Chương 29
Chương 29:
Trans + Beta: Gió + Gấu
Trên đường Hoàng Hải có một nhà hàng tên là "Phong Khánh", dù không gian quán không lớn, bên trong cũng chỉ có tám bộ bàn giành cho khách nhưng lại rất đông khách. Quán ăn này có phong cách giống như đang ăn ở một gia đình nông thôn, có một nồi lớn hầm đồ ăn, dù là hầm cá hay hầm gà thì đều dùng củi đun, cho nên đồ ăn được làm ra có mùi vị vô cùng đặc biệt. Đây là quán mà Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh hay tới khi rảnh rỗi, nhưng do bình thường cùng rất bận rộn nên số lần tới đây cũng không nhiều.
Lâm Ngọc Đồng nhớ tới sau khi cậu trưởng thành cũng ít khi được cùng cha mẹ ra ngoài ăn một bữa, vì vậy cậu đã đặt trước một bàn ở đây. Hai bên hẹn nhau năm rưỡi chiều gặp nhau bên trong tiệm, trước giờ hẹn hai mưỡi phút cậu đã tới, đồng thời để tránh thời gian chờ đồ ăn quá dài cậu cố ý chọn món ăn kèm cùng cá mà hợp khẩu vị của cha mẹ, sau đó gọi nhân viên phục vụ bắt đầu bật bếp.
Mà trên đường lúc này, Lâm Chi Tùng đang lái xe, Trần Tố Ninh ngồi bên cạnh ông có tâm sự khá nặng nề, bà lo lắng nói: "Chi Tùng, ông nói xem đang êm đẹp không lễ không tết con trai bỗng dưng gọi chúng ta cùng đi ăn cơm là sao? Có phải nó với Dực Phi xảy ra chuyện gì hay không?"
Ngược lại Lâm Chi Tùng không lo lắng nhiều ông khá vui vẻ, cười nói: "Bà à, yêu con quá thành ra quan tâm lo âu mù quáng rồi sao, tôi thấy hai đứa nó rất tốt, có thể có chuyện gì?"
Trần Tố Ninh trừng mắt nhìn ông: "Còn không phải do tôi không hiểu chuyện gì sao? Nói muốn ra ngoài ăn cơm cũng không có gì kì lạ, nhưng là một mình Đồng Đồng hẹn hai chúng ta ra ngoài, tôi luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp."
Lâm Chi Tùng thấy vậy bất đắc dĩ thở dài: "Cho dù thật sự có gì không đúng, bà ở chỗ này quan tâm cũng vô dụng, một lúc nữa đến rồi nói sau. Không chừng con nó muốn hiếu thuận với hai ta, cho nên tôi thấy à vẫn nên vui vẻ hơn một chút đi."
Cuối cùng Trần Tố Ninh cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc lên xe đến giờ, nhưng mà dù thế nào cũng thấy vô cùng gượng.
Lâm Chi Tùng lại khuyên lần hai thấy thực sự không khuyên nổi, cũng không nói thêm gì nữa, hai người đến nơi, dừng xe xong đi thẳng đến nhà hàng nhìn qua cũng không quá thu hút ánh mắt khách hàng.
Tiếng chuông ở cửa đón khách vang lên, Lâm Ngọc Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn sang: "Cha, mẹ, bên này."
Hai người nhìn sang, con trai liền cười nhẹ, dáng vẻ không giống như có chuyện gì, trong lòng cũng buông xuống một chút, nhanh chóng đi sang ngồi, hai người trăm miệng một lời hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến đây ăn?"
Lâm Ngọc Đồng đưa cho hai người mỗi người một chén trà nóng để làm ấm cơ thể: "Lan Lan về trường học,Tiiểu Phi cũng vội vàng học tập, con nghĩ một chút thấy nên cùng nhaura ngoài ăn một bữa, dù sao hai người cũng thích ăn cá ở đây."
Lâm Chi Tùng quay về phía vợ nói một câu: "Xem đi, tôi đã nói nhất định là do con trai muốn hiếu tâm mà, có thể có chuyện gì xảy ra chứ."
Trần Tố Ninh hỏi: "Vậy sao không gọi Dực Phi đi cùng?"
Lâm Ngọc Đồng trả lời mẹ: "Trong công ty có việc anh ấy chưa làm xong, nếu làm xong sớm một chút thì có thể tới, nếu không thì ba người chúng ta ăn. Con vẫn gọi như lúc trước, cha mẹ hai người còn muốn thêm gì thì cứ gọi ra."
Lâm Chi Tùng vô cùng vui vẻ nói: "Vậy tôi phải ăn nhiều một chút. Khoan hãy nói, thật sự đã rất lâu tôi không tới đây, hôm nay phải ăn một bữa thỏa mãn mới thôi."
Cũng sắp tới cuối năm, không phải thu chi sổ sách thì cũng là đi xã giao, thời điểm này tương đối bận rộn, cho nên đúng giờ ăn cơm đã không tệ rồi, căn bản chưa nói tới việc ra ngoài ăn, hôm nay xác thực khó có thể cùng nhau ra ngoài một lần như vậy.
