Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 257: Phi thường.

ps: 9/6 Akiko mới thi xong, ngoài ra trong khoảng thời gian này còn cần làm 3 cái đồ án. vì vậy 10/6 trở đi mới quay về dịch tiếp được, mong mọi người thông cảm.

---------------------

Theo tiếng trọng tài ra lệnh, Trương Lạc Uy hành động, vọt thẳng tới Thạch Phong.

Bình thường so tài hai bên đều sẽ đi nhanh vọt tới phía đối diện, Trương Lạc Uy không làm thế, bởi vì công kích thẳng quá đơn điệu, mà chợt bước trái xông phải, thay đổi bộ pháp thường xuyên, giống như một con vượn, nhanh như gió lốc, khiến người ta không bắt kịp bóng hình, mau chóng tiếp cận Thạch Phong rồi.

Nếu như là người thường thì sẽ không biết ứng phó làm sao, bị thân pháp phiêu hốt bất định này đánh tới.

La Hán Quyền chú trọng bộ pháp ra, thì còn ra tay phải nhanh, chuẩn, hiểm, vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, nếu như không cản kịp thời, bị đánh vào trước ngực, thế thì cuộc chiến liền kết thúc.Với thể chất người hiện đại, làm tuyển thủ chuyên nghiệp, sức lực chí ít cũng hơn 200kg, bị đánh thẳng vào lồng ngực không khác gì đánh một cây búa sắt vào người, thân thể con người không phải sắt thép, dù là sắt đi nữa nếu bị búa sắt gõ mấy chục lần, cũng thành sắt vụn thôi, huống chi là bằng máu thịt. Lấy thể chất của Trương Lạc Uy, sức lực khẳng định trên con số đã nói, nếu bị đánh trúng, một lần có khi đã gãy hơn nửa số xương sườn rồi, bay ra ngoài hai mươi mét cũng không lấy làm lạ.

Thế nhưng Thạch Phong không phải là người thường, không lùi mà tiến tới, dưới chân bước Du Long Bộ, mặt đất phảng phất như một chút lực ma sát cũng không tồn tại, trực tiếp trượt tới Trương Lạc Uy, làm cho Trương Lạc Uy trở tay không kịp, không nghĩ tới Thạch Phong lại thay đổi bộ pháp linh hoạt nhiều như thế, căn bản không cách nào đấm tới ngay ngực Thạch Phong.

Thạch Phong chinh chiến mười năm trong Thần Vực, kinh nghiệm đối chiến vượt xa người thường có thể tưởng tượng, trong đó có đủ loại bậc thầy võ thuật, còn có bậc thầy võ thuật còn cao cấp lợi hại hơn nữa, đem Trương Lạc Uy so sánh với Thạch Phong, còn chưa bằng nổi một phần nghìn. Tuy rằng Thạch Phong không bằng Trương Lạc Uy về thể chất, không thể cứng đối cứng, thế nhưng Thạch Phong càng linh hoạt, ý thức phản ứng mau lẹ hơn, bởi vì trong quá trình chiến đấu, chỉ cần có chút sai lầm là đi đời nhà ma, hầu hết thời gian đã không phán đoán dựa vào mắt thường nữa, mà là một loại phản xạ tự nhiên đến từ bản thân cơ thể.

Loại phản xạ tự nhiên đến từ bản thân cơ thể này, hoàn toàn là một trạng thái vô ý thức, muốn luyện đến trình độ ấy, cần chiến đấu rất rất nhiều, thường xuyên đứng ở ranh giới sống còn. Chuyện như vậy ở trong thực tế ngay cả tuyển thủ võ thuật bình thường cũng không có điều kiện có được, bởi vì lúc thật sự đứng trên ranh giới sống chết, khả năng lớn nhất là về chầu ông bà, căn bản không thể sống tiếp tới trận kế.

Mà Thần Vực có thể tạo ra điều kiện như vậy, chiến đấu vô số lần, cho dù chết đi cũng có thể lần nữa khiêu chiến, vì vậy mà khiến rất nhiều tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp mê muội Thần Vực hết.

