9. Ở Lại Qua Đêm
Đêm ấy, An không muốn về. Và Dương... cũng không nói cô phải rời đi.
Sau bữa cháo gà đơn giản nhưng ấm lòng, cả hai lặng lẽ quay trở về căn hộ của anh. Sài Gòn về khuya, tiếng còi xe thưa thớt hẳn, chỉ còn những đốm sáng mờ rải rác phía chân trời. Không khí trong lành bất ngờ, như thể thành phố cũng đang dành riêng một khoảng lặng cho họ.
Dương mở cửa, bật đèn vàng trong phòng khách. Ánh sáng dịu rọi lên tường, lặng lẽ như chính vẻ mặt của anh lúc này. Không cười, không nghiêm – chỉ là một sự bình thản mà An chưa từng thấy nơi ai khác.
Anh treo áo khoác lên móc, lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa. An thì cứ loanh quanh trong căn hộ như một chú mèo nhỏ – không biết nằm đâu, cũng chẳng biết nên đứng hay ngồi. Có điều gì đó đang chộn rộn trong ngực, nhưng lại chẳng có hình hài rõ rệt.
Cuối cùng, cô ngập ngừng, tay vuốt nhẹ mép áo:
— Hôm nay... em có thể ở lại được không?
Dương ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh không có gì bất ngờ, cũng chẳng có sự né tránh. Anh nhìn cô thật lâu, rồi muốn trêu đùa một chút, nên anh trầm giọng hỏi:
— Em muốn anh ngủ ghế, hay em ngủ sàn?
Câu hỏi khiến An đỏ mặt. Cô bật cười nhẹ, rồi lắc đầu:
— Không cần đâu. Em chỉ... chỉ muốn được anh ở cạnh. Không làm gì cả. Em chỉ muốn... mở mắt ra là thấy anh đang ở đó. Chỉ thế thôi.
Dương không đáp ngay. Anh đứng dậy, bước vào phòng, kéo lại chăn ga, sắp gối ngay ngắn. Sau đó, anh quay ra, giọng bình thản:
— Vào đi. Anh đi tắm nhanh. Em không phải xin phép khi cần được cạnh anh đâu.
An gật đầu, bước nhẹ vào phòng ngủ của anh – không còn là "phòng anh" nữa, mà tạm thời là nơi trú ẩn của những xáo trộn trong lòng cô.
Chiếc giường sạch sẽ, thơm mùi vải mới. Gối mềm, đèn ngủ vàng nhạt như ánh hoàng hôn vương trên sàn gỗ. Mọi thứ trong phòng đều tối giản: sách xếp hàng ngay ngắn, đồng hồ báo thức cổ đặt cạnh lọ tinh dầu quế.
Nhưng chính cái giản dị ấy lại khiến An thấy lạ lẫm – lạ vì cô không thấy cần phải phòng thủ.
Lần đầu tiên, trong một căn phòng xa lạ, cô không cảm thấy mình là khách.
Dương bước ra với bộ đồ ngủ xám nhạt, tóc còn ẩm. Anh không vội nằm xuống. Anh mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra cuốn sổ cam kết, lật đến trang đầu tiên rồi đưa cho cô.
— Đọc lại quy tắc đầu tiên đi.
An nhận lấy, đọc khẽ:
"Ngủ đúng giờ. Trách nhiệm với giấc ngủ – vì giấc ngủ giúp em không mệt mỏi thêm nữa."
Dương gật đầu. Rồi anh tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh sáng nhẹ nơi đèn ngủ. Anh nằm xuống cạnh cô, giữ một khoảng cách đủ an toàn – vừa đủ để cảm nhận hơi thở nhau, nhưng cũng đủ để không khiến bất kỳ ai cảm thấy bị xâm phạm.
Giọng anh vang lên, thấp và ấm:
— Hôm nay anh không chạm vào em. Không vì anh không muốn. Mà vì anh muốn em hiểu: có những lúc, được ở cạnh không phải là vì ai đó cần em... mà vì ai đó muốn em được ngủ yên.
An không trả lời ngay. Cô nằm nghiêng, nhìn về phía anh. Tay cô chạm nhẹ lên mu bàn tay anh – không siết, không kéo, chỉ đơn thuần là một cái chạm. Như thể để xác nhận anh thật sự đang ở đó.
— Cảm ơn anh. Em nghĩ... em chưa từng ngủ yên trong vòng tay ai – trừ bây giờ.
Dương thở nhẹ, rồi đáp:
— Và anh cũng nghĩ... anh chưa từng muốn giữ ai lại – trừ em.
Không ai nói thêm. Trong tiếng điều hòa khẽ thổi, trong ánh sáng vàng nhẹ như mộng, cả hai chìm dần vào im lặng – không vì ngượng ngùng, mà vì họ đã hiểu rằng: đôi khi, im lặng chính là câu trả lời vững chãi nhất.
An không hỏi Dương: "Anh có yêu em không?"
Dương cũng không hỏi cô: "Em còn sợ bị phạt không?"
Vì mọi điều đã được trả lời bằng cái chạm tay không rút lại, bằng cách cả hai cùng thở chung một nhịp, và bằng việc họ ngủ cạnh nhau – mà không còn dè chừng, không còn sợ phải lạc nhau nữa.
Sáng hôm sau, ánh nắng len nhẹ qua mép rèm.
An là người thức dậy trước. Cô quay sang, nhìn Dương đang ngủ say – trán hơi nhăn, cánh tay vẫn đặt nơi cũ như thể sợ cô biến mất. Cô chạm khẽ vào tay anh, không đánh thức, chỉ để chắc chắn đó không phải mơ.
Cô với lấy điện thoại. Không phải để nhắn cho Dương.
Mà là nhắn... cho chính mình.
"Từ giờ, em không cần cố gắng để được giữ lại nữa.
Em chỉ cần sống đúng – để xứng đáng với người đã chọn ở lại,
không vì trách nhiệm... mà vì thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com