Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: quá khứ của Tinh Vệ

Sau khi chuyển đến kho lương thực, ban ngày thì bận rộn dọn dẹp và nghỉ ngơi.

Buổi trưa thì thì cùng nhau ngồi tán gẫu, nói chuyện phiến hoặc không thì ngủ trưa.

Buổi tối thì ngồi cùng nhau ăn tối, trò chuyện rất vui vẻ.

Cuộc sống rất tốt, chớp mắt đã vài tháng trôi qua.

Một hôm, vào một buổi trưa nắng nóng, lúc mọi người vẫn đang phơi quần áo, có người ngủ trưa, có người thì ngồi nói chuyện phiến cùng nhau thì Lâm Triều Vũ từ bên ngoài bước vào, cô nhìn mọi người sau đó lên tiếng:

" Tôi có tin vui cho quý vị, tôi có vài người muội muội hiện đã lên đường đi tìm một nơi ở mới, một nơi an toàn để có thể sinh sống lâu dài mà không sợ bị thú băng hoại tấn công "

Nghe vậy, có mấy người đang làm ngoài sân liền đi vào nghe cô nói, mấy người đang ngủ thì tự thức hoặc được người khác lay dậy để nghe cô nói.

" Họ đã cho tôi một tin tốt là đã tìm được rồi, hiện đang trên đường về ": cô nói, trên giữa hai ngón tay có kẹp một mảnh giấy trắng.

" Vậy là chúng ta sẽ chuyển đi thêm một lần nữa sao? "

Yaya bước vào cùng Ying, cả nhóm Kaizo sau khi đưa mọi người đến kho lương thực an toàn thì cũng quay về, nhưng lâu lâu sẽ cử hai người đến để xem ở đây mọi người vẫn sống tốt không. Hôm nay tới phiên Yaya và Ying, vừa bước vào thì trùng hợp vừa nghe thấy nên cô lên tiếng hỏi.

Lâm Triều Vũ chuyển mắt sang nhìn hai người tay trong tay, mỉm cười đáp:

" Đúng là như vậy "

Chợt có một người dân lên tiếng: " nhưng ở chỗ này cũng tốt mà, cần gì phải chuyển đi chứ "

Lời vừa dứt, lập tức có rất nhiều người lên tiếng đồng tình, họ là đang sống ở đây tốt nên không muốn đi, một phần nữa là thức ăn có sẵn, muốn ăn chỉ cần vào làm nóng là được, không cần phải lao động chân tay mệt mỏi làm gì.

Nhưng lúc này lại có vài người lên tiếng phản đối việc ở lại.

" Cô ấy nói đúng, chúng ta phải chuyển đi đến nơi nào có thể sinh sống lâu dài, chứ không phải suốt ngày sống chui sống nhủi "

Người vừa lên tiếng là một ông cụ đã 80, cô cháu gái thấy ông hùng hổ như vậy sợ ông ngã nên đứng dậy đỡ ông, bản thân cô gái cũng đồng ý với đề nghị của Lâm Triều Vũ.

Nhưng lời của ông nhóm người kia căng bản không thèm để ý đến.

Lâm Triều Vũ lắc đầu cười khổ, nói: " nếu mọi người đã không đi thì tôi không ép, những ai muốn đi thì mời đứng lên "

Lời vừa dứt thì có khoảng mười mấy hai mươi người đứng lên, đa phần đều là người già và trẻ nhỏ, có cả hai ông cháu lúc nãy nữa.

" Mấy ông bà già lớn tuổi hết rồi, sao không ngoan ngoãn ở đây dưỡng già đi, sức khỏe thì không có mà còn đòi đi, hahahahaha "

Bỗng có một người lên tiếng giễu cợt, rồi thì tất cả mọi người đều cười họ, nhưng những người già này căng bản không để ý đến lời nói của họ, những người già này là tình nguyện đi theo.

Sau khi theo Lâm Triều Vũ ra khỏi nhà kho, lúc này có ông cụ lúc nãy lên tiếng hỏi cô:

" Này cô gái, thực sự đã tìm được nơi để sống rồi sao? "

Lâm Triều Vũ gật đầu, mỉm cười nhìn ông: " đã tìm được, không phải chỉ ở một thời gian rồi chuyển đi nữa đâu, mà là ở luôn "

Những người đi cùng cô nghe vậy thì cười tươi cả lên, những gì mà đám người kia nói họ đều đã quên sạch.

