Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"Trưởng lão nói vậy là có ý gì?" Gia Tứ bối rối: "Ta không... Nói dối mà."

Vị Cùng cười khẩy: "Còn nói không, hôm đó ngươi rõ ràng cố ý đi lung tung khắp nơi, nhưng lại nói với Mi Vu rằng mình lạc đường nên mới vô tình vào vườn."

"Hóa ra là chuyện này..." Đôi vai căng thẳng của Thường Gia Tứ lặng lẽ thả lỏng, song ngay lập tức lại cảm thấy có gì đó không đúng. "Sao Trưởng lão biết ta đi loanh quanh?" Chẳng lẽ gã luôn đi theo sau mình?

Vị Cùng chỉ lắc đầu cười nhạt, nụ cười khiến Gia Tứ cảm thấy mình đã đoán đúng, nhưng lại không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã.

Gia Tứ đành phải thú thật: "Được rồi, thật ra đêm đó ta chỉ... Muốn tìm chỗ ở của Môn chủ mà thôi."

Lời này nói ra đầy vẻ bẽn lẽn, lại mang theo chút chua xót tự trách, đương nhiên Vị Cùng cũng nghe ra.

Vị Cùng kinh ngạc: "Thằng nhóc này, mới bao lớn đã học theo người ta có tâm tư như vậy, dù ở đây có không ít người ngưỡng mộ Môn chủ, nhưng ngươi mới gặp ngài ấy có vài lần đã nhớ nhung rồi."

"Ta không còn nhỏ nữa, ta đã mười bảy tuổi rồi..." Gia Tứ lập tức phản bác, ánh mắt lại bắt đầu lảng tránh, "Hơn nữa, ta không có, không có ý nghĩ gì cả, ta có thân phận gì, nào dám mơ tưởng..."

"Thân phận là cái thá gì, trong tu chân giới này, bao nhiêu người có địa vị cao sang ngày trước xuất thân thấp hèn, có kẻ đời trước còn không được coi là con người, giờ chẳng phải đều do chính mình tu luyện mà thành sao?" Vị Cùng thô bỉ mắng một câu, mười bảy tuổi... So với tuổi của những người sống đến năm sáu trăm tuổi như gã thì chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh. Vị Cùng không kiềm được mà gõ nhẹ lên đầu Thường Gia Tứ, ra tay không lưu tình, song ánh mắt lại dịu đi phần nào, "Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là ngươi có biết không... Một khi đã có ý niệm ấy, thì sau này cảm giác "thân bất do kỷ" lúc nào cũng ám ảnh mới thật sự là điều nguy hại."

"Thân bất do kỷ gì?" Gia Tứ không hiểu lắm.

"Chính là không muốn nghĩ đến người ấy, nhưng lại không thể không nghĩ, không muốn tìm người ấy, nhưng lại không kìm lòng được muốn tìm, không muốn người ấy ở bên cạnh kẻ khác..." Nói được một nửa, Vị Cùng thấy ánh mắt khó hiểu của Gia Tứ mới nhận ra mình đã suy đoán quá nhiều. Chưa biết chừng mấy ngày sau đứa bé này sẽ quên đi, mình hà tất phải sợ bóng sợ gió như thế, ngược lại còn tự chuốc lấy cảm giác bi thương.

Vị Cùng lắc đầu tự giễu, đứng dậy: "Chuyện thế này, từ khi nào lại có thể nói rõ ràng chỉ bằng lời chỉ trích của người khác chứ. Thôi vậy... Ngươi hãy quan tâm đến sự an toàn của bản thân trước mới là quan trọng, sau này hãy ngoan ngoãn ở yên một chỗ."

Câu cuối cùng Vị Cùng dặn dò thật lòng, dù biết đối phương không phải là cố nhân của mình, song khuôn mặt ấy... Vẫn khiến Vị Cùng có thêm chút tư tâm, không muốn chứng kiến y gặp nạn hay đau lòng như hiện tại.

