Chương 76: Ngoại truyện nhỏ ngọt ngào
ღ ღ ღ
Kết hôn
Tiêu Quý và Mễ Tu nhà cô là điển hình một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn.
Theo người chứng kiến lúc đó gọi là A (Hầu Tử sau khi say khướt nói nhảm thêm mắm thêm muối...đã nói), sau khi Tiêu Quý nhận được bằng tốt nghiệp thì ngồi xe đi thẳng đến cục dân chính cùng Mễ Tu nhà cô.
Xếp hàng vui vui vẻ vẻ, chụp ảnh, đăng ký, tuyên thệ, sau đó phát kẹo mừng cho nhân viên và những cô dâu chú rể khác, từ đầu đến cuối hai má lúm đồng tiền của Tiêu Quý chưa hề biến mất khỏi gương mặt, thật là chuyện vui mừng!
Theo người chứng kiến gọi là B (một người mê trai nào đó...), cô gái này nhất định kiếp trước cứu vớt hệ ngân hà hoặc là đời này ném tiền cho dân chúng khổ sở, thế cho nên lừa gạt được một cực phẩm như vậy để kết hôn, khiến cô cười tươi đến mức không thấy mắt đâu! Không thấy đâu!
Thật được lợi mà...
ღ ღ ღ
Bé cưng ấm áp
Mười tháng sau khi đăng ký kết hôn, một tổ em bé đầu tiên của Tiêu Quý và Mễ Tu nhà cô gào khóc đi tới thế giới này.
Bạn không nghe lầm đâu, đúng vậy, mười tháng, không trễ một tháng, mà còn không phải lên xe trước mua vé bổ sung sau. Đúng vậy, là một tổ, không phải một đứa, gào khóc tới đây...
Là ba đó.
Ngôn ngữ của loài người đã không đủ để hình dung mệnh tốt của Tiêu Quý khiến người ta khuất phục, còn có mẹ chồng và mẹ cô lúc ấy quá vui mà xúc động khóc lóc.
Hai bé trai một bé gái, bởi vì là ba bào thai, cho nên cân nặng của đứa nhỏ nhẹ hơn em bé bình thường một chút. Hai bé trai, một bé hơn bốn cân, một bé tròn năm cân, mà bé gái nhỏ nhất, không thể tưởng tượng được ước chừng sáu cân tám...
Cân nặng tốt, sức khoẻ tốt, răng lợi tốt, ăn uống rất tốt, vì thế, hai anh trai của cô bé thường xuyên đói bụng, mắt rưng rưng nhìn em gái bú sữa mẹ mà mãi không thấy đủ.
34C đều sắp bị bú mất đi, con bé muốn quậy thế nào đây, hu hu hu hu...
Mễ Tu...
ღ ღ ღ
Gia đình của chúng ta
Lúc Tiêu Quý biết được mình có mang ba bào thai, cô sững sờ tại chỗ rất lâu, mà Lưu Cẩm Trúc đi cùng cô đến kiểm tra thai nhi đã hoảng hồn đến quên khép miệng lại.
Ba bào thai, ba bào thai trong truyền thuyết.
Đợi hai người phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lưu Cẩm Trúc kích động nắm chặt tay Tiêu Quý, nói không ra lời.
Hai người phụ nữ ở trong bệnh viện hai mắt đẫm lệ cảm ơn trời xanh.
Cho đến khi bác sĩ đành phải đưa bọn họ ra ngoài.
Về đến nhà, Lưu Cẩm Trúc thu xếp ổn thoả cho Tiêu Quý xong mới cầm điện thoại, bắt đầu báo tin vui.
Mai Phương, bà nội Tiêu Quý, chú Tiêu Quý, còn có một đám bạn thân của cô.
Tiêu Quý lặng lẽ ngồi một bên nhìn, cô vuốt ve bụng mình, rồi gửi tin nhắn cho Mễ Tu nhà cô.
Chưa đến mười lăm phút, Mễ Tu đã trở về.
Anh từ từ đi đến trước mặt Tiêu Quý, ngồi xổm xuống rồi vuốt ve bụng cô.
"Ở đây...có ba bé cưng của chúng ta." Thật là khó tin.
"Ừm, ba bé cưng của chúng ta." Tiêu Quý trả lời ngọt ngào.
Mễ Tu vuốt ve bụng cô, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu kề sát, rồi nhắm mắt lại.
Rốt cuộc anh đã cho Tiêu Quý một gia đình hoàn chỉnh.
Tiêu Quý, bé cưng, còn có anh.
Gia đình của bọn họ.
ღ ღ ღ
Ghen tị
Ba em bé ấm áp sắp tròn hai tuổi, đã cai sữa, hơn nữa biết dùng bình để uống sữa, rốt cuộc Tiêu Quý sắp có cảm giác được giải phóng.
Lúc mới vừa mang thai, khi biết mình có mang ba bào thai, ngoài vui mừng ra thì cô rất ngạc nhiên. Nhưng theo ngày tháng trôi qua, bụng càng ngày càng giống quả bóng, hai chân sưng phù, thân thể càng ngày càng giống lợn.
Trong khoảnh khắc Tiêu Quý buồn rầu, con người quả thật có thể chịu đựng nổi trọng lượng của ba bào thai...
Nặng đến nỗi cô đứng lên chỉ nhìn thấy mũi chân, nằm xuống chỉ có thể trở mình, đi toilet...cởi quần...
Mễ Tu nhà cô rất tốt...đều là vợ chồng già cả rồi...
Vất vả lắm mới đến ngày dự sinh, cô béo đến nỗi cả ngày phải soi gương, mỗi ngày tự an ủi mình, chờ sinh em bé xong thì sẽ tốt thôi.
Sau đó cô cúi đầu một cách khó khăn, định tìm mũi chân của mình...
Nhưng cho đến khi vào phòng sinh cô vẫn không nhìn thấy chân mình.
Cô lựa chọn sinh con tự nhiên, mặc dù cô có mang ba bào thai.
Sinh con tự nhiên tuyệt đối là chuyện quang vinh mà gian nan.
Đừng nói đến kêu la giống như giết lợn, cô la hét đến nỗi trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Cô kiên trì sinh ra Cầu Cầu và Đoàn Đoàn theo cách tự nhiên, nhưng bởi vì Phạn Phạn phát triển rất tốt, cuối cùng Tiêu Quý không đủ thể lực mà ngất xỉu.
Lúc cô bị ngất đi, Mễ Tu đã ký tên để mổ lấy thai ra...
Hiện tại em bé đều lớn cả, câu chuyện xưa vẫn còn dấu vết, nhớ tới mà chảy nước mắt xót xa.
Tiêu Quý soi gương, nhìn thấy sắc mặt hồng hào, tuy rằng vẫn còn mượt mà nhưng cũng có chút béo lên.
Hầu Tử nhà cô nói, hiện tại cơ thể cô đẫy đà, cảm giác rất tốt!
Cô lấy nước hoa xịt lên cổ, hít một hơi thật sâu, hai gò má hơi ửng hồng.
Hôm nay ba đứa bé đã ngủ từ sớm, trong nhà rất im lặng, cô không có việc gì làm, Mễ Tu nhà cô cũng rất rảnh rỗi.
Trăng thanh gió mát, nếu làm chút gì đó quả là ngày tốt cảnh đẹp.
Ngẫm lại, cô và Mễ Tu đã nhẫn nại lâu lắm rồi...
Tiêu Quý cười e thẹn, cô nhón chân, nhè nhẹ chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Mở cửa ra liền thấy Mễ Tu nhà cô...ôm Phạn Phạn đưa lên cao.
Nha đầu kia tỉnh lúc nào thế...
Tiêu Quý chớp mắt, âm thầm đóng cửa lại, cô đến mép giường ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Mễ Tu nhà cô đang chọc cười bé con.
Mễ Tu chơi với Phạn Phạn một lúc, có lẽ là mệt rồi nên Phạn Phạn ngủ thiếp đi, Mễ Tu đặt cô bé trên chiếc giường nhỏ.
Anh ngồi xổm bên giường, dịu dàng nhìn ba bé cưng, không có chút ý tứ quay đầu nhìn Tiêu Quý.
Tiêu Quý ho nhẹ một tiếng.
Mễ Tu véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.
Tiêu Quý lại ho nhẹ một tiếng.
Mễ Tu hôn lên trán Phạn Phạn.
...Tiêu Quý ghen tị xót xa... Có câu con gái là tình nhân kiếp trước của bố, hôm nay cô thật được mở mang kiến thức rồi...
Ngủ thôi...
Cô xoay người, còn chưa nằm xuống trên giường thì đã bị ôm vào lồng ngực ấm áp.
Mễ Tu nói đầy tình cảm: "Vợ ơi..."
Hai má Tiêu Quý ửng đỏ, lại không được tự nhiên mà xoay người qua, cố ý nhìn Mễ Tu.
Mễ Tu bật cười, anh ôm chặt người trong lòng, dựa vào hõm vai cô, anh cọ cọ hai má, tiếng cười dịu dàng êm tai.
"Vợ ơi, hôm nay đồ ngủ của em rất đặc biệt..."
Hôm nay Tiêu Quý mặc váy ngủ tơ tằm cổ khoét sâu.
"Nhưng mà anh cảm thấy bên trong còn đặc biệt hơn..."
Nhịp tim của Tiêu Quý bắt đầu đập thật nhanh.
"Anh rất muốn nghiên cứu thử xem..."
Cơ thể cô đã mềm nhũn.
"Anh yêu em..."
Ba chữ nhẹ nhàng bay bổng, khiến Tiêu Quý hoàn toàn đầu hàng.
"Anh tắt đèn đi..."
"Tuân lệnh, vợ yêu..."
Thôi, để ba đứa nhóc kia ngang hàng với cô đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com