Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Drunkard

"Lại trễ rồi."

Haitham, ngồi yên vị trên chiếc sofa cất giọng, mắt anh vẫn dán chặt vào cuốn sách của mình.

"Ừ...Từ quán rượu về." Bạn bước vào nhà với tốc độ chầm chậm, chân cẳng chao đảo, chuệnh choạng từng bước.

Haitham ngước mặt lên chậm rãi nói, vẻ mặt không buồn oán thán. "Vừa cúp nước rồi, không pha giải rượu được. Ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy."

Chậc.

"Tan tầm chiều mai ta đi mua bình thủy đi..."

Bạn ngao ngán, một giọt nước sôi trữ sẵn bây giờ còn không có, cốc sắn dây ấm cũng thật xa vời.

Vì tác dụng của cồn, khuôn mặt bạn đỏ hây, giọng nói lại thều thào, chậm chạp.

"Có đủ tiền trả không?" Anh hỏi khi hướng tầm mắt về lại cuốn sách trên tay.

"..."

"Dù vậy đi chăng nữa thì cũng chỉ tạo ra một khoản nợ khác thôi."

Bạn đảo mắt làm lơ, như thể đã quá chai lì với những lời nói ấy. Bạn khập khiễng bước về phòng mình, đóng sầm cửa lại và ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại. Tâm trí bạn bây giờ chỉ có hình ảnh chăn êm nệm ấm, nhất là khi đang say xỉn như thế này..

Ngày mai không có việc gì quan trọng, nên cũng không cần phải đến Giáo Viện làm gì.

Ngủ thôi.

Haitham không buồn để tâm đến thái độ bất cần của bạn, quay trở lại với việc đọc sách của mình. Không lâu sau đó, cơn buồn ngủ trong anh dần khiến những con chữ trên trang giấy như nhảy lạo xạo hết cả lên, không tập trung được nữa. Anh đóng quyển sách dày cộm lại, đặt nó trên giá sách rồi tiến về phòng mình.

––—

Nhiều giờ trôi qua, ánh nắng ban mai khẽ len lỏi qua khung cửa và xua tan đi những gam màu tăm tối bên trong, Haitham thức dậy, duỗi thẳng những thớ cơ trên người rồi rời giường làm vệ sinh cá nhân.

Anh bắt đầu ngày mới bằng một tách cà phê cùng bữa sáng nhẹ. Sau đó lên đường tới Giáo Viện, bắt đầu công việc của mình như hằng ngày.

—––

Sáng, trưa, rồi lại chiều, đã hoàn thành xong hết những văn bản, tài liệu cần thiết trong ngày, Haitham sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Bầu trời lúc này dần chuyển cam sẫm, mặt trời cũng sắp khuất bóng.

Về đến nhà, anh định bụng sẽ nấu buổi tối sớm, nhưng khi anh đi ngang qua phòng bạn, mắt thấy cánh cửa gỗ vẫn đóng chặt như tối hôm qua, và dường như cũng chẳng có đèn hắt ra từ bên trong.

Sáng này cũng không có đi cùng nhau.

Hai ngày này Giáo Viện đang chuẩn bị tổ chức tổng hội họp nội bộ nên đại đa số học giả thông thường nếu không cần thiết sẽ không nằm trong diện có mặt.

Bạn là một trong số đó.

Cạch.

Hơi trố mắt ngạc nhiên khi thậm chí bạn vẫn còn đang cuộn tròn trong chiếc mền trên giường.

Say bí tỉ, ngủ li bì, cũng không buồn thay đồ ngủ, vẫn là bộ đồ từ khi trở về nhà.

Với tiếng thở dài nhẹ. Haitham tiến đến cạnh giường và lật mền ra, để lộ con sâu ngủ bên trong.

"Ngủ đủ rồi."

Đột nhiên cảm giác ấm áp được bao phủ bởi chiếc chăn mềm mại bị mất đi cùng với giọng nói hơi vẻ nghiêm nghị, Haitham đã thành công đánh thức bạn.

Lờ đờ mở mắt, tay quơ quào loạn xạ tìm lại chiếc mền ấm áp, nhưng dường như điều này khá là vô dụng vì khi ngước lên, nó đã nằm ngoan ngoãn trong tay anh.

"Cứ vậy thì sẽ đảo lộn đồng hồ sinh học đấy, ngủ trên giường cả ngày và trực quán rượu cả đêm."

