Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 279: Chất quan trọng hơn lượng*.

*Nguyên văn: Quý tinh bất quý đa – 贵精不贵多: quý chất lượng, không quý số lượng, hoặc chất lượng quan trọng hơn số lượng.

Editor: Akiko.

Nghe thấy thanh âm nhắc nhớ từ hệ thống, Thủy Sắc Tường Vi và Hỏa Vũ đều khiếp sợ không thôi.

Nhiệm vụ cấp Truyền Thuyết!

Đã thế còn là nhiệm vụ chính tuyến, đủ để ảnh hưởng lịch sử Thần Vực, phần thưởng chắc chắn phong phú bao la vô tận.

Nghe nói nhiệm vụ cấp Sử Thi có phần thưởng kém nhất đã là vật phẩm cấp Sử Thi hoặc vật giá trị tương đương, nói cách khác thì khi hoàn thành nhiệm vụ cấp Truyền Thuyết, thì có thể được vật phẩm cấp Truyền Thuyết đấy.

Vật phẩm cấp Sử Thi bây giờ còn chưa thấy đâu, chớ nói gì vật phẩm cấp Truyền Thuyết rồi, khẳng định có thể thành vật biểu tượng cho cả công hội.

Nhưng hai người nghĩ đến việc phải phong ấn vực sâu vô tận này, liền cảm thấy tuyệt vọng hết sức...

"Quyển trục Hồi Thành có thể sử dụng lại rồi, chúng ta rời khỏi đây đi." Thạch Phong vẫn còn kí ức mới mẻ với trang tư liệu Đại thảm hoạ đấy, từ khi Đại thảm hoạ xuất hiện, toàn bộ quái vật ở ngoài trên cả Thần Vực sẽ không còn đứng yên tại chỗ, nhất là ở tiểu trấn, thường xuyên sẽ phát sinh sự kiện ma thú tập kích, làm cho tiểu trấn rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn.

Trong trí nhớ của Thạch Phong, thậm chí có vài tiểu trấn ở bên rìa cũng đã bị ma thú công chiếm, trở thành tiểu trấn riêng của ma thú.

Sự thay đổi lớn nhất phải kể đến ban đêm, số lượng dã thú vượt xa quá khứ rất nhiều, hơn nữa còn có dã thú bị vực sâu vô tận ăn mòn, những dã thú ấy đều tiến hoá thành ma thú. Ma thú yếu nhất cũng là sinh vật bậc một, nói cách khác người chơi nếu chưa thăng chức lên chức nghiệp bậc một chính thức, muốn đối phó lũ ma thú này cực khó, thậm chí sẽ bị ma thú giết chết.

Người chơi muốn đánh quái thăng cấp vào buổi tối sẽ khó hơn nhiều.

So với sự khiếp sợ của Thủy Sắc Tường Vi và Hỏa Vũ, toàn bộ vương quốc Tinh Nguyệt đều rung chuyển rồi.

Mỗi một người đều hết sức hưng phấn đấy.

Bởi vì trang tư liệu mới 'Đại thảm hoạ' có những thay đổi gì đã giới thiệu trên trang diễn đàn game, về sau tiểu trấn sẽ bị ma thú tập kích, tiểu trấn sẽ tuyên bố nhiệm vụ bảo vệ, chỉ cần có thể giữ được tiểu trấn, thì có thể có được phần thưởng phong phú, như vũ khí trang bị cấp Bí Ngân chẳng hạn, ngoài ra còn có thêm danh vọng của thành phố.

Điều này làm cho người chơi bình thường cũng có thể tăng danh vọng nhanh hơn không thể nghi ngờ, các người chơi phổ thông đều vui mừng chờ mong cả.

Thành Bạch Hà nhất thời quạnh quẽ, ai ai cũng chạy về tiểu trấn rồi. Muốn vừa chờ ma thú tập kích, vừa đánh quái thăng cấp.

Giả sử may mắn gặp được sự kiện ma thú tập kích, vậy thì coi như kiếm lời lớn mà.

"Hội trưởng, hay là chúng ta cũng sắp xếp một số thành viên đi tiểu trấn đợi ma thú tập kích đi." Thủy Sắc Tường Vi nhìn thành Bạch Hà vắng vẻ, khẽ nhíu mày, đề nghị.

