Chương 1 - 5
Trúc mã rồi sẽ thành đôi
Tác giả: Quý Thù Ương
Dịch: Uyên Uyên
Đây là câu chuyện về trúc mã và trúc mã
Đây là câu chuyện về trúc trúc và trúc mã nhưng tiểu công chớm ngoại tình tư tưởng
Đây là câu chuyện về trúc mã và trúc mã tiểu công nỗ lực theo đuổi lại tiểu thụ sau khi ngoại tình tư tưởng
...
Chương 1
Kỳ Mộ vừa đặt món cuối cùng lên bàn thì có điện thoại của Lục Tuấn Tự.
Nghe điện thoại xong, nụ cười trên môi cậu đông lại, tâm trạng vui vẻ cũng trầm xuống.
"Tiểu Mộ, hôm nay công ty tăng ca, anh không về ăn tối đâu, em đừng chờ anh."
...
Hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Lục Tuấn Tự, Kỳ Mộ cố tình về sớm để chuẩn bị bữa cơm, muốn cho Lục Tuấn Tự một niềm vui bất ngờ.
Rượu đỏ, thức ăn ngon, người yêu. Lẽ ra đã là một kỉ niệm ngày sinh nhật lãng mạn mà ấm áp. Chỉ tiếc... xem ra kế hoạch đổ bể rồi.
Kỳ Mộ hơi buồn lòng, nhưng không trách Lục Tuấn Tự, cậu hiểu được người đó coi trọng công việc đến độ nào, nghiêm túc có trách nhiệm chẳng phải cũng là một ưu điểm của anh đấy sao. Bỏ đi, khi nào anh ấy về chúc mừng sau cũng được, nhưng đến lúc đó phải bắt anh ăn bằng hết chỗ đồ ăn này! Bực bội nghĩ vậy rồi thì tâm trạng Kỳ Mộ cũng tốt lên, cậu mở vi tính ngoài phòng khách, quyết định lên mạng giết thời gian.
Thường ngày Kỳ Mộ muốn lên mạng chỉ dùng laptop của mình, dàn máy bàn này gần như chỉ có Lục Tuấn Tự sử dụng. Nếu không phải đã để quên laptop ở cơ quan thì Kỳ Mộ cũng chẳng thèm dùng máy bàn. Người đã quen dùng laptop luôn có cảm giác không quen với máy bàn.
Màn hình vi tính là tấm ảnh Lục Tuấn Tự đeo kính đen đẹp trai ngời ngời, môi Kỳ Mộ giật giật, sao tên này vẫn không bỏ được tật ái kỷ vậy!
Đột nhiên khung tự động đăng nhập weibo nhảy ra trên màn hình. Kỳ Mộ nhìn tên tài khoản, "Tự Quân", khỏi hỏi cũng biết nhất định là của Lục Tuấn Tự!
Trước giờ Kỳ Mộ vốn không có hứng thú với thứ này, weibo phổ biến khắp đại giang nam bắc già trẻ trai gái lại chẳng tạo được chút hứng thú nào từ cậu, nói như cậu, thân là một thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội có lý tưởng có hoài bão, ai lại lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô nghĩa.
Tuy rằng cậu đã vì vậy mà bị Lục Tuấn Tự cười nhạo vô số lần...
Nhưng hôm nay thấy vừa đăng nhập thì weibo của Lục Tuấn Tự đã có đủ loại bình luận và tag, xem lại, ố, số người theo dõi đến mấy chục ngàn! Bỗng dưng Kỳ Mộ ngứa tay, không ngờ Lục Tuấn Tự cũng nổi tiếng như vậy? Thế là cậu quả quyết mở web đăng kí weibo cho mình.
Tên tài khoản
Kỳ Mộ
Tài khoản này đã tồn tại
Kỳ Mộ bất lực, gõ tiếp.
Kỳ Tiểu Mộ
Tài khoản này đã tồn tại
Kỳ Mộ nghiến răng, đổi tiếp!
Kỳ gia tiểu gia
Tài khoản này đã tồn tại
Kỳ Mộ phát rồ gõ rào rào trên bàn phím
Ông đây muốn lấy tên là Kỳ Mộ đấy thì sao!
Sau khung tên tài khoản xuất hiện dấu chéo đỏ tươi, một hàng chữ nhỏ nối đuôi: Bạn có thể sử dụng chữ cái, chữ số, "_" hoặc "-"
... Đậu xanh cớ gì không chấp nhận dấu chấm cảm hả! Kỳ thị dấu chấm câu à! Kỳ Mộ phát rồ gào thét trong lòng, nhưng cậu đã hoàn toàn bất lực rồi, lẳng lặng xóa chấm than, lần này được rồi, nhìn cái tên xanh lè kia, suýt chút Kỳ Mộ rơi lệ, đăng ký một cái weibo thôi mà cũng khó khăn quá!
Người đầu tiên theo dõi đang nhiên là bạn nhỏ Lục Tuấn Tự nhà cậu.
Ông đây muốn lấy tên là Kỳ Mộ đấy thì sao: Người theo dõi: 0 Theo dõi: 1
Kỳ Mộ lẳng lặng ghen ghét chênh lệch giữa mình và Lục Tuấn Tự rồi bắt đầu hào hứng duyệt xem weibo của Lục Tuấn Tự.
Vừa thấy stt đầu tiên, trái tim cậu như trầm xuống, "Tối nay đã hẹn cùng dùng cơm với Tây Tây, có hâm mộ không *đắc ý* *đắc ý*" Thời gian là mười hai giờ trưa hôm nay.
Cậu nhớ đến cuộc điện thoại của Lục Tuấn Tự, sắc mặt lạnh đi. Cố kiềm chế tâm trạng đang rất phức tạp, Kỳ Mộ xem tiếp, càng xem lòng lại càng nặng nề. Đến cuối cùng, cậu thậm chí không biết mình đã rời máy vi tính thế nào nữa.
Kỳ Mộ ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn mặt đất, nội dung weibo của Lục Tuấn Tự hỗn loạn trong đầu, khuấy đến tim đau.
Bình luận dưới stt đó của Lục Tuấn Tự đều là:
Hâm mộ quá đi!
Áo Tự Quân sama và Tây Tây sama cuối cùng cũng phát hiện đến thế giới thật rồi!! Cầu chân tướng!!
Tây Tây sama là mỹ nhân, Tự Quân sama phải yêu thương thiệt nhiều đó nha~
Thân là shipper Ngọc Tỷ kiên trinh, tui vô cùng chờ mong chuyện sau này của Tử Quân sama và Tây Tây sama XDD
Cầu tên nhà hàng nhất định phải đến tham quan hú hú!
Còn Tây Tây mà bọn họ nhắc... Kỳ Mộ dễ dàng tìm thấy weibo của người đó từ weibo của Lục Tuấn Tự, Đinh Tây Tây. Cũng có hơn chục ngàn người theo dõi, gần như stt nào của cậu ta cũng tag tên Tự Quân, khi là mấy câu chuyện cười, lúc là dự báo thời tiết, có cả làm nũng nhõng nhẽo như "Hôm nay ăn không no cầu an ủi QAQ". Stt mới nhất của cậu ta là "Vừa đến thành phố S, tối nay sẽ mừng sinh nhật với người nào đó (⊙o⊙) *vui vẻ* *vui vẻ*". Bình luận bên dưới không có gì bất ngờ, lại là hú hét và đủ loại hâm mộ lẫn ghen tị.
Nhớ đến một stt khác, sắc mặt Kỳ Mộ lại phức tạp hơn, tay cậu vô thức siết lấy tua rua bên hông sofa, "Ông xã, anh định khi nào mới cưới em về đây XDDD @Tự Quân"
Lục Tuấn Tự chia sẻ rồi bình luận "Chờ vi phu mua đủ kiệu lớn tám người khiêng và mũ phượng khăn quàng, đó chính là ngày nương tử xuất giá @Đinh Tây Tây"
Chọc mù cả mắt FA không chút do dự.
Kỳ Mộ biết Lục Tuấn Tự đang tham gia lồng tiếng, cũng từng nghe vài bộ truyện anh lồng tiếng, Lục Tuấn Tự còn hỏi cậu có muốn cùng tham gia không, nhưng Kỳ Mộ thật sự không có mấy hứng thú.
Trao đổi giữa weibo Đinh Tây Tây và Tự Quân tuy đa số là đùa giỡn, nhưng người có mắt ai cũng nhìn ra, trong đùa giỡn đó có dấu vết mờ ám rõ ràng.
Nhưng... Biểu hiện của Lục Tuấn Tự thật sự không hề có gì bất thường. Anh vẫn tốt với Kỳ Mộ như cũ, chẳng khác gì hai mươi năm nay.
Nhưng... Sau lại không có chút vết tích nào được chứ. Kỳ Mộ chợt nhớ ra, không biết từ khi nào, Lục Tuấn Tự về nhà không còn ôm cậu làm nũng nữa, mà chỉ ngồi trước vi tính. Có lúc cả cơm cũng không ăn.
Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ cùng lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay, họ còn hiểu người kia hơn cả bản thân. Lục Tuấn Tự từng ôm Kỳ Mộ nói một câu "Nếu không phải em, anh tuyệt đối sẽ không thích đàn ông."
Kỳ Mộ cũng thế.
Vì là người đó, cho nên tất cả đều như thuận theo tự nhiên. Cả nói thật giới tính cũng chẳng mất nhiều công sức, thì ra cha mẹ hai bên đã nghi ngờ đoán được từ lâu, cuối cùng thì nghi ngờ biến thành sự thật.
Thậm chí khí đó mẹ Kỳ còn từng nói, "Tuấn Tự, ngoài con ra, giao Tiểu Mộ cho ai cô cũng thấy không yên tâm." Dù sao thì con của mình vừa ngang ngược lại không hiểu chuyện, không phải ai cũng chịu được.
Khi đó Lục Tuấn Tự đã trả lời thế nào nhỉ, "Cô yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy cả đời này."
Trời tối hẳn, thi thoảng lại có tiếng bước chân, những người về muộn cũng đã lục tục về nhà, nhưng người Kỳ Mộ chờ lại chẳng thấy đâu.
Kỳ Mộ post stt đầu tiên "Vô cùng hào hứng chuẩn bị cả bữa cơm mừng sinh nhật người yêu, nhưng anh ấy lại đang ăn mừng cùng người khác rồi." Bên dưới chèn một tấm ảnh, bữa cơm phong phú, một chai rượu đỏ cô đơn, ánh đèn u ám, bầu không khí lạnh băng, cũng như tâm trạng của Kỳ Mộ lúc này vậy.
Lục Tuấn Tự cả đêm không về.
Kỳ Mộ, cũng thức trắng một đêm, cậu ngồi trên sofa suốt đêm, quá khứ của hai người không ngừng tua đi tua lại trong đầu, khi còn nhỏ cùng nghịch ngợm phá phách, cùng đi học cùng về nhà, cùng bắt nạt máy bạn gái, cùng làm bài tập, thậm chí cả lần đầu xem AV, cũng là cùng với người kia.
Kỳ Mộ chưa từng nghĩ cậu và Lục Tuấn Tự sẽ tách nhau ra, chưa từng.