Bởi vì ở ranh giới sống còn là thời điểm có khả năng bạo phát tiềm lực nhất, chỉ cần có thể còn sống, thông hiểu chiến đấu sẽ làm cho thực lực tăng lên không nhỏ.

Vì sao rất nhiều cao thủ sẽ luyện võ bên vách đá cao vút?

Chính là vì thể nghiệm cảm giác tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, dùng sống còn để kích thích tiềm lực của mình. Bất quá làm như thế rất nguy hiểm đấy, thường chỉ có cao thủ mới dám làm, nếu người thường làm vậy, khẳng định sẽ chết thẳng cẳng.

Mà chiến đấu trong Thần Vực, cho dù chết rồi, cũng có thể sống lại.

Cao thủ trăm trận, có nghĩa là từng trải một trăm trận đấu, là người thường cũng sẽ trở thành cao thủ chiến đấu. Đối với người trải qua nhiều trận chiến đến nỗi đếm không xuể như Thạch Phong, dù là heo, cũng thành tinh. Huống hồ Thạch Phong còn học qua rất nhiều môn võ thuật, từng là Kiếm Vương đứng đầu, khoảng cách Kiếm Đế bậc bốn chỉ một chút thôi.

Sở dĩ không thể trở thành Kiếm Đế đã không phải do vấn đề kỹ thuật nữa, vì kỹ xảo chiến đấu của Thạch Phong sớm đã như hỏa thuần thanh, kỹ xảo gì cũng có thể tiện tay dùng tới, không câu nệ chiêu thức.

Bộ pháp của Trương Lạc Uy tuy rằng linh hoạt, nhưng rõ ràng kém hơn không chỉ một bậc khi so với Thạch Phong, liên miên xuất thủ. Một quyền tiếp một quyền, xông, bổ, nện. Nhất là chiêu nện xuống vô cùng hung mãnh, dù là một con trâu cũng không gượng dậy nổi sau một cú ấy, bất quá mỗi một chiêu của Trương Lạc Uy đều sượt qua góc áo Thạch Phong hết.

Liên tiếp giao thủ hơn mười chiêu, Thạch Phong luôn phiêu hốt bất định bên người Trương Lạc Uy, hệt như con rồng thật quấn quanh Trương Lạc Uy, mặc kệ Trương Lạc Uy di chuyển thế nào, đều không chạy thoát bóng hình Thạch Phong.

Trương Lạc Uy càng đánh càng kinh hãi, không nghĩ tới Thạch Phong cũng là cao thủ võ thuật, dùng Du Long Bộ, hệt như thật, tiến lui như thường, ngao du trên chín tầng trời. Nhưng mà hắn cũng nhận ra, Thạch Phong không dám cứng đối cứng với hắn, thế nhưng hắn liên tiếp ra quyền rồi sẽ có lúc kiệt sức, cứ mãi thế này, hắn nhất định sẽ thua.

"Cút!"

Trương Lạc Uy hung ác, quyết định dùng ra tuyệt chiêu, lấy chiêu thức Mãnh Hổ Vồ Mồi đánh về phía Thạch Phong, Thạch Phong trực tiếp di chuyển bước chân, mau chóng né tránh, Trương Lạc Uy nhờ vào đó xoay người, bước ra một bước, trụ vững chân trên mặt đất, chuyển đổi song quyền, dùng Song Phong Sáp Vân (hai núi xẻ mây trời) về phía Thạch Phong đang nghiêng người.

Hai quyền vừa ra, gió rít vang động, thậm chí khán giả đứng ngoài hơn 10m cũng có thể nghe rõ ràng, nếu như bị chiêu này đánh trúng, không chết cũng tàn phế.

Song, Thạch Phong không nhanh không chậm mỉm cười, thoáng cong đầu ngón cân, thân thể xoay mình giữa không trung, dùng ra Du Long Bàn, sưć mạnh từ hai quyền của Trương Lạc Uy trực tiếp bị Thạch Phong dời đi, đánh vào trong không khí, tiếp đến xoay tròn giữ lực hướng về trung tâm, biến quyền hoá thành chưởng, giống như là một thanh kiếm sắc bén, trong tíc tắc xẹt ngang qua động mạch chủ trên cổ Trương Lạc Uy.