Hiện giờ các công hội khác đều bận rộn công lược tam đại bản, căn bản không có rảnh để ý đến ma thú tập kích, tự nhiên là thời cơ tốt cho công hội Linh Dực bọn họ rồi.

"Chúng ta không cần tham dự vào việc ma thú tập kích, vẫn chuyên tâm thăng cấp đi, đến level 20 là thời điểm công hội chúng ta bộc lộ tài năng." Thạch Phong cười lắc đầu.

Thạch Phong trước đây đã trải qua rất nhiều lần ma thú tập kích. Bất quá phần thưởng cũng không dễ lấy được như giới thiệu, bỡi vì ma thú tập kích, ma thú yếu nhất cũng là bậc một đấy, đẵng cấp trên level 30, thậm chí có một lần ma thú tập kích Thạch Phong gặp được một con ma thú bậc ba, hiện giờ đi bảo vệ tiểu trấn ấy à, căn bản là đi chịu chết.

Đương nhiên sẽ không để thành viên công hội đi chịu chết vô công rồi.

Có thể nói tiểu trấn bây giờ rất nguy hiểm, nếu thật sự gặp phải ma thú tập kích, đó chẳng phải may mắn, mà là xui cực.

Chỗ an toàn nhất hiện tại chỉ có trong thành phố. Thường thì trong thành đều có NPC bậc cao trấn giữ, ví dụ như thành Bạch Hà thì có ba người bậc bốn trông nom, ma thú không hề dám tuỳ tiện tiếp cận thành phố được.

"Không đi sao? Nếu công hội bây giờ không có thể hiện cái gì, e rằng thành viên còn lại cũng sẽ rời đi thêm nhiều." Thủy Sắc Tường Vi thật không hiểu rõ Thạch Phong nghĩ như thế nào.

Trước đó không cạnh tranh tam đại bản thì thôi đi, giờ lại bỏ qua chuyện tốt bảo vệ tiểu trấn để kiếm trang bị và danh vọng, rốt cuộc là muốn làm gì cơ chứ?

"Vậy thì cứ để cho bọn họ rời đi thôi, lúc đang xây dựng công hội, chúng ta có thể nhận số lượng người cùng lắm là ba ngàn, giờ vẫn còn khá nhiều người, rời khỏi thì không gì tốt hơn." Thạch Phong không thèm để ý chút nào cười đáp.

Thứ Thạch Phong theo đuổi không phải giành thắng lợi nhờ số lượng nhiều, mà là dựa vào chất lượng cơ.

Thần Vực dù sao cũng chỉ là trò chơi, ở phương diện tài nguyên không phải là vô hạn, nhiều người thì đại biểu cho lượng tài nguyên cần thiết càng nhiều. Thế nhưng tài nguyên chỉ có nhiêu đó, nhiều người chia hơn thì tài nguyên sẽ càng ít, tốc độ đề thăng bản thân sẽ càng chậm.

U Ảnh ở đời trước cũng vì nhận quá nhiều người, loại người gì cũng có trong công hội, bụng ăn vào béo phệ cồng kềnh, nên tốc độ phát triển y như con rùa, đời này Thạch Phong tất nhiên sẽ không tái phạm sai lầm giống U Ảnh rồi, muốn đi thì cứ đi, hắn chẳng cần giữ lại làm gì.

Muốn trở thành cao thủ Thần Vực thì thiên phú rất quan trọng, thế nhưng người có thiên phú được bao nhiêu đâu, phần lớn cao thủ đều dựa vào trải qua vô số lần chiến đấu, lần lượt tổng kết kinh nghiệm, từng bước trở thành cao thủ.

So với bồi dưỡng thành viên có thiên phú lại hai mặt, còn không bằn bồi dưỡng một nhóm thành viên bình thương trung thành với hội.

Ở đời trước, công hội siêu cấp Thanh Y Lâu phái ra hơn hai trăm ngàn thành viên đánh một công hội nhị lưu Độc Hành Thiên Hạ, mà tổng số thành viên công hội Độc Hành Thiên Hạ chẳng qua chỉ có tám mươi ngàn người, có thể nói là một công hội nhị lưu ít thành viên nhất đấy.