Không biết đã bao lâu, trời sáng dần, Kỳ Mộ đứng lên, nhưng rồi lại lảo đảo ngã xuống, giữ nguyên một tư thế quá lâu, hai chân tê cứng đến không cảm nhận được nữa. Miễn cưỡng hoạt động một chút, cậu trút hết thức ăn trên bàn vào thùng rác, rửa chén bát sạch sẽ, cất chai rượu chưa khui, khôi phục tất cả về nguyên trạng.
Chợt thấy như đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Cậu lê đôi chân mất cảm giác vào phòng tắm rửa mặt, mặt người trong gương tái nhợt, hai mắt hằn gân máu, tiều tụy như một con ma. Kỳ Mộ bực tức hất nước vào kính. Nhìn bóng người trong gương nhòa đi mới hài lòng ra khỏi phòng tắm.
Nhưng mình thế này thì sợ là hôm nay không đi làm được rồi. Cũng may Kỳ Mộ là nhà báo, không cần phải đúng giờ quẹt thẻ ngồi thiền trong văn phòng. Tuy có lúc bận đến không kịp ngủ, nhưng khi rảnh rỗi thì cả thời gian cũng thấy dùng mãi không hết.
Sáu giờ mười lăm, Lục Tuấn Tự về nhà. Anh mở cửa thấy Kỳ Mộ thì giật mình, "Tiểu Mộ, sao hôm nay em dậy sớm vậy?"
Kỳ Mộ miễn cưỡng gật đầu "Ừm" một tiếng, cúi đầu xuống tỏ rõ không muón nói chuyện với Lục Tuấn Tự.
Lục Tuấn Tự bước đến ôm lấy cậu, gác đầu lên hõm vai cậu, "Đêm qua anh mệt chết được, mau để anh ôm nào."
Cánh tay Kỳ Mộ đưa lên vừa định choàng lên lưng Lục Tuấn Tự theo thói quen thì lại chầm chậm rút về, rũ xuống bên người. Cậu thật sự không biết, bây giờ cậu phải đối mặt với Lục Tuấn Tự thế nào đây.
Lục Tuấn Tự cũng nhận ra Kỳ Mộ im lặng khác thường, anh xoa đầu Kỳ Mộ, giải thích: "Kỳ Mộ, em giận vì đêm qua anh không về à, anh bận thật mà, hôm qua anh vất vả cả đêm đó... Nếu không thì..."
Kỳ Mộ đột nhiên chẳng muốn nghe anh ta nói dối chút nào, cậu ngắt lời Lục Tuấn Tự, "Sinh nhật vui vẻ. Hôm qua không có cơ hội nói, bây giờ bù lại cho anh."
Kỳ Mộ cảm nhận được Lục Tuấn Tự khẽ run một cái, rồi siết chặt lấy cậu hơn, nỉ non như nhõng nhẽo, hơi nóng chui thẳng vào tai cậu, "Quà đâu rồi, Tiểu Mộ, anh có quà không?"
Quà sinh nhật, đương nhiên là có. Kỳ Mộ biết Lục Tuấn Tự làm lồng tiếng có yêu cầu rất cao với tai nghe, đặc biệt bỏ mấy ngàn ra mua cho anh một cái phù hợp. Định sẽ tặng vào sinh nhật. Chỉ tiếc hiện tại Kỳ Mộ chẳng có chút tâm trạng nào để tặng quà sinh nhật, "Anh cả đêm không về mà còn có mặt mũi đòi quà à?"
Tuy hơi thất vọng, nhưng Lục Tuấn Tự cũng không giận, anh ôm lấy mặt Kỳ Mộ vừa định hôn thì bị khuôn mặt trắng bệch của Kỳ Mộ làm giật thót, "Tiểu Mộ, em... Tối qua em ngủ không ngon sao?"
Kỳ Mộ không phủ nhận cũng không thừa nhận, "Em phải đi làm đây."
Nói rồi vừa đứng lên định bước thì chân lại nhũn ra, ngã khuỵu xuống sàn, may mà Lục Tuấn Tự nhanh tay đỡ cậu lại.
Đầu Kỳ Mộ xây xẩm, vẫn chưa nhận thức được, Lục Tuấn Tự thì đã sợ hoảng hồn, sốt ruột nên giọng không khỏi nghiêm túc hơn vài phần, "Tiểu Mộ, hôm nay là thứ bảy! Rốt cuộc em làm sao mà thành ra thế này hả?" Nói rồi ôm lấy Kỳ Mộ bước ngay vào phòng ngủ.
"Không sao, chỉ tê chân thôi, chắc là đêm qua em nằm đè lên." Kỳ Mộ cúi đầu, không thấy được khuôn mặt cậu, giọng cũng nhàn nhạt.
Lục Tuấn Tự đặt Kỳ Mộ xuống giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cậu, biết không phải chuyện nghiêm trọng nên cũng thả lỏng hơn, cười trêu: "Quả nhiên em không có anh là không được, xem nè, ngủ một mình cũng không nên thân."
Kỳ Mộ vẫn chẳng phản ứng lại, để tùy Lục Tuấn Tự xoa cho mình, vùi đầu vào gối, như sắp ngủ rồi.
Lục Tuấn Tự xoa một lúc thấy Kỳ Mộ thở đều đều, có vẻ đã ngủ say. Anh đứng lên vào phòng tắm, đêm qua chăm sóc con ma men đó cả đêm, cũng mệt phờ người, anh cũng phải tắm rửa rồi ngủ bù. Tiểu Mộ có vẻ không ổn lắm, chắc là giận mình đi trắng đêm, bỏ đi, khi nào em ấy dậy thì mình dỗ vậy.
Chợt, tiếng Kỳ Mộ buồn buồn vang lên sau lưng:
"Lục Tuấn Tự, thay cái sơ mi trên người anh đi đi."
Lục Tuấn Tự cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi mới đang mặc, người cứng đỡ. Bấy giờ anh mới nhớ ra, tối qua Đinh Tây Tây ói đầy trên áo, không thể mặc được nữa, áo đang mặc là nhờ phục vụ trong nhà hàng đi mua giúp.
"Tiểu Mộ... Anh..." Lục Tuấn Tự vô thức muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết nói thế nào, nếu giải thích thì không thể không nói ra chuyện tối qua, nhưng hôm qua bản thân anh đã nói dối, thật đúng là, thoáng thấy Kỳ Mộ trở mình, quay lưng về phía mình, vùi đầu trong gối, hoàn toàn cự tuyệt trao đổi.
Thở dài, Lục Tuấn Tự vào phòng tắm. Thôi vậy, Tiểu Mộ tính trẻ con, hờn dỗi chốc lát rồi sẽ hết thôi. Anh hoàn toàn không nghĩ thêm gì khác, trong suy nghĩ của anh, Kỳ Mộ trước nay chưa từng nghi ngờ mình.
Nhưng lần này Lục Tuấn Tự đã sai rồi, bắt đầu từ lời nói dối hôm qua, lòng tin của Kỳ Mộ dành cho anh đã sụp đổ rồi.
Khi phòng tắm có tiếng nước chảy, Kỳ Mộ mới xoay người lại, nhìn về phía phòng tắm, lòng đau không tả nổi. Mắt cay xè, nhưng không có nước mắt.
Từ khi nào vậy, Lục Tuấn Tự, anh lừa dối em chưa nói, thậm chí cả một lời giải thích lấy lệ cũng lười cho em sao.
Sao chỉ như mới một đêm, mà tất cả mọi thứ đều không còn như xưa nữa rồi?
Chương 2
Một tuần sau ngày hôm ấy, hai người không ai nhắc đến chuyện đó nữa. Lục Tuấn Tự vì thật sự có chút chột dạ, lại nghĩ Kỳ Mộ sẽ không nghi ngờ mình, cho nên hoàn toàn không muốn nhắc đến. Còn Kỳ Mộ, mấy hôm đầu còn chờ Lục Tuấn Tự giải thích, về sau thì đã nản lòng.
Hai người vẫn cư xử như trước, nhưng có những thứ quý giá, đã không còn vững vàng như ngày nào.
Weibo của Kỳ Mộ vẫn chỉ theo dõi mỗi một người, nhưng vào lần thứ hai cậu đăng nhập lại phát hiện mình có hai người theo dõi, stt kia còn có thêm một bình luận, chỉ là năm con chữ đơn giản:
Cảm giác thật chua xót.
Đúng vậy, rất chau xót. Kỳ Mộ cười cười, nhưng nụ cười lại đắng chát. Cả trang chủ weibo chỉ có cập nhật từ một người, cho nên dòng "Không uống được rượu thì đừng có uống nhiều như vậy, cũng chỉ hai chúng ta chứ không có người ngoài, ngốc muốn chết @Đinh Tây Tây" cũng trở nên nổi bật vô cùng.
Ai dồ giọng điệu vừa cưng chiều vừa mất hồn này của Tự Quân sama là sao đây~
Không được tui sắp bị moe tới chết!! Ôm ngực gục ngã!!!
Say rượu làm bậy gì đó đúng là moe chết ~(⊙o⊙) Cầu chi tiết, Tây Tây sama có ngon hôn~
...
Bên dưới là dãy bình luận cùng loại, như những mũi kim chi chít đâm Kỳ Mộ đau mắt, đau lòng. Cậu thậm chí chẳng dám chớp mắt, sợ một giâuy không cẩn thận thôi, nước mắt sẽ tràn ra.
Rốt cuộc Lục Tuấn Tự nghĩ gì vậy, nếu đã thích người khác, thì tại sao không nói thẳng với cậu, nếu không phải, thì sao lại cứ thân mật với người khác như thế?
Không biết tự bao giờ, cậu đã không còn hiểu con người này mấy nữa.
Chợt Kỳ Mộ thấy một bình luận bên dưới có nội dung là "Tự Quân sama, bầy gái trong hội lăn lộn đủ các kiểu cầu lâm hạnh! Số nhóm: XXXXXXXX Quỳ cầu lâm hạnh!"
Tuy hết sức bất lực trước các dùng từ của các cô gái này, nhưng cậu vẫn hiểu được ý trong đó. Là hội fan của Lục Tuấn Tự nhỉ.
Lôi số QQ đã phủ bụi từ lâu trong kí ức ra, Kỳ Mộ do dự một lát, vẫn nhấn nút xin gia nhập.
Tên hội là "Dữ quân trường tương tư", làm Kỳ Mộ toát mồ hôi hột.
Nhanh chóng được chấp nhận.
Hội trưởng: Tung hoa chào người mới, mau giao nộp ảnh nuy!!
Quản lý A: Người mới đâu 0_0
Quản lý B: Tung hoa chào mừng~
Cô nương 1: Cầu thuộc tính người mới (⊙o⊙)!
Cô nương 2: Cầu chung!!
Kỳ gia tiểu gia: ...
Cô nương 3: Bạn người mới nhiệt tình ghê! Mới vào đã nhiệt tình quá (ˉ『ˉ) Âu yếm 3 dấu chấm mê hồn~
Kỳ gia tiểu gia: ...
Cô nương 1: Người mới có vẻ mềm mịn quá e thẹn quá cầu đè ngã!!
Cô nương 2: Em gái nhỏ gì đó, cưng nhất luôn (ˉ『ˉ
Kỳ gia tiểu gia: ... Tôi là nam!
Hội trưởng: =口=!!!
Quản lý A: =口=!!!
Quản lý B: =口=!!!
Cô nương 1&2: =口=!!!
