Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đùa giỡn

Chương 3:

Edit: Gấu

Beta: Cát Tiêu Hương, Cầm

Người đó tên là Triển Dực Phi, là Triển đại thiếu gia tại thành phố B. Nếu như ở thành phố này, Lâm gia được xem như có chút của cải, thì Triển gia chính là thực sự giàu có. Quan hệ giữa Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi cũng không thể coi là quá thân thiết, vì vậy cậu vẫn chưa bao giờ tìm hiểu rõ tại sao Triển Dực Phi lại tới nhà cậu đòi làm xui gia. Chỉ bằng địa vị trong xã hội của Triển gia, người muốn chủ động kết thân còn không phải là xếp hàng dài sao?

Lâm Chi Tùng có cùng suy nghĩ như vậy, nên ông cũng không lập tức đồng ý, mà chỉ nói muốn hỏi trước ý kiến của con trai, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới ngay tại thời điểm mấu chốt này con trai ông lại quay trở về nhà.

Lâm Ngọc Đồng giới thiệu Hoa Ngọc Bách "Ba, mẹ, đây là bạn học của con, Hoa Ngọc Bách, Quốc khánh này cậu ấy không về nhà, nên con rủ cậu ấy đến nhà mình chơi vài ngày."

Vợ chồng Lâm Chi Tùng đều đặc biệt hiếu khách, Lâm Chi Tùng gật đầu nói: "Tiểu Hoa phải không? Chào con, chào con, Đồng Đồng con mau đưa bạn lên lầu cất hành lý đi, đừng đứng ở cửa mãi vậy chứ." Nói xong ông nhìn về phía Triển Dực Phi "Phó tổng giám đốc Triển, chuyện này tôi sẽ hỏi ý kiến của con tôi, nếu có câu trả lời sẽ liên lạc với cậu."

Triển Dực Phi thấy Lâm gia có khách, cũng biết không tiện ở lâu, đứng dậy nói: "Vậy làm phiền bác Lâm rồi, con xin phép về trước."

Lâm Ngọc Đồng đi lên được nửa đường thì quay người lại, đúng lúc thấy Triển Dực Phi đang đi giày ở trước cửa, thân thể không khỏi run một chút.

Đời trước quả thật là ba của cậu có đề cập đến việc Triển Dực Phi muốn kết hôn với cậu, nhưng cậu ngay lập tức từ chối, đến nguyên nhân cũng không thèm hỏi rõ ràng.

Nói thật thì bất kỳ một phương diện nào của Triển Dực Phi đều xuất sắc hơn rất nhiều so với Thẩm Quân, cho dù là trình độ học vấn, xuất thân, tướng mạo, địa vị xã hội, hay là dáng người cũng đều gấp mấy lần Thẩm Quân, chỉ tiếc là cậu của lúc đó lại một lòng đâm đầu vào Thẩm Quân, không màng đến những người khác.

Triển Dực Phi có lẽ cảm giác được có người đang nhìn mình, đi giày xong liền quay đầu lại. Ánh mắt của anh bắt gặp đường nhìn của Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng mỉm cười, gật đầu với anh, Triển Dực Phi thì yên lặng nhìn Lâm Ngọc Đồng một lát.

Mãi cho đến khi Lâm Ngọc Đồng xoay người đi lên lầu, Triển Dực Phi mới thu lại ánh mắt.

Hoa Ngọc Bách cũng nhìn thấy Triển Dực Phi, có thể do ánh mắt của Triển Dực Phi quá trắng trợn, khiến cho người hiền lành như Hoa Ngọc Bách cũng không nhịn được mà chọc Lâm Ngọc Đồng, "Lâm Tử, cậu nói xem, hình như tớ đến không đúng lúc rồi phải không?"

Lâm Ngọc Đồng vỗ vai cậu ta "Đừng nghĩ nhiều, đi thôi, đi rửa tay, rồi chuẩn bị ăn cơm."

Lâm Chi Tùng và Trần Tố Ninh là người rất hòa nhã, dễ gần, vì vậy bữa cơm này vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Lâm Ngọc Phi – em trai của Lâm Ngọc Đồng khi biết được Hoa Ngọc Bách là học sinh xuất sắc, ăn cơm giữa chừng liền chuyển ghế ngồi đến bên cạnh Hoa Ngọc Đồng, bày ra vẻ mặt chó con cầu cứu: "Anh Hoa, anh nhất định phải cứu em! Bài tập của em chất thành đống rồi, đi hỏi thầy giáo thì họ đều chê em phiền, anh nhất định phải chỉ cho em đó nha."

