Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một mối tương tư


Tôi thích Kiên.

Bao nhiêu năm nay vẫn luôn thích cậu ta.

Chỉ là... trong lòng tôi vẫn luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến tôi chẳng thể nói thật lòng mình.

"Mày hèn nhát quá không xứng đáng làm bạn tao. Thích thì phải nói chứ!"

Con bạn cùng bàn vỗ một cái rõ đau vào đầu tôi, ánh nhìn khinh bỉ. Tôi xoa xoa đầu, gân cổ lên cãi lại nó.

"Không phải hèn nhát chỉ là... chỉ là... bọn tao là bạn thân đã 12 năm rồi. Nếu không thành thì..."

Tôi rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ sẽ xảy ra. Con bạn nhìn tôi với vẻ mặt bùn loãng không thể trát được tường.

"Thì mày phải nói ra mới biết được chứ. Chưa ra trận mà đã sợ thua. Tao thật thất vọng vì có con bạn như mày. Cùng lắm thì lại tiếp tục làm bạn."

Đầu óc tôi ong ong những lời nó nói, hít một hơi thật sâu tự động viên mình.

Bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh, cứ rối lên thì mọi chuyện hỏng bét.

Ấy vậy mà bàn tay tôi vẫn cứ run run, đến nỗi gõ mấy chứ mà cũng lâu thật lâu.

"Mày, tao nghĩ tao thích mày."

Mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại. Messenger tràn ngập thông báo từ các cuộc trò chuyện nhóm nhưng Kiên vẫn im lặng. Avatar của cậu dần dần trượt xuống dòng tin nhắn.

Không hiểu sao tôi lại rất sợ hãi.

*

Nắng vàng nhàn nhạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá mùa xuân tạo thành những chấm nhỏ li ti trên mặt đất. Tôi lấy mũi giày khẽ di di, một bóng đen chầm chậm tiến lại gần tôi.

Tôi biết người đó là ai.

Ngẩng đầu lên, chàng trai nở một nụ cười rạng rỡ rất riêng theo cách của cậu ấy, áo gió mỏng khoác ngoài một chiếc áo thể thao. Áo gió của cậu ấy màu xanh còn của tôi là màu cam. Chúng vốn là một bộ, lúc ấy tôi phải năn nỉ gãy lưỡi mới thuyết phục được cậu mua chung chiếc áo đó với tôi. Cậu ta vốn không biết tôi thích cậu ta đến nhường nào...

-Đến rồi à?

-Ừ. Mày đợi lâu chưa?

-Chưa.

Tôi đứng dậy khỏi băng ghế, bắt đầu chạy khởi động, được một lúc vẫn thấy cậu ta đứng im, tôi vòng lại.

-Sao mày không chạy.

Kiên không trả lời chỉ đứng yên đó nhìn tôi rồi cụp mắt xuống, vài sợi tóc mái mềm mượt rủ xuống mắt cậu, tay tôi vô thức đưa ra muốn vén những sợi tóc đó giúp cậu. Bất ngờ, Kiên lại ngẩng đầu:

-Xin lỗi.

Tôi hóa đá, ngập ngừng hạ tay xuống, tôi đã cố tình không nhắc đến việc hôm qua bởi vì sau khi gửi dòng tin nhắn ấy đi, tôi đã hối hận, hối hận vô cùng.

Vội quay người đi, tôi không muốn để cậu ta nhìn thấy tôi khóc. Chỉ giận bản thân vô dụng, suốt ngày chỉ biết khóc, gặp chuyện không vui lại chỉ biết trốn chạy.

-À, cái đó thằng em tao nghịch mess, đùa ấy mà.

Tôi cố kiếm bừa một cái cớ để phủ nhận cho hành động hèn nhát của mình, đầu óc tôi đã biến thành một mớ bòng bong không thể nào nghĩ ra nổi một lời nói dối hoàn hảo hơn được.

Kiên chạy theo sau tôi, chân cậu ta dài chẳng mấy chốc đã chạy song song tôi.

Tôi cố nén nước mắt, hít thật sâu, chuẩn bị sẵn một nụ cười rạng rỡ nhất có thể để đối mặt với cậu. Nhưng mà, khi chạm vào ánh mắt cậu tôi lại chẳng thể cười nổi.

Cậu ta là bạn thân của tôi kia mà.

-Chết tiệt, chưa bao giờ tao cảm thấy thất bại như lúc này.

Giọng tôi nghèn nghẹn, Kiên vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Chắc giờ này mắt tôi sưng húp, híp lại thành một đường chỉ.

-Đừng cố mà an ủi tao. Mày là một thằng cha khốn nạn.

Thực ra tôi chỉ mạnh miệng thế thôi, nhưng vẫn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu, bởi vì tôi đang sợ, tôi đang rất sợ hãi.