Gia Tứ gật đầu, nhưng vẫn nói thêm một câu: "Không sợ đâu, ở đây có Môn chủ mà..." Giọng điệu đầy tin tưởng và an tâm đó khiến Vị Cùng hoàn toàn hết cách.

"Ngươi ấy à..." Gã vốn định nói sau này ngươi chịu thiệt thì sẽ biết khôn ra, song lại nhớ đến chuyện của Thường Vượng thì vội vàng nuốt lời lại. Gã bất lực lắc đầu, rồi rời khỏi nhanh chóng như lúc đến.

Thường Gia Tứ nhìn theo hướng người nọ rời đi, lông mày nhíu lại.

********

Mặt trời tháng Chín ở phương Nam vẫn gay gắt như lửa, khiến cây lê trong sân cũng héo rũ ủ ê. Bỗng có một tiếng xào xạc vang lên giữa những cành lá, khiến những chiếc lá lê vốn đã thưa thớt rơi lả tả xuống. Nhìn kỹ lại, hóa ra là một đứa trẻ đang leo trèo như con khỉ nhỏ, tay chân bám vào thân cây để trèo lên cao.

Dưới tàn cây, một thiếu niên sốt ruột gọi lớn: "Thiếu gia, mau xuống đi, nếu ngã thì làm sao bây giờ?!"

Nhưng đứa trẻ không quan tâm, vẫn tiếp tục trèo bằng cả tay chân. Mãi đến khi giọng nói của thiếu niên ẩn chứa sự giận dữ, nó mới miễn cưỡng quay đầu lại lườm đối phương một cái, rồi ngồi xuống trên cành cây, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa qua lại.

"Liên Đường, huynh đã nói với mẹ ta chưa?" Đứa bé từ trên cao nhìn xuống, hỏi người nọ.

Thiếu niên tên Liên Đường bên dưới hỏi: "Nói gì cơ?"

Thấy hắn giả ngốc, đứa trẻ tức giận: "Nói rằng khi huynh đỗ cử nhân thì sẽ làm thầy dạy của ta, sao huynh lại quên rồi?"

Thiếu niên sững sờ, ánh mắt tối sầm: "Trong phủ có đông đảo môn khách, với thân phận như ta, được lão gia và phu nhân cưu mang đã là ân đức lắm rồi."

"Thân phận gì chứ? Con cái của nô bộc thì không phải là người sao? Lúc trước chính huynh đã dạy ta mọi việc đều phải tự lực cánh sinh, không nên tự ti, bây giờ đỗ cử nhân rồi mà vẫn tự hạ thấp mình, còn gì là đại trượng phu! Hừ! Ta đã nói rồi, ta không muốn những người đó làm thầy, ta chỉ muốn huynh!"

Dứt lời, đứa bé đứng phắt dậy, tức giận đi tới đi lui trên cành cây chỉ rộng nửa thước.

"Ta biết huynh đang suy nghĩ gì, có phải huynh tin lời tên đạo sĩ lang thang đến nhà mấy hôm trước không? Nói rằng ta xung khắc với người sinh vào năm dương, tháng dương, ngày dương!? Không được để huynh đến gần, nếu không mười kiếp cũng không được chết tử tế? Ha, tên đó còn nói huynh có tiên duyên, bảo huynh xuất gia đi tu, sao huynh không đi?!"

"Thiếu gia..." Thiếu niên nghe vậy bèn nhíu mày, "Ta không tin điều đó."

"Ta nói cho huynh biết, khi mẹ ta sinh ta, từng có thầy lang giang hồ bói toán cho bà, nói rằng kiếp nào ta cũng sống không qua mười tám tuổi! Nói ta bạc mệnh nhưng lại khắc người khác, chết sớm còn liên lụy đến tất cả mọi người xung quanh! Vậy nên huynh yên tâm, dù có huynh hay không, ta cũng phải chết! Cái tội này không đến lượt huynh gánh!"