Ông cụ lúc nãy vừa đi vừa nắm tay cô cháu gái nhỏ, vừa ôn tồn dặn dò: " này Ngọc Nhi, sau khi đến chỗ ở mới, hai ông cháu ta sẽ cùng trồng cây mà bà con thích, sẽ nuôi thêm mèo mà cháu thích "

Cô bé tên Ngọc Nhi nghe vậy thì cười vui đến tít cả mắt, cô bé gật đầu lia lịa: " Ngọc Nhi sẽ tìm được rất rất nhiều bạn phải không ông? "

Ông lão gật gật đầu rồi vươn tay xoa đầu đứa cháu nhỏ.

Lâm Triều Vũ nhìn một màn ông cháu yêu thương nhau trong lòng không khỏi chua xót, bản thân cô lúc trước cũng từng được sư phụ như vậy quan tâm.

Đương lúc mọi người đang thu dọn hành lý, chuẩn bị theo Lâm Triều Vũ đến nơi ở mới thì hai cỗ xe ngựa chạy đến.

Có hai người một nam một nữ bước xuống xe đi đến chỗ họ, thấy vậy Lâm Triều Vũ quay sang giới thiệu hai người họ với Ying và Yaya cùng nhóm người già.

" Xin giới thiệu với mọi người, người này là lục sư đệ kiêm phu quân của tôi, tên là Mã Ngạn Khanh, tính cách có chút ngông cuồng, thô lỗ nhưng là người tốt ": cô nói rồi chỉ người đàn ông nhìn hơi đáng sợ.

Lục đồ đệ Mã Ngạn Khanh cùng vết sẹo do Tinh Vệ để lại trong quá khứ.

" Còn đây là Tần Tố Y, muội ấy hơi nhát nhưng cũng rất tốt, có việc gì cứ nói muội ấy sẽ giúp mọi người ": Lâm Triều Vũ vịn vai thiếu nữ còn lại.

Tần Tố Y, tiểu đồ đệ nhỏ nhất của Thái Hư kiếm phái.

" Tại hạ Tần Tố Y, mong được quý vị chiếu cố thêm ": thiếu nữ tên Tần Tố Y cúi đầu hành lễ.

Thấy vậy, ai nấy cũng cúi đầu hành lễ chào lại, Ying và Yaya cùng không ngoại lệ.

Trong khi đợi những người khác lên xe, Ying và Yaya đi qua đứng dưới một gốc cây báo cáo lên cho Kaizo.

Kaizo sau khi nhận được tin cảm thấy không được yên tâm nên đã đích thân dẫn nhóm BoBoiBoy xuống.

Khi nhóm Kaizo xuống đến nơi cũng là lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong, bên Lâm Triều Vũ chuẩn bị xuất phát để đưa những người này đến nơi ở mới an cư lập nghiệp.

" Mọi người định đến chỗ mới đi thật sao? ": Kaizo bước đến gần chiếc xe ngựa có Lâm Triều Vũ đang chuẩn bị lên xe.

" Đúng vậy ": cô cười cười nhìn anh: " hay là ngài cũng đi cùng đi, Kaizo "

Kaizo như đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu đồng ý với cô, anh cũng muốn biết rốt cuộc nơi đó là nơi nào, có an toàn hay không.

" Vậy mời ngài lên xe, chúng ta xuất phát ": Lâm Triều Vũ vén màn mời Kaizo lên xe ngựa.

Kaizo nhìn lại thì thấy nhóm BoBoiBoy ai cũng đã lên xe để đi cả rồi, thấy vậy anh cũng bước lên. Chờ sau khi Kaizo vào, Lâm Triều Vũ buông màn xuống, cô leo lên chỗ dành cho người đánh xe ngồi cùng Tần Tố Y.

Tần Tố Y thấy cô đã lên xe liền đánh xe rời đi, bánh xe gỗ chầm chậm lăn bánh.

Đi được một lúc hai mí mắt Kaizo đã muốn sụp xuống, gió thổi hiêu hiêu khiến Kaizo từ một người tỉnh táo thành một người nửa mơ nửa tỉnh.

Đột nhiên tấm màn được vén lên, Kaizo đang ngủ gục thì giật mình tỉnh dậy, anh nhìn lại thì thấy Tần Tố Y nhìn mình.

" Có chuyện gì sao? " Kaizo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi Tần Tố Y.

Cô chỉ cười cười nhìn anh rồi lắc đầu: " không có gì, chỉ là có một chuyện muốn nói với ngài thôi "

Anh nghe vậy thì thầm thở phào, nhưng nghe cô nói có chuyện muốn nói với mình, anh ngồi dậy sửa lại hình tượng uy nghiêm hàng ngày của mình để lắng nghe cô nói.

