Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Anh ở bên em đêm nay nhé?

Trứng ốp la của sếp Hưởng

Markhyuck

Chương 5: Anh ở bên em đêm nay nhé?

Đôi khi, bạn quên mất mình vẫn còn cầm một bông hoa trên tay, đã vội lục tung cả khu vườn để tìm hương thơm của nó. Giá như bạn chịu cúi xuống, để tâm đến nó thì cũng chẳng mất thời gian cất bước.

Con người luôn tự buộc mình trong vòng luẩn quẩn.

Lý Đông Hách mơ mơ màng màng thức dậy, đêm vằng vặc ánh sao hắt vào trong căn phòng từng thìa trăng thơm phức, lấp lánh đến từng ngõ ngách. Cậu sột soạt chăn gối, lúc này mới nhận ra mình không còn ở ngoài quán nữa mà đang ở bệnh viện. Chắc là tên nhóc Thần Lạc và Chí Thành đã sợ lắm, cậu biết mỗi lần mình thế này lại khiến hai đứa nhóc rối tinh rối mù lên.

Thế mà, ngay giây phút cậu nhắm mắt đưa mình vào cơn mộng mị lại nhìn thấy bóng hình vị khách quen thuộc hay đến quán tầm tối muộn Lý Minh Hưởng.

Kẻ quỵ lụy thường hay mơ mộng những thứ không ngờ tới.

Cậu toan xuống giường định đi tìm y tá xem tình hình bệnh trạng của mình như thế nào để còn về nhà, ngay khi chân vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng mở cửa. Ngỡ sẽ là Chung Thần lạc với mái tóc cam lè, hóa ra lại là người mà cậu vừa thấy bản thân mình hão huyền mới mơ đến.

Lý Minh Hưởng một bên áo sơ mi tuột khỏi quần, cà vạt lỏng lẻo đang cầm trên tay cốc cháo trắng chắc mới mua được từ cửa hàng 24/7. Anh đối diện với ánh mắt hiếu kì của Đông Hách, nỗi ngại ngùng đã tăng lên gấp bội. Ban nãy anh dưới con mắt ngạc nhiên của hai cậu bé nhân viên quán "Không ăn phải ăn" đã nhận là người ở lại chăm sóc cho cậu. Kể ra cũng kì lạ, ai lại chưa thân quen gì đã luống ca luống cuống thuê người đánh xe đưa người ta đi bệnh viện, còn lăng xăng bảo ngươi quen của họ đi về bao giờ. Vậy mà Lý Minh Hưởng vào giây phút đó chẳng thấy có vấn đề chút nào.

Đổi lại, nếu như anh về anh cũng không đi nổi.

- Anh Minh Hưởng đấy à? Có phải anh đã cùng bọn nhỏ đưa tôi đến bệnh viện không thế?

Đông Hách là người phá vỡ sự ngại ngùng trước. Cậu không hiểu được suy nghĩ lúc này của vị khách kì lạ kia, rằng tại sao lại có mặt ở chỗ này. Tính tình thẳng thắn bao nhiêu năm không cho phép cậu giữ lại bất kì mối nghi ngại nào.

- Tôi...Tôi uống rượu nên đói bụng, tiện rẽ ngang quán cậu muốn ăn mì. Chẳng ngờ lại thấy cậu gặp chuyện nên giúp mấy cậu nhân viên đưa cậu đến đây. Ban nãy, ban nãy thấy hai cậu ấy có vẻ mệt nên tôi bảo họ về trước rồi. Cậu yên tâm, tôi không có ý gì đen tối với cậu đâu, tôi chỉ là...

- Ôi, tôi nào có ý đó. Tôi ngại phiền anh quá. Vậy ngày hôm nay anh Minh Hưởng không thấy mệt sao?

Người đàn ông đặt cốc cháo xuống kệ tủ, lấm lét tránh ánh mắt của Lý Đông Hách nhưng miệng vẫn vội vã trả lời chỉ sợ người ta đợi mình lâu chút sẽ sinh ra khó chịu. Anh xoa xoa cái gối hơi nhăn, ngập ngừng nói:

- Tôi không mệt, hôm nay tôi không có đi làm.

- Nhưng hôm nay là ngày trong tuần mà?

Lý Minh Hưởng cứng người không biết nên cất lời như thế nào. Nghĩ lại thì, anh là giám đốc, có chức vụ cao, muốn đi làm thế nào mà chẳng được. Anh thậm chí còn có thể chỉ đạo từ xa kia mà. Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, vấn đề này chẳng đáng để lúng túng chút nào. Vậy mà sếp Hưởng lại bị dọa cho sợ, kẻ có tật thì hay giật mình mà.

Khuôn mặt anh khiến Lý Đông Hách phải bật cười. Cậu vẫn đứng ở bên giường, cách Minh Hưởng một cái gối. Cậu cúi xuống nhìn đỉnh đầu người đối diện, có sự nghèn nghẹn không nói thành lời.