Kỳ Mộ hoàn toàn không hiểu được bọn họ đang kích động chuyện gì, bất lực tắt khung chat rồi nhắn riêng cho hội trưởng.
Kỳ gia tiểu gia: Cho hỏi, cô có đầy đủ kịch truyền thanh của Tự Quân không?
Lão tử quả là tuyệt sắc: Cậu là nam thiệt hở!!!?
Kỳ gia tiểu gia: ... Chuyện đó sao giả được? Có vấn đề gì à?
Lão tử quả là tuyệt sắc:... ( ⊙o⊙) Không có gì đâu! Chỉ là nam giới thì tương đối hiếm thôi. Cậu chờ chút nha, tôi nén file lại gửi vào mail cậu~
Kỳ gia tiểu gia: Cảm ơn.
Cùng lúc đó, trong hội...
Cô nương 1: Sức hấp dẫn của Tự Quân sama đã bất chấp nam nữ rồi!! Ghê hồn thiệt không ngờ có con trai thiệt!!
Cô nương 2: ... Nhất định là do cách mở máy của tôi sai rồi!!
Hội trưởng: Hơn nữa cục này là thụ đó, thụ đó!!
Quản lý A: ... Sao thím biết?
Hội trưởng: Cảm giác!!
Quản lý A&B: ...
Cô nương A: Từ mấu chốt, fan, đại thần, ngốc thụ, cường công. Thím nghĩ tới cái gì?
Hội trưởng: Tự dưng tui muốn ship sao giờ QAQ Không được tui là Ngọc Tỷ kiên trinh!!
Cô nương 1: Đại thần công và fan hâm mộ thụ luôn là chân lý mà!! Cảm thấy còn moe hơn cả Ngọc Tỷ làm sao bây giờ!! A tiết tháo của tui...
Quản lý A: Moe tới mặt đầy máu QAQ
Kỳ gia tiểu gia: Ngọc Tỷ là gì?
Cô nương 2: Phụt! Thím dưới phổ cập kiến thức đi!
Hội trưởng: Ngọc Tỷ là tên gọi tắt của cp Tự Quân sama và Tây Tây sama, đừng nói với tôi người mới biết Tự Quân sama mà không biết Tây Tây sama nha!!
Tay Kỳ Mộ hơi khựng lại.
Kỳ gia tiểu gia: Tôi không biết.
Hội bạn gái lập tức kích động gần phát khùng.
Hội trưởng: !!! Tình yêu dạt dào quá đi thôi!! Chỉ thấy tiểu công, ngoài chàng ra không thấy được gì khác nữa!!
Cô nương 2: Nhưng tui thấy ngược quá sao giờ... Fan hâm mộ nhỏ bé lẳng lặng yêu đại thần, nhưng đại thần đã ở bên một đại thần khác rồi... Ngược quá đi TAT
Kỳ gia tiểu gia: Tự Quân... đã quen với Đinh Tây Tây rồi sao?
Quản lý A: Phụt! Người mới thiệt nghiêm túc! Nô gia biết đáp thế nào đây ( ⊙o⊙) Tự Quân sama của chúng ta và Tây Tây sama hiện đang trong giai đoạn ái muội, chưa ai tò tình hết~ Tuy đã tám chín phần mười nhưng gạo chưa nấu thành cơm thì chúng ta không thể nói lung tung được đúng không, cho nên cưng vẫn còn cơ hội~ Mà cầu cách xưng hô với người mới chứ hú hú!
Kỳ Mộ tiện tay đổi tên trong hội của mình thành Trì Mộ. không còn tâm trạng online nữa, vừa định thoát QQ thì thấy cửa sổ chat riêng với cô hội trưởng nhảy lên.
Lão tử quả là tuyệt sắc: Này, người mới...
Kỳ gia tiểu gia: Chuyện gì?
Lão tử quả là tuyệt sắc: Thật ra Tự Quân và Tây Tây cũng chưa có gì, do mọi người nói nhiều nên mới thành lời đồn thôi...
Kỳ gia tiểu gia: ... Cho nên sao?
Lão tử quả là tuyệt sắc: Cho nên!! Nếu cậu thật lòng thích Tự Quân sama thì dũng cảm lên đi!! Mà nói... Không phải cậu thật lòng đó chứ... ?
Kỳ Mộ cười cười, ngón tay lướt trên bàn phím: Đúng vậy, tôi thật sự rất thích anh ấy.
Nói xong thì không màng đến phản ứng của hội trưởng, thoát QQ, rút dây nối MP3 đã chứa đầy giọng nói cảu Lục Tuấn Tự, dọn dẹp đồ tan ca.
Nhưng cậu không về nhà mà nhàn chân tản bộ trên đường lớn.
Lục Tuấn Tự khiến cậu cảm thấy rất hoang mang. Đã từng, niềm tin của cậu với anh, dù tình cảm của người khác có thể nào thì cũng không liên quan đến hai người. Anh và cậu cùng đi bên nhau hai mươi năm, cậu vẫn luôn nghĩ rằng, mấy chục năm nữa trong tương lai, hai người vẫn sẽ đứng cạnh nhau.
Nhưng từ đêm hôm ấy, lòng tin vẫn vững vàng kiên định đã bắt đầu sụp đổ, tình yêu mà Kỳ Mộ vẫn cho là không gì suy suyển được, dường như cũng chẳng hề hoàn mỹ như trogn tưởng tượng.
Kỳ Mộ ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khung cảnh xung quanh hơi quen, lúc này cậu mới nhận ra, thì ra mình đã bất tri bất giác đi tới trước công ty của Lục Tuấn Tự. Cậu không gọi điện thoại bảo Lục Tuấn Tự xuống hay tự đi lên tìm anh như thường lệ. Ngẩn người nhìn mặt đất một lúc, lấy MP3 ra, bắt đầu nghe những bộ kịch truyền thanh Lục Tuấn Tự đã lồng tiếng.
Giọng Lục Tuấn Tự khi nói chuyện bình thường luôn có chút gì đó vô lại thiếu nghiêm túc, nhưng không thể không thừa nhận giọng nói của anh rất hay, đặc biệt là khi anh dịu giọng nói chuyện, giọng nói trầm thấp mang theo an ủi và dụ dỗ, rất khó để người ta không say mê. Mỗi lần Lục Tuấn Tự dùng giọng điệu như thế nói chuyện, Kỳ Mộ đều đầu hàng ngay lập tức.
Nhưng đến hôm nay cậu mới biết, thì ra giọng của Lục Tuấn Tự lại đa dạng như vậy.
Giáo chủ ma giáo tà mị cuồng quyến ngạo mạn kiêu căng.
Vương gia phúc hắc lạnh lùng thản nhiên lại chỉ dịu dàng với người trong lòng.
Tổng tài công ty quyền caoc ưhsc trọng.
Bác sĩ tâm lý luôn đóng giả làm kẻ an ủi người khác nhưng thật ra là BOSS cuối.
Con ông cháu cha nhà giàu có chơi bời lêu lổng nói giọng Bắc Kinh.
...
Lục Tuấn Tự gần như chỉ nhận vai công, còn Đinh Tây Tây, bao hết giọng thụ trong số đó.
Hai người trong tai nghe phối hợp ăn ý, đối đáp vừa đúng lúc, lại thêm mối quan hệ qua lại hài hòa khó bì sau hậu trường. Cả Kỳ Mộ cũng không tránh được ảo giác hai người này là một đôi trời sinh.
"Tiểu Mộ, nghe gì đó, chăm chú quá vậy?"
Tai nghe của Kỳ Mộ bị ai lấy xuống, bất ngờ bị ôm choàng vào lòng. Ngẩng đầu, Lục Tuấn Tự vốn nên đang làm việc trên lầu xuất hiện trước mắt cậu, sắp đưa tai nghe lên tai.
Kỳ Mộ vội giật lại, cất MP3, "Không có gì, sao đột nhiên anh lại xuống đây?"
Lục Tuấn Tự chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt người qua đường, nắm tay Kỳ Mộ đi xuống tầng hầm để xe của công ty, "Đứng trên lầu thấy em nên chạy xuống. Sao hôm nay lại thời gian qua tìm anh vậy? Nhà báo của anh, không bận nữa à?"
Kỳ Mộ trấn an cảm xúc phức tạp của mình, nhếch cao môi cười nói: "Gần đây công vụ bận rộn, quả nhân biết mình lạnh nhạt với ái phi, xem này, vừa rảnh rỗi là vội chạy đến lật thẻ bài của ái phi ngay."
Từ vị trí của Lục Tuấn Tự, chỉ thấy được nửa mặt nghiêng thanh tú của Kỳ Mộ, đuôi mày khóe mắt đầy vẻ đắc ý, bé con trông quả là... Làm Lục Tuấn Tự bốc hỏa!
Kỳ Mộ từ nhỏ đã xinh xắn, ngũ quan thanh tú như cậu bé bước ra từ hoạt hình, đặc biệt là đôi mắt hoa đào mảnh dài, mỗi khi liếc mắt nhìn ai lại hấp dẫn khôn tả.
Vừa ngồi lên xe, còn chưa kịp đeo dây an toàn Lục Tuấn Tự đã giữ chặt ót Kỳ Mộ hôn ập xuống, giữa môi lưỡi là nôn nóng khó nén.
Sau nụ hôn dài triền miên không dứt là màn nước lấp lánh ánh lên trong mắt Kỳ Mộ, cậu hít thở mạnh vài lần lấy hơi rồi đập Lục Tuấn Tự, "Lục Tuấn Tự! Phát điên gì vậy hả!"
Bị anh trêu chọc như thế, phiền muộn trong đáy lòng cũng tiêu tán không ít.
Lục Tuấn Tự nghiêng đầu cắn nhẹ tai Kỳ Mộ, giọng khàn đi: "Tiểu Mộ... Anh nhớ em rồi." Vài từ ngữ đơn giản lại được anh khiến cho đầy du dương mời gọi, thậm chí có vài phần tình ái.
Là Kỳ Mộ đã hiểu anh đến chân tơ kẽ tóc cũng không khỏi đỏ mặt vì ý ám chỉ trong lời nói của anh, "Giữa ban ngày ban mặt mà động dục gì vậy!"
"Tiểu Mộ... Gần một tuần rồi..." Lục Tuấn Tự tiếp tục âu yếm bên tai Kỳ Mộ, tay cũng hư hỏng luồn vào trong áo cậu.
Cả tuần này hai người đều bận, căn bản không có cơ hội thân mật, đương nhiên Lục Tuấn Tự phải oán hận, câu nào cũng đầy ấm ức.
Kỳ Mộ cắn môi, cố gằn tiếng rên đã đến bên môi lại, miễn cưỡng lên tiếng: "Ít nhất... cũng phải về nhà đã chứ!"
"Tuân lệnh!" Lục Tuấn Tự hôn mạnh lên môi Kỳ Mộ một cái, ngồi thẳng lên, nổ máy, phóng xe như bay.
Khi yêu Lục Tuấn Tự trước nay luôn dịu dàng, dù anh nóng vội đến mấy cũng không nỡ làm Kỳ Mộ bị đau một phân nào. Cũng như lúc này vậy.
Bàn tay ấm áp vuốt ve trên người Kỳ Mộ, tay còn lại khai thác từng chút một ở nơi khó nói phía sau kia, chỉ sợ hơi nặng tay một chút sẽ làm đau người trong lòng.