Hoa Ngọc Bánh thụ sủng nhược kinh, nhưng người hiền lành gặp tình huống này chắc chắn sẽ không biết cách từ chối, cho nên vui vẻ gật đầu nói, "Được đó, chỉ cần trong chuyên môn của anh, em tuyệt đối đừng khách sáo."

Lâm Ngọc Phi lập tức lấy đũa gắp đầy đồ ăn ngon cho Hoa Ngọc Bách, đến mức sắp rơi cả xuống bàn.

Buổi tối, Hoa Ngọc Bách ở phòng khách kế bên phòng Lâm Ngọc Đồng, tắm xong sớm liền đi ngủ, đây là mẫu người điển hình của ngủ sớm dậy sớm, so với Lâm Ngọc Đồng thì trái ngược hoàn toàn. Lâm Ngọc Đồng không ngủ được, đốt một điếu thuốc rồi đi xuống quầy bar, tiện thể lấy cho mình cốc nước. Không lâu sau, tin nhắn điện thoại vang lên, là Thẩm Quân.

— Lâm Tử, anh sắp quay xong rồi, có khi hai ngày nữa sẽ quay về, em đừng tới tìm anh làm gì.

Lâm Ngọc Đồng xem xong thì bỏ điện thoại qua một bên, không nhắn lại. Cậu bất ngờ bật dậy, cậu từ trên lầu té xuống mà trọng sinh, còn Thẩm Quân thì sao? Đời trước lúc này cậu chắc hẳn đang ở chỗ hắn ta, vì vậy sẽ không có tin nhắn này xuất hiện, vậy đời này là sao đây? Thẩm Quân gửi tin nhắn có mục đích gì?

Lâm Ngọc Đồng rơi vào suy tư, không ngờ không lâu sau cậu lại nhận được một tin nhắn khác, còn là của một số lạ.

— Ngủ chưa?

Nếu như là ngày trước, mấy tin nhắn kiểu này cậu sẽ xóa đi, vì tám chín phần không phải gửi nhầm thì cũng là lừa đảo, nhưng đột nhiên gặp phải chuyện "chết đi sống lại" thì khó có thể nhìn mọi chuyện theo cách thông thường được, cũng có thể có người không ngủ được muốn tìm ai đó tâm sự, Lâm Ngọc Đồng nhìn chăm chú tin nhắn này thật lâu, mãi đến khi ba cậu từ trên lầu đi xuống.

Lâm Chi Tùng đã thay áo ngủ, áo ngủ màu vàng nhạt kẻ sọc làm nổi bật lên dáng vẻ dịu dàng, hiền hậu, dáng người kiên cường của ông. Biểu cảm cười nhạt của ông giống Lâm Ngọc Đồng y như đúc, lúc này càng nhìn lại càng tạo cho con người ta một loại cảm giác thanh tao mà bình dị gần gũi.

Lâm Ngọc Đồng nhìn ba mình vẫn thần thái dáng dấp ấy mà không khỏi cười trong lòng. Lúc này công ty Lâm gia phát triển ổn định, sức khỏe của ba cậu cũng không tệ lắm, không giống tám năm sau, bị chuyện của công ty làm hao tổn tâm sức, phải nằm liệt giường. Rõ ràng mới chỉ hơn 50 tuổi, mà tóc đã trắng bạc phơ.

"Ba, sao ba chưa đi nghỉ?" Ánh mắt Lâm Ngọc Đồng lẳng lặng dõi theo thân hình ba cậu đến tận khi ông ngồi xuống bên cạnh mình.

"Không phải con cũng chưa ngủ đấy sao?" Lâm Chi Tùng ngồi xuống cạnh cậu con trai, "Thằng nhóc này, khai giảng lâu như vậy rồi mới chịu về nhà, có phải sợ chơi cờ với ba không?"

"Thật ra có một chút thôi, ai bảo kỹ năng của con không tiến bộ chứ."

"Con cũng biết tự lượng sức mình đấy." Lâm Chi Tùng thở dài, đi thẳng vào vấn đề nói: "Khuya rồi, ba không vòng vo với con nữa, người hôm nay tới nhà mình là Đại thiếu gia của Triển gia, Triển Dực Phi. Con biết cậu ta không? Hai đứa trước kia cũng xem như gặp mặt rồi. Cậu ta đến để...." Dừng một chút, Lâm Chi Tùng quan sát vẻ mặt của con trai "Cậu ta tới để nói cho ba biết, cậu ấy hy vọng có thể làm xui gia với nhà chúng ta, mà đối tượng chính là con."

"..........." Quả nhiên.

"Con không tò mò chút nào sao?"