Đứa trẻ càng nói càng tức, chân nhỏ giậm bịch bịch, đột nhiên một chân đạp hụt, cả người rơi thẳng xuống!

Thiếu niên dưới gốc cây vốn đã nơm nớp lo sợ nhìn theo từng động tác của đứa trẻ, thấy có biến liền lập tức lao tới phía trước, dang rộng hai tay vừa kịp đỡ lấy đứa trẻ đang rơi xuống, sau đó cả hai cùng lăn một vòng, ngã sõng soài trên đất.

Đứa trẻ chỉ cảm thấy mình rơi xuống một tấm đệm thịt, cúi đầu xuống trông thấy thiếu niên mặt mày tái mét nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo mình.

Đứa bé vội vàng nhổm dậy, lo lắng hỏi: "Liên Đường, Liên Đường, huynh không sao chứ?"

Thiếu niên cũng đang lo lắng nhìn nó: "Còn đệ, có bị thương không..."

Đứa bé vội vã lắc đầu, song khi chạm vào cánh tay thiếu niên thì nghe thấy hắn khẽ rên một tiếng: "... Có phải bị va đập không, để ta xem..."

Xắn tay áo lên, quả nhiên thấy xương khuỷu tay bị biến dạng, hẳn là đã ngã gãy tay.

Đứa nhỏ nghịch ngợm giật mình lập tức khóc òa lên, khóc khàn cả giọng: "Hức... Đều tại ta... Đều tại ta... Đều là lỗi của ta..."

Liên Đường cố nén đau, dịu dàng dỗ dành nó: "Không khóc, không sao, chỉ cần nối xương lại là được."

Nhưng đứa trẻ không chịu: "Huynh còn phải thi Trạng nguyên nữa, tay bị gãy rồi không viết được chữ, không thi đậu Trạng nguyên được thì làm sao bây giờ... Đều tại ta... Ta không muốn huynh làm thầy của ta nữa, ta không muốn huynh ở bên cạnh ta nữa, hức, quả nhiên ta là đồ xui xẻo, huynh đừng quan tâm đến ta nữa..."

Liên Đường dùng cánh tay còn lành lặn cố gắng ôm lấy nó, giọng nói vẫn như mọi khi: "Sẽ không đâu, tay này không viết được thì còn tay kia có thể viết, không ảnh hưởng đến việc thi cử. Cho dù... Sau này thật sự không thể viết nữa, vậy ta sẽ không thi Trạng nguyên, ta sẽ ở bên cạnh đệ, mãi mãi ở bên cạnh đệ, được không? Ta không tin lời đó, phu nhân lão gia cũng không tin, chúng ta đều không tin, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa..."

Ta sẽ ở bên cạnh đệ.

Mãi mãi ở bên cạnh đệ...

Những lời nói xa xăm cứ lặp đi lặp lại, nhưng vì cách trở bởi thời gian xa xôi, bởi bóng tối sâu thẳm, khi truyền đến tai thì đã phai nhạt đến mức không thể nghe rõ nữa...

Hàng mi khẽ động, Thường Gia Tứ từ từ mở mắt, một giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt. Y quay đầu, thấy sắc trời đã sáng rõ, còn Thanh Lang đang đứng bên cửa nhìn mình, trên tay bưng chậu nước.

Thấy Gia Tứ cuống quít lau nước mắt, Thanh Lang tưởng y đang đau lòng vì huynh trưởng, không nói gì, chỉ mỉm cười bước vào đặt chậu xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Rửa mặt đi, Môn chủ đang đợi ngươi ở ngoài."

Lúc Thường Gia Tứ đi ra ngoài, quả nhiên Đông Thanh Hạc đã ở trong sân, tay cầm một nắm thóc cho con khổng tước tên là Nam Quy ăn.