Kỳ Mộ thở dốc, mắt lại chăm chăm nhìn Lục Tuấn Tự.
Thấy được ánh mắt cậu, Lục Tuấn Tự dịu dàng cúi người hôn nhẹ lên môi cậu, giọng nói ngập tràn yêu thương, khẽ gọi: "Tiểu Mộ."
Người Kỳ Mộ giật nhẹ, cậu nhìn vào mắt Lục Tuấn Tự, trong mắt đối phương đầy hình ảnh của cậu, không chút tạp chất, không khỏi nao lòng, cậu kéo cổ Lục Tuấn Tự, nhắm mắt hôn anh thật sâu.
Tuy ngạc nhiên vì đột nhiên Kỳ Mộ chủ động, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng. Dĩ nhiên Lục Tuấn Tự sẽ vui lòng thuận nước đẩy thuyền, gặm người ta sạch sẽ.
Làm xong rồi, Kỳ Mộ nằm dài trên giường không muốn nhúc nhích. Nghe tiếng Lục Tuấn Tự bận rộng chuẩn bị bữa tối bên ngoài, cảm thấy yên lòng vô ngần.
Có lẽ... Lần đó chỉ là ngoài ý muốn. Có lẽ Lục Tuấn Tự có nguyên do của anh, thay vì mãi suy đoán trong lòng như mình, chằng bằng hỏi đối phương cho rõ ràng, lát nữa ăn cơm cậu sẽ hỏi. Nghĩ vậy rồi, phiền muộn vẫn chất chứa trong lòng cũng nhạt dần.
Chương 3
"Tiểu Mộ, ăn cơm thôi."
Kỳ Mộ ngồi lên đang định mang giày thì bị Lục Tuấn Tự bước vào phòng ngủ bế lên.
"... Có phải em không tự đi được đâu!" Miệng Kỳ Mộ giật giật, bị kiểu bế công chúa đúng chuẩn này làm rét run.
Lục Tuấn Tự nhoẻn cười, hôn hôn trán cậu, "Cung cấp cho em dịch vụ khách VIP trọn gói."
Ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, Kỳ Mộ phát hiện món nào cũng thanh đạm muốn chết, nhướng mày, bất mãn chê: "Lục Tuấn Tự, dám cho cậu đây ăn mấy thứ này à!"
Lục Tuấn Tự cũng ngồi xuống, nhìn cậu một cái đầy thâm ý, cười nhẹ, "Lúc này thì em ăn đồ thanh đạm một chút tốt hơn, nếu không người khó chịu cũng là em thôi."
" =口=!!!" Cái đầu anh ấy Lục Tuấn Tự! Giọng điệu sặc mùi ám chỉ làm Kỳ Mộ nhớ ngay đến mấy chuyện hoang đường vừa làm, đỏ mặt, đang định nói thì chợt nhớ đến chuyện vẫn đè nặng trong lòng, quyết định hỏi Lục Tuấn Tự cho rõ ràng xem chuyện là thế nào.
"Em hỏi này, đêm hôm đó anh..." Mới được nửa câu thì di động của Lục Tuấn Tự reo. Kỳ Mộ đành phải nuốt những chữ còn lại vào.
Lục Tuấn Tự nhìn tên người gọi, do dự thấy rõ, anh liếc nhìn Kỳ Mộ vẫn không biểu hiện gì một cái, đứng dậy ra phòng khách nghe điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Lục Tuấn Tự tránh mặt cậu nói chuyện điện thoại. Cũng là lần đầu tiên Kỳ Mộ nhận ra, thì ra tường nhà mình cách âm tốt đến thế, cậu thậm chí không nghe được một tiếng nào của Lục Tuấn Tự.
Ngón tay dần siết chặt đôi đũa, Kỳ Mộ nhìn ra cửa, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Tiểu Mộ, anh... Công ty có việc, anh phải đi ngay, không ăn cơm với em được. Em ăn xong cứ để chén bát đó, khi nào về anh sẽ rửa." Lục Tuấn Tự bước vào, mất tự nhiên tránh tránh ánh mắt Kỳ Mộ, miệng dặn dò.
Đi đến cửa thì đột nhiên Kỳ Mộ lên tiếng gọi "Anh Lục..."
Lục Tuấn Tự sững lại, quay đầu, lâu lắm rồi Kỳ Mộ không gọi anh như thế, từ khi hai người vào vấp ba, Kỳ Mộ luôn gọi cả tên lẫn hộ, anh than vãn biết bao lần là không đủ thân thiết, lần nào cũng bị Kỳ Mộ trấn áp bằng lý do em cứ thích gọi thế, từ đó ngoại trừ những lúc thân mật nhất Lục Tuấn Tự ép Kỳ Mộ gọi "Anh LỤc, Tuấn Tự" thì bình thường chẳng khi nào cậu sửa miệng.
Kỳ Mộ đột nhiên gọi như thế khiến anh không khỏi rùng mình, nhìn vào đôi mắt cậu, không nhiều cảm xúc, chỉ toàn là anh. Lòng chợt thắt lại, lời giải thích gần như đã đến bên môi lại không cách nào nói ra được, hoặc có lẽ là, không có mặt mũi nói.
Lục Tuấn Tự gần như thảm hại cúi xuống thay giày, không dám nhìn Kỳ Mộ, "Tiểu Mộ, anh về ngay thôi."
"..." Kỳ Mộ im lặng.
"Rầm." Cửa đóng, căn nhà lại tĩnh mịch.
Nhìn cả bàn đầy thức ăn, Kỳ Mộ không còn muốn ăn chút gì nữa.
Cậu đứng lên ra ban công, châm thuốc.
Vốn dĩ cậu và Lục Tuấn Tự đều không hút thuốc, giữ thuốc trong nhà cũng chỉ để mời khách. Nhưng hôm nay cậu khó chịu, phá lệ.
Đừng hỏi tại sao, trực giác, chưa từng là thứ độc quyền của phụ nữ. Từ lúc Lục Tuấn Tự né cậu nghe điện thoại đã đủ thấy manh mối, tuy cậu không biết đối tượng cụ thể là ai, nhưng tám chín phần mười là Đinh Tây Tây ấy. Đừng hỏi cậu tại sao, trực giác, chưa từng là thứ độc quyền của phụ nữ.
Không thể không nói, trong tình yêu, dù nam hay nữ, trực giác đều rất nhạy bén.
Luồng khói đắng từ miệng luồn vào phổi, khiến người ta tỉnh táo hơn nhiều. Chậc, bầu trời đêm ở thành phố S luôn mờ sương như thế, cả tâm trạng thưởng thức cảnh đêm cũng không có. Đột nhiên lại có thứ cảm giác không ở lại đây nổi nữa...
Kỳ Mộ không thích thành phố S phồn hoa mà lạnh lùng, so ra thì cậu thà đến những nơi cổ xưa một chút nhưng có bề dày, chẳng hạn như thành phố A, hay L. Những nơi như cố đô luôn có sức hấp dẫn lạ thường với cậu. Nhưng do công việc của Lục Tuấn Tự, cậu vẫn lựa chọn ở lại đây với anh. Thành phố mà mình thích, và người sẽ dắt tay cả đời, gần như không thể so bì được, không phải sao.
Nhưng hiện tại thì sao?
Nếu cả người cùng lớn lên từ nhỏ cũng thay đổi, vậy, có thứ gì là vĩnh hằng đây?
Đèn ban công không bật, bầu trời tối đen, chẳng có một cahám sao, ở nành cao cũng vô dụng. Nếu nhìn xuống còn thấp thoáng thấy được ánh đèn đường mở mồtr tỏ trên con đường phía trước, nhưng cũng chẳng rõ ràng. Kỳ Mộ như lạc giữa hư không, chỉ có mình cậu, còn lại đều là hư vô.
... Cứ như bị cách ly. Cảm giác này, thật sự vô cùng đáng ghét!
Đột nhiên, ngón tay Kỳ Mộ nóng rát.
Điếu thuốc đã cháy gần hết, cậu đưa lên môi dịnh hút một hơi cuối cùng, nhưng lại bị ho sặc sụa. Mạnh đến nỗi gần chảy nước mắt. Sẵn tay dụi thuốc, Kỳ Mộ trào phúng nghĩ, đúng là càng sống càng giật lùi.
Vào nhà tắm rửa sạch sẽ mùi thuốc, ra ngoài liếc nhìn đồng hồ. Lục Tuấn Tự ra ngoài hai tiếng rồi. Nhưng Kỳ Mộ không định chờ anh, lấy điện thoại ra đăng một stt rồi tự về phòng ngủ.
"Dẹp mẹ nó tình yêu đi!"
Cả đêm đó tâm trạng cậu như đi xe trên đường núi vậy, nhấp nhô xóc nảy, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Còn Lục Tuấn Tự bên kia, anh lái xe đi mà lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt Kỳ Mộ nhìn anh trước khi đi không hiểu sao lại khiến anh hoảng hốt.
... Không sao hết, mình và Đinh Tây Tây chỉ là bạn bè thôi, không việc gì phải chột dạ. Không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng không thể thôi lo lắng, đến khi gặp Đinh Tây Tây vẫn không dứt.
Vẻ mặt thiếu niên thoáng chút ngại ngùng, "Anh Tự, thật xin lỗi anh quá, trễ vậy rồi còn làm phiền anh. Thật sự không đón được xe bus giờ này, ở đây lại vắng vẻ, không có taxi, chuyến tiếp theo phải chờ mấy tiếng nữa, em hết cách mới làm phiền anh."
Lục Tuấn Tự cười cười, "Phiền cái gì, không sao hết. Được rồi, lên xe, anh đưa em đến trạm xe lửa."
Đinh Tây Tây mở cửa ngồi vào chỗ cạnh ghế lái.
Lục Tuấn Tự sững người.
Ai quen anh cũng biết, vị trí này là độc quyền của Kỳ Mộ.
Nhưng anh không biết mình phải nói sao, Đinh Tây Tây rất nhạy cảm, suy nghĩ lại tinh tế. Nhưng... Lục Tuấn Tự nhìn chỗ ngồi bên cạnh, thiếu niên căng thẳng thấy rõ.
Thôi bỏ đi, chỗ ngồi thôi mà, có gì phải rối rắm chứ.
Đinh tây Tây ngoan ngoãn ngồi đó, hơi thấp thỏm. Trên mạng cậu ta có thể thoái mái trêu chọc ám chỉ với người này, nhưng khi đối diện thật sự lại thấy e dè, thật là... Có điều, như thế này lại chân thật hơn nhiều, người này không còn là một tài khoản trên mạng, mà là thật, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào. Đinh Tây Tây lén lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn đang chăm chú lái xe của Lục Tuấn Tự, cấu hổ cúi đầu.
Cậu ta nhớ đến khi hai người cùng ăn cơm mấy ngày trước, khi Lục Tuấn Tự cười, dịu dàng mà mê người vô cùng. Nói ra thì hai người quen biết trên mạng đã lâu, nhưng lại chưa từng gặp mặt, lần này đến thành phố S, thời điểm cũng trùng hợp, vừa đúng dịp sinh nhật đối phương, liền lấy chúc mừng làm lý do mờ đối phương ăn cơm.
Chỉ có điều... mất mặt quá.