Trần Tố Ninhlên tiếng: "Tôi muốn hai đĩa thịt lừa nướng. Chi Tùng ông thì sao?"
Lâm Chi Tùng nói: "Tôi gọi hai lồng bánh bao nhân rau đi."
Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Những cái này con đều gọi rồi, có thể sắp mang ra rồi đó."
Trần Tố Ninh vỗ vỗ tay của con trai: "Vẫn là con ngoan, lần này kết hôn như vậy cũng tốt."
Lâm Ngọc Đồng: ". . . Việc này cùng chuyện con kết hôn có liên quan gì?"
Lâm Chi Tùng nói: "Sao lại không? Trước kia con cũng đâu có quan tâm mà cùng cha mẹ đi ăn như vậy. Nhưng mà một phần cũng do con chưa học xong, chờ sau này con bắt đầu kiếm cũng chưa muộn."
Lâm Ngọc Đồng nghe vậy không khỏi có chút khó chịu, suy nghĩ về sau có thời gian rảnh nhất định phải thường xuyên mang cha mẹ đi ra ngoài một chút, dù chỉ là ăn một bữa cơm mà họ cũng vui như vậy. Lại nói nhà bọn họ có ba đứa con, nghe thì có vẻ rất náo nhiệt đông vui, nhưng bình thường tất cả đều bận rộn học tập, thời điểm có thể cùng nhau một chỗ được mấy lần?
Trần Tố Ninh nhìn con trai hốc mắt có chút đỏ lên, không khỏi giật mình: "Sao vậy Đồng Đồng? Cha mẹ không phải là có ý trách con."
Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Không có chuyện gì đâu mẹ, chỉ là con cảm thấy về sau thật sự cũng nên mang mẹ cùng cha ra ngoài đi chơi một chút. Coi như hôm nay là lần đầu đi, về sau con nhất định sẽ nhớ."
Lâm Chi Tùng nghe vậy vui vẻ vỗ vai con trai: "Có tâm là tốt, cha mẹ đều thấy các con ngoan."
Trong nồi bắt đầu cuộn lên từng đợt hơi nước, nước canh bên trong nồi chắc hẳn đã bắt đầu sôi, một mùi thơm từ hải sản cùng đồ ăn kèm bay ra, khiến người ta muốn chảy nước miếng. Lúc này nhân viên phục vụ mang lên thịt lừa nướng cùng bánh bao nhân rau, còn có một số đồ ăn Lâm Ngọc Đồng đã gọi lúc trước. Bánh bao không nhân vừa mỏng vừa xốp bên trong kẹp lấy thịt lừa được cắt thành từng miếng mỏng, cắn một cái xuống bên dưới lại có vỏ bánh giòn tan, cùng thịt mềm lưu lại hương vị trong miệng. Bánh bao nhân rau cũng là một loại mỹ vị, vỏ bánh màu vàng là được tán từ bột ngô mà ra, vừa mềm lại dẻo, bên trong nhân bánh là cải bắp cùng thịt heo, có chút ngọt mà không ngán, Trần Tố Ninh cùng Lâm Chi Tùng cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn tất cả những lần đã tới nơi này.
Lâm Ngọc Đồng biết cha mẹ đều không thích uống rượu nên đã gọi cho hai người một chút nước trái cây để uống cùng, cậu cũng thoải mái ăn được hai bát cơm trong chốc lát, sau đó cậu dùng ngữ khí tùy tiện bắt đầu trò chuyện: "Đúng rồi cha, mấy năm nay nhà chúng ta nhận ba hạng mục xây dựng cùng hạng mục mới là hợp tác với công ty Bạch Dương sao?"
Lâm Chi Tùng không biết vì sao con trai đột nhiên hỏi cái này, nhưng mấy đứa con của ông không có đưa nào muốn trở thành thương nhân, cho nên hiếm khi chịu hỏi ông chuyện này, ông thấy vậy rất vui vẻ trả lời, "Đúng vậy, chúng ta làm bên trong công trình, bọn họ làm bên ngoài. Hiện tại là mùa đông, cho nên chủ yếu vẫn là công ty của nhà chúng ta làm việc, đợi đến năm sau, đầu xuân hạng mục của bọn họ mới khởi công."
Lâm Ngọc Đồng lau miệng, quyết định nói thật: "Cha, kỳ thật người cũng biết, con học quản lý công thương, nhưng ở phương diện kinh doanh lại không có thiên phú cho nên bình thường không giúp được người cái gì. Thế nhưng một người bạn nói cho con biết, công ty Bạch Dương chỉ là hào nhoáng bên ngoài, khả năng là thực lực cũng không giống như bọn họ truyền ra, cho nên con thấy người nên tìm hiểu mọi chuyện lại một chút."
Lâm Chi Tùng nhíu nhíu mày, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó cười hỏi: "Người bạn này là bạn của con hay là bạn của Dực Phi?"
Lâm Ngọc Đồng nhất thời có chút phiền muộn: "Cha hỏi cái này làm gì?"
