Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Si Linh(10)
Giang Lưu Phong nghiêm trọng hoài nghi, "Giang Trừng" này – cũng chính là Tam Độc – đối với hắn có thành kiến.

Thí dụ như sau khi Tam Độc đem hắn từ linh đài chi cảnh đuổi ra, sống chết không để cho hắn đi vào nhìn Giang Trừng một cái.

Lại thí dụ như hắn phái người gian nan vất vả từ Mi Sơn lấy ra pháp bảo, kết quả tên này nói pháp bảo này vô dụng, chỉ là vì đẩy hắn ra. Tuy nói Giang Lưu Phong sớm đã nhìn thấu âm mưu trong đó, không tự mình đi tới, nhưng hắn vẫn rất khó chịu.

Lại ví dụ như Tam Độc cư nhiên nói với hắn, hắn muốn sống lại Kim Quang Dao, muốn hắn cùng Giang Trừng bên nhau.

Giang Lưu Phong cạn lời nói: "Tại sao lại để cho hắn sống lại, ta cùng sư phụ ta không tốt sao? ”

Tam Độc bĩu môi: "Dựa vào ngươi? ”

Giang Lưu Phong đập bàn nói: “Ta làm sao, ngươi xem, ta sẽ phân tích cho ngươi. Sư phụ ta thích tố nhan mỹ nhân, ta lớn lên đủ đẹp đi? Sư phụ ta còn thích ôn nhu săn sóc, cần kiệm giữ nhà, ta đủ ôn nhu săn sóc đủ cần kiệm giữ nhà đúng chứ? Đúng rồi, hắn còn thích đối tốt với A Lăng, ta đối xử với A Lăng chính là giống như cháu ruột a! ”

Tam Độc mắt trắng cũng sắp lật lên trời rồi: "Ngươi đừng nói nữa, chưa từng thấy qua người nào khoe khoang chính mình như vậy! ”

Giang Lưu Phong nghiêm trang nói: "Nào có, ta đây là nói thật, không kiêu ngạo không siểm nịnh! ”

Tam Độc không chịu nổi hắn: "Ta hỏi ngươi, ngươi dịu dàng ở chỗ nào? ”

Giang Lưu Phong cười "nhu hòa" với hắn, nói: "Ngươi xem ta cười không dịu dàng sao? ”

Tam Độc nói, "Vậy lần trước là ai một kiếm đem cái đầu tà tu kia chém xuống? ”

Giang Lưu Phong kinh ngạc nói: "Cái này ngươi cũng biết? ”

Tam Độc nói: "Chủ nhân đang đi về phía trước không nhìn thấy, nhưng ta có thể thấy được. Bất quá động tác của ngươi còn rất nhanh, lúc hắn quay đầu lại cư nhiên không phát hiện, thật sự là đáng tiếc. ”

Giang Lưu Phong cười nói: "Quá khen quá khen. Thật không giấu diếm, chuyện kia là Thanh Bình cố ý muốn làm. ”

Tam Độc nhìn Thanh Bình bên hông hắn, không chút lưu tình nói: "Thanh Bình nói ngươi đang vu khống nó. ”

“……”

Giang Lưu Phong kỳ lạ nói, "Các ngươi có thể giao lưu? ”

Tam Độc khẽ lườm hắn: “Nói thừa.”

Giang Lưu Phong nhấc kiếm lên nói: "Thanh Bình à, mày không thể cho tao một chút mặt mũi sao? ”

Tam Độc lại không chút lưu tình nói: "Nó nói không thể. ”

“……”

Được rồi, phục những kiếm linh các ngươi, một chút cũng không hữu hảo. Từng người một hướng khuỷu tay ra ngoài.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một màn ngày đó trong rừng, Tị Trần tự mình bay ra ngoài. Nghĩ như vậy, Lam Vong Cơ tựa hồ còn đáng thương hơn hắn.

"Ngươi vẫn đừng nghĩ nữa, chủ nhân hắn sẽ không đồng ý ở cùng một chỗ với ngươi, dù sao ngươi cũng là đồ đệ của hắn. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ngươi đây là trái đạo đức.”

"Ý, một kiếm linh như ngươi sao có thể hiểu nhiều như vậy?"

"Ta cũng không phải là kiếm linh bình thường." Tam Độc nhất thời liền kiêu ngạo lên: "Nếu như nói như Tùy Tiện tự động phong kiếm chính là ngàn dặm chọn một, vậy giống như ta không bị kiếm thân trói buộc còn thông minh như vậy chính là vạn dặm chọn một. ”

Giang Lưu Phong nhướng mày: "Vậy kiếm linh không nghe lời như ngươi lại chiếm mấy thành? ”

Tam Độc tức giận nói: "Ngươi ngậm máu phun người, ta rất nghe lời! Những đao linh như của Nhiếp gia mới thật sự không nghe lời! ”

Giang Lưu Phong ngẩn người, rất lâu rồi hắn chưa từng thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của Giang Trừng.

Tam Độc thấy Giang Lưu Phong tựa hồ đang ngẩn người, liền lấy tay gõ bàn, nói: "Làm gì, ngốc rồi? ”

Nụ cười trên mặt Giang Lưu Phong ảm đạm xuống: "Không có gì, có chút nhớ sư phụ ta. ”

Tam Độc, "Ngươi vừa mới gặp hắn không phải sao? ”

Giang Lưu Phong vẻ mặt cao thâm khó lường nói: "Ngươi không hiểu, ta là người có chút tham lam vô độ. Ta đại khái chỉ có từng giây từng phút nhìn hắn mới cảm thấy thỏa mãn. ”

Tam Độc nổi da gà: "Nhân loại các ngươi đều buồn nôn như vậy sao? ”

Giang Lưu Phong cười: “Ngươi là kiếm linh, vẫn thật giống hắn không hiểu phong tình.”