Đinh Tây tây nhớ đến đêm hôn đó lại hận không thể thôi miên bản thân, uống bia lẫn rượu đế đều không sao, vậy mà lại bị rượu vang đánh gục, xây xẩm nhớ được mình nôn đầy người Lục Tuấn Tự, còn quậy cả đêm... Tuy ngày hôm sau Lục Tuấn Tự nói không sao, nhưng vẫn thấy xấu hổ.
Dù sao thì... Với người mình có thiện cảm, chẳng ai muốn để họ thấy mặt xấu nhất của mình... Bên này cậu ta chìm vào hồi ức, bên kia tuy tâm trạng Lục Tuấn Tự đang rất phức tạp, nhưng xe vẫn chạy nhanh. Nhưng đến trạm xe lửa vẫn trễ. Xe vừa đi được năm phút.
Tuy Đinh Tây Tây không nói gì, nhưng cũng không giấu được vẻ thất vọng. Lục Tuấn Tự cố nhịn không xoa đầu cậu ta, "... Vẫn không kịp, xin lỗi."
Đinh Tây Tây gượng cười, "Người nên xin lỗi là em mới đúng, trễ vậy rồi còn gọi anh ra ngoài, kết quả bắt anh chạy một chuyến vô ích." Hết câu thì như phải hạ quyết tâm rất lớn, ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Tự lắp bắp: "Tối nay em đến nhà anh... ngủ một đêm có được không? Ngày... ngày mai em lại đi."
Ý trong câu này rất rõ ràng. Lục Tuấn Tự cũng đâu có ngốc, anh im lặng rất lâu rồi nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: "Anh tìm khách sạn cho em.
Đây là từ chối. Tuy chẳng có chữ không nào, nhưng ý nghĩa đã rất minh bạch rồi.
Hai mắt Đinh Tây Tây ảm đạm hẳn, cắn môi, "Thôi, em ở đây chờ chuyến kế là được rồi, cũng không lâu lắm. Anh Tự về trước đi."
Đương nhiên Lục Tuấn Tự không thể để cậu ta ở lại chờ một mình, về tình về lý đều không ổn. Đành phải cùng chờ chuyến xe sau, lại thêm gần một tiếng nữa, đến khi đưa Đinh Tây Tây lên xe thì đã sáu giờ rưỡi rồi.
Lục Tuấn Tự mệt mỏi lái xe về nhà, nghĩ đến Kỳ Mộ, không khỏi cười khổ, lần này lại phải dỗ dành vị ấy nữa rồi. Không cần nghĩ cũng biết, chuyện đêm qua chắc chắn sẽ làm Kỳ Mộ không vui. Cân nhắc từ ngữ và âm điệu suốt đường về, điều chỉnh lại tâm trạng, đặc biệt ghé tiệm ăn Kỳ Mộ thích mua sủi cảo tôm mà cậu thích nhất, Kỳ Mộ lúc nào cũng mạnh miệng yếu lòng, tuy hay cáu kỉnh nhưng chưa lần nào thật sự giận mình.
Chỉ tiếc, anh chuẩn bị đầy đủ lời xin lỗi, về nhà lại chẳng thấy ai.
Kỳ Mộ không hề ở nhà chờ anh về, phát cáu lên chờ anh xin lỗi như trong tưởng tượng.
Nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, chăn cũng ngay ngắn trên giường, đưa tay sờ thử, lạnh tanh. Lục Tuấn Tự chợt nhớ có một lần Kỳ Mộ cãi nhau với người nhà, trong cơn giận đã bỏ đi suốt ba ngày.
Vội lấy di động ra, sau vài tiếng reo thì cậu nghe máy, giọng nói quen thuộc vang lên từ ống nghe, Lục Tuấn Tự mới dám thở phào, "Tiểu Mộ, em đang ở đâu?"
"Có chuyện gì sao?" Giọng Kỳ Mộ nhàn nhạt, không chút giận dỗi. Trái tim vừa ổn định của Lục Tuấn Tự lại thấp thỏm, cách nói chuyện này tuyệt đối không bình thường!
"À, anh về nhà rồi, không thấy em đâu nên gọi hỏi xem." Lục Tuấn Tự cố ý dẫn đề tài sang hướng này, chờ Kỳ Mộ nổi giận hay mắng mình như thường ngày. Đầu dây bên kia im lặng, khi Lục Tuấn Tự cho là Kỳ Mộ sẽ cao giọng mắng "Lục Tuấn Tự, anh còn biết đường về cơ à" như thường ngày...
"Em đi làm." Ba chữ ngắn gọn, không dư đến một trợ từ.
"Vậy... Khi nào hết giờ làm anh đến đón em?" Kỳ Mộ bình tĩnh như thế lại càng khiến Lục Tuấn Tự hốt hoảng hơn.
"Ừm, được." Kỳ Mộ đồng ý rồi không chờ Lục Tuấn Tự nói tiếp mà hỏi: "Anh còn việc gì không, nếu không thì em phải làm việc."
Lục Tuấn Tự ngơ ngẩn, không phản ứng lại được.
Bỗng dưng, hai người đều im lặng, nếu như thường ngày, Kỳ Mộ sắp gào lên "Lục Tuấn Tự anh giả vờ u uất cái gì, không có gì thì cúp điện thoại mau lên!"
Nhưng... Lục Tuấn Tự chợt nhớ ra, Kỳ Mộ đang chờ mình trả lời, chờ mình trả lời còn có việc gì không.
"... Không có chuyện gì nữa." Cứ như chứng minh cho suy đoán của anh, năm chữ ấy vừa dứt, Kỳ Mộ chào một tiếng rồi tắt điện thoại ngay.
Lục Tuấn Tự hoảng sợ triệt để, anh chưa từng thấy Kỳ Mộ thế này, lạnh lùng xa lạ đến đáng sợ. Anh nghĩ đi nghĩ lại, chuyện làm Kỳ Mộ giận, đại khái chỉ có đêm qua vội vã bỏ đi, và, trắng đêm không về.
Mình có thể giải thích... Lục Tuấn Tự nghĩ vậy, nhưng nhớ đến cách cư xử của mình với Đinh Tây tây thường ngày, trái tim không khỏi lặng xuống.
Thật sự chỉ là chuyện giải thích bằng vài câu thôi sao? Dù trong lòng không muốn thừa nhận bao nhiêu, Lục Tuấn Tự cũng không lừa được bản thân.
... Anh thật sự động lòng.
Có lẽ vì hệ quả do quá nhập tâm vào tình cảm nhân vật khi lồng tiếng, cũng có lẽ là lâu ngày dài tháng cùng trò chuyện, hoặc có lẽ là hết lần này đến lần khác trêu chọc đũa giỡn khiến người ta khó phân thật giả, hay có lẽ là lộng giả thành chân nói nhiều thành thật.
Cho nên anh mới nhận lời ăn mừng sinh nhật với Đinh Tây Tây, vì trong lòng thật sự có mong chờ.
Cho nên anh mới chăm sóc Đinh Tây Tây say rượu suốt cả đêm, vì không yên tâm để cậu ta lại một mình.
Cho nên anh mới không do dự ra ngoài ngay khi người đó nhờ giúp đỡ... Anh động lòng rồi mà thôi.
Đã phát hiện từ lâu rồi nhỉ... Nhưng tiềm thức lại không ngừng dùng cái cơ bạn bè để biện minh cho mình.
Anh không biết Kỳ Mộ nhìn ra bao nhiêu, nhưng nhất định cậu có nhận thấy được, Kỳ Mộ bình thường trông như vô tâm vô tư, nhưng lại vô cùng nhạy cảm, khi đối tượng là mình thì còn tăng lên gấp bội. Lục Tuấn Tự chợt nhớ đến ánh mắt Kỳ Mộ đã nhìn mình, anh bỗng tỉnh ngộ, Kỳ Mộ đang chờ mình giải thích, hoặc là, ở lại. Ở lại vì cậu ấy.
Nhưng anh khi đó, lại ra cửa như chạy trốn, bây giờ nhớ lại Lục Tuấn Tự chỉ hận không thể đánh chết bản thân.
Anh không thể từ bỏ Kỳ Mộ, dù anh có sản sinh ra thứ tình cảm khác thường gì với Đinh Tây Tây, anh cũng không thể vì thế mà buông Kỳ Mộ ra.
Một là người quen trên mạng, thật giả khó biết, chẳng biết được có bao nhiêu phần tình cảm.
Một cùng nhau lớn lên, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc, thậm chí còn hiểu đối phương hơn cả bản thân mình.
Đâu nặng đâu nhẹ, cao thấp rõ ràng.
Trong lòng Lục Tuấn Tự biết, ngoài Kỳ Mộ, không thể tưởng tượng cảnh mình sống cùng ai cả đời, không thể, cũng không làm. Cảm giác của anh, hay thân xác của anh, đều chỉ chấp nhận một mình Kỳ Mộ, anh không thể phản bội Kỳ Mộ. Cho nên anh mới từ chối yêu cầu của Đinh Tây Tây.
Cho dù có động lòng, nhưng ở mọi điểm khác, anh vô thức kháng cự bất kì việc gì có lỗi với Kỳ Mộ, đã không còn cần đầu óc khống chế, đó gần như đã thành một loại bản năng xuất phát từ bản chất.
Lục Tuấn Tự nhắm mắt, anh bây giờ, không thể chờ thêm nữa, muốn đi tìm Kỳ Mộ, ôm lấy cậu. Nói một câu xin lỗi.
Chương 4
"Chuyện này, để em suy nghĩ đã, được không ạ?" Kỳ Mộ đứng trong văn phòng sếp, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.
"Được, dù sao thì hai tuần nữa mới đi, cậu trả lời sớm cho chị là được rồi." Một người phụ nữ trông rất từng trải giỏi giang ngồi sau bàn làm việc, dọn dẹp đồ đạc của mình, đột nhiên, chị ngẩng đầu nhìn Kỳ Mộ, cười nói: "Cậu sao vậy, sao ủ dột thế, tối qua không ngủ được à?"
Nhớ đến tối qua, sắc mặt Kỳ Mộ cứng lại, nhưng không dám xằng bậy trước mặt cấp trên nên đành phải lắc đầu, "Không ạ, em chỉ hơi mệt thôi."
Mệt mà cậu nói là mệt về tinh thần, nhưng người nghe lại nghĩ sang hướng khác, "Đám thanh niên các cậu, cứ ỷ mình trẻ không coi sức khỏe ra gì, lúc điên lên thì chả biết ngày đêm gì nữa, còn như vậy, đến già cậu sẽ biết..."
Thấy chị sếp lại bắt đầu lải nhải, đầu Kỳ Mộ kêu ong ong, vội đổi đề tài, "Chị Thịnh, nếu không còn gì thì em về trước đây, còn một chuyên đề chưa hoàn thành."
Người được gọi là chị Thịnh nhướng mày, liếc xéo cậu, "Chị biết cậu không muốn nghe chị lải nhải chứ gì, được rồi được rồi, chị không khuyên nữa, cậu tự nhớ lấy đi, trả lời sớm cho chị."
Kỳ Mộ luôn miệng vâng dạ, chị Thịnh lại thong thả nói: "Tiểu Kỳ... Chị luôn coi trọng cậu, đừng làm chị thất vọng."
Đột nhiên lưng Kỳ Mộ bị một trái núi to đùng đè nặng.
Đến khi quay về Kỳ Mộ vẫn rối rắm suy nghĩ.