Trần Tố Ninh nói: "Ý của cha con là nếu là lời nói của bạn con vậy chỉ cần lưu ý một chút là được. Nhưng nếu là lời nói của bạn Dực Phi vậy thì giống như con nói, phải tìm hiểu rõ ràng."
Lâm Chi Tùng xấu hổ cười: "Lão bà, bà đừng nói thẳng ra như vậy, nói thế nào con trai đều có ý tốt. . ."
Trần Tố Ninh khoanh tay: "Tôi ăn ngay nói thật mà thôi."
Lâm Ngọc Đồng đột nhiên có chút đố kị với Triển Dực Phi, nhưng sau khi đố kị lại có chút tự hào, thế là dùng ngữ khí vô cùng mâu thuẫn trả lời Lâm Chi Tùng: "Là bạn của Dực Phi nói, Dực Phi còn nói anh ấy cũng sẽ hỗ trợ tìm hiểu công ty Bạch Dương."
Lâm Chi Tùng gật gật đầu: "Dực Phi là đứa nhỏ đáng tin, con ở cùng với nó tốt như vậy ba mẹ cũng yên tâm. Còn chuyện công ty, con giúp ba cảm ơn nó. Kỳ thật trước đó sau khi con cùng nó đăng ký kết hôn không bao lâu nó đã giới thiệu cho nhà chúng ta hai công trình, đồng thời đều đã đàm phán xong rồi, chẳng qua nó không muốn ba nói cho con, nó nói chờ con thực sự coi nó là người nhà, đến lúc đó nói cũng không muộn. Lúc đầu ba với mẹ con còn tưởng phải đến tận sang năm, nhưng cũng may phản ứng của con cũng không trì độn. Ba cùng mẹ nhìn ra được nó là thật tâm thích con."
"Lúc nó đến nhà chúng ta muốn cùng con kết hôn, con biết việc đầu tiên đả động ba là cái gì không?" Lâm chi Tùng cười nói: " Là ánh mắt của nó khi nói về con."
"Ánh mắt?" Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến khi Triển Dực Phi nhìn mình, dường như đã hiểu rõ.
Trần Tố NInh lúc này thở dài nó: "Mặc dù nhà chúng ta điều kiện so với Triển gia không tốt bằng, thế nhưng chí ít một nhà hòa thuận, thế nhưng đối với Dực Phi lại không được như vậy, từ nhỏ không có mẹ, mẹ kế cùng cha lại là cái dạng kia, cho nên bình thường con cũng nên quan tâm nó nhiều một chút. Lòng người đều là thịt mà lớn lên, đặc biệt nó lại là hài tử khuyết thiếu sự quan tâm, con đối tốt với nó nó sẽ nhớ một đời."
Lâm Ngọc Đồng mặc dù đều biết, nhưng vẫn là nghiêm túc ghi vào trong lòng, nói: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ đối tốt với anh ấy."
Trần Tố Ninh cười không nói gì.
Nấu một nồi cá nặng bốn cân, cơ bản đều được ăn sạch, còn thừa lại đều là đồ ănkèm. Lâm Ngọc Đồng trả tiền, trước khi đi còn mua không ít thịt lừa nướng cùng bánh rán dầu mè, nghĩ đem về cho Triển Dực Phi nếm thử.
Trần Tố Ninh cùng Lâm Chi Tùng lên xe, lái xe đi phía trước, Lâm Ngọc Đồng cũng đi theo phía sau. Lúc đầu cậu muốn lái đến giao lộ phía trước thì tách ra, nhưng sau khi cậu xem xét đường thấy tuyết rơi không an toàn lắm, liền dứt khoát theo ba mẹ về đến nhà, sau đó cậu nghĩ nghĩ, từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ ngân hàng mới tinh: "Mẹ, cái này cho mẹ, là khoản lợi nhuận đầu tiên con kiếm được, không nhiều, mẹ cùng ba mua chút gì đi."
Trong thẻ này là tiền thu được từ khi cậu bắt đầu viết tiểu thuyết ở đời này, không bao gồm cả tiền thưởng, cho nên chỉ có một vạn năm.Về phần vì sao cậu không lấy tiền thưởng đó là do cậu cảm thấy không cần thiết, dù sao tiền để đó cũng không chạy mất, mà đã là những đồng tiền đầu tiên hiếu kính ba mẹ, cậu hi vọng tiền kiếm được hoàn toàn bằng năng lực của chính mình, chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Quả thật, tiền này đối với ba mẹ cậu không coi là nhiều, nhưng đây là tâm ý của cậu.
Trần Tố Ninh kinh ngạc hỏi: "Con bắt đầu thực tập rồi?" Ngoại trừ thực tập, bây giờ có thể kiếm được tiền gì?
Lâm Ngọc Đồng lắc đầu: "Không phải, là nhuận bút con viết tiểu thuyết. Mẹ cũng biết, con không quá thích chuyên ngành của con, cho nên có thời gian con liền viết lách một chút, thu nhập khá tốt.Mà bình thường không có chuyện gì làm còn có thể cùng Dực Phi học tập chuyện đầu tư, tóm lại đây chính là thu nhập của con, hai người cứ yên tâm dùng là được."
