sư tử - song ngư
song ngư đang cảm thấy mình sắp tiêu rồi, sư tử hôm nay không thèm gọi cô dậy, bắt chuyện thì không thèm nói, cứ viết viết lên giấy rồi dán ở tường. mặt của anh trông không ổn lắm, nhìn thôi cũng thấy là đang khó chịu rồi. nhưng khó chịu vì cái gì mới được?
cô vệ sinh cá nhân xong chạy xuống lầu, định gọi anh lại chờ mình đi cùng thì mới phát hiện ra anh đã rời nhà từ lúc nào. song ngư có chút hụt hẫng xen chút khó chịu, chẳng nói chẳng rằng cứ im im như vậy thì ai mà biết anh bị làm sao cơ chứ.
sư tử đứng bên ngoài căn nhà, miệng thầm mắng song ngư bình thường rất nhanh nhẹn mà hôm nay thì lề mề kinh khủng, hơn 10 phút rồi vẫn chưa ra ngoài.
bên trong song ngư vẫn không biết gì, ngồi ăn bánh uống sữa một cách ngon lành, vừa ăn vừa xem phim mình yêu thích. ăn sáng no nê mới bắt đầu dọn dẹp một chút, nãy giờ cũng đã gần 10 phút nữa rồi. 8 giờ đúng, song ngư mở cửa ra và đi đến nơi làm việc.
sư tử đứng dựa vào cánh cửa nhà, đợi lâu nên chân anh cũng dần mỏi, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì ngã lăn ra đất. đợi vợ mãi mà vợ cho mình một bất ngờ đến hết hồn. cánh cửa mở ra đập thẳng vào người sư tử làm anh ngã xuống, coi bộ lực cũng không ít ỏi gì. muốn dỗi ngầu một chút mà cũng không xong.
"ơ sư tử? này anh đứng dậy đi. sao dở người mà nằm ra đấy?"
"không có gì. anh vô tình bị ai đó làm ngã thôi"
cuối cùng cũng chịu mở miệng, song ngư không để mất cơ hội này mà tiếp chuyện thêm với anh.
"anh đợi em à?"
"không rảnh"
sư tử nói xong câu đấy cũng xách đít đứng dậy mà đi trước, em nghĩ em là ai mà đòi anh chờ?
song ngư lấy làm lạ, hôm nay chồng của mình ăn phải thuốc gì mà cứ cộc cằn từ sáng sớm. bình thường hay luyên thuyên lắm mà giờ cứ như bị cấm nói ấy nhỉ?
___
vừa bước vào nơi làm, ai ai cũng nhìn song ngư với ánh mắt ngạc nhiên. họ không hiểu sao hai con người hay dính nhau như sam nay người đi trước người đi sau. cô cũng chẳng giải thích gì, chỉ bảo rằng chắc anh ấy có việc gì đó nên đến sớm hơn thôi.
song ngư bước đến chỗ sư tử, muốn hỏi gì đó nhưng đành thôi, lại quay về chỗ làm việc của mình. ngày hôm nay như thế này, đúng là chẳng có chút vui vẻ gì.
"song ngư, bồ với sư tử sao thế?"
"tớ cũng không biết nữa. sáng ra đã như vậy rồi"
"cậu không biết thì ai biết nữa hả trời"
"kệ tớ. đi làm việc của cậu đi đồ sân si"
đồng nghiệp của song ngư bị nói vậy cũng ngạc nhiên, hai con người này hôm nay đúng lạ. người mặt thì hầm hầm, người thì dễ cáu, hiểu sao làm vợ chồng với nhau được rồi đấy.
một đồng nghiệp nam khác ra tiến tới chỗ sư tử, hỏi anh về mấy công việc dạo gần đây. còn chưa kịp mở miệng đã bị nói.
"làm ơn đi ra chỗ khác, tôi giờ không muốn nói chuyện với ai"
anh ta bị sư tử gằn giọng lên cũng làm hết hồn, bầu không khí ở nơi đây sao bỗng u ám quá vậy?
___
tan làm, song ngư vẫn ngồi im ở chỗ làm, mắt dí vào máy tính, tay đánh những dòng chữ nhanh liên hoàn. nay là ngày cô trực, phải ở lại mới được. vừa định đi ăn gì đó thì quay ra đã thấy một hộp cơm trên bàn, kèm theo dòng chữ: đồ ăn ngoài không tốt, ăn đồ anh nấu đi, cấm có đổ thừa đấy.
song ngư nhìn hộp cơm màu hồng hình mèo nhỏ mà cứ cười mãi không thôi. rõ ràng là có quan tâm mà cứ giả vờ lạnh lùng cho ai xem?