Là người lớn cả rồi, nhưng gió đung đưa ngay mùa tình yêu cũng thấy lạnh ngắt trái tim. Chỉ sợ, gió chẳng quấn quít, lời cần nói lao vút khỏi bờ môi lại chẳng nhận được hồi âm mình mong muốn.

Minh Hưởng ngẩng đầu, sự cao ngạo hiên ngang đã quay đầu chạy đi đâu mất. Không một ai, nhưng sếp Hưởng đứng cạnh người con trai này tự nhiên lại từ một con sư tử hóa thành chú mèo chỉ biết ngao ngao.

- Cậu không phiền nếu tôi ở đây với cậu đêm nay chứ? Không vì lí do gì cả, nhưng tôi không đành lòng để cậu ở đây một mình.

- Vậy là anh muốn giúp người thì giúp cho trót phải không?

Không phải, là anh muốn ở bên em phút nào hay phút ấy.

Đông Hách ngồi thụp xuống, tay nâng cằm chống lên giường chăm chú ngắm khuôn mặt sắc cạnh của vị khách thân quen, ai đi qua không cẩn thận còn tưởng hai người họ bị điên. Đông Hách không tin vào duyên phận, nhưng khi người đàn ông này lần đầu tiên bước chân vào quán cậu, khen trứng ốp la cậu làm ngon, cậu đã biết duyên phận kì diệu như thế nào rồi.

- Tôi không ngại, tôi rất mừng vì anh đã ở đây với tôi. Vậy, anh ở bên em đêm nay nhé?

.

Từ hôm ấy, Lý Minh Hưởng ngày nào cũng chỉ đợi đến giờ ăn trưa hoặc ăn tối để lái xe một vòng về quán ăn yêu thích. Chung Thần Lạc thằng bé lúc nào cũng tươi hơn hớn, sơ hở là trêu chọc chủ quán nhà mình. Chẳng phải có ý gì với nhau mới luôn xuất hiện như thế này sao?

- Không cẩn thận năm nay ông chủ nhà mình lại có người kề bên, Chí Thành nhỉ?

Phác Chí Thành nào có hăm hở vui vẻ như người yêu mình đâu, nhưng cậu bé cũng vui vẻ lắm khi thấy ông chủ dạo này tinh thần phơi phới, làm việc cũng mỉm cười lạc quan hẳn. Cậu bé nắm lấy tay người yêu với mái tóc cam xinh đẹp ở bên cạnh, trầm giọng:

- Ừ, mong là như thế.

Đông năm nay đi chậm hơn hẳn, như người đạp xe lạch cạch vào đêm tuyết tan, đuổi theo ánh mặt trời sưởi ấm đời mình.

Không có mặt trời, sao người ta sống nổi.

.

- Anh có thể gọi món khác ngoài mì. Em sẽ làm cho anh.

Lý Đông Hách đứng ở quầy nấu ăn, đã hơn mười một giờ đêm mà Lý Minh Hưởng vẫn làm leng keng cánh cửa quán. Anh xuống đây đến nghiện, dần dần không chỉ để thưởng thức mì nữa rồi. Mục đích đến đây được thay đổi một cách trắng trợn. Lý Đông Hách coi như không biết anh nghĩ gì, chỉ biết chào đón anh như một người bạn.

Người bạn duy nhất của mình.

- Có đặc quyền đấy hả em? Vậy anh muốn ăn cơm rang trứng chiên cháy viền có được không?

- Được thôi.

Lý Minh Hưởng cười vui vẻ đặt áo khoác xuống ghế phòng nghỉ, chờ đợi một đĩa cơm thơm phức được mang đến. Anh nhìn chung quanh căn phòng, anh đã vào đây mấy lần, khi ấy đều muốn đơn giản nói chuyện với ai đó mấy câu, làm gì có tâm tư ngắm cảnh. Không đợi anh ngắm mòn đồ vật nào, một đĩa cơm thơm phức đã được đặt ngay trước mắt, bên cạnh là đĩa kimchi đỏ au, thơm phức. Đông Hách mặc áo cộc tay, người vì có chút mùi nên không dám lại gần anh.

- Em ghét anh à?

- Hửm?

- Sao em đứng xa anh vậy?

Đông Hách bật cười, quyết định đi thay áo.

Có vẻ mối quan hệ của hai người họ chẳng bắt đầu từ đâu, cũng chẳng đi đến đâu. Nhưng cả hai đều ngầm cho đối phương một chỗ trống trong lòng. Minh Hưởng dõi theo bóng lưng cậu nhỏ dần, ánh mắt ngập ngụa trong mật ngọt.

Anh không còn muốn bận tâm xem mình vì sao lại rơi vào vũng đường này nữa, anh cũng chẳng thèm suy nghĩ làm chi.

Câu trả lời nằm ngay trước mắt, anh nghĩ trứng ốp la hôm nay thơm ngon hơn mọi ngày rất nhiều.

----------------------------------------

Cái câu chuỵn tềnh này có zẻ khó hỉu đây TvT

Mọi người đừng thấy iêm nó lằng nhằng mà bỏ rơi tui nhó TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com