Trần Tố Ninh đặc biệt quý trọng sờ lên tấm thẻ: "Mẹ làm sao có thể cam lòng tiêu xài? Mẹ sẽ giữ lại."
Lâm Chi Tùng từ trong toilet đi ra, nghe được câu cuối, hiếu kỳ hỏi: "Giữ lại cái gì?"
Trần Tố Ninh lắc lắc tấm thẻ:" Đồng Đồng đem tiền nhuận bút viết tiểu thuyết biếu chúng ta, ông dám dùng?"
Lâm Chi Tùng vội vàng nhìn sang: "Viết tiểu thuyết? Đồng Đồng nhà ta còn có khả năng này? Như vậy phải cất kỹ, cái này làm sao có thể tiêu? Con trai bà còn tiền tiêu vặt không? Không có ba ba đi lấy cho con!"
Lâm Ngọc Đồng nghe vậy trong lòng ấm lên, cười nói: "Không cần, bản thân con có, hai người giữ lại dùng đi."
Trần Tố Ninh bỗng chốc như trẻ đi mấy tuổi, hướng cái thẻ hôn một cái, vui sướng hận không thể một bên khiêu vũ một bên lên nhà đem thẻ cất đi.
Lâm Chi Tùng lại cùng Lâm Ngọc Đồng nói chuyện một lát, chủ yếu vẫn là dặn cậu tự quan tâm chăm sóc tốt bản thân, làm gì cũng đừng quá mệt mỏi. Nếu không phải lo lắng Triển Dực Phi ở một mình, Lâm Chi Tùng muốn Lâm Ngọc Đồng ở nhà thêm một đêm nữa.
"Ba, ba yên tâm đi, hai đứa con sống rất tốt." Lâm Ngọc Đồng khoát tay áo rời đi, thời điểm rời đi trời đã tối đen. Cậu gọi điện thoại cho Triển Dực Phi, Triển Dực Phi còn đang ở công ty chưa về, vừa mới họp xong, lúc này nhóm người vẫn còn đang bận việc. Lâm Ngọc Đồng nhìn một chút thịt lừa nướng cùng bánh rán nhân mè còn hơi ấm, cậu hỏi anh: "Có muốn em qua đón anh không?"
Triển Dực Phi vội nói: "Có."
Ngữ khí vừa nghe vô cùng nóng lòng cùng mong đợi, Lâm Ngọc Đồng sao có thể không đi?
Cũng đã gần tám giờ, vẫn còn rất nhiều nhà hàng mở cửa, Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một chút vẫn nên mua chút đồ ăn, xem như hối lộ cấp dưới của Triển Dực Phi.
Vốn dĩ sau hội nghị mọi người định đặt thức ăn ở ngoài, nhưng đã trễ như vậy, cũng không biết phải đợi tới khi nào thức ăn mới tới nơi, Trình Thích cùng bọn Hứa Xảo Xảo đang nói nếu không thì cố chịu tới tan ca là được, lần này Lâm Ngọc Đồng mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào, có thể không được hoan nghênh sao? Nhóm người bao vây cậu, mồm năm miệng mười nói các câu cảm ơn, lỗ tai Lâm Ngọc Đồng nghe tới tiếng ong ong bên cạnh xuất hiện, cuối cũng không biết ai có tài hô lớn một câu: "Cảm ơn phu nhân ban thưởng!"
Lâm Ngọc Đồng: ". . .."
Mẹ nó, câu này so với mấy lời sáo rỗng kia còn khiến người ta khó chịu hơn. Triển Dực Phi đuổi Trình Thích cùng tổ thư ký và đoàn cố vấn ra ngoài, chỉ còn lại Lâm Ngọc Đồng ở trong văn phòng, một bên vừa ăn thịt lừa nướng cùng canh thập, những món này đều được Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị riêng cho anh, "Em cùng ba mẹ nói chuyện sao rồi?"
Lâm Ngọc Đồng ghé vào bàn vừa nhìn Triển Dực Phi ăn vừa nói: "Em nói em có bạn tốt nói cho em biết tập đoàn Bạch Dương không đáng tin, ba hỏi em, người bạn này là của anh hay của em, ý tứ của ba cùng mẹ là bạn của anh bọn họ sẽ tìm hiểu rõ, nếu là bạn của em thì chủ yếu là có thể vừa nghe vào tai trái ra tai phải. Anh nói xem có phải anh cho bọn họ thuốc mê gì không?"
Triển Dực Phi "Phụt" một tiếng :"Rõ ràng là em cho anh thuốc mê mới đúng."
Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Còn bao lâu nữa thì anh tan ca?"
Triển Dực Phi quơ quơ thịt lừa nướng trong tay: "Ăn xong có thể về, nếu em sôt ruột anh có thể mang lên xe ăn cũng được."
Đương nhiên Lâm Ngọc Đồng cũng không có để ý chút thời gian này, khoát khoát tay, yên lặng nhìn xung quanh một lần. Lần trước đến ngoại trừ Trình Thích cậu cũng không biết ai khác, thế nhưng lần này tới mang theo đồ ăn ngon, tình cảm cũng tiến thêm một bước. Cậu muốn uống hồng trà nên đứng lên đi đến phòng trà thì thấy Hứa thư ký, cậu hỏi Hứa thư ký: "Gần đây mọi người luôn bận rộn như vậy sao?"