Trương Lạc Uy còn chưa phản ứng kịp, cũng cảm giác cổ mát lạnh, đột nhiên khó thở, đại não bởi vì không đủ máu truyền lên, xuất hiện hiện tượng chân tay tê cứng ngắn hạn, thế nhưng Trương Lạc Uy không phải là người bình thường, biết mình trúng chiêu, phản ứng tay chân chậm chạp đi, nên trực tiếp dùng đầu đánh về phía Thạch Phong trong không, muốn cá chết lưới rách, nếu Thạch Phong còn muốn công kích Trương Lạc Uy, thì phải chịu cú va chạm từ Trương Lạc Uy.

"Được đấy!" Thạch Phong ban đầu giật mình kinh ngạc, nối tiếp là vui vẻ.


Vì sao vui vẻ, là bởi dáng vẻ quyết tâm này của Trương Lạc Uy, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Nhưng Thạch Phong cũng không lui lại để Trương Lạc Uy có cơ hội thở dốc, mả lả duỗi tay dùng Bàn Long Thủ, thuận thế kéo cổ Trương Lạc Uy về phía trước, khí lực toàn thân được Trương Lạc Uy vận dùng đột ngộ bị Thạch Phong dẫn dắt rời đi hết, cộng thêm lực xoay tròn, làm cho thân thể Trương Lạc Uy không bị khống chế quay cuồng lên không, giống như một mũi tên vừa xoay tròn vừa bắn ra ngoài, sau đó Thạch Phong chưởng tới trước ngực Trương Lạc Uy dùng lực lượng lớn đè nặng, Trương Lạc Uy liền ngã rầm trên mặt đất, sàn nhà bằng đá cẩm thạch cũng vỡ vụn thành hình mạng nhện trong nháy mắt.

Lúc này Trương Lạc Uy ngã chổng vó, miệng ói ra máu tươi, xương sườn bị gãy tận mấy khúc, trong con người chứa đầy sự chấn động, thế nhưng giờ Trương Lạc Uy không có sức để nói chuyện, hai mắt trợn lên rồi ngất xỉu mất.

Động tác liên tiếp lại phức tạp này, nhìn như thong thả, nhưng đó là chuyện trong giây lát.

Nhất thời toàn trường yên tĩnh lại, cả đám trợn mắt há mồm, khiếp sợ tột đỉnh.
Rõ ràng trước còn đánh khó phân thắng bại, không phân được cao thấp.


Mọi người còn chưa phản ứng kịp, liền phát hiện Trương Lạc Uy té xuống đất không thể động đậy, thậm chí ngay cả Trương Lạc Uy tại sao xoay tròn trên không, Thạch Phong là xuất thủ thế nào cũng không có nhìn thấy, Trương Lạc Uy liền thất bại.

"Cậu ta cư nhiên đánh bại Trương Lạc Uy, không phải là mình hoa mắt đi." Triệu Kiến Hoa dụi dụi con mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác, thế nhưng Trương Lạc Uy ngã xuống đất không dậy nổi đã chứng minh đây không phải là đang mơ.

Một người bình thường không có gì lạ, chút khí chất cao thủ cũng không có, vậy mà có thể đánh thắng thiên tài võ thuật, nói ra ai tin được?

"Chú hai, bản lĩnh của Thạch Phong thế nào đây?" Triệu Nhược Hi nhìn Thạch Phong thắng lợi giống như bản thân mới thắng được vậy, đắc ý hỏi Triệu Kiến Hoa bên người.

"Mạnh, rất mạnh, thế nhưng chú luôn cảm thấy thật lạ, nói thế nào thì chú cũng là người luyện võ, nhưng không hiểu thằng nhóc Thạch Phong kia dùng quyền pháp gì đánh ngã Trương Lạc Uy." Trong lòng Triệu Kiến Hoa tràn đầy nghi vấn, "Quán chủ Trần, ông biết cậu ta dùng quyền pháp nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com