"Đương nhiên không phải, ít nhất con muốn biết nguyên nhân. Ba cũng biết mà, Triển gia ở nước mình cũng coi như là lớn mạnh, Triển Dực Phi lại là cháu đích tôn, theo lý thì phải kết thân với nhiều gia đình tốt hơn nhà chúng ta, nhưng tại sao lại chọn nhà mình? Hơn nữa con với anh ta cũng không có tình cảm gì, anh ta làm như vậy thật sự rất kỳ quái."

"Điều này ba có hỏi qua cậu ấy, nhưng cậu ấy không trả lời, vì vậy ba không đồng ý chuyện cưới hỏi. Đương nhiên, cũng không phản đối, ba tôn trọng ý kiến của con."

"Vậy ba có muốn con kết hôn với anh ta không?"

"Chuyện này..." Lâm Chi Tùng cười lắc đầu "Tuy Lâm gia phát triển không tệ, nhưng ba không thể phủ nhận, so với Triển gia cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, nếu đứng dưới góc độ lợi ích mà nói, ba quả thật hi vọng con có thể kết hôn cùng với cậu ấy. Nhưng con cũng biết đó, ba mẹ luôn luôn coi trọng tình cảm của con, cho nên cuối cùng kết quả có thế nào đi chăng nữa cũng là tùy con, nếu con yêu, chúng ta tất sẽ không phản đối, dù sao trong ngàn người cũng chỉ có một Triển Dực Phi, bất kể là tài năng, nhân phẩm hay tướng mạo, mặt nào cũng ưu tú, mà vừa vặn hợp với tính hướng của con. Còn nếu con không thích, thì mớ hỗn loạn này cũng không liên quan gì đến nhà ta."

"Vậy ba có nghĩ con sẽ đồng ý không?"

"Không bao giờ." Lâm Chi Tùng trả lời dứt khoát.

"Con xin lỗi, ba đoán sai rồi." Lâm Ngọc Đồng từ trên ghế đứng lên, "Ba cho con cách liên hệ với anh ta trước đi, không liên quan đến hôn nhân, con muốn nói chuyện với anh ta đã."

Lâm Chi Tùng: "........."

Lâm Chi Tùng dường như không tin con trai mình lại như vậy, trừng mắt nhìn một lúc lâu "Đồng Đồng, không phải con bị kích thích gì chứ? Hay con hiểu sai ý ba? Kỳ thực Lâm gia chúng ta không phải là nhà giàu nứt đố đổ vách gì đó, nhưng chưa đến nỗi phải đi làm xui gia để phát triển lớn mạnh hơn, cũng không thiếu vốn để xoay vòng."

Lâm Ngọc Đồng thầm nói bây giờ không thiếu, nhưng không lâu sau sẽ thiếu, hơn nữa một khi tình huống này xảy ra, muốn vươn mình lên là rất khó. Mặc dù cậu sáng tác thu nhập cực kỳ cao, nhưng là chuyện của sau này, hơn nữa lỗ hổng to như vậy, sức lực của một mình cậu cũng không thể lấp đầy ngay được. Quan trọng nhất là, cậu không có năng khiếu gì về kinh doanh, cậu có thể nỗ lực kiếm tiền giúp đỡ ba, thế nhưng khi gặp phải vấn đề khả năng cậu sẽ phải bó tay toàn tập khá lớn. Vì vậy mối hôn nhân này cứ quyết định chấp nhận đi, chí ít có thể giữ bình an cho người nhà của cậu.

Đối với cái gọi là tình yêu, ngày hôm nay còn đó nhưng qua mai có khi đã bay mất, mấy ai nói trước được? Vẫn nên đem tình thân đặt lên trên hết, với lại đời trước đến khi chết đi cậu cũng chưa nghe thấy Triển Dực Phi kết hôn với ai cả, nên việc này không tính là phá hoại nhân duyên của người ta nhỉ.

Lâm Ngọc Đồng dụi tắt điếu thuốc trong tay "Ba, con biết nhà chúng ta không cần thông gia, nhưng bây giờ con trai của ba đang muốn yêu, Triển Dực Phi nhìn qua rất tốt, nên con muốn thử xem sao."

Lâm Chi Tùng cau mày tiếp nhận ly nước mà cậu đưa cho ông, "Con chắc chứ?"

Lâm Ngọc Đồng cầm lấy điện thoại của ba mình tìm kiếm một lúc, quả nhiên tìm thấy số di động của Triển Dực Phi, nhìn qua còn rất quen mắt. Sau khi cậu đem dãy số lưu vào máy mình liền cười nói: "Con khẳng định!", không quay đầu lại mà trở về phòng của mình trả lời tin nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com