Cuối cùng Giang Lưu Phong thề hẹn, hắn sẽ không ngăn cản hành động của Tam Độc.

Kiếm linh này chỉ là muốn hoàn thành chấp niệm của mình mà thôi, hắn cần gì phải ngăn trở đây?

Tự nhiên, hắn cũng sẽ không xuất thủ giúp hắn.

Dù sao, công bằng mà nói, hắn cũng không muốn để Kim Quang Dao trở về.

Khi người nọ còn sống, đã cướp đi rất nhiều sự chú ý của Giang Trừng. Tuy rằng ngoài miệng Giang Trừng nói gã phiền, trên mặt cũng không thích cách làm của gã, nhưng đề nghị của kim Quang Dao Giang Trừng cơ hồ chưa bao giờ không đồng ý.

Ví dụ như năm đó Kim Quang Dao đề nghị xây dựng đài quan sát, Giang Trừng không chỉ xuất lực nhiều nhất, còn nhiều lần phát biểu châm chọc những người phản đối trong thanh đàm, lại còn lén lút vận dụng thủ đoạn đa dạng ép các tiểu gia tộc có ý kiến bỏ tiền ra.

Ví dụ như Kim Quang Dao nói đừng quá nghiêm khắc với Kim Lăng, Giang Trừng sẽ tạm thời buông tha Kim Lăng, cùng hắn quen với Kim Lăng.

Có một lần, Giang Lưu Phong còn tận mắt nhìn thấy, Giang Trừng ánh mắt nhu hòa nhìn Kim Quang Dao ôm tiểu Kim Lăng.

Có thể tưởng tượng được, Giang Vãn Ngâm có bao nhiêu thích hình ảnh kia, hai người kia, mới có thể làm cho trên mặt quanh năm nhìn không ra tâm tình lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, Giang Lưu Phong liền nhịn không được thổn thức.

Nhưng hắn luôn không khống chế được mà hồi tưởng lại hình ảnh kia, hồi tưởng lại vẻ mặt kia, tựa như tự ngược chính mình, hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình, những thứ đó đều không thuộc về hắn, trong lòng Giang Trừng hắn vĩnh viễn chỉ là đồ đệ.

Sư đồ một đạo khảm này, cho dù hắn có thể lấy dũng khí bước qua, Giang Trừng lại nhất định sẽ không.

Đêm đó, một vị khách không mời đến Liên Hoa Ổ.

"Giang Trừng" còn đang chuẩn bị cho hành động hai ngày sau, liền bất ngờ nghe được hạ nhân báo Nhiếp tông chủ đến thăm.

Niếp Hoài Tang người này, giấu dốt tránh gió nhiều năm, nuôi mưu đồ hồi lâu, hiện giờ kẻ thù đãngã xuống, sợ là chính xuân phong đắc ý chứ?

Loại thời điểm này, hắn lại đến Liên Hoa Ổ làm gì?

Giang Lưu Phong nán lại trong phòng hắn giống như đoán được tâm tư của hắn, giải thích: "Ngươi chỉ sợ không biết, ánh mắt Niếp Hoài Tang nhìn sư phụ ta không thích hợp. ”

“Giang Trừng” vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao ngươi nhìn ra hay vậy?”

Giang Lưu Phong cười nói: “Trực giác. Cụ thể mà nói, chính là trực giác của cùng một loại người.”

“Giang Trừng” không muốn suy nghĩ sâu xa, hắn luôn cảm thấy trực giác là loại đồ vật quá mức mờ mịt vô thực,chi bằng trực tiếp đi hỏi tên gia chủ Nhiếp gia tâm tư thâm sâu này.

Lúc hắn đi đến phòng khách, Nhiếp Hoài Tang đang uống trà. Đối phương vừa thấy hắn liền sáp lại gần, thân thiết gọi “Giang huynh”.

Giang Trừng không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi lên chủ vị, bày ra bộ dáng lãnh đạm thường ngày: “Sao vậy, Nhiếp tông chủ lại có chuyện gì đến nhờ vả ta sao?”

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, cười ha ha nói: “Giang huynh, huynh làm sao có thể nói như vậy. Hôm nay ta đến là do ta quan tâm huynh. Hôm qua trên Thanh Đàm hội, nghe huynh nói, ta càng nghĩ càng cảm thấy huynh quá đáng thương. Nói đến chúng ta coi như là đồng bệnh tương liên, người được tin cậy nhiều lần phản bội, loại khổ sở này ta hiểu. ”

Giang Trừng cười lạnh một tiếng: “Giang Vãn Ngâm ta không cần người khác đáng thương.”

Nhiếp Hoài Tang lập tức cười nói:“Ai ya ya, là đệ ngu ngốc, nói sai rồi. Giang huynh tin ta, ta chỉ là quan tâm huynh thôi, không có ý khác.”

Giang Trừng nhướng mày nói:“Ồ? Vậy ngươi quan tâm xong chưa?”

Nhiếp Hoài Tang biết hắn đây là đang hạ lệnh đuổi khách. Hắn chỉ đành lấy bộ dáng ban đầu, khóc lóc kể lể::“Giang huynh à, thật ra lần này đệ đến, xác thực là có chuyện muốn nhờ vả huynh.”

Giang Trừng không nhịn được muốn trợn mắt, nói: “Sớm biết ngươi sẽ vậy.”

Nhiếp Hoài Tang cười nói: “Vẫn là Giang huynh hiểu ta nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com