Đông Thanh Hạc nhìn Gia Tứ, cảm thấy chỉ trong vài ngày mà thiếu niên này đã gầy đi trông thấy, làn da cũng trở nên xanh xao hơn nhiều. Dẫu hiện tại y đã có thể xuống giường, song với thính lực của Đông Thanh Hạc, mấy đêm nay ít nhiều hắn vẫn cảm nhận được quá trình đối phương bị dư độc trong cơ thể hành hạ, trằn trọc trở mình, rên rỉ đau đớn trong phòng. Chẳng qua ban ngày khi hắn đến chữa trị vết thương, Thường Gia Tứ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, chỉ nói đã đỡ hơn nhiều rồi.

Đứa trẻ này thật bướng bỉnh, Đông Thanh Hạc nhìn đôi mắt đỏ hoe của y, thầm nghĩ.

Trên bàn đặt một bát cháo kê nhỏ, món ăn quen thuộc của người phàm, không cần nghĩ cũng biết là ai đã dặn dò. Mấy hôm nay đều như vậy, Thường Gia Tứ vô cùng biết ơn.

Đông Thanh Hạc chỉ phất tay với y, ra hiệu ăn nhân lúc còn nóng. Thấy Gia Tứ cầm thìa múc một miếng lớn nuốt xuống, hắn lại không khỏi nhắc nhở: "Chậm thôi, không cần vội..."

Song Gia Tứ vẫn sợ Đông Thanh Hạc phải đợi lâu, hai ba miếng đã ăn xong, lúc đứng dậy lại sực nhớ đến điều gì đó, cẩn thận nói: "Thực ra... Môn chủ không cần phải đích thân đến đâu."

Đông Thanh Hạc mỉm cười: "Không sao, với tư cách chủ nhà ta đã không làm tròn trách nhiệm bảo vệ tốt các ngươi, về lễ nghĩa cũng nên đi tiễn ca ca ngươi một đoạn."

Thường Gia Tứ cúi đầu, không nói thêm gì.

Đông Thanh Hạc không lừa y, hắn thật sự đã chọn cho Thường Vượng một nơi chim hót hoa thơm đẹp như tiên cảnh, ngay gần Thanh Hạc Môn, phía sau núi Tiểu Bình, ngoài rìa một nơi gọi là núi Đại Bình.

Khác với núi Tiểu Bình quanh năm tuyết phủ và đầy rẫy yêu thú, núi Đại Bình mới thực sự là nơi non nước hữu tình, hoa cỏ tươi tốt. Chỉ là Thanh Lang nói nơi này cũng có kết giới của Môn chủ, người phàm không những không thể đi lên, mà thậm chí còn không thể nhìn thấy.

Đông Thanh Hạc dẫn Thường Gia Tứ đáp xuống đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, trước mặt là một biển hoa muôn hồng nghìn tía, bao quanh một hồ nước sâu thẳm, trong vắt như gương nhưng sâu không thấy đáy.

Trên bờ có một chiếc quan tài, tuy không rành những thứ này nhưng Gia Tứ cũng biết loại gỗ này chắc chắn không phải tầm thường. Y đưa tay sờ lên, quay lại nhìn Đông Thanh Hạc với đôi mắt ngấn lệ, nói lời cảm ơn.

Đông Thanh Hạc hỏi Gia Tứ có còn lời gì muốn nói với Thường Vượng không, Gia Tứ suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng dặn dò trước quan tài gỗ.

"Con đường Hoàng Tuyền ở địa phủ vừa tối vừa dài, khi đến đài Luân Hồi, huynh đừng tin những lời nhảm nhí của đám quỷ sai âm ti về việc thiện ác có báo, chỉ cần cố gắng giành lấy vị trí đầu tiên, kiếp sau... Mới có thể đầu thai vào một gia đình tốt."

Nói xong, thấy ánh mắt nghi hoặc của Đông Thanh Hạc, Gia Tứ gượng cười, giải thích: "... Ta từng nghe một bà đồng trong làng nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com