Hứa thư ký ăn no rồi, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng nghe xong lời này cũng có chút ỉu xìu, nói: "Đúng vậy, dù sao cũng đang là cuối năm. Chẳng qua chúng tôi còn tốt, phó tổng dù sao vẫn rất quan tâm đến cấp dưới, hiện tại ngài ấy có bạn đời đáng tin cậy, chúng tôi cũng yên tâm hơn. Ngài là không nhìn thấy. . ." . Ngón trỏ chỉ chỉ tầng dưới: "Bên đó quả thật như nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày tăng ca đến mười một mười hai giờ đêm, có hôm muộn đến một hai giờ sáng, nếu tính thêm thành tích như vậu cũng được đi nhưng căn bản không có tác dụng gì, có rất nhiều người có ý kiến. Cũng không biết bao nhiêu người lén nói với tôi nếu có thể làm việc cho phó tổng giám đốc của chúng ta thì tốt rồi."
Lâm Ngọc Đồng không biết tầng dưới là ai, Trình thích ở bên cạnh giải thích: "Bao cỏ cùng người đàn ông của cô ta."
Lâm Ngọc Đồng thiếu điều đem trà phun ra ngoài, dừng cười cho Trình Thích một ngón tay cái. Hứa thư ký cũng làm điệu bộ tương tự, Trình thích gật đầu một cái nói: "Cảm ơn đã khích lệ."
Triển Dực Phi lúc này đi tới: "Trò chuyện cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Lâm Ngọc Đồng vứt đi cốc giấy: "Lát nữa lên xe kể cho anh nghe. Chúng ta có thể đi chưa?"
Triển Dực Phi đã chỉnh lại quần áo gọn gàng, anh duỗi một cánh tay, nhẹ nghiêng đầu. Lâm Ngọc Đồng đem tay của mình đặt trên tay Triển Dực Phi, vẫy tay với mấy người cấp dưới của Triển Dực Phi, "Các vị vất vả rồi, lãnh đạo của mọi người tôi mang đi trước nhé."
Hứa Xảo Xảo cười nói: "Người nhà của lãnh đạo, hẹn gặp lại."
Người bên cạnh cũng trêu ghẹo theo: "Người nhà của cấp trên, hẹn gặp lại gặp lại."
Triển Dực Phi yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua, nhóm người này trong nháy mắt giả bộ bận đến bóng dáng cũng muốn bay lên. Triển Dực Phi lắc đầu, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng: "Việc ngoại giao vợ làm tốt lắm, một bữa cơm có thể mua được lòng thành của tất cả mọi người, không biết về sau lúc đi công tác đàm phán em có thể đi theo làm bạn?"
Lâm Ngọc Đồng vỗ vỗ cằm suy nghĩ: "Bao vé máy bay cùng tiền ăn ngủ thì sao?"
Triển Dực Phi đè thấp âm thanh ghé vào lỗ tai hắn nói: "Bao, ban đêm còn có phục vụ, có muốn không?"
Lâm Ngọc Đồng không chịu được đẩy Triển Dực Phi một cái, Triển Dực Phi cười cười rồi nhanh chóng ôm lấy cậu, thanh âm giữa hai người không lớn, thế nhưng bầu không khí thân mật kia thật sự tự động biến mọi người xung quanh thành bong bóng mất rồi.
Hứa Xảo Xảo ở phí sau nhìn thấy, nhịn không được bội phục nói: "Lâm thiếu gia thật lợi hại, phó tổng giám đốc của chúng ta khó khăn trong việc thu phục từng người, cậu ấy thế mà có thể một phát tiêu diệt hết, tu vi này thực sự khiến người khác phải cảm thán. Tôi nghe nói cậu ấy mới hai mươi tuổi?"
Trình Thích không nhịn được đành lên tiếng: "Không sai. Vậy để tôi cho cô biết, là phó tổng giám đốc của chúng ta theo đuổi Lâm thiếu gia, cô có thể phục sát đất hay không?"
Hứa Xảo xảo há to mồm: "Không thể nào?!"
Trình Thích gật gật đầu: "Phải."
Hứa Xảo Xảo: "!"
---------------
Buổi sáng Triển Dực Phi đi làm là lái xe đi, Lâm Ngọc Đồng cũng lái xe tới, nhưng vì muốn có nhiều thời gian ở cùng một chỗ, Triển Dực Phi ngồi xe Lâm Ngọc Đồng trở về. Trên xe Lâm Ngọc Đồng hỏi Triển Dực Phi: "Diệp Hàn Anh cùng Triển Dực Ninh gần đây làm rất tốt?"
Triển Dực Phi thoải mái dựa trên cửa xe nhìn sườn mặt Lâm Ngọc Đồng, hoàn toàn không để ý nói: "Nếu tính theo thời gian làm việc, xem như đúng là tiến bộ rất nhiều, hiện tại bộ tài vụ cùng bộ phát triển mỗi ngày đều tăng ca làm việc, có khổ cũng không nói được. Nhưng nếu bọn họ làm ra được thành tích gì thì lại khác, nhưng nói tiến bộ thì chưa hẳn, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa giúp công ty tìm ra được phương pháp mới tốt hơn."