-Ừ, tao là thằng cha khốn nạn. còn mày là kẻ lừa đảo, tên lừa đảo tệ hại nhất mà tao từng biết. Mấu câu thoại cũ rích kiểu dành để lòe trẻ con đúng là chỉ có bà cô già như mày mới nghĩ ra được.

Cậu ta cười sặc khiến tôi tức điên lên, máu vọt lên đỉnh đầu thế là tôi thẳng tay đấm cho cậu ta một phát. Kiên ôm ngực ho sặc sụa, tôi mím môi lườm lườm cậu ta

-Thế là xí xóa nhé.

Cậu ta lại nhe răng ra, đưa ngón tay út về phía tôi. Tôi bật cười ngoắc ngón út của mình vào tay cậu ta.

-Lời xin lỗi được chấp nhận. Nhưng mà tao vẫn không từ bỏ được. Tình cảm đâu phải là thứ muốn có thì có mà muốn bỏ thì bỏ ngay được đâu.

Kiên nhìn xoáy vào mắt tôi, tôi cố tình quay đầu đi, tôi sợ mình sẽ chết chìm trong ánh mắt cậu mất thôi. Cậu ta thở dài cũng không cố đoán ý tôi nữa.

-Biết vậy nhưng tao chỉ không muốn làm mày buồn.

-Mày ngu vậy có người để thích là hạnh phúc chứ làm sao mà buồn được.

-Hứa với tao là mày phải thật vui vẻ nhé không thì tao cảm thấy tội lỗi lắm.

Tôi không đáp, ngả người xuống bãi cỏ, nghiêng người nhìn sườn mặt của cậu ta vẫn thấy tim đập rối tung rối mù.

*

Kiên rất đẹp trai, không phải ai cũng công nhận điều đó, nhưng chí ít là tôi thấy cậu rất đẹp, là kiểu mà tôi thích.

-Vậy nên mày mới không dứt ra được đó hả?

-Ừ. Cứ như là bị ma nhập ấy. mỗi lần nhìn thấy cậu ta bệnh tim của tao lại tái phát, cậu ấy vừa là thuốc độc vừa là cứu tinh của tao.

-Mày sắp yêu đến điên rồi.

Tôi nằm vật ra bàn, nghe con bạn ca thán nhưng nửa chữ cũng không lọt vào tai, tâm hồn tôi sớm đã theo Kiên về lớp cậu ta rồi.

-Mà nó là thằng nào?

Con bạn giật quyển sách trên mặt tôi xuống. Vẻ mặt như đang tra khảo tội phạm. Tôi bâng quơ đáp, đắp lại quyển sách lên mặt.

-Thì là Kiên lớp quản trị kinh doanh ấy.

-Cái gì??? Là hotboy đấy à?

Quyển sách một lần bị kéo xuống, tôi nheo mặt lại, tỏ ý phẫn nộ vậy mà con bạn chẳng để ý tới cảm xúc của tôi bắt tôi khai ra bằng được.

-Chắc là thế đấy.

-Chắc chắn.

Con bạn ngồi ưu tư một hồi rồi lại giật áo tôi. Vẻ mặt ngập ngừng.

-Cái gì nữa?

-Mày tỏ tình với nó rồi à?

-Ừ.

-Nhưng mà... tao nghe nói nó crush một đứa mấy năm trời...

Tôi khựng lại, crush của cậu ta, mấy năm nay vẫn luôn là một vướng mắc trong lòng tôi khiến tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình. Nó như một hàng rào đầy gai nhọn ngăn cản tôi bước tới cạnh cậu ấy. Cảm giác đau đớn đến tê dại khiến tôi sợ hãi chùn bước chẳng dám vượt qua thêm một lần nữa.

Cả buổi học đầu óc tôi cứ lơ lửng ở trên mây chẳng thể nào tập trung nổi. Ra về, tôi vội chạy như bay lên lầu trên tìm Kiên.

Chiếc áo gió màu xanh lẩn khuất trong đám đông, tôi tìm thấy cậu ta rồi. Tôi cố đưa tay giật nhẹ vai cậu. Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến tôi ngỡ ngàng.

-Kiên, ở bên này.

Ngỡ ngàng khiến tôi không nhận ra một bóng áo xanh nữa xuất hiện. Kiên đang chạy đến chỗ tôi. Tôi nở một nụ cười, dợm bước về phía cậu thì cô gái mặc áo xanh đã nhanh hơn tôi một bước nhào vào lòng cậu.

Nụ cười trên môi vụt tắt, máu trong người như đông lại, thời gian cũng đóng băng, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ đáy lòng. Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan nhau thật chặt.

Đã bao nhiêu lần tôi không thể nhớ nổi, tôi muốn đan những ngón tay của mình vào tay cậu rồi cứ nắm chặt như thế không tách rời để cậu mãi mãi phải ở bên cạnh tôi, không thể rời xa.

Bây giờ thì không thể nữa rồi, tôi thầm thì tự nhủ, cảm giác đau đớn như muốn xé nát người tôi, tôi chợt nhận ra có thứ gì đó đã vỡ tan rồi.