Theo lý mà nói, làm ngành báo chí, chạy tới chạy lui cả nước là chuyện không thể bình thường hơn, chẳng có gì đáng do dự, nhưng, lần này... Thời gian có hơi dài, dù địa điểm là thành phố X mà cậu vẫn thích.
Tuy trước đây cũng thường đi công tác, nhưng chưa khi nào như lần này, ba tháng.
Cậu chưa từng rời khỏi Lục Tuấn Tự lâu như vậy.
Vừa nghĩ đến Lục Tuấn Tự, vài chuyện cố ý quên đi lại hiện ra, Kỳ Mộ lại đau đầu.
Về thái độ bất thường của Lục Tuấn Tự, tuy Kỳ Mộ đã nhận thức được phần nào, vẫn hoàn toàn không biết cách xử lý. Cậu vẫn chờ đối phương chủ động nói với mình, nhưng sau đêm hôm qua, lòng tin của cậu đã hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng chuyện này, chí ít cũng phải nói với Lục Tuấn Tự một tiếng đã. Nhớ đến cuộc điện thoại buổi sáng, tâm lý Kỳ Mộ hơi bất ổn, khi đó không phải cậu cố ý lạnh lùng, có điều mang khúc mắc trong lòng nhưng không thể nói thẳng, không thể thản nhiên như ngày trước. Vì che giấu tâm trạng phức tạp như vậy mà vô thức trở nên lạnh lùng.
Xoa trán, Kỳ Mộ vứt hết mấy chuyện phiền não đó ra khỏi đầu, bắt đầu tập trung vào công việc. Làm việc riêng trong giờ không phù hợp với quy tắc làm việc của cậu~
Tớ nói này bạn Kỳ Tiểu Mộ, có chắc là bạn không phải đang trốn tránh không muốn tìm ra câu trả lời như thói quen của cậu đó chứ?
Đến khi xong việc thì trong văn phòng đã chẳng còn ai nữa, Kỳ Mộ nhìn đồng hồ, ô, bảy giờ rồi sao. Nhớ ra Lục Tuấn Tự đã nói sẽ đến đón, nhìn điện thoại lại chẳng có cuộc gọi nhỡ nào.
Anh đi chết đi Lục Tuấn Tự! Năm lần bảy lượt lừa tôi chưa nói, còn dám cho tôi leo cây!!
Cho nên khi Kỳ Mộ xuống lầu thấy xe của Lục Tuấn Tự, dư âm lửa giận vẫn chưa nguôi, thế là, Lục Tuấn Tự lại vạ lây...
"Ai cha, anh vẫn còn nhớ tới tôi cơ đấy."
Xù lông rồi, phải nhanh chóng vuốt ve... "Tiểu Mộ, em đừng nói oan cho anh, anh chờ em ở đây từ sớm, thấy em mãi không xuống nên biết em đang bận, nên ở đây chờ em suốt." Lục Tuấn Tự cười làm lành, trong lòng lại thấy rất dễ chịu, Tiểu Mộ lạnh nhạt sáng nay thật ra là ảo giác thôi đúng không, Tiểu Mộ chịu tức giận chịu xù lông với anh này mới là thật.
Nếu Kỳ Mộ đọc được suy nghĩ của Lục Tuấn Tự nhất định sẽ mắng anh là M à, khao khát chịu ngược đãi nặng quá rồi đấy... Nhưng Kỳ Mộ đâu phải con giun trong bụng Lục Tuấn Tự, cho nên cậu chỉ nhướng mày, "Thật không?"
"Thật, thật mà, không tin em coi, máy xe nguội được một lúc rồi." Nắm tay cậu đặt lên xe, Lục Tuấn Tự cảm thấy một tiếng đồng hồ chờ đợi quả không uổng phí.
"Hừ, anh thôi đi!" Ngạo kiều quay đầu đi biểu thị cậu đây không tin anh, nhưng bạn nhỏ Kỳ Mộ, nếu môi cậu không cong lên thì sức thuyết phục sẽ cao hơn đó!
Lục Tuấn Tự thấy được vẻ mặt này của Kỳ Mộ qua kính chiếu hậu, trong lòng cứ như bị mèo cào. So với lúc này, tâm trạng rối bời buổi sáng thật chẳng đáng gì.
"Tiểu Mộ, tối nay em muốn ăn gì?"
"Í da, ngài Lục, cuối cùng cũng có thời gian ăn với tôi một bữa cơm rồi à?" Kỳ Mộ châm chích.
"... Anh sai rồi, em muốn ăn gì, hôm nay anh mời em, xem như xin lỗi em, tuyệt đối đừng khách sáo." Đương nhiên biết cậu bóng gió chuyện gì, Lục Tuấn Tự lại bắt đầu chột dạ, vội đổi đề tài.
"Bỏ đi, hay về nhà ăn đi. Anh mua thức ăn anh nấu cơm!"
"Được, không vấn đề, em chỉ cần ăn thôi."
Kỳ Mộ nhìn anh như cười như không, không nói thêm gì nữa.
Đến siêu thị gần nhà, Lục Tuấn Tự xuống xe mua thức ăn, Kỳ Mộ định đi cùng nhưng bị ngăn lại, nói bằng lời của Lục Tuấn Tự, tự tay làm từ đầu tới cuối mới đủ thành ý.
Nhìn theo bóng Lục Tuấn Tự đi vào siêu thị rồi, Kỳ Mộ mới cúi đầu, luồn tay trái ra sau lưng, rút thứ gì đó to khoảng tấm thẻ ATM nhưng cứng hơn một chút ra.
Nhìn lướt qua, là thẻ sinh viên đa năng, đại học XX thành phố H, Đinh Hi.
Kỳ Mộ vô cảm nhét tấm thẻ về chỗ cũ.
Khi sắp đến nhà, Kỳ Mộ như lơ đãng hỏi: "Ngày hôm nay anh làm gì?"
"Ở nhà ngủ tới 5 giờ, rồi ra đón em, công ty không có việc gì nên không đi." Sắc mặt Lục Tuấn Tự rất bình thản, không giống nói dối.
Nhưng bây giờ, Kỳ Mộ không biết có còn nên tin anh nữa không, dù sao thì, không phải hôm nay, thì là hôm qua thôi...
Kỳ Mộ còn nhớ, thời gian hai người vừa bắt đầu đi làm, xe mới đóng tiền kì đầu, Lục Tuấn Tự đã có bằng lái từ lâu, Kỳ Mộ thì lười đi thi, cho nên xe tự nhiên do Lục Tuấn Tự lái. Còn nhớ lúc đó Lục Tuấn Tự đã nói: "Em không biết lái cũng chả sao, em đi đâu cũng có anh chở mà, sau này chỗ cạnh ghế lái này là của em, em phải bảo quản cho tốt đó."
Ban đầu cậu cứ nghĩ Lục Tuấn Tự đùa, nhưng không ngờ về sau mỗi khi có người đi nhờ xe, anh đều nghiêm túc giải thích, ghế này là của bà xã tôi, không thể cho người khác ngồi.
Dần dà, ai quen biết anh cũng tự giác để trống ghế này. Đồng nghiệp nữ của Lục Tuấn Tự còn hâm mộ, cảm thấy anh vừa lãng mạn vừa ý tứ, chung thủy lại thâm tình.
Cũng vì chính câu ấy, sau này dù Kỳ Mộ có bằng lái, điều kiện kinh tế cũng cho phép, cậu vẫn không mua xe.
... Ha ha.
Lục Tuấn Tự đậu xe vào bãi, "Tiểu Mộ, đến nhà rồi."
Kỳ Mộ thấp giọng đáp lại, mặt kính màu trà phản chiếu khuôn mặt mơ hồ không rõ cảm xúc của cậu.
Lục Tuấn Tự nấu ăn không điêu luyện như Kỳ Mộ, nhưng anh biết khẩu vị của Kỳ Mộ, bốn món, không món nào Kỳ Mộ không thích.
Ngồi trước bàn ăn nhìn Lục Tuấn Tự tháo tạp dề, nhớ đến biểu hiện gần như không khác trước của anh trước mặt mình, Kỳ Mộ không kềm được hỏi: "Lục Tuấn Tự, anh mệt không?"
Ngày ngày diễn kịch trước mặt em như vậy, có mệt không?
Lục Tuấn Tự lại hiểu sai, "Không mệt, nấu cho em ăn cả đời cũng không mệt."
Kỳ Mộ lười giải thích, vùi đầu ăn cơm.
Hương vị vẫn như xưa, trái tim đang chua xót vô cùng.
Chuyện đến thành phố X công tác ba tháng, đến cuối cùng cậu cũng không nói với Lục Tuấn Tự, chỉ đến chỗ chị Thịnh bày tỏ mình vô cùng vui mừng tiếp nhận phân công của tổ chức ngay trong ngày đi làm hôm sau, đến thành phố X rồi nhất định sẽ cố gắng phát triển sức ảnh hưởng của tòa báo chúng ta tại đó, đồng thời trình bày sự mong chờ và ao ước từ nhiều mặt của mình đối với thành phố X, và đủ thứ khác nữa. Chỉ thiếu nước viết một bài luận văn chứng minh cho luận điểm này.
Ngụ ý là cậu chắc chắn đi thành phố X.
Chị Thịnh phải bật cười, "Tiểu Kỳ, đừng ở đây biểu thị quyết tâm với chị nữa, chị biét khả năng của cậu, nếu đã bảo cậu đi thì sẽ không đổi người, yên tâm đi. Nhưng cũng không vội, cậu còn một tuần nữa, chuẩn bị chu đáo, bàn giao những việc cần thiết đi."
Một tuần để chuẩn bị... Quả thật, không dài.
Lục Tuấn Tự vẫn ngơ ngác chẳng biết gì, còn nghĩ là vấn đề giữa mình và Kỳ Mộ đã được giải quyết rồi, yên chí rồi là lại hoạt bát như cũ, quyết định lên weibo chúc mừng một chút.
Kết quả vừa lên đã bị đủ loại tag và bình luận nhảy cho hoa mắt.
Xem qua từng cái, có stt Đinh Tây Tây cảm ơn anh, các fan còn cố ý chuyển tiếp rồi tag anh, với... Sao Đinh Tây Tây mất thẻ sinh viên mà cũng tag mình?
Đọc kĩ nội dung, thì ra là hỏi có phải thẻ sinh viên bị rơi trên xe của anh không.
Lục Tuấn Tự toát mồ hôi lạnh, nếu Kỳ Mộ phát hiện thì tiêu đời, hoảng hốt chạy ra xe, quả nhiên, tấm thẻ nằm yên trong khe hở ghế phụ, tình hình này xem ra vẫn chưa bị phát hiện, may quá...
Không dám giữ lâu, vội hỏi địa chỉ gửi trả, giữ thứ này lại chỉ gây họa.
Ơ, sao có cả người tỏ tình với mình nữa! Xem đến chỗ tag Lục Tuấn Tự lại giật thót, người tỏ tình anh có quen, là CV chỉ mới hợp tác vài lần, tên Từ Nam Chí Bắc. Hai người không hẳn là thâm giao, thi thoảng rảnh rỗi tán gẫu vài câu, nhưng cũng chỉ thế thôi. Hơn nữa... Trong giới vị CV này nổi tiếng lãnh đạm. Chuyện... chuyện này quá đột ngột! Ngẫm nghĩ chốc lát, Lục Tuấn Tự đăng một stt. "Tự Quân: Tôi có bà xã rồi, tôi rất yêu cậu ấy. @Đinh Tây Tây @CV-Từ Nam Chí Bắc". Đinh Tây Tây thông minh lại tinh ý, hôm đó anh từ chối rất rõ ràng, thêm stt hôm nay, ắt hẳn cậu ta sẽ hiểu ý anh.