"Vậy bọn họ có mưu đồ gì?" Không có thành tích, không làm tốt, còn liều sống liều chết? Đầu óc bị cửa kẹp à?
"Đương nhiên là muốn ở lễ đính hôn có thể khoe chút khả năng rồi." Ánh mắt Triển Dực Phi lóe lên tia trào phúng: "Lễ đính hôn sẽ không giống như hôn lễ quá sang trọng, thế nhưng khẳng định thân thích Triển gia sẽ tới, một số đối tác quan trọng với công ty cũng tới. Đến lúc đó bọn họ không làm ra thành tích, Diệp Hàn Anh ở Triển gia sẽ không có chỗ đứng, mặt mũi Triển tổng cũng không còn."
"Là ngày hai mười sáu tháng này đúng không?"
"Không sai, đến lúc đó vợ anh lại phải vất vả rồi, chồng em miệng vụng, thật sự là sợ bảy đại cô tám dì cả trong nhà, nhưng cùng các nàng tạo quan hệ đối với Triển gia lại có rất nhiều chỗ tốt."
"Anh yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.". Việc khác cậu có thể không giúp gì được, nhưng giải quyết một đám cô dì còn không phải là quá đơn giản sao?
Lâm Ngọc Đồng cố ý gọi điện thoại về nhà hướng mẹ học hỏi một phen, cuối cùng tổng kết ra một câu -- miệng phải ngọt, nhưng không thể để cho người khác cảm thấy mình đang nịnh nọt.
Thời gian dường như qua thật nhanh, đảo mắt đã tới ngày hai mươi sáu.
Lễ đính hôn của Diệp Hàn Anh cùng Triển Dực Ninh được cử hành ngay trong Triển gia, chỉ là một lễ đính hôn, thế nhưng người tới nói ra cũng ít nhất hai ba trăm. Phần lớn mọi người Lâm Ngọc Đồng không nhận ra thế nhưng trí nhớ cậu không tệ, lại có thói quen nhớ người mang theo một vài đặc trưng, cho nên người Triển Dực Phi giới thiệu cho cậu cậu đều có thể nhớ kỹ.
Triển Dực Phi chọn một số người quan trọng để giới thiệu với Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng cùng đối phương nói chuyện rất tốt, về sau câu nói hai người được nghe nhiều nhất là: "Trời ạ, Dực phi cùng cậu đăng ký kết hôn rồi?"
Từng người từng người đều là biểu tình giật mình.
Có dì mập mạp, ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, tóc ngắn, mặt tròn, tiếng nói chuyện có chút lớn, nhưng bộ dáng hiền lành, nghe nói là con gái thứ hai của ông nội Triển Dực Phi, gọi là Triển Hân Hoa, Triển Dực Phi phải gọi nàng là Hoa cô.
Hai vợ chồng Triển Hân Hoa bình thường không ở thành phố B, thế nhưng ở tập đoàn Triển Dương là cổ đông lớn thứ bảy, công ty có quyết sách quan trọng gì hoặc là họp ban giám đốc chí ít một trong hai người sẽ có mặt. Hai người cũng đứng về phía Triển Dực Phi. Triển Hân Hoa nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Trước đó ta còn cảm thấy kỳ quái, mỗi lần ta muốn giớ thiệu bạn gái cho nó nó đều không muốn, hóa ra là bản thân đã sớm có ý trung nhân. Tiểu Lâm đúng không? Đến đây nào, nếu như cháu không ngại, Hoa cô dẫn cháu đi nhận biết một số người."
Triển Dực Phi gật gật đầu, Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Hân Hoa cùng nhau rời đi.
Yến hội này nhìn qua là cả một nhà hợp hợp khí khí, thế nhưng bên trong cũng chia nhiều phe phái. Triển Hân Hoa cầm đầu một đám phu nhân cùng các tiểu thư đều là vợ cả chính thê cùng họ hàng gần của Triển gia, mà bên Uông Băng Yến phần lớn là tiểu tam thượng vị hoặc thân thích của nhà mẹ đẻ bà ta, Nói trắng ra là, Triển Hân Hoa các nàng không để ý loại nữ nhân như Uông Băng Yến.
Con gái lớn nhà tam gia của Triển Dực Phi là Triển Hân Khiết vừa lạnh một tiếng: "Có một số người cách xử sự làm người đều không phóng khoáng, Tiểu Lâm cháu cũng không cần để trong lòng, mặc dù Uông Băng Yến không nói việc cháu cùng Dực Phi đăng ký, thế nhưng những người làm cô như chúng ta hiện tại biết cũng không tính là muộn, đến lúc hai đứa xác định thời gian cứ gửi thiệp đến, chúng ta nhất định sẽ đến."
Lâm Ngọc Đồng cung kính nói: "Chúng con cảm ơn cô."
