, đến lúc cậu phải trở lại Nhật Bản rồi"

Lúc ấy, tôi nhận ra mình không chỉ khao khát điều tra vụ án của cha 11 năm về trước, mà còn có sự tò mò lớn hơn về nhân vật tôi được chỉ định tiếp cận.

Cô bé tóc nâu năm đó, cô bé có đôi mắt ác quỷ trên khuôn mặt thiên thần, tôi sẽ gặp lại cô bé ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com