Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sau khi thu nhận đệ tử mới, trong mắt Đông Thanh Hạc cũng có thêm ánh sáng rạng rỡ, hắn đích thân giảng giải cho Thường Gia Tứ những phương pháp cơ bản của việc tu luyện.

"Xưa nay, những người tu chân đạt được thành tựu lớn không theo một đường lối cố định nào. Trong tu chân giới, chỉ cần siêng năng tu luyện, vạn vật đều có thể đắc đạo. Ví dụ như cây Nguyệt Lan này..." Đông Thanh Hạc chỉ vào chậu hoa trên bàn, "Nó thường xuyên hấp thụ linh khí của trời đất và trong môn phái, biết đâu trăm năm ngàn năm sau có thể hóa thành hình người, đến lúc đó nếu có người chỉ điểm thêm, nó có thể bước vào con đường yêu tu, rồi sau đó độ kiếp phi thăng."

"Yêu tu? Là yêu quái sao? Vậy những yêu quái mà ta gặp trên núi Tiểu Bình hôm trước, chúng cũng có thể thành tiên ư?" Gia Tứ ngạc nhiên hỏi.

Đông Thanh Hạc lắc đầu: "Yêu vật cũng là sinh linh, mới sinh ra vốn không phân biệt thiện ác, chỉ là phần lớn chúng bị dục vọng chi phối, dễ sinh lòng ác, lâu dần trở thành thói quen. Những loại yêu tu như vậy thì không thể thành tiên được. Tuy nhiên, vẫn có một số yêu tu không hại người cũng không làm điều xấu, hành sự ngay thẳng, không khác gì chúng ta, họ có thể thành tiên, nên đừng vội đánh đồng tất cả."

Khi nói những lời này, ánh mắt của Đông Thanh Hạc trong sáng và bình tĩnh, không có chút thành kiến hay khinh thường nào, giống như lúc trước hắn nhìn Gia Tứ, một phàm nhân nhỏ bé xuất hiện trong tu chân giới.

Thường Gia Tứ như thể cảm nhận được điều gì đó: "Vậy... Con quái vật lớn trong bụng ta cũng vậy sao?"

Nghe đến đây, Đông Thanh Hạc khẽ nhíu mày.

"Không, Đào Ngột là hung thú, không phải yêu mà là ma."

"Ma?"

"Đúng vậy, ma tu khác với yêu tu. Yêu vật sinh ra ngu ngơ, ít trí khôn, chỉ khi khai sáng không đúng cách mới làm điều ác. Nhưng ma tu... Bọn chúng hấp thụ tinh hồn và nội đan của người khác để làm dưỡng chất tu luyện cho mình, đó chính là ác!"

Gia Tứ nhớ lại... Ngày đầu tiên lên đài cao, hình như y có nghe thấy vị chưởng môn mập mạp kia mắng kẻ bị trói trên đất là "ma tu".

Đông Thanh Hạc dường như đoán được suy nghĩ của Gia Tứ, bất đắc dĩ thở dài: "Người làm thầy lẽ ra phải truyền dạy kiến thức, đạo lý, dạy dỗ đệ tử cách đối nhân xử thế, nhưng không ngờ, sau bao tâm huyết, tuy đệ tử có thành tựu về kỹ năng nhưng lại thiếu hụt về đạo đức, sa vào ma đạo. Xét cho cùng... Vẫn là do người làm sư phụ lơ là bất cẩn."

Thường Gia Tứ biết hắn đang nói về người tên Thẩm Uyển Hưu: "Chuyện này không thể trách sư phụ được, còn... Còn Thẩm sư huynh..."

Đông Thanh Hạc ngắt lời Gia Tứ: "Gã đã không còn là người của Thanh Hạc Môn, ngươi không cần gọi gã là sư huynh. Ta không biết gã có nỗi khổ tâm gì, hoặc liệu có nỗi khổ tâm hay không, nhưng năm xưa đã phạm sai lầm lớn, gã không tự kiểm điểm và chuộc lỗi thì ta sẽ không coi gã là đồ đệ."

Thường Gia Tứ rất muốn hỏi Thẩm sư huynh đã phạm sai lầm lớn gì mà bị trục xuất khỏi Thanh Hạc Môn, song thấy Đông Thanh Hạc cau mày, e rằng đó không phải là chuyện đơn giản, nên y quyết định đợi sau này có dịp thích hợp sẽ hỏi, rồi ngoan ngoãn đáp lời.

Đông Thanh Hạc thở phào, ngẩng đầu lên trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Gia Tứ, đôi mắt trong trẻo vẫn mang chút căng thẳng nhìn hắn, hắn không khỏi bật cười: "Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, giữ mình trong khuôn phép, quan trọng nhất là phải có tấm lòng rộng lượng và không quên thiện niệm, đừng giống như gã. Ngươi có thể hứa với ta không?"