Tuy nói có chút buồn cười, nhưng trong đồng lứa mấy anh chị em của ông Triển Dực Phi cũng chỉ có ông của Triển Dực Phi sinh được hai đứa con trai , còn lại nhị gia cùng tam gia tất cả đều là con gái, không có con trai, cho nên Triển Dực Phi cùng các cô họ có cơ hội tiếp xúc không nhiều, nhưng các cô họ đều hết sức coi trong Triển Dực Phi, hoặc là nói bọn họ càng coi trọng năng lực của Triển Dực Phi.
Tập đoàn Triển Dương tốt xấu mới liên quan đến tiền lãi hàng năm của các nàng, cho nên phàm là có chút cổ phần ở tập đoàn Triển Dương, trước mắt đa số mọi người đều đứng về đôi Triển Dực Phi. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triển tổng phải vội vã hành động một chút.
Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết đều rất thích thái độ Lâm Ngọc Đồng không kiêu ngạo, không tự ti, càng ưa thích mỗi lần các nàng nói chuyện cậu đều một bộ dạng nghiêm túc lắng nghe. Mặc dù có người cảm thấy Triển Dực Phi tìm nàng dâu nam có chút đáng tiếc, dù sao cũng không thể có đứa con của chính mình, có cũng chỉ là nhận nuôi, bằng không thì với bộ dạng xuất sắc của hai người cùng một chỗ mà sinh ra đứa nhỏ lúc trưởng thành còn không làm điên đảo nam nam nữ nữ cả một góc phố sao?
Đại khái là nhìn thấy Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết bên này cười cười nói nói, không khí quá tốt Uông Băng Yến nhìn thấy mà lòng dạ có chút không xuôi. Rõ ràng là tiệc đính hôn của con gái nàng, tại sao những người kia lại vây quanh Lâm Ngọc Đồng?
Uông Băng Yến cầm ly rượu đi tới: "Hân Hoa, Hân Khiết, mọi người nói chuyện gì mà vui vậy?"
Triển Hân Hoa nói: "Tôi vui vì Dực Phi rốt cục cũng tìm được người mà nó thương. Thật ra không phải tôi muốn nói gì mẹ Dực Ninh, nhưng Dực Phi tốt xấu gì cũng là độc đinh duy nhất của Triển gia chúng ta, nó chạy đi đăng ký kết hôn, chuyện lớn vậy mà cô cũng không nói cho chúng tôi một chút, thật là đáng trách."
Uông Băng Yến vừa nghe tới câu "độc đinh duy nhất của Triển gia" cùng cách nói "mẹ Dực Ninh" này liền tức giận cực kỳ, từ lúc bà ta vào cửa, hai người này chưa từng gọi qua bà một tiếng "chị dâu"! Nhưng ở trường hợp này bà ta không thể nổi giận, chỉ có thể bày ra vẻ khó xử: " Aizzz nhìn cô nói kìa, tôi đây không phải muốn tìm một người môn đăng hộ đối cho Triển Dực Phi sao? Ai có thể nghĩ đến nó âm thầm cùng người ta đi đăng ký kết hôn rồi. Các người nói trong lòng tôi có thể vui vẻ sao? Trước đó tôi đã giới thiệu với nó nhiều cô gái tốt như vậy nó cũng không muốn, hết lần này đến lần khác chạy đi tìm một người đàn ông, nếu Triển gia đoạn ở thế hệ này, đây chính là có lỗi lớn với liệt tổ liệt tông. Hơn nữa Tiểu Lâm chỉ mới hai mươi tuổi, tôi thật sự lo lắng nó không trưởng thành, ngày nàođó lại đòi ly hôn. Tóm lại tôi vẫn cảm thấy nên tìm một nửa khác cho nó, giống như Dực Ninh nhà chúng ta, điều kiện không khác lắm, tối thiểu sự nghiệp có thể hỗ trợ đối với nó, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"
Hiện tại Lâm Ngọc Đồng nghe có người nói muốn cậu cùng Triển Dực Phi ly hôn, lúc này cười nói: "Vậy xem ra lúc trước dì Uông tìm người môn đăng hộ đối cho Triển bá phụ cũng cực kf môn đăng hộ đối."
Triển Hân Hoa không nhịn được "Phốc" một tiếng, người xung quanh đây người nào mà không biết nhà của Uông Băng Yến lúc đầu là kinh doanh nhà hàng? Không phải nói mở nhà hàng không có gì không tốt, mà là nhắc tới môn đăng hộ đối, làm sao có thể cùng Triển gia ngang hàng được?
Uông Băng Yến tức đến xanh cả mặt, ngón tay nắm chặt ly rượu trắng bệch.
Người bạn hợp tác của Triển gia Sở Thiên Dật, cũng được mời đến, hắn cùng Triển Dực Phi tán gẫu, nhìn thấy tình huống này bên Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Xem ra cậu nói đúng, miệng Lâm Tử thật lợi hại."
Triển Dực Phi đương nhiên biết lúc Lâm Ngọc Đồng tức giận nói chuyện khiến người ta nghẹn như thế nào, nhưng vẫn không yên lòng nói: "Tôi đi qua kia nhìn."