" Lúc trước tôi từng ở một thôn làng nhỏ, cuộc sống cũng rất yên bình. Nhưng rồi một ngài băng hoại tấn công, tất cả mọi người đều bị giết sạch, lúc đó tôi may mắn được tỷ tỷ Lâm Triều Vũ cùng với sư phụ đây cứu. Họ đưa tôi về chăm sóc, sau đó thu nhận tôi làm đồ đệ dạy võ cho tôi ": Tần Tố Y kể, trong đôi mắt cô còn hiện rõ một chút yêu thương.

" Ở Thái Hư kiếm phái ngoài tôi và tỷ tỷ ra, vẫn còn 5 người khác. Tỷ tỷ Lâm Triều Vũ lớn nhất, tiếp đó là Tô Mị, Giang Uyển Hề, Giang Uyển Như, Trình Lăng Sương, Mã Ngạn Khanh và tôi là nhỏ nhất ": cô nói tiếp.

Tô Mị, nhị đệ tử của Thái Hư kiếm phái dưới trướng của Tinh Vệ.

Bên phải là Giang Uyển Hề, bên trái là Giang Uyển Như, Uyển Hề là chị, Uyển Như là em. Là tam đồ đệ và tứ đồ đệ của Thái Hư kiếm phái dưới trướng của Tinh Vệ.

Trình Lăng Sương, ngũ đồ đệ của Thái Hư kiếm phái.

Bên Kaizo lúc này cũng rất chăm chú nghe cô kể.

" Có một đêm xảy ra một sự kiện khiến tôi không thể nào quên được ": nói đến đây, ánh mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Kaizo quan sát cô từ nãy đến giờ, đương nhiên những thay đổi trên mặt cô không thể qua mặt anh.

" Sự kiện đó gọi là Thất kiếm sát sư vào đêm thất tịch. Trong đêm đó, khi sư phụ đi càn quét băng hoại trở về, tôi là người đứng ở chân núi đón người. Lúc đó tôi cũng rất muốn nói cho người biết nhưng nhị tỷ Tô Mị, đã xuất hiện không cho tôi nói. Sau đó cả ba cùng quay về, lúc quay về thì tất cả các tỷ tỷ đều tập hợp đầy đủ. Ngay lúc sư phụ vừa bước vào, đã bị thanh kiếm của Tô Mị đâm vào miệng người, triệt để người nói, tiếp đó là Mã Ngạn Khanh phế đi đôi mắt người nhưng cũng bị người để lại cho một vết sẹo lớn trên mặt, Trình Lăng Sương là người ra tay chí mạng nhất, tỷ ấy chém vào ấn đường khiến người mất đi khả năng tái sinh tạm thời, tuy mất đi thị giác nhưng người vẫn rất nhanh nhẹn, một đòn khiến tôi và Gianh Uyển Như bị thương xém mất mạng, nhưng cuối cùng cũng cả 6 thanh kiếm đồng loạt đâm người, duy chỉ có một người là không đâm ": nói đến đây, cô dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm kinh hoàng đó.

" Người không đâm có phải là Lâm Triều Vũ không? "

Kaizo hỏi.

Tần Tố Y gật đầu: " đúng vậy, sao đó chúng tôi đốt cả ngọn núi, nhưng khi tôi cùng với vợ chồng Lâm Triều Vũ và Mã Ngạn Khanh quay lại thì thi thể sư phụ đã biến mất, chúng tôi biết là người vẫn còn sống nhưng không nói cho những người khác biệt "

Kaizo gật gật đầu:" ra là vậy "

Nhưng Kaizo vẫn không hiểu tại sao Tần Tố Y lại kẻ cho anh nghe. Như nhìn thấu được suy nghĩ của Kaizo, cô lên tiếng.

" Sở dĩ tôi nói với ngài là mong ngài có thể thay chúng tôi chăm sóc cho sư phụ, tuy người đã không để tâm đến chuyện lúc xưa nhưng trong lòng chúng tôi cảm thấy thực có lỗi với người ": Tần Tố Y nói.

Kaizo thắc mắc: * mình đã gặp sư phụ của họ đâu * nhưng cũng gật đầu cho qua loa.

Lúc này Lâm Triều Vũ vén màn nhìn vào: " chúng ta sắp đến rồi "

Kaizo nhìn ra cửa sổ, anh thấy Lâm Triều Vũ đang đưa mọi người lên núi.

Thu người lại vào trong xe, anh suy nghĩ về chuyện mà Tần Tố Y kể.

* Nhìn họ như vậy mà đã từng giết chính thầy mình sao, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong được *

Nghĩ đến đây, tay anh vô thức cầm mặt dây chuyền lên ngắm, chỉ không biết là có người đã quan sát nhất cử nhất động của anh từ lúc anh bước xuống phi thuyền thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com