18. Khi Giận Dỗi Biến Thành Vách Ngăn
Cuộc sống vợ chồng, dù có ngọt ngào và ấm áp đến đâu, cũng không thể tránh khỏi những lúc va chạm – nhỏ thôi, nhưng nếu không xử lý khéo léo, cũng có thể tạo ra vết nứt. Và tối hôm ấy, một sự cố tưởng chừng rất bình thường lại khiến An cảm thấy bị bỏ rơi.
Cô đã chuẩn bị bữa tối từ sớm. Từ lúc tan ca, An đi siêu thị chọn món Dương thích, về nhà hí hoáy nấu nướng. Cô cẩn thận nêm nếm từng món, đặt đũa thìa đúng vị trí, thắp nến nhỏ cho không khí thêm ấm. Mỗi chi tiết đều được chuẩn bị với tâm trạng chờ mong.
Thế nhưng kim đồng hồ vượt qua 7 giờ, rồi 8 giờ. Bàn ăn nguội lạnh. Tin nhắn không đến, điện thoại vẫn im lìm. Trong lòng An, cảm giác hụt hẫng dâng lên từng đợt. Cô nghĩ đến hàng loạt khả năng: tai nạn? quên mất? hay đơn giản là... không quan tâm?
Đến 8h30, Dương mới về đến nhà. Anh bước vào với gương mặt mệt mỏi, cà vạt còn lỏng, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Nhưng vẫn cố gượng cười:
— Anh xin lỗi. Họp kéo dài, anh không kịp báo.
An không nói gì. Cô chỉ đứng dậy, lặng lẽ mang từng bát đĩa vào bếp. Không cáu gắt, không chất vấn – mà là sự im lặng nặng trĩu như một cơn mưa không rơi.
Tối hôm đó, cô lên giường trước, không chờ anh, không ôm, quay mặt vào tường. Căn phòng trở nên lạnh hơn dù điều hòa không đổi nhiệt độ.
Dương hiểu vợ giận. Nhưng anh cũng mệt và bối rối – bởi với anh, sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả những lời trách móc. Anh nằm cạnh cô, không dám chạm vào lưng vợ, chỉ nhìn trần nhà hồi lâu mà không ngủ nổi.
Ngày hôm sau, An vẫn giữ vẻ lặng lẽ. Mọi sinh hoạt đều đầy đủ – nấu cơm, dọn dẹp, gấp quần áo – nhưng tất cả đều trong sự lạnh lùng cơ học. Dương hỏi gì, cô chỉ đáp cụt lủn. Đôi khi, cô còn không trả lời.
Tới tối thứ ba, khi Dương về đến nhà, anh thấy An đang nằm xem phim, tay ôm gối, ánh mắt hướng lên màn hình mà như không thật sự theo dõi. Anh hít một hơi, rồi bước đến gần:
— Mình nói chuyện một chút được không?
An không ngẩng lên, cũng không đáp. Dương nhẹ nhàng cầm lấy điều khiển, tắt TV.
— Vợ, chúng ta không thể để sự giận dỗi âm thầm này trở thành thói quen. Nó như một bức tường, nếu không phá sớm, nó sẽ dày lên từng ngày. Và một ngày nào đó, có thể không ai còn muốn trèo qua nữa.
An cắn môi. Mắt hơi đỏ, nhưng vẫn không nói. Dương ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt bình tĩnh:
— Anh biết anh sai. Anh quên nhắn tin. Nhưng em biết không, suốt hai ngày qua, điều khiến anh đau chính là sự im lặng lạnh lẽo của em. Em dùng im lặng để trừng phạt, để khiến anh phải đoán, phải lo. Em có biết như vậy anh mệt mỏi thế nào không?
An cúi đầu, giọng lí nhí:
— Em không muốn cãi nhau...
— Anh cũng vậy. Nhưng im lặng không phải là không cãi. Nó là một kiểu chiến tranh khác – dai dẳng và âm ỉ hơn. Và nó giết dần cảm xúc trong hôn nhân. Em không cần hét lên. Nhưng em cần nói. Hoặc viết.