Thường Gia Tứ khựng lại phút chốc, sau đó nở một nụ cười ngây thơ, nghiêm túc gật đầu.

"Ta sẽ làm được, sư phụ!"

Ngoài yêu tu và ma tu, công pháp của Thanh Hạc Môn thuộc về linh tu, cũng là phương pháp tu chân được phần lớn người trong tu chân giới ưa chuộng. Đông Thanh Hạc nói với Gia Tứ rằng, linh tu nhập môn phải bắt đầu bằng việc luyện khí. Mặc dù trong bụng Gia Tứ có nội đan, song đó không phải là của y, nên nội đan của Đào Ngột chỉ có thể giúp y làm đầy đan điền, còn việc thực sự kết đan vẫn phải do Gia Tứ tự mình tu luyện mà thành.

Trước khi kết đan, Gia Tứ phải bắt đầu từ việc luyện khí, tức là học cách vận hành các khí mạch trong cơ thể một cách tự nhiên. Sau đó y mới bước vào giai đoạn Trúc Cơ, đúng như tên gọi, đây là giai đoạn xây dựng nền tảng cho việc kết đan, rồi mới đến Kim Đan kỳ.

Đối với người tu hành, khi có được Kim Đan bản nguyên, quá trình tu luyện của họ mới thực sự bắt đầu. Đây cũng là yêu cầu của Đông Thanh Hạc dành cho Gia Tứ. Tuy nhiên, mỗi người có tư chất khác nhau, có người ba năm đã Trúc Cơ, mười năm đã có thể kết đan, song cũng có người như Ngư Mạc, hơn mười năm vẫn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ, việc kết đan trở thành mục tiêu xa vời. Vì vậy, Đông Thanh Hạc khuyên Gia Tứ hãy giữ tâm tính bình thản, đừng nóng vội, trước tiên chữa lành vết thương, đồng thời kết hợp tu luyện. Dù sao sau Kim Đan còn có Nguyên Anh, Động Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp và nhiều giai đoạn gian nan khác. Con đường tu chân của Gia Tứ chỉ mới bắt đầu.

Gia Tứ ngoài mặt vâng dạ, nhưng khi Đông Thanh Hạc rời đi, y không thể chờ đợi thêm mà bắt đầu luyện khí ngay lập tức. Trong quá trình chữa thương, Đông Thanh Hạc đã dùng khí mạch của mình để hướng dẫn Gia Tứ, nên y đã nắm được hướng đi vận hành công pháp của môn phái, cộng thêm sự trợ giúp của khẩu quyết, chỉ trong chốc lát y đã tìm ra được bí quyết.

Thành công bước đầu khiến y càng hăng hái hơn. Tranh thủ lúc Môn chủ không có mặt tại Phiến Thạch Cư, ngoại trừ ba bữa ăn, Gia Tứ đều trốn trong phòng tu luyện, ngay cả thời gian ban đêm để ngủ cũng được y dùng để ngồi thiền.

Thanh Nghi và Thanh Việt tỏ ra khinh thường điều này, nhất là khi biết Môn chủ đã thu nhận Gia Tứ làm đồ đệ. Họ đều cho rằng tên phàm nhân nhỏ bé này liều mạng như vậy cũng là lẽ đương nhiên, nếu không thì làm sao xứng đáng với sự ưu ái của Môn chủ. Chỉ mỗi Thanh Lang nhắc nhở Gia Tứ phải chú ý đến sức khỏe, đừng tham lam nóng vội.

Nhưng dường như Gia Tứ không để tâm lắm.

Một ngày nọ, Gia Tứ ngồi thiền trên giường, mắt nhắm chặt, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, từng luồng khí lưu thông trong tứ chi bách hài của y. Theo từng hơi thở luân chuyển, dòng khí càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng dồi dào, cuối cùng hội tụ ở đan điền, rồi từ từ dâng lên ngực bụng, mắt, tai, miệng, mũi và cuối cùng lên đến đỉnh đầu, rồi từng sợi từng sợi tỏa ra ngoài cơ thể.

Sau khi rời khỏi cơ thể Gia Tứ, dòng khí ấy không tan biến mà ngược lại như có thực thể, lững lờ trôi nổi trong phòng. Nơi nó lướt đi như có một cơn gió nhẹ thoảng qua, lại giống như một bàn tay nhỏ, vuốt ve rèm cửa, chạm vào chén trà, lặng lẽ dịch chuyển không ít đồ vật nhỏ trong phòng.

