Chương 326: Phung phí của trời.
Khi Thạch Phong mở ra cuộc chiến các cược với Tuyệt Thiên, trấn Khê Lưu Trấn cũng dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Vốn có hơn một ngàn người chơi tên đỏ, lúc này đã bị bốn mươi NPC hộ vệ bậc một cùng đoàn trăm thành viên Linh Dực giết chạy xẻ năm xẻ bảy, nhân số còn lại chưa đến 200 người, không còn kiêu ngạo trước đó.
Trước đây bọn họ chặn giết người chơi bạo trang bị, thoải mái cực, nhờ vào đó phát tài lên một vố không nhỏ đâu.
Nhất là khi chứng kiến những ánh mắt hoảng sợ và không cam lòng của người chơi bị cướp, làm cho họ càng thêm thoải mái, bởi vậy muốn ngừng mà không được, càng chạy xa trên con đường người chơi tên đỏ.
Bất quá lúc này những người chơi tên đỏ ấy xem như được một phen cảm nhận được mình nằm ở quần thể yếu thế hơn.
Dù trong bọn họ có không ít cao thủ và người chơi tinh anh, nhưng kỹ thuật tốt cũng không thể bù vào sự chênh lệch cực lớn, thì con kiến to bự cỡ nào cũng không thể chống nổi đàn sư tử.
"Linh Dực đã không để chúng ta sống, dứt khoát liều mạng với Linh Dực đi." Một chú thuật sư biết rõ trốn không thoát, vì vậy xoay ngược lại hô hào với mọi người.
Một vài người chơi cảm thấy có lý, muốn hợp tác đối phó Linh Dực, nhưng khi bọn hắn vừa quay người lại.
Một hộ vệ Nguyên Tố Sư bậc một đã dùng Viêm Bạo đánh tới, trực tiếp giết tên chú thuật sư vừa kêu gào kia sạch banh.
Ngay sau đó một hộ vệ Cuồng Chiến Sĩ hộ bậc một dùng Liệt Diễm Mãnh Kích đi đến trước bốn người chơi tên đỏ rồi lại xuất Toàn Phong Trảm, bốn gã người chơi tên đỏ nọ cũng đã bị giết chết, tuôn trang bị ra đầy đất.
Người chơi tên đỏ vốn nghĩ lưu lại chiến đấu lập tức thay đổi suy nghĩ, chạy thẳng về hướng hội Huyết Thủ.
Tốc độ di chuyển đám hộ vệ của Thạch Phong quá ư là nhanh, trong số những người chơi tên đỏ kia trừ đám thích khách mới có thể chạy thoát ra, những chức nghiệp khác không có một tí cơ hội nhỏ nhoi nào trốn được. Có điều khi đối mặt NPC level 50, chiêu Tiềm Hành của thích khách level 20 là thùng rỗng kêu to. Nắm chắc khả năng chạy trốn chỉ so với những chức nghiệp khác lớn hơn một chút mà thôi.
Đã thế địa hình xung quanh trấn Khê Lưu đều là sa mạc, đi ra ngoài cũng con đường chết. Chỉ có bên hội Huyết Thủ mới là nơi duy nhất bảo vệ tánh mạng được.
Cho nên những người chơi tên đỏ ấy liều mạng cũng phải xông tới.
Lúc này nếu như bị giết chết, những công sức bỏ ra trong khoảng thời gian này có thể sẽ đổ xuống sông xuống bể hết, chỉ tính việc khôi phục lại đẳng cấp hiện tại, dù cho bọn họ có quen thuộc Thần Vực đi nữa, tối thiểu cũng cần ba bốn ngày, chớ nói chi là những trang bị vũ khí rơi xuống, nghĩ đến cũng đủ khiến cả người hãi hùng.