Kiên sững người nhìn tôi, có lẽ cậu không biết phải nói gì với tôi. Những gì cần nói không phải cậu đã nói hết với tôi rồi sao, chỉ tại tôi quá cố chấp, quá ngang bướng mà thôi.

Tôi xoay người, guồng chân chạy thật nhanh bỏ mặc sau lưng ánh nhìn buồn bã của cậu, thật ra tôi vẫn luôn là một con nhỏ hèn nhát, chỉ biết khóc và trốn chạy không hơn.

Mắt tôi nhòe dần. Tình cảm là một thứ khó đoán định, chẳng biết khi nào sẽ tới và khi nào có thể buông bỏ, có khi chỉ trong chốc lát, có khi là vài ngày, vài tháng, vài năm, lại có khi phải dùng cả tuổi trẻ để đánh đổi.

Tôi vẫn luôn nghĩ màu áo xanh của cậu và màu áo cam của tôi vốn là một bộ, tôi và cậu cũng sẽ là một đôi tuyệt phối. Nhưng khi nhìn thấy hai màu áo xanh như hòa tan vào nhau, tôi mới hiểu tất cả chỉ là nhận định sai lầm của tôi mà thôi.

Cậu ta vốn đâu phải của riêng tôi.

Trước đây không, hiện tại càng không phải và sau này cũng sẽ không.

*

Kiên hẹn gặp tôi sau trường.

-Sao mày lại tránh mặt tao?

Vừa nhìn thấy tôi cậu ta đã hỏi, tay tôi run lên chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh trước mặt cậu.

-Tao nghĩ rồi, gặp mày tao càng buồn hơn nên tốt nhất là không gặp.

-Vậy mày nghỉ chơi với tao luôn hả?

Kiên gần như hét vào mặt tôi, tôi nhếch mép, ngửa mặt lên trời, giọng run run.

-Ừ, không chơi với mày nữa.

-Con mẹ nó, sớm biết mày chả bao giờ nói ra được những lời tốt đẹp. Chẳng lẽ mày có thể sống vui vẻ hơn sao?

-Nếu tao bảo mày chia tay...

-Không thể.

Kiên cắn rang, cắt ngang lời tôi, cậu ta luôn hiểu tôi đang nghĩ gì. Tôi bật cười nửa như than thở, nửa như chua chát.

-Biết rõ mày vậy mà.

Tôi vẫn luôn tự lừa dối mình, chỉ muốn tin khi nghe câu trả lời từ chính miệng cậu.

-Sao mày cố chấp thế?

Mặt Kiên đỏ lên vì tức giận, lồng ngực phập phồng.

-Tính tao xưa nay vẫn vậy, chỉ là mày không chịu hiểu Kiên, mày không thể một tay cầm tay gấu, một tay lại muốn cầm thêm cá.

Kiên nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi cậu thất vọng, thở dài.

-Tao xin lỗi, tao biết mày cũng buồn nhưng tao không cam tâm. Mày biết đấy, mày là đứa bạn thân duy nhất của tao, là người sẵn sàng ở lại cạnh tao khi tất cả mọi người đều bỏ đi. Tính tình mày cẩu thả, lại cứng miệng. Tao chỉ hi vọng mày sẽ không hối hận.

-Kiên, tao cũng không còn là trẻ con. 12 năm qua, có quá nhiều thứ đã thay đổi.

Cứ cho là tôi ích kỉ nhưng xin lỗi cậu Kiên, tình bạn của chúng ta, tôi chẳng thể nào giữ lại được.

Tôi xóa số điện thoại, block facebook của cậu ta, hầu như từ chối hết mọi thứ liên quan tới cậu ta.

3 năm sau, tôi ra trường, tìm một công việc, thuê một căn nhà ở thành phố tưởng như rũ bỏ hết được quá khứ nhưng khi bắt gặp một đồ vật thân quen tôi lại chẳng kìm nổi lòng mình.

Thói quen chạy bộ buổi sáng vẫn còn đó dù đã chẳng còn ai ở bên cạnh theo cùng. Chạy về đến nhà, tôi nhìn thấy một lá thư trong hòm thư trước cửa bấy lâu nay vẫn chỉ dùng để trang trí. Bên trong rơi ra một tấm ảnh, là tấm ảnh cuối cùng chúng tôi chụp cùng nhau trong lễ tốt nghiệp.

"Hy vọng mày sẽ tìm được một người dám từ bỏ tất cả vì mày"

Nước mắt tôi ứa ra, ôm tấm ảnh vào trong ngực thì thầm

Cám ơn mày, Kiên.

Cám ơn vì đã cùng tao trải qua những ngày tháng ấy, để tuổi trẻ của tao không còn cô đơn và ngông cuồng. Cám ơn đã cho tao mối tình đầu khắc cốt ghi tâm dù chỉ là một mối tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com