Chỉ trong vài ngày, Gia Tứ đã có thể thành công sử dụng tâm pháp của Thanh Hạc Môn để di chuyển đồ vật từ xa, khiến y không khỏi cười đắc ý. Y nhướng mày, dòng khí nhỏ bé lại bắt đầu xoay tròn, càng xoay gió nhẹ càng mạnh lên, bàn tay nhỏ dần lớn hơn, sức mạnh đã có thể kéo được những vật nặng trong phòng, chẳng hạn như chiếc bình sứ trên giá bát bảo, hoặc chiếc bàn lớn điêu khắc từ gỗ hoàng hoa lê, tất cả đều được Gia Tứ nâng lên di chuyển một vòng quanh phòng rồi đặt về vị trí cũ.

Cuối cùng, luồng khí xoáy đó đã to bằng vòng eo, nó cẩn thận di chuyển một vòng khắp phòng, sau đó chậm rãi tiến về phía thanh kiếm treo trên tường...

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân xa xa vọng lại. Tai Gia Tứ khẽ động, song luồng khí xoáy trong phòng vẫn không hề dừng lại, mà từng chút một rút thanh kiếm ra khỏi vỏ...

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay ngoài cửa. Bên trong, luồng gió xoáy vô thanh thổi bay chùm tua đỏ thẫm trên đuôi kiếm, như một đóa hoa nhỏ màu máu nở rộ.

Cánh cửa vừa được đẩy nhẹ ra, Gia Tứ thình lình mở mắt, ánh mắt lóe lên sự hung dữ. Trường kiếm đã hoàn toàn rời khỏi vỏ, lao thẳng về phía người đứng bên cửa như một ngôi sao băng!

Khi còn ở ngoài cửa, Đông Thanh Hạc đã cảm nhận được sát khí mỏng manh bên trong, lúc này phản ứng cực nhanh, hơi nghiêng người đã tránh được lưỡi kiếm hung ác nhắm vào mặt mình. Hai ngón tay kẹp chặt, giữ thanh kiếm vững vàng bên má, hắn quay sang nhìn Thường Gia Tứ đang ngồi xếp bằng trên giường.

Ánh mắt Gia Tứ nhìn sang sắc bén như dao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thách thức. Thanh kiếm trong tay Đông Thanh Hạc bắt đầu rung lên, hệt một con rắn độc bị nắm chặt bảy tấc nhưng vẫn không chịu yên phận. Sau một hồi vùng vẫy, thân kiếm lóe lên một tia đỏ rực rồi đột nhiên bắn ra hai luồng sáng chói lòa, khiến Đông Thanh Hạc phải nhắm mắt lại để chống đỡ. Lợi dụng cơ hội đó, thanh kiếm thoát khỏi sự khống chế của hắn, lộn một vòng trên không trung, mũi kiếm lao xuống với tốc độ cực nhanh, dường như muốn đâm xuyên đỉnh đầu Đông Thanh Hạc!

Tuy nhiên, khi chỉ còn cách đỉnh đầu Đông Môn chủ nửa tấc, thanh kiếm đột ngột dừng lại. Hóa ra xung quanh Đông Thanh Hạc đã tỏa ra một lớp ánh sáng vàng nhạt, lớp ánh sáng ấy hệt một chiếc áo giáp vô hình bao phủ toàn thân hắn, mũi kiếm đang lao xuống với sức mạnh khủng khiếp cứ thế bị chặn đứng, không thể xuyên qua.

Gia Tứ nhìn thanh kiếm đang rung lên bần bật, song không có ý định từ bỏ. Y nghiến chặt răng, đôi mắt đen đen láy bỗng chốc ánh lên sắc đỏ, kiếm thế cũng trở nên hung hãn hơn, cố ép xuống thêm vài phân, lưỡi kiếm cọ xát vào lớp ánh sáng mỏng manh nhưng vô cùng vững chắc xung quanh Đông Thanh Hạc, phát ra những tia lửa xẹt xẹt.

Đông Thanh Hạc không hề nao núng nhìn lại đối phương, một lúc sau mới thong thả giơ tay lên. Theo một cái phẩy tay áo nhẹ nhàng, chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", thanh kiếm vừa rồi còn mang theo sức mạnh cuồn cuộn đã vỡ thành nhiều mảnh!

Đầu kia, Thường Gia Tứ dường như bị kiếm khí phản đòn, chợt phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống.

Đòn tấn công bị tiêu trừ, lớp kim quang hộ thể quanh Đông Thanh Hạc cũng dần tan biến. Giây lát sau, hắn bước đến bên giường, nhìn xuống người nằm đó, gương mặt trầm như nước, hỏi một cách lạnh lùng.

"Ngươi muốn giết ta à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com