"Chị Thủy Sắc, chúng ta lần này phát tài to rồi. Những trang bị này đều là từ cấp Thanh Đồng trở lên, phần lớn đều là cấp Huyền Thiết, nhiều vũ khí trang bị như vầy, có thể mở một tiệm bám trang bị ở thành Bạch Hà còn dư xài, nếu đổi những trang bị này thành điểm tín dụng, cũng có thể mua một căn chung cư tại khu trung tâm thương mại luôn đó." Tuyết Nhạn giống như đã bị hai kí hiệu tiền che hết con mắt, vẫn luôn lẽo đẽo đi theo hộ vệ nhặt trang bị.
"Cậu thật tham tiền đấy, nếu thật đem bán đi đổi thành điểm tín dụng mới là mất giá cực, hiện tại Thần Vực chưa hoạt động được bao lâu thời gian, trang bị hay kim tệ đều như nhau, ít đến thương cảm, tất cả công hội lớn rất khan hiếm về trang bị, coi như là công hội Linh Dực chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng đủ xài mà thôi. Mà vì do công hội chúng ta có ít người, nhưng đợi đến khi trụ sở công hội kiến thiết hoàn tất, chúng ta bắt đầu tuyển thêm rất nhiều vào thêm, e rằng trang bị tồn trong kho chúng ta sẽ không đủ để nhìn nữa. Hện tại chúng ta có những trang bị này, là nhằm tiếp tế kho hàng khẩn đấy." Thủy Sắc Tường Vi duỗi ngón tay bắn cái trán của Tuyết Nhạn, khẽ cười nói.
Lúc bấy giờ ngoài sườn núi cao của trấn Khê Lưu đã xuất hiện cảnh tượng đột ngột.
Chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ sậm phóng thẳng lên trời, thu hút sự chú ý của mọi người.
Không riêng gì bởi cột sáng ấy có khí thế hùng vĩ, mà nguyên nhân chính ở chỗ, sự uy hiếp to lớn mà tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Mà cột sáng nọ không gì khác ngoài quyển trục ma pháp cổ xưa được Tuyệt Thiên sử dụng.
"Không xong, đây là quyển trục ma pháp bậc ba Huyễn Thú Hàng Lâm." Thạch Phong liếc mắt liền nhận ra quyển trục ma pháp trong tay Tuyệt Thiên, thầm nghĩ không ổn.
Một tấm quyển trục ma pháp bậc ba có uy lực không cho phép bất luận người chơi nào xem nhẹ, cho dù là Thạch Phong ở thời kì đỉnh phong kiếp trước, nếu như bị quyển trục ma pháp bậc ba đánh trúng, cũng bỏ ra nửa cái mệnh, huống chi bây giờ Thạch Phong ngay cả chức nghiệp bậc một cũng không phải.
Bất quá còn may, tấm Huyễn Thú Hàng Lâm cũng không phải là quyển trục ma pháp chỉ chuyên công kích thôi, mà là kỹ năng triệu hoán, có thể lập tức triệu hồi ra một con huyễn thú mạnh mẽ đến giúp đỡ chiến đấu cùng chủ nhân.
Chỉ thấy ở trong không trung chính giữa cột sáng, xuất hiện một pháp trận bảy cánh sao màu đen, Thạch Phong vừa muốn vung kiếm xử lý Tuyệt Thiên, thì trong pháp trận lóe lên một vệt màu đen xẹt qua, thẳng đến khi rơi xuống mặt đất, ngay vị trí Thạch Phong đứng.
Thạch Phong không dám khinh thường, lập tức mở ra Ngự Kiếm hồi Thiên.
OÀ..ÀNH! OÀ..ÀNH! OÀ..ÀNH!
Liên tiếp ba lượt đánh sâu vào, mặt đất vốn là sườn núi cao trong nháy mắt đã bị đánh thành một cái hố to.
Thạch Phong nếu không dùng Ngự Kiếm Hồi Thiên có thể miễn dịch chín lần thương tổn từ xa hoặc bốn lần thương tổn trực diện, chỉ sợ đã ngủm củ tỏi khi nó rơi xuống thôi rồi.