Lâm Ngọc Đồng đang theo Hoa, Khiết hai người nói việc cậu cùng Triển Dực Phi ở chung với nhau, Triển Hân Hoa nghe xong rất kinh ngạc nói: "Cháu còn biết nấu cơm?"
Triển Dực Phi cực tự nhiên ôm vai Lâm Ngọc Đồng: "Hơn nữa còn nấu ăn rất ngon, Hoa cô cùng Khiết cô không phát hiện ra con béo lên rồi sao?"
Triển Hân Hoa che miệng cười: "Con đó nhiều lắm cũng chỉ được coi là cường tráng, trên người có chút mỡ thừa nào sao? Chẳng qua cô hy vọng có thể nếm thử đồ ăn Tiểu Lâm nấu."
Lâm Ngọc Đồng nói: "Phòng mới vẫn còn đang lắp đặt thiết bị, chờ dọn xong con nhất định sẽ gọi điện cho cô cùng Khiết cô, chỉ cần đừng chê con làm đồ khó ăn là được."
Triển Hân Hoa cùng Triển Hân Khiết nói nhất định nhất định, Uông Băng Yến nhìn thấy bầu không khí vui vẻ này không nhịn được dùng giọng giễu cợt lên tiếng: "Không phải ta có ý gì nhưng Tiểu Lâm, đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, cậu là một người đàn ông tại sao lại thích xuống phòng bếp như vậy?"
Lâm Ngọc Đồng cười nhạt: "Câu "quân tử tránh xa nhà bếp " này là chỉ Tề Tuyên Vương "lấy dê thay trâu" tâm tính không đành lòng sát sinh, nhưng không nói là con trai xuống phòng bếp thì không tốt, dì Uông ngài thật sự là thích nói giỡn. Còn nữa tôi có thể vui vẻ xuống bếp nấu ăn cũng là do Dực Phi có bản lĩnh, dù sao cũng tốt hơn một số người không xuống phòng bếp nhưng lòng cũng không an ổn, ngài thấy có đúng không?"
Xung qanh đều giống như cười mà không cười mang theo theo ánh mắt khinh bỉ, Uông Băng Yến có thể bảo trụ biểu tình không phát giận đã là cực hạn. Bà ta thở sâu: "Mọi người chậm rãi trò chuyện, tôi còn muốn chào khỏi các khách mời khác, trước hết xin lỗi không tiếp được."
Lâm Ngọc Đồng ngoài miệng một mực treo nụ cười nhạt, quay lại thấy Triển Hân Hoa bọn họ cười càng sâu. Cậu không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Cháu vừa nghĩ tới bà ta đối xủa với Dực Phi cay nghiệt liền không nhịn được nghĩ muốn chọc bà ấy một chút, để hai cô cô chê cười rồi."
Triển Dực Khiết nói: "Bà ta lúc nào cũng thiếu đánh, cô cô không cố giữ con cũng không được, con vẫn nên cùng Dực Phi đi đi, nhận biết một số người cũng có nhiều chỗ tốt."
Lâm Ngọc Đồng âm thầm thở phào: "Cô cô nói đúng lắm, vậy tụi con đi trước, tụi con xin lỗi vì không tiếp các cô thêm được."
Triển Dực Phi đem Lâm Ngọc Đồng rời đi, Sở Thiên Dật cùng Tả Tư Khải đi đến, cùng đi với Tả Tư Khải còn có ba hắn Tả Vân Sinh. Mặc dù Tả Vân Sinh đem chuyện làm ăn giao cho con trai, nhưng cũng không phải đối với sự tình của Triển gia không chút để ý. Triển Dực Phi giới thiệu Lâm Ngọc Đồng, mấy người vây lại một chỗ nói một ít chuyện của tập đoàn Triển Dương, không bao lâu thì điện thoại của Triển Dực Phi rung, anh nói ra ngoài nhận điện thoại rồi đi.
Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng mấy người Tả Tư Khải nói chuyện phiếm, sau một hồi không thấy Triển Dực Phi trở về, cậu đi xung quanh tìm anh, cuối cùng ở lối ra cửa Bắc mới nhìn tháy Triển Dực Phi cùng Hạng Quân hai người nói chuyện phiếm.
Lúc này bên cạnh cậu có người đi tới, cười nói: "Cảm giác bị cướp người yêucũng không tệ đi?"
Lâm Ngọc Đồng quay người, thấy Diệp Hàn Anh, cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Lời nói của Diệp tiên sinh là có ý gì?"
Diệp Hàn Anh ung dung chậm rãi nói: " Dực Ninh nói cho tôi biết, nói trước kia đại ca Dực Phi có thích ân nhân cứu mạng của anh ta, hơn nữa còn nói sau này nhất định phải ở cùng một chỗ, nhưng theo tôi được biết, hình như chỉ có Hạng Quân là từng cứu anh ấy một mạng thôi mà? Dường như Hạng Quân cũng có tình ý với anh cả, Hạng Quân ở nước ngoài sống rất tốt, nhưng vừa nghe anh cả kết hôn liền vội vàng trở về, thật khiến người ta hiếu kì, cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com