"thế này bảo sao mà em không yêu cho được"
song ngư vừa ăn vừa làm việc, nói song ngư đam mê với công việc là không sai. nhiều lúc còn làm việc quên ăn khiến sư tử phải chỉnh đốn lại mấy lần liền.
sư tử thực ra vẫn chưa về, anh vẫn ở ngoài đợi cô dù biết rằng cô sẽ về muộn. nhưng sao lại không vào ngồi đợi mà phải ra ngoài? điều này quá kì lạ đi.
___
1 giờ sáng, song ngư sau một hồi làm việc mệt mỏi cũng được về nhà. giờ về cô chỉ muốn đánh một giấc thật ngon thôi. à mà, phải cạnh sư tử nữa, cô không muốn ngủ một mình đâu, song ngư nhớ sư tử chết đi được. 1s còn không nỡ mà đến cả ngày trời rồi, mong là giờ về sẽ được ôm chồng một xíu.
song ngư bước ra chỗ đỗ xe, đang định bước vào thì một cánh tay bỗng đập vào người cô. cô theo bản năng mà vật người kia lại, ánh mắt dò hỏi.
"cậu là ai? sao lại ở đây vào giờ này"
"song ngư, anh đau đấy"
song ngư nghe thấy giọng nói quen thuộc mới dần bỏ tay ra, là sư tử. anh ấy làm gì mà vẫn còn ở đây? lại còn xuất hiện như ma nữa.
"ơ sao anh còn ở đây? đừng nói là anh đợi em đấy nhé?"
"ừm"
nhận được câu trả lời như vậy khiến cô thấy khá ngạc nhiên, ủa từ sáng giờ thì cứ bày cái mặt lạnh lạnh vậy, không thèm nói chuyện với người ta mà giờ lại đứng đây chờ người ta về. sư tử đúng thật là giống song ngư, tính nết y chang nhau. giận thì giận nhưng thương thì thương, dù song ngư có là cảnh sát thì sư tử vẫn không yên tâm để cô về buổi đêm một mình, nguy hiểm lắm.
"sao ngày hôm nay anh khác thế? chẳng chịu chờ em đi làm, không muốn nói chuyện với em"
"nói chung là đủ chuyện ngày thường anh làm mà nay anh không làm ấy"
sư tử vẫn chẳng chịu nói gì, mắt rưng rưng lên, cả người đổ rập xuống người song ngư. cô bị anh làm giật mình nên không kịp phản ứng, thế nên cả hai hiện là đang nằm dưới đất. vai của anh khẽ run lên, còn có tiếng khóc nhỏ nữa.
song ngư cuống cuồng dỗ con người to xác kia, mãi một hồi lâu mới chịu ngừng. phải nói là, người đàn ông em yêu có lúc yếu đuối không ngờ.
"anh làm sao thế? gặp chuyện gì rồi phải không?"
"em ghét anh rồi đúng không?"
"em ghét anh? tại sao lại ghét anh? anh nói hẳn hoi ra đi, ẩn ý gì vậy?"
"hôm qua em đi ăn với người khác, không bảo anh. anh ở nhà lo lắng chết đi được thế mà em về nhà cũng chẳng nói gì, cứ thế leo lên giường mà đi ngủ"
"thế là sao cơ chứ?"
song ngư đến chịu thua với chồng của mình, tưởng lý do gì ghê gớm lắm hóa ra lại vì như vậy.
"chỉ có anh nghĩ thế thôi đồ ngốc, em không bao giờ chán anh cả"
"em không bảo với anh tại em quên mất chứ, với cả đấy là bạn gái, chỉ đi một lúc rồi về thôi, tuyệt đối không la cà ở đâu nữa"
"em yêu anh nhiều nhất mà"
cô vừa nói vừa lau nước mắt ngắn nước mắt dài của anh, đúng thật là trẻ con. mà trẻ con này của riêng cô thôi nhé.
"anh nghe hết rồi đấy, đừng giận em nữa"
"như con nít lên ba vậy"
"anh không muốn mất em"
"em biết mà sư tử, em cũng thế"
sư tử một hồi lâu cũng đã bình tĩnh, hai tay vẫn ôm chặt song ngư không bỏ. đêm về lạnh lẽo, ôm vợ lúc nào cũng là sướng nhất.
hai người cứ ngồi ôm nhau ở đấy, đến khi nhận ra thì đã 1h30, song ngư vội kéo sư tử vào xe, lái nhanh để về nhà ngủ. hic, cô buồn ngủ lắm rồi nhưng đổi lại đã giải quyết xong chuyện.
cuộc đời vốn nhạt, sư tử chỉ thêm tí mặn vào thôi chứ không bao giờ anh lại dễ giận dỗi như vậy đâu.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com