Ở trung tâm cái hố nọ, một con hổ khổng lồ có bộ lông lấp lánh ánh sao đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Tuyệt Thiên, tròng mắt màu bạc trắng nhìn chòng chọc Thạch Phong, nhe nanh nhếch miệng, khí thế phát tán từ nó thậm chí còn mạnh hơn quái vật cấp Lãnh Chúa nữa.
"Hội trưởng Hắc Viêm, lời cá cược ban nãy của chúng ta là nếu như tôi có thể chạy thoát thì anh sẽ phải đồng ý làm cho tôi một việc, không biết nếu như tôi đánh chết anh, còn giữ lời cá cược nữa không?" Tuyệt Thiên treo lên nụ cười mang dáng vẻ nghiền ngẫm.
"Đương nhiên vẫn sẽ, bất quá cậu đúng là dám cam lòng bỏ ra đấy, cậu biết giá trị của một tấm quyển trục ma pháp bậc ba không hả?" Thạch Phong liếc huyễn thú cạnh Tuyệt Thiên, trong lòng thầm tiếc rẻ thay.
Uy lực của quyển trục ma pháp bậc ba, nhất là loại quyển trục triệu hoán, người chơi bậc không căn bản không phát huy ra được uy lực chân chính của nó, nếu để người chơi chức nghiệp bậc một sử dụng, đủ để quyết định thắng thua của một trận chiến tranh mấy chục ngàn người. Còn nếu để cho game thủ chuyên nghiệp bậc hai sử dụng, công chiếm một tiểu trấn cỡ lớn cũng dư sức nữa là.
Nếu như đổi thành kim tệ, rất nhiều công hội đều bằng lòng trả mấy ngàn kim chỉ để mua lại một tấm.
Lúc này lại dùng tại đây, chỉ có một loại miêu tả là phung phí của trời.
"Tôi tất nhiên biết rõ, nhưng tốc độ của anh quá nhanh rồi, tôi biết mình không có khả năng chống được đến khi vào trấn Khê Lưu, so sánh với chết đi, tôi bằng lòng sử dụng nó." Tuyệt Thiên rất rất không muốn mà, bất quá cảm giác nhục nhã khi bị đánh chết, gã không muốn đi thể nghiệm đâu, "Tôi đã sử dụng cái quyển trục này, vậy thì hội trưởnh Hắc Viêm có thể yên tâm nhắm mắt."
"Lên, đập chết hắn cho ta!" Tuyệt Thiên vừa ra lệnh với huyễn thú vừa chỉ hướng Thạch Phong.
Tinh Vân Hổ, Lãnh Chúa cao đẳng, level 30, HP 1800 nghìn.
Huyễn thú được triệu hồi ra căn cứ đẳng cấp và bậc của người sử dụng mà định ra, Tuyệt Thiên là level 20, cho nên triệu hoán thú có đẳng cấp cao hơn 10 level, đẳng cấp đạt tới level 30, nếu như Tuyệt Thiên là chức nghiệp bậc một, thế thì trình độ của Tinh Vân Hổ sẽ không phải là Lãnh Chúa cao đẳng, mà tối thiểu cũng là cấp Đại Lãnh Chúa. Quái vật cấp Đại Lãnh Chúa, quả thực có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung rồi, mấy trăm người chơi cùng bằng level trước mặt Đại Lãnh Chúa vẫn như dê vào miệng cọp, nếu như do người chơi khống chế vậy thì càng thêm khó lường.
Cho nên một tấm quyển trục triệu hồi bậc ba mới quý giá như thế, cũng bởi vì triệu hồi ra quái vật Đại Lãnh Chúa có thể khống chế, có con Đại Lãnh Chúa ấy thôi cũng đủ để phân định đại chiến giữa mấy chục ngàn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com