Có vẻ như cồn từ hôm qua vẫn còn đọng lại một ít bên trong, nên giờ đây, với đôi mắt mơ màng, đầu ngoẹo hẳn sang một bên, bạn cố phân tích và xử lí những gì anh ta vừa nói.

Anh ta đang mõm cái gì vậy chứ..

"Lần sau ít nhất cũng nên thay quần áo trước khi ngủ."

Haitham chỉ vào bộ đồng phục ở quán rượu mà bạn vẫn đang mặc từ hôm qua tới giờ.

"Tôi thấy không gọn gàng mấy."

Mặc dù nghe được chữ không chữ có, bạn vẫn gật đầu qua loa, mắt nhắm mắt mở đưa tay gãi gãi đầu, loay hoay định hướng chiếc đồng hồ.

Haitham thấy vậy cũng không gấp, thay vì anh trực tiếp nói ra câu trả lời thì để bạn tự xem, có thể sẽ khiến người tỉnh lên thêm đôi chút.

Với đôi mắt ghèn líu díu, nhìn đồng hồ cũng như không, bạn nghĩ ngợi rồi đưa một ngón tay đỡ cằm.

"Hm...6 giờ sáng?"

"Ngược lại."

"...9 giờ sáng?"

Cũng sớm sớm.

"6 giờ chiều."

Haitham mặt tối sầm lại, sự kiên nhẫn của anh ta giờ đây như cọng ahoge treo trước cơn gió, dù là gió nhẹ cũng có thể bị thổi bay đi bất cứ khi nào.

"...Gì vậy anh."

Vừa về hôm qua, cũng chỉ mới nằm vài tiếng, Haitham không phải là đpjc sách đến sảng rồi sao.

Ù ù cạc cạc, bạn cố dụi cơn buồn ngủ ra khỏi mắt, ghèn khô cọ xát vào phần da mỏng, khiến mắt bạn rỉ ra ti tí nước.

Khi xác nhận đã có thể nhìn rõ, bạn hướng tầm mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, chớp chớp vài cái rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui.

Gam trời cam sẫm, màu sắc ảm đạm, đem lại cảm giác khá yên bình.

?

!

.

Thế cũng không sớm lắm.

Dường như ngờ ngợ ra cái gì, bạn nhìn về một hướng xa xăm vô định rồi ngồi xếp bằng lại, ngay ngắn hẳn hoi, chuẩn bị tinh thần cho bài giáo huấn.

Cơ mà, trong tình huống này, có lẽ quỳ gối sẽ chuẩn bài hơn. Dù gì dưới đầu gối cũng là chiếc giường, chất đệm ổn.

Haitham đặt chăn bông xuống đệm, sắc mặt điềm tĩnh trở lại, anh hạ giọng.

"Gian bình thủy ở Bazaar hôm nay vừa nhập thêm hai mẫu mới, khi nào cô đi ngang có thể ghé lựa loại ưng nhất."

Hơi ngoài mong đợi, bạn đã nghĩ anh sẽ nghiêm nghị mà giáo huấn lại lối sống của mình.

Nhưng có một điều mà, sống chung một thời gian mới thấy.

Haitham không cố ý chọc giận ai, cũng không phải cố ý, anh chỉ đơn giản đưa ra quan điểm của mình về một thứ gì đó hay một ai đó. Dẫu cho đó không phải thứ anh thích, anh cũng không vì thế ghét bỏ theo chủ quan.

"Mẫu anh mua tôi ưng tất."

"Vậy cộng thêm 150 Mora vào khoản nợ."

Haitham nói, ban nãy trên đường về khi ghé thăm gian chợ, ngoài xem giúp bạn các mẫu mã ổn định, anh tiện thể kiểm tra qua mác giá cả phù hợp, đều là dựa trên tình hình kinh tế cá nhân của bạn mà xét.

Anh im đi được rồi đó.

Bạn cười trừ quay đi, kì thực không muốn nói suy nghĩ thành tiếng. Nhưng trốn tránh thực tại không phải ý hay.

Mà cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, bạn bèn thả đôi chân mềm nhũn xuống nền nhà, đẩy cả người đứng dậy.

"Tôi đói rồi. Mình đi nấu ăn nha."

Bạn cười khì khì nắm lấy gấu áo anh nói, từ đêm qua đến tận chiều nay chưa có gì lót dạ, bụng biểu tình đánh ọt một tiếng.

"Cô sắp chăn mền đi. Tôi đi chuẩn bị nguyên liệu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com