Nhưng kết quả trận chiến lại khiến cho tất cả các công hội lớn nhỏ giật mình. Song phương chém giết nhau hơn mười trận, vẫn cứ không công phá nổi thành trì, công hội Độc Hành Thiên Hạ chết hơn ba chục ngàn người, mà Thanh Y Lâu lại chết hơn trăm ngàn người, cực kì thảm thương.

Bởi vì tất cả mọi người cho rằng Thanh Y Lâu có thể dễ dàng chiến thắng Độc Hành Thiên Hạ.

Cuối cùng Thanh Y Lâu không thể không vận dụng lực lượng từ bảy người chức nghiệp cấp Thánh bậc năm và một vị chức nghiệp cấp Thần bậc sáu, đại sát tứ phương.

Bất quá tất cả thành viên Độc Hành Thiên Hạ vẫn quyết chiến tới cùng, chiến đấu đến người cuối cùng ngã xuống, chính là giết đi hai vị chức nghiệp cấp Thánh bậc năm và hơn trăm ngàn người nữa, thành trì mới bị công phá.

Liền sau đó Độc Hành Thiên Hạ liên tục bại lui, dù sao cao thủ cấp Thần bậc sáu và bảy người chức nghiệp cấp Thánh bậc năm quá mạnh mẽ. Về sau Độc Hành Thiên Hạ mất năm thành liên tiếp, chỉ còn lại thành Vô Song là bản doanh sau cùng, song có điều gần đến khi thành Vô Song bị công phá, Độc Hành Thiên Hạ sắp bị diệt vong gần ngay trước mắt, thì toàn bộ công hội Độc Hành Thiên Hạ không có một thành viên rời khỏi, ai ai cũng không sợ chết xông pha chiến đấu như cũ.

Ý chí khiên cường và giàu lòng hi sinh như vậy, khiến Thạch Phong rung động không thôi.

Rõ ràng thực lực hai phe khác nhau một trời một vực, Độc Hành Thiên Hạ lại không có ai lùi bước, chính vì như thế mới để cho công hội siêu cấp Thanh Y Lâu tổn thất nặng nề, nếu đổi thành công hội khác, chỉ sợ sớm đã đường ai nấy đi rồi, căn bản sẽ không đánh tiếp đến cuối.

Bất quá sau khi Thanh Y Lâu công phá năm thành, thì một công hội siêu cấp khác đã hành động, điều này làm cho Thanh Y Lâu không thể không bỏ qua kế hoạch tiêu diệt Độc Hành Thiên Hạ, mà công hội Độc Hành Thiên Hạ ấy nổi tiếng sau một cuộc chiến, trở thành tấm gương học tập cho mọi công hội nhị lưu – tam lưu.

Ngoại trừ Độc Hành Thiên Hạ ra, còn có đoàn mạo hiểm Tiệc Trà Nửa Đêm (Ngọ Dạ Trà Hội) nổi tiếng cả Thần Vực, dù nhân số chỉ có hơn hai mươi người, nhưng ngay cả công hội siêu cấp cũng không dám đắc tội.

Nhân số trong Thần Vực mặc dù quan trọng đấy, thế nhưng chất lượng quan trọng hơn.

"Tôi biết rồi."

Thủy Sắc Tường Vi thấy Thạch Phong kiên quyết đến thế, cũng chỉ đành nghe theo. Đúng như lời Thạch Phong nói, công hội Linh Dực xác thực nhiều người lắm, vượt qua tình trạng bọn họ có thể thừa nhận, giảm tải đi cũng giúp tạo trụ cột vững chắc cho tương lai.

Thủy Sắc Tường Vi sở dĩ có suy nghĩ ấy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do có trụ sở công hội, không lo thành viên công hội không phát triển bản thân được, cũng không lo sẽ không có người gia nhập vào hội trong tương lai.

Nếu như không có trụ sở công hội, Thủy Sắc Tường Vi tuyệt đối sẽ không đồng ý hành vi phá sản như vậy.

Sau khi Thủy Sắc Tường Vi đi rồi, Thạch Phong cũng đi đến Hiệp hội nhà mạo hiểm, Đại thảm hoạ xuất thế, hắn cũng phải mau giảm quyết vấn đề trụ sở công hội sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com