Còn Từ Nam Chí Bắc... Chắc là đùa thôi!
Lục Tuấn Tự lên QQ, thứ đầu tiên anh thấy là tin nhắn của Từ Nam Chí Bắc.
Từ Nam Chí Bắc: Xin lỗi, chắc đã gây phiền phức cho cậu rồi.
Tự Quân: ... Cho nên tỏ tình chỉ là giả đúng không giả đúng không giả đúng không?
Từ Nam Chí Bắc: Ừm... Chỉ là cá cược thôi, không tìm được ai thích hợp nên tìm cậu, xin lỗi.
Tự Quân: Tôi nói mà, không phải thật là được rồi. Không sao không sao ha.
Từ Nam Chí Bắc: ... Thật ra, còn có vài lý do cá nhân của tôi, nhưng không tiện nói. Nói tóm lại, gây phiền phức cho cậu rồi, rất xin lỗi. Đừng xem là thật.
Lục Tuấn Tự thở phào, quả nhiên là hiểu lầm. Từ Nam Chí Bắc tính vốn lạnh lùng, thích mình mới là lạ.
Tự Quân: Không sao không cần để trong lòng~
Từ Nam Chí Bắc: Mà cậu kìa, trên weibo khoe hạnh phúc lồng lộng. Nên chuyện với Đinh Tây Tây rồi à?
Tự Quân: Câu đó không phải nói với Đinh Tây Tây... Cái đó là bày tỏ với bà xã tôi...
Từ Nam Chí Bắc: À, xem weibo của cậu tôi còn tưởng người cậu thích là Đinh Tây Tây. Coi chừng bà xã cậu ghen đấy.
Tự Quân: ... o(╯□╰)o
Có vẻ như Từ Nam Chí Bắc nhận ra anh không muốn nói nhiều nên không trả lời nữa.
Tâm trạng của Lục Tuấn Tự lại chìm xuống. Anh xem lại weibo của mình mới nhận ra, nếu để Kỳ Mộ biết những gì anh đã nói thì chết trăm ngàn lần cũng không đủ, cảm giác áy náy dày đặc bao vây anh, chỉ hận không thể tự tát mình mấy bạt tai.
Bên này anh đang tự trách, bên kia fan đã kinh hãi tập thể! Khoan chưa nói tới từ "cậu ấy" không chút giấu diếm kia, công khai giới tính người yêu, lại tag người đó, gian tình lồng lộn!! Trong mắt bọn họ, đương nhiên, người trước là bày tỏ, với người sau là uyển chuyển từ chối!
Thế là fan cp lại nhộn nhạo.
Khi các fan đang cuồng nhiệt thảo luận stt này, có một người hơi buồn lòng, đừng hiểu lầm, người đó đương nhiên không phải Kỳ Mộ của chúng ta. Đinh Tây Tây nhìn dòng stt trên màn hình, nhớ đến lần ở trạm xe lửa, Lục Tuấn Tự đã khéo léo từ chối mình. Nhìn lại những bình luận của fan, chợt thấy thật mỉa mai.
Cũng may, mình chỉ mới có cảm tình chứ còn chưa đến mức không thể không có người đó.
Có điều... Nếu đã không có được người thật, thì chọc ghẹo trên weibo một chút chắc không quá đâu nhỉ!
"XD, tỏ tình trắng trợn như vầy... Đúng là đại trượng phu?" Bình luận rồi chuyển tiếp.
Lời đáp của cậu ta càng khiến các fan nhận định là ngầm thừa nhận và thẹn thùng, thế là bình luận càng high. Lục Tuấn Tự nhìn số bình luận đã lệch sang tận thế giới khác, tâm trạng lại càng phức tạp. Một mặt cảm thấy nếu Kỳ Mộ có chơi weibo, vậy anh có thể quang minh chính đại tag cậu vào bày tỏ, nhưng mặt khác, nếu Kỳ Mộ thấy được nội dung trên weibo của anh, hậu quả thật không dám tưởng tượng, cũng không thể gánh vác được hậu quả đó.
Đúng là... Khó cả đôi đường. Rốt cuộc anh đã thấm thía câu "tự tạo nghiệt sống không yên" rồi. Sau này, nhất định phải thật tốt thật tốt với Kỳ Mộ, bồi thường lại cho cậu! Nghĩ vậy, trong lòng Lục Tuấn Tự cũng được an ủi phần nào.
Nhưng trong lúc ấy, bạn nhỏ Kỳ Mộ của chúng ta, đang lạnh lùng vô cảm mà nhìn, lẽ ra định bật chế độ cao quý lãnh diễm không thèm để ý, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu để lại bình luận dưới stt của Lục Tuấn Tự, "Bà xã anh sắp không cần anh nữa rồi rất cảm ơn!"
Câu này lập tức khiến fan cp bất mãn, người ta khoe hạnh phúc lồ lộ như vậy, sao ngươi dám anti lộ liễu thế hả! Có người trả lời cậu, "Phán đoán thèm khát ghen tị hận, giám định hoàn tất."
... Được rồi, cô nương à, không thể không nói, cô đoán trúng rồi.
Thậm chí còn có người đặc biệt quẹo vào weibo của Kỳ Mộ, xem xem rồi có vẻ không biết nói gì, liền bình luận stt đầu tiên của cậu, "Thứ người như cậu, chả trách sao người yêu chán ghét, sớm muộn gì anh ta cũng bỏ cậu thôi!"
Tuy không muốn cãi nhau với đám trẻ con vì vấn đề vô vị này, nhưng câu ấy thật sự đã đâm thẳng vào tim Kỳ Mộ, lòng đau đến run rẩy.
Tự trong Tự Quân đồng âm với ngọc, Tây trong Tây Tây đồng âm với tỷ, ngọc tỷ là ấn ngọc của vua, đây là cách gọi lái từ tên của hai người.
Trích từ bài thơ Tả công liễu, ý là tương tư chàng (Quân).
Chương 5
Sáng hôm sau khi Lục Tuấn Tự dậy thì phát hiện ra Kỳ Mộ đang nghịch máy giặt, anh còn chưa kịp lên tiếng Kỳ Mộ đã hỏi trước: "Cái nút này là gì?"
Lục Tuấn Tự liếc nhìn, trả lời, Kỳ Mộ gật đầu, không nói thêm gì, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lục Tuấn Tự ôm choàng lấy cậu từ sau lưng, nhắm mắt lờ đờ chưa tỉnh ngủ.
Kỳ Mộ thò bàn tay vừa xối nước lạnh vào cổ anh không chút do dự, "Thức rồi thì dậy mau lên." Rồi đẩy anh ra bước đi.
Lục Tuấn Tự giật nảy, ấm ức buông Kỳ Mộ ra, bắt đầu rề rà rửa mặt.
Bữa sáng là sữa đậu nành bánh quẩy đơn giản, khi anh chuẩn bị xong xuôi thì Kỳ Mộ đã thay đồ chuẩn bị đi rồi.
Lục Tuấn Tự nhìn đồng hồ, chưa đến 7 giờ, "Tiểu Mộ, chờ anh một chút, anh chở em đi."
"Không cần, em đi xe bus được rồi."
"Bây giờ còn sớm mà, anh đưa em đi rồi qua công ty cũng không trễ giờ." Lục Tuấn Tự kiên trì nói, "Hơn nữa anh cũng không muốn em chen chúc với người khác trên xe bus, hay em cũng mua xe đi?"
Lục Tuấn Tự chỉ thuận miệng nói thế thôi, trước đây anh nhắc chuyện mua xe rất nhiều lần, nhưng Kỳ Mộ từ chối. Nói cậu không cần dùng, ra ngoài có Lục Tuấn Tự đón đưa, có việc gấp thì gọi taxi cũng được rồi, dù sao thì công việc của cậu cũng không như Lục Tuấn Tự, không yêu cầu quá cao về hình thức bên ngoài.
Không ngờ, lần này Kỳ Mộ lại im lặng một cách lạ thường, từ biểu cảm của cậu có thể nhận ra, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về ý kiến của Lục Tuấn Tự.
= =!!! Cảm xúc của Lục Tuấn Tự hơi khó tả, đương nhiên không phải anh không vui vì Kỳ Mộ mua xe, chỉ là... Người vẫn luôn cần mình, đột nhiên muốn tự lực cánh sinh. Cảm giác...vô cùng khó nói, nhưng tóm gọn là không tốt đẹp gì.
Suy nghĩ một lúc, Kỳ Mộ nói: "Từ từ tính tiếp. Không gấp." Còn phải đến thành phố X ba tháng, có mua cũng phải chờ về rồi mua.
Huống chi có về hay không, còn chưa biết được.
Bàn giao công việc xong, Kỳ Mộ rảnh tay, triệt để thành kẻ ăn không ngồi rồi, thế là quang minh chính đại làm việc riêng trong văn phòng.
Tự cảnh cáo bản thân mấy lần, vẫn không nhịn được, lên weibo. Người theo dõi tăng lên thành ba, trong đó có cô gái đã đặc biệt chạy đến chê bai cậu.
Kỳ Mộ bật cười, tiện tay bấm theo dõi cô nàng.
Thế là số người theo dõi thì số 1 cô đơn biến thành 2.
Thiệt nhị!
Lục Tuấn Tự không post stt mới nữa, tin gần nhất là câu bày tỏ kia, cứ thấy là Kỳ Mộ lại tức, không nhịn được lại bình luận "Tên cặn bã anh đi chết đi!"
Nhìn mấy trăm bình luận bên dưới, Kỳ Mộ cũng chẳng kỳ vọng Lục Tuấn Tự thấy được, chỉ thuần túy là phát tiết.
Rồi cậu đăng một stt, "Sắp đến thành phố X ba tháng, cố đô thật đẹp, chờ mong~!"
Dạo quanh trang chủ weibo một lúc, Kỳ Mộ vừa "đặc biệt vô tình" nhấp vào weibo cảu Lục Tuấn Tự, rồi lại "đặc biệt vô tình" tìm thuận theo đó đến weibo của Đinh Tây Tây.
... Xem xong, Kỳ Mộ cảm thấy, có lẽ mình nên nói lời cảm tạ sâu sắc với đám người nuôi thói quen có chuyện to chuyện bé gì cũng đăng weibo này, còn chẳng cần điều tra, chỉ cần xem weibo mà cái gì cũng biết.
Đinh Hi, Đinh Tây Tây. Vốn đã tám chín phần mười, xem weibo của Đinh Tây Tây rồi thì ngàn phần khẳng định.
Lục Tuấn Tự, mẹ nó anh giỏi lắm!
Cảm giác trống trải dâng lên trong lòng, từng chút từng chút một, Lục Tuấn Tự chuyển tất cả những thứ đã từng cho mình cậu qua tay người khác. Kỳ Mộ không biết thế này có phải phản bội không, Lục Tuấn Tự chưa từng biểu hiện rõ ràng. Nếu không có gì thúc đẩy, sợ là đến bây giờ anh vẫn chưa biết gì.