Dương đứng dậy, lấy một quyển sổ mới và đặt bút lên bàn nhỏ cạnh sofa:
— Anh sẽ không phạt em bằng roi. Nhưng từ hôm nay, mỗi tối em sẽ viết lại cảm xúc của mình – thành thật, cụ thể. Vì sao em buồn? Em tổn thương điều gì? Chỉ cần vài dòng, nhưng là thật lòng. Không viết – thì anh sẽ phạt. Đó là thỏa thuận.
An tròn mắt:
— Viết mỗi tối? Sao phải...?
Dương nhẹ nhàng ngắt lời:
— Bởi vì anh không muốn vợ anh là người luôn nuốt cảm xúc vào trong. Anh không muốn đoán mãi em đang nghĩ gì. Anh cần biết – để được đồng hành, không phải bị loại khỏi thế giới nội tâm của em.
An im lặng một lúc lâu. Rồi gật đầu. Cô không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, bước vào phòng ngủ, và ngồi vào bàn. Dương đi theo, lặng lẽ để ánh đèn bàn vừa đủ sáng.
Tay An run nhẹ khi cầm bút. Nhưng dòng đầu tiên chảy ra tự nhiên hơn cô nghĩ:
"Hôm đó em buồn vì cảm thấy mình bị bỏ quên. Em biết công việc quan trọng, nhưng em đã chờ cả buổi chỉ để ăn tối cùng anh. Em biết suy nghĩ đó có phần trẻ con, nhưng nó thật. Và em nhận ra: em chọn im lặng – vì em sợ nếu nói ra, anh sẽ thấy em phiền. Nhưng có lẽ... điều phiền nhất là không nói gì cả."
Cô viết thêm vài dòng nữa, rồi đặt bút xuống. Dương bước đến, đọc lướt qua, rồi kéo ghế ngồi cạnh.
— Cảm ơn em vì đã thành thật. Với anh – vậy là đủ. Em không cần phải mạnh mẽ mọi lúc. Cũng không cần phải che giấu cảm xúc chỉ để giữ hòa khí. Vì hòa khí thật sự đến từ sự chia sẻ – không phải né tránh.
An ngả đầu lên vai anh:
— Em sẽ tập nói nhiều hơn... không im lặng nữa.
— Tốt. Và nếu có lần sau, hãy nói ngay lúc em thấy buồn – đừng để nó âm ỉ trong tim.
Đêm đó, lần đầu tiên sau ba ngày, họ ôm nhau thật lâu trước khi ngủ. Không cần lời ngọt ngào. Chỉ là sự nhẹ nhõm khi khoảng cách đã được lấp đầy bằng những dòng chữ – và một cái ôm đủ ấm để xoá tan mọi nghi ngờ.
Từ hôm đó, mỗi tối, dù mệt đến đâu, An vẫn viết vài dòng. Có hôm chỉ là một câu:
"Hôm nay em vui vì anh gọi điện chỉ để hỏi đã ăn chưa."
Có hôm là cả đoạn dài:
"Em thấy mình đang lớn lên, không phải vì biết nấu nhiều món, mà vì biết cách nói những điều thật lòng mà không sợ bị đánh giá."
Dương không ép An đọc to những gì cô viết. Nhưng anh luôn dành vài phút mỗi sáng để lật sổ, mỉm cười đọc, và để lại một dòng ngắn bằng bút đỏ:
"Cảm ơn vì em vẫn viết. Anh ở đây, đọc – và hiểu."
Và như thế, từ những dòng chữ, họ dần học cách yêu nhau bằng sự đồng hành – không phải bằng sự hoàn hảo. Bởi tình yêu thật sự, sau cùng, không được đo bằng sự ngọt ngào lúc vui – mà bằng cách họ vượt qua những ngày lạnh giá cùng nhau, mà không để lòng nguội lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com