Cứ nghĩ cả đời này cậu sẽ ở bên Lục Tuấn Tự như thế, chỉ có điều...
Lòng người trước nay luôn không kháng cự được sự thay đổi, không phải sao?
Kỳ Mộ xuất thần nhìn ra cửa sổ. Hồi tưởng lại rất lâu trước dây, khi hai người vừa tỏ rõ lòng mình với nhau, nói ra gì, mẹ nó phải tính là cậu tỏ tình trước! Nhớ tới tôi cũng nóng đỏ cả mặt!
Khi đó hai người vừa vào lớp 11.
Đến tận bây giờ Kỳ Mộ vẫn nhớ như in buổi chiều tà phủ khắp bầu trời hôm ấy, con đường về nhà đã bước qua vô số lần, nhưng bầu không khí ngày hôm ấy lại không hài hòa như thường ngày.
Vì Lục Tuấn Tự tốt tình, được rồi, là Lục Tuấn Tự luôn tốt tính với Kỳ Mộ, nổi giận. Bắt đầu từ buổi trưa, đến tận giờ về Kỳ Mộ vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Hai người đi một trước một sau, khoảng cách không xa, nhưng chẳng ai nói chuyện với ai.
Đi một lúc thì Kỳ Mộ không chịu nổi nữa, cậu hét lên với bóng lưng phía trước: "Lục Tuấn Tự, rốt cuộc cậu bị gì vậy hả!? Đàn ông con trai mà như con gái vậy, còn giận lẫy nữa, cậu rỗi hơi hả!"
Lục Tuấn Tự đứng khựng lại, ngoái đầu nhìn Kỳ Mộ, bằng ánh mắt đáng sợ mà Kỳ Mộ chưa từng thấy.
Kỳ Mộ luôn được Lục Tuấn Tự đối xử dịu dàng bị trạng thái của anh lúc này làm hoảng hốt, bất giác lui lại một bước, vừa định lên tiếng thì Lục Tuấn Tự đã sải chân bước nhanh lại, túm lấy vạt áo cậu lôi vào một hẻm vắng bên đường.
"Lục Tuấn Tự cậu định làm gì hả! Mẹ nó cậu buông ra mau! Khốn kiếp!" Kỳ Mộ vùng vẫy, nhưng khác biệt hình thể làm cậu chỉ có thể bị giữ chặt hơn, đành phải dùng ánh mắt và ngôn ngữ để biểu đặt sự phẫn nộ của bản thân.
"Sợ à?" Lục Tuấn Tự nhìn từ cao xuống, giọng nói châm chọc hiếm thấy.
"Sợ con khỉ! Cậu bỏ tôi ra trước đã được không, tụi mình từ từ nói chuyện! Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?"
"Tôi định làm gì? Phải hỏi cậu muốn làm gì mới đúng!" Lục Tuấn Tự giận đến bật cười, "Thời gian này cậu tránh mặt tôi rõ ràng như vậy, cậu định làm gì? Cậu hẹn hò với cô gái theo đuổi tôi, cậu định làm gì? Cậu hẹn hò mà mẹ nó còn giấu tôi, Kỳ Mộ, mẹ nó rốt cuộc cậu định làm gì?"
Nghe anh nói vậy, Kỳ Mộ chột dạ thấy rõ, mắt láo liên, Lục Tuấn Tự nhéo cằm cậu, buột cậu nhìn thẳng vào mình, "Nói đi, cậu nghĩ gì hả? Tôi có điểm gì có lỗi với cậu? Mà cậu lại không ưa tôi đến vậy?"
"Tôi, tôi không..." Kỳ Mộ mím môi, mắt liếc sang hai bên, cảm xúc trong đôi mắt to rất khó tả.
Lục Tuấn Tự mặc kệ, lại nói tiếp: "Hay là, cậu sợ tôi giành cô nàng đó với cậu? Kỳ Mộ, tôi có bao giờ tranh giành thứ cậu thích chưa? Lần nào mà tôi không chiều ý để cậu chọn để cậu lựa? Bây giờ vì một đứa con gái mà cậu tạo khoảng cách với tôi?"
Kỳ Mộ cũng bị lời anh nói kích thích, đột nhiên vung nắm tay đánh lên mặt anh, "Mẹ nó Lục Tuấn Tự cậu đi chết đi, tại sao tôi giữ khoảng cách với cậu? Cậu muốn biết có đúng không?"
Lục Tuấn Tự bị đánh bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã giáng thêm một nắm đấm nữa, "Mẹ nó cậu đây mộng xuân không thấy con gái, thấy cậu, cậu bảo tôi làm sao nhìn mặt cậu đây?"
"Gặp cậu rồi mẹ nó cứ muốn hôn cậu, không tránh thì chờ khi nào cậu bị tôi làm bậy rồi tránh tôi sao?" Lại đánh, nhắm thẳng mặt Lục Tuấn Tự không hề nể tình.
"Tôi thấy cậu đi chung với đứa con gái tôi khó chịu, chứ không thì cô nàng đó, không vóc dáng không nhan sắc cậu đây thích cái quái gì được, cậu thích thì trả cho cậu đó, đây chả cần!" Kỳ Mộ trực tiếp dùng cả tay lẫn chân, vừa đánh vừa mắng, "Bây giờ biết tôi muốn gì rồi chưa? Sợ rồi chưa? Mẹ nó sau này tránh xa tôi ra một chút có nghe chưa, xem như không ai biết ai!"
Tay đấm hùng hổ, nhưng trong lòng Kỳ Mộ lại đau không chịu nổi, tâm sự chôn vào nơi sâu nhất bị tiết lộ bằng cách này, vừa xấu hổ vừa khó chịu, bây giờ hay rồi, xong thật rồi, cậu thậm chí còn thấy cả khung cảnh mình và Lục Tuấn Tự như hai kẻ xa lạ sau này.
Cả khả năng làm bạn cũng không có. Lòng đau như xé, ngoài mặt lại chẳng lộ chút gì, biểu cảm lạnh nhạt, chưa hả giận nên đá thêm cái nữa rồi đi.
Một giây sau đã bị ôm choàng vào lòng.
"Lục Tuấn Tự, cậu làm gì vậy hả! Buông ra ứm... Ưm..." Môi bị chặn kín, mùi hương của người đó tràn vào mũi. Kỳ Mộ giật mình trợn tròn mắt, đây không phải ảo giác chứ!?
Răng bị tách ra, đầu lưỡi ấm nóng luồn vào, qua lại trong miệng, môi bị mút đến tê dại.
Khuôn mặt Lục Tuấn Tự phóng to trong mắt Kỳ Mộ, một cách thần kì, não cậu không ngừng hoạt động, chỉ lặp đi lặp lại một câu: Nụ hôn đầu đã là hôn lưỡi rồi, quá sức bùng nổ!
Nhận ra Kỳ Mộ thất thần, Lục Tuấn Tự bất đắc dĩ buông ra, huơ huơ tay trước mặt Kỳ Mộ, "Hoàn hồn!" Rồi cười hì hì nói: "Muốn làm vậy lâu rồi, Tiểu Mộ, sao em không nói với anh sớm?"
Dê người ta xong thì giở thói, xem kìa, xưng hô thân mật nhỉ, mới vừa rồi tên nào gằn mặt gọi cả tên cả họ người ta hả?
Mặt Lục Tuấn Tự bị đánh cho bầm tím, nhưng biểu cảm lại hạnh phúc tột độ, anh ôm chặt Kỳ Mộ không chịu buông, "Lúc biết em hẹn hò với cô ta anh khó chịu muốn chết. Vốn không định nói với em, sợ làm em sợ, cứ nghĩ chờ chúng ta lớn hơn chút nữa, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi nói, nhưng em lại dám đi hẹn hò!" Sớm biết Tiểu Mộ cũng có cùng suy nghĩ với mình thì đã nói từ lâu rồi! Lục Tuấn Tự hối hận khôn tả... Nhưng, Tiểu Mộ tò tình trước... Lời rồi!
Kỳ Mộ sững sờ hiếm thấy, ngơ ngác nhìn Lục Tuấn Tự, dáng vẻ ngờ nghệch làm Lục Tuấn Tự lại không nhịn được hôn mạnh lên môi cậu một cái.
Kỳ Mộ còn chưa phản ứng lại được, một giây trước còn nghĩ hai người sắp từ mặt nhau, giây sau đã thành tình yêu hai phía... rồi? Thì ra không phải mình yêu đơn phương!?
"Mẹ anh Lục Tuấn Tự, sao anh không nói sớm!" Kỳ Mộ tức tối đá Lục Tuấn Tự một cái.
"Phải phải phải, anh sai rồi. Bây giờ anh nói cũng không muộn đúng không?" Trái tim căng ngập, thỏa mãn bội phần, tâm trạng cũng vui vẻ lên, sao cơ, cái người như ăn phải thuốc nổ vừa rồi đâu ấy hả? Đâu có liên quan gì đến Lục Tuấn Tự nhà chúng ta đâu?
Được dỗ dàng dịu dàng, nỗi ấm ức kéo dài suốt ca rngày cảu Kỳ Mộ lập tức bạo phát, "Vậy vừa rồi anh còn giận dỗi không thèm để ý đến tôi!"
"Lỗi của anh, lỗi của anh hết! Anh thiếu suy nghĩ quá, Tiểu Mộ ngoan, đừng giận."
"Hừ! Anh vẫn chưa nói!"
"Nói gì?"
" = 口 = Không nói thì thôi!"
"Anh nói anh nói, Tiểu Mộ, anh thích em. Tiểu Mộ, anh thích em nhất. Tiểu Mộ, anh thích em lâu lắm rồi."
"Đi chết đi nói nhiều lần quá vậy, buồn nôn quá..."
"Có buồn nôn em cũng thích nghe mà, hì hì."
"Anh đi chết đi, ai nói tôi thích."
"Em không thích hở, vậy sau này anh không nói nữa đâu."
"... Lục Tuấn Tự anh chết đi!!!!"
Dưới ánh chiều, bóng người sánh vai đi xa dần chiếu ra thật dài... Thật dài... ( = 口 = Tác giả bà đừng có xài mấy câu kết thúc vạn năng của học sinh tiểu học này để chèn cho đủ số chữ chứ!)
Nhận ra rồi đúng không, Kỳ Mộ được Lục Tuấn Tự cưng chiều mà lớn, một chút ấm ức cũng không chịu được. Nhưng cũng hết cách, ai bảo người ta vui lòng tình nguyện chiều cho cậu vô pháp vô thiên chứ. Hơn nữa bạn nhỏ Kỳ Mộ của chúng ta, hơi chút là chê bai Lục Tuấn Tự quá sến súa, nhưng nhìn khóe môi vẫn cong lên của cậu kìa... Lừa quỷ à!
Khi đó, rõ ràng mọi thứ đã tốt đẹp đến thế.
Kỳ Mộ chống đầu, kéo mình ra khỏi hồi ức. Quá khứ càng đẹp, thì càng khiến hiện tại thêm hoang liêu.
Con người không nên chìm đắm vào quá khứ, hướng tới tương lai mới là chân lý.
Nhưng, nếu con đường phía trước không còn anh, thì em còn tiếp tục đi để làm gì?
Quẹt mu bàn tay lên mắt, có thứ gì trong suốt chợt ánh lên rồi biến mất.
Dở hơi.
